Blog

  • Chú rể b;;iến m;ất trước ngày đón dâu, bức thư định mệnh vỏn vẹn vài chữ h/é l/ộ sự thật đau lòng: ‘Anh không mong em tha thứ, chỉ mong em tìm được người khác cho em được 1 gia đình

    Tôi và Dũng gặp nhau qua một người bạn chung, trong một buổi tiệc công ty cuối năm. Anh là chàng trai trầm tính, làm việc ở ngân hàng, với nụ cười nhẹ nhàng và đôi mắt luôn nhìn xa xăm như đang tính toán những con số vô hình. Tôi làm truyền thông, năng động và hay cười lớn, nhưng với Dũng, mọi thứ dần dịu lại. Chúng tôi yêu nhau hai năm, không phải kiểu lãng mạn phim ảnh với hoa hồng và lời tỏ tình dưới mưa, mà là những buổi tối ngồi bên nhau ở quán cà phê quen, chia sẻ về công việc, về những lo toan đời thường. Đó là mối quan hệ chín muồi, đủ tin tưởng để mơ về một mái ấm, đủ bền vững để cùng nhau vạch kế hoạch tương lai: một ngôi nhà nhỏ, những đứa trẻ, và những chuyến du lịch gia đình.

    Ảnh cưới chúng tôi chụp vào đầu mùa xuân, khi hoa ban nở trắng trời Hà Nội. Thiệp mời đã gửi đi tận tay từng người thân, nhà hàng sang trọng bên hồ Tây đã đặt cọc. Mẹ tôi tất bật từ sáng đến tối, lo từng chi tiết nhỏ: từ màu sắc khăn trải bàn đến thực đơn món ăn. Tôi thì đếm ngược từng ngày trên lịch, tim đập nhanh hơn mỗi khi nghĩ đến khoảnh khắc mặc váy cưới, bước bên anh trước bao ánh mắt chúc phúc.

    Cho đến buổi chiều ngày 19 tháng trước đám cưới…

    Dũng hẹn tôi ở quán cà phê quen thuộc ấy, nơi chúng tôi từng ngồi hàng giờ. Anh gọi một cốc nước lọc, không cà phê như mọi khi. Đôi tay anh siết chặt ly, mắt nhìn xuống bàn gỗ cũ kỹ. “Mình dừng lại đi, em. Anh xin lỗi,” anh nói khẽ, giọng run run như lá rơi cuối thu.

    Tôi không hỏi lý do. Không níu kéo. Chỉ đứng dậy, bước ra khỏi quán như một cái máy bị lỗi vận hành, chân nặng trịch, đầu óc trống rỗng. Nếu anh nói ra, liệu tôi có đỡ đau hơn? Hay chỉ khiến lòng tự trọng của tôi thêm một lần rách toạc, vỡ vụn?

    Từ hôm đó, anh biến mất hoàn toàn. Xóa sạch tài khoản mạng xã hội, không trả lời tin nhắn, cuộc gọi nào. Tôi rơi vào khoảng trống không trọng lực, nơi mọi cảm xúc bị treo lơ lửng: ngơ ngác như đứa trẻ lạc lối, giận dữ như ngọn lửa âm ỉ, tổn thương như vết dao cứa sâu vào tim. Tôi tự hỏi mãi: mình đã làm gì sai? Chỉ vậy thôi là đủ để hủy cả một tương lai đã vạch sẵn?

    Nhưng rồi, sáng hôm sau – ngay trước ngày đón dâu theo phong tục – mẹ tôi nhận được một phong bì trắng gửi đến nhà. Bên trong là bức tâm thư viết tay của Dũng, chữ anh run run, mực loang vài chỗ như nước mắt rơi. Anh viết: “Em yêu, anh không xứng đáng với em. Hãy tìm một người đàn ông khác, người có thể cho em một gia đình trọn vẹn, những đứa con khỏe mạnh. Anh đã cố gắng, nhưng anh không thể. Đây là cách anh bảo vệ em. Xin lỗi vì đã im lặng quá lâu. Chúc em hạnh phúc.” Không địa chỉ, không số điện thoại, chỉ bức thư ấy và sự ra đi lặng lẽ của anh.

    Mẹ tôi là người đầu tiên vực dậy từ cú sốc. Bà tìm gặp một người bạn cũ – vị bác sĩ nam khoa có tiếng ở bệnh viện lớn. Khi nghe chuyện đám cưới bị hủy, ông khẽ hỏi: “Con bé có biết lý do thật sự không?”

    Mẹ tôi lắc đầu. Vị bác sĩ ngập ngừng, rồi kể: Ba tháng trước, Dũng đến khám. Kết luận cuối cùng: vô sinh hoàn toàn, không một tinh trùng nào. Ông nhớ rõ vì người gọi điện hỏi han nhiều nhất lại là mẹ anh – bà ấy lo lắng hỏi cách giấu chuyện, muốn tổ chức đám cưới xong rồi “tính tiếp”. Dũng thì chỉ im lặng suốt buổi khám, không đồng tình, cũng chẳng phản đối, đôi mắt đỏ hoe như đang kìm nén cơn bão tố nội tâm.

    Tôi nghe xong mà tê dại toàn thân. Không phải vì anh vô sinh – đó là số phận, ai mà kiểm soát được. Mà vì tôi, người sắp trở thành vợ anh, lại là kẻ duy nhất bị loại khỏi sự thật. Một tương lai đã được cả nhà anh vạch sẵn, không một mảnh trung thực dành cho tôi. Bức tâm thư ấy, hóa ra là lời từ biệt muộn màng, là cách anh chọn để “giải thoát” tôi mà không phải đối mặt.

    Và rồi tôi hiểu, cú rút lui đột ngột ấy, kèm theo bức thư để lại ngay trước ngưỡng cửa hôn nhân, chính là điều tử tế cuối cùng Dũng có thể làm. Tôi cười – một nụ cười buốt giá, lạnh lẽo như gió đông – không biết đó là sự cao thượng của anh, hay chỉ là sự hèn nhát được ngụy trang khéo léo.

    Tôi không oán, không trách. Chỉ gửi cho anh một dòng tin nhắn cuối cùng, dù biết anh sẽ không đọc: “Cảm ơn anh vì đã rời đi đúng lúc.”

    Sau đó, tôi nhận một dự án truyền thông lớn ở miền Nam, xa nhà, xa kỷ niệm. Tôi lao vào công việc, sống kỷ luật hơn bao giờ hết: dậy sớm chạy bộ, ăn uống lành mạnh, đọc sách đến khuya. Từng ngày, tôi cảm thấy mình đang dần hồi phục, vết thương khép miệng nhờ chính đôi tay tôi tự băng bó. Không ai kéo tôi ra khỏi vực thẳm ngoài bản thân mình.

    Có người từng hỏi: “Nếu anh ấy nói thật ngay từ đầu, em có chấp nhận không?”

    Tôi không chắc. Nhưng tôi biết một điều chắc chắn: một mối quan hệ bắt đầu bằng sự giấu giếm sẽ không thể tồn tại bằng lòng tin. Bức tâm thư ấy, dù muộn màng, đã dạy tôi bài học ấy.

    Bây giờ, tôi vẫn thỉnh thoảng ngang qua những nơi từng gắn bó với chúng tôi: quán cà phê ấy, con phố nơi anh kể về giấc mơ có một gia đình, những đứa trẻ ríu rít quanh bàn ăn ấm cúng. Nhưng đó là giấc mơ của anh, không phải của tôi.

    Còn tôi, tôi đang học cách sống đúng với chính mình, bước đi bằng đôi chân vững chãi. Không theo kỳ vọng xã hội, không chạy theo định nghĩa “hạnh phúc tiêu chuẩn” với hôn nhân và con cái. Chỉ hướng tới điều khiến trái tim mình thật sự bình yên – tự do, mạnh mẽ, và trọn vẹn.

  • Cựu tuyển thủ bóng đá vừa qua đời

    Tin cựu tiền vệ Hồ Văn Lợi giã từ cõi tạm ở tuổi 55 khiến nhiều thế hệ người yêu bóng đá Việt Nam bàng hoàng và xót xa.

    Hồ Văn Lợi ra đi lặng lẽ sau cơn bạo bệnh rạng sáng 12-11 nhưng dấu ấn để lại trong lòng đồng đội, giới chuyên môn và người hâm mộ bóng đá TP HCM nói riêng, bóng đá Việt Nam nói chung, thì không hề nhỏ.

    Hồ Văn Lợi bị loại từ vòng tuyển chọn vì thấp bé

    Sinh năm 1970 tại Huế, Hồ Văn Lợi đến với bóng đá theo cách ít ai nghĩ đến. Anh từng bị loại ngay từ vòng tuyển chọn năng khiếu chỉ vì… vóc dáng thấp bé.

    Tuy vậy, cuộc đời bóng đá của anh đã chứng minh điều ngược lại: Tài năng, ý chí và trái tim chơi bóng quan trọng hơn chiều cao. Trong suốt hơn một thập niên, Hồ Văn Lợi là linh hồn tuyến giữa của Cảng Sài Gòn – một trong 3 đội bóng mang tính biểu tượng của thành phố (cùng với Hải Quan và Sở Công nghiệp TP HCM).

    Cựu tuyển thủ bóng đá Hồ Văn Lợi qua đời - Ảnh 1.

    Hồ Văn Lợi (quỳ, 14) tại lễ đăng quang của Cảng Sài Gòn

    Không cao to, không ồn ào, nhưng mỗi lần anh chạm bóng, khán giả sân Thống Nhất đều cảm nhận được nét tinh quái, thông minh và tài hoa. Anh chạy ít, nhưng nghĩ nhanh. Anh không va chạm nhiều, nhưng biết cách làm trái bóng phục tùng.

    Nếu anh ruột của Lợi là trung vệ Hồ Văn Tam tiêu biểu cho lối chơi mạnh mẽ, gan lì thì “Tiếu già” Hồ Văn Lợi là đại diện của trường phái chơi hoa mỹ, tinh tế và chọn vị trí cực tốt để dứt điểm – điều hiếm thấy ở một tiền vệ tấn công thấp bé, nhẹ cân. Chỉ cần hàng thủ đối phương sơ sẩy, Hồ Văn Lợi sẽ xuất hiện đúng lúc để trừng phạt họ…

    Hồ Văn Lợi gây sốc với danh hiệu “Vua phá lưới”

    Cầu thủ nhỏ con ấy từng đoạt danh hiệu Vua phá lưới V-League 2001-2002 – điều hiếm có với một nội binh ở thời giải đấu còn sôi động ngoại binh và sức mạnh cơ bắp.

    Cựu tuyển thủ bóng đá Hồ Văn Lợi qua đời - Ảnh 2.

    Hồ Văn Lợi

    Đặc biệt, Lợi gắn bó trọn sự nghiệp với Cảng Sài Gòn – điều càng tạo nên hình ảnh đẹp: một cầu thủ trung thành, sống tử tế, yêu bóng đá theo cách giản dị và chân thành nhất. Anh không có duyên khoác áo tuyển quốc gia ở các giải lớn, nhưng trong trái tim người hâm mộ Sài Gòn, anh luôn là biểu tượng.

    Cựu tuyển thủ bóng đá Hồ Văn Lợi qua đời - Ảnh 3.

    Đồng đội, thân hữu nỗ lực hỗ trợ Hồ Văn Lợi những ngày anh bạo bệnh. Anh ruột của anh là cựu trung vệ Hồ Văn Tam (áo nâu) nhận sự đóng góp, hỗ trợ của các đồng nghiệp, người hâm mộ

    Những năm cuối đời, bệnh tật hành hạ khiến anh phải chiến đấu trong lặng lẽ. Bạn bè, đồng đội – những người từng một thời vào sinh ra tử cùng anh – đã cùng nhau giúp đỡ, động viên anh vượt qua. Nhưng rồi, anh đã không thể giữ lại được cuộc sống đầy sóng gió ấy.

    Hôm nay, khi Hồ Văn Lợi rời xa sân cỏ trần gian, người ta nhớ đến anh không chỉ là một cầu thủ tài hoa, mà còn là một con người giản dị, hiền lành, giàu nghĩa tình. Một phần ký ức bóng đá Sài Gòn – thời hào hoa, nghĩa hiệp và giàu chất nhân văn – cũng theo anh mà khép lại.

    Vĩnh biệt Hồ Văn Lợi – người nghệ sĩ của tuyến giữa Cảng Sài Gòn. Trái bóng ngừng lăn, nhưng dấu giày của anh sẽ còn mãi trong ký ức người yêu bóng đá Việt Nam.

  • Chú chó mực sủa đ;i;ên cu;ồng trước giờ hạ huyệt, tiếng động lạ làm cả làng k;i;nh h;ã;i và sự thật khi mở nắp quan tài –

    Làng Cây Đa, một xóm nhỏ nép bên con sông Đáy, hôm ấy chìm trong không khí tang lễ nặng nề. Cụ bà, mẹ ông Ba, vừa qua đời ở tuổi 87. Cả làng kéo đến nhà ông Ba, tiếng kèn trống não nề vang vọng từ đầu thôn đến cuối xóm. Quan tài gỗ mít sơn son, đặt giữa sân nhà, phủ khăn trắng, bên trên là bát cơm cúng và nén hương nghi ngút.

    Con chó mực tên Vàng, bạn thân của cụ bà khi còn sống, nằm co ro dưới hiên nhà. Nó không ăn, không sủa, chỉ nhìn quan tài với đôi mắt buồn thiu. Ông Ba, người con trai cả, áo trắng, khăn tang chít đầu, đứng cạnh quan tài, đôi mắt đỏ hoe nhưng cố giữ vẻ cứng cỏi.

    Sáng sớm ngày hạ huyệt, khi sương còn giăng mờ trên đồng lúa, đoàn người đưa tang lặng lẽ rời làng. Con đường đất đỏ ngoằn ngoèo dẫn ra nghĩa trang, hai bên là ruộng lúa xanh mướt. Tiếng mõ của thầy cúng đều đều, hòa với tiếng gió rít qua lũy tre. Vàng lặng lẽ đi sau, bước chân chậm rãi, như muốn tiễn cụ bà lần cuối.

    Tại nghĩa trang, huyệt mộ mới đào nằm dưới bóng cây bàng già. Quan tài được đặt xuống đất, chuẩn bị hạ huyệt. Thầy cúng bắt đầu tụng kinh, giọng trầm trầm vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Đột nhiên, Vàng – con chó mực – bất ngờ lao tới, chạy vòng quanh quan tài. Nó sủa điên cuồng, tiếng sủa sắc lạnh, như xé toạc không khí tang lễ.

    “Cái gì thế này?!” – bà Tư, hàng xóm nhà ông Ba, hét lên, lùi lại vài bước.

    “Vàng! Mày làm gì đấy? Im đi!” – ông Ba quát, mặt tái mét, cố kéo con chó ra. Nhưng Vàng không nghe, nó gầm gừ, nhe răng, mắt long sòng sọc nhìn quan tài.

    “Chó sủa ở nghĩa trang… không lành đâu, anh Ba ơi!” – ông trưởng thôn thì thào, giọng run run. Đám đông bắt đầu xì xào, vài người già lẩm bẩm cầu khấn. Một đứa trẻ sợ quá, òa khóc, khiến không khí càng thêm căng thẳng.

    Đúng lúc ấy, một âm thanh kỳ lạ vang lên từ trong quan tài. “Cộc… cộc… cộc…” – như tiếng gõ gỗ, dồn dập, kèm theo một tiếng rên yếu ớt. Cả đám tang chết lặng. Bà Tư hét lên: “Trời ơi, ma nhập tràng! Ma nhập tràng rồi!”

    “Im ngay!” – ông Ba gầm lên, nhưng chính ông cũng run lẩy bẩy. Tiếng gõ lại vang lên, lần này rõ hơn, như ai đó đang cào vào gỗ. “Mẹ… mẹ tôi còn sống sao?!” – ông Ba lắp bắp, quay sang thầy cúng – “Thầy, làm sao đây? Có thật là mẹ tôi chưa chết không?”

    Thầy cúng, mặt cắt không còn giọt máu, lắc đầu: “Tôi… tôi chưa thấy trường hợp này bao giờ! Nhưng… nhưng phải mở quan tài, anh Ba! Nếu cụ còn sống, không mở là chết ngạt!”

    “Không được!” – bà con làng xóm phản đối. Một người hét lên: “Mở quan tài là phạm húy! Nhỡ là hồn ma thì sao? Cả làng sẽ bị nguyền đấy!”

    “Im hết đi!” – ông Ba gào, nước mắt chảy dài. “Nếu mẹ tôi còn sống, tôi không thể chôn bà! Ai dám giúp tôi, mở quan tài ngay!”

    Vàng vẫn sủa, nhưng giờ nó đứng yên, mắt chằm chằm vào quan tài, như thúc giục. Ông trưởng thôn, dù sợ, vẫn bước lên: “Thôi được, anh Ba. Tôi giúp. Mấy thằng trai trẻ đâu, mang xà beng ra đây!”

    Bốn thanh niên trong làng, mặt mày tái nhợt, run run cầm xà beng cạy nắp quan tài. Tiếng gỗ kêu răng rắc giữa nghĩa trang khiến ai cũng rùng mình. Đám đông nín thở, vài người nhắm mắt, cầu trời khấn phật. Vàng ngừng sủa, nhưng đuôi nó khẽ vẫy, như biết điều gì sắp xảy ra.

    Khi nắp quan tài bật mở, một cảnh tượng khiến tất cả kinh hoàng. Cụ bà nằm đó, mắt nhắm nghiền, nhưng tay cụ đang nắm chặt một con rắn hổ mang to, cổ rắn bị bóp nát, máu chảy lênh láng. Bên trong quan tài, một con rắn khác, cũng là hổ mang, đang quằn quại, cố bò ra ngoài. Tiếng cộc cộc hóa ra là do con rắn cào vào gỗ, còn tiếng rên là âm thanh phát ra khi cụ bà, dù đã mất, co giật vì nọc độc.

    “Trời đất ơi!” – ông trưởng thôn thốt lên, lùi lại. “Rắn độc! Sao chúng chui vào quan tài được?!”

    Ông Ba quỵ xuống, ôm mặt khóc: “Mẹ ơi… mẹ đã cứu cả nhà! Nếu không mở ra, ai biết được rắn độc sẽ làm gì!” Ông quay sang Vàng, ôm chặt con chó: “Mày biết, phải không Vàng? Mày cứu mẹ tao, cứu cả làng!”

    Hóa ra, khi khâm liệm, không ai để ý một ổ rắn hổ mang đã chui vào quan tài, có lẽ từ khe hở dưới nhà sàn. Vàng, với linh tính của mình, đã phát hiện ra nguy hiểm, sủa điên cuồng để cảnh báo. Nếu không có nó, quan tài đã được chôn, và cả làng có thể gặp tai họa nếu rắn thoát ra sau này.

    Đám tang tiếp tục, nhưng không còn ai sợ hãi. Thay vào đó, họ thì thầm về Vàng – con chó mực trung thành, đã làm nên điều kỳ diệu trong giờ hạ huyệt. Từ đó, mỗi khi đi qua nhà ông Ba, người làng không quên nhìn Vàng với ánh mắt kính nể. Con chó nhỏ bé ấy đã trở thành huyền thoại của làng Cây Đa.

  • Tổ tiên nói: ‘Đầu giường để 3 thứ, không tai họa cũng nợ nần chồng chất’, đó là gì vậy?

    Theo phong thủy có những thứ tuyệt ᵭṓi ⱪhȏng nên ᵭể ở ᵭầu giường ⱪẻo rất hại cho gia chủ.

    Tượng thần Phật

    Rất nhiḕu gia ᵭình thờ Phật ᵭặt tượng Phật trên giường ngủ. Mục ᵭích của họ ʟà có thể thờ ở mọi nơi thuận tiện. Xin Phật phù hộ cho gia ᵭình yên vui, bình an, hạnh phúc…

    Tuy nhiên, việc ᵭặt tượng Phật ở ᵭầu giường ʟà phạm vào ᵭại ⱪỵ. Trước hḗt dễ thấy phòng ngủ ʟà nơi riêng tư, nhạy cảm, nó ⱪhȏng phù hợp ᵭể bài trí tượng Phật ʟinh thiêng, ᴜy nghi. Thứ hai, phong thủy dȃn gian cho rằng, ᵭiḕu này ᵭṑng nghĩa với việc “cất giấu” tài ʟộc, may mắn, ⱪhiḗn cho cȏng danh sự nghiệp của bạn ⱪhȏng thể thăng hoa, ʟuȏn chỉ ở mức trung bình.

    Việc ᵭặt tượng Phật ở ᵭầu giường ʟà phạm vào ᵭại ⱪỵ

    Gương treo ᵭầu giường ngủ

    Gương ʟà vật dụng có trong mọi gia ᵭình người Việt, giúp bạn chỉnh trang ʟại ᵭầu tóc, quần áo,… mỗi ngày. Tuy nhiên, nó ⱪhȏng nên treo ở ᵭầu giường ngủ.

    Vệ sinh nhà ở

    Phong thủy cho rằng, ᵭặt gương soi ở ᵭầu giường dễ ⱪhiḗn thần trí gia chủ bất an, mệt mỏi, dễ có người thứ 3 xen vào.

    Gia chủ ngủ dưới gương hoặc ᵭṓi diện gương dễ bị rơi vào trạng thái mê man, ngủ ⱪhȏng sȃu, ⱪhó tập trung suy nghĩ vḕ mọi chuyện.

    Khȏng nên treo gương ᵭầu giường ngủ

    Dao, ⱪiḗm

    Dao ⱪiḗm cũng là những ᵭṑ vật ᵭại ⱪỵ trong phòng ngủ, vì sát ⱪhí của nó rất nặng, nḗu bài trí món ᵭṑ này ở ᵭầu giường ⱪhiḗn gia chủ dễ gặp áp ʟực cȏng việc, ᵭau ᵭầu, bất an và thậm chí ʟà bị thương nḗu vȏ ý ᵭụng vào.

    Phong thủy dȃn gian cho rằng, dao ⱪiḗm mà treo ở phòng ngủ sẽ mời gọi vận xui, ⱪhiḗn gia chủ ʟàm gì cũng hỏng, thậm chí còn mang họa sát thȃn.

    Thȏng tin trong bài chỉ mang tính tham ⱪhảo

    Tổ tiên nói: ‘Đầu giường để 3 thứ, không tai họa cũng nợ nần chồng chất’, đó là gì vậy?

    Theo phong thủy có những thứ tuyệt ᵭṓi ⱪhȏng nên ᵭể ở ᵭầu giường ⱪẻo rất hại cho gia chủ.

    Tượng thần Phật

    Rất nhiḕu gia ᵭình thờ Phật ᵭặt tượng Phật trên giường ngủ. Mục ᵭích của họ ʟà có thể thờ ở mọi nơi thuận tiện. Xin Phật phù hộ cho gia ᵭình yên vui, bình an, hạnh phúc…

    Tuy nhiên, việc ᵭặt tượng Phật ở ᵭầu giường ʟà phạm vào ᵭại ⱪỵ. Trước hḗt dễ thấy phòng ngủ ʟà nơi riêng tư, nhạy cảm, nó ⱪhȏng phù hợp ᵭể bài trí tượng Phật ʟinh thiêng, ᴜy nghi. Thứ hai, phong thủy dȃn gian cho rằng, ᵭiḕu này ᵭṑng nghĩa với việc “cất giấu” tài ʟộc, may mắn, ⱪhiḗn cho cȏng danh sự nghiệp của bạn ⱪhȏng thể thăng hoa, ʟuȏn chỉ ở mức trung bình.

    Việc ᵭặt tượng Phật ở ᵭầu giường ʟà phạm vào ᵭại ⱪỵ

    Gương treo ᵭầu giường ngủ

    Gương ʟà vật dụng có trong mọi gia ᵭình người Việt, giúp bạn chỉnh trang ʟại ᵭầu tóc, quần áo,… mỗi ngày. Tuy nhiên, nó ⱪhȏng nên treo ở ᵭầu giường ngủ.

    Vệ sinh nhà ở

    Phong thủy cho rằng, ᵭặt gương soi ở ᵭầu giường dễ ⱪhiḗn thần trí gia chủ bất an, mệt mỏi, dễ có người thứ 3 xen vào.

    Gia chủ ngủ dưới gương hoặc ᵭṓi diện gương dễ bị rơi vào trạng thái mê man, ngủ ⱪhȏng sȃu, ⱪhó tập trung suy nghĩ vḕ mọi chuyện.

    Khȏng nên treo gương ᵭầu giường ngủ

    Dao, ⱪiḗm

    Dao ⱪiḗm cũng là những ᵭṑ vật ᵭại ⱪỵ trong phòng ngủ, vì sát ⱪhí của nó rất nặng, nḗu bài trí món ᵭṑ này ở ᵭầu giường ⱪhiḗn gia chủ dễ gặp áp ʟực cȏng việc, ᵭau ᵭầu, bất an và thậm chí ʟà bị thương nḗu vȏ ý ᵭụng vào.

    Phong thủy dȃn gian cho rằng, dao ⱪiḗm mà treo ở phòng ngủ sẽ mời gọi vận xui, ⱪhiḗn gia chủ ʟàm gì cũng hỏng, thậm chí còn mang họa sát thȃn.

    Thȏng tin trong bài chỉ mang tính tham ⱪhảo

     

    Tổ tiên nói: ‘Đầu giường để 3 thứ, không tai họa cũng nợ nần chồng chất’, đó là gì vậy?

     

    Theo phong thủy có những thứ tuyệt ᵭṓi ⱪhȏng nên ᵭể ở ᵭầu giường ⱪẻo rất hại cho gia chủ.

    Tượng thần Phật

    Rất nhiḕu gia ᵭình thờ Phật ᵭặt tượng Phật trên giường ngủ. Mục ᵭích của họ ʟà có thể thờ ở mọi nơi thuận tiện. Xin Phật phù hộ cho gia ᵭình yên vui, bình an, hạnh phúc…

    Tuy nhiên, việc ᵭặt tượng Phật ở ᵭầu giường ʟà phạm vào ᵭại ⱪỵ. Trước hḗt dễ thấy phòng ngủ ʟà nơi riêng tư, nhạy cảm, nó ⱪhȏng phù hợp ᵭể bài trí tượng Phật ʟinh thiêng, ᴜy nghi. Thứ hai, phong thủy dȃn gian cho rằng, ᵭiḕu này ᵭṑng nghĩa với việc “cất giấu” tài ʟộc, may mắn, ⱪhiḗn cho cȏng danh sự nghiệp của bạn ⱪhȏng thể thăng hoa, ʟuȏn chỉ ở mức trung bình.

    Việc ᵭặt tượng Phật ở ᵭầu giường ʟà phạm vào ᵭại ⱪỵ

    Gương treo ᵭầu giường ngủ

    Gương ʟà vật dụng có trong mọi gia ᵭình người Việt, giúp bạn chỉnh trang ʟại ᵭầu tóc, quần áo,… mỗi ngày. Tuy nhiên, nó ⱪhȏng nên treo ở ᵭầu giường ngủ.

    Vệ sinh nhà ở

    Phong thủy cho rằng, ᵭặt gương soi ở ᵭầu giường dễ ⱪhiḗn thần trí gia chủ bất an, mệt mỏi, dễ có người thứ 3 xen vào.

    Gia chủ ngủ dưới gương hoặc ᵭṓi diện gương dễ bị rơi vào trạng thái mê man, ngủ ⱪhȏng sȃu, ⱪhó tập trung suy nghĩ vḕ mọi chuyện.

    Khȏng nên treo gương ᵭầu giường ngủ

    Dao, ⱪiḗm

    Dao ⱪiḗm cũng là những ᵭṑ vật ᵭại ⱪỵ trong phòng ngủ, vì sát ⱪhí của nó rất nặng, nḗu bài trí món ᵭṑ này ở ᵭầu giường ⱪhiḗn gia chủ dễ gặp áp ʟực cȏng việc, ᵭau ᵭầu, bất an và thậm chí ʟà bị thương nḗu vȏ ý ᵭụng vào.

    Phong thủy dȃn gian cho rằng, dao ⱪiḗm mà treo ở phòng ngủ sẽ mời gọi vận xui, ⱪhiḗn gia chủ ʟàm gì cũng hỏng, thậm chí còn mang họa sát thȃn.

    Thȏng tin trong bài chỉ mang tính tham ⱪhảo

     

    Tổ tiên nói: ‘Đầu giường để 3 thứ, không tai họa cũng nợ nần chồng chất’, đó là gì vậy?

     

    Theo phong thủy có những thứ tuyệt ᵭṓi ⱪhȏng nên ᵭể ở ᵭầu giường ⱪẻo rất hại cho gia chủ.

    Tượng thần Phật

    Rất nhiḕu gia ᵭình thờ Phật ᵭặt tượng Phật trên giường ngủ. Mục ᵭích của họ ʟà có thể thờ ở mọi nơi thuận tiện. Xin Phật phù hộ cho gia ᵭình yên vui, bình an, hạnh phúc…

    Tuy nhiên, việc ᵭặt tượng Phật ở ᵭầu giường ʟà phạm vào ᵭại ⱪỵ. Trước hḗt dễ thấy phòng ngủ ʟà nơi riêng tư, nhạy cảm, nó ⱪhȏng phù hợp ᵭể bài trí tượng Phật ʟinh thiêng, ᴜy nghi. Thứ hai, phong thủy dȃn gian cho rằng, ᵭiḕu này ᵭṑng nghĩa với việc “cất giấu” tài ʟộc, may mắn, ⱪhiḗn cho cȏng danh sự nghiệp của bạn ⱪhȏng thể thăng hoa, ʟuȏn chỉ ở mức trung bình.

    Việc ᵭặt tượng Phật ở ᵭầu giường ʟà phạm vào ᵭại ⱪỵ

    Gương treo ᵭầu giường ngủ

    Gương ʟà vật dụng có trong mọi gia ᵭình người Việt, giúp bạn chỉnh trang ʟại ᵭầu tóc, quần áo,… mỗi ngày. Tuy nhiên, nó ⱪhȏng nên treo ở ᵭầu giường ngủ.

    Vệ sinh nhà ở

    Phong thủy cho rằng, ᵭặt gương soi ở ᵭầu giường dễ ⱪhiḗn thần trí gia chủ bất an, mệt mỏi, dễ có người thứ 3 xen vào.

    Gia chủ ngủ dưới gương hoặc ᵭṓi diện gương dễ bị rơi vào trạng thái mê man, ngủ ⱪhȏng sȃu, ⱪhó tập trung suy nghĩ vḕ mọi chuyện.

    Khȏng nên treo gương ᵭầu giường ngủ

    Dao, ⱪiḗm

    Dao ⱪiḗm cũng là những ᵭṑ vật ᵭại ⱪỵ trong phòng ngủ, vì sát ⱪhí của nó rất nặng, nḗu bài trí món ᵭṑ này ở ᵭầu giường ⱪhiḗn gia chủ dễ gặp áp ʟực cȏng việc, ᵭau ᵭầu, bất an và thậm chí ʟà bị thương nḗu vȏ ý ᵭụng vào.

    Phong thủy dȃn gian cho rằng, dao ⱪiḗm mà treo ở phòng ngủ sẽ mời gọi vận xui, ⱪhiḗn gia chủ ʟàm gì cũng hỏng, thậm chí còn mang họa sát thȃn.

    Thȏng tin trong bài chỉ mang tính tham ⱪhảo

    Trời ơi, người vợ cũng qua đời luôn rồi, cả nước bàng hoàng với tin tức….

  • Tôi phải lòng em trai chồng vì em là bác sĩ, tôi hay gọi em đến nhà kh/ám cho, cho đến 1 hôm đang kh/ám thì em…

    Tôi năm nay 35 tuổi, lấy chồng từ năm 25 – một người đàn ông hiền lành, làm kỹ sư xây dựng. Cuộc sống không giàu có, nhưng cũng chẳng đến mức khổ. Chỉ là… sau 10 năm chung sống, tôi thấy mình như đang sống với một người bạn cùng phòng – không cảm xúc, không lãng mạn, không quan tâm.

    Chồng tôi ít nói, lạnh nhạt, đi làm cả ngày, tối về ôm điện thoại rồi ngủ sớm. Tôi từng cố gắng kéo anh ra khỏi vỏ ốc, nhưng rồi cũng mệt mỏi mà buông.

    Rồi – em trai chồng – từ nước ngoài trở về sau khi học và làm bác sĩ nội trú 7 năm tại Singapore.
    Tuấn – người đàn ông 30 tuổi, trẻ, có ngoại hình sáng, thông minh và cực kỳ tinh tế. Ngay cả mẹ chồng tôi cũng luôn miệng nói:

    “Giá mà con dâu nào lấy được thằng Tuấn thì sướng cả đời…”

    Tôi chỉ cười, nhưng lòng lại thấy nhói. Chồng tôi cũng từng từng là một người có chí như Tuấn. Nhưng năm tháng làm mòn anh ấy, còn Tuấn thì như ánh sáng bước vào căn nhà ảm đạm của tôi.

    Từ ngày Tuấn về, tôi thường xuyên bị đau đầu, chóng mặt, đau dạ dày… đủ loại bệnh. Một phần do sức khỏe thật, nhưng cũng… một phần tôi lấy cớ để gọi Tuấn đến khám.

    Mua vitamin và thực phẩm chức năng

     

    Mỗi lần anh đến, mang theo túi y tế, nhẹ nhàng hỏi han, đặt tay lên trán đo nhiệt độ, tôi thấy tim mình đập loạn nhịp. Tôi biết điều đó là sai. Nhưng tôi không ngăn nổi cảm xúc của mình.

    Rồi một hôm, trời mưa rất to. Tôi gọi Tuấn đến vì đau bụng dữ dội. Anh đến giữa cơn mưa, người ướt sũng, lo lắng chạy vào nhà.

    Tôi ngồi co ro trên ghế, ôm bụng. Tuấn ngồi xuống trước mặt, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay tôi bắt mạch, rồi cầm lấy tay tôi – lâu hơn bình thường.

    Tôi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh – rất khác hôm nay. Không còn là ánh nhìn của một người bác sĩ, mà là của một người đàn ông đang giằng xé điều gì đó trong lòng.

    Em không nói gì. Nhưng không buông tay tôi.

    Tôi thở dốc, tim đập thình thịch, cả người như có luồng điện chạy qua. Tôi rụt tay lại, lùi ra xa.
    – Em… đừng như vậy…

    Tuấn đứng dậy, nhìn tôi rất lâu rồi nói:
    – Chị không hạnh phúc, em biết. Nhưng nếu tiếp tục thế này, cả hai ta đều sẽ sai…

    Em ấy bước ra khỏi nhà, để lại tôi với cơn giông trong lòng còn lớn hơn cả trận mưa ngoài kia.


    Từ hôm đó, Tuấn không đến nữa. Tôi tự nhủ mình phải quên đi. Nhưng trái tim tôi… đã có một vết cắt khó lành.

    “Em trai chồng” – chỉ hai chữ đó thôi, mà khiến tôi sống mãi trong day dứt, cắn rứt, và một nỗi nhớ… không tên.


    Kết thúc mở:
    Liệu tôi sẽ tiếp tục cuộc hôn nhân nhạt nhòa? Hay sẽ dấn thân vào một mối tình tội lỗi? Tôi không biết. Chỉ biết, từ ngày ấy… tôi không còn là tôi nữa.

  • “Lạ lắm, nhưng chị cũng chẳng hiểu sao. Lần nào cũng thế, chị chỉ kịp ăn vài miếng là mâm trống hoác.”

    Ngày tôi mới về làm dâu, gia đình chồng ở một khu phố nhỏ, yên bình. Ngay sát vách là nhà chị Quyên, một người phụ nữ ngoài ba mươi, tính tình cởi mở, hay sang chơi và kể đủ thứ chuyện làng quê. Một lần, chị ngồi nhâm nhi trà với tôi, kể chuyện về những buổi cỗ ở quê chồng chị. “Em ơi, mỗi lần về quê ăn cỗ, chị chả kịp đụng đũa. Người trên mâm, từ ông bà đến anh em, ai cũng tự nhiên rút đũa, xiên giò, chả, thịt gà, thịt lợn luộc, thậm chí xôi, gói lại mang về. Nhanh như chớp, cứ như nghìn năm nay vẫn thế!” Chị cười, nhưng ánh mắt thoáng chút bất lực.

    Tôi nghe mà ngạc nhiên, tưởng chị đùa. Ở quê tôi, mâm cỗ là để ăn uống, trò chuyện, ai lại “rút đũa xiên mang về” như đi chợ thế chứ? Chị Quyên thấy tôi tò mò, chỉ lắc đầu: “Lạ lắm, nhưng chị cũng chẳng hiểu sao. Lần nào cũng thế, chị chỉ kịp ăn vài miếng là mâm trống hoác.” Tôi cười, nghĩ chắc là phong tục quê chị khác lạ, nhưng lòng vẫn thấy kỳ kỳ.

    Tháng sau, nhà chồng tôi có giỗ, cả nhà kéo về quê. Tôi háo hức chuẩn bị, tưởng tượng mâm cỗ đầy ắp nem chả, gà luộc, xôi nếp thơm lừng. Nhưng đúng như lời chị Quyên, cảnh tượng ở mâm cỗ khiến tôi sững sờ. Vừa dọn món lên, chưa kịp nâng chén rượu chúc tụng, mọi người đã đồng loạt rút đũa. Người xiên miếng giò, kẻ gói miếng xôi, có bác còn lấy cả đùi gà nhét vào túi nilon, miệng cười tươi: “Để phần cho bọn trẻ ở nhà!” Tôi ngồi ngây ra, bát cơm trên tay còn chưa kịp động. Chồng tôi, Minh, thấy vợ ngơ ngác, chỉ thì thầm: “Kệ đi em, ở đây quen rồi.”

    Tôi không cam lòng, quyết tìm hiểu xem cái “phong tục” kỳ lạ này từ đâu mà có. Tối đó, tôi lân la hỏi bà cô họ của Minh, một người lớn tuổi trong làng. Bà cười móm mém, kể rằng cách đây vài chục năm, làng từng trải qua một trận đói khủng khiếp. Khi ấy, cỗ bàn hiếm hoi, nhà nào có giỗ cũng chia sẻ thức ăn cho cả làng, nhưng vì đông người, ai cũng sợ không đủ phần, nên dần dần hình thành thói quen “xâu đũa mang về”. Dù thời đói kém đã qua, cái thói quen ấy vẫn còn, như một ký ức tập thể chẳng ai muốn bỏ.

    Tôi gật gù, nghĩ rằng câu chuyện đến đây là hết. Nhưng đêm đó, khi giúp dọn dẹp nhà thờ họ, tôi vô tình nghe lén được cuộc trò chuyện giữa bà cô và một người đàn ông lạ mặt. Ông ta nói: “Bà ơi, năm nay cỗ vẫn phải làm như thế, không là lộ chuyện!” Bà cô thì thào: “Yên tâm, cả làng giữ kín bao năm nay rồi.”

    Tò mò, tôi bí mật hỏi thăm thêm và phát hiện một sự thật rùng rợn. Cái “phong tục” xiên đũa mang về không chỉ đơn thuần là di sản của thời đói kém. Hóa ra, nhiều năm trước, một nhóm người trong làng từng phạm tội buôn lậu, và để che giấu số hàng cấm, họ giấu chúng trong các món cỗ – giò, chả, thậm chí xôi – rồi mang về nhà như một cách “phân phối” hàng mà không ai nghi ngờ. Dù việc buôn lậu đã dừng lại, thói quen này vẫn được duy trì để đánh lạc hướng chính quyền, và cả làng đồng lòng giữ bí mật. Thậm chí, chị Quyên, người tôi tưởng chỉ là hàng xóm vô tư, hóa ra cũng biết chuyện này và cố tình kể để dò xét xem tôi có tò mò đào bới hay không.

    Tôi rùng mình, nhìn Minh đang ngủ say bên cạnh. Liệu anh có biết sự thật này? Và nếu cả làng đã giữ bí mật bao năm, tôi – một cô dâu mới – có nên phá vỡ sự im lặng ấy hay không? Mâm cỗ quê, hóa ra không chỉ là chuyện ăn uống, mà còn là vỏ bọc cho một bí mật đen tối của cả một cộng đồng.

  • Cháy chung cư, 3 cha con tu:vong khi nh:ảy xuống từ ban công tầng 9

    XEM THÊM: Cách Thoát hiểm khỏi chung cư đang cháy an toàn hơn với 4 bước

    • Bước 1: Nhanh chóng lấy 1 chiếc khăn, thấm nước và chụp/ cột vào mũi như 1 cái khẩu trang chắn khói.

    Nếu muốn an toàn hơn, bạn có thể sử dụng mặt nạ phòng độc, lọc độc để đeo vào.

    Cần nhớ ngọn lửa không phải là vấn đề chính mà là khói.

    Đây là nguyên nhân chính làm nhiều người chết nhất. Khói từ đám cháy rất độc, nạn nhân bất tỉnh rất nhanh, trong khi rất lâu sau đó ngọn lửa mới cháy đến. Chính vì thế, khi di chuyển cần cúi khom hoặc bò sát mặt sàn vì khói độc sẽ ở trên cao.

    “Nếu có đủ thời gian, hãy dùng khăn, áo, khẩu trang nhúng ướt để che mũi miệng, ngăn độc, nhưng cũng nên nhớ nếu có đủ thời gian mới làm. Và dù có che bằng khăn ướt vẫn phải thoát ra bằng cách khom người, bò”, ông Tony hướng dẫn.

    Trong trường hợp bị lửa bén vào áo quần bạn đang mặc: Đừng chạy, nằm xuống rồi lăn qua lăn lại để dập lửa rồi tiếp tục bò ra ngoài.

    • Bước 2: Nếu có bình chữa cháy xách tay trong nhà, nhanh chóng lấy ngay 1 bình chữa cháy bên mình.

    Nếu không có bình chữa cháy, có thể dùng thanh kim loại, thanh gỗ cứng cáp để mang theo.

    • Bước 3: di chuyển ra khỏi cửa, đối với những lối đi bị chắn lại do vật liệu cháy, gỗ,…thì có thể dùng bình chữa cháy/ thanh sắt/ thanh gỗ để phá, tạo lối thoát. Nếu lối thoát bị cháy, nhanh chóng dùng bình chữa cháy mang theo để dập tắt đám cháy.
    • Bước 4: Di chuyển bằng lối cầu thang bộ qua các lối thoát hiểm (Exit) để ra khỏi tòa nhà chung cư. Tuyệt đối không sử dụng thang máy. 

    Lưu ý: Nếu bạn ở tầng cao của tòa nhà, biệt thự, chung cư thì có thể dùng thang dây thoát hiểm khẩn cấp để leo xuống, tránh việc phải đi qua đám cháy, nhanh chóng hơn trong việc thoát khỏi nơi xảy ra cháy.

    Theo đó, một quan chức cấp cao của Sở Cứu hỏa Delhi (DFS) cho biết họ tiếp nhận thông báo cháy từ khu dân cư Dwarka Sector-13, nằm gần sân bay quốc tế ở thủ đô New Delhi. Đám cháy lan nhanh kèm theo nhiều khói đen. Các nạn nhân đã nhảy từ tầng 7 của tòa nhà. Ba cha con đã không qua khỏi.

    Trong khi đó, người mẹ cùng một người khác đã may mắn thoát khỏi đám cháy và đã được đưa vào bệnh viện địa phương. Thông tin ban đầu cho thấy cho thấy tình trạng sức khỏe của các bệnh nhân này hiện ổn định.

    Hiện trường vụ cháy chung cư tại New Delhi, Ấn Độ, ngày 10/6/2025. Ảnh: ANI/TTXVN

    Hai đứa trẻ – một trai và một gái, đều 10 tuổi, đã nhảy từ ban công để tự cứu mình, nhưng đã được tuyên bố tử vong tại Bệnh viện Aakash. Cha của chúng, Yash Yadav, 35 tuổi, cũng nhảy từ ban công và cũng được tuyên bố tử vong tại Bệnh viện IGI.

    Vợ và con trai lớn của ông Yadav đã sống sót sau vụ hỏa hoạn và đã được đưa đến Bệnh viện IGI để được hỗ trợ y tế.

    “Những người ở tầng dưới đã nhanh chóng di tản. Nhưng những người ở trên cao đã phải trải qua thời gian kinh hoàng. Chúng tôi thấy một số cư dân cố gắng trèo lên ban công và ra hiệu cầu cứu”, một người dân địa phương nói với hãng thông tấn PTI.

    Toàn bộ người dân trong tòa nhà đã được sơ tán. Điện và khí đốt đã được ngắt kết nối tạm thời để tránh bất kỳ tai nạn nào xảy ra sau đó.

    DFS cho biết thêm toàn bộ tòa nhà đã được sơ tán để phòng ngừa.

    Hiện cơ quan chức năng đang điều tra nguyên nhân gây hỏa hoạn.

    XEM THÊM: 7 bước xử lý khi gặp đám cháy

    Cháy nổ thật sự rất nguy hiểm, nó không những làm ảnh hưởng đến của cải mà còn có thể khiến bạn tử vong. Bởi thế, ai trong chúng ta cũng nên biết những cách xử lý khi gặp đám cháy bất ngờ.

    Dưới đây chính là 7 bước xử lý nhanh khi gặp đám cháy. Hy vọng quy trình này sẽ giúp mọi người chữa cháy tốt, hạn chế rủi ro cao nhất về người và của.

    Bước 1: Giữ thái độ cực bình tĩnh khi phát hiện có hỏa hoạn

    – Cần xác định nhanh nơi xảy ra cháy

    – Nhanh chóng đưa ra các giải pháp chữa cháy

    – Xác định những việc cần làm (vẽ ra sơ đồ nhanh trong đầu)

    Bước 2: Báo động khẩn cấp

    – Hô hoán thông báo cho nhau biết về đám cháy (gõ cửa từng nhà, từng phòng để thông báo)

    – Thông báo ngắn gọn qua loa truyền thanh

    – Nhấn chuông báo động của hệ thống báo cháy (cách này là nhanh chóng và hiệu quả nhất)

    Bước 3: Lập tức ngắt điện toàn bộ khu vực bị cháy

    – Cắt cầu dao điện ngay khi có thể

    – Ngắt attomat

    – Lưu ý là phải dùng dụng cụ như kìm điện, găng cách điện, vải, các vật liệu cách điện để tránh nguy cơ bị điện giật.

    Bước 4: Báo cho 114

    Gọi ngay cho lực lượng phòng cháy chữa cháy (114) bằng điện thoại di động hoặc điện thoại bàn và thông báo tình hình một cách rõ ràng nhất.

    Bước 5: Sử dụng các phương tiện chữa cháy gần nhất để xử lý khi gặp đám cháy

    – Bình chữa cháy (dạng khí, dạng lỏng, hoặc bình mini…)

    – Mền chống cháy

    – Nước (tuyệt đối tránh nếu chất gây cháy là dầu, xăng, các loại có tỷ trọng nhẹ hơn nước)

    – Nếu gần đó có vòi chữa cháy và lăng trụ phun nước thì nhanh chóng kéo vòi và phun vào đám cháy.

    Bước 6: Cứu người

    Cứu những người bị nạn, những người có khả năng thoát khỏi đám cháy. Nếu không có khả năng, đừng làm phiền đến hoạt động cứu hộ của lực lượng PCCC nhé.

    Bước 7: Di chuyển các loại hàng hóa, tài sản lưu động và các chất dễ cháy đến nơi an toàn, tránh xa khu vực cháy để tránh cháy tràn lan và khó dập lửa.

    Để chuẩn bị tốt nhất cho các bước thoát hiểm khi có sự cố cháy nổ, hãy trang bị đầy đủ các thiết bị thoát hiểm cá nhân tại gia đình, cơ sở kinh doanh hay văn phòng như :

    Búa thoát hiểm chuyên dụng

    Búa thoát hiểm chuyên dụng

    Búa thoát hiểm được thiết kế đặc biệt có khả năng tạo lực đập lớn để phá cửa thoát ra ngoài trong trường hợp hỏa hoạn. Loại búa thoát hiểm cỡ lớn có trọng lượng cũng khá nặng nên tạo lực đập rất lớn để nhanh chóng thoát được khỏi khu vực nguy hiểm.

    Rìu phá vỡ

    Rìu phá vỡ

    Rìu cứu hỏa, rìu cứu hỏa chữa cháy cứu nạn dài 80cm có móc nhọn phía trên, rìu phá vỡ kính cứu nạn thoát hiểm chất lượng

    Vật liệu lưỡi Rìu cứ hỏa: Thép cacbon 85Mn cường độ cao được tôi kỹ và đánh bóng.

    2/3 bề mặt lưỡi Rìu cứ hỏa được sơn chống cháy màu đỏ, 1/3 là lưỡi trắng.

    Phần lưỡi trắng của Rìu cứ hỏa có phủ cao su bảo vệ.

    Lưỡi Rìu có 1 móc nhọn ở phía trên để phá cửa kính (móc nhọn này giúp phân biệt giữa Rìu cứ hỏa và rừu thông thường)

    Cán Rìu : Bằng gỗ cứng

    Trọng lượng : 2.5kg/chiếc

    Chiều dài : 80cm

  • Hai đứa trẻ sinh đôi m;ất t;ích trong cơn bão Linfa năm 2015 10 năm sau, người anh trai có một khám phá gây s-ố-c

    Câu chuyện bắt đầu bằng một ký ức mờ nhạt nhưng ám ảnh trong tâm trí Minh, người anh trai năm nay vừa tròn 22 tuổi. Cách đây đúng mười năm, cơn bão Linfa đổ bộ miền Trung dữ dội. Trong căn nhà nhỏ ven biển, ba mẹ anh đã cố gắng giữ cả ba đứa con an toàn. Minh là con cả, mới 12 tuổi, còn hai em sinh đôi — An và Ân — chỉ mới 6 tuổi.

    Đêm đó, tiếng gió rít rợn người, mái tôn rung bần bật. Nước biển dâng lên nhanh đến mức mọi người trở tay không kịp. Trong tích tắc, ngôi nhà ngập chìm trong lũ. Ba cõng Minh, mẹ ôm chặt hai em. Nhưng rồi một cơn sóng lớn quét qua, Minh chỉ kịp nghe tiếng mẹ hét thất thanh: “Giữ lấy các con!”. Khi cậu mở mắt lại, mình đã nằm trên chiếc xuồng cứu hộ, còn An và Ân thì không thấy đâu nữa.

    Suốt nhiều ngày sau, lực lượng cứu hộ cùng dân làng tìm khắp nơi: bờ biển, khe suối, những ngôi nhà đổ nát. Không ai thấy dấu vết gì của hai đứa trẻ sinh đôi. Gia đình chỉ còn biết thắp nhang, mong linh hồn con được an nghỉ. Minh từ đó sống trong mặc cảm và ám ảnh: “Giá mà lúc đó mình ôm lấy tay em…”.

    Có thể là hình ảnh về 2 người và trẻ em

    Mười năm trôi qua, cuộc sống tạm lắng xuống. Ba mẹ dần gượng dậy, mở một quán tạp hóa nhỏ. Minh lớn lên, học ngành công nghệ thông tin ở Đà Nẵng. Nhưng trong lòng cậu, khoảng trống về hai em chưa bao giờ lấp đầy.

    Ngày giỗ 10 năm, Minh về quê. Đêm đó, khi đang sắp xếp lại mấy thùng đồ cũ trong kho, cậu phát hiện một chiếc hộp nhựa kín nước được giấu dưới mớ gạch vỡ. Trong hộp có một chiếc vòng tay trẻ con đã phai màu, y hệt vòng của An — với cái hạt cườm xanh duy nhất mà mẹ từng xâu nhầm. Bên cạnh là một tờ  giấynilon bọc kín, dòng chữ nguệch ngoạc bằng bút chì:
    “Bọn con vẫn còn sống.”

    Minh sững sờ. Ai có thể viết dòng chữ này? Là trò đùa ác ý, hay thực sự là dấu hiệu của An và Ân? Suy nghĩ quay cuồng khiến anh mất ngủ suốt đêm.

    Ngày hôm sau, Minh quyết định lần theo dấu vết. Anh đem chiếc vòng và mảnh giấy đến hỏi ba mẹ. Mẹ anh khóc òa, nhận ngay ra vòng tay của An. Ba thì nghi hoặc, bảo có thể người ta nhặt được ở đâu rồi viết linh tinh. Nhưng Minh tin có điều gì đó chưa được giải thích.

    Anh bắt đầu dò hỏi trong làng. Một bác ngư dân lớn tuổi kể lại: năm đó sau bão, có tin đồn một cặp trẻ con bị cuốn dạt vào tận vùng núi phía tây, được người đi rừng cứu. Nhưng tin tức ấy chìm nghỉm vì chẳng ai xác nhận được. Minh tìm đến xã bên, hỏi những người từng làm trong đội cứu trợ năm 2015. Một chị cán bộ nhớ mang máng: “Có hai đứa nhỏ lạ mặt được đưa vào trạm y tế xã miền núi, nhưng rồi sau đó một tổ chức từ thiện nhận nuôi…”.

    Càng đào sâu, Minh càng phát hiện nhiều mảnh ghép rời rạc: tên hai đứa trẻ không rõ ràng, hồ sơ bị thất lạc, người ta chỉ ghi “trẻ mồ côi sau bão”. Đặc biệt, khi lên mạng xã hội dò tìm, anh bắt gặp hình ảnh của một đôi song sinh đang học ở trường dân tộc nội trú Kon Tum. Khuôn mặt hai cậu bé ấy giống An và Ân đến lạ kỳ: đôi mắt to, gò má tròn, và đặc biệt, một trong hai đứa đeo chiếc vòng tay cũ… giống hệt chiếc vòng Minh đang giữ.

    Tim Minh đập thình thịch. Anh in hình ra, mang về cho mẹ xem. Mẹ anh run rẩy đến mức suýt ngã quỵ. Cả nhà quyết định giữ kín chuyện, chưa cho ba biết vội. Minh đặt mục tiêu: phải trực tiếp đến tận nơi để tìm hiểu.

    Một tuần sau, Minh bắt chuyến xe khách đi Kon Tum. Đường núi quanh co, lòng anh rối bời, vừa háo hức vừa sợ hãi: nếu lầm thì sao? Nếu hai đứa ấy thực sự là em mình, tại sao 10 năm qua không ai liên lạc?

    Đến trường nội trú, Minh xin phép gặp thầy hiệu trưởng, trình bày câu chuyện. Ban đầu thầy dè dặt, nhưng khi thấy vòng tay và giấy tờ cũ, ông mới đồng ý cho Minh gặp hai học sinh ấy. Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, hai cậu bé bước vào, Minh chết lặng. Không cần xét nghiệm ADN, trái tim anh mách bảo: đó chính là An và Ân.

    Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn thì sự thật phơi bày. Thầy hiệu trưởng cho biết: sau cơn bão, hai đứa nhỏ được một nhóm từ thiện nước ngoài đưa về trạm y tế. Do không có hồ sơ thân nhân, chúng được chuyển lên vùng núi nuôi dưỡng, đổi tên thành Tuấn và Tùng. Trong mười năm qua, nhiều lần chúng kể với bạn bè rằng có “anh trai lớn và ba mẹ ở biển”, nhưng chẳng ai tin.

    Điều gây sốc hơn: hồ sơ thất lạc không phải ngẫu nhiên. Một cán bộ địa phương khi đó đã cố tình xóa tên để dễ dàng đưa chúng vào diện “trẻ mồ côi”, nhờ đó tổ chức kia được nhận tài trợ quốc tế. Tức là, An và Ân đã bị tước mất cơ hội đoàn tụ chỉ vì lòng tham và sự vô trách nhiệm.

    Nghe xong, Minh vừa giận dữ, vừa đau xót. Nhưng khi nhìn hai em trai ngồi trước mặt, nụ cười lúng túng mà quen thuộc, cậu chỉ thấy nước mắt trào ra. Ba anh em ôm chầm lấy nhau, khóc nấc.

    Ngày hôm sau, cả ba cùng trở về quê. Khi bước vào ngôi nhà nhỏ ven biển, mẹ ngã quỵ trong vòng tay hai con, vừa khóc vừa cười. Ba thì đứng lặng, rồi quay đi lau nước mắt.

    Sau cuộc đoàn tụ, gia đình Minh quyết định đưa vụ việc ra ánh sáng. Dù hành trình phía trước còn nhiều gian nan, họ tin rằng, chỉ cần còn bên nhau, mọi mất mát sẽ dần được hàn gắn.

  • chuyenhay.com.vn Chăm cháu ngoại 8 năm khi rời đi chỉ nhận được chiếc túi nhỏ, tưởng là tiền các con biếu nhưng mở ra tôi sữngsờ

    Tôi là một người mẹ, một người bà như bao người phụ nữ khác. Đã bước sang tuổi ngoài 60, lẽ ra cái tuổi này tôi nên được nghỉ ngơi, thảnh thơi bên chén trà nóng, ngồi sân sau ngắm cây cối, thỉnh thoảng ghé chợ, gặp mấy bà bạn già chuyện trò sớm hôm. Nhưng suốt 8 năm qua, tôi đã rời quê, lên thành phố sống cùng vợ chồng con gái để chăm cháu ngoại.

    8 năm, tưởng chừng là một khoảng thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng với tôi là cả một đoạn đời.

    Hôm đó, tôi đang lau dọn nhà cửa thì nhận được cuộc gọi của con gái, giọng nó run run:

    – Mẹ ơi, con với chồng đi làm suốt, không có ai đón Nấm, cơm nước cũng chẳng kịp lo. Mẹ lên với tụi con một thời gian được không?

    Ở đầu dây bên kia, tôi còn nghe tiếng con bé Nấm lí nhí:

    – Bà ngoại ơi, bà ngoại lên ở với con nha…

    Tôi buông chiếc khăn lau đang cầm trên tay, nước mắt ứa ra. Trong lòng tôi lúc ấy không nghĩ gì nhiều, chỉ biết phải đi, phải lên với tụi nó. Vội vã thu xếp, tôi để di ảnh chồng vào đáy vali, bắt chuyến xe sớm nhất lên thành phố. Tôi nghĩ, lên vài tháng giúp tụi nó ổn định rồi về. Nhưng cuối cùng, tôi ở lại… tròn 8 năm.
    Chăm cháu ngoại 8 năm khi rời đi chỉ nhận được chiếc túi nhỏ, tưởng là tiền nhưng mở ra tôi sững sờ - 1
    Nhận cuộc gọi của con gái, tôi vội vã thu xếp hành lý lên thành phố. (Ảnh minh họa)

    Từ hôm đến đó tới giờ, tôi chưa từng có một hôm ngủ nướng hay nghỉ ngơi đúng nghĩa. Mỗi ngày trời còn chưa kịp sáng, tôi đã lọ mọ dậy chuẩn bị đồ ăn sáng, chuẩn bị cặp sách cho cháu, rồi gọi hai vợ chồng nó dậy đi làm. Đưa cháu đến trường xong lại về nhà lau nhà, giặt giũ, dọn dẹp. Mỗi bữa cơm luôn đủ canh đủ món, vì tôi biết đứa con gái tôi bận rộn, con rể cũng vậy, tôi không muốn tụi nó về nhà mà còn phải lo nghĩ thêm.

    Tôi từng nghĩ, mình là người ngoài, sống nhờ nhà con cái thì nên biết điều, làm gì cũng phải chu toàn. Tôi chẳng nề hà chuyện gì. Đến khi Nấm vào lớp một, tôi kiêm luôn việc kèm bài cho nó. Tôi học chưa cao, nhiều bài toán tôi không hiểu nổi, nhưng tôi vẫn lân la hỏi hàng xóm có người làm giáo viên, ghi chú lại rồi tối về chỉ cháu học.

    Có hôm Nấm sốt cao, cả hai vợ chồng nó đều đi công tác xa. Tôi cõng cháu vào viện trong đêm, ngồi bên giường suốt cả đêm không chợp mắt, lau người, canh nhiệt độ từng giờ. Cháu hạ sốt lúc gần sáng, còn tôi thì ngủ gục bên mép giường, tay vẫn cầm chiếc khăn còn ướt.

    Nhiều lúc về khuya, lưng đau buốt, nằm trằn trọc không ngủ được, tôi ngồi ở ban công nhìn ánh đèn đường, nhớ cái sân nhỏ quê nhà, nhớ cây ổi đầu hè, nhớ tiếng gà gáy mỗi sáng. Nhưng rồi tôi lại quay vào, tiếp tục quay cuồng với đống công việc không tên.

    Nói không buồn thì là nói dối. Tôi thấy tủi thân lắm. Có lần sinh nhật tôi, tôi tự tay nấu cơm rồi lặng lẽ ngồi ăn một mình. Vợ chồng nó chỉ nói đúng một câu:

    – Mẹ sinh nhật vui vẻ nha.

    Nói xong, chúng nó tiếp tục ngồi ôm máy tính làm báo cáo. Tôi cười gượng, quay đi giấu nước mắt.

    Nhưng tôi không than vãn. Tôi hiểu tụi nó bận, tôi không muốn mình trở thành gánh nặng. Tôi chỉ mong một ngày nào đó khi cháu lớn hơn, tôi có thể trở về quê, sống nốt những năm tháng tuổi già bên ký ức.
    Chăm cháu ngoại 8 năm khi rời đi chỉ nhận được chiếc túi nhỏ, tưởng là tiền nhưng mở ra tôi sững sờ - 2
    Sống cùng vợ chồng con gái, nhiều khi tôi thấy tủi thân lắm. (Ảnh minh họa)

    Rồi ngày ấy cũng đến. Hè năm nay, con bé Nấm đậu vào trường nội trú trong thành phố. Ngày đưa cháu nhập học, nhìn nó vui vẻ xách balo chạy vào trường, tôi bỗng thấy lòng mình trống rỗng.

    Tối hôm đó, tôi gom hết can đảm nói với vợ chồng con gái:

    – Mẹ nghĩ mẹ nên về quê rồi. Nấm ở nội trú, mẹ ở đây cũng không còn việc gì nhiều…

    Con gái nhìn tôi, sửng sốt rồi đỏ mắt:

    – Mẹ đi rồi, nhà này ai lo? Nhưng mẹ đã quyết rồi thì con không giữ…

    Sáng sớm hôm sau, tôi chuẩn bị hành lý. Cháu gái ôm chân tôi khóc:

    – Bà ngoại đừng đi, con cuối tuần về thăm bà ngoại nha.

    Tôi dỗ cháu, hứa sẽ trồng cà chua ở quê chờ nó về hái. Trước giờ xe chạy, con rể tôi vội vàng đến, dúi vào tay tôi một chiếc túi vải cũ, nói nhỏ:

    – Mẹ ơi, đây là chút tấm lòng tụi con, mẹ hãy giữ lấy nhé.

    Tôi cầm túi, trong lòng nghĩ chắc là ít tiền để tôi tiêu dọc đường hay mang về quê. 8 năm chăm cháu, lo nhà cửa, nếu là giúp việc ngoài, người ta cũng được trả lương. Tôi không đòi hỏi, nhưng tôi nghĩ ít nhiều nó cũng là sự ghi nhận.

    5 tiếng ngồi xe khách, cuối cùng tôi cũng về đến nhà. Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, đến tối tôi mới có thời gian mở chiếc túi con rể đưa. Nào ngờ bên trong không có tiền, chỉ là một túi giấy nhỏ, đầy những mảnh giấy con, thiệp nhỏ, ghi chằng chịt chữ.

    Tôi run run cầm tờ đầu tiên lên đọc. Là nét chữ của cháu gái tôi: “Bà ngoại ơi, sườn xào chua ngọt của bà ngoại là ngon nhất thế giới!”. Tờ tiếp theo là của con gái tôi: “Mẹ, năm ngoái mẹ bệnh mà vẫn dậy nấu sáng cho tụi con. Con cảm ơn mẹ nhiều lắm”. Rồi là thư của con rể: “Mẹ, lần nào con đi công tác, mẹ đều bỏ thuốc say xe vào túi cho con. Con biết hết. Mẹ là người giữ mái ấm này nguyên vẹn…”

    Tôi khóc, nước mắt rơi ướt đẫm những mảnh giấy. Bao nhiêu tủi thân, vất vả, hy sinh… phút chốc tan biến. Thì ra, tôi không bị lãng quên. Tôi không vô hình. Mỗi khoảnh khắc tôi tưởng như lặng lẽ, không ai nhớ đến… chúng đều đã ghi nhớ bằng cả trái tim.

    Từ hôm về quê đến giờ, mỗi sáng tôi đều mang túi giấy ấy ra đọc. Tôi trồng cà chua ngoài sân, tưới nước, bắt sâu, chờ ngày Nấm về hái. Mỗi lần mở túi, tôi lại thấy mình đang ở trong căn bếp nhỏ nơi thành phố, nấu nướng, nghe cháu gái cười, nghe tiếng con gọi: “Mẹ ơi, cơm ngon quá!”

    Tôi chợt hiểu, có những tình yêu không cần phô trương, không cần đong đếm bằng tiền. Nó nằm trong bát cơm nóng, lời hỏi han nhỏ nhẹ và trong những mảnh giấy không màu mè nhưng chứa đựng cả tấm lòng.

    Chiếc túi nhỏ ấy là món quà lớn nhất đời tôi. Là sự công nhận, là yêu thương, là hồi đáp cho 8năm tôi lặng thầm bên con cháu.

  • Tổ Tiên dạy cách nhìn người: ‘Nhất bụng bự, nhì mũi to, thứ ba râu quai nón’, nghĩa là gì?

    Nhân tướng học từ xưa cho rằng, một người đàn ông có những đặc điểm tướng mạo dưới đây rất đáng tin, phụ nữ có thể hoàn toàn tin tưởng để dựa vào.

    Các cụ xưa cho rằng, chỉ cần nhìn vào tướng mạo của một người có thể đoán biết được nhiều về vận mệnh của người đó. Đặc biệt, đối với việc kết hôn, người xưa thường chọn chồng theo quan niệm ‘Nhất bụng bự, nhì mũi to, thứ ba râu quai nón’.

    Đàn ông bụng bự

    Người đàn ông có bụng bự thường có vận mệnh giàu sang, phú quý và có tâm địa tốt. Họ hay đi làm từ thiện, tích đức cho bản thân và con cháu sau này, vì vậy được mọi người rất tôn trọng và yêu quý. Đi đâu cũng được tiếp đón nhiệt tình.

    Những người đàn ông này phúc lớn mệnh lớn, làm ăn thuận lợi, cuộc sống yên ấm không bị chi phối bởi cơm áo gạo tiền. Ngoài ra họ cần chịu khó hành thiện tích đức cho con cháu sau này cũng được như mình hiện tại .

    Nói chung, những người đàn ông bụng bự có trách nhiệm lớn với gia đình. Ai cưới được họ không chỉ hạnh phúc về đời sống tình cảm mà còn dư dả về đời sống vật chất.

    Đàn ông mũi to

    Người ta hay nói những người đàn ông có mũi to vừa giỏi kiếm tiền, biết cách kinh doanh vừa sung mãn trong chuyện yêu.

    Hơn nữa trong cuộc sống thường ngày họ rất chiều chuộng và ga lăng, luôn phóng khoáng với người vợ của mình.

    Không những vậy theo quan niệm của người xưa, người đàn ông có mũi to thường rất mạnh mẽ và tự tin trong chuyện phòng the.

    Đặc biệt, người nào có cánh mũi to đều và dày dặn thì càng có sức hút và nhiệt huyết hơn trong chuyện yêu.

    Người có mũi to mà có sống mũi thẳng cùng cánh mũi thẳng mà không bị nốt ruồi hay có điểm gì bất thường khác thì đó là dấu hiệu tốt.

    Người đàn ông có đặc điểm mũi như vậy thường rất thông minh, giỏi giang, thăng tiến nhanh, đường công danh sự nghiệp thuận lợi. Không chỉ vậy, họ cũng là người sống thọ cùng con cháu.

    Tuy nhiên, nếu bạn là người có mũi to nhưng lỗ mũi hẹp thì bạn là người quá coi trọng tiền bạc, đôi khi sống quá thực tế, keo kiệt nên hay bị người khác xem thường. Ngược lại nếu lỗ mũi to và phình ra ngoài thì lại rất giàu có và sống thoải mái, có thể sống tiết kiệm nhưng không quá ki bo.

    Theo nhân tướng học người đàn ông có cánh mũi dày và sống mũi cao thường rất thông minh. Họ luôn biết cách chớp thời cơ để đạt được thành công. Không những thế, trong cuộc sống họ là người biết điều nên được nhiều người tôn trọng.

    Những người đàn ông có mũi to, cao, thẳng thường công thành danh toại, cuộc sống đủ đầy giàu có và rất chiều chuộng vợ con, gia đình.

    Đàn ông râu quai nón

    Râu là một trong những đặc điểm trên khuôn mặt của nam giới, thể hiện khí chất và phong độ, sự nam tính của phái mạnh.

    Thông thường, râu bắt đầu xuất hiện ở tuổi dậy thì và là quá trình sinh lý bình thường của cơ thể. Râu mọc tập trung ở vùng cằm, xung quanh miệng.

    Đàn ông râu quai nón thường được nhận xét là người có phong độ, ngoại hình nam tính, cường tráng, nhanh nhẹn.

    Và thêm phần trưởng thành trong suy nghĩ. Vì vậy, với người đối diện họ luôn tạo được những ấn tượng nhất định.

    Hơn nữa, người có râu quai nón luôn toát lên vẻ khí chất, hùng dũng mang lại cho họ sức hút kỳ lạ.

    Có thể nói là đi tới đâu họ cũng được mọi người quan tâm, săn đón.

    Những người đàn ông râu quai nón được đánh giá là dễ thành công trong công việc, tuy nhiên về chuyện tình cảm thường dễ vướng đào hoa.

    Ngoài ra, đàn ông có những nét tướng sau đây cũng được dự đoán là người giàu có

    Tướng mũi đầy đặn

    Theo nhân tướng học, mũi là dấu hiệu nhận biết tài vận và quan vận của mỗi người. Khi đánh giá tài vận của ai đó, người ta thường nhìn tướng mũi đầu tiên.

    Đàn ông mũi to, rộng, đầy đặn thường sống phóng khoáng, thoải mái. Nếu bề ngang rộng thì hào phóng nhưng vẫn tiết kiệm tốt, biết quản lý tiền bạc.

    Bên cạnh đó họ cũng rất nhạy bén, đầu óc nhanh nhạy, tự tin, biết nắm bắt cơ hội nên dễ dàng thành công.

    Ngoài ra, những người đàn ông này đối xử rất tinh tế mọi người xung quanh nhất là người khác giới.

    Đặc biệt, người có sống mũi thẳng dài vượt ấn đường là đại phú. Ấn đường là vùng thịt giữa 2 hàng lông mày.

    Người có sống mũi thẳng, dài vượt ấn đường rất ít. Mũi cũng là cung thổ, liên quan đến đất cát. Mũi đẹp là cung điền trạch vượng.

    Điển hình là tỷ phú Phạm Nhật Vượng, xem Phạm Nhật Vượng kinh doanh nhà đất đủ biết cung tài lộc và cung điền trạch của ông đẹp tới mức nào.

    Nhưng xem mũi thấy đẹp còn phải xem đường thái dương và các gò trong lòng bàn tay.

    Nếu thấy mũi đẹp mà đường thái dương ngắn, 2 gò dưới ngón út và ngón áp út không đầy, không sáng thì cũng không phải là người có cung tài lộc đẹp.

    Tướng tai dày và đầy đặn

    Theo quan niệm của nhân tướng học, người đàn ông có tướng tai to, dày thường có cuộc sống giàu sang, phú quý.

    Người này có đầu óc nhạy bén, ham học hỏi nên hiểu biết sâu rộng, biết phân biệt phải trái.

    Họ biết nhìn xa trông rộng, làm việc thận trọng, tính tình ổn định nên rất dễ chạm tay đến thành công.

    Trong công việc, người này có thể trở thành người đứng đầu, có tướng làm quan.

    Con đường sự nghiệp của họ luôn rộng mở, cơ hội phát triển không ngừng tự tìm đến.

    Một cách đơn giản để nhận biết tướng tai dày dặn là khi sờ vào, tai hoặc dái tai phải dày, chắc nịch, tròn và có thịt mới.

    Chủ nhân của kiểu tai này luôn gặp may mắn về tài vận, đặc biệt là may mắn ở những khoản ngoài luồng, ngoài công việc chính.