Blog

  • Bà bầu 26 tuổi quỳ lạy 2 lần để được sinh mổ nhưng bị gia đình từ chối, cái kết cả mẹ và con đều không qua khỏi

    Năm 2017, tại khoa sản tầng 5 của Bệnh viện Số 1 thành phố Du Lâm (tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc), một sản phụ trẻ đã gieo mình từ cửa sổ bệnh viện, tử vong ngay tại chỗ. Đứa trẻ chưa kịp chào đời cũng không thể giữ được. Vụ việc gây chấn động dư luận Trung Quốc, khơi lại nỗi ám ảnh của nhiều người từng trải qua hành trình sinh nở đầy nước mắt, đau đớn và bất lực.

    Bị mẹ chồng kiểm soát từ ăn uống đến sinh hoạt

    Sau khi tốt nghiệp, Mã Nhung Nhung (26 tuổi) kết hôn với Diêm Tráng Tráng – người hơn cô một tuổi và được nhận xét là hiền lành, tử tế. Là con một trong gia đình, Nhung Nhung từ nhỏ đã được cha mẹ yêu thương, che chở. Cô từng tin rằng sau khi lấy chồng, mình vẫn sẽ được sống trong hạnh phúc. Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược.

    Bà bầu bị ép ăn bí đỏ mỗi ngày để tốt cho cháu.

    Từ ngày về sống cùng gia đình chồng, cô bị mẹ chồng kiểm soát từng chuyện nhỏ nhặt, kể cả bữa ăn hàng ngày. Dù không thích bí đỏ, Nhung Nhung vẫn bị bắt ăn liên tục vì mẹ chồng cho rằng “ăn cho cháu chứ không phải cho cô”. Mỗi lần cô than phiền, bà chỉ lạnh lùng đáp lại hoặc cấm đoán: “Chừng nào cháu tôi chưa ra đời thì cô vẫn phải ăn như thế”.

    Bác sĩ đánh giá tình trạng của Nhung Nhung có thể sinh mổ.

    Điều đau lòng là chồng cô lại không đứng về phía vợ. Bất cứ khi nào Nhung Nhung nói lên nỗi khó chịu, anh chỉ buông một câu: “Đừng nói nữa, đó là mẹ tôi. Cô phải nghe”.

    Nhưng chồng và mẹ chồng cô không đồng ý.

    Dù mong muốn sinh con muộn vài năm để chuẩn bị tâm lý, Nhung Nhung vẫn phải mang thai ngay sau khi kết hôn vì chồng đổi ý sau một cuộc gọi từ bố mẹ. Không những thế, mẹ chồng còn thường xuyên đến tận nhà giám sát việc mang thai của cô. Trong cả thai kỳ, Nhung Nhung phải sống theo lịch “dưỡng thai” nghiêm ngặt do mẹ chồng đặt ra, hoàn toàn không có quyền tự quyết. Chồng cô tiếp tục chọn cách im lặng, mặc kệ vợ dần rơi vào bế tắc.

    Hai lần quỳ gối xin sinh mổ nhưng bị từ chối

    Ngày lâm bồn, Nhung Nhung vẫn hy vọng gia đình sẽ nghĩ lại. Nhưng bi kịch chỉ càng khốc liệt hơn.

    Cô đau đớn suốt nhiều giờ mà không có dấu hiệu chuyển dạ. Bác sĩ đề nghị mổ lấy thai và chính Nhung Nhung cũng tha thiết xin được mổ. Cô rời phòng sinh, tìm gặp chồng và quỳ xuống cầu xin:

    “Em đau lắm rồi. Xin anh ký cho em mổ.”

    Diêm Tráng Tráng ban đầu có chút mềm lòng, nhưng khi mẹ anh phản đối, anh lập tức im lặng và không đưa ra bất kỳ quyết định nào.

    Camera bệnh viện ghi lại cảnh Nhung Nhung quỳ lần thứ hai, mong lay chuyển gia đình. Nhưng đáp lại cô chỉ là sự thờ ơ. Mẹ chồng lạnh lùng tuyên bố:

    “Cháu trai cả của tôi chỉ có thể sinh tự nhiên.”

    Bất lực, kiệt quệ và tuyệt vọng, Nhung Nhung xin phép vào nhà vệ sinh. Ít phút sau, tiếng hét vang lên dưới sân bệnh viện: “Có người nh*** l***!”. Cửa sổ phòng vệ sinh mở tung. Nhung Nhung đã gi****o mình xuống từ tầng 5….

    Cảnh sát xác nhận đây là vụ t*t*, không phải do bệnh lý tâm thần. Bệnh viện cho biết họ đã cố gắng hết khả năng nhưng không có quyền ép người nhà ký giấy mổ.

    Điều khiến công chúng phẫn nộ hơn là thái độ của gia đình chồng sau bi kịch. Chồng cô khẳng định rằng mình đã “đồng ý miệng”, nhưng thực tế lại không ký bất cứ giấy tờ nào. Ngay sau cái chết của vợ, anh và gia đình chỉ tập trung vào việc thương lượng đền bù với bệnh viện, né tránh mọi trách nhiệm.

    Câu chuyện của Nhung Nhung khiến cộng đồng mạng Trung Quốc bùng nổ phẫn nộ. Nhiều người viết:

    “Chỉ ai từng trải qua đau đẻ mới hiểu cô ấy đã tuyệt vọng đến mức nào.”

    Có người chia sẻ:

    “Cô ấy không nh**y l****u vì yếu đuối, mà vì quá bất lực…”

    Bi kịch của Nhung Nhung trở thành hồi chuông cảnh tỉnh: về sự tàn nhẫn của những định kiến cũ kỹ, sự im lặng ch***t người của người chồng và nỗi cô độc của phụ nữ khi sinh nở – khi họ đáng lẽ phải được yêu thương và bảo vệ hơn bao giờ hết.

    Điều gây tranh cãi là sau khi sự việc xảy ra, chồng của sản phụ lại tuyên bố rằng anh ta đã đồng ý cho vợ sinh mổ, nhưng bác sĩ nói không cần thiết. Tuy nhiên, ba bản ghi chép trong hồ sơ bệnh án trước đó đều thể hiện rõ: gia đình chồng đã từ chối yêu cầu mổ. Hai bản do y tá Trương Phàm ghi, bản cuối cùng do chính Lưu Lệ lập.

    Thời điểm cô Mã leo lên cửa sổ, Lưu Lệ vừa mở cửa bước vào. Thấy sự việc, cô chạy đến cố kéo lại nhưng chỉ kịp nắm một góc váy. Hình ảnh ấy ám ảnh cô đến tận ngày hôm nay. Dù vậy, Lưu Lệ vẫn bị xem là một trong những người chịu trách nhiệm trực tiếp. Ngày 4/12/2017, bệnh viện ra quyết định cách chức và sa thải nhiều nhân viên, trong đó có cô.

    Theo lời Lưu Lệ, đây chỉ là kế hoạch “xoa dịu dư luận” của bệnh viện. Họ hứa sau khi bị cách chức, cô sẽ được đưa đi đào tạo nửa năm rồi nhận việc tại một phòng khám nhờ thư giới thiệu. Nhưng khi cô chính thức nghỉ việc, bệnh viện lập tức quay lưng, không thực hiện bất kỳ cam kết nào.

    Quyết tâm đòi lại công bằng, Lưu Lệ kiện bệnh viện. Tháng 3/2019, tòa tuyên rằng bệnh viện phải nhận cô trở lại và đối xử bình đẳng như các nhân viên khác. Tòa cũng nhận định mức kỷ luật dành cho cô là bất hợp lý, khi các nhân viên liên quan khác chỉ bị cảnh cáo nhưng riêng cô lại bị đuổi.

    Dù bệnh viện không kháng cáo, một năm sau, Lưu Lệ vẫn chưa được bố trí quay lại làm việc. Ngày 8/5/2020, Ủy ban Y tế thành phố Ngọc Lâm phải lên tiếng yêu cầu bệnh viện thi hành bản án.

    Thế nhưng cho đến năm 2020, không một cá nhân hay đơn vị nào phải chịu trách nhiệm cho cái chết đau lòng của sản phụ họ Mã. Và dĩ nhiên, cũng chưa ai bị trừng phạt.

  • cuocsongngaymoi.com.vn Vợ bảo về ngoại chăm mẹ ốm, nửa đêm chồng kiểm tra định vị thấy nằm trong nhà nghỉ, anh vội tới nơi thì ch ết sữ ng khi thấy

    Vợ bảo về ngoại chăm mẹ ốm, nửa đêm chồng kiểm tra định vị thấy nằm trong nh///à ngh///ỉ, anh vội tới nơi thì ch///ết sữ///ng khi thấy…

    Hôm đó là thứ Sáu, sau bữa cơm tối, vợ anh – Lan – thu dọn vali rồi nói với anh bằng giọng hối hả:

    – Mẹ em mấy hôm nay yếu lắm, chắc em phải về ngoại vài ngày chăm bà.

    Anh Hùng – chồng Lan – chỉ gật đầu, dặn dò:
    – Ừ, em đi cẩn thận. Có gì thì gọi anh.

    Hai người cưới nhau được 7 năm, có một cô con gái nhỏ. Cuộc sống bình thường, không giàu có nhưng đủ đầy. Hùng tin vợ mình – người phụ nữ hiền lành, dịu dàng, lúc nào cũng chăm sóc gia đình chu đáo.

    Nhưng không hiểu sao, tối hôm đó, khi nhìn Lan kéo vali đi, trong lòng anh lại thấy một cảm giác bất an mơ hồ.

    Tối ấy, con gái ngủ sớm, còn Hùng nằm xem bóng đá mà tâm trí chẳng yên. Lúc 10 giờ đêm, anh nhắn tin hỏi: “Đến nơi chưa em?” – Lan trả lời nhanh: “Em đến rồi, mẹ mệt nên em dọn dẹp chút rồi ngủ đây.”

    Nhưng điều khiến anh khựng lại là tin nhắn đó được gửi kèm biểu tượng wifi mạnh – trong khi nhà mẹ vợ ở quê gần như không có mạng.

    Hùng im lặng, mở ứng dụng định vị – thứ mà hai vợ chồng từng cài đặt để “biết nhau ở đâu” cho yên tâm. Anh không có ý nghi ngờ, nhưng linh tính thôi thúc.

    Khi bản đồ hiện lên, trái tim anh như bị bóp nghẹt: vị trí của Lan là một nhà nghỉ nhỏ nằm cách nhà anh 8 cây số.

    Ban đầu anh tưởng lỗi hệ thống. Anh tắt đi bật lại, kết quả vẫn vậy. Tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra. Anh lẩm bẩm: “Không thể nào… có lẽ cô ấy ghé bạn, hoặc điện thoại bị định vị sai.”

    Nhưng rốt cuộc, sự tò mò và đau đớn đã khiến anh không thể ngồi yên. Gần 11 giờ đêm, anh lái xe tới địa chỉ đó.

    Con đường dẫn đến nhà nghỉ tối và vắng, ánh đèn vàng hắt ra từ biển hiệu cũ kỹ. Hùng dừng xe cách đó một đoạn, tim đập dữ dội.

    Anh đứng lặng vài phút rồi bước nhanh tới, vừa run vừa sợ điều tồi tệ nhất.

    Khi anh hỏi lễ tân, cô gái trẻ nhìn anh một lượt rồi nói:
    – Phòng 203 có khách nữ tên Lan đăng ký lúc 9 giờ.

    Toàn thân Hùng lạnh buốt. Anh bước lên cầu thang, mỗi bước như đạp lên ngực mình. Tới trước cửa phòng, anh nghe rõ tiếng người nói chuyện – không phải giọng Lan, mà là giọng đàn ông… và xen lẫn tiếng phụ nữ mà anh nhận ra ngay: chính vợ mình.

    Hùng chết lặng. Anh không dám mở cửa, chỉ dựa lưng vào tường, cảm giác như thế giới sụp đổ. Mấy năm bên nhau, những buổi tối cơm nhà, những cái ôm con – tất cả bỗng trở nên giả dối.

    Nhưng rồi, giữa lúc định quay đi, tiếng người đàn ông trong phòng vang lên:
    – “Em cứ bình tĩnh, lát nữa bác sĩ đến, họ sẽ xử lý cho em.”

    Bác sĩ? Anh cau mày, áp tai sát hơn. Một lúc sau, cửa phòng mở. Một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước ra, xách theo túi y tế.

    Hùng sững người, vội nép sang một bên. Người bác sĩ nói nhỏ:

    – “Cô ấy không sao, chỉ là lên cơn hoảng loạn. Lần sau anh nhớ đưa cô ấy đi viện sớm hơn, đừng để tự xử lý thế này.”

    Anh nghe mà chẳng hiểu gì. Vội vàng nhìn vào trong – và rồi tim anh như ngừng đập.

    Lan đang nằm co ro trên giường, khuôn mặt trắng bệch, tay run rẩy. Bên cạnh là một người phụ nữ lớn tuổi – mẹ cô.

    Mẹ Lan quay lại, thấy anh thì giật mình:

    – Hùng, sao con lại ở đây?

    Anh lắp bắp:
    – Con… con thấy định vị của vợ ở đây nên…

    Bà thở dài, đôi mắt đỏ hoe:

    – Mẹ bị tăng huyết áp, ngất trên xe khi hai mẹ con đang về quê. Gần đây có nhà nghỉ, nên họ đưa vào tạm để bác sĩ đến cấp cứu. Lan lo quá, không biết làm sao.

    Lúc ấy, Lan ngẩng lên. Ánh mắt cô mệt mỏi, giàn giụa nước mắt:
    – Anh… anh nghĩ em…

    Hùng không nói nổi một lời. Tất cả nghi ngờ, giận dữ phút chốc hóa thành nỗi hổ thẹn nặng trĩu. Anh bước lại, nắm chặt tay vợ:

    – Anh xin lỗi. Anh lo quá nên đến đây.

    Lan chỉ khẽ lắc đầu, nước mắt trào ra.

    – Em hiểu… Nhưng lần sau, anh hãy tin em thêm một chút, được không?

    Hùng cúi đầu. Giữa căn phòng nhỏ, tiếng mưa ngoài hiên rơi lộp độp, anh siết tay vợ thật chặt.

    Cảm giác vừa mất đi rồi lại tìm thấy điều quý giá nhất khiến tim anh nghẹn lại.

    Đêm ấy, anh không về nhà. Anh ở lại trông mẹ vợ cùng Lan, pha thuốc, đắp khăn ấm, lặng lẽ nhìn vợ ngủ gục bên giường mẹ.

    Khuôn mặt cô nhợt nhạt vì lo lắng, chẳng có chút gì của một người phản bội.

    Khi bình minh lên, ánh sáng rọi qua khung cửa, Hùng chợt nhận ra một điều giản dị mà sâu sắc: tình yêu không chỉ là niềm tin vào người khác, mà còn là sự kiên nhẫn để không giết chết niềm tin ấy bằng nghi ngờ.

    Sau lần đó, anh xóa ứng dụng định vị, chỉ giữ lại thói quen mỗi ngày hỏi han vợ bằng một tin nhắn ngắn: “Hôm nay em ổn không?”

    Lan thường trả lời bằng một biểu tượng trái tim. Và với anh, chỉ chừng đó thôi – là đủ để bình yên.

  • Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị liệt làm vợ, đêm tân hôn

    Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị li//ệt làm vợ, đêm tâ//n h//ôn vừa cởi á/o của vợ ra, anh biết mình tr/úng số độc đắc…

    Trong một con hẻm nhỏ ở vùng ven Hà Nội, Hùng – một người thợ xây gần 35 tuổi, nổi tiếng là người hiền lành, chịu khó – khiến cả xóm ngỡ ngàng khi tuyên bố sẽ cưới Lan làm vợ. Lan – cô gái từng là hoa khôi của trường sư phạm – bị tai nạn giao thông ba năm trước khiến phần thân dưới liệt hoàn toàn, phải ngồi xe lăn, mất luôn ước mơ đứng trên bục giảng.

    Người ta xì xào: “Thằng Hùng dở hơi à? Cưới người ta ngồi xe lăn mà còn bỏ ra ba trăm triệu tổ chức cưới hỏi đủ cả?” Người thì thương, người thì cười chê. Hùng không giải thích. Anh chỉ cười hiền, nằm chặt tay Lan khi cùng đi chụp ảnh cưới, nói với cô:

    “Em không đứng dậy được, thì anh sẽ ngồi xuống bên cạnh em. Mình cùng đi tiếp phần đời còn lại.”

    Lan khóc như mưa trong vòng tay anh. Bao nhiêu mặc cảm, tủi hờn, sợ hãi tan biến. Lần đầu tiên sau ba năm nằm trên giường bệnh, cô tin rằng mình có thể hạnh phúc.

    Gia đình Lan ban đầu phản đối dữ dội. Mẹ cô vừa khóc vừa mắng:

    “Con đã như thế này rồi, sao không biết nghĩ? Sao lại để người ta khổ theo mình?”

    Lan chỉ nhìn mẹ, nụ cười yếu ớt mà kiên định:

    “Con không muốn là gánh nặng. Nhưng Hùng không coi con là gánh nặng. Con tin anh ấy.”

    Sau vài tháng kiên trì, hai bên gia đình cũng xuôi lòng. Đám cưới tổ chức đơn giản nhưng đầy ấm cúng. Hùng tự tay xây lại căn nhà nhỏ, làm dốc lên xuống, chỉnh lại mọi thứ để Lan có thể tự sinh hoạt phần nào. Anh còn lắp thêm lan can, thiết kế lại phòng tắm. Người ta đếm sơ sơ, anh bỏ ra hơn 300 triệu – số tiền anh dành dụm suốt 10 năm đi làm khắp nơi – chỉ để cô gái ấy được sống dễ dàng hơn một chút.

    Tối hôm tân hôn, trời mưa lất phất. Trong căn phòng nhỏ thơm mùi gỗ mới, Hùng dìu Lan lên giường. Anh vụng về gỡ lớp áo cưới ren trắng. Bàn tay run run – không phải vì dục vọng, mà vì xúc động. Khi tấm áo rơi xuống, anh khựng lại.

    Không phải vì thân thể yếu ớt kia. Mà vì từng vết sẹo, từng vết lăn mờ nhòe chạy dọc lưng và hai bên hông cô. Những dấu vết của ba năm tập vật lý trị liệu đau đớn, của những lần ngã trong âm thầm, và cả những lần khóc cạn nước mắt giữa đêm vì không thể trở mình.

    Hùng củi xuống, ôm cô thật chặt. Không một lời nào được thốt ra, nhưng nước mắt anh thấm đẫm tóc cô.

    “Anh không tiếc à?” – Lan hỏi khẽ, giọng lạc đi.

    Hùng lắc đầu, môi anh chạm nhẹ lên trán cô:

    “Không. Anh chỉ tiếc… vì không đến sớm hơn, để đỡ cho em phần nào đau đớn. Em chính là may mắn lớn nhất đời anh.”

    Lan bật khóc. Chưa bao giờ cô thấy mình được nhìn bằng ánh mắt ấy – không thương hại, không gánh vác, mà là yêu thương thuần túy.

    Từ hôm đó, mỗi ngày là một ngày mới. Hùng không chỉ là chồng, mà còn là bạn đồng hành trong hành trình chữa lành của Lan. Anh đưa cô đi tập vật lý trị liệu mỗi tuần, học cách nấu món cô thích, tự mày mò làm móc treo quần áo, gắn hệ thống gọi điện nhỏ cạnh giường để cô có thể gọi anh nếu cần.

    Còn Lan, dù vẫn ngồi xe lăn, nhưng đôi mắt cô rạng rỡ hơn bất kỳ người phụ nữ nào. Cô bắt đầu vẽ trở lại – những bức tranh đầy sức sống, tràn ngập ánh sáng. Cô còn mở một lớp học online dạy mỹ thuật cho trẻ em, lấy tên là: “Sống Lại Từ Màu Sắc.”

    Một năm sau, cô bắt đầu cảm nhận được đôi chân. Hai năm sau, với nỗ lực phi thường và tình yêu luôn bên cạnh, Lan tập đi với nạng. Ngày cô bước được ba bước đầu

    tiên, Hùng ôm lấy cô bật khóc như một đứa trẻ.

    “Anh thấy chưa?” – cô cười trong nước mắt – “Anh đúng là trúng số độc đắc rồi.”

    Anh gật đầu, thì thầm:

    “Và anh sẽ không đổi lấy giải thưởng nào khác, dù là cả thế giới này.”

  • Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một thứ khiến con rể lặng nín

    Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một thứ khiến con rể ch//ết lặ//ng…

    Gần nửa đêm, mưa phùn lất phất bên ngoài. Trong căn phòng khách lạnh lẽo, không khí căng như dây đàn. Huy – con rể ông Minh – đứng giữa nhà với gương mặt hầm hầm, còn vợ anh, Linh, đang ngồi bệt dưới đất, mắt hoe đỏ vì khóc.

    – Em không có sai! Em gửi tiền cho mẹ ruột em, đó là chuyện bình thường! – Linh nghẹn giọng.

    Huy gằn lên:
    – Bình thường? Làm vợ mà dám qua mặt chồng? Nhà này ai kiếm tiền, ai có tiếng nói? Cô giỏi quá rồi, gọi bố cô đến mà dạy lại con gái ông ấy đi!

    Không suy nghĩ thêm, Huy rút điện thoại, bấm số ông Minh.
    – Bố à, con xin lỗi gọi muộn, nhưng nhờ bố sang đón Linh về. Con thấy bố cần dạy lại con gái mình trước khi gả người ta đi làm vợ.

    Đầu dây bên kia im lặng vài giây. Giọng ông Minh trầm và ngắn gọn:
    – Ừ, mười lăm phút nữa bố sang.

    Đúng 15 phút sau, tiếng xe hơi dừng trước cổng. Huy bước ra, trên môi vẫn là nụ cười nhạt pha chút đắc thắng. Anh đang tưởng tượng cảnh ông Minh lôi Linh về nhà, răn dạy một trận nên thân.

    Nhưng vừa mở cửa, Huy sững người.

    Ông Minh đứng đó, áo sơ mi ướt mưa, tay cầm một tập hồ sơ đựng trong bìa nhựa, ánh mắt lạnh lùng không giống dáng vẻ thường ngày. Không có quát mắng, không có ồn ào.

    Ông bước thẳng vào nhà, nhìn Linh đang ngồi co ro ở góc sofa, rồi quay sang Huy, đặt hồ sơ lên bàn.

    – Đây là đơn ly hôn. Tao đã chuẩn bị sẵn. Chữ của Linh chưa có, nhưng của tao – với tư cách là người cha – đã ký.

    Huy choáng váng, lùi lại nửa bước:
    – Bố… bố nói cái gì?

    – Mày bảo tao sang đón con gái tao về để dạy lại? Tao không cần. Nhưng tao thấy mày cần học lại cách làm chồng.

    Giọng ông Minh rắn như thép, từng lời đanh lại:
    – Tao gả con gái đi không phải để nó bị kiểm soát từng đồng bạc, từng hơi thở. Mày kiếm tiền thì giỏi, nhưng giỏi mà cư xử như kẻ gia trưởng, thì tao không coi là đàn ông.

    Huy bối rối:
    – Con chỉ muốn Linh tôn trọng con, chứ không có ý…

    – Tôn trọng không phải là sợ hãi. Mày không cho nó nói, không cho nó làm gì ngoài ý mày, rồi bắt tao dạy lại nó như món đồ sai chương trình? Xin lỗi, tao chỉ dạy con gái tao làm người, chứ không dạy nó làm nô lệ cho chồng.

    Không khí lặng như tờ. Tiếng kim đồng hồ tích tắc trở nên rõ ràng đến rợn người.

    Ông Minh quay sang con gái, giọng dịu lại:
    – Linh, con có quyền quyết định. Con tha thứ thì về ở lại. Còn nếu không, bố chờ ngoài xe. Chúng ta ký vào đơn, và bố sẽ đưa con về nhà, nơi ít nhất con được tôn trọng.

    Linh ngồi im, nước mắt lăn dài. Cô nhìn chồng – người từng dịu dàng, người từng hứa sẽ bảo vệ cô cả đời. Nhưng đêm nay, anh đã lột bỏ hết vỏ bọc.

    Huy đứng đó, chết lặng. Tờ giấy ly hôn vẫn nằm trên bàn. Mỗi dòng chữ là một cái tát vào cái tôi kiêu ngạo của anh.

    Không ai nói gì thêm. Ông Minh bước ra cửa, không nhìn lại.

    Linh đứng dậy, lặng lẽ đi theo cha. Trước khi rời đi, cô quay lại, nói khẽ:
    – Em không cần được dạy lại, em chỉ cần được yêu và tôn trọng.

    Cánh cửa khép lại. Căn nhà trở nên lạnh tanh.

    Và Huy thì ngồi sụp xuống ghế, tay run run mở tập hồ sơ, đọc lại những dòng chữ đậm nét của ông Minh. Không một lời chửi rủa, không một cái tát, nhưng từng chữ như dao cắt vào lòng.

    Đêm đó, lần đầu tiên trong đời, anh hiểu thế nào là mất thật sự. Và cái giá cho sự kiêu ngạo đôi khi đến… trong im lặng.

  • Tạm giữ khẩn cấp Nguyễn Thị Mai Anh sinh năm 2007

    Cô gái 18 tuổi cùng đồng bọn lập mưu cướp tài sản bạn trai quen qua mạng

    Theo Đời sống pháp luật, công an phường Bồng Lai (tỉnh Bắc Ninh) vừa phối hợp với các đơn vị nghiệp vụ của Công an tỉnh bắt giữ nhanh 4 đối tượng mang hung khí gây ra vụ cướp tài sản chỉ sau 24 giờ xảy ra vụ án.

     

    Phương tiện các đối tượng sử dụng đê thực hiện tội phạm. Ảnh: CA Bắc Ninh

    Hung khí các đối tượng sử dụng để thực hiện tội phạm. Ảnh: CA Bắc Ninh

    Khoảng 1h30 ngày 11/11, Công an phường Bồng Lai tiếp nhận tin báo của anh Nông Văn Kim (SN 2005, quê Lạng Sơn, tạm trú tại phường Nam Sơn, Bắc Ninh). Anh cho biết khoảng 0h10 cùng ngày, khi chở bạn gái tên Mai từ Lãm Làng về khu vực Vũ Dương (Bồng Lai), đến đoạn đường đê sông Đuống thì bị 3 thanh niên bịt mặt đi xe Honda Vision không biển số áp sát.

    Một đối tượng cầm phóng lợn dài khoảng 2 mét ép xe của anh Kim dừng lại. Nhóm này sau đó lao vào đánh, ném đá trúng mặt anh rồi cướp chiếc xe máy Honda Wave 110 trị giá khoảng 20 triệu đồng. Ngay sau đó, anh Kim đến Công an trình báo.

    Tiếp nhận thông tin, Công an phường Bồng Lai nhanh chóng báo cáo sự việc lên Lãnh đạo Công an tỉnh, đồng thời phối hợp Phòng Cảnh sát hình sự và các đơn vị nghiệp vụ triển khai điều tra. Vụ án gặp nhiều khó khăn do xảy ra ban đêm, không nhân chứng, các đối tượng bịt kín mặt, xe không biển số và thông tin về cô gái tên “Mai” rất mơ hồ vì anh Kim chỉ mới quen qua TikTok.

     

    Chân dung 4 đối tượng. Ảnh: CA Bắc Ninh.

    Tuy nhiên, với sự chỉ đạo sát sao và quá trình truy xét quyết liệt, chỉ sau 24 giờ, lực lượng Công an đã xác định và bắt giữ 4 đối tượng gồm:

    • Hoàng Văn Tú (SN 2007, Vân Xá, Bồng Lai)

    • Nguyễn Thị Mai Anh (SN 2007, Văn Phong, Phù Lãng)

    • Nguyễn Quốc Khánh (SN 2008, Yên Thế)

    • Đoàn Minh Tuấn (SN 2004, Xuân Lương)

    Tại cơ quan công an, qua đấu tranh khai thác ban đầu, tổ công tác xác định đối tượng Hoàng Văn Tú và Nguyễn Thị Mai Anh (lấy tên là Mai để lừa nạn nhân K.) là 2 đối tượng chủ mưu, bàn bạc lên kế hoạch để cùng Nguyễn Quốc Khánh và Đoàn Minh Tuấn đi cướp tài sản của anh K.. Được biết, đối tượng Tú đã có 1 tiền án về tội Cướp giật tài sản.

    Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Bắc Ninh đã ra lệnh giữ người trong trường hợp khẩn cấp đối với 4 đối tượng trên về hành vi cướp tài sản và tạm giữ hình sự đối với Đoàn Minh Tuấn về hành vi không tố giác tội phạm.

    Việc nhanh chóng truy bắt các đối tượng cướp tài sản trên đã thể hiện tinh thần kiên quyết đấu tranh với tội phạm của lực lượng Công an tỉnh Bắc Ninh nói chung và Công an phường Bồng Lai nói riêng, góp phần bảo đảm an ninh, trật tự tại địa phương.

  • Giá vàng hôm nay mới nhất (15/11) tiếp đà giảm sâu: Nhà vàng tung chiêu lạ, người dân lại kéo nhau xếp hàng

    Giá vàng hôm nay 15/11, giảm sâu cả vàng SJC và nhẫn

    Ghi nhận của PV Dân Việt trong ngày 15/11, tại phố Trần Nhân Tông (Hà Nội), nhiều cửa hàng vàng mặc dù vẫn bán ra số lượng giới hạn nhất định trong ngày nhưng tình trạng hết hàng thường xuyên cũng giảm bớt. Tình trạng xếp hàng của người dân chưa có dấu hiệu giảm, dòng người nối nhau xếp hàng từ sớm khi giá vàng hôm nay giảm sâu.

    Nhân viên tại cửa hàng Bảo Tín Minh Châu (29 Trần Nhân Tông, Hà Nội) cho biết, trong ngày hôm nay cửa hàng bán ra tối đa 1 cây vàng/người, nhưng với khách hàng mua từ 3 chỉ trở lên cửa hàng sẽ hẹn ngày 20/11 sẽ trả hàng. Còn đối với khách hàng mua 3 chỉ nhẫn vàng trở xuống sẽ được nhận hàng ngay.

    Trong hôm qua, cửa hàng BTMC có thời điểm bán ra tối đa 30 chỉ vàng/người. Đây là số lượng rất lớn trong suốt quãng thời gian dài vừa qua giới hạn số lượng từ 1 – 5 chỉ vàng/người và liên tục hết hàng.

    Người dân nối nhau xếp hàng từ sớm mua vàng do thấy cửa hàng tăng số lượng hàng bán ra. Ảnh: Thái Nguyễn

    Tính đến 13 giờ 30 phút ngày 15/11, giá vàng miếng SJC tại Tập đoàn Doji trên thị trường Hà Nội và TP.HCM giao dịch ở quanh mức 149 – 151 triệu đồng/lượng (mua – bán), giảm mạnh 2,2 triệu đồng/lượng ở cả chiều mua vào và bán ra so với cùng thời điểm hôm qua. Chênh lệch mua bán ở mức 2 triệu đồng/lượng.

    Tại Bảo Tín Minh Châu, giá vàng hôm nay SJC giao dịch ở mức 149 – 151 triệu đồng/lượng (mua – bán), giảm mạnh 2,2 triệu đồng/lượng ở chiều mua vào và giảm mạnh 800.000 đồng/lượng ở chiều bán ra so với cùng thời điểm hôm qua. Chênh lệch giữa 2 chiều mua – bán mỗi lượng ở mức 2 triệu đồng/lượng.

    Giá vàng miếng SJC tại Phú Quý giao dịch quanh mức 148 – 151 triệu đồng/lượng (mua – bán), giảm mạnh 2,2 triệu đồng/lượng ở cả chiều mua vào và bán ra so với cùng thời điểm hôm qua. Chênh lệch mua bán ở mức 3 triệu đồng/lượng.

    Các cửa hàng trên “phố vàng” Trần Nhân Tông đông khách trở lại trong ngày cuối tuần. Ảnh: Thái Nguyễn

    Đối với vàng nhẫn, giá nhẫn tròn trơn Vàng Rồng Thăng Long tại Bảo Tín Minh Châu, giao dịch ở mức 150 – 153 triệu đồng/lượng (mua – bán), giảm mạnh 1,3 triệu đồng/lượng ở cả chiều mua vào và bán ra so với cùng thời điểm hôm qua. Chênh lệch chiều mua – bán ở mức 3 triệu đồng.

    Giá vàng nhẫn Doji Hưng Thịnh Vượng 9999 của Tập đoàn Doji tại thị trường Hà Nội giao dịch ở mức 149,5 – 152,5 triệu đồng/lượng, giảm mạnh 1 triệu đồng/lượng ở cả chiều mua vào và bán ra so với cùng thời điểm hôm qua. Chênh lệch giữa 2 chiều mua – bán ở mức 3 triệu đồng.

    Giá vàng nhẫn tròn trơn 999,9 tại Công ty Phú Quý giao dịch quanh mức 149,7 – 152,7 triệu đồng/lượng, giảm mạnh 1 triệu đồng/lượng ở cả chiều mua vào và bán ra so với cùng thời điểm hôm qua. Chênh lệch mua – bán ở mức 3 triệu đồng/lượng.

    Trong hôm nay 15/11, Thông tư 33/2025/TT-NHNN có hiệu lực đồng thời với Nghị định 232/2025/NĐ-CP đã xóa bỏ cơ chế Nhà nước độc quyền sản xuất vàng miếng sau hơn 10 năm. Theo quy định mới, Ngân hàng Nhà nước sẽ cấp phép từng lần cho doanh nghiệp và ngân hàng đủ điều kiện nhập khẩu, sản xuất và kinh doanh vàng miếng, mở ra thị trường minh bạch và cạnh tranh hơn.

    Theo đó, khi ngân hàng thương mại, tổ chức tín dụng được cấp phép kinh doanh vàng miếng thực hiện nhận vàng từ khách hàng, việc giao nhận phải được kiểm đếm, xác định theo từng miếng cụ thể, không gộp lô hay nhận theo bao bì.

    Việc này nhằm đảm bảo tính minh bạch, truy xuất nguồn gốc và chất lượng từng sản phẩm vàng miếng. Người nhận vàng phải có giấy ủy quyền hợp lệ, kiểm soát đầy đủ văn bản giao dịch, hợp đồng, giấy tờ tùy thân và các chứng từ liên quan.

    Tuy nhiên, theo ghi nhận của PV Dân Việt, trong sáng ngày 15/11 hôm nay, một số nhân viên ngân hàng tại các chi nhánh của Techcombank và ACB cho biết, ngân hàng vẫn chưa giao dịch vàng miếng và cũng chưa nhận được phương thức, hướng dẫn giao dịch vàng miếng.

    Giá vàng thế giới chốt tuần vẫn trên ngưỡng kháng cự 4.000 USD/ounce

    Giá vàng thế giới giao ngay chốt phiên tại thị trường Mỹ vào rạng sáng nay (giờ Việt Nam) ở quanh mức 4.081 USD/ounce, giảm mạnh 91 USD/ounce so với chốt phiên trước đó tại thị trường này.

    Nguồn: Trading Economics

    Ông Christopher Vecchio, Trưởng bộ phận Chiến lược Tương lai và Ngoại hối tại Tastylive.com cho biết việc thiếu dữ liệu kinh tế cuối cùng sẽ ít tác động đến chính sách tiền tệ dài hạn của Mỹ và ông vẫn lạc quan về sự tăng giá của vàng trong thời gian tới.

    “Chính quyền Trump liên tục hạ thấp mức độ nghiêm trọng của lạm phát gia tăng và rủi ro kinh tế ngày càng tăng. Nhà Trắng tin chắc rằng lạm phát không phải là vấn đề và nền kinh tế vẫn ổn, nên họ sẵn sàng thúc đẩy nền kinh tế. Tôi kỳ vọng vàng sẽ chứng kiến ​​một số hoạt động chốt lời ngắn hạn ở mức giá cao, tuy nhiên, ông vẫn muốn mua vào khi giá giảm”, ông Vecchio nhận định.

    Theo ông Phillip Streible, chiến lược gia Thị trường Trưởng tại Blue Line Futures, ông vẫn tiếp tục mua vàng khi giá giảm. Ông nói thêm rằng miễn là vàng vẫn duy trì trên 3.900 USD/ounce và giá vàng vẫn đang trong xu hướng tăng vững chắc.

    “Cuối cùng, các nhà đầu tư đã nhận ra rằng vàng đã trở thành một tài sản chiến lược và nên được sở hữu. Mặc dù việc đóng cửa chính phủ đã kết thúc, nhưng vẫn cần thêm thời gian để công bố dữ liệu kinh tế. Tuy nhiên, dữ liệu sản xuất khu vực và sơ bộ, cùng với doanh số bán nhà tại Mỹ, sẽ cung cấp một số thông tin chi tiết về sức khỏe của nền kinh tế Mỹ”, ông Streible nói.

  • Cô dâu chưa kịp cởi váy cưới, bà giúp việc đã lao đến cảnh báo “Đi ngay đi còn kịp

    Sài Gòn, đêm tân hôn, trời nóng hầm hập dù đã gần một giờ sáng. Không khí trong khu phố nhỏ ở Gò Vấp vẫn còn vương mùi khói nhang từ đám cưới ban chiều. Tôi, Linh, 27 tuổi, vừa chính thức trở thành vợ của Minh – người đàn ông mà cả xóm này đều khen là “đàn ông mẫu mực”. Minh 35 tuổi, làm nghề buôn bán xe máy, sở hữu một tiệm lớn trên đường Lê Văn Thọ và căn nhà ba tầng khang trang do bố mẹ để lại. Anh galant, nói chuyện ngọt ngào, lúc nào cũng cười – nụ cười làm tôi xiêu lòng từ lần gặp đầu tiên ở tiệm cà phê gần nhà. Nhưng đêm nay, tôi mới nhận ra, nụ cười ấy che giấu một bí mật kinh hoàng.

    Đám cưới kéo dài đến tận khuya, khách khứa ra về gần hết, tôi mệt lả. Bộ áo dài cưới bó chặt khiến tôi khó thở, mồ hôi nhễ nhại dính vào lưng. Minh, vẫn còn đang tiếp mấy người bạn bên bàn rượu ngoài sân trước, quay sang tôi, giọng nhẹ nhàng:

    “Linh, em ra sau nhà thay đồ đi, phòng tắm nhỏ ở đó tiện hơn. Trong nhà còn đông người, lộn xộn lắm.”

    Tôi gật đầu, không nghĩ ngợi gì. Cầm chiếc váy ngủ màu hồng phấn mà mẹ mua cho, tôi bước qua khoảng sân sau, nơi ánh đèn đường hắt qua hàng rào xiêu vẹo, chiếu lên bụi chuối um tùm. Gió đêm thổi qua, lá chuối xào xạc, mang theo mùi đất ẩm và một chút gì đó tanh tanh, như mùi máu thoảng đâu đây. Tôi tự nhủ chắc do mình mệt quá, tưởng tượng lung tung.

    Vừa bước vào căn phòng tắm nhỏ, ngột ngạt với mùi xà phòng cũ, tôi kéo khóa áo dài. Đúng lúc đó, một bóng người lao tới từ phía bụi chuối. Tôi giật bắn, suýt hét lên, nhưng bàn tay gầy guộc của bà Tư – người giúp việc nhà Minh – đã bịt chặt miệng tôi. Bà Tư, ngoài 60, tóc bạc phơ, là người tôi chỉ mới gặp vài lần khi đến nhà Minh chơi. Bà ít nói, lúc nào cũng lặng lẽ làm việc, ánh mắt buồn buồn như giấu điều gì. Đêm nay, mặt bà tái mét, mắt láo liên, kéo tôi ra sau bụi chuối, nơi bóng tối nuốt chửng mọi âm thanh.

    “Mày có muốn giống con vợ trước không?” bà thì thào, giọng run rẩy, như sợ ai đó nghe thấy.

    Tôi cứng đơ, mồ hôi lạnh túa ra, thấm ướt cả lưng áo. Vợ trước? Minh chưa từng nhắc đến chuyện anh đã có vợ. Trong suốt một năm yêu nhau, anh chỉ kể rằng mẹ mất sớm, bố đi làm ăn xa ở Campuchia, và anh là con một, sống cùng bà Tư từ nhỏ. Tôi lắp bắp, cố hỏi:

    “Bà… bà nói gì? Vợ trước là ai?”

    Bà Tư định trả lời, nhưng từ trong nhà, tiếng Minh hét lên, át cả tiếng lá chuối xào xạc:

    “Linh! Linh! Vào đây ngay!”

    Giọng anh không còn là giọng người chồng dịu dàng tôi quen. Nó gằn lên, đầy giận dữ, như thể tôi vừa phạm phải tội lỗi gì khủng khiếp. Tôi giật tay khỏi bà Tư, chạy vội vào nhà, chân trần đạp lên đất đá đau điếng. Tim tôi đập thình thịch, đầu óc quay cuồng với câu nói của bà Tư.

    Vào đến phòng khách, tôi chết lặng. Bát hương trên bàn thờ tổ tiên bốc cháy, ngọn lửa không lớn nhưng dữ dội, khói mù mịt trộn lẫn mùi cồn nồng nặc. Minh đứng đó, mặt đỏ gay, tay cầm chai rượu trắng loại mạnh mà anh và bạn nhậu từ chiều. Trên bàn, một lọ cồn nhỏ lăn lóc, chắc anh vô ý làm đổ khi loay hoay gần bàn thờ. Nhưng điều khiến tôi sợ hãi không phải ngọn lửa, mà là ánh mắt của Minh. Đôi mắt ấy đỏ ngầu, long sòng sọc, như thể anh không còn là chính mình.

    “Linh, mày đi đâu? Lén lút với ai ngoài đó hả?” anh quát, giọng say xỉn, tay siết chặt chai rượu như muốn ném vào tôi.

    Tôi run rẩy, cố giữ bình tĩnh: “Anh… em chỉ ra thay đồ thôi. Anh bình tĩnh, có gì từ từ nói.”

    Nhưng Minh không nghe. Anh bước tới, từng bước nặng nề, mùi rượu từ người anh xộc vào mũi tôi. “Mày giống nó, đúng không? Lén lút, không nghe lời!” anh gầm lên, rồi bất ngờ vung tay. Cái tát nhanh như chớp, tôi chỉ kịp né, nhưng đầu ngón tay anh vẫn quệt qua má, bỏng rát. Tôi hoảng loạn, lùi lại, va vào chiếc ghế gỗ ngã nhào xuống sàn.

    Đúng lúc đó, bà Tư xuất hiện ở cửa, tay cầm cây đèn dầu cũ kỹ, ánh sáng lập lòe chiếu lên khuôn mặt khắc khổ của bà. Bà hét lên:

    “Chạy đi, Linh! Nó đánh mày như đánh con nhỏ trước đó!”

    Tôi chưa kịp hiểu, Minh đã lao tới, tay vung lên lần nữa. Tôi lăn người tránh, chạy ra sân sau, nơi bụi chuối vẫn đứng im lìm như chứng nhân của cơn ác mộng. Tiếng Minh chửi bới đuổi theo, xen lẫn tiếng bà Tư cố ngăn anh lại. Tôi trốn sau bụi chuối, nín thở, tim đập như muốn vỡ lồng ngực.

    Bà Tư lặng lẽ xuất hiện bên tôi, kéo tôi cúi thấp xuống. Bà chỉ tay vào một góc sân, nơi ánh đèn đường chiếu mờ mờ lên một khoảng đất trống, cỏ mọc lưa thưa.

    “Đó là chỗ nó đánh cô ấy,” bà thì thầm, giọng nghẹn ngào. “Huyền, vợ trước của Minh. Cô ấy mang bầu sáu tháng, nhưng nó say rượu, đánh cô ấy ngay tại đây. Đánh đến khi cô ấy ngã ra, máu chảy lênh láng. Cả xóm biết, nhưng ai dám nói? Nhà nó có tiền, có thế, công an cũng chẳng làm gì được.”

    Tôi lạnh người, cổ họng nghẹn ứ. Huyền? Tôi chưa từng nghe cái tên này. Minh luôn nói anh chưa từng kết hôn, rằng tôi là “mối tình đầu nghiêm túc” của anh. Hóa ra tất cả chỉ là dối trá. Tôi lắp bắp:

    “Rồi… rồi chị ấy sao nữa?”

    Bà Tư cúi mặt, giọng run run: “Cô ấy nhập viện, nhưng không qua khỏi. Đứa con cũng mất. Minh nói Huyền bị tai nạn, nhưng tao biết, chính nó ra tay. Sau đó, nó sống khép kín, giả vờ tử tế, rồi cưới mày. Tao muốn cảnh báo mày từ lâu, nhưng tao sợ… sợ nó biết.”

    Tiếng Minh gào tên tôi từ sân trước càng gần. Bà Tư đẩy tôi: “Chạy đi, con! Đừng để nó làm mày ra như Huyền!”

    Tôi lao vào màn đêm, chân trần đạp lên đất đá, đau nhói. Tôi chạy qua con hẻm nhỏ, vẫy được một bác xe ôm đang đứng hút thuốc ở góc đường. “Chở cháu đi, nhanh!” tôi hét lên, không dám ngoảnh lại. Suốt đêm, tôi trốn ở nhà nhỏ Hạnh – cô bạn thân từ hồi đại học. Tôi kể hết mọi chuyện, tay vẫn run khi nhớ ánh mắt say rượu của Minh.

    Sáng hôm sau, mẹ tôi đến, mặt tái xanh khi nghe tôi kể. Mẹ quyết định dẫn tôi về nhà Minh, đòi gặp anh để làm rõ mọi chuyện. Khi chúng tôi đến, Minh đã tỉnh rượu, ngồi ở phòng khách, đầu cúi gằm. Anh quỳ xin lỗi, nói chỉ vì say mà mất kiểm soát, rằng anh yêu tôi và không cố ý. Nhưng ánh mắt anh, dù đã bớt hung dữ, vẫn khiến tôi rùng mình.

    Bà Tư, đứng ở góc bếp, lặng lẽ đưa tôi một tờ giấy cũ, nhàu nhĩ – giấy báo tử của Huyền. Tên cô ấy, Nguyễn Thị Huyền, 29 tuổi, nguyên nhân tử vong: “sốc do chấn thương”. Tôi run rẩy, quyết định báo công an.

    Cảnh sát đến, điều tra lại vụ việc của Huyền dựa trên lời khai của tôi và bà Tư. Một người hàng xóm, sau nhiều năm im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng, xác nhận từng thấy Minh đánh Huyền ngay tại sân sau, đêm cô ấy nhập viện. Minh bị bắt, căn nhà ba tầng giờ lạnh lẽo, không còn tiếng cười. Tôi dọn về nhà mẹ, lòng nặng trĩu, không chỉ vì mất đi một cuộc hôn nhân, mà còn vì ám ảnh bởi số phận của Huyền – người phụ nữ tôi chưa từng gặp, nhưng như một cái bóng đeo bám tôi.

    Cú twist bất ngờ: Hai tháng sau, khi tôi bắt đầu ổn định lại cuộc sống, một tin nhắn từ số lạ gửi đến: “Cô báo công an, nhưng tôi ra tù, cô liệu hồn. Đừng nghĩ chỉ mình tôi biết chuyện.” Tin nhắn kèm một bức ảnh – tôi đang trốn sau bụi chuối đêm tân hôn, chụp từ góc nhìn của ai đó đứng ngay sau lưng. Hóa ra, không chỉ Minh, mà còn một người khác trong xóm – có thể là bạn nhậu của anh, hoặc ai đó từng chứng kiến vụ việc của Huyền – đã biết hết mọi chuyện, nhưng chọn im lặng để bảo vệ hắn. Và giờ, họ đang theo dõi tôi.

  • Một tỉnh thành tại Việt Nam ghi nhận 11.148 ca HIV, 6.677 ca AIDS, 99% phường xã đã có ca bệnh

    Theo VOV, trung tâm kiểm soát bệnh tật Nghệ An (CDC Nghệ An) cho biết, đến tháng 11/2025, toàn tỉnh có 11.148 người nhiễm HIV. Số trường hợp chuyển sang AIDS là 6.677 người. Lũy tích tử vong là 4.716 người. Số người nhiễm HIV còn sống được quản lý 6.432 người. Có 129/130 phường, xã (99,23%) có người nhiễm HIV/AIDS.

    Một tỉnh thành tại Việt Nam ghi nhận 11.148 ca HIV, 6.677 ca AIDS, 99% phường xã đã có ca bệnh- Ảnh 1.

    Ảnh minh họa

    Trong đó, các ca nhiễm HIV còn sống tập trung phần lớn tại các phường, xã: Quế Phong, Tiền Phong, Mường Quảng, Thành Vinh, Trường Vinh, Châu Tiến, Quỳ Châu, Yên Na. Số ca nhiễm HIV mới qua các năm gần đây nhất tại Nghệ An như sau: Năm 2021 phát hiện 217 người; năm 2022 phát hiện 249; năm 2023 có 228; đến năm 2024 có 185; và 9/2025 phát hiện 114 người.

    Theo lãnh đạo Khoa Phòng, chống HIV/AIDS (CDC Nghệ An), trên 94,5% số người nhiễm biết được tình trạng của mình. Hơn 76% số người nhiễm đang được điều trị bằng thuốc ARV; trên 98,1% tỷ lệ bệnh nhân đang điều trị ARV có tải lượng virus dưới ngưỡng.

    Toàn tỉnh có 25 cơ sở điều trị ARV, trong đó 22 cơ sở y tế nhà nước, 2 trại giam và 1 tư nhân. Tỉnh hỗ trợ kinh phí mua thẻ BHYT và đồng chi trả thuốc ARV cho bệnh nhân. Hệ thống giám sát dịch HIV được thực hiện, duy trì từ tuyến tỉnh xuống cơ sở, ứng dụng công nghệ thông tin trong báo cáo dự liệu thông qua các phần mềm trực tuyến: Quản lý ca bệnh HIV/AIDS theo quy định.

    Về công tác tư vấn, xét nghiệm, các trung tâm y tế, bệnh viện đa khoa có phòng tư vấn, xét nghiệm sàng lọc HIV. Toàn tỉnh có 9 phòng xét nghiệm khẳng định HIV.

    Để phòng ngừa HIV, nhà chức trách đẩy mạnh hoạt động thông tin, giáo dục, truyền thông được triển khai từ tỉnh đến xã thông qua các mô hình truyền thông đại chúng, báo, đài, loa phát thanh tại khối, xóm, qua ứng dụng mạng xã hội. Đồng thời, tuyên truyền thông qua đội ngũ chuyên trách, cộng tác viên, đội ngũ nhân viên tiếp cận cộng đồng, y tế thôn bản.

    Kể từ khi người nhiễm HIV được phát hiện đầu tiên vào năm 1990, đến nay, Việt Nam đã có 35 năm ứng phó với đại dịch HIV/AIDS.

  • C-ậu b/é 6 t;/uổi ch-ết đuối ở trong hồ làng, nhưng cả làng tìm 3 ngày 3 đêm không thấy

    Khi tìm được chiếc dép nhỏ nổi lềnh bềnh trên mặt nước, người ta dồn hết nghi ngờ vào hồ. Từng mét vuông mặt nước bị lặn mò suốt 3 ngày 3 đêm, chó nghiệp vụ, thợ lặn, thậm chí cả người có “căn” cũng được mời đến, nhưng… vô vọng.

    “Hồ không sâu, sao tìm hoài không ra?
    Có khi bị bắt cóc rồi…” – Lời xì xào lan nhanh khắp làng.


    Một tuần sau, khi đã chuẩn bị làm lễ “gọi hồn”, bác Cảnh – hàng xóm phía Tây hồ – mới chợt nhớ ra:

    “Nhà tôi lắp camera ngoài cổng để trông vườn, biết đâu hôm đó quay được gì.”


    Toàn thể gia đình và công an xã ngồi nín thở xem lại đoạn ghi hình buổi chiều hôm bé Minh mất tích.

    Và cảnh tượng trong video khiến cả bố mẹ cậu chết lặng tại chỗ.

    Trong đoạn clip mờ mờ vào lúc 17h21’, Minh xuất hiện, tay ôm quả bóng đỏ, chạy tung tăng bên bờ hồ. Nhưng sau đó, cậu không trượt chân ngã như mọi người từng đoán…

    …mà là một bóng người cao lớn – chính là chú ruột của Minh – bất ngờ tiến đến phía sau, xô mạnh cậu xuống hồ rồi đứng nhìn vài giây trước khi quay đầu bỏ đi.


    Cảnh quay không có âm thanh, nhưng biểu cảm bình thản, lạnh lùng đó khiến cả làng như muốn nổ tung.

    Chính vì cú xô có chủ ý và lực mạnh đó, cậu bé bị cuốn xuống vùng xoáy giữa hồ – nơi có dòng chảy ngầm nối với hố đá sâu nằm ngoài bản đồ địa chất cũ, khiến việc tìm kiếm hoàn toàn vô vọng trong suốt những ngày đầu.


    Sau cú sốc, người chú bị bắt giữ, còn bố mẹ Minh chỉ biết gục xuống đất, mắt đờ đẫn:

    “Tại sao? Tại sao lại là em trai ruột của tôi?!”

    Cuộc điều tra hé lộ: Người chú lén vay tín dụng đen, từng có ý đồ xin giấy khai tử giả để chiếm quyền thừa kế căn nhà đang đứng tên Minh. Trong cơn túng quẫn, hắn chọn cách dã man nhất để “giải quyết vấn đề.”


    Hồ làng vẫn đó, phẳng lặng. Nhưng từ hôm đó, không ai dám đến gần khi chiều muộn.
    Không phải vì tâm linh…
    Mà vì sự thật kinh hoàng ẩn sau vẻ bình yên ấy — lại đến từ chính người máu mủ ruột rà.


    “Thứ đáng sợ nhất… không phải là hồ sâu. Mà là lòng người cạn.”

  • Chăm cháu ngoại 8 năm khi rời đi chỉ nhận được chiếc túi nhỏ, tưởng là tiền các con biếu nhưng mở ra tôi sững sờ

    Tôi là một người mẹ, một người bà như bao người phụ nữ khác. Đã bước sang tuổi ngoài 60, lẽ ra cái tuổi này tôi nên được nghỉ ngơi, thảnh thơi bên chén trà nóng, ngồi sân sau ngắm cây cối, thỉnh thoảng ghé chợ, gặp mấy bà bạn già chuyện trò sớm hôm. Nhưng suốt 8 năm qua, tôi đã rời quê, lên thành phố sống cùng vợ chồng con gái để chăm cháu ngoại.

    8 năm, tưởng chừng là một khoảng thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng với tôi là cả một đoạn đời.

    Hôm đó, tôi đang lau dọn nhà cửa thì nhận được cuộc gọi của con gái, giọng nó run run:

    – Mẹ ơi, con với chồng đi làm suốt, không có ai đón Nấm, cơm nước cũng chẳng kịp lo. Mẹ lên với tụi con một thời gian được không?

    Ở đầu dây bên kia, tôi còn nghe tiếng con bé Nấm lí nhí:

    – Bà ngoại ơi, bà ngoại lên ở với con nha…

    Tôi buông chiếc khăn lau đang cầm trên tay, nước mắt ứa ra. Trong lòng tôi lúc ấy không nghĩ gì nhiều, chỉ biết phải đi, phải lên với tụi nó. Vội vã thu xếp, tôi để di ảnh chồng vào đáy vali, bắt chuyến xe sớm nhất lên thành phố. Tôi nghĩ, lên vài tháng giúp tụi nó ổn định rồi về. Nhưng cuối cùng, tôi ở lại… tròn 8 năm.
    Chăm cháu ngoại 8 năm khi rời đi chỉ nhận được chiếc túi nhỏ, tưởng là tiền nhưng mở ra tôi sững sờ - 1
    Nhận cuộc gọi của con gái, tôi vội vã thu xếp hành lý lên thành phố. (Ảnh minh họa)

    Từ hôm đến đó tới giờ, tôi chưa từng có một hôm ngủ nướng hay nghỉ ngơi đúng nghĩa. Mỗi ngày trời còn chưa kịp sáng, tôi đã lọ mọ dậy chuẩn bị đồ ăn sáng, chuẩn bị cặp sách cho cháu, rồi gọi hai vợ chồng nó dậy đi làm. Đưa cháu đến trường xong lại về nhà lau nhà, giặt giũ, dọn dẹp. Mỗi bữa cơm luôn đủ canh đủ món, vì tôi biết đứa con gái tôi bận rộn, con rể cũng vậy, tôi không muốn tụi nó về nhà mà còn phải lo nghĩ thêm.

    Tôi từng nghĩ, mình là người ngoài, sống nhờ nhà con cái thì nên biết điều, làm gì cũng phải chu toàn. Tôi chẳng nề hà chuyện gì. Đến khi Nấm vào lớp một, tôi kiêm luôn việc kèm bài cho nó. Tôi học chưa cao, nhiều bài toán tôi không hiểu nổi, nhưng tôi vẫn lân la hỏi hàng xóm có người làm giáo viên, ghi chú lại rồi tối về chỉ cháu học.

    Có hôm Nấm sốt cao, cả hai vợ chồng nó đều đi công tác xa. Tôi cõng cháu vào viện trong đêm, ngồi bên giường suốt cả đêm không chợp mắt, lau người, canh nhiệt độ từng giờ. Cháu hạ sốt lúc gần sáng, còn tôi thì ngủ gục bên mép giường, tay vẫn cầm chiếc khăn còn ướt.

    Nhiều lúc về khuya, lưng đau buốt, nằm trằn trọc không ngủ được, tôi ngồi ở ban công nhìn ánh đèn đường, nhớ cái sân nhỏ quê nhà, nhớ cây ổi đầu hè, nhớ tiếng gà gáy mỗi sáng. Nhưng rồi tôi lại quay vào, tiếp tục quay cuồng với đống công việc không tên.

    Nói không buồn thì là nói dối. Tôi thấy tủi thân lắm. Có lần sinh nhật tôi, tôi tự tay nấu cơm rồi lặng lẽ ngồi ăn một mình. Vợ chồng nó chỉ nói đúng một câu:

    – Mẹ sinh nhật vui vẻ nha.

    Nói xong, chúng nó tiếp tục ngồi ôm máy tính làm báo cáo. Tôi cười gượng, quay đi giấu nước mắt.

    Nhưng tôi không than vãn. Tôi hiểu tụi nó bận, tôi không muốn mình trở thành gánh nặng. Tôi chỉ mong một ngày nào đó khi cháu lớn hơn, tôi có thể trở về quê, sống nốt những năm tháng tuổi già bên ký ức.
    Chăm cháu ngoại 8 năm khi rời đi chỉ nhận được chiếc túi nhỏ, tưởng là tiền nhưng mở ra tôi sững sờ - 2
    Sống cùng vợ chồng con gái, nhiều khi tôi thấy tủi thân lắm. (Ảnh minh họa)

    Rồi ngày ấy cũng đến. Hè năm nay, con bé Nấm đậu vào trường nội trú trong thành phố. Ngày đưa cháu nhập học, nhìn nó vui vẻ xách balo chạy vào trường, tôi bỗng thấy lòng mình trống rỗng.

    Tối hôm đó, tôi gom hết can đảm nói với vợ chồng con gái:

    – Mẹ nghĩ mẹ nên về quê rồi. Nấm ở nội trú, mẹ ở đây cũng không còn việc gì nhiều…

    Con gái nhìn tôi, sửng sốt rồi đỏ mắt:

    – Mẹ đi rồi, nhà này ai lo? Nhưng mẹ đã quyết rồi thì con không giữ…

    Sáng sớm hôm sau, tôi chuẩn bị hành lý. Cháu gái ôm chân tôi khóc:

    – Bà ngoại đừng đi, con cuối tuần về thăm bà ngoại nha.

    Tôi dỗ cháu, hứa sẽ trồng cà chua ở quê chờ nó về hái. Trước giờ xe chạy, con rể tôi vội vàng đến, dúi vào tay tôi một chiếc túi vải cũ, nói nhỏ:

    – Mẹ ơi, đây là chút tấm lòng tụi con, mẹ hãy giữ lấy nhé.

    Tôi cầm túi, trong lòng nghĩ chắc là ít tiền để tôi tiêu dọc đường hay mang về quê. 8 năm chăm cháu, lo nhà cửa, nếu là giúp việc ngoài, người ta cũng được trả lương. Tôi không đòi hỏi, nhưng tôi nghĩ ít nhiều nó cũng là sự ghi nhận.

    5 tiếng ngồi xe khách, cuối cùng tôi cũng về đến nhà. Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, đến tối tôi mới có thời gian mở chiếc túi con rể đưa. Nào ngờ bên trong không có tiền, chỉ là một túi giấy nhỏ, đầy những mảnh giấy con, thiệp nhỏ, ghi chằng chịt chữ.

    Tôi run run cầm tờ đầu tiên lên đọc. Là nét chữ của cháu gái tôi: “Bà ngoại ơi, sườn xào chua ngọt của bà ngoại là ngon nhất thế giới!”. Tờ tiếp theo là của con gái tôi: “Mẹ, năm ngoái mẹ bệnh mà vẫn dậy nấu sáng cho tụi con. Con cảm ơn mẹ nhiều lắm”. Rồi là thư của con rể: “Mẹ, lần nào con đi công tác, mẹ đều bỏ thuốc say xe vào túi cho con. Con biết hết. Mẹ là người giữ mái ấm này nguyên vẹn…”

    Tôi khóc, nước mắt rơi ướt đẫm những mảnh giấy. Bao nhiêu tủi thân, vất vả, hy sinh… phút chốc tan biến. Thì ra, tôi không bị lãng quên. Tôi không vô hình. Mỗi khoảnh khắc tôi tưởng như lặng lẽ, không ai nhớ đến… chúng đều đã ghi nhớ bằng cả trái tim.

    Từ hôm về quê đến giờ, mỗi sáng tôi đều mang túi giấy ấy ra đọc. Tôi trồng cà chua ngoài sân, tưới nước, bắt sâu, chờ ngày Nấm về hái. Mỗi lần mở túi, tôi lại thấy mình đang ở trong căn bếp nhỏ nơi thành phố, nấu nướng, nghe cháu gái cười, nghe tiếng con gọi: “Mẹ ơi, cơm ngon quá!”

    Tôi chợt hiểu, có những tình yêu không cần phô trương, không cần đong đếm bằng tiền. Nó nằm trong bát cơm nóng, lời hỏi han nhỏ nhẹ và trong những mảnh giấy không màu mè nhưng chứa đựng cả tấm lòng.

    Chiếc túi nhỏ ấy là món quà lớn nhất đời tôi. Là sự công nhận, là yêu thương, là hồi đáp cho 8năm tôi lặng thầm bên con cháu.