Blog

  • Vì sao пgườι ta lạι gọι 1 пgҺìп là 1k? Cȃu trả lờι kҺȏпg pҺảι aι cũпg Ьιết

    Nhiều người thường hay sử dụng chữ K thay cho đơn vị nghìn, bạn có biết vì sao không?

    Ngày nay, thế hệ trẻ thường dùng chữ ”K” thay cho ký hiệu tiền. Ví dụ như 200k = 200.000 VND, 20k = 20.000 VND… Tuy nhiên không phải ai cũng hiểu tại sao “1k” lại bằng 1.000?

    Vì sao người ta lại gọi 1 nghìn là 1k?

    Thực tế, chữ “K” đứng sau một số nào đó là viết tắt của từ kilo, một tiền tố được viết liền trước một đơn vị đo lường quốc tế để chỉ bội số lớn gấp 10^3 hay 1.000 lần.

    Tiền tố kilo có nghĩa là “nghìn”, có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp. Năm 1795, tiền tố này được nhóm nghiên cứu của nhà hoá học người Pháp Antoine Lavoisier thông qua và đến năm 1799 nó được đưa và hệ mét ở Pháp. Ví dụ, 1.000m=1km.

    Bội số kilo còn được sử dụng trong các đơn vị đo lường khác kilogram, kilobyte…

    Ngoài ra, năm 2000 có 1 sự kiện khủng khiếp đã xảy ra với hàng triệu máy vi tính trên toàn cầu. Trước đó, vì để đơn giản nên người lập trình hệ thống chỉ dùng 2 con số cuối để chỉ năm. Ví dụ, 1999 là 99, 1900 là 00… Nhưng đến năm 2000, máy tính sẽ hiểu rằng năm 2000 là năm 1900 vì 2 số cuối để chỉ năm giống nhau.

    Đến lúc này, những máy tính có sử dụng hàm năm (YEAR) sẽ làm việc sai hết và để lại hậu quả khôn lường. Vì vậy, nhằm sửa chữa sai sót lập trình trên, người ta đã đưa ra 1 chiến dịch trên toàn thế giới để đưa đủ 4 chữ số của năm vào máy tính. Sự kiện năm 2000 này được gọi là sự kiện Y2K (sự cố năm 2000).

    Chính vì những lý do trên mà hiện nay một số người thường hay lấy bội số kilo để biểu thị đơn vị hơn kém nhau 1000 lần hay hiểu đơn giản là dùng chữ K thay thế cho 3 số 0 (000).

  • Vì sao пgườι ta lạι gọι 1 пgҺìп là 1k? Cȃu trả lờι kҺȏпg pҺảι aι cũпg Ьιết

    Nhiều người thường hay sử dụng chữ K thay cho đơn vị nghìn, bạn có biết vì sao không?

    Ngày nay, thế hệ trẻ thường dùng chữ ”K” thay cho ký hiệu tiền. Ví dụ như 200k = 200.000 VND, 20k = 20.000 VND… Tuy nhiên không phải ai cũng hiểu tại sao “1k” lại bằng 1.000?

    Vì sao người ta lại gọi 1 nghìn là 1k?

    Thực tế, chữ “K” đứng sau một số nào đó là viết tắt của từ kilo, một tiền tố được viết liền trước một đơn vị đo lường quốc tế để chỉ bội số lớn gấp 10^3 hay 1.000 lần.

    Tiền tố kilo có nghĩa là “nghìn”, có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp. Năm 1795, tiền tố này được nhóm nghiên cứu của nhà hoá học người Pháp Antoine Lavoisier thông qua và đến năm 1799 nó được đưa và hệ mét ở Pháp. Ví dụ, 1.000m=1km.

    Bội số kilo còn được sử dụng trong các đơn vị đo lường khác kilogram, kilobyte…

    Ngoài ra, năm 2000 có 1 sự kiện khủng khiếp đã xảy ra với hàng triệu máy vi tính trên toàn cầu. Trước đó, vì để đơn giản nên người lập trình hệ thống chỉ dùng 2 con số cuối để chỉ năm. Ví dụ, 1999 là 99, 1900 là 00… Nhưng đến năm 2000, máy tính sẽ hiểu rằng năm 2000 là năm 1900 vì 2 số cuối để chỉ năm giống nhau.

    Đến lúc này, những máy tính có sử dụng hàm năm (YEAR) sẽ làm việc sai hết và để lại hậu quả khôn lường. Vì vậy, nhằm sửa chữa sai sót lập trình trên, người ta đã đưa ra 1 chiến dịch trên toàn thế giới để đưa đủ 4 chữ số của năm vào máy tính. Sự kiện năm 2000 này được gọi là sự kiện Y2K (sự cố năm 2000).

    Chính vì những lý do trên mà hiện nay một số người thường hay lấy bội số kilo để biểu thị đơn vị hơn kém nhau 1000 lần hay hiểu đơn giản là dùng chữ K thay thế cho 3 số 0 (000).

  • Rộ tin đã cứu được tài xế xe đầu kéo bị lũ cuốn trôi ở Quảng Trị, cơ quan chức năng lên tiếng

    Trên mạng xã hội hiện đang lan truyền thông tin đã tìm thấy tài xế điều khiển xe đầu kéo bị lũ cuốn trôi ở Quảng Trị. Cơ quan chức năng mới đây đã lên tiếng về chuyện này.

    Theo báo Lao Động cho biết, sáng 19/11, Đồn Biên phòng Cửa khẩu quốc tế La Lay (Bộ đội Biên phòng tỉnh Quảng Trị) cho biết đến 9 giờ cùng ngày, các lực lượng vẫn đang khẩn trương rà soát hiện trường nhằm tìm kiếm tài xế bị lũ cuốn trôi khi điều khiển xe đầu kéo qua cầu tràn A Rông Trên (xã La Lay). Công tác cứu hộ gặp nhiều khó khăn do dòng nước suối vẫn chảy xiết, địa hình hiểm trở và phạm vi tìm kiếm rộng.
    tai-xe-xe-tai-bi-lu-cuon-2Chiếc xe bị nước lũ cuốn khi cố ý vượt ngầm tràn đang ngập nước. Ảnh: Người dân cung cấp
    Chiều 18/11, lực lượng tìm kiếm đã phát hiện một chiếc quần, thắt lưng và chìa khóa trôi dạt vào bờ suối thuộc xã Tà Rụt, cách vị trí xảy ra sự cố khoảng 5 km. Người thân xác nhận đây là vật dụng của tài xế Nguyễn Văn Th (SN 1977, trú phường Ba Đồn, tỉnh Quảng Trị).
    tai-xe-xe-tai-bi-lu-cuon-11Lực lượng chức năng tìm được chiếc quần, chìa khóa xác định là của tài xế xe đầu kéo bị lũ cuốn. Ảnh: H. Nguyên
    Trước một số thông tin trên mạng xã hội lan truyền rằng tài xế đã được cứu sống, ông Lê Quang Thạch, Chủ tịch UBND xã La Lay, bác bỏ và khẳng định đây là tin bịa đặt. Ông cho biết các lực lượng chức năng đang mở rộng khu vực tìm kiếm trong sáng nay, đồng thời đề nghị người dân không chia sẻ thông tin chưa kiểm chứng.
    tai-xe-xe-tai-bi-lu-cuon-3Ô tô tải thời điểm mắc kẹt ở bãi cạn giữa lòng sông. Ảnh: Nghĩa Đức
    Từ ngày 17/11 đến nay, hàng trăm lượt cán bộ, chiến sĩ thuộc biên phòng, quân sự, công an, dân quân, lực lượng SOS cùng người dân hai xã La Lay và Tà Rụt đã được huy động để tìm kiếm nạn nhân cả trên bờ lẫn dọc theo dòng suối.
    tai-xe-xe-tai-bi-lu-cuon-4Ô tô tải được đưa lên bờ. Ảnh: Nghĩa Đức
    Trước đó, khoảng 12 giờ ngày 17/11, dù khu vực đã được cảnh báo ngập sâu nguy hiểm, tài xế Th vẫn điều khiển xe đầu kéo BKS 75H-00713 vượt qua ngầm tràn A Rông Trên và bị dòng nước lũ cuốn trôi. Sau khi nước rút, chiếc xe được tìm thấy cách vị trí ngầm tràn khoảng 50 m, trong tình trạng bị xô ngã và hư hỏng nặng.

    https://sohuutritue.net.vn/ro-tin-da-cuu-duoc-tai-xe-xe-dau-keo-bi-lu-cuon-troi-o-quang-tri-co-quan-chuc-nang-len-tieng-d335398.html

  • Thực hư thông tin cứu được tài xế xe đầu kéo bị lũ cuốn ở Quảng Trị

    Cơ quan chức năng xác nhận chưa tìm thấy tài xế xe đầu kéo bị lũ cuốn mất tích, thông tin đã cứu được lan truyền trên mạng là bịa đặt.

    Thực hư thông tin cứu được tài xế xe đầu kéo bị lũ cuốn ở Quảng Trị
    Lực lượng chức năng tìm được chiếc quần, chìa khóa xác định là của tài xế xe đầu kéo bị lũ cuốn. Ảnh: H. Nguyên
    Sáng 19.11, Đồn Biên phòng Cửa khẩu quốc tế La Lay (Bộ đội Biên phòng tỉnh Quảng Trị) cho biết, đến 9h sáng cùng ngày các lực lượng vẫn đang tiếp tục rà soát hiện trường để tìm kiếm tài xế bị lũ cuốn trôi khi điều khiển xe đầu kéo qua cầu tràn A Rông Trên (xã La Lay). Công tác tìm kiếm gặp nhiều trở ngại do dòng suối còn chảy xiết.

    Trước đó, chiều 18.11, lực lượng tìm kiếm phát hiện một chiếc quần, thắt lưng và chìa khóa trôi dạt vào bờ suối thuộc xã Tà Rụt, cách vị trí gặp nạn khoảng 5 km. Người thân xác nhận đây là vật dụng của tài xế Nguyễn Văn Th. (SN 1977, trú phường Ba Đồn, tỉnh Quảng Trị).

    Trước thông tin trên mạng xã hội xuất hiện clip nói rằng đã cứu được tài xế xe tải, ông Lê Quang Thạch – Chủ tịch UBND xã La Lay khẳng định đây là thông tin bịa đặt. Các lực lượng vẫn đang khẩn trương mở rộng khu vực tìm kiếm trong sáng nay.

    Từ ngày 17.11 đến nay, hàng trăm lượt cán bộ, chiến sĩ biên phòng, quân sự, công an, dân quân cùng lực lượng SOS và người dân hai xã La Lay, Tà Rụt đã được huy động để tìm kiếm nạn nhân.

    Trước đó, khoảng 12h ngày 17.11, dù khu vực đã được cảnh báo ngập sâu nguy hiểm, tài xế Th. vẫn điều khiển xe đầu kéo BKS 75H-00713 vượt ngầm tràn A Rông Trên và bị lũ cuốn trôi. Sau khi nước rút, phương tiện được tìm thấy ở vị trí cách ngầm tràn khoảng 50 m, bị xô ngã và hư hỏng nặng.

  • Khi một người đàn ông hôn bạn ở 2 nơi này, chứng tỏ anh ấy yêu bạn rất nhiều –

    Khi một người đàn ông hôn bạn ở 2 nơi này, chứng tỏ anh ấy yêu bạn rất nhiều

    Khi một người đàn ông say mê một người phụ nữ, đôi mắt anh ta sẽ tràn đầy sự ngọt ngào, ấm áp và chiều chuộng. Và khi hôn, anh cũng sẽ nhẹ nhàng, quan tâm đến cảm xúc của bạn.

    Với đn ông, nụ hôn có thể là một hành vi bản năng, nhưng đó cũng là một cách thể hiện tình cảm gián tiếp. Từ nụ hôn của một người đàn ông, bạn có thể thấy được thế giới cảm xúc bên trong của anh ấy.

    Và, chỉ khi một người đàn ông hôn bạn ở 2 nơi này thì mới được gọi là tình yêu đích thực.

    (Ảnh minh họa)

    Cửa hàng bán lẻ thời trang tốt nhất

    1. Hôn lên vết thương của bạn

    Vết thương của người phụ nữ tượng trưng cho quá khứ. Vết thương tuy đã lành và không còn rỉ máu, đau nữa nhưng không có nghĩa là mọi chuyện đã qua.

    Những vết sẹo trên cơ thể con người ghi lại quá khứ của một người. Nếu một người đàn ông sẵn sàng hôn lên vết thương của bạn, hoặc trao cho bạn cái ôm, nụ hôn khi nghe bạn kể về quá khứ đau thương của mình thì điều đó có nghĩa là anh ấy thực sự quan tâm đến bạn.

    Anh ấy không chỉ trân trọng bạn của hiện tại mà còn trân trọng quá khứ của bạn. Không những vậy, việc chàng hôn lên vết thương của bạn còn muốn nhắn nhủ rằng: “Từ nay em là người phụ nữ của anh, anh sẽ không bao giờ để em bị tổn thương nữa!”.

    (Ảnh minh họa)

    Không ai sinh ra đã mạnh mẽ, kiên cường. Phụ nữ dù bề ngoài mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa thì bên trong họ rất mỏng manh và yếu đuối. Chẳng qua, sự yếu đuối đó và những giọt nước mắt, họ chỉ thể hiện trước mặt người đàn ông họ yêu mà thôi.

    Nếu một người phụ nữ khóc, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương. Lúc này, nếu người đàn ông đó thật lòng yêu bạn, anh ta sẽ cảm thấy vô cùng xót xa, đau lòng. Anh sẽ ôm bạn vào lòng, lau nước mắt cho bạn, thậm chí chẳng ngại ngần gì mà hôn lên những giọt nước mắt đang lăn dài trên má bạn.

    Ngược lại, nếu người đàn ông thờ ơ với những giọt nước mắt của bạn thì chứng tỏ trong lòng anh ta không có bạn. Cho nên, bạn vui hay buồn, anh ta mới không quan tâm như vậy.

    Đôi khi một cử chỉ nhỏ cũng có thể nói lên tất cả, nếu muốn biết đối phương có yêu mình hay không thì đôi khi hành động của người ấy còn đáng tin cậy hơn lời nói.

    Hôn là một điều rất ngọt ngào và đẹp đẽ, nhưng qua nụ hôn, chúng ta cũng có thể thấy được đối phương yêu thương mình đến nhường nào.

    Người đàn ông yêu bạn sẽ không bao giờ ghét bỏ những vết sẹo, vết thương hay những giọt nước mắt của bạn. Anh ấy sẽ nâng niu bạn, cẩn thận bảo vệ bạn khỏi mọi tổn hại và trong tiềm thức, bạn là người anh ấy muốn bảo vệ nhất.

    Nếu đã gặp được người đàn ông không ngần ngại hôn bạn ở hai nơi đó, bạn nên trân trọng anh ấy, đừng buông tay.

      Hôn là một điều rất ngọt ngào và đẹp đẽ, nhưng qua nụ hôn, chúng ta cũng có thể thấy được đối phương yêu thương mình đến nhường nào.

    Thật lòng yêu một người hay không, không chỉ dựa vào lời nói mà còn xem hành động và dùng trái tim để cảm nhận. Nếu một người đàn ông thực sự yêu bạn, bạn có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu của anh ấy qua từng lời nói, hành động và thậm chí là ánh mắt.

  • Đi thuê nhà, kỹ sư trẻ phát hiện căn phòng có mùi gì đó rất khó chịu, chủ nhà bèn đậ:p tường tìm hiểu và phát hiện bí mật kinhhoang… Tùng, một kỹ sư phần mềm 28 tuổi, vừa chuyển đến thành phố để bắt đầu công việc mới. Sau nhiều ngày tìm kiếm, anh chọn được một căn hộ nhỏ, cũ kỹ nhưng giá rẻ ở khu ngoại ô. Chủ nhà bà Lan, một người phụ nữ trung niên vui tính, đảm bảo căn hộ sạch sẽ và không có vấn đề gì. Tuy nhiên, ngay đêm đầu tiên, Tùng đã nhận ra một mùi hôi khó chịu, như thể chu;:ột ch:;ết, lan tỏa khắp phòng khách. Tùng kiểm tra khắp nơi: dưới gầm giường, trong tủ bếp, thậm chí lật cả thảm lên. Không có dấu vết của chuột hay bất kỳ thứ gì bất thường. Mùi hôi lúc đậm, lúc nhạt, nhưng luôn xuất hiện vào ban đêm. Anh gọi điện cho bà Lan và bà đồng ý đến kiểm tra. Nhưng sau khi kiểm tra hệ thống ống nước, mùi vẫn không biến mất. Tùng bắt đầu nghi ngờ. Anh để ý thấy mùi hôi mạnh nhất gần bức tường chính của phòng khách, nơi có một vết nứt nhỏ chạy dọc lớp gạch. Anh gõ lên tường, nghe tiếng vọng kỳ lạ, như thể phía sau không phải là bê tông rắn chắc mà là một khoảng trống. Tò mò, anh đề nghị bà Lan cho phép đục tường để kiểm tra. Bà Lan do dự, nhưng trước sự kiên quyết của Tùng, bà đồng ý. Một thợ xây được gọi đến. Chỉ sau vài nhát đục, lớp gạch vỡ ra, để lộ một khoang rỗng phía sau. Trong đó không phải là xác chuột, mà là… 👇

    Kỹ sư trẻ đi thuê nhà nhưng căn phòng có mùi gì đó rất khó chịu, chủ nhà bèn đậ:p tường tìm hiểu và phát hiện bí ẩn kinhoang

    Tùng, một kỹ sư phần mềm 28 tuổi, vừa chuyển đến thành phố để bắt đầu công việc mới. Sau nhiều ngày tìm kiếm, anh chọn được một căn hộ nhỏ, cũ kỹ nhưng giá rẻ ở khu ngoại ô. Chủ nhà, bà Lan, một người phụ nữ trung niên vui tính, đảm bảo căn hộ sạch sẽ và không có vấn đề gì. Tuy nhiên, ngay đêm đầu tiên, Tùng đã nhận ra một mùi hôi khó chịu, như thể chuột chết, lan tỏa khắp phòng khách.

    Tùng kiểm tra khắp nơi: dưới gầm giường, trong tủ bếp, thậm chí lật cả thảm lên. Không có dấu vết của chuột hay bất kỳ thứ gì bất thường. Mùi hôi lúc đậm, lúc nhạt, nhưng luôn xuất hiện vào ban đêm. Anh gọi điện cho bà Lan, và bà đồng ý đến kiểm tra. “Chắc là cống rãnh đâu đó,” bà nói, nhưng sau khi kiểm tra hệ thống ống nước, mùi vẫn không biến mất.

    Tùng bắt đầu nghi ngờ. Anh để ý thấy mùi hôi mạnh nhất gần bức tường chính của phòng khách, nơi có một vết nứt nhỏ chạy dọc lớp gạch. Anh gõ lên tường, nghe tiếng vọng kỳ lạ, như thể phía sau không phải là bê tông rắn chắc mà là một khoảng trống. Tò mò, anh đề nghị bà Lan cho phép đục tường để kiểm tra. Bà Lan do dự, nhưng trước sự kiên quyết của Tùng, bà đồng ý.

    Một thợ xây được gọi đến. Chỉ sau vài nhát đục, lớp gạch vỡ ra, để lộ một khoang rỗng phía sau. Trong đó không phải là xác chuột, mà là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, phủ đầy bụi. Tùng và bà Lan nhìn nhau, ngạc nhiên. Họ mở hộp, bên trong là một tập tài liệu vàng ố, một chiếc nhẫn bạc khắc chữ “M&N”, và một bức thư viết tay.

    Bức thư kể về một cặp đôi, Minh và Nga, từng sống trong căn hộ này cách đây 20 năm. Họ yêu nhau nhưng bị gia đình ngăn cấm. Minh, một nhà báo, đã phát hiện ra một vụ tham nhũng lớn liên quan đến một quan chức địa phương. Trước khi công khai, Minh biến mất không dấu vết, và Nga rời đi ngay sau đó. Bức thư viết rằng Minh đã giấu bằng chứng trong bức tường, hy vọng một ngày nào đó sự thật được phơi bày.

    Tùng, với bản tính tò mò của một lập trình viên, quyết định đào sâu hơn. Anh liên hệ với một người bạn làm việc tại tòa soạn báo địa phương. Sau khi xác minh, các tài liệu trong hộp thực sự là bằng chứng về vụ tham nhũng năm xưa. Quan chức kia giờ đã nghỉ hưu, nhưng vẫn sống trong khu phố. Tùng chuyển tài liệu cho cơ quan chức năng, và vụ việc được mở lại. Hóa ra, mùi hôi không phải từ chuột chết, mà từ loại mực đặc biệt Minh dùng để viết tài liệu, một loại mực hóa học có mùi dai dẳng khi phân hủy theo thời gian.

    Trong quá trình điều tra, Tùng phát hiện bà Lan chính là Nga, người yêu cũ của Minh. Bà đã trở lại căn hộ này nhiều năm sau, mua lại nó với hy vọng tìm thấy di vật của Minh nhưng không dám đục tường vì sợ đối mặt với quá khứ. Bà cố tình cho thuê rẻ để ai đó vô tình phát hiện ra sự thật, giúp bà khép lại câu chuyện dang dở. Tùng không chỉ giải mã bí ẩn về mùi hôi, mà còn giúp bà Lan tìm lại sự bình yên sau bao năm day dứt.

  • Chồng hấp hối vì ung thư giai đoạn cuối, tôi nhắm mắt đẻ con cho đại gia để cứu –

    Trời hôm ấy mưa tầm tã. Trong nhà, tiếng nhạc vang ầm ĩ, cả nhà chồng quây quần thổi nến, cắt bánh, chúc mừng sinh nhật cô em gái chồng. Tôi ngồi ở góc, mồ hôi vã ra, bụng quặn thắt dữ dội. Tôi run rẩy lên tiếng:

    – Em đau bụng lắm rồi… chắc sắp sinh…

    Nhưng không một ai ngẩng lên. Mẹ chồng còn gạt đi:
    – Đàn bà có chửa thì phải chịu, làm gì mà làm quá thế, để yên cho vui vẻ nào.

    Chồng tôi thì đang nâng ly chúc mừng em gái, chỉ ngoái lại cười nhạt:
    – Tý anh đưa đi, giờ chưa kịp đâu, đang bận.

    Tôi cắn môi đến bật máu, ôm bụng lảo đảo bước ra cửa. Không ai tiễn, không ai để ý. Tôi bắt xe ôm để vào viện, bụng thì co bóp dữ dội.

    Đang đi giữa đường, bất ngờ chiếc xe máy phanh gấp tránh một ô tô vượt ẩu. Tôi bị hất mạnh, ngã quỵ xuống, nước ối vỡ tung trên nền đường loang lổ nước mưa. Người qua lại xôn xao, có người hét lên:

    – Cô ấy sắp sinh rồi! Mau gọi cấp cứu!

    Tôi nằm đó, tay ôm bụng, tai ù đi, trong đầu chỉ kịp thoáng qua một ý nghĩ: “Giữa lúc tôi giành giật sự sống cho mẹ con mình, thì cả nhà họ vẫn còn đang cười vui bên chiếc bánh sinh nhật…”

    Tiếng còi xe cấp cứu xé toạc màn mưa, người ta đưa tôi lên cáng. Tôi mơ hồ nghe tiếng y tá hô:

    – Tim thai yếu rồi, phải mổ gấp!

    Trong ánh đèn lạnh lẽo của phòng cấp cứu, tôi một mình nằm trên bàn mổ, đôi mắt nhòe nước. Không có một bàn tay quen thuộc nào nắm lấy, không một lời động viên nào vang lên từ chồng hay gia đình chồng.

    Bên ngoài, bác sĩ chạy điền vào giấy tờ:
    – Gọi người nhà ký gấp, tình hình nguy hiểm lắm rồi!

    Nhưng điện thoại tôi gọi mãi không ai bắt. Mọi người trong gia đình chồng vẫn đang say sưa tiệc tùng, ảnh chụp bánh sinh nhật, nụ cười rạng rỡ của họ vẫn tràn ngập mạng xã hội.

    Cuối cùng, chính một cô y tá chứng kiến cảnh tôi được đưa vào đã quyết định ký vào giấy cam đoan để bác sĩ tiến hành mổ. Đứa bé cất tiếng khóc yếu ớt, còn tôi thì lịm dần đi trong bóng tối.

    Khi gia đình chồng hớt hải chạy tới thì mọi chuyện đã xong. Trên gương mặt họ không còn nụ cười, chỉ còn sự bàng hoàng. Mẹ chồng lắp bắp:
    – Sao… sao lại thế này?

    Bác sĩ lạnh lùng đáp:
    – Nếu lúc đó có người thân ở bên, ký và hỗ trợ kịp thời, tình hình đã không nghiêm trọng đến vậy. Cô ấy đã một mình chiến đấu cho cả hai mẹ con.

    Tôi nằm trong phòng hồi sức, yếu ớt mở mắt. Thấy chồng đứng đó, tay còn dính rượu bia, tôi chỉ cười nhạt, thì thầm:
    – Anh bận tiệc vui, còn tôi bận giành sự sống… từ nay chúng ta đã khác rồi.

  • Con trai đỗ ĐH top đầu, bố mẹ làm 90 mâm cỗ mời cả làng nhưng không một ai đến: Nghe câu nói của trưởng thôn mới xấu hổ

    Đã quá giờ mở tiệc đến hơn 1 tiếng đồng hồ, bố mẹ của nam sinh này không thấy bóng dáng của bất kỳ ai. Họ nhắn tin cho một số người nhưng tất cả đều không phản hồi.

    Mới đây, câu chuyện xoay quanh bữa tiệc mừng con đỗ đại học của một gia đình ở Vân Nam, Trung Quốc thu hút sự chú ý trên nền tảng Toutiao. Dẫu thời điểm sự việc xảy ra từ năm 2023 nhưng sức nóng của nó vẫn còn.

    Theo đó, Khang Hưng là một thí sinh tham dự kỳ thi vào đại học năm 2023. Vốn là một học sinh có thành tích xuất sắc suốt nhiều năm liền, cậu bước vào kỳ thi một cách nhẹ nhàng.

    Không ngoài dự đoán, đến ngày biết điểm thi, nam sinh này xuất sắc dành được số điểm 650. Với mức điểm này, cậu nhận được giấy báo trúng tuyển vào trường ĐH top đầu.

    Mừng con có thành tích đỗ đạt và cũng để tự hào với người dân trong làng, bố mẹ của Khang Hưng quyết định mở cỗ nhằm mời mọi người đến chung vui. Thay vì đặt tiệc ở nhà hàng, gia đình chọn thuê một vài đầu bếp đến nấu cỗ tận nhà. Đếm số lượng khách mời, bố mẹ của nam sinh ước tính phải cần đến 90 mâm cỗ.

    Con trai đỗ ĐH top đầu, bố mẹ làm 90 mâm cỗ mời cả làng nhưng không một ai đến: Nghe câu nói của trưởng thôn mới xấu hổ- Ảnh 1.

    Ảnh minh họa

    Đến ngày tổ chức tiệc, Khang Hưng cùng bố mẹ dậy từ rất sớm để chuẩn bị, sắp xếp bàn ăn, chè nước nhằm đón khách. Gia đình còn cẩn thận phân công ai chịu trách nhiệm nhận số tiền qua do khách mừng, ai sẽ ghi lại thông tin của khách và số tiền nhận được là bao nhiêu.

    Tuy nhiên, điều mà gia đình Khang Hưng không ngờ đến là đã quá giờ mở tiệc, sân nhà vẫn vắng tanh. Bố của nam sinh thẫn thờ đi đi lại lại trong nhà, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa nhưng không thấy bóng ai xuất hiện. Sau cả tiếng chờ đợi, họ quyết định đốt một tràng pháo như một cách để đánh động nhằm nhắc nhở mọi người đã đến giờ mở tiệc. Song dù cố gắng bằng mọi cách nhưng họ vẫn không đón được vị khách nào.

    Người nhà của Khang Hưng hoài nghi hay do mời sai ngày giờ nên mới có chuyện như này. Nghĩ đến đây, bố mẹ của nam sinh quyết định mở điện thoại để nhắn tin nhắc một số người. Không ngờ sau khi gửi 1 loạt tin nhắn, họ không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

    Nóng lòng không hiểu chuyện gì xảy ra vào ngày vui của gia đình, bố của Khang Hưng quyết định nhấc máy gọi thẳng cho trưởng thôn để hỏi rõ tình hình. Ở đầu dây bên kia, vị trưởng thôn giải thích: “Tôi biết hôm nay là ngày vui của gia đình anh và chuyện xảy ra thật đáng buồn. Song nguyên nhân của sự việc này bắt đầu từ phía gia đình anh. Nhà anh tổ chức tiệc và muốn mọi người đến góp vui. Nhưng trước đây, khi mọi người có tin vui, hỷ sự, mở tiệc mời anh đến, anh lại giả vờ như không biết, không tham gia và cũng không nói gì. Nên sự việc xảy ra ngày hôm nay là điều dễ hiểu”.

    Bố mẹ của Khang Hưng hoàn toàn im lặng sau khi nghe những lời trưởng thôn nói. Bởi toàn bộ những chuyện đó là sự thật. Nhìn hơn 90 mâm cỗ đã chuẩn bị, rồi nghĩ đến lời nói của người lớn tuổi, hai vợ chồng cảm thấy vô cùng xấu hổ.

    Do quá nhiều cỗ đã được chuẩn bị trước và mua về. Để không lãng phí, gia đình đã quyết định gói thành từng phần để đem tặng cho mọi người trong làng, kèm theo đó là lời xin lỗi về những gì đã làm trước đó.

    Con trai đỗ ĐH top đầu, bố mẹ làm 90 mâm cỗ mời cả làng nhưng không một ai đến: Nghe câu nói của trưởng thôn mới xấu hổ- Ảnh 2.

    Ảnh minh họa

    Sau khi sự việc được chia sẻ rộng khắp, cư dân mạng không tỏ thái độ bênh vực gia đình này. Nhiều người nhận định rằng, cha mẹ của Khang Hưng vốn không biết cách ứng xử xã giao trong đời sống hàng ngày nên mới bị từ chối như vậy.

    Một người dùng mạng xã hội bình luận: “Ở bất kỳ đâu, dù nông thôn hay thành thị, mọi người đều chú đến việc ‘có đi có lại’. Nếu một gia đình mở tiệc chiêu đãi khách, hàng xóm xung quanh sẽ đến giúp đỡ và ngược lại. Nếu không có thời gian để đến tham dự, mọi người sẽ thông báo vắng mặt và gửi tiền mừng để gia chủ sắp xếp. Đây là cách mọi người làm để duy trì mối quan hệ bền chặt”.

    Người dùng khác cũng để lại ý kiến dưới câu chuyện này: “Người hơn người là điểm biết sống có trước có sau. Đáng lẽ ra bố mẹ của cậu bé phải là người nắm rõ điều này. Người đáng thương nhất trong sự việc này có lẽ là cậu bé. Bởi cậu chẳng ngờ rằng ngày vui của mình lại trở nên ê chề như này”.

  • Nghệ sĩ Nhân dân Anh Tú: Hành trình của một nghệ sĩ tài hoa, tận hiến trọn đời cho sân khấu

    Nghệ sĩ Nhân dân, nguyên Giám đốc Nhà hát Kịch Việt Nam, người nghệ sĩ tài hoa, minh chứng cho một cuộc đời tận hiến trọn vẹn cho nghệ thuật kịch nói Việt Nam.

    Nghệ sĩ Nhân dân tài hoa, ghi dấu ấn với hàng loạt vai diễn kinh điển

    Nghệ sĩ Nhân dân Anh Tú, tên đầy đủ Phạm Anh Tú, sinh tháng 1/1962. Ông tốt nghiệp lớp diễn viên Trường Sân khấu – Điện ảnh năm 1981 và về công tác tại Nhà hát Tuổi trẻ, nơi quy tụ lứa nghệ sĩ tài năng đầu tiên như Nghệ sĩ Nhân dân Lê Khanh, Minh Hằng, Lan Hương, NSƯT Chí Trung, Đức Hải… Đây cũng là môi trường nuôi dưỡng những bước đi đầu tiên trong sự nghiệp sân khấu của ông.

    NSND Anh Tú trong vai Macbeth – một trong những vai xuất sắc trong sự nghiệp diễn xuất của ông. Ảnh: Tiền Phong
    Năm 2001, ông được phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ Ưu tú và đến năm 2016 trở thành Nghệ sĩ Nhân dân – ghi nhận những đóng góp bền bỉ và quan trọng cho sân khấu kịch nói Việt Nam.

    Suốt hơn ba thập niên làm nghề, Nghệ sĩ Nhân dân Anh Tú để lại nhiều vai diễn kinh điển. Ông hóa thân đầy sức thuyết phục trong những nhân vật lớn như Trần Cảnh (

    Rừng trúc), Macbeth (Macbeth), Tể tướng (Âm mưu và tình yêu), Vũ Như Tô (Vũ Như Tô)… Với khả năng đào sâu tâm lý nhân vật, phong cách diễn tinh tế, nội lực, ông luôn được đánh giá là một trong những gương mặt sáng giá của thế hệ nghệ sĩ sân khấu trưởng thành từ những năm 80.

    Không chỉ là diễn viên tài hoa, ông còn là đạo diễn sáng tạo, ghi dấu với hàng loạt vở chính kịch được giới chuyên môn đánh giá cao: Lâu đài cát

    Tai biếnBiệt đội báo đenBão tố Trường SơnHamletKiềuRomeo và JulietThế sự… Sau khi tốt nghiệp Khoa Đạo diễn năm 2004, niềm say mê với sân khấu càng thôi thúc ông liên tục tìm tòi để mang lại hơi thở hiện đại cho kịch nói Việt Nam.

    Nghệ sĩ Nhân dân từng là Giám đốc Nhà hát Kịch Việt Nam

    Trước khi gắn bó với Nhà hát Kịch Việt Nam, Nghệ sĩ Nhân dân Anh Tú từng giữ vị trí Trưởng đoàn Kịch I – Nhà hát Tuổi trẻ từ năm 1997 đến 2013. Năm 2013, ông được bổ nhiệm làm Phó Giám đốc phụ trách nghệ thuật Nhà hát Kịch Việt Nam. Đến tháng 4/2018, ông chính thức đảm nhiệm vai trò Giám đốc Nhà hát.

    Trong mắt đồng nghiệp, ông là người tận tâm, luôn trăn trở tìm hướng đi mới cho sân khấu. Dù được mời nhiều vai diễn truyền hình ăn khách, Nghệ sĩ Nhân dân Anh Tú vẫn chọn tập trung phần lớn thời gian cho sân khấu – nơi ông gọi là “thánh đường của nghệ thuật”.

    NSND Anh Tú và NSND Hoàng Dũng trong phim “Đàn trời”. Ảnh: NSX
    Bên cạnh sân khấu, ông cũng được khán giả yêu mến qua nhiều bộ phim truyền hình như

    Của để dànhĐàn trờiChiều ngang qua phố cũÁnh sáng trước mặt… Những vai diễn nặng ký, đa chiều giúp ông được nhận diện rộng rãi trong đời sống phim ảnh.

    Với các nghệ sĩ trẻ, NSND Anh Tú là người thầy lớn. Ông không ngần ngại chia sẻ kinh nghiệm nghề, cách phân tích kịch bản, xây dựng nhân vật. Nhiều đồng nghiệp luôn nhắc đến ông với sự nể trọng về chuyên môn và nhân cách.

    Dù nổi tiếng, NSND Anh Tú lại rất kín tiếng trong đời sống cá nhân. Ông kết hôn muộn, ngoài 40 tuổi mới lập gia đình. Năm 2004, hai vợ chồng đón con trai đầu lòng và cũng là con duy nhất.

    NSND Anh Tú (trái) và NSND Lê Khanh trong vở “Rừng trúc”. Ảnh: TL

    Nghệ sĩ Nhân dân Anh Tú đột ngột ra đi ở độ tuổi sung sức nhất

    Trước khi qua đời, dù bệnh nặng, ông gần như không chia sẻ về sức khỏe, cũng không muốn làm phiền đồng nghiệp, bạn bè. Thậm chí, ông dặn không công bố số phòng bệnh để tránh việc thăm nom cầu kỳ.

    Sự ra đi của Nghệ sĩ Nhân dân Anh Tú ở tuổi 56 – khi ông đang ở độ chín nhất của sự sáng tạo – khiến giới sân khấu, bạn bè và khán giả không khỏi bàng hoàng, tiếc thương. Ông được xem là một trong những đạo diễn sân khấu sung sức nhất miền Bắc, mỗi năm đều đặn ra mắt những vở diễn mới, đặc biệt trong những năm cuối đời, tập trung mạnh vào kịch kinh điển và kịch lịch sử.

    Dù không còn nữa, di sản nghệ thuật mà Nghệ sĩ Nhân dân Anh Tú để lại cho sân khấu và khán giả vẫn còn nguyên giá trị – là minh chứng cho một cuộc đời tận hiến trọn vẹn cho nghệ thuật kịch nói Việt Nam.

  • B;é g;ái 8 t;uổi nhất quyết không mở tủ quần áo của mình, khi mẹ kiểm tra thì

    Trong suốt ba tuần liền, bé An – cô con gái 8 tuổi của chị Thảo – nhất quyết không cho ai mở chiếc tủ quần áo trong phòng mình. Lúc đầu, chị nghĩ con chỉ bày biện lung tung nên không muốn bị mẹ la. Nhưng càng ngày, bé càng có những hành động kỳ lạ: mỗi tối lại đứng lặng một mình trước tủ vài phút, khóa tủ lại cẩn thận, thậm chí còn lấy chăn trùm kín như che giấu một điều gì đó. Đến một ngày, chị Thảo quyết định kiểm tra chiếc tủ ấy… Và điều chị nhìn thấy khiến chị đứng lặng người, tim như thắt lại…

    Quà tặng cho trẻ em

    Gia đình chị Thảo sống ở một khu phố nhỏ ngoại ô Sài Gòn. Chồng chị làm công trình xa nhà, chị ở nhà buôn bán tạp hóa, còn bé An là con gái duy nhất của hai vợ chồng. An ngoan ngoãn, ít nói nhưng rất hiểu chuyện. Từ nhỏ, con đã thích tự chơi một mình, vẽ tranh, viết nhật ký, và luôn sắp xếp đồ đạc rất gọn gàng.

    Từ sau Tết, chị Thảo bắt đầu nhận ra sự thay đổi nhỏ ở con. Bé thường xuyên ngồi lì trong phòng hàng giờ, dù vẫn học giỏi, vẫn chào hỏi lễ phép, nhưng có gì đó khép kín hơn trước. Và đặc biệt là cái tủ quần áo. Lần đầu tiên chị thấy con khóa nó lại là vào đầu tháng Ba. Khi chị hỏi, bé An chỉ lắc đầu, nói gọn lỏn:
    – “Không có gì đâu mẹ. Đừng mở tủ của con.”

    Ban đầu chị Thảo cũng không để ý, nghĩ trẻ con có lúc bí ẩn là chuyện bình thường. Nhưng mỗi khi chị bước vào phòng dọn dẹp, chỉ cần chị đến gần tủ là An lập tức bỏ chạy vào phòng, đứng chắn trước tủ như một vệ sĩ nhỏ bé. Đến lúc chị hỏi thẳng:
    – “Trong đó có gì mà con không cho mẹ mở?”
    An nhìn mẹ rất lâu rồi quay đi, đáp nhỏ như thì thầm:
    – “Chỉ là… con không muốn ai nhìn thấy.”

    Một hôm, chị Thảo đi làm về sớm, nghe thấy trong phòng con có tiếng động lạ. Nhẹ nhàng ghé mắt qua khe cửa, chị thấy An đang mở tủ, cẩn thận đặt một ổ bánh mì nhỏ vào bên trong, nói thì thầm như nói chuyện với ai đó:
    – “Hôm nay con chỉ xin được thế này, ngày mai con sẽ để nhiều hơn…”

    Lúc đó, tim chị đập thình thịch. Trong đầu hiện lên hàng loạt giả thuyết: con mình đang giấu con vật gì? Một người bạn tưởng tượng? Hay có chuyện gì còn khủng khiếp hơn?

    Tối hôm ấy, đợi con ngủ, chị Thảo rón rén vào phòng. Lần đầu tiên, chị cầm chìa khóa phụ mở chiếc tủ bí mật.

    Không có gì nguy hiểm. Không chuột, không rắn. Nhưng điều khiến chị bật khóc lại chính là sự đơn giản của mọi thứ bên trong.

    Trong tủ là một chiếc hộp giấy lớn, lót khăn mỏng, vài ổ bánh mì nhỏ, một bình nước lọc bằng nhựa, và… một con búp bê bị mất một mắt. Kế bên là một cuốn vở học trò, được viết bằng nét chữ nắn nót:

    “Mình tên là An. Mình biết bạn không có nhà để ở. Mình sẽ cho bạn ở trong tủ của mình. Mình hứa sẽ cho bạn ăn mỗi ngày. Mình không cho mẹ biết vì sợ mẹ đuổi bạn đi…”

    Chị Thảo nghẹn họng. Chị lật tiếp vài trang thì phát hiện nét vẽ của một cô bé nhỏ, tóc rối, mặt lấm lem, đang ngồi co ro dưới gốc cây. Bên cạnh là dòng chữ:

    Quà tặng cho trẻ em

    “Bạn ấy tên là Na. Mình gặp bạn ấy ở chỗ xe rác gần chợ. Bạn ấy không có bố mẹ.”

    Lúc này, mọi thứ như bừng sáng trong tâm trí chị.

    Thì ra hôm trước, lúc theo chị ra chợ, bé An đã gặp một bé gái vô gia cư. Con không nói với chị, nhưng mang nỗi thương xót ấy về nhà, tưởng tượng ra một “Na” trong chiếc tủ, chăm sóc và trò chuyện như thể đang thật sự giúp đỡ một người bạn.

    Sáng hôm sau, khi An tỉnh dậy, thấy mẹ đang ngồi bên chiếc tủ mở toang, con òa khóc:
    – “Mẹ đừng giận con… Con không biết phải làm sao. Con thương bạn ấy lắm…”

    Chị Thảo ôm con vào lòng, vừa khóc vừa nói:
    – “Mẹ không giận đâu. Mẹ thương con vì con có một trái tim rất đẹp. Nhưng mình sẽ cùng nhau làm cách đúng hơn… để thật sự giúp bạn ấy. Đồng ý không?”

    Quà tặng cho trẻ em

    Ánh mắt bé An sáng lên. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, chị thấy lại nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nhỏ bé của con gái mình….

    Sau khi phát hiện ra sự thật ấm áp đằng sau chiếc tủ quần áo của con gái, chị Thảo vừa xúc động vừa cảm phục trái tim nhỏ bé nhưng đầy yêu thương của bé An. Nhưng điều khiến chị suy nghĩ nhiều hơn chính là lời hứa với con: phải thật sự giúp bạn Na ngoài đời – cô bé vô gia cư mà An từng thấy. Và hành trình ấy không hề dễ dàng…

    Ngay hôm sau, chị Thảo đưa bé An quay lại khu chợ, nơi con nói đã gặp bạn nhỏ đó. Hai mẹ con đi vòng quanh các con hẻm, khu bãi rác sau chợ, hỏi thăm các tiểu thương, các cô bán hàng rong. Không ai biết rõ về một bé gái như An mô tả: gầy gò, tóc rối, mặt lem luốc, thường lảng vảng chỗ rác.

    Ngày đầu không kết quả. Ngày thứ hai, họ quay lại. Rồi ngày thứ ba. Dù không tìm thấy, An không bỏ cuộc. Bé nói:
    – “Mẹ ơi, con nghĩ nếu mình tốt với bạn thật lòng, vũ trụ sẽ chỉ cho mình chỗ bạn ấy đang ở.”

    Chị Thảo bật cười trong nước mắt. Một cô bé 8 tuổi, lại có thể tin vào điều tử tế đến mức ấy.

    Và đúng như lời An, vào ngày thứ tư, khi trời nhá nhem, hai mẹ con đang chuẩn bị về thì một người đàn ông đẩy xe ve chai ghé vào mua bịch nước đá. Ông nhìn bé An rồi khựng lại:
    – “Cô bé này hôm bữa có đem ổ bánh mì cho con bé con ngủ gầm cầu, phải không? Nó tên Na thiệt đó. Tôi thấy nó ở cầu số 5, cách đây mấy con hẻm.”

    Quà tặng cho trẻ em

    Mỹ phẩm dành cho phụ nữ

    Cả chị Thảo và bé An như thót tim. Họ lập tức cảm ơn và đi theo chỉ dẫn.

    Dưới gầm cầu nơi người đàn ông chỉ, có một tấm bạt rách, vài túi ni-lông và một đứa trẻ co ro trong góc, ôm con gấu cũ như báu vật. Đó là một bé gái độ chừng 6-7 tuổi, đúng như An đã miêu tả.

    Bé An kéo tay mẹ, khẽ nói:
    – “Mẹ, con nghĩ là bạn ấy đó…”

    Chị Thảo tiến lại gần, cúi người nhẹ nhàng hỏi:
    – “Con tên gì? Sao con ở đây một mình?”

    Cô bé nhìn hai mẹ con bằng ánh mắt đầy cảnh giác, siết chặt con gấu trong tay:
    – “Dì đừng bắt con. Con không ăn trộm gì hết…”

    Quà tặng cho trẻ em

    Đồ chơi cho trẻ em

    An tiến lên trước, nhẹ nhàng nói:
    – “Na… Là mình, An nè. Mình từng cho bạn bánh mì. Mình đem mẹ tới giúp bạn.”

    Cô bé kia chớp mắt, đôi môi mím lại, như đang cố ngăn dòng nước mắt. Rồi bất ngờ, bé òa khóc nức nở. Tiếng khóc không phải vì sợ, mà như được vỡ òa sau bao ngày chịu đựng.

    Sau khi dỗ dành và mua ít đồ ăn nóng cho bé Na, chị Thảo nghe được câu chuyện: Na là con của một người mẹ đơn thân, từng sống trong khu nhà trọ gần bãi rác. Mẹ bé làm nghề rửa chén thuê nhưng bị tai nạn xe vài tháng trước, mất tại chỗ. Không ai đứng ra nhận nuôi, người trong xóm đùn đẩy trách nhiệm. Cuối cùng, bé trốn ra khỏi trung tâm bảo trợ sau một tuần vì bị bạn lớn bắt nạt.

    Na sống lang thang từ đó, ăn bánh thừa, cơm nguội, ai thương thì cho, ai ghét thì xua đuổi. Khi nghe tới tên mẹ, bé khóc lặng đi, chỉ nói:
    – “Con nhớ mẹ. Nhưng mẹ con không còn nữa.”

    Đêm đó, khi bé Na ngủ lại tạm trong cửa hàng tạp hóa nhà mình, chị Thảo trằn trọc cả đêm. Chị biết mình không thể làm ngơ. Dù cuộc sống không dư dả, dù một đứa trẻ nữa sẽ thêm gánh nặng, nhưng trong lòng chị không còn nghi ngờ: bé An đã dạy chị một bài học lớn về tình thương không nên có giới hạn.

    Sáng hôm sau, chị đến phường, làm đơn xin bảo lãnh tạm thời bé Na. Sau nhiều thủ tục, giấy tờ, sự xác minh từ công an và chính quyền địa phương, chị được chấp thuận làm người giám hộ trong thời gian chờ xác minh thân nhân hoặc thủ tục nhận nuôi lâu dài.

    Một tháng sau, trong chiếc tủ quần áo ngày nào, giờ là chỗ chứa quần áo mới tinh được chị Thảo mua cho cả hai đứa nhỏ – mỗi bé một ngăn. Căn phòng nhỏ, nhưng ấm áp hơn bao giờ hết.

    Bé Na không còn ở ngoài đường. Con đi học lớp 1 lại từ đầu, được chị Thảo dạy chữ mỗi tối. An thì vui vẻ hơn, hào hứng vì “bạn tủ” giờ đã thành “chị em giường bên”. Hai đứa hay vẽ tranh, chơi búp bê, làm đồ thủ công, và thi nhau kể chuyện trước giờ ngủ.

    Một tối nọ, chị Thảo nghe lén thấy bé An nói với em:
    – “Na nè, tủ quần áo của mình ngày xưa từng là nơi giấu bạn, bây giờ lại là nơi mình chia sẻ với nhau. Vậy là tụi mình không phải chơi tưởng tượng nữa, đúng không?”

    Na mỉm cười, gật đầu.

    Chị Thảo đứng lặng ngoài cửa, lòng tràn đầy cảm xúc. Đôi khi, một trái tim bé nhỏ cũng đủ mạnh mẽ để lay chuyển thế giới người lớn – để họ mở lòng, để họ học cách yêu thương không điều kiện.

    Đôi khi, những điều kỳ diệu không đến từ những phép màu, mà đến từ trái tim trong sáng của một đứa trẻ – nơi mà tình thương chưa từng bị giới hạn bởi hoàn cảnh hay nỗi sợ.

    Và đôi khi, một chiếc tủ đóng kín… lại là nơi bắt đầu cho một cánh cửa nhân ái được mở ra.