Tác giả: admin

  • Đêm trước ngày cưới, chú rể ‘cao chạy xa bay’ cùng người yêu cũ mà không lời từ biệt, để giữ thể diện cho gia đình, tôi buộc phải lên xe hoa với em trai chú rể admin


    Tôi đứng trước gương, chiếc váy cưới trắng tinh khôi ôm lấy thân hình, nhưng trái tim tôi lại nặng trĩu. Chỉ còn ba ngày nữa là đến đám cưới, vậy mà Huy – chú rể của tôi, người tôi đã yêu và tin tưởng suốt ba năm – đột nhiên biến mất. Một lá thư ngắn ngủi để lại trên bàn, với vài dòng nguệch ngoạc: “Anh xin lỗi, anh không thể cưới em. Anh đã yêu người con gái khác. Tha thứ cho anh.”

    Nhà trai rối loạn, nhà gái bàng hoàng. Mẹ tôi khóc ngất, bố tôi thở dài, còn tôi thì chết lặng. Nhưng vì danh dự hai bên gia đình, chúng tôi không thể hủy hôn lễ. Sau một đêm bàn bạc căng thẳng, gia đình Huy đưa ra một giải pháp bất ngờ: em trai của Huy, Minh – người mà tôi chỉ gặp vài lần trong các buổi họp mặt gia đình – sẽ thay anh trai làm chú rể. Tôi không có quyền từ chối. Tôi chỉ gật đầu, như một con rối bị giật dây, lòng đầy uất ức và tủi nhục.

    Ngày cưới diễn ra trong không khí gượng gạo. Minh, với khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt khó đoán, nắm tay tôi bước vào lễ đường. Anh ta không nói nhiều, chỉ làm đúng những gì nghi thức yêu cầu. Tôi nhìn anh, cố tìm một chút cảm xúc, nhưng tất cả chỉ là sự xa cách. Tôi tự hỏi, liệu anh ta có đang thương hại tôi không? Hay anh ta cũng chỉ là một nạn nhân của cái danh dự gia đình này?

    Đêm tân hôn, tôi ngồi co ro trên giường, chiếc váy cưới đã được thay bằng bộ đồ ngủ mỏng manh. Minh bước vào, vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh. Tôi chuẩn bị tinh thần cho một đêm dài im lặng, nhưng bất ngờ, anh kéo tôi vào lòng. Tôi giật mình, định đẩy ra, nhưng sức mạnh của anh khiến tôi không thể kháng cự. “Đừng sợ,” anh thì thầm, giọng trầm và lạ lùng dịu dàng. “Tôi muốn cho em xem một thứ.”

    Anh lấy từ túi áo một chiếc điện thoại cũ, màn hình đã trầy xước. Anh mở một đoạn video, và tôi gần như ngừng thở khi nhìn thấy. Đó là Huy, đang đứng trong một căn phòng tối tăm, bị trói chặt vào ghế. Mồ hôi nhễ nhại trên trán, ánh mắt anh ta hoảng loạn. Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ video: “Nếu mày không biến mất khỏi đám cưới, cô ta sẽ chết.” Tôi nhận ra ngay người con gái được nhắc đến – Linh, bạn thân của tôi, người mà Huy luôn nói rằng anh ta chỉ xem như em gái.

    Tôi quay sang Minh, đầu óc quay cuồng. “Đây là… sao lại thế này?” Minh nhìn tôi, ánh mắt giờ đây không còn lạnh lùng mà đầy quyết tâm. “Huy không bỏ trốn vì yêu ai khác. Anh ấy bị ép buộc. Tôi đã tìm ra manh mối này vài ngày trước, nhưng không kịp ngăn cản. Tôi đồng ý cưới em để bảo vệ em, và để có thời gian tìm cách cứu anh trai tôi.”

    Tôi sững sờ. Hóa ra, tất cả những gì tôi nghĩ về sự phản bội của Huy đều là một màn kịch. Nhưng điều khiến tim tôi đập mạnh hơn cả là ánh mắt của Minh khi anh nói: “Tôi sẽ không để em chịu tổn thương thêm nữa. Từ giờ, tôi sẽ bảo vệ em, không phải vì anh trai tôi, mà vì chính tôi muốn thế.”

    Đêm tân hôn ấy, thay vì những giọt nước mắt tủi hờn, tôi cảm nhận được một tia hy vọng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết rằng câu chuyện này chỉ mới bắt đầu, và bí mật đằng sau chiếc điện thoại ấy sẽ dẫn chúng tôi vào một cơn bão lớn hơn.

  • Mẹ chồng đ;uổi tôi ra khỏi nhà giữa trời mưa lớn, sáng hôm sau thì công ty của nhà chồng phá sản –

    Trời đổ mưa như trút. Tiếng sấm rền vang át cả tiếng tôi khóc. Tôi đứng trước cánh cổng sắt lạnh buốt, trên tay chỉ có một túi quần áo mỏng, váy cưới tôi từng mặc nay chỉ còn là kỷ niệm nhói đau trong tim.

    “Loại đàn bà vô phúc, cút khỏi nhà tôi đi!” – mẹ chồng hét lên, ánh mắt đầy khinh miệt.

    Tôi run rẩy quay lại, nhìn chồng. Anh ta đứng lặng trên bậc thềm, tay đút túi quần, không nói một lời. Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh lạnh tanh, khác xa người đàn ông từng nắm tay tôi thề nguyện.

    “Tôi… tôi không làm gì sai cả…” – tôi cố nói, giọng nghẹn ngào.

    “Không sai à?” – bà ta gằn giọng – “Con dâu nhà này mà không sinh được con thì để làm gì? Nhà tôi không nuôi đồ vô dụng!”

    Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Tôi nhìn xuống tờ giấy xét nghiệm còn nhăn nhúm trong tay – kết quả là con trai bà mới là người vô sinh, nhưng tôi chưa từng nói với ai. Tôi nghĩ chỉ cần yêu, chỉ cần tin, chúng tôi có thể cùng nhau vượt qua. Nhưng lòng tốt của tôi bị giẫm nát dưới chân.

    Đêm ấy, tôi lê từng bước trong mưa, quần áo ướt sũng, trái tim rã rời. Tôi không biết đi đâu, chỉ biết mình đã mất tất cả – nhà, chồng, và niềm tin vào tình người.

    Một tháng sau, tôi nộp đơn ly hôn. Anh ta ký mà không do dự. Khi luật sư đọc xong bản thỏa thuận, anh chỉ nói một câu:
    “Cô muốn bao nhiêu, tôi sẽ chuyển. Nhưng từ giờ, đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa.”

    Tôi mỉm cười, gật đầu. Tôi không cần tiền. Tôi chỉ cần tự do.

    Sau ly hôn, tôi rời thành phố, bắt đầu lại từ đầu. Tôi xin vào một công ty kiến trúc nhỏ, làm việc miệt mài, dành dụm từng đồng. Không ai biết rằng, trước khi lấy chồng, tôi từng là kiến trúc sư được nhiều công ty săn đón. Tôi chỉ từ bỏ mọi thứ vì tin vào tình yêu và gia đình.

    Ba năm sau, tôi trở thành giám đốc chi nhánh của một tập đoàn lớn – trụ sở tại chính thành phố nơi chồng cũ tôi từng sinh sống. Còn anh ta – sau khi cưới người phụ nữ khác, mở công ty riêng nhờ vốn của mẹ – đang ăn nên làm ra, ít nhất là trên bề ngoài.

    Cho đến một buổi sáng định mệnh.

    Ngày hôm đó, báo tài chính đưa tin:

    “Công ty Hưng Thịnh bị điều tra vì gian lận tài chính. Chủ tịch Lâm Minh có thể đối mặt với án tù.”

    Tôi lặng người. Hưng Thịnh – chính là công ty của chồng cũ tôi.

    Chưa đầy 24 tiếng sau, luật sư của tập đoàn tôi nhận được cuộc hẹn – bên Hưng Thịnh muốn thương lượng lại khoản nợ. Họ nợ chúng tôi hơn 50 tỷ đồng – số tiền mà mẹ chồng cũ từng dùng quan hệ để “trì hoãn thanh toán”.

    Buổi sáng hôm sau, tôi bước vào phòng họp, trong bộ vest trắng, gương mặt bình thản.
    Khi cánh cửa mở ra, mẹ chồng cũ tôi chết lặng. Bà run rẩy, nhìn tôi như nhìn thấy ma.
    “Cô… cô là…”

    “Tôi là Nguyễn An – Giám đốc chi nhánh tập đoàn Phoenix tại Việt Nam.” – tôi mỉm cười nhẹ. “Bên bà đang nợ chúng tôi 50 tỷ. Hôm nay tôi đến để bàn chuyện xử lý hợp đồng.”

    Chồng cũ tôi cúi gằm mặt. Bà mẹ chồng tái mét, lắp bắp:
    “Chắc… chắc có nhầm lẫn gì đó. Cô… chính cô từng…”

    “Bị bà đuổi ra khỏi nhà giữa cơn mưa?” – tôi nhìn thẳng vào mắt bà – “Vâng, là tôi.”

    Cả phòng họp im phăng phắc. Luật sư của tôi mở tài liệu, giọng dứt khoát:
    “Thưa bà, theo điều khoản trong hợp đồng, nếu bên Hưng Thịnh không thanh toán trước 9 giờ sáng hôm nay, toàn bộ tài sản thế chấp – bao gồm trụ sở và hai bất động sản đứng tên bà – sẽ bị tịch thu.”

    Bà mẹ chồng hoảng hốt ngã xuống ghế. Còn chồng cũ tôi, khuôn mặt trắng bệch, cố gắng nói:
    “An, em giúp anh lần này thôi. Anh sai rồi, anh thật sự hối hận…”

    Tôi nhìn anh ta, lòng bỗng trống rỗng. Ba năm qua, tôi từng tưởng tượng khoảnh khắc này sẽ khiến tôi hả hê. Nhưng không. Tôi chỉ thấy buồn – cho một người đàn ông từng có tất cả nhưng lại tự tay đánh mất.

    Tôi khẽ nói:
    “Không phải tôi trả thù. Đây chỉ là nhân quả. Anh quên à? Chính anh từng bảo tôi không xứng đáng với nhà anh. Hôm nay, tôi chỉ trả lại những gì anh đã làm – bằng luật pháp, chứ không phải lòng thù hận.”

    Luật sư gật đầu:
    “Thưa bà, nếu bà muốn giữ lại một phần tài sản, vẫn còn một cách – ký vào giấy chuyển nhượng cổ phần cho bên chúng tôi.”

    Không còn lựa chọn nào khác, họ ký. Căn nhà từng đuổi tôi ra khỏi cửa giờ thuộc về công ty tôi.

    Chiều hôm ấy, tôi đứng trước cổng ngôi biệt thự cũ. Mưa lại bắt đầu rơi, lất phất như ký ức cũ ùa về. Tôi không oán, không giận, chỉ khẽ nói một câu:

    “Cảm ơn vì đã đuổi tôi đi hôm đó. Nếu không, có lẽ tôi chẳng bao giờ biết mình mạnh mẽ đến thế.”

    Một tia sét lóe sáng trên bầu trời, chiếu lên tấm bảng mới dựng trước cổng:
    “Trụ sở chi nhánh Tập đoàn Phoenix – Khu vực phía Bắc.”

    Tôi xoay người, bước vào xe. Mọi thứ khép lại. Không phải bằng nước mắt, mà bằng bản lĩnh.

    Vì đôi khi, sự trả thù ngọt ngào nhất không phải là làm người khác đau khổ – mà là sống tốt hơn họ từng tưởng.

  • Bận con nhỏ nên không thể đi viế;/ng đám tang của chồng bạn thân, tôi nhờ Lan viết phong bì hộ 3 triệu, ngày gặp lại bạn thân cũ cô ấy bỗng thái độ ra mặt với tôi –

    Tôi có một cô bạn thân, chơi với nhau từ những ngày thơ ấu. Hai đứa học chung 12 năm phổ thông, lên đại học cũng chọn ở trọ gần nhau để có thể qua lại giúp đỡ.

    Năm tôi lấy chồng, bạn ấy vừa mới đi làm không lâu nhưng đã mừng cưới tôi 1 chỉ vàng. Bạn thổ lộ, món quà bất ngờ ấy đã được bạn tích lũy suốt thời sinh viên, từ những đồng tiền lương làm thêm ít hỏi.

    Ba năm sau, bạn cũng kết hôn. Tôi mừng lại bạn 1 chỉ vàng và còn thêm 1 chiếc lắc tay em bé thay cho lời chúc hai vợ chồng sớm sinh quý tử. Trong chuyện cưới xin chúng tôi rất hài lòng về cách cư xử của nhau.

    Sau khi kết hôn, bạn ở quê, còn tôi sống ở thành phố. Ở xa nhau, lại vướng bận gia đình, chúng tôi ít liên lạc với nhau hơn, tình bạn vì thế cũng mờ nhạt đi đôi chút.

    Dẫu vậy, khi bố tôi qua đời , bạn vẫn đến thăm viếng tận tình và ở lại an ủi tôi rất lâu. Hôm sau, bạn còn cùng tôi tiễn đưa bố đoạn đường cuối cùng. Lần ấy, bạn gửi tiền phúng viếng 2 triệu đồng.

    Gần 1 tháng trước, tôi bàng hoàng hay tin chồng bạn qua đời vì đột quỵ. Lúc này, tôi đang chăm con trong viện nên không thể về thăm viếng. Tôi tính nhờ chồng về quê một chuyến nhưng anh lại phải đi công tác. Nghĩ về ngày trước, bạn từng hết lòng với tôi trong tang bố, tôi áy náy vô cùng.

    Tôi nhờ một người bạn khác gửi tiền phúng viếng đến bạn. Người bạn ấy cùng quê và học chung với chúng tôi suốt thời phổ thông.

    Tôi chuyển khoản cho bạn đó 3 triệu đồng, nhờ bạn bỏ vào phong bì và ghi rõ “H. – bạn thân của P., kính viếng”. Người bạn ấy còn chụp lại tấm ảnh chiếc phong bì ghi dòng chữ kia kèm theo 6 tờ 500 nghìn đồng để tôi an tâm.

    Về phía mình, tôi nhắn tin chia buồn với bạn thân, trình bày hoàn cảnh của mình và mong bạn thông cảm cho sự vắng mặt này. Thế nhưng, khi công việc xong xuôi cả tuần lễ, tôi vẫn chỉ thấy bạn “đã xem” tin nhắn chứ không trả lời.

    Hơn nửa tháng trôi qua, tôi vẫn thấy dòng tin nhắn chia buồn của mình bị ngó lơ. Tôi tính, vào dịp 49 ngày chồng bạn, tôi sẽ về tận nơi thắp hương để bù đắp sự vắng mặt lúc trước.

    Bỗng một buổi tối, tôi thấy bạn đăng tấm ảnh chiếc phong bì phúng viếng lên trang cá nhân kèm theo dòng chia sẻ: “Chơi với bạn hết mình, bạn chơi lại hết hồn”. Dù tên tôi được che mờ nhưng với mấy chữ còn lại, tôi vẫn nhận ra, đó chính là chiếc phong bì tôi nhờ người bạn kia gửi giúp.

    Tôi thoáng giật mình, tính vào nhắn tin hỏi bạn thì đã thấy bạn nhắn trước. Bạn ấy hỏi tôi, tại sao đã không về thắp cho chồng bạn nén nhang mà ngay cả chiếc phong bì phúng viếng cũng không làm cho nên hồn.

    Tôi run run nhắn lại: “Thế nào là không nên hồn? Bạn nói rõ xem?”.

    Bạn ấy bảo: “Năm xưa, tôi viếng bố bạn 2 triệu đồng mà giờ chồng tôi mất, tiền viếng của bạn được phân nửa. Người ta bảo ‘tâm ở đâu thì tiền ở đó’, vậy chẳng phải tình cảm của bạn với tôi quá nghèo nàn sao?”.

    Dòng tin nhắn khiến tôi tá hỏa. Thì ra, chiếc phong bì phúng viếng của mình đã bị người bạn kia rút lõi. Tôi định ngay lập tức chụp lại dòng tin nhắn nhờ vả lúc trước và gửi tấm ảnh chiếc phong bì kèm theo 6 tờ tiền 500 nghìn đồng để chứng thực lòng mình. Thế nhưng, trong phút chốc, thâm tâm tôi mách bảo “chậm lại 1 nhịp”.

    Tôi quay sang chất vấn người bạn kia, tại sao có thể rút lõi phong bì phúng viếng. Đó là hành động dối trá và cạn tình với cả người sống lẫn người đã khuất.

    Người bạn ấy khóc lóc phân bua với tôi, con bạn bị bệnh nặng phải điều trị suốt mấy năm nay. “Túng quá làm liều”, cực chẳng đã bạn mới phải bớt lại 2 triệu tiền phúng viếng để có tiền trang trải. Người bạn đó cầu xin tôi đừng nói ra sự thật này, kẻo tiếng xấu đồn xa, bạn không còn mặt mũi nào gặp ai.

    Tôi bị đưa vào tình thế khó xử, không biết làm sao cho phải. Lời khẳng định sẽ cho bạn thân câu trả lời chính đáng vẫn còn bỏ ngỏ suốt những ngày qua.

    Nếu vạch mặt người bạn đó, liệu tôi có quá vô tâm. Còn nếu giữ kín chuyện này, tôi không biết phải ăn nói với bạn thân thế nào về chiếc phong bì phúng viếng bị rút lõi.

    Tôi nên làm sao để vẹn cả đôi đường?

  • Đám cưới được đúng 1 tuần, tôi phát hiện ra bộ mặt t/à/n nh/â/n của cả nhà chồng, liền để lại 1 tờ giấy rồi về nhà đẻ ngay


    “Đám cưới được đúng 1 tuần, tôi phát hiện ra bộ mặt tàn nhẫn của cả nhà chồng. Không khóc, không làm ầm lên, tôi lặng lẽ thu dọn vài bộ đồ, để lại một tờ giấy, rồi về thẳng nhà mẹ đẻ…”

    Tôi là Hà, 28 tuổi, nhân viên hành chính tại một công ty xuất nhập khẩu ở Hà Nội. Chồng tôi – Dũng, 30 tuổi, làm kỹ sư xây dựng. Chúng tôi quen nhau hơn 2 năm trước, qua một lần tụ họp bạn bè. Ban đầu, tôi không mấy ấn tượng vì anh trầm tính và có vẻ hơi khô khan. Nhưng dần dà, chính sự kiên nhẫn và chững chạc ấy đã khiến tôi mở lòng.

    Gia đình tôi thuộc diện trung lưu, bố mẹ buôn bán nhỏ, không dư dả gì nhiều nhưng luôn sống có trước có sau. Tôi được dạy dỗ kỹ về lễ nghĩa, về chuyện “làm dâu phải biết điều”, nên khi bước vào hôn nhân, tôi tự nhủ sẽ cố gắng hết mình để hòa hợp với nhà chồng.

    Nhà Dũng khá hơn, bố mẹ anh đều là cán bộ về hưu, có nhà riêng ba tầng ở quận nội thành, khá nề nếp. Trước khi cưới, tôi từng vài lần đến nhà anh ăn cơm, cũng thấy mọi người cư xử đúng mực, hơi lạnh lùng nhưng không có gì bất thường. Mẹ anh – bà Hạnh – là người phụ nữ kiểu truyền thống, nói năng nhẹ nhàng nhưng kín kẽ, ít khi thể hiện cảm xúc. Tôi vẫn nghĩ, chỉ cần mình sống tốt thì không ai ghét bỏ.

    Lễ cưới diễn ra không rình rang nhưng đầy đủ. Gia đình tôi chuẩn bị chu đáo, từ sính lễ đến sính nghi, không hề để bị chê trách. Tôi đã mỉm cười mãn nguyện khi bước chân về nhà chồng, nghĩ rằng đây là khởi đầu cho một chặng đường hạnh phúc.

    Nhưng chỉ một tuần sau, mọi thứ vỡ vụn.

    Ngày thứ ba sau cưới, mẹ chồng bắt đầu “gợi ý” tôi dậy từ 5 giờ sáng để lo việc bếp núc. Tôi vẫn nghĩ đó là chuyện bình thường. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là ngay cả bữa sáng đơn giản cũng phải nấu đủ món: phở cho bố chồng, xôi cho em gái chồng, cơm trắng với mắm tép cho mẹ chồng, và riêng chồng tôi thì ăn trứng luộc với bánh mì.

    Tôi không than vãn. Tôi học cách dậy sớm, mày mò nấu nướng theo ý từng người. Nhưng khi đặt lên bàn, không ai nói một lời cảm ơn. Thậm chí, mẹ chồng còn lặng lẽ dọn riêng phần mình mang lên phòng, không ăn cùng. Em chồng – Trang, mới 24 tuổi, vẫn đang học cao học – chỉ nhấm nháp một chút rồi buông đũa: “Chị Hà nấu nhạt quá, ăn không vào.”

    Tôi im lặng. Làm dâu mà, phải nhẫn nhịn chứ.

    Nhưng ngày thứ năm, tôi bắt đầu thấy lạ: mẹ chồng yêu cầu tôi không dùng máy giặt trong nhà mà phải tự giặt tay đồ của vợ chồng mình – lý do là “giặt máy tốn điện”. Tôi hỏi nhỏ Dũng thì anh chỉ lảng tránh: “Em chiều mẹ chút đi, bà kỹ tính vậy thôi.”

    Đến tối hôm đó, khi mọi người đi ngủ, tôi xuống bếp để đổ rác thì vô tình nghe thấy đoạn hội thoại của mẹ chồng và em chồng trong phòng khách, lúc họ nghĩ tôi đã đi ngủ.

    “Mày xem, cưới về có mấy ngày mà nó tưởng nó là bà hoàng à? Cơm thì nhạt, quần áo thì để máy lo. Tao mà không rèn sớm, sau này nó ngồi lên đầu cả nhà mình.”

    “Bà ngoại nói đúng đấy mẹ. Nhà mình lấy con này về chỉ để đỡ tiền thuê giúp việc, chứ nhìn nó là biết không phải dạng giỏi giang gì rồi.”

    Tôi đứng lặng người. Lúc đó là 11 giờ đêm, tôi gần như chết lặng trong bóng tối của gian bếp.

    Sáng hôm sau, tôi vẫn cố gắng cư xử bình thường. Tôi tự hỏi: “Chẳng lẽ vì tôi không giỏi nấu ăn? Hay vì tôi chưa đủ tinh tế?” Nhưng dù thế nào, những lời họ nói quá rõ ràng – tôi không phải là con dâu mà họ quý, mà chỉ là người “làm việc nhà miễn phí”.

    Chiều hôm ấy, tôi về phòng, lặng lẽ xếp vài bộ quần áo vào túi vải. Tôi lấy một tờ giấy A4 từ ngăn kéo, viết vài dòng:

    “Con xin lỗi nếu sự hiện diện của con khiến gia đình cảm thấy phiền toái. Con không đến đây để làm osin. Con đến vì yêu Dũng, và muốn xây dựng một gia đình tử tế. Nhưng nếu ngay từ đầu, mẹ và em đã xem con như người ngoài, thì con xin phép dừng lại ở đây. Hà.”

    Tôi để tờ giấy trên bàn trang điểm, đặt chìa khóa nhà cạnh đó, rồi lặng lẽ rời đi.

    Không gọi Dũng. Không giải thích với ai.

    Tôi về nhà mẹ ruột. Trên đường đi, tôi bật khóc lần đầu tiên.

    Tôi về đến nhà lúc gần 9 giờ tối. Mẹ tôi đang dọn dẹp gian bếp, thấy tôi kéo vali bước vào thì sững người. Bà không hỏi ngay, chỉ lặng lẽ nhìn tôi – cái nhìn đầy lo lắng nhưng không gặng ép.

    Tôi ôm chặt lấy mẹ, lần đầu tiên từ ngày cưới.

    – Mẹ, cho con ở lại vài hôm được không? – Tôi hỏi, giọng nghẹn lại.

    Mẹ gật đầu:
    – Ở bao lâu cũng được. Nhà này là nhà con.

    Hai ngày đầu, tôi không ra khỏi phòng. Tôi cần thời gian để lấy lại thăng bằng. Không phải vì tiếc nuối – mà vì quá sốc. Tôi từng tưởng tượng nhiều tình huống khó khăn khi làm dâu, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình lại bị coi rẻ một cách trắng trợn đến vậy.

    Ngày thứ ba, Dũng gọi.

    Lần đầu, tôi không nghe. Lần thứ hai, anh nhắn: “Anh đến nhà em nói chuyện được không?”

    Tôi đồng ý.

    Khi Dũng xuất hiện ở cổng, trông anh hốc hác thấy rõ. Vào nhà, chào bố mẹ tôi lễ phép, anh ngồi xuống trước mặt tôi, im lặng hồi lâu rồi nói:

    – Anh xin lỗi. Mẹ anh… có phần quá đáng. Nhưng lẽ ra em phải nói với anh, chứ không thể bỏ đi như vậy.

    Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:

    – Em đã nói. Rất nhiều lần. Em nhẫn nhịn, em im lặng, em cố gắng sống đúng bổn phận. Nhưng anh luôn chọn cách… tránh né. Ngay cả khi em bị coi là “osin cao cấp”, anh cũng không đứng về phía em.

    Anh cúi đầu:

    – Anh không biết mẹ nói những lời như vậy sau lưng em. Anh thực sự xin lỗi.

    – Nếu em không vô tình nghe thấy, thì anh sẽ không bao giờ biết, đúng không? – Tôi hỏi lại – Còn nếu hôm nay em không bỏ về, liệu bao lâu nữa em mới trở thành người bị chà đạp hoàn toàn?

    Dũng ngập ngừng. Rồi anh nói điều khiến tôi nhớ mãi:

    – Hà… nếu em muốn ra ở riêng, anh đồng ý. Em là vợ anh, anh không muốn mất em.

    Tôi nhìn anh rất lâu.

    Đó là lần đầu tiên, tôi thấy trong ánh mắt Dũng không còn sự thờ ơ, mà là nỗi sợ mất mát thực sự.

    Ba ngày sau, tôi quay lại nhà chồng – không phải để ở, mà để đối thoại. Mẹ tôi đi cùng, bà mặc bộ áo dài màu nâu giản dị, nhưng gương mặt đầy khí chất.

    Mẹ chồng mở cửa, ánh mắt sững lại khi thấy tôi.

    – Cô còn quay về làm gì?

    Tôi mỉm cười nhẹ:

    – Cháu không quay về để làm dâu nữa, cô ạ. Cháu chỉ đến để nói chuyện cho rõ ràng.

    Dũng đi phía sau mẹ, lặng lẽ ra hiệu mời mọi người vào phòng khách.

    Tôi đặt một lá thư đã viết sẵn lên bàn:

    – Đây là quyết định của cháu. Cháu không muốn sống trong một gia đình mà sự tử tế bị xem là yếu đuối, sự nhẫn nhịn bị chà đạp. Cháu sẽ ly hôn, nếu anh Dũng không thể bảo vệ cháu khỏi những điều tàn nhẫn từ chính gia đình anh ấy.

    Bố mẹ Dũng ngồi chết lặng. Em chồng vẫn giữ vẻ mặt khinh khỉnh.

    Dũng ngồi xuống bên tôi. Anh cầm lấy tay tôi, siết chặt:

    – Em không cần phải ly hôn. Chúng ta sẽ thuê nhà riêng. Anh đã chuyển tiền đặt cọc hôm qua. Nếu cần, anh có thể rời khỏi nhà này ngay hôm nay.

    Không khí lặng đi vài giây.

    Mẹ chồng tôi nhìn con trai, rồi nhìn tôi, giọng lạnh tanh:

    – Anh muốn bỏ bố mẹ để theo nó?

    Dũng trả lời, chậm rãi nhưng dứt khoát:

    – Con không bỏ ai cả. Nhưng nếu mẹ coi vợ con như người giúp việc, thì con xin phép sống tách ra. Con muốn có một gia đình thật sự – không phải nơi mỗi ngày vợ con phải dè chừng từng lời ăn tiếng nói.

    Chúng tôi chuyển ra ngoài một tuần sau đó. Một căn hộ nhỏ ở Long Biên, đủ ấm áp để bắt đầu lại. Tôi vẫn đi làm như cũ. Dũng về muộn nhưng hay tự tay nấu bữa tối.

    Nhà chồng cắt đứt liên lạc với tôi suốt hai tháng. Nhưng dần dà, mẹ chồng bắt đầu nhắn tin cho Dũng, hỏi thăm đôi câu, rồi mời về ăn giỗ. Tôi đi cùng – như một người khách, không hơn không kém. Nhưng ít nhất, họ không còn dám coi thường tôi.

    Tôi chưa bao giờ mong muốn làm “nữ hoàng trong nhà chồng”. Tôi chỉ mong được làm người – một người vợ đúng nghĩa, được tôn trọng, được đồng hành, chứ không bị đem ra cân đo bằng từng bữa cơm hay thao tác giặt đồ.

    Cuộc sống hôn nhân không còn giống cổ tích – mà là hiện thực. Nhưng khi cả hai cùng lựa chọn đứng về phía nhau, thì mọi thứ vẫn có thể tiếp tục, một cách tử tế.

    “Tôi để lại một tờ giấy, và bước đi – không phải để kết thúc, mà để bắt đầu lại với lòng tự trọng. Nếu không có cú bỏ đi ấy, có lẽ tôi đã đánh mất chính mình trong một mái nhà mà người ta chỉ cần tôi biết cúi đầu.”

  • Vì sao trong bức tranh ‘Mã đáo thành công’ luôn có 1 con ngựa quay đầu nhìn lại

    Bức tranh ‘Mã đáo thành công’ có thể nói là 1 bức tranh vô cùng nổi tiếng mà ai cũng biết. Nhưng có 1 điều nhiều người thắc là tại sao trong bức tranh “mã đáo thành công” luôn có một con quay đầu lại?

    Trong bức tranh ngựa “Mã đáo thành công”, một con ngựa trong số 8 con quay đầu trở lại. Con ngựa này thường là con ngựa đứng ở vị trí thứ 4 hoặc thứ 5. Con ngựa này quay đầu trở lại để khuyến khích những con ngựa khác trong đàn chạy nhanh hơn, mạnh mẽ hơn.

    Được biết, con ngựa thứ 8 trong bức tranh không bao giờ quay đầu lại. Việc nó quay đầu lại đồng nghĩa với chuyện chủ nhà sẽ mất của, mất lộc.

    Những chuyến hành trình của ngựa với chủ nhân có thể kéo dài hàng tuần, hàng tháng thậm chí là cả năm mới quay về. Đặc biệt, đối với những người xông pha trận mạc thì khả năng quay trở về sẽ không cao.

    Có khi 10 người ra trận thì chỉ có 1 người quay về do cuộc chiến quá cam go, nguy hiểm. Do đó, người ta nói “mã đáo” dùng để ám chỉ cầu cho người nhận gặp may mắn và quay trở về nhà.

    Người ta tặng nhau bức tranh này với mục đích cầu mong người nhận có ý chí mạnh mẽ hơn, tinh thần phấn chấn hơn và luôn vươn lên trong mọi hoàn cảnh.

    Nguồn gốc và ý nghĩa sâu sa của bức tranh ‘Mã đáo thành công’ cũng như câu nói mà người ta hay chúc nhau trong những dịp lễ, tết

    Bức tranh ngựa “Mã đáo thành công” là tác phẩm vẽ 8 con ngựa tràn đầy năng lượng thể hiện chúng có sức mạnh vượt trội đồng thời đại diện cho quyền lực và uy lực siêu phàm.

    Ở xã hội Trung Quốc thời xưa, chỉ có những người xuất thân từ tầng lớp thượng lưu mới có thể sở hữu ngựa. Trong bức tranh vẽ 8 con ngựa của người Trung Quốc, những con ngựa đang phi nước đại có nghĩa là chủ sở hữu của chúng có quyền lực và uy tín mạnh mẽ.

    Bên cạnh đó, Chu Mục Vương (1001 – 746 TCN) – vị vua thứ 5 của nhà Chu trong lịch sử phong kiến cổ đại Trung Quốc cũng nổi tiếng sử sách vì sở hữu 8 con ngựa vô cùng đặc biệt.

    Bát Tuấn (tám con ngựa hay) của Chu Mục Vương đã trở thành một chủ đề nổi tiếng mà giới làm tranh cổ và tranh hiện đại khai thác, biến nó thành món quà độc đáo cho người dân dành tặng nhau.

    Theo một số tài liệu ghi chép, Chu Mục Vương sở hữu 8 con ngựa tuyệt vời và được dân gian gọi là Bát Tuấn. Tương truyền, Chu Mục Vương đặt tên cho 8 tuấn mã lần lượt là: Xích Ký, Ðạo Ly, Bạch Mã, Du Luân, Sơn Tử, Cừ Hoàng, Hoa Lưu, Duyên Nhĩ.

    Người điều khiển Bát Tuấn có tên Tạo Phụ. Tạo Phụ thường xuyên chở Chu Mục Vương đi vi hành khắp nơi trên cỗ xe ngựa đặc biệt do 8 con ngựa kéo. Dưới thời trị vì của Chu Mục Vương, cuộc sống của người dân khá thịnh vượng.

    Do đó, các họa sĩ thời đó đã vẽ bức tranh 8 con ngựa của vị hoàng đế nhà Chu này và gọi nó là Bát Tuấn đồ.

    Con số 8 cũng là một con số may mắn của người Trung Quốc, tượng trưng cho sự giàu có và thành công. Bức tranh vẽ 8 con ngựa phi nước đại, tràn đầy sinh lực, tinh thần tuyệt vời sẽ truyền cảm hứng cho mọi người làm việc chăm chỉ và theo đuổi mục tiêu của mình.

    Không chỉ bức tranh mà ngay cả câu chúc “mã đáo thành công” cũng rất nổi tiếng, được nhiều người sử dụng để chúc nhau trong những dịp lễ tết, ngụ ý là những câu chúc về sự thành đạt trong sự nghiệp, công danh.

    Ngoài ra, từ “mã đáo” còn có nghĩa là may mắn quay trở về. Vào thời xa xưa, ngựa là phương tiện đi lại vô cùng thuận tiện vì nó rất khỏe, chạy nhanh và liên tục trong suốt thời gian dài.

    Đồng thời, loài vật này rất thông minh và có mối quan hệ gần gũi với con người. Nó không chỉ được người dân sử dụng làm phương tiện di chuyển giúp việc giao thương dễ dàng hơn mà nó còn xông pha cùng binh sĩ trên chiến trường đánh địch.

    Những chuyến hành trình của ngựa với chủ nhân có thể kéo dài hàng tuần, hàng tháng thậm chí là cả năm mới quay về. Đặc biệt, đối với những người xông pha trận mạc thì khả năng quay trở về sẽ không cao.

    Có khi 10 người ra trận thì chỉ có 1 người quay về do cuộc chiến quá cam go, nguy hiểm. Do đó, người ta nói “mã đáo” dùng để ám chỉ cầu cho người nhận gặp may mắn và quay trở về nhà.

    3 trường hợp không nên tặng tranh Mã đáo thành công

    1. Người tuổi Tý (Chuột) – Xung khắc theo phong thủy

    Theo phong thủy, Tý (chuột) và Ngọ (ngựa) thuộc cặp địa chi xung khắc, do đó người tuổi Tý không nên treo tranh “Mã đáo thành công”. Tặng tranh này cho người tuổi Tý có thể vô tình mang lại năng lượng xung khắc, khiến công việc và cuộc sống của họ gặp nhiều trở ngại.

    2. Người làm trong lĩnh vực ổn định, cần sự chắc chắn

    Những người làm việc trong các ngành nghề cần sự ổn định, tĩnh lặng như giáo viên, nhân viên văn phòng, luật sư hoặc công chức nhà nước không nên treo tranh ngựa. Bởi vì hình ảnh ngựa phi thể hiện sự năng động, bứt phá, có thể gây mất cân bằng, khiến công việc trở nên xáo trộn hoặc tạo ra cảm giác áp lực, vội vã.

    3. Người đang gặp vận hạn, khó khăn trong cuộc sống

    Tặng tranh “Mã đáo thành công” cho người đang gặp vận hạn, trắc trở có thể gây tác dụng ngược. Thay vì mang lại may mắn, bức tranh có thể tạo thêm áp lực và gợi nhớ đến những khó khăn mà họ chưa thể vượt qua, đặc biệt là với những người làm ăn thất bại hoặc đang tìm kiếm sự ổn định.

    https://www.webtretho.com/f/goc-chia-se-thong-tin/vi-sao-trong-buc-tranh-ma-dao-thanh-cong-luon-co-1-con-ngua-quay-dau-nhin-lai

  • Bộ Tài chính thông tin về việc tặng quà toàn dân dịp Tết –

    Cử tri Đắk Lắk đề nghị Chính phủ tiếp tục quan tâm đến chính sách tặng quà nhân dân trong dịp Tết Nguyên đán và các ngày lễ lớn trọng đại của đất nước.

    Về vấn đề này, Bộ Tài chính thông tin: Hằng năm, vào các dịp lễ, Tết quan trọng của đất nước, Chủ tịch nước đều ban hành chính sách tặng quà đối với người có công với cách mạng, như Tết Nguyên đán, ngày Thương binh – Liệt sĩ 27/7.

    Năm 2025, nhân dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước và 80 năm ngày Quốc khánh (2/9/1945 – 2/9/2025), Chủ tịch nước đã ban hành quyết định tặng quà cho người có công với cách mạng, với mức 500.000 đồng/người.

    Cùng dịp Quốc khánh 2/9, Đảng và Nhà nước cũng đã quyết định t ặng quà tới toàn thể nhân dân , với mức 100.000 đồng/người, như một lời tri ân và chia sẻ niềm vui trong ngày lễ lớn.

     - Ảnh 2.

    Cử tri Đắk Lắk đề nghị Chính phủ tiếp tục quan tâm đến chính sách tặng quà nhân dân trong dịp Tết Nguyên đán và các ngày lễ lớn trọng đại của đất nước.

    Bộ Tài chính tiếp nhận ý kiến của cử tri, và cho biết sẽ phối hợp cùng các bộ, cơ quan liên quan tham mưu, báo cáo cấp có thẩm quyền khi nguồn lực ngân sách được đảm bảo. Việc ban hành chính sách nói chung và tặng quà cho nhân dân nói riêng được thực hiện trên cơ sở chủ trương của Đảng, chỉ đạo của Chính phủ và khả năng cân đối của ngân sách nhà nước hằng năm.

    Theo thông báo mới nhất của Bộ Nội vụ, lịch nghỉ Tết Âm lịch năm 2026 gồm 5 ngày theo quy định (1 ngày trước Tết và 4 ngày sau Tết) từ thứ Hai 16/2/2026 (29 tháng Chạp năm Ất Tỵ) đến hết thứ Sáu 20/02/2026 (mùng 4 tháng Giêng năm Bính Ngọ). Do liền kề 2 ngày nghỉ cuối tuần trước và 2 ngày nghỉ cuối tuần sau, viên chức, người lao động sẽ được nghỉ 9 ngày liên tục

    Đối với người lao động không thuộc khối công chức, viên chức, doanh nghiệp tự lựa chọn phương án nghỉ: 1 ngày cuối năm + 4 ngày đầu năm; hoặc 2 ngày cuối năm + 3 ngày đầu năm; hoặc 3 ngày cuối năm + 2 ngày đầu năm.

    Người sử dụng lao động phải thông báo lịch nghỉ ít nhất 30 ngày trước khi áp dụng, nếu ngày nghỉ lễ trùng ngày nghỉ hằng tuần thì người lao động được nghỉ bù theo quy định của Bộ luật Lao động. Doanh nghiệp được khuyến khích cho người lao động nghỉ tương tự lịch nghỉ của khối công chức, viên chức hoặc thỏa thuận phương án thuận lợi hơn.

  • 2 ”thứ kín đáo” phụ nữ nên cho chồng đều nếu không muốn đàn ông cặp kè với gái lạ –

    2 thứ đàn ông muốn được vợ cho nhất, đàn bà khôn thì ”dâng” tất cả cho chồng, đàn bà dại xấu hổ nên chồng chán chồng chê.

    Nhu cầu t*** dục

    Tình dục chính là một trong những yếu tố quan trọng để có thể duy trì được một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Nếu không có t*** dục thì mối QH vợ chồng chẳng thể nào tiến xa được. Cứ thế theo thời gian cả hai chỉ sống vì con cái chứ chẳng còn mặn mà với nhau.

    Người vợ nào cũng hiểu được tầm quan trọng của t*** dục trong hôn nhân nhưng nhiều người lại nghĩ chồng muốn thì cho. Nhưng chẳng có người đàn ông nào thích vợ xem t*** dục là trách nhiệm cả.

    (ảnh minh họa)

    (ảnh minh họa)

    Cái mà đàn ông cần chính là sự tiếp xúc thân mật về thể xác, cả hai vợ chồng cùng hòa hợp tâm hồn khi â* ái. Nếu vợ chỉ cho chồng QH kiểu máy móc thì chẳng thể nào khiến đàn ông yêu thương được.

    Phụ nữ nên chủ động chuyện giường chiều. Điều này sẽ khiến đàn ông dễ dàng đạt được khoái cảm.

    (ảnh minh họa)

    (ảnh minh họa)

    Nhu cầu nam tính

    Nghe có vẻ lạ lùng nhưng đây chính là nhu cầu mà đàn ông thích nhất. Khi kết hôn, phụ nữ trở nên lắm lời, hay than phiền. Họ trách móc chồng không còn ngọt ngào, lãng mạn nữa.

    Nhưng chính đàn bà không nhận ra chính họ cũng đã thay đổi rất nhiều rồi.

    (ảnh minh họa)

    (ảnh minh họa)

    Đàn ông cũng vậy, họ cũng muốn được người bạn đời của mình khen ngợi, công nhận, muốn được nửa kia ghi nhận sự nam tính của mình.

    Nếu như vợ chẳng thể đáp ứng được điều này cho mình thì đàn ông phải cảm thấy tự ti và tổn thương. Lâu dần họ sẽ muốn đi ngoại tình để thỏa lấp những thiếu sót của mình.

    Đàn ông ngoại tình là do cám dỗ quá lớn, khiến họ không thể kiểm soát được cảm xúc. Hôn nhân muốn bền vững thì cần phải biết cho chồng những điều này phụ nữ nhé.

  • ênh đón chu đáo –

    Trẻ nhỏ đến nhà – điềm may mắn theo quan niệm xưa

    Người xưa có câu: “Khách quý chính là trẻ nhỏ.” Thỉnh thoảng, bạn sẽ thấy có đứa bé bất chợt chạy vào nhà, trẻ hàng xóm tò mò ghé chơi, khách ghé thăm mang theo con nhỏ, hoặc thậm chí là những đứa trẻ lạ vui đùa trước sân nhà.

    Trẻ em mang lại niềm vui, nhưng cũng đôi khi làm người lớn phiền lòng vì sự hiếu động và ngây thơ của chúng. Tuy vậy, ông bà xưa dặn dò: “Đừng khó chịu, hãy đón tiếp chu đáo, bởi đó là điềm báo tài lộc đang đến.”

    Vì sao trẻ nhỏ đến nhà là dấu hiệu tốt lành?

    Trong phong thủy, trẻ em tượng trưng cho năng lượng dương, sự hồn nhiên và nguồn sinh khí mới. Chúng chỉ tìm đến những nơi vui vẻ, an toàn, có từ trường tích cực. Vì vậy, nếu trẻ nhỏ thích ghé chơi, tụ tập nô đùa quanh nhà, đó là dấu hiệu nhà ấy vượng khí, gia đạo an lành, con cháu mạnh khỏe.

    Người xưa tin rằng:

    • Trẻ đến nhà là điềm cầu con được con, cầu tài được tài.

    • Gia đình chờ đợi con cái bấy lâu nay có thể sắp đón tin vui.

    • Những nơi trẻ thường xuyên đến chơi là đất lành, khí vượng, dễ sinh tài lộc.

    Trẻ em chính là biểu tượng của sức sống, sự phát triển và niềm vui mới cho gia chủ.

    Nghênh đón trẻ nhỏ – nghênh đón tài lộc

    Trẻ nhỏ vốn vô tư, đôi khi xông thẳng vào nhà hay nô nghịch ồn ào. Gia chủ đừng vội cáu gắt, mắng mỏ khiến trẻ sợ hãi. Hãy nhẹ nhàng hướng dẫn, trông nom để trẻ vui chơi an toàn.

    • Nếu trẻ đói, muốn xin ăn, hãy cho trẻ chút đồ ăn vặt.

    • Nếu trong nhà có bánh kẹo, chia sẻ để tạo thêm niềm vui.

    • Nếu trẻ là con cái đối tác, việc trẻ thích ở lại nhà bạn lại càng là tín hiệu may mắn, báo hiệu mối quan hệ hợp tác tốt đẹp, công việc hanh thông.

    Đối xử với trẻ bằng ánh mắt thiện lương, nhân hậu và đầy yêu thương, bạn sẽ nhận được năng lượng tích cực. Ngay cả khi hòa mình chơi cùng trẻ, bạn cũng thấy tinh thần thoải mái hơn, quên đi mệt mỏi, muộn phiền.

    Trẻ nhỏ – dấu hiệu thịnh vượng

    Theo phong thủy, trẻ em được ví như “đệ tử của Thần Tài”, là nguồn tài lộc dồi dào. Xét ở góc độ xã hội, chúng là mầm non tương lai, đại diện cho sự phát triển và sinh khí mới.

    Do đó, khi trẻ nhỏ bất ngờ ghé chơi, cười đùa vui vẻ, hãy coi đó là điềm báo may mắn và phúc lộc đang gõ cửa. Ngược lại, tuyệt đối tránh dọa nạt hay để xảy ra nguy hiểm cho trẻ, vì điều này có thể ảnh hưởng đến vận khí cũng như mối quan hệ của người lớn.

    Kết luận: Vui với trẻ, đón tiếp trẻ bằng tấm lòng rộng mở, bạn sẽ thấy vận khí trong nhà thay đổi theo hướng tích cực.

    Thông tin mang tính tham khảo, chiêm nghiệm.

  • Cái kết của CSGT bị người vi phạm GT đẩy vào đầu xe tải –

    Đoạn clip ghi lại cảnh 1 nam thanh niên cố tình đẩy 1 đồng chí công an giao thông đang dắt  xe đạp điện vào đầu chiếc xe tải đang lao vùn vụt đến. 

    Chiều ngày 11/12, mạng xã hội lan truyền 1 đoạn clip ghi lại cảnh 1 chiến sĩ cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ thì bất ngờ thanh niên đi phía sau đẩy cả xe và chiến sĩ cảnh sát giao thông vào chiếc xe  ô tô tải đang lao đến. Chiếc xe điện bị cuốn vào gầm xe tải, rất may mắn, chiến sĩ CSGT kịp tránh và chiếc xe tải cũng phanh kịp thời. Nam thanh niên sau đó bỏ chạy.

    Nam thanh niên đẩy xe điện và chiến sĩ cảnh sát giao thông vào xe tải đang lao đến. Ảnh cắt từ clip. 

    Có thể là hình ảnh về một hoặc nhiều người, mọi người đang cười và văn bản cho biết '所'

    Sự việc được camera an ninh ghi lại vào khoảng 13h35 ngày 11/12, được cho là diễn ra trên đường 429, xã Phượng Dực, Hà Nội.

    Ngay sau khi chia sẻ, nhiều người bày tỏ sự phẫn nộ trước hành động của nam thanh niên này.

    “Đang dân sự thành hình sự luôn”

    “Loại này phải cho đi tù mọt gong”

    “Thằng này ác quá, suýt nữa thì cả lái xe tảu cũng bị oan gia”

    “Nên phạt thật nặng các hành vi như này”

    “Tôi xem mà tôi run luôn, may mắn cho chú công an và bác tài”…

    Đoạn clip này vẫn đang gây xôn xao CĐM, hiện vẫn chưa có thông tin chính thức từ cơ quan chức năng.

  • Nghệ sĩ Ưu tú có gương mặt điển trai, lãng tử, qua đời ở tuổi 42 do – tinnongnhat.hakinuta.com admin

    https://danviet.vn/nghe-si-uu-tu-co-guong-mat-dien-trai-lang-tu-qua-doi-o-tuoi-42-do-bao-benh-d1384931.html

    Nghệ sĩ Ưu tú từng phải trốn đi thi Sân khấu Điện ảnh

    Nghệ sĩ Ưu tú Quý Bình tên thật là Lê Ngọc Bình, sinh năm 1983 tại Hóc Môn, TP.HCM trong một gia đình có 9 anh chị em, Quý Bình là con thứ 8, bố mẹ làm nông và không ai theo nghệ thuật.

    Ngay từ nhỏ, Quý Bình đã bộc lộ năng khiếu diễn xuất. Tốt nghiệp lớp 12, Quý Bình đăng ký thi vào Trường Sân khấu – Điện ảnh nhưng vấp phải sự phản đối của gia đình, sau đó anh vào quân đội. Anh từng tham gia khóa huấn luyện quân đội ở huyện Cần Giờ (cũ), TP.HCM. Sau khi nhập ngũ, anh đạt danh hiệu Chiến sĩ thi đua xuất sắc, được cử về Bộ Chỉ huy Bộ đội Biên phòng TP.HCM.

    Nghệ sĩ Ưu tú Quý Bình thời còn sinh hoạt trong quân ngũ. (Ảnh: FBNV)
    Do tình yêu với nghệ thuật, Quý Bình giấu thủ trưởng đi thi Đại học Sân khấu Điện ảnh và đậu Á khoa. Ban đầu, chỉ huy trưởng phản đối cho anh đi học bởi trái quy định. Tuy nhiên, sau khi hiểu được niềm đam mê của Quý Bình, ông xin phép cấp trên đặc cách, cho phép anh tới trường.

    Là giảng viên và tham gia hội đồng tuyển chọn Quý Bình, nghệ sĩ Minh Nhí cho biết: “Thời điểm đó, tôi đánh giá cao về năng lực của Quý Bình và khẳng định Quý Bình sẽ là một diễn viên giỏi trong tương lai. Bởi với tôi, Quý Bình là người cá tính và có năng lực”.

    Tốt nghiệp, anh được mời đóng vai chính trong phim Nữ bác sĩ (năm 2007), từ đó ghi dấu ấn với giới chuyên môn và công chúng. Sau này, anh tiếp tục tham gia các phim Luật giang hồ, Con đường sáng, Dù gió có thổi; Cá Rô, em yêu anh!…

    Ngoài phim truyền hình, anh còn tham gia các dự án điện ảnh: Năm sau con lại về (2014), Quả tim máu (2014), Bao giờ có yêu nhau (2016)…

    Nghệ sĩ Ưu tú Quý Bình trong phim “Sông phố nhà ghe”. (Ảnh: ĐPCC)
    Nhận xét về Nghệ sĩ Ưu tú Quý Bình, đạo diễn Victor Vũ từng khẳng định anh là gương mặt hiếm hoi có thể khắc họa những thái cực tính cách chỉ qua đôi mắt.

    Quý Bình từng đoạt các giải: “Diễn viên xuất sắc” tại Liên hoan sân khấu thử nghiệm toàn quốc năm 2008, “Nghệ sĩ hài được yêu thích nhất” ở HTV Awards 2012, “Nam diễn viên xuất sắc” giải Cánh Diều Vàng 2012, Nam diễn viên điện ảnh truyền hình giải Mai Vàng 2015, “Nam diễn viên chính xuất sắc” tại Liên hoan Phim Việt Nam 2017. Ngoài đóng phim, anh còn đi hát và đoạt giải quán quân tại gameshow Tình Bolero 2016.

    Về đời tư, Quý Bình từng có mối tình kéo dài 8 năm với diễn viên Lê Phương. Sau khi chia tay, anh kết hôn với doanh nhân Nguyễn Ngọc Tiền vào cuối năm 2020. Ngọc Tiền, hơn anh 7 tuổi, là một doanh nhân thành đạt trong lĩnh vực bất động sản.

    Nghệ sĩ Ưu tú Quý Bình và doanh nhân Ngọc Tiền trong hôn lễ. (Ảnh: FBNV)
    Tháng 3 năm 2022, cặp đôi chào đón con trai đầu lòng. Từ khi lập gia đình, Quý Bình cũng tạm gác lại các hoạt động nghệ thuật để chuyên tâm cho vai trò kinh doanh công ty giải trí, truyền thông.

    Từ cuối năm 2023, Nghệ sĩ Ưu tú Quý Bình bắt đầu vắng bóng trong các hoạt động nghệ thuật và mạng xã hội. Sự im lặng này khiến nhiều người hâm mộ lo lắng và đặt ra nhiều câu hỏi.

    Tháng 3/2025, anh qua đời ở tuổi 42, sau thời gian chống chọi với căn bệnh u não.