Blog

  • Cặp đôi vừa cưới 30 phút đã gặp b;;i kịch k;inh h;oàng

    Em vẫn không tin được là chúng ta đã cưới rồi!” – cô thì thầm.

    Minh cười: “Anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi.”

    Cả hai đắm chìm trong niềm hạnh phúc, không hề biết rằng một chiếc xe tải lớn phía sau đang lao đến với tốc độ kinh hoàng.

    Một tiếng động chát chúa vang lên.

    Chiếc Mercedes bị húc mạnh từ phía sau, văng xa gần 10 mét trước khi lật nhào xuống vệ đường. Tiếng kính vỡ loảng xoảng, tiếng kim loại va chạm vang lên trong không trung.

    Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ như quay chậm. Ngọc hét lên trong hoảng loạn, tay cô cố nắm lấy Minh nhưng cơ thể bị quăng về phía trước. Minh cũng hét lớn, cố với lấy cô nhưng vô ích.

    Rồi tất cả chìm vào bóng tối.

    Tiếng còi xe cứu thương vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh. Người đi đường vội vã chạy đến, cố giúp đỡ nhưng cảnh tượng trước mắt khiến họ chết lặng.

    Chiếc xe hơi bị bẹp dúm. Máu loang lổ trên đường nhựa.

    Nhân viên cứu hộ phải mất hơn 15 phút để kéo hai nạn nhân ra khỏi đống đổ nát. Ngọc được đưa đi cấp cứu trong tình trạng nguy kịch. Minh, với những vết thương nặng, cố gắng thều thào một điều gì đó nhưng rồi rơi vào hôn mê.

    Tại bệnh viện, bác sĩ chạy đua với thời gian để giành giật mạng sống cho hai người. Nhưng sau nhiều giờ phẫu thuật, một tin dữ được báo ra:

    Minh đã không qua khỏi.

    Ngọc tỉnh dậy sau cơn hôn mê, nhưng khi cô hỏi về chồng, không ai dám trả lời.

    Và khi sự thật được tiết lộ, cô hét lên thảm thiết, nước mắt tuôn trào.

    Hạnh phúc vừa chạm tay chưa đầy một giờ, giờ đây cô đã trở thành góa phụ.

    Cảnh sát vào cuộc điều tra và phát hiện điều bất ngờ: vụ tai nạn không phải do sự cố giao thông bình thường.

    Chiếc xe tải gây tai nạn đã cố tình lao vào xe của Minh và Ngọc. Tài xế xe tải là một người đàn ông trung niên, khi bị bắt, hắn lộ vẻ hoảng loạn và không ngừng lẩm bẩm: “Tôi không cố ý… Tôi chỉ làm theo lệnh…”

    Lệnh của ai?

    Điều tra sâu hơn, cảnh sát phát hiện một bí mật động trời: tai nạn này có thể là một vụ mưu sát được lên kế hoạch từ trước.

    Ngọc, dù suy sụp, vẫn muốn biết sự thật. Cô bắt đầu nhớ lại những điều kỳ lạ trước đám cưới: những cuộc gọi nặc danh, những bức thư cảnh báo cô đừng lấy Minh.

    Khi cảnh sát mở rộng điều tra, họ phát hiện ra một nhân vật đáng ngờ: Hà – người yêu cũ của Minh.

    Hà từng có mối tình sâu đậm với Minh nhưng bị anh chia tay để đến với Ngọc. Sau khi chia tay, cô ta rơi vào trầm cảm, từng đe dọa sẽ trả thù nếu Minh cưới người khác.

    Những bằng chứng dần hé lộ: Hà đã thuê tài xế xe tải để “dàn dựng một vụ tai nạn”. Cô ta muốn Minh sống nhưng bị thương nặng, buộc phải quay về với mình. Nhưng kế hoạch đã đi quá xa.

    Khi bị bắt, Hà chỉ cười nhạt:
    “Anh ấy đáng lẽ phải là của tôi.”

    Sau vụ án, Hà bị kết án tù chung thân, nhưng điều đó không thể đưa Minh trở lại.

    Ngọc sống những ngày còn lại với trái tim tan vỡ. Cô rời xa thành phố, đến một vùng quê hẻo lánh để tìm sự bình yên. Mỗi năm, vào ngày cưới, cô lại mang hoa đến mộ Minh, đứng thật lâu trước bia mộ lạnh lẽo.

    Một tình yêu đẹp, một cuộc hôn nhân mới chớm nở, nhưng chỉ trong 30 phút, đã bị cướp đi mãi mãi.

    Liệu số phận có quá tàn n

  • Dắt theo con gái 4 tuổi đi dự đám cưới, tôi bị nhà cô dâu “mời khéo” về

    Hôm ấy, tôi được mời đi đám cưới con gái chị bạn thân ở quê. Nghĩ đơn giản là dịp gặp gỡ, tôi dắt theo bé Na – con gái 4 tuổi – cùng đi cho vui. Na thích mặc váy xòe, tôi cũng sửa soạn cho con tươm tất, mẹ con tíu tít lên xe về làng. Đến nơi, tiệc cưới đông vui, mâm cỗ bày đầy thịt gà, bánh chưng, rượu thơm lừng. Tôi bế Na ngồi vào bàn, định bụng vừa ăn vừa trông con.

    Chưa kịp động đũa, mẹ cô dâu – chị Hạnh – bước tới, cười gượng: “Chị ơi, chị dắt bé Na theo à? Nhà em tính cỗ vừa đủ, giờ thêm người sợ thiếu, mà đi hai người thì… hơi tốn kém, chị thông cảm về sớm giùm em nhé!” Tôi ngớ người, chưa kịp đáp thì chị ấy nói luôn: “Chứ để thiếu cỗ, khách lại bảo nhà em keo kiệt, chị nhỉ?” Cả bàn quay sang nhìn, tôi quê không biết chui vào đâu.

    Na ngây thơ kéo tay tôi: “Mẹ ơi, con đói, mình ăn đi!” Tôi cười méo mó, ôm con đứng dậy: “Thôi, chị hiểu rồi, mẹ con chị về đây.” Chị Hạnh còn đưa cái phong bì rỗng, bảo: “Chị cầm lấy cho vui, lần sau tính kỹ hơn nhé!” Tôi không nhận, dắt Na ra xe, lòng vừa tức vừa buồn. Trên đường về, Na hỏi: “Sao mình không ăn hả mẹ?” Tôi chỉ biết xoa đầu con: “Tại cô dâu sợ mẹ con mình ăn hết phần, con ạ!

    Về nhà, tôi kể chuyện với chồng, anh phì cười: “Đám cưới gì mà tính từng miếng ăn thế!” Từ đó, tôi rút kinh nghiệm, đi đâu cũng hỏi trước: “Có cho trẻ con đi cùng không?” chứ không lại mang cái mặt dày về như lần ấy.

  • 7 trường Đại học ở Việt Nam ra trường dễ xin việc, lọt top Đại học tốt nhất thế giới


    Mong muốn tương lai có có công việc với mức thu nhập “hậu hĩnh” nhiều sinh viên đang băn khoăn tìm kiếm trường Đại học để tốt nghiệp dễ tìm việc tốt, lương cao. Theo khảo sát, dưới đây là 7 trường Đại học ở Việt Nam sinh viên ra trường dễ xin việc nhất:

    1. Đại học Ngoại Thương

    Một trong các trường Đại học ra trường dễ xin việc nhất tại Việt Nam là trường Đại học Ngoại Thương. Luôn thuộc Top 5 trường chất lượng nhất. Nhóm ngành đào tạo ở trường gồm: Kinh tế quốc tế và Luật, Kinh doanh quốc tế, Quản trị kinh doanh, Ngôn ngữ Anh, Pháp, Trung, Nhật… Bên cạnh đó, còn có ký túc xá đầy đủ tiện ích cơ bản cho hàng nghìn sinh viên nội trú.

    Sinh viên Đại học Ngoại thương không chỉ được trau dồi kiến thức về chuyên môn, mà còn được đào tạo trở thành những cử nhân xuất sắc. Cũng chính vì thế, sinh viên tốt nghiệp thường có ưu thế tìm việc làm tại các doanh nghiệp hàng đầu quốc gia. Đại học Ngoại Thương hiện sở hữu 2 cơ sở tại phía Bắc và phía Nam thuộc những trường đại học danh tiếng của Việt Nam.

    2. Trường Đại học FPT

    Theo thống kê những năm gần đây, Đại học FPT là trường có 98% sinh viên có việc làm ngay sau tốt nghiệp, riêng ở khu vực TPHCM là 100%. Trong đó có 19% số sinh viên tốt nghiệp làm việc tại nước ngoài, 5% tự khởi nghiệp. Chương trình đào tạo tại đây tốt và môi trường phù hợp cho sinh viên phát triển là lợi thế lớn khi tuyển dụng. Các doanh nghiệp lớn luôn săn đón sinh viên Đại học FPT ngay từ khi chưa tốt nghiệp.

    3. Trường Đại học Y Hà Nội

    Trường Đại học Y Hà Nội là một trong số ít các trường dạy chuyên ngành Y khoa chất lượng. Nơi đào tạo có giáo trình đào tạo nghiêm túc và nhiều nghiên cứu trong Khoa học sức khỏe. Nhóm ngành đào tạo hiện tại của trường bao gồm: Y khoa, Y học cổ truyền, Răng hàm mặt, Điều dưỡng…

    Sinh viên theo học sẽ được đào tạo với đội ngũ là các chuyên gia hàng đầu trong cả nước. Theo đánh giá, chất lượng tại đây ngang hàng với các trường trong khu vực Á đông. Do đó, bạn trẻ không cần lo lắng về cơ hội việc làm trong tương lai. Bên cạnh đó, ký túc xá Đại học Y Hà Nội cung cấp chỗ ở cho 2000 sinh viên nội trú. Học phí trung bình là 14.300.000 đồng/năm.

    4. Trường Đại học RMIT

    RMIT là môi trường đào tạo quốc tế đầu tiên tại Việt Nam, bằng cấp được công nhận trên toàn thế giới. Vì thế, đây là một trong các trường Đại học ra trường dễ xin việc nhất trong và ngoài nước. Theo thống kê năm 2016 sinh viên sau khi tốt nghiệp RMIT, có 83,7% sinh viên có việc làm ngay. Trong đó có 26,2% khởi nghiệp, tự kinh doanh và số còn lại khoảng 21,2% sẽ tiếp tục học cao học.

    Bên cạnh chất lượng đào tạo, RMIT được đánh giá cao nhờ sở hữu cơ sở vật chất hiện đại và chương trình đào tạo quốc tế chất lượng. Khi học tập tại trường, sinh viên có thêm cơ hội được đi du học ở nhiều trường phát triển trên thế giới. Trường đang đào tạo những ngành hot nhất như: Hàng không, Quản trị kinh doanh, Công nghệ thông tin, Digital Marketing,…

    5. Trường Đại học VinUniversity

    Trường Đại học VinUniversity (thành lập từ năm 2019) thuộc hệ tư thục phi lợi nhuận đầu tiên tại Việt Nam. Trường có chất lượng đào tạo đạt chuẩn quốc tế, tập trung vào các lĩnh vực như: Kỹ thuật, Máy tính và Công nghệ thông tin, Quản lý và Kinh doanh… VinUni đảm bảo đầu ra tốt, với cơ hội công việc mang lại thu nhập cao cho sinh viên. Dù mới thành lập nhưng Đại học VinUniversity hứa hẹn sẽ là một trong những ngôi trường có chất lượng đào tạo và cơ sở vật chất tốt nhất.

    6. Trường Đại học Công nghệ Swinburne

    Đại học Công nghệ Swinburne Việt Nam, thành lập năm 2019, là trường đại học quốc tế ở Hà Nội xếp hạng 321 đại học tốt nhất thế giới (theo QS Ranking 2021, đào tạo những công dân toàn cầu với hệ thống giáo dục chất lượng. Trường Đại học Công nghệ Swinburne thuộc top những ngôi trường ra trường dễ xin việc nhất hiện nay với chương trình đào tạo với 3 ngành chính: Công nghệ thông tin, Kinh doanh và Truyền thông đa phương tiện. Nơi đây cũng quy tụ các giảng viên, tiến sĩ có những công trình nghiên cứu quốc tế.

    Trường Đại học Công nghệ Swinburne thuộc những trường dễ xin việc sau khi ra trường, từng lọt top những đại học tốt của thế giới

    7. Đại học Ngoại ngữ

    Đại học Ngoại ngữ thành lập năm 1955 (thuộc ĐHQGHN), thuộc nhóm trường trọng điểm quốc gia. Nơi đây chuyên đào tạo nguồn nhân lực như giảng viên, cán bộ giảng dạy Ngoại ngữ khắp cả nước, nơi quy tụ nhiều tiến sĩ đầu ngành.

    giaitri.thoibaovhnt.vn
    https://www.giaitri.thoibaovhnt.com.vn/7-truong-dai-hoc-o-viet-nam-ra-truong-de-xin-viec-lot-top-dai-hoc-tot-nhat-the-gioi-732122.html
    Mộc

  • Những ngày cuối đời của anh rể, tôi bối rối khi anh gọi tôi vào phòng rồi đưa 3 tỷ cùng lời đề nghị rù-ng mình? Tôi có nên giúp anh?

    Mặc dù tôi cũng rất thương cho số phận của anh, nhưng với điều kiện này với tôi thật sự quá khó để chấp nhận.

    Chị gái tôi lấy chồng cũng gần 7 năm, có hai con trai gái đủ đầy. Nhưng cuộc sống hôn nhân của anh chị có vẻ không hòa thuận lắm. Chị gái hay kể khổ rằng chồng keo kiệt sống dè sẻn từng đồng. Anh kiếm tiền giỏi nhưng lại chẳng đưa vợ được bao nhiêu. Chị than thở mỗi tháng phải bỏ tiền lương của mình ra để chi tiêu trong nhà.

    Vì nghe chị gái nói thế quá nhiều nên tôi dần không có thiện cảm với anh rể. Tôi thấy chị gái mình phải khổ sở khi sống cùng người chồng chi li từng đồng như thế. Dù anh ấy có kiếm được nhiều, tài giỏi thế nào thì tôi cũng không thấy tôn trọng như trước nữa.

    Cách đây mấy tháng, tôi nghe tin anh rể bị mắc bệnh ung thư gan, không còn sống được bao lâu. Tôi biết gia đình chị gái đang rối rắm vì anh rể bệnh nặng nên thường ghé thăm, phụ giúp việc nhà, động viên chị gái.

    Tôi nghe chị gái tâm sự không biết anh rể để tiền ở đâu, sao phải giấu vợ như thế? Thậm chí, chị còn hỏi thẳng chồng vài lần nhưng anh chỉ im lặng. Tôi biết là chị gái sợ chồng qua đời thì mình sống vất vả. Nhưng anh rể đang đau ốm, chị lại thường hỏi như thế thì không hay. Nhưng dù tôi có khuyên chị thế nào, chị vẫn không ngừng lải nhải chuyện tế nhị này.

    Khoảng một tuần trước, lúc tôi đến thăm anh rể thì chị gái đã ra ngoài đi siêu thị. Anh gọi tôi vào nói chuyện. Bệnh tình của anh đã trở nặng, người gầy rộc, anh nặng nề nói với tôi:

    “Chắc anh không qua khỏi đợt này. Em giữ giúp anh 3 tỷ nhé”.

    Tôi bất ngờ vô cùng. Một là vì số tiền anh rể nói ra quả thật rất lớn, chị gái lại chưa từng biết qua chuyện này. Hai là vì sao anh rể không đưa số tiền đó cho vợ con mà lại muốn tôi giữ?

    Anh rể đành nói rằng chị gái tôi tiêu tiền chẳng biết nghĩ, anh ấy sống chung nên rất hiểu tính của vợ. Anh không muốn vợ tiêu xài hoang phí số tiền anh cực nhọc tích góp bao lâu nay. Anh rể muốn tôi giữ tiền giúp để nuôi con học hành. Anh dặn tôi chỉ khi nào chị gái khó khăn thì hãy đưa một ít cho chị xài. Anh biết mình không sống được bao lâu, nhưng vẫn nặng lòng lo cho vợ con sau này.

    Tôi nghe anh rể nhờ vả mà lòng rối bời. Từ trước đến nay tôi toàn nghe chị gái kể xấu về chồng, làm tôi cũng không có thiện cảm với anh. Giờ nghe anh nói thế tôi biết anh là người chồng tốt, đến lúc cuối đời vẫn muốn lo vợ con thiếu ăn thiếu mặc. Nhưng nếu chị gái tôi biết chuyện anh nhờ vả tôi thì thế nào, liệu có làm chị em cạch mặt nhau không? Tôi phải làm sao đây?

  • Đi họp lớp, người bạn giàu nhất phát cho mỗi người 1 phong

    Hai mươi năm trôi qua kể từ ngày chúng tôi rời ghế nhà trường. Mỗi người một cuộc đời: người thành đạt, người bình thường, người vẫn đang vật lộn từng ngày. Nhưng nổi bật nhất, vẫn là Lương – cậu bạn được mệnh danh “giàu nhất lớp”.

    Hiện Lương là chủ một công ty lớn tại quận Hoàn Kiếm, thường xuất hiện trong các chương trình từ thiện ở Hà Nội và trên mạng xã hội như hình mẫu của một người đàn ông thành đạt, giản dị và nhân hậu.

    Buổi họp lớp được tổ chức tại Nhà hàng Metropole – số 15 Ngô Quyền, Hoàn Kiếm, một không gian sang trọng với ánh đèn vàng ấm áp. Mọi người bước vào trong những bộ vest, áo dài, giày tây lấp lánh, nhìn nhau và cười chào.

    Không khí bữa tiệc

    Ngay khi ngồi xuống, không khí sôi động. Tiếng cười, tiếng nói rôm rả vang khắp phòng. Người khoe con đã du học Mỹ, người chia sẻ vừa mua căn hộ mặt phố, ai đó tự hào kể dự án triệu đô mới hoàn thành.

    “Mình vừa nhận dự án 5 triệu đô, hợp tác với khách hàng Nhật Bản, rất thuận lợi!”

    “Con mình vừa đạt học bổng sang Mỹ, lớp còn nhớ chứ?”

    “Nhà mình vừa tậu thêm căn hộ Times City, giá hơn 10 tỷ, đầu tư sinh lời tuyệt vời!”

    Mọi người cười nói, khoe thành tựu, giàu có, địa vị. Nhưng giữa những câu chuyện đó, ai cũng chợt im lặng, lướt nhìn quanh để đo xem mình đã “đạt” bao nhiêu so với người khác.

    Trong khi tất cả đang khoe khoang, Lương lại bình thản. Anh không nói về tài sản hay dự án, mà hỏi han từng người: con cái, nơi ở, ai còn ở quê, ai đã lên thành phố. Lời nói của anh dịu dàng, trầm ấm, như đưa mọi người trở về tuổi học trò, về những ước mơ chưa phai.

    Cao trào: món quà bất ngờ

    Khi tiệc gần tàn, mọi người vẫn chưa ngớt khoe về xe mới, chuyến du lịch châu Âu, dự án kinh doanh… thì Lương đứng dậy, mọi ánh mắt đều hướng về anh.

    “Hai mươi năm rồi, có những điều ta quên đi… nhưng có những điều nên được nhớ lại. Hôm nay, coi như món quà nhỏ để mọi người mang về,”


    Anh trao từng phong bì trắng cho mọi người, rồi dặn: “Về nhà rồi hãy mở nhé.”

    Cả phòng chợt lặng đi. Một bữa tiệc giàu sang, khoe mẽ bỗng lắng xuống trước cử chỉ giản dị nhưng ẩn chứa nhiều ý nghĩa.

    Bên trong chiếc phong bì

    Về đến nhà, tôi mới mở phong bì. Không phải tiền, không phải thẻ quà tặng. Thay vào đó là một tờ giấy nhỏ kèm bức ảnh cả lớp chụp năm cuối cấp 3 tại

    trường THPT Trần Phú, Hà Nội. Dưới bức ảnh là dòng chữ nắn nót của Lương:

    “Nếu có thể quay lại, tôi vẫn muốn được ngồi cùng các bạn thêm một lần nữa, trong căn phòng cũ, với những ước mơ chưa kịp phai. Hãy giữ lại điều tốt đẹp nhất của thanh xuân.”

    Phía sau tờ giấy, là dòng chữ khiến tôi nghẹn lời:

    “Tôi đã chuẩn bị một quỹ học bổng mang tên lớp 12A1 – Trường THPT Trần Phú. Mỗi năm sẽ giúp 3 sinh viên nghèo ở trường cũ. Mỗi người bạn hôm nay, chính là đồng sáng lập.”

    Tôi đọc đi đọc lại, mắt cay cay. Không phải vì giá trị vật chất, mà vì tấm lòng sâu sắc của Lương – cậu bạn năm xưa.

    Hóa ra, thứ khiến người ta “giàu” không phải số tiền trong tài khoản, mà là cách họ dùng nó để gieo lại điều tử tế. Lương có thể dễ dàng tặng tiền mặt dày cộp, nhưng anh chọn cách khác: để mỗi người, khi mở phong bì, đều chạm đến ký ức đẹp nhất của mình và cùng nhau bắt đầu một việc ý nghĩa.

    Nhóm chat lớp sau đó nhộn nhịp lạ thường. Người viết: “Mình đã khóc”, người khác: “Lâu lắm mới cảm nhận được sự ấm áp đến vậy.” Một số còn đề nghị cùng góp thêm vào quỹ học bổng, biến sáng kiến của Lương thành hành động chung của cả lớp.

    Tối hôm đó, tôi ép bức ảnh vào khung, ánh đèn chiếu lên gương mặt từng người bạn. Tôi tin, tất cả những ai từng mở phong bì ấy sẽ mãi không quên cảm giác trong đêm hôm đó. Một món quà không đắt tiền, nhưng ấm lòng suốt đời.

  • Con trai lương 20 triệu,. 3 năm nay tháng nào con cũng gửi về cho mẹ 15 triệu. Nhưng mấy tháng nay không thấy con gửi gì, mẹ vội lên phòng trọ của con kiểm tra thì ch//ết đứng..

    Con trai lương 40 triệu, 3 năm nay tháng nào con cũng gửi về cho mẹ 15 triệu. Nhưng mấy tháng nay không thấy con gửi gì, quá sốt ruột mẹ vội lên phòng trọ của con kiểm tra thì ch//ết đứng…

    Con trai tôi, Hùng, ra trường được 3 năm nay. Ngày con báo tin trúng tuyển ‘àm nhân viên cho công ty nước ngoài, lương 40 triệu đồng, tôi mừng chảy nước mắt.

    Suốt 3 năm qua, tháng nào con cũng gửi về nhà 15 triệu, bảo tôi giữ để lo cho bố mẹ già và em gái đi học. Tôi vừa tự hào vừa thương con, lòng nhẹ nhõm khi thấy con dù còn trẻ vẫn biết nghĩ cho gia đình.

    Nhưng mấy tháng nay, tiền không thấy về. Tôi gọi điện, nhắn tin mà Hùng không trả lời. Lòng tôi bắt đầu nặng trĩu, cảm giác lo lắng dần chuyển thành bất an. Hùng là con trai duy nhất, lỡ có mệnh hệ gì…

    Ngày hôm đó, tôi quyết định lên phòng trọ của con ở trung tâm thành phố, dù tim đập liên hồi, chân run bần bật. Khi tới nơi, đứng trước cửa phòng trọ, tôi gõ cửa nhiều lần, tiếng nhạc nhỏ trong phòng vẫn phát ra. Tôi gọi tên con, nhưng không ai trả lời.

    Không chần chừ, tôi dùng chìa khóa dự phòng mở cửa…

    Cảnh tượng trước mắt khiến tôi ch;;ế;;t lặng….

    Căn phòng tối tăm, đồ đạc lộn xộn khắp nơi. Trên giường, Hùng nằm im bất động, khuôn mặt trắng bệch, tay run rẩy nắm chặt vài tờ giấy. Những biên lai vay mượn tiền rải khắp sàn nhà, điện thoại tắt nguồn, ví rỗng.

    Tôi hốt hoảng: “Hùng! Con! Con có nghe mẹ không?”
    Nhưng không một tiếng đáp lại.

    Tôi chạy lại lay con, đầu óc quay cuồng, nước mắt chảy xuống. Trong khoảnh khắc ấy, tim tôi như ngừng đập, tưởng chừng mất con mãi mãi. Nhưng rồi, Hùng thều thào:
    “Mẹ… mẹ đừng khóc… Con… con ổn mà… chỉ là…”

    Cậu yếu ớt ngồi dậy, giọng run run: “Mấy tháng nay, con mệt lắm, áp lực quá… Tiền gửi về mẹ, con đã phải vay nặng lãi… Con muốn trả nợ cho mẹ, nhưng giờ không xoay xở được nữa… Con sợ mẹ biết, con không muốn mẹ lo.”

    Tôi ôm con, vừa khóc vừa tự trách mình: bao nhiêu năm, tôi không biết con đã phải chịu đựng một mình, âm thầm hy sinh từng đồng lương để lo cho mẹ và em gái.

    Cậu kể từng chuyện một: những lần phải vay nóng, những cãi vã với chủ nợ, những đêm thức trắng lo không có tiền trả, đến mức gần như kiệt sức. Mỗi tháng, con vẫn cố gắng gửi về mẹ 15 triệu, nhưng mấy tháng nay cạn kiệt, không còn gì để gửi.

    Tôi vừa đau xót vừa giận bản thân, vì chính tôi là lý do Hùng phải chịu đựng đến vậy. Trong căn phòng nhỏ tối tăm, hai mẹ con ngồi ôm nhau, giữa núi giấy tờ vay mượn, nước mắt lẫn nỗi sợ hãi. Tôi biết từ giờ, không gì quan trọng hơn là chăm sóc Hùng, để con không phải gánh nặng một mình nữa.

    Nhưng trong sâu thẳm, tôi hiểu rằng: sự hy sinh thầm lặng của con, nếu không được nhìn thấy kịp thời, có thể sẽ để lại hậu quả mà không ai lường trước được.

  • ‘Ngã ngửa’ khi phát hiện vợ đi tập yoga trong… nhà nghỉ

    Anh cười thầm, hóa ra sáng nào vợ anh cũng “tập yoga” trong nhà nghỉ.

    Anh và chị ᵭã từng có thời yêu nhau say ᵭắm, vượt qua cả sự phản ᵭṓi của gia ᵭình chị vì anh hơn chị 1 giáp. Sau ⱪhi ra trường chỉ vài năm, anh ᵭã ngṑi ʟên ᵭược chức trưởng phòng nhȃn sự của 1 cȏng ty xuất nhập ⱪhẩu có tiḗng. Sau này do bị bó buộc vḕ thời gian và ʟời ra tiḗng vào nên anh ᵭã nghỉ việc ᵭể mở cȏng ty riêng ⱪinh doanh vḕ các dịch vụ giáo d:ục. Vḕ phần chị, người con gái từ nȏng thȏn ʟên thành phṓ, với tấm bằng ᵭỏ Đại học, chị cũng xin ᵭược ʟàm giáo viên dạy Tiḗng Anh cấp 2 ở Hà Nội. Kḗt hȏn xong, chị sinh ʟiḕn 2 bé, 1 trai 1 gái ⱪháu ⱪhỉnh giṓng anh y ᵭúc. Nhưng rṑi những tháng ngày tươi ᵭẹp chưa ⱪéo dài bao ʟȃu thì những ngày ᵭen tṓi ᵭã ập xuṓng cái gia ᵭình nhỏ bé ấy, nói chính xác hơn những tháng ngày ᵭó như án tử hình dành cho anh – 1 người chṑng, 1 người cha ʟuȏn hḗt mực yêu thương, quan tȃm và săn sóc cho tổ ấm của mình.

    Vợ anh ngay từ ⱪhi ᵭặt chȃn vào trường, chị ᵭã nổi tiḗng với phương pháp dạy tṓt nên chị ᵭược phong ʟàm giáo viên dạy giỏi và thường xuyên ᵭược cử ᵭi cȏng tác ở các tỉnh ⱪhác. Có ʟẽ vì những ʟần xa gia ᵭình ʟiên miên như vậy ᵭã ʟàm cho con người và tȃm tính chị thay ᵭổi.

    Trong 1 ʟần anh ᵭi cȏng tác từ Singapore vḕ, vì muṓn dành bất ngờ cho vợ nên anh ᵭã ⱪhȏng báo trước mà ᵭi thẳng vḕ nhà. Mới bước chȃn vào cửa, anh ᵭã nghe tiḗng nói chuyện ᵭiện thoại nhẹ nhàng của vợ với ai ᵭó. Ban ᵭầu anh nghĩ, chắc vợ anh xa chṑng nên mới gọi cho mấy bà tám hṑi ᵭại học buȏn chuyện. Nào ngờ anh như muṓn rụng rời tay chȃn ⱪhi nghe ᵭược vợ anh nũng nịu: “Em yêu anh, εm mua sẵn quà cho anh ᵭȃy rṑi, ừ ừ ʟát εm mang sang cho anh nha…”.

    Anh xách chiḗc vali ʟên bước nhanh ra ⱪhỏi nhà, anh ⱪhȏng muṓn nghe thêm bất cứ cȃu nào phát ra từ miệng vợ mình nữa, ᵭầu óc anh rṓi bời, tim ᵭập ʟoạn xạ, anh cảm giác như mình ⱪhȏng thể thở nổi. Anh biḗt rõ vợ anh ᵭang dan díu với tình nhȃn, có ʟỗi với mình nhưng bất giác trong tȃm ⱪhảm anh vẫn muṓn giữ cái gia ᵭình nhỏ bé ấy. Anh ᵭứng ᵭầu ᵭường gọi ᵭiện cho chị bảo anh ᵭang trên taxi sắp vḕ nhà. Mở cửa cho anh, chị vṑn vã ȏm hȏn chṑng rṑi sà vào ʟòng anh: “Sao anh ⱪhȏng vḕ sớm hơn, εm với con nhớ anh muṓn ᵭiên ʟên ᵭȃy này”. Anh có cảm giác ghê tởm cái con người này nhưng anh vẫn phải nhẹ giọng ᵭể xem chị có còn màn ⱪịch nào ⱪhác dành cho anh.

     Anh thực sự sṓc ⱪhi nhận ra vợ anh ⱪhȏng hḕ cảm thấy tội ʟỗi với chṑng và con 1 chút nào (Ảnh minh họa).

    Tṓi hȏm ấy, ʟúc tắt ᵭèn ᵭi ngủ anh quay sang ȏm chầm ʟấy chị rṑi thỏ thẻ “Sau này anh sẽ hạn chḗ ᵭi cȏng tác ᵭể εm và con ᵭỡ phải ở nhà một mình nhé”. Anh những tưởng chị sẽ giả bộ vui mừng ⱪhȏn xiḗt ⱪhi nghe thḗ, nào ngờ chị nhanh nhảu: “Em và con ở nhà ⱪhȏng sao ᵭȃu, anh cứ ᵭi cȏng tác thoải mái ᵭi, ᵭàn ȏng xȃy nhà, ᵭàn bà xȃy tổ ấm mà”. Anh thực sự sṓc ⱪhi nhận ra vợ anh ⱪhȏng hḕ cảm thấy tội ʟỗi với chṑng và con 1 chút nào. Đêm ᵭó, anh thức trắng.

    Sáng hȏm sau, 5h sáng chị ᵭã dậy ᵭi tập yoga ᵭể ra ⱪhỏi nhà. Trước ⱪhi ᵭi, chị ⱪhȏng quên hȏn má anh bảo “Anh cứ ngủ ᵭi, εm ᵭi tập vḕ rṑi chuẩn bị ᵭṑ ăn sáng cho bṓ con anh sau nha”. Chị vừa phóng xe ra ⱪhỏi nhà, anh ʟiḕn vơ vội chìa ⱪhóa theo sau tít ᵭằng xa ᵭể ⱪhỏi bị phát hiện. Đi ᵭược chừng 15 phút anh ⱪhȏng ⱪhỏi bất ngờ ⱪhi chị dừng xe trước 1 nhà nghỉ nằm trong con hẻm nhỏ ⱪín ᵭáo. Anh cười thầm, hóa ra sáng nào vợ anh cũng “tập yoga” trong này.

    Anh thất thểu trở vḕ nhà, ngậm ᵭắng nuṓt cay xem như ⱪhȏng có chuyện gì xảy ra. 1 tiḗng sau chị vḕ chuẩn bị ᵭṑ ăn sáng, thay áo quần cho tụi nhỏ rṑi ᵭi ʟàm cùng anh. Trước ⱪhi ra ⱪhỏi nhà anh còn “nắn gȃn” chị bằng cȃu: “Vợ anh ʟà nhất ᵭấy, có ai ᵭược rủng rỉnh như εm, con cái ʟại ngoan ngoãn, chṑng thì chiḕu chuộng…”.

    Anh cười thầm, hóa ra sáng nào vợ anh cũng “tập yoga” trong nhà nghỉ.Tṓi tṓi, trước ⱪhi ngủ anh cũng nói chuyện ngày xưa ⱪhó ⱪhăn ra sao mới ᵭḗn ᵭược với nhau, rṑi tình yêu như chiḗc bình pha ʟê phải ᵭủ bṓn tay của hai vợ chṑng nȃng niu thì thì mới ⱪhȏng bị rơi vỡ. Rṑi ᵭàn bà như chiḗc hom giữ ʟinh hṑn, hạnh phúc, của cải của gia ᵭình nên ᵭừng bao giờ sao ʟãng mà ʟàm mất. Rṑi sự thuỷ chung của người vợ có giá trị hơn nhiḕu ʟần của cải chṑng ʟàm ra nên các cụ nói “của chṑng cȏng vợ”… Anh cṓ gắng hḗt sức ᵭể răn ᵭe, bóng gió xa gần ᵭể chị hiểu mà quay vḕ với gia ᵭình, ấy vậy mà cȃu trả ʟời anh nhận ᵭược từ chị vẫn ʟà “Từ trước ᵭḗn giờ εm chỉ biḗt có mình anh và con mà thȏi”. Dù tṓi trước anh có nói gì thì một tuần vài sáng, chị vẫn ᵭi “tập yoga”, tṓi tṓi gọi ᵭiện thủ thỉ với nhȃn tình…

    Người ta thường bảo thử ᵭàn bà ⱪhi ᵭàn ȏng ⱪhȏng có thứ gì trong tay, thử ᵭàn ȏng ⱪhi họ có trong tay tất cả. Anh ʟà người ᵭàn ȏng có trong tay tất cả, hàng ngày ᵭi ʟàm anh tiḗp xúc với bao nhiêu cȏ gái trẻ như hotgirl, vậy mà anh chưa bao giờ ʟàm gì có ʟỗi với vợ con. Ngược ᵭời thay, vợ anh ʟại ᵭi ʟẳng ʟơ với người ᵭàn ȏng ⱪhác. Trong từ ᵭiển của anh 2 từ ʟy hȏn chưa bao giờ xuất hiện. Vậy mà giờ ᵭȃy, ngay ⱪhi nằm bên cạnh người phụ nữ ᵭầu gṓi tay ấp, anh ʟờ mờ nghĩ ᵭḗn chuyện cái gia ᵭình nhỏ bé này ᵭḗn ngày sẽ tan vỡ mất…

    Anh bất giác nghĩ ᵭḗn 2 ᵭứa con chưa ᵭầy 4 tuổi, chúng sẽ ra sao ⱪhi sṓng thiḗu cả cha ʟẫn mẹ. Anh ⱪhȏng ᵭủ tự tin ᵭể 1 mình nuȏi dạy chúng vì anh nghĩ thiên chức và bản năng ʟàm mẹ của người phụ nữ ʟuȏn ʟuȏn tṓt hơn cánh ᵭàn ȏng. Anh quá ᵭau ᵭớn với sự trơ tráo ẩn ᵭằng sau vẻ ngoan ngoãn như thỏ con của chị. Từng ᵭêm anh thao thức, càng nghĩ ʟại càng ᵭau. Anh ⱪhȏng biḗt ʟàm cách nào ᵭể vạch mặt tội ngoại tình của chị.

    Đêm hȏm ấy, chờ chị ngủ say, anh sang phòng 2 con hȏn ʟên trán chúng rṑi ʟặng ʟẽ mang theo vài bộ áo quần ra sȃn bay, anh bay sang ʟại Singapore, ở bên ᵭó, có ᵭṓi tác ᵭang cần anh ʟàm ᵭại diện. Anh ᵭể ʟại cho chị một bức thư ngắn gọn nhưng ᵭủ ᵭể chị bàng hoàng và hiểu ᵭược quyḗt ᵭịnh của anh. Lần ᵭi cȏng tác này, anh coi như “ᵭánh cược” với mái ấm của mình, hoặc ʟà còn, hoặc ʟà mất, song thực ʟòng, anh vẫn hy vọng “còn nước, còn tát”, dù anh ra ᵭi với con tim tan nát…

  • 7 năm đi xuất khẩu lao động bằng tiền vợ đi vay mượn, gã chồng không 1 lần gọi về, đến ngày về thì đem theo vợ mới cùng 2 con nhỏ

    Chiều hôm anh Nam xách vali ra bến xe, mưa lất phất như tơ.
    Chị Hương dúi vào tay anh tờ giấy ghi địa chỉ và tấm ảnh gia đình chụp trước căn nhà mái tôn cũ.

    “Anh ráng làm, em với con đợi. Vay ba trăm triệu, em lo trả dần. Chỉ mong anh bình an.”

    Anh gật đầu, cười nhạt:

    “Bên đó lương cao lắm. Ba năm thôi, mình sẽ đổi đời.”

    Ba năm… nhưng rồi bảy năm trôi qua, anh không gửi về một đồng, không gọi về một cuộc.


    Chị Hương một mình nuôi con, làm thuê rửa chén, giặt đồ cho người ta.
    Ngày đi mười tiếng, đêm về vẫn ngồi ghi sổ nợ, từng dòng chữ nguệch ngoạc, ướt nhòe nước mắt.
    Con trai chị – thằng Bi – lớn lên trong tiếng chờ đợi.

    “Mẹ ơi, sao ba không về? Bạn con bảo ba nó gửi quà mỗi tháng.”
    Chị xoa đầu con, cười gượng:
    “Ba con làm xa, khi nào có tiền ba sẽ gửi. Ba thương con lắm mà.”

    Đêm, chị thường thức đến khuya, nghe tiếng mưa gõ mái tôn mà lòng thắt lại.
    Trong hộp gỗ nhỏ, chị vẫn giữ tấm ảnh cưới, lá thư đầu tiên anh gửi khi mới sang Nhật – lá thư duy nhất.
    Từ đó, im lặng kéo dài như vực thẳm.


    Bảy năm sau.
    Một buổi sáng, tiếng xe hơi dừng trước cổng.
    Hàng xóm ùa ra:

    “Chồng Hương về rồi kìa!”

    Chị Hương đặt rổ rau xuống, lòng run lên.
    Cửa xe mở, anh Nam bước ra, áo sơ mi trắng, đồng hồ sáng bóng.
    Đi bên cạnh anh là một cô gái trẻ ôm đứa bé tầm hai tuổi, tay dắt thêm một đứa lớn hơn.

    Anh nhìn chị, lạnh lùng:

    “Tôi về lấy lại nhà. Cô dọn ra khỏi đây đi.”

    Chị lặng người.

    “Anh nói gì vậy? Nhà này tôi làm thuê, trả nợ, trả lãi, dựng lại từng viên gạch…”
    Anh phẩy tay:
    “Giấy tờ vẫn tên tôi. Cô ở nhờ đủ rồi.”

    Cô gái trẻ phía sau cười nhạt:

    “Anh ơi, nói nhiều với loại người đó làm gì.”

    Thằng Bi đứng trong nhà, mắt rưng rưng:

    “Ba ơi, con là Bi đây! Con lớn rồi nè!”
    Anh Nam quay đi, không đáp.

    Chiều hôm đó, người ta thấy chị Hương ngồi ở bờ sông, tay cầm tấm ảnh cưới, bên cạnh là đôi dép cũ.
    Trời mưa tầm tã.
    Có người chạy đến, nhưng chỉ thấy chị đứng dậy, bước xuống dòng nước lạnh…
    Không ai còn gặp lại chị nữa.


    Một tháng sau, anh Nam rao bán căn nhà.
    Anh nói với hàng xóm:

    “Cô ta chết rồi, tôi cần tiền nuôi con nhỏ.”

    Nhưng từ ngày đó, trong căn nhà đêm nào cũng có tiếng nước chảy róc rách, như ai đang giặt đồ bên bờ sông.
    Anh Nam mất ngủ triền miên.
    Mỗi khi soi gương, anh thấy có bóng người phụ nữ tóc dài đứng sau lưng.
    Anh bỏ nhà, dọn lên thành phố.


    Hai năm trôi qua.
    Anh Nam phá sản, vợ mới bỏ đi theo người khác.
    Anh xin làm công nhân, lang thang ở khu trọ rẻ tiền.
    Một hôm, anh nhận được phong bì chuyển phát nhanh — không ghi người gửi.
    Bên trong là tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất — chính căn nhà cũ.
    Tên chủ sở hữu đã đổi: Nguyễn Hương.

    Anh sững sờ.

    “Không thể nào… cô ta chết rồi…”

    Dưới cùng là dòng chữ nắn nót:

    “Anh đừng lo, tôi vẫn sống. Chỉ khác là không còn ở thế giới của anh nữa.”

    Anh run rẩy, tìm đến địa chỉ ghi ở cuối thư — một ngôi trường nhỏ vùng ven thành phố.
    Người bảo vệ chỉ tay:

    “Cô Hương dạy ở dãy nhà sau, đang dạy lớp 3 đó.”

    Anh bước tới cửa lớp, qua khung cửa sổ, thấy chị Hương đang đứng giảng.
    Vẫn mái tóc dài, vẫn dáng người gầy, nhưng ánh mắt bình thản lạ thường.
    Bên cạnh chị là một người đàn ông khác, mặc áo bác sĩ, cười nói với học sinh – người ta gọi là “thầy Minh”, chồng cô giáo Hương.

    Anh Nam đứng như trời trồng.
    Khi chuông tan học vang lên, chị Hương nhìn ra, thấy anh.
    Không ngạc nhiên, không sợ hãi.
    Chị chỉ nói nhẹ:

    “Chào anh, đã lâu không gặp.”

    Anh lắp bắp:

    “Em… không chết sao? Họ nói…”
    “Tôi chỉ biến mất khỏi cuộc đời anh thôi.”

    Rồi chị bước lại gần, giọng bình thản mà sắc lạnh:

    “Anh biết căn nhà cũ giờ làm gì không? Tôi lập thành mái ấm cho phụ nữ bị chồng bỏ. Căn nhà anh đuổi tôi đi — giờ là nơi người ta tìm thấy bình yên.”

    Anh Nam cúi gằm, không nói được gì.
    Chị nhìn anh, nụ cười thoáng buồn:

    “Đời này, có những thứ mất rồi, đừng mong tìm lại.”

    Anh ngẩng lên thì chị đã quay đi, bước lên xe cùng chồng mới.
    Chiếc xe rời đi, bỏ lại anh đứng một mình giữa sân trường, mưa bắt đầu rơi lất phất — y như ngày anh ra đi bảy năm trước.

    Anh ngồi thụp xuống, bàn tay run rẩy chạm vào vũng nước mưa loang loáng.
    Trong đó phản chiếu khuôn mặt anh — già nua, mệt mỏi, và trống rỗng.


    Tối hôm ấy, người bảo vệ trường kể lại:

    “Trước khi đi, cô Hương để lại phong bì nhờ tôi đưa cho ai tên Nam tới tìm.”

    Anh mở ra — là tấm ảnh cưới cũ, đã được ép lại, kèm dòng chữ nguệch ngoạc:

    “Cảm ơn anh. Nếu không có bảy năm ấy, tôi chẳng thể trở thành con người hôm nay.”

    Anh gục xuống, nước mắt lẫn trong mưa.
    Ngoài kia, gió thổi qua hàng phượng vĩ, nghe như tiếng sông năm nào đang thì thầm —
    nhắc lại những gì anh đã đánh mất mãi mãi.

  • Em Bé Đã Mất Bất Ngờ Cử Độпg Troпg Quaп Tàι KҺιếп Mọι Ngườι Hoảпg Loạп…Hé Lộ Sự TҺật KιпҺ Hoàпg Được PҺơι Bàү

    Tiếng chuông chùa vọng lại từ xa trong một đêm cuối tháng Bảy, oi nồng mùi nhang khói quyện với hương trầm, tạo nên một không khí nặng nề, u buồn trong căn nhà nhỏ nằm sâu trong con hẻm đường Lê Văn Sĩ, Sài Gòn. Trong góc phòng khách chật hẹp, dưới ánh đèn vàng vọt, một chiếc quan tài màu trắng nhỏ xíu đặt giữa những vòng hoa tang trắng muốt, chứa đựng thân hình bé bỏng của bé Minh An – một thiên thần chỉ mới tròn 10 tháng tuổi.

    Thu Hằng, người mẹ trẻ 28 tuổi với đôi mắt sưng húp vì khóc suốt ba ngày qua, ngồi bất động bên cạnh quan tài, tay vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ xíu của con. Mới tuần trước, những ngón tay bé bỏng ấy còn nắm chặt ngón tay cô, đòi mẹ bế. Vậy mà giờ đây, chúng lạnh cóng và im lìm.

    Bên cạnh cô, Minh Khang, người chồng 33 tuổi, đang cố kìm nén những giọt nước mắt, vai run lên từng hồi. Là một kỹ sư công nghệ thông tin với công việc ổn định tại một công ty phần mềm lớn, anh luôn tự hào là trụ cột vững chắc của gia đình. Nhưng giờ đây, trước nỗi đau mất con, anh chỉ còn là một cái bóng của chính mình.

    “Sao con lại bỏ ba mẹ mà đi sớm vậy, con?” Hằng thì thầm, giọng khàn đặc vì khóc quá nhiều. “Mới hôm qua con còn cười với mẹ, còn đòi ăn cháo… Sao hôm nay con lại nằm đây?”

    Những người thân trong gia đình và hàng xóm xung quanh không ai cầm được nước mắt trước cảnh tượng đau lòng. Bà Tám ở căn nhà đối diện – người đã theo dõi từng bước lớn lên của Minh An từ ngày còn đỏ hỏn – lặng lẽ lấy khăn chấm những giọt nước mắt không ngừng rơi. Bà đã sống trong xóm này gần 40 năm, chứng kiến không biết bao nhiêu sinh ly từ biệt, nhưng chưa bao giờ bà thấy một cảnh tượng nào đau lòng như thế này.

    “Trời ơi, mới tuần trước con bé còn chạy qua nhà bà chơi…” Bà Tám thổn thức. “Nó cười dễ thương lắm, ai thấy cũng phải yêu. Vậy mà giờ…”

    Đêm đã về khuya. Chỉ còn vài giờ nữa là đến giờ đưa tang. Phần lớn người đưa tang đã ra về, chỉ còn lại những người thân thiết nhất ở lại. Trong không gian tĩnh lặng, tiếng kinh cầu siêu đều đều từ các cụ già trong xóm hòa với tiếng thở dài đau đớn của những người còn thức.

    Chị Yến , chị gái của Hằng , đang ngồi ở góc phòng, mắt đỏ hoe. Là một điều dưỡng với 12 năm kinh nghiệm tại khoa nhi Bệnh viện Nhi Đồng 1, chị không thể không cảm thấy có điều gì đó bất thường trong cách Minh An ra đi. Những câu hỏi cứ day dứt trong đầu chị, nhưng đây không phải lúc để đặt ra những nghi vấn ấy.

    Đột nhiên, khi Hằng đang vuốt ve bàn tay con lần cuối, một điều kỳ lạ xảy ra. Cô cảm nhận được một cái gì đó – một cảm giác rất nhẹ, như thể những ngón tay bé xíu đang cử động. Ban đầu, cô nghĩ đó chỉ là ảo giác do quá đau buồn và kiệt sức. Nhưng rồi…

    “Anh Khang…” Hằng thốt lên, giọng run rẩy. “Em… em cảm thấy tay con động đậy!”

    Khang vội vàng đến bên vợ, ánh mắt lo lắng. “Em bình tĩnh, có thể em mệt quá rồi.” Anh cố trấn an vợ, dù trong lòng cũng dấy lên một tia hy vọng mong manh. Nhưng rồi anh cũng cảm nhận được điều bất thường: da của Minh An không lạnh như những giờ trước, ngược lại, có một hơi ấm nhẹ tỏa ra từ thân thể bé nhỏ của con.

    “Chị Yến ơi!” Hằng gọi chị gái, giọng gấp gáp. “Chị lại đây xem!”

    Chị Yến vội vàng đến bên quan tài. Những năm kinh nghiệm làm điều dưỡng giúp chị nhanh chóng nhận ra điều bất thường khi chạm vào làn da của Minh An. Mắt chị mở to kinh ngạc.

    “Gọi cấp cứu ngay!” Chị Yến hét lên, giọng không giấu được sự kích động. “Cháu còn ấm, và hình như có nhịp mạch rất nhẹ!”

    Căn phòng bỗng chốc náo loạn. Những người còn lại vội vã chạy đến. Chú Bảy, hàng xóm sát vách, vội chạy về nhà lấy xe máy để chờ người đi gọi xe cấp cứu. Anh Tùng, em trai của Khang và cũng là một dược sĩ, chạy đi tìm bác sĩ gần nhà.

    “Bình tĩnh, mọi người bình tĩnh!” Chị Yến cố gắng giữ trật tự. “Chúng ta cần không khí thông thoáng. Ai không cần thiết thì ra ngoài một chút!”

    Khoảnh khắc chờ đợi xe cấp cứu là những phút dài đằng đẵng nhất trong đời Hằng và Khang. Họ không dám rời mắt khỏi con, sợ rằng nếu chớp mắt, điều kỳ diệu này sẽ biến mất. Chị Yến liên tục theo dõi các dấu hiệu sinh tồn của Minh An, trong lòng cầu nguyện xe cấp cứu sẽ đến thật nhanh.

    “Nhịp mạch vẫn còn, rất yếu nhưng đều,” chị Yến thông báo, giọng run run vì xúc động. “Em thấy không? Ngực cháu cũng phập phồng nhẹ – rất khó nhận ra, nhưng chắc chắn là có.”

    Hằng gật đầu, nước mắt lã chã rơi, nhưng lần này là những giọt nước mắt của hy vọng. Cô nắm chặt tay chồng, tim đập thình thịch chờ đợi. Xung quanh họ, mọi người đều nín thở theo dõi từng biến chuyển của tình hình.

    Tiếng còi hú của xe cấp cứu vang lên trong đêm khuya, khiến cả xóm nhỏ giật mình thức giấc. Ánh đèn xanh đỏ hắt vào những bức tường cũ kỹ, tạo nên một khung cảnh như trong phim. Các nhân viên y tế nhanh chóng tiếp cận và kiểm tra tình trạng của Minh An. Họ dùng các thiết bị chuyên dụng để đo các chỉ số sinh tồn.

    “Có nhịp tim!” Một nhân viên cấp cứu thông báo, giọng đầy phấn khích. “Yếu nhưng rõ ràng. Chúng ta phải đưa bé đến bệnh viện ngay lập tức!”

    Bà Tám chắp tay lạy Phật, miệng lẩm nhẩm những lời cầu nguyện: _”Phật độ rồi, Phật không nỡ để gia đình ta chịu cảnh đau lòng này…”_

    Trên đường đến bệnh viện, trong khi các nhân viên y tế tận tình chăm sóc cho Minh An, Hằng không ngừng hồi tưởng về chuỗi sự kiện đau lòng vừa qua. Tất cả bắt đầu từ một cơn sốt tưởng chừng như bình thường.

    Ba ngày trước, Minh An bắt đầu có dấu hiệu sốt nhẹ. Ban đầu, Hằng nghĩ đó chỉ là phản ứng khi mọc răng của con – vì bé đang trong độ tuổi đó. Cô đã cho con uống thuốc hạ sốt thông thường và nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng đến tối, cơn sốt càng lúc càng cao, khiến bé khóc không ngừng.

    “Anh ơi, em thấy lo quá,” Hằng nói với chồng. “Con sốt cao quá, môi tím tái, người nóng ran. Hay mình đưa con đi khám đi?”

    Khang đồng ý ngay. Họ đưa con đến phòng khám tư của bác sĩ Đức – một bác sĩ nhi khoa được nhiều người trong khu phố tin tưởng. Phòng khám lúc đó khá đông, và họ phải chờ gần hai tiếng mới đến lượt. Trong suốt thời gian chờ đợi, Minh An không ngừng khóc, người nóng ran như một cục than.

    Tuy nhiên, thay vì khám kỹ cho bé như mọi khi, bác sĩ Đức chỉ liếc qua vài giây rồi vội vàng kê đơn thuốc hạ sốt. Ông thậm chí còn không buồn rời mắt khỏi điện thoại di động – nơi đang chiếu một trận bóng đá quan trọng.

    “Không có gì đáng ngại đâu,” ông nói với giọng thờ ơ. “Cho uống thuốc này là khỏi thôi. Mấy đứa nhỏ hay bị vậy lắm.”

    Hằng cảm thấy không yên tâm: “Bác sĩ có thể khám kỹ hơn cho cháu được không ạ? Con em sốt cao lắm, người tím tái, thở gấp. Chị lo quá.”

    Bác sĩ Đức đáp, vẫn mải nhìn điện thoại: “Tôi làm bác sĩ nhi mấy chục năm rồi. Nhìn là biết bệnh gì. Cứ về cho uống thuốc đi.”

    Họ đành phải ra về với toa thuốc trên tay, dù trong lòng vẫn không yên. Đêm đó, tình trạng của Minh An càng trở nên tồi tệ: bé thở gấp, môi tím tái và cứ mê man thiếp đi.

    “Hoàng ơi, em sợ quá!” Hằng kêu lên.

    Họ vội đưa con đến Bệnh viện Nhi Đồng. Tại đây, sau khi chụp X-quang và xét nghiệm, các bác sĩ phát hiện Minh An đã bị viêm phổi nặng, có dấu hiệu của nhiễm trùng huyết. Bé được đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức – nhưng dường như đã quá muộn.

    “Tình trạng của cháu rất nghiêm trọng,” bác sĩ trưởng khoa cấp cứu nói với họ. “Chúng tôi sẽ cố hết sức, nhưng anh chị phải chuẩn bị tinh thần.”

    Sau vài giờ chiến đấu với tử thần, tim Minh An ngừng đập. Ít nhất, đó là những gì các bác sĩ thông báo. Họ tuyên bố thời điểm tử vong và bày tỏ lời chia buồn với gia đình.

    Hằng gục ngã khi nghe tin. Còn Khang đứng như trời trồng, không thể tin vào tai mình. Họ đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu, nhưng không ai có thể thực sự sẵn sàng đón nhận cái chết của con mình.

    Những ngày sau đó trôi qua như một cơn ác mộng. Họ lo thủ tục m.ai táng, đón tiếp người thân đến viếng, và cố gắng chấp nhận một sự thật quá đau đớn.

    Cho đến đêm định mệnh này.

    Xe cấp cứu đến bệnh viện trong tình trạng khẩn cấp. Minh An được đưa thẳng vào phòng hồi sức tích cực – nơi một đội ngũ y bác sĩ đã được thông báo trước và đang chờ sẵn. Các thiết bị theo dõi sinh hiệu được gắn vào người bé, và quá trình hồi sức được tiến hành ngay lập tức.

    Trong phòng chờ, Hằng và Khang nắm chặt tay nhau, tim đập thình thịch chờ đợi tin tức. Chị Yến đứng cạnh họ, liên tục giải thích về các quy trình y tế đang diễn ra để giúp họ bớt lo lắng. Xung quanh họ, người thân và bạn bè tập trung càng lúc càng đông. Bà Tám và một số người hàng xóm đã theo đến bệnh viện, mang theo nước và bánh mì cho gia đình. Họ ngồi cùng nhau, đọc kinh cầu nguyện cho Minh An.

    Anh Tùng, với kiến thức về y dược của mình, cố gắng giải thích cho mọi người hiểu về tình trạng của bé:

    “Có những trường hợp tương tự trên thế giới,” anh nói. “Người ta gọi là Lazarus Syndrome – hội chứng sống lại. Nhưng rất hiếm gặp, và thường xảy ra ngay sau khi tim ngừng đập, chứ không phải sau mấy ngày như thế này.”

    Giờ phút trôi qua như thế kỷ. Mọi người trong phòng chờ đều nín thở mỗi khi có bác sĩ đi ngang qua, hy vọng sẽ nhận được tin tức về Minh An. Hằng không ngừng cầu nguyện, miệng lẩm nhẩm những lời khấn với Phật, với trời, với tất cả các đấng thiêng liêng mà cô có thể nghĩ đến.

    Cuối cùng, sau gần bốn tiếng đồng hồ căng thẳng, bác sĩ trưởng khoa hồi sức tích cực bước ra. Ông là một người đàn ông trung niên với mái tóc điểm bạc và ánh mắt hiền từ sau cặp kính trắng.

    Hằng và Khang vội vàng đứng dậy, tim như ngừng đập.

    “Tôi có một tin tốt và một tin xấu,” ông nói, giọng trầm tĩnh. “Tin tốt là cháu đã qua cơn nguy kịch. Các chỉ số sinh tồn đã ổn định, mặc dù còn yếu.”

    Hằng và Khang ôm trầm lấy nhau, nước mắt tuôn rơi. Những người xung quanh vỗ tay, ai nấy đều xúc động trước phép màu đã xảy ra. Bà Tám quỳ xuống, chắp tay tạ ơn trời Phật.

    “Còn tin xấu là gì, bác sĩ?” Khang hỏi, giọng lo lắng.

    Bác sĩ thở dài: “Qua kiểm tra kỹ lưỡng, chúng tôi phát hiện ra một điều rất nghiêm trọng: có vẻ như Minh An chưa bao giờ thực sự chết.”

    Câu nói của bác sĩ như một quả bom, làm choáng váng tất cả mọi người trong phòng. Khang siết chặt tay vợ, cố gắng hiểu những gì mình vừa nghe.

    “Em bé đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu do biến chứng của bệnh viêm phổi,” bác sĩ giải thích. “Các dấu hiệu sinh tồn rất yếu, khó phát hiện nếu không có thiết bị chuyên dụng – nhưng chúng vẫn còn. Điều này có nghĩa là đã có một sai sót nghiêm trọng trong việc chẩn đoán tử vong của em bé.”

    Cả gia đình bàng hoàng khi biết sự thật. Nếu họ không phát hiện ra những dấu hiệu sự sống của con trong đêm đó, có lẽ Minh An đã thực sự ra đi mãi mãi – không phải vì bệnh tật, mà vì sự tắc trách của con người.

    “Tôi sẽ báo cáo vụ việc này lên ban giám đốc bệnh viện và Sở Y tế,” bác sĩ nói. “Đây là một sai sót nghiêm trọng, cần được điều tra làm rõ. Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất là tập trung cứu chữa cho bé.”

    Sở Y tế nhanh chóng vào cuộc điều tra. Một ủy ban điều tra đặc biệt được thành lập, bao gồm các chuyên gia y tế hàng đầu từ các bệnh viện lớn trong cả nước. Họ bắt đầu rà soát lại toàn bộ hồ sơ bệnh án, quy trình khám chữa bệnh và các quyết định của đội ngũ y tế liên quan.

    Qua điều tra, họ phát hiện ra một loạt những sai phạm nghiêm trọng. Bác sĩ Đức – người đã thờ ơ trong lần khám đầu tiên – không chỉ thiếu trách nhiệm trong việc khám bệnh, mà còn không có giấy phép hành nghề hợp lệ. Phòng khám của ông đã hoạt động nhiều năm mà không có đầy đủ giấy tờ pháp lý.

    “Đây là một tình trạng đáng báo động,” giám đốc Sở Y tế phát biểu trong một cuộc họp báo khẩn. “Chúng tôi đã phát hiện nhiều phòng khám tương tự đang hoạt động trái phép.”

    Điều này đặt ra một câu hỏi lớn về công tác quản lý y tế tư nhân. Tại Bệnh viện Nhi Đồng, cuộc điều tra cũng phát hiện nhiều thiếu sót trong quy trình xác định tử vong: bác sĩ trực không tuân thủ đúng quy trình kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn, và việc khai tử được tiến hành mà không có sự xác nhận của ít nhất hai bác sĩ như quy định.

    “Áp lực công việc không phải là lý do để biện minh cho sự cẩu thả,” một thành viên Ủy ban điều tra nhận xét. “Khi làm việc với sinh mạng con người, không thể có chỗ cho sự chủ quan.”

    Trong khi cuộc điều tra đang diễn ra, tại phòng hồi sức tích cực, Minh An dần dần hồi phục. Mỗi ngày trôi qua, em bé càng khỏe mạnh hơn. Các bác sĩ và y tá đều ngạc nhiên trước sức sống mãnh liệt của cô bé.

    “Bé này thật phi thường,” một y tá trẻ nói với Hằng . “Chị biết không? Mỗi lần em vào phòng, bé đều cười với em – một nụ cười thật tươi, như thể bé chưa từng trải qua điều gì khủng khiếp vậy.”

    Hằng và Khang thay phiên nhau túc trực bên giường con. Họ không bao giờ muốn rời xa con dù chỉ một giây. Mỗi hơi thở, mỗi cử động của Minh An đều là một phép màu đối với họ.

    “Con gái của ba mẹ thật mạnh mẽ,” Khang thường nói khi vuốt ve má con. “Ba mẹ xin lỗi vì đã không bảo vệ được con. Từ nay về sau, ba mẹ sẽ không bao giờ để con phải chịu thiệt thòi nữa.”

    Câu chuyện của Minh An không chỉ dừng lại ở phạm vi một gia đình hay một bệnh viện. Nó đã trở thành một hiện tượng xã hội, thu hút sự quan tâm của dư luận cả nước. Các chương trình truyền hình, báo chí liên tục đưa tin về “em bé sống lại trong đám tang” và đặt ra những câu hỏi nghiêm túc về hệ thống y tế.

    “Đây không phải là một câu chuyện về phép màu,” một chuyên gia y tế nhận định trên truyền hình. “Đây là một lời cảnh tỉnh về tình trạng xuống cấp trong đạo đức nghề nghiệp và sự lỏng lẻo trong quản lý y tế.”

    Sự việc của Minh An đã dẫn đến một loạt các cuộc thanh tra trên toàn quốc. Hàng trăm phòng khám không phép bị phát hiện và đình chỉ hoạt động. Các bệnh viện buộc phải rà soát lại toàn bộ quy trình, đặc biệt là trong việc xác định tử vong.

    “Chúng tôi đã học được một bài học đắt giá,” giám đốc Bệnh viện Nhi Đồng phát biểu. “Từ nay, mọi quyết định liên quan đến sinh mạng bệnh nhân sẽ phải được kiểm tra kỹ lưỡng bởi nhiều cấp. Không có chỗ cho sự chủ quan.”

    Sau hai tuần điều trị tích cực, Minh An được xuất viện trong sự vui mừng của cả gia đình và hàng xóm láng giềng. Ngày con về nhà, cả xóm tổ chức một buổi cúng tạ ơn trời Phật. Bà con góp gạo nấu cơm, góp tiền mua hoa quả, cùng nhau tổ chức một bữa cơm thân mật mừng ngày “sinh thứ hai” của Minh An.

    “Mình phải làm gì đó,” Khang nói với vợ trong bữa cơm đoàn viên đầu tiên. “Không thể để những chuyện như thế này tiếp tục xảy ra với những đứa trẻ khác.”

    Hằng gật đầu đồng ý. Cô hiểu rằng câu chuyện của con mình không chỉ là một phép màu đơn thuần, mà còn là một lời cảnh tỉnh về những bất cập trong hệ thống y tế.

    Khang quyết định nghỉ việc ở công ty phần mềm để thành lập một tổ chức phi lợi nhuận mang tên “Ánh Sáng Hy Vọng”, chuyên hỗ trợ các gia đình có con nhỏ mắc bệnh hiểm nghèo. Anh muốn những kinh nghiệm đau thương của mình có thể giúp ích cho người khác.

    “Tôi hiểu cảm giác bất lực khi nhìn con mình đau ốm mà không biết phải làm sao,” anh thường nói với các gia đình đến xin tư vấn. “Nhưng chúng ta không được phép bỏ cuộc. Hy vọng luôn tồn tại, dù là trong những tình huống tưởng chừng như tuyệt vọng nhất.”

    Hằng cũng có những thay đổi của riêng mình. Từ một nhân viên văn phòng bình thường, cô bắt đầu viết blog chia sẻ về hành trình của Minh An, về những bài học từ cuộc sống mà cô đúc kết được. Blog của cô nhanh chóng thu hút được sự quan tâm của cộng đồng, đặc biệt là những bà mẹ có con nhỏ.

    “Mỗi ngày nhìn con lớn lên là một ngày mẹ thấy biết ơn,” Hằng viết. “Biết ơn vì đã không bỏ cuộc, biết ơn vì đã tin vào trực giác của mình, và biết ơn vì có con trong đời.”

    Chị Yến , sau khi chứng kiến sự việc của cháu gái, đã quyết định chuyển về khoa hồi sức tích cực nhi. Chị muốn dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc các bệnh nhi nguy kịch, đặc biệt là những ca tương tự như Minh An.

    “Kinh nghiệm với Minh An đã cho chị một cái nhìn mới về nghề nghiệp của mình,” chị thường nói với các đồng nghiệp trẻ. “Đôi khi, ranh giới giữa sự sống và cái chết mong manh hơn chúng ta tưởng. Chúng ta phải luôn tỉnh táo và cẩn trọng trong từng quyết định.”

    Câu chuyện của Minh An đã trở thành một case study được đưa vào giảng dạy tại các trường y. Các giáo sư thường dùng nó như một ví dụ điển hình về tầm quan trọng của đạo đức nghề nghiệp và sự cẩn trọng trong quyết định y khoa.

    “Các em phải nhớ rằng,” một giáo sư y khoa nói với sinh viên của mình, “mỗi quyết định của chúng ta đều có thể ảnh hưởng đến sinh mạng của một con người – không chỉ là bệnh nhân, mà còn là cả một gia đình, một cộng đồng.”

    Bà Tám và những người hàng xóm trong xóm cũng có những thay đổi của riêng mình. Họ trở nên gắn bó với nhau hơn, thường xuyên tổ chức những buổi sinh hoạt cộng đồng chia sẻ kinh nghiệm nuôi dạy con cái và chăm sóc sức khỏe.

    “Mỗi ngày mồng Một và Rằm, họ lại tụ tập tại nhà Hằng để cùng tụng kinh cầu an. “Từ ngày có chuyện của cháu Minh An,” Bà Tám thường nói, “mọi người trong xóm biết quý trọng nhau hơn. Có chuyện gì là cả xóm cùng lo, cùng giúp đỡ nhau.”

    Một năm sau sự việc, trong một buổi chiều cuối thu, Hằng ngồi trong sân nhà nhìn Minh An nô đùa với những đứa trẻ hàng xóm. Con bé giờ đã biết đi, biết chạy, và tiếng cười trong trẻo của nó vang vọng khắp con hẻm nhỏ. Những bước chân nhỏ của con làm rung rinh những chiếc lá me rụng trên sân, tạo nên một khung cảnh bình yên đến lạ.

    “Mẹ ơi, con đói!” Minh An chạy lại ôm trầm lấy mẹ, khuôn mặt bé ửng hồng vì chạy nhảy, đôi mắt long lanh niềm vui sống. Minh An lớn lên trong tình yêu thương của không chỉ gia đình mà còn của cả cộng đồng. Con bé được mọi người gọi là “em bé phép màu”. Nhưng với Hằng và Khang, họ biết rằng phép màu thực sự không phải là việc con sống lại, mà là tình yêu thương và sự đoàn kết mà câu chuyện của con đã mang lại.

    Tổ chức “Ánh Sáng Hy Vọng” của Khang đã phát triển vượt xa những gì anh mong đợi. Từ một văn phòng nhỏ trong con hẻm, giờ đây tổ chức đã có chi nhánh ở nhiều tỉnh thành. Họ không chỉ hỗ trợ về mặt tinh thần mà còn kết nối với các bệnh viện, bác sĩ uy tín để giúp đỡ các gia đình có hoàn cảnh khó khăn. “Mỗi đứa trẻ được cứu sống là một phép màu,” Khang nói trong một buổi phỏng vấn. “Và chúng tôi tin rằng với sự chung tay của cộng đồng, những phép màu như vậy sẽ còn tiếp tục xảy ra.”

    Blog của Hằng đã trở thành một cộng đồng trực tuyến lớn, nơi các bà mẹ chia sẻ kinh nghiệm, động viên và hỗ trợ nhau. Cô thường xuyên tổ chức các buổi gặp mặt, mời các chuyên gia y tế đến chia sẻ kiến thức về chăm sóc sức khỏe cho trẻ. “Chúng ta không thể thay đổi quá khứ,” cô viết trong một bài blog, “nhưng chúng ta có thể học từ nó và làm cho tương lai tốt đẹp hơn.”

    Chị Yến đã trở thành trưởng khoa hồi sức tích cực nhi. Dưới sự điều hành của chị, khoa đã có nhiều cải tiến trong quy trình chăm sóc bệnh nhi. Chị đặc biệt chú trọng đến việc đào tạo đội ngũ nhân viên trẻ, không chỉ về chuyên môn mà còn về đạo đức nghề nghiệp. “Chúng ta không chỉ chữa bệnh,” chị thường nhắc nhở đội ngũ của mình, “mà còn phải chữa lành những nỗi đau trong tâm hồn của bệnh nhân và gia đình họ.”

    Bà Tám, dù tuổi đã cao, vẫn là người tích cực nhất trong các hoạt động cộng đồng. Bà thành lập một nhóm tình nguyện chuyên đi thăm hỏi và động viên các gia đình có con nhỏ đang nằm viện. “Có những lúc chỉ cần một lời động viên, một cái nắm tay cũng đủ để giúp người ta vượt qua khó khăn,” bà thường nói.

    Mỗi năm, vào ngày giỗ đầu của Minh An – ngày mà đáng lẽ là ngày giỗ nếu không có phép màu xảy ra – gia đình lại tổ chức một buổi họp mặt đặc biệt. Không phải để tưởng niệm, mà để tạ ơn và kỷ niệm sự sống. Trong những buổi họp mặt này, câu chuyện của Minh An lại được kể lại, không phải như một câu chuyện buồn, mà như một minh chứng cho sức mạnh của tình yêu thương và niềm tin.

    Minh An giờ đã là một cô bé hoạt bát, thông minh. Con không còn nhớ gì về những gì đã xảy ra, nhưng mỗi khi nhìn những tấm ảnh cũ, con lại hỏi: “Mẹ ơi, sao hồi đó con lại nằm trong cái hộp trắng vậy ạ?” Và Hằng sẽ ôm con vào lòng, kể cho con nghe về phép màu của tình yêu thương, về việc làm sao mà tình thương của ba mẹ, của gia đình, của cả cộng đồng đã mang con trở lại; về việc làm sao mà câu chuyện của con đã thay đổi cuộc sống của biết bao người.

    “Con là một phép màu,” Hằng thường nói với con. “Nhưng phép màu lớn nhất không phải là việc con sống lại, mà là tình yêu thương mà con đã mang đến cho mọi người.”

    Và có lẽ, đó mới chính là ý nghĩa sâu sắc nhất của câu chuyện này. Nó không chỉ là câu chuyện về một phép màu y học, về một em bé đã sống lại trong chính đám tang của mình. Nó còn là câu chuyện về sức mạnh của tình yêu thương, về niềm tin và hy vọng, về sự đoàn kết của cộng đồng, và về những thay đổi tích cực mà một biến cố có thể mang lại.

    Ngày nay, mỗi khi đi ngang qua con hẻm 245 Lê Văn Sĩ, người ta vẫn kể cho nhau nghe câu chuyện về Minh An – không phải để giật gân hay gây sốc, mà để nhắc nhở nhau rằng phép màu vẫn tồn tại trong cuộc sống này, và đôi khi nó đến từ những nơi ta ít ngờ tới nhất.

    Với Hằng và Khang, mỗi buổi sáng thức dậy nghe tiếng cười của con là một phép màu. Mỗi bước chân nhỏ, mỗi lời nói ngọng nghịu, thậm chí cả những lúc con ốm đau cũng là những khoảnh khắc họ trân trọng, bởi họ đã học được rằng: cuộc sống này mong manh nhưng cũng thật đẹp đẽ, và tình yêu có thể làm nên những điều kỳ diệu.

    “Phép màu không phải là điều gì đó xa vời,” Khang thường nói trong các buổi chia sẻ của tổ chức Ánh Sáng Hy Vọng. “Nó nằm ngay trong trái tim mỗi chúng ta, trong tình yêu thương và sự quan tâm chúng ta dành cho nhau.”

    Và đó có lẽ là bài học lớn nhất mà câu chuyện của Minh An để lại: rằng trong cuộc sống này, phép màu luôn tồn tại – không phải ở đâu xa, mà ngay trong tình yêu thương chúng ta dành cho nhau.

  • Cô giáo ra đề “Từ nào bỏ dấu sắc vẫn giữ nguyên nghĩa”, đáp án của bé tiểu học nhận điểm 10 tuyệt đối –

    Ngôn ngữ Tiếng Việt là một kho tàng vĩ đại, đa dạng mà ở đó, trẻ sẽ học được vô vàn những kiến thức bổ ích trên hành trình theo đuổi con chữ và chạm đến ước mơ sau này. Học tốt ngôn ngữ là một lợi thế rất lớn đối với trẻ, đó là lý do mà các bậc phụ huynh và trường học đều đề cao giáo dục môn Tiếng Việt cho học sinh.

    Có rất nhiều dạng bài tập, kiến thức để trau dồi trình độ ngôn ngữ cho trẻ, ví dụ như một bài kiểm tra Tiếng Việt được cô giáo giao cho học sinh tiểu học từng viral trên các nền tảng mạng xã hội, và thu hút sự quan tâm của nhiều người ngay sau khi nó được chia sẻ.

    Cụ thể, bé lớp 3 đã nhận được đề bài kiểm tra từ giáo viên với đề bài: “Từ nào trong tiếng Việt bỏ dấu sắc mà vẫn giữ nguyên nghĩa?”

    . Một câu hỏi tưởng đơn giản, nhưng thực tế lại đòi hỏi học sinh phải tư duy, phân tích và có một lượng từ vựng phong phú thì mới có thể đưa ra được đáp án chính xác nhất.

    Ở phần bài làm của mình, bé tiểu học đã đưa ra câu trả lời như sau: “Chữ tứ bỏ dấu sắc thì thành chữ tư, vẫn là số 4”

    . Nhận được đáp án từ học sinh, cô giáo ngay lập tức cho nhóc tỳ điểm 10 tròn trĩnh, không những thế cô còn để lại lời phê khiến học sinh hãnh diện:

    “Em thông minh hơn cô tưởng tượng!”. 

    Dù không biết thực hư ra sao, nhưng dân tình sau khi thấy bài kiểm tra Tiếng Việt này cũng phải dành những lời “có cánh” cho bé tiểu học. Một số người lớn còn thừa nhận, họ đã mất rất nhiều thời gian để tìm ra đáp án, thậm chí có người còn lắc đầu chịu thua huống hồ gì là trẻ nhỏ. Điều này càng chứng minh, bé tiểu học có tư duy nhanh nhạy, nhờ vậy mà nhóc tỳ mới đưa ra được câu trả lời thuyết phục như thế.

    Trong quá trình học ngôn ngữ, những câu đố mẹo như trên quả thực cần được tích cực phát huy, bởi lẽ, với những bài tập này, trẻ sẽ được kích thích tư duy, khả năng sáng tạo, từ đó khiến bé nhanh nhạy và thông minh hơn. Để học tốt và đạt được điểm số cao ở những dạng bài thế này, đòi hỏi trẻ phải có một lượng từ vựng phong phú và điều đó sẽ được tích luỹ trên hành trình học vấn của trẻ.

    Bên cạnh đó, để trẻ nâng cao vốn từ vựng tiếng Việt, có một số biện pháp sau đây mà cha mẹ có thể áp dụng:

    1. Đọc sách cùng trẻ

    Đọc sách là một trong những cách hiệu quả nhất để giúp trẻ nâng cao vốn từ vựng. Cha mẹ có thể chọn những cuốn sách phù hợp với độ tuổi và sở thích của trẻ, từ truyện cổ tích, sách tranh cho đến sách giáo khoa. Trong quá trình đọc, cha mẹ nên dừng lại để giải thích những từ mới, khuyến khích trẻ đặt câu hỏi và thảo luận về nội dung. Việc này không chỉ giúp trẻ tiếp thu từ mới mà còn phát triển khả năng phân tích và tư duy phản biện.

    2. Sử dụng Flashcards

    Flashcards (thẻ từ) là công cụ học tập thú vị và hiệu quả. Cha mẹ có thể tạo ra các thẻ từ với hình ảnh minh họa và từ vựng liên quan. Việc chơi các trò chơi với flashcards, như tìm từ hoặc ghép từ với hình ảnh, sẽ giúp trẻ ghi nhớ từ vựng một cách tự nhiên và vui vẻ. Điều này cũng khuyến khích trẻ tham gia tích cực vào quá trình học tập.

    3. Khuyến khích trẻ viết nhật ký

    Viết nhật ký là một cách tuyệt vời để trẻ thực hành ngôn ngữ. Cha mẹ có thể khuyến khích trẻ viết về những trải nghiệm hàng ngày, cảm xúc và suy nghĩ của mình. Việc này không chỉ giúp trẻ củng cố từ vựng mà còn phát triển khả năng viết lách và trình bày ý tưởng. Để tăng cường hiệu quả, cha mẹ có thể cùng trẻ đọc lại nhật ký và hướng dẫn cách sử dụng từ vựng phong phú hơn.

    Ảnh minh hoạ

    4. Chơi các trò chơi ngôn ngữ

    Các trò chơi ngôn ngữ như đố từ, trò chơi ghép từ, hoặc những trò chơi tương tác khác có thể giúp trẻ học từ vựng một cách thú vị. Cha mẹ có thể tổ chức các cuộc thi nhỏ trong gia đình, nơi trẻ có cơ hội sử dụng từ mới và nhận phản hồi ngay lập tức. Những hoạt động này không chỉ tạo ra không khí vui vẻ mà còn khuyến khích trẻ tích cực tham gia vào việc học.

    5. Khuyến khích giao tiếp với người khác

    Việc giao tiếp thường xuyên với người lớn và bạn bè giúp trẻ thực hành và mở rộng vốn từ vựng. Cha mẹ có thể tạo điều kiện cho trẻ tham gia vào các hoạt động nhóm, câu lạc bộ hoặc các lớp học ngoại khóa. Khi trẻ được khuyến khích nói chuyện và diễn đạt ý kiến của mình, chúng sẽ có cơ hội sử dụng từ mới và cải thiện khả năng ngôn ngữ.

    6. Sử dụng công nghệ hỗ trợ học tập

    Trong thời đại công nghệ, cha mẹ có thể tận dụng các ứng dụng và trang web học tập để giúp trẻ mở rộng từ vựng. Nhiều ứng dụng cung cấp trò chơi và bài học ngôn ngữ hấp dẫn, giúp trẻ học từ mới một cách hiệu quả. Điều này không chỉ tạo động lực cho trẻ mà còn giúp chúng tiếp cận với phương pháp học hiện đại.

    Xem thêm: Con tính 10-3-2=5, cô giáo gạch sai cả bài toán, mẹ bức xúc đã đời rồi ngượng ngùng nhận sai

    Đã qua rồi cái thời cộng, trừ, nhân, chia chỉ đơn giản là công thức khuôn mẫu, áp dụng rồi cho tính ra kết quả. Học sinh bây giờ ngoài kiến thức căn bản của các môn học, còn phải biết vận dụng phân tích đối với những bài tập nâng cao để rèn luyện khả năng giải quyết một bài toán khó, đòi hỏi tư duy.

    Một số bài tập toán tư duy được thiết kế để giúp các em dần hoàn thiện những kỹ năng tính toán này. Tuy nhiên, vì có những bài tập khá lạ lẫm với cha mẹ học sinh nên đôi khi vì bất đồng mà xảy ra những tình huống làm mất đi mối tương giao tốt đẹp giữa phụ huynh, học sinh và giáo viên.

    Có một câu chuyện diễn ra tại lớp học toán cấp tiểu học ở Trung Quốc. Người kể câu chuyện này cũng là một trong những nhân vật chính.

    Hôm ấy, con trai của chị về nhà đưa ra bài tập toán bị cô giáo gạch sai. Đề bài như sau: “Có 10kg muối, ăn 3 trước 3kg, sau đó ăn thêm 2kg. Tổng cộng thiếu bao nhiêu kg muối?