Blog

  • Nhưng chỉ một tiếng sau khi trang điểm xong, cô đã phải đứng run rẩy trong phòng thay đồ của nhà trai, nhìn bà Thoa — mẹ chồng tương lai — mặt lạnh như băng. Bà cầm cái tông đơ bật rẹt rẹt ngay trước mặt Vy

    Ngày cưới của Vy lẽ ra phải là ngày đẹp nhất đời cô.
    Nhưng chỉ một tiếng sau khi trang điểm xong, cô đã phải đứng run rẩy trong phòng thay đồ của nhà trai, nhìn bà Thoa — mẹ chồng tương lai — mặt lạnh như băng.

    Bà cầm cái tông đơ bật rẹt rẹt ngay trước mặt Vy.

    “Nhà này thờ mẫu, làm dâu phải bỏ cái tính kiêu kỳ. Tóc dài là điềm xui, tao cạo cho mày để tẩy uế.”

    Vy hét lên, chạy lùi lại, nhưng chồng cô — Hải — đứng ngay cửa, không nói gì, chỉ cắn môi.

    Trong khoảnh khắc Vy tuyệt vọng nhất, bà Thoa xông tới, đè vai cô xuống, đưa tông đơ lên xoẹt một đường dài.

    Tóc Vy rơi xuống thành những mảng đen trên nền gạch trắng.
    Tiếng cười khẩy của bà Thoa vang lên:

    “Nhìn mày bây giờ mới đúng dáng làm dâu của nhà tao.”

    Vy ngồi sụm xuống, run bần bật.
    Nhưng sự tủi hổ chưa kịp tan thì bà Thoa đã ném túi đồ vào mặt cô:

    “Cút lên chùa đầu làng đi. Tẩy uế đủ 10 ngày rồi về. Nhà này không nhận con dâu dơ bẩn.”

    Hải chỉ lắp bắp:
    “Mẹ… mẹ quá rồi…”
    Nhưng cũng không dám kéo vợ lại.

    Vy nhìn người đàn ông mà mình sắp lấy làm chồng—rồi quay lưng bước đi.
    Không khóc. Không nói.
    Chỉ im lặng đến đáng sợ.

    10 NGÀY SAU — BẮT ĐẦU CƠN ÁC MỘNG

    Tưởng Vy sẽ biến mất.
    Nhưng đúng ngày thứ 10, lúc 3 giờ sáng, điện thoại Hải reo liên tục.

    Tin nhắn từ hàng xóm, từ người trong họ, từ thợ xây trong làng:

    “Anh ơi, hình như vợ anh đang… xây nhà?”
    “Cô Vy đang đập cái nhà hoang cuối xóm, bảo là xây studio.”
    “Cả đội thợ làm ngày đêm. Tiền chi mạnh tay lắm.”

    Hải choáng váng.
    Mẹ hắn thì bật dậy, sắc mặt tái mét:

    “Nó… nó lấy tiền đâu?”

    Hải đùng đùng chạy xuống cuối xóm.

    Và đứng chết lặng.

    Trên mảnh đất rộng ngay bìa làng — mảnh đất mà mẹ hắn đã từ chối cho Vy mượn để mở tiệm ảnh trước khi cưới — Vy đang mặc đồ thợ, đầu trọc, cầm bản vẽ chỉ đạo cả đội thi công.

    Tường đang dựng lên.
    Biển hiệu đã xong:

    “VY STUDIO — CHỤP CƯỚI, CHỤP GIA ĐÌNH, MAKEUP – NHẬN ĐẾN 2H SÁNG.”

    Hải lắp bắp:

    “Em… em làm cái gì thế này?”

    Vy quay lại, gương mặt gọn gàng, ánh mắt sắc đến mức khiến ai cũng lùi một bước.

    “Anh tưởng cạo tóc là tôi sẽ chết chìm trong nhục nhã hả?”

    Vy ngẩng đầu:

    “Tôi dùng 10 ngày để làm điều mà nhà anh không bao giờ nghĩ tôi dám làm.”

    Bà Thoa gào lên:

    “Tiền đâu mà xây cái thứ này? Mày định bôi nhọ nhà tao à? Đàn bà mà láo toét!”

    Vy nhếch môi:

    “Tiền từ đâu? Từ cái sổ tiết kiệm tôi giấu, từ khoản đầu tư chứng khoán tôi lời ba năm nay, và…”

    Cô rút ra một xấp giấy đỏ.

    “…từ 200m² đất mà tôi vừa mua đứt hôm kia.”

    Hải trợn tròn mắt:
    “Đất… đất này là của em?”

    Vy nhìn thẳng vào cả hai mẹ con:

    “Phải. Đất này đáng lẽ tôi xin mẹ chỉ để dựng cái tiệm nhỏ. Nhưng giờ tôi lấy luôn làm cơ nghiệp.”

    Cả xóm đổ ra xem.
    Có người thì thầm:

    “Con nhỏ này ghê thật, làm được thiệt luôn…”
    “Đầu trọc mà đứng chỉ đạo như chị đại luôn…”

    CAO TRÀO — HẢI PHÁT ĐIÊN
    Ngày khai trương, cả làng kéo đến chúc mừng.
    Vy đứng trong studio mới, ánh đèn lung linh chiếu lên gương mặt cương quyết của cô.

    Hải chen vào, túm tay vợ:

    “Về nhà đi. Mẹ xin lỗi rồi. Về làm dâu lại.”

    Vy rút tay khỏi, lạnh như đá:

    “Nhà đó không còn chỗ cho tôi từ ngày mẹ anh cầm tông đơ lên đầu tôi.”

    Hải đỏ mặt, giọng gào lên vì tuyệt vọng:

    “Anh không cho phép em bỏ anh!”

    Vy nhìn anh bằng ánh mắt khiến Hải đứng hình:

    “Ngày tôi bị cạo đầu, anh đứng im.
    Ngày tôi bị đuổi khỏi nhà, anh đứng im.
    Còn bây giờ, anh không còn quyền đứng cạnh tôi nữa.”

    Hải đập tay vào tường, gần như phát điên:

    “Vy! Em quay lại ngay!”

    Vy quay lưng, bỏ mặc tiếng gào, để lại một câu cuối cùng:

    “Muốn giữ tôi, anh phải dám chống lại mẹ anh.
    Nhưng anh đã chọn im lặng.”

    MẸ CHỒNG KHUỴU GỐI
    Chiều hôm đó, bà Thoa đến studio, nước mắt ràn rụa, hai tay run run chắp lại:

    “Vy… mẹ xin… mẹ sai rồi…
    Con về nhà đi, mẹ lạy con… đừng bỏ thằng Hải…”

    Vy nhìn bà thật lâu.
    Rồi đáp nhẹ nhưng sắc như dao:

    “Tôi không bỏ ai cả.
    Chỉ là tôi tự chọn cuộc đời khác.”

    Bà Thoa bật khóc, lần đầu trong đời khiếp sợ trước chính người con dâu mà bà từng xem thường.

    Còn Vy?
    Cô đứng giữa studio của riêng mình — nơi không ai có thể cạo đầu, nhục mạ hay đuổi đi nữa.

    Vì từ hôm ấy, cô biết một điều:

    Người phụ nữ bị dồn đến đường cùng… sẽ mạnh đến mức khiến cả thế giới phải kiêng dè.

  • Bãi nhiệm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố năm 2025: Quy trình cụ thể gồm những bước nào?

    Theo báo Dân việt, luật sư Ma Văn Giang (Văn phòng Luật sư Nam Hồng – Đoàn Luật sư TP Hà Nội) cho hay, tại Quyết định số 759/QĐ-TTg năm 2025 phê duyệt Đề án sắp xếp, tổ chức lại đơn vị hành chính các cấp và xây dựng mô hình tổ chức chính quyền địa phương 2 cấp, Thủ tướng đã phê duyệt phương án sắp xếp đối với thôn, tổ dân phố thuộc cấp xã như sau:

    Tiếp tục xác định thôn, tổ dân phố là tổ chức tự quản của cộng đồng dân cư, không phải là cấp hành chính; trước mắt giữ nguyên các thôn, tổ dân phố hiện có. Chính phủ giao Bộ Nội vụ nghiên cứu, xây dựng và xác định lộ trình sắp xếp, tổ chức lại thôn, tổ dân phố theo hướng tinh gọn, đáp ứng yêu cầu phục vụ trực tiếp đời sống của cộng đồng dân cư trên địa bàn cấp xã.

    Như vậy, theo luật sư Giang, khi thực hiện việc sáp nhập tỉnh, xã, trước mắt vẫn giữ nguyên các thôn, tổ dân phố hiện có; sau đó mới nghiên cứu và xác định lộ trình sắp xếp, tổ chức lại theo hướng tinh gọn, hợp lý.

    Những trường hợp nào Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố bị bãi nhiệm?

    Theo luật sư Giang, trong trường hợp thực hiện bãi nhiệm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố sẽ áp dụng quy định tại Điều 9 Nghị định số 59/2023/NĐ-CP về quy trình cho thôi làm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố năm 2025.

    Cụ thể, việc cho thôi làm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố được quyết định tại cuộc họp của cộng đồng dân cư trong các trường hợp:

    người có nguyện vọng xin thôi vì lý do sức khỏe, hoàn cảnh gia đình hoặc lý do cá nhân khác; người này phải có đơn gửi Chủ tịch UBND cấp xã, nêu rõ lý do xin thôi.

    Trưởng ban công tác Mặt trận ở thôn, tổ dân phố có thể đề nghị Chủ tịch UBND cấp xã xem xét cho thôi làm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố trong các trường hợp: không còn được nhân dân tín nhiệm; không hoàn thành nhiệm vụ; vi phạm quyền làm chủ của nhân dân; tham nhũng, lãng phí; không chấp hành sự chỉ đạo, điều hành của UBND cấp xã hoặc quy định của cấp trên; vi phạm pháp luật nhưng chưa đến mức bị truy cứu trách nhiệm hình sự; hoặc khi có ít nhất 50% tổng số hộ gia đình hoặc đại diện hộ gia đình trong thôn, tổ dân phố kiến nghị.

    Trình tự tổ chức cuộc họp cộng đồng dân cư để xem xét cho thôi làm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố được thực hiện theo khoản 5 Điều 3 Nghị định 59/2023/NĐ-CP.

    Trình tự bãi nhiệm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố gồm những bước nào?

    Cụ thể, người chủ trì cuộc họp tuyên bố lý do, giới thiệu đại biểu tham dự; thông qua chương trình cuộc họp; giới thiệu người để cộng đồng dân cư biểu quyết cử làm thư ký cuộc họp. Thư ký cuộc họp được quyết định khi có trên 50% đại diện hộ gia đình tham dự cuộc họp giơ tay biểu quyết đồng ý.

    Căn cứ vào nội dung cụ thể, người chủ trì hoặc người được phân công sẽ công bố các quyết định, văn bản liên quan theo chương trình đã được thông qua.

    Người tham dự cuộc họp thảo luận về các nội dung do người chủ trì hoặc người được phân công trình bày. Đối với cuộc họp của cộng đồng dân cư để bầu Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố; thành viên Ban Giám sát đầu tư của cộng đồng; thành viên Ban Thanh tra nhân dân ở xã, phường, thị trấn, đại diện Ban công tác Mặt trận ở thôn, tổ dân phố sẽ giới thiệu danh sách người ứng cử. Danh sách này do Ban công tác Mặt trận thống nhất với cấp ủy chi bộ thôn, tổ dân phố, đồng thời đề nghị các đại diện hộ gia đình tham dự tự ứng cử hoặc đề cử người đủ tiêu chuẩn, điều kiện tham gia bầu.

    Sau phần thảo luận, người chủ trì cuộc họp tổng hợp ý kiến, đề xuất nội dung cần biểu quyết và phương án biểu quyết bằng hình thức giơ tay hoặc bỏ phiếu kín để người tham dự lựa chọn. Phương án được thông qua khi có trên 50% đại diện hộ gia đình tham dự cuộc họp giơ tay biểu quyết đồng ý.

    Khi biểu quyết bằng hình thức giơ tay, kết quả được kiểm đếm trực tiếp tại thời điểm biểu quyết và ghi vào biên bản cuộc họp.

    Trường hợp biểu quyết bằng bỏ phiếu kín, người chủ trì đề xuất số lượng và danh sách Ban kiểm phiếu từ 03–05 người (gồm Trưởng ban và các thành viên) để đại diện hộ gia đình tham dự cuộc họp biểu quyết bằng hình thức giơ tay. Ban kiểm phiếu được thành lập khi có trên 50% đại diện hộ gia đình tham dự giơ tay đồng ý. Ban kiểm phiếu sẽ hướng dẫn thể lệ, cách ghi phiếu, phát phiếu và tổ chức bỏ phiếu.

    Sau khi kết thúc bỏ phiếu, Ban kiểm phiếu tiến hành kiểm phiếu; đồng thời mời 02 đại diện hộ gia đình tham dự cuộc họp chứng kiến. Ban kiểm phiếu lập biên bản kiểm phiếu theo Mẫu số 02 kèm theo Nghị định và Trưởng ban kiểm phiếu công bố kết quả tại cuộc họp. Biên bản kiểm phiếu được lập thành 03 bản, gửi kèm Quyết định của cộng đồng dân cư đến UBND cấp xã, Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam cấp xã và lưu giữ tại thôn, tổ dân phố.

    Người chủ trì cuộc họp công bố kết quả biểu quyết đối với từng nội dung và kết luận cuộc họp. Quyết định của cộng đồng dân cư được thể hiện bằng các văn bản: nghị quyết, biên bản cuộc họp, bản ghi nhớ hoặc bản thỏa thuận, trong đó ghi rõ nội dung quyết định theo quy định tại khoản 2 Điều 20 của Luật Thực hiện dân chủ ở cơ sở.

    Trường hợp cuộc họp để bầu Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố, người trúng cử sẽ ra mắt tại cuộc họp. Nếu không xác định được người trúng cử, cần nêu rõ lý do trong biên bản để báo cáo UBND cấp xã xem xét, quyết định tổ chức bầu lại.

    Ngay sau khi cuộc họp kết thúc, người chủ trì có trách nhiệm hoàn thiện hồ sơ cuộc họp. Chậm nhất 05 ngày làm việc kể từ ngày kết thúc cuộc họp, quyết định đã được cộng đồng dân cư biểu quyết thông qua (theo Mẫu số 03 kèm theo Nghị định) phải được gửi đến UBND cấp xã và Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam cấp xã, theo quy định tại khoản 3 Điều 20 của Luật Thực hiện dân chủ ở cơ sở.

  • B;ắt Nguyễn Quang Hải

    B;ắt Nguyễn Quang Hải

    Bộ đội Biên phòng Đà Nẵng vừa triệt phá vụ giao dịch tinh dầu CBD tại P.Ngũ Hành Sơn, qua đó hé lộ đường dây pha chế và mua bán ma túy với quy mô lớn.

    Ngày 8/12, Đồn Biên phòng Non Nước (thuộc Ban Chỉ huy BĐBP TP.Đà Nẵng) cho biết vừa triệt phá thành công một vụ mua bán trái phép chất ma túy.

    Theo thông tin trên báo Dân Việt, qua tuần tra kiểm soát, tại ngã ba đường Thủy Sơn 1 giao với Thủy Sơn 2, lực lượng Phòng, chống ma túy và tội phạm của Đồn Biên phòng Non Nước đã bắt quả tang đối tượng Nguyễn Quang Hải (SN 2000, quê Quảng Trị) đang giao một lọ tinh dầu CBD chứa ma túy cho Huỳnh Bá Phong (SN 2002, trú phường Ngũ Hành Sơn, Đà Nẵng) với giá 300 ngàn đồng.

    Bắt Nguyễn Quang Hải sinh năm 2000- Ảnh 1.

    Đối tượng Nguyễn Quang Hải (SN 2000, quê Quảng Trị) bị lực lượng Biên phòng Non Nước (Đà Nẵng) bắt giữ. Ảnh: Báo Dân Trí

    Qua khám xét nhanh, lực lượng chức năng phát hiện thêm 16 lọ tinh dầu nhiều màu mà Hải khai nhận là ma túy dạng tinh dầu CBD chuẩn bị bán cho khách.

    Tiếp tục khám xét khẩn cấp nơi ở của Hải tại đường Nguyễn Cơ Thạch (phường Ngũ Hành Sơn), lực lượng thu giữ thêm 84 lọ nhựa chứa dung dịch nhiều màu. Hải khai nhận số tang vật này được pha chế theo chỉ đạo của đối tượng Nguyễn Thành Hoàng Vương để bán cho con nghiện.

    Báo Dân trí dẫn lại lời khai của Hải tại cơ quan điều tra cho thấy, tất cả những lọ này là của đối tượng tên Nguyễn Thành Hoàng Vương (chưa rõ tuổi và địa chỉ cư trú). Theo sự chỉ đạo của Vương, Hải sử dụng các chất lỏng trong các chai lọ để pha chế theo tỷ lệ nhằm bán cho những người có nhu cầu mua.

    Mở rộng điều tra, đối tượng Hải khai nhận thêm hoạt động sang chiết, pha chế, mua bán trái phép chất ma túy còn có đối tượng Lê Mậu Hoàng (SN 1996, trú tại xã Sen Ngư) và đối tượng Nguyễn Thành Hoàng Vương cùng tham gia thực hiện.

    Trên cơ sở lời khai của đối tượng Hải, lực lượng chức năng đã mời đối tượng Hoàng về làm việc.

    Qua đấu tranh, Hoàng đã thừa nhận hành vi mua bán trái phép chất ma túy của mình. Riêng đối tượng Vương đã bỏ trốn.

  • Chồng chế t , người vợ trẻ ô m con trai nhảy cầu tựtử nhưng được cứu kịp thời

    Sáng 8-12, Công an TP Hải Phòng cho biết Công an phường Bạch Đằng vừa kịp thời ngăn chặn vụ việc người mẹ trẻ định ôm con trai nhảy cầu tự tử.

    Chồng chết , người vợ trẻ ôm con trai nhảy cầu tự tử nhưng được cứu kịp thời - Ảnh 1.

    Công an phường Bạch Đằng kịp thời ngăn chặn chị T.T.L. và con trai nhảy cầu tự tử

    Trước đó, khoảng 0 giờ 15 phút ngày 8-12, trong quá trình tuần tra đảm bảo an ninh trật tự, tổ tuần tra Công an phường Bạch Đằng đã phát hiện một người phụ nữ và một trẻ em đứng trên lan can khu vực đỉnh cầu Xi Măng, phường Bạch Đằng, bên cạnh có xe máy đổ nghiêng (tay của người phụ nữ và cháu bé có buộc bằng dây màu xanh).

    Nhận thấy tính chất nghiêm trọng của vụ việc, lực lượng công an đã nhanh chóng triển khai lực lượng, tiếp cận kịp thời giữ người phụ nữ và cháu bé lại.

    Sau khi được tổ công tác công an phường Bạch Đằng động viên, thuyết phục, người phụ nữ cho biết tên là T.T.L. (SN 1999, hiện trú tại tổ dân phố Thủy Minh, phường Bạch Đằng) cùng con là N.P.B.A. (SN 2021).

    Chồng chết , người vợ trẻ ôm con trai nhảy cầu tự tử nhưng được cứu kịp thời - Ảnh 2.

    Tổ công tác công an phường Bạch Đằng động viên, thuyết phục người mẹ trẻ từ bỏ ý định dại dột

    Chồng chết , người vợ trẻ ôm con trai nhảy cầu tự tử nhưng được cứu kịp thời - Ảnh 3.

    Trung tá Bùi Văn Phòng, Trưởng Công an phường Bạch Đằng, trực tiếp động viên chị T.T.L.

    Do chồng chị T.T.L. mới chết cách đây khoảng 3 tháng, bị tác động lớn đến tâm lý nên chị L. suy nghĩ tiêu cực, cùng con trai đi đến đỉnh cầu Xi Măng định nhảy xuống sông tự tử.

    Ngay trong đêm, Công an phường Bạch Đằng đã mời gia đình, chính quyền địa phương kiên trì động viên thuyết phục, chị T.T.L. ổn định lại tâm lý, nhận thức lại hành vi của bản thân và cam đoan không thực hiện hành vi cực đoan.

  • Vậy mà chỉ sau một cuộc họp căng thẳng – hay nói đúng hơn, sau vài câu nói quá thẳng thắn của tôi – mọi thứ đổ sụp. –

    “Người gác cổng”

    Tôi tên là Trịnh Nam, ba mươi tám tuổi, từng là chuyên viên thanh tra của một sở trong tỉnh. Công việc không vinh quang nhưng cũng đủ khiến cha mẹ tự hào. Vậy mà chỉ sau một cuộc họp căng thẳng – hay nói đúng hơn, sau vài câu nói quá thẳng thắn của tôi – mọi thứ đổ sụp.

    Hôm đó, tôi góp ý về một dự án vốn đội lên bất thường. Tôi đưa ra số liệu rõ ràng, nhưng một phó giám đốc – người có họ hàng với nhà thầu – tím mặt. Chỉ ba ngày sau, tôi nhận quyết định điều xuống làm… bảo vệ hợp đồng, thuộc diện “hỗ trợ an ninh tạm thời”.

    Tạm thời nhưng không biết bao giờ kết thúc.

    Từ phòng làm việc có máy lạnh, tôi chuyển ra chòi gác đầu cổng, cạnh gốc phượng già. Áo sơ-mi trắng đổi thành bộ đồng phục xanh bạc màu. Mỗi sáng, tôi đứng thẳng người chào những cán bộ đi qua đi lại – trong đó có những người từng gọi tôi là “anh Nam”, “chú Nam”.

    Giờ họ chỉ gật đầu lấy lệ. Có người còn quay mặt đi.

    Nhà tôi cách cơ quan hơn 10km. Vợ tôi dạy tiểu học, lương thấp, con thì đang tuổi học. Tôi không dám nói với ai mình bị “đì”, chỉ bảo công việc thay đổi chút cho thoải mái.

    Nhưng thật ra, mỗi tối nằm trong căn phòng 12m² tập thể, tôi nghe tiếng quạt quay vù vù mà sống mũi cay xè.


    Cơ quan xôn xao mấy tuần liền về việc tỉnh sắp có Phó chủ tịch mới. Người ta bảo ông này trẻ, bản lĩnh, học cao từ Hà Nội về. Lịch thị sát cơ quan tôi được thông báo trước. Tất cả nơm nớp dọn dẹp, chỉnh trang.

    Riêng tôi, như mọi ngày, đứng ở cổng.

    Buổi sáng trời đầy mây. Khoảng 8 giờ, đoàn xe biển xanh tiến vào. Tôi đứng nghiêm, giơ tay chào. Cửa sau xe mở, một người đàn ông cao ráo, đẹp trai theo cách chín chắn bước xuống. Gương mặt sáng, đôi mắt sắc nhưng hiền.

    Ông bước tới cổng nơi tôi đứng. Khi tôi cúi đầu chào và giơ thẻ để quét, mắt ông dừng lại nơi tấm thẻ công tác trước ngực tôi.

    Và rồi… ông khựng lại.

    Tôi thấy ông run rẩy thật sự. Tay ông giữ lấy mép thẻ, nhìn chăm chú như vừa thấy điều gì kinh hoàng hoặc khó tin.

    – Anh… tên gì? – giọng ông khàn hẳn.

    – Dạ, tôi là Trịnh Nam, bảo vệ…

    – Trịnh Nam nào?

    Tôi bất ngờ. Không nhớ mình quen với ai tầm cỡ như vậy.

    Ông lùi lại một bước, nuốt khan, đôi mắt đỏ hoe.

    – Trịnh Nam… trường THPT Huỳnh Văn Ngọc… phải không?

    Tôi giật mình.

    Nơi ấy là trường tôi từng dạy hợp đồng ba năm trước khi vào ngành. Lúc đó, vì bố bệnh nặng, tôi xin dạy kiêm việc làm thêm, cuộc sống khá khó khăn.

    – Dạ đúng… nhưng sao anh biết…?

    Người đàn ông siết tay lại, giọng nghẹn:

    – Tôi là… Tùng đây. Học sinh khóa 2004. Thầy không nhớ tôi sao?

    Tôi há hốc miệng.

    Tùng ngày xưa là cậu học trò nghèo nhất lớp, gầy nhẳng, lúc nào cũng ngồi bàn cuối. Cha mất sớm, mẹ bán vé số, Tùng thường nhịn ăn sáng. Có năm em suýt nghỉ học vì không có tiền đóng phí. Tôi gom được bao nhiêu, tôi giúp bấy nhiêu. Có lần trời mưa lớn, tôi bị cảm nặng cũng cố chở Tùng về vì mẹ em chưa đến kịp.

    Tôi nhớ những điều đó… nhưng không ngờ cậu học trò ngày ấy giờ đứng trước mặt tôi, trong bộ vest chỉnh tề, với danh chức khiến cả tỉnh nể.

    – Trời đất… Tùng đấy sao?

    Tùng cười mà nước mắt rơi.

    – Em tìm thầy nhiều năm mà không ra. Em nợ thầy một đời. Vậy mà giờ gặp lại thầy trong hoàn cảnh này…

    Ông quay sang đoàn tùy tùng, giọng sắc lạnh:

    – Ai phân công thầy Nam đứng đây?

    Không ai dám đáp.

    Một phó giám đốc tím tái:

    – Dạ… cán bộ điều chuyển cho hợp lý công việc…

    Tùng nhìn thẳng vào tôi, giọng nghẹn đi:

    – Thầy biết không… Nếu ngày ấy thầy không cho em tiền mua sách, không nói chuyện riêng để em khỏi bỏ học… chắc em không có ngày hôm nay. Thầy là người dựng đời cho em. Thầy không đáng đứng ở đây như thế này.

    Tôi cảm giác cả người như bị kéo lùi về thời học trò, nơi gió chiều bật tung những trang vở lem mực của Tùng.

    Tùng quay sang trưởng đoàn, dõng dạc:

    – Thầy Nam từ giờ sẽ về làm trưởng phòng hành chính – nhân sự tạm quyền. Tôi sẽ kiểm tra lại toàn bộ hồ sơ điều chuyển trước đây.

    Cả đoàn choáng váng. Tôi càng bối rối:

    – Tùng… thầy… thầy không cần…

    – Không! – ông cắt lời – Không phải em muốn ưu ái. Em chỉ muốn trả lại sự công bằng mà thầy xứng đáng.

    Tôi nghẹn lời.


    Nhưng twist không nằm ở đó.

    Sau buổi làm việc hôm ấy, tôi được Tùng mời ăn tối. Chúng tôi ngồi trong quán nhỏ cạnh hồ. Tùng lặng lẽ nhìn mặt nước một lúc rồi nói:

    – Thầy Nam… thật ra người khiến thầy bị điều xuống không phải vì thầy làm sai hay nói thẳng. Mà vì… có người cố tình đổ lỗi để che một chuyện khác.

    Tôi nhíu mày:

    – Ý cậu là gì?

    Tùng rút trong cặp ra một tập hồ sơ cũ.

    – Đây là hồ sơ kiểm toán năm trước. Trong đó có báo cáo tiêu cực mà người đứng tên xử lý là thầy… Nhưng thật ra thầy chưa bao giờ ký. Có người ký giả chữ thầy để đẩy trách nhiệm.

    Tôi chết lặng.

    Tôi nhớ năm đó mình đang chăm bố nằm viện, có xin nghỉ mấy ngày. Hóa ra họ đã lợi dụng điều đó.

    – Em đã xác minh xong. Những dấu hiệu giả mạo chữ ký đều rõ ràng. Thầy bị điều đi chỉ để người khác thoát trách nhiệm…

    Tôi siết chặt tay, ngực đau nhói.

    Tùng đặt tay lên vai tôi, giọng trầm ấm:

    – Nhưng thầy ơi, thầy yên tâm. Em sẽ xử lý việc này đúng luật, không để ai lợi dụng nữa. Em nợ thầy nên em sẽ giúp thầy một cách đường đường chính chính.

    Tôi nhìn Tùng – không còn là cậu học trò rụt rè ngày nào mà là một người đàn ông vững chãi, đôi mắt chan chứa biết ơn.

    – Cảm ơn em, Tùng. Thầy… thật sự không nghĩ có ngày…

    – Không, thầy. – Tùng cười – Ân nghĩa không mất đi. Nó chỉ đi lạc một thời gian để tìm đường trở lại.

    Tôi cúi đầu. Tối hôm đó, không phải gió hồ lạnh làm tôi run, mà là sự ấm áp từ một mối nhân duyên cũ.


    Vài tháng sau, tôi nhận quyết định chính thức làm phó phòng hành chính – nhân sự, còn người giả chữ ký bị điều tra. Tùng không ưu ái tôi quá mức, không bao che ai. Mọi thứ đều đúng quy định, đúng trình tự.

    Nhưng ông vẫn gọi tôi bằng hai chữ khiến tôi ấm cả lòng:

    – Thầy Nam.

    Còn tôi, từ chỗ đứng trước cổng ngày nào, giờ mỗi sáng đi ngang qua căn chòi gác, tôi vẫn chào những anh bảo vệ ở đó. Tôi hiểu cảm giác của họ. Tôi biết cái lạnh của nỗi cô đơn mang tên “bị hạ thấp”.

    Và tôi luôn nhắc mình:

    Đôi khi, một điều tử tế nhỏ bé mình gieo cho ai đó nhiều năm trước sẽ quay lại như một phép màu – đúng lúc mình cô đơn và thất thế nhất.

  • Dự báo thời tiết Tết Nguyên Đán 2026 lạnh hơn mọi nă –

    Phía Cục Khí tượng Thủy văn đã thông tin ban đầu về dự báo thời tiết dịp Tết Nguyên Đán Bính Ngọ 2026.

    Ngày 4 tháng 12 năm 2025, báo Lao Động đăng tải bài viết với tiêu đề “Dự báo thời tiết Tết Nguyên Đán 2026 lạnh hơn mọi năm”. Nội dung như sau:

    Ngày 4.12, Bộ Nông nghiệp và Môi trường đã tổ chức buổi họp báo thường kỳ thông tin báo chí về tình hình sản xuất, thiên tai trong thời gian vừa qua.

    Toàn cảnh Họp báo thường kỳ tháng 11 của Bộ Nông nghiệp và Môi trường. Ảnh: Phương Anh
    Toàn cảnh Họp báo thường kỳ tháng 11 của Bộ Nông nghiệp và Môi trường. Ảnh: Phương Anh

    Tại buổi họp báo, ông Hoàng Đức Cường – Phó Cục trưởng Cục Khí tượng Thủy văn đã thông tin chi tiết về những kỷ lục, dị thường của thiên tai trong 11 tháng năm 2025.

    Trên thế giới, nhiều kỷ lục về nhiệt độ cao nhất tại nhiều nơi được ghi nhận vượt 48 độ C, thiết lập kỷ lục mới về số ngày liên tiếp có nhiệt độ cực đại (Hoa Kỳ, Thổ Nhĩ Kỳ, tháng 7.2025). Tại Bắc Đại Tây Dương, nhiệt độ bề mặt nước biển tiếp tục duy trì kỷ lục cao nhất vượt 25,5 độ C vào cuối mùa hè, cung cấp nguồn năng lượng chưa từng có cho các xoáy thuận nhiệt đới. Hậu quả là sự tan băng kỷ lục, như ở Tây Nam Greenland, ước tính đã mất tới 300 tỉ tấn băng chỉ trong mùa hè 2025 góp phần đáng kể vào mức dâng mực nước biển toàn cầu.

    Tại Việt Nam, năm 2025 được ghi nhận là một năm có diễn biến thiên tai khí tượng thủy văn cực kỳ bất thường và dị thường, gây ra những thiệt hại nghiêm trọng trên cả nước. Tổng thiệt hại kinh tế ước tính đã vượt 85.000 tỉ đồng và đã có 409 người chết và mất tích tính đến cuối tháng 11.2025.

    Tính đến hết tháng 11.2025, đã có 21 cơn bão/áp thấp nhiệt đới hoạt động trên Biển Đông và trở thành năm có số lượng bão/áp thấp nhiệt đới hoạt động nhiều nhất trên Biển Đông kề từ khi có số liệu quan trắc (từ năm 1961), năm nhiều nhất trước đó là 2017 với 20 cơn bão/áp thấp nhiệt đới.

    Ngoài kỷ lục về số lượng bão/áp thấp nhiệt đới, mùa bão năm 2025 còn ghi nhận một số tính chất đặc biệt, bất thường và cực đoan. Cùng với đó là tình hình lũ lụt nghiêm trọng đã xảy ra trên diện rộng, với mực nước đỉnh lũ trên các sông vượt mốc lịch sử ở cả Bắc Bộ, Trung Bộ, cao nguyên Trung Bộ, hạ lưu sông Cửu Long.

    Ông Hoàng Đức Cường cho biết thiên tai năm 2025 diễn biến bất thường trên diện rộng. Ảnh: Nguyễn Hạnh.
    Ông Hoàng Đức Cường cũng đưa ra những nhận định về dự báo thời tiết dịp cuối năm. Ảnh: Nguyễn Hạnh.

    “Sự kiện hoạt động bão bất thường, lũ lớn nghiêm trọng, diện rộng bất thường trong năm 2025 tại Việt Nam cũng như trên thế giới là một minh chứng rõ ràng cho thấy quy luật lũ truyền thống đang thay đổi, phản ánh xu hướng thời tiết ngày càng cực đoan, khó lường do tác động của biến đổi khí hậu”, ông Hoàng Đức Cường nói.

    Nhận định về dự báo diễn biến thiên tai tháng cuối năm 2025 và đầu năm 2026, đại diện Cục Khí tượng Thủy văn cho biết trong tháng 12.2025, trên khu vực Biển Đông có khả năng xuất hiện từ 1-2 cơn bão/áp thấp nhiệt đới. Hiện nay, ở vùng biển phía Đông của khu vực miền Trung Philippines đang tồn tại một áp thấp nhiệt đới có khả năng vượt qua khu vực miền Trung của Philippines và đi vào Biển Đông, có khả năng mạnh lên thành bão (cơn bão số 16).

    Trong tháng 12.2025, không khí lạnh tiếp tục có xu hướng gia tăng về tần suất, cường độ và có thể xuất hiện tình trạng rét đậm, rét hại ở miền Bắc nhưng tập trung tại khu vực vùng núi phía Bắc. Không khí lạnh tiếp tục hoạt động mạnh trong các tháng 1 và 2 năm 2026, gây ra các đợt rét đậm, rét hại. “Theo những nhận định sơ bộ, thời tiết Tết Nguyên Đán 2026 có thể sẽ lạnh hơn mọi năm. Cục sẽ có những thông tin dự báo chi tiết trước khoảng 20 ngày đến 1 tháng trước dịp nghỉ lễ quan trọng này”, ông Hoàng Đức Cường thông tin.

  • Đó là kiểu người nào

    Cuối năm hoặc đầu năm chính là thời kỳ mà người dân thường đi tảo mộ ông bà tổ tiên của mình. Lễ tảo mộ vào Ngày tảo mộ diễn ra trang trọng và long trọng, không có chỗ cho tiếng ồn ào, tiếng cười đùa. Trẻ em dưới ba tuổi không biết mục đích của việc quét mộ. Đưa đến ngôi mộ, đi tảo mộ là bất kính với tổ tiên. Điều này sao có thể được tổ tiên phù hộ? Ngoài ra, ngôi mộ rất nhiều mây và lạnh vào buổi sáng. Trẻ em dưới ba tuổi có khả năng miễn dịch yếu và dễ bị sốt hoặc rối loạn tâm thần không rõ nguyên nhân. Bởi vì trẻ nhỏ tâm hồn còn non nớt nên dễ bị những thứ âm khí vấy bẩn trêu chọc ảnh hưởng tới trẻ khiến tối về nhà trẻ nhỏ dễ khuấy khóc, đau bệnh.

    * Thông tin chỉ mang tính tham khảo, chiêm nghiệm

  • Trên chuyến xe giường nằm đổ đèo về Đồi Sim, hành khách nữ cuối cùng bước lên xe vừa được 5 p

    Xe giường nằm biển số 45B-221.07 của nhà xe Bình Minh xuất bến lúc 22h35, trên xe có 36 hành khách, ai cũng háo hức về quê sớm để kịp ngày giỗ truyền thống của Đồi Sim.

    Đến gần 23h10, xe dừng ở một điểm hẹn cuối cùng ven thị trấn để đón khách muộn.

    Cô gái cuối cùng bước lên:

    Tên: Trần Thu Uyên

    Tóc dài, áo khoác xám, tay chỉ xách một ba lô

    Uyên nhìn quanh khoang xe như người đang sợ hãi điều gì đó, nhưng vẫn im lặng tìm chỗ ngồi.


    Xe lăn bánh xuống đèo. Chỉ vài phút, Uyên bất ngờ đứng bật dậy:

    “Cho tôi xuống xe! Tôi không đi chuyến này nữa!”

    Cả xe hơi ngỡ ngàng.
    Tài xế Trọng đang ôm cua khó chịu quát:

    “Cô đùa hả? Xe chạy đèo rồi! Xuống đâu bây giờ?”

    Uyên mặt trắng bệch, tay run:

    “Làm ơn cho tôi xuống! Tôi trả tiền gấp đôi cũng được!”

    Hành khách bắt đầu bực:

    “Trời nửa đêm rồi còn nổi khùng!”

    “Muốn xuống thì nói từ bến chứ!”

    “Cản trở cả xe!”

    Một chị giường tầng 2 còn nói:

    “Hay say xe rồi hoảng?”

    Nhưng Uyên kiên quyết đến mức gần như hoảng loạn.
    Không muốn mất thời gian, tài xế đành dừng ở một khoảng cua rộng có lề đường.

    Uyên vừa xuống xe liền quay lại nhìn 36 người trên xe và nói một câu rợn sống lưng:

    “Tôi xin lỗi… nhưng mọi người đừng đi tiếp.”

    Câu nói khiến cả xe rùng mình vài giây – nhưng rồi ai nấy cười trừ, cho là chuyện vớ vẩn.

    Xe đóng cửa, rú máy tiếp tục đổ đèo, bỏ Uyên đứng một mình giữa màn đêm mờ sương.


    Khoảng 23h35, khi xe đã đi sâu xuống đèo, một hành khách là anh Minh (ghế 6B) hốt hoảng chạy xuống cabin:

    “Anh Trọng! Có mùi khét… từ dưới gầm!”

    Trọng nhíu mày:

    “Lốp nóng thôi!”

    Nhưng chỉ vài giây sau, một tiếng “RẮC!” như kim loại nứt gãy, rồi xe lạng hẳn sang trái, hành khách la hét.

    Trọng phanh gấp – xe trượt dài, nghiêng mạnh, suýt văng khỏi rìa vực.

    May mắn, bánh sau bị kẹt vào rãnh thoát nước ven đường, xe dừng được chỉ còn cách mép vực… chưa đầy 40 cm.

    36 người mặt cắt không còn giọt máu.

    Trọng chui xuống kiểm tra – và chết điếng:

    Thanh điều khiển phanh chính đã nứt gần gãy hoàn toàn

    Dầu phanh chảy thành vệt dài dưới gầm

    Bước thêm một đoạn nữa là phanh mất hoàn toàn – và xe sẽ lao thẳng xuống vực sâu hơn 150 mét

    Ông Hải – công an xã đang đi cùng xe – run run nói:

    “Nếu nứt thêm 5 giây nữa… chúng ta đã đi rồi…”


    Một bác tài già làm nghề 30 năm xem dưới gầm và xác nhận:

    Vết nứt không phải mới

    Mặt kim loại sạm đen, có dấu tác động lực trước đó

    Tức là:

    Xe đã mang lỗi chết người ngay từ khi rời bến.

    Nếu không có sự cố dừng lại giữa đèo…

    Nếu xe giữ tốc độ cao thêm vài phút…

    Tất cả đã không còn đứng đây để nói chuyện.


    Chị khách giường tầng 2 lí nhí:

    “Cô ấy bảo đừng đi tiếp…”

    Người khác chợt rùng mình:

    “Cô ấy lên xe 5 phút đã đòi xuống. Chắc thấy gì đó mình không biết.”

    Tài xế Trọng ngồi sụp xuống bậc xe, nói với ông Hải:

    “Giá như tôi hỏi cô ấy thêm một câu…”


    Khi nhà xe rà soát danh sách, mới phát hiện:

    Tên Uyên không phải khách đặt vé trước

    Cô mua vé trực tiếp tại quầy ngay trước giờ xe chạy

    Không có hành lý cồng kềnh

    Không ghi quê quán, chỉ số điện thoại để trống

    Một người bỗng nói:

    “Không lẽ cô ấy là kỹ thuật hay kiểm định phương tiện?”

    Nhưng nhà xe không ai biết cô là ai.

    Chỉ có một điều chắc chắn:

    Nếu Uyên không nằng nặc đòi xuống – xe sẽ lao khỏi đèo trong vòng 20 phút.


    Đêm đó, lực lượng chức năng phải điều xe cứu hộ kéo phương tiện về xưởng, toàn bộ 36 hành khách được đưa trở lại thị trấn chờ xe khác.

    Không ai ngủ được.

    Và cho đến bây giờ, mỗi khi nhắc lại, tài xế Trọng vẫn rùng mình:

    “Không biết cô ấy là ai… nhưng chuyến đó cả xe còn sống… nhờ một người duy nhất nhìn thấy điều không ai thấy.”

    Trần Thu Uyên –
    Cô gái lạ bước lên chỉ 5 phút rồi biến mất vào màn đêm.

    Không ai gặp lại.
    Không ai liên lạc được.
    Không ai biết cô cứu họ vì điều gì.

    Chỉ biết:

    Có những thứ người ta linh cảm được – trước khi thảm họa kịp xảy ra.

  • Các nhân viên nhìn thấy dòng chữ của bà cụ thì vội vàng ấn nút kh:ẩn c:ấp

    Sáng mùa đông Hà Nội, tiết trời rét căm căm, gió thổi hun hút qua những con phố ảm đạm. Bên ngoài ngân hàng, một bà cụ dáng lưng còng, tay chống gậy, bước chân chậm rãi như thể mỗi bước đi đều kéo theo một ký ức đã cũ. Trên tay bà là một cuốn sổ tiết kiệm đã sờn mép, giấy nhòe mực vì thời gian và mồ hôi.

    Bà tiến đến quầy giao dịch, nhẹ nhàng đặt cuốn sổ xuống trước mặt cô nhân viên ngân hàng trẻ tuổi.
    – “Cô cho tôi rút 500 nghìn thôi, tôi cần mua ít thuốc…” – giọng bà khàn đục, run run như tiếng gió lướt qua mái ngói già.

    Cô giao dịch viên liếc nhìn cuốn sổ: 3 tỷ đồng. Một con số không nhỏ, khiến cô thoáng ngạc nhiên.
    – “Bà ơi, bà có chắc không rút nhiều hơn ạ? Sổ của bà vẫn còn đủ để bà sống sung túc…”
    – “Không, 500 nghìn là đủ. Tôi sống quen rồi…” – bà cười, nụ cười héo hắt mà nhân hậu.

    Cô gái định thao tác từ chối giao dịch vì nghi ngờ nhầm lẫn, thì bất chợt thấy phía sau tờ phiếu rút tiền, có một dòng chữ nguệch ngoạc bằng bút bi xanh:
    “Nếu tôi đến rút tiền, xin hãy giúp tôi. Tôi bị nhốt. Đừng để họ biết tôi đã viết điều này.”

    Tim cô thắt lại. Cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Cô lập tức giả vờ bình tĩnh, trong khi tay bấm nút khẩn cấp dưới quầy.

    Chưa đầy ba phút sau, bảo vệ ngân hàng đã khéo léo giữ bà cụ lại dưới lý do xác minh thêm thông tin. Công an ập đến.

    Cao trào ập đến khi mọi người tưởng rằng bà bị bắt cóc, lạm dụng, hoặc bị ai đó thao túng để rút tiền…

    Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng như kịch bản phim hành động.

    Khi công an đưa bà về trụ sở để làm rõ vụ việc, bà cụ cười rạng rỡ, thậm chí sảng khoái.
    – “Tôi biết là mấy người sẽ để ý dòng chữ đó. Tôi viết nó cách đây 2 năm rồi.”

    Tất cả sững sờ.

    – “Tôi từng bị con trai nhốt, không cho dùng tiền. Tôi đã viết câu đó và nhét vào sổ. Nhưng hôm nay, nó đã mất trong một tai nạn cách đây một tuần… Tôi chỉ muốn thử xem xã hội này còn ai quan tâm tới người già không thôi.”

    Một sự quay xe ngoạn mục.

    Không ai nói được lời nào. Người giao dịch viên trẻ bàng hoàng, nước mắt rơi lúc nào không hay.
    Bà cụ nhìn cô, vỗ nhẹ lên tay:
    – “Cảm ơn con. Vẫn còn người tốt. Thế là đủ để bà sống thêm vài năm nữa.”

    Ngoài kia, nắng xuyên qua những đám mây xám, rọi xuống tấm lưng còng đã khuất dần sau cánh cổng ngân hàng.
    Một ngày mới bắt đầu — nhưng với nhiều người trong ngân hàng hôm ấy, lòng đã ấm từ lúc đó rồi.

  • Ch::ê con dâu “g::ái b::ản” vù:ng s:âu v:ùng x:a nên mẹ chồng phố chỉ bỏ phong bì 1 triệu đi dẫn lễ –

    Tôi là gái Hà Nội gốc, cái “gốc” Hàng Ngang, Hàng Đào chính hiệu, ăn nói nhẹ nhàng nhưng thâm thúy, nếp nhà giữ gìn từ cái bát ăn cơm đến cách cầm đũa. Chồng tôi hiền lành, nhưng tôi thì khác. Cả cuộc đời này, niềm tự hào lớn nhất của tôi là Thái – cậu con trai độc nhất, 32 tuổi, cao ráo, đẹp trai, lương tháng 50 triệu, lại đang làm quản lý cho một tập đoàn nước ngoài. Với một người mẹ như tôi, con dâu tương lai phải là tiểu thư khuê các, hay ít nhất cũng phải “môn đăng hộ đối”, nhà mặt phố, bố làm to.

    Vậy mà đùng một cái, nó về nằng nặc đòi cưới Thủy – một con bé ở tận vùng núi xa xôi.

    Tôi đã xây xẩm mặt mày. Đường sá xa xôi hẻo lánh, rừng thiêng nước độc, nghĩ đến cảnh đi lại đã thấy rùng mình chứ đừng nói đến chuyện thông gia. Tôi gặng hỏi, cấm cản, thậm chí dọa từ mặt, nhưng thằng bé chỉ cười, ánh mắt kiên định lạ thường: — “Mẹ cứ tin con. Con biết con chọn ai mà.”

    Ông nhà tôi thì xuôi xoa: “Thôi bà ạ, con nó thích thì chiều. Thời đại nào rồi mà còn cấm cản”. Tôi nghe mà tức anh ách. Nhà mình chẳng phải dạng vừa, danh gia vọng tộc, sao lại phải mò lên tận đó để rước dâu? Nhưng “trời không chịu đất thì đất phải chịu trời”, tôi miễn cưỡng gật đầu, nhưng trong lòng đã lên một kế hoạch để “dạy” cho nhà bên ấy biết thế nào là lễ nghĩa phố thị.

    Ngày dẫn lễ, tôi quyết định làm thật đơn giản, hay nói trắng ra là sơ sài. — “Bà làm thế có mặt mũi quá không?” – Chồng tôi ái ngại nhìn ba cái tráp hỏi. — “Ông khéo lo. Nhà nó ở vùng sâu vùng xa, vớ được trai Hà Nội gốc như thằng Thái thì khác gì vớ được cục vàng ròng. Mình về đấy là ban ơn cho họ, cần gì cầu kỳ. Ba tráp là đủ: ít bánh chưng, mấy gói chè, chai rượu nếp, thêm vài hộp bánh quy gia công cho có lệ.”

    Tôi nhét vào phong bì lễ đen đúng một triệu đồng. Tôi nghĩ bụng: Ở trên bản, một triệu chắc to lắm, thế là tử tế chán rồi.

    Đoàn nhà trai lèo tèo hơn chục người, toàn họ hàng thân thiết mà tôi ép đi cùng. Chiếc xe 16 chỗ ì ạch bò lên những cung đường Tây Bắc ngoằn ngoèo. Sương mù dày đặc, xe tròng trành như muốn long sòng sọc khiến tôi say lử đử. Nhìn ra cửa sổ chỉ thấy núi non trùng điệp, heo hút, tôi lại càng ngán ngẩm, chỉ mong đến nơi làm cho nhanh cái lễ rồi về.

    Đến gần trưa, xe bắt đầu đi vào đường bản. Đúng như tôi dự đoán, ngôi nhà của Thủy hiện ra đơn sơ, nằm lọt thỏm giữa thung lũng. Nhưng lạ thay, cờ phướn rợp trời, tiếng trống chiêng rộn rã vang vọng cả một góc rừng. Tôi nhếch mép cười thầm: “Chắc cả làng kéo đến xem mặt mũi người Hà Nội, xem nhà nghèo vớ được rể quý đây mà.” Tôi chỉnh lại cái áo dài nhung, vuốt lại mái tóc, chuẩn bị tâm thế của một “bà hoàng” xuống thăm dân.

    Nhưng… vừa bước xuống xe, nụ cười ngạo nghễ trên môi tôi cứng lại.

    Không khí trang nghiêm đến rợn người. Hai hàng thanh niên bản vạm vỡ, mặc trang phục thổ cẩm truyền thống rực rỡ, đứng thẳng tắp hai bên đường dẫn vào nhà. Họ cầm rước những cây nêu trang trí cầu kỳ. Chính giữa sân là một cụ già uy nghi, râu tóc bạc trắng như cước, tay nắm cây gậy đầu khắc hình chim đại bàng bằng bạc sáng loáng. Sau lưng cụ là một đội múa trống hùng hậu, tiếng trống đánh theo nhịp điệu hào hùng, dồn dập như nghi thức đón vua chúa ngày xưa, chứ không phải kiểu văn nghệ làng xã lôm côm.

    Thái khẽ kéo tay tôi, giọng nghiêm trọng: — “Mẹ, bình tĩnh nhé. Đừng nói gì vội.”

    Tôi cau mày, tim đập thình thịch vì choáng ngợp: — “Cái nhà này… làm gì mà long trọng thế? Hay họ định dằn mặt mình?”

    Chưa kịp để tôi định thần, cụ già bước tới. Cụ không cúi rạp mình như tôi tưởng tượng, mà giơ tay chào theo kiểu truyền thống đầy uy lực, rồi cất giọng tiếng Kinh trầm ấm, chuẩn xác từng ngữ điệu: — “Chào thông gia từ Hà Nội. Quý hóa quá. Đường sá xa xôi, các vị đã vất vả rồi.”

    Tôi lúng túng đáp lại vài câu sáo rỗng, cái vẻ bề trên tự nhiên bay biến đâu mất. Một người phụ nữ trung niên, sang trọng trong bộ váy thổ cẩm cách tân đính đá lấp lánh bước tới. Đó là mẹ Thái. Bà cười hiền hậu nhưng khí chất toát ra khiến người ta phải nể trọng: — “Mời nhà trai vào nhà. Mọi người dưới xuôi chắc chưa quen, hôm nay là lễ đón rể của gia đình Trưởng tộc dòng họ chúng tôi.”

    Tôi giật nảy mình, lắp bắp: — “Trưởng… Trưởng tộc cơ ạ?”

    Bà ấy mỉm cười, nhẹ nhàng chỉ tay về phía sau ngôi nhà sàn gỗ đơn sơ ban đầu. Theo hướng tay bà chỉ, tôi suýt đánh rơi cái túi xách hàng hiệu. Ẩn sau ngôi nhà sàn truyền thống là một quần thể kiến trúc bề thế. Một căn nhà sàn khổng lồ, to gấp năm lần cái nhà phía trước, cột gỗ lim đen bóng, mái lợp ngói âm dương rêu phong cổ kính. Trước sân là hai trụ đá nguyên khối chạm khắc tinh xảo. Và choáng váng hơn cả, xếp dọc hai bên sân là dàn xe bán tải gầm cao, xe SUV hạng sang biển số tứ quý đỗ ngay ngắn.

    Tôi bắt đầu thấy khó thở. Nhà này… không phải nghèo. Mà là giàu. Giàu một cách thâm trầm, kín đáo và uy nghi hơn bất cứ đại gia nào tôi từng gặp ở phố cổ.

    Khi bước vào gian chính, cảnh tượng trước mắt khiến tôi muốn độn thổ. Ba tráp lễ “hàng chợ” của nhà trai được đặt lên chiếc bàn gỗ hương đỏ rực. Nó lọt thỏm, nhỏ xíu, trông thảm hại và nực cười bên cạnh 12 tráp lễ mà nhà gái đã chuẩn bị sẵn để “đáp lễ” và mời khách.

    Tôi đứng ngây ra như trời trồng. Trên bàn nhà họ bày la liệt rượu ngoại hạng sang, những mâm bạc đầy ắp thịt thú rừng hun khói, bánh trái đặc sản gói trong lá dong xanh mướt, và đặc biệt là những chiếc vòng cổ, lắc tay bằng bạc trắng tinh xảo được bày biện trang trọng.

    Mẹ Thủy liếc nhìn ba cái tráp sơ sài của tôi, ánh mắt bà không hề có chút khinh bỉ, mà chỉ thoáng vẻ thông cảm. Bà nói nhỏ nhẹ, đủ để tôi nghe thấy: — “Chắc dưới xuôi phong tục giản tiện hơn… chứ trên này, lễ lạt với người Trưởng tộc là bộ mặt của cả bản. Nhưng không sao, chúng tôi quý cái tình, cái nghĩa.”

    Trời ơi! Câu nói ấy như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi. “Tấm lòng” gì chứ? Là sự keo kiệt, khinh người của tôi thì có! Mặt tôi nóng bừng như lửa đốt, tai ù đi. Một triệu đồng trong cái phong bì kia giờ đây trở nên nặng trĩu như tảng đá đè lên lương tâm tôi.

    Thấy tôi chết đứng, Thái ghé tai thì thầm, giọng vừa trách móc vừa giải thích: — “Con đã bảo mẹ đừng xem thường. Nhà Thủy là dòng họ có uy tín nhất vùng này. Bố Thủy làm chủ chuỗi du lịch sinh thái và là trùm xuất khẩu nông sản sang Châu Âu. Mẹ Thủy làm ở Sở Văn hóa đã về hưu. Thủy học Thạc sĩ ở Anh về, giờ đang quản lý dự án bảo tồn văn hóa của tỉnh.”

    Tôi há hốc mồm, không thốt nên lời. — “Thế… thế sao cái nhà ngoài kia…?” — “Đó là nhà thờ tổ, giữ nguyên trạng để nhớ về cội nguồn. Còn biệt phủ phía sau thung lũng kia mới là nơi cả nhà sinh hoạt.”

    Tôi quay đầu nhìn ra xa. Đúng là thấp thoáng sau rặng cây là một biệt thự kính ba tầng hiện đại, vườn tược trải dài ngút ngàn. Tôi suýt ngã quỵ vì xấu hổ. Tôi đã lấy cái thước đo vật chất hạn hẹp của mình để đo lòng người và gia thế của họ.

    Tiếng chiêng lại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ bẽ bàng của tôi. Cụ Trưởng tộc nâng chén rượu sừng trâu, dõng dạc tuyên bố: — “Hôm nay, chúng tôi đón rể Hà Nội không phải vì cậu ấy ở phố lớn, nhà mặt tiền. Chúng tôi đón cậu ấy vì thấy cậu ấy có chữ, có tâm, và quan trọng nhất là thương con gái chúng tôi thật lòng, không chê bai nguồn cội của nó.”

    Ông nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt sắc sảo nhưng bao dung: — “Còn bà thông gia, nếu có điều gì về phong tục chưa hiểu, cứ để chúng tôi tiếp đãi. Người miền núi chúng tôi, lòng dạ thẳng như ruột ngựa, nhưng rộng như rừng già.”

    Tôi cúi gằm mặt, lí nhí cảm ơn. Sự lịch thiệp, hào sảng của họ càng làm tôi thấy mình nhỏ bé, thiển cận và tầm thường biết bao. Tôi – kẻ tự vỗ ngực “dân gốc Hà Nội” – giờ đây ngồi im thin thít như đứa trẻ mắc lỗi.

    Đến cuối buổi, Thủy mới xuất hiện. Không phải cô gái quê mùa tôi tưởng tượng, Thủy mặc bộ váy dân tộc cách điệu tinh tế, khuôn mặt sáng bừng tri thức, cử chỉ thanh lịch, đoan trang. Em đến bên tôi, cúi đầu lễ phép: — “Con cảm ơn mẹ đã không quản đường xa đến đây. Con biết mẹ lo lắng cho anh Thái, nhưng con hứa sẽ cùng anh ấy vun vén vẹn toàn.”

    Tim tôi mềm nhũn. Cô gái này… không phải là “đũa mốc chòi mâm son”. Mà là châu ngọc giấu trong đá.

    Tối hôm ấy, khi mọi nghi lễ kết thúc, gia đình Thủy khăng khăng dùng xe bán tải riêng của nhà để đưa đoàn chúng tôi về khách sạn nghỉ ngơi. Ngồi cạnh Thái trong chiếc xe êm ru, mùi da ghế thượng hạng thoang thoảng, tôi nhìn ra màn đêm núi rừng hùng vĩ bên ngoài.

    Tôi nắm tay con trai, giọng nghèn nghẹn: — “Thái à… Mẹ sai rồi. Con lấy được cái Thủy là phúc đức của nhà mình.” Thái cười, nụ cười nhẹ nhõm: — “Con đã bảo mẹ rồi mà. Vàng hay thau, không phải cứ ở phố mới thấy được đâu.” Thế nhưng tới hôm đám cưới tổ chức ở Hà Nội nó mới thực sự khiến tôi chết đứng chết ngồi.

    Đám cưới được tổ chức tại một khách sạn 5 sao sang trọng bậc nhất Hà Nội. Khỏi phải nói, tôi đã lo lắng đến mất ngủ. Không phải lo nhà gái làm tôi xấu hổ, mà lo… đám bạn bè, họ hàng “mồm mép tép nhảy” của tôi sẽ bị sốc văn hóa.

    Ngồi ở bàn tiệc, mấy bà bạn trong hội quý bà của tôi bắt đầu xì xào, phe phẩy cái quạt giấy thêu tay: — “Khổ thân thằng Thái, trai phố cổ, du học về mà lại vớ phải cô vợ vùng cao. Chắc nhà bà Thúy phải gánh còng lưng rồi.” — “Nghe bảo đi lại vất vả lắm, chắc nhà bên ấy nghèo, mong đổi đời nhờ rể Hà Nội đây.”

    Tôi nghe hết, nhưng chỉ nhấp ngụm rượu vang, cười mỉm chi đầy bí hiểm: — “Các bà cứ chờ xem đã.” Đúng 11 giờ, MC hô to: “Xin trân trọng kính mời phái đoàn nhà gái tiến vào lễ đường!”. Cánh cửa lớn bật mở. Cả khán phòng đang ồn ào bỗng im phăng phắc.

    Không phải là một đoàn người quê mùa luộm thuộm như họ tưởng tượng. Dẫn đầu là bố mẹ Thủy. Ông thông gia mặc bộ vest được may đo thủ công từ Ý, phong thái đĩnh đạc, ngực cài bông hoa lan rừng quý hiếm. Bà thông gia khoác trên mình bộ áo dài nhung đen, nhưng điểm nhấn là chuỗi vòng cổ ngọc bích xanh ngắt – thứ mà dân sành sỏi nhìn qua là biết giá trị bằng cả một căn chung cư.

    Theo sau là dàn nam thanh nữ tú bưng tráp lại quả. Nhưng điều khiến quan khách Hà Nội “mắt tròn mắt dẹt” chính là khí chất của họ. Không khúm núm, không e dè, họ bước đi tự tin, nụ cười rạng rỡ, toát lên vẻ hào sảng của núi rừng nhưng vẫn đầy lịch thiệp.

    Đến phần trao quà cưới, không khí càng căng thẳng. Mấy bà bạn tôi thì thầm: — “Chắc lại trao cái kiềng vàng 1-2 chỉ là cùng.” Bố Thủy bước lên sân khấu, cầm micro, giọng nói trầm ấm vang khắp khán phòng: — “Gia đình chúng tôi ở xa, không có gì nhiều, chỉ có chút quà mọn gọi là vốn liếng cho hai con lập nghiệp tại thủ đô.”

    Ông mở chiếc hộp gỗ mun chạm trổ tinh xảo. Bên trong không phải vàng miếng, mà là một bộ trang sức bằng đá quý thô sơ nhưng rực rỡ, loại đá mà giới sưu tầm săn lùng cả đời không thấy.

    Và chưa hết. Ông rút ra một cuốn sổ màu hồng, đặt vào tay Thái: — “Bố biết các con thích tự do. Đây là căn biệt thự ven hồ Tây mà bố đã nhờ bạn bè dưới này tìm mua tháng trước. Để các con có chốn đi về riêng tư, đỡ phiền đến bà thông gia.”

    Cả hội trường ồ lên một tiếng kinh ngạc. Mấy bà bạn tôi đánh rơi cả thìa súp. — “Biệt thự… Hồ Tây á?” – Tiếng ai đó thốt lên đầy thảng thốt.

    Tôi nhìn khuôn mặt tái mét của mấy bà bạn hay soi mói, rồi nhìn sang nụ cười hạnh phúc và đầy tự hào của Thái. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy cái danh “Hà Nội gốc” của mình thật nhỏ bé trước sự hào phóng và tiềm lực thâm sâu của gia đình “nhà quê” ấy.

    Tôi đứng dậy, bước lên sân khấu, nắm chặt tay bà thông gia trước hàng trăm ánh mắt ngưỡng mộ: — “Cảm ơn ông bà. Tôi mới là người phải cảm ơn vì đã tin tưởng gả con gái vàng ngọc cho nhà tôi.”

    Đêm ấy, tiệc tàn, nhưng câu chuyện về “đám cưới cô gái bản” vẫn còn được dân phố cổ bàn tán mãi. Họ đâu biết rằng, núi cao đôi khi còn che khuất cả những tòa nhà chọc trời.