Blog

  • Mẹ chồng trao kiềng vàng 5 chỉ, cô dâu tắt nụ cười rồi bật khóc trước sự thật vừa được biết trước giờ đón dâu –

    Dù được mẹ chồng trao kiềng vàng 5 chỉ trong ngày cưới nhưng suốt hôn lễ, tôi không thể nào nở nụ cười. Vì trong đầu tôi còn nghĩ tới lời nói của chồng trước đó.

    Chồng tôi là con út trong gia đình có 5 chị em. Bố chồng tôi mất cách đây 15 năm, chuyện dựng vợ gả chồng của các con đều do mẹ chồng lo liệu.

    Gia cảnh khó khăn nên chồng tôi rất nỗ lực. Chính ý chí và sự trưởng thành của anh đã khiến tôi rung động, bất chấp sự chênh lệch giữa hai bên gia đình mà đồng ý cưới. Dù đang phải lo chuyện mua nhà, anh vẫn muốn tự lo đám cưới của mình mà không phiền đến mẹ và các chị. W-anh 1.jpgChiếc kiềng vàng 5 chỉ mẹ chồng trao khiến cô dâu tắt nụ cười. Ảnh minh họa
    Thương anh vất vả, tôi và gia đình không đòi hỏi nhiều. Chỉ một chuyện duy nhất tôi mong anh và mẹ anh có thể sắp xếp đó là quà cưới cho cô dâu.

    Tôi bảo anh: “Hôn lễ không chỉ có họ hàng mà còn có quan khách nhà gái. Em không muốn bố mẹ chạnh lòng khi con gái lấy chồng mà không nhận được chút quà cưới nào”.

    Anh hiểu ý, vui vẻ trấn an tôi: “Em yên tâm! Anh đã dành dụm đủ tiền gửi mẹ mua 1 chiếc kiềng vàng và 1 chiếc lắc vàng lên trao cho em trong ngày cưới. Tổng cộng 1 cây vàng”.

    Tôi hài lòng dù số vàng đó chẳng thể so được với số hồi môn bố mẹ tôi trao cho con gái.

    Hôm tổ chức lễ cưới ở nhà trai, phần trao vàng im ắng đến khó hiểu. 4 chị gái chồng gom tiền mua được 2 chiếc nhẫn vàng đeo vào tay cô dâu, chú rể. Tôi mặc kệ, chỉ hồi hộp chờ lúc mẹ chồng lên trao vàng.

    Thật bất ngờ, trong chiếc hộp đỏ bà cầm chỉ có một chiếc kiềng vàng 5 chỉ. Một câu hỏi lập tức nảy ra trong đầu tôi: “Chiếc lắc vàng 5 chỉ mà anh nói đâu rồi?”.

    Nụ cười trên môi tôi chợt tắt. Suốt phần còn lại của hôn lễ, tôi không sao vui vẻ được, trong đầu chỉ nghĩ đến chiếc lắc vàng kia. Tôi càng bức bối hơn khi không tìm được cơ hội hỏi chồng vì anh bận tiếp khách.

    Tôi là người hiểu anh ấy hơn ai hết. Anh thuộc tuýp người đã nói là sẽ làm. Anh bảo gửi tiền mẹ mua 1 cây vàng mừng cưới thì chắc chắn không bao giờ thiếu.

    Tôi chợt nảy ra suy nghĩ: “Lẽ nào mẹ chồng lén lút bớt lại nửa số tiền mua vàng, giữ làm của riêng?”.

    Buổi chiều, khi khách khứa về hết, tôi kéo chồng vào phòng hỏi chuyện. Tôi bực dọc chất vấn anh: “Tại sao mẹ chỉ trao cho em chiếc kiềng vàng 5 chỉ? Chiếc lắc vàng đâu rồi?”.

    Chồng tôi khi ấy đã ngà say nhưng vẫn thoáng thất vọng. Anh đáp: “Anh chưa kịp hỏi mẹ nên chưa có câu trả lời cho em. Nhưng em yên tâm, mẹ làm gì cũng có lý do riêng, em đừng vội tính toán”.

    Sao lại không tính toán? 5 chỉ vàng với thời giá bây giờ khoảng 70 triệu đồng. Tôi không cam tâm nhưng cố nén lại vì không muốn cãi nhau với chồng ngay trong ngày cưới.

    Tối đó, tôi ăn không ngon miệng nên kiếm cớ xin phép về phòng nghỉ trước. Một lát sau, mẹ chồng tôi gõ cửa, vào nói chuyện.

    Mẹ khẽ khàng lấy ra chiếc bọc màu đỏ, bên trong là chiếc lắc tay bằng vàng mới toanh. Tôi ngỡ ngàng nhìn mẹ.

    Bà nói: “Chắc con cũng biết rồi. Chồng con trước đó gửi tiền, dặn mẹ mua 1 cây vàng để trao cho con trong ngày cưới. Đúng ra món quà này mẹ phải tự chuẩn bị nhưng mong con hiểu cho hoàn cảnh của gia đình mình.

    Sáng nay, mẹ mới trao cho con 1 chiếc kiềng vàng 5 chỉ, còn chiếc lắc vàng, giờ mẹ trao nốt. Mẹ làm thế này vì có chút lòng riêng. Trước đây, 4 chị của con lấy chồng, mẹ không cho nổi mỗi đứa 1 chỉ vàng, chỉ có thể lo đám cưới. Giờ thằng út lấy vợ, mẹ không muốn thể hiện quá mức, sợ các chị con chạnh lòng. Mong con hiểu cho mẹ”.

    Nghe mẹ chồng nói, nước mắt tôi chực trào. Tấm lòng bao la của người mẹ, luôn nghĩ trước nghĩ sau để các con không thấy thiệt thòi. Vậy mà tôi chỉ vì sự ích kỷ cá nhân mà tỏ ra khó chịu.

    Tôi cầm chiếc lắc vàng trong tay, lòng đầy hổ thẹn. Tôi thầm nhủ, dù mẹ không biết suy nghĩ ích kỷ trong tôi nhưng mai đây, tôi vẫn cố gắng bù đắp cho mẹ bằng tình yêu thương chân thành.

  • Cụ bà trong làng qu/a đ/ời ở t/uổi 100, tang lễ làm gấp trong đêm vì trùng với lịch cưới cháu, nào ngờ đến lúc đưa ra đồng, xe t/ang khựng lại không thể nổ máy, cả gia đình xuống kiểm tra thì mới tá hỏa

    Cụ bà Nguyễn Thị Hợi, 100 tuổi, trụ cột tinh thần của dòng họ Nguyễn tại làng Đông Khê, vừa qua đời vào rạng sáng thứ Sáu. Sự ra đi của cụ khiến cả dòng họ đau xót, nhưng cũng lúng túng vì… chỉ 2 ngày nữa là đến đám cưới cháu đích tôn – Tuấn.

    Sau cuộc bàn bạc căng thẳng, gia đình quyết định làm tang lễ gấp trong đêm, để “kịp ngày vui, không ảnh hưởng đến chuyện cưới xin”.

    Dân làng xì xào, người thương xót, người trách móc. Nhưng gia đình vẫn cương quyết: “Cụ già rồi, sống trọn vẹn một thế kỷ, ra đi cũng thanh thản, không cần làm to.”

    Đêm đó, lễ tang được tổ chức vội vã dưới ánh đèn vàng leo lét. Không có đủ người, không có ban nhạc kèn trống như thường lệ. Chỉ vài tiếng tụng niệm, rồi… đưa cụ ra đồng lúc 3h sáng – đúng giờ “đẹp” theo thầy xem.

    Khi chiếc xe tang bắt đầu lăn bánh, mọi việc tưởng đã êm xuôi.

    Nhưng chỉ đi được chừng 50m thì xe bất ngờ khựng lại. Máy chết hẳn.

    arrow_forward_ios

    Read more

    Lái xe luống cuống đề lại nhiều lần – không nổ.

    Cả họ sợ trễ giờ, người thì khấn vái, người lôi bật lửa soi vào gầm xe. Rồi… một tiếng hét thất thanh vang lên từ anh con rể:

    Dưới gầm xe có người!

    Mọi người ùa lại, rọi đèn pin xuống. Tất cả đứng chết lặng:
    Một đôi chân người đang thò ra dưới gầm xe, kẹt cứng trong bánh sau.

    Ngay lập tức, mọi người hợp sức nâng bánh xe lên. Kéo được người ra – thì càng sửng sốt hơn nữa:
    Đó là bé Na – cháu gái 6 tuổi của cụ bà – con của Tuấn.

    Con bé được phát hiện đang ôm chặt một chiếc điện thoại, người run lẩy bẩy. Khi được hỏi tại sao lại chui xuống đó, nó chỉ ú ớ nói:

    “Con nghe thấy bà gọi tên con, nên con trốn. Bà bảo đừng để họ đưa bà đi…”

    Không ai tin vào tai mình. Cho rằng con bé bị ảo giác hoặc mơ mộng do hoảng loạn. Nhưng cú twist bắt đầu từ chiếc điện thoại trong tay nó.

    Chiếc điện thoại cũ kỹ kia được mở ra, chỉ có một đoạn ghi âm kéo dài đúng 1 phút 32 giây, được ghi âm lúc 1h23 sáng – thời điểm cụ bà đã được xác nhận tắt thở gần 3 tiếng trước.

    Trong đoạn ghi âm, một giọng nói yếu ớt, khàn đặc – nhưng rõ ràng là giọng của cụ Hợi, thì thầm:

    “Đừng… để chúng đưa bà đi vội… Còn… chuyện… chưa xong… Tuấn… thằng Tuấn… nó không được cưới… không phải người nhà ta…”

    Cả họ tái mặt. Bà thông gia (mẹ cô dâu) vội vàng thét lên:

    “Nó nói gì cơ? Không phải người nhà?”

    Trong sự hỗn loạn, cụ ông – chồng của cụ Hợi, ẩn cư trong am trên núi hơn 30 năm, từ chối xuất hiện ở lễ tang – gọi điện về nhà trong đêm. Ông nói một câu khiến tất cả đông cứng:

    “Cụ biết Tuấn không phải cháu nội ruột. Là… con của ông trưởng họ đời trước để lại, mẹ nó xin về nuôi làm phúc. Nhưng cả họ không ai biết, cụ giữ kín suốt 27 năm.”

    Đám cưới bị hủy ngay trong ngày hôm sau.
    Gia đình tổ chức lại lễ tang chỉn chu cho cụ bà – lần này có đủ kèn trống, lễ nghi đầy đủ. Con cháu cúi đầu xin lỗi bên linh cữu.

    Tuấn – người tưởng là cháu đích tôn – im lặng bỏ đi, không một lời từ biệt.

    Và thế là, trong một đêm mờ mịt, cụ bà vẫn giữ được lời hứa sau cuối: Không ai được gạt bỏ cội nguồn, dù là lúc sinh thời hay sau khi đã nhắm mắt.

  • Cô tôi mãn hạntù sau 10 năm trở về, bác cả khóa cửa, thím hai thả chóđuổi, chỉ có bố mẹ tôi nấu một bàn đầy đồ ăn đón tiếp –

    Cô tôi mãn hạn t///ù sau 10 năm trở về, bác cả khóa cửa, thím hai th/ả chó đu//ổi, chỉ có bố mẹ tôi nấu một bàn đầy đồ ăn đón tiếp. Nhưng khi cánh cửa mở ra, nhìn thấy cô, tôi hoàn toàn s//ững s//ờ!

    Trong họ nhà tôi, người ta hầu như không ai còn nhắc đến cô Hạnh nữa. Cô là em gái út của bố — người từng khiến cả dòng họ mang tiếng xấu suốt một thời gian dài. Cách đây mười năm, cô bị kết án vì tội “gây thương tích nghiêm trọng” trong một vụ ẩu đả. Dù sau này người ta bảo cô chỉ là tự vệ, nhưng bản án vẫn là bản án, và cái danh “người từng đi tù” đeo bám cô như một vết nhơ không thể rửa sạch.

    Bố tôi là người ít nói, nhưng tôi biết ông vẫn luôn trăn trở. Mỗi lần ai nhắc đến cô, ông chỉ im lặng rít điếu thuốc, mắt nhìn xa xăm. Còn mẹ tôi thì nhẹ giọng bảo:
    – Dù sao cô mày cũng là máu mủ ruột rà. Con người ai chẳng có sai lầm…

    Tin cô Hạnh sắp mãn hạn tù về làng khiến cả họ xôn xao. Bác cả — anh trai lớn của bố — cau có:
    – Về làm gì! Người ta đã quên rồi, về lại chỉ khiến thiên hạ bàn tán.
    Thím hai thì lạnh lùng hơn:
    – Để bà ấy về đây, hàng xóm lại nói nhà mình chứa tù tội. Tôi không muốn thấy mặt đâu!

    Nhưng bố tôi chỉ khẽ nói một câu:
    – Dù ai nói gì, nó vẫn là em tôi. Tôi phải đón.

    Sáng hôm cô ra tù, trời mưa nhẹ, những giọt mưa nhỏ như rửa trôi bụi bặm trên con đường làng lâu ngày. Mẹ tôi dậy sớm nấu một mâm cơm đầy đủ: bát canh chua cá lóc, dĩa thịt kho, đĩa rau luộc chấm tương. Tất cả là những món cô thích ngày xưa.

    Tôi phụ mẹ dọn bàn, lòng cứ thấp thỏm. Cô Hạnh trong trí nhớ của tôi là người phụ nữ trẻ trung, tóc dài đen mượt, hay cười và hay mua quà vặt cho cháu. Giờ sau mười năm, cô sẽ như thế nào?

    Khoảng gần trưa, tiếng xe khách dừng trước ngõ. Một người phụ nữ bước xuống, dáng gầy, tóc ngắn, khuôn mặt sạm nắng, vai đeo chiếc ba lô bạc màu. Tôi suýt không nhận ra, cho đến khi cô ngẩng lên và nở nụ cười.
    – Cô Hạnh… – tôi lắp bắp.
    Bố tôi đứng dậy, bước ra hiên. Giọng ông run run:
    – Em về rồi à?
    Cô khẽ gật đầu, đôi mắt ướt nhòe:
    – Em về rồi, anh hai…

    Mẹ tôi vội kéo cô vào nhà, tay run run rót nước:
    – Vào nghỉ chút cho ấm. Ở trong kia chắc khổ lắm hả em?
    Cô chỉ cười nhạt:
    – Em quen rồi, chị dâu ạ. Cảm ơn anh chị vẫn nhớ đến em.

    Nhưng điều khiến cả nhà sững sờ nhất, là khi cô quay lại và dắt theo một bé gái nhỏ tầm tám tuổi. Con bé trắng trẻo, đôi mắt đen lay láy, nắm chặt tay cô.
    – Đây là… – bố tôi ngạc nhiên.
    – Là con gái em. Con tên là An. – cô đáp, giọng khẽ mà đầy kiêu hãnh.

    Không ai nói thêm gì nữa. Mẹ tôi kéo ghế cho hai mẹ con ngồi xuống. Cô nhìn mâm cơm, nghẹn ngào:
    – Mười năm rồi, em chưa được ăn cơm nhà. Cảm ơn anh chị.

    Trong bữa ăn, cô kể rằng thời gian trong tù khổ thật, nhưng chính ở đó cô học được nghề may, và sau khi ra trại, cô xin làm ở một xưởng nhỏ. Con bé An là con của người bạn tù đã mất, cô xin nuôi từ khi nó mới ba tuổi.
    – Nó không có ai cả, – cô nói, giọng run run – em không đành lòng để nó trôi dạt.

    Chiều hôm ấy, khi cô ra giếng giặt quần áo, người trong làng kéo đến đứng nhìn, thì thào. Có người mỉa mai:
    – Ra tù mà còn dắt thêm con người ta về nuôi, cũng hay nhỉ.
    Cô chỉ cúi đầu, không đáp.

    Tối đến, cô và bé An ngủ ở gian nhà ngang. Tôi thấy cô ngồi khâu lại chiếc áo cũ cho con bé, ánh đèn dầu hắt lên gương mặt gầy gò, đôi mắt ánh lên thứ ánh sáng lạ lùng – vừa hiền, vừa kiên cường.

    Hôm sau, bác cả đến nhà. Vừa bước vào, bác đã quát:
    – Cô định ở lại đây à? Cô không thấy xấu hổ sao?
    Cô Hạnh bình tĩnh, lấy trong túi ra một phong bì:
    – Đây là số tiền em dành dụm được mười năm qua. Em muốn gửi lại cho gia đình người bị hại. Em không mong ai tha thứ, chỉ muốn sống lương thiện, nuôi con tử tế.

    Bác cả nghẹn lời, mặt đỏ bừng. Bố tôi chỉ khẽ nói:
    – Thôi đi anh. Nó đã trả giá rồi, đừng nói thêm nữa.

    Một tuần sau, có người mang đến bức thư cảm ơn – là của gia đình nạn nhân năm xưa. Họ nói họ đã tha thứ, vì người bị hại trước khi mất cũng dặn “đừng trách cô ấy, vì lỗi là của tôi”.

    Chiều hôm đó, cô ngồi ngoài hiên, đứa nhỏ gối đầu lên đùi cô ngủ ngon lành. Bố tôi lặng lẽ ngồi bên, rót cho cô chén trà:
    – Mười năm rồi, em giỏi lắm. Về nhà rồi, coi như bắt đầu lại nhé.
    Cô mỉm cười, nước mắt rơi lặng lẽ:
    – Em chỉ mong sống bình yên, nuôi nó khôn lớn thôi, anh à.

    Nhìn hai cha con họ ngồi bên nhau, tôi chợt hiểu rằng: có những người bị cuộc đời dìm xuống tận đáy, nhưng vẫn giữ được nhân phẩm và tình thương.

    Cô Hạnh – người từng khiến cả họ quay lưng – giờ lại chính là người khiến tôi kính trọng nhất.
    Bởi có những người, phải đi qua bóng tối mười năm mới thật sự biết thế nào là ánh sáng.

  • 4 ‘chỗ hiểm’ đàn bà khôn ngoan cấm tiệt đàn ông ‘sờ’ vào, kể cả chồng

    Con gái tôi vốn chăm chỉ và khát khao đổi đời, nên khi có cơ hội xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc, nó chẳng ngần ngại. Ban đầu, con gửi tiền về đều đặn, gia đình tôi cũng mừng thầm vì nghĩ cháu đã ổn định. Nhưng không lâu sau, nó kể rằng mình quen một người đàn ông, là chủ một tiệm gà rán lớn, tuy đã 70 tuổi và có con riêng nhưng sở hữu khối tài sản kếch xù. Con muốn kết hôn, mặc cho tôi và chồng ra sức ngăn cản.

    “Con biết người ta lớn tuổi, nhưng ông ấy tử tế và thương con. Sau này mẹ sẽ hiểu, con chỉ muốn tốt cho gia đình mình thôi.”

    Rồi nó khăn gói sang nhà người ta làm dâu, mang theo tất cả hy vọng và quyết tâm. Trước khi đi, con đưa tôi một chiếc túi đỏ nhỏ, nắm chặt tay tôi dặn:

    “Mẹ giữ cái này, nhưng hai năm nữa hãy mở. Con hứa lúc đó cả nhà mình sẽ không phải lo nghĩ gì nữa.”

    Tôi cầm chiếc túi, lòng đầy lo lắng nhưng vẫn tôn trọng quyết định của con. Từ đó, nó dường như sống một cuộc đời khác: không còn gọi điện thường xuyên, chỉ nhắn vài dòng ngắn ngủi rằng mình ổn.

    Nhưng chưa đầy nửa năm sau, một buổi chiều, tôi nhận được cuộc gọi từ Đại sứ quán Hàn Quốc. Giọng người cán bộ ngập ngừng, báo tin dữ:

    “Gia đình nên chuẩn bị sang nhận thi thể. Con gái bà bị phát hiện tử vong trong căn nhà riêng. Cảnh sát đang điều tra nguyên nhân.”

    Tôi rụng rời tay chân, chiếc điện thoại rơi xuống đất. Đến lúc hoàn hồn, tôi vội mở chiếc túi đỏ mà con đưa trước đó, như một cách tìm câu trả lời. Bên trong, không phải tiền hay tài liệu gì quan trọng như tôi nghĩ, mà là… một cuốn sổ nhật ký và một bức thư.

    Dòng chữ nguệch ngoạc trên tờ giấy như vết dao cứa vào tim tôi:

    “Mẹ ơi, nếu mẹ đọc được những dòng này, nghĩa là con đã không thể sống cuộc đời mà con mong muốn. Ông ấy không yêu con, ông chỉ cần một người phục vụ cho đến cuối đời. Căn nhà sang trọng, tài sản kếch xù đều là cái bẫy. Con muốn thoát ra nhưng không kịp. Nếu con không còn, hãy dùng nhật ký này để đòi lại công bằng cho con. Con xin lỗi mẹ…”

    Tôi run rẩy mở cuốn nhật ký. Trong đó là những dòng chữ đầy uất hận: ông ta không chỉ kiểm soát từng bước đi của con, mà còn đối xử tàn nhẫn, bắt con ký vào những giấy tờ để chuyển toàn bộ tài sản của con cho gia đình ông ta.

    Tôi ngã quỵ xuống sàn, đau đớn tột cùng. Con gái tôi – vì một giấc mộng đổi đời – đã đánh đổi cả mạng sống của mình. Nhưng tôi quyết tâm: dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải đòi lại công bằng cho con.

    Lúc cưới bố vợ đi xuất khẩu lao động không có nhà, ngày đầu về ra mắt, chàng rể người Thanh Hoá chỉ biết tặng 50 cái nem chua

    Ngày ấy, nhà tôi có cô con gái lớn là

    Mai. Nó yêu một chàng trai người Thanh Hóa tên Tuấn. Nghe con báo sẽ đưa bạn trai về ra mắt, cả nhà tôi ai cũng háo hức, chỉ tiếc một điều là

    ông Hùng – chồng tôi – đang đi xuất khẩu lao động ở Nhật, chưa kịp về. Thế là việc tiếp đón chàng rể tương lai giao cả cho tôi và họ hàng.

    Hôm Tuấn về, cả họ ngồi chật kín phòng khách. Ai cũng mong chờ xem chàng rể tương lai mang quà cáp thế nào. Nào ngờ, Tuấn chỉ lỉnh kỉnh xách theo đúng một thùng…

    50 cái nem chua Thanh Hóa, gói toàn lá chuối xanh um, còn sợi buộc thì lỏng lẻo, vài cái bung cả ra.

    Cả phòng khách im phăng phắc một lúc, rồi tiếng xì xào nổi lên:

    “Trời ạ, ra mắt nhà vợ mà mang mỗi ít nem, kẹt xỉ thế này thì biết sau này con Mai có khổ không?” – bác cả tôi lắc đầu.

    “Nem thì cũng ngon, nhưng mang thế này thì coi thường nhà gái quá.” – cô út bĩu môi.

    Tôi ngồi đó, mặt nóng bừng vì ngượng. Mai nhìn sang bạn trai, đôi mắt lộ vẻ khó xử. Tuấn thì chỉ cười hiền, nói giọng chắc nịch:

    “Con không có gì nhiều, chỉ mang chút đặc sản quê nhà. Cái chính là tấm lòng.”

    Câu nói ấy khiến không khí càng thêm nặng nề. Từ hôm đó, cả họ nhà tôi gần như gắn cho Tuấn cái mác “tính toán, kẹt sỉ”.


    Thời gian trôi, cuối cùng đám cưới cũng đến. Hôm ấy, ông Hùng nhà tôi mới vừa từ Nhật trở về, kịp ngồi vào ghế chủ hôn. Ai cũng bán tín bán nghi xem nhà trai sẽ chuẩn bị thế nào.

    Quả nhiên, khi đoàn rể Tuấn từ Thanh Hóa kéo đến, cả sân nhà gái bỗng nhao nhao. Trước mắt chúng tôi là những mâm tráp đỏ thắm, to gấp đôi người khiêng. Khi mở ra, mọi người sững sờ:

    Một mâm toàn nem chua Thanh Hóa, nhưng lần này được gói cầu kỳ, xếp thành hình trái tim lớn, lồng kính đỏ, nhìn vừa sang vừa đẹp.

    Một mâm là tiền mặt xếp thành tháp, toàn tờ mới cứng.

    Một mâm nữa, ông bố chú rể trịnh trọng trao cho ông Hùng: giấy tờ quyền sử dụng đất ngay mặt đường quốc lộ, cùng sổ tiết kiệm ngân hàng.

    Không khí nổ tung. Người thì há hốc, kẻ thì thầm to nhỏ:

    “Trời đất, tưởng cậu rể kẹt xỉ, ai ngờ có của ăn của để thế này!”

    “Hóa ra hôm ra mắt chỉ là thử lòng, ai dè nhà người ta lo chu toàn hơn cả.”

    Ông Hùng cầm giấy tờ, gương mặt rắn rỏi nhưng ánh mắt lấp lánh tự hào. Ông quay sang nói với cả họ:

    “Người ta quý con mình thì không đong đếm bằng món quà ra mắt. Chỉ cần thật lòng, đến ngày trọng đại, tự khắc sẽ rõ.”

    Bà con họ hàng ngồi dưới gật gù. Còn tôi thì thở phào, thầm nghĩ: thằng rể Thanh Hóa này đúng là khéo, vừa biết giữ sĩ diện cho vợ, vừa khiến cả họ nhà gái phải nhìn lại.

    Từ đó, mỗi lần nhắc đến đám cưới Mai – Tuấn, ai cũng nhớ mãi chuyện ra mắt chỉ mang 50 cái nem, nhưng đến ngày cưới lại mang cả một gia tài khiến cả họ lác mắt.

  • Cặp đôi vừa cưới 30 phút đã gặp b;;i kịch k;inh h;oàng –

    Em vẫn không tin được là chúng ta đã cưới rồi!” – cô thì thầm.

    Minh cười: “Anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi.”

    Cả hai đắm chìm trong niềm hạnh phúc, không hề biết rằng một chiếc xe tải lớn phía sau đang lao đến với tốc độ kinh hoàng.

    Một tiếng động chát chúa vang lên.

    Chiếc Mercedes bị húc mạnh từ phía sau, văng xa gần 10 mét trước khi lật nhào xuống vệ đường. Tiếng kính vỡ loảng xoảng, tiếng kim loại va chạm vang lên trong không trung.

    Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ như quay chậm. Ngọc hét lên trong hoảng loạn, tay cô cố nắm lấy Minh nhưng cơ thể bị quăng về phía trước. Minh cũng hét lớn, cố với lấy cô nhưng vô ích.

    Rồi tất cả chìm vào bóng tối.

    Tiếng còi xe cứu thương vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh. Người đi đường vội vã chạy đến, cố giúp đỡ nhưng cảnh tượng trước mắt khiến họ chết lặng.

    Chiếc xe hơi bị bẹp dúm. Máu loang lổ trên đường nhựa.

    Nhân viên cứu hộ phải mất hơn 15 phút để kéo hai nạn nhân ra khỏi đống đổ nát. Ngọc được đưa đi cấp cứu trong tình trạng nguy kịch. Minh, với những vết thương nặng, cố gắng thều thào một điều gì đó nhưng rồi rơi vào hôn mê.

    Tại bệnh viện, bác sĩ chạy đua với thời gian để giành giật mạng sống cho hai người. Nhưng sau nhiều giờ phẫu thuật, một tin dữ được báo ra:

    Minh đã không qua khỏi.

    Ngọc tỉnh dậy sau cơn hôn mê, nhưng khi cô hỏi về chồng, không ai dám trả lời.

    Và khi sự thật được tiết lộ, cô hét lên thảm thiết, nước mắt tuôn trào.

    Hạnh phúc vừa chạm tay chưa đầy một giờ, giờ đây cô đã trở thành góa phụ.

    Cảnh sát vào cuộc điều tra và phát hiện điều bất ngờ: vụ tai nạn không phải do sự cố giao thông bình thường.

    Chiếc xe tải gây tai nạn đã cố tình lao vào xe của Minh và Ngọc. Tài xế xe tải là một người đàn ông trung niên, khi bị bắt, hắn lộ vẻ hoảng loạn và không ngừng lẩm bẩm: “Tôi không cố ý… Tôi chỉ làm theo lệnh…”

    Lệnh của ai?

    Điều tra sâu hơn, cảnh sát phát hiện một bí mật động trời: tai nạn này có thể là một vụ mưu sát được lên kế hoạch từ trước.

    Ngọc, dù suy sụp, vẫn muốn biết sự thật. Cô bắt đầu nhớ lại những điều kỳ lạ trước đám cưới: những cuộc gọi nặc danh, những bức thư cảnh báo cô đừng lấy Minh.

    Khi cảnh sát mở rộng điều tra, họ phát hiện ra một nhân vật đáng ngờ: Hà – người yêu cũ của Minh.

    Hà từng có mối tình sâu đậm với Minh nhưng bị anh chia tay để đến với Ngọc. Sau khi chia tay, cô ta rơi vào trầm cảm, từng đe dọa sẽ trả thù nếu Minh cưới người khác.

    Những bằng chứng dần hé lộ: Hà đã thuê tài xế xe tải để “dàn dựng một vụ tai nạn”. Cô ta muốn Minh sống nhưng bị thương nặng, buộc phải quay về với mình. Nhưng kế hoạch đã đi quá xa.

    Khi bị bắt, Hà chỉ cười nhạt:
    “Anh ấy đáng lẽ phải là của tôi.”

    Sau vụ án, Hà bị kết án tù chung thân, nhưng điều đó không thể đưa Minh trở lại.

    Ngọc sống những ngày còn lại với trái tim tan vỡ. Cô rời xa thành phố, đến một vùng quê hẻo lánh để tìm sự bình yên. Mỗi năm, vào ngày cưới, cô lại mang hoa đến mộ Minh, đứng thật lâu trước bia mộ lạnh lẽo.

    Một tình yêu đẹp, một cuộc hôn nhân mới chớm nở, nhưng chỉ trong 30 phút, đã bị cướp đi mãi mãi.

    Liệu số phận có quá tàn nhẫn?

  • Năm 2007, khi tôi học lớp 9, gia đình tôi chìm trong một biến cố không thể nào quên

    Năm 2007, em trai m/ất t/ích, bố mẹ tìm kiếm suốt 18 năm nhưng vô vọng, một lần đi công tác, anh trai nhìn thấy người phục vụ liền bật kh/óc n/ức n/ở…

    Năm 2007, khi tôi học lớp 9, gia đình tôi chìm trong một biến cố không thể nào quên. Hôm ấy, mẹ dẫn em trai tôi – Huy, mới tròn 4 tuổi – ra chợ. Giữa dòng người đông đúc, chỉ một thoáng sơ sẩy, em biến mất không dấu vết.

    Bố mẹ lập tức báo tin, chạy khắp nơi tìm kiếm. Từ làng trên xóm dưới, đến các tỉnh lân cận, rồi cả những nơi xa lạ, chỉ cần nghe ai nói thấy đứa trẻ giống Huy là bố mẹ lại vội vã lên đường. Nhưng lần nào trở về cũng chỉ trong nước mắt.

    Suốt 18 năm, ngôi nhà của chúng tôi không bao giờ khóa cửa hẳn. Mẹ tin rằng, nếu Huy tìm được đường về, em sẽ bước vào như chưa từng rời xa. Bố tôi thì lặng lẽ giữ chiếc xe đạp cũ của em, thỉnh thoảng lại lau chùi, như để nhắc nhở rằng một ngày nào đó nó sẽ được dùng lại.

    Tôi lớn lên cùng nỗi đau ấy. Mỗi lần thấy mẹ khóc ngất bên bàn thờ, tôi thầm hứa: Nếu một ngày nào đó gặp lại em, tôi nhất định đưa nó về bằng mọi giá.

    Tháng 4 năm ngoái, tôi đi công tác ở một thành phố lớn. Buổi tối, sau cuộc họp, tôi cùng đồng nghiệp ghé một quán ăn nhỏ. Người phục vụ bước ra, dáng người gầy, gương mặt xanh xao nhưng đôi mắt… khiến tim tôi chấn động.

    Ánh mắt ấy, tôi đã từng thấy trong những tấm ảnh cũ. Vết sẹo nhỏ ở lông mày phải – chính xác là vết sẹo Huy để lại sau một lần ngã xe. Tôi run rẩy đứng dậy, nghẹn ngào gọi:

    “Huy! Có phải em là Huy không?”

    Cậu thanh niên giật mình, nhìn tôi bối rối. Một thoáng sau, đôi môi cậu run run:
    “Anh… biết tôi sao?”

    Tôi lao tới ôm chầm lấy em, bật khóc nức nở. Nhưng cậu chỉ đứng im, cơ thể cứng ngắc, ánh mắt ngơ ngác như một đứa trẻ xa lạ.

    Sau khi tôi bình tĩnh lại, chúng tôi ngồi trò chuyện. Em kể rằng, từ nhỏ em đã bị đưa đi xa, không còn ai bên cạnh, sống hết chỗ này đến chỗ khác. Họ cho em một cái tên khác, bắt làm việc vặt từ khi còn bé. Những ký ức đầu đời dần phai nhạt, chỉ còn thoáng qua như những mảnh ghép rời rạc.

    “Thỉnh thoảng… tôi mơ thấy một căn nhà có tiếng cười, một người phụ nữ nấu ăn, một người đàn ông hay bế tôi, và một cậu bé lớn hơn nắm tay tôi chạy ngoài sân. Nhưng rồi tôi tỉnh dậy, mọi thứ tan biến. Tôi không biết đó là mơ hay là thật…”

    Tôi ôm chặt lấy em, vừa khóc vừa nói:
    “Đó không phải giấc mơ đâu, Huy ạ. Đó là ký ức của em. Người phụ nữ đó là mẹ, người đàn ông đó là bố, còn cậu bé kia chính là anh. Chúng ta đã tìm em suốt 18 năm.”

    Đôi mắt em đỏ hoe, nhưng chỉ lắc đầu:
    “Em xin lỗi… em không nhớ được. Em muốn tin, nhưng trong đầu em trống rỗng quá…”

    Ngày đưa Huy về, bố mẹ tôi gần như ngã quỵ. Mẹ ôm lấy em, khóc nghẹn:
    “Con ơi, mẹ tìm con suốt 18 năm trời… Con có nhớ mẹ không?”

    Nhưng Huy chỉ đứng im, đôi tay lóng ngóng, ánh mắt mơ hồ. Em nhìn mẹ, nhìn bố, rồi lại nhìn tôi, khẽ lẩm bẩm:
    “Em xin lỗi… Em không nhớ.”

    Căn nhà hôm ấy tràn ngập tiếng khóc, nhưng không phải là niềm vui trọn vẹn. Bố mẹ ôm con trong vòng tay, nhưng trái tim họ nhói đau vì con trai không còn nhớ gì về mái ấm năm xưa.

    Những ngày sau đó, mẹ kiên nhẫn kể cho Huy nghe từng kỷ niệm, đưa em xem lại ảnh chụp ngày bé. Có lúc, Huy thoáng mỉm cười, như thể một ký ức xa xôi vừa lóe lên, nhưng rồi lại vụt tắt.

    Một buổi tối, tôi đưa Huy ra sân. Tôi đặt quả bóng nhỏ vào tay em, thì thầm:
    “Ngày xưa, em thích đá bóng với anh lắm. Em còn nhớ không?”

    Huy nhìn quả bóng thật lâu, nước mắt rơi xuống, khẽ nói:
    “Em… muốn nhớ lắm. Nhưng sao khó quá…”

    Tôi ôm lấy em, trong lòng vừa xót xa, vừa biết ơn vì ít nhất, số phận đã đưa em trở về bằng xương bằng thịt, dù ký ức đã không còn nguyên vẹn.

    18 năm chờ đợi, gia đình tôi có lại Huy, nhưng không hoàn toàn như chúng tôi mong đợi. Em vẫn ở đó, vẫn cùng ăn cơm, cùng ngồi nghe bố mẹ kể chuyện, nhưng khoảng cách vô hình của ký ức bị đánh cắp khiến ai cũng nghẹn ngào.

    Thế nhưng, có một điều tôi tin chắc: tình thân không chỉ tồn tại trong ký ức, mà còn trong từng giọt máu, trong nhịp tim đồng điệu. Dù Huy có nhớ hay không, thì em vẫn mãi là em trai của tôi, là con của bố mẹ, là mảnh ghép không bao giờ thay thế.

    Và mỗi khi nghĩ về buổi tối định mệnh ở quán ăn xa lạ, tôi vẫn rơi nước mắt. Đôi khi, cuộc đời không trả lại cho ta điều trọn vẹn, nhưng chỉ cần còn có nhau, dù với ký ức mơ hồ, cũng đã là một phép màu rồi.

  • Mẹ từ Nghệ An ra Hà Nội chăm tôi ở cữ 3 tháng, lúc bà về tôi dúi cho 1 triệu, nào ngờ chồng h–ất t–ung hết – một tiếng sau điện thoại dưới quê gọi lên khiến tôi q–uỵ ng—ã…

    Mẹ từ Nghệ An ra Hà Nội chăm tôi ở cữ 3 tháng, lúc bà về tôi dúi cho 1 triệu, nào ngờ chồng h–ất t–ung hết – một tiếng sau điện thoại dưới quê gọi lên khiến tôi q–uỵ ng—ã…

    Mẹ tôi ở tận Nghệ An, quanh năm ch-ân l-ấm t-ay b-ùn, da cháy nắng, lưng c-òng theo mùa gặt. Cả đời bà chưa từng ra khỏi lũy tre làng, vậy mà khi nghe tin tôi sinh, bà v–ội v-ã b-ắt xe đêm ra Hà Nội, mang theo chỉ vài bộ quần áo và hũ muối vừng quê nhà.

    Ba tháng ở cữ, mẹ gần như không ngơi tay. Sáng sớm dậy nấu cháo, giặt tã, dỗ cháu; tối đến lại lọ mọ c-ọ rửa nhà tắm, lau sàn. Tôi chỉ việc nằm nghỉ, ôm con cho bú. Thấy mẹ g-ầy s–ọp, tóc bạc thêm, tôi thương đến ngh–ẹn.

    Ngày bà chuẩn bị về, tôi l–én dành d–ụm được đúng 1 triệu — là tiền tiết kiệm suốt mấy tháng nghỉ sinh. Tôi dúi vào tay bà, khẽ nói:

    “Mẹ cầm lấy, coi như con biếu mẹ ít tiền tàu xe, mua thêm thuốc x–ương kh–ớp. Đừng nói với anh, anh lại bảo con h–oang ph-í.”

    Mẹ tôi x–ua tay l-ia l–ịa, giọng Nghệ r–un r–un:

    “Thôi, mẹ ra chăm con chứ có phải đi làm thuê mô mà lấy tiền. Giữ mà mua sữa cho thằng cu.”

    Tôi n-ăn nỉ mãi, bà mới chịu nh-ét vội tờ tiền vào túi áo. Ai ngờ đúng lúc đó, chồng tôi từ trong phòng bước ra, nhìn thấy cảnh ấy liền s–ầm m-ặt.

    Anh không nói gì, chỉ bước tới, g–iật ph–ăng tờ tiền, n–ém xuống b–àn rồi l–ạnh g–iọng:

    “Cô làm trò gì thế hả? Mẹ cô lên đây giúp thì ơn nghĩa để trong lòng. Đưa tiền kiểu này, người ta lại bảo nhà tôi bắt mẹ vợ làm công!”

    Tôi s–ững người, n–ước m–ắt l-ưng tr–òng. Mẹ tôi c–úi xuống, nh–ặt lại tờ tiền, khẽ nói bằng giọng r–un r–ẩy:

    “Thôi, thôi… mẹ về cho đỡ r–ắc r–ối.”

    Bà lặng lẽ xách túi ra cửa, dáng còng lom khom giữa ánh đèn hành lang mờ. Tôi u–ất ngh–ẹn, quay sang chồng:

    “Anh vừa thôi! Đó là mẹ tôi, người đã thức trắng bao đêm trông con anh đó!”

    Anh quay đi, chỉ đáp một câu c–ụt l–ủn:

    “Em không hiểu đâu, để mai nói.”

    Nhưng chưa kịp đến “mai”, đúng một tiếng sau, điện thoại tôi r–éo v–ang. Giọng cậu em họ từ quê n–ấc ngh–ẹn qua máy:

    “Chị ơi… mẹ bị tai nạn rồi. Xe khách vừa tới ngã ba Diễn Châu thì bị tông. Mẹ đang cấp cứu, yếu lắm chị ơi!”

    Tôi buông rơi điện thoại, gào khóc thất thanh. Chồng tôi nghe xong tái mét, vội chộp chìa khóa xe, lao ra cửa. Cả quãng đường hơn 300 cây số, tôi ngồi sau lưng anh mà tay run bần bật.

    Đến bệnh viện, mẹ nằm bất động, mặt đầy vết bầm, hơi thở thoi thóp. Trong túi áo bà, tờ 1 triệu vẫn còn nguyên, ướt sũng vì máu. Tôi gục xuống bên giường, khóc như chưa bao giờ được khóc.

    Chồng tôi quỳ sụp xuống cạnh giường, giọng nghẹn như đứt hơi:

    “Con xin lỗi, mẹ ơi… Con chỉ định giữ lại để sáng mai mua cho mẹ hộp sữa và ít thuốc xương. Con không ngờ…”

    Một phút nóng giận. Một hiểu lầm ngu ngốc. Và một chuyến xe không bao giờ quay lại.

  • CHẠM CHỖ NÀY của đàn bà để “kích hoạt nước ngầm” –

    Có thể bạn đã từng nghe đến điểm G ở phái nữ và nếu kích thích được vị trí này sẽ giúp các nàng đạt được khoái cảm khi làm chuyện ấy. Vậy điểm G nằm ở đâu trên cơ thể của người phụ nữ? Bạn đã biết cách tìm điểm G hay chưa? Hãy lượm lặt thêm kiến thức hữu ích về điểm bí mật này thông qua những chia sẻ của MEDLATEC trong bài viết sau đây nhé!

    1. Vị trí của điểm G

    Điểm G (hay điểm Gräfenberg) được phát hiện ra bởi một nhà khoa học người Đức có tên là Gräfenberg. Tuy nhiên trên thực tế điểm G đã được một vị bác sĩ Hà Lan đề cập trong một nghiên cứu vào thế kỷ XVII trước đó.

    Điểm G là một vị trí đặc biệt nhạy cảm của người phụ nữ, nằm dọc đường niệu đạo, ở trên âm đạo. Điểm này có thể khác nhau ở mỗi người, nhưng nhìn chung thường là ở thành trước âm đạo và sau xương mu, tính từ ngoài âm đạo đi vào khoảng 4cm là có thể chạm được điểm G dễ dàng. Khi điểm G được kích thích đúng cách sẽ giúp phái nữ đạt cực khoái khi giao hoan.

    Chúng ta thường nghe về hiện tượng “lên đ***” và xuất t*** ở nam giới nhưng điều này cũng có thể xảy ra ở nữ giới khi đạt khoái cảm. Lúc này “cô bé” sẽ tiết ra rất nhiều chất bôi trơn khiến cuộc yêu càng trở nên thăng hoa hơn. Tuy nhiên không phải phụ nữ nào cũng có một phản ứng giống nhau khi được kích thích điểm G. Có người cảm thấy hưng phấn nhưng cũng có trường hợp lại thấy đau hoặc khó chịu.

    2. Cách tìm điểm G và kích thích nó để phái nữ thăng hoa

    Có 2 cách tìm điểm G phổ biến nhất mà các “đối tác” nên áp dụng khi QH với nữ giới đó là dùng tay hoặc dùng miệng để kích thích vị trí này.

    2.1. Dùng tay để tìm và kích thích điểm G

    Đến nay điểm G vẫn còn là một bí ẩn bởi vì có đến hơn 50% chị em phụ nữ cũng không tự xác định được điểm G nằm ở đâu trong cơ thể họ. Bởi vậy các  chuyên gia sẽ chỉ ra cách tìm điểm G chính xác nhất ở phái nữ theo phương pháp như sau:

    Nửa kia cần sử dụng ngón tay, cụ thể là ngón trỏ hoặc cả 2 ngón giữa và ngón trỏ để đưa vào bên trong âm hộ của nữ giới. Sau khi đã đưa vào được khoảng 4cm thì ngón tay chỉnh ở tư thế móc lên trên, bạn sẽ chạm được vào vùng mô mềm ở ngay sau xương mu. Điểm G nằm tại vị trí này hoặc sâu hơn tùy cấu trúc âm hộ của mỗi người. Bạn có thể lặp đi lặp lại hành động đẩy và rút ngón tay nhằm chà sát và kích thích điểm G. Nếu động tác này khiến bạn nữ cảm thấy hưng phấn, thỏa mãn hơn thì bạn đã tìm đúng điểm G của nửa kia.

    Bạn nên thay đổi mức độ của thao tác này từ chậm đến nhanh, gia tăng về số lần thực hiện đến khi âm đạo bắt đầu có biểu hiện co giật. Đây chính là lúc bạn ti** đang thực sự hưng phấn. Ngoài ra bạn nam cũng có thể vừa dùng ngón tay để kích thích điểm G bên trong âm đạo của bạn nữ, đồng thời dùng bàn tay còn lại chà xát lên trên xương mu sẽ giúp nửa kia càng thỏa mãn hơn.

    Cần lưu ý rằng trước khi tìm điểm G, bạn nam hoặc “đối tác” cần cắt tỉa móng tay sạch sẽ, gọn gàng và không nên kích thích quá mạnh bạo để tránh làm tổn thương hay viêm nhiễm thành âm đạo của bạn nữ.

    2.2. Dùng miệng để kích thích điểm G

    Bên cạnh việc dùng tay thì tìm và kích thích điểm G bằng miệng (thực chất  là QH bằng miệng) cũng là cách được nhiều nam giới lựa chọn để bạn ti** đạt được hưng phấn trong cuộc giao hoan.

    Đầu tiên, bạn hãy có một màn dạo đầu chất lượng với các bộ phận khác trên cơ thể bạn nữ như đầu ti, cổ, xương ức,… Sau đó nhẹ nhàng dùng miệng để kích thích “cô bé” và khu vực xung quanh âm đạo. Đây đều là những bị trí nhạy cảm giúp âm hộ tiết ra nhiều chất bôi trơn hơn để phục vụ cho cuộc yêu.

    Bạn hãy đưa lưỡi vào trong âm đạo, sau đó cong lưỡi lên trên để chạm vào điểm G, thực hiện lặp lại, nhịp nhàng hành động này như khi bạn dùng tay.

    3. Kích thích điểm G bằng các tư thế QH

    Việc tìm điểm G có thể không hề dễ dàng đối với nhiều người, do đó bên cạnh cách tìm điểm G và kích thích vị trí này bằng tay hay bằng miệng, bạn có thể tham khảo 2 tư thế QH sau:

    • Tư thế bò: ở tư thế này bạn nữ sẽ nằm bên dưới còn bạn nam ở phía trên để cho DV vào âm hộ của bạn nữ. Đây là tư thế giúp bạn khám phá được âm hộ của bạn ti** một cách dễ dàng hơn;

    • Tư thế Doggy: hầu hết các cặp đôi đều đã từng trải nghiệm tư thế này và yêu thích nó, đơn giản vì khi Doggy sẽ dễ tìm thấy điểm G của bạn nữ và gia tăng cảm xúc cho cả 2 người khi giao hợp.

    Trên đây là một số chia sẻ hữu ích từ MEDLATEC về cách tìm điểm G và làm sao để kích thích điểm này giúp các cặp đôi đều đạt cực khoái khi “lâm trận”. Tuy nhiên trên thực tế không phải ai cũng tìm được điểm G hay thực sự cảm thấy yêu thích khi bạn ti** chạm vào vùng nhạy cảm đó. Mặc dù vậy phái nữ vẫn vô cùng thăng hoa trong các cuộc ái ân. Khác với cánh mày râu là cơn cực khoái chỉ xuất hiện khi xuất t***, chị em phụ nữ vẫn có thể đạt khoái cảm khi không được kích thích điểm G mà thay vào đó là một màn dạo đầu đầy cảm xúc và chuỗi hoạt động t*** dục thỏa mãn. Những yếu tố này mới là thứ quyết định chất lượng của cuộc yêu chứ không phải là điểm G có được kích thích hay không.

    Ít ai biết rằng âm vật là bộ phận tập trung khoảng hơn 8000 đầu mút dây thần kinh, hai đầu nhũ hoa cũng là hai điểm nhạy cảm nên khi những vùng này có sự kích thích sẽ giải phóng hormone Oxytocin giúp chị em cảm thấy hưng phấn hơn. Đặc biệt trước kỳ kinh nguyệt 2 tuần chính là lúc nhũ hoa trở nên vô cùng nhạy cảm, hãy ghi nhớ thời điểm này để giúp nàng “lên đ***” trong chuyện chăn gối bạn nhé.

    Hy vọng những thông tin trên đây đã giúp bạn biết cách tìm điểm G và bỏ túi một số bí kíp cho cuộc yêu thêm thăng hoa. Nếu không tìm thấy điểm G thì cũng đừng quá lo lắng, những kỹ năng chăn gối khác nếu được thực hiện thuần thục, chất lượng cũng vẫn có thể khiến nàng không ngừng yêu bạn.

    Nếu bạn còn nhiều băn khoăn cần được giải đáp hoặc cần được tư vấn về các vấn đề sức khỏe, hãy liên hệ hotline 1900 56 56 56 để tổng đài viên của MEDLATEC hỗ trợ thêm ngay hôm nay.

  • Phụ nữ có ‘nhu cầu mạnh mẽ’, muốn gần gũi đàn ông nhất vào thời điểm nào? –

    Đây là khoảng thời gian phụ nữ có nhu cầu mạnh mẽ, muốn gần gũi đàn ông nhất. Tuy vậy, không phải ai cũng biết.

    Nhu cầu sinh lý là một phần tự nhiên trong bản năng con người, không phân biệt giới tính. Mặc dù trong xã hội Á Đông, việc phụ nữ thể hiện cảm xúc và nhu cầu t*** dục thường được coi là điều tế nhị, nhưng hiện nay, việc hiểu và tôn trọng nhu cầu của nhau đã trở thành nền tảng vững chắc để củng cố mối QH vợ chồng.

    Khác với nam giới, vốn có nhu cầu sinh lý khá ổn định và dễ nhận biết, phụ nữ lại có những thời điểm đặc biệt khi nhu cầu t*** dục trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu các quý ông biết nhận ra những dấu hiệu này, đó chính là cơ hội để thắt chặt mối QH và làm hài lòng người bạn đời của mình.

    Hormone estrogen “lên đ***”, cảm xúc cũng dễ bị kích thích hơn

    Khoảng hai tuần trước kỳ kinh nguyệt, mức độ hormone estrogen trong cơ thể phụ nữ bắt đầu tăng mạnh để chuẩn bị cho quá trình rụng tr***. Estrogen không chỉ có tác dụng làm đẹp da, tăng năng lượng mà còn là yếu tố thúc đẩy ham m*** t*** dục. Đây là thời điểm mà nhiều phụ nữ cảm thấy mình quyến rũ hơn, trở nên chủ động hơn và dễ bị kích thích về mặt cảm xúc.

    Nếu các đấng mày râu hiểu được sự thay đổi này, họ có thể điều chỉnh hành vi và sự quan tâm đến bạn đời một cách tinh tế hơn trong giai đoạn này. Việc nắm bắt chu kỳ kinh nguyệt không chỉ thể hiện sự tinh tế mà còn giúp cải thiện sự hòa hợp và thăng hoa trong đời sống t*** dục của cả hai.

    Một tuần sau kỳ kinh nguyệt – Cơ thể phục hồi, nhu cầu t*** dục trở lại mạnh mẽ

    Sau kỳ kinh nguyệt, phụ nữ thường cảm thấy mệt mỏi, nhạy cảm và không có ham m***. Tuy nhiên, một tuần sau khi kỳ “đèn đỏ” kết thúc, cơ thể bắt đầu hồi phục, và các hormone dần trở lại trạng thái cân bằng. Estrogen tiếp tục gia tăng, chuẩn bị cho quá trình rụng tr*** tiếp theo.

    Đây là thời điểm phụ nữ cảm thấy cơ thể khỏe khoắn, tâm trạng tích cực hơn, và dễ dàng tiếp nhận tình cảm yêu thương. Cổ tử cung cũng đã khép lại, tạo điều kiện sinh lý thuận lợi, giúp việc QH t*** dục trở nên an toàn và thoải mái hơn.

    Sau kỳ kinh nguyệt, phụ nữ thường cảm thấy mệt mỏi, nhạy cảm và không có ham m***.
    Sau kỳ kinh nguyệt, phụ nữ thường cảm thấy mệt mỏi, nhạy cảm và không có ham m***.

    Tuy nhiên, đây cũng là giai đoạn dễ thụ thai nhất, vì vậy nếu chưa sẵn sàng có con, các cặp đôi cần chú ý đến biện pháp tránh thai.

    Hiểu rõ những thay đổi trong cơ thể phụ nữ không chỉ giúp cải thiện chất lượng đời sống t*** dục mà còn là cách thể hiện sự quan tâm, tôn trọng và yêu thương chân thành trong mối QH vợ chồng. Sự thấu hiểu lẫn nhau luôn là chìa khóa quan trọng cho một mối QH bền vững.

  • Động chạm vào điểm này chàng vô cùng hưng phấn và thích thú khi “yêu” –

    Động chạm vào điểm này chàng vô cùng hưng phấn và thích thú khi “QH” – hãy tìm hiểu và áp dụng ngay để hôn nhân hoàn mỹ.

    Khi đời sống t*** dục của bạn sung mãn, mọi thứ sẽ mạnh mẽ hơn. Mối QH của bạn với chồng con, với đồng nghiệp, với bạn bè cũng thân thiết, cởi mở hơn.

    Nhưng s** như thế nào sẽ khiến cho chàng “lên đ***” không phải người phụ nữ nào cũng biết.

    Vì vậy s** là kỹ năng ai cũng cần học hỏi để làm thỏa mãn bạn ti** và chính mình. Rất nhiều cặp vợ chồng không thể tìm kiếm những điểm khoái cảm của nhau, gây lệch pha và phát triển những căng thẳng không đáng có chốn phòng the.

    Học cách “động chạm” vào đối tác một cách chính xác và bài bản có thể mang lại nhiều lợi ích hơn bạn tưởng. Động chạm khi s** cũng là một kỹ năng, nếu bạn làm tốt không chỉ mang lại khoái cảm mà còn mang lại những thân mật ngọt ngào cho cả hai. Theo một nghiên cứu, 5 “động chạm” mà cả hai giới mong muốn nhiều nhất là ôm -hôn, mát-xa, kết nối vui vẻ, màn dạo đầu và động chạm thực sự khi s**.

    Sex cũng là cách để giữ chồng bạn không đi ngoại tình, vậy bạn cần phải biết cách động chạm như thế nào để chàng “lên đ***” khi yêu.

    Hôn xuống cổ

    Cổ cũng giống như tai người đàn ông, vô cùng nhạy cảm và có khả năng kích thích ham muốn t*** dục, vì vậy, khi muốn â* ái chàng, bạn hãy hôn xuống vùng cô anh ấy. Khu vực đó gần tai, chính vì thế khi được hôn, người đàn ông sẽ cảm thấy bủn rủn chân tay và muốn lao đầu vào ‘cuộc yêu’ ngay lập tức.

    Nụ hôn “trêu chọc”

    Để thực hiện thành công một nụ hôn trêu chọc kiểu như thế này, bạn cần có một chút tinh nghịch, đùa giỡn trong đó. Trong khi hôn, hãy “lén lút” cắn nhẹ lên môi người ấy (đủ để đối phương cảm thấy thú vị chứ không nên cắn quá mạnh). Một nụ hôn trêu chọc được cho là hoàn hảo khi bạn chỉ hơi hé môi thay vì mở rộng miệng hết cỡ.

    Phần phía trong bắp đùi

    Đàn ông đặc biệt bảo vệ khu vực nhạy cảm này vì đó là “tài sản” quý giá của họ. Đây cũng là phần nhạy cảm nhất trên cơ thể chàng. Trước khi bắt đầu màn dạo đầu, hãy thử dùng tay đùa nghịch xung quanh khu vực này, chắc chắn chàng sẽ “phát điên” lên vì bạn.

    Cổ

    Là một trong những bộ phận dễ dàng tiếp cận nhất và có thể khiến cả nam giới và phụ nữ “bắt sóng” cảm hứng nhanh nhất. Cũng giống như phụ nữ, đàn ông cũng thích được bạn “lân la” đầu môi trên cổ. Một cái cắn nhẹ đủ để “gây tê” xung quanh cổ cùng với một nụ hôn ngọt ngào chắc chắn sẽ khiến chàng “mê mệt”.

    Lưng

    Bạn có thể chà xát cơ thể mình di chuyển trên lưng chàng hoặc để cho vòng một làm việc đó. Luân phiên giữa các động tác nhẹ nhàng và nhanh mạnh. Chắc chắn những động tác đó khiến chàng điêu đứng.