Blog

  • Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một thứ khiến con rể ch:ết lặ:ng. thuy_trang

    Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một thứ khiến con rể ch//ết lặ//ng…

    Gần nửa đêm, mưa phùn lất phất bên ngoài. Trong căn phòng khách lạnh lẽo, không khí căng như dây đàn. Huy – con rể ông Minh – đứng giữa nhà với gương mặt hầm hầm, còn vợ anh, Linh, đang ngồi bệt dưới đất, mắt hoe đỏ vì khóc.

    arrow_forward_ios

    Xem thêm

    – Em không có sai! Em gửi tiền cho mẹ ruột em, đó là chuyện bình thường! – Linh nghẹn giọng.

    Huy gằn lên:
    – Bình thường? Làm vợ mà dám qua mặt chồng? Nhà này ai kiếm tiền, ai có tiếng nói? Cô giỏi quá rồi, gọi bố cô đến mà dạy lại con gái ông ấy đi!

    Không suy nghĩ thêm, Huy rút điện thoại, bấm số ông Minh.
    – Bố à, con xin lỗi gọi muộn, nhưng nhờ bố sang đón Linh về. Con thấy bố cần dạy lại con gái mình trước khi gả người ta đi làm vợ.

    Đầu dây bên kia im lặng vài giây. Giọng ông Minh trầm và ngắn gọn:
    – Ừ, mười lăm phút nữa bố sang.

    Đúng 15 phút sau, tiếng xe hơi dừng trước cổng. Huy bước ra, trên môi vẫn là nụ cười nhạt pha chút đắc thắng. Anh đang tưởng tượng cảnh ông Minh lôi Linh về nhà, răn dạy một trận nên thân.

    Nhưng vừa mở cửa, Huy sững người.

    Ông Minh đứng đó, áo sơ mi ướt mưa, tay cầm một tập hồ sơ đựng trong bìa nhựa, ánh mắt lạnh lùng không giống dáng vẻ thường ngày. Không có quát mắng, không có ồn ào.

    Ông bước thẳng vào nhà, nhìn Linh đang ngồi co ro ở góc sofa, rồi quay sang Huy, đặt hồ sơ lên bàn.

    – Đây là đơn ly hôn. Tao đã chuẩn bị sẵn. Chữ của Linh chưa có, nhưng của tao – với tư cách là người cha – đã ký.

    Huy choáng váng, lùi lại nửa bước:
    – Bố… bố nói cái gì?

    – Mày bảo tao sang đón con gái tao về để dạy lại? Tao không cần. Nhưng tao thấy mày cần học lại cách làm chồng.

    Giọng ông Minh rắn như thép, từng lời đanh lại:
    – Tao gả con gái đi không phải để nó bị kiểm soát từng đồng bạc, từng hơi thở. Mày kiếm tiền thì giỏi, nhưng giỏi mà cư xử như kẻ gia trưởng, thì tao không coi là đàn ông.

    Huy bối rối:
    – Con chỉ muốn Linh tôn trọng con, chứ không có ý…

    – Tôn trọng không phải là sợ hãi. Mày không cho nó nói, không cho nó làm gì ngoài ý mày, rồi bắt tao dạy lại nó như món đồ sai chương trình? Xin lỗi, tao chỉ dạy con gái tao làm người, chứ không dạy nó làm nô lệ cho chồng.

    Không khí lặng như tờ. Tiếng kim đồng hồ tích tắc trở nên rõ ràng đến rợn người.

    Ông Minh quay sang con gái, giọng dịu lại:
    – Linh, con có quyền quyết định. Con tha thứ thì về ở lại. Còn nếu không, bố chờ ngoài xe. Chúng ta ký vào đơn, và bố sẽ đưa con về nhà, nơi ít nhất con được tôn trọng.

    Linh ngồi im, nước mắt lăn dài. Cô nhìn chồng – người từng dịu dàng, người từng hứa sẽ bảo vệ cô cả đời. Nhưng đêm nay, anh đã lột bỏ hết vỏ bọc.

    Huy đứng đó, chết lặng. Tờ giấy ly hôn vẫn nằm trên bàn. Mỗi dòng chữ là một cái tát vào cái tôi kiêu ngạo của anh.

    Không ai nói gì thêm. Ông Minh bước ra cửa, không nhìn lại.

    Linh đứng dậy, lặng lẽ đi theo cha. Trước khi rời đi, cô quay lại, nói khẽ:
    – Em không cần được dạy lại, em chỉ cần được yêu và tôn trọng.

    Cánh cửa khép lại. Căn nhà trở nên lạnh tanh.

    Và Huy thì ngồi sụp xuống ghế, tay run run mở tập hồ sơ, đọc lại những dòng chữ đậm nét của ông Minh. Không một lời chửi rủa, không một cái tát, nhưng từng chữ như dao cắt vào lòng.

    Đêm đó, lần đầu tiên trong đời, anh hiểu thế nào là mất thật sự. Và cái giá cho sự kiêu ngạo đôi khi đến… trong im lặng.

  • 6 dấu hiệu khi ‘â.n á.i’ chứng tỏ đàn ông đã có bồ, vợ không cần phải đoán già đoán non gì nữa

    Đừпg dạι mà theσ dõι chồпg, cũпg đừпg tốп sức kιểm trα đιệп thσạι củα αпh ấy cả пgày làm gì…Có một cách đơп gιảп mà mαпg tớι kết quả пhαпh hơп, đó chíпh là пhìп пhữпg bιểu hιệп củα chàпg khι ở trêп gιườпg. Một пgườι đàп ôпg chuпg thủy vớι vợ sẽ khôпg bασ gιờ cùпg lúc có пhữпg bιểu hιệп пày khι âп áι!

    Im lặпg…

    Chàпg khôпg thσảι máι пóι chuyệп trước, trσпg và sαu khι gầп gũι là một tíп hιệu khôпg tốt chút пàσ. Đιều đó chσ thấy, chàпg dườпg пhư chỉ “yêu” để hσàп thàпh trách пhιệm mà chẳпg có chút cảm xúc gì vớι vợ. Hơп пữα, đó cũпg có thể là cách để αпh ấy từ chốι “trả bàι” vì đã mất quá пhιều sức chσ пgườι thứ 3 rồι!

    пgườι đàп ôпg chuпg thủy tuyệt đốι khôпg có thóι queп пày. αпh ấy có thể mệt mỏι, kιệm lờι пhưпg sẽ luôп bιết cách αп ủι vợ, gιúp chσ bạп cảm thấy yêп tâm hσặc ít пhất là có 1 lờι hẹп ước “пồпg пàп vàσ hôm sαu”.

    Khôпg muốп dọп dẹp “chιếп trườпg”

    Chíпh vì bảп thâп khôпg hàσ hứпg пêп đàп ôпg sẽ mặc kệ bạп xσαy sở vớι tất cả mọι thứ. пếu đã lâu rồι chàпg khôпg gιúp bạп dọп dẹp gιườпg пệm, quầп áσ bừα bãι sαu khι “hàпh sự” (пhư hồι 2 пgườι mớι cướι пhαu) thì пó cũпg đồпg пghĩα vớι thôпg đιệp là αпh ấy khôпg thích chuyệп “yêu” củα 2 пgườι.

    Đàп ôпg có thể mệt mỏι, phσпg độ thất thườпg пhưпg luôп luôп thιệп chí vớι vιệc gầп gũι bạп đờι. Một khι αпh ấy tỏ rα cháп пảп đếп mức bỏ mặc tất cả thì khả пăпg “được thỏα mãп” ở đâu đó là rất cασ. αпh ấy vốп khôпg còп yêu vợ пữα rồι!

    Khôпg bασ gιờ có “hιệp 2”

    Tất пhιêп rồι! Khι đã có bồ, vιệc sαп sẻ sức lực là khôпg hề đơп gιảп vớι đàп ôпg. пếu chàпg đã dàпh mọι tâm huyết chσ kẻ thứ 3 thì пhữпg gì vớι vợ chỉ là trách пhιệm chσ bạп khỏι пghι пgờ mà thôι. Chíпh vì thế, sαu “hιệp 1”, αпh ấy khôпg tιếp tục gầп gũι, âu yếm bạп, tỏ rα mệt mỏι, đι tắm пgαy hσặc đι rα пgσàι hút thuốc… chứ khôпg bασ gιờ пghĩ tớι chuyệп “thêm 1 lầп пữα”.

    HD wallpaper: zipcy, love, couple, art, illustration, anime, women, two  people | Wallpaper Flare

    Lảпg tráпh пhữпg câu hỏι

    Sαu khι “hàпh sự” vợ thườпg hỏι пhữпg câu xem chồпg có hàι lòпg về пhữпg gì đã dιễп rα hαy khôпg. Đó là пhữпg gιây phút thâп mật hạпh phúc củα 2 vợ chồпg. Trσпg khι пgườι đàп ôпg chuпg thủy rất tôп trọпg cảm xúc пày thì chàпg trαι trăпg hσα chỉ muốп пó quα đι thật пhαпh, chàпg có thể tỏ rα khó chịu hσặc “gạt phắt” đι пhữпg lờι bạп пóι, chỉ muốп 2 пgườι пhαпh chóпg αι về chỗ пấy để пgủ chσ yêп thâп.

    Bỏ quα màп dạσ đầu

    пgαy cả khι bạп có пhữпg tíп hιệu muốп được mơп trớп thêm, chàпg vẫп thườпg bỏ quα màп dạσ đầu hσặc chỉ sơ sàι để пhαпh về đích. Đιều đó cũпg hσàп tσàп dễ hιểu khι αпh ấy khôпg còп xem đây là 1 cuộc “âп áι” пgọt пgàσ mà chỉ là vιệc “phảι làm chσ xσпg” mà thôι. (Cáι пày khác vớι vιệc chồпg muốп “tấп côпg” vợ một cách táσ bạσ пhé, một cáι là пhαпh chσ xσпg, còп 1 cáι là пhαпh để tạσ cảm gιác).

    Chàпg пgạι thử cáι mớι

    пếu пgườι ấy bắt đầu có пhữпg độпg tác mà bạп chưα từпg thấy αпh ấy thực hιệп trước đây, thì đó chíпh là dấu hιệu αпh ấy muốп làm bạп vuι lòпg hơп, gιúp chuyệп “yêu” củα 2 пgườι mớι mẻ và thăпg hσα hơп.

    пgược lạι, bảп thâп chàпg khôпg muốп thαy đổι gì về thóι queп gιườпg chιếu củα 2 vợ chồпg và đồпg thờι cũпg khôпg hứпg thú vớι пhữпg sáпg tạσ củα bạп. Đιều đó gửι đι 1 suy пghĩ củα chàпg rằпg, chuyệп ấy củα 2 пgườι chẳпg có gì thú vị đâu, dù có cố gắпg thαy đổι thế пàσ cũпg chỉ vậy thôι. Rất có thể chàпg đã gửι gắm пιềm tιп ở một chỗ khác rồι!

    Tuy пhιêп, các mẹ cầп пhớ, cuộc sốпg hôп пhâп khó tráпh khỏι пhữпg lúc thăпg trầm. Chàпg hờ hữпg chuyệп gιườпg chιếu có thể là dσ пhιều пguyêп пhâп khác пhαu chứ khôпg phảι là khôпg yêu vợ và khôпg chuпg thủy пữα. Khι đó, пgườι vợ hãy bìпh tĩпh trò chuyệп vớι chồпg để tìm rα lí dσ, cùпg пhαu gιảι quyết để tìm lạι hạпh phúc пhé!

    Xem thêm: Sau “â.n á.i” nếu chồng hôn vợ như thế này, chứng tỏ anh coi bạn như báu vật

    Nhiều người đàn ông nói rất hay nhưng cách anh ta làm lại ngược lại. Anh ta có thể làm ra những hành động khiến bạn bị tổn thương, cũng chẳng hơi đâu mà để ý tới cảm xúc của bạn.

    Nhưng nếu một người đàn ông thực sự yêu một người phụ nữ, anh ấy sẽ trở nên tinh tế và chu đáo lạ thường. Anh ấy sẽ dõi theo bạn từng bước đi, từng cử chỉ và lời nói, thói quen của bạn. Và, chắc chắn một điều là anh ấy đặc biệt thích hôn bạn.

    Hôn mỗi sáng mai thức dậy, hôn trước khi đi làm hay hôn khi “â.n á.i”, thậm chí là hôn sau khi “cuộc yêu” kết thúc. Và nếu chàng hôn bạn ở 3 nơi này sau khi “â.n á.i” thì chứng tỏ một điều rằng: Chàng coi bạn như “báu vật”! Bởi chỉ yêu tới tận xương tủy mới làm được như vậy, còn nếu không yêu, một nụ hôn hời hợt anh ta cũng sẽ “tiếc rẻ”.

    Sau “ân ái” nếu chồng hôn vợ như thế này, chứng tỏ anh coi bạn như báu vật - 1

    (Ảnh minh họa)

    1. Chàng hôn lên môi: “Anh yêu em rất nhiều”

    Trước mỗi “cuộc yêu”, các cặp đôi thường hôn nhau để đánh thức mọi giác quan, để tạo nhiệt cho “cuộc yêu” thêm nồng cháy. Còn sau mỗi lần gần gũi, nếu chàng trao cho bạn một nụ hôn thật sâu lên mỗi thì điều đó có nghĩa là chàng đang muốn nói rằng “anh yêu em rất nhiều”.

    Một nụ hôn sâu vào lúc này cũng khiến trái tim hai người gần nhau hơn, tình cảm vợ chồng ngày một khăng khít.

    Ngoài ra, hôn môi còn có thể thúc đẩy quá trình tiết hormone tuyến thượng thận, tăng tốc độ tuần hoàn máu,…rất tốt cho sức khỏe của cả hai đấy.

    2. Chàng hôn lên trán bạn: “Cảm ơn em, em tuyệt vời lắm!”

    Sẽ thật hạnh phúc nếu sau mỗi “cuộc yêu” được nằm trong vòng tay ấm áp của chàng, được chàng hôn lên trán. Một nụ hôn lên trán sau mỗi lần gần gũi chứng tỏ chàng rất trân trọng bạn.

    Nụ hôn đó cũng thay cho lời chàng muốn nói: “Cảm ơn em, em tuyệt vời lắm”. Những người đàn ông chịu hôn vợ ở vị trí này chứng tỏ anh ta là mẫu người chu đáo, có tính cách ấm áp, biết chiều chuộng và luôn quan tâm đến cảm xúc của vợ.

    Sau “ân ái” nếu chồng hôn vợ như thế này, chứng tỏ anh coi bạn như báu vật - 3

    (Ảnh minh họa)

    3. Hôn lên tóc vợ sau “yêu: “Anh yêu em”

    Nếu một chàng trai hôn lên tóc một cô gái điều đó chứng tỏ rằng anh ta thích cô ấy, anh ta đang thể hiện tình cảm với cô gái đó. Còn nếu nụ hôn này xuất hiện sau mỗi “cuộc yêu” thì nó như thay cho lời yêu của người đàn ông gửi tới vợ/bạn gái: “anh yêu em”.

    Đồng thời, nụ hôn này còn mang ý nghĩa chàng muốn gắn bó lâu dài và yêu thương bạn đến suốt phần đời còn lại.

    Nói chung, tùy thuộc vào vị trí hôn, cách hôn và thời điểm mà mỗi nụ hôn sẽ mang một thông điệp khác nhau. Nếu bạn được chồng/bạn trai hôn lên 3 vị trí trên sau mỗi “cuộc yêu” thì chứng tỏ bạn có địa vị rất lớn trong lòng nửa kia, bạn có một cuộc hôn nhân viên mãn, hạnh phúc vì được chồng yêu thương, chiều chuộng.

    Nguồn: https://doisonggiadinh.baophunuthudo.vn/nho-to/sau-an-ai-neu-chong-hon-vo-nhu-the-nay-chung-to-anh-coi-ban-nhu-bau-vat-c79a29086.html

    пguồп: https://www.webtretho.com/f/goc-yeu-1/6-dau-hıeu-khı-aп-aı-chuпg-to-choпg-da-co-bo-vo-khoпg-caп-phaı-doaп-gıa-doaп-пoп-gı-пua-2579476

  • Tùng im lặng. Sự im lặng quặn lên như một cơn bão không tiếng sét. Tôi sợ anh sẽ sụp đổ. Nhưng anh chỉ ngồi đó, hai tay ôm đầu, nước mắt chảy dài

    1. Túi đồ từ trên trời rơi xuống

    Tôi tên là Lan, 32 tuổi, sống cùng chồng và mẹ chồng trong căn nhà nhỏ mặt tiền đường Lê Trọng Tấn. Nhà ba tầng, lâu năm, kết cấu kiểu cũ: trần thạch cao chỗ dày chỗ mỏng. Gần đây phòng ngủ vợ chồng tôi nóng bất thường, máy điều hòa bật mà gió chỉ phả ra hơi ấm. Tôi gọi thợ kỹ thuật đến kiểm tra.

    Anh thợ tên Tín, dáng nhỏ thó, hiền lành. Anh vừa đứng lên chiếc thang nhôm, tháo mặt nạ điều hòa, vừa hỏi:

    – Chị dùng bao lâu rồi?
    – Cũng 5 năm rồi. Dạo này nó yếu lắm.

    Tín soi đèn pin lên sâu bên trong trần nhà, nhíu mày:

    – Ơ… Trong này có cái gì lạ lắm chị ơi.

    Tim tôi đập thình thịch.

    – Lạ… là sao?

    Tín luồn tay lên khe hở giữa trần và dàn lạnh, cố lôi ra một vật gì đó. Chỉ vài giây, anh đặt xuống giường… một chiếc túi xách phụ nữ màu đỏ rượu.

    Nhìn cái túi, tôi chết điếng. Loại túi này đắt tiền, sang chảnh, không phải phong cách của tôi. Tôi cảm thấy chân mình mềm nhũn.

    – Em nghĩ chắc ai đó bỏ quên lúc sửa trần? – Tín đoán.

    Nhưng căn nhà này từ khi tôi về làm dâu đến giờ chưa hề sửa lại trần phòng ngủ.

    Túi nằm ở đó, như một sự thật đang thách thức tôi.

    Tín sửa xong máy điều hòa rồi chào ra về. Trước khi đi anh còn nói:

    – Em nghĩ chị nên hỏi lại mọi người trong nhà xem sao. Túi còn khá mới đó chị.

    Tôi đóng cửa phòng, tay run bần bật khi cầm túi lên. Bên ngoài không bụi bặm, chứng tỏ nó chỉ mới được đặt vào đây… không lâu.

    Tôi nghĩ ngay đến chồng.

    Phòng ngủ này là của hai vợ chồng. Nếu có người phụ nữ nào khác từng bước vào đây… tôi chắc sẽ phát điên.

    Ở dưới nhà, tiếng mẹ chồng tôi lục đục dọn cơm. Còn chồng tôi đang đi công tác ở Buôn Ma Thuột, tối mai mới về.

    Tôi hít sâu, sờ vào khóa kéo.

    2. Bên trong chiếc túi

    Trong túi có:

    – Một ví nhỏ
    – Một khăn tay thêu hoa hồng
    – Một chiếc vòng bạc bị gãy mất một mắt
    – Một tờ giấy cũ gấp làm đôi
    – Và… một tấm ảnh đen trắng cỡ nhỏ.

    Tôi mở ví trước. Không có tiền, chỉ có một tờ giấy chứng sinh cũ kỹ, ố vàng, đề năm 1989. Trên giấy ghi tên một người mẹ: Nguyễn Thị Thanh.

    Thanh? Tôi không quen ai tên đó.

    Tiếp theo, tôi mở tấm ảnh. Trong ảnh là một cô gái trẻ khoảng đôi mươi, nét đẹp mảnh mai, gương mặt phảng phất buồn bã. Điều làm tôi giật mình là bên cạnh cô gái ấy là… mẹ chồng tôi, lúc còn trẻ, khoảng ba mươi mấy tuổi.

    Tôi ngồi thụp xuống giường, tay run rẩy. Tại sao ảnh của mẹ chồng lại nằm trong túi đồ phụ nữ được giấu trong trần nhà?

    Và tại sao lại có giấy chứng sinh?

    Tôi mở tiếp tờ giấy gấp đôi. Đó là một lá thư, nét chữ mềm mại:

    “Chị Lệ,
    Em để đứa bé lại cho chị chăm một thời gian. Em không còn lựa chọn nào khác.
    Em biết chị thương em, nên em gửi gắm.
    Nếu một ngày em không quay lại… em mong chị đừng trách em.
    – Thanh”

    Tôi đọc xong mà toàn thân lạnh đi.

    Thanh… gửi con lại cho mẹ chồng tôi?

    Vậy… chồng tôi có phải con ruột của bà Lệ không?

    Ý nghĩ ấy khiến tôi nghẹt thở.

    Bà Lệ – mẹ chồng tôi – vốn ít nói, trầm tính, và từ trước đến nay vẫn luôn có khoảng cách nhẹ với chính con trai mình. Tôi từng cho rằng đó là tính cách. Nhưng giờ thì…

    Tôi đem túi trộm vào phòng làm việc, giấu dưới bàn. Tôi cần nói chuyện với bà. Tôi không muốn tự mình đoán thêm rồi đau lòng vô ích.

    Tôi xuống bếp, nhẹ nhàng:

    – Mẹ ơi, con… muốn hỏi mẹ chuyện này chút được không?

    Bà ngẩng lên, đôi mắt vốn luôn hiền nhưng nay có gì đó cảnh giác.

    – Ừ, có chuyện gì mà mặt mũi con tái thế?

    Tôi nuốt khan.

    – Con… tìm thấy một túi đồ trên trần phòng ngủ. Trong đó có ảnh mẹ và một cô tên Thanh… với giấy chứng sinh.

    Bà Lệ buông đôi đũa xuống bàn đánh “cạch”.

    – Con nói… con tìm thấy ở đâu?

    – Trên trần phòng con ạ.

    Mặt bà trắng bệch như vừa nhìn thấy ma.

    Tôi chưa kịp hỏi thêm thì bà đứng bật dậy, giọng run run:

    – Con đưa mẹ xem!

    Tôi dẫn bà lên phòng, lấy túi ra. Vừa nhìn thấy nó, bà Lệ lập tức ôm chặt vào lòng, nước mắt trào ra như đê vỡ.

    – Trời ơi… tưởng mất rồi…

    – Mẹ… đây là gì ạ? Con không hiểu.

    Bà bóp chặt quai túi, run đến mức tôi phải dìu bà ngồi xuống giường.

    Rồi bà nói, bằng giọng trầm khàn:

    – Con dâu à… chuyện này mẹ giấu mấy chục năm nay. Mẹ không nghĩ… đến lúc nó lại lộ ra theo cách như vậy.

    Tôi nín thở.

    – Cô gái trong hình… là em ruột mẹ. Em gái mẹ – Thanh.

    Tôi đứng hình vài giây.

    – Em gái mẹ? Vậy còn…

    – Đứa bé trong giấy chứng sinh… chính là con của nó.

    Gió điều hòa phả qua lạnh buốt, nhưng không lạnh bằng câu kế tiếp của mẹ chồng:

    – Và đứa bé ấy… chính là chồng con.

    Tôi nắm chặt mép giường cho khỏi ngã. Điều tôi sợ nhất phút trước – hóa ra… lại đúng theo cách còn đau hơn.

    3. Bí mật của một người mẹ

    Bà Lệ kể, giọng đứt quãng như từng câu đều cắt vào tim:

    – Em mẹ yêu một người đàn ông có gia đình. Nó khờ dại, yêu hết mình, rồi có thai. Khi biết tin, anh ta bỏ rơi nó. Lúc ấy nó tuyệt vọng lắm, định phá thai nhưng mẹ ngăn. Nó sinh thằng Tùng… nhưng nó bị trầm cảm sau sinh nặng lắm con à. Nó không dám nhìn con, không đủ can đảm làm mẹ. Một đêm mưa, nó để lại đứa bé cho mẹ rồi bỏ đi… Mẹ tìm nó suốt năm trời nhưng chỉ nhận được tin nó chết vì tai nạn ở miền Trung.

    Tôi lặng người. Vậy chồng tôi… là con của một mối tình bị nguyền rủa?

    – Mẹ nuôi thằng Tùng như con ruột. Ba nó lúc ấy mất sớm rồi, nên hàng xóm ai cũng nghĩ nó là con mẹ. Mẹ chưa từng dám nói nó biết. Mẹ sợ nó sốc, sợ nó hận mẹ vì đã giấu chuyện của mẹ ruột nó…

    Bà lau nước mắt, đôi vai run lẩy bẩy.

    – Còn vì sao túi đồ trên trần? – tôi hỏi khẽ.

    – Lúc mới sinh, mẹ cất túi này kỹ lắm, để làm kỷ vật cho nó sau này… nhưng rồi vợ chồng con dọn về, mẹ sợ các con thấy, lại sợ nó vô tình tìm được. Mẹ… đem giấu lên trần, chỗ ít ai nghĩ đến nhất.

    Tôi nghẹn họng.
    Câu chuyện tôi tưởng giống phim truyền hình – hóa ra lại xảy ra ngay trong ngôi nhà nhỏ này.

    Nhưng có một điều còn ám ảnh hơn.

    – Con biết… con nghi ngờ chồng con ngoại tình đúng không? – bà Lệ nhìn tôi đầy thương xót. – Nhưng con yên tâm, thằng Tùng nó không bao giờ làm vậy đâu. Nó thương con lắm.

    Tôi cắn môi đến bật máu.
    Hóa ra lòng mình bé nhỏ đến mức nghi oan cho người yêu mình nhất.

    4. Đêm chồng về

    Tối hôm đó, tôi không ngủ được. Câu chuyện của bà Lệ như một vết cắt dài, đau nhưng không thể trách. Tôi nhìn người đàn ông nằm cạnh mình – Tùng – và chợt hiểu rằng anh đang sống mà không biết nguồn gốc của chính mình.

    Tôi muốn nói cho anh biết, nhưng tôi hiểu đó không phải việc tôi có quyền quyết định.

    Nửa đêm, tôi thấy mẹ chồng đứng lặng ở sân thượng, hướng mặt về phía con đường rợp đèn vàng. Tôi nhẹ nhàng đến bên:

    – Mẹ… có định nói cho anh Tùng không?

    – Mẹ muốn – bà khẽ nói – nhưng mẹ sợ nó đau, sợ nó không gọi mẹ là “mẹ” nữa.

    Tôi nắm tay bà:

    – Nếu là người tốt, anh ấy sẽ hiểu.

    Bà nhìn tôi như thể trong tôi có câu trả lời bà tìm mấy chục năm nay.

    – Con… có thể ngồi cạnh mẹ lúc mẹ nói chuyện với nó không?

    Tôi gật đầu.

    5. Sự thật được mở ra

    Chiều hôm sau, Tùng về. Mới nhìn thấy tôi và mẹ ngồi cùng nhau ở phòng khách, anh lập tức cau mày:

    – Có chuyện gì mà hai người nhìn nghiêm vậy?

    Bà Lệ không nói ngay. Bà đặt túi đỏ xước nhẹ lên bàn.

    – Tùng à… con ngồi xuống đi. Mẹ có điều quan trọng phải nói.

    Anh ngạc nhiên:

    – Túi của ai vậy mẹ?

    Tôi chưa kịp trả lời thì mẹ anh đã khóc.

    Tôi ngồi cạnh, đặt tay lên vai bà, ra hiệu để bà nói những lời khó khăn ấy.

    Rồi bà kể lại tất cả – từ người mẹ ruột tên Thanh, đến việc gửi con, rồi bỏ đi mãi mãi, và cả lý do túi đồ nằm trên trần nhà…

    Tùng im lặng. Sự im lặng quặn lên như một cơn bão không tiếng sét.

    Tôi sợ anh sẽ sụp đổ.
    Nhưng anh chỉ ngồi đó, hai tay ôm đầu, nước mắt chảy dài.

    Một lúc lâu sau, Tùng quỳ xuống trước mẹ mình.

    – Mẹ nuôi con suốt ba mươi mấy năm… mẹ đã hy sinh cả đời vì con. Dù con sinh ra từ ai, mẹ vẫn là mẹ của con. Người sinh ra con chưa chắc là mẹ, nhưng người nuôi dưỡng con mới thật sự là mẹ.

    Câu nói ấy như xoa dịu tất cả những vết thương.

    Bà Lệ bật khóc. Tôi cũng khóc. Ba con người ôm nhau trong căn phòng nhỏ, nơi trước đó vài giờ còn chất chứa hoài nghi và bí mật.

    6. Hạt giống yêu thương

    Những ngày sau đó, Tùng chủ động tìm hiểu về mẹ ruột. Anh đến nơi bà Thanh từng sống, thắp nén nhang ở mộ bà. Trở về, anh nói với tôi:

    – Lan à, anh thấy nhẹ lòng lắm. Anh biết ơn mẹ đã nuôi anh, và biết ơn em… vì đã không giấu anh sự thật này.

    Tôi mỉm cười, nắm tay anh.

    Từ ngày bí mật ấy được mở ra, mẹ chồng tôi như trút được gánh nặng mấy chục năm. Bà vui vẻ, khỏe hơn, và lúc nào cũng nói:

    – Hóa ra chỉ cần nói thật thôi, nỗi sợ cũng tan.

    Còn tôi, tôi hiểu một điều:

    Nghi ngờ trong hôn nhân thường đến từ nỗi sợ, không phải từ sự thật.

    Và đôi khi, những gì ta tưởng là phản bội – lại liên quan đến một nỗi đau khác, sâu xa và âm thầm hơn nhiều.

  • 5 “cái nghiệp” của cha mẹ tạo ra mà con cái có “trả nợ” cả đời cũng không hết –

    Bố mẹ và con cái là mối ɴʜâɴ duyên từ kiếp này sang kiếp nọ, là sự gắn kết chặt chẽ không thể táсh rời. Người xưa có câu “Đời cha ăn mặn, đời con khát nước”. Những việc bố mẹ làm có thể gây ảɴʜ hưởng đến cuộc sống của con cái sau này. 

    Họ chính là người có táс động lớn nhất để sự pʜát triển và hình thành ɴʜâɴ cáсh của những đứa con. Vì thế, có những việc xấu bố mẹ làm trong đời sẽ khiến con sinh ra phải gánh tội thay, cả đời khổ sở, nghèo túng, bị lừa gạt…

    1. Tạo khẩu nghiệp

    Trong cuộc sống hàng ngày, cần phải lựa lời mà nói, không được dùng từ đay nghiến, xύc phạm hay làm tổn thươnɢ đến người kháс. Trước khi nói bất cứ điều gì cũng cần phải xem xét, câɴ nhắc kỹ lưỡng. Biết nói lời hay ý đẹp là việc mà cha mẹ cần làm để tích đức cho con.Khẩu nɢhiệp là một trong những nɢhiệp nặng nhất, vì nó dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng, nó dẫn đến sự đổ vỡ, dẫn đến sự đᴀu khổ tột cùng, dẫn tới mọi sự phiền ɴão… một lời nói vô tình có thể làm mình và người kháс đᴀu khổ ray rứt cả cuộc đời.

    Có những người cả đời chẳng bao giờ làm chuyện thiếu đạo đức, thế nhưng những lời nói không đúng đắn, những lời khó nghe và thiếu đức, tạo khẩu nɢhiệp mỗi ngày cũng là tạo nɢhiệp áс và đời con cháu sẽ phải gánh đủ.

    nghiep-chuong-bo-me-lam-con-phai-tra-no-3

    2. Trộm cắp

    Trộm cắp là hành vi sai trái. Người trộm cắp sẽ chịu quả báo nặng nề đó là nghèo khổ cả đời, con cái sau này sẽ bị người kháс cướp đoạt tài sản.Người trộm cướp, cho dù có thoát khỏi lưới pʜáp luật nhưng lương ᴛâм lúc nào cũng lo sợ và ɴʜâɴ quả nɢhiệp báo ở kiếp sau không thể tránh khỏi.

    3. Гượu chè, cờ bạc

    Bố mẹ ɴgʜiệɴ ɾượυ chè, cờ bạc, sống buông thả, ăn chơi xa đọa, tốn kém không chỉ khiến gia đình suy yếu kiɴh tế, con cái hư hỏng, không ai chăm sóc mà còn mang nɢhiệp rất nặng sau này. ɴgʜiệɴ ngập những ᴛệ ɴạɴ sẽ gây không ít hệ lụy cho cá ɴʜâɴ, gia đình và xã hội, tạo áс nɢhiệp “nay khổ đời sau khổ”

    nghiep-chuong-bo-me-lam-con-phai-tra-no-1

    4. Keo kiệt, không làm điều thiện

    Người sống ki bo chỉ biết tới mình nhất định không phải là người có phúc phần. Người không có tấm lòng báс ái thì ɴʜâɴ duyên sẽ rời xa, cuộc sống sẽ bi đát, thảm нọᴀ. Khi gặp người bị ɴạɴ, gặp khó khăn thì nên giúp đỡ chứ đừng quay lưng bỏ đi, vô cảm thì ắt về sau sẽ gặp quả báo. Bố mẹ muốn đời này và đời con được hưởng những điều tốt đẹp thì phải chăm làm điều thiện, xuất pʜát từ tấm lòng từ bi.

    Cuộc sống ngắn ngủi, cần phải biết tận dụng thời gian, của cải để làm lợi ích. Biết san sẻ của cải vật cʜấᴛ cho người khốn khó, chính là làm vơi đi tính ích kỷ, keo kiệt, mở rộng lòng thươnɢ. Chỉ khi bố mẹ làm được việc này, con cái sau này sẽ sống sung sướng, được mọi người giúp đỡ.

    5. Bất hiếu với cha mẹ

    nghiep-chuong-bo-me-lam-con-phai-tra-no-2

    Đây là việc xấu bố mẹ làm trong đời khiến con cái phải gánh tội. Đừng bao giờ bất hiếu với đấng sinh thành. Nên nhớ rằng, tội bất hiếu, cʜửi mắɴg, đáɴʜ đậρ và nói những lời không hay với cha mẹ mình thì sẽ phải gánh chịu quả báo rất nặng về sau. Điển hình là bị chính con mình đối xử ᴛệ bạc y hệt như cáсh mình đã làm.

  • sacmaucuocsong.com.vn Nhưng có điều, trong khoảnh khắc hòn đá vỡ, ông chợt cảm thấy một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng,

    Ông Minh là giám đốc một nhà hàng nổi tiếng giữa trung tâm thành phố. Nhà hàng của ông vừa được mua một mảnh đất liền kề để mở rộng, trị giá chục tỷ. Thế nhưng, ngay cửa ra vào của mảnh đất đó, một hòn đá to chắn ngang lối đi – mà theo mọi người dân xung quanh, hòn đá này hình giống Quan Âm, linh thiêng và được bao đời coi là chốn bình yên của xóm nhỏ.

    Ông Minh, vốn là người thực dụng, chẳng mấy để tâm đến lời khuyên của hàng xóm: “Ông nên giữ lại, coi như may mắn cho nhà hàng.” Với ông, đây chỉ là một tảng đá cản đường lợi nhuận. Sáng hôm sau, ông quyết định thuê máy khoan và búa đập hòn đá, để mở lối và “giải phóng mặt bằng chục tỷ” như kế hoạch.

    Cả đội công nhân cẩn thận bắt đầu công việc. Hòn đá rạn nứt, rồi cuối cùng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Ông Minh nhìn và mỉm cười hài lòng: mọi thứ đang diễn ra như ý. Nhưng có điều, trong khoảnh khắc hòn đá vỡ, ông chợt cảm thấy một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng, và một cảm giác lạ lùng – như hòn đá đang nhìn thẳng vào ông.

    Tối hôm đó, vợ ông Minh – chị Lan – nhắc mở camera an ninh để xem hoạt động của công nhân, và cả nhà cùng ngồi trước màn hình. Ban đầu chỉ là những hình ảnh quen thuộc: xe cộ qua lại, bóng đèn nhà hàng sáng lên từng tầng…

    Rồi bỗng, camera chiếu về phía hòn đá đã bị phá vỡ. Cả nhà đều nín lặng. Ánh sáng từ đèn đường chiếu vào mảnh đá, và họ thấy… một hình bóng mờ, giống như Quan Âm, đứng hiền từ trên tảng đá vỡ. Hình bóng nghiêng đầu, đôi tay đưa ra như chắp lại lời cầu nguyện.

    Ông Minh giật mình, tim đập thình thịch. Không ai nói gì, nhưng không khí im lặng nặng nề như hàng trăm tiếng thở dài. Chị Lan nhìn chồng, giọng run run:

    “Anh… anh có cảm thấy gì không?”

    Ông Minh lặng lẽ gật đầu, cảm giác hối hận dâng trào. Suốt đêm đó, ông không ngủ, hình bóng Quan Âm cứ hiện ra trong tâm trí, như nhắc nhở: Sự tham lam và bất kính luôn phải trả giá, nhưng con người vẫn có thể thức tỉnh.

    Ngày hôm sau, ông Minh ra sân, cúi đầu lặng lẽ nhặt từng mảnh đá còn sót lại. Ông xây một bệ nhỏ, đặt mảnh đá Quan Âm cũ vào, thắp nén nhang, và đứng nhìn. Không còn là người giám đốc thực dụng, ông cảm nhận được sự bình yên từ lòng từ bi, từ sự tôn kính những gì linh thiêng.

    Từ đó, nhà hàng vẫn mở rộng, nhưng ông Minh thay đổi cách làm việc: ông quan tâm hơn đến nhân viên, tôn trọng niềm tin của mọi người, và luôn giữ lại một góc thờ nhỏ cho Quan Âm trước cửa. Khách đến ăn thường nói: “Nhà hàng này… có cảm giác ấm áp, khác hẳn nơi khác.”

    Ông Minh mỉm cười trong thinh lặng, biết rằng, đôi khi, thức tỉnh chính là món quà quý nhất mà sự linh thiêng gửi tới.

  • Xe buýt t;ô;ng trúng xe bồn khiến 45 người tu;vo;ng –

    Một vụ tai nạn thảm khốc đã xảy ra rạng sáng nay (17/11) gần thành phố Medina của Ảrập Xêút khi xe buýt chở người hành hương va chạm với một xe bồn chở dầu.

    Video: NDTV

    Kênh NDTV dẫn thông tin của Cảnh sát Ảrập Xêút cho biết, vụ tai nạn trên xảy ra lúc 1h30 giờ địa phương sáng 17/11 khi một xe buýt chở khách va chạm với xe bồn chở dầu gần khu vực Mufrihat, cách thành phố Medina khoảng 25km lúc đang di chuyển từ thánh địa Mecca đến Medina.

    “Ít nhất 45 người đã thiệt mạng trong vụ tai nạn, trong đó 42 người là công dân Ấn Độ. Phần lớn những hành khách trên xe buýt đến từ thành phố Hyderabad ở miền nam Ấn Độ”, cảnh sát Ảrập Xêút cho hay.

    INDIA 1.jpg
    Hiện trường vụ tai nạn nhìn từ xa. Ảnh: NDTV 

    Theo trang Gulf News, khi tai nạn xảy ra, nhiều hành khách đang ngủ say khiến họ ít có cơ hội chạy thoát lúc xe buýt bốc cháy. Người duy nhất sống sót trong vụ việc có tên Mohd Abdul Shoiab đã được đưa vào bệnh viện, tuy nhiên tình trạng sức khỏe của anh này hiện chưa được tiết lộ.

    Trong một thông cáo trên mạng xã hội X chiều 17/11, Thủ tướng Ấn Độ Narendra Modi đã gửi lời chia buồn sâu sắc đến thân nhân những người thiệt mạng, đồng thời cho biết các cơ quan ngoại giao của nước này tại Ảrập Xêút đang cung cấp sự hỗ trợ hết mức có thể.

  • blogtamsu.com.vn Ba năm nằm bất động, ai cũng nghĩ thằ;ng bé nhà chị Duyên không còn cảm nhận được gì nữa. Vậy mà đúng đêm mưa gió ấy

    1. NGÀY CẬU BÉ BẬT DẬY

    Buổi chiều cuối tháng bảy oi bức. Trời nắng đến mức con đường bê tông trước cổng Nhà văn hóa thôn nhìn như đang chảy. Nhà ai cũng đóng cửa im ỉm, hoặc trốn trong bóng râm, hoặc vùi mình dưới quạt máy. Cả làng Đông Phù im đến kỳ lạ.

    Trong căn nhà lợp mái tôn bạc màu cuối xóm, chị Duyên đang phơi tã của con trai ốm yếu thì một tiếng “rầm!” vang lên từ trong nhà. Chị giật mình đánh rơi cả chậu nước. Tiếng động phát ra từ phòng của Nam — đứa con trai chị đã nằm liệt 3 năm trời, mắt mở mà như vô hồn, cả ngày chỉ nghe được tiếng thở yếu ớt.

    Chị chạy vào, tim đập thình thịch.

    Và chị đứng sững.

    Nam… đang ngồi dậy.

    Đúng thế. Đứa con trai mà ba năm nay chị phải lật người mỗi hai giờ để tránh hoại tử, bỗng đang ngồi, hai tay chống xuống giường, đôi mắt long lanh nước. Cả người nó run rẩy, như vừa trèo lên từ vực sâu.

    “Mẹ…” Nam bật tiếng đầu tiên sau ba năm.

    Nước mắt chị Duyên rơi lã chã. Chị lao tới ôm con, run như con nai bị bắn tiếng súng đầu tiên.

    “Nam! Con nói được rồi! Trời đất ơi… con ơi…”

    Nhưng Nam không ôm lại. Nó đẩy nhẹ mẹ ra, đôi mắt đỏ hoe, nghèn nghẹn nói như thể từng chữ rút từ đáy phổi:

    “Mẹ… mẹ ơi… mẹ phải ly hôn đi.”

    Câu nói ấy như lưỡi dao nhọn cắm phập vào căn phòng nhỏ.

    Ngoài cửa, hàng xóm đang đi ngang nghe thấy tiếng la thất thanh của chị Duyên, chạy vội vào. Mấy người ngó vào cửa sổ, rồi chỉ trong mười phút cả xóm kéo đến như ong vỡ tổ.

    Mọi ánh mắt đổ dồn vào cậu bé.

    Kẻ thì choáng váng.
    Kẻ thì thì thầm: “Thằng bé bị liệt mà đứng dậy được? Lạ lắm nha…”
    Có người lắc đầu, giọng nửa sợ nửa ngờ: “Nó nói ly hôn? Chắc trong nhà có chuyện…”

    Gió hè thổi qua mái tôn nghe rin rít như tiếng than khóc.

    Còn chị Duyên — chị đứng im lặng, đôi tay run bần bật.

    “Nam… con nói gì vậy? Sao lại… ly hôn?”

    Nam ngẩng đầu lên, nước mắt ròng ròng:

    “Con xin mẹ… Hãy đi khỏi nhà này. Trước khi ông ta về.”


    2. BA NĂM TRƯỚC — BI KỊCH KHỞI ĐẦU

    Nam từng là cậu bé năng động nhất trường. Học giỏi, chơi bóng đá hay, còn hay đạp xe vòng khắp xóm đưa đồ giúp các bác lớn tuổi. Ai cũng yêu quý nó.

    Cho đến cái ngày định mệnh ấy.

    Hôm đó, trời mưa tầm tã. Chị Duyên đang đi làm công nhân dưới xưởng may, thì nhận được cuộc gọi hốt hoảng của hàng xóm:

    “Duyên ơi! Nam bị tai nạn! Nó bị trượt chân ngã từ trên cầu xuống! Mau về đi!”

    Chị Duyên chạy về nhà trong cơn bão lòng. Khi đến nơi, cậu bé đã bất tỉnh. Người ta bảo Nam bị ngã xuống bậc cầu xi măng, đập đầu mạnh. Sau chấn thương, Nam không thể nói, không thể cử động, chỉ còn đôi mắt mở lờ đờ.

    Bác sĩ nói hy vọng rất mong manh.

    Suốt 3 năm, chị Duyên như hóa đá nhưng vẫn cần mẫn bên giường con. Người chồng — anh Hậu — ban đầu có vẻ thương con nhưng càng về sau càng lạnh lùng. Đi đâu suốt ngày, thỉnh thoảng say xỉn, mùi thuốc lá, mùi cồn nồng nặc. Mỗi khi chị Duyên nhắc đến chuyện đưa con đi phục hồi chức năng, anh quát:

    “Vô ích! Để tiền tao còn lo chuyện khác!”

    Chị Duyên cắn răng chịu đựng.

    Hàng xóm cũng lắc đầu:
    “Chồng mày dạo này lạ lắm.”
    “Thấy suốt ngày la cà quán xá, còn về đập phá…”
    “Nhìn mặt nó… tao thấy ghê lắm Duyên ạ.”

    Nhưng chị Duyên không tin. Chị chỉ nghĩ: chồng khổ, chồng stress vì con bệnh lâu, nên sinh hư. Chị chẳng dám trách gì.

    Không ai biết, trong ba năm ấy, Nam đã nghe — đã chứng kiến — tất cả.

    Nhưng bị nhốt trong cơ thể tê liệt, nó không thể nói.

    Không thể chỉ ra sự thật.

    Không thể cảnh báo mẹ.


    3. NHỮNG DẤU HIỆU ĐẦU TIÊN

    Một buổi sáng mùa đông, khi chị Duyên đang lau mình cho Nam, chị nghe như tiếng con rên rất khẽ. Chị giật mình, cúi xuống:

    “Nam? Con gọi mẹ à?”

    Nhưng Nam chỉ chớp mắt rồi nhìn sang hướng khác, ánh nhìn như sợ hãi điều gì.

    Tối hôm đó, khi anh Hậu về nhà trong men rượu, chị thấy Nam run lên nhẹ.

    Chị hỏi:
    “Nam ơi, con lạnh à?”

    Ánh mắt Nam lạc đi.

    Trong ba tháng sau, chị thấy thêm nhiều điều lạ:

    Nam thường xuyên khóc, nước mắt chảy ra dù cơ mặt không cử động.

    Mỗi khi nghe tiếng xe máy của anh Hậu từ đầu ngõ, Nam run lên.

    Có hôm chị thấy trên cổ Nam có một vết bầm như ai bóp mạnh.

    Chị hỏi chồng. Anh gằn giọng:

    “Trẻ nằm nhiều bị thế! Có gì đâu. Lo chuyện nhà đi!”

    Hàng xóm đôi lần thấy anh Hậu ngồi cạnh giường Nam, đóng cửa và nói gì đó, giọng rất nhỏ và rất độc địa. Nhưng không ai dám nói với chị Duyên. Anh Hậu nổi tiếng hung dữ, động là đấm, chửi cả làng không chừa ai.

    Rồi một đêm, chị Duyên đi làm ca tối, về sớm hơn mọi hôm. Vừa đến trước cửa, chị bỗng nghe tiếng anh Hậu trong phòng con:

    “Mày mà hé môi nói ra một chữ… là tao giết cả mày lẫn mẹ mày. Hiểu chưa?”

    Giọng Nam nghẹn như gió bị bóp cổ:

    “Ư… Ưm…”

    Chị Duyên rụng rời.
    Cả đời chị chưa bao giờ nghe chồng nói bằng cái giọng ấy.

    Nhưng khi chị mở cửa, anh Hậu đã ngồi yên như chưa từng nói câu nào. Nam thì bất động, mắt trợn lên đầy sợ hãi.


    4. NGÀY CẢ LÀNG KÉO ĐẾN

    Trở lại hiện tại.

    Khi Nam bật dậy và nói “Mẹ, hãy ly hôn đi”, cả làng như nổ tung. Mười mấy người đứng chật sân. Đứa con trai lành lại được sau ba năm — đó đã là một điều kỳ tích. Nhưng câu nói của nó mới khiến người ta rùng mình.

    “Mẹ… con xin mẹ… đừng sống với ông ta nữa…”

    “Mẹ…” Nam nấc lên, giọng tha thiết:
    “Chính ông ta làm con bị liệt.”

    Cả sân im phăng phắc.

    Một bác hàng xóm đánh rơi cả cái rổ nhựa.
    Một bà cụ bấu chặt tay áo con dâu: “Trời đất ơi…”

    Chị Duyên lảo đảo như người mất hồn:

    “Nam… con nói sao? Con bị ngã mà…”

    Nam lắc đầu, từng chữ như đau đến tận tim:

    “Không. Con… không ngã. Mẹ nhớ hôm đó trời mưa không? Con đi tìm bố, vì nghe người ta nói bố đánh nhau ở quán rượu. Con sợ bố bị thương nên chạy đi tìm…”

    Chị Duyên bật khóc.
    Nam tiếp:

    “Con thấy bố cãi nhau với chú Quảng ở trong quán. Bố say lắm. Bố thấy con đứng cửa, bố gào lên: ‘Mày theo dõi tao hả thằng ranh?’”

    “Con sợ quá, chạy đi. Bố đuổi theo…”

    Nam nghẹn:

    “Bố túm áo con… đẩy một cái. Con té đập đầu vào mép cầu…”

    Mọi người ồ lên.
    Chị Duyên như sụp xuống.

    Nam tiếp, nấc nghẹn từng chặp:

    “Bố hoảng. Bố nghĩ con chết. Bố kéo con ra chỗ cầu, tạt nước lên mặt rồi la làng lên cho người ta tưởng con trượt chân. Ai cũng nghĩ con bị tai nạn… nhưng là bố xô con mà ngã…”

    Một bác hàng xóm run run nói:

    “Trời đất… tôi hôm đó cũng nghe tiếng cãi nhau… nhưng tôi cứ nghĩ hai người say rượu thôi…”

    Một người khác cúi đầu:
    “Chúng tôi… thấy anh Hậu bồng thằng bé ra, mặt tái lắm. Nhưng anh ấy bảo nó trượt ngã… nên tụi tôi không dám nghi…”

    Cả làng thở dài. Một bà cụ gạt nước mắt:

    “Tụi tao sợ nó đánh tụi tao… nên im.”

    Nam khóc nức nở:

    “Ba năm qua… mỗi tối bố nói bên tai con… rằng nếu con nói ra… bố sẽ giết mẹ. Nên con cố im… phải im. Con không dám chết. Con phải sống… để bảo vệ mẹ.”

    Cậu ôm mặt khóc:

    “Nhưng con sợ lắm. Mỗi khi bố bước vào phòng… con tưởng bố sẽ bóp cổ con thật…”

    Tiếng khóc của Nam khiến cả làng lặng người.


    5. NGƯỜI CHỒNG TRỞ VỀ

    Giữa lúc mọi người đang xôn xao, tiếng xe máy nổ phành phạch ngoài cổng. Chị Duyên giật mình.

    Anh Hậu.

    Người đàn ông bước vào sân, mắt đỏ ngầu, mùi rượu phả ra nồng nặc. Anh nhìn thấy đám đông.

    “Cái gì đây? Lại bày trò gì nữa?”

    Anh hất mặt về phía Nam đang ngồi:

    “Ô kìa, thằng này đứng dậy được rồi à? Ghê nhỉ. Bịa cái trò gì thế?”

    Nam run lên, nép vào lòng mẹ.

    Một bác hàng xóm bước lên, giọng mạnh mẽ:

    “Hậu! Thằng Nam nói mày xô nó ngã ba năm trước. Đúng hay sai?”

    Cả sân chìm trong bóng tối.

    Anh Hậu tái mặt, nhưng chỉ trong một giây. Sau đó anh gằn giọng:

    “Tụi bây tin lời thằng liệt này hơn tao à?”

    Một bà hét:

    “Nhưng tao nghe mày đe nó! Tao nghe mày nói mày giết cả hai mẹ con nó nếu nó nói ra!”

    Anh Hậu quay sang người phụ nữ đó, mặt đỏ bừng:

    “Mày vu oan hả?”

    Nam bật lên, hét to nhất trong ba năm:

    “BỐ ĐỪNG LÀM MẸ ĐAU NỮA!”

    Cả làng cùng đứng về phía mẹ con chị Duyên.

    Một thanh niên nói lớn:

    “Hậu! Mày làm chuyện tày đình như thế, còn chối hả?”

    Anh Hậu bắt đầu run. Không phải vì sợ người làng — mà vì sự thật bị bóc trần.

    Anh la lên, như con thú bị dồn vào đường cùng:

    “TAO CHỈ ĐẨY NÓ MỘT CÁI!”

    Cả sân chết lặng.

    Anh gào lên:

    “Nó theo dõi tao! Nó nhìn tao như muốn kể hết với mẹ nó! Tao nóng quá… Tao đâu có muốn…”

    Anh ngã quỵ xuống bậc thềm. Nhưng người trong làng không ai thương.

    Một người đàn ông lớn tuổi nói, giọng rắn như thép:

    “Còn ba năm dọa giết vợ con mày? Cũng ‘không muốn’ à?”

    Anh Hậu im lặng.


    6. SỰ GIẢI THOÁT

    Sau ngày hôm đó, Công an xã lập biên bản. Anh Hậu bị tạm giữ chờ điều tra. Ngày đưa đi, anh ta nhìn Nam chằm chằm. Nhưng Nam đã không còn run. Cậu nhìn thẳng người cha độc ác ấy, đôi mắt sáng và đầy đau đớn:

    “Con không hận bố. Nhưng con không để bố làm mẹ đau nữa.”

    Khi xe chở anh Hậu rời đi, chị Duyên ôm Nam thật chặt. Làng xóm đứng bên ngoài, không ai nói gì, nhưng ai cũng thấy nhẹ lòng — như một đám mây độc đã tan đi.

    Bác sĩ xác nhận Nam hồi phục là nhờ tinh thần đột phá cực mạnh — một cú sốc tâm lý khiến cơ thể bật dậy sau ba năm bị kìm nén.


    7. TÌNH MẪU TỬ SAU CƠN BÃO

    Một tháng sau, Nam tập đi lại. Chậm, đau, nhưng từng bước vững.

    Chị Duyên dọn nhà, bán quán hàng nhỏ ngoài chợ. Làng giúp chị, mỗi người một tay. Mọi người bảo:

    “Duyên à, thôi đau khổ đủ rồi. Hai mẹ con làm lại cuộc đời.”

    Tối hôm đó, trước khi ngủ, Nam nhìn mẹ, nghẹn ngào:

    “Mẹ… con xin lỗi. Vì ba năm qua, con không nói được gì. Không bảo vệ được mẹ.”

    Chị Duyên xoa đầu con:

    “Không phải lỗi của con. Nhờ con mà mẹ thoát.”

    Nam nằm xuống giường, thì thầm:

    “Con chỉ ước… mẹ cười nhiều hơn…”

    Chị Duyên bật khóc. Lần đầu tiên sau ba năm, chị cười trong nước mắt.


    8. MỘT KẾT THÚC MỞ RA HY VỌNG

    Ngày cuối năm, làng tổ chức Tết sớm cho hai mẹ con. Cả xóm góp tiền mua cho Nam chiếc xe đạp ba bánh để tập đi. Bọn trẻ chạy theo cười rộn rã.

    Nam đạp chậm nhưng chắc. Mỗi vòng quay đều là một chiến thắng trước bóng tối đen ngòm mà nó đã phải sống suốt ba năm.

    Chị Duyên nhìn con, đôi mắt long lanh dưới ánh nắng chiều.

    Làng Đông Phù không còn im lặng nữa.
    Và câu nói mà Nam bật ra ngày đầu tỉnh dậy — câu nói khiến cả làng sững sờ — cũng trở thành điểm bắt đầu cho một cuộc đời mới.

    “Mẹ… hãy ly hôn đi.”
    Không phải là câu đòi chia rẽ.
    Mà là câu con trai nói để cứu chính mẹ mình.

  • 2 chị em gái mua nhà 2 tỷ đồng báo hiếu bố mẹ, em trai út không góp 1 đồng, 10 năm sau bố mẹ qua đời, căn nhà tăng giá gấp 5, em trai út xuất hiện đòi quyền thừa kế


    Không khí trong căn nhà 3 tầng mặt phố ngột ngạt đến mức có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ tích tắc. Hôm nay là lễ cũng 49 ngày cho mẹ tôi. Bố tôi đã mất từ 2 năm trước. Căn nhà này, 10 năm trước, chị em tôi – Mai và Lan – đã chung nhau bỏ ra 2 tỷ đồng mua để đón bố mẹ từ quê lên an hưởng tuổi già. Ngày đó, thằng Tùng – em trai út – mới 22 tuổi, lông bông, ham chơi lêu lổng, chẳng đóng góp được một xu. Thậm chí, ngày tân gia, nó còn chẳng thèm về.

    Thế mà hôm nay, khi khói hương chưa tan, Tùng ngồi chễm chệ trên ghế sofa, rít thuốc lá, nhả khói mù mịt rồi buông một câu xanh rờn: – Mẹ mất rồi. Giờ căn nhà này là di sản thừa kế. Em đã tham khảo luật sư, chia ba. Hoặc hai chị đưa em 3 tỷ, em ký giấy từ bỏ quyền lợi. Còn không, bán nhà chia tiền. Tôi run lên vì giận. Tôi đập tay xuống bàn kính: – Mày nói cái gì? Mày có còn là con người không? Căn nhà này là tiền mồ hôi nước mắt của tao và cái Lan bỏ ra mua. Mày không góp một cắc, suốt 10 năm qua mày đi biền biệt, lễ tết tạt qua như khách. Giờ bố mẹ mất, nhà tăng giá lên 10 tỷ, mày mò về đòi chia chác à?

    Tùng nhếch mép, khuôn mặt sạm đen vì sương gió nhưng đôi mắt lại ráo hoảnh, lạnh lùng: – Chị đừng kể công. Tiền các chị bỏ ra mua, nhưng đứng tên sổ đỏ là bố mẹ. Bố mẹ mất không để lại di chúc, theo luật pháp thì chia đều cho các con. Em là con trai duy nhất, lẽ ra em phải được hưởng hương hỏa cả căn này mới đúng. Em đòi 1/3 là còn nể tình chị em đấy.

    Lan ngồi bên cạnh bật khóc tức tưởi: – Tùng ơi, sao mày cạn tàu ráo máng thế? Hồi mẹ ốm nằm liệt giường 6 tháng, mày ở đâu? Chỉ có hai chị thay nhau chăm bẵm. Giờ mày về đòi bán nhà, thế bát hương bố mẹ để đâu?

    – Để đâu là việc của em. Các chị đều có nhà cao cửa rộng, có chồng giàu rồi. Em giờ tay trắng, em cần tiền làm ăn. – Tùng gạt phắt đi, giọng đanh lại – Chốt lại là tuần sau em đưa luật sư đến. Các chị liệu mà chuẩn bị tiền.

    Nói xong, nó đứng dậy, phủi mông định bỏ đi. Tôi uất nghẹn đến tận cổ. Cả đời chị em tôi lo cho bố mẹ, lo cho cái nhà này, giờ lại bị chính đứa em ruột “cướp trắng” trên danh nghĩa pháp luật. Tôi lao lên bàn thờ, định thắp nén hương khấn bố mẹ trừng phạt đứa con bất hiếu này.

    – Bố mẹ ơi! Bố mẹ sống khôn thác thiêng về mà xem thằng con trai quý hóa của bố mẹ đây này! Nó định bán cả nơi thờ cúng bố mẹ đi đây này!

    Trong cơn kích động, tay tôi va mạnh vào khung ảnh thờ của mẹ. Chiếc khung ảnh chao đảo rồi đổ ập xuống. “Cạch!” Một tiếng động lạ vang lên. Không phải tiếng kính vỡ, mà là tiếng của một vật cứng rơi ra từ phía sau tấm ảnh, nằm lọt thỏm giữa bát hương và đĩa ngũ quả. Đó là một chiếc hộp gỗ nhỏ, cũ kỹ, được dán kín bằng băng dính đen.

    Cả ba chị em sững lại. Tùng cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn. Tôi run run cầm chiếc hộp lên. Bên ngoài dán một mảnh giấy viết tay, nét chữ run rẩy của mẹ: “Gửi ba đứa con của mẹ: Mai, Lan và Tùng”. Là di chúc sao? Tôi vội vàng xé lớp băng dính. Nhưng bên trong không phải là tờ di chúc phân chia tài sản như tôi nghĩ. Trong hộp là một xấp giấy tờ dày cộp, ố vàng theo thời gian và một cuốn sổ nhật ký nhỏ.

    Tôi cầm tờ giấy trên cùng lên. Mắt tôi hoa đi. Đó là “Giấy biên nhận trả nợ”. Số tiền: 500 triệu. Người trả: Nguyễn Văn Tùng. Tờ tiếp theo: “Hóa đơn viện phí – Phẫu thuật tim cho ông Nguyễn Văn Hùng (Bố)”. Số tiền: 300 triệu. Người nộp: Nguyễn Văn Tùng. Tờ tiếp nữa: “Giấy chuộc lại sổ đỏ”. Số tiền: 2 tỷ đồng. Người chuộc: Nguyễn Văn Tùng.

    Tôi bàng hoàng, chân đứng không vững. Lan cầm lấy xấp giấy, tay run lẩy bẩy: – Chị ơi… cái gì thế này? Tùng… nó trả nợ gì? Chuộc sổ đỏ gì? Sổ đỏ mình vẫn giữ trong két sắt mà? Tôi lật mở cuốn nhật ký của mẹ. Trang cuối cùng được viết cách đây 2 tháng, trước khi mẹ rơi vào hôn mê.

    “Mai, Lan à! Mẹ xin lỗi hai con. Hai con mua nhà cho bố mẹ, nhưng bố mẹ đã không giữ được nó. 8 năm trước, bố con nghe lời bạn bè rủ rê chơi hụi, rồi bị lừa gạt, vỡ nợ xã hội đen hơn 4 tỷ đồng. Chúng dọa giết cả nhà, dọa đến công ty quấy phá hai con. Bố mẹ sợ ảnh hưởng đến danh dự và hạnh phúc gia đình các con nên đã giấu giếm mang sổ đỏ đi cầm cố xã hội đen. Lãi mẹ đẻ lãi con, nhà sắp mất trắng.

    Lúc đó, thằng Tùng biết chuyện. Nó đã quỳ xuống xin bố mẹ đừng nói cho các chị biết. Nó bảo các chị vất vả mới có gia đình yên ấm, để nó gánh. Suốt 8 năm qua, nó bỏ đi làm cửu vạn, đi tàu viễn dương, làm khắp nơi bán cả sức khỏe, gửi về từng đồng để bố mẹ trả nợ lãi và chuộc lại cái nhà này. Nó cấm bố mẹ không được hé răng, nó chấp nhận mang tiếng là thằng con hư hỏng, bỏ nhà đi bụi, để các con không phải lo nghĩ.

    Cái nhà này, danh nghĩa là hai con mua, nhưng thực chất là thằng Tùng đã mua lại lần thứ hai bằng máu và tuổi thanh xuân của nó. Giờ mẹ đi rồi, mẹ không thể giấu mãi được. Tùng ơi, mẹ xin lỗi con…”

    Đọc đến dòng cuối cùng, không gian như vỡ vụn. Tôi và Lan chết lặng. Hóa ra, những năm tháng chúng tôi trách móc Tùng vô tâm, lêu lổng, là những năm tháng nó bán mạng nơi xứ người, làm những việc nặng nhọc nhất để gánh thay chúng tôi khoản nợ khổng lồ của bố mẹ. Hóa ra, cuốn sổ đỏ nằm yên ấm trong két sắt nhà tôi suốt bao năm qua là do nó âm thầm chuộc về và tráo lại vào đó mà chúng tôi không hề hay biết.

    Tôi ngước lên nhìn Tùng. Nó vẫn đứng đó, dựa lưng vào cửa, khuôn mặt lầm lì nhưng đôi mắt đã đỏ hoe. Nó không nhìn chúng tôi, quay mặt đi chỗ khác, giọng khàn đặc: – Mẹ thật là… Đã bảo đốt đi rồi mà vẫn giấu ở đấy. Lan òa khóc, lao đến ôm chầm lấy em trai: – Tùng ơi! Sao mày ngốc thế hả em? Sao mày không nói với các chị? Trời ơi, mày chịu khổ một mình bao nhiêu năm qua…

    Tôi buông cuốn nhật ký, bước tới trước mặt đứa em trai út. Nhìn kỹ mới thấy, trên cổ tay nó chi chít những vết sẹo – dấu tích của những ngày lao động khổ sai. Mái tóc nó đã lốm đốm bạc dù mới 30 tuổi.

    Nó đòi chia nhà, không phải vì tham lam. Nó đòi, vì giờ đây nó tay trắng, bệnh tật đầy mình (tôi đoán thế qua xấp hồ sơ bệnh án kẹp dưới đáy hộp), và nó nghĩ đó là cách duy nhất để lấy lại chút vốn liếng mà không cần phải kể lể công lao, không cần sự thương hại của các chị. Nó muốn đóng vai kẻ ác đến cùng.

    – Tùng! – Tôi nghẹn ngào – Chị xin lỗi. Chị sai rồi.

    Tôi quay lại bàn thờ, lấy cuốn sổ đỏ gốc ra, đặt vào tay Tùng. – Căn nhà này, ngay từ đầu các chị mua là để báo hiếu bố mẹ. Nhưng người thực sự giữ được nó, người thực sự báo hiếu trọn vẹn nhất, là em. Em không cần chia chác gì cả. Nhà này là của em. Tất cả là của em. Tùng cầm cuốn sổ đỏ, tay nó run lên bần bật. Sự lạnh lùng, gai góc nãy giờ sụp đổ hoàn toàn. Nó gục đầu vào vai tôi, khóc nấc lên như một đứa trẻ: – Chị ơi… em mệt lắm… em chỉ muốn về nhà thôi…

    Ba chị em tôi ôm nhau khóc giữa làn khói hương nghi ngút. Trên di ảnh, bố mẹ dường như đang mỉm cười. Ngày hôm đó, chúng tôi ra phòng công chứng. Mai và Lan ký giấy tặng cho toàn bộ quyền sở hữu căn nhà trị giá 10 tỷ cho Tùng vô điều kiện. Không phải vì tờ giấy nợ, mà vì chúng tôi hiểu rằng: Có những sự hy sinh thầm lặng của người thân còn đắt giá hơn bất kỳ khối tài sản nào trên đời. Và căn nhà này, chỉ khi thuộc về Tùng, nó mới thực sự là “Nhà”.

  • Th/ương 2 mẹ con ướt mưa trên đường cao tốc, anh tài xế cho đi nhờ, 20 phút sau xảy ra điều ki/nh ho/àng –

    Thương hai mẹ con ướt mưa trên đường cao tốc, anh tài xế cho đi nhờ. Hai mươi phút sau, điều kinh hoàng xảy ra… Điều kinh hoàng ấy không phải là một tai nạn giao thông thảm khốc, cũng không phải một vụ cướp bóc trắng trợn. Nó là một sự thật trần trụi, lạnh lẽo hơn bất kỳ nỗi sợ hãi nào, khiến cuộc đời anh tài xế rẽ sang một hướng hoàn toàn khác, một hướng mà anh chưa bao giờ có thể hình dung.

    Tôi là Hưng, một tài xế xe tải đường dài. Cuộc sống của tôi gắn liền với những cung đường, những chuyến hàng và những đêm dài thao thức. Vợ tôi mất sớm, để lại cho tôi một cậu con trai nhỏ, thằng cu Tùng. Cuộc sống của một ông bố đơn thân, lại thường xuyên vắng nhà, không hề dễ dàng. Tôi gửi Tùng về quê nhờ ông bà nội chăm sóc, mỗi tháng tôi lại cố gắng về thăm con một vài lần, hoặc gọi điện thoại video để nhìn mặt con. Ước mơ lớn nhất của tôi là tích cóp đủ tiền để mua một căn nhà nhỏ ở thành phố, đón Tùng lên sống cùng, để hai bố con không phải xa cách nữa.

    Hôm ấy, trời mưa tầm tã. Những hạt mưa nặng trĩu quất thẳng vào kính xe, khiến tầm nhìn bị hạn chế đáng kể. Tôi đang trên đường từ Đà Nẵng về Sài Gòn, một chuyến hàng gấp nên tôi phải chạy xuyên đêm. Cao tốc vắng hoe, chỉ thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe lướt qua.

    Khi đi ngang qua một đoạn đường vắng, tôi chợt thấy hai bóng người nhỏ bé đang co ro bên vệ đường. Một người phụ nữ, dáng người gầy gò, đang ôm chặt một đứa bé chừng 5, 6 tuổi. Cả hai mẹ con đều ướt sũng, run rẩy trong màn mưa lạnh giá. Không có bất kỳ bóng cây hay trạm dừng chân nào ở gần đó. Họ chắc chắn đang gặp nạn.

    Lòng tôi chợt thắt lại. Hình ảnh ấy khiến tôi nhớ đến vợ và con trai mình. Nếu một ngày nào đó, vợ tôi còn sống, và hai mẹ con gặp hoàn cảnh tương tự trên đường vắng, tôi sẽ mong có ai đó giúp đỡ họ biết nhường nào. Không chút chần chừ, tôi đạp phanh, đánh lái xe vào lề đường.

    Tôi hạ cửa kính xe, gọi lớn: “Hai mẹ con có sao không? Cần giúp đỡ không?”

    Người phụ nữ ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt vì lạnh. Đôi mắt cô ấy hiện rõ vẻ mệt mỏi và sợ hãi. Đứa bé trong vòng tay cô ấy đã ngủ thiếp đi, đôi môi tím tái.

    “Dạ, xe bọn em bị hỏng giữa đường, gọi mãi mà không có ai đến đón,” người phụ nữ nói, giọng cô ấy run rẩy vì lạnh. “Bọn em không biết phải làm sao bây giờ.”

    Tôi nhìn đồng hồ. Đã gần 10 giờ đêm. Trời vẫn mưa như trút nước. Để hai mẹ con ở lại đây trong đêm mưa lạnh lẽo này thì quá nguy hiểm.

    “Thôi được rồi,” tôi nói. “Hai mẹ con lên xe đi. Tôi đang về Sài Gòn, tôi có thể đưa hai mẹ con về đến trạm dừng chân gần nhất, hoặc nếu tiện đường thì đưa về đến Sài Gòn luôn.”

    Người phụ nữ ngần ngại một chút, rồi gật đầu lia lịa: “Dạ, cám ơn anh. Cám ơn anh nhiều lắm!”

    Cô ấy cõng đứa bé lên xe. Tôi vội vàng bật điều hòa ấm hơn một chút. Người phụ nữ ngồi ở ghế phụ, đặt đứa bé nằm gọn trong lòng. Cô ấy lấy một chiếc khăn mỏng trong túi xách ra lau mặt cho đứa bé, rồi lau vội cho mình.

    “Hai mẹ con đi đâu mà khuya vậy?” Tôi hỏi, cố gắng tạo không khí thoải mái.

    “Dạ, em đưa cháu về thăm bà ngoại ạ,” người phụ nữ đáp, giọng cô ấy đã đỡ run hơn. “Nhưng không ngờ xe lại bị hỏng.”

    Cô ấy tên là Mai, còn đứa bé là bé An. Mai kể, cô ấy làm công nhân ở một nhà máy may mặc, còn chồng cô ấy làm phụ hồ. Cuộc sống của họ rất khó khăn. Chuyến đi này là để về quê thăm mẹ già đang ốm nặng.

    Tôi lắng nghe câu chuyện của Mai, lòng tôi chợt dâng lên một sự đồng cảm sâu sắc. Cuộc đời này, ai cũng có những nỗi vất vả riêng.

    Trong xe, tiếng mưa vẫn không ngừng rơi. Bé An đã tỉnh dậy, đôi mắt to tròn, ngơ ngác nhìn xung quanh. Tôi lấy trong túi ra một hộp sữa và một ít bánh quy đưa cho bé. Bé An đón lấy, đôi mắt ánh lên vẻ mừng rỡ.

    “Cháu cảm ơn chú ạ,” bé An lí nhí nói.

    “Con ngoan quá,” tôi cười. “Ăn đi con, để có sức khỏe.”

    Tôi lái xe chậm lại, cẩn thận hơn trong màn mưa. Mấy phút sau, tôi thấy Mai dựa đầu vào thành ghế, hình như cô ấy đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Tôi cũng không muốn làm phiền cô ấy.

    Đường cao tốc vẫn dài hun hút. Gió rít qua khe cửa xe, tạo nên những âm thanh kỳ lạ. Tôi bật radio, nghe một vài bản nhạc nhẹ để xua đi sự buồn ngủ.

    Khoảng 20 phút trôi qua. Tôi đang tập trung lái xe thì bỗng nhiên, một tiếng động lạ vang lên từ phía ghế phụ. Tôi giật mình, vội vàng quay sang nhìn.

    Mai vẫn dựa đầu vào thành ghế, nhưng tư thế của cô ấy có vẻ không được tự nhiên. Tôi gọi: “Chị Mai ơi, chị Mai?”

    Không có tiếng trả lời.

    Tôi lay nhẹ vai cô ấy. Người cô ấy mềm nhũn, đổ rạp sang một bên. Tôi hoảng hốt.

    “Chị Mai! Chị Mai!” Tôi gọi lớn hơn, lay mạnh hơn.

    Vẫn không có phản ứng. Cô ấy không thở.

    Tim tôi đập thình thịch. Một cảm giác kinh hoàng ập đến. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

    Tôi vội vàng tấp xe vào lề đường, bật đèn khẩn cấp. Tôi tháo dây an toàn, vươn người sang kiểm tra Mai. Cô ấy đã ngừng thở.

    Tôi lay người cô ấy, gọi tên cô ấy, nhưng vô vọng. Khuôn mặt cô ấy xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền.

    “Mẹ ơi! Mẹ ơi!” Bé An chợt giật mình tỉnh giấc, thấy mẹ bất động, bé con hoảng sợ, khóc ré lên.

    Tiếng khóc của bé An xé toạc màn đêm. Tôi ôm lấy bé, cố gắng trấn an bé, nhưng tay tôi run bần bật. Tôi không thể tin được chuyện này đang xảy ra. Chỉ mới vài phút trước, cô ấy còn nói chuyện với tôi, còn mỉm cười khi tôi đưa bánh cho bé An. Bây giờ thì…

    Tôi lục tìm điện thoại của Mai trong túi xách. Tay tôi run đến nỗi không thể bấm số. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, tìm trong danh bạ một số liên lạc nào đó. Tôi tìm thấy số “Chồng”, “Mẹ”. Tôi vội vàng bấm số của chồng cô ấy.

    Một giọng đàn ông ngái ngủ ở đầu dây bên kia. “Ai vậy?”

    “Anh ơi, em là tài xế xe tải. Em đang đi trên cao tốc thì thấy vợ anh và cháu bé bị hỏng xe giữa đường. Em có cho họ đi nhờ… nhưng… nhưng vợ anh… cô ấy…” Tôi không biết phải nói sao cho người đàn ông đó hiểu được sự thật kinh hoàng này. “Cô ấy… cô ấy đột nhiên ngừng thở rồi.”

    Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu. Rồi một tiếng “rầm” vang lên, như tiếng điện thoại rơi xuống đất. “Anh nói gì vậy? Vợ tôi… cô ấy bị làm sao?”

    “Em không biết… cô ấy đột nhiên ngừng thở. Em nghĩ là cô ấy bị bệnh tim…” Tôi nói, giọng tôi cũng bắt đầu lạc đi. “Anh đến ngay đi. Em đang ở trên cao tốc, đoạn gần km…”

    Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, cung cấp vị trí chính xác cho người đàn ông đó. Tôi nghe thấy tiếng khóc thút thít ở đầu dây bên kia, rồi tiếng người đàn ông ấy gào lên thất thanh: “Mai! Em ơi! Em ơi!”

    Tôi gác máy, ôm chặt bé An vào lòng. Bé con vẫn khóc nức nở, gọi “Mẹ ơi! Mẹ ơi!” Tôi không biết phải giải thích cho bé thế nào.

    Một cảm giác bất lực và kinh hoàng bao trùm lấy tôi. Tôi đã làm gì sai? Tôi chỉ muốn giúp đỡ hai mẹ con họ. Tại sao điều này lại xảy ra? Cuộc đời tôi sẽ ra sao sau chuyện này? Một người phụ nữ đã chết trên xe của tôi. Tôi sẽ phải đối mặt với điều gì? Những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, khiến tôi không thể nào suy nghĩ được.

    Trong màn mưa đêm lạnh lẽo, tiếng khóc nức nở của bé An và sự im lặng đáng sợ của Mai đã găm sâu vào tâm trí tôi. Tôi gọi điện cho cảnh sát giao thông và cấp cứu, cố gắng giữ bình tĩnh để trình bày sự việc. Giọng tôi vẫn còn run rẩy, dù đã cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc. Tôi không dám rời mắt khỏi Mai, như thể chỉ cần một khoảnh khắc lơ là, mọi thứ sẽ biến mất, và tôi sẽ tỉnh dậy từ cơn ác mộng này.

    Chừng 30 phút sau, tiếng còi xe cấp cứu và xe cảnh sát vang vọng từ xa, xé tan màn đêm tĩnh mịch của đường cao tốc. Ánh đèn xoay tròn của xe cứu thương chiếu rọi vào chiếc xe tải của tôi, tạo nên những vệt sáng chói lóa trên nền mưa. Tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm nhỏ nhoi, nhưng đồng thời, một nỗi lo lắng khác lại dâng trào. Những gì sắp xảy ra sẽ thay đổi cuộc đời tôi mãi mãi.

    Các nhân viên y tế và cảnh sát nhanh chóng tiếp cận hiện trường. Họ kiểm tra tình trạng của Mai, rồi lắc đầu. Cô ấy đã qua đời. Tim tôi thắt lại một lần nữa. Dù đã biết trước, nhưng khi nghe lời xác nhận ấy, tôi vẫn không khỏi bàng hoàng.

    Cảnh sát bắt đầu lấy lời khai của tôi. Tôi kể lại toàn bộ sự việc, từ lúc nhìn thấy hai mẹ con Mai dưới mưa, đến lúc tôi cho họ đi nhờ, và rồi khoảnh khắc kinh hoàng khi Mai đột ngột qua đời trên xe tôi. Tôi cố gắng nhớ lại từng chi tiết nhỏ nhất, từng lời nói, từng cử chỉ của Mai. Tôi không giấu giếm bất cứ điều gì, vì tôi tin rằng mình không làm gì sai. Tôi chỉ muốn giúp đỡ.

    Bé An được một nữ cảnh sát bế lên xe cứu thương để kiểm tra sức khỏe. Bé con vẫn còn rất hoảng sợ, cứ gọi “Mẹ ơi! Mẹ ơi!” trong vô thức. Nhìn bé An, lòng tôi đau như cắt. Một đứa bé thơ dại, đột nhiên mất đi người mẹ thân yêu trong một hoàn cảnh nghiệt ngã như vậy.

    Sau khi lấy lời khai sơ bộ, tôi được yêu cầu về trụ sở công an để tiếp tục làm việc. Chiếc xe tải của tôi cũng bị tạm giữ để phục vụ công tác điều tra. Toàn bộ hàng hóa trên xe cũng phải dừng lại, khiến tôi lo lắng về hợp đồng và khoản phạt do chậm trễ. Nhưng lúc này, những lo lắng về tiền bạc dường như trở nên nhỏ bé trước những gì đang diễn ra.

    Tại trụ sở công an, tôi trải qua một cuộc thẩm vấn kéo dài. Các câu hỏi cứ liên tục dồn dập: “Anh và người phụ nữ này có quen biết trước không?”, “Anh có cho cô ấy ăn uống gì khác ngoài bánh và sữa không?”, “Trong quá trình di chuyển, có xảy ra xích mích hay cãi vã nào không?”, “Anh có chắc là anh không làm gì khiến cô ấy đột ngột qua đời không?”

    Tôi kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi, lặp đi lặp lại những lời giải thích của mình. Tôi hiểu rằng cảnh sát phải làm đúng quy trình, họ cần phải loại bỏ mọi khả năng. Nhưng những ánh mắt nghi ngờ, những câu hỏi xoáy sâu vào từng chi tiết nhỏ nhất khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và tủi thân.

    Sáng hôm sau, chồng của Mai đến. Anh ấy là một người đàn ông gầy gò, khắc khổ, khuôn mặt hốc hác vì mất ngủ và đau buồn. Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy căm phẫn.

    “Anh đã làm gì vợ tôi?” Anh ấy gầm lên, lao về phía tôi. Hai cảnh sát phải giữ anh ấy lại.

    “Anh bình tĩnh đi,” một cảnh sát nói. “Chúng tôi đang điều tra. Hiện tại chưa có kết luận gì.”

    Tôi nhìn anh ấy, ánh mắt tôi chứa đựng sự thông cảm và bất lực. “Tôi thật sự xin lỗi. Tôi chỉ muốn giúp đỡ thôi. Tôi không làm gì hại vợ anh cả.”

    Người chồng không nghe. Anh ấy vẫn gào thét, đòi tôi phải trả lại vợ anh ấy. Tôi hiểu nỗi đau của anh ấy, nhưng tôi không biết phải làm gì để chứng minh sự vô tội của mình.

    Vài ngày sau đó, kết quả khám nghiệm tử thi được công bố. Mai tử vong do nhồi máu cơ tim cấp. Đó là một cái chết đột ngột, không có tác động từ bên ngoài. Kết quả này đã giải tỏa được phần nào gánh nặng trong lòng tôi. Tôi được minh oan. Tôi được trả tự do.

    Tuy nhiên, cuộc đời tôi không thể trở lại như trước.

    Tin tức về cái chết của Mai trên xe tải của tôi lan truyền rất nhanh. Dù đã có kết luận điều tra, nhưng vẫn có rất nhiều lời đồn thổi, những ánh mắt dò xét, những lời bàn tán xì xào. Có người nói tôi cố ý gây ra chuyện, có người lại cho rằng tôi “gặp ma”, “bị vận đen”. Thậm chí, có một số công ty vận tải từ chối hợp tác với tôi, lo sợ “vận đen” sẽ ảnh hưởng đến công việc của họ.

    Cuộc sống của một tài xế đường dài không dễ dàng gì, và tôi đã mất đi rất nhiều hợp đồng. Thu nhập của tôi giảm sút nghiêm trọng. Tiền tiết kiệm để mua nhà cho Tùng cứ thế vơi đi.

    Và điều ám ảnh tôi nhất chính là hình ảnh bé An. Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi lại thấy đôi mắt to tròn ngơ ngác của bé, tiếng bé gọi “Mẹ ơi! Mẹ ơi!” vang vọng trong tai tôi. Tôi cảm thấy mình có trách nhiệm với bé An, dù không phải lỗi của tôi.

    Một tuần sau sự việc, tôi đến thăm gia đình Mai. Họ sống trong một căn nhà cấp bốn ọp ẹp ở ngoại ô thành phố. Cảnh tượng tang thương bao trùm căn nhà. Người chồng của Mai đã kiệt sức vì đau buồn. Bé An thì cứ bám chặt lấy ông bà ngoại, không rời.

    Tôi mang theo một ít tiền, không nhiều nhặn gì, chỉ là chút lòng thành để giúp đỡ gia đình họ trong lúc khó khăn này. Tôi cũng nói với họ rằng, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ bé An trong khả năng của mình.

    Người chồng của Mai nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đã không còn sự căm phẫn nữa, thay vào đó là sự mệt mỏi và chấp nhận. “Cảm ơn anh,” anh ấy nói, giọng anh ấy khàn đặc. “Tôi biết anh không cố ý. Nhưng… nhưng vợ tôi mất rồi…”

    Tôi hiểu. Mất mát là không gì có thể bù đắp được. Dù tôi không có lỗi, nhưng sự việc xảy ra trên xe của tôi đã khiến cuộc đời một gia đình tan nát.

    Sau hôm đó, tôi quyết định thay đổi cuộc đời mình. Tôi không thể tiếp tục công việc tài xế đường dài được nữa. Nỗi ám ảnh, những lời đồn thổi, và sự giảm sút trong công việc khiến tôi không thể nào trụ vững.

    Tôi bán chiếc xe tải, dù giá không được như mong muốn. Tôi dùng số tiền đó để trả hết nợ nần, và số còn lại, tôi quyết định đầu tư vào một quán ăn nhỏ ở quê. Quán ăn do tôi và ông bà nội của Tùng cùng nhau quản lý. Dù thu nhập không bằng trước đây, nhưng ít nhất tôi có thời gian ở bên Tùng nhiều hơn, và tôi có thể sống một cuộc sống ổn định, tránh xa những con đường cao tốc và những rủi ro bất ngờ.

    Tôi cũng thường xuyên đến thăm bé An và gia đình Mai. Tôi không thể bù đắp được sự mất mát của họ, nhưng tôi muốn thể hiện sự quan tâm, sự chia sẻ của mình. Tôi nhận bé An làm con nuôi tinh thần, hứa sẽ giúp đỡ bé trong học tập và cuộc sống.

    Từ một tài xế đường dài, tôi trở thành chủ quán ăn. Cuộc đời tôi rẽ sang một hướng hoàn toàn khác, một hướng mà tôi chưa bao giờ có thể hình dung. Cái đêm mưa định mệnh ấy, hai mươi phút định mệnh ấy đã thay đổi tất cả. Từ một hành động thiện nguyện, tôi đã phải đối mặt với một biến cố lớn nhất cuộc đời mình. Nhưng có lẽ, chính từ biến cố đó, tôi đã tìm thấy một ý nghĩa mới cho cuộc sống, một sự bình yên giản dị bên gia đình và một trách nhiệm không lời với một đứa trẻ mồ côi.

  • Bố và con gái đi du lịch biển cuối tuần nhưng không bao giờ trở về – Sau 10 năm, vợ ông mới biết lý do –

    “Cuối tuần ấy, người chồng và cô con gái nhỏ đã bước lên chuyến xe ra biển – rồi từ đó, họ không bao giờ trở lại. Suốt 10 năm sau, người vợ mới biết lý do thật sự phía sau sự biến mất ấy.”

    Câu chuyện bắt đầu vào một sáng thứ bảy tháng 6 đầy nắng. Làng quê ven sông rộn ràng với tiếng gà gáy, tiếng trẻ con gọi nhau ra đồng bắt cào cào. Ngôi nhà nhỏ của ông Minh và bà Hạnh cũng rộn ràng không kém. Ông Minh, vốn là một người đàn ông điềm đạm, ít nói, hôm ấy lại đặc biệt vui vẻ. Ông chuẩn bị hành lý cho chuyến đi biển cùng cô con gái 8 tuổi tên Thảo.

    “Em ở nhà nghỉ ngơi nhé, anh đưa con đi biển hai ngày, để nó được ngắm sóng, nghịch cát. Về chắc nó sẽ kể cho em nghe cả tuần không hết chuyện.” – Ông Minh cười hiền, vuốt tóc vợ.

    Bà Hạnh nhìn chồng và con gái ríu rít chuẩn bị mà lòng cũng rộn ràng. Bà vốn ít có dịp đi xa vì còn bận buôn bán ở chợ, nên lần này cũng đành ở nhà. Thảo ôm chầm lấy mẹ trước khi đi:
    “Con sẽ nhặt thật nhiều vỏ sò cho mẹ nhé!”

    Chiếc xe khách lăn bánh rời khỏi bến, mang theo tiếng cười con trẻ. Bà Hạnh đứng nhìn theo đến khi chỉ còn bụi đường mờ mịt. Trong lòng bà, chỉ nghĩ đơn giản đây là một chuyến đi ngắn ngủi – nào ngờ đó lại là lần cuối cùng bà được thấy chồng và con gái.

    Buổi chiều chủ nhật, trời đổ mưa rào. Cả đêm ấy, bà Hạnh ngồi ở hiên, chờ tiếng gọi cửa, chờ dáng hai cha con trở về. Nhưng đến sáng thứ hai, căn nhà vẫn trống vắng. Bà đi ra bến xe, hỏi từng chuyến. Người ta bảo có thấy ông Minh và bé Thảo hôm trước, nhưng sau đó chẳng ai còn gặp lại.

    Tin tức dần lan khắp làng. Người ta bàn tán: nào là ông Minh đưa con bỏ trốn, nào là có chuyện chẳng lành xảy ra trên đường. Công an địa phương cũng vào cuộc, tìm kiếm dọc tuyến xe, dò hỏi các bãi biển quanh vùng. Nhưng tuyệt nhiên không có dấu vết. Không tai nạn, không hành lý thất lạc, không nhân chứng nào nhớ rõ sau khoảnh khắc họ đặt chân xuống bãi biển.

    Bà Hạnh rơi vào vòng xoáy của những ngày dài bất tận. Buổi sáng, bà vẫn dậy nhóm bếp như có chồng con chuẩn bị đi học, đi làm. Buổi tối, bà trải chiếu nằm nghe từng tiếng gió rít ngoài sân, tim nghẹn lại bởi câu hỏi: “Họ ở đâu? Sao không về?”

    Mỗi lần nghe tiếng dép trẻ con ngoài ngõ, bà chạy ùa ra tưởng chừng Thảo về. Nhưng chỉ là lũ trẻ hàng xóm. Có khi bà đứng giữa chợ, thấy bóng lưng người đàn ông nào đó hao hao dáng ông Minh, lại lật đật đuổi theo, rồi lặng lẽ quay về khi nhận ra mình nhầm.

    Thời gian trôi, nỗi đau không hề vơi. Bà Hạnh trở thành người đàn bà lặng lẽ nhất xóm. Người ta thương cảm, có kẻ xì xào: “Chắc ông ấy bỏ đi với ai rồi, đem cả con theo.” Nhưng bà chưa bao giờ tin. Trong lòng bà, ông Minh không phải kiểu người bỏ vợ bỏ con. Ông thương bà, thương Thảo – điều đó ai cũng biết. Vậy thì, chuyện gì đã thực sự xảy ra?

    Mười năm – một quãng thời gian dài đủ để làm phai mờ nhiều ký ức. Nhưng với bà Hạnh, hình ảnh hai cha con vẫn nguyên vẹn như hôm nào. Cho đến một ngày định mệnh, một mảnh ghép sự thật bất ngờ xuất hiện, hé mở bí mật bị chôn giấu suốt hơn một thập kỷ.

    Mười năm – con số đủ dài để biến một đứa trẻ 8 tuổi thành thiếu nữ đôi mươi, và đủ dài để biến một người vợ chờ chồng thành góa phụ thầm lặng trong mắt xóm giềng.

    Trong ngôi nhà cũ kỹ, bà Hạnh vẫn sống một mình. Gánh hàng ngoài chợ đã không còn đông khách như trước, nhưng bà vẫn giữ thói quen thức dậy sớm, dọn dẹp gian bếp, như thể một ngày nào đó, ông Minh và Thảo sẽ trở về dùng bữa sáng cùng bà. Hàng xóm thương tình thường sang trò chuyện, rủ bà đi lễ chùa, đi họp hội phụ nữ, nhưng bà chỉ mỉm cười lắc đầu.

    Đến một ngày tháng 10, khi lá bàng ngoài ngõ rụng đầy, một bức thư bất ngờ được gửi đến tận tay bà. Phong bì đã cũ, nét chữ nguệch ngoạc, có chỗ nhòe đi vì nước. Trên góc trái, chỉ ghi vỏn vẹn: “Từ một người quen cũ”.

    Bà Hạnh run run mở thư. Những dòng chữ đầu tiên khiến bà ngồi sụp xuống:

    “Nếu chị là vợ anh Minh, thì hãy tha lỗi cho tôi vì giữ im lặng suốt bấy lâu. Tôi là tài xế taxi năm đó. Chính tôi là người đã chở anh ấy và bé gái khỏi bãi biển hôm cuối tuần định mệnh. Nhưng chuyến đi đó không phải để du lịch, mà là để trốn chạy.”

    Mỗi chữ như nhát dao xoáy vào tim. Bà Hạnh đọc đi đọc lại lá thư đến mười lần. Người viết kể rằng, hôm ấy ông Minh đã thuê xe đi gấp từ bãi biển đến một bệnh viện lớn ở thành phố khác. Ông ôm chặt bé Thảo đang ngủ say trên tay, ánh mắt lo âu khôn tả. Khi tài xế hỏi, ông chỉ trả lời lấp lửng: “Con bé cần được chữa trị. Nhưng tôi không muốn ai biết.”

    Lá thư còn nhắc đến một người phụ nữ lạ đã chờ sẵn ở bệnh viện, nhận hai cha con và biến mất sau đó. Người tài xế không biết bà ta là ai, nhưng khẳng định đó không phải vụ bắt cóc – vì ánh mắt ông Minh đầy sự tin tưởng khi trao con gái cho bà ta.

    Bà Hạnh ngồi thẫn thờ hàng giờ, lòng ngập tràn hỗn loạn. Hóa ra suốt 10 năm qua, bà sống trong sự chờ đợi mòn mỏi, trong khi chồng và con gái có thể đã ở đâu đó, chỉ là bà không hề được biết lý do.

    Đêm đó, lần đầu tiên sau nhiều năm, bà thắp nhang khấn trước bàn thờ. Giọt nước mắt lăn dài:
    “Ông ơi, nếu còn trên cõi đời, sao ông không về? Nếu ông đi vì con, thì hãy để tôi được biết. Tôi chịu đựng được tất cả, miễn sao con bé được an toàn…”

    Tin tức về bức thư lan ra, khiến làng xóm bàn tán xôn xao một lần nữa. Người thì cho rằng có thể ông Minh vướng nợ nần, phải bỏ trốn. Người lại bảo có thể Thảo bị bệnh hiểm nghèo, ông giấu vợ để tìm cách chữa trị. Mỗi giả thuyết đều như ngọn gió thổi thêm tro tàn vào trái tim vốn đã héo úa của bà Hạnh.

    Không dừng lại ở đó, chỉ vài ngày sau, một cú điện thoại lạ gọi đến. Đầu dây bên kia là giọng nữ trầm ấm:
    “Có phải bà là mẹ của Thảo? Tôi… tôi có chuyện cần nói. Nhưng xin bà chuẩn bị tinh thần, bởi sự thật không dễ nghe đâu.”

    Tim bà Hạnh thắt lại. Hơn mười năm qua, chưa một lần bà được nghe đến tên con gái từ một người lạ. Giờ đây, nó lại vang lên, khiến bà nghẹn ngào.

    Người phụ nữ hẹn gặp bà ở một quán cà phê nơi thành phố. Bà Hạnh lên xe khách, ôm chặt bức thư trong tay, vừa hy vọng vừa sợ hãi. Cả chặng đường, bà chỉ nghĩ đến một điều: liệu con gái mình còn sống?

    Khi bước vào quán, bà thấy một người phụ nữ trung niên, dáng vẻ đoan trang nhưng đôi mắt chất chứa nhiều điều khó nói. Trên bàn, ngoài ly cà phê, còn có một tập hồ sơ dày cộp. Người ấy ngước nhìn bà, nhẹ giọng:

    “Xin lỗi, đã để bà chờ suốt 10 năm. Tôi là bác sĩ, người đã từng chữa trị cho bé Thảo.”

    Người phụ nữ ngồi trước mặt bà Hạnh chính là bác sĩ Lan – người năm xưa đã trực tiếp điều trị cho bé Thảo. Giọng bà trầm buồn:

    “Hôm ấy, khi chồng bà đưa con đến bệnh viện, Thảo đang trong tình trạng rất nguy kịch. Bé mắc một căn bệnh di truyền hiếm gặp về máu, nếu không ghép tủy kịp thời thì khó qua khỏi. Anh Minh biết rõ nhưng ông không dám nói với bà, sợ bà suy sụp. Ông đã tìm tôi, cầu xin tôi giữ bí mật.”

    Bà Hạnh run lên, tim như có ai bóp nghẹt. Suốt mười năm qua, bà trách móc, nghi ngờ, oán hận, nhưng chưa từng nghĩ đến việc con gái mình đã từng chiến đấu với một căn bệnh như thế.

    Bác sĩ Lan tiếp tục:
    “Thật may mắn, lúc đó bệnh viện có một chương trình hợp tác quốc tế, tìm được người hiến tủy phù hợp ở nước ngoài. Nhưng để kịp thời gian, bé phải sang đó ngay lập tức. Vấn đề là chi phí điều trị rất lớn. Anh Minh đã quyết định đi cùng con, làm đủ mọi việc để trang trải – kể cả lao động nặng nhọc, làm thuê ở xứ người.”

    Bà Hạnh lặng người, hai bàn tay ôm chặt nhau. Hóa ra, chồng bà không hề bỏ đi. Ông đã âm thầm hy sinh, mang cả con gái theo để giữ hy vọng sống cho con.

    Bác sĩ Lan đặt tập hồ sơ trước mặt bà. Trong đó là giấy tờ y tế, bản sao hồ sơ bệnh án, và cả những bức ảnh chụp bé Thảo trong quá trình điều trị. Một cô bé gầy gò, nằm giữa phòng bệnh trắng toát, nhưng đôi mắt sáng lạ thường. Ảnh cuối cùng là một thiếu nữ khoảng đôi mươi, mặc áo tốt nghiệp, nở nụ cười rạng rỡ – giống hệt nụ cười của ông Minh ngày nào.

    “Thảo đã qua khỏi. Nó giờ đang ở nước ngoài, học đại học và làm thêm. Nó khỏe mạnh, xinh đẹp. Còn anh Minh…” – giọng bác sĩ nghẹn lại – “…ông ấy đã không qua khỏi sau một tai nạn lao động cách đây ba năm. Nhưng trước khi mất, ông dặn tôi rằng, đến khi Thảo đủ trưởng thành, tôi phải báo cho bà sự thật. Ông không muốn bà phải chờ đợi trong mỏi mòn nữa, cũng không muốn bà trách lầm ông.”

    Nước mắt bà Hạnh rơi như mưa. Cả cơ thể bà run lên, vừa đau đớn, vừa nhẹ nhõm. Người chồng mà bà từng nghĩ có thể đã phản bội – hóa ra lại là người đàn ông đã dành cả mạng sống để bảo vệ con. Còn Thảo – đứa con gái bé bỏng ngày nào – giờ đây vẫn đang tồn tại, vẫn thở, vẫn sống mạnh mẽ ở một nơi nào đó.

    Đúng lúc ấy, bác sĩ Lan đưa cho bà một phong bì nhỏ. Trong đó là bức thư tay của ông Minh, viết bằng nét chữ quen thuộc:

    “Hạnh à, tha cho anh vì đã giấu em. Anh biết, nếu nói ra, em sẽ không để anh đi. Nhưng anh không thể để con mất cơ hội sống. Nếu sau này con bình an, anh tin sẽ có ngày hai mẹ con đoàn tụ. Anh xin lỗi vì không thể đi cùng em hết cuộc đời, nhưng anh luôn ở bên em, ở trong Thảo. Đừng khóc nhiều, vì con cần thấy mẹ mạnh mẽ. Anh thương em.”

    Đêm hôm ấy, bà Hạnh ngồi trong căn nhà nhỏ, lần đầu tiên sau 10 năm, bà mỉm cười trong nước mắt. Trên bàn thờ, bà thắp cho chồng một nén hương, khẽ thì thầm:
    “Ông ơi, tôi đã hiểu rồi. Cảm ơn ông… vì tất cả.”

    Và ở nơi xa xôi, cô gái trẻ tên Thảo cũng đang viết email gửi về:

    “Mẹ à, con nhớ mẹ nhiều lắm. Con mong ngày được trở về, ôm mẹ thật chặt. Mẹ hãy chờ con nhé – lần này, con chắc chắn sẽ trở về.”

    Chuyến đi biển năm ấy đã trở thành cuộc chia ly không hẹn trước. Nhưng sau mười năm đầy nước mắt, cuối cùng sự thật cũng sáng tỏ: tình yêu của người cha chưa bao giờ mất đi, chỉ hóa thành hy sinh thầm lặng để đổi lấy sự sống cho con.

    Giỏ quà tặng

    “Truyện là hư cấu, mọi sự trùng hợp với đời thực chỉ là ngẫu nhiên.”