Blog

  • Thông tin vụ cô gái đuối nước tuvong ở hồ Hoàn Kiếm (Hà Nội) –

    Theo Vietnamnet, đoạn clip ghi lại cảnh một cô gái nghi bị đuối nước ở hồ Hoàn Kiếm đang lan truyền trên mạng xã hội đã thu hút sự chú ý lớn. Ngày 27/10, lãnh đạo Công an phường Hoàn Kiếm (Hà Nội) xác nhận vụ việc thực sự xảy ra trên địa bàn.

    Khu vực xảy ra sự việc. Ảnh: Cắt từ clip.

    Nạn nhân đã được người dân và lực lượng chức năng đưa lên bờ sơ cứu, sau đó chuyển vào bệnh viện, tuy nhiên không qua khỏi. Bước đầu, cơ quan công an nhận định cô gái có dấu hiệu mắc bệnh lý, khiến mất kiểm soát hành vi khi xuống nước. Hiện các đơn vị nghiệp vụ đang lấy dấu vân tay để xác minh danh tính nạn nhân.

    Theo thông tin ban đầu, sự việc xảy ra vào chiều 25/10, thời điểm thời tiết Hà Nội chuyển lạnh. Nhân chứng cho biết, cô gái đi dọc bờ hồ trong tình trạng không mặc quần áo, sau đó tiến ra khu vực nước sâu và bị đuối nước.

    Ngay khi nhận tin báo, Ban Quản lý hồ Hoàn Kiếm và Phố cổ Hà Nội đã thông tin cho cơ quan chức năng. Đội Cảnh sát Chữa cháy và Cứu nạn cứu hộ Khu vực số 7 – Phòng Cảnh sát PCCC&CNCH, Công an TP Hà Nội nhanh chóng có mặt tại hiện trường, tổ chức cứu nạn.

    Lãnh đạo Công an phường Hoàn Kiếm cho biết thêm, nạn nhân được sơ cứu tại chỗ rồi đưa vào bệnh viện cấp cứu, song đã tuvong sau đó. Hiện vụ việc vẫn đang được tiếp tục điều tra, làm rõ nguyên nhân.

  • Ngoại tình đã lỗi thời, hiện nay 8 kiểu qh sau đang là mốt, kiểu cuối cùng được rất nhiều người trẻ –

    Gần đây, tôi phát hiện ra một hiện tượng thú vị: ngoại tình truyền thống dường như đang dần lỗi thời. Thay vào đó, có 8 kiểu quan hệ mới nổi, những mối quan hệ này có nhiều hình thức, mỗi hình thức đều có sức hấp dẫn riêng.

     

    Hôm nay, chúng ta hãy khám phá những mối quan hệ mới này và xem chúng đáp ứng nhu cầu cảm xúc phức tạp và đa dạng của con người hiện đại như thế nào.

    Chung sống không kết hôn và không sinh con

    Trong thời đại phát triển nhanh chóng này, một số người chọn lối sống không kết hôn và sinh con. Họ chú ý hơn đến cảm xúc và sự tự do hiện tại. Hai người đến với nhau vì sức hấp dẫn lẫn nhau, sống với nhau mà không bị gánh nặng bởi những ràng buộc của hôn nhân.

    Họ có thể cùng nhau chia sẻ nỗi buồn và niềm vui trong cuộc sống, cùng nhau gánh vác trách nhiệm cuộc sống nhưng vẫn giữ được không gian độc lập của riêng mình. Loại quan hệ này có thể thiếu đi sự ổn định của hôn nhân truyền thống nhưng lại có nhiều tự do và thoải mái hơn.

    Tình bạn tâm giao

    Ngoài mối quan hệ tình bạn thông thường, hai người còn rất hợp nhau về mặt tinh thần. Họ cùng nhau có thể khám phá ý nghĩa của cuộc sống, chia sẻ những ước mơ nội tâm của mình cũng như hỗ trợ và động viên khi nhau cần nhất. Loại cảm giác này không liên quan đến sự chiếm hữu của tình yêu mà có mối liên hệ tình cảm sâu sắc. Đó là một tình bạn trong sáng và quý giá.

    Tình bạn thân thiết

    Khoảng cách tuổi tác không còn là trở ngại và mối liên kết tình cảm sâu sắc được thiết lập giữa trẻ và lớn tuổi. Người lớn tuổi dùng kinh nghiệm sống của mình để hướng dẫn người trẻ, trong khi người trẻ mang lại năng lượng và ý tưởng mới cho người lớn tuổi. Họ học hỏi lẫn nhau, đánh giá cao lẫn nhau và cùng nhau phát triển.

    Mối quan hệ hợp tác nơi làm việc

    Các đối tác bạn gặp tại nơi làm việc cùng nhau làm việc chăm chỉ để đạt được mục tiêu nghề nghiệp. Họ hợp tác và hỗ trợ lẫn nhau, thiết lập mối quan hệ tình cảm đặc biệt ở nơi làm việc có tính cạnh tranh cao. Cảm giác này bao gồm cả niềm đam mê làm việc cùng nhau và sự ghi nhận, tôn trọng năng lực của nhau.

    Quan hệ xã hội có cùng sở thích

    Những người đến với nhau vì lợi ích chung sẽ tạo thành một cộng đồng sôi động. Họ cùng nhau tham gia vào nhiều hoạt động khác nhau, chia sẻ sở thích và niềm đam mê của nhau và xây dựng mối quan hệ sâu sắc trong quá trình này. Loại mối quan hệ này cho phép mọi người tìm thấy cảm giác thân thuộc và bản sắc trong khi theo đuổi sở thích của mình.

    Kết nối cảm xúc trong thế giới ảo

    Với sự phát triển của Internet, con người cũng có thể thiết lập những mối quan hệ tình cảm thực sự trong thế giới ảo. Thông qua nền tảng xã hội, trò chơi trực tuyến và các kênh khác, mọi người đã kết bạn từ những nơi khác nhau và thậm chí nảy sinh những cảm xúc sâu sắc. Mặc dù mối quan hệ này có thể phải đối mặt với thử thách về khoảng cách và thực tế, nhưng nó cũng mang đến cho mọi người những trải nghiệm cảm xúc hoàn toàn mới.

    Mối quan hệ đặc biệt giữa thú cưng và con người

    Thú cưng đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của con người. Chúng mang đến cho chủ nhân của chúng tình yêu và sự đồng hành vô điều kiện. Người chủ chăm sóc thú cưng chu đáo và đối xử với chúng như những thành viên trong gia đình. Mối quan hệ đặc biệt này giữa con người và động vật mang lại sự ấm áp và thoải mái cho cuộc sống của con người.

    Mối quan hệ đơn thân tự phát triển

    Ngày càng có nhiều người lựa chọn sống độc thân và tập trung vào sự trưởng thành và phát triển bản thân. Họ tận hưởng thời gian ở một mình và không ngừng cải thiện bản thân thông qua học tập, du lịch, tập thể dục,… Trong quá trình này, họ thiết lập mối liên hệ tình cảm sâu sắc với bản thân và học cách yêu thương và chấp nhận bản thân. Mối quan hệ độc thân này không hề cô đơn mà là một trạng thái cuộc sống trọn vẹn và ý nghĩa.

    Nguồn: https://ngoisao.vn/tam/yeu/ngoai-tinh-da-loi-thoi-hien-nay-8-kieu-quan-he-sau-dang-la-mot-kieu-cuoi-cung-duoc-rat-nhieu-nguoi-tre-lua-chon-437031.htm

    Xem thêm: Đàn ông có 4 dấu hiệu này sẽ KHÔNG BAO GIỜ NGOẠI TÌNH dù gái đẹp có chèo kéo

    Người đàn ông một lòng một dạ với gia đình thường có những dấu hiệu rõ ràng. Không phải tất cả nhưng dưới đây là 4 dấu hiệu cho thấy một người đàn ông hoàn toàn chung thủy, vợ khôn khéo nên biết trân trọng.

    1. Sẵn sàng thay đổi bản thân vì vợ

    Một trong những dấu hiệu người đàn ông chung thủy chính là luôn sẵn lòng thay đổi bản thân theo những mong muốn tích cực của vợ. Họ biết lắng nghe và tiếp thu những góp ý từ vợ, cố gắng sửa đổi những thói quen chưa tốt để làm hài lòng bạn đời. Điều này cho thấy họ yêu vợ thật lòng và không muốn làm tổn thương hay khiến vợ buồn lòng. Một người chồng như vậy đáng được trân trọng vì không phải ai cũng có đủ sự yêu thương và nhẫn nại để thay đổi vì người mình yêu.

    2. Chủ động giúp việc nhà

    Người đàn ông yêu vợ sẽ không ngần ngại xắn tay áo giúp đỡ công việc nhà. Họ không coi việc nhà là nhiệm vụ của riêng phụ nữ, mà sẵn sàng chia sẻ để giảm bớt gánh nặng cho vợ. Từ việc nấu ăn, rửa chén đến chăm sóc con cái, họ luôn sẵn lòng làm cùng vợ. Một người chồng như vậy không chỉ giúp vợ đỡ vất vả mà còn thể hiện tình yêu và sự quan tâm chân thành của mình dành cho gia đình.

    3. Chia sẻ mọi chuyện trong cuộc sống

    Người đàn ông một lòng một dạ sẽ không có gì phải giấu giếm vợ. Những chuyện xảy ra ở cơ quan, những mối quan hệ bạn bè, đồng nghiệp, đặc biệt là với người khác giới, họ sẽ đều kể cho vợ biết. Họ hiểu rằng việc chia sẻ sẽ giúp vợ cảm thấy yên tâm hơn, tránh được những hiểu lầm không đáng có. Với họ, việc tâm sự, san sẻ niềm vui nỗi buồn cùng vợ không chỉ là cách thể hiện tình yêu mà còn là sự tôn trọng đối với bạn đời.

  • Gã gi///ang h///ồ tr///êu ch///ọc nữ tiếp viên hàng không trên máy bay, không ngờ hành động này khiến gã tà/n đ/ời ngay sau đó… –

    Gã gi///ang h///ồ tr///êu ch///ọc nữ tiếp viên hàng không trên máy bay, không ngờ hành động này khiến gã tà/n đ/ời ngay sau đó… –

    Gã gi///ang h///ồ tr///êu ch///ọc nữ tiếp viên hàng không trên máy bay, không ngờ hành động này khiến gã tàn đời ngay sau đó…

    Trên chuyến bay từ Hà Nội đi Sài Gòn, không khí trong khoang hạng phổ thông khá nhộn nhịp. Hành khách trò chuyện rôm rả, nhưng ánh mắt của nhiều người bất giác hướng về một gã đàn ông ngồi ở hàng ghế 12C. Hắn là Dũng “Cá Sấ//u”, một tay gi//ang h//ồ kh/é/t tiế///ng ở khu chợ trời Sài Gòn, với hình x///ăm con cá sấu ng/oạm da//o chạy dọc cánh tay. Dáng vẻ bất cần, giọng nói oang oang, Dũng khiến những người xung quanh không khỏi e dè.

    Đối diện hắn là Minh Anh, một nữ tiếp viên hàng không trẻ tuổi, xinh đẹp, với nụ cười chuyên nghiệp và phong thái thanh lịch. Cô đang kiểm tra dây an toàn cho hành khách, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cương quyết. Khi đến chỗ Dũng, cô nhắc hắn cài dây an toàn. Dũng nhế/ch m/ép, nhìn Minh Anh từ đầu đến chân, rồi buông lời tr//êu ch//ọc: “Em ơi, dây an toàn chắc gì giữ được anh, nhưng nụ cười của em thì giữ được cả trái tim anh rồi!” Hành khách xung quanh cười khúc khích, nhưng Minh Anh chỉ mỉm cười nhạt, tiếp tục công việc.

    Dũng không dừng lại. Suốt chuyến bay, hắn liên tục gọi Minh Anh, lúc thì xin thêm nước, lúc thì cố tình làm rơi khăn để cô phải cúi xuống nhặt. Mỗi lần, hắn đều kèm theo những câu đùa cợt, giọng điệu tr//ịch th///ượng. “Cô em làm tiếp viên chắc kiếm bộn, sao không nghỉ đi theo anh, anh b//ao cả đời!” Hắn cười lớn, nghĩ rằng mình đang làm chủ tình thế. Minh Anh vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt cô dần trở nên sắ/c l/ạnh…

    .. Giữa cҺuƳḗn baƳ, kҺi MinҺ AnҺ đang pҺục ᴠụ đồ uṓng, Dᴜ̃ng bấτ ngᴏ̛̀ đứng dậƳ, cṓ ý ᴠa ᴠào cᴏ̂ kҺiḗn lƳ nước cam đᴏ̂̉ lên đồng pҺục cὑa cᴏ̂. Hắn cưᴏ̛̀i lớn, nói: “Ối, anҺ xin lỗi, để anҺ lau cҺo nҺé!” rồi giᴀ̉ ᴠᴏ̛̀ đưa τaƳ cҺạm ᴠào ᴠai MinҺ AnҺ. Đάm bạn ngồi cùng Һàng gҺḗ cὑa Dᴜ̃ng Һùa τҺεo, ᴠỗ τaƳ ầm ĩ.
    NҺưng lần nàƳ, MinҺ AnҺ kҺᴏ̂ng im lặng. Cᴏ̂ đẩƳ τaƳ Dᴜ̃ng ra, giọng bìnҺ τĩnҺ nҺưng cứng rắn: “TҺưa quý kҺάcҺ, xin ҺãƳ giữ pҺép lịcҺ sự τrên cҺuƳḗn baƳ. Nḗu kҺᴏ̂ng, τᴏ̂i sᴇ̃ bάo cάo ᴠới pҺi ҺànҺ đoàn.”
    Dᴜ̃ng sững ngưᴏ̛̀i, nҺưng bᴀ̉n τίnҺ ngạo mạn kҺiḗn Һắn kҺᴏ̂ng cҺịu τҺua. Hắn lớn τiḗng: “Cᴏ̂ dọa τᴏ̂i à? Cᴏ̂ biḗτ τᴏ̂i là ai kҺᴏ̂ng? Ra ngoài kia, τᴏ̂i cҺɪ̉ cần búng τaƳ là cᴏ̂ mấτ ᴠiệc!”
    MinҺ AnҺ kҺᴏ̂ng đάp, lặng lᴇ̃ quaƳ ᴠề kҺoang τiḗp ᴠiên. NҺững ҺànҺ kҺάcҺ cҺứng kiḗn bắτ đầu xì xào, mᴏ̣̂τ sṓ ngưᴏ̛̀i lén quaƳ ᴠidεo bằng điện τҺoại.
    Điều mà Dᴜ̃ng kҺᴏ̂ng biḗτ là MinҺ AnҺ kҺᴏ̂ng cҺɪ̉ là mᴏ̣̂τ τiḗp ᴠiên Һàng kҺᴏ̂ng bìnҺ τҺưᴏ̛̀ng.
    Cᴏ̂ là con gάi duƳ nҺấτ cὑa ᴏ̂ng Trần Quṓc Hùng, mᴏ̣̂τ doanҺ nҺᴀ̂n có τiḗng τrong ngànҺ Һàng kҺᴏ̂ng, ᴠới mṓi quan Һệ sᴀ̂u rᴏ̣̂ng τrong giới cҺίnҺ τrị ᴠà τruƳền τҺᴏ̂ng. Quan τrọng Һᴏ̛n, MinҺ AnҺ là mᴏ̣̂τ ngưᴏ̛̀i nguƳên τắc, kҺᴏ̂ng bao giᴏ̛̀ để bᴀ̉n τҺᴀ̂n bị τrêu cҺọc mà kҺᴏ̂ng ҺànҺ đᴏ̣̂ng.

    Sau kҺi cҺuƳḗn baƳ Һạ cάnҺ, MinҺ AnҺ lập τức bάo cάo sự ᴠiệc ᴠới τrưởng pҺi ҺànҺ đoàn ᴠà nᴏ̣̂p đoạn ᴠidεo do mᴏ̣̂τ ҺànҺ kҺάcҺ cung cấp. HànҺ ᴠi τrêu cҺọc cὑa Dᴜ̃ng bị gҺi nҺận, ᴠà ᴠụ ᴠiệc nҺanҺ cҺóng được cҺuƳển đḗn cᴏ̛ quan cҺức năng.
    NҺưng đó cҺưa pҺᴀ̉i τấτ cᴀ̉.
    Mᴏ̣̂τ ҺànҺ kҺάcҺ τrên cҺuƳḗn baƳ Һóa ra là mᴏ̣̂τ nҺà bάo τự do, đã đăng đoạn ᴠidεo lên mạng xã Һᴏ̣̂i ᴠới τiêu đề: “Gã giang Һồ τrêu cҺọc τiḗp ᴠiên Һàng kҺᴏ̂ng, cάi kḗτ bấτ ngᴏ̛̀”
    CҺɪ̉ τrong ᴠài giᴏ̛̀, ᴠidεo lan τruƳền cҺóng mặτ, kᴇ̀m τҺεo Һàng ngàn bìnҺ luận pҺẫn nᴏ̣̂…

    Trong kҺi đó, MinҺ AnҺ τrở τҺànҺ biểu τượng cὑa sự mạnҺ mᴇ̃ ᴠà cҺuƳên ngҺiệp. Cᴏ̂ được Һãng Һàng kҺᴏ̂ng kҺεn τҺưởng ᴠì cάcҺ xử lý τìnҺ Һuṓng, ᴠà cᴀ̂u cҺuƳện cὑa cᴏ̂ τruƳền cᴀ̉m Һứng cҺo nҺiều pҺụ nữ τrẻ. Mᴏ̣̂τ lần, kҺi đang ngҺɪ̉ ngᴏ̛i τại sᴀ̂n baƳ, MinҺ AnҺ nҺận được mᴏ̣̂τ τin nҺắn τừ mᴏ̣̂τ τài kҺoᴀ̉n ẩn danҺ: “Tᴏ̂i sai rồi. Xin lỗi cᴏ̂.”
    Cᴏ̂ mɪ̉m cưᴏ̛̀i, xóa τin nҺắn, ᴠà τiḗp τục bước đi, mάi τóc baƳ nҺẹ τrong gió.
    Còn Dᴜ̃ng, τừ τrong song sắτ, Һắn dần nҺận ra cάi giά cὑa sự ngạo mạn. Hắn τừng ngҺĩ mìnҺ là kẻ bấτ kҺᴀ̉ cҺiḗn bại, nҺưng cҺɪ̉ mᴏ̣̂τ ҺànҺ đᴏ̣̂ng sai lầm τrên cҺuƳḗn baƳ đã kҺiḗn cᴀ̉ τҺḗ giới quaƳ lưng.
    Cuᴏ̣̂c đᴏ̛̀i gã giang Һồ, τừ đᴀ̂Ƴ, cҺίnҺ τҺức τàn lụi…

  • Chồng đu/ổi vợ con ra khỏi nhà, cô b///ồ chạy theo đưa cho 10 triệu rồi ghé vào tai nói nhỏ –

    Chồng đu/ổi vợ con ra khỏi nhà, cô b///ồ chạy theo đưa cho 10 triệu rồi ghé vào tai nói nhỏ –

    Trời hôm đó đổ mưa rả rích, như chính tâm trạng của chị Hương – người phụ nữ vừa bị chồng đuổi khỏi căn nhà mà chị đã dành cả thanh xuân để vun đắp. Đứa con nhỏ mới ba tuổi ngơ ngác nắm tay mẹ, không hiểu tại sao đang ở nhà ấm êm lại phải bước ra ngoài, giữa cơn mưa lạnh ngắt.

    Anh Tuấn – chồng chị – đứng trong hiên nhà, tay ôm eo cô bồ trẻ, ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên như thể đang tiễn ai đó không liên quan. Chị Hương không khóc, chỉ mím môi, siết chặt tay con rồi dắt bé rời đi.

    Bất ngờ, cô bồ của anh Tuấn là Trâm chạy theo. Cô ta dúi vào tay chị Hương một xấp tiền, cười khẩy:
    “Cầm lấy mà thuê nhà trọ mấy hôm. Ba ngày thôi. Ba ngày nữa quay lại, chị sẽ thấy điều bất ngờ.”

    Chị Hương nhìn cô ta, không nói một lời. Bản thân chị không cần tiền của người thứ ba, nhưng trong tay không còn đồng nào, chị buộc lòng phải nhận – vì con.

    Ba ngày trôi qua chậm chạp. Chị Hương cùng con tạm trú ở nhà một người bạn cũ. Những đêm dài chị không ngủ được, không phải vì tiếc nuối cuộc hôn nhân ấy, mà vì lòng chị đau khi nghĩ đến đứa con sẽ lớn lên trong thiếu thốn tình cha, vì mình từng chọn sai người.

    Sáng ngày thứ tư, chị quay lại ngôi nhà cũ. Không phải vì hy vọng được tha thứ hay muốn hàn gắn, mà vì lời nói kỳ lạ của Trâm cứ ám ảnh chị: “Chị sẽ thấy điều bất ngờ…”

    Cánh cửa mở ra. Khung cảnh bên trong làm chị sững sờ.

    Ngôi nhà ngổn ngang. Đồ đạc bị vứt tung tóe, bàn ghế xô lệch, ly vỡ đầy nền nhà. Trong góc, anh Tuấn đang ngồi bệt, hai tay ôm đầu, mặt mũi bơ phờ, tóc rối bù. Không thấy Trâm đâu.

    Chị Hương chỉ đứng đó, không nói gì. Mãi đến khi anh ngẩng lên nhìn chị, ánh mắt tràn ngập hối hận và mệt mỏi.

    “Cô ấy bỏ anh đi rồi…” – anh Tuấn lí nhí. “Cầm theo tiền, điện thoại, cả xe. Tất cả… là lừa anh. Cái nhà này cũng sắp bị ngân hàng siết.”

    Chị Hương im lặng, rồi chậm rãi bước vào, bế đứa con nhỏ đang ngủ say trên vai. Đặt bé xuống ghế, chị rót cho mình cốc nước, như chưa từng có những đêm bị đuổi khỏi chính căn nhà của mình.

    Anh Tuấn tiếp tục nói, như thể không còn giữ được điều gì trong lòng nữa:
    “Cô ta bảo muốn thử xem anh có dám bỏ vợ con thật không. Không ngờ anh làm thật. Ba ngày qua, anh mới hiểu… mọi thứ anh có được, đều nhờ vào em.”

    Chị nhìn anh – người đàn ông từng là chỗ dựa, từng là yêu thương, nhưng rồi cũng chính anh là người nhẫn tâm đẩy mẹ con chị ra đường. Ánh mắt chị không còn trách móc, cũng chẳng buồn giận. Chỉ còn sự bình thản của một người đã chạm đến đáy nỗi đau.

    “Ba ngày… mà anh tưởng như cả đời. Em à, cho anh một cơ hội… Anh sai rồi.” – anh lắp bắp, giọng nghèn nghẹn.

    Chị Hương không trả lời ngay. Chị quay sang nhìn con trai, đứa bé ngủ yên lành trong vòng tay mẹ. Rồi chị mới nói, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:

    “Anh không cần phải xin lỗi em. Hãy xin lỗi con – vì sự ích kỷ và nóng giận của mình. Anh tưởng có thể tìm thấy hạnh phúc bằng cách ruồng bỏ những điều thân thuộc, nhưng anh quên rằng, điều quý giá nhất đôi khi nằm ngay trước mắt.”

    Anh Tuấn cúi đầu, giọt nước mắt chảy dài trên má.

    Chị Hương đứng dậy, bế con, định rời đi. Nhưng ra đến cửa, chị quay lại nói:

    “Em không hận anh. Nhưng em cũng không thể quay lại. Em sẽ sống một cuộc đời mới – vì con, và vì chính em. Còn anh, nếu còn chút lương tâm, hãy biết giữ lấy những gì còn lại.”

    Chị bước đi, lần này là chủ động. Không còn đau đớn, không còn bị đuổi, mà là tự chọn cho mình một lối thoát.

    Câu chuyện ấy không dài, nhưng khiến những người trong xóm bàn tán mãi. Người ta tiếc cho một người đàn ông đánh mất vợ hiền, thương cho người phụ nữ dám buông tay khi đã không còn hy vọng.

    Còn Trâm – cô bồ “tốt bụng” kia – không ai rõ tung tích. Có người bảo cô ta chỉ muốn dạy cho anh Tuấn một bài học. Có người lại nói đó chỉ là chiêu trò lừa đảo. Nhưng với chị Hương, cô ta là chiếc gương phản chiếu rõ nhất lòng dạ con người – khi tham lam xen vào hạnh phúc người khác, thì chính họ cũng sẽ phải gánh hậu quả.

    Bài học rút ra:
    Đừng bao giờ thử thách lòng kiên nhẫn và tình yêu của người từng hy sinh vì mình. Vì khi họ rời đi, không phải vì họ yếu đuối, mà vì họ đã mạnh mẽ đến mức không cần ai bên cạnh nữa.

  • Xây nhà đập rầm rầm từ 5h sáng, bị nhắc nhở còn giở giọng côn đồ, nhà vừa xây xong thì hàng xóm của tôi nhận cái kết tái mặt –

    Tình làng nghĩa xóm có chắc sẽ bền lâu.
    Chuyện là tôi và chồng lấy nhau xong thì quyết định không ăn bám bố mẹ mà dọn ra ở riêng để ông bà tận hưởng cuộc sống an nhàn không phải phục vụ con cháu. Tôi và chồng cũng bảo nhau, sau này có con có cái thì cũng phải tìm cách tự lo chứ đừng có về bắt ông bà hai bên đã phải nuôi con cả thời trẻ rồi đến già lại phải chăm cháu.

    Được cái hai vợ chồng cùng chí hướng nên không có tranh luận cãi vã gì về chuyện này. Cũng bởi vì không muốn phiền đến bố mẹ hai bên nên chúng tôi quyết định kế hoạch vài năm, khi nào kinh tế cuộc sống ổn định mới nghĩ đến chuyện con cái.

    Nhưng khổ cuộc đời đâu phải cứ phấn đấu là được, hai vợ chồng cố gắng mua được miếng đất nhưng cứ để đấy thôi coi như đầu tư mà giả dụ lỡ không bán được sinh lời thì coi như của để dành, chẳng mất đi đâu được.

    Hiện tại hai vợ chồng tôi vẫn đi thuê nhà, thuê một ngôi nhà nguyên căn ở hơi xa trung tâm một chút nhưng bù lại thì vợ chồng ở thoải mái, không khí chỗ này cũng trong lành, rất hợp với những người làm việc nặng nề về đầu óc, sáng tạo như vợ chồng tôi.

    Cô chú chủ nhà cực kì tốt, căn nhà như vậy bình thường giá thuê phải lên đến 15 triệu/tháng là bình thường nhưng cô chú chủ yếu là cần người trông nhà hộ nên tin tưởng cho vợ chồng tôi thuê với giá 5 triệu/tháng. Nói thật nếu ở trung tâm muốn thuê 1 căn nhà 4 tầng rộng 56m2, 3 phòng ngủ thế này thì chẳng bao giờ có cái giá ấy.

    Đến năm nay tôi quyết định sẽ thả bầu vì tôi hơn 30 tuổi rồi, kinh tế cũng ổn định, nhà thì tuy chưa mua được nhưng căn nhà tôi đang ở rất thích hợp cho việc có con nhỏ. Tôi có chút tính toán rằng sinh con xong đợi bé lớn lớn xíu lỡ cô chú chủ nhà có việc lấy lại nhà thì tìm căn khác thuê cũng không phải nặng đầu lắm.

    Hồi tôi mới chuyển đến, có một anh hàng xóm cũng vừa mới bán nhà đang chuyển đi. Anh nói chuyện với chồng tôi thì có lắc đầu bảo, dân ở đây khó sống lắm, anh phải bán nhà vì không chịu nổi hàng xóm đây này. Lúc ấy tôi cũng hơi lấn cấn thật.

    Ở đây mấy năm tôi không thấy vấn đề gì lắm, nhưng ngẫm lại thì quả thật là chúng tôi đi làm xa nên dậy từ 6h sáng rồi đến tối 7h mới đi làm về nên ít tiếp xúc với hàng xóm. Mãi cho đến hiện tại, tôi mang bầu gần đến ngày sinh nở nên xin phép sếp cho làm online tại nhà thì mới hiểu đúng là người ta phải bán nhà vì không chịu nổi hàng xóm cũng không sai.

    Mấy năm ở đây không sao, giờ tôi có bầu thì đùng một cái xung quanh nhà tôi có đến 4 cái nhà thi nhau xây. Đương nhiên tôi hiểu, nhà ai mà không có lúc có việc nên dù cả ngày 4 cái nhà nó đập ruỳnh ruỳnh tôi cũng cắn răng chịu đựng. Mang tiếng ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thai nhưng tôi vẫn không có ngày nào được yên ổn.

    Tôi vẫn bảo chồng là thôi người ta xây nhà mình cố gắng thông cảm nhưng đến hôm vừa rồi thì muốn thông cảm cũng không nổi.

    Khi mà 3 nhà còn lại họ biết ý thường tầm sau 7h30 họ mới bắt đầu làm thì nhà ông Tuyến đầu ngõ cứ liên tục nhè lúc 5h sáng bắt đầu đập ầm ầm, vừa làm vừa nói chuyện rõ to. Tôi gần sinh nên khó ngủ, 3h sáng chợp mắt được một chút thì 5h đã bị tiếng ồn làm tỉnh giấc.

    Tôi chịu đựng như vậy đến ngày thứ 3 thì chồng tôi tức quá phải ra nhà ấy nói chuyện. Anh nói chuyện rất lịch sự và nhẹ nhàng nhưng ông Tuyến cười khẩy, giở giọng khinh người.

    – Mày là thằng nào ở đâu đến đây thuê nhà thì đừng có đòi hỏi quyền lợi gì với dân địa phương. Cẩn thận ra đường bị đánh vỡ mồm lúc nào không biết đâu!

    Tôi nghe vậy bảo chồng thôi nhịn đi. Riêng cái đám người vô lại thế này cứ tránh đi cho lành.

    Đến ngày thứ 4 thì tôi nghe thấy chửi bới ầm ỹ cả ở phía nhà ông Tuyến. Hóa ra một nhà có con nhỏ mới sinh đang khóc dạ đề, gần sáng mới ngủ được một xíu thì nhà ông Tuyến lại quen mui đập rầm rầm. Cả nhà họ không chịu nổi phải gọi công an đến vào cuộc. Nhà ông Tuyến tự nhiên bị chính quyền đến làm việc nên nên tức quá, ngang ngược đứng cãi nhau với nhà người ta.

    Chuyện nhà ông Tuyến khiến rất nhiều người khó chịu nhưng ông ta vẫn chẳng coi ai ra gì, cũng may chỉ hơn 1 tháng sau là ông ta xây xong cái nhà.

    Đầu năm nay ông Tuyến cưới cho 2 đứa con gái, cưới lần nào cũng dựng rạp chắn hết lối đi lại, lại còn đặt biển “nhà có việc, cấm đi đường này”, hẳn là cấm đi chứ không phải là mong thông cảm nhé!

    Xây xong nhà ông Tuyến lại dựng rạp cưới cho con trai. Dân người ta chửi cho mà vẫn lì cố tình bày ra.

    Cuối ngõ có cái nhà anh Toán toàn dân anh chị, cả xóm biết nhưng nhà người ta sống biết điều nên vẫn được mọi người nể. Sáng hôm ấy, mẹ của anh Toán bị ngã cầu thang nên phải gọi cấp cứu. Ấy vậy nhưng xe cứu thương không vào nổi vì cái rạp cưới nhà ông Tuyến. Anh Toán và gia đình phải khiêng cáng từ cuối ngõ chạy gần 200m ra đường.

    Thế rồi sáng hôm sau, cả xóm bốc lên mùi rất khó chịu, mọi người dậy đi làm mới thấy toàn bộ rạp cưới nhà ông Tuyến bị người ta hất mắm tôm không sót chỗ nào. Thế là cưới xin phải hoãn lại hết!

    Cả khu nhà tôi không biết ai là người làm, chỉ biết sáng ra đã như vậy. Ông Tuyến cũng không dám báo công an vì ông ấy gây thù chuốc oán với nhiều người rồi, vả lại bản thân ông Tuyến cũng nợ nần linh tinh nên càng sợ lỡ may chủ nợ người ta dằn mặt.

    Tôi thì chẳng đến mức gọi là hả hê nhưng dù sao thì cũng là bài học để ông Tuyến hiểu rằng gieo nhân vào ắt sẽ gặt quả ấy!

    Theo Mạn Ngọc

    Theo phunumoi.net.vn

  • Người mẹ đi mua sắm nhưng không bao giờ quay lại, 14 năm sau gia đình bà mới phát hiện ra lý do –

    Trưa hôm ấy, trời Sài Gòn oi bức, nắng như đổ lửa. Bà Hồng, 42 tuổi, bảo với chồng và hai con rằng mình sẽ ra chợ An Đông mua ít vải và nhu yếu phẩm. Bà vốn thích may vá, và còn hứa với con gái út sẽ khâu cho nó một chiếc váy mới để mặc trong dịp lễ. Không ai ngờ rằng đó là lần cuối cùng họ nhìn thấy bà.

    Ông Nam – chồng bà – hôm ấy ở nhà sửa lại cánh cửa, còn hai đứa nhỏ thì loay hoay với bài tập. Thời gian trôi, trời đã nhá nhem tối mà bà Hồng vẫn chưa về. Ban đầu ông Nam nghĩ chắc vợ gặp bạn bè, mải trò chuyện. Nhưng đến 9 giờ tối, ông bắt đầu thấy lạ, gọi điện thoại bàn ở sạp quen nhưng không ai thấy bà.

    Sáng hôm sau, gia đình chính thức báo tin mất tích. Công an phường tiếp nhận, hỏi han và ghi chép. Họ cho rằng có thể bà Hồng đi theo bạn bè, hoặc buồn chán gia đình mà bỏ đi. Nhưng ông Nam khẳng định vợ mình không bao giờ làm thế, bà yêu con thương chồng, sống trách nhiệm.

    Những ngày sau đó, gia đình chạy khắp nơi: bệnh viện, nhà ga, bến xe, thậm chí hỏi cả những người bán hàng rong quanh chợ. Một số người nói có thấy bà đi bộ ra khỏi chợ, dáng vẻ bình thường, tay cầm túi đồ nhỏ. Sau đó thì… không còn ai biết

    Hai đứa trẻ đêm nào cũng khóc. Con gái út còn cầm khung vải mẹ để dở dang, ôm vào lòng mà nức nở. Cả căn nhà vốn ấm cúng giờ như bị khoét mất một mảng.

    Thời gian dần dần trôi. Ban đầu là hy vọng tìm thấy bà sau vài ngày. Rồi hy vọng biến thành vài tháng, vài năm. Tin tức thưa dần. Cuộc sống mưu sinh cuốn gia đình đi, nhưng nỗi trống trải ấy không bao giờ lấp đầy.

    Đến năm thứ 10, nhiều người quen khuyên ông Nam nên “xem như bà đã mất”, lo cho con cái và cho chính bản thân. Nhưng ông vẫn giữ tấm ảnh cưới đặt trang trọng trong tủ kính. Ông tin, hoặc ít nhất muốn tin, rằng một ngày nào đó vợ sẽ trở về.

    Mười bốn năm là khoảng thời gian đủ dài để một đứa bé gái biến thành thiếu nữ, một cậu bé thành người đàn ông trưởng thành.

    Con trai lớn của bà Hồng – Tuấn – từ nhỏ đã phải thay cha quán xuyến chuyện nhà. Cậu học xong cấp 3 rồi đi làm thêm để phụ cha lo học phí cho em gái. Nhìn người bạn bè có mẹ dắt đi họp phụ huynh, em gái có lần òa khóc: “Sao mẹ con người ta vẫn ở đó, còn mẹ mình thì đi đâu?” Tuấn không trả lời, chỉ ôm em vào lòng.

    Ông Nam thì già đi trông thấy. Tóc bạc phủ kín, dáng người gầy guộc. Bao nhiêu năm, ông vừa là cha vừa là mẹ. Mỗi dịp Tết, ông vẫn chuẩn bị một chỗ ngồi trên bàn thờ cho bà, không phải như người đã khuất, mà như người tạm xa nhà.

    Nỗi mất mát ấy dần trở thành một phần đời sống. Hàng xóm thôi không hỏi han nhiều. Người trong nhà cũng học cách sống tiếp. Nhưng không ai quên.

    Cho đến một ngày, vào năm thứ 14 kể từ khi bà biến mất, một sự kiện bất ngờ đã đảo lộn tất cả.

    Tuấn – khi ấy đã đi làm tại một công ty vận tải – được cử đến kho hàng ở Bình Dương kiểm tra giấy tờ. Trong đống hồ sơ cũ, cậu bất ngờ nhìn thấy một cái tên quen thuộc: “Nguyễn Thị Hồng – giấy tạm trú năm 2011 tại một khu nhà trọ lao động”. Tim cậu như ngừng đập.

    Cậu mang giấy ấy về cho cha. Ông Nam run run cầm trên tay, vừa mừng vừa lo. Vậy là ít nhất, vợ ông từng còn sống, từng ở đâu đó, nhưng tại sao không liên lạc với gia đình? Tại sao biến mất suốt 14 năm?

    Hai cha con quyết định dò hỏi. Họ lần theo địa chỉ ghi trên giấy tạm trú. Đó là một khu nhà trọ cũ, giờ đã giải tỏa. Người chủ trọ cũ kể: “À, tôi nhớ, có một chị tên Hồng ở đây. Hồi đó chị ấy làm công nhân may, nhưng đi đứng không nhanh nhẹn, hay đau đầu. Một hôm có người đến đưa đi bệnh viện, rồi tôi không thấy về nữa.”

    Manh mối ấy mở ra cả một cuộc tìm kiếm mới, khiến bao cảm xúc chôn vùi bấy lâu nay trỗi dậy.

    Sau nhiều lần dò hỏi, cuối cùng gia đình tìm đến một bệnh viện tâm thần ở ngoại ô. Tại đây, khi ông Nam nhắc đến tên vợ, y tá liền dẫn ông đến một phòng nhỏ.

    Trong căn phòng ấy, một người phụ nữ dáng gầy, tóc cắt ngắn lơ thơ, ánh mắt xa xăm ngồi nhìn ra cửa sổ. Khi nghe tiếng “Hồng ơi!”, bà khẽ giật mình. Ánh mắt ngơ ngác một lúc, rồi rưng rưng: “Anh Nam?”

    Ông Nam sụp xuống, nước mắt giàn giụa. Đó chính là vợ ông. Sau 14 năm, cuối cùng họ cũng gặp lại.

    Các bác sĩ giải thích: cách đây hơn chục năm, bà Hồng được đưa vào bệnh viện trong tình trạng mất trí nhớ tạm thời, không nhớ được quê quán hay người thân. Bà lang thang sau một cơn tai biến nhẹ, được công nhân quanh khu nhà trọ đưa đi cấp cứu. Vì không ai đến nhận, bà được lưu lại bệnh viện, rồi sau đó mắc thêm chứng trầm cảm và tâm thần phân liệt nhẹ.

    Cả gia đình chết lặng. Họ không thể tin rằng chỉ vì một tai biến nhỏ và sự thiếu kết nối thông tin mà đã khiến họ ly tán ngần ấy năm.

    Những ngày sau đó, ông Nam và hai con thay phiên nhau đến thăm, trò chuyện, kể lại chuyện xưa để khơi gợi trí nhớ cho bà. Có lúc bà nhớ ra đôi chút, nhắc đến cái váy chưa kịp may cho con gái, nhắc đến cái cổng nhà có tiếng kẽo kẹt. Có lúc bà lại lạc thần, ngồi im lặng.

    Dẫu vậy, họ biết mình đã tìm lại được người thân. Bao nhiêu năm khổ cực, giờ đổi lấy niềm hạnh phúc muộn màng.

    Tuấn ôm chặt vai cha, thì thầm: “Ít ra, con đã tìm thấy mẹ. Con không còn thắc mắc nữa.” Còn cô con gái út, giờ đã là thiếu nữ 20 tuổi, cầm tay mẹ, vừa khóc vừa cười: “Mẹ, con chờ mẹ lâu lắm rồi.”

    Câu chuyện ấy trở thành một vết khắc trong lòng cả gia đình: bi thương, nhưng cũng chan chứa hy vọng. Nó nhắc nhở họ rằng dù cuộc đời có đưa đẩy đến đâu, tình thân vẫn là sợi dây bền chặt nhất, không thể nào mất đi.

  • Phụ nữ lẳng lơ hễ mở miệng là nói 3 câu này, nhất là câu số 1: Đàn ông nên tránh thật xa –

    Một người đàn bà có tính lẳng lơ làm thế nào để nhận ra? Hãy xem cô ta có thường xuyên nói những điều này không nhé!

    Phụ nữ lẳng lơ yêu người này nhưng vẫn tơ tưởng tới người khác. Đối với họ, việc “đong đưa” người khác giới giống như một hành trình săn bắt thú vị, và nếu có thể chinh phục được thì họ sẽ sung sướng hưởng thụ cảm giác của người chiến thắng.

    Đàn bà lẳng lơ thường không có điểm dừng, họ sẵn sàng thả thính bất cứ ai trong tầm ngắm bằng những câu nói như này:

    Em muốn tìm một người đàn ông

    Người phụ nữ thường nghĩ gì nói đấy và nếu cô ấy nói rằng: “em muốn tìm một người đàn ông” thì chắc chắn rằng cuộc sống tình cảm của những người này không hề bằng phẳng.

    Những người phụ nữ này thường tìm đến đàn ông để giải tỏa những áp lực trong cuộc sống, đôi khi cũng chỉ là thỏa mãn ham muốn của bản thân. Ngay cả khi họ đã gặp được người đàn ông mình thích, họ sẽ không dành tặng cho người đàn ông đó hoàn toàn cuộc đời của họ. Trong tình yêu, họ thường hướng đến những cái mới, kể cả những người đàn ông mới, đó là lý do tại sao những người phụ nữ này rất khó để tìm được người bạn đời của mình.

    Anh có thể đi cùng em không?

    Đối với người phụ nữ bình thường, thì nếu không có quan hệ tình cảm, họ sẽ không bao giờ nói câu này. Tuy nhiên, đối với những người phụ nữ lẳng lơ, họ thường đặt câu nói này trên môi, ở bất cứ đâu, trên Wechat hay trong cuộc sống hằng ngày.

    Họ rất giỏi tán tỉnh, đong đưa đối với đàn ông, và tất nhiên rất khó người đàn ông nào có thể vượt qua sự cám giỗ này.

    Anh có nhớ em không?

    Điều đàn ông giỏi nhất là ăn nói ngọt ngào, dùng những lời đường mật để giữ trái tim phụ nữ. Phụ nữ giỏi nhất là thể hiện sự quyến rũ trước mặt đàn ông, khiến họ bị mê hoặc và giữ lại trái tim của họ.

    Nếu người phụ nữ thường nói: anh có nhớ em không?

    Loại phụ nữ này thường giao du với nhiều bạn trai khác giới. Đây giống như một miếng mồi do người phụ nữ thả ra, họ thường hả hê, thích thú với những gì mình đạt được và rất khó người đàn ông nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của cô ấy.

  • Người đàn ông 65 tuổi qua đời lúc 11h đêm: Bác sĩ cảnh báo dù khát đến đâu cũng đừng uống 4 loại nước này trước khi ngủ –

    Đṑոg hṑ ᵭiểm 11 giờ ᵭêm, tiḗոg còι xe cấp cứu hú vaոg cắt ոgaոg bầu khȏոg khí tĩոh lặng. Ôոg Wang, 65 tuổi, vớι gươոg mặt táι ոhợt, ᵭược ᵭưa lên xe cấp tṓc ᵭể tiḗn ᴛhẳոg vào bệոh viện. Các bác sĩ chẩn ᵭoán ȏոg bị ոhṑι máu cơ tim cấp tính. Dù các bác sĩ ᵭã ոỗ lực hḗt mìոh ᵭể giàոh giật ȏոg trở lạι từ tay t.ử ᴛhần, ոhưոg mọι cṓ gắոg ᵭḕu trở ոên vȏ vọng.

    hìոh ảnh

    Dù ոhṑι máu cơ tim có ᴛhể xảy ra do ոhiḕu tác ᵭộոg ոhưոg sau vụ việc ոày, bác sĩ ᵭã ᵭưa ra cảոh báo vḕ ոhữոg loạι ոước ‘khȏոg ոên uṓոg trước khι ոgủ’, ոhất là vớι ոhữոg ոgườι từ tuổι truոg ոiên. Đó là ոhữոg loạι sau:

    1. Uṓոg ոước ᵭá lạnh

    Vào mùa hè, ոhiḕu ոgườι ᴛhích uṓոg một cṓc ոước ᵭá lạոh sau bữa ăn tṓι ᵭể giảm ոhiệt. Tuy ոhiên, việc uṓոg ոước lạոh dễ khiḗn mạch máu co lạι ᵭột ոgột – ᵭȃy cũոg là một troոg các ոguyên ոhȃn gȃy ra ոhṑι máu cơ tim.

    2. Uṓոg trà ᵭặc

    Một sṓ ոgườι ᴛhích uṓոg trà ᵭặc trước khι ոgủ. Tuy ոhiên, trà ᵭặc chứa ոhiḕu cafein và ᴛheobromine, là ոhữոg chất gȃy ᴛhêm gáոh ոặոg cho tim. Đặc biệt, ᵭṓι vớι ոhữոg ոgườι có bệոh tim, việc uṓոg trà ᵭặc trước khι ոgủ sẽ làm gia tăոg gáոh ոặոg cho tim và dễ dẫn ᵭḗn ոhṑι máu cơ tim.

    hìոh ảnh

    3. Uṓոg cà phê

    Cà phê chứa ոhiḕu cafein dễ gȃy kích ᴛhích ոão bộ, ᵭặc biệt là vớι ոhữոg ոgườι mắc bệոh tim mạch và ոão, ոên tráոh uṓոg cà phê troոg vòոg 2 giờ trước khι ᵭι ոgủ.

    4. Uṓոg ոước tráι cȃy trước khι ոgủ

    Nước tráι cȃy chứa ոhiḕu fructose, làm tăոg ᵭộ ոhớt của máu và có ᴛhể gȃy các vấn ᵭḕ tim mạch.

    5. Khȏոg ոên uṓոg ոước quá ոóոg hay quá lạոh vào ban ᵭêm

    Niêm mạc ᴛhực quản của con ոgườι có ᴛhể chịu ᵭược ոhiệt ᵭộ khoảոg 40°C, ոhưոg khι chúոg ta uṓոg ոước quá ոóոg hoặc quá lạոh sẽ làm kích ᴛhích ոiêm mạc ᴛhực quản.

    Việc kích ᴛhích ոiêm mạc ᴛhực quản kéo dàι có ᴛhể gȃy viêm, và troոg trườոg hợp ոghiêm trọng, có ᴛhể dẫn ᵭḗn uոg ᴛhư ᴛhực quản.

    Uṓոg ոước quá ոóոg hoặc quá lạոh trước khι ոgủ sẽ kích ᴛhích và làm tổn ᴛhươոg ոiêm mạc miệng. Nḗu vùոg ոiêm mạc ոày bị tổn ᴛhươոg lȃu dàι có ᴛhể gȃy ra loét miệng, loét ᴛhực quản, v.v.

    Ngoàι ra, uṓոg quá ոhiḕu ոước trước khι ոgủ còn có ᴛhể khiḗn bạn phảι dậy vào ban ᵭêm, làm tăոg ոguy cơ tử voոg ᵭột ոgột. Vì vậy, tṓt ոhất là tráոh uṓոg ոước quá ոóոg hoặc quá lạոh trước khι ᵭι ոgủ.

    hìոh ảnh

    Những dấu hiệu ոhận biḗt trước khι ոhṑι máu cơ tim xảy ra

    Trước khι ոhṑι máu cơ tim xảy ra, cơ ᴛhể ᴛhườոg sẽ gửι một sṓ tín hiệu cảոh báo. Tuy ոhiên, ոhữոg dấu hiệu ոày khȏոg phảι lúc ոào cũոg dễ ոhận ra.

    – Dấu hiệu 1: Cảm giác ᵭau ոgực và khó ᴛhở. Trước khι ոhṑι máu cơ tim xảy ra, bệոh ոhȃn có ᴛhể cảm ᴛhấy ոgực bị chèn ép, khó ᴛhở. Cơn ᵭau ᴛhườոg xuất hiện ở giữa ոgực hoặc sau xươոg ức, ᵭȏι khι cũոg có ᴛhể lan saոg vaι trái, cáոh tay trái, và các khu vực khác.

    Bỏ ᴛhuṓc lá và hạn chḗ rượu cũոg là biện pháp hiệu quả troոg việc phòոg ոgừa ոhṑι máu cơ tim. Hút ᴛhuṓc làm tổn ᴛhươոg các mạch máu, làm tăոg cholesterol troոg máu và dễ hìոh ᴛhàոh cục máu ᵭȏng, gȃy tắc ոghẽn mạch máu tim.

    Ngoàι ra, chúոg ta cũոg cần chú ý cȃn bằոg giữa cȏոg việc và ոghỉ ոgơi. Làm việc quá sức có ᴛhể làm tăոg ոguy cơ mắc bệոh tim. Và ᵭừոg quên giữ tiոh ᴛhần vuι vẻ, lạc quan, vì một tȃm lý khỏe mạոh cũոg góp phần bảo vệ tráι tim.

    Nhṑι máu cơ tim là tìոh trạոg hoạι tử cơ tim do ᴛhiḗu máu ոuȏι dưỡոg cơ tim, là một bệոh lý tim mạch cấp tính, có ᴛhể ᵭe dọa tíոh mạոg ոgườι bệnh. Ngườι cao tuổι có tỷ lệ mắc bệոh cao hơn. Điḕu ոày liên quan rất ոhiḕu ᵭḗn ᴛhể trạոg của họ.

    Nhiḕu ոgườι cao tuổι mắc các bệոh ոhư huyḗt áp cao, tiểu ᵭường, mỡ máu cao… Nhữոg bệոh ոày ᵭḕu có ảոh hưởոg tiêu cực ᵭḗn tim, khiḗn tim khȏոg ᵭược cuոg cấp ᵭủ máu. Đặc biệt, khι tuổι tác tăոg lên, các mạch máu troոg cơ ᴛhể cũոg dần lão hóa, khiḗn ᴛhàոh mạch dễ bị tổn ᴛhương, dẫn ᵭḗn xơ vữa ᵭộոg mạch. Xơ vữa ᵭộոg mạch làm cho lòոg mạch trở ոên hẹp lại, ảոh hưởոg ᵭḗn việc cuոg cấp máu cho tim. Khι tim ᴛhiḗu máu có ᴛhể dẫn ᵭḗn tìոh trạոg ոhṑι máu cơ tim.

    Ngoàι ra, ոgườι cao tuổι ᴛhườոg dễ mắc các bệոh ոhư loãոg xươոg khiḗn xươոg trở ոên yḗu hơn, từ ᵭó ảոh hưởոg ᵭḗn việc cuոg cấp máu cho tim, có ᴛhể dẫn ᵭḗn ոhṑι máu cơ tim.

  • “Nhất gái mệnh Kim, nhì trai mệnh Thủy”, họ là người thế nào?

    “Nhất gái mệnh Kim, nhì trai mệnh Thủy”, họ là người thế nào?

    “Nhất gái mệnh Kim, nhì trai mệnh Thủy” là sự kết hợp đặc biệt mang theo ý nghĩa sự hoàn thiện và cân bằng trong cuộc sống và phong thủy.

    Nhất gái mệnh Kim, nhì trai mệnh Thủy là gì?

    “Nhất gái mệnh Kim, nhì trai mệnh Thủy” là một thuật ngữ phong thủy thường được sử dụng để mô tả sự kết hợp độc đáo giữa hai nguyên tố ngũ hành: mệnh Kim và mệnh Thuỷ. Đây không chỉ là một sự phối hợp đặc trưng mà còn chứa đựng ý nghĩa đặc biệt trong lĩnh vực phong thủy và tâm linh.

    Sự đặc biệt của cụm từ “Nhất gái mệnh Kim, nhì trai mệnh Thủy” nằm ở sự tương hợp độc đáo giữa mệnh Kim và mệnh Thuỷ. Mệnh Kim, biểu tượng cho nguyên tố Kim, mang đến sức mạnh, sự bền bỉ và khả năng chịu đựng. Ngược lại, mệnh Thuỷ, đại diện cho nguyên tố Thuỷ, thể hiện tính linh hoạt, sự tương tác và khả năng thay đổi. Khi hai mệnh này hòa quyện với nhau, tạo ra một sự cân bằng và hoàn thiện đặc biệt, mang lại lợi ích và sự hài hòa cho người có mệnh “Nhất gái mệnh Kim, nhì trai mệnh Thủy”.

    Ý nghĩa và tác động của “Nhất gái mệnh Kim, nhì trai mệnh Thủy”

    “Nhất gái mệnh Kim, nhì trai mệnh Thủy” mang đến ý nghĩa của sự hoàn thiện và cân bằng trong cả cuộc sống và phong thủy. Sự hòa quyện này tích cực ảnh hưởng đến năng lượng và tâm hồn của những người mang mệnh Kim và mệnh Thuỷ.

    Với mệnh Kim, “Nhất Gái” thường mang theo sức mạnh, sự quyết đoán và khả năng đạt được những mục tiêu mà họ đặt ra. Tính kiên nhẫn, sự nỗ lực và quyết tâm không dễ dàng từ bỏ là những đặc điểm của họ. Mệnh Kim mang lại cho họ sự tự tin, quyết đoán và sự bền bỉ để đối mặt với mọi thách thức cuộc sống đưa ra.

    Mệnh Thuỷ, trong sự kết hợp này, thường mang theo đặc tính linh hoạt, tương tác và sự thích ứng. Khả năng thích nghi với môi trường mới và sẵn sàng lắng nghe, chia sẻ là những phẩm chất của “Nhì Trai.” Mệnh Thuỷ đem đến cho họ sự nhạy bén, tình cảm và khả năng thích ứng linh hoạt với mọi tình huống.

    Sự hòa quyện giữa mệnh Kim và mệnh Thuỷ tạo nên một cân bằng đặc biệt. Mệnh Kim mang đến sự vững chắc, bền bỉ và quyết đoán, trong khi mệnh Thuỷ góp phần vào tính linh hoạt, tương tác và khả năng thích ứng. Sự kết hợp này tạo ra một nguồn năng lượng mạnh mẽ và tâm hồn ổn định, đồng thời cung cấp sự cân bằng và hỗ trợ cho những người mang “Nhất Gái Mệnh Kim Nhì Trai Mệnh Thuỷ.”

    Tổng cộng, “Nhất gái mệnh Kim, nhì trai mệnh Thủy” là một sự hòa quyện đặc biệt mang theo ý nghĩa của sự hoàn thiện và cân bằng trong cuộc sống và phong thủy. Sự hòa quyện giữa mệnh Kim và mệnh Thuỷ không chỉ tạo nên nguồn năng lượng tích cực mà còn mang lại lợi ích và ảnh hưởng tích cực cho những người mang trong mình sự kết hợp này.

    Người mang mệnh Kim sinh vào các năm sau đây:

    Năm 1932, 1992 (Nhâm Thân)

    Năm 1955, 2015 (Ất Mùi)

    Năm 1984, 1924 (Giáp Tý)

    Năm 1933, 1993 (Quý Dậu)

    Năm 1962, 2022 (Nhâm Dần)

    Năm 1985, 1925 (Ất Sửu)

    Năm 1940, 2000 (Canh Thìn)

    Năm 1963, 2023 (Quý Mão)

    Năm 1941, 2001 (Tân Tỵ)

    Năm 1970, 2030 (Canh Tuất)

    Năm 1954, 2014 (Giáp Ngọ)

    Năm 1971, 2031 (Tân Hợi)

    Người mang mệnh Thuỷ sinh vào các năm sau đây:

    Năm 1936, 1996 (Bính Tý)

    Năm 1953, 2013 (Quý Tỵ)

    Năm 1982, 1922 (Nhâm Tuất)

    Năm 1937, 1997 (Đinh Sửu)

    Năm 1966, 2026 (Bính Ngọ)

    Năm 1983, 1923 (Quý Hợi)

    Năm 1944, 2004 (Giáp Thân)

    Năm 1967, 2027 (Đinh Mùi)

    Năm 1945, 2005 (Ất Dậu)

    Năm 1974, 2034 (Giáp Dần)

    Năm 1952, 2012 (Nhâm Thìn)

    Năm 1975, 2035 (Ất Mão)

  • 35 tuổi chưa có chồng, một lần cho ông cụ ă/n m//ày vào lán mình trú mưa thì bất ngờ nhận được…

    35 tuổi chưa có chồng, một lần cho ông cụ ă/n m//ày vào lán mình trú mưa thì bất ngờ nhận được…


    “35 tuổi chưa có chồng, một lần cho ông cụ ăn mày vào lán mình trú mưa, thì bất ngờ nhận được…”

    Tôi tên là Lan. Năm nay tôi 35 tuổi, giáo viên tiểu học ở một trường làng thuộc vùng trung du Bắc Bộ. Cuộc sống trôi qua bình lặng như bao người phụ nữ khác ở quê, chỉ khác là… tôi vẫn chưa có chồng.

    Đầm dạ hội

     

    Không phải tôi kén chọn, cũng chẳng phải tôi không tin vào tình yêu. Chỉ là, cái duyên nó chưa tới. Nhiều lần mẹ tôi nhìn tôi thở dài, bạn bè thì hoặc đã bận rộn con cái, hoặc cũng bỏ xứ mà lên thành phố. Tôi thấy mình như một cái cây mọc chậm giữa cánh rừng đã vào mùa lá đâm chồi.

    Chiều hôm ấy, trời chuyển giông. Tôi đang đạp xe từ trường về, thì mưa đổ ào xuống. May mắn, tôi cách nhà chỉ khoảng hai cây số, bên vệ đường có một cái lán bỏ hoang của người dân dựng để làm đồng, tôi nhanh chóng tấp vào trú mưa.

    Lán gỗ cũ kỹ, dột vài chỗ, nhưng vẫn còn chắc chắn. Tôi dựng xe, gạt những giọt nước lạnh bám trên mặt, thì thấy từ xa, một bóng dáng lom khom đi tới.

    Đó là một ông cụ. Trên người cụ là chiếc áo mưa mỏng tang, rách rưới. Đôi mắt đục ngầu nhưng sáng lên khi thấy có người trong lán.

    Tôi thoáng do dự, nhưng rồi nhích người ra, gọi:

    – Cụ vào trú đi, mưa lớn lắm!

    Ông cụ chắp tay cảm ơn, run rẩy bước vào. Gần hơn, tôi thấy cụ gầy gò, khắc khổ. Mùi bùn đất lẫn mùi cơ thể cũ kỹ bốc lên nồng nặc. Cụ ngồi nép sát mép lán, có vẻ ngại làm phiền.

    Giỏ quà tặng

    Đại lý ô tô gần đây

     

    Tôi lục trong túi xách, lấy ra chiếc bánh mì và hộp sữa tôi hay mang theo cho học trò kém ăn:

    – Cụ ăn đi, đỡ đói.

    Cụ nhìn tôi rất lâu, ánh mắt lạ lắm – vừa cảm động, vừa như nhận ra điều gì đó thân quen. Cụ lắp bắp:

    – Cô… tốt quá… cảm ơn cô… cô Lan phải không?

    Tôi giật mình. Làm sao ông biết tên tôi?

    Tôi dè dặt gật đầu.

    – Cụ biết tôi?

    Ông cụ mỉm cười, cắn miếng bánh rồi nói trong nghẹn ngào:

    – Tôi từng… từng biết mẹ cô. Mấy chục năm trước, tôi đi lính chung với ba cô. Tôi… tôi nợ gia đình cô một món nợ lớn lắm…

    Mưa vẫn rơi đều. Câu nói của cụ khiến tôi bối rối. Tôi chưa từng nghe mẹ nhắc về ai như vậy.

    – Mẹ tôi mất năm tôi 20 tuổi rồi cụ ạ. Còn bố thì tôi chưa từng gặp mặt…

    Cụ gật đầu, đôi mắt trũng sâu long lanh nước.

    – Phải… vì tôi là người đã chứng kiến cái đêm ông ấy hy sinh…

    Tôi chết lặng.

    Tôi không biết vì sao, nhưng những lời của cụ như một sợi chỉ kéo quá khứ hiện về. Bao năm nay, mẹ tôi luôn lảng tránh khi tôi hỏi về bố. Bà chỉ bảo: “Bố con đi xa mãi rồi.” Không di ảnh, không giấy báo tử. Chỉ có một chiếc nhẫn cưới cũ bà giữ kỹ trong chiếc hộp gỗ.

    Cụ tiếp lời, chậm rãi:

    – Ngày đó, ở chiến trường Quảng Trị, đơn vị tôi và ba cô cùng chốt giữ một đồi nhỏ. Một lần, khi quân địch nã pháo bất ngờ, ông ấy đã đẩy tôi ngã xuống hầm, còn mình thì… trúng mảnh pháo… Tôi tỉnh dậy, ông đã nằm im, người bê bết máu…

    Cụ ngưng lại, rồi móc trong túi áo một vật nhỏ, bọc trong tấm vải cũ kỹ. Cụ đưa cho tôi:

    – Tôi giữ thứ này mấy chục năm. Là của ông ấy, nhờ tôi mang về cho mẹ cô… Nhưng tôi không có can đảm… không dám đối diện với người ở hậu phương…

    Tôi run tay mở ra. Là một bức thư đã úa màu, cùng một tấm ảnh chụp chung của hai người – mẹ tôi và một người đàn ông cao lớn, mặc quân phục, nụ cười tươi rói. Tôi nhận ra nụ cười ấy… tôi đã thấy nó trong gương suốt 35 năm qua.

    Đầm dạ hội

     

    Tôi bật khóc.

    Mưa dần tạnh. Gió cuốn qua, mang theo mùi cỏ ướt, và cả mùi quá khứ mờ nhạt.

    Ông cụ nhìn tôi, nói khẽ:

    – Cô có thể cho tôi về nhà cô không? Tôi chỉ muốn… được làm nốt điều cần làm.

    Tôi gật đầu.

    Tôi không biết điều gì đang chờ ở phía trước, nhưng tôi hiểu: cuộc đời tôi sắp thay đổi.

    Tôi đưa ông cụ về nhà. Căn nhà nhỏ nơi tôi sống một mình hơn mười năm bỗng chốc trở nên ấm hơn vì có tiếng bước chân khác, tiếng thở già nua nhưng hiền hậu của cụ ông đã già, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên sự trong sáng, tử tế.

    Sau bữa cơm chiều đơn giản, tôi pha ấm trà nóng rồi mời cụ ngồi nói chuyện. Tấm ảnh và lá thư cụ đưa vẫn nằm trên bàn. Tôi nhìn chúng, rồi nhìn ông, lòng tràn ngập những câu hỏi.

    – Cụ… sau chiến tranh, cụ làm gì?

    – Tôi đi khắp nơi, chẳng còn ai thân thích. Cảm giác như sống nốt những năm tháng thừa ra của một người đã đáng lẽ phải chết từ mấy chục năm trước…

    Cụ ngập ngừng.

    – Tôi sống bằng nghề nhặt ve chai, làm thuê. Cũng từng định đến tìm mẹ con cô. Nhưng tôi nhát gan. Tôi nghĩ bà ấy sẽ oán trách tôi… vì đã để người đàn ông mình yêu bỏ mạng nơi chiến trường.

    Giỏ quà tặng

     

    Tôi lặng im. Làm sao tôi có thể trách một con người mang trong lòng cả đời một gánh nặng như thế?

    – Cụ tên gì?

    – Tôi tên là Thịnh. Ngày đó, trong đơn vị gọi tôi là Thịnh “mọc râu”, vì tôi già hơn các anh em một tuổi, lại hay lo xa. – Cụ cười.

    Tôi nhìn vào ánh mắt cụ Thịnh, không còn là sự lạ lẫm. Có điều gì đó rất thân quen. Như thể ông là một phần còn thiếu trong bức tranh gia đình tôi từ bao lâu nay.

    Mấy ngày sau, cụ Thịnh ở lại nhà tôi. Tôi sắm cho cụ bộ quần áo mới, đưa đi cắt tóc, dọn dẹp lại chiếc phòng trống. Cụ cảm động đến mức suýt khóc khi được ăn bữa cơm nóng trong nhà.

    Một buổi sáng, cụ lặng lẽ đưa tôi một xấp giấy tờ cũ kỹ. Là một cuốn sổ tay, bên trong là ghi chép tỉ mỉ về các trận đánh, tên các đồng đội đã hi sinh, và… một cái tên được gạch đậm: Nguyễn Văn Hùng – hy sinh ngày 14/9/1974. Gửi lại thư và ảnh cho người thân.

    Tôi nghẹn ngào. Cái tên ấy – tôi chưa từng được nghe mẹ nhắc đến. Nhưng giờ tôi đã biết. Đó là cha tôi.

    – Sau trận đó, đơn vị rút quân gấp, không kịp đưa hài cốt về. Tôi cùng vài người chôn cất sơ ông ấy bên triền đồi. Nhưng đến nay… tôi nghĩ mình có thể quay lại đó, dẫn cô đi – cụ Thịnh nói.

    Tôi rưng rưng. Bao năm sống trong sự thiếu vắng, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội biết nơi cha nằm xuống.

    Một tháng sau, tôi xin nghỉ phép, cùng cụ Thịnh vào Quảng Trị.

    Chuyến đi đó là bước ngoặt đời tôi.

    Chúng tôi tìm đến ngọn đồi mà cụ nhớ. Nhờ chính quyền địa phương và sự xác nhận từ hồ sơ cũ, chúng tôi xác định được mộ cha. Dù chỉ là nắm đất cũ, không tên tuổi, nhưng tôi đã thắp hương, khấn cha trong nước mắt:

    – Con đến rồi, bố ơi…

    Cụ Thịnh đứng phía sau, lặng lẽ khóc. Tôi biết, trong giây phút ấy, ông không chỉ là người đồng đội của cha, mà còn là người gác giữ một phần lịch sử, một phần gia đình tôi.

    Khi trở về quê, có một chuyện khiến tôi không ngờ…

    Cụ Thịnh đưa tôi một phong thư, ghi rõ ràng: Di chúc cá nhân – Trần Văn Thịnh.

    Tôi mở ra, run rẩy.

    Trong đó, cụ ghi: Toàn bộ số tiền tích góp trong nhiều năm – khoảng 200 triệu đồng – gửi lại cho cô Lan, như một lời tạ lỗi với cha mẹ cô. Nếu tôi có mệnh hệ nào, mong cô giúp đưa tôi về nằm cạnh anh Hùng, để tôi được yên lòng.

    Tôi bật khóc nức nở. Người đàn ông ăn mặc rách rưới, run rẩy xin trú mưa hôm ấy… lại là người cưu mang quá khứ và tương lai của gia đình tôi.

    Tôi không lấy tiền. Tôi nói:

    – Cụ ở lại đây với cháu. Cháu sống một mình lâu rồi, cũng cần có người bầu bạn. Cháu gọi cụ là ông nội nhé?

    Cụ Thịnh ôm tôi. Lần đầu tiên, tôi thấy cụ khóc nức như một đứa trẻ.

    Một năm sau, tôi nhận lời cầu hôn từ một đồng nghiệp ở trường, người mà tôi từng lưỡng lự suốt bao năm. Ông nội Thịnh là người đứng ra thay mặt bố mẹ tôi để làm lễ dạm ngõ. Trên bàn thờ hôm ấy, tôi đặt bức ảnh cha – người đàn ông có nụ cười giống tôi đến kỳ lạ.

    Đầm dạ hội

     

    Tôi biết, tất cả những gì xảy ra đều bắt đầu từ một cơn mưa… và từ một lần tôi không ngần ngại mở lòng với người tưởng như xa lạ.