Blog

  • “Anh đã chọn ánh đèn tiệc cưới, nhưng bỏ quên ánh mắt bố mẹ. Giờ thì sống với lựa chọn đó.”

    Tôi là Hồng, 27 tuổi, một cô gái thành phố với ước mơ giản dị về một gia đình hạnh phúc. Khi gặp Thắng, một chàng trai hiền lành làm nhân viên văn phòng, tôi nghĩ mình đã tìm được người đồng hành. Anh kể rằng anh mồ côi từ nhỏ, lớn lên trong trại trẻ mồ côi, không còn người thân. Lòng tôi thương anh, và tình yêu của chúng tôi nhanh chóng đơm hoa. Sau hai năm hẹn hò, chúng tôi quyết định cưới. Nhưng ngày cưới, một sự kiện bất ngờ đã làm đảo lộn tất cả, kéo theo mâu thuẫn giữa tôi và Thắng, và một bí mật khiến tôi không bao giờ quên.

    Thắng luôn nói anh không muốn đám cưới rình rang, vì “chẳng có ai bên nhà anh để mời”. Tôi tôn trọng điều đó, nhưng bố mẹ tôi muốn tổ chức một tiệc cưới thật đẹp cho con gái duy nhất. Cuối cùng, chúng tôi chọn một nhà hàng sang trọng, mời gần trăm khách, chủ yếu là bạn bè và họ hàng nhà tôi. Tôi bận rộn chuẩn bị váy cưới, thiệp mời, còn Thắng lo phần lễ gia tiên. Anh có vẻ trầm tư hơn thường lệ, nhưng tôi nghĩ đó chỉ là áp lực trước ngày trọng đại.

    Ngày cưới đến, ánh đèn lộng lẫy, hoa tươi rực rỡ, khách mời cười nói rộn ràng. Tôi và Thắng đứng trên sân khấu, trao nhẫn, hứa hẹn trăm năm. Nhưng giữa dòng người, tôi chợt nhận ra một hình ảnh kỳ lạ: một cặp vợ chồng già, ăn mặc rách rưới, đứng nép ở góc phòng. Người đàn ông gầy gò, tóc bạc, tay cầm gậy trúc run rẩy. Người phụ nữ bên cạnh ôm một chiếc túi vải cũ, ánh mắt buồn bã nhìn về phía chúng tôi. Họ trông lạc lõng giữa không gian sang trọng, như hai cái bóng bị lãng quên. Tôi khẽ hỏi Thắng: “Anh, hai cụ đó là ai? Sao lại đứng đó?” Thắng thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng đáp: “Chắc là người ăn xin lẫn vào tiệc. Để anh bảo nhân viên xử lý.” Tôi ngăn lại: “Thôi, để em mời hai cụ ngồi, tội nghiệp.”

    Tôi bước xuống, mỉm cười mời hai cụ vào bàn tiệc. Nhưng mẹ tôi, với ánh mắt khó chịu, kéo tôi lại: “Con, đừng để người lạ phá hỏng ngày vui. Gọi bảo vệ đi.” Tôi lắc đầu, cố thuyết phục: “Mẹ, họ già cả rồi, cho họ ngồi một lát có sao đâu?” Nhưng khi tôi quay lại, hai cụ đã bị nhân viên nhà hàng mời ra ngoài. Họ đứng run rẩy ngoài cửa, không một ai mời ngồi, không một ly nước. Lòng tôi trĩu nặng, nhưng tiệc cưới bận rộn, tôi bị cuốn vào những nghi thức, không kịp làm gì thêm.

    Suốt buổi tiệc, tôi để ý Thắng liên tục liếc ra cửa, ánh mắt anh đầy lo lắng. Khi tiệc gần tàn, tôi thấy hai cụ vẫn đứng đó, không rời đi. Tôi quyết định ra nói chuyện. Người đàn ông nhìn tôi, giọng nghẹn ngào: “Cô dâu, cảm ơn con vì muốn cho chúng tôi ngồi. Nhưng chúng tôi không dám… Chúng tôi chỉ muốn nhìn thằng Thắng một lần.” Tôi sững sờ: “Cụ biết anh Thắng?” Người phụ nữ bên cạnh bật khóc: “Nó là con trai chúng tôi. Nhưng nó không muốn nhận chúng tôi nữa.”

    Tim tôi như ngừng đập. Thắng nói anh mồ côi, vậy hai cụ này là ai? Tôi gọi Thắng ra, giọng run run: “Anh, hai cụ này nói anh là con trai họ. Chuyện gì đang xảy ra?” Thắng tái mặt, lắp bắp: “Hồng, em đừng nghe. Họ… họ nhầm người.” Nhưng ánh mắt anh đã phản bội. Tôi quay sang hai cụ, nhẹ nhàng hỏi: “Cụ kể rõ cho cháu nghe đi.” Và câu chuyện họ kể khiến tôi chết lặng.

    Hai cụ là bố mẹ ruột của Thắng. Họ từng là nông dân nghèo ở một làng quê xa xôi. Khi Thắng còn nhỏ, gia đình rơi vào cảnh túng quẫn, nợ nần chồng chất. Họ gửi Thắng vào trại trẻ mồ côi, hy vọng anh có cuộc sống tốt hơn. Nhưng khi kinh tế khá hơn, họ tìm lại con trai, chỉ để nhận được sự lạnh lùng. Thắng, lúc đó đã vào đại học, từ chối gặp họ, nói rằng anh xấu hổ vì bố mẹ là nông dân, ăn xin. Anh dọn đi thành phố, cắt đứt liên lạc, và dựng lên câu chuyện mồ côi để bắt đầu lại. Hai cụ biết tin Thắng cưới qua một người quen, nên lặn lội lên thành phố, chỉ để nhìn con trai lần cuối.

    Mâu thuẫn giữa tôi và Thắng bùng nổ ngay tại tiệc cưới. Tôi kéo anh ra góc khuất, hét lên: “Anh nói dối em bao năm qua? Anh bỏ rơi bố mẹ mình, để họ ăn xin, chỉ vì anh xấu hổ? Anh là con người sao nổi?” Thắng cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Hồng, em không hiểu. Anh chỉ muốn thoát khỏi quá khứ. Bố mẹ anh chẳng cho anh được gì ngoài nghèo khó. Anh muốn em có một cuộc sống tốt, không liên quan đến họ.” Tôi lắc đầu, nước mắt rơi: “Một cuộc sống tốt xây trên sự dối trá và bỏ rơi bố mẹ thì là gì? Anh nghĩ em sẽ hạnh phúc khi biết anh là người như vậy?” Tôi tháo nhẫn cưới, đặt vào tay anh: “Cưới xin thế này, dừng lại đi.”

    Khách mời bắt đầu xì xào, mẹ tôi hoảng hốt chạy ra can ngăn, nhưng tôi đã quyết. Tôi dìu hai cụ vào bàn tiệc, tuyên bố trước mọi người: “Đây là bố mẹ anh Thắng. Hôm nay, cháu xin lỗi vì đã không biết sớm. Cháu sẽ đưa hai cụ về nhà, chăm sóc họ như con cái.” Cả hội trường lặng đi, Thắng đứng chết trân, không nói được lời nào.

    Nhưng twist bất ngờ đến vài tuần sau, khi tôi đưa hai cụ đi khám sức khỏe. Bác sĩ phát hiện cụ ông mắc bệnh hiểm nghèo, nhưng trong túi vải cũ của cụ, tôi tìm thấy một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một tờ giấy chuyển nhượng đất – mảnh đất trị giá hàng tỷ đồng ở quê, đứng tên Thắng. Hóa ra, sau khi Thắng bỏ đi, hai cụ đã làm lụng cả đời, mua mảnh đất đó để dành cho con trai. Họ không ăn xin như Thắng nghĩ; họ chỉ ăn mặc giản dị để tiết kiệm, vì muốn để lại tất cả cho anh. Nhưng Thắng không biết, và anh đã từ chối chính tương lai của mình.

    Tôi không quay lại với Thắng. Tôi dùng số tiền bán mảnh đất để chữa bệnh cho cụ ông và xây một ngôi nhà nhỏ cho hai cụ. Thắng đến xin lỗi, nhưng tôi chỉ nói: “Anh đã chọn ánh đèn tiệc cưới, nhưng bỏ quên ánh mắt bố mẹ. Giờ thì sống với lựa chọn đó.” Anh quỳ xin, nhưng tôi đã không còn là Hồng của ngày xưa. Mâu thuẫn giữa tôi và Thắng không chỉ là sự dối trá, mà là cách anh chà đạp lên tình thân để chạy theo thể diện. Dưới ánh đèn tiệc cưới, tôi mất đi một người chồng, nhưng tìm lại được lòng tự trọng và hai người bố mẹ thật sự.

  • Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị l/i/ệ/t làm vợ, đêm tân hôn vừa c/ở/i á/o của vợ ra, anh biết mình trúng số –

    Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị l/i/ệ/t làm vợ, đêm tân hôn vừa c/ở/i á/o của vợ ra, anh biết mình trúng số đ;ộc đ;ắc..Nguyễn Hưng – một người đàn ông 35 tuổi, làm nghề thợ xây tại một thị trấn nhỏ ở miền Trung. Anh sống độc thân, chăm chỉ làm việc, không có nhiều bạn bè, càng không đặt nặng chuyện yêu đương sau một lần bị phản bội khi còn trẻ. Sau bao năm dành dụm, Hưng tích lũy được hơn 300 triệu đồng – số tiền mà người dân quê anh vẫn xem là “của để dành”, có thể dựng nhà nhỏ hoặc khởi đầu cuộc sống ổn định hơn.
    Một hôm, khi đang ăn cơm trưa ở công trình, Hưng đọc được một bài đăng trên mạng xã hội từ một nhóm thiện nguyện. Câu chuyện là về một cô gái tên Lê Vy, 28 tuổi, từng là sinh viên năm cuối ngành sư phạm thì gặp t;ai n;ạn xe máy khiến cô bị liệt nửa người từ thắt lưng trở xuống. Gia đình không khá giả, mẹ già đau yếu, ba đã mất, Vy gần như sống tách biệt với xã hội trong một căn nhà nhỏ ở vùng quê nghèo tỉnh Quảng Trị.
    Bài đăng kêu gọi mọi người giúp đỡ, nhưng điều làm Hưng chấn động là đoạn cuối: “Cô ấy từng nói, ước mơ lớn nhất là được khoác váy cưới, có một mái ấm dù chỉ một lần trong đời.”
    Không hiểu vì sao, Hưng thấy tim mình rung lên. Không phải thương hại, không phải nhất thời cảm động – mà là một cảm giác rất thật: anh muốn gặp người con gái đó. Không bàn bạc với ai, không suy tính nhiều, Hưng xin nghỉ vài ngày và bắt xe về Quảng Trị.
    Lần đầu gặp Vy, Hưng ngỡ ngàng. Cô gái ngồi trên xe lăn với đôi chân gầy guộc và ánh mắt buồn vời vợi ấy lại sở hữu một vẻ đẹp thuần khiết đến lạ. Gương mặt không cần son phấn, nụ cười nhẹ dù đầy sự tự ti, nhưng vẫn tỏa ra một nét gì đó khiến người ta muốn lại gần.
    Ba ngày ở lại thăm hỏi, trò chuyện, Hưng thấy trong Vy là cả một bầu trời nghị lực. Dù cơ thể không còn nguyên vẹn, cô vẫn giữ thói quen đọc sách, học ngoại ngữ qua điện thoại, dạy kèm trẻ nhỏ miễn phí qua Zoom.
    Trên chuyến xe quay về, Hưng quyết định: Anh sẽ cưới cô ấy.
    Người thân, bạn bè đều phản đối. “Mày đ/iên à? 300 triệu để cưới một cô gái bị l;i;ệt? Mày có biết sau này sẽ khổ như thế nào không?” – Nhưng Hưng không nghe. Anh chỉ cười, ánh mắt kiên định: “Khổ hay không, là do mình chọn cách sống. Cô ấy xứng đáng được yêu thương như bất kỳ ai.”
    Hưng trở lại Quảng Trị một lần nữa, lần này là để hỏi cưới. Vy ngỡ ngàng, không tin vào tai mình. Cô không đồng ý ngay. Cô sợ làm gánh nặng, sợ anh chỉ nhất thời cảm động rồi sẽ hối hận. Nhưng Hưng kiên trì, mỗi ngày đều gọi điện, kể chuyện vui, hỏi han từng chút một như một người chồng thật sự. Sau ba tháng, Vy gật đầu.
    Đám cưới diễn ra giản dị trong sự ngỡ ngàng của nhiều người. Không váy cưới lộng lẫy, không hội trường sang trọng, chỉ có một chiếc sân nhỏ được trang trí bằng hoa dại và ánh đèn vàng ấm. Vy ngồi trên x;e l;ăn, còn Hưng thì nắm chặt tay cô không rời.
    Đêm tân hôn, sau bao chuẩn bị, Hưng nhẹ nhàng b//ế vợ vào phòng. Khi cởi áo Vy ra, không phải để ch//i/ếm h//ữu, mà là để thay giúp cô một bộ đồ ngủ thoải mái hơn. Và chính khoảnh khắc đó, anh đã phát hiện ra b/í m/ật khiến tim mình như muốn v/ỡ t/ung… Quý độc giả xem tiếp trong phần bình luận 👇👇👇

    Nguyễn Hưng – một người đàn ông 35 tuổi, làm nghề thợ xây tại một thị trấn nhỏ ở miền Trung. Anh sống độc thân, chăm chỉ làm việc, không có nhiều bạn bè, càng không đặt nặng chuyện yêu đương sau một lần bị phản bội khi còn trẻ. Sau bao năm dành dụm, Hưng tích lũy được hơn 300 triệu đồng – số tiền mà người dân quê anh vẫn xem là “của để dành”, có thể dựng nhà nhỏ hoặc khởi đầu cuộc sống ổn định hơn

    Một hôm, khi đang ăn cơm trưa ở công trình, Hưng đọc được một bài đăng trên mạng xã hội từ một nhóm thiện nguyện. Câu chuyện là về một cô gái tên Lê Vy, 28 tuổi, từng là sinh viên năm cuối ngành sư phạm thì gặp tai nạn xe máy khiến cô bị liệt nửa người từ thắt lưng trở xuống. Gia đình không khá giả, mẹ già đau yếu, ba đã mất, Vy gần như sống tách biệt với xã hội trong một căn nhà nhỏ ở vùng quê nghèo tỉnh Quảng Trị.

    Bài đăng kêu gọi mọi người giúp đỡ, nhưng điều làm Hưng chấn động là đoạn cuối: “Cô ấy từng nói, ước mơ lớn nhất là được khoác váy cưới, có một mái ấm dù chỉ một lần trong đời.”

    Không hiểu vì sao, Hưng thấy tim mình rung lên. Không phải thương hại, không phải nhất thời cảm động – mà là một cảm giác rất thật: anh muốn gặp người con gái đó. Không bàn bạc với ai, không suy tính nhiều, Hưng xin nghỉ vài ngày và bắt xe về Quảng Trị.

    Lần đầu gặp Vy, Hưng ngỡ ngàng. Cô gái ngồi trên xe lăn với đôi chân gầy guộc và ánh mắt buồn vời vợi ấy lại sở hữu một vẻ đẹp thuần khiết đến lạ. Gương mặt không cần son phấn, nụ cười nhẹ dù đầy sự tự ti, nhưng vẫn tỏa ra một nét gì đó khiến người ta muốn lại gần.

    Ba ngày ở lại thăm hỏi, trò chuyện, Hưng thấy trong Vy là cả một bầu trời nghị lực. Dù cơ thể không còn nguyên vẹn, cô vẫn giữ thói quen đọc sách, học ngoại ngữ qua điện thoại, dạy kèm trẻ nhỏ miễn phí qua Zoom

    Trên chuyến xe quay về, Hưng quyết định: Anh sẽ cưới cô ấy.

    Người thân, bạn bè đều phản đối. “Mày điên à? 300 triệu để cưới một cô gái bị liệt? Mày có biết sau này sẽ khổ như thế nào không?” – Nhưng Hưng không nghe. Anh chỉ cười, ánh mắt kiên định: “Khổ hay không, là do mình chọn cách sống. Cô ấy xứng đáng được yêu thương như bất kỳ ai.”

    Hưng trở lại Quảng Trị một lần nữa, lần này là để hỏi cưới. Vy ngỡ ngàng, không tin vào tai mình. Cô không đồng ý ngay. Cô sợ làm gánh nặng, sợ anh chỉ nhất thời cảm động rồi sẽ hối hận. Nhưng Hưng kiên trì, mỗi ngày đều gọi điện, kể chuyện vui, hỏi han từng chút một như một người chồng thật sự. Sau ba tháng, Vy gật đầu.

    Đám cưới diễn ra giản dị trong sự ngỡ ngàng của nhiều người. Không váy cưới lộng lẫy, không hội trường sang trọng, chỉ có một chiếc sân nhỏ được trang trí bằng hoa dại và ánh đèn vàng ấm. Vy ngồi trên xe lăn, còn Hưng thì nắm chặt tay cô không rời.

    Đêm tân hôn, sau bao chuẩn bị, Hưng nhẹ nhàng bế vợ vào phòng. Khi cởi áo Vy ra, không phải để chiếm hữu, mà là để thay giúp cô một bộ đồ ngủ thoải mái hơn. Và chính khoảnh khắc đó, anh đã phát hiện ra bí mật khiến tim mình như muốn vỡ tung

    Khi Hưng nhẹ nhàng cởi chiếc áo cưới lụa trắng, anh cố không để Vy cảm thấy ngại ngùng. Nhưng ánh mắt anh bất chợt sững lại khi nhìn thấy hàng chữ xăm nhỏ nằm phía bên trái lồng ngực của cô. Những ký tự tiếng Pháp tinh tế, anh đọc được ngay vì từng theo học nghề xây dựng ở Pháp vài năm trước:

    “Je suis encore en vie – Tôi vẫn còn sống.”

    Bên dưới dòng chữ là hình một chiếc cây khô trụi lá, nhưng ở phần gốc có vài chồi non đang vươn lên. Hưng nghẹn lời. Anh không thể tin cô gái với dáng người yếu ớt này lại mang trong tim một nội lực phi thường như thế.

    Vy thấy ánh mắt anh dừng lại, cô hơi lúng túng, kéo tấm chăn che đi. Nhưng Hưng nắm lấy tay cô:– Em xăm từ khi nào?

    – Sau tai nạn… Lúc đó em từng nghĩ mình đã chết, nhưng rồi em nhận ra, chỉ cần mình còn thở, còn suy nghĩ, là mình vẫn còn sống. Em không muốn sống như một cái xác không hồn…

    Nói rồi, Vy kể hết. Về chuỗi ngày sau tai nạn, cô bị bạn trai bỏ rơi, bạn bè xa lánh, thậm chí người thân cũng dần lạnh nhạt. Đã có lúc cô nghĩ đến việc kết thúc tất cả. Nhưng rồi một hôm, cô nhìn thấy người mẹ già run rẩy đẩy xe lăn cho cô đi mua thuốc. Khi ấy, Vy bật khóc – và thề rằng sẽ sống, sống để không phụ lòng mẹ.

    Hưng im lặng thật lâu, rồi anh vòng tay ôm Vy thật chặt, không nói lời nào. Bởi anh biết, bất kỳ lời an ủi nào cũng sẽ là thừa. Người phụ nữ này không cần được thương hại – cô xứng đáng được ngưỡng mộ.

    Hưng không “có được vợ” như những người đàn ông khác, mà là trúng số độc đắc – vì anh cưới được một người con gái đẹp nhất từ bên trong.

    Những ngày sau đó, cuộc sống vợ chồng họ không hề dễ dàng. Vy không thể tự di chuyển, mọi sinh hoạt đều cần đến sự giúp đỡ. Nhưng chưa một lần Hưng than vãn. Buổi sáng anh dậy sớm lo bữa ăn, rồi ra công trình. Tối về lại tắm rửa cho vợ, đọc sách cùng cô, trò chuyện như những đôi vợ chồng bình thường.

    Một năm sau, với sự chăm sóc và vật lý trị liệu đều đặn, đôi chân Vy bắt đầu có phản ứng nhẹ. Đó là ngày Hưng bật khóc. Lần đầu tiên trong đời, anh tin vào phép màu.

    Câu chuyện của họ được lan truyền khắp mạng xã hội, nhưng Hưng vẫn giữ nếp sống giản dị. Khi được hỏi có cảm thấy “thiệt thòi” không khi cưới một người như Vy, anh chỉ cười:

    – Tôi không bỏ 300 triệu để lấy một người vợ bị liệt. Tôi đã bỏ số tiền ấy để mua được một điều vô giá – đó là hạnh phúc thật sự.

  • Chú rể đ::ột ng::ột b::iến m::ất trước ngày đón dâu, bức thư đị::nh mệ::nh vỏn vẹn 5 dòng h/é l/ộ sự thật đ::au lò:;ng

    Tôi và Nam gặp nhau trong một buổi tiệc cuối năm của bạn chung. Anh trầm tính, ít nói, làm ở ngân hàng – kiểu người luôn biết chính xác mình cần gì. Còn tôi làm truyền thông – ồn ào, năng động, nói nhiều hơn mức cần thiết. Nhưng kỳ lạ, khi ở bên Nam, tôi lại thấy lòng mình lặng. Giữa thế giới hỗn độn, anh giống như một khoảng yên trong tim tôi.

    Chúng tôi yêu nhau hai năm. Không hoa hồng, không quỳ gối giữa phố đông, chỉ là những tối ngồi bên nhau ở quán cà phê nhỏ, nói về những thứ tầm thường nhất trên đời: Tiền thuê nhà, bữa cơm tối, và giấc mơ có một ngôi nhà nhỏ, vài đứa trẻ chạy quanh bàn ăn.

    Mối tình ấy không ồn ào, nhưng đủ sâu để tôi tin rằng đó chính là điểm dừng cuối cùng của mình. Ảnh cưới chụp vào đầu xuân, khi hoa sưa nở trắng cả con phố Trần Phú. Thiệp đã in, tiệc đã đặt, mọi thứ đều sẵn sàng. Mẹ tôi gọi đó là “đám cưới trong mơ” của con gái độc nhất.
    Tôi đếm từng ngày, háo hức nhìn chiếc váy cưới treo trong tủ, tưởng tượng khoảnh khắc Nam nắm tay mình trước bao ánh mắt.

    Thế rồi, một buổi chiều định mệnh, cách đám cưới chỉ còn mười ngày, Nam hẹn tôi ra quán cà phê cũ. Trời hôm đó xám như màu tro. Anh ngồi trước mặt tôi, tay siết chặt ly nước lọc, đôi mắt xa xăm, giọng run: “Mình… dừng lại đi, Minh Anh.”. Chỉ bốn từ. Không lý do, không nước mắt.
    Anh đứng dậy, rời đi, để tôi ngồi lại giữa tiếng nhạc mơ hồ và mùi cà phê lạnh ngắt.

    Tôi không hỏi. Không níu kéo. Chỉ cảm thấy tim mình vỡ ra từng mảnh, nhưng đầu óc lại trống rỗng đến lạ. Anh biến mất sau hôm đó. Không cuộc gọi, không tin nhắn, tài khoản mạng xã hội cũng xóa sạch. Tất cả những gì còn lại chỉ là khoảng trống – nơi từng có anh.

    Tôi như người mất phương hướng. Ngày vẫn trôi, nhưng mọi thứ xung quanh trở thành tấm nền mờ nhòe. Tôi tự hỏi, mình sai ở đâu? Tại sao hạnh phúc đến sát kề mà lại tan thành khói chỉ sau một buổi chiều?

    Đúng hôm sau, mẹ tôi nhận được một phong bì trắng, gửi tới nhà bằng đường bưu điện. Bên trong là bức thư viết tay của Nam. Chữ anh run, mực nhòe ở vài chỗ như có nước mắt rơi xuống.

    “Minh Anh,
    Anh xin lỗi vì đã chọn cách này.
    Em xứng đáng với một người đàn ông có thể cho em một gia đình trọn vẹn, những đứa con khỏe mạnh.
    Anh đã cố gắng, đã hy vọng, nhưng không thể.
    Anh không muốn em phải sống với nỗi dằn vặt và thất vọng.
    Hãy quên anh, và sống hạnh phúc.
    – Nam.”

    Tôi đọc, tim như bị bóp nghẹt. Không hiểu “không thể” mà anh nói là gì. Mẹ tôi là người đi tìm câu trả lời. Bà đến gặp bác sĩ quen – người làm việc ở bệnh viện Nam từng đến khám. Nghe xong, vị bác sĩ chỉ thở dài, giọng nặng nề:

    “Ba tháng trước, cậu ấy đến khám vô sinh. Kết quả: không có tinh trùng. Tôi nhớ rõ, vì mẹ cậu ấy gọi điện hỏi cách giấu chuyện này, nói sẽ cưới xong rồi tính. Nhưng cậu Nam không đồng ý, chỉ im lặng cả buổi, rồi ra về. Hôm đó, tôi thấy mắt cậu ấy đỏ hoe…”

    Tôi ngồi im, đầu ong ong. Vậy ra, anh không bỏ tôi vì hết yêu, mà vì không thể cho tôi làm mẹ. Tôi không biết nên khóc hay nên cười. Anh đã chọn cách “hy sinh cao thượng”, nhưng lại tước đi quyền được lựa chọn của tôi. Anh biến mất để giữ thể diện, để trốn khỏi nỗi xấu hổ mang tên “vô sinh”, nhưng lại để tôi gánh trọn nỗi đau của kẻ bị bỏ rơi không lời giải thích.

    Tôi đã từng muốn ghét anh. Nhưng rồi, mỗi khi nghĩ đến ánh mắt đỏ hoe của anh trong lời kể của bác sĩ, tôi chỉ thấy thương. Thương cho người đàn ông không đủ can đảm đối mặt,
    nhưng vẫn đủ tình để rời đi trong lặng lẽ.Tôi gửi cho anh một tin nhắn cuối cùng, dù biết anh sẽ không bao giờ đọc: “Cảm ơn anh vì đã rời đi đúng lúc. Nhưng giá như anh tin em hơn một chút.”

    Rồi tôi gói lại váy cưới, đóng thùng, mang quyên tặng. Bỏ lại phía sau cả một giấc mơ dang dở, tôi bay vào Sài Gòn nhận công việc mới. Những tháng sau đó, tôi sống kỷ luật: sáng dậy sớm chạy bộ, ăn uống điều độ, đọc sách đến khuya. Không còn khóc, không còn nhớ. Chỉ còn một niềm tin: Không ai cứu mình ngoài chính mình.

    Một người bạn từng hỏi tôi: “Nếu ngày đó Nam nói thật, em có cưới anh ấy không?”. Tôi im lặng. Rồi đáp: “Em không biết. Nhưng em biết chắc, hôn nhân không thể xây bằng những lời giấu giếm. Sự thật đau đến mấy, còn hơn là dối nhau đến suốt đời.”

    Giờ đây, mỗi khi ngang qua quán cà phê cũ, tôi vẫn nhìn vào chiếc bàn góc cửa sổ nơi anh từng ngồi. Không phải để hoài niệm, mà để nhắc mình: Có những cuộc chia ly, dù tàn nhẫn, vẫn là cách duy nhất để cả hai được tự do.

    Tôi không cần ai hoàn hảo, chỉ cần một người đủ trung thực để ở lại.
    Và khi chưa gặp được người đó, tôi vẫn có thể sống trọn vẹn –
    bằng chính hơi thở, công việc, và lòng kiêu hãnh của mình.

  • dailenews.chainityai.com Nỗi đau mất chồng còn chưa nguôi, tôi đã phải đối mặt với một cơn ác mộng khi gia đình nội đến gây khó dễ

    Nỗi đau là một khoảng trống vô định, đen kịt, nuốt chửng mọi thứ xung quanh Liên. Chồng cô, Hải, đã ra đi đột ngột, như một cơn bão quét qua cuộc đời cô mà không báo trước, không một lời từ biệt. Anh nằm đó, lạnh lẽo và bất động, còn Liên, cô chỉ còn lại một mình, giữa căn nhà trống trải và ba đứa con thơ dại, bơ vơ. Mùi hương của anh vẫn còn vương vấn trong chiếc áo ngủ anh vắt trên ghế, trong tách cà phê anh uống dở sáng nay, nhưng sự ấm áp của anh thì đã mãi mãi tan biến. Nước mắt của Liên đã cạn khô từ lâu, chỉ còn lại một sự tê dại đến đáng sợ. Cô ngồi nhìn vào khoảng không, không tin vào những gì đang diễn ra, cố gắng tìm kiếm một tia sáng, một dấu hiệu nào đó cho thấy đây chỉ là một giấc mơ tồi tệ. Nhưng không, thực tại cứ nghiệt ngã phơi bày trước mắt cô, từng giờ, từng phút.

    Hải là tất cả đối với Liên. Anh không chỉ là người chồng, người cha mẫu mực mà còn là trụ cột của cả một gia đình lớn. Suốt cuộc đời mình, anh sống vì người khác. Từ khi còn trẻ, anh đã là niềm tự hào của mẹ, là chỗ dựa cho các anh chị em. Gia cảnh không mấy khá giả, một mình mẹ anh đã vất vả nuôi năm anh em khôn lớn. Hải là con trai thứ ba, nhưng lại là người gánh vác nhiều nhất. Anh học hành giỏi giang, ra trường có công việc ổn định, nhưng chưa bao giờ quên gốc gác, chưa bao giờ quên ơn sinh thành. Tiền lương đầu tiên anh mang về biếu mẹ một chiếc kiềng bạc, rồi tích cóp để sửa sang căn nhà cũ dột nát, lo cho các em ăn học, dựng vợ gả chồng. Liên còn nhớ như in ngày anh mang cô về ra mắt, mẹ anh, một người phụ nữ lam lũ nhưng phúc hậu, đã ôm chầm lấy cô, nước mắt lưng tròng. Anh nói, Liên là người phụ nữ anh muốn gắn bó cả đời, người sẽ cùng anh vun đắp tổ ấm. Và anh đã đúng. Liên yêu Hải không chỉ vì sự ấm áp, chân thành của anh, mà còn vì trái tim rộng lớn, sự hiếu thảo vô bờ bến của anh dành cho gia đình.

    Hai đứa con nhỏ của Liên và Hải, bé Bo tám tuổi và bé Na năm tuổi, cùng cô con gái lớn Mai mười hai tuổi, vẫn chưa thể hiểu hết được sự mất mát to lớn này. Chúng vẫn thường hỏi: “Mẹ ơi, bao giờ bố về?” hay “Bố đi công tác lâu thế mẹ nhỉ?”. Liên chỉ biết ôm chặt các con vào lòng, cố gắng nuốt ngược những tiếng nấc nghẹn ngào, nói dối rằng bố sẽ về, một ngày nào đó. Cô biết, mình phải mạnh mẽ, phải là chỗ dựa cho các con. Nhưng trái tim cô vẫn đau như cắt, mỗi khi nhìn thấy gương mặt ngây thơ của chúng, cô lại thấy hình bóng Hải thấp thoáng đâu đây. Anh từng là người chơi đùa cùng con mỗi buổi chiều, là người kể chuyện cổ tích cho chúng mỗi đêm, là người luôn có mặt trong mọi cột mốc quan trọng của cuộc đời chúng. Giờ đây, khoảng trống ấy, ai sẽ lấp đầy?

    Những ngày sau đám tang trôi qua như một thước phim quay chậm. Liên như người vô hồn. Cô cứ lầm lũi làm mọi việc, chuẩn bị mâm cơm cúng anh, chăm sóc mẹ chồng già yếu cũng đang suy sụp, rồi lo lắng cho các con. Mẹ chồng Liên, bà Lan, là một người phụ nữ hiền lành, cả đời chỉ biết lam lũ vì con cái. Sự ra đi của Hải như một nhát dao cứa vào tim bà. Bà yếu đi trông thấy, tóc bạc trắng chỉ sau vài ngày, mắt lúc nào cũng đỏ hoe. Liên càng thương bà hơn. Bà không chỉ là mẹ chồng, mà còn là người thân duy nhất còn lại mang nặng cốt nhục của Hải. Dù đau đớn đến tận cùng, Liên vẫn cố gắng vực dậy tinh thần, vì bà, vì các con, và vì chính Hải, người đã tin tưởng giao phó mọi thứ cho cô. Cô thầm hứa với anh, sẽ giữ gìn gia đình này thật trọn vẹn, sẽ nuôi dạy các con nên người như cách anh vẫn hằng mong muốn.

    Chưa đầy 49 ngày kể từ ngày Hải mất, Liên vẫn còn đang chìm trong tang tóc, mùi nhang trầm vẫn còn vương vấn khắp căn nhà, thì một buổi chiều muộn, cửa nhà vang lên tiếng gõ. Là anh cả của Hải, anh Lữ, và chị gái Hải, chị Cúc, cùng cô em út của anh, Thảo. Liên hơi bất ngờ. Bình thường, sau đám tang, mọi người đều tất bật với công việc riêng, chỉ thỉnh thoảng ghé qua hỏi thăm. Hôm nay họ đến đông đủ thế này, Liên linh cảm có điều gì đó không ổn.

    Cô vội vàng pha trà, mời mọi người ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ đã cũ kỹ. Không khí trong phòng khách nặng trĩu. Khác với những lần đến trước, chỉ hỏi thăm sức khỏe mẹ và các cháu, lần này họ lại ngồi im lặng, ánh mắt nhìn Liên có vẻ dò xét, khó hiểu. Liên cố gắng bắt chuyện: “Mấy anh chị dạo này có khỏe không? Công việc ổn định chứ ạ?”.

    Anh Lữ, người ít nói nhất trong nhà, hắng giọng, phá tan sự im lặng ngột ngạt. “Liên này, chúng tôi đến đây cũng là có chuyện muốn nói chuyện nghiêm túc với cô.”

    Tim Liên thắt lại. Cô có linh cảm không lành. Chị Cúc tiếp lời, giọng điệu có vẻ dịu dàng hơn, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh. “Em biết đấy, thằng Hải đi đột ngột quá, để lại nhiều thứ chưa sắp xếp được. Mà mẹ thì già rồi, yếu rồi. Anh chị em chúng tôi cũng thương mẹ, lo cho mẹ lắm.”

    Liên gật đầu, “Vâng, em cũng biết ạ. Mẹ dạo này yếu đi nhiều. Em vẫn đang cố gắng chăm sóc mẹ.”

    Thảo, cô em út ít khi thể hiện cảm xúc, giờ lại lên tiếng, giọng có vẻ khó chịu. “Chăm sóc thì chăm sóc chứ, nhưng mà cũng phải rõ ràng mọi chuyện chứ chị Liên. Thằng Hải nó cũng đâu có của riêng mình nó. Tiền của nó làm ra là cũng nhờ có mẹ đẻ ra, có công nuôi nấng anh em chúng tôi mới có được ngày hôm nay.”

    Liên ngớ người. Cô không hiểu Thảo đang muốn ám chỉ điều gì. Của cải gì? Hải làm gì có nhiều của cải? Anh là người hết lòng vì gia đình, bao nhiêu tiền làm ra đều đổ vào việc chăm lo cho mẹ và các anh chị em, cho ngôi nhà này, cho con cái. Anh đâu có nhà lầu xe hơi, hay những tài khoản ngân hàng kếch xù. Gia đình cô sống giản dị, gói ghém từng đồng.

    Anh Lữ thấy Liên im lặng, tiếp tục: “Chúng tôi biết Liên vất vả. Nhưng mà, giờ Hải không còn, tài sản của nó, cũng nên có sự phân chia rõ ràng. Mẹ cũng có quyền được hưởng chứ.”

    Câu nói của anh Lữ như sét đánh ngang tai Liên. Cô cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, không phải vì sợ hãi, mà vì một sự tổn thương sâu sắc đến tận cùng. “Tài sản?” cô lặp lại, giọng khô khốc. “Tài sản nào hả anh Lữ?”

    Chị Cúc thở dài, vẻ mặt có chút bực dọc. “Thì tiền tiết kiệm của thằng Hải, rồi căn nhà này nữa chứ gì. Dù sao thì đây cũng là đất hương hỏa của gia đình mình mà. Thằng Hải nó bỏ tiền sửa sang thì cũng là một phần công sức, nhưng mà cũng là của chung.”

    Liên nhìn từng người một. Ánh mắt họ không còn sự xót xa, thương cảm của những người vừa chịu tang. Thay vào đó là sự tính toán, vẻ mặt cứng nhắc. Cô nhớ về những ngày tháng Hải còn sống, anh luôn là người đứng ra gánh vác mọi việc lớn nhỏ trong gia đình. Khi chị Cúc gặp khó khăn về kinh tế, Hải là người đã bỏ tiền ra giúp đỡ, không một lời than vãn. Khi anh Lữ muốn mở rộng kinh doanh, Hải là người đã đứng ra vay mượn giúp đỡ, thậm chí còn đưa cả sổ tiết kiệm của mình ra. Vậy mà giờ đây, khi anh vừa nhắm mắt xuôi tay, những người thân yêu ruột thịt lại vội vàng đến đây, không phải để chia sẻ nỗi đau, mà để chia chác tài sản.

    Một nỗi chua xót dâng lên tận cổ họng Liên. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, hít thở sâu để ngăn những giọt nước mắt chực trào. “Anh chị, em hiểu mọi người lo cho mẹ. Nhưng mà, căn nhà này là do Hải và em tích cóp cả đời mới xây được. Tiền tiết kiệm của Hải, cũng là tiền anh ấy dành dụm cho các con ăn học, cho tương lai của chúng.”

    Thảo khẽ bĩu môi. “Chị nói thế là không phải. Tiền của thằng Hải, nó cũng là con của mẹ. Mẹ cũng có công nuôi dưỡng nó đến lớn. Giờ nó mất rồi, tiền đó mẹ cũng có quyền được hưởng chứ.”

    “Đúng đấy Liên. Anh chị em tôi cũng vì muốn tốt cho mẹ thôi. Mẹ già rồi, cần có của ăn của để. Với lại, tiền của Hải làm ra, cũng một phần là từ sự vun vén của mẹ, sự ủng hộ của gia đình bên nội chứ. Cô cứ nghĩ xem, nếu không có gia đình này, thằng Hải nó có được như ngày hôm nay không?” Anh Lữ nói, giọng điệu từ từ chuyển sang đanh thép, lạnh lùng.

    Liên nghe những lời đó mà lòng đau như cắt. Cô nhớ Hải từng kể về những năm tháng anh vất vả bươn chải, làm thêm đủ nghề để kiếm tiền lo cho gia đình. Anh chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì từ anh chị em mình. Thậm chí, khi anh thành đạt, anh lại là người cho đi, không một lời than vãn. Giờ đây, những người anh em ruột thịt ấy lại quay lưng, phủ nhận công lao của anh, và coi tài sản của anh là “của chung.”

    “Anh chị nói vậy, chẳng lẽ coi công sức của Hải bao năm qua là vô nghĩa ư?” Liên kìm nén cảm xúc, giọng cô run run. “Cả đời Hải chưa bao giờ đòi hỏi gì. Anh ấy chỉ biết cho đi. Giúp đỡ anh chị em, lo cho mẹ. Giờ anh ấy mất rồi, anh chị lại muốn chia chác tài sản của anh ấy?”

    Chị Cúc tỏ vẻ khó chịu ra mặt. “Này Liên, cô đừng nói lời khó nghe. Chúng tôi là anh em ruột thịt. Mẹ cũng là mẹ chung. Việc chia tài sản là chuyện trong gia đình, hợp tình hợp lý. Ai cũng có phần.”

    “Hợp tình hợp lý ư?” Liên bật cười chua chát. Nụ cười đó lạnh lẽo đến tận xương tủy. “Mới chưa đầy 49 ngày anh ấy mất, hương khói còn chưa tan, mà anh chị đã vội vàng đến đây bàn chuyện tiền bạc. Tình thân bị thay thế bằng tiền bạc ư?”

    Không khí trong phòng trở nên căng thẳng tột độ. Anh Lữ đứng phắt dậy, vẻ mặt đỏ gay. “Liên, cô nói thế là hỗn đấy! Chúng tôi là anh chị của Hải, là cô chú của các cháu. Chúng tôi đến đây là vì muốn lo cho mẹ, lo cho gia đình này. Cô đừng có mà suy bụng ta ra bụng người!”

    “Vậy anh chị lo cho mẹ bằng cách nào? Bằng cách lấy đi tài sản mà Hải đã dành dụm cho con cái của anh ấy ư?” Liên không còn kìm nén được nữa, cô đứng dậy, đối diện với anh Lữ. “Các con của em, chúng còn nhỏ. Tương lai của chúng phụ thuộc vào những gì Hải đã để lại. Hải cả đời chỉ biết lo cho anh chị, cho mẹ. Anh chị có bao giờ nghĩ đến các cháu của mình chưa? Các cháu mất bố rồi, giờ lại bị tước đoạt cả những gì bố chúng đã vất vả kiếm được sao?”

    Nước mắt Liên cuối cùng cũng lăn dài trên má. Không phải là những giọt nước mắt của sự yếu đuối, mà là của sự tổn thương, uất ức. Cô nhìn về phía mẹ chồng mình, bà Lan, đang ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, đôi mắt đỏ hoe, không nói một lời nào. Bà như một người đứng ngoài cuộc, không thể can thiệp, cũng không biết phải làm gì. Liên biết, bà cũng đang đau khổ, đang giằng xé giữa tình thương con và sự tham lam của những người con khác.

    “Mẹ ơi, mẹ thấy đó,” Liên quay sang nhìn mẹ chồng, giọng nghẹn ngào. “Hải đi rồi, nhưng những gì anh ấy để lại, em sẽ giữ cho các cháu. Đó là tương lai của chúng. Anh ấy cả đời hiếu thảo với mẹ, lo cho anh chị. Giờ anh ấy không còn, em sẽ thay anh ấy tiếp tục chăm sóc mẹ trong khả năng của mình. Nhưng tài sản của Hải, em xin giữ lại cho các con. Đó là ý nguyện của anh ấy, và cũng là trách nhiệm của em.”

    Chị Cúc và Thảo nhìn nhau, rồi lại nhìn anh Lữ. Vẻ mặt họ lộ rõ sự tức giận, thất vọng. Chị Cúc lên tiếng, giọng đầy vẻ hằn học. “Cô nói thế thì chúng tôi còn biết nói gì nữa. Cô muốn ôm hết à? Thế thì mẹ ai lo? Các anh chị em trong nhà ai nhìn vào nữa?”

    “Em không muốn ôm hết. Em chỉ muốn giữ lại những gì thuộc về các con em, những gì Hải đã dành dụm cho chúng. Em sẽ tiếp tục chăm sóc mẹ. Dù không có tài sản này, em vẫn sẽ làm tròn bổn phận dâu con của mình,” Liên kiên quyết đáp.

    Anh Lữ lắc đầu, giọng mệt mỏi. “Thôi được rồi. Nếu cô đã nói vậy thì chúng tôi cũng không ép. Nhưng mà Liên này, sau này đừng trách chúng tôi không quan tâm đến. Tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát. Cô đã muốn thế thì cứ thế mà làm.”

    Nói rồi, anh Lữ đứng dậy, chị Cúc và Thảo cũng theo sau. Họ chào bà Lan một cách qua loa, rồi quay lưng bước ra khỏi nhà. Cánh cửa khép lại, để lại Liên một mình giữa căn phòng im lặng, với nỗi đau chất chồng và một quyết định nặng trĩu.

    Liên ngồi sụp xuống ghế, nước mắt cứ thế tuôn rơi như mưa. Cô không thể tin được rằng tình thân ruột thịt lại có thể bị tiền bạc làm lu mờ đến thế. Người chồng hiền lành, tử tế của cô, người đã dành cả đời để chăm lo cho gia đình lớn, giờ đây, khi anh vừa nằm xuống, tài sản của anh lại trở thành miếng mồi ngon cho những người anh em tham lam. Trái tim cô như bị bóp nghẹt.

    Nhưng rồi, giữa nỗi đau tột cùng đó, một tia lửa nhỏ bé bắt đầu cháy lên trong lòng Liên. Đó là sự giận dữ, là sự uất ức, và quan trọng hơn cả, là một ý chí kiên cường. Cô không thể gục ngã. Cô phải mạnh mẽ. Vì Hải, vì những kỷ niệm đẹp đẽ mà anh để lại, và hơn hết, vì ba đứa con thơ dại của cô. Chúng là tất cả những gì còn lại của anh, là tương lai mà anh đã gửi gắm.

    Liên nhìn sang mẹ chồng, bà Lan vẫn ngồi đó, khuôn mặt hằn lên những nếp nhăn của sự đau khổ và bất lực. Liên biết, bà cũng đang chịu đựng, nhưng bà đã quá già và yếu để có thể đứng lên bảo vệ con dâu và cháu nội. Trách nhiệm đó, giờ đây hoàn toàn thuộc về Liên.

    Cô đứng dậy, lau khô nước mắt. Không còn thời gian cho sự yếu đuối. Liên hít một hơi thật sâu, như muốn nuốt trọn sự đau khổ vào trong lòng để biến nó thành sức mạnh. Cô đi vào phòng thờ, thắp một nén nhang cho Hải. Đứng trước di ảnh anh, cô khẽ thì thầm: “Anh Hải, anh yên tâm. Em sẽ giữ gìn mọi thứ anh đã để lại cho các con. Em sẽ nuôi dạy chúng trưởng thành, sống đúng như cách anh đã từng sống. Em sẽ không để lòng tham làm lu mờ tình cảm gia đình, không để những ký ức đẹp đẽ về anh bị vấy bẩn.”

    Đêm đó, Liên ôm chặt các con vào lòng, kể cho chúng nghe những câu chuyện về bố Hải. Cô kể về sự dũng cảm của anh, về trái tim nhân hậu của anh, về tình yêu thương anh dành cho gia đình. Cô muốn các con luôn nhớ về người bố tuyệt vời của chúng, không phải bằng những lời lẽ cay đắng hay sự chia rẽ của người lớn, mà bằng tình yêu thương và những kỷ niệm đẹp.

    Cuộc sống phía trước chắc chắn sẽ vô cùng khó khăn. Một mình Liên sẽ phải gánh vác mọi thứ: vừa làm cha, vừa làm mẹ, vừa phải lo kinh tế, vừa phải chống chọi với những định kiến, những lời gièm pha từ phía gia đình chồng. Nhưng Liên không sợ. Ánh mắt cô giờ đây không còn sự mơ hồ của những ngày tang tóc, mà thay vào đó là sự kiên định, rắn rỏi.

    Sáng hôm sau, Liên dậy sớm. Cô chuẩn bị bữa sáng cho các con, cho mẹ chồng. Tiếng cười nói hồn nhiên của Bo và Na, tiếng Mai đọc bài, tất cả như tiếp thêm sức mạnh cho cô. Cô biết, mình không đơn độc. Hải vẫn ở bên cô, trong trái tim cô, trong mỗi nụ cười của các con. Và Liên sẽ sống, sẽ chiến đấu, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì anh, vì các con, và vì một tương lai tươi sáng, nơi tình cảm gia đình sẽ mãi mãi được trân trọng, không bị vấy bẩn bởi bất kỳ lòng tham nào. Cô sẽ là một người mẹ mạnh mẽ, một người vợ kiên cường, và một người con dâu có trách nhiệm, giữ gìn những giá trị mà Hải đã tin tưởng trao gửi. Con đường phía trước còn dài, nhưng Liên tin rằng, với tình yêu thương và ý chí sắt đá, cô sẽ vượt qua tất cả.

  • Vợ tôi có một sở thích kỳ lạ. Cứ cuối tuần là cô ấy lại xách giỏ đi bắt cá trê ngoài đầm

    Vợ tôi có một sở thích kỳ lạ. Cứ cuối tuần là cô ấy lại xách giỏ đi bắt cá trê ngoài đầm. Những con cá trơn nhớt, trườn trong bùn, lại có vẻ quyến rũ cô hơn mọi thú vui khác. Tôi đã từng nghĩ, có một người vợ như thế là điều hiếm có—cho đến khi tôi theo chân cô ấy một lần… và phát hiện ra sự thật mà tôi ước chưa từng biết.

    Tôi tên là Quang, 36 tuổi, nhân viên kế toán tại một công ty xây dựng ở ngoại ô Hà Nội. Vợ tôi, tên là Hương, trẻ hơn tôi bốn tuổi, làm nhân viên văn phòng tại một công ty mỹ phẩm. Hương là người phụ nữ xinh đẹp, khéo léo, nhưng đặc biệt ở chỗ cô có một niềm say mê lạ thường: bắt cá trê.

    Từ ngày cưới nhau, cứ mỗi cuối tuần được nghỉ làm, cô lại dậy từ sớm, mặc đồ kín mít, đeo đôi ủng cao su và xách chiếc giỏ lưới ra khỏi nhà. “Đi bắt cá trê!”, cô thường nói, kèm một nụ cười rạng rỡ. Những ngày đầu, tôi nghĩ đó chỉ là thú vui lành mạnh. Đàn ông mà có cô vợ chăm chỉ, chịu khó thế thì còn gì hơn?

    Khám phá thêm

    Phụ kiện thời trang

    Tin tức 24h

    Tin tức nóng

    Tin tức nổi bật

    Thiết bị livestream

    Nước hoa

    Trang phục người nổi tiếng

    Tin tức mới nhất

    Đồ dùng văn phòng

    Tin tức thế giới

    Nhưng rồi, tôi bắt đầu thấy lạ. Mỗi lần Hương đi bắt cá về, quần áo sạch sẽ lạ thường. Dù cô có mang về cả chục cân cá trê, giỏ thì đầy nước và mùi tanh, nhưng người thì không hề lấm lem bùn đất như những người thực sự vừa lội đầm về. Đôi khi, tôi còn thấy mùi nước hoa nhẹ vương trên cổ áo cô ấy. Cô nói rằng “xịt cho đỡ mùi tanh”, tôi không nghi ngờ gì thêm. Đàn ông mà, đôi khi chúng tôi chọn tin vì… không muốn mất đi những gì mình đang có.

    Vợ tôi có một sở thích kỳ lạ. Cứ cuối tuần là cô ấy lại xách giỏ đi bắt cá trê ngoài đầm. Những con cá trơn nhớt, trườn trong bùn, lại có vẻ quyến rũ cô hơn mọi thú vui khác. Tôi đã từng nghĩ, có một người vợ như thế là điều hiếm có—cho đến khi tôi theo chân cô ấy một lần… và phát hiện ra sự thật mà tôi ước chưa từng biết.

    Tôi tên là Quang, 36 tuổi, nhân viên kế toán tại một công ty xây dựng ở ngoại ô Hà Nội. Vợ tôi, tên là Hương, trẻ hơn tôi bốn tuổi, làm nhân viên văn phòng tại một công ty mỹ phẩm. Hương là người phụ nữ xinh đẹp, khéo léo, nhưng đặc biệt ở chỗ cô có một niềm say mê lạ thường: bắt cá trê.

    Từ ngày cưới nhau, cứ mỗi cuối tuần được nghỉ làm, cô lại dậy từ sớm, mặc đồ kín mít, đeo đôi ủng cao su và xách chiếc giỏ lưới ra khỏi nhà. “Đi bắt cá trê!”, cô thường nói, kèm một nụ cười rạng rỡ. Những ngày đầu, tôi nghĩ đó chỉ là thú vui lành mạnh. Đàn ông mà có cô vợ chăm chỉ, chịu khó thế thì còn gì hơn?

    Nhưng rồi, tôi bắt đầu thấy lạ. Mỗi lần Hương đi bắt cá về, quần áo sạch sẽ lạ thường. Dù cô có mang về cả chục cân cá trê, giỏ thì đầy nước và mùi tanh, nhưng người thì không hề lấm lem bùn đất như những người thực sự vừa lội đầm về. Đôi khi, tôi còn thấy mùi nước hoa nhẹ vương trên cổ áo cô ấy. Cô nói rằng “xịt cho đỡ mùi tanh”, tôi không nghi ngờ gì thêm. Đàn ông mà, đôi khi chúng tôi chọn tin vì… không muốn mất đi những gì mình đang có

    Tôi cười cho qua, nhưng trong lòng bắt đầu thấy có điều gì không ổn. Những đêm Hương ngủ say, tôi ngồi lặng thinh trong phòng khách, nhìn vào chiếc giỏ bắt cá dựng bên tủ giày, nghĩ mãi về những con cá trê mà cô mang về. Những con cá ấy, sao có thể chỉ đơn thuần là cá?

    Rồi một sáng thứ Bảy, tôi quyết định nghỉ làm và bí mật theo sau vợ. Cô không hay biết gì. Tôi bám sát ở khoảng cách đủ xa để không bị phát hiện. Chiếc xe máy của cô không rẽ về phía con đầm nào cả. Thay vào đó, cô phóng thẳng về phía thị trấn, dừng lại trước một nhà nghỉ nhỏ nằm khuất trong hẻm. Cô bước vào rất nhanh. Tim tôi thắt lại.

    Tôi đợi mười lăm phút. Một người đàn ông cũng đi vào. Tôi nhận ra anh ta. Không phải bạn bè thân thiết gì, nhưng từng thấy ảnh anh ta trên Facebook vợ. Tên là Duy – một đồng nghiệp cũ, đã ly dị, hơn Hương vài tuổi. Tôi chưa từng nghĩ gì sâu xa, vì Hương nói Duy là người tử tế, từng giúp cô lúc mới vào nghề.

    Tôi rút lui. Tôi không đủ can đảm bước vào. Không phải vì tôi sợ bắt quả tang. Mà vì tôi sợ chính mắt mình thấy rõ sự thật.

    Tôi không hỏi Hương điều gì khi cô về nhà. Vẫn là mùi nước hoa dịu nhẹ, vẫn là túi cá trê béo múp, vợ tôi đặt lên bàn bếp rồi cười rạng rỡ:

    – “Hôm nay được mẻ ngon lắm, mai anh nấu lẩu nhé!”

    Tôi gật. Tay tôi run, nhưng miệng vẫn mỉm cười.

    Tối hôm đó, tôi nằm quay lưng lại với cô. Trong ánh đèn ngủ mờ nhòe, tôi nghe cô thở đều, không vướng bận gì cả. Phải chăng tôi đang tự hủy hoại mình vì yêu quá nhiều?

    Sáng hôm sau, tôi đến gặp một người bạn làm trong ngành bảo vệ – Hưng. Nhờ anh ấy lắp cho tôi một thiết bị định vị nhỏ vào cốp xe máy của Hương. Tôi không muốn làm điều đó, nhưng cũng không chịu được sự ngờ vực bóp nghẹt từng hơi thở trong lòng.

    Ba tuần trôi qua, tôi ghi lại mọi địa điểm cô ghé vào – ba nhà nghỉ khác nhau. Luôn là sáng thứ Bảy. Thậm chí, có lần vào cả chiều Chủ Nhật, khi cô nói với tôi rằng “có hội chợ mỹ phẩm ngoài tỉnh”.

    Tôi không đối chất. Tôi đi gặp Duy.

    Quán cà phê nhỏ, vắng người. Duy đến, có chút ngạc nhiên khi thấy tôi, nhưng vẫn tỏ ra lịch sự. Tôi đi thẳng vào vấn đề:

    – “Anh có quan hệ gì với Hương?”

    Duy nhìn tôi. Một thoáng bối rối, rồi anh ta thở dài:

    – “Tôi xin lỗi. Nhưng tình cảm không phải lúc nào cũng điều khiển được, anh Quang ạ.”

    Tôi muốn đấm vào mặt anh ta, nhưng tay tôi nắm chặt lấy ly cà phê, chỉ để giữ mình không vỡ vụn.

    Tối hôm đó, tôi trở về, ngồi trước mặt Hương. Đặt tất cả ảnh, dữ liệu định vị, cả lịch sử cuộc gọi lên bàn. Cô nhìn tôi, im lặng. Rồi bật khóc.

    – “Em không muốn lừa anh. Nhưng mỗi lần ở bên anh, em cảm thấy mình như biến mất. Anh sống kỹ càng, tính toán, chu toàn quá… Em thấy mình chỉ là một phần trong sổ kế toán của anh.”

    Tôi im lặng. Vì lời cô nói không sai. Tôi từng nghĩ yêu là bảo vệ, là ổn định, nhưng lại quên rằng yêu còn là phải làm cho người kia thấy được sống, được tự do và rung động.

    Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

    Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

    Hương không chọn rời đi ngay. Cô xin thời gian suy nghĩ. Tôi không níu kéo, cũng không van nài. Trong lòng tôi, có gì đó đã chết cùng với con cá trê cuối cùng cô mang về.

    Tôi vẫn còn yêu cô ấy, có lẽ sẽ còn rất lâu nữa. Nhưng người đàn ông yêu thương thực sự, không phải là người giữ lại bằng mọi giá—mà là người biết khi nào nên buông, để người kia được sống thật với mình.

  • Chồng mất chưa lâu, em trai đến xin chăm sóc vợ con lý do khiến tôi càng thêm đau lòng và tủi nhục

    Tôi vẫn còn chưa hết sốc sau chuyện đã xảy ra. Vợ chồng tôi kết hôn cách đây 3 năm trước. Nhà chồng tôi khá giả, trong khi đó, hoàn cảnh gia đình tôi lại khó khăn. Khi chúng tôi về xin cưới, trong nhà ai cũng khinh rẻ, thậm chí còn tìm đủ mọi cách để ngăn cản chúng tôi đến với nhau.

    Thế nhưng người tính không bằng trời tính. Chia tay được một tháng thì tôi phát hiện mình có thai. Lúc này, chúng tôi quay lại, hai bên gia đình cũng ủng hộ chuyện tổ chức đám cưới. Cứ nghĩ đó là cái kết viên mãn của hai vợ chồng. Không ngờ khi về chung một nhà, tôi lại càng khổ hơn.

    Mẹ chồng tôi là người khắt khe, lại có ác cảm với con dâu từ trước nên thường xuyên gây khó dễ. Con dâu vừa về được hai ngày, bà đã đuổi người giúp việc rồi đổ hết mọi công việc lên đầu tôi. Chồng tôi thì bận rộn, đi sớm về khuya, thành ra trong căn nhà rộng lớn này, tôi luôn cảm thấy lạc lõng.

    Chồng mất chưa lâu, em trai đến xin chăm sóc vợ con lý do khiến tôi càng thêm đau lòng và tủi nhục - Ảnh 1
    Ảnh minh họa: Internet

    Thế nhưng ông trời không để tôi được sống yên bình với chồng. Hai tháng trước, chồng tôi bị đột quỵ khi đang làm việc đêm. Lúc mọi người phát hiện, anh đã không qua khỏi. Đối với tôi, đây là cú sốc quá lớn. Còn mẹ chồng thì tìm đủ mọi cách nhiếc móc, thậm chí bà bảo do tôi không hợp tuổi nên mới làm hại chồng.

    Những ngày gần đây, tôi ăn cơm mà chan nước mắt. Cho tới hôm qua, em chồng tôi đột nhiên đề nghị một chuyện. Chú ấy nói muốn thay anh trai, lo lắng cho mẹ con tôi. Còn bảo trước kia hai anh em có lần uống rượu, chẳng hiểu thế nào, chồng tôi lại dặn dò. Anh nói sau này nếu chẳng may anh có chuyện gì, chỉ mong chú ấy đứng ra làm chủ cho chúng tôi. Bởi chồng tôi thừa biết mẹ mình là người như thế nào. Nghe em chồng nói vậy, tôi càng thấy tủi thân hơn. Đúng là bây giờ, chẳng có ai để tôi dựa dẫm trong căn nhà này.

    Em chồng tôi chưa có vợ, lâu nay cũng rất tốt với tôi. Có điều chồng mới mất chưa được bao lâu, tôi không có ý định sẽ mở lòng với ai khác. Theo mọi người tôi nên từ chối em chồng thế nào để không bị mất lòng?

  • Chú rể ra đi ngay trước ngày cưới ở Nam Định qua lời kể của người thân: Quá hiền lành, tử tế chịu khó làm ăn, cơ sự gì ra nông nỗi này

    Khoảng 5 giờ sáng ngày 10/11, người dân phường Nam Định (tỉnh Ninh Bình) bàng hoàng khi phát hiện một đôi dép và chiếc xe máy. không thấy chủ nhân đâu, mọi người nghi ngờ có chuyện không lành nên lập tức báo cơ quan chức năng.

    Theo xác minh ban đầu, người mất tích được cho là anh Đ.Q.H (SN 2002, trú tại tổ 7, xã Nam Trực) – chú rể dự kiến đón dâu trong chính ngày 10/11.

    Một người thân của anh H. là ông Cơ vẫn chưa hết bàng hoàng kể lại: “Nhà hai cháu (nạn nhân và vợ chưa cưới) cách khoảng 2 cây số. Cháu H. làm việc ở gần, tính tình hiền lành, ngoan ngoãn. Mối quan hệ ngoài xã hội ít, chỉ thỉnh thoảng đi đánh bóng chuyền.”

    Cũng theo ông Cơ chia sẻ, gia đình anh H. có ba chị em, hai con gái và một con trai. Sự việc xảy ra bất ngờ ngay trước ngày vui của cả nhà khiến bất cứ ai, đặc biệt là cha mẹ anh H. càng sững sờ.

    “Trước đó không thấy cháu có biểu hiện gì khác, mọi thứ diễn ra bình thường lắm. Vậy mà đột ngột nghe tin thế này. Nghe thấy bảo, hình như cháu gái (tức vợ sắp cưới của H.) đang có bầu rồi.”

    Theo người dân địa phương, anh H. được cho là điều khiển xe máy mang biển số 18KA-03xxx đi đến khu vực  Đò Quan (thuộc địa phận phường Nam Định) rồi mất tích bí ẩn.

    Nhận tin báo, gia đình lập tức có mặt tại hiện trường phối hợp với lực lượng chức năng tìm kiếm. Suốt từ sáng 10/11 đến nay (ngày 11/11), công tác tìm kiếm vẫn đang được khẩn trương tiến hành, với sự tham gia của người thân, chính quyền địa phương và nhiều người dân quanh vùng.

    Bên bờ sông, rất đông người vẫn túc trực chờ đợi với hy vọng một điều kỳ diệu sẽ xảy ra hoặc mong chú rể trẻ tuổi có thể vẫn an toàn đâu đó. Hiện sự việc vẫn đang nhận được sự quan tâm từ dư luận.

    Lực lượng chức năng cùng gia đình và nhiều đội cứu hộ các tỉnh thành nỗ lực tìm kiếm xuyên đêm với hy vọng sớm tìm thấy nam thanh niên mất tích trước ngày cưới.

    Ngày 11/11/2025, chuyên trang Đời sống & Pháp luật đưa tin: “Chú rể mất tích bí ẩn đúng ngày đón dâu: Xuyên đêm tìm kiếm, các đội cứu hộ mang cano đến hỗ trợ”, cho biết vụ việc như sau:

    Thông tin từ báo Dân Việt, ngày 10/11, lãnh đạo UBND xã Nam Trực, tỉnh Ninh Bình cho biết, trên địa bàn vừa xảy ra một sự việc đau lòng. Theo đó, vào khoảng 5h sáng cùng ngày, người dân phát hiện một chiếc xe máy và một đôi dép mà không thấy chủ nhân.

    Qua xác minh ban đầu, cơ quan chức năng cho biết, người mất tích nghi là anh Đ.Q.H (SN 2002).

    Chú rể mất tích bí ẩn đúng ngày đón dâu: Xuyên đêm tìm kiếm, các đội cứu hộ mang cano đến hỗ trợ- Ảnh 1.

    Chiếc xe máy nam thanh niên để lại vào sáng sớm ngày 10/11

    Chú rể mất tích bí ẩn đúng ngày đón dâu: Xuyên đêm tìm kiếm, các đội cứu hộ mang cano đến hỗ trợ- Ảnh 2.

    Tối 10/11, có rất đông người tập trung tại bờ sông trông ngóng tin tức của nam thanh niên. Ảnh: Facebook

    Chú rể mất tích bí ẩn đúng ngày đón dâu: Xuyên đêm tìm kiếm, các đội cứu hộ mang cano đến hỗ trợ- Ảnh 3.

    Đội cứu hộ các tỉnh chở theo cano đổ về Nam Trực (Nam Định) để hỗ trợ tìm kiếm tung tích nam thanh niên. Ảnh: Facebook

    Theo thông tin từ người nhà nam thanh niên chia sẻ với Vietnamnet cho biết, ngày 9–10/11 diễn ra đám cưới của anh, trong đó ngày 10/11 là ngày đón dâu. Trước khi xảy ra sự việc, gia đình cho biết không có mâu thuẫn, và anh H. cũng không có biểu hiện bất thường.

    Người thân sau khi nhận tin đã ngay lập tức có mặt ở hiện trường, cùng lực lượng chức năng tìm kiếm anh H. Bố mẹ anh trước thông tin quá sốc này đã không thể trụ vững, chỉ biết khóc ngất và cầu mong có phép màu xảy ra.

    Theo ghi nhận của chúng tôi, trong tối ngày 10/11, hàng trăm người dân xã Nam Trực đã tập trung hai bên bờ sông theo dõi quá trình tìm kiếm và ngóng trong tin tức của nam thanh niên.

    Lực lượng chức năng cùng gia đình vẫn nỗ lực tìm kiếm suốt đêm, huy động tối đa nhân lực và phương tiện, song đến thời điểm hiện tại, tung tích của nạn nhân vẫn chưa được tìm thấy.

    Được biết, ngay trong tối cùng ngày, các đội cứu hộ từ nhiều tỉnh lân cận đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường, phối hợp cùng lực lượng địa phương chạy đua với thời gian để tìm kiếm anh H. suốt đêm. Dọc hai bên bờ sông, ánh đèn pin loé sáng trong đêm tối, xen lẫn tiếng gọi khản đặc của người thân, bạn bè và tiếng cầu nguyện thầm lặng của người dân.

    Chú rể mất tích bí ẩn đúng ngày đón dâu: Xuyên đêm tìm kiếm, các đội cứu hộ mang cano đến hỗ trợ- Ảnh 4.

    Cả đêm lực lượng cứu hộ cứu nạn cùng gia đình nạn nhân túc trực bên bờ sông chờ mong một phép màu

    Chú rể mất tích bí ẩn đúng ngày đón dâu: Xuyên đêm tìm kiếm, các đội cứu hộ mang cano đến hỗ trợ- Ảnh 5.

    Công tác tìm kiếm đang diễn ra rất khẩn trương, bất chấp đêm khuya

    Chú rể mất tích bí ẩn đúng ngày đón dâu: Xuyên đêm tìm kiếm, các đội cứu hộ mang cano đến hỗ trợ- Ảnh 6.

    Trên mạng xã hội, hàng nghìn bình luận được để lại dưới các bài đăng liên quan, ai nấy đều bày tỏ niềm thương xót và cầu mong một phép màu sẽ xảy ra.

    “Mong em bình an, chỉ là đi đâu đó cho khuây khoả thôi”, một tài khoản chia sẻ.

    “Ngày đáng lẽ là hạnh phúc nhất đời người, mong anh sớm trở về bên gia đình”, một người khác viết.

    Hiện công tác tìm kiếm vẫn đang được triển khai khẩn trương trong hy vọng mong manh nhưng chưa bao giờ tắt – rằng chàng trai trẻ sẽ sớm được tìm thấy bình an, để câu chuyện buồn này có thể khép lại trong sự an lòng và hy vọng vào một điều kỳ diệu.

    Trước đó, báo Tiền phong cũng đưa tin: “Chú rể 23 tuổi mất tích trong ngày cưới”, cho biết vụ việc như sau: 

    Ngày 10/11, lãnh đạo UBND xã Nam Trực (tỉnh Ninh Bình) cho biết đã nhận được thông tin về một người trú trên địa bàn phường Nam Định (cùng tỉnh) mất tích đúng vào ngày diễn ra lễ cưới của mình.

    Khoảng 5h sáng cùng ngày, người dân phát hiện xe máy và đôi dép của một người đàn ông để lại và lập tức báo cơ quan chức năng.

    img-0942.jpg
    Hiện trường xảy ra vụ việc. Ảnh: T.T

    Ban đầu, cơ quan chức năng xác định người này là anh Đ.Q.H., sinh năm 2002.

    Theo người nhà, anh H. là con trai duy nhất trong gia đình có ba chị em, vốn chăm chỉ và hiền lành. Ngày 9–10/11 diễn ra đám cưới của anh, trong đó ngày 10/11 là ngày đón dâu.

    Trước khi xảy ra sự việc, gia đình cho biết không có mâu thuẫn, và anh H. cũng không có biểu hiện bất thường.

    Ngay sau khi biết tin, gia đình lập tức có mặt tại hiện trường để tổ chức tìm kiếm, nhưng đến chiều cùng ngày vẫn chưa có kết quả.

    Người nhà cho biết thêm, bố mẹ anh H. hiện rất suy sụp, liên tục khóc ngất, chỉ cầu mong phép màu xảy ra.

    Đến 16h45 cùng ngày, công tác tìm kiếm vẫn đang được triển khai.

  • Khi đàn bà ngoại tình, mở miệng ra thường nói 3 lời này, cực chính xác

    Khi một пgười phụ пữ phảп bội, chỉ cầп qυαп sát lời пói và việc làm củα cô ấy, chắc chắп bạп sẽ có điểm mấυ chốt пhìп пhậп rα vấп đề.

    “Nhìп thấy αпh em khó chịυ, đừпg chạm vào em пữα”

    Một khi phụ пữ пgoại tìпh, cô ấy sẽ rất cháп bạп và khôпg để bạп lại gầп cô ấy пữα. Troпg mắt cô ấy lúc пày, bạп là пgười đầy vấп đề, пhìп thấy bạп là cô ấy sẽ cháп ghét, qυαп hệ пhất địпh sẽ trở пêп lãпh đạm và xα láпh. Vì vậy, cô ấy sẽ theo thói qυeп пói: “Em thấy khó chịυ khi пhìп thấy αпh, đừпg chạm vào em пữα”. Cô ấy cảm thấy mệt mỏi khi ở gầп bạп, пêп lúc пào cô ấy cũпg cáυ bẳп, khó tíпh và khôпg mυốп пói chυyệп.

    Lúc пày với cô ấy chỉ có пhâп tìпh là qυαп trọпg пhất mà thôi. Khôпg vυi khi пhìп thấy bạп, lυôп mắпg mỏ, trách móc bạп, trách bạп khôпg làm cho cô ấy hạпh phúc.

    Phụ nữ khi ngoại tình hễ mở miệng thường nói 3 câu này, chồng nghe là nhận ra ngay

    “Sαo αпh vô dụпg thế, cưới αпh đúпg là mù qυáпg”

    Nếυ một пgười phụ пữ trυпg пiêп пgoại tìпh, пhất địпh cô ấy sẽ cảm thấy bạп khôпg tốt. Troпg lòпg cô ấy sẽ khiпh thườпg bạп, cho rằпg bạп kém cỏi hơп пgười khác rất пhiềυ, khôпg có kỳ vọпg gì. Vì vậy, cô ấy sẽ пói: “Sαo αпh vô dụпg thế, cưới αпh đúпg là mù qυáпg mà”.

    Đừпg пghĩ cô ấy chỉ tức giậп пhất thời. Có thể cô ấy đαпg mυốп tìm cách khiếп bạп khó chịυ, bực tức để cả hαi mâυ thυẫп và lấy lý do đó làm cái cớ để rα пgoài tìm sự mới mẻ khác. Thế mới пói đàп bà đã пgoại tìпh thì dấυ hiệυ lộ rα là rất rõ ràпg.

    “Từ giờ đừпg lo lắпg пữα, chúпg tα hãy sốпg cυộc sốпg củα chíпh mìпh”

    Sαυ khi phụ пữ trυпg пiêп пgoại tìпh, cô ấy sẽ vạch rα rαпh giới rõ ràпg với bạп. Troпg cυộc sốпg, cô ấy sẽ khôпg để bạп kiểm soát, cho dù bạп qυαп tâm đếп пhườпg пào.

    Sự hi siпh củα bạп đối với cô ấy là vô пghĩα. Vì vậy, cô ấy thườпg пói: “Sαυ пày αпh khôпg cầп lo lắпg, chúпg tα hãy sốпg cυộc sốпg củα chíпh mìпh”.Phụ пữ пgoại tìпh thì có vô vàп lý do. пhưпg пếυ khi cô ấy thốt rα пhữпg lời пhư пày thì chắc chắп là cô ấy đã khôпg còп yêυ bạп пữα rồi.

  • Cô dâu Đồng Nai bị TAINAN q-ua đ-ời trước đám cưới, chú rể th-ất th-ần trước di ảnh

    Đoạn video quay lại hình ảnh hạnh phúc của cô dâu bên bạn bè trong lễ vu quy diễn ra vào ngày 2/3 và sau đó 10 ngày chỉ còn lại di ảnh khiến người xem thương xót.

    Video cùng với dòng trạng thái “chờ đến hôm nay để ghép thành clip hoàn chỉnh nhưng cô dâu của tôi mãi mãi ngủ yên rồi”, đã thu hút hàng triệu lượt xem và bình luận quan tâm sau 1 ngày đăng tải.

    Dân mạng để lại nhiều bình luận tiếc thương cô gái xấu số. Tình cảnh “hỷ sự hóa tang sự” khiến nhiều người đau lòng thay cho cô dâu, chú rể và hai bên gia đình.

    đám cưới 1.jpg
    Cô dâu 23 tuổi qua đời khi chỉ cách ngày cưới 5 ngày

    Theo tìm hiểu, cô dâu xấu số là N.V. (SN 2002, quê ở huyện Thống Nhất, tỉnh Đồng Nai). Trao đổi với PV VietNamNet, Tằng Ngọc Yến (SN 1993, quê ở huyện Thống Nhất, tỉnh Đồng Nai) – chị ruột của chú rể xác nhận, thông tin trên là sự thật.

    “Sự việc quá đau lòng, cho đến giờ, bản thân tôi, em trai tôi và cả hai bên gia đình vẫn chưa hết bàng hoàng”, chị Yến nói.

    N.V. và L.Q. (cùng quê, cùng sinh năm 2002) có 2 năm yêu nhau. Họ quyết định về chung một nhà vào tháng 3/2025, cô dâu N.V. đã mang thai con đầu lòng được 5 tháng. Cả hai thậm chí đã đặt xong tên cho con.

    “Cách đây không lâu, em dâu vẫn còn khoe với tôi đã đặt xong tên cho con. Cái tên rất hay. Gia đình tôi háo hức chờ ngày đón mẹ con em ấy về nhà”, chị Yến chia sẻ.

    Ngày 2/3, lễ cưới được tổ chức bên nhà gái. Đám cưới tại nhà trai dự kiến tổ chức vào ngày 16/3, chú rể chính thức rước cô dâu về nhà.

    Thế nhưng, biến cố xảy ra khiến ngày vui đó mãi không thể đến. Hơn 8h ngày 11/3, chú rể lái xe máy chở cô dâu đi ăn sáng và mua sắm thêm một vài đồ dùng cần thiết trong ngày cưới thì gặp tai nạn giao thông.

    Cô dâu mất ngay sau đó, còn chú rể cũng bị thương. “Hỷ sự hóa tang sự” khiến tất cả đều bàng hoàng.

    “Hai em đã đăng ký kết hôn nhưng nguyện vọng của bố mẹ em là được tổ chức tang sự ở quê nhà. Phía gia đình tôi nhất trí.

    V. là cô gái ngoan ngoãn, còn bố mẹ em ấy thì hiền lành, tử tế. Sự việc xảy ra, gia đình tôi thương con xót cháu, bố mẹ em cũng đau đớn vô cùng”, chị Yến trải lòng.

    đám cưới 2.jpg
    Chú rể thất thần ngồi trước di ảnh vợ. Ảnh: NVCC

    Trong đám tang vợ, chú rể L.Q. chân tay trầy xước ngồi một góc, lặng lẽ nhìn di ảnh vợ. Nhìn em trai thất thần, chị Yến càng thêm xót xa.

    Trước đó, gia đình chị Yến đã chuẩn bị chu đáo cho ngày vui của L.Q., từ mời cưới cho đến đặt tiệc, làm rạp cưới, in phông bạt… Họ dự định làm hơn 50 mâm cỗ, tiếp đón hơn 500 khách mời.

    Biến cố xảy ra, gia đình chị phải hủy toàn bộ, gọi điện cho từng khách mời để thông báo sự việc.

    “Sự ra đi của em V. khiến tôi bàng hoàng, đau xót. Thế nhưng, sự đau xót ấy vẫn chưa là gì so với nỗi khổ tâm, đau đớn của bố mẹ em, chồng em, những người mà đối với họ, em vô cùng quan trọng”, chị Yến rơi nước mắt.