Blog

  • goctamsu.allnewsn.com 2 ”thứ kín đáo” phụ nữ nên cho chồng đều nếu không muốn đàn ông cặp kè với gái lạ –

    2 thứ đàn ông muốn được vợ cho nhất, đàn bà khôn thì ”dâng” tất cả cho chồng, đàn bà dại xấu hổ nên chồng chán chồng chê.

    Nhu cầu t*** dục

    Tình dục chính là một trong những yếu tố quan trọng để có thể duy trì được một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Nếu không có t*** dục thì mối QH vợ chồng chẳng thể nào tiến xa được. Cứ thế theo thời gian cả hai chỉ sống vì con cái chứ chẳng còn mặn mà với nhau.

    Người vợ nào cũng hiểu được tầm quan trọng của t*** dục trong hôn nhân nhưng nhiều người lại nghĩ chồng muốn thì cho. Nhưng chẳng có người đàn ông nào thích vợ xem t*** dục là trách nhiệm cả.

    (ảnh minh họa)

    Cái mà đàn ông cần chính là sự tiếp xúc thân mật về thể xác, cả hai vợ chồng cùng hòa hợp tâm hồn khi â* ái. Nếu vợ chỉ cho chồng QH kiểu máy móc thì chẳng thể nào khiến đàn ông yêu thương được.

    Phụ nữ nên chủ động chuyện giường chiều. Điều này sẽ khiến đàn ông dễ dàng đạt được khoái cảm.

    (ảnh minh họa)

    Nhu cầu nam tính

    Nghe có vẻ lạ lùng nhưng đây chính là nhu cầu mà đàn ông thích nhất. Khi kết hôn, phụ nữ trở nên lắm lời, hay than phiền. Họ trách móc chồng không còn ngọt ngào, lãng mạn nữa.

    Nhưng chính đàn bà không nhận ra chính họ cũng đã thay đổi rất nhiều rồi.

    (ảnh minh họa)

    Đàn ông cũng vậy, họ cũng muốn được người bạn đời của mình khen ngợi, công nhận, muốn được nửa kia ghi nhận sự nam tính của mình.

    Nếu như vợ chẳng thể đáp ứng được điều này cho mình thì đàn ông phải cảm thấy tự ti và tổn thương. Lâu dần họ sẽ muốn đi ngoại tình để thỏa lấp những thiếu sót của mình.

    Đàn ông ngoại tình là do cám dỗ quá lớn, khiến họ không thể kiểm soát được cảm xúc. Hôn nhân muốn bền vững thì cần phải biết cho chồng những điều này phụ nữ nhé.

    Vòng hoa trắng ngập trong sân nhà 3 bố con ở Nghệ An: Thế là hết đ;i 3 k;iếp người chứ ít đâu, người vợ n;én đ;au th;ương làm 1 việc cho người chồng đáng tr;ách khiến cả nước n;ể phục

    Người nhà nạn nhân khóc nghẹn khi đã nhiều giờ trôi qua vẫn chưa có tung tích các nạn nhân nhảy cầu Bến Thủy. Ảnh: Ngọc Anh

    Ngày 14.10, ông Lê Trung Hòa – Chủ tịch UBND xã Kim Liên (tỉnh Nghệ An) – cho biết chính quyền đã đến thăm hỏi, động viên gia đình anh Võ Văn D. (SN 1993, trú xóm 6, xã Nam Giang cũ), người nghi ôm hai con gái nhảy cầu Bến Thủy tự tử.

    “Gia đình thuộc diện khó khăn. Hai vợ chồng quen nhau trong quá trình đi xuất khẩu lao động, sau khi về nước thì kết hôn và có hai con gái 5 tuổi và 4 tuổi. Trước khi xảy ra sự việc, họ từng có mâu thuẫn, xích mích”, ông Hòa thông tin.

    Lực lượng chức năng tìm kiếm các nạn nhân vụ nhảy cầu Bến Thủy trong đêm. Ảnh: Hải Dương

    Hai con của anh D. là cháu Võ Hạ B. (SN 2020) và Võ Gia T. (SN 2021). Hiện nguyên nhân cụ thể đang được cơ quan chức năng tiếp tục điều tra, làm rõ.

    Trước đó, khoảng 22h ngày 13.10, người dân phát hiện một chiếc xe máy mang biển kiểm soát Nghệ An dựng trên cầu Bến Thủy. Bên cạnh xe có hai cặp học sinh, nghi là của các cháu nhỏ. Cùng lúc, nhân chứng thấy một người đàn ông ôm hai con nhỏ lao xuống sông Lam nên đã báo chính quyền địa phương.

    Ngay sau khi nhận tin, lực lượng chức năng đã huy động phương tiện, thuyền tìm kiếm suốt đêm. Tuy nhiên, do trời mưa, nước sông chảy xiết nên công tác tìm kiếm gặp nhiều khó khăn.

    Đến chiều 14.10, việc tìm kiếm vẫn đang được triển khai khẩn trương. Hàng trăm người dân tập trung dọc cầu Bến Thủy theo dõi vụ việc.

  • Ngày chồng sang sống với bồ, vợ lẳng lặng mở két lấy 300 triệu rời nhà ra đi

    Chương 1: Chiếc két mở vào buổi sáng hôm ấy

    Buổi sáng hôm đó, mưa bụi giăng khắp con ngõ nhỏ. Tiếng xe máy của Minh rời khỏi cổng, hòa lẫn tiếng khép cửa sắt khô khốc. Hạnh đứng tựa bên khung cửa, mắt nhìn theo bóng chồng dần khuất ở khúc quanh. Trong căn nhà ba tầng mới xây, mùi nước xả vải vẫn còn vương trên cầu thang, nhưng hơi ấm gia đình dường như đã tắt tự bao giờ.

    Trên bàn ăn, chén cơm anh bỏ dở vẫn còn bốc khói. Cô khẽ thở dài, tay khẽ vuốt lên chiếc ghế trống đối diện — nơi anh từng ngồi, từng cười nói mỗi sáng. Từ ngày Minh quen người phụ nữ ấy, mọi thứ thay đổi. Anh hay về muộn, hay tắt máy, và ánh mắt dành cho cô cũng lạnh lẽo dần.

    Hạnh không phải kiểu phụ nữ ồn ào, cô chọn im lặng. Nhưng trong lòng, cô biết mình đang dần bị đẩy ra khỏi cuộc đời anh.

    Khoảng gần trưa, cô lặng lẽ mở két sắt. Bên trong là số tiền tiết kiệm hai vợ chồng dành dụm suốt mấy năm — khoảng ba trăm triệu. Một phần từ tiền thưởng của Minh, phần còn lại từ quán nhỏ cô buôn bán online. Cô đếm kỹ, rồi gom lại vào túi vải. Mỗi tờ tiền lách cách nghe như những lời tiễn biệt.

    Trên bàn, cô đặt lại một mảnh giấy ngắn, chỉ ghi mấy dòng nguệch ngoạc:

    “Em không trách anh. Chỉ mong anh đừng để mẹ phải buồn.”

    Hạnh thu dọn ít quần áo, bỏ vào chiếc vali nhỏ. Cô không mang theo nhiều — chỉ vài bộ đồ, cuốn sổ nhỏ, và tấm hình cưới. Mọi thứ trong nhà vẫn gọn gàng, chẳng có gì báo trước rằng người phụ nữ ấy đang rời đi mãi mãi.

    Đến chiều, khi ánh nắng tắt dần sau mái ngói, mẹ Minh — bà Nga — vẫn ngồi bên hiên chờ con dâu về nấu cơm. Thường ngày, Hạnh đi chợ sớm, cơm nước đầy đủ. Nhưng hôm nay trời đã tối mà bếp lạnh tanh. Bà gọi điện cho Hạnh, nhưng máy báo “thuê bao không liên lạc được”.

    Linh tính có điều chẳng lành, bà run run nhấc điện thoại gọi cho Minh.
    – Minh à, về ngay đi con. Tao gọi con Hạnh mãi không được, cơm nước gì chưa nấu, cửa thì khóa ngoài…

    Minh nghe giọng mẹ, thoáng bực. Anh đang ở nhà trọ của Trang – người phụ nữ anh mới quen qua bạn bè.
    – Mẹ cứ ăn tạm đi, chắc vợ con nó về bên ngoại, con đang bận.

    – Bận gì thì bận, về ngay. Mẹ nói thật, trong nhà có chuyện lạ lắm.
    Bà nói dứt khoát rồi cúp máy. Lúc đó, Minh mới thấy trong lòng có chút khó chịu. Cô bồ đang ngồi bên cười khẽ:

    – Anh cứ về đi, giải quyết xong rồi lại qua. Em chờ.
    Minh khoác áo, chạy xe về nhà. Gió đêm thổi lạnh, lòng anh hơi rối nhưng vẫn nghĩ Hạnh chỉ giận dỗi chút thôi. Vừa đến đầu ngõ, mẹ anh đã đứng đợi, mặt tái đi:

    – Con coi đi, cửa phòng nó khóa ngoài, mà trong két trống trơn.
    Anh sững người, tim đập mạnh. Chạy vội vào, mở két — đúng thật, trống không. Một tờ giấy nằm gọn bên trong, dòng chữ ngắn ngủi của Hạnh khiến tay anh run lên.

    Minh ngồi phịch xuống ghế, đầu óc quay cuồng.
    Bà Nga nhìn con trai, nghẹn giọng:
    – Mày làm gì để con nhỏ phải đi như vậy hả Minh?

    Anh không đáp. Ngoài kia, gió đêm rít qua khe cửa, thổi tung tờ giấy rơi xuống sàn.

    Điện thoại Minh rung lên. Tin nhắn từ ngân hàng hiện ra:

    “Tài khoản của bạn vừa bị rút toàn bộ số dư 1,2 tỷ đồng.”

    Anh giật mình. Toàn thân lạnh toát. Đó là tài khoản tiết kiệm anh để riêng — chỉ mình anh và Trang biết mật khẩu vì từng chuyển tiền cho cô đầu tư.

    Minh lao ra cửa, gọi cho Trang. Máy đổ chuông, nhưng chẳng ai bắt máy. Anh gọi lại, gọi đến lần thứ ba thì máy báo “số máy hiện không tồn tại”.

    Anh đứng chết lặng trước cổng. Mọi thứ sụp đổ chỉ trong một ngày.

    Và đó chính là ngày Hạnh rời nhà – ngày Minh mất cả vợ lẫn tiền.

    Chương 2: Người mẹ giữa hai con người

    Cả đêm đó, bà Nga không ngủ. Ngồi tựa bên giường, bà nhìn đống quần áo của Hạnh vẫn còn treo trong tủ mà nước mắt cứ chảy. Hơn bốn năm làm dâu, Hạnh chưa bao giờ cãi mẹ một câu. Từ bữa cơm, chén nước, tới lời hỏi han buổi tối – mọi thứ đều chu đáo, nhỏ nhẹ.

    Bà không ngờ con trai mình lại để mất một người như vậy.

    Sáng hôm sau, Minh ngồi phịch trên ghế, mắt thâm quầng. Điện thoại anh không ngừng reo — ngân hàng, đối tác, thậm chí cả nhân viên trong công ty đều gọi hỏi vì sao các khoản thanh toán bị phong tỏa. Trang biến mất, cùng toàn bộ tiền anh chuyển cho cô “đầu tư chung”.

    Minh như người mất hồn.
    – Mẹ ơi, cô ta lấy hết rồi… Cả tài khoản lẫn dự án, không còn gì hết…

    Bà Nga thở dài, giọng run run:

    – Mày gieo nhân nào thì giờ gặt quả đó thôi con ạ. Con Hạnh nó hiền vậy mà mày nỡ lòng nào…
    – Con không nghĩ mọi chuyện ra nông nỗi này… – Minh ôm đầu, nghẹn giọng.

    Bà Nga đứng dậy, bước tới bên con.
    – Giờ mày tính sao?
    – Con sẽ đi tìm Hạnh. Con phải xin lỗi cô ấy…

    – Tìm à? – Bà cười buồn. – Mày nghĩ người ta còn muốn nhìn thấy mày sao?

    Minh im lặng. Lần đầu tiên, anh cảm nhận rõ rệt thế nào là mất. Không chỉ mất tiền, mà mất luôn người từng nắm tay mình qua những năm tháng khốn khó.

    Mấy hôm sau, anh lần tìm khắp nơi — nhà ngoại, bạn bè, thậm chí đến cả những quán quen, nhưng không ai biết tin Hạnh. Cô biến mất như chưa từng tồn tại.

    Trong căn nhà lạnh ngắt, chỉ còn anh và mẹ. Bữa cơm chẳng ai nói với ai lời nào. Bà Nga nhìn bát cơm trắng nguội lạnh, bỗng thấy nghẹn nơi cổ.

    Một buổi chiều, bà ra chợ mua rau, tình cờ gặp bà Tư – hàng xóm gần nhà ngoại Hạnh.
    – Ủa, chị Nga, chị chưa biết hả? Con Hạnh nó đang thuê nhà trên thị xã đó. Hôm trước tui thấy nó mở tiệm nhỏ bán đồ thủ công, có vẻ làm ăn cũng được.

    Nghe đến đó, bà như mở cờ trong bụng. Tối về, bà lặng lẽ chuẩn bị ít quà quê – gạo nếp, trứng gà, mấy gói trà – rồi sáng sớm hôm sau bắt xe đi.

    Khi bà đến nơi, cửa tiệm nhỏ nằm giữa con phố yên bình. Bên trong, Hạnh đang cắm cúi gói hàng. Thấy mẹ chồng, cô sững người.
    – Mẹ… sao mẹ biết con ở đây?

    Bà Nga cười hiền, mắt rưng rưng:
    – Mẹ chỉ muốn nhìn thấy con thôi. Mấy hôm nay, nhà trống vắng lắm, con à.

    Hạnh cúi mặt, giọng nhỏ lại:
    – Con xin lỗi mẹ. Con không muốn ra đi kiểu đó, nhưng con… không chịu nổi nữa.

    – Mẹ hiểu. Chỉ là… mẹ mong con đừng vì chuyện của Minh mà khổ thêm. Nó giờ trắng tay rồi.

    Nghe tới đó, Hạnh khựng lại. Trong mắt cô ánh lên một thoáng xót xa. Nhưng rồi cô khẽ lắc đầu:
    – Mẹ ơi, tình nghĩa vợ chồng không thể chỉ gói trong tiền bạc. Con từng nghĩ anh ấy chỉ lầm đường, nhưng khi nhìn anh ấy nắm tay người khác, con biết mình nên dừng lại.

    Bà Nga nắm tay con dâu, giọng nghẹn ngào:
    – Dù thế nào, với mẹ, con vẫn là con trong nhà. Lúc nào con thấy lòng nhẹ, về ăn với mẹ một bữa cơm thôi cũng được.

    Câu nói ấy khiến Hạnh không kìm được nước mắt.

    Buổi tối, bà về nhà, mang theo hộp bánh nhỏ Hạnh dúi vào tay. Minh nhìn thấy, đứng im lặng hồi lâu.
    – Con gặp cô ấy à mẹ?

    – Ừ. Nó vẫn khỏe. Nhưng nó buồn lắm, con ạ.
    – Con muốn gặp cô ấy… chỉ một lần thôi.

    Bà Nga thở dài:
    – Nếu còn lòng thành, con tự đi. Nhưng đừng đến để nói lời thương hại. Hãy đến để biết mình đã đánh mất điều gì.

    Chương 3: Cơn mưa đêm cuối cùng

    Một tuần sau, trời bất chợt đổ mưa lớn. Minh chạy xe giữa đường, lòng nặng trĩu. Anh không biết mình sẽ nói gì nếu gặp Hạnh – xin lỗi ư, hay chỉ im lặng nhìn nhau như hai người xa lạ?

    Khi đến cửa tiệm, Hạnh đang dọn hàng. Mưa tạt ướt mái hiên, cô vẫn cố che từng món đồ bằng tấm bạt cũ. Minh dừng xe, lặng nhìn. Ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt cô, gầy đi nhiều so với trước.

    – Hạnh… – Anh gọi khẽ.

    Cô quay lại, ánh mắt bình thản đến lạ.
    – Anh đến làm gì?

    – Anh chỉ muốn nói xin lỗi. Tất cả là lỗi của anh.

    Cô im lặng, rồi khẽ đáp:
    – Lời xin lỗi không thể vá lại một mái nhà vỡ, Minh ạ.

    Anh cúi đầu, giọng nghẹn:
    – Anh mất tất cả rồi. Trang lấy hết tiền, biến mất. Anh chỉ còn lại hai bàn tay trắng.

    – Có lẽ đó là cái giá anh phải trả. – Hạnh nói nhẹ, nhưng từng chữ như dao cắt. – Còn em, em chỉ mong mình sống bình yên.

    Minh nhìn quanh cửa tiệm, thấy tấm bảng nhỏ đề “Hạnh – Quà thủ công Việt”. Mỗi món đồ đều được gói cẩn thận, tỉ mỉ như chính con người cô.
    Anh cười buồn:
    – Anh nhớ hồi xưa, em nói chỉ cần mở một tiệm nhỏ thế này là đủ hạnh phúc…

    – Ừ, và bây giờ em đã làm được. Không cần ai ban ơn nữa.

    Mưa vẫn rơi. Giữa khoảng hiên hẹp, hai người đứng lặng. Bỗng Minh nói:
    – Nếu có thể… anh muốn bắt đầu lại.

    Hạnh nhìn sâu vào mắt anh, nụ cười thoáng buồn:
    – Anh à, có những thứ mất rồi, quay lại cũng chỉ còn là bóng. Em không còn giận, nhưng cũng chẳng còn yêu.

    Cô khẽ kéo cửa xuống, chỉ để lại một câu:
    – Về đi, kẻo mẹ đợi.

    Minh đứng bất động. Tiếng cửa kéo sắt nặng nề, mưa hắt vào mặt lạnh buốt. Anh hiểu – đó là kết thúc thật sự.

    Tối hôm ấy, anh về nhà. Bà Nga ngồi bên hiên, nghe tiếng xe liền hỏi:
    – Gặp chưa con?

    – Rồi mẹ ạ. Cô ấy… sống tốt.

    Bà gật đầu, mắt nhìn xa xăm.
    – Thế là được rồi. Mất mát nào cũng dạy con người ta lớn hơn.

    Minh im lặng, nhìn quanh căn nhà trống. Căn nhà từng có tiếng cười, mùi cơm mới, bóng dáng người phụ nữ lom khom gắp thức ăn cho mẹ anh. Giờ chỉ còn lại âm thanh của gió đêm thổi qua.

    Anh mở két sắt – nơi từng chứa 300 triệu – giờ trống rỗng. Nhưng lần này, anh không thấy tức giận. Chỉ thấy hụt hẫng xen lẫn ân hận.

    Anh lấy mảnh giấy Hạnh để lại, đã nhòe chữ vì nước mắt cũ, đọc lại:

    “Em không trách anh. Chỉ mong anh đừng để mẹ phải buồn.”

    Minh cười khẽ. Lần đầu tiên trong đời, anh hiểu thế nào là mất mát thật sự. Không phải vì tiền, mà vì lòng tin.

    Bên ngoài, mưa vẫn rơi dài trên mái tôn, nhưng trong căn nhà nhỏ, bà Nga khẽ nói:
    – Con à, ai cũng có lúc sai. Quan trọng là biết dừng lại đúng chỗ.

    Anh ngẩng đầu, ánh mắt trĩu nặng:
    – Con biết rồi, mẹ. Từ mai, con sẽ bắt đầu lại.

    Mưa tạnh dần. Một tia sáng yếu ớt hắt qua ô cửa sổ.
    Trong căn nhà từng vỡ vụn, có lẽ, một khởi đầu mới đang lặng lẽ hình thành — không còn là giữa hai vợ chồng, mà là giữa người con trai biết hối lỗi và người mẹ vẫn chưa từng thôi hy vọng.

    LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.

  • Bức tranh ‘Mã đáo thành công’ có thể nói là 1 bức tranh vô cùng nổi tiếng mà ai cũng biết. Nhưng có 1 điều nhiều người thắc là tại sao trong bức tranh “mã đáo thành công” luôn có một con quay đầu lại?

    Bức tranh ‘Mã đáo thành công’ có thể nói là 1 bức tranh vô cùng nổi tiếng mà ai cũng biết. Nhưng có 1 điều nhiều người thắc là tại sao trong bức tranh “mã đáo thành công” luôn có một con quay đầu lại?

    Trong bức tranh ngựa “Mã đáo thành công”, một con ngựa trong số 8 con quay đầu trở lại. Con ngựa này thường là con ngựa đứng ở vị trí thứ 4 hoặc thứ 5. Con ngựa này quay đầu trở lại để khuyến khích những con ngựa khác trong đàn chạy nhanh hơn, mạnh mẽ hơn.

    Được biết, con ngựa thứ 8 trong bức tranh không bao giờ quay đầu lại. Việc nó quay đầu lại đồng nghĩa với chuyện chủ nhà sẽ mất của, mất lộc.

    Những chuyến hành trình của ngựa với chủ nhân có thể kéo dài hàng tuần, hàng tháng thậm chí là cả năm mới quay về. Đặc biệt, đối với những người xông pha trận mạc thì khả năng quay trở về sẽ không cao.

    Có khi 10 người ra trận thì chỉ có 1 người quay về do cuộc chiến quá cam go, nguy hiểm. Do đó, người ta nói “mã đáo” dùng để ám chỉ cầu cho người nhận gặp may mắn và quay trở về nhà.

    Người ta tặng nhau bức tranh này với mục đích cầu mong người nhận có ý chí mạnh mẽ hơn, tinh thần phấn chấn hơn và luôn vươn lên trong mọi hoàn cảnh.

    Nguồn gốc và ý nghĩa sâu sa của bức tranh ‘Mã đáo thành công’ cũng như câu nói mà người ta hay chúc nhau trong những dịp lễ, tết

    Bức tranh ngựa “Mã đáo thành công” là tác phẩm vẽ 8 con ngựa tràn đầy năng lượng thể hiện chúng có sức mạnh vượt trội đồng thời đại diện cho quyền lực và uy lực siêu phàm.

    Ở xã hội Trung Quốc thời xưa, chỉ có những người xuất thân từ tầng lớp thượng lưu mới có thể sở hữu ngựa. Trong bức tranh vẽ 8 con ngựa của người Trung Quốc, những con ngựa đang phi nước đại có nghĩa là chủ sở hữu của chúng có quyền lực và uy tín mạnh mẽ.

    Bên cạnh đó, Chu Mục Vương (1001 – 746 TCN) – vị vua thứ 5 của nhà Chu trong lịch sử phong kiến cổ đại Trung Quốc cũng nổi tiếng sử sách vì sở hữu 8 con ngựa vô cùng đặc biệt.

    Bát Tuấn (tám con ngựa hay) của Chu Mục Vương đã trở thành một chủ đề nổi tiếng mà giới làm tranh cổ và tranh hiện đại khai thác, biến nó thành món quà độc đáo cho người dân dành tặng nhau.

    Theo một số tài liệu ghi chép, Chu Mục Vương sở hữu 8 con ngựa tuyệt vời và được dân gian gọi là Bát Tuấn. Tương truyền, Chu Mục Vương đặt tên cho 8 tuấn mã lần lượt là: Xích Ký, Ðạo Ly, Bạch Mã, Du Luân, Sơn Tử, Cừ Hoàng, Hoa Lưu, Duyên Nhĩ.

    Người điều khiển Bát Tuấn có tên Tạo Phụ. Tạo Phụ thường xuyên chở Chu Mục Vương đi vi hành khắp nơi trên cỗ xe ngựa đặc biệt do 8 con ngựa kéo. Dưới thời trị vì của Chu Mục Vương, cuộc sống của người dân khá thịnh vượng.

    Do đó, các họa sĩ thời đó đã vẽ bức tranh 8 con ngựa của vị hoàng đế nhà Chu này và gọi nó là Bát Tuấn đồ.

    Con số 8 cũng là một con số may mắn của người Trung Quốc, tượng trưng cho sự giàu có và thành công. Bức tranh vẽ 8 con ngựa phi nước đại, tràn đầy sinh lực, tinh thần tuyệt vời sẽ truyền cảm hứng cho mọi người làm việc chăm chỉ và theo đuổi mục tiêu của mình.

    Không chỉ bức tranh mà ngay cả câu chúc “mã đáo thành công” cũng rất nổi tiếng, được nhiều người sử dụng để chúc nhau trong những dịp lễ tết, ngụ ý là những câu chúc về sự thành đạt trong sự nghiệp, công danh.

    Ngoài ra, từ “mã đáo” còn có nghĩa là may mắn quay trở về. Vào thời xa xưa, ngựa là phương tiện đi lại vô cùng thuận tiện vì nó rất khỏe, chạy nhanh và liên tục trong suốt thời gian dài.

    Đồng thời, loài vật này rất thông minh và có mối quan hệ gần gũi với con người. Nó không chỉ được người dân sử dụng làm phương tiện di chuyển giúp việc giao thương dễ dàng hơn mà nó còn xông pha cùng binh sĩ trên chiến trường đánh địch.

    Những chuyến hành trình của ngựa với chủ nhân có thể kéo dài hàng tuần, hàng tháng thậm chí là cả năm mới quay về. Đặc biệt, đối với những người xông pha trận mạc thì khả năng quay trở về sẽ không cao.

    Có khi 10 người ra trận thì chỉ có 1 người quay về do cuộc chiến quá cam go, nguy hiểm. Do đó, người ta nói “mã đáo” dùng để ám chỉ cầu cho người nhận gặp may mắn và quay trở về nhà.

    3 trường hợp không nên tặng tranh Mã đáo thành công

    1. Người tuổi Tý (Chuột) – Xung khắc theo phong thủy

    Theo phong thủy, Tý (chuột) và Ngọ (ngựa) thuộc cặp địa chi xung khắc, do đó người tuổi Tý không nên treo tranh “Mã đáo thành công”. Tặng tranh này cho người tuổi Tý có thể vô tình mang lại năng lượng xung khắc, khiến công việc và cuộc sống của họ gặp nhiều trở ngại.

    2. Người làm trong lĩnh vực ổn định, cần sự chắc chắn

    Những người làm việc trong các ngành nghề cần sự ổn định, tĩnh lặng như giáo viên, nhân viên văn phòng, luật sư hoặc công chức nhà nước không nên treo tranh ngựa. Bởi vì hình ảnh ngựa phi thể hiện sự năng động, bứt phá, có thể gây mất cân bằng, khiến công việc trở nên xáo trộn hoặc tạo ra cảm giác áp lực, vội vã.

    3. Người đang gặp vận hạn, khó khăn trong cuộc sống

    Tặng tranh “Mã đáo thành công” cho người đang gặp vận hạn, trắc trở có thể gây tác dụng ngược. Thay vì mang lại may mắn, bức tranh có thể tạo thêm áp lực và gợi nhớ đến những khó khăn mà họ chưa thể vượt qua, đặc biệt là với những người làm ăn thất bại hoặc đang tìm kiếm sự ổn định.

  • Lá thư tuyệt mệnh dài 3 trang của con gái 14 tuổi gửi bố mẹ: Con mong kiếp sau chúng ta không gặp nhau

    Cụ thể, do không thể đáp ứng sự kỳ vọng của bố mẹ và áp lực quá lớn từ học hành, bé gái 14 tuổi đã chọn cách kết thúc chính cuộc đời mình để chấm dứt những mệt mỏi diễn ra hàng ngày.

    Theo Sohu chia sẻ, bé gái đã chọn cách phóng từ tầng cao vì áp lực học hành quá lớn, bé không đáp ứng được sự kỳ vọng của bố mẹ. Khi em qua đời, phụ huynh đã tìm được một lá thư tuyệt mệnh dài 3 trang mà cô bé để lại. Bên cạnh đó là toàn bộ số tiền tiêu vặt, điện thoại và nhiều thứ khác đều được đặt ngay ngắn trên bàn.

    Mỗi câu chữ trong lá thư đã khiến không chỉ bố mẹ bé mà bất kì ai đọc được đều òa khóc đau lòng.

    Mở đầu lá thư, đứa trẻ đáng thương bày tỏ thật vinh dự khi được biết cha mẹ ở kiếp này nhưng “con mong kiếp sau chúng ta sẽ không gặp nhau”.

    Cô bé cảm thấy bản thân không phải là đứa con hoàn hảo của cha mẹ vì không thể lọt vào top 10 hay top 20 ở lớp do thỉnh thoảng vẫn bị điểm kém. Vì thế em thường xuyên phải nghe những lời lẽ m/ắ//ng c/h/ử/i từ gia đình. Đêm nào trong căn nhà cũng vang lên những tiếng la hét của bố mẹ, thậm chí là cái b/ạ/t tai, sau đó là bị đ/á/n/h vào bàn tay, cánh tay, đùi, lưng…

    3 trang giấy trắng ngắn ngủi nhưng nó chứa đựng tất cả những gì đau đớn nhất mà cô bé phải chịu trước khi mất.

    Điều khiến người đọc đau lòng hơn cả là sau hàng loạt những giận hờn, trách cứ của đứa trẻ vì bố mẹ kỳ vọng học tập quá lớn, thường xuyên đ/á/n/h đ/ậ/p em… nhưng đến cuối cùng, em vẫn dành sự quan tâm, dặn dò đầy tình cảm cho đấng sinh thành.

    “Bố mẹ đừng thức khuya nữa nhé, hãy đưa bà ngoại về sống cùng để chăm sóc bà mau khỏe…”.

    hình ảnh

    Thực tế đây không phải là câu chuyện đau lòng đầu tiên của những đứa trẻ phải chịu áp lực quá lớn từ việc học, từ sự kỳ vọng của cha mẹ. Trước đó cũng đã có rất nhiều những tai nạn thương tâm xảy đến với trẻ mà nguyên nhân cũng tương tự, để lại nỗi đau cho người ở lại, sự bàng hoàng trong đại bộ phận các bậc làm cha, làm mẹ và thầy cô.

    Đây cũng là hồi chuông cảnh tỉnh gay gắt cho các bậc cha mẹ về việc cần kiểm soát hành vi của bản thân, lời nói để không làm tổn thương đến con trẻ. Bên cạnh đó, đừng đặt sự kỳ vọng quá lớn tạo áp lực học hành cho con.

    Gửi những phụ huynh đang áp lực cho con việc học tập quá sức, luôn ép con phải đạt vị trí cao

    Việc các bậc cha mẹ tạo áp lực cho con trong học tập và luôn mong muốn con đạt thành tích cao là một sai lầm phổ biến, và điều này có thể dẫn đến những hậu quả tiêu cực cho sự phát triển toàn diện của trẻ. Một phần lý do là vì cha mẹ thường kỳ vọng rằng con cái sẽ thành công hơn mình, có tương lai sáng lạn và đạt được những thành tích mà họ mong muốn. Tuy nhiên, điều này lại khiến các em phải đối mặt với một gánh nặng tâm lý lớn, từ đó ảnh hưởng xấu đến sức khỏe tinh thần và động lực học tập của trẻ.

    Khi cha mẹ đặt quá nhiều kỳ vọng, trẻ có thể cảm thấy áp lực và lo sợ thất bại. Thay vì thấy học tập là một hoạt động vui vẻ, bổ ích và cơ hội để phát triển bản thân, các em dễ nhìn nhận việc học như một nhiệm vụ khó khăn phải thực hiện vì mong muốn của cha mẹ. Điều này không chỉ làm giảm khả năng sáng tạo mà còn khiến trẻ mất đi niềm đam mê học tập. Hơn nữa, việc chịu đựng áp lực từ cha mẹ dễ dẫn đến tình trạng căng thẳng kéo dài, có thể gây ra các vấn đề về sức khỏe tâm lý như lo âu, trầm cảm hoặc tự ti.

    Ngoài ra, việc cha mẹ đòi hỏi con phải đạt thành tích cao còn tạo ra cảm giác so sánh và ganh đua không lành mạnh. Trẻ có thể rơi vào vòng xoáy cố gắng để đạt điểm cao chỉ để đáp ứng kỳ vọng của cha mẹ mà không thực sự hiểu giá trị của việc học. Lâu dần, điều này có thể làm trẻ mất đi mục tiêu cá nhân và thiếu khả năng tự định hướng trong cuộc sống.

    Sai lầm lớn nhất ở đây là các bậc cha mẹ thường không hiểu rằng mỗi đứa trẻ đều có năng lực và sở thích riêng biệt. Việc áp đặt những kỳ vọng quá mức và không phù hợp dễ làm mất đi sự tự tin và khiến trẻ không phát huy được tiềm năng của bản thân. Thay vì ép buộc con phải thành công theo cách mình muốn, cha mẹ nên khuyến khích và hỗ trợ con phát triển theo sở thích và khả năng tự nhiên của chúng. Đồng thời, nên tạo ra một môi trường học tập thoải mái, trong đó trẻ cảm thấy được lắng nghe, được tôn trọng và được động viên khi gặp khó khăn.

    Tóm lại, áp lực học tập từ cha mẹ có thể gây tổn hại lâu dài đến sức khỏe tinh thần và động lực của trẻ. Để con cái thực sự trưởng thành và thành công, điều quan trọng là cha mẹ cần tạo điều kiện cho con tự do khám phá và phát triển, hơn là cố gắng kiểm soát hay áp đặt kết quả học tập của chúng.

  • Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một thứ khiến con rể ch:ết lặ:ng.

    Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một thứ khiến con rể ch//ết lặ//ng…

    Gần nửa đêm, mưa phùn lất phất bên ngoài. Trong căn phòng khách lạnh lẽo, không khí căng như dây đàn. Huy – con rể ông Minh – đứng giữa nhà với gương mặt hầm hầm, còn vợ anh, Linh, đang ngồi bệt dưới đất, mắt hoe đỏ vì khóc.

    – Em không có sai! Em gửi tiền cho mẹ ruột em, đó là chuyện bình thường! – Linh nghẹn giọng.

    Huy gằn lên:
    – Bình thường? Làm vợ mà dám qua mặt chồng? Nhà này ai kiếm tiền, ai có tiếng nói? Cô giỏi quá rồi, gọi bố cô đến mà dạy lại con gái ông ấy đi!

    Không suy nghĩ thêm, Huy rút điện thoại, bấm số ông Minh.
    – Bố à, con xin lỗi gọi muộn, nhưng nhờ bố sang đón Linh về. Con thấy bố cần dạy lại con gái mình trước khi gả người ta đi làm vợ.

    Đầu dây bên kia im lặng vài giây. Giọng ông Minh trầm và ngắn gọn:
    – Ừ, mười lăm phút nữa bố sang.

    Đúng 15 phút sau, tiếng xe hơi dừng trước cổng. Huy bước ra, trên môi vẫn là nụ cười nhạt pha chút đắc thắng. Anh đang tưởng tượng cảnh ông Minh lôi Linh về nhà, răn dạy một trận nên thân.

    Nhưng vừa mở cửa, Huy sững người.

    Ông Minh đứng đó, áo sơ mi ướt mưa, tay cầm một tập hồ sơ đựng trong bìa nhựa, ánh mắt lạnh lùng không giống dáng vẻ thường ngày. Không có quát mắng, không có ồn ào.

    Ông bước thẳng vào nhà, nhìn Linh đang ngồi co ro ở góc sofa, rồi quay sang Huy, đặt hồ sơ lên bàn.

    – Đây là đơn ly hôn. Tao đã chuẩn bị sẵn. Chữ của Linh chưa có, nhưng của tao – với tư cách là người cha – đã ký.

    Huy choáng váng, lùi lại nửa bước:
    – Bố… bố nói cái gì?

    – Mày bảo tao sang đón con gái tao về để dạy lại? Tao không cần. Nhưng tao thấy mày cần học lại cách làm chồng.

    Giọng ông Minh rắn như thép, từng lời đanh lại:
    – Tao gả con gái đi không phải để nó bị kiểm soát từng đồng bạc, từng hơi thở. Mày kiếm tiền thì giỏi, nhưng giỏi mà cư xử như kẻ gia trưởng, thì tao không coi là đàn ông.

    Huy bối rối:
    – Con chỉ muốn Linh tôn trọng con, chứ không có ý…

    – Tôn trọng không phải là sợ hãi. Mày không cho nó nói, không cho nó làm gì ngoài ý mày, rồi bắt tao dạy lại nó như món đồ sai chương trình? Xin lỗi, tao chỉ dạy con gái tao làm người, chứ không dạy nó làm nô lệ cho chồng.

    Không khí lặng như tờ. Tiếng kim đồng hồ tích tắc trở nên rõ ràng đến rợn người.

    Ông Minh quay sang con gái, giọng dịu lại:
    – Linh, con có quyền quyết định. Con tha thứ thì về ở lại. Còn nếu không, bố chờ ngoài xe. Chúng ta ký vào đơn, và bố sẽ đưa con về nhà, nơi ít nhất con được tôn trọng.

    Linh ngồi im, nước mắt lăn dài. Cô nhìn chồng – người từng dịu dàng, người từng hứa sẽ bảo vệ cô cả đời. Nhưng đêm nay, anh đã lột bỏ hết vỏ bọc.

    Huy đứng đó, chết lặng. Tờ giấy ly hôn vẫn nằm trên bàn. Mỗi dòng chữ là một cái tát vào cái tôi kiêu ngạo của anh.

    Không ai nói gì thêm. Ông Minh bước ra cửa, không nhìn lại.

    Linh đứng dậy, lặng lẽ đi theo cha. Trước khi rời đi, cô quay lại, nói khẽ:
    – Em không cần được dạy lại, em chỉ cần được yêu và tôn trọng.

    Cánh cửa khép lại. Căn nhà trở nên lạnh tanh.

    Và Huy thì ngồi sụp xuống ghế, tay run run mở tập hồ sơ, đọc lại những dòng chữ đậm nét của ông Minh. Không một lời chửi rủa, không một cái tát, nhưng từng chữ như dao cắt vào lòng.

    Đêm đó, lần đầu tiên trong đời, anh hiểu thế nào là mất thật sự. Và cái giá cho sự kiêu ngạo đôi khi đến… trong im lặng.

  • 2 chị em s i n h đôi chung 1 chồng – tưởng sẽ hạnh phúc ai ngờ 1 tháng sau phát hiện bí m ật ch ấ n đ;ộ ng –

    Mẹ mất khi hai cô mười tuổi, ba thì đau yếu triền miên, từ đó Nhã – chị, mạnh mẽ hơn, luôn là người bảo vệ và dẫn dắt Nhi. Nhưng cũng chính sự che chở ấy khiến Nhi dần sống thu mình – lặng lẽ, cam chịu, và luôn đứng sau chị.

    Khi cả hai tròn hai mươi, trong một dịp lễ hội làng, họ gặp Khánh – một chàng trai từ tỉnh về quê làm việc. Khánh không giống những người đàn ông họ từng biết – lời nói nhẹ nhàng, ánh mắt biết cười, lại biết đàn hát. Cả hai chị em đều bị hút vào vòng xoáy của người đàn ông ấy, dẫu chẳng ai nói thành lời.

    Khánh đến nhà thường xuyên với lý do “giúp ba sửa máy bơm nước”, nhưng người hiểu rõ nhất là Nhã. Ánh mắt anh hay dừng lại lâu hơn khi nhìn chị. Mỗi lần đi chợ, Khánh đều mang về cho Nhã món bánh chị thích, còn Nhi… thì đứng lặng nhìn từ xa, không oán trách, không đòi hỏi.

    Một đêm, Nhi tình cờ bắt gặp Khánh hôn Nhã dưới gốc vú sữa sau nhà. Cô quay đi, không khóc. Nhưng từ đó, cô thay đổi. Ít nói hơn. Mắt hay nhìn xa xăm. Nhã cảm nhận được sự thay đổi ấy, và trong lòng dấy lên nỗi áy náy mơ hồ.

    Vài tháng sau, khi ba bệnh nặng, Khánh cầu hôn. Nhưng trước khi cưới, một điều bất ngờ xảy ra: ba gọi hai chị em vào phòng, trao cho mỗi người một mảnh khăn tay mẹ để lại và nói:

    Chẳng ai hiểu hết ý ông, nhưng sau khi ông mất, lời trăn trối ấy trở thành sợi dây định mệnh kéo họ vào một quyết định gây sốc: Cả hai cùng lấy Khánh.

    Lý do chính thức được nói ra là “vì thương ba, vì giữ gìn máu mủ trong nhà”. Nhưng sâu trong lòng mỗi người, là một mảnh tình riêng, một vết thương không lành.

    Đám cưới tổ chức âm thầm. Họ chỉ mặc áo dài trắng đơn giản, không váy cưới, không rước dâu. Người làng xì xào, kẻ nói thương, người bảo “loạn luân”, nhưng rồi cũng qua.

    Ba người sống chung dưới một mái nhà. Ban đầu, tất cả đều cố gắng giữ hoà khí. Nhã đảm đang việc nhà, đi chợ, quán xuyến, còn Nhi ở nhà chăm vườn, nấu cơm, lặng lẽ như cái bóng. Khánh… vẫn dịu dàng như xưa, nhưng bắt đầu biết chọn người nào để gần gũi hơn mỗi đêm.

    Dù chưa từng nói ra, ai cũng biết: Nhã là người được yêu hơn.

    Nhi không ghen, hay ít ra là không cho phép mình ghen. Nhưng mỗi lần đi ngang phòng ngủ, thấy ánh đèn phòng Nhã còn sáng, cô lại siết chặt tay, rồi lặng lẽ về phòng.

    Một năm, rồi hai năm trôi qua như thế. Bề ngoài êm ấm, bên trong mục ruỗng.

    Nhi bắt đầu có những cơn đau đầu dữ dội, bác sĩ bảo do stress. Nhã lo lắng đưa em đi khám khắp nơi, nhưng chẳng tìm ra bệnh rõ ràng. Trong lòng chị dấy lên cảm giác tội lỗi không tên – như thể chính mình đang dần giết chết em gái bằng tình yêu ích kỷ.

    Khánh vẫn quan tâm Nhi, vẫn nhẹ nhàng, vẫn nói chuyện, nhưng không chạm vào cô. Những cái ôm chỉ còn là hình thức. Những cái nhìn không còn cháy bỏng. Đêm nào anh ở lại phòng Nhi, cô cũng nằm im, quay mặt vào tường, nước mắt thấm gối. Anh không dám chạm vào cô – vì ánh mắt cô như con dao, chạm vào sẽ đứt tay, đứt cả tim.

    Nhi không trách, nhưng cô bắt đầu ghi nhật ký. Những trang giấy kín chữ, toàn là những điều không thể nói thành lời:

    “Em vẫn nghe tiếng anh gọi tên chị trong mơ. Anh gọi dịu dàng, như cách chị từng gọi em khi còn nhỏ.”

    “Em không sống nổi nữa… nhưng chết thì nhát lắm.”

    Nhã đọc được những dòng đó vào một buổi chiều mưa, khi Nhi ra đồng chưa về. Chị ngồi lặng hàng giờ bên quyển sổ. Đến khi tiếng sấm rền lên, chị mới chợt tỉnh và lao đi tìm em.

    Nhưng lần này, Nhi không đi đâu xa. Cô chỉ ngồi sau nhà, dưới gốc vú sữa – nơi Khánh từng hôn Nhã. Cô nhìn cây thật lâu, rồi hỏi:

    – Chị có từng thấy tội lỗi không?

    Nhã nghẹn lời.

    – Nếu một ngày em biến mất, chị sẽ sống vui chứ?

    Nhã quỳ xuống bên em, bật khóc như một đứa trẻ:

    – Em đừng nói vậy… Đừng bỏ chị…

    Nhi không trả lời. Cô chỉ mỉm cười nhẹ, như thể mình đã tha thứ, hoặc đã buông tay.

    Từ hôm đó, Nhi thay đổi. Cô chăm sóc Nhã như xưa, làm những món Nhã thích, nói nhiều hơn, cười nhiều hơn. Nhưng có điều gì đó không thật. Như thể cô đang diễn. Nhã lo sợ. Khánh thì không để ý, chỉ nghĩ “cuối cùng Nhi cũng chấp nhận được cuộc sống này”.

    Một hôm, Nhi nói:

    – Em muốn có con.

    Khánh ngập ngừng. Nhã im lặng. Bầu không khí trong nhà nặng như đá đè ngực. Không ai phản đối, nhưng cũng chẳng ai nói “được”.

    Đêm đó, Nhã lặng lẽ sang phòng Nhi, nắm tay em:

    – Nếu… em muốn, chị sẽ ra đi.

    Nhi nhìn chị, rồi mỉm cười thật buồn:

    – Không. Em không muốn ai trong chúng ta rời đi. Nhưng… cũng không muốn ở lại nữa.

    Hôm đó trời mưa rất lớn. Gió rít từng cơn, như tiếng khóc của đất trời. Nhã đi chợ về, thấy nhà im ắng lạ thường. Gọi Nhi không ai trả lời. Gọi Khánh – cũng không.

    Khi chị bước ra sau nhà, cảnh tượng trước mắt khiến chị đứng chết lặng: Chiếc xe máy đổ nghiêng, cạnh đó là Khánh đang ôm lấy Nhi – máu đỏ loang cả nền xi măng ướt sũng nước.

    Khánh hét lên:

    – Cô ấy ngã! Xe trượt… chị gọi xe cấp cứu mau!

    Nhưng Nhi không tỉnh lại. Mắt cô mở to, miệng mấp máy điều gì đó. Nhã nhào tới, ôm lấy em. Trong tay cô, Nhi cố thốt một câu:

    – Xin lỗi… chị…

    Rồi hơi thở tắt lịm.

    Nhi mất. Cái chết được ghi là “tai nạn do trời mưa, đường trơn”. Nhưng Nhã thì biết: Nhi chọn ngày mưa. Cô đã chọn cách kết thúc cuộc sống – như một lời trốn chạy khỏi tình yêu không lối thoát.

    Khánh suy sụp. Anh khóc mỗi đêm. Nhưng điều khiến Nhã đau hơn cả không phải là mất em, mà là đọc được lá thư Nhi để lại giấu trong áo:

    “Chị Nhã, em chưa từng ghét chị. Em chỉ đau vì biết mình không bao giờ là người được chọn. Em đã cố sống chung, cố yêu anh bằng một nửa của chị, nhưng không đủ. Em mệt rồi. Em tha thứ. Và xin chị đừng tự trách… Chỉ cần sống hạnh phúc – thay phần em…”

    Nhã ôm lá thư, khóc cạn nước mắt. Khánh, sau tang lễ, lặng lẽ rời đi. Không từ biệt. Không lời hứa. Không quay đầu.

    Mỗi sáng thức dậy, Nhã đều nhìn về phòng bên cạnh – căn phòng Nhi từng sống, giờ là căn phòng hoang hoải với cửa sổ luôn hé mở. Không ai ở đó, nhưng Nhã vẫn pha thêm một ly trà, đặt lên bàn như thói quen. Dường như, chị vẫn hy vọng em sẽ bất ngờ bước ra, trách yêu: “Trà nguội rồi, ai uống nổi.”

    Nhưng căn nhà vắng tiếng cười, thiếu bóng người. Cây vú sữa sau nhà trĩu quả như những giọt nước mắt đông cứng. Mỗi lần gió thổi, lá rơi lả tả – như thời gian đang phai màu ký ức.

    Khánh biến mất sau lễ tang. Không tin nhắn, không cuộc gọi. Người làng đồn rằng anh bỏ xứ đi, có người bảo thấy anh cạo đầu ở một ngôi chùa tận miền Bắc.

    Nhã không đi tìm.

    Chị không oán anh, không giận em. Chị chỉ tự trách mình. Nếu ngày đó chị không nhận lời, nếu ngày đó chị biết từ chối, nếu… nếu… nếu… Nhưng “nếu” không thể hồi sinh một con người.

    Chị bắt đầu viết thư cho Nhi – không phải gửi đi, mà để sống tiếp. Mỗi đêm, chị ngồi trước cửa sổ, thắp một cây nến nhỏ và viết.

    “Em à, hôm nay chị trồng lại luống hoa hồng sau vườn. Chị nhớ em từng bảo: ‘hoa hồng đẹp nhưng gai đâm đau’. Nhưng nếu không có gai, làm sao biết quý cái đẹp?”

    “Hôm nay mưa. Mưa giống ngày em đi. Chị đã không khóc. Không phải vì cạn nước mắt, mà vì tim đã vỡ rồi.”

    “Có khi chị mong được gặp em một lần nữa – chỉ để nói lời xin lỗi bằng cả trái tim.”

    Một buổi chiều mùa đông, khi những cây gạo trơ trụi lá, Khánh trở về. Anh gầy sọp, đầu trọc, mặc áo nâu sòng, tay cầm tràng hạt. Anh không vào nhà mà đứng lặng dưới gốc vú sữa, nơi mọi chuyện bắt đầu… và kết thúc.

    Nhã thấy anh, đứng sau cánh cửa, không biết nên ra hay không. Rồi chị cũng bước ra.

    – Em xin lỗi.

    Giọng Khánh khàn đặc, như chưa từng được dùng để nói suốt nhiều tháng.

    Nhã im lặng. Anh tiếp:

    – Anh đã sai. Anh ích kỷ. Anh tưởng có thể yêu hai người… Nhưng hoá ra, chỉ làm đau cả ba.

    Chị gật đầu, không trách. Chỉ nói một câu:

    – Em ấy… tha thứ rồi.

    Khánh òa khóc. Lần đầu tiên, kể từ ngày chôn Nhi, họ khóc cùng nhau – không còn là chồng và vợ, không còn là kẻ có lỗi hay người bị bỏ lại – chỉ là hai con người cùng mất một người thân yêu.

    Sau đó, Khánh rời đi. Lần này, chị biết anh sẽ không quay lại nữa. Nhưng cũng không cần. Quá khứ đã đủ nặng nề, hiện tại chỉ cần bình yên.

    Nhã bắt đầu một cuộc sống mới. Chị không đi đâu xa, không bỏ quê, không rời khỏi ngôi nhà cũ kỹ. Nhưng chị làm điều chưa từng dám làm: mở một quỹ hỗ trợ phụ nữ tên là “Song Tử”.

    Mỗi năm, chị dùng phần tiền tích cóp từ việc trồng rau, bán hàng nhỏ, quyên góp để giúp những người phụ nữ bị ràng buộc trong hôn nhân áp đặt, bị trói buộc bởi truyền thống hay những cuộc hôn nhân “miệng đời”.

    Nhiều người đến với chị – có cô gái trẻ định trầm mình vì yêu người đã có vợ, có người mẹ bị chồng ép sống cùng chị em chồng như chị em ruột… Chị lắng nghe, không phán xét. Mỗi lần nghe xong, chị đều kể một đoạn chuyện về mình và Nhi – như một bài học không lên giọng.

    Chị giữ căn phòng của Nhi nguyên vẹn. Mỗi năm vào ngày mất của em, chị đặt lên bàn thờ một tách trà, một bông hoa, một bức thư mới.

    “Em à, hôm nay có một cô bé đến đây, định bỏ thai vì không được gia đình chấp nhận. Chị kể chuyện của tụi mình, cô ấy khóc như em ngày xưa. Rồi cô ấy giữ lại đứa bé. Em có thấy không? Em vẫn sống, trong lòng nhiều người.”

    Năm thứ ba sau ngày Nhi mất, cây vú sữa sau nhà ra hoa trắng muốt. Có một bông rơi xuống vai Nhã khi chị đang tưới nước. Chị ngẩng lên, cười.

    Lần đầu tiên sau bao năm, chị không khóc.

    Chị không còn sống trong tội lỗi. Mà sống vì yêu thương. Vì lời hứa chị từng thốt ra khi còn bé:

    “Dù chuyện gì xảy ra, chị cũng sẽ không bỏ em.”

    Nhã không bỏ Nhi. Chị mang em đi theo – không phải là cái bóng đau buồn, mà là ký ức đẹp. Là tấm gương để sống tử tế. Là tình yêu chưa trọn nhưng không vô nghĩa.

    Truyện kết bằng một đoạn nhật ký cuối cùng:

    “Em à, chị sống ổn. Vẫn hay mơ thấy em. Có lần em cười, bảo: ‘Chị còn nợ em một chuyến đi xa.’ Chị đang để dành tiền. Khi đủ, chị sẽ đi. Không phải để trốn, mà để sống thay phần em chưa kịp.”

  • Xin ăn giữa tiệc cưới xa hoa, cậu bé s/ững s/ờ nhận ra cô dâu là mẹ th/ất lạc, quyết định sau đó của chú rể khiến cả đám cưới ngập trong nước mắt

    Xin ăn giữa tiệc cưới xa hoa, cậu bé s/ững s/ờ nhận ra cô dâu là mẹ th/ất lạc, quyết định sau đó của chú rể khiến cả đám cưới ngập trong nước mắt…

    Cậu bé ấy tên là Minh, 10 tuổi. Minh không có cha mẹ. Cậu chỉ nhớ rằng năm 2 tuổi, ông Bảy – một lão ă/n xi/n già sống dưới chân cầu – đã nhặt được cậu trong một chiếc thau nhựa trôi dạt bên rãnh nước. Khi ấy, cậu bé không biết nói, không biết đi, chỉ khóc đến khản tiếng. Trên cổ cậu, chỉ có một chiếc vòng tay len màu đỏ đã sờn, cùng một mảnh giấy cũ nát ghi: “Xin ai tốt bụng nuôi giùm thằng bé này. Nó tên Minh.”

    Ông Bảy không có gì ngoài đôi chân đã mỏi và chiếc bị rá/ch, nhưng ông vẫn bế cậu bé về nuôi, chia nhau từng mẩu bánh mì nhặt được. Dù khổ cực, ông luôn dặn Minh:

    – Mai sau con lớn, nếu có gặp lại mẹ, nhớ tha thứ cho bà ấy. Không ai bỏ con mà không đ/au lò/ng cả.

    Minh lớn lên giữa những tiếng rao ve chai, giữa các trạm chờ xe buýt và gầm cầu ẩm thấp. Cậu chưa bao giờ biết mẹ trông như thế nào. Chỉ nghe ông Bảy kể rằng, trên tờ giấy gói cậu ngày xưa có dính một vết son và sợi tóc dài quấn quanh. Ông đoán mẹ cậu từng là người rất trẻ, có thể còn chưa trưởng thành khi sinh ra cậu.

    Một ngày nọ, ông Bảy lên cơn ho nặng và phải nhập viện. Không có tiền, Minh phải tự đi xin ăn nhiều hơn thường lệ. Hôm ấy, nghe người ta nói ở khu biệt thự kế bên đang có đám cưới to nhất khu, Minh đ/ánh liều bước đến, bụng đ/ói meo và khát khô cổ.

    Cậu bé lom khom nép ngoài cổng, mắt tròn xoe nhìn bàn tiệc đầy ắp thức ăn. Một cô phụ bếp thấy thương, dúi cho cậu một hộp xôi còn nóng và bảo:

    – Ngồi đằng kia ăn đi, đừng để ai thấy.

    Minh cúi đầu cảm ơn, rồi vừa ăn vừa ngước nhìn vào trong. Khách khứa sang trọng, váy áo lộng lẫy, tiếng cười rộn rã. Cậu bé thầm nghĩ: Không biết mẹ mình có đang sống ở một nơi như thế này không… Hay cũng ngh/èo như mình?

    Bỗng tiếng MC vang lên:

    – Xin mời cô dâu bước ra sân khấu!

    Âm nhạc nổi lên. Tất cả ánh mắt đều hướng về phía cầu thang trải thảm đỏ. Và rồi… cô dâu xuất hiện. Trong chiếc váy trắng tinh khôi, gương mặt trang điểm rạng rỡ, mái tóc đen dài uốn lọn mềm mại, nụ cười dịu dàng như ánh nắng ban mai.

    Nhưng điều khiến Minh đứng sững lại, không phải vì vẻ đẹp ấy… mà là chiếc vòng len đỏ đeo trên cổ tay cô dâu – giống hệt chiếc vòng từng quấn quanh cổ tay cậu năm xưa.

    Minh dụi mắt. Cậu không tin vào điều mình đang thấy. Cậu đứng bật dậy, bước nhanh về phía sân khấu, giọng ru/n lên:

    – Cô ơi… chiếc vòng tay đó… cô có phải là mẹ cháu không…

    Cả hội trường đang náo nhiệt bỗng chốc như bị đóng băng.

    Tiếng nhạc vẫn vang lên, nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu bé gầy gò, quần áo lem luốc, đôi chân trần run rẩy giữa nền gạch cẩm thạch bóng loáng.

    Cô dâu khựng lại.

    Đôi mắt cô mở to, nhìn chiếc vòng tay của mình rồi nhìn cậu bé – đôi mắt giống hệt nhau đến kỳ lạ. Môi cô mấp máy, không thốt nên lời. Và rồi, như bản năng, cô ngồi thụp xuống, run rẩy hỏi:

    – Con… con tên gì?

    – Minh… con… con là Minh… – cậu bé lí nhí, nước mắt rơi lã chã.

    Cô dâu bưng miệng. Cả người chao đảo. Chiếc micro rơi xuống sàn vang một âm thanh khô khốc.

    Cả hội trường vỡ òa tiếng xì xào.

    – Trời ơi… con riêng hả?
    – Sao giống nhau thế?
    – Nó nói mẹ cháu… là sao vậy?

    Chú rể, người đàn ông bảnh bao, lịch lãm trong bộ vest trắng bước tới. Anh đặt tay lên vai cô dâu, thấp giọng hỏi:

    – Chuyện gì vậy em?

    Cô dâu quay qua, môi run bần bật:

    – Anh… em… năm 18 tuổi em trót yêu dại dột, mang thai, sinh con trong bí mật… Em chưa đủ tuổi, chưa có gì trong tay… em phải để thằng bé lại… Nhưng em không quên nó… Em giữ chiếc vòng đỏ này để nhớ… Em vẫn chờ ngày tìm lại con…

    Cô quay lại, òa khóc, ôm chầm lấy Minh.

    – Mẹ xin lỗi! Mẹ xin lỗi con nhiều lắm!

    Minh òa khóc, bấu lấy mẹ:

    – Con tìm mẹ lâu lắm rồi… Ông Bảy dặn con phải tha thứ cho mẹ… Con không trách mẹ đâu…

    Người mẹ ôm con, chiếc váy cưới trắng tinh bị lem đầy vết bẩn, nhưng cô không hề hay biết.

    Một vài người khách khó chịu, nhưng phần lớn lặng đi… rồi bắt đầu lau nước mắt.

    Chú rể đứng lặng một lúc lâu.

    Không ai biết anh sẽ làm gì.

    Bỏ vợ ngay tại lễ cưới?
    Xua đuổi đứa trẻ?
    Hay giả vờ như không có chuyện gì?

    Nhưng anh bước đến rất nhẹ. Không phải để kéo cô dâu dậy… mà là ngồi xuống, ngang bằng với cậu bé, ánh mắt ấm áp.

    – Con có muốn ở lại đây… ăn cùng mọi người không? – anh hỏi.

    Minh ngẩng lên, gương mặt lấm lem nước mắt và bụi đường.

    – Dạ… con… con chỉ muốn mẹ thôi…

    Chú rể mỉm cười rất hiền, rồi đưa tay ôm cả hai mẹ con vào lòng:

    – Vậy từ hôm nay… nếu con đồng ý… con sẽ có cả mẹ và một người cha.

    Cô dâu bàng hoàng ngẩng lên, rồi bật khóc nức nở, đấm nhẹ vào ngực chú rể:

    – Anh không giận em sao? Em đã giấu anh…

    – Anh không cưới một quá khứ. Anh cưới người phụ nữ anh yêu. – anh thì thầm. – Và anh càng yêu em hơn khi biết em đã từng đau đến thế.

    Đám cưới ấy, không còn là buổi tiệc xa hoa.

    Không còn là lễ nghi sang trọng.

    Nó trở thành một khoảnh khắc thiêng liêng – khi một người mẹ tìm lại con, và một đứa trẻ tìm lại gia đình.

    Khách mời bắt đầu vỗ tay – không phải để chúc mừng tân hôn, mà để chúc mừng một đoàn tụ tưởng chừng không bao giờ xảy ra.

    Minh nắm tay mẹ, tay kia nắm tay người đàn ông vừa gọi mình là “con”.

    Còn đâu tiếng ồn ào, còn đâu ranh giới giàu nghèo.

    Chỉ còn lại một câu hỏi nhỏ thì thầm trong lòng Minh:

    “Ông Bảy ơi… ông thấy không? Con đã tìm được mẹ rồi…”

  • Trở về sau 4 ngày m;ất t;ích trong l;ũ, người nhà v;ỡ òa vui sướng

    Ông Đinh Trọng Xa ở Đà Nẵng bị mất liên lạc suốt 4 ngày liền, người nhà lo lắng trình báo chính quyền địa phương.

    Ngày 20-11, ông Trần Thiện Hải, Chủ tịch UBND xã Phước Hiệp, TP Đà Nẵng, xác nhận thông tin ông Đinh Trọng Xa (SN 1990; trú thôn 2, xã Khâm Đức, TP Đà Nẵng) đã trở về nhà an toàn sau 4 ngày mất liên lạc.

    Trở về sau 4 ngày mất tích trong lũ, người nhà vỡ òa vui sướng- Ảnh 1.

    Trước đó, ngày 18-11, Công an xã Phước Hiệp thông báo về việc tìm kiếm người mất tích. Theo thông báo, khoảng 9 giờ sáng cùng ngày, Công an xã Phước Hiệp nhận tin báo của gia đình, báo cáo về việc ông Đinh Trọng Xa bị mất liên lạc.

    Theo gia đình, sáng 16-11, ông Xa đi bộ về từ Công ty TNHH Ngọc Lĩnh (thôn 4, xã Phước Hiệp) ra hướng Quốc lộ 14E và hẹn người nhà 10 giờ cùng ngày chờ đón. Tuy nhiên, người thân và gia đình đã liên lạc và tìm kiếm nhiều nơi nhưng không phát hiện thông tin của ông Xa.

    Thời điểm ông Xa bị mất liên lạc, trên địa bàn có mưa và lũ lớn ở các khu vực sông suối. Đoạn đường từ công ty TNHH Ngọc Linh ra hướng Quốc lộ 14E đi qua nhiều ngầm nước lớn, nước chảy xiết. Nghi ngờ có chuyện chẳng lành nên gia đình trình báo cơ quan chức năng hỗ trợ tìm kiếm.

    Đến ngày 20-11, ông Xa đã trở về nhà an toàn. Theo cơ quan chức năng địa phương, ông Xa cho biết hôm 16-11, ông dự định đi về nhà nhưng khi đến những con suối nước lớn nguy hiểm nên quay lại, vào trú tạm ở lán trại trong rừng. Do ông không mang theo điện thoại nên không thể liên lạc về gia đình.

    Đến hôm nay, nước rút, ông Xa mới trở về nhà. “Gia đình rất vui mừng khi ông Xa trở về an toàn, đang mổ gà vịt ăn mừng” – một cán bộ địa phương chia sẻ.

  • Những đồ dùng bạn nên tích trữ trong nhà: Dự trữ cho những tình huống khẩn cấp

    Có hai nguyên nhân chính khiến nhiều chuyên gia khuyên bạn nên chủ động tích trữ một số nhu yếu phẩm trong nhà. Thứ nhất, khi xảy ra các tình huống khẩn cấp như dịch bệnh, động đất, lũ lụt hay thiên tai tái diễn, việc mua sắm hàng ngày của người dân có thể bị gián đoạn. Thứ hai, nếu giá của một số mặt hàng được dự báo sẽ tăng trong thời gian tới, việc dự trữ sớm có thể giúp bạn tiết kiệm chi phí đáng kể.

    Vậy trong vài tháng tới, những món đồ nào đáng để tích trữ? Đây là gợi ý từ những người đã có kinh nghiệm thực tế:

    Thực phẩm và nước uống – DỰ TRỮ CHO TÌNH HUỐNG KHẨN CẤP

    Người đi làm thường bận rộn và không có nhiều thời gian đi chợ. Vì vậy:

    Bạn nên chuẩn bị sẵn gạo, mì gói, bột mì, đồ hộp, gia vị, và một số thực phẩm khô để dùng khi cần thiết.

    Nhu cầu về nước sạch và nước khoáng ngày càng tăng. Việc dự trữ một lượng nước uống phù hợp giúp bạn an tâm hơn trong những lúc xảy ra sự cố về nguồn nước hoặc khi không thể mua sắm kịp thời. Nước uống & nước sinh hoạt dự trữ. Can 10–20L để trữ nước máy. Nước đóng chai để uống. Một ít nước sạch để nấu ăn, nấu cháo cho trẻ hoặc người già. Nếu gặp phải tình trạng mưa lụt dễ làm nước máy đục, nhiễm bẩn, nên trữ sẵn sẽ an tâm hơn nhiều.

    Khi xảy ra thiên tai, mất điện hoặc gián đoạn giao thông, việc tiếp cận thực phẩm tươi sống sẽ trở nên khó khăn. Vì vậy, mỗi gia đình nên chuẩn bị:

    Lương thực khô như mì gói, miến, gạo, bánh quy, ngũ cốc… bảo quản trong hộp, túi kín để chống ẩm.

    Thực phẩm đóng hộp: cá hộp, thịt hộp, đậu hộp… giúp dễ bảo quản, dễ chế biến.

    Đồ ăn liền: xúc xích, bánh mì gói, cháo ăn liền, súp ăn liền.

    Nước uống đóng chai loại nhỏ, dễ mang theo và phân chia cho từng thành viên. Lý tưởng nhất là dự trữ lượng nước dùng cho ít nhất 3–5 ngày.

    Vật tư y tế – Thuốc men – BỘ SƠ CỨU CẦN THIẾT

    Sau ba năm đối mặt với dịch bệnh, nhiều người nhận ra rằng một hộp thuốc gia đình là vô cùng quan trọng. Bạn nên có:

    Thuốc cảm, sốt, đau đầu

    Thuốc tiêu viêm, thanh nhiệt, giải độc

    Thuốc điều trị bệnh mãn tính (nếu trong nhà có người cần dùng)

    Gạc, bông, dung dịch sát trùng

    Tuy nhiên, hãy lưu ý không nên tích trữ quá nhiều, vì thuốc có hạn sử dụng. Hết hạn không chỉ lãng phí mà còn nguy hiểm khi dùng.

    Một túi y tế nhỏ gọn nhưng đầy đủ có thể cứu nguy trong nhiều tình huống:

    Băng cá nhân, bông gạc, băng cuộn y tế, băng keo cá nhân các kích cỡ để xử lý vết thương nhỏ.

    Thuốc sát trùng: cồn, oxy già, povidine.

    Thuốc điều trị thường gặp:

    Thuốc da liễu: trị ngứa, lở loét nhẹ, côn trùng cắn.

    Thuốc tiêu hóa: tiêu chảy, táo bón, men tiêu hóa.

    Thuốc hô hấp: ho, hen nhẹ, thuốc xịt nếu có tiền sử.

    Thuốc cảm cúm, sốt, giảm đau…

    Thuốc cá nhân đặc biệt (nếu gia đình có người bệnh mãn tính): nên chuẩn bị đủ cho vài ngày.

    DỤNG CỤ QUAN TRỌNG KHÁC
    Đây là nhóm vật dụng nhỏ nhưng cực kỳ hữu ích khi gặp sự cố:

    Hộp quẹt, nến, đèn dầu (nhớ mua thêm tim và dầu dự phòng), diêm để phòng khi mất điện.

    Khăn giấy khô, khăn ướt để vệ sinh cá nhân.

    Áo phao cứu hộ, đặc biệt hữu ích trong mùa mưa bão, vùng ngập lụt.

    Mắt kính bảo hộ giúp tránh bụi, gió mạnh, mảnh vỡ.

    Dao gấp đa năng để cắt dây, mở hộp, sửa chữa nhỏ.

    Đèn pin mini, pin dự phòng và còi cứu hộ để phát tín hiệu khi cần được hỗ trợ.

    BALO CÁ NHÂN – LUÔN SẴN SÀNG “GRAB & GO”
    Mỗi người nên có một balo nhỏ, nhẹ để có thể mang theo ngay khi cần di chuyển gấp:

    Giấy tờ quan trọng (CMND/CCCD, giấy khai sinh, sổ đỏ, bảo hiểm…) nên cho vào túi zip chống nước.

    Vài bộ quần áo, bao gồm áo ấm, đồ lót, áo mưa mỏng.

    Thuốc men cá nhân, vật dụng y tế và các công cụ nhỏ gọn đã liệt kê ở trên.

    Một ít thức ăn khô – nước nhỏ, đủ dùng trong 24 giờ.

    Điện thoại, sạc dự phòng, và danh sách số điện thoại khẩn cấp ghi ra giấy.

    Khẩu trang
    Dù dịch bệnh đã được kiểm soát tốt, nhu cầu dùng khẩu trang vẫn cao, đặc biệt khi:

    Thời tiết nóng ẩm tạo điều kiện cho virus, vi khuẩn sinh sôi

    Bạn thường xuyên đến nơi đông người: siêu thị, trường học, văn phòng, tàu điện ngầm…

    Khẩu trang giúp bảo vệ bản thân và hạn chế lây nhiễm chéo. Vì vậy, mỗi gia đình nên dự trữ một lượng khẩu trang nhất định để dùng khi cần.

    Khăn lau khử trùng
    Ngày nay, khăn lau khử trùng trở thành vật dụng phổ biến và đóng vai trò quan trọng trong việc bảo vệ sức khỏe gia đình. Có hai lý do bạn nên dự trữ:

    Thời tiết nóng lên khiến vi khuẩn, virus phát triển mạnh. Khăn khử trùng có thể giúp tiêu diệt mầm bệnh hiệu quả, nhất là khi bạn đi ra ngoài hoặc cần làm sạch nhanh bề mặt đồ dùng.

    Đa công dụng và để lâu được: Khăn khử trùng dùng cho tay, tay nắm cửa, điện thoại, bàn ghế… đặc biệt là có thể bảo quản lâu mà không bị hỏng, rất lý tưởng để dự phòng.

    Dầu ăn
    Dự trữ một vài chai dầu ăn trong nhà là điều nên làm vì:

    Giá nguyên liệu toàn cầu như ngô, đậu nành, ngũ cốc… đang có xu hướng tăng do biến đổi khí hậu và nhu cầu sản xuất. Điều này đồng nghĩa giá dầu ăn rất có thể leo thang trong thời gian tới.

    Gia đình nào cũng cần dùng dầu ăn, nhưng nhiều người chỉ phát hiện hết dầu khi đang nấu ăn. Dự trữ trước giúp bạn tránh bất tiện và giữ chất lượng món ăn.

    Hơn nữa, dầu ăn có hạn sử dụng dài, dễ bảo quản.

    Tích trữ một cách thông minh không phải là mê tín, mà là sự chuẩn bị thiết thực, dựa trên kinh nghiệm của những người từng trải qua khó khăn.

    Hiểu rõ và chuẩn bị đúng giúp bạn chủ động trước mọi tình huống bất ngờ.

  • Một cậu bé bán vé số hét lên với nam tỷ phú: “Xuống xe ngay!”, ai cũng tưởng nó làm loạn nhưng 5 phút sau, sự thật khiến cả thành phố rù/ng m//ình khi cậu vừa cứu mạng một chủ tịch


    Chiều hôm đó, tôi—một thằng bé bán vé số mười ba tuổi, chân trần, mặt mũi lem luốc—đứng nép bên lề đường trước cửa khu thương mại lớn nhất thành phố. Nắng hắt xuống nóng rát, mặt đường bốc hơi đến mức nhìn xa như sắp tan chảy. Tôi còn đúng tám tờ vé số, cố bán nốt để tối mua cháo cho em gái.

    Khi chiếc xe hơi màu đen bóng loáng dừng lại trước mặt, tôi chỉ định mời mua đôi ba tờ. Nhưng vừa nhìn bánh trước hơi lệch, trục xoay đen như bị nứt, và đặc biệt là mùi khét lạ lắm—mùi mà tôi không thể nào quên được kể từ ngày cha tôi chết trong vụ nổ xe hai năm trước—tim tôi chợt thắt lại.

    Tôi lao đến cửa xe, đập mạnh.

    “Chú ơi! Xuống xe ngay! NGAY!”

    Người đàn ông bên trong quay sang, trợ lý đang mở cửa, cả hai đều sững lại.

    Ông ấy khoảng hơn năm mươi, vest xám, tóc vuốt gel, ánh mắt lạnh và quyền lực. Người ta gọi ông là Chủ tịch Nam—tôi từng nghe trong những câu chuyện vỉa hè khi đi bán vé số.

    Ông nhíu mày, khó chịu.

    “Thằng bé này… làm gì mà hét hò? Ai cho lại gần xe tôi?”

    Bác tài định kéo tôi ra.

    Nhưng tôi hét lớn hơn, lần này là tiếng gào từ tận đáy bụng:

    “CHÚ XUỐNG XE NGAY! SẮP NỔ ĐÓ!!!”\

    Tôi run, tim đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nếu đúng như cha tôi từng nói, “mùi khét hòa mùi xăng và hơi cao su” nghĩa là xe đang rò rỉ xăng gần hệ thống tản nhiệt. Chỉ cần một cú đánh lửa… là xong.

    Chủ tịch Nam nhìn tôi như nhìn một đứa điên.

    “Rồi, rồi. Định lừa tiền đúng không? Mùi xăng nào, nổ gì…”

    “Chú ơi, chú tin con đi! Con biết kiểu mùi này! Cha con—cha con chết vì nó rồi!”

    Tôi nói mà mắt cay xè. Tôi không dám nhìn vào mặt ông, chỉ biết run vì sợ. Sợ ông không tin. Sợ chuyện sẽ lặp lại như tai nạn của cha tôi.

    Trợ lý chau mày:
    “Chủ tịch, để tôi xem thử—”

    “Không cần. Lên xe.” – Giọng ông lạnh băng.

    Xe chuẩn bị chạy. Tôi tuyệt vọng.

    Tôi nhào đến, hét lần cuối, như xé họng:

    “CHÚ MUỐN CHẾT THÌ CỨ NGỒI ĐÓ!!!”

    Câu đó, có lẽ, đã làm chủ tịch khựng lại. Ông không quay đầu, nhưng bàn tay đặt lên tay nắm ghế chợt cứng đờ.

    Vài giây sau, ông nói khẽ:
    “Được. Xuống xe. Để nó xem cái gì làm tôi ‘chết’.”

    Trợ lý mở cửa, dù vẻ mặt đầy mệt mỏi.

    Tôi chạy vòng xuống gầm xe, quỳ xuống, dí mũi gần bánh trước. Mùi khét—đúng rồi. Vệt xăng—đúng luôn. Và, điều tôi sợ hãi nhất… tia điện nhỏ li ti từ hộp tản nhiệt.

    Tôi bật dậy:

    “TRÁNH RA!!”

    Tôi xô hai người lớn ngã nhào, rồi đẩy mạnh họ ra xa chiếc xe nhất có thể.

    Chỉ ba giây sau—

    BÙM!!!

    Một tiếng nổ chát chúa rung cả mặt đường.
    Lửa phụt lên, bén vào nắp capo như con thú vừa bị xé xiềng.
    Tiếng la hét vang lên khắp nơi.
    Khói trắng bốc mù mịt.

    Tôi đứng sững. Tai ù đi. Ngực nóng ran.

    Chủ tịch Nam ngã xuống đường, hoảng loạn thật sự.

    Ông quay lại nhìn chiếc xe của mình—hay đúng hơn, cái xác xe—đang bốc cháy ngùn ngụt. Gương mặt ông trắng bệch, rồi chuyển sang xanh xám.

    Ông thì thầm, giọng gần như không nghe nổi:

    “…Tôi… tôi vừa suýt chết?”

    Tôi không nói được nữa, chỉ gật đầu.

    Ông quay sang tôi—lần này là cái nhìn mà trong đời tôi chưa từng thấy ở những người giàu: thật sự biết ơn, thật sự run rẩy.

    Nhưng tôi đâu ngờ, sự việc chỉ mới bắt đầu.

    2. 5 Phút Sau Tiếng Nổ – Sự Thật Bị Đào Lên
    Công an đến, người dân bao quanh, điện thoại quay liên tục. Chủ tịch Nam bị đưa vào khu vực an toàn, còn tôi được nhân viên an ninh đưa nước uống.

    Một anh công an hỏi tôi:

    “Con phát hiện gì mà biết xe sắp nổ?”

    Tôi kể.
    Từ mùi, từ tiếng lách tách nhỏ, từ vệt xăng.

    Anh công an nhìn tôi thật lâu:

    “Con nhỏ mà lanh thiệt. Không có con chắc hôm nay… chuyện lớn rồi.”

    Chủ tịch Nam ngồi gần đó. Ông nghe rõ hết. Mặt ông tối lại, như đang suy tính gì đó sâu xa hơn.

    Khoảng nửa tiếng sau, tổ kỹ thuật báo cáo:

    Ống dẫn xăng bị đục lỗ bằng vật sắc nhọn.

    Dây dẫn điện bị cắt và nối lại bằng kim loại trần—dấu hiệu phá hoại.

    Đây không phải tai nạn.

    Trợ lý hoảng hốt:
    “Chủ tịch… ai muốn giết ngài?”

    Ông siết chặt tay, ánh mắt sâu thẳm:
    “Trong công ty, không ít người.”

    Tôi đứng đó, tay run, không hiểu hết chuyện nhưng linh cảm có điều gì rất xấu đã xảy ra.

    Đúng lúc đó, điện thoại ông reo.

    Ông nghe máy. Sắc mặt đổi từ căng → giật mình → nổi giận.

    Ông quát lên:
    “BẮT HẮN LẠI! ĐỪNG ĐỂ NÓ CHẠY!”

    Rồi ông quăng điện thoại xuống bàn đá như muốn vỡ.

    Tôi sợ đến nỗi lùi lại một bước.

    Chủ tịch nhìn tôi.

    “Nhóc. Con vừa cứu tôi khỏi một vụ ám sát.”

    Tim tôi lạnh buốt. Ám sát? Giết người? Tôi chỉ là đứa trẻ bán vé số…

    Ông tiếp lời:

    “Và… kẻ đứng sau vụ này… lại là con trai tôi.”

    Tôi há hốc miệng.

    “Con trai… chú?”

    Ông gật:

    “Nó muốn chiếm ghế của tôi. Muốn tôi ‘biến mất’. Và thiếu chút nữa, nó thành công.”

    Tôi nổi da gà. Không khí đặc quánh lại.

    Ông nhìn tôi lâu, rất lâu.

    “Tôi nợ con một mạng.”

    3. Quyết Định Thay Đổi Cuộc Đời Tôi
    Khi cảnh sát đưa con trai ông đi, truyền thông nháo nhào. Chủ tịch Nam che mặt, nhưng vẫn giữ dáng người đàn ông quyền lực vừa mất một thứ rất lớn.

    Tôi đứng bên lề đường, tay ôm túi vé số, lòng trống rỗng. Tôi chỉ muốn về với mẹ và em gái.

    Ông bước đến.

    “Nhóc.”

    Tôi nhìn lên.

    “Tên con là gì?”

    “Dạ… Minh.”

    Ông gật:

    “Từ hôm nay, Minh… con theo chú nhé.”

    Tôi giật mình:

    “Dạ? Nhưng… con phải bán vé số, phải phụ mẹ nuôi em…”

    Chủ tịch ngồi xuống ngang tầm tôi—lần đầu tiên tôi thấy một người quyền lực làm thế.

    “Mẹ con làm nghề gì?”

    “Bán bánh mì trong hẻm 34, chú.”

    “Được. Tối nay, chú đưa con về gặp mẹ con.”

    Tôi hoang mang:

    “Chú… đưa con về làm gì?”

    Chủ tịch Nam chậm rãi nói từng chữ, dõng dạc đến mức những người xung quanh phải quay lại nhìn:

    “Chú muốn lo cho việc học của con. Đến nơi đến chốn.”

    Tôi nghẹn lại.

    “Vì con đã cứu chú khỏi cái chết.
    Nhưng không chỉ vậy—vì chú muốn cuộc đời con bước sang trang khác.”

    Ông đưa tay đặt lên vai tôi.

    “Không ai sinh ra để sống dưới đáy đâu, Minh. Nhất là khi con thông minh và dũng cảm như vậy.”

    Tôi cúi đầu, không nói nên lời.

    4. Công Lý – Trả Giá
    Một tuần sau, báo chí đưa tin:

    Con trai chủ tịch bị khởi tố.

    Cuộc điều tra mở rộng làm lộ ra hàng loạt sai phạm tài chính.

    Chủ tịch Nam công khai xin lỗi, tuyên bố tái cơ cấu toàn bộ công ty.

    Còn tôi—nhận được học bổng trọn đời từ Quỹ Thiện Nguyện Thành Nam, quỹ vừa được lập ngay sau sự cố.

    Ngày ông đến thăm căn nhà nhỏ của tôi, ông cúi đầu trước mẹ tôi.

    “Mẹ cháu Minh… nếu không có thằng bé, tôi đã không còn đứng đây.”

    Mẹ tôi sững người.

    Tôi nắm tay mẹ:

    “Má… con cứu người á.”

    Tôi tưởng mẹ sẽ la vì nguy hiểm. Nhưng bà ôm tôi vào lòng, khóc như đứa trẻ.

    5. Nhiều Năm Sau
    Tôi 25 tuổi.

    Tôi vừa đứng trên sân khấu nhận bằng tốt nghiệp kỹ sư cơ khí, loại xuất sắc. Trong hàng ghế dưới, mẹ tôi nở nụ cười rạng rỡ còn Chủ tịch Nam—nay tóc bạc nhiều hơn—đứng dậy vỗ tay thật dài.

    Ông tiến lên, ôm tôi.

    “Nhóc… con làm được rồi.”

    Tôi cười:

    “Nhờ chú tin con. Và nhờ lần đó… chú chịu xuống xe.”

    Ông bật cười, giọng run run:

    “Hôm đó… nếu không có tiếng hét của con, chắc tôi đã nằm dưới mồ.”

    Tôi nhìn ông—người đàn ông từng là kẻ xa lạ, từng suýt chết, từng bị chính con ruột phản bội, nhưng đã lựa chọn đứng về phía công lý.

    “Chú à,” tôi nói, “sau này con sẽ thiết kế những thứ giúp xe an toàn hơn. Để không ai… phải trải qua điều con và cha con từng trải qua nữa.”

    Ông vỗ vai tôi:

    “Chú tự hào về con.”

    Và tôi biết, từ khoảnh khắc hét lên “Xuống xe ngay!” năm đó, số phận tôi đã rẽ sang một con đường hoàn toàn khác.

    Một con đường mà một đứa trẻ bán vé số chưa từng dám mơ tới.