Blog

  • Con trai đỗ ĐH top đầu, bố mẹ làm 90 mâm cỗ mời cả làng nhưng không một ai đến: Nghe câu nói của trưởng thôn mới xấu hổ

    Đã quá giờ mở tiệc đến hơn 1 tiếng đồng hồ, bố mẹ của nam sinh này không thấy bóng dáng của bất kỳ ai. Họ nhắn tin cho một số người nhưng tất cả đều không phản hồi.

    Mới đây, câu chuyện xoay quanh bữa tiệc mừng con đỗ đại học của một gia đình ở Vân Nam, Trung Quốc thu hút sự chú ý trên nền tảng Toutiao. Dẫu thời điểm sự việc xảy ra từ năm 2023 nhưng sức nóng của nó vẫn còn.

    Theo đó, Khang Hưng là một thí sinh tham dự kỳ thi vào đại học năm 2023. Vốn là một học sinh có thành tích xuất sắc suốt nhiều năm liền, cậu bước vào kỳ thi một cách nhẹ nhàng.

    Không ngoài dự đoán, đến ngày biết điểm thi, nam sinh này xuất sắc dành được số điểm 650. Với mức điểm này, cậu nhận được giấy báo trúng tuyển vào trường ĐH top đầu.

    Mừng con có thành tích đỗ đạt và cũng để tự hào với người dân trong làng, bố mẹ của Khang Hưng quyết định mở cỗ nhằm mời mọi người đến chung vui. Thay vì đặt tiệc ở nhà hàng, gia đình chọn thuê một vài đầu bếp đến nấu cỗ tận nhà. Đếm số lượng khách mời, bố mẹ của nam sinh ước tính phải cần đến 90 mâm cỗ.

    Con trai đỗ ĐH top đầu, bố mẹ làm 90 mâm cỗ mời cả làng nhưng không một ai đến: Nghe câu nói của trưởng thôn mới xấu hổ- Ảnh 1.

    Ảnh minh họa

    Đến ngày tổ chức tiệc, Khang Hưng cùng bố mẹ dậy từ rất sớm để chuẩn bị, sắp xếp bàn ăn, chè nước nhằm đón khách. Gia đình còn cẩn thận phân công ai chịu trách nhiệm nhận số tiền qua do khách mừng, ai sẽ ghi lại thông tin của khách và số tiền nhận được là bao nhiêu.

    Tuy nhiên, điều mà gia đình Khang Hưng không ngờ đến là đã quá giờ mở tiệc, sân nhà vẫn vắng tanh. Bố của nam sinh thẫn thờ đi đi lại lại trong nhà, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa nhưng không thấy bóng ai xuất hiện. Sau cả tiếng chờ đợi, họ quyết định đốt một tràng pháo như một cách để đánh động nhằm nhắc nhở mọi người đã đến giờ mở tiệc. Song dù cố gắng bằng mọi cách nhưng họ vẫn không đón được vị khách nào.

    Người nhà của Khang Hưng hoài nghi hay do mời sai ngày giờ nên mới có chuyện như này. Nghĩ đến đây, bố mẹ của nam sinh quyết định mở điện thoại để nhắn tin nhắc một số người. Không ngờ sau khi gửi 1 loạt tin nhắn, họ không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

    Nóng lòng không hiểu chuyện gì xảy ra vào ngày vui của gia đình, bố của Khang Hưng quyết định nhấc máy gọi thẳng cho trưởng thôn để hỏi rõ tình hình. Ở đầu dây bên kia, vị trưởng thôn giải thích: “Tôi biết hôm nay là ngày vui của gia đình anh và chuyện xảy ra thật đáng buồn. Song nguyên nhân của sự việc này bắt đầu từ phía gia đình anh. Nhà anh tổ chức tiệc và muốn mọi người đến góp vui. Nhưng trước đây, khi mọi người có tin vui, hỷ sự, mở tiệc mời anh đến, anh lại giả vờ như không biết, không tham gia và cũng không nói gì. Nên sự việc xảy ra ngày hôm nay là điều dễ hiểu”.

    Bố mẹ của Khang Hưng hoàn toàn im lặng sau khi nghe những lời trưởng thôn nói. Bởi toàn bộ những chuyện đó là sự thật. Nhìn hơn 90 mâm cỗ đã chuẩn bị, rồi nghĩ đến lời nói của người lớn tuổi, hai vợ chồng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

    Do quá nhiều cỗ đã được chuẩn bị trước và mua về. Để không lãng phí, gia đình đã quyết định gói thành từng phần để đem tặng cho mọi người trong làng, kèm theo đó là lời xin lỗi về những gì đã làm trước đó.

    Con trai đỗ ĐH top đầu, bố mẹ làm 90 mâm cỗ mời cả làng nhưng không một ai đến: Nghe câu nói của trưởng thôn mới xấu hổ- Ảnh 2.

    Ảnh minh họa

    Sau khi sự việc được chia sẻ rộng khắp, cư dân mạng không tỏ thái độ bênh vực gia đình này. Nhiều người nhận định rằng, cha mẹ của Khang Hưng vốn không biết cách ứng xử xã giao trong đời sống hàng ngày nên mới bị từ chối như vậy.

    Một người dùng mạng xã hội bình luận: “Ở bất kỳ đâu, dù nông thôn hay thành thị, mọi người đều chú đến việc ‘có đi có lại’. Nếu một gia đình mở tiệc chiêu đãi khách, hàng xóm xung quanh sẽ đến giúp đỡ và ngược lại. Nếu không có thời gian để đến tham dự, mọi người sẽ thông báo vắng mặt và gửi tiền mừng để gia chủ sắp xếp. Đây là cách mọi người làm để duy trì mối quan hệ bền chặt”.

    Người dùng khác cũng để lại ý kiến dưới câu chuyện này: “Người hơn người là điểm biết sống có trước có sau. Đáng lẽ ra bố mẹ của cậu bé phải là người nắm rõ điều này. Người đáng thương nhất trong sự việc này có lẽ là cậu bé. Bởi cậu chẳng ngờ rằng ngày vui của mình lại trở nên ê chề như này”.

  • Nghệ sĩ Nhân dân Anh Tú: Hành trình của một nghệ sĩ tài hoa, tận hiến trọn đời cho sân khấu

    Nghệ sĩ Nhân dân, nguyên Giám đốc Nhà hát Kịch Việt Nam, người nghệ sĩ tài hoa, minh chứng cho một cuộc đời tận hiến trọn vẹn cho nghệ thuật kịch nói Việt Nam.

    Nghệ sĩ Nhân dân tài hoa, ghi dấu ấn với hàng loạt vai diễn kinh điển

    Nghệ sĩ Nhân dân Anh Tú, tên đầy đủ Phạm Anh Tú, sinh tháng 1/1962. Ông tốt nghiệp lớp diễn viên Trường Sân khấu – Điện ảnh năm 1981 và về công tác tại Nhà hát Tuổi trẻ, nơi quy tụ lứa nghệ sĩ tài năng đầu tiên như Nghệ sĩ Nhân dân Lê Khanh, Minh Hằng, Lan Hương, NSƯT Chí Trung, Đức Hải… Đây cũng là môi trường nuôi dưỡng những bước đi đầu tiên trong sự nghiệp sân khấu của ông.

    NSND Anh Tú trong vai Macbeth – một trong những vai xuất sắc trong sự nghiệp diễn xuất của ông. Ảnh: Tiền Phong
    Năm 2001, ông được phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ Ưu tú và đến năm 2016 trở thành Nghệ sĩ Nhân dân – ghi nhận những đóng góp bền bỉ và quan trọng cho sân khấu kịch nói Việt Nam.

    Suốt hơn ba thập niên làm nghề, Nghệ sĩ Nhân dân Anh Tú để lại nhiều vai diễn kinh điển. Ông hóa thân đầy sức thuyết phục trong những nhân vật lớn như Trần Cảnh (

    Rừng trúc), Macbeth (Macbeth), Tể tướng (Âm mưu và tình yêu), Vũ Như Tô (Vũ Như Tô)… Với khả năng đào sâu tâm lý nhân vật, phong cách diễn tinh tế, nội lực, ông luôn được đánh giá là một trong những gương mặt sáng giá của thế hệ nghệ sĩ sân khấu trưởng thành từ những năm 80.

    Không chỉ là diễn viên tài hoa, ông còn là đạo diễn sáng tạo, ghi dấu với hàng loạt vở chính kịch được giới chuyên môn đánh giá cao: Lâu đài cát

    Tai biếnBiệt đội báo đenBão tố Trường SơnHamletKiềuRomeo và JulietThế sự… Sau khi tốt nghiệp Khoa Đạo diễn năm 2004, niềm say mê với sân khấu càng thôi thúc ông liên tục tìm tòi để mang lại hơi thở hiện đại cho kịch nói Việt Nam.

    Nghệ sĩ Nhân dân từng là Giám đốc Nhà hát Kịch Việt Nam

    Trước khi gắn bó với Nhà hát Kịch Việt Nam, Nghệ sĩ Nhân dân Anh Tú từng giữ vị trí Trưởng đoàn Kịch I – Nhà hát Tuổi trẻ từ năm 1997 đến 2013. Năm 2013, ông được bổ nhiệm làm Phó Giám đốc phụ trách nghệ thuật Nhà hát Kịch Việt Nam. Đến tháng 4/2018, ông chính thức đảm nhiệm vai trò Giám đốc Nhà hát.

    Trong mắt đồng nghiệp, ông là người tận tâm, luôn trăn trở tìm hướng đi mới cho sân khấu. Dù được mời nhiều vai diễn truyền hình ăn khách, Nghệ sĩ Nhân dân Anh Tú vẫn chọn tập trung phần lớn thời gian cho sân khấu – nơi ông gọi là “thánh đường của nghệ thuật”.

    NSND Anh Tú và NSND Hoàng Dũng trong phim “Đàn trời”. Ảnh: NSX
    Bên cạnh sân khấu, ông cũng được khán giả yêu mến qua nhiều bộ phim truyền hình như

    Của để dànhĐàn trờiChiều ngang qua phố cũÁnh sáng trước mặt… Những vai diễn nặng ký, đa chiều giúp ông được nhận diện rộng rãi trong đời sống phim ảnh.

    Với các nghệ sĩ trẻ, NSND Anh Tú là người thầy lớn. Ông không ngần ngại chia sẻ kinh nghiệm nghề, cách phân tích kịch bản, xây dựng nhân vật. Nhiều đồng nghiệp luôn nhắc đến ông với sự nể trọng về chuyên môn và nhân cách.

    Dù nổi tiếng, NSND Anh Tú lại rất kín tiếng trong đời sống cá nhân. Ông kết hôn muộn, ngoài 40 tuổi mới lập gia đình. Năm 2004, hai vợ chồng đón con trai đầu lòng và cũng là con duy nhất.

    NSND Anh Tú (trái) và NSND Lê Khanh trong vở “Rừng trúc”. Ảnh: TL

    Nghệ sĩ Nhân dân Anh Tú đột ngột ra đi ở độ tuổi sung sức nhất

    Trước khi qua đời, dù bệnh nặng, ông gần như không chia sẻ về sức khỏe, cũng không muốn làm phiền đồng nghiệp, bạn bè. Thậm chí, ông dặn không công bố số phòng bệnh để tránh việc thăm nom cầu kỳ.

    Sự ra đi của Nghệ sĩ Nhân dân Anh Tú ở tuổi 56 – khi ông đang ở độ chín nhất của sự sáng tạo – khiến giới sân khấu, bạn bè và khán giả không khỏi bàng hoàng, tiếc thương. Ông được xem là một trong những đạo diễn sân khấu sung sức nhất miền Bắc, mỗi năm đều đặn ra mắt những vở diễn mới, đặc biệt trong những năm cuối đời, tập trung mạnh vào kịch kinh điển và kịch lịch sử.

    Dù không còn nữa, di sản nghệ thuật mà Nghệ sĩ Nhân dân Anh Tú để lại cho sân khấu và khán giả vẫn còn nguyên giá trị – là minh chứng cho một cuộc đời tận hiến trọn vẹn cho nghệ thuật kịch nói Việt Nam.

  • B;é g;ái 8 t;uổi nhất quyết không mở tủ quần áo của mình, khi mẹ kiểm tra thì

    Trong suốt ba tuần liền, bé An – cô con gái 8 tuổi của chị Thảo – nhất quyết không cho ai mở chiếc tủ quần áo trong phòng mình. Lúc đầu, chị nghĩ con chỉ bày biện lung tung nên không muốn bị mẹ la. Nhưng càng ngày, bé càng có những hành động kỳ lạ: mỗi tối lại đứng lặng một mình trước tủ vài phút, khóa tủ lại cẩn thận, thậm chí còn lấy chăn trùm kín như che giấu một điều gì đó. Đến một ngày, chị Thảo quyết định kiểm tra chiếc tủ ấy… Và điều chị nhìn thấy khiến chị đứng lặng người, tim như thắt lại…

    Quà tặng cho trẻ em

    Gia đình chị Thảo sống ở một khu phố nhỏ ngoại ô Sài Gòn. Chồng chị làm công trình xa nhà, chị ở nhà buôn bán tạp hóa, còn bé An là con gái duy nhất của hai vợ chồng. An ngoan ngoãn, ít nói nhưng rất hiểu chuyện. Từ nhỏ, con đã thích tự chơi một mình, vẽ tranh, viết nhật ký, và luôn sắp xếp đồ đạc rất gọn gàng.

    Từ sau Tết, chị Thảo bắt đầu nhận ra sự thay đổi nhỏ ở con. Bé thường xuyên ngồi lì trong phòng hàng giờ, dù vẫn học giỏi, vẫn chào hỏi lễ phép, nhưng có gì đó khép kín hơn trước. Và đặc biệt là cái tủ quần áo. Lần đầu tiên chị thấy con khóa nó lại là vào đầu tháng Ba. Khi chị hỏi, bé An chỉ lắc đầu, nói gọn lỏn:
    – “Không có gì đâu mẹ. Đừng mở tủ của con.”

    Ban đầu chị Thảo cũng không để ý, nghĩ trẻ con có lúc bí ẩn là chuyện bình thường. Nhưng mỗi khi chị bước vào phòng dọn dẹp, chỉ cần chị đến gần tủ là An lập tức bỏ chạy vào phòng, đứng chắn trước tủ như một vệ sĩ nhỏ bé. Đến lúc chị hỏi thẳng:
    – “Trong đó có gì mà con không cho mẹ mở?”
    An nhìn mẹ rất lâu rồi quay đi, đáp nhỏ như thì thầm:
    – “Chỉ là… con không muốn ai nhìn thấy.”

    Một hôm, chị Thảo đi làm về sớm, nghe thấy trong phòng con có tiếng động lạ. Nhẹ nhàng ghé mắt qua khe cửa, chị thấy An đang mở tủ, cẩn thận đặt một ổ bánh mì nhỏ vào bên trong, nói thì thầm như nói chuyện với ai đó:
    – “Hôm nay con chỉ xin được thế này, ngày mai con sẽ để nhiều hơn…”

    Lúc đó, tim chị đập thình thịch. Trong đầu hiện lên hàng loạt giả thuyết: con mình đang giấu con vật gì? Một người bạn tưởng tượng? Hay có chuyện gì còn khủng khiếp hơn?

    Tối hôm ấy, đợi con ngủ, chị Thảo rón rén vào phòng. Lần đầu tiên, chị cầm chìa khóa phụ mở chiếc tủ bí mật.

    Không có gì nguy hiểm. Không chuột, không rắn. Nhưng điều khiến chị bật khóc lại chính là sự đơn giản của mọi thứ bên trong.

    Trong tủ là một chiếc hộp giấy lớn, lót khăn mỏng, vài ổ bánh mì nhỏ, một bình nước lọc bằng nhựa, và… một con búp bê bị mất một mắt. Kế bên là một cuốn vở học trò, được viết bằng nét chữ nắn nót:

    “Mình tên là An. Mình biết bạn không có nhà để ở. Mình sẽ cho bạn ở trong tủ của mình. Mình hứa sẽ cho bạn ăn mỗi ngày. Mình không cho mẹ biết vì sợ mẹ đuổi bạn đi…”

    Chị Thảo nghẹn họng. Chị lật tiếp vài trang thì phát hiện nét vẽ của một cô bé nhỏ, tóc rối, mặt lấm lem, đang ngồi co ro dưới gốc cây. Bên cạnh là dòng chữ:

    Quà tặng cho trẻ em

    “Bạn ấy tên là Na. Mình gặp bạn ấy ở chỗ xe rác gần chợ. Bạn ấy không có bố mẹ.”

    Lúc này, mọi thứ như bừng sáng trong tâm trí chị.

    Thì ra hôm trước, lúc theo chị ra chợ, bé An đã gặp một bé gái vô gia cư. Con không nói với chị, nhưng mang nỗi thương xót ấy về nhà, tưởng tượng ra một “Na” trong chiếc tủ, chăm sóc và trò chuyện như thể đang thật sự giúp đỡ một người bạn.

    Sáng hôm sau, khi An tỉnh dậy, thấy mẹ đang ngồi bên chiếc tủ mở toang, con òa khóc:
    – “Mẹ đừng giận con… Con không biết phải làm sao. Con thương bạn ấy lắm…”

    Chị Thảo ôm con vào lòng, vừa khóc vừa nói:
    – “Mẹ không giận đâu. Mẹ thương con vì con có một trái tim rất đẹp. Nhưng mình sẽ cùng nhau làm cách đúng hơn… để thật sự giúp bạn ấy. Đồng ý không?”

    Quà tặng cho trẻ em

    Ánh mắt bé An sáng lên. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, chị thấy lại nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nhỏ bé của con gái mình….

    Sau khi phát hiện ra sự thật ấm áp đằng sau chiếc tủ quần áo của con gái, chị Thảo vừa xúc động vừa cảm phục trái tim nhỏ bé nhưng đầy yêu thương của bé An. Nhưng điều khiến chị suy nghĩ nhiều hơn chính là lời hứa với con: phải thật sự giúp bạn Na ngoài đời – cô bé vô gia cư mà An từng thấy. Và hành trình ấy không hề dễ dàng…

    Ngay hôm sau, chị Thảo đưa bé An quay lại khu chợ, nơi con nói đã gặp bạn nhỏ đó. Hai mẹ con đi vòng quanh các con hẻm, khu bãi rác sau chợ, hỏi thăm các tiểu thương, các cô bán hàng rong. Không ai biết rõ về một bé gái như An mô tả: gầy gò, tóc rối, mặt lem luốc, thường lảng vảng chỗ rác.

    Ngày đầu không kết quả. Ngày thứ hai, họ quay lại. Rồi ngày thứ ba. Dù không tìm thấy, An không bỏ cuộc. Bé nói:
    – “Mẹ ơi, con nghĩ nếu mình tốt với bạn thật lòng, vũ trụ sẽ chỉ cho mình chỗ bạn ấy đang ở.”

    Chị Thảo bật cười trong nước mắt. Một cô bé 8 tuổi, lại có thể tin vào điều tử tế đến mức ấy.

    Và đúng như lời An, vào ngày thứ tư, khi trời nhá nhem, hai mẹ con đang chuẩn bị về thì một người đàn ông đẩy xe ve chai ghé vào mua bịch nước đá. Ông nhìn bé An rồi khựng lại:
    – “Cô bé này hôm bữa có đem ổ bánh mì cho con bé con ngủ gầm cầu, phải không? Nó tên Na thiệt đó. Tôi thấy nó ở cầu số 5, cách đây mấy con hẻm.”

    Quà tặng cho trẻ em

    Mỹ phẩm dành cho phụ nữ

    Cả chị Thảo và bé An như thót tim. Họ lập tức cảm ơn và đi theo chỉ dẫn.

    Dưới gầm cầu nơi người đàn ông chỉ, có một tấm bạt rách, vài túi ni-lông và một đứa trẻ co ro trong góc, ôm con gấu cũ như báu vật. Đó là một bé gái độ chừng 6-7 tuổi, đúng như An đã miêu tả.

    Bé An kéo tay mẹ, khẽ nói:
    – “Mẹ, con nghĩ là bạn ấy đó…”

    Chị Thảo tiến lại gần, cúi người nhẹ nhàng hỏi:
    – “Con tên gì? Sao con ở đây một mình?”

    Cô bé nhìn hai mẹ con bằng ánh mắt đầy cảnh giác, siết chặt con gấu trong tay:
    – “Dì đừng bắt con. Con không ăn trộm gì hết…”

    Quà tặng cho trẻ em

    Đồ chơi cho trẻ em

    An tiến lên trước, nhẹ nhàng nói:
    – “Na… Là mình, An nè. Mình từng cho bạn bánh mì. Mình đem mẹ tới giúp bạn.”

    Cô bé kia chớp mắt, đôi môi mím lại, như đang cố ngăn dòng nước mắt. Rồi bất ngờ, bé òa khóc nức nở. Tiếng khóc không phải vì sợ, mà như được vỡ òa sau bao ngày chịu đựng.

    Sau khi dỗ dành và mua ít đồ ăn nóng cho bé Na, chị Thảo nghe được câu chuyện: Na là con của một người mẹ đơn thân, từng sống trong khu nhà trọ gần bãi rác. Mẹ bé làm nghề rửa chén thuê nhưng bị tai nạn xe vài tháng trước, mất tại chỗ. Không ai đứng ra nhận nuôi, người trong xóm đùn đẩy trách nhiệm. Cuối cùng, bé trốn ra khỏi trung tâm bảo trợ sau một tuần vì bị bạn lớn bắt nạt.

    Na sống lang thang từ đó, ăn bánh thừa, cơm nguội, ai thương thì cho, ai ghét thì xua đuổi. Khi nghe tới tên mẹ, bé khóc lặng đi, chỉ nói:
    – “Con nhớ mẹ. Nhưng mẹ con không còn nữa.”

    Đêm đó, khi bé Na ngủ lại tạm trong cửa hàng tạp hóa nhà mình, chị Thảo trằn trọc cả đêm. Chị biết mình không thể làm ngơ. Dù cuộc sống không dư dả, dù một đứa trẻ nữa sẽ thêm gánh nặng, nhưng trong lòng chị không còn nghi ngờ: bé An đã dạy chị một bài học lớn về tình thương không nên có giới hạn.

    Sáng hôm sau, chị đến phường, làm đơn xin bảo lãnh tạm thời bé Na. Sau nhiều thủ tục, giấy tờ, sự xác minh từ công an và chính quyền địa phương, chị được chấp thuận làm người giám hộ trong thời gian chờ xác minh thân nhân hoặc thủ tục nhận nuôi lâu dài.

    Một tháng sau, trong chiếc tủ quần áo ngày nào, giờ là chỗ chứa quần áo mới tinh được chị Thảo mua cho cả hai đứa nhỏ – mỗi bé một ngăn. Căn phòng nhỏ, nhưng ấm áp hơn bao giờ hết.

    Bé Na không còn ở ngoài đường. Con đi học lớp 1 lại từ đầu, được chị Thảo dạy chữ mỗi tối. An thì vui vẻ hơn, hào hứng vì “bạn tủ” giờ đã thành “chị em giường bên”. Hai đứa hay vẽ tranh, chơi búp bê, làm đồ thủ công, và thi nhau kể chuyện trước giờ ngủ.

    Một tối nọ, chị Thảo nghe lén thấy bé An nói với em:
    – “Na nè, tủ quần áo của mình ngày xưa từng là nơi giấu bạn, bây giờ lại là nơi mình chia sẻ với nhau. Vậy là tụi mình không phải chơi tưởng tượng nữa, đúng không?”

    Na mỉm cười, gật đầu.

    Chị Thảo đứng lặng ngoài cửa, lòng tràn đầy cảm xúc. Đôi khi, một trái tim bé nhỏ cũng đủ mạnh mẽ để lay chuyển thế giới người lớn – để họ mở lòng, để họ học cách yêu thương không điều kiện.

    Đôi khi, những điều kỳ diệu không đến từ những phép màu, mà đến từ trái tim trong sáng của một đứa trẻ – nơi mà tình thương chưa từng bị giới hạn bởi hoàn cảnh hay nỗi sợ.

    Và đôi khi, một chiếc tủ đóng kín… lại là nơi bắt đầu cho một cánh cửa nhân ái được mở ra.

  • Cha nghèo đưa con gái đi thi bị giám đốc và quý tử ch/ế nh/;ạo, 30 phút sau họ phải cúi đầu

    Sáng tinh mơ, ông Tám đã dắt chiếc xe đạp cà tàng ra khỏi nhà. Trên yên sau là Lan – con gái ông – chuẩn bị bước vào kỳ thi tốt nghiệp lớp 12. Đôi mắt Lan ánh lên sự quyết tâm, còn ông Tám thì vừa đạp xe vừa thở dốc, mồ hôi lấm tấm thấm ướt lưng áo đã bạc màu.

    Đến cổng trường, ông dúi vào tay con gái chai nước lọc và ổ bánh mì:
    – “Ráng lên con. Ba không có gì nhiều, nhưng ba tin con sẽ làm được.”

    Lan gật đầu, siết chặt tay ba rồi bước vào cổng trường.

    Ngay lúc đó, chiếc xe ô tô đen bóng dừng trước cổng. Từ trong xe bước ra giám đốc Nam – một người đàn ông ăn mặc bảnh bao, cùng con trai là Trí – học sinh cùng dự thi. Trí mang tai nghe, mặc đồ hàng hiệu, ánh mắt liếc xéo những người xung quanh.

    Giám đốc Nam nhìn thấy ông Tám bên chiếc xe đạp rỉ sét thì bật cười:
    – “Xe đạp mà cũng đòi đưa con đi thi đại học à? Chắc thi cho vui chứ đâu có mơ được gì.”

    Trí thêm lời mỉa mai:
    – “Ba nói đúng. Mấy đứa như vậy học giỏi mấy rồi cũng quay về cuốc đất!”

    Ông Tám cúi đầu, im lặng. Lan chỉ nhìn họ rồi quay đi, không đáp.

    Bất ngờ, một tập giấy tờ rơi ra từ cặp của Trí mà hai cha con không hề hay biết. Giữa lúc cả hai đang chuẩn bị rời đi thì Trí hoảng hốt:
    – “Ba! Giấy báo thi của con đâu rồi?!”

    Hai cha con cuống cuồng tìm quanh xe. Lan lúc ấy đã bước qua cổng trường, nhưng nhìn thấy tập giấy nằm gần gốc phượng. Cô nhặt lên, thấy rõ tên Trí trên đó. Không chút ngần ngại, cô quay lại, chạy ra đưa:
    – “Anh đánh rơi giấy này nè. Không có là không được vào thi đâu.”

    Trí sững người, ngượng ngùng cầm lấy. Giám đốc Nam cũng lúng túng:
    – “Ờ… cảm ơn cháu. Cháu tốt bụng quá.”

    Lan chỉ gật đầu, cười nhẹ rồi quay đi.

    30 phút sau, trong phòng thi, Trí loay hoay mãi vẫn không làm được bài. Mồ hôi rịn trên trán, mắt liên tục liếc quanh. Trong lúc quẫn trí, Trí lén nhìn bài bạn bên cạnh thì bị giám thị bắt quả tang. Cậu bị lập biên bản và đình chỉ thi ngay tại chỗ.

    Trong khi đó, Lan bình tĩnh làm bài. Không phải vì cô quá giỏi, mà vì cô đã chuẩn bị nghiêm túc suốt cả một năm ròng. Hết giờ, cô lặng lẽ bước ra, vẫn là chiếc áo trắng giản dị, nét mặt điềm tĩnh và nhẹ nhõm.

    Ngoài sân, giám đốc Nam mặt mày tái mét khi biết con trai bị đình chỉ thi. Cả hai cha con chỉ biết im lặng, đứng gục đầu bên chiếc xe sang.

    Bên kia, ông Tám cầm chai nước rỗng, ánh mắt dõi theo con gái, không giấu được niềm xúc động. Thầy giám thị đi ngang qua, nhìn Lan, khẽ gật đầu:
    – “Con bé làm bài khá ổn, viết rõ ràng và có tư duy. Mấy đứa học sinh như vậy thật đáng quý.”

    Giám đốc Nam nghe thấy, quay đi. Trí cúi gằm mặt, không nói một lời. Còn ông Tám thì không cần phải nói gì. Vì ông biết, hôm nay, ông và con gái không cần xe đẹp, không cần danh tiếng… mà vẫn đủ để khiến người khác phải cúi đầu.

    Ở đời, sự tử tế không cần giàu sang. Và lòng kiên cường luôn sáng hơn mọi thứ phù phiếm.

  • Ngày chồng sang sống với bồ, vợ lẳng lặng mở két lấy 300 triệu rời nhà ra đi

    Linh năm nay 32 tuổi, nhân viên kế toán tại một công ty tư nhân. Từ ngày lấy Hoàng, cô lùi lại phía sau để chăm sóc gia đình. Mười năm hôn nhân, một đứa con trai 7 tuổi, tưởng rằng đã đủ để giữ chân người đàn ông từng hứa sẽ “chở che cả đời”. Nhưng hóa ra, lời hứa của đàn ông đôi khi nhẹ hơn cả làn khói thuốc.

    Hoàng là trưởng phòng kinh doanh, điển trai, nói chuyện có duyên, biết chiều phụ nữ. Lúc mới cưới, anh chăm Linh như công chúa. Nhưng từ khi công ty bắt đầu ăn nên làm ra, những buổi tiếp khách, tiệc tùng triền miên, Hoàng thay đổi.

    Linh phát hiện ra anh có người khác từ ba tháng trước. Tin nhắn, nước hoa lạ trên áo, thậm chí một lần cô thấy Hoàng gọi điện, mỉm cười dịu dàng như lúc xưa anh từng nói chuyện với mình. Nhưng Linh không đánh ghen, không khóc lóc. Cô lặng im. Đau đến mức nước mắt chẳng còn để rơi.

    Sáng hôm đó, khi mẹ chồng đang đi chợ, Hoàng xách vali ra khỏi nhà. Không nhìn Linh, anh chỉ nói gọn lỏn:

    – Anh sẽ sống với Lan một thời gian. Đừng gọi anh.

    Linh gật đầu. Không níu kéo. Sau khi Hoàng rời đi, cô lên phòng, mở két, lấy 300 triệu – khoản tiết kiệm lén để dành từ tiền chợ mẹ chồng đưa mỗi tháng. Cô chỉ mang theo vài bộ quần áo, mấy cuốn sách, và bức ảnh con trai đang cười toe toét.

    Khi trời bắt đầu tối, bà Thanh – mẹ chồng cô – nấu cơm xong không thấy Linh đâu. Gọi mấy cuộc không ai bắt máy, bà bắt đầu sốt ruột. Thằng Bin – cháu nội bà – hôm nay ở lại lớp học thêm buổi chiều. Linh không đón, bà phải tự đi. Đến khi trời mưa to, bà hoảng hốt gọi cho Hoàng:

    – Con về gấp. Hình như vợ mày bỏ nhà đi rồi!

    Hoàng càu nhàu trong điện thoại:

    – Má gọi nhầm người rồi. Giờ cô ta đi đâu, con không quan tâm.

    Nhưng khi nghe giọng mẹ nghẹn lại, Hoàng miễn cưỡng lái xe về. Vừa đến đầu cổng, điện thoại anh rung lên. Tin nhắn từ số lạ, kèm theo tấm ảnh Linh và một tờ giấy ly hôn đã ký sẵn:

    “Anh không cần tìm em. Con sẽ sống với em. Khi nào anh thật sự muốn làm cha, hãy đến.”

    Hoàng sững người. Đứng giữa cơn mưa, bàn tay anh run lên. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy trống rỗng đến đáng sợ.

    Linh không đi xa. Cô thuê một căn trọ nhỏ ở quận 9, cách nhà cũ gần 30km. Căn phòng chưa đến 20 mét vuông, nhưng với cô, nó là thế giới mới. Tự do, và không ai có thể tổn thương cô được nữa.

    Cô xin nghỉ việc ở công ty cũ – nơi chồng từng làm việc cùng. Bằng chút vốn liếng còn lại và khả năng kế toán, cô bắt đầu bán đồ handmade trên mạng: nến thơm, sổ tay, thiệp viết tay. Mỗi món hàng đều đính kèm mẩu giấy nhỏ viết bằng tay:

    “Hy vọng bạn luôn bình yên.”

    Thằng Bin chuyển trường theo mẹ. Ban đầu nó khóc nhiều vì nhớ bà nội và phòng ngủ màu xanh da trời ở nhà cũ. Nhưng Linh nhẹ nhàng nói:

    – Nhà mới nhỏ hơn, nhưng ở đâu có mẹ, có con – đó là tổ ấm.

    Đêm đó, hai mẹ con ôm nhau ngủ trên chiếc nệm trải dưới đất. Gió lùa qua khung cửa sổ ọp ẹp, nhưng lòng Linh lại thấy ấm hơn bao giờ hết.

    Trong khi đó, Hoàng sống cùng Lan – người tình anh quen trong một lần đi công tác. Cô trẻ hơn Linh, xinh đẹp, sành điệu. Ban đầu, mọi thứ như một cuộc phiêu lưu đầy kích thích. Nhưng chỉ sau vài tuần, anh bắt đầu thấy khó chịu với cách Lan tiêu xài hoang phí, hay càm ràm mỗi lần anh về trễ.

    Không có Linh nhắc nhở, lịch sinh hoạt của Hoàng rối tung. Quần áo không ai giặt, đồ ăn thì đặt qua app. Đến khi bị sếp nhắc nhở vì báo cáo sai số, anh chợt nhận ra – từ ngày Linh đi, cuộc sống anh như một căn phòng bừa bộn không có người dọn.

    Một tối, Hoàng tìm lại những bức ảnh cũ. Tấm ảnh Linh bế Bin lúc mới sinh – mắt cô quầng thâm nhưng môi vẫn cười rạng rỡ. Anh zoom vào ánh mắt ấy, cảm thấy như bị ai đó bóp nghẹt ngực.

    “Giá như…” – Anh buột miệng.

    Nhưng có những thứ, một khi đã rơi vỡ, đâu dễ lành lại.

    Ba tháng trôi qua kể từ ngày Linh dọn ra khỏi ngôi nhà từng là tổ ấm của cô. Sài Gòn vẫn mưa nắng thất thường, nhưng trong lòng Linh, một mùa đông dài đang dần đi qua.

    Công việc kinh doanh nhỏ của cô ngày càng ổn định. Những người khách đầu tiên quay lại đặt hàng lần hai, lần ba. Họ nhắn cho Linh những dòng tin ấm áp:
    “Nến của chị thơm nhẹ nhàng, dễ chịu quá.”
    “Tấm thiệp em làm giúp mình gửi lời xin lỗi. Bạn mình cảm động lắm!”

    Cô dần nhận ra giá trị của chính mình không nằm trong vai trò làm vợ ai, con dâu nhà nào. Cô – Nguyễn Thu Linh – là một người phụ nữ mạnh mẽ, đủ đầy, và biết yêu thương bản thân.

    Thằng Bin hòa nhập rất nhanh ở trường mới. Buổi tối, hai mẹ con cùng nhau học bài, vẽ tranh, và nói chuyện về mọi thứ trên đời.

    – Mẹ ơi, ba có gọi hỏi con đi học có vui không.

    Linh khựng lại. Tim cô vẫn nhói một chút mỗi khi nghe đến Hoàng. Nhưng cô mỉm cười.

    – Vậy con nói gì?

    – Con nói con sống với mẹ vui hơn, nhưng con vẫn nhớ ba.

    Linh vuốt tóc con:

    – Nhớ ba là bình thường. Nhưng con biết không, ba cũng đang học lại cách làm người lớn đấy.

    Còn Hoàng, sau thời gian đầu đắm chìm trong tự do ngắn hạn và những buổi tiệc vô nghĩa, anh bắt đầu cảm thấy trống rỗng. Lan, người tình từng khiến anh rạo rực, giờ trở thành cái bóng nhạt nhẽo trong căn hộ thuê sang trọng. Những bữa ăn đặt qua app, những cuộc trò chuyện toàn than phiền và so sánh.

    Một tối, Lan nổi nóng khi anh từ chối đưa cô đi Vũng Tàu dịp cuối tuần:

    – Anh nghĩ tôi ở cạnh anh để nghe mấy chuyện “suy nghĩ lại”? Tôi đâu phải vợ anh. Anh thấy tôi ngu như cô ta chắc?

    Hoàng chán ngán. Anh nhận ra, Lan chỉ thích anh khi anh còn có tiền, có vị trí – và quan trọng hơn, có vợ để làm nền cho những lần “đi trốn”.

    Sau trận cãi vã đó, Hoàng rời khỏi căn hộ, quay về nhà mẹ đẻ. Bà Thanh thấy con trai về thì mừng, nhưng lòng vẫn nặng trĩu.

    – Cái Linh nó không sai, Hoàng à. Sai là con – làm chồng mà không biết giữ lấy vợ.

    Hoàng cúi đầu. Lần đầu tiên trong đời, anh thấy mẹ mình – một người từng khắt khe với Linh – lại nói ra câu ấy.

    – Má muốn gặp cháu nội. Má nhớ nó lắm.

    Hoàng gật đầu. Và rồi, một buổi chiều thứ bảy, anh đứng trước cửa nhà trọ của Linh.

    Căn trọ nhỏ nằm giữa khu dân cư yên tĩnh. Trời đã ngớt mưa, nhưng mây còn xám xịt. Hoàng do dự mãi mới gõ cửa.

    Linh mở ra, thấy anh, ánh mắt chững lại. Cô mặc áo thun trắng, tóc cột cao, khuôn mặt không trang điểm nhưng rạng rỡ lạ thường.

    – Em có thể cho anh gặp con không?

    – Bin đi chơi với bạn rồi. Anh đến muộn một chút.

    Không khí giữa hai người lặng đi. Hoàng nhìn quanh căn phòng gọn gàng, vài món đồ thủ công xếp ngăn nắp trên kệ. Có lẽ lần đầu tiên anh mới thật sự nhìn thấy Linh – không phải người phụ nữ trong gian bếp nhà anh, mà là một cá thể độc lập, tự do và đầy sức sống.

    – Anh xin lỗi.

    Linh im lặng. Cô quay vào, rót cho anh ly trà nóng. Gió ngoài hiên làm những chuỗi hạt treo cửa sổ kêu lách cách.

    – Anh nghĩ lời xin lỗi có thể vá lại mọi thứ à?

    – Anh không mong em tha thứ. Chỉ mong em hiểu, anh… đã sai. Và… nếu em cho phép, anh muốn được làm cha đúng nghĩa. Dù là ở xa.

    Linh nhìn thẳng vào mắt Hoàng. Lần đầu tiên, không còn giận, không còn đau. Chỉ còn sự bình thản.

    – Em chưa từng ngăn anh làm cha. Nhưng nếu anh quay lại chỉ vì trống rỗng, vì thất bại, thì đừng. Bin không cần một người ba bất đắc dĩ. Nó cần một người ba biết giữ lời, biết trưởng thành.

    Hoàng cúi đầu. Ly trà trên tay anh đã nguội từ bao giờ.

    Anh rời đi trong im lặng.

    Tết năm đó, Linh nhận được món quà nhỏ: một hộp thiệp in tay – giống y như những mẫu cô từng làm, kèm mảnh giấy:
    “Chúc mẹ Bin năm mới bình an. Cảm ơn vì đã cho anh cơ hội nhìn lại.”

    Không ký tên. Nhưng Linh biết là của ai.

    Một năm sau.

    Cửa hàng nhỏ đầu tiên của Linh khai trương tại Quận 2 – tên là “Bình Yên Bé Xíu”. Cô thuê một góc phố nhỏ, sơn tường màu vàng nhạt, bày biện những món đồ thủ công cô yêu thích. Có nến thơm, có thiệp tay, và có cả những quyển sổ với dòng chữ:

    “Gửi người đã từng gục ngã, bạn mạnh mẽ hơn bạn nghĩ.”

    Hôm khai trương, rất đông bạn bè đến chung vui. Bà Thanh cũng đến, dắt theo thằng Bin. Bà ôm Linh thật lâu, thì thầm:

    – Má xin lỗi vì ngày xưa quá khắt khe. Má mừng vì con vẫn đứng vững.

    Hoàng cũng đến, đứng lặng một góc. Không chen vào, không xin lỗi thêm. Chỉ lặng nhìn Linh, giờ là một người phụ nữ vững vàng, rạng rỡ – không còn là “vợ của ai”, mà là chính cô.

    Khi tiệm bắt đầu đóng cửa, Linh ra hiệu với Hoàng:

    – Anh có muốn đưa Bin đi ăn kem không?

    Hoàng sững lại. Một tia hy vọng le lói trong mắt anh:

    – Có. Rất muốn.

    Linh không nói gì thêm. Chỉ gật đầu. Ngoài trời, nắng nhẹ rọi qua tán cây. Cơn mưa ngày cũ đã đi xa.

  • Bị cô giáo ph:ạt vì đi muộn 10 phút, 1 học sinh lớp 6 tu:vong sau đó

    Sự việc xảy ra với bé gái 12 tuổi đang khiến dư luận phẫn nộ.

    Saostar mới đưa tin “Bị giáo viên ph:at vì đi muộn 10 phút, bé gái 12 tuổi tu:vong sau đó”, nội dung chính như sau:  

    Dư luận tại Ấn Độ đang dậy sóng sau cái tu:vong thương tâm của một bé gái 12 tuổi, xảy ra chỉ vài ngày sau khi em bị giáo viên ph:at vì đến trường trễ 10 phút. Vụ việc đã làm dấy lên nhiều câu hỏi về tình trạng lạm dụng kỷ luật trong học đường, vốn bị cấm nhưng vẫn âm thầm tồn tại ở nhiều nơi.

    Theo truyền thông Ấn Độ, em Kajal Gond bị yêu cầu thực hiện 100 lần gập bụng vào ngày 8/11. Đáng chú ý, trong suốt quá trình, em vẫn phải đeo nguyên chiếc cặp sách nặng trên lưng. Ngay sau hình ph:at, Kajal bắt đầu than đau dữ dội ở phần lưng dưới và gần như không thể đứng thẳng. Khi trở về nhà, tình trạng sức khỏe của em nhanh chóng chuyển biến xấu, buộc gia đình phải đưa đi cấp cứu tại bệnh viện địa phương.

    Dù được chuyển đến Mumbai để tiếp tục điều trị chuyên sâu, Kajal đã tu:vong. Em trút hơi thở cuối cùng vào ngày 14/11, đúng Ngày Thiếu nhi của Ấn Độ, khiến vụ việc càng thêm nhức nhối.

    Gia đình nạn nhân cáo buộc rằng chính “hình ph:at vô nhân đạo” đã dẫn đến chuỗi biến chứng nghiêm trọng và cái tu:vong của em. Mẹ của Kajal cho biết con gái liên tục than đau cổ, đau lưng sau khi bị ép gập bụng và không thể cử động bình thường. Cha em kể lại: “Con bé khóc vì đau đớn, nói rằng nó không thể nhúc nhích phần lưng. Không đứa trẻ nào đáng bị đối xử như thế chỉ vì đi muộn”.

    Theo India Today, khi bị gia đình đối chất, giáo viên đưa ra hình ph:at đã phủ nhận trách nhiệm và cho rằng hành động của mình là “cần thiết”. Người này cho rằng phụ huynh trước đó từng phàn nàn giáo viên không làm tốt công việc dù đã thu học phí, nên việc xử ph:at nhằm “giữ kỷ luật lớp học”.

    Trường Shree Hanumant Vidya Mandir, nơi Kajal theo học hiện đang chìm trong làn sóng phẫn nộ của cộng đồng. Các phụ huynh yêu cầu nhà trường phải chịu trách nhiệm và đề nghị có biện pháp mạnh đối với giáo viên liên quan. Đảng Maharashtra Navnirman Sena (MNS) thậm chí tuyên bố sẽ yêu cầu đóng cửa trường cho đến khi vụ án hình sự được khởi tố. Theo nhóm này, không chỉ Kajal mà bốn học sinh khác cũng bị yêu cầu gập bụng 100 lần cùng ngày vì đi học muộn.

    Tuy nhiên, một số ý kiến trong trường cho rằng chưa thể xác định liệu hình ph:at có phải là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái tu:vong của Kajal hay không. Một lãnh đạo địa phương của MNS cũng tiết lộ nạn nhân từng có vấn đề sức khỏe trước đó, dù thông tin này chưa được kiểm chứng.

    Dù nguyên nhân cuối cùng vẫn đang được điều tra, vụ việc đã thổi bùng tranh cãi về hình ph:at thể xác trong nhà trường. Ấn Độ đã cấm hoàn toàn hình thức này, nhưng trên thực tế, nhiều báo cáo cho thấy nó vẫn xảy ra ở nhiều khu vực, đặc biệt tại những trường tư hoặc vùng nông thôn.

    Chính quyền hiện đã mở cuộc điều tra chính thức nhằm làm rõ trách nhiệm của các bên liên quan. Trong khi đó, cái tu:vong của Kajal vẫn là lời cảnh tỉnh đau lòng về sự cần thiết của một môi trường giáo dục an toàn, nơi trẻ em được tôn trọng thay vì bị trừng ph:at bằng bạo lực.

    Thanh niên Việt đưa tin “Chỉ trong 20 phút, toàn bộ mắt của cậu bé 8 tuổi bị ă:n m:òn: Nếu có thứ này ở nhà, hãy vứt đi ngay lập tức”, nội dung chính như sau: 

    Coco, 8 tuổi ở Trung Quốc mới học lớp 2 tiểu học. Ngày hôm đó, điểm thi được công bố và kết quả khá tốt. Để thưởng cho cậu bé, mẹ Coco đã mua cho cậu một vài túi đồ ăn vặt mà cậu yêu thích.

    Sau khi về nhà, Coco ngồi ở phòng khách, ăn đồ ăn nhẹ và xem phim hoạt hình. Mẹ đang bận chuẩn bị bữa tối trong bếp.

    Không lâu sau, tiếng hét thảm thiết của Coco đột nhiên vang lên từ phòng khách!

    Mẹ vội vã chạy ra ngoài, cảnh tượng trước mắt khiến bà gần như ngã quỵ.

    Coco che mắt phải, mặt đầy nước mắt và lăn lộn trên mặt đất vì đau đớn. Một chai nước giải khát bên cạnh đã bị biến dạng do vụ nổ, và nước đổ ra khắp sàn nhà.

    Mẹ ngay lập tức bế con, chạy ra khỏi nhà, gọi xe và đến thẳng bệnh viện. Toàn bộ quá trình chỉ mất không quá 20 phút.

    Nhưng sau khi bác sĩ khám cho cậu bé, ông ấy đã nói một điều khiến mọi người đều ngã gục: “Mắt phải của đứa trẻ bị mù hoàn toàn do mô nhãn cầu bị ă:n m:òn nghiêm trọng và không thể cứu được”.

    Chuyện gì thực sự đã xảy ra?

    Coco nhớ lại rằng khi đang ăn đồ ăn nhẹ, cậu nhìn thấy một chiếc túi nhỏ màu trắng trong túi đồ ăn và không biết nó dùng để làm gì.

    Cậu nhặt nó lên và ngửi trước, nhưng không thấy mùi gì cả. Cậu thấy điều này khá thú vị nên đã xé nó ra và đổ bột bên trong vào một chai nước uống còn một nửa.

    Ngay khi đổ vào, Coco nghe thấy một tiếng nổ lớn, rồi chai nước phát nổ, chất lỏng bắn tung tóe khắp nơi – bắn thẳng vào mắt phải của cậu bé.

    Lúc đó, cậu bé cảm thấy mắt mình nóng như lửa và lập tức mất đi thị lực.

    Và chiếc túi nhỏ mà cậu bé coi như đồ chơi chính là chất hút ẩm mà chúng ta thường thấy trong đồ ăn vặt!

    Chất hút ẩm có mặt ở hầu hết mọi hộ gia đình.

    Bạn đã bao giờ mua rong biển, các loại hạt, thịt bò khô, trái cây đóng hộp, bánh quy, thuốc men, giày dép, quần áo, đồ điện… hầu như tất cả đều sẽ bỏ một túi hút ẩm nhỏ vào bất cứ thứ gì sợ bị ẩm.

    Những gói nhỏ này thường có màu trắng. Một số trông giống như gói đường, một số trông giống như gói muối và một số thậm chí không có chữ nào trên đó nên không có dấu hiệu nguy hiểm nào cả.

    Trẻ em rất tò mò. Khi nhìn thấy thứ gì đó lạ, trẻ muốn chạm vào, ngửi và xé nó. Kết quả thật là thảm họa!

    Thành phần chất hút ẩm phổ biến nhất là vôi sống, còn gọi là canxi oxit.

    Khi vật này tiếp xúc với nước, nó sẽ tạo ra phản ứng hóa học dữ dội, giải phóng ngay lập tức một lượng nhiệt lớn và tạo ra chất lỏng kiềm mạnh có tính ă:n m:òn cực cao.

    Nó không chỉ dễ phát nổ mà còn có thể gây bỏng da.

    Khi chất lỏng này bắn vào mắt, nó có thể trực tiếp “hòa tan” các mô mắt và gây mù lòa suốt đời trong những trường hợp nghiêm trọng!

    Hãy làm những điều này ngay bây giờ, nó có thể cứu sống con bạn

    Để tránh những thảm kịch tương tự xảy ra lần nữa, hãy ghi nhớ cẩn thận những điểm sau:

    – Trước khi ăn đồ ăn vặt, người lớn nên kiểm tra: Nếu phát hiện có chất hút ẩm, chúng ta nên lấy ra ngay và vứt bỏ, không nên để trẻ em nhìn thấy.

    – Trẻ em phải được giám sát khi mở gói: Đặc biệt đối với trẻ em từ 6 đến 10 tuổi, những trẻ tò mò và thiếu phán đoán, cha mẹ phải luôn bên cạnh để nhắc nhở và nói cho các em biết không nên chơi với chất hút ẩm.

    – Không nên vứt bỏ chất hút ẩm một cách bừa bãi: Sau khi lấy chất hút ẩm ra, đừng vứt trực tiếp vào thùng rác. Tốt nhất là bạn nên bỏ nó vào trong túi rồi vứt đi để tránh trẻ em lục lọi.

    – Giải thích cho trẻ em về mối nguy hiểm của chất hút ẩm: Chúng ta phải dạy trẻ rằng chất hút ẩm không những không được ăn mà còn không được để tiếp xúc với nước, không được xé và không được chơi!

    Coco vừa ăn một bữa ăn nhẹ, xé một túi màu trắng và đổ vào bình nước của mình. Chỉ một hành động nhỏ như vậy đã khiến cậu bé phải trả giá mãi mãi. Vì sự an toàn của con bạn, hãy nhớ rằng: chất hút ẩm không phải là rác thải thông thường, mà là hàng nguy hiểm!

    Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!

  • Giá vàng trong nước hôm nay 18/11/2025

    Chốt phiên giao dịch 18/11, giá vàng miếng SJC niêm yết ở mức 147,3-149,3 triệu đồng/lượng (mua – bán), giảm 1,7 triệu đồng/lượng ở cả chiều mua vào và bán ra so với chốt phiên giao dịch hôm qua.

    Giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ của SJC giao dịch cuối phiên ở mức 145,3-147,8 triệu đồng/lượng (mua – bán), hạ 1,2 triệu đồng/lượng ở cả chiều mua và bán so với chốt phiên giao dịch hôm qua.

    Giá vàng nhẫn 9999 tại Doji giảm 900.000 đồng/lượng ở cả chiều mua và bán so với chốt phiên hôm qua, giao dịch ở mức 146-149 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra).

    Còn giá vàng nhẫn trơn của Bảo Tín Minh Châu chốt phiên ở mức 146,8-149,8 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), giảm 1,2 triệu đồng/lượng ở cả chiều mua và bán so với chốt phiên giao dịch hôm qua.

    Lúc 10h16′ ngày 18/11, giá vàng miếng SJC lại giảm xuống mức 147,3-149,3 triệu đồng/lượng (mua – bán), giảm 500.000 đồng/lượng ở cả chiều mua vào và bán ra so với mức niêm yết đầu giờ sáng nay.

    Tương tự, giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ của SJC hạ xuống mức 144,8-147,3 triệu đồng/lượng (mua – bán), cũng giảm 500.000 đồng/lượng ở cả chiều mua vào và bán ra so với mức mở cửa hôm nay.

    Giá vàng nhẫn 9999 tại Doji vẫn giữ nguyên mức niêm yết đầu giờ sáng nay, được giao dịch ở mức 146-149 triệu đồng/lượng (mua – bán).

    Giá vàng nhẫn trơn của Bảo Tín Minh Châu sáng nay niêm yết ở mức 146,5-149,5 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra), giảm 1,5 triệu đồng/lượng ở cả chiều mua vào và bán ra so với chốt phiên giao dịch hôm qua.

    Mở cửa phiên giao dịch hôm nay (18/11), giá vàng miếng SJC được niêm yết ở mức 147,8-149,8 triệu đồng/lượng (mua – bán), giảm 1,2 triệu đồng/lượng ở cả chiều mua vào và bán ra so với kết phiên giao dịch hôm qua.

    Giá vàng SJC tại Ngân hàng ACB đầu giờ sáng nay được giao dịch trong vùng giá 148-150 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra).

    Mua vào (đồng/lượng) Tăng/giảm Bán ra (đồng/lượng) Tăng/giảm
    SJC TP.HCM 147.300.000 – 1.700.000 149.300.000 – 1.700.000
    Doji Hà Nội 147.800.000 – 1.200.000 149.800.000 – 1.200.000
    Doji TP.HCM 147.800.000 – 1.200.000 149.800.000 – 1.200.000

      Bảng giá vàng miếng SJC và Doji cập nhật sáng 18/11

    Giá vàng nhẫn trong nước đầu giờ sáng nay cũng được các thương hiệu điều chỉnh đi xuống.

    Đầu phiên 18/11, giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ của SJC được giao dịch ở mức 145,3-147,8 triệu đồng/lượng (mua – bán), cũng giảm 1,2 triệu đồng/lượng ở cả chiều mua và bán so với mức chốt hôm qua.

    Giá vàng nhẫn 9999 tại Doji đầu giờ sáng nay niêm yết ở mức 146-149 triệu đồng/lượng (mua – bán), hạ 900.000 đồng/lượng ở cả 2 chiều so với mức chốt hôm qua.

    Mua vào (đồng/lượng) Tăng/giảm Bán ra (đồng/lượng) Tăng/giảm
    SJC 144.800.000 – 1.700.000 147.300.000 – 1.700.000
    Doji 146.000.000 – 900.000 149.000.000 – 900.000

    Bảng giá vàng nhẫn SJC và Doji niêm yết sáng 18/11

    Kết phiên giao dịch 17/11, giá vàng miếng SJC được niêm yết ở mức 149-151 triệu đồng/lượng (mua – bán), bằng với mức chốt tuần trước.

    Tương tự, giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ của SJC được giao dịch ở mức 146,5-149 triệu đồng/lượng (mua – bán), không đổi so với kết tuần qua.

    Giá vàng nhẫn 9999 tại Doji cũng giữ nguyên, được giao dịch ở mức 146,9-149,9 triệu đồng/lượng (mua – bán).

    Giá vàng thế giới hôm nay 18/11/2025

    Giá vàng thế giới sáng nay tiếp tục đi xuống. Lúc 8h28′ ngày 18/11 (giờ Việt Nam), giá vàng thế giới giao ngay ở mức 4.039,7 USD/ounce, giảm 30,3 USD/ounce so với đêm qua.

    Sáng 18/11, vàng thế giới quy đổi theo giá USD ngân hàng ở mức giá hơn 129,5 triệu đồng/lượng, đã bao gồm thuế và phí, thấp hơn khoảng 20,3 triệu đồng/lượng so với giá vàng trong nước.

    Lúc 20h ngày 17/11 (giờ Việt Nam), giá vàng giao ngay ở mức 4.070 USD/ounce. Hợp đồng vàng tương lai tháng 12 đạt mức 4.080 USD/ounce.

    Ngày 12/11, Chính phủ Mỹ chính thức hoạt động trở lại sau 43 ngày đóng cửa – đợt đóng cửa dài nhất trong lịch sử – sau khi Hạ viện thông qua dự luật chi tiêu ngân sách mà Thượng viện đã phê chuẩn hôm 10/11 và Tổng thống Donald Trump ký ban hành luật vào tối cùng ngày.

    Ngày 14/11, Tổng thống Trump ký sắc lệnh miễn thuế đối ứng cho một loạt nông sản nhập khẩu như cà phê, cacao, chuối, thịt bò và một số loại phân bón. Đây chủ yếu là các mặt hàng Mỹ không sản xuất được hoặc sản xuất không đủ.

    Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (Fed) tiếp tục có những bất đồng về việc có nên hạ lãi suất lần thứ ba trước cuộc họp chính sách cuối cùng trong năm. Đồng thời, những thay đổi sắp tới trong thành phần ủy ban hoạch định lãi suất đang bắt đầu ảnh hưởng đến định hướng chính sách của Fed trong năm tới.

    Theo FedWatch Tool, thị trường lãi suất tương lai hiện chỉ còn đặt cược khả năng 46% Fed hạ lãi suất 0,25 điểm phần trăm trong cuộc họp tháng tới, giảm so với hơn 50% của ngày hôm trước, hơn 70% của tuần trước và 95,5% cách đây một tháng.

    Vàng BTMC_4615.jpg
    Giá vàng trong nước giảm. Ảnh: Chí Hiếu

    Cục Thống kê Lao động Mỹ (BLS) thông báo sẽ công bố báo cáo việc làm tháng 9 vào thứ Năm (20/11), sau khi bị hoãn do việc Chính phủ Mỹ đóng cửa. BLS cũng sẽ công bố thu nhập điều chỉnh theo lạm phát của tháng 9 vào thứ Sáu (21/11). Các dữ liệu mới sẽ giúp làm rõ tình hình kinh tế Mỹ.

    Liên quan đến giá dầu, OPEC+ cho biết họ sẽ không cắt giảm sản lượng vào năm tới, dù dự báo dư cung toàn cầu có thể khiến giá dầu giảm.

    Một cuộc khảo sát của Bloomberg cho thấy OPEC+ dự kiến giữ nguyên mức sản lượng hiện tại. Mặc dù nhiều chuyên gia lo ngại dư cung dầu thô sẽ xuất hiện trong năm tới, nhưng tình trạng dư cung này không đủ mạnh để đẩy giá dầu xuống thấp và buộc OPEC+ phải đảo ngược các đợt tăng sản lượng đã thực hiện trong năm nay.

    Dự báo giá vàng

    Ole Hansen, Trưởng bộ phận Chiến lược Hàng hóa tại Saxo Bank, giữ quan điểm lạc quan về vàng trong ngắn hạn. Tuy nhiên, ông cảnh báo một đợt bán tháo mạnh trên thị trường chứng khoán, đặc biệt khi chỉ số S&P 500 dù chịu áp lực nhưng vẫn trụ trên vùng hỗ trợ 6.600 điểm, có thể gây áp lực lên hầu hết tài sản, ngoại trừ đồng yên Nhật.

    James Stanley, chiến lược gia thị trường cấp cao tại Forex, cũng nghiêng về xu hướng tăng giá, nhưng không kỳ vọng vàng sẽ sớm tạo bứt phá. Thị trường đang bước vào giai đoạn tích lũy tương tự các chu kỳ trước khi xuất hiện những nhịp tăng mạnh.

    Thị trường ghi nhận hoạt động chốt lời sau đà tăng quá mạnh. Chiến lược hợp lý lúc này là mua khi giá điều chỉnh về mức hỗ trợ và thận trọng khi vàng tiến gần các vùng kháng cự. Mốc 4.000 USD vẫn là vùng quan trọng và chỉ khi giá rơi xuống dưới 3.895 USD thì quan điểm tăng giá mới bị thách thức.

    Theo chuyên gia Michael Moor của MoorAnalytics, vàng vẫn có nguy cơ giảm giá. Dựa trên hệ thống phân tích kỹ thuật nhiều khung thời gian, Moor phân tích các tín hiệu gần đây đang cho thấy áp lực điều chỉnh gia tăng, đặc biệt khi vàng đã điều chỉnh giảm sau một loạt vùng giá cảnh báo trước đó.

    Một số tín hiệu ngắn hạn đã kích hoạt nhịp giảm gần đây và nếu vàng tiếp tục phá vỡ các vùng hỗ trợ kỹ thuật quan trọng, áp lực bán có thể kéo dài.

  • Xe buýt tông trúng xe bồn khiến 45 người tuong

    Sáng 17/11, một vụ tai nạn xe buýt nghiêm trọng đã xảy ra gần thành phố Medina của Saudi Arabia, khiến ít nhất 45 người thiệt mạng.

    Hiện trường vụ tai nạn. Ảnh: X

    Hiện trường vụ tai nạn. Ảnh: X

    Theo thông tin ban đầu, chiếc xe buýt va chạm với một xe bồn chở dầu diesel gần khu vực Mufrihat, cách Medina khoảng 25 km, khi đang di chuyển từ thánh địa Mecca đến Medina. Trên xe buýt có tổng cộng 46 hành khách là các tín đồ Hồi giáo hành hương Umrah người Ấn Độ. Vụ tai nạn khiến ít nhất 45 người thiệt mạng. 1 người may mắn thoát nạn và đang được điều trị tại bệnh viện.

    Thủ tướng Ấn Độ Narendra Modi đã gửi lời chia buồn sâu sắc với các gia đình nạn nhân, đồng thời cho biết Đại sứ quán Ấn Độ tại Riyadh và Tổng lãnh sự quán tại Jeddah đang cung cấp mọi hỗ trợ có thể.

    Trong khi đó, Thủ hiến bang Telangana, ông Revanth Reddy cho biết chính quyền bang đang liên hệ với Đại sứ quán Ấn Độ tại Riyadh và Bộ Ngoại giao để thực hiện các biện pháp cứu trợ khẩn cấp.

    Việc vận chuyển các tín đồ đến các địa điểm linh thiêng của Saudi Arabia thường xuyên tiềm ẩn nguy hiểm, đặc biệt trong các mùa hành hương Hajj và Umrah. Trước đó, vào tháng 3/2023, một xe buýt chở khách hành hương Umrah bốc cháy sau khi va chạm trên cầu, khiến 20 người thiệt mạng. Tháng 10/2019, 35 người nước ngoài cũng tử vong khi xe buýt va chạm với một xe hạng nặng gần Medina.

  • cuocsongngaymoi.com.vn Cụ ông 79 tuổi Hà Nội đến ngân hàng tất toán sổ tiết kiệm 250 triệu đồng nhưng nhận lại 0 đồng –

    Cụ ông ở Hà Nội đến ngân hàng rút 250 triệu nhưng bị từ chối.
    Tạp chí Nhịp sống Thị trường đã đăng tải bài viết với tiêu đề “Cụ ông 79 tuổi Hà Nội đến ngân hàng tất toán sổ tiết kiệm 250 triệu đồng nhưng nhận lại 0 đồng”. Nội dung như sau:

    Ngày 08/7/2025, Công an phường Hà Đông phối hợp với nhân viên Ngân hàng GP Bank chi nhánh Hà Đông đã kịp thời phát hiện, ngăn chặn một vụ lừa đảo chiếm đoạt tài sản của một cụ ông sống trên địa bàn.

    Theo đó, khoảng 8h30 cùng ngày, ông L (sinh năm 1946, trú tại phường Hà Đông, Hà Nội) đến Ngân hàng GP Bank chi nhánh Hà Đông (số 198 đường Quang Trung, phường Hà Đông) yêu cầu rút toàn bộ số tiền tiết kiệm 250 triệu đồng để chuyển vào tài khoản khác.

    Khi được hỏi, ông L. cho biết đây là tài khoản của con dâu mình. Trong quá trình giao dịch, chị Trần Thị Mai – nhân viên ngân hàng, nhận thấy ông L có nhiều biểu hiện bất thường như lo lắng, bồn chồn, liên tục giục chuyển tiền gấp. Nhận định đây có thể là một trường hợp bị lừa đảo chiếm đoạt tài sản, chị Mai đã kịp thời báo tin cho Công an phường Hà Đông.

    Ngay sau khi tiếp nhận thông tin, Công an phường Hà Đông đã khẩn trương đến trụ sở ngân hàng để xác minh. Tại đây, lực lượng Công an đã gặp gỡ, trao đổi và trấn an tinh thần cụ ông. Sau khi bình tĩnh lại, ông L. cho biết đã nhận được tin nhắn từ một tài khoản Zalo lạ.

    Đối tượng gửi cho ông hình ảnh các “quyết định truy nã”, “lệnh bắt tạm giam” liên quan đến con dâu ông – chị T., với lý do liên quan đến một vụ việc vi phạm pháp luật. Các đối tượng yêu cầu ông L. chuyển 250 triệu đồng vào một tài khoản ngân hàng để “xác minh” sự liên quan của người thân.

    Do tuổi cao và tâm lý lo sợ ảnh hưởng đến con cháu, ông L. đã vội vã thực hiện theo yêu cầu của đối tượng. Tuy nhiên, nhờ sự phối hợp nhạy bén của nhân viên ngân hàng và lực lượng Công an, vụ việc đã được ngăn chặn kịp thời, không để xảy ra hậu quả.

    Công an phường Hà Đông đã tiến hành giải thích, tuyên truyền để ông L. hiểu rõ thủ đoạn của các đối tượng lừa đảo và hướng dẫn các biện pháp phòng ngừa cần thiết. Sau khi được tuyên truyền, ông L. đã nhận thức rõ vấn đề và không thực hiện giao dịch rút tiền.

    Công an TP Hà Nội khuyến cáo người dân, đặc biệt là người cao tuổi, cần nâng cao cảnh giác trước các cuộc gọi, tin nhắn từ người lạ mạo danh cơ quan chức năng, không thực hiện chuyển tiền vào các tài khoản không rõ ràng. Khi phát hiện nghi vấn, cần nhanh chóng báo cho cơ quan Công an nơi gần nhất để được hỗ trợ, xử lý kịp thời.

    Theo thông tin từ báo Lao động đăng tải “Bắt người nước ngoài lập website gi:ả mạo ngân hàng để chiế:m đo:ạt tiền” với nội dung chính như sau:

    Theo cơ quan công an, ngày 27.9.2025, Thiệu Văn (sinh năm 1994, trú tại thôn Gia Cấu, khu Trịnh Dương, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc) nhập cảnh vào Việt Nam qua Cảng hàng không quốc tế Nội Bài và thuê một căn homestay ở phường Cầu Giấy (TP Hà Nội) sinh sống từ đó đến nay.

    Khi nhập cảnh, đối tượng mang theo máy tính mini và thiết bị phát sóng để thực hiện hành vi xâm nhập vào mạng máy tính, viễn thông, chiếm quyền kiểm soát tài khoản ngân hàng với mục đích chiế:m đo:ạt tài sản.

    Trong thời gian ở Việt Nam, Thiệu Văn thường xuyên liên lạc qua ứng dụng Internet với đồng bọn ở Trung Quốc. Đối tượng được cung cấp tiền để mua một trạm phát điện dạng pin dự phòng.

    Ngày 25.10.2025, Văn đến một cửa hàng tiện ích trên phố Dương Quảng Hàm (phường Nghĩa Đô, TP Hà Nội) mua trạm phát điện trị giá 6,21 triệu đồng. Hai ngày sau, đối tượng nhận hàng, mang về nơi ở để lắp ráp thành thiết bị phát sóng.

    Trong các ngày 29, 30 và 31.10.2025, Văn mang vali chứa các thiết bị nói trên đến nhiều khu vui chơi, trung tâm thương mại, nơi tập trung đông người và kích hoạt thiết bị để hỗ trợ đồng bọn ở Trung Quốc xâm nhập trái phép vào mạng máy tính, mạng viễn thông hoặc phương tiện điện tử của người khác nhằm chiế:m đo:ạt tài sản.

    Thủ đoạn của nhóm này là sử dụng máy tính gi:ả lập website của ngân hàng, gửi thông báo tới người dùng kèm đường link gi:ả, yêu cầu đăng nhập để “xác thực thông tin”. Khi khách hàng nhập tài khoản và mật khẩu, các đối tượng ngay lập tức chiế:m đo:ạt và rút toàn bộ tiền trong tài khoản.

    Theo điều tra, mỗi ngày Thiệu Văn thực hiện hành vi trong khoảng 4 tiếng, sau đó quay về homestay nghỉ ngơi.

    Chiều 3.11.2025, khi đang hoạt động tại khu vực trước cửa Tràng Tiền Plaza (phường Cửa Nam, TP Hà Nội), đối tượng bị Công an phường Cửa Nam phát hiện, bắt giữ, thu giữ toàn bộ tang vật liên quan.

    Hiện, cơ quan công an đã khởi tố vụ án, khởi tố bị can, tạm giam Thiệu Văn về hành vi xâm nhập trái phép vào mạng máy tính, mạng viễn thông hoặc phương tiện điện tử của người khác nhằm chiế:m đo:ạt tài sản, đồng thời mở rộng điều tra đường dây tội phạm công nghệ cao có yếu tố nước ngoài.

    Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!

  • Chồng ng;ủ với người yêu cũ ngay đêm tân hôn, sáng hôm sau tôi vẫn niềm nở pha cà phê cho anh

    Tôi lấy chồng năm 28 tuổi. Không quá trẻ, cũng chẳng già, đủ để hiểu hôn nhân không phải cái áo cưới màu trắng, mà là một cuộc đánh cược dài hơi. Đám cưới của chúng tôi rình rang cả xóm. Mẹ tôi khóc từ lúc rước dâu cho đến tận cổng. Còn mẹ chồng thì cười rạng rỡ, nói đi nói lại với hàng xóm rằng tôi là “đứa con dâu chuẩn chỉ và biết điều”.

    Nhưng hóa ra, cái ngày tôi bước chân vào nhà chồng, cũng là ngày tôi bắt đầu nhìn rõ bộ mặt thật của một người đàn ông: chồng tôi – Huy.

    1. Đêm tân hôn bị phản bội

    Sau tiệc cưới, tôi thay váy, xõa tóc, trang điểm nhẹ rồi ngồi trên giường chờ anh. Hơi mệt nhưng lòng vẫn ấm áp. Làm sao mà không vui được, khi tôi sắp bắt đầu một cuộc sống mới?

    Nhưng Huy vào phòng, tắm rửa vội vàng… rồi cầm điện thoại bước ra ban công.

    Anh nói nhỏ, giọng run run:
    “Ừ, anh ra ngay. Em đừng khóc nữa.”

    Tôi chợt đứng hình.
    Ai?
    Ai đang khóc?
    Ai khiến chồng tôi – một chú rể mới cưới chưa đầy 2 tiếng – phải bước ra ngoài?

    Tôi mở cửa hé nhìn. Anh thay áo, xịt nước hoa, vuốt tóc rồi lao xuống cầu thang.

    Một thoáng nghi ngờ khiến tim tôi vỡ ra, nhưng tôi không khóc.
    Tôi chỉ thấy trong lòng lạnh ngắt.

    Tôi nhẹ nhàng bám theo, bước từng bậc thật chậm.
    Cánh cổng mở ra.
    Ánh đèn xe máy hắt vào mặt một cô gái trẻ đứng bên vệ đường.

    Tôi không nhìn nhầm.
    Đó là Thủy – người yêu cũ của chồng tôi, cô gái mà anh từng dành cả tuổi thanh xuân.

    Cô ta lao đến ôm anh, nghẹn giọng:
    – Em không chịu nổi… Tại sao anh cưới cô ấy? Tại sao anh bỏ em?

    Huy ôm lấy cô ta, vuốt tóc đầy dịu dàng:
    – Anh xin lỗi… Đêm nay em cần anh, anh không thể để em một mình.

    Tôi đứng sau gốc cây, gió đêm rít qua vai.
    Lòng tôi không còn cảm giác.
    Như thể tôi không còn là cô dâu mới cưới nữa, mà biến thành một kẻ quan sát cuộc đời của chính mình.

    Rồi họ lên xe đi.
    Đêm tân hôn của tôi kết thúc bằng tiếng động cơ nhỏ dần trong bóng tối.

    2. Tôi không la hét – tôi cười

    Khi Huy lén lút trở về nhà lúc hơn 3 giờ sáng, tôi vẫn ngồi trước bàn trang điểm. Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt tôi – bình tĩnh đến đáng sợ.

    Huy giật mình:
    – Em… em chưa ngủ à?

    Tôi mỉm cười:
    – Chờ anh. Hai vợ chồng mà… đêm nay là đêm tân hôn mà anh.

    Anh lảng tránh, miệng lắp bắp:
    – Anh… anh ra ngoài uống với tụi bạn…

    Tôi tiến lại gần, đặt tay lên vai anh, thì thầm:
    – Bạn cũ… hay người yêu cũ?

    Anh tái mặt. Tôi đặt ngón tay lên môi anh, nở nụ cười hiền đến lạ:
    – Không sao đâu. Em hiểu mà.

    Sự bình thản của tôi khiến anh hoảng sợ hơn cả một trận cãi vã.

    Anh cúi đầu, lúng túng:
    – Em… đừng nghĩ bậy…

    – Em không nghĩ bậy. – Tôi chậm rãi. – Em chỉ nghĩ đúng thôi.

    Huy im lặng suốt buổi sáng hôm sau, còn tôi vẫn vui vẻ, vẫn pha cà phê cho anh, vẫn cười nói với mẹ chồng như chưa từng có chuyện gì.

    Thứ làm đàn ông sợ nhất không phải tiếng khóc… mà là sự im lặng ngọt ngào của đàn bà.

    3. Tôi bắt đầu “trả thù” bằng sự tử tế

    Tôi chăm sóc bố mẹ chồng hết mực:
    – Sáng pha trà.
    – Chiều nấu cơm.
    – Tối xoa bóp cho bà.

    Tôi đối xử với Huy như một người vợ chuẩn mực:
    – Áo quần anh lúc nào cũng thơm phức.
    – Cơm canh nóng hổi chờ anh.
    – Lời nói nhẹ như gió.

    Huy bắt đầu thấy tội lỗi.
    Anh đi làm về sớm hơn.
    Anh nhìn tôi lâu hơn.
    Và mỗi khi tôi mỉm cười, anh càng hoảng loạn – như thể tôi biết điều gì đó mà anh không biết tôi biết.

    Tôi âm thầm thu thập mọi thứ:
    – Tin nhắn
    – Cuộc gọi
    – Email
    – Lịch sử vị trí

    Tất cả đều được tôi lưu vào một ổ cứng đặt mật khẩu.

    Tôi không khóc.
    Tôi chỉ đợi.

    4. Ngày tôi khiến mọi thứ vỡ tung

    Một tháng sau đám cưới, gia đình chồng tổ chức bữa cơm lớn – có cả họ hàng, chú bác, người quen.

    Tôi bưng mâm cơm lên, đặt xuống bàn rồi mỉm cười:

    – Con có chuyện muốn nói… về anh Huy.

    Huy run lên.
    Mẹ chồng cười:
    – Hai đứa có tin vui rồi đúng không?

    Tôi lắc đầu.
    – Không ạ. Con chỉ muốn chia sẻ một chuyện nhỏ… chuyện đêm tân hôn.

    Cả bàn im phăng phắc.
    Huy đứng bật dậy:
    – Em! Không được!

    Tôi đặt điện thoại lên bàn.
    Những đoạn ghi âm vang lên rõ mồn một: tiếng họ gặp nhau, tiếng xin lỗi, tiếng ôm, tiếng nức nở.

    Cả họ chết lặng.

    Mẹ chồng tôi ngã khụy xuống ghế:
    – Trời đất ơi… Huy ơi là Huy…

    Huy quỳ xuống:
    – Em… em đừng làm thế… Anh sai rồi… Anh xin lỗi…

    Tôi nhìn anh – ánh mắt không còn chút yêu thương nào:
    – Em chưa từng định làm to chuyện. Nhưng anh không biết dừng lại.

    Tôi đặt tờ đơn ly hôn lên bàn:
    – Em ký rồi. Anh ký nốt là xong.

    Anh bật khóc:
    – Anh không muốn ly hôn! Anh hứa sẽ cắt đứt! Anh sẽ bù đắp cho em cả đời!

    Tôi nhẹ nhàng, bình thản – như đêm tân hôn anh bỏ tôi đi:
    – Em cũng sẽ bù đắp cho anh…
    – Bằng cách giải thoát anh.

    5. Đòn trả thù cuối cùng

    Tôi rời đi trong sự hoảng loạn của anh và sự ê chề của cả gia đình.

    Nhưng tôi chưa kết thúc.

    Một tuần sau, người yêu cũ của Huy – Thủy – đăng Facebook thông báo đã đính hôn… với một chàng Việt kiều.

    Tôi biết mà.
    Tôi đã gửi cho cô ta tất cả bằng chứng Huy phản bội vợ, phản bội cô.
    Một người đàn bà bị tổn thương… sẽ không dại gì gắn đời với một người đàn ông tồi.

    Huy gọi cho tôi, giọng vỡ nát:
    – Em… sao em làm vậy?

    Tôi mỉm cười qua điện thoại:
    – Anh ngoại tình ngay đêm tân hôn.
    – Em chỉ… trả lại anh đúng những gì anh đã chọn.

    6. Kết thúc – và cũng là bắt đầu của tôi

    Tôi chuyển ra ở riêng, thuê một căn hộ nhỏ, bắt đầu một cuộc sống mới.
    Không ai đoán được tôi dịu dàng đến thế, lại có thể trả thù một cách sắc lạnh đến vậy.

    Nhưng phụ nữ là thế:
    Một khi đã tỉnh táo, họ đáng sợ hơn bất kỳ ai.

    Huy đến giờ vẫn tha thiết xin quay lại.
    Nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng nói:

    – Đêm anh chọn cô ta… là đêm em chọn rời khỏi cuộc đời anh.

    Tôi không khóc một giọt nào trong cả cuộc hôn nhân ấy.
    Và như thế… tôi thắn