Blog

  • Lời khai ‘lạnh người’ của nam sinh lớp 8 “tác động” rồi hất bạn xuống hồ nước

    Theo thông tin từ báo Dân trí, điều tra vụ nam sinh V.T.Đ. (học lớp 8E, Trường THCS Quang Trung, phường Yên Bái, tỉnh Lào Cai) đâm, rồi đẩy bạn cùng lớp là N.T.L. xuống hồ, Công an tỉnh Lào Cai bước đầu xác định, nguyên nhân vụ việc xuất phát từ mâu thuẫn cá nhân, V.T.Đ. thường xuyên bị bạn trêu chọc, xucpham cha mẹ.

    Cụ thê,r khoảng 15h35 ngày 5/11, sau giờ tan học buổi chiều, hai học sinh Đ. và T. hẹn gặp nhau tại khu vực bờ hồ Cung thiếu nhi để “nói chuyện”.

    Tại đây, trong lúc lời qua tiếng lại, Đ. bất ngờ rút con d**8o g***t trái cây mang theo trong cặp, liên tiếp đ****m bạn cùng lớp, sau đó đẩy nạn nhân xuống hồ nước rồi rời khỏi hiện trường.

    Phát hiện sự việc, người dân gần đó kịp thời chạy đến ứng cứu, kéo em T. lên bờ và đưa đi cấp cứu tại Bệnh viện Đa khoa số 1 tỉnh Lào Cai. Nhờ được can thiệp y tế nhanh chóng, nạn nhân đã qua cơn nguy kịch, sức khỏe hiện ổn định.


    Em Đ. cùng người nhà tại cơ quan công an – Ảnh: Báo Dân trí

    Theo thông tin từ VTC News, Công an phường Yên Bái sau đó phối hợp với Phòng Cảnh sát hình sự Công an tỉnh Lào Cai khám nghiệm, thu giữ tang vật và lấy lời khai các bên liên quan.

    Kết quả điều tra cho thấy, khi đến lớp học, T. thường xuyên trêu chọc Đ., nói lời xúc phạm cha mẹ của bạn. Giáo viên chủ nhiệm đã nhắc nhở và đề nghị phụ huynh hai bên phối hợp hòa giải song mâu thuẫn không được giải quyết triệt để.

    Sáng 5/11, Đ. giấu d****o trong cặp với ý định “giải quyết dứt điểm” khi gặp bạn học.


    Hình ảnh Đ. hất em T. xuống hồ nước – Ảnh: VTC News

    Công an tỉnh Lào Cai cho biết, cơ quan điều tra xác định hành vi của V.T.Đ. thể hiện tính quyết liệt nhằm tước đi mạng sống của người khác, có dấu hiệu của tội phạm gi****t người. Tuy nhiên, khi thực hiện hành vi phạm tội, V.T.Đ. mới được 13 tuổi 6 tháng 27 ngày, chưa đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự.

    Công an tỉnh Lào Cai đang tiếp tục củng cố hồ sơ tài liệu, để xử lý nghiêm hành vi của Đ. theo đúng quy định của pháp luật.

  • 2 ”thứ kín đáo” phụ nữ nên cho chồng đều nếu không muốn đàn ông cặp kè với gái lạ –

    Sau hai năm yê/u nhau, tôi háo hức dẫn bạn gái về quê ra mắt bố mẹ. Nhưng vừa nhìn thấy bố tôi, cô ấy đột nhiên đứng sững, mặt tá/i m/ét, rồi hoản//g hố//t b/ỏ ch/ạy khiến cả nhà sữ/ng s/ờ. Không ngờ bốtôi chính là người đã h///ại đ///ời cô ấy…

    Tôi tên là Nam, 27 tuổi, làm kỹ sư xây dựng ở Hà Nội. Hai năm trước, trong một dự án, tôi gặp Linh – cô kế toán nhỏ nhắn, dịu dàng và thông minh. Tình yêu của chúng tôi đến rất tự nhiên. Linh không thích phô trương, cô giản dị đến mức bữa hẹn đầu chỉ gọi ly nước cam. Tôi thương cái cách cô cười, hiền mà có chút u buồn.

    Hai năm yêu nhau, tôi luôn thấy Linh là người kín đáo. Cô ít khi nói về gia đình, chỉ bảo: “Em ở với mẹ, bố mất rồi, ngày xưa nhà em từng gặp chuyện lớn.” Tôi tôn trọng sự im lặng đó, chỉ mong đến ngày được danh chính ngôn thuận đưa cô về làm dâu.

    Cuối cùng, khi tình cảm đã chín, tôi nói với cô:
    – Cuối tuần này về quê anh nhé, bố mẹ anh mong lắm.
    Linh mỉm cười gật đầu, dù trong ánh mắt thoáng chút lo lắng mà tôi không để ý.

    Chiều hôm ấy, xe chúng tôi dừng trước cổng nhà. Mẹ tôi hồ hởi chạy ra đón, còn bố thì đang ngồi đọc báo ngoài hiên. Tôi giới thiệu:
    – Bố mẹ, đây là Linh – bạn gái con.

    Nhưng vừa nhìn thấy bố tôi, Linh đột nhiên đứng khựng lại. Gương mặt cô tái nhợt, đôi môi run run. Một giây sau, cô lùi lại, thốt lên khẽ đến mức nghẹn lời:
    – Bác… là… ông Trần Văn Bình ạ?

    Bố tôi hơi ngạc nhiên:
    – Ờ… đúng rồi, cháu biết bác sao?

    Cô không trả lời, chỉ nhìn ông trân trối, rồi đột ngột quay người chạy ra cổng. Tôi hoảng hốt gọi theo:
    – Linh! Em đi đâu đấy?

    Cô không quay lại, chỉ buông một câu trong nước mắt:
    – Em xin lỗi, em không thể ở đây được…

    Cả nhà tôi sững sờ. Mẹ ngơ ngác, bố trầm ngâm. Còn tôi, tim rối như tơ vò.

    Tối hôm đó, tôi gọi cho Linh liên tục nhưng cô không bắt máy. Đến tận khuya, tôi nhận được tin nhắn:

    “Nam, em xin lỗi. Em không thể tiếp tục mối quan hệ này. Giữa bố anh và gia đình em… có một quá khứ không thể quên.”

    Tôi ngồi thẫn thờ suốt đêm. Sáng hôm sau, tôi về Hà Nội, tìm đến nhà Linh. Cô đang thu dọn đồ, mắt sưng đỏ.
    – Linh, em nói cho anh biết chuyện gì được không? Anh không hiểu nổi.

    Cô nhìn tôi, nước mắt tràn ra:
    – Bố anh… chính là người đã khiến gia đình em phá sản.

    Câu nói ấy như tiếng sét giữa trời quang.

    Linh kể: Ba năm trước, khi còn là sinh viên, cô từng có gia đình hạnh phúc. Bố cô – ông Phúc – là giám đốc một công ty nhỏ, làm ăn với doanh nghiệp của bố tôi. Hai bên từng thân thiết, coi nhau như anh em. Nhưng rồi trong một dự án lớn, xảy ra tranh chấp hợp đồng. Công ty bố tôi thắng thầu, nhưng bằng cách khiến công ty ông Phúc gánh nợ thay trong một hợp đồng bảo lãnh.

    Cú sốc ấy khiến gia đình Linh mất tất cả. Bố cô bị bệnh tim, qua đời không lâu sau đó. Mẹ cô suy sụp, còn Linh phải bỏ học một thời gian để đi làm thêm trả nợ.
    – Khi biết anh họ là Nam Trần, em từng nghi ngờ, nhưng không nghĩ là trùng đến thế. Chỉ đến khi nhìn thấy bố anh… em mới chắc chắn.

    Tôi lặng người. Tôi biết bố mình từng là người cứng rắn trong thương trường, nhưng không ngờ quá khứ ấy lại gắn liền với nỗi đau của người con gái tôi yêu.

    – Linh, bố anh chắc không cố ý đâu, có thể chỉ là hiểu lầm…
    – Anh đừng nói nữa. Em không trách anh, nhưng em không thể vượt qua được. Mỗi khi nhìn thấy anh, em lại nhớ đến bố em, nhớ đến ngày ông gục xuống trước cửa công ty vì bị phản bội.

    Cô khóc nức nở. Tôi không biết nói gì ngoài việc ôm lấy cô, nhưng cô khẽ đẩy ra:
    – Đừng làm em yếu lòng thêm, Nam à. Em chỉ mong anh hiểu, có những vết thương dù đã qua nhiều năm, vẫn còn rỉ máu.

    Tôi về nhà, đối diện bố. Ông lặng im hồi lâu, rồi nói chậm rãi:
    – Bố biết chuyện rồi. Cô ấy họ gì nhỉ?
    – Dạ, họ Phạm… con của ông Phúc.

    Bố tôi đặt tách trà xuống, mắt nhìn xa xăm:
    – Bố và ông Phúc từng là bạn. Nhưng thương trường khốc liệt, hồi đó bố chọn giữ công ty, mà đánh mất một người anh em. Bố hối hận nhiều năm rồi, từng tìm cách bù đắp nhưng họ không nhận.

    Tôi thở dài:
    – Giờ con mới hiểu, vì sao cô ấy sợ hãi như thế.

    Bố tôi gật đầu, giọng trầm hẳn:
    – Con đưa cô ấy đến đây một lần nữa đi. Bố muốn nói chuyện. Dù cô ấy có tha thứ hay không, bố vẫn phải xin lỗi.

    Một tuần sau, tôi thuyết phục mãi, Linh mới đồng ý quay lại. Lần này, bố tôi chờ sẵn. Ông bước ra, khẽ cúi đầu:
    – Bác xin lỗi, Linh à. Năm xưa bác sai thật. Bác không ngờ quyết định của mình khiến gia đình cháu tan nát. Nếu có thể, bác sẵn sàng làm mọi điều để bù đắp, chỉ mong cháu tha thứ.

    Linh lặng người. Nước mắt cô rơi, nhưng lần này không còn là uất hận mà là giải thoát.
    – Bác… cháu không còn oán nữa. Chỉ mong bác sống tốt, đừng để ai phải chịu nỗi đau như nhà cháu từng gánh.

    Bố tôi khẽ gật, mắt đỏ hoe. Tôi nắm tay Linh, lòng nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

    Tình yêu của tôi và Linh vẫn còn nhiều thử thách, nhưng từ ngày hôm đó, tôi hiểu một điều: sự thật dù đau đớn đến đâu, khi được đối diện và tha thứ, nó sẽ trở thành điểm khởi đầu cho một tương lai mới.

    Trong ánh chiều quê yên bình, tôi thấy Linh khẽ nắm tay tôi, mỉm cười dịu dàng – nụ cười của người con gái cuối cùng đã buông bỏ quá khứ, để yêu thương một lần nữa.

  • Hột le là gì? 4 Cách “mơn trớn” hột le cho nàng thăng hoa

    Hột le là gì? 4 Cách “mơn trớn” hột le cho nàng thăng hoa

    Hột le được xem là một chi tiết nhỏ thuộc bộ phận sinh dục của nữ nhưng lại có vai trò cực kỳ quan trọng trong đời sống tình dục. Vậy hột le là gì? Làm sao để mơn trớn hột le giúp nàng thăng hoa hơn khi yêu? Để giải đáp toàn bộ câu hỏi trên, hãy cùng Pharmacity tìm hiểu thông qua bài viết ngay dưới đây nhé!

    Hột le là gì? Vị trí hột le nữ giới

    Hột le là gì? Hột le là một bộ phận có kích thước khá nhỏ, chỉ có khoảng 1,5cm và thuộc âm vật của nữ giới. Thực tế, khi quan hệ thì những khoái cảm của phụ nữ thường xuất phát từ âm vật, nằm phía trên âm đạo và niệu đạo.  Ngoài ra, hột le còn chứa rất nhiều đầu dây thần kinh, vì thế chúng có sự nhạy cảm nên được xem là điểm dễ tạo sự thăng hoa cho phụ nữ. Bên cạnh đó, chúng có hình dáng nhỏ bằng hạt đậu, nằm ở đỉnh của hai môi âm hộ cũng như ở dưới khớp mu và ở phía trên niệu đạo.  

    Hột le là gì?

    Hột le có giúp nàng thăng hoa hơn trong lúc làm tình hay không?

    Như thông tin đã chia sẻ phía trên, hột le là bộ phận chứa rất nhiều dây thần kinh. Do đó, để sự thăng hoa diễn ra nhiều hơn trong cuộc yêu, việc kích thích hột le là rất cần thiết để đạt được khoái cảm. Không những thế, nhiều nữ giới tuy bị kích thích khi quan hệ thâm nhập, nhưng không phải hoàn toàn, do đó việc xoa hột le cũng là cách mà đối phương nên “thử” để cuộc yêu của cả hai trở nên hấp dẫn hơn. 

    Hột le có giúp nàng thăng hoa hơn trong lúc làm tình hay không?

    Hướng dẫn cách kích thích hột le cho nàng chạm đỉnh

    Mỗi người sẽ có những vùng nhạy cảm, bộ phận dễ bị kích thích hay ham muốn tình dục hoàn toàn khác nhau. Do đó, để hiểu bản thân hơn bạn có thể tham khảo một số cách kích thích hột le để dễ lên đỉnh ngay dưới đây.

    Tìm cho mình một không gian riêng tư nhưng vẫn thoải mái

    Thật vậy, việc tìm cho mình một không gian riêng là điều rất cần thiết. Bên cạnh đó, nếu bạn đang ở cạnh đối phương, hãy thử bắt đầu với một nụ hôn hay màn dạo đầu nhẹ nhàng. Ngoài ra, nếu bạn muốn thủ dâm khi đang ở một mình, trước tiên nên thả lỏng cơ thể, kích thích bằng trí tưởng tượng như đang trong một trò chơi khiêu dâm và từ từ dùng tay mơn trớn nhẹ nhàng các bộ phận nhạy cảm như núm vú, hột le.

    Tiếp cận với hột le 

    Hột le có kích thước khá nhỏ, vì thế khi tiếp cận với chúng, bạn có thể sử dụng ngón tay, dùng miệng hay lưỡi, các loại đồ chơi tình dục hoặc vòi hoa sen, máy rung,… Đặc biệt khi bạn cảm thấy màn dạo đầu đã vừa đủ, hãy xoa hột le với tốc độ nhanh hơn. Tuy nhiên, bạn cũng cần lưu ý phải cắt móng tay trước để tránh trầy xước âm vật cũng như vệ sinh sạch sẽ để bảo vệ vùng kín. 

    Tiếp cận hột le

    Chạm vào âm vật một cách nhẹ nhàng

    Hột le đích thực là một bộ phận rất nhạy cảm, vậy nên việc chạm nhẹ hay mơn trớn từ từ sẽ giúp làm tăng sự hưng phấn. Mặt khác, tuyệt đối không dùng tay cào mạnh bởi khi đó bạn sẽ có cảm giác bị đau và khiến cảm giác lên đỉnh bị trì hoãn.

    Dùng gel bôi trơn để kích thích vùng kín

    Gel bôi trơn là một sản phẩm được dùng cho hoạt động tình dục, chúng sẽ có tác dụng trong việc làm bề mặt đang tiếp xúc được trơn hơn và nhanh chóng đạt được khoái cảm. Chính vì thế, bất kể khi bạn tự thủ dâm hay quan hệ tình dục thì việc dùng gel đều rất cần thiết. Không những vậy, gel bôi trơn cũng hỗ trợ ngăn chặn hiệu quả sự khó chịu, khô hay tổn thương âm đạo.  

    Sử dụng gel bôi trơn trước khi bắt đầu

    Hột le có phải điểm G của phái nữ không?

    Để trả lời cho câu hỏi trên, trước tiên bạn cần phải biết điểm G thật sự là gì. Trên thực tế, đây là một vị trí cực kỳ nhạy cảm với nữ giới, là một mạng lưới của nhiều cấu trúc và trong đó thì chúng cũng có thể là phần mở rộng của âm vật. Theo nhiều tài liệu thì điểm G được tìm thấy ở vị trí từ 5 – 8cm, nằm phía trước thành âm đạo, ở giữa lỗ âm đạo và niệu đạo. Vậy nên, có thể xem vùng nhạy cảm này chính là một phần của tuyến tiền liệt nữ.  Vậy hột le có phải điểm G của phụ nữ không? Câu trả lời là hoàn toàn không. Bởi hiện tại vẫn chưa có chứng minh nào khẳng định vị trí chính xác của điểm G. Tuy nhiên, nếu muốn đạt được cảm giác thỏa mãn khi quan hệ thì việc kích thích hột le vẫn là yếu tố cần thiết. Bởi vì khi chạm vào hột le thì vùng âm đạo sẽ tiết ra chất dịch làm ẩm ướt vùng kín và gây phấn khích hơn. 

    Hột le có phải điểm G của phái nữ không?

    Xoa hột le nhiều có sao không?

    Việc xoa hột le nhiều sẽ không gây ảnh hưởng đến sức khỏe cơ thể, tuy nhiên bạn cần phải đảm bảo sự an toàn và kích thích đúng cách. Chẳng hạn, bạn nên vệ sinh vùng kín, tay và các loại đồ chơi tình dục trước khi bắt đầu cuộc yêu. Ngoài ra, không phải 100% nữ giới đều cảm thấy thỏa mãn khi được xoa hột le. Vậy nên, nếu cảm thấy đối phương không thoải mái với điều này, hãy dừng lại và sử dụng các chiêu thức khác. 

    Xoa hột le nhiều có sao không?

    Như vậy, có thể thấy hột le là một bộ phận sẽ giúp các nàng thăng hoa hơn trong tình yêu. Do đó, hãy luôn chăm sóc tốt vùng da này để luôn được khỏe mạnh và tránh được nhiều bệnh nguy hiểm.  Hãy theo dõi các bài viết khác từ Pharmacity, để hiểu thêm về các vấn đề liên quan đến sức khỏe tình dục để bảo vệ bản thân và “đối tác” nhé!

    Nguồn tham khảo: Tổng hợp

    Xin lưu ý: Thông tin trong bài viết chỉ mang tính chất tham khảo. Độc giả vui lòng liên hệ với Bác sĩ, Dược sĩ hoặc chuyên viên y tế để được tư vấn cụ thể và chính xác nhất.

  • Bị mẹ chồng đuổi đi sau khi chồng mất, 12 năm sau bà xin tôi quay về, bí mật khiến tôi nghẹn ngào –

    Tôi viết những dòng này khi nước mắt vẫn còn chưa kịp khô. Cuộc đời có những điều đến tận khi mọi chuyện đã qua, người ta mới hiểu được lòng người, mới thấu được chữ thương đằng sau nghiệt ngã.

    Tôi lấy chồng năm 23 tuổi, khi ấy gia đình phản đối dữ lắm. Bố mẹ tôi bảo:

    – Hai anh em ruột ở chung, sớm muộn cũng sinh chuyện. Con gái lấy chồng nghèo lại còn phải sống chung với cả nhà chồng, khổ lắm con ạ.

    Nhưng tôi yêu anh, người đàn ông hiền lành, chăm chỉ, luôn biết nghĩ cho người khác. Vì vậy, tôi bỏ ngoài tai tất cả, nhất quyết lấy anh dù bố mẹ giận mà gần như đoạn tuyệt liên lạc.

    Về làm dâu, tôi được lòng cả nhà. Nhà chồng tôi đông người gồm mẹ chồng, em chồng, em dâu, rồi đến vợ chồng tôi và sau đó có đứa con trai đầu lòng. 6 con người sống chung dưới một mái nhà, vậy mà chưa bao giờ to tiếng. Mẹ chồng nghiêm nhưng công bằng, em dâu hiền lành, còn chồng tôi thương vợ con hết mực. Tôi vẫn nghĩ mình thật may mắn.

    Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Khi con trai vừa tròn 6 tuổi, chồng tôi phát hiện mắc ung thư giai đoạn cuối. Lúc ấy, tôi đang mang thai bé thứ 2, là một bé gái. Anh mới 32 tuổi. Cả bầu trời như sụp xuống. Tôi không tin nổi người chồng khỏe mạnh của mình lại rời bỏ mẹ con tôi sớm như vậy.

    Ngày anh mất, tôi như người mất hồn. Tôi sống như cái bóng, ôm hai đứa con thơ mà chẳng biết tương lai về đâu.

    Ngày anh mất, tôi như người mất hồn. (Ảnh minh họa)

    Một thời gian sau, có người mai mối cho tôi đi bước nữa, bảo còn trẻ thì nên tìm người nương tựa, nhưng tôi đều từ chối. Tôi chỉ muốn ở vậy cả đời, nuôi con khôn lớn, sống trọn nghĩa với nhà chồng. Thế nhưng, mẹ chồng tôi lại không cho. Bà nói thẳng:

    – Cô là người khắc chồng, ở lại đây chỉ khiến nhà này gặp họa. Cô đi đi, đừng để hại đến em nó nữa.

    Tôi quỳ xuống van xin bà, nước mắt chan đầy:

    – Mẹ ơi, con không còn nơi nào để đi. Hai đứa nhỏ còn cần mẹ nó mà…

    Bà quay đi, lạnh lùng nói:

    – Trẻ con có chú, có bà nội lo, cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.

    Em chồng và em dâu khi ấy cũng khóc, năn nỉ mẹ:

    – Chị dâu bao năm nay hết lòng vì nhà mình, mẹ sao nỡ đuổi chị đi.

    Nhưng mẹ chồng tôi vẫn cứng rắn, không ai lay chuyển được. Không còn chỗ nào bấu víu, tôi đành gạt nước mắt, bồng con gái rời khỏi căn nhà từng là cả thế giới của mình.

    Tôi không thể về nhà bố mẹ đẻ, vì họ đã quá tổn thương. Sau cùng, tôi lên thành phố kiếm việc làm, khoảng 1 năm sau thì tái giá với một người đàn ông goá vợ. Anh là chủ một cửa hàng nhỏ, thật thà, thương người.

    Anh ấy cư xử với tôi dịu dàng, đối xử với con gái tôi như con ruột. Tôi biết ơn, nhưng trong lòng vẫn đau đáu về đứa con trai ở nhà chồng. Vì mẹ chồng không cho liên lạc, nên suốt 12 năm, tôi chưa một lần được nhìn thấy con.

    Một ngày nọ, em trai chồng cũ tìm đến tôi. Cậu ấy gầy hơn xưa, tóc đã điểm bạc. Cậu ấy nói:

     Chị dâu, mẹ bệnh nặng lắm rồi, bà luôn nhắc đến chị, chỉ mong được gặp chị một lần trước khi đi.

    Nghe vậy, tim tôi như thắt lại. Tôi vội vã dắt con gái về quê. Mẹ chồng nằm trên giường, gương mặt già nua, yếu ớt, nhìn tôi mà nước mắt chảy dài. Bà nắm tay tôi run rẩy, miệng chỉ gọi được hai tiếng “con dâu” rồi lịm đi. Bà ra đi ngay trong buổi chiều hôm ấy.

    Tôi ở lại lo tang lễ, trong lòng cảm xúc rối bời. Lúc ấy, người em chồng mới kể lại cho tôi nghe sự thật mà suốt 12 năm qua tôi không hề hay biết.

    Một ngày nọ, em trai chồng cũ tìm đến tôi. (Ảnh minh họa)

    Hóa ra trước khi mất, chồng cũ tôi đã dặn mẹ:

    – Mẹ ơi, cô ấy là người con yêu nhất đời này. Con không muốn vì con mà cô ấy khổ mãi. Mẹ hãy giúp cô ấy tìm được người tốt, đừng để cô ấy sống cô đơn một đời.

    Vì giữ lời dặn đó, mẹ chồng tôi mới giả vờ nhẫn tâm, bịa ra chuyện “tôi khắc chồng” để ép tôi đi, chỉ mong tôi có thể bắt đầu cuộc sống mới. Bà đã chấp nhận mang tiếng ác, chỉ để tôi được hạnh phúc.

    Nghe đến đó, tôi không cầm được nước mắt. Bao năm oán trách, bao tủi hờn trong lòng bỗng hóa thành nỗi thương vô hạn. Tôi quỳ xuống trước di ảnh bà, khấn rằng:

    – Mẹ ơi, con hiểu rồi… Con cảm ơn mẹ.

    Trong đám tang, con trai tôi, nay đã là một thanh niên cao lớn, đến bên tôi nói nhỏ:

    – Bao năm nay chú thương con như bố ruột. Chú làm việc quần quật để nuôi con ăn học, có lần còn ngất xỉu vì kiệt sức.

    Tôi nghẹn ngào, nhìn đứa con mà nước mắt trào ra. Tôi từng nghĩ mình bị tước đi tất cả, hóa ra lại được yêu thương theo một cách khác, âm thầm mà sâu nặng.

    Trước khi rời đi, tôi lặng lẽ gửi cho em chồng 300 triệu và dặn:

    – Chị đã nợ em cả thanh xuân, đời này khó trả hết được. Số tiền này là chút tấm lòng của chị. Em hãy cầm số tiền này và lo cho gia đình thật tốt.

    Cuộc đời thật lắm ngã rẽ. Có những người vì thương ta mà buộc phải làm điều khiến ta tổn thương. Mẹ chồng tôi đã chọn cách tàn nhẫn nhất để cho tôi con đường sống tốt hơn. Mãi đến khi bà mất, tôi mới hiểu lòng bà.

    Giờ đây, tôi chỉ mong ở nơi xa, mẹ chồng và chồng cũ tôi sẽ yên lòng, vì tôi đã hiểu, đã tha thứ và vẫn mãi mang ơn họ suốt đời.

  • Sau 2 tháng liên tiếp không trả tiền trọ, tôi đến gõ cửa. Nào ngờ, cô sinh viên ấy òa khóc, tiết lộ một bí mật khiến tôi chế t lặng

    Minh chống tay vào bậu cửa sổ, nhìn ra khoảng sân chung lợp tôn cũ kỹ, nơi ánh nắng chiều cố gắng len lỏi qua những tán lá xà cừ. Anh đã ngoài bốn mươi, là chủ của dãy trọ nhỏ này, một công việc ổn định và đơn giản mà anh dùng để lấp đầy những khoảng trống lớn trong cuộc đời. Sau cuộc ly hôn cay đắng ba năm trước, sự ngăn nắp, kỷ luật và tài chính minh bạch của việc kinh doanh phòng trọ đã trở thành thứ neo giữ lý trí anh khỏi chìm sâu vào sự hỗn loạn của quá khứ.

    Đối với Minh, việc thu tiền thuê nhà không chỉ là công việc mà còn là một nghi thức định kỳ, một biểu tượng của sự trật tự. Anh hiếm khi gặp trục trặc với các sinh viên thuê trọ, bởi anh luôn chọn những người trẻ hiền lành và có trách nhiệm. Tuy nhiên, trong hai tháng liên tiếp, phòng 103 đã trở thành một vết nhơ đáng ghét trên bảng thống kê tài chính hoàn hảo của anh, khiến sự kiên nhẫn và niềm tin vào sự kỷ luật của anh bị thử thách nghiêm trọng.

    Phòng 103 là của Linh, một cô sinh viên năm hai ngành Y. Linh luôn là người thuê trọ kiểu mẫu: ít nói, gọn gàng, và luôn trả tiền thuê nhà đúng hạn vào ngày mùng 5 hàng tháng, kèm theo một lời cảm ơn lễ phép qua tin nhắn. Cô có khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt toát lên vẻ thông minh và sự kiên định của một người con nhà nghèo học giỏi, khiến Minh luôn có thiện cảm và tin tưởng đặc biệt.

    Tháng đầu tiên, Linh đã xin khất, giọng cô nghèn nghẹn trong điện thoại, hứa hẹn sẽ gửi tiền vào cuối tháng sau khi nhận lương làm thêm. Minh, dù khó chịu một chút vì sự phá vỡ quy tắc, đã đồng ý ngay lập tức, vì anh cảm nhận được sự tuyệt vọng chân thật trong giọng nói của cô. Nhưng khi ngày mùng 5 tháng thứ hai trôi qua mà không có một tin nhắn hay một lời giải thích nào, lòng kiên nhẫn của Minh bắt đầu cạn kiệt, thay vào đó là sự thất vọng và một chút giận dữ.

    “Lại một đứa trẻ không giữ lời hứa,” anh lẩm bẩm, cảm thấy sự bực bội dâng lên như một luồng khí nóng. Anh ghét sự thiếu trách nhiệm, bởi trong quá khứ, chính sự thiếu trách nhiệm của vợ cũ đã phá hủy hạnh phúc và niềm tin của anh. Anh quyết định lần này sẽ không nhân nhượng, phải giải quyết rõ ràng, hoặc là trả tiền, hoặc là dọn đi, không có lựa chọn thứ ba.

    Chiều hôm đó, Minh bước đến trước cửa phòng 103. Chiếc cửa gỗ cũ kỹ vẫn đóng im lìm, bên ngoài dán một vài tờ giấy ghi chú tiếng Anh đã ố màu. Anh đưa tay gõ, ba tiếng gõ dứt khoát và mạnh mẽ, mang theo sự nghiêm khắc của một người chủ trọ đang đòi quyền lợi. Anh chờ đợi, nhưng chỉ có sự im lặng kéo dài đáp lại, khiến sự bực bội trong anh lại tăng thêm một bậc.

    Anh gõ thêm lần nữa, mạnh hơn. Lần này, anh nghe thấy tiếng động khe khẽ bên trong, như tiếng chân ai đó đang cố gắng bước đi một cách rón rén. “Linh, là chú Minh đây. Chú biết cháu ở trong đó. Cháu mở cửa ra, chúng ta cần nói chuyện rõ ràng về tiền thuê nhà,” anh nói, giọng anh trầm và khô khốc, không hề có ý định che giấu sự khó chịu của mình.

    Sau một lúc im lặng đến nghẹt thở, chốt cửa bật mở. Linh đứng đó, khuôn mặt cô hốc hác đến mức khiến Minh giật mình. Đôi mắt thường ngày lấp lánh ánh thông minh giờ đây trũng sâu, quầng thâm hiện rõ, và làn da cô tái nhợt như tờ giấy. Chiếc áo phông cô mặc nhăn nhúm, tóc tai rối bời. Cô không còn vẻ ngoài gọn gàng, chỉn chu của một sinh viên chăm học nữa, mà giống như một người đang phải chống chọi với một cơn bão tố vô hình.

    “Cháu… cháu chào chú,” Linh lí nhí, giọng cô khản đặc, yếu ớt. Cô nép vào cánh cửa, cố gắng che chắn một điều gì đó phía sau lưng. Ánh sáng từ hành lang chiếu vào, Minh kịp nhận ra một sự bừa bộn và mùi ẩm mốc lạ lùng phảng phất trong căn phòng vốn rất sạch sẽ của cô, một sự tương phản đáng sợ với hình ảnh Linh mà anh từng biết.

    Sự tức giận trong Minh đột ngột giảm đi, thay vào đó là sự lo lắng. “Cháu bị ốm sao, Linh? Hay có chuyện gì xảy ra với gia đình cháu?” Anh dịu giọng hỏi, nhưng vẫn giữ nguyên sự dứt khoát trong cử chỉ. “Chuyện tiền nong thì để sau, cháu cho chú vào xem sao.” Anh cố gắng bước vào phòng, nhưng Linh lại lùi lại, đôi mắt cô ngập tràn sự hoảng sợ tột độ, như một con thú nhỏ đang bảo vệ lãnh thổ của mình.

    “Dạ không… không có gì đâu chú. Cháu… cháu vẫn ổn. Cháu xin lỗi về tiền nhà, cháu hứa thứ sáu này cháu sẽ cố gắng gửi chú ạ,” cô nói lắp bắp, hai bàn tay siết chặt vào nhau. Sự kháng cự yếu ớt và đôi mắt ngấn nước của cô khiến Minh càng thêm nghi ngờ. Anh thấy rõ một sự giấu giếm, một bí mật đang bị đè nén đến mức sắp vỡ tung.

    Minh quyết định không lùi bước. Anh khẽ đẩy cửa ra, đủ để lách người vào trong. Ngay lập tức, anh ngửi thấy một mùi hương hắc nhẹ của thuốc sát trùng và một sự ấm áp bất thường trong không khí. Phía sau lưng Linh, trên chiếc giường đơn nhỏ, có một hình hài nhỏ bé đang cuộn tròn dưới tấm chăn mỏng.

    Khi nhìn thấy “vật thể” đó, Linh không thể giữ được nữa. Cô gục xuống, hai tay ôm lấy mặt, và òa khóc nức nở. Tiếng khóc của cô không phải là sự hối lỗi vì thiếu tiền, mà là sự giải thoát của nỗi đau và áp lực đã tích tụ quá lâu. Tiếng khóc ấy thảm thiết và tuyệt vọng đến mức khiến trái tim chai sạn của Minh bỗng nhói đau, gợi lên những ký ức anh đã cố chôn vùi về mất mát của chính mình.

    “Xin chú… xin chú đừng đuổi cháu đi. Cháu xin chú,” Linh cầu xin giữa những tiếng nấc nghẹn. “Cháu biết cháu không có quyền ở đây. Cháu đã sai… cháu sai rồi, chú ơi!” Cô không còn là cô sinh viên thông minh, kiên định nữa, mà chỉ là một cô gái trẻ đang đứng bên bờ vực thẳm.

    Minh tiến đến, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào hình hài dưới chăn. Linh ngước lên, đôi mắt đỏ hoe, cô biết không thể giấu được nữa. Cô run rẩy vén tấm chăn mỏng lên, và bí mật kinh hoàng hiện ra: Đó là một cậu bé, khoảng chừng ba, bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh xao, đang ngủ thiếp đi, trên cánh tay cắm một ống truyền dịch đã được gỡ ra tạm thời, và bên cạnh là một máy đo oxy cầm tay nhỏ bé đang nhấp nháy.

    “Đây là Đức, em trai cháu, chú ơi,” Linh thút thít, nói từng chữ khó khăn như rút ruột. “Mẹ cháu mất rồi, bố cháu nợ nần bỏ đi. Cháu là người duy nhất chăm sóc em. Em ấy… em ấy bị bệnh tim bẩm sinh hiếm gặp, cần phải được theo dõi sát sao và tiêm thuốc thường xuyên.”

    Linh tiết lộ toàn bộ sự thật. Cô phải đem em trai lên thành phố vì ở quê không có điều kiện y tế tốt, và cô không thể để em ở lại với bà ngoại già yếu. Cô đã phải nói dối nhà trường và nơi làm thêm, nói rằng cô ở ký túc xá, để giữ bí mật về sự hiện diện của Đức. Tiền thuê nhà, tiền ăn, tiền học của cô đều đã được dồn hết vào chi phí thuốc men và những lần cấp cứu nửa đêm. Cô phải làm việc ba ca một ngày, tranh thủ giờ nghỉ để về phòng chăm sóc em trai.

    Minh chết lặng. Sự thật này không phải là một sự vô trách nhiệm, mà là một sự hy sinh tột cùng. Nỗi giận dữ của anh tan biến hoàn toàn, thay vào đó là một cơn sóng thần của sự cảm thông và thương xót. Anh nhớ lại nỗi đau của mình khi mất đi đứa con duy nhất vì một tai nạn giao thông. Anh đã có tiền, có mọi thứ, nhưng không thể giữ được con. Còn Linh, cô bé này, không có gì, nhưng lại đang chiến đấu bằng cả mạng sống của mình để giữ lấy người thân duy nhất.

    Cảnh tượng cậu bé Đức yếu ớt, xanh xao nằm trên giường, cùng với sự tuyệt vọng của Linh, đã đập tan bức tường kỷ luật lạnh lùng mà Minh đã xây dựng quanh trái tim mình. Anh cảm thấy một sự kết nối sâu sắc, một sự đồng cảm chưa từng có. Linh không chỉ là một người thuê trọ, cô là một chiến binh trẻ tuổi đang gánh vác cả một gia đình trên đôi vai gầy.

    Minh ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng đặt tay lên trán Đức. Cậu bé nóng ran, hơi thở rất nhẹ. Minh là người chủ trọ, nhưng giờ đây anh lại thấy mình đang trở thành một người cha, người anh, người muốn bảo vệ gia đình nhỏ bé này. Anh nhìn Linh, đôi mắt anh đã không còn sự nghiêm khắc, chỉ còn sự xót xa và quyết tâm.

    “Tại sao cháu không nói với chú? Tại sao lại phải chịu đựng một mình như vậy?” Minh hỏi, giọng anh run rẩy. Linh cúi đầu, nước mắt tiếp tục rơi. “Cháu sợ… cháu sợ chú sẽ đuổi cháu đi. Cháu không còn nơi nào khác để đưa Đức đến mà vẫn đi học được nữa. Cháu phải tốt nghiệp, chú ơi, đó là hy vọng duy nhất của em cháu.”

    Sự thật phơi bày làm Minh đau đớn hơn cả vết thương cũ của chính mình. Anh nhận ra sự cứng nhắc và lạnh lùng của anh trong những năm qua chỉ là sự trốn tránh khỏi nỗi đau. Chứng kiến sự kiên cường và tình yêu thương vô bờ bến của Linh dành cho em trai đã đánh thức bản năng làm cha và làm người của anh. Anh quyết định, anh sẽ giúp đỡ họ, không phải bằng tiền trọ, mà bằng cả trách nhiệm và khả năng của mình.

    Minh đứng dậy, điềm tĩnh hơn. Anh nhìn Linh bằng ánh mắt của một người đã tìm thấy mục đích sống mới. “Cháu nghe chú đây, Linh. Chú sẽ không đuổi cháu đi. Chú sẽ giúp cháu và Đức. Cháu phải tin chú.” Anh nói, sự dứt khoát của anh không còn là sự uy quyền của chủ trọ, mà là sự cam kết của một người đàn ông trưởng thành.

    Anh bắt đầu hành động ngay lập tức. Với các mối quan hệ xã hội của mình (Minh không chỉ là chủ trọ, anh là một kỹ sư xây dựng có tiếng, đã nghỉ hưu sớm), anh liên hệ ngay với một bác sĩ tim mạch nhi khoa hàng đầu mà anh quen biết. Anh sắp xếp cho Đức được nhập viện khẩn cấp, không phải ở bệnh viện công chật chội mà Linh đưa em đến, mà ở một bệnh viện tư nhân có điều kiện tốt nhất.

    Linh đi theo Minh như một cái bóng, sự hoang mang xen lẫn hy vọng. Cô không thể tin rằng người đàn ông từng dọa đuổi cô lại đang dốc sức giúp đỡ cô như một người thân ruột thịt. Trong phòng bệnh, khi Đức được các y tá chăm sóc cẩn thận, Linh lại một lần nữa gục đầu vào vai Minh, khóc, nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự biết ơn và nhẹ nhõm.

    Minh đóng vai trò như một người giám hộ tạm thời của Đức. Anh chi trả mọi chi phí y tế, từ phẫu thuật đến thuốc men đặc trị, mà không hề đòi hỏi sự hoàn lại. Anh nói với Linh: “Đây không phải là sự giúp đỡ. Đây là sự bù đắp. Chú đã từng có cơ hội làm một người cha tốt nhưng đã thất bại. Giờ đây, cháu đã cho chú cơ hội để làm điều gì đó có ý nghĩa với cuộc sống này.”

    Để Linh yên tâm học tập, Minh giúp cô tìm một công việc làm thêm nhẹ nhàng, linh hoạt, chủ yếu là quản lý sổ sách cho một công trình nhỏ, cho phép cô vừa có thu nhập, vừa có thời gian ở bên Đức. Anh thậm chí còn chuyển phòng cho họ, cho thuê miễn phí căn phòng rộng rãi nhất, đầy đủ tiện nghi hơn, gần khu bệnh viện để tiện việc thăm khám và chăm sóc em.

    Thời gian trôi qua, Đức dần khỏe lại sau ca phẫu thuật tim thành công. Cậu bé, từ một hình hài xanh xao, đã trở nên hoạt bát, nụ cười rạng rỡ và ánh mắt lém lỉnh. Cậu bé rất quý chú Minh, thường xuyên đòi chú kể chuyện cổ tích. Sự hiện diện của Đức và Linh đã mang lại sự ấm áp và ý nghĩa mà Minh đã đánh mất từ lâu. Anh cảm thấy trái tim mình được vá lại, được lấp đầy bằng tình yêu thương vô điều kiện của gia đình nhỏ này.

    Linh tiếp tục học tập, với sự an tâm tuyệt đối về em trai và kinh tế. Cô không chỉ là một sinh viên xuất sắc, mà còn là một cô gái mạnh mẽ, trưởng thành hơn nhiều so với tuổi của mình. Cô luôn gọi Minh là “Chú Minh”, nhưng trong lòng cô, anh là một vị ân nhân, một người cha thứ hai, là trụ cột vững chắc đã cứu rỗi cả cuộc đời cô và em trai.

    Một buổi tối, khi Minh đến thăm, Đức đang ngủ yên lành sau khi uống thuốc. Linh ngồi bên cạnh anh, cô lấy ra một chiếc phong bì mỏng, bên trong là số tiền cô đã dành dụm được từ công việc làm thêm và học bổng. “Chú Minh, cháu biết số tiền này không thấm vào đâu so với những gì chú đã bỏ ra. Nhưng cháu xin chú nhận lấy tiền thuê nhà hai tháng trước, và một phần nhỏ này để chú mua một chiếc áo mới. Chú đã hy sinh quá nhiều cho cháu rồi.”

    Minh mỉm cười, anh nhẹ nhàng đẩy chiếc phong bì lại. “Cháu giữ lấy. Hãy dùng nó để mua sách vở, mua đồ chơi cho Đức. Chú đã tìm thấy được điều quan trọng hơn rất nhiều so với tiền bạc, Linh ạ.” Anh nhìn cô, ánh mắt anh đầy sự mãn nguyện. “Cháu và Đức đã cho chú một mái nhà thực sự, chứ không chỉ là một dãy trọ lạnh lẽo. Các cháu là gia đình của chú.”

    Vài năm sau, Linh tốt nghiệp loại xuất sắc. Cô nhận được học bổng nghiên cứu sinh và chuẩn bị chuyển ra nước ngoài học tập. Cô và Minh quyết định bán căn phòng trọ cũ và dùng tiền đó lập một quỹ nhỏ mang tên “Quỹ Hạt Giống Hy Vọng”, chuyên hỗ trợ chi phí thuê nhà và y tế cho những sinh viên nghèo có hoàn cảnh đặc biệt.

    Trước ngày Linh lên đường, họ tổ chức một bữa tiệc chia tay ấm cúng. Đức, giờ đã là một cậu bé khỏe mạnh và hiếu động, nắm tay Minh, ríu rít gọi “Bố Minh”. Minh nhìn nụ cười hạnh phúc của Linh, nhìn ánh mắt biết ơn sâu sắc của cô, và cảm thấy trái tim mình tràn ngập sự bình yên. Anh đã không chỉ cứu rỗi hai mảnh đời, mà chính họ đã cứu rỗi cuộc đời anh khỏi sự cô độc và nỗi ám ảnh của quá khứ.

    Sự thật phơi bày sau cánh cửa khóa năm xưa đã không dẫn đến sự trục xuất, mà dẫn đến một sự khởi đầu mới, một sự kết nối gia đình không cần huyết thống, được xây dựng bằng tình yêu, sự thấu hiểu và lòng nhân ái vô bờ bến. Minh đã tìm lại được ý nghĩa của cuộc sống, và Linh đã tìm thấy một người cha, một người đỡ đầu vĩ đại.

  • 3 thứ của đàn bà rất ”cũ” nhưng lại khiến đàn ông mê mẩn, ngày đêm yêu chiều

    Chuyện ấy giữa hai người yêu nhau không đơn thuần chỉ để giải quyết nhu cầu thể xác mà nó còn giúp kết nối ở mức độ sâu hơn. Một cuộc quan hệ trọn vẹn sẽ khiến bạn gần gũi hơn với người đàn ông của mình, kết nối cả về thể chất và tinh thần.

    Sự từng trải

    Nếu những người phụ nữ son rỗi thường nhạt nhẽo, vô vị và chỉ biết đòi hỏi sự nuông chiều, nâng niu thì phụ nữ từng trải họ không như thế. Ở kiểu đàn bà này có sự điềm đạm, sâu sắc và rất tinh tế. Thế nên chỉ cần tiếp xúc một lần thì đàn ông sẽ cảm thấy vô cùng say mê.

    Khi còn trẻ thì đàn ông sẽ theo đuổi kiểu phụ nữ quyến rũ. Họ có thể dành mọi sự chiều chuộng cho cô ấy. Với vẻ yếu đuối, mảnh mai khiến cho đàn ông cực kỳ muốn bao bọc, bảo vệ.
    Khi còn trẻ thì đàn ông sẽ theo đuổi kiểu phụ nữ quyến rũ. (ảnh minh họa)

    Khi còn trẻ thì đàn ông sẽ theo đuổi kiểu phụ nữ quyến rũ. (ảnh minh họa)

    Thế nhưng khi bước chân vào cuộc sống gia đình, gánh trên vai đủ mọi áp lực đàn ông mới nhận ra việc họ cần là có người phụ nữ hiểu biết ở bên cạnh mình. Lấy một người vợ từng trải, giàu kinh nghiệm sống chính là điều may mắn nhất đối với họ.

    Sự quyết đoán

    Tự tin, quyết đoán sẽ tạo nên cá tính mạnh mẽ, độc lập của người phụ nữ và khiến đàn ông lúc nào yêu. Nếu chỉ yêu qua đường đàn ông sẽ tìm đến kiểu phụ nữ ngoan hiền, ủy mị. Còn khi chọn được người bạn đời để gắn bó thì chắc chắn họ sẽ chọn kiểu người có khí chất, có cá tính độc lập. Thế nên phụ nữ nhất định phải có sự quyết đoán.
    Nếu chỉ yêu qua đường đàn ông sẽ tìm đến kiểu phụ nữ ngoan hiền, ủy mị. (ảnh minh họa)

    Nếu chỉ yêu qua đường đàn ông sẽ tìm đến kiểu phụ nữ ngoan hiền, ủy mị. (ảnh minh họa)

    Hiểu biết chuyện giường chiếu

    Chuyện ấy giữa hai người yêu nhau không đơn thuần chỉ để giải quyết nhu cầu thể xác mà nó còn giúp kết nối ở mức độ sâu hơn. Một cuộc quan hệ trọn vẹn sẽ khiến bạn gần gũi hơn với người đàn ông của mình, kết nối cả về thể chất và tinh thần.
    Chuyện ấy giữa hai người yêu nhau không đơn thuần chỉ để giải quyết nhu cầu thể xác mà nó còn giúp kết nối ở mức độ sâu hơn. (ảnh minh họa)

    Chuyện ấy giữa hai người yêu nhau không đơn thuần chỉ để giải quyết nhu cầu thể xác mà nó còn giúp kết nối ở mức độ sâu hơn. (ảnh minh họa)

    Điều khiến đàn ông mê mẩn chính là người phụ nữ cô ấy hiểu được ham muốn của chồng trong chuyện chăn gối.

    Lúc nào đàn ông mong mỏi người bạn đời có thể có những sự hiểu biết, những khao khát, dục vọng của anh ấy. Nếu vợ biết chiều chồng thì đảm bảo anh ấy lúc nào chung thủy.

  • Vất vả làm thêm nuôi Chồng ăn học bác học hàng chục năm trời, đến khi Thành Đạt làm bác sĩ bệnh viện lớn thì quay ra đòi bỏ vợ

    Cả làng ai cũng bảo Lan số khổ.
    Cưới Nam – một cậu sinh viên nghèo y khoa, cô vừa làm công nhân, vừa đi rửa bát thuê, tích cóp từng đồng để lo cho chồng ăn học.
    10 năm ròng, cô gầy rộc đi, quần áo vá chằng vá đụp, trong khi Nam thì ngày một bóng bẩy, áo sơ mi phẳng lì, giày thơm mùi hàng ngoại.

    Ngày Nam tốt nghiệp, cầm tấm bằng bác sĩ, anh ta hứa sẽ “để em hết khổ”.
    Nhưng đời không như phim.

    Vừa vào làm tại bệnh viện lớn trong thành phố, Nam bắt đầu thay đổi:
    đi sớm về khuya, điện thoại đặt mật khẩu, nói chuyện với vợ cũng bằng giọng kẻ cả.
    Lan vẫn nhẫn nhịn, nghĩ do anh bận. Cho đến hôm cô vô tình thấy tin nhắn trong điện thoại chồng:

    “Anh nói chuyện ly hôn với vợ chưa? Em không muốn làm người thứ ba mãi.”

    Tim cô như có ai bóp nghẹt.
    Anh từng nói cô là người duy nhất, là hậu phương cả đời — vậy mà giờ đây, khi anh thành danh, lại xem cô như cái gánh nặng.

    Chiều hôm đó, Nam về nhà, lạnh lùng đặt trước mặt vợ tờ đơn ly hôn, nói dửng dưng:

    “Anh không còn tình cảm. Em ký đi. Anh sẽ bù cho em một khoản tiền, coi như đền đáp công sức.”

    Lan lặng người.
    Tiền ư? Tiền nào mua nổi mười mấy năm tuổi trẻ cô đã hy sinh?
    Không cãi, không khóc, cô chỉ gật đầu:

    “Được. Nhưng mai anh nhớ có mặt ở bệnh viện. Em có chuyện muốn nói với giám đốc của anh.”

    Sáng hôm sau, Lan ăn mặc chỉnh tề, tay cầm xấp giấy tờ bước vào bệnh viện nơi Nam đang làm.
    Giám đốc cùng vài bác sĩ khác đang họp, thấy cô đến, tưởng có việc gấp.
    Lan mở tập hồ sơ, giọng bình tĩnh đến rợn người:

    “Tôi là vợ hợp pháp của bác sĩ Nguyễn Minh Nam. Tôi là người đã trả toàn bộ học phí suốt 10 năm học y của anh ấy – gần 600 triệu đồng. Tôi cũng là người đứng tên vay vốn hộ anh ấy khi anh chưa có bằng tốt nghiệp. Đây là toàn bộ giấy chuyển tiền, hóa đơn và bản sao hợp đồng vay nợ.”

    Căn phòng im phăng phắc.
    Giám đốc cau mày, còn Nam tái mét mặt, lắp bắp:

    “Lan, em… em làm gì thế?”

    Cô cười nhạt:

    “Tôi đến để xin rút tên khỏi tất cả khoản bảo lãnh cho anh. Và xin báo lại rằng anh Nam đã dùng danh nghĩa vợ hợp pháp để ký hợp đồng vay vốn trước đây. Từ nay, tôi không chịu trách nhiệm về bất kỳ khoản nào anh ta mang tên tôi nữa.”

    Nói rồi cô đặt tờ đơn ly hôn có sẵn chữ ký lên bàn giám đốc, giọng dõng dạc:

    “Anh ta có thể bỏ vợ, nhưng không thể xóa được sự thật mình là kẻ phụ bạc, quên ơn người đã nuôi ăn học thành người.”

    Giám đốc nhìn Nam với ánh mắt thất vọng.
    Cả phòng họp sững sờ.
    Nam cúi gằm, mồ hôi túa ra.
    Còn Lan quay người bước đi, lưng thẳng, dáng bình thản đến lạnh lùng.

    Cánh cửa phòng họp khép lại —
    và cũng là lúc vị bác sĩ “thành đạt” mất đi tất cả: danh dự, niềm tin, và người phụ nữ đã vì mình hi sinh cả thanh xuân.

  • Vợ mất mấy ngày đêm nào dưới gầm giư-ờng cũng phát ra tiếng động l-ạ, một lần nhìn xuống người chồng thất ki-nh khi thấy

    Tôi nằm trên giường ngủ được một lúc thì mơ màng nghe tiếng động lạ phát ra từ dưới gầm giường. Tôi nhảy xuống giường bật đèn lên. Khom lưng nhìn xuống dưới gầm giường, chết sững thấy bộ dạng của chồng cũ.

    Tôi và chồng lấy nhau hơn 2 năm. Năm đầu tiên, chúng tôi quyết định chưa có con vì muốn tận hưởng thời gian vợ chồng son. Đến năm thứ hai, tôi muốn có con thì chồng không chịu. Anh nói đợi một hai năm nữa, để anh có chút thành công trong công việc đã.

    Tôi cũng không làm khó chồng chuyện sinh con. Chỉ có một việc làm tôi phiền muộn, là chồng tôi ngày một bận rộn, không còn thời gian cho tôi. Chồng tôi mỗi ngày đều đi sớm về khuya, quan hệ với phụ nữ bên ngoài cũng lập lờ. Rất nhiều lần chúng tôi cãi nhau về chuyện này.

    Nửa đêm, nghe tiếng động lạ phát ra từ dưới gầm giường, tôi giật mình bật đèn lên thì chết sững thấy bộ dạng của chồng cũ - Ảnh 1Ảnh minh họa: Internet
    Nhưng lần nào vợ chồng cãi vã, chồng tôi cũng trách móc tôi không hiểu chuyện, lúc nào cũng nghĩ chồng tệ bạc ra ngoài làm chuyện có lỗi với vợ. Anh chưa từng hiểu cảm giác ghen tuông, lo sợ bất an của tôi. Đến một tối, chúng tôi cãi nhau to vì tôi thấy một tin nhắn lạ trong máy của anh. Trong tin nhắn, người phụ nữ kia hỏi anh tối nay có rảnh không. Cơn ghen của tôi lại cuồn cuộn. Chồng tôi nói nếu không tin tưởng anh thì ly hôn đi. Tôi trào nước mắt nhìn chồng bước ra khỏi nhà. Sau một hồi khóc lóc, tôi tìm đến nhà cô bạn thân tên Linh.

    Linh là bạn đại học của tôi, cô ấy sống một mình 2 năm nay sau khi ly hôn chồng. Khi tôi gõ cửa nhà, Linh ra đón tôi với vẻ mặt hoảng hốt. Có lẽ cô ấy đang ngủ, vội vàng ra đón tôi mà áo còn mặc ngược. Sau đó tôi và Linh uống với nhau vài ly rượu, tôi kể hết mọi chuyện cho Linh nghe. Cô ấy khuyên tôi đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấc rồi sáng mai sẽ ổn hơn.

    Khi ngà ngà say, tôi đi thẳng vào phòng ngủ của Linh, dù cô ấy có chạy theo nói tôi sang ngủ phòng cho khách tôi cũng mặc kệ. Tôi nằm trên giường ngủ của Linh được một lúc thì mơ màng nghe tiếng rên rỉ phát ra từ dưới gầm giường. Tôi giật mình tỉnh cả rượu, nhảy xuống giường bật đèn lên. Tôi khom lưng nhìn xuống dưới gầm giường, chết sững thấy bộ dạng của chồng mình!
    Nửa đêm, nghe tiếng động lạ phát ra từ dưới gầm giường, tôi giật mình bật đèn lên thì chết sững thấy bộ dạng của chồng cũ - Ảnh 2Ảnh minh họa: Internet
    Chồng tôi cởi trần, mặc chiếc quần lót nằm úp sát dưới đất. Vì nằm ở dưới đó quá lâu nên anh chị chuột rút, rên rỉ vì đau. Tôi mường tượng ra được chuyện gì đang xảy ra. Hóa ra sau khi cãi nhau với tôi, chồng tôi đến nhà Linh để âu yếm. Tôi cười đau xót, chồng và bạn thân ngoại tình mà tôi chẳng hề hay biết.

    Chồng tôi chui ra khỏi gầm giường, xin tôi tha thứ. Anh ấy nói không muốn ly hôn vợ, ảnh hưởng sự nghiệp đang trên đà. Anh ấy còn nói qua lại với Linh chỉ là phút chốc chơi bời, Linh cũng không có ý định lâu dài với anh ấy.

    Tôi quá đau đớn và thất vọng, đi thẳng ra khỏi nơi đó. Cảm giác bị hai người mình quý mến phản bội thật rất khổ sở. Giờ tôi phải làm sao đây?

  • 4 tư thế khiến nàng thăng hoa ngay cả khi ‘cậu nhỏ’ khiêm tốn –

    Tôi lấy vợ đã mấy tháng nay. Vợ tôi tuy chưa nói gì nhưng tôi cảm nhận nàng luôn giả vờ cực khoái. Còn tôi thì luôn lo lắng vì “súng” quá nhỏ, không làm vợ thỏa mãn.

    Tôi e chuyện “súng ống” khiêm tốn quá sẽ ảnh hưởng tới cuộc hôn nhân sau này của chúng tôi. Xin bác sĩ tư vấn để “súng nhỏ” cũng có thể mang lại khoái cảm đồng điệu, để cuộc hôn nhân của chúng tôi được hạnh phúc.

    Thanh Vinh (Hà Nam)

    Riêng tư tưởng “luôn lo lắng vì súng nhỏ” đã làm bạn mất tự tin trên giường rồi. Thực tế nhiều chàng “súng ống” khiêm tốn, nhưng vẫn mang lại khoái cảm đầy đủ cho vợ bằng cách sử dụng một số “mẹo” hay khi â* ái.

    Hai vợ chồng bạn hãy cùng khám phá các tư thế yêu phù hợp với “súng nhỏ”, cho phép “cậu nhỏ” thâm nhập sâu hơn. Nên tập trung kỹ vào giai đoạn “làm nóng ” thường xuyên để bổ trợ cho đời sống t*** dục của mình (phụ nữ chỉ 20 giây là giải phóng số oxytoxin và khiến nàng dễ chịu).

    Những chàng “súng nhỏ” hãy luyện tập cho “dẻo” đôi tay kích vào chỗ nàng thích trong lúc “yêu” mà không cần tới những thủ thuật khác. Đôi tay có thể đảm đương phần lớn vai trò của “cậu nhỏ”, hỗ trợ rất đắc lực lúc “yêu”, đáp ứng khoái cảm cực lớn cho mong đợi của nàng.

    Ngoài ra có một số tư thế phổ biến, thích hợp cho chàng “súng nhỏ” như tư thế con rắn, tư thế “yêu” quay lưng, tư thế “tai thỏ” (hai chân nàng cuộn lên đến khi đụng “tai”), tư thế chữ V (để chân nàng lên vai mình)… sẽ giúp nàng cảm nhận được sự nóng bỏng của “cậu nhỏ” khi thâm nhập.

    Quan trọng hơn cả là tìm những bí ẩn quyến rũ điểm G của nàng. Hai vợ chồng hãy cùng nhau tìm hiểu, áp dụng các tư thế khác để nàng thật sự hài lòng. Một số đàn ông cứ quan trọng quá về kích thước, nhưng với sự hiểu biết của cả hai vợ chồng và màn dạo đầu hoàn hảo đã chiếm đến 80% để nàng thăng hoa rồi.

  • Đám tang diễn ra yên ắng, đúng kiểu nhà nghèo: mái rạp cũ, mùi nhang lẫn khói khét, tuấn về, dáng người bảnh bao, áo sơ mi trắng, giày da bóng loáng.

    “Chiếc Điện Thoại Trong Quan Tài”

    Tôi không thân thiết lắm với nhà bà Hảo, chỉ là hàng xóm lâu năm. Nhà bà nằm sát bên con ngõ nhỏ, nơi mỗi sáng bà vẫn ngồi nhổ cỏ, chào tôi bằng nụ cười hiền. Bà có một người con trai duy nhất – Tuấn – nghe nói làm ăn xa, ít về thăm.

    Khi nghe tin bà mất, tôi cũng hơi sững. Mới tuần trước còn thấy bà ra chợ, giờ đã nằm trong quan tài. Người ta bảo bà đột quỵ trong lúc đang nấu cơm.

    Đám tang diễn ra yên ắng, đúng kiểu nhà nghèo: mái rạp cũ, mùi nhang lẫn khói khét. Tuấn về, dáng người bảnh bao, áo sơ mi trắng, giày da bóng loáng. Anh quỳ lạy, mặt không biểu cảm, chỉ thi thoảng lau mồ hôi trên trán. Có người thì thầm:
    – Cũng may còn biết về kịp, chứ không mẹ chết cũng chẳng thấy mặt.

    Tôi chẳng để tâm, chỉ thấy ánh mắt anh ta lơ đãng, không có gì giống ánh nhìn của một đứa con vừa mất mẹ.


    Đến buổi chiều, khi quan tài được hạ xuống huyệt, mọi người cùng đứng im, nghe tiếng đất rơi lộp bộp trên nắp gỗ. Khói nhang bay nghi ngút, tiếng tụng kinh văng vẳng. Tuấn quỳ bên mép mộ, mắt rưng rưng. Tôi thoáng nghĩ, có lẽ anh ta cũng biết thương mẹ đấy chứ.

    Khi mọi người sắp sửa rời đi, Tuấn bỗng la lớn:

    – Khoan! Khoan đã!

    Ai nấy giật mình quay lại. Anh ta chạy tới chỗ ông thầy cúng, mặt tái xanh:
    – Con… con để quên điện thoại trong quan tài của mẹ rồi!

    Không ai nói gì trong vài giây. Rồi tiếng xì xào lan khắp đám tang.
    – Trời đất ơi, có nhầm không?
    – Đã chôn rồi còn muốn đào lên à?

    Tuấn hổn hển, giọng gấp:
    – Điện thoại con để trong túi áo mẹ lúc thay đồ tang. Nó có dữ liệu làm ăn quan trọng, mất là tiêu! Là tiêu thật mà!

    Ông thầy cúng lắc đầu, cha xứ cũng ngăn:
    – Con à, đừng động vào người chết. Chuyện gì cũng có cách, nhưng tuyệt đối không được làm vậy.

    Nhưng Tuấn vẫn năn nỉ, nước mắt lưng tròng, quỳ sụp xuống nền đất:
    – Con xin các bác! Con lạy, chỉ mở nắp một lát thôi, con lấy ra rồi đóng lại ngay! Mẹ con chắc cũng hiểu mà…

    Cảnh tượng ấy khiến nhiều người mềm lòng. Bà con xung quanh nhìn nhau, có người thở dài:
    – Thôi, nó tội, lỡ thật thì khổ.

    Vài người thanh niên bèn cầm xẻng, lật từng lớp đất mới đắp. Tôi đứng bên, lòng dâng cảm giác bất an. Trong đầu tôi vang lên một câu hỏi không tên: Điện thoại quan trọng đến mức phải đào mộ mẹ sao?


    Một lát sau, quan tài được kéo lên. Nắp gỗ bung ra, mùi nhang trộn lẫn hơi đất ẩm phả ra lạnh buốt. Bên trong, bà Hảo nằm yên, khuôn mặt đã sạm đi nhưng vẫn thanh thản. Tuấn run rẩy cúi xuống.

    Anh ta lục túi áo quan, rồi thò tay vào bên hông, nơi bà ôm một túi vải nhỏ. Không thấy điện thoại nào cả. Anh bỗng giật mạnh túi ra.

    Tiếng túi rách khẽ vang, và trong khoảnh khắc ấy, một chuỗi vàng, vài nhẫn tròn, và mấy tờ tiền gói trong giấy trắng rơi xuống.

    Không khí đông cứng.
    Không ai nói gì.
    Tuấn sững lại nửa giây, rồi cúi nhanh xuống, nhặt từng thứ bỏ vào túi áo, mặt lạnh như đá.

    Một bác trung niên đứng gần buột miệng:
    – Thế… điện thoại đâu?

    Tuấn ngẩng lên, cười gượng:
    – Chắc mẹ cầm nhầm túi khác… thôi để con mang cất cho khỏi thất lạc.

    Không ai đáp. Ông thầy cúng nhìn anh ta thật lâu, rồi quay đi.
    Tôi thấy rõ bàn tay anh run, nhưng không phải vì xúc động – mà vì sợ.


    Đêm ấy, tôi không ngủ được. Hình ảnh bà Hảo trong quan tài, đôi tay gầy cứng đờ ôm lấy túi vải nhỏ, cứ hiện lên mãi.
    Ngày xưa bà từng nói: “Già rồi, có gì quý đâu, chỉ giữ ít vàng phòng thân, lúc chết thì mang theo cho nhẹ nợ.”

    Không ai ngờ, thứ bà mang theo xuống mộ lại là cái cớ để người con trai duy nhất của bà đào mộ chính mẹ mình.


    Sáng hôm sau, mưa lất phất. Tôi đi qua nhà bà Hảo. Cánh cổng khép hờ, trong sân còn nguyên mùi nhang. Tuấn đang chất đồ lên xe, chắc sắp về thành phố. Thấy tôi, anh ta chỉ gật đầu, không nói gì. Trên ngón tay anh lấp lánh ánh vàng.

    Tôi đứng nhìn theo, lòng nghẹn lại.

    Người ta nói, mất mẹ là mất bầu trời. Nhưng có lẽ, có những đứa con chưa bao giờ biết ngẩng lên trời để thấy mẹ ở đó.
    Với chúng, chỉ có đất – và thứ được chôn cùng trong đất.