Blog

  • Tối đó, vợ bất ngờ mua rư:ợ:u về é;p tôi uống đến s:a:y. Tôi vờ ngủ để xem cô ấy có ý gì, nào ngờ giữa đêm lại phát hiện một bí mật khiến tôi s:ữ:ng s:ờ

    Trời mưa dầm suốt cả buổi chiều, những cơn gió lành lạnh kéo dài như muốn báo trước điều gì đó bất thường. Tôi đi làm về, áo sơ mi ướt lấm tấm, chân giẫm nước mưa bắn tung tóe khắp ngõ nhỏ. Nhà tôi nằm sâu trong một khu dân cư yên tĩnh ở quận Bình Thạnh, TP.HCM. Căn nhà hai tầng đơn sơ, nhỏ gọn, là thành quả của mấy năm làm lụng vất vả từ thời mới cưới.

    Vợ tôi – Dung – là người phụ nữ dịu dàng, ít nói. Cô ấy làm kế toán ở một công ty xuất nhập khẩu, công việc đều đều, lương cũng đủ sống. Từ ngày cưới nhau đến nay đã hơn 4 năm, chưa khi nào Dung chủ động mua rượu về, chứ đừng nói là ép tôi uống.

    Ấy vậy mà hôm đó, khi tôi vừa bước chân vào nhà, chưa kịp thay áo, cô ấy đã đưa ra một chai rượu vang đỏ, loại khá đắt tiền, đặt lên bàn gỗ.

    “Anh tắm đi rồi ra uống với em một ly,” Dung nói, ánh mắt lạ lùng, vừa như lúng túng, vừa như chờ đợi điều gì đó.

    Tôi hơi bất ngờ, nhưng cũng không hỏi gì. Chẳng phải đàn ông đều mơ có một buổi tối vợ chủ động rót rượu, cười mỉm và dịu dàng bên cạnh hay sao?

    Tắm xong, tôi ra bàn thì thấy cô ấy đã rót sẵn hai ly, rượu sóng sánh ánh đỏ dưới ánh đèn vàng. Cô ấy uống khá nhanh, còn tôi thì chậm rãi, vừa nhấp rượu vừa để ý nét mặt vợ.

    Một lúc sau, Dung chủ động rót thêm cho tôi. Cô ấy kể linh tinh mấy chuyện ở công ty, về đồng nghiệp, sếp mới… nhưng lời nói lạc đi, thiếu tự nhiên, như thể đang cố lấp đầy không khí bằng những câu chuyện không đâu.

    Tôi thấy lạ. Dung là người ít nói, lại không hay uống rượu. Hôm nay, cô ấy chẳng những uống mà còn uống khá nhiều. Mỗi khi tôi gật gù vì rượu bắt đầu ngấm, cô ấy lại nhìn tôi thật kỹ, như thể kiểm tra xem tôi đã say chưa.

    Tôi bắt đầu cảnh giác. Không biết có chuyện gì đó đang diễn ra sau lưng mình.

    Thế là tôi giả vờ ngà ngà, gật gù nói muốn đi ngủ. Dung đưa tôi lên phòng, đỡ tôi nằm xuống giường như một người vợ chu đáo. Cô ấy đắp chăn cho tôi rồi nhẹ nhàng rút lui, để lại ánh đèn ngủ lờ mờ bên cạnh.

    Tôi nhắm mắt, nín thở, cố giữ hơi thở đều đặn. Tim đập mạnh trong lồng ngực.

    Một lát sau, có tiếng bước chân nhẹ nhàng xuống cầu thang. Tôi rón rén ngồi dậy, men theo hành lang, nấp bên trên cầu thang nhìn xuống. Dung không tắt đèn dưới nhà, cô ấy đang loay hoay mở điện thoại, bấm số.

    Tôi lặng người khi nghe rõ từng chữ qua khoảng cách yên ắng ấy:

    “Anh tới được chưa?… Ừ, hắn say rồi, em làm đúng như anh dặn. Nhanh lên, em không chịu nổi nữa rồi…”

    Tôi chết lặng. Hắn? Anh? Em?

    Cổ họng tôi khô khốc. Bao nhiêu câu hỏi xoáy như lốc trong đầu. Vợ tôi – người phụ nữ hiền lành ít nói ấy – đang gọi cho một gã đàn ông lạ, giữa đêm, sau khi cố chuốc tôi say?

    Lúc đó tôi không biết nên giận, hay nên sợ. Tôi quay vào phòng, tim đập thình thịch, mồ hôi vã ra dù trời mưa lạnh. Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi mở tủ, lấy điện thoại, bật chế độ ghi âm, rồi quay lại gần cầu thang.

    Tôi rón rén, cố không gây tiếng động, tay nắm chặt điện thoại, tiếp tục thu âm cuộc gọi của cô ấy. Giọng Dung thì thầm, nhưng từng chữ như dao cứa:

    “Em để sẵn sổ đỏ trong túi xách. Anh tới rồi mình đi luôn. Em không thể sống với hắn nữa, một ngày cũng không nổi…”

    Tôi bỗng thấy bầu trời như sụp xuống đầu

    Tôi ngồi thụp xuống sàn nhà, lưng dựa vào tường, cả người run lên. Trước mắt tôi là một sự thật mà tôi chưa từng dám nghĩ đến: Vợ tôi đang âm mưu bỏ trốn cùng một gã đàn ông khác. Tệ hơn, cô ấy định mang theo cả sổ đỏ – tài sản lớn nhất của hai vợ chồng.

    Cảm giác vừa tê liệt vừa hoang mang. Trong đầu tôi lặp đi lặp lại câu hỏi: “Tại sao? Mình đã làm gì sai?”

    Tôi không phải người chồng tệ. Tôi không rượu chè, không cờ bạc, đi làm về đúng giờ, lương không cao nhưng đủ chi tiêu, có khi còn đưa thêm tiền cho cô ấy lo cho nhà. Từ ngày cưới, tôi nghĩ mình đã sống tử tế, đàng hoàng, không để vợ phải buồn. Nhưng có vẻ như, tử tế thôi là chưa đủ.

    Tôi ngồi đó gần mười phút, cho đến khi nghe tiếng khóa cửa cạch một cái. Tôi ngẩng lên. Dung mở cửa, che dù, bước ra ngoài trong màn mưa lâm thâm. Cô ấy mặc chiếc áo khoác màu be, tay xách túi xách to – hẳn là cái có sổ đỏ bên trong.

    Tôi không nghĩ được nhiều nữa. Bản năng thôi thúc tôi lặng lẽ bám theo.

    Con hẻm tối, mưa trút nhẹ như sương. Dung bước nhanh, dáo dác nhìn quanh, rồi rẽ vào một chiếc xe hơi đang đỗ ở cuối ngõ. Tôi nấp sau bức tường của nhà hàng xóm, đủ gần để nhìn thấy người đàn ông mở cửa xe cho cô ấy. Gã mặc áo sơ mi đen, dáng cao, tay đeo đồng hồ sáng loáng – không phải loại người sống trong khu bình dân này.

    Họ không ôm nhau, không nói gì quá tình cảm, nhưng ánh mắt Dung nhìn gã… tôi chưa từng thấy ánh mắt đó dành cho mình.

    Chiếc xe nổ máy, rời đi.

    Tôi không đuổi theo. Tôi lặng lẽ quay về nhà, mở cửa bước vào trong căn nhà lạnh ngắt, và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi khóc.

    Hai ngày sau.

    Dung chưa về. Không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Tôi cũng không liên lạc.

    Tôi không báo công an. Không làm ầm lên. Thay vào đó, tôi ngồi kiểm tra lại từng giấy tờ trong nhà. Đúng như cô ấy nói qua điện thoại – sổ đỏ đã biến mất. Tôi cũng phát hiện thẻ ngân hàng của tôi bị rút gần hết tiền – chắc chắn là vào lúc tôi ngủ đêm đó.

    Tôi nộp đơn xin nghỉ vài ngày ở công ty. Không phải vì quá đau khổ, mà vì tôi bắt đầu thấy có gì đó không ổn.

    Gã đàn ông kia là ai? Tại sao Dung lại có thể thay đổi nhanh như vậy? Hay là… có điều gì khác đằng sau?

    Tôi bắt đầu tìm kiếm. Tôi truy cập vào máy tính của Dung. Cô ấy không đăng xuất tài khoản Google. Từ đó, tôi lần ra được địa chỉ một quán cà phê mà cô ấy hay đến trong tháng vừa rồi – cách nhà tôi khoảng 7 km, nằm gần khu Thảo Điền.

    Tôi tới quán, ngồi hàng giờ, dò hỏi nhân viên, giả vờ là chồng đang tìm vợ mất tích. Một bạn nhân viên trẻ nhận ra ảnh cô ấy và tiết lộ:

    “Chị đó hay ngồi với một anh đẹp trai, nói chuyện nhỏ nhẹ nhưng lần nào cũng đưa laptop ra, có lần còn cãi nhau to lắm…”

    Laptop?

    Tôi chợt nhớ ra – Dung có một cái USB nhỏ, lúc nào cũng mang theo trong ví. Tôi chưa từng để ý, nghĩ là đồ cá nhân. Lần đầu tiên, tôi nghi ngờ trong đó chứa thứ gì khác ngoài tài liệu kế toán.

    Buổi tối hôm đó, tôi đi tìm ví của cô ấy để lại trong tủ quần áo. Không có USB.

    Nhưng tôi tìm được một tờ giấy ghi tay nhét kỹ ở đáy ngăn kéo, nét chữ run rẩy:
    “Nếu em có mệnh hệ gì, hãy đưa USB cho công an. Mật khẩu là ngày cưới mình.”
    – Dung.

    Tôi như bị tát vào mặt. Cảm giác sững sờ buốt lạnh chạy dọc sống lưng.

    Dung đang bị đe dọa?

    Gã kia không phải người tình?

    Tôi lập tức nhớ lại đoạn ghi âm hôm trước. Tôi mở lại nghe kỹ:
    “Em làm đúng như anh dặn… Em không chịu nổi nữa rồi.”
    Câu này, giờ nghe lại, không còn giống lời hẹn hò. Nó như lời tuyệt vọng.

    Tôi nhấc máy, gọi vào số Dung lưu là “Mẹ”, giả vờ hỏi thăm. Mẹ vợ tôi nói Dung chưa về quê. Tôi hỏi thêm vài câu, rồi lặng lẽ cúp máy.

    Tôi biết mình phải làm gì.

    Ba ngày sau, tôi tìm thấy cô ấy.

    Cảnh sát tìm thấy chiếc xe đậu trong một gara kín cổng gần Bình Dương – nơi tôi chỉ biết được nhờ lần theo định vị tài khoản Google chưa bị thoát. Cảnh sát đột nhập vào lúc 1 giờ sáng.

    Dung nằm trên sàn, bị trói tay, người gầy gò, mắt thâm quầng. Cô ấy nhìn thấy tôi, òa khóc.

    Tên đàn ông kia – là quản lý cấp cao ở công ty cô ấy, đang bị điều tra tội rửa tiền và biển thủ công quỹ. Dung phát hiện việc này qua sổ sách, bị hắn uy hiếp không được báo. Hắn lấy sổ đỏ làm con tin, ép cô giả vờ bỏ chồng, giả vờ say mê hắn để không bị nghi ngờ, trong lúc hắn tìm cách xóa bằng chứng.

    Cô ấy cố gửi thông điệp bằng tờ giấy giấu kỹ, để lại manh mối cho tôi. Màn kịch đêm chuốc rượu là để cứu lấy cả hai khỏi điều tồi tệ hơn.

    Một tuần sau, Dung vẫn còn hoảng loạn. Tôi không trách cô. Có những chuyện ta chỉ hiểu khi bước qua bóng tối của nó.

    Căn nhà nhỏ của tôi, giờ thêm một thứ mới: Một cặp ổ khóa mã số trên tủ gỗ – nơi cất USB chứa bản sao bằng chứng cô ấy dám giữ lại, dù biết có thể mất mạng.

    Và tôi, mỗi tối đều rót một ly rượu vang, nhìn sang vợ, nắm tay cô ấy – lần này là thật – và thầm nghĩ:

  • Mời cả làng đến ăn khao xe mới, đến lúc bóc phong bì chân tay lạnh toát

    Tôi vừa mua một chiếc xe ô tô mới, bóng loáng, đỏ chói, loại SUV mà tôi mơ ước từ lâu. Nghĩ bụng, mua xe là chuyện lớn, phải mở tiệc khao cả xóm cho hoành tráng, vừa để khoe mẽ, vừa để tạo mối quan hệ. Tôi tính toán đâu ra đấy: mời cả làng, phong bì chắc cũng kha khá, ít nhất kéo lại được tiền cỗ, biết đâu còn dư chút đỉnh mua thêm đồ chơi cho xe.

    Hôm ấy, nhà tôi rộn ràng hẳn lên. Bàn ghế thuê đầy sân, loa đài mở hết cỡ, thịt gà, thịt lợn quay thơm lừng, bia rượu ê hề. Bà con trong xóm kéo đến đông như trẩy hội, ai cũng khen xe đẹp, hỏi giá, sờ mó, cười nói rôm rả. Tôi đứng đó, vênh mặt tự hào, tưởng tượng cảnh cuối buổi khách ra về, tay bắt mặt mừng, dúi cho tôi cái phong bì dày cộp. “Đời đúng là đáng sống,” tôi thầm nhủ.

    Tiệc tàn, khách về hết, sân nhà trống trơn, chỉ còn lại đống bát đĩa ngổn ngang và mùi rượu thoảng trong gió. Tôi hí hửng ngồi đếm phong bì, nhưng rồi mặt mày tối sầm lại. Không có cái nào! Cả làng đi tay không, chẳng ai mang theo dù chỉ là tờ polymer mỏng dính. Tôi cay cú, nghĩ chắc họ quên, định bụng mai sang hỏi khéo vài nhà, nhưng rồi điện thoại reo lên.

    Là thằng bạn thân gọi. Nó hớt hải: “Mày ơi, cái xe mày mua… tao vừa nghe tin, thằng bán xe nó lừa đảo, xe đó là đồ ăn cắp, công an đang truy đấy!” Tôi nghe mà chân tay lạnh toát, đầu óc quay cuồng. Tiền cỗ không thu lại được một đồng, giờ còn mất trắng cả xe. Đúng là họa vô đơn chí. Tôi ngồi phệt

  • Sự thật về bức bia mộ ghi liệt sĩ 6 tuổi, hy sinh năm 1966

    Cục Người có công (Bộ Nội vụ) đã có phản hồi liên quan đến việc vừa qua trên mạng xã hội xuất hiện thông tin về một “liệt sĩ 6 tuổi” ở huyện Củ Chi, TP HCM.

    Hình ảnh được đăng tải trên mạng xã hội

    Theo đó, thông tin và hình ảnh đăng trên mạng xã hội có nội dung “Chú Khá 6 tuổi hy sinh khi cùng bố mẹ đào địa đạo Củ Chi, rồi chui xuống tránh càn, cả nhà mất luôn!”. Những thông tin này kèm hình ảnh bia mộ với thông tin: Liệt sĩ Bùi Văn Khá, quê quán xã An Nhơn Tây, huyện Củ Chi (TP HCM), kèm theo thông tin người này hy sinh ngày 28-2-1966, khi mới 6 tuổi.

    Đại diện Cục Người có công cho biết không có liệt sĩ nào tên Bùi Văn Khá, hy sinh năm 1966, ở tuổi lên 6 như thông tin mà mạng xã hội lan truyền.

    Theo dữ liệu chính thức do TP HCM quản lý, chỉ có một liệt sĩ mang tên Bùi Văn Kha, sinh năm 1948, hy sinh năm 1968, hưởng dương 20 tuổi. Liệt sĩ Bùi Văn Kha quê quán xã An Nhơn Tây, huyện Củ Chi, đang được an táng tại nghĩa trang liệt sĩ huyện Củ Chi.

    Theo Bộ Nội vụ, thông tin trên bia mộ được đăng tải trên mạng xã hội và dữ liệu chính thức có sự sai lệch. Bên cạnh đó, hình ảnh bia mộ cũng có nhiều điểm không trùng khớp với thực tế tại nghĩa trang liệt sĩ An Nhơn Tây, huyện Củ Chi.

    Cục Người có công (Bộ Nội vụ) đã có phản hồi liên quan đến việc vừa qua trên mạng xã hội xuất hiện thông tin về một “liệt sĩ 6 tuổi” ở huyện Củ Chi, TP HCM.

    Hình ảnh được đăng tải trên mạng xã hội

    Theo đó, thông tin và hình ảnh đăng trên mạng xã hội có nội dung “Chú Khá 6 tuổi hy sinh khi cùng bố mẹ đào địa đạo Củ Chi, rồi chui xuống tránh càn, cả nhà mất luôn!”. Những thông tin này kèm hình ảnh bia mộ với thông tin: Liệt sĩ Bùi Văn Khá, quê quán xã An Nhơn Tây, huyện Củ Chi (TP HCM), kèm theo thông tin người này hy sinh ngày 28-2-1966, khi mới 6 tuổi.

    Đại diện Cục Người có công cho biết không có liệt sĩ nào tên Bùi Văn Khá, hy sinh năm 1966, ở tuổi lên 6 như thông tin mà mạng xã hội lan truyền.

    Theo dữ liệu chính thức do TP HCM quản lý, chỉ có một liệt sĩ mang tên Bùi Văn Kha, sinh năm 1948, hy sinh năm 1968, hưởng dương 20 tuổi. Liệt sĩ Bùi Văn Kha quê quán xã An Nhơn Tây, huyện Củ Chi, đang được an táng tại nghĩa trang liệt sĩ huyện Củ Chi.

    Theo Bộ Nội vụ, thông tin trên bia mộ được đăng tải trên mạng xã hội và dữ liệu chính thức có sự sai lệch. Bên cạnh đó, hình ảnh bia mộ cũng có nhiều điểm không trùng khớp với thực tế tại nghĩa trang liệt sĩ An Nhơn Tây, huyện Củ Chi.

    Cục Người có công (Bộ Nội vụ) đã có phản hồi liên quan đến việc vừa qua trên mạng xã hội xuất hiện thông tin về một “liệt sĩ 6 tuổi” ở huyện Củ Chi, TP HCM.

    Hình ảnh được đăng tải trên mạng xã hội

    Theo đó, thông tin và hình ảnh đăng trên mạng xã hội có nội dung “Chú Khá 6 tuổi hy sinh khi cùng bố mẹ đào địa đạo Củ Chi, rồi chui xuống tránh càn, cả nhà mất luôn!”. Những thông tin này kèm hình ảnh bia mộ với thông tin: Liệt sĩ Bùi Văn Khá, quê quán xã An Nhơn Tây, huyện Củ Chi (TP HCM), kèm theo thông tin người này hy sinh ngày 28-2-1966, khi mới 6 tuổi.

    Đại diện Cục Người có công cho biết không có liệt sĩ nào tên Bùi Văn Khá, hy sinh năm 1966, ở tuổi lên 6 như thông tin mà mạng xã hội lan truyền.

    Theo dữ liệu chính thức do TP HCM quản lý, chỉ có một liệt sĩ mang tên Bùi Văn Kha, sinh năm 1948, hy sinh năm 1968, hưởng dương 20 tuổi. Liệt sĩ Bùi Văn Kha quê quán xã An Nhơn Tây, huyện Củ Chi, đang được an táng tại nghĩa trang liệt sĩ huyện Củ Chi.

    Theo Bộ Nội vụ, thông tin trên bia mộ được đăng tải trên mạng xã hội và dữ liệu chính thức có sự sai lệch. Bên cạnh đó, hình ảnh bia mộ cũng có nhiều điểm không trùng khớp với thực tế tại nghĩa trang liệt sĩ An Nhơn Tây, huyện Củ Chi.

    Cục Người có công (Bộ Nội vụ) đã có phản hồi liên quan đến việc vừa qua trên mạng xã hội xuất hiện thông tin về một “liệt sĩ 6 tuổi” ở huyện Củ Chi, TP HCM.

    Hình ảnh được đăng tải trên mạng xã hội

    Theo đó, thông tin và hình ảnh đăng trên mạng xã hội có nội dung “Chú Khá 6 tuổi hy sinh khi cùng bố mẹ đào địa đạo Củ Chi, rồi chui xuống tránh càn, cả nhà mất luôn!”. Những thông tin này kèm hình ảnh bia mộ với thông tin: Liệt sĩ Bùi Văn Khá, quê quán xã An Nhơn Tây, huyện Củ Chi (TP HCM), kèm theo thông tin người này hy sinh ngày 28-2-1966, khi mới 6 tuổi.

    Đại diện Cục Người có công cho biết không có liệt sĩ nào tên Bùi Văn Khá, hy sinh năm 1966, ở tuổi lên 6 như thông tin mà mạng xã hội lan truyền.

    Theo dữ liệu chính thức do TP HCM quản lý, chỉ có một liệt sĩ mang tên Bùi Văn Kha, sinh năm 1948, hy sinh năm 1968, hưởng dương 20 tuổi. Liệt sĩ Bùi Văn Kha quê quán xã An Nhơn Tây, huyện Củ Chi, đang được an táng tại nghĩa trang liệt sĩ huyện Củ Chi.

    Theo Bộ Nội vụ, thông tin trên bia mộ được đăng tải trên mạng xã hội và dữ liệu chính thức có sự sai lệch. Bên cạnh đó, hình ảnh bia mộ cũng có nhiều điểm không trùng khớp với thực tế tại nghĩa trang liệt sĩ An Nhơn Tây, huyện Củ Chi.

  • Biết chồng cặp bồ nhưng tôi làm như không biết gì, vẫn chăm chút cho bản thân rồi âm thầm lên 1 cái bẫy –

    Người vợ lúc nào cũng ân cần, chu đáo, nhu mì với chồng lại có một màn kịch bắt quả tang chồng ngoại tình khiến anh ta chết lặng…

    Biết chồng ngoại tình rất lâu rồi nhưng chị lẳng lặng làm như không biết gì. Chị vẫn ngày ngày động viên, chăm sóc chồng, lo toan cho chồng. Chị không bao giờ tra khảo xem anh làm gì, ở đâu. Chị càng sống thoải mái, vui vẻ thì bản thân chị càng nhẹ gánh. Chị chăm chút cho bản thân, đi làm đẹp, đi hẹn hò với bạn bè và lúc nào cũng tha thiết ngọt ngào với chồng. Ấy vậy mà, anh ta vẫn không hối cãi, vẫn không biết ơn những gì vợ đã làm cho mình.

    Chị để ý và biết, anh ta vẫn đi với bồ. Dù không cần một người đàn ông đã có người đàn bà khác và phản bội mình nhưng chị không cam tâm tình nguyện để người ta cướp mất chồng mình một cách dễ dàng như thế. Càng không cam tâm để kẻ không có công mà lại cướp trắng trợn người đàn ông bao năm qua chị chăm sóc, kể từ khi còn yêu nhau mấu năm trời rồi mới cưới. Chị đã quyết định đánh ghen, và chiêu thức chị nghĩ ra thật đơn giản…

    Không ngờ, chính cái ngày hôm anh đi công tác, hí hửng với cô bồ ở trên đó thì cô ta cũng đã gửi nơi ở của hai người. (Ảnh minh họa)

    Đến tận nơi gặp người đàn bà kia, đó là bồ của chồng và mua chuộc cô ta bằng một số tiền lớn. Chị có tiền, việc đó với chị chẳng khó khăn gì. Vừa dọa nạt, vừa cho tiền, người đàn bà kia không cần nói nhiều mà chấp nhận. Nếu không, chị sẽ làm to chuyện. Chuyện ngoại tình đã bị cấm, ngay cả pháp luật cũng không cho phép chuyện này.

    Chị lập sẵn một kế hoạch mà ngay đến người chồng sau này biết cũng phải khiếp đảm. Đưa cho người tình một chuyến du lịch cùng nhau. Chị biết chồng sẽ nói rằng đi công tác. Và chị bắt cô bồ của anh cũng phải đi cùng. Nhưng, chị lại sắp xếp cho cả gia đình nhà nội đến chính nơi đó để biết được, anh ta đang qua lại với ai. Chỉ là, chị nói với bố mẹ chồng, muốn gây bất ngờ cho chồng nên đừng nói gì với anh, chị sẽ để bố mẹ và chị, con anh xuất hiện ở đó khiến anh có niềm vui tột cùng.

    Không ngờ, chính cái ngày hôm anh đi công tác, hí hửng với cô bồ ở trên đó thì cô ta cũng đã gửi nơi ở của hai người. Chị tìm đến đúng địa chỉ, cả bố mẹ của anh và thuê ở cùng khách sạn. Chẳng khó để mà họ giáp mặt nhau, và chẳng khó để họ nhận ra, anh đang ôm ấp, vui vẻ với một cô gái lạ. Trước mặt anh là bố mẹ, vợ và con, còn anh đang hí hửng ôm hôn người đàn bà lạ. Anh chết đứng khi nhìn thấy cảnh tượng này. Anh không tin trên đời lại có sự trùng hợp trớ trêu đến vậy. Vì chuyến công tác này với anh mà nói, anh đã chọn một nơi an toàn, một giải pháp hoàn toàn anh toàn.

    Nhưng, vợ anh, bố mẹ anh và cả con anh lại xuất hiện ở đây, anh không thể nào chịu đựng được cảnh ấy. Anh mắt bố mẹ anh nhìn anh, rồi quay sang nhìn con dâu, nhìn cô bồ kia. Bà lao vào tát tới tấp vào mặt anh, chửi anh là đồ mắt dạy. “Vợ con mày còn ở đây mà mày lại gái gú bồ bịch hả con? Mày còn là người không hả con?”.

    Chị đã đưa bố mẹ chồng lên đây, chứng kiến cảnh con trai họ ngoại tình là để cho mẹ chồng chị hiểu, chị không làm gì sai cả nếu họ có ly hôn. (Ảnh minh họa)

    Anh quỳ gối, khóc lóc, cầu xin bố mẹ và vợ tha thứ, còn cô bồ kia thì cao bay xa chạy luôn, không còn dám đứng đó thêm phút nào nữa. Trong giây phút ấy, chị không nói câu nào. Chị chỉ thấy hả hê vì cuối cùng, kẻ ngoại tình, phản bội cũng bị trả giá.

    Chị đã đưa bố mẹ chồng lên đây, chứng kiến cảnh con trai họ ngoại tình là để cho mẹ chồng chị hiểu, chị không làm gì sai cả nếu họ có ly hôn. Và bao lâu nay, chị vẫn làm tròn trách nhiệm của người vợ, người con dâu, để chị không bị điều tiếng. Chị biết, bố mẹ chồng bao giờ chả bênh con trai. Nếu gia đình có chuyện gì thì tất cả cũng là do chị. Chị bực bội, tức tối, nhưng mà cố kìm chế ở trong lòng, chỉ ôm con, không nói một lời nào mặc cho anh ta, kẻ nhát kèn cầu xin tha thứ.

    Có thể chị sẽ cho anh ta một cơ hội vì con cái nhưng đây cũng sẽ là một bài học thích đáng cho kẻ lăng nhăng, gái gú và chắc chắn, không bao giờ có lần hai… chỉ là, chị biết, chị phải sống vì mình nhiều hơn, vì con và vì tương lai của hai mẹ con. Còn người làm chồng chị, nếu không chiều chuộng, cung phụng mẹ con chị thì chắc cũng đường ai nấy đi mà thôi…

  • Cầm 200 nghìn đi đám giỗ, thông gia nghèo bất ngờ khi gia chủ trả lại phong bì

    Một số khách mời ở xa đến dự đám giỗ có đôi chút bất ngờ nhưng những người hàng xóm, bà con thân thiết của chủ nhà thì vui vẻ nhận lại phong bì sau khi kính lễ.

    Cách đây 2 tháng, thông gia có mời gia đình tôi đến dự đám giỗ. Vì là giỗ đầu của cụ thân sinh nên họ tổ chức khá to. Ngoài họ hàng, làng xóm còn có cả một số khách mời từ xa đến.

    Ngày cụ mất, gia đình tôi đến viếng đầy đủ nhưng dịp cúng 49 và 100 ngày thì không thể tham dự do có việc riêng.

    Vì mối quan hệ thân thiết giữa hai bên nên lần này, vợ chồng tôi bảo nhau thu xếp công việc để đến sớm, phụ giúp thông gia. Chúng tôi cũng mua thêm một giỏ trái cây và đặt 200 nghìn đồng vào phong bì thắp hương.

    Vì kinh tế còn eo hẹp, chúng tôi cho rằng số tiền ấy vừa phải, chủ yếu là để thể hiện tấm lòng, đồng thời cũng tránh khiến thông gia cảm thấy khó xử hay bị hiểu lầm là “làm đám giỗ để thu tiền”.

    Hôm đó, đám giỗ được tổ chức chu toàn, cỗ bàn tươm tất. Trong lúc ngồi dùng bữa, vợ chồng tôi thấy mọi người khen nhà thông gia hết lời.

    Gần cuối buổi tiệc, thông gia đi đến bàn chỗ chúng tôi ngồi và nhẹ nhàng rút ra chiếc phong bì rồi nói gửi lại, kèm lời cảm ơn chân tình. Chúng tôi khá bất ngờ, không hiểu sao gia chủ có hành động vậy.

    Thấy vợ chồng tôi lúng túng, thông gia nhanh chóng giải thích rằng, ở địa phương hiện nay, các gia đình gần như đã bỏ thói quen nhận tiền, quà cúng giỗ. Nhà họ cũng vậy, nhiều năm qua đã tổ chức đám giỗ mà không nhận tiền của bất kỳ ai.

    Tuy nhiên, để thể hiện sự tôn trọng, tránh cảnh khách mời ngại vì “tay không” đi ăn cỗ nên gia chủ để mọi người thắp hương xong, đến lúc hạ lễ mới trả lại phong bì cho khách. W-phong bì kính lễ.jpgCầm 200 nghìn đi đám giỗ, thông gia nghèo bất ngờ khi gia chủ trả lại phong bì. Ảnh minh họa
    Lúc đó, một số khách mời ở xa đến dự đám giỗ như chúng tôi có đôi chút bất ngờ nhưng những người hàng xóm, bà con thân thiết của nhà thông gia thì dường như đã quen với điều này nên vui vẻ nhận lại phong bì.

    “Ông bà không quản ngại đường xá xa xôi, bớt chút thời gian để đến dự đám giỗ với gia đình chúng tôi mà còn hộ hành nhiều việc rất chu đáo. Thấy ông bà dành tình cảm cho nhà tôi như vậy, tôi rất xúc động và biết ơn.

    Thay mặt gia đình, tôi cảm ơn ông bà đã đến dự đám giỗ, mời ông bà ra Tết rảnh rỗi lại đến nhà chúng tôi chơi”, thông gia nói với vợ chồng tôi.

    Trước những lời chia sẻ trên, chúng tôi thực sự thấy ngỡ ngàng. Bởi ở quê chúng tôi, mọi người vẫn có thói quen gửi tiền hoặc quà khi tham dự đám giỗ. Tùy điều kiện, hoàn cảnh từng nhà mà người thì cầm quà, người thì góp tiền, hiếm ai đi “tay không”.

    Ban đầu, chúng tôi định từ chối vì đấy là tấm lòng của gia đình, dâng lên kính lễ cụ. Nhưng thông gia cứ kiên quyết nhét lại phong bì đặt vào tay tôi, rồi mọi người xung quanh cũng nói vun vào “cứ nhận đi, không phải ngại” nên tôi đành miễn cưỡng cầm.

    Thật tình, lúc thông gia trả lại phong bì, tôi chợt nghĩ có khi nào vì số tiền kính lễ ít ỏi hay không. Nhưng hóa ra tôi đã nhầm. Tôi thấy áy náy khi vô tình nghĩ xấu về thông gia như thế.

    Độc giả giấu tên

  • Chàng trai có cái tên ngắn nhất Việt Nam, ai nghe lần đầu cũng nghĩ là đùa

    Chàng trai mang tên chỉ 2 ký tự, được xem là người có cái tên ngắn nhất Việt Nam, bị hàng triệu người gọi tên mỗi ngày

    Theo Thời báo Văn học nghệ thuật có bài Chàng trai có cái tên ngắn nhất Việt Nam, ai nghe lần đầu cũng nghĩ là đùa. Nội dung như sau:

    Trong cuộc đời mỗi người, cái tên không đơn thuần chỉ là một chuỗi ký tự – đó là dấu ấn cá nhân, gắn liền với danh tính, các loại giấy tờ, thủ tục hành chính, và đôi khi còn ảnh hưởng đến tâm lý cũng như cuộc sống thường nhật. Việc mang một cái tên quá khác biệt hoặc độc lạ đôi khi khiến chủ nhân rơi vào những tình huống “dở khóc dở cười”.

    Điển hình cho trường hợp này là câu chuyện của một chàng trai sinh năm 1991, đến từ một tỉnh miền Trung, với cái tên được xem là độc nhất vô nhị – chỉ vỏn vẹn hai ký tự: OK.

    Hình ảnh giấy phép lái xe của nam thanh niên có cái tên ngắn nhất Việt Nam
    Hình ảnh giấy phép lái xe của nam thanh niên có cái tên ngắn nhất Việt Nam

    Cái tên ngắn đến mức khó tin này nhanh chóng thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng. Nhiều người còn cho rằng, đây có thể là cái tên ngắn nhất Việt Nam từ trước đến nay. Không ít bình luận bày tỏ sự bất ngờ xen lẫn thích thú, bởi “OK” trong tiếng Anh vốn mang nghĩa đồng ý hoặc chấp thuận – khiến cái tên vừa đơn giản, vừa gây ấn tượng mạnh mẽ ngay từ lần đầu nghe thấy.

    Anh OK chia sẻ rằng cha mẹ đặt tên cho anh với hy vọng khi lớn lên, con trai sẽ luôn gặp thuận lợi, suôn sẻ trong mọi việc và bất cứ điều gì anh làm đều sẽ nhận được sự “đồng ý”. Chính vì vậy, họ đã quyết định đặt tên anh là “OK”. Cái tên này khiến nhiều người phải ngạc nhiên vì sự đặc biệt của nó. Với độ ngắn gọn và ấn tượng, có lẽ không ai có thể phủ nhận rằng nếu xếp hạng, cái tên “OK” sẽ đứng đầu trong số những cái tên ấn tượng.

    Mặc dù sở hữu cái tên độc đáo, ngắn gọn, nhưng anh OK không ít lần gặp phải tình huống dở khóc dở cười. Thời còn đi học, tên của anh thường xuyên là chủ đề bàn tán trong lớp.

     “Các bạn thường nói tên mình chẳng giống người Việt Nam, rồi họ đem cái tên ‘OK’ của mình ra để trêu chọc. Còn các thầy cô giáo, mỗi khi không biết gọi ai lên bảng kiểm tra bài cũ, họ sẽ lật sổ điểm và tìm ai có tên đặc biệt để gọi lên. Đương nhiên, tôi là người thường xuyên được gọi vì trong lớp chẳng ai có tên đặc biệt như ‘OK’ cả,” nam thanh niên này chia sẻ.

    Chàng trai gặp phải không ít tình huống dở khóc dở cười vì cái tên của mình
    Chàng trai gặp phải không ít tình huống dở khóc dở cười vì cái tên của mình

    Tên “Ok” không chỉ là một từ phổ biến mà người Việt thường sử dụng hàng ngày để diễn đạt sự đồng ý, mà còn được biết đến rộng rãi trên toàn cầu. Đây là một từ quen thuộc không chỉ ở Việt Nam mà còn xuất hiện ở nhiều quốc gia trên thế giới. Vì vậy, không ngoa khi nói rằng tên “OK” của anh chàng đã được hàng triệu người sử dụng trên toàn thế giới.

    Mặc dù đã gặp không ít tình huống trớ trêu liên quan đến tên gọi của mình, nhưng theo thời gian, anh OK đã dần quen thuộc và chấp nhận cái tên mà cha mẹ đã đặt. Anh không còn cảm thấy tự ti nữa, ngược lại, anh luôn tự hào về việc sở hữu một cái tên độc đáo như vậy.

    Theo báo Người đưa tin ngày 9/8 có bài Mẹ định đặt tên cho con là Nguyễn Thù Hận, nhân viên tư pháp sửa thành tên cực hay, đứa trẻ giờ rất thành đạt. Nội dung như sau:

    Tên được ghi trên giấy khai sinh sẽ đi theo đứa trẻ đến suốt cuộc đời. Chính vì thế, có thể nói, “tên gọi” có quyết định khá lớn đến sự trưởng thành, thành công hay thất bại của đứa bé ấy.

    Chính vì thế, khi đặt tên cho con, cha mẹ nên tránh đặt những cái tên có ý nghĩa không hay, dễ gây hiểu lầm hoặc mang ý nghĩa tiêu cực.

    Ảnh minh họa

    Mới đây, từ một bài đăng của một tài khoản mạng xã hội bất ngờ trở thành đề tài gây xôn xao trong cộng đồng các ông bố bà mẹ, thậm chí là những người lớn tuổi.

    Theo chia sẻ, bức ảnh chụp màn hình tivi của một phòng khám đang đến lượt người có tên là Nguyễn Hận Hoài.

    Cái tên vừa lạ vừa đem lại cảm giác không mấy vui cho mỗi người khi đọc lên. Do đó ai cũng đoán, chắc chắn người sở hữu cái tên này cũng gặp ít nhiều tình huống “éo le” chỉ vì cái tên của mình.

    Ngay phía dưới bài đăng, một tài khoản khác có tên emThi… cũng chia sẻ một câu chuyện thực tế mà cô biết xung quanh chủ đề này.

    Cư dân mạng này viết: “Hồi ba mình làm ở xã, có cô kia cũng lên xã đặt tên con Nguyễn Thù Hân. Tuy nhiên ba mình sửa thành Thu Hân rồi nói máy đánh lỗi không có dấu, mà có dấu đỏ rồi nên không sửa được đâu”.

    Thật bất ngờ đứa trẻ được nhân viên Tư pháp của xã cố tình sửa tên dùm giờ đây đã có một tương lai rất tươi sáng.

    “Anh đó bây giờ thành đạt dữ lắm, thỉnh thoảng hay ghé nhà mình cảm ơn ba mình vì ông đã cứu cuộc đời anh, dù cái tên đôi phần giống con gái”.

    Cư dân mạng này cũng cho rằng “đừng để hận thù làm mờ mắt, ảnh hưởng đến tương lai của một đứa trẻ và cái tên rất quan trọng, nó theo con người đến lúc ra đi”.

    Ảnh minh họa

    Trên thực tế cũng có không ít những câu chuyện tương tự như vậy, khi cha mẹ, người lớn đi đặt tên cho trẻ thường mắc phải nhiều sai lầm dẫn đến những đứa trẻ gặp khó khăn trong cuộc sống chỉ vì cái tên.

    Do đó, các bậc cha mẹ nên lưu ý những điều CẤM KỴ khi đặt tên cho con:

    – Về âm vần: Kiểm tra âm vần và cách phát âm của tên để đảm bảo rằng tên gọi dễ nghe và không gây khó khăn trong việc phát âm. Một cái tên hài hòa sẽ giúp trẻ tự tin hơn khi giao tiếp.

    – Tránh những tên gọi kém thẩm mỹ: Cẩn thận với việc kết hợp các tên có thể tạo ra những cái tên không phù hợp hoặc khó nghe. Tên của con nên mang tính thẩm mỹ và không gây nhầm lẫn.

    – Thể hiện sự gắn kết gia đình: Tên có thể thể hiện sự kết nối giữa các thế hệ trong gia đình. Đặt tên dựa trên tên bố mẹ giúp trẻ hiểu rõ nguồn gốc và giá trị gia đình, tạo cảm giác gắn bó hơn.

    – Tham khảo ý kiến của gia đình: Tham khảo ý kiến từ ông bà, người thân trong gia đình có thể mang lại những góc nhìn mới và những gợi ý hữu ích. Họ có thể giúp bạn lựa chọn tên phù hợp với truyền thống gia đình.

    Ảnh minh họa

    – Tránh những tên gọi được truyền từ thế hệ trước: Cân nhắc tránh đặt tên trùng lặp với những người trong gia đình hoặc những cái tên đã trở nên phổ biến, để tạo sự độc đáo cho trẻ.

    – Tương lai của trẻ: Hãy nghĩ đến cách mà cái tên sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của trẻ trong tương lai. Một cái tên phù hợp có thể tạo điều kiện thuận lợi cho trẻ trong học tập, công việc và các mối quan hệ xã hội.

    – Thể hiện văn hóa và truyền thống: Đảm bảo rằng tên mà bạn chọn không vi phạm các chuẩn mực văn hóa và truyền thống của gia đình hoặc cộng đồng. Điều này sẽ giúp trẻ cảm thấy tự hào về tên gọi của mình.

    Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!

  • đồng trước khi đi ra cầu Bến Thủy

    Người dân phát hiện đồ dùng cá nhân của bà N được để lại trên cầu Bến Thủy hôm 11/11. Hiện lực lượng chức năng vẫn đang nỗ lực tìm kiếm bà.

    Thông tin từ báo Lao Động cho biết, tối 11/11, Phòng Cảnh sát PCCC và CNCH Công an tỉnh Nghệ An đã triển khai tìm kiếm một người phụ nữ nghi làm điều dại dột ở cầu Bến Thủy 2 (bắc qua sông Lam).

    Người dân cho biết khi đi qua khu vực cầu Bến Thủy 2 thì phát hiện trên lan can cầu có một đôi giày, áo khoác và áo mưa. Nghi có chuyện không hay xảy ra nên người dân đã báo cho lực lượng chức năng.

    cau-ben-thuy-1

    Hiện trường nơi phát hiện đồ vật nghi của người phụ nữ bỏ lại trên cầu Bến Thủy 2. Ảnh: Ngọc Anh

    Mới đây, mạng xã hội lan truyền câu chuyện cảm động liên quan đến vụ việc này. Người phụ nữ làm điều dại dột được tiết lộ tên N, đã có tuổi và nhiều bệnh nền. Bà N trước khi gieo mình xuống sông Lam đã để lại 6 triệu đồng cùng một bức thư tuyệt mệnh gửi con cháu.

    Trong thư, bà N khẳng định mình không ghét bỏ hay giận gì con cháu, mà vì có quá nhiều bệnh tật, đau đớn toàn thân nên bà không chịu được.

    “Mẹ biết rằng làm thế này thì không hay, nhưng các con cháu thấu hiểu cho mẹ, cho bà, càng sống thì càng đau khổ cả mẹ và 2 con cháu”, bà N viết.

    cau-ben-thuy-11

    Lá thư tuyệt mệnh được cho là của bà N. Ảnh: MXH

    Ngoài ra, bà N tiết lộ mình đã trả hết nợ, còn 6 triệu đồng để lại. Bà căn dặn các con chung sống hạnh phúc, nuôi dạy các cháu nên người. Người phụ nữ cũng không giấu diếm mà cho biết mình sẽ ra đi ở cầu Bến Thủy.

    cau-ben-thuy-3

    Lực lượng cứu hộ tìm kiếm người phụ nữ trong tối 11/11. Ảnh: Ngọc Anh

    Được biết, hiện vẫn chưa tìm thấy bà N. Từ sáng 12/11, con trai bà vẫn luôn túc trực bên bờ sông Lam mong ngóng tin mẹ.

  • Từ nào trong Tiếng Việt vừa nặng, vừa nhẹ? – Trả lời đúng, bạn lọt top 1% người thông minh nhất

    Câu đố nghe có vẻ rất vô lý nhưng đáp án thì đơn giản không ngờ.

    Tiếng Việt là một ngôn ngữ giàu đẹp, phong phú và phức tạp với hệ thống thanh điệu độc đáo, tạo nên nét đặc trưng không thể nhầm lẫn. Sự thú vị của tiếng Việt

    không chỉ nằm ở ngữ nghĩa mà còn ở những trò chơi chữ đầy sáng tạo. Câu đố “Từ nào trong Tiếng Việt vừa nặng, vừa nhẹ?” là một minh chứng rõ nét, khiến người nghe không khỏi tò mò và thách thức trí tuệ.

    Câu đố này thoạt nghe có vẻ hack não, thậm chí vô lý. Làm sao một từ lại có thể vừa “nặng” vừa “nhẹ” – hai khái niệm dường như đối lập nhau? Ngay cả người Việt, dù thông thạo ngôn ngữ, cũng có thể bối rối khi đối mặt với câu hỏi này.

    Tuy nhiên, đáp án lại đơn giản hơn nhiều so với tưởng tượng, bởi nó nằm ngay trong sự tinh tế của cách chơi chữ trong tiếng Việt.

    Đến đây bạn đã đoán được chưa? Nếu chưa thì xin công bố luôn: Đáp án cho câu đố này chính là từ… “nhẹ”.

    Từ “nhẹ” vừa mang nghĩa “nhẹ” (trái ngược với nặng), vừa mang dấu nặng – một trong sáu thanh điệu của tiếng Việt. Khi phát âm, dấu nặng tạo cảm giác trầm, “nặng nề” trong âm điệu, khiến từ này trở thành một sự kết hợp hoàn hảo giữa “nặng” và “nhẹ”.

    Theo Từ Điển Tiếng Việt của Hoàng Phê (NXB Đà Nẵng, 2006), “nhẹ” được định nghĩa là “có trọng lượng nhỏ, không nặng”. Đây là nghĩa trực tiếp, chỉ trạng thái vật

    lý hoặc mức độ không đáng kể của sự vật, sự việc. Trong khi đó, trong tiếng Việt, dấu nặng là một thanh điệu trầm, khiến âm tiết khi phát âm nghe “nặng” hơn, như một sự nhấn xuống. Từ “nhẹ” vì thế không chỉ mang nghĩa nhẹ nhàng mà còn chứa đựng yếu tố “nặng” trong cách phát âm và cấu trúc thanh điệu.

    Có thể thấy, câu đố đã tận dụng sự đa nghĩa của từ “nặng” (vừa là trọng lượng, vừa là thanh điệu) để tạo ra một đáp án vừa đơn giản, vừa thông minh. Chắc hẳn, một lần nữa, bạn sẽ phải gật gù: Tiếng Việt đầy bất ngờ!

    Mười lăm năm sau ngày ra trường, tôi – Minh, lớp trưởng 12A3 ngày nào – đứng trước gương tự nhủ phải giữ phong độ cho buổi họp lớp hôm nay. Là lớp trưởng,

     tôi luôn mang trong mình trách nhiệm giữ gìn hình ảnh, kết nối bạn bè. Hôm ấy, nhà hàng sang trọng ở trung tâm Sài Gòn đã được tôi đặt trước, bàn tiệc bày biện đẹp mắt, thực đơn toàn món đắt tiền. Tôi muốn buổi gặp gỡ này thật trọn vẹn, để những kỷ niệm thời áo trắng sống lại rực rỡ như ngày nào.

    Tám người bạn cũ xuất hiện, nhưng điều khiến tôi bất ngờ là không ai đi một mình. Người thì dắt theo chồng, người dẫn vợ, có người còn kéo cả con cái, tổng cộng gần hai mươi người ngồi chật kín ba bàn tiệc. Tôi thoáng chốc ngỡ ngàng, nhưng rồi tự nhủ: “Thôi, đông vui càng tốt. Lớp mình mà, phải chơi lớn!”. Khi người phục

     vụ đưa hóa đơn, con số hơn ba chục triệu khiến tôi hơi khựng lại, nhưng ánh mắt chờ đợi của cả nhóm khiến tôi mỉm cười, rút ví thanh toán toàn bộ. Tiếng vỗ tay rộn rã vang lên, bạn bè liên tục khen: “Minh đúng là lớp trưởng đỉnh cao, hào phóng quá trời!”. Tôi gật đầu, lòng ấm áp, nghĩ rằng mình đã làm tròn vai trò người kết nối.

    Nhưng sáng hôm sau, khi vừa mở điện thoại, tôi chết lặng. Nhóm chat lớp, nơi tôi từng bỏ tâm sức duy trì, giờ ngập tràn những tin nhắn khiến máu trong người tôi như sôi lên:

    “Hôm qua nhờ Minh mà cả nhà tui ăn uống no nê, sướng rơn!”
    “Ừ, cứ để lớp trưởng lo. Người ta giờ làm chủ, tiền đầy túi, tiếc gì vài triệu.”

  • Thuê một ngọn núi nuôi 30 con lợn rồi bỏ quên 5 năm – Một ngày nọ ông b/ất n/gờ trở lại, liền s/ững s/ờ trước cảnh tượng

    Thuê một ngọn núi nuôi 30 con lợn rồi bỏ quên 5 năm – Một ngày nọ ông b/ất n/gờ trở lại, liền s/ững s/ờ trước cảnh tượng…

    Năm 2018, Lâm – một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi ở vùng trung du – từng nuôi hy vọng đổi đời bằng việc thuê một quả đồi hoang để làm trang trại. Anh vét sạch vốn liếng, vay thêm ngân hàng để dựng chuồng, khoan giếng, rồi đưa lên đó 30 con lợn giống.

    Ngày dắt đàn lợn đầu tiên lên núi, Lâm tự hào nói với vợ:
    “Em chờ anh. Chỉ cần một năm thôi, mình sẽ có tiền xây nhà mới.”

    Nhưng đời không dễ như những trang sách dạy làm giàu.

    Chưa đầy ba tháng sau, dịch tả lợn châu Phi bùng phát. Những trại lợn quanh vùng đổ bệnh hàng loạt, người ta đốt chuồng suốt cả tuần liền, khói đen phủ kín cả triền đồi. Vợ anh – chị Hà – hoảng sợ giục Lâm bán tháo đàn lợn còn khỏe để gỡ vốn. Nhưng Lâm nhất quyết giữ, hy vọng dịch sẽ sớm qua.

    Rồi chính anh cũng đổ bệnh vì kiệt sức, phải về quê ngoại dưỡng hơn tháng. Khi quay lại, đàn lợn đã hao hụt. Giá thức ăn đội lên gấp đôi, ngân hàng thúc ép trả lãi. Những đêm nằm nghe tiếng mưa quất ràn rạt trên mái tôn, Lâm cảm giác mọi thứ đang sụp đổ.

    Cho đến một buổi tối, sau khi nhận cuộc gọi của chủ nợ, anh ngồi phịch xuống sàn và buông một câu:
    “Anh chịu rồi.”

    Ngày hôm sau, Lâm khóa cửa chuồng lại, gửi lại chìa khóa cho chủ đồi rồi rời khỏi đó. Anh không đành lòng nhìn đàn lợn chết dần, nhưng cũng không còn khả năng cứu vãn. Chuyện trang trại xem như phá sản.

    Suốt 5 năm, Lâm không đặt chân trở lại ngọn núi ấy.

    Anh và vợ chuyển xuống thành phố làm công nhân. Cuộc sống nghèo nhưng bình lặng hơn. Mỗi khi nghe ai nhắc đến chăn nuôi, Lâm chỉ cười buồn:
    “Đốt tiền cho núi ăn ấy mà.”

    Thế rồi đầu năm nay, chủ quả đồi – ông Thìn – bất ngờ gọi cho anh. Giọng ông run run:
    “Cậu lên đây đi. Cái trang trại năm xưa… có chuyện lớn rồi.”

    Sáng hôm đó, Lâm chạy xe máy hơn 40 cây số lên núi. Con đường đất đỏ ngày xưa nay bị cây cối bao phủ, rậm rạp như bỏ hoang cả chục năm. Anh vừa đi vừa hoang mang: liệu chỉ còn lại đống gỗ nát không? Hay là chuồng đã sập?

    Đến khi vòng qua con dốc cuối cùng, Lâm khựng lại.

    Khu trang trại trước mắt anh… trông như một khu bảo tồn hoang dã.

    Những luống cây anh từng trồng để chắn gió nay mọc thành cả rừng nhỏ. Tiếng gió thổi, tiếng lá chạm nhau rào rạt. Nhưng điều khiến anh rùng mình nhất là âm thanh trầm đục vang lên phía trong chuồng cũ.

    Lâm bước chậm rãi đến. Khi anh đẩy cánh cửa gỗ đã mục nát ra, tim anh như rơi xuống.

    Một con lợn rừng khổng lồ – phải nặng hơn tạ rưỡi – nhìn chằm chằm về phía anh. Nhưng nó không một chút tấn công hay sợ hãi. Ánh mắt ấy… rất lạ.

    Ông Thìn đứng phía sau nói nhỏ:
    “Đừng sợ. Nó quen người lắm. Nhớ cậu đấy.”

    Lâm há hốc miệng. Ông Thìn kể lại:

    Sau khi Lâm bỏ đi, 30 con lợn ban đầu chỉ còn vài con sống sót. Nhưng thay vì chết vì đói, chúng học cách đào rễ cây, tìm nước suối, tụ tập thành đàn. Qua thời gian, chúng giao phối, sinh sôi… và tiến hóa dần thành lợn rừng để thích nghi với môi trường khắc nghiệt.

    Người dân quanh vùng đôi lần thấy bóng đàn lợn chạy qua rừng, nhưng vì chúng không phá hoại gì nên chẳng ai để ý. Mãi đến tháng trước, ông Thìn lên núi khảo sát đất mới phát hiện ra cả một quần thể lợn bán hoang dã, có tới hơn 70 con, sống ngay trong phạm vi trang trại cũ.

    Nhưng điều bất ngờ nhất, theo lời ông Thìn, là khi ông mở cửa chuồng lần đầu, con lợn to nhất – con đang đứng trước mặt Lâm – đã chạy đến hí mõm vào tay áo ông. Nhìn kỹ, nó có một vệt trắng trên trán giống hệt con lợn nái mà Lâm từng rất nâng niu 5 năm trước.

    Lâm ngồi thụp xuống. Con lợn tiến lại gần, ngửi ngửi tay anh như thể nhận ra mùi quen. Mắt anh cay xè.

    “Trời đất… mày còn sống à?”

    Lâm đưa tay vuốt nhẹ lên đầu nó. Bộ lông xù cứng, nhưng phản ứng của nó lại hiền đến kỳ lạ. Nó rúc đầu vào lòng anh như một con chó lớn. Khoảnh khắc đó, Lâm thấy nghèn nghẹn nơi cổ – là niềm vui, là sự ân hận, là cảm giác khó diễn tả khi gặp lại thứ mình từng buông tay.

    Ông Thìn đặt tay lên vai Lâm:
    “Tôi nghĩ cậu nên quay lại. Đàn lợn này giờ trở thành tài sản quý rồi. Nếu làm khu sinh thái hoặc khu bảo tồn nhỏ, có khi còn tốt hơn chăn nuôi trước kia.”

    Lâm nhìn quanh. Ngọn núi hoang vắng ngày nào giờ như có linh hồn mới – sự sống tự nhiên, mạnh mẽ và thuần khiết.

    Anh thở dài, nhưng là một hơi thở nhẹ nhõm:
    “Có lẽ đã đến lúc sửa sai.”

    5 năm trước anh rời đi trong tuyệt vọng. Còn hôm nay, anh quay lại với một cơ hội khác – không phải để làm giàu bằng mọi giá, mà để bù đắp cho đàn lợn kiên cường đã sống sót theo cách không ai ngờ.

    Chiều xuống, khi từng tia nắng cuối ngày rơi qua tán cây, tiếng kêu ụt ịch vang lên khắp triền đồi. Lâm đứng giữa khung cảnh ấy, trong lòng trào lên cảm giác mà anh chưa từng có:

    Đôi khi, thứ ta tưởng đã mất… lại âm thầm chờ ta quay về để bắt đầu lần nữa.

  • Sau 50 tuổi, có 3 loại thịt không nên ăn, 3 loại thịt ăn nhiều càng tốt: Bệnh tật cũng do cái mồm

    Các chuyên gia cho biḗt, người từ 50 tuổi trở ᵭi cần chú ý tới chḗ ᵭộ ăn. Có những ʟoại thịt nên và ⱪhȏng nên ăn.

    Từ sau 50 tuổi, 3 ʟoại thịt nên hạn chḗ ăn

    Thịt mỡ

    Thịt mỡ vṓn rất giàu chất béo bão hòa và cholesterol. Với nhiḕu người, nó ʟà món ăn ngon và ᵭược yêu thích do ăn ⱪhȏng bị dính vào răng. Với người cao tuổi thì nó còn mḕm, dễ nhai hơn thịt nạc. Song, nó có chứa nhiḕu chất béo và cholesterol nên ⱪhȏng tṓt cho tim mạch và hệ tiêu hóa. Trong ⱪhi ᵭó, từ tuổi 50 trở ᵭi ʟà các cơ quan trong cơ thể bắt ᵭầu yḗu ᵭi và hay bị bệnh này bệnh ⱪia rṑi.

    Đặc biệt, người bị cao huyḗt áp, mỡ máu cao, ᵭường huyḗt cao thì tṓt nhất ʟà tránh xa. Bởi, nó có thể gȃy ra tình trạng xơ cứng thành mạch, tắc nghẽn mạch máu. Từ ᵭó dẫn tới bệnh tim mạch, mạch máu não.

    Ngoài ra, người có vấn ᵭḕ vḕ hệ tiêu hóa cũng nên hạn chḗ. Bởi mỡ ⱪhȏng tiêu ᵭược sẽ gȃy ra rất nhiḕu hệ ʟụy.

    Thịt ᵭã qua chḗ biḗn

    Trong thịt chḗ biḗn sẵn thường có hàm ʟượng nitrit nhất ᵭịnh ᵭể bảo quản thực phẩm ⱪhȏng bị ȏi thiu. Song, chúng có thể tạo ra các tạp chất nitrosamine. Đȃy ʟà chất ᵭã ᵭược chứng minh ʟà có ⱪhả năng gȃy ᴜng thư.

    Chất hóa học ᵭược sử dụng ᵭể bảo quản cùng tạo màu còn ʟàm tăng gánh nặng thải ᵭộc cho gan, thận. Lȃu dài, nó sẽ gȃy ra các bệnh ʟiên quan tới gan, thận, thậm chí có cả ᴜng thư.

    Thịt ᵭỏ

    Thịt ᵭỏ giàu dinh dưỡng nhưng với người từ 50 tuổi trở ᵭi thì tṓt nhất ăn càng ít càng tṓt. Bởi, nó chứa nhiḕu axit béo bão hòa. Việc tiêu thụ nhiḕu thịt ᵭỏ sẽ ʟàm tăng nguy cơ mắc bệnh tim mạch như mỡ máu, bệnh mạch vành.

    Vậy ᵭȃu ʟà ʟoại thịt tṓt cho sức ⱪhỏe những người từ 50 trở ra?

    Tȏm

    Nhiḕu nghiên cứu ᵭã chứng minh: Ăn 300g thịt tȏm mỗi ngày sẽ giúp người trưởng thành giảm 13% chất béo trung tính và tăng mức cholesterol tṓt ʟên 12%. Nhờ ᵭó có thể ʟàm giảm nguy cơ bị ᵭau tim và các bệnh mãn tính.

    Khȏng chỉ thḗ, tȏm còn có chứa nhiḕu chất chṓng oxy hóa như astaxanthin có nhiḕu ʟợi ích cho sức ⱪhỏe như: bảo vệ, chṓng viêm, ngăn chặn sự xuất hiện của các gṓc tự do.

    Mặt ⱪhác, astaxanthin có có cuung dụng ʟàm chậm quá trình ʟão hóa, rất thiḗt yḗu với não bộ, phòng mất trí nhớ và các bệnh thoái hóa thần ⱪinh như Alzheimer.

    Tȏm cũng ʟà nguṑn cung cấp chất dinh dưỡng dṑi dào như: axit béo omega 3, omeg 6, selen, I ṓt. Những chất này rất tṓt cho tim mạch, tuyḗn giáp, não bộ, thậm chí còn phòng ᴜng thư.

    Thịt gà

    Thịt gà nói riêng và thịt gia cầm nói chung ʟà những ʟoại thịt trắng có ʟợi cho sức ⱪhỏe. Bởi, hàm ʟượng chất béo trong ʟoại thịt này tương ᵭṓi thấp nên vừa giúp cung cấp dinh dưỡng cho cơ thể ʟại còn tăng ⱪhả năng miễn dịch.

    Lecithin và axit béo trong thịt gà còn có cȏng dụng cải thiện chất ʟượng máu, tăng cường ʟưu thȏng máu, tṓt cho tim mạch.

    Thịt cá

    Cá giàu dinh dưỡng và rất dễ tiêu hóa. Trong cá có hàm ʟượng DHA dṑi dào với ⱪhả năng cải thiện sự phát triển của não bộ. Nhờ vậy mà có thể ngăn ngừa các bệnh tuổi già ʟiên quan tới trí nhớ như Alzheimer.

    Axit béo ⱪhȏng no trong cá có thể ʟàm giảm ᵭộ nhớt của máu. Từ ᵭó phòng ngừa bệnh tim mạch và mạch máu não. Trong ⱪhi ᵭó, người từ 50 tuổi trở ʟên thì rất dễ gặp các vấn ᵭḕ vḕ tim mạch