Tác giả: admin

  • Con gái tôi vốn chăm chỉ và khát khao đổi đời, nên khi có cơ hội xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc, nó chẳng ngần ngại. Ban đầu, con gửi tiền về đều đặn, gia đình tôi cũng mừng thầm

    Con gái tôi vốn chăm chỉ và khát khao đổi đời, nên khi có cơ hội xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc, nó chẳng ngần ngại. Ban đầu, con gửi tiền về đều đặn, gia đình tôi cũng mừng thầm vì nghĩ cháu đã ổn định. Nhưng không lâu sau, nó kể rằng mình quen một người đàn ông, là chủ một tiệm gà rán lớn, tuy đã 70 tuổi và có con riêng nhưng sở hữu khối tài sản kếch xù. Con muốn kết hôn, mặc cho tôi và chồng ra sức ngăn cản.

    “Con biết người ta lớn tuổi, nhưng ông ấy tử tế và thương con. Sau này mẹ sẽ hiểu, con chỉ muốn tốt cho gia đình mình thôi.”

    Rồi nó khăn gói sang nhà người ta làm dâu, mang theo tất cả hy vọng và quyết tâm. Trước khi đi, con đưa tôi một chiếc túi đỏ nhỏ, nắm chặt tay tôi dặn:

    “Mẹ giữ cái này, nhưng hai năm nữa hãy mở. Con hứa lúc đó cả nhà mình sẽ không phải lo nghĩ gì nữa.”

    Tôi cầm chiếc túi, lòng đầy lo lắng nhưng vẫn tôn trọng quyết định của con. Từ đó, nó dường như sống một cuộc đời khác: không còn gọi điện thường xuyên, chỉ nhắn vài dòng ngắn ngủi rằng mình ổn.

    Nhưng chưa đầy nửa năm sau, một buổi chiều, tôi nhận được cuộc gọi từ Đại sứ quán Hàn Quốc. Giọng người cán bộ ngập ngừng, báo tin dữ:

    “Gia đình nên chuẩn bị sang nhận thi thể. Con gái bà bị phát hiện tử vong trong căn nhà riêng. Cảnh sát đang điều tra nguyên nhân.”

    Tôi rụng rời tay chân, chiếc điện thoại rơi xuống đất. Đến lúc hoàn hồn, tôi vội mở chiếc túi đỏ mà con đưa trước đó, như một cách tìm câu trả lời. Bên trong, không phải tiền hay tài liệu gì quan trọng như tôi nghĩ, mà là… một cuốn sổ nhật ký và một bức thư.

    Dòng chữ nguệch ngoạc trên tờ giấy như vết dao cứa vào tim tôi:

    “Mẹ ơi, nếu mẹ đọc được những dòng này, nghĩa là con đã không thể sống cuộc đời mà con mong muốn. Ông ấy không yêu con, ông chỉ cần một người phục vụ cho đến cuối đời. Căn nhà sang trọng, tài sản kếch xù đều là cái bẫy. Con muốn thoát ra nhưng không kịp. Nếu con không còn, hãy dùng nhật ký này để đòi lại công bằng cho con. Con xin lỗi mẹ…”

    Tôi run rẩy mở cuốn nhật ký. Trong đó là những dòng chữ đầy uất hận: ông ta không chỉ kiểm soát từng bước đi của con, mà còn đối xử tàn nhẫn, bắt con ký vào những giấy tờ để chuyển toàn bộ tài sản của con cho gia đình ông ta.

    Tôi ngã quỵ xuống sàn, đau đớn tột cùng. Con gái tôi – vì một giấc mộng đổi đời – đã đánh đổi cả mạng sống của mình. Nhưng tôi quyết tâm: dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải đòi lại công bằng cho con.

  • Đến 3 độ tuổi này, phụ nữ nào đặc biệt ‘háo hức’ với đàn ông, các anh tinh ý sẽ chọn được bạn đời –

    Đến độ tuổi này, phụ nữ có khao khát, gần gũi, gắn bó với phái mạnh.

    Thiếu nữ ở độ tuổi 20

    Những cô gái ở độ tuổi 20 vừa mới bắt đầu khám phá tình yêu. Trong thời niên thiếu, họ thường bị bố mẹ cấm cản, nên chưa được tự do yêu đương.

    Đến khi bước sang tuổi 20, đa số các cô gái đã trưởng thành và cảm xúc yêu đương trở nên mãnh liệt hơn. Chính vì vậy, ở độ tuổi này, các cô gái thường đặc biệt háo hức với tình yêu. Nếu bạn nhận ra điều này và theo đuổi người mình yêu, khả năng thành công sẽ rất cao.

    Những cô gái ở độ tuổi 20 vừa mới bắt đầu khám phá tình yêu.
    Phụ nữ ở độ tuổi 30

    Khi bước sang tuổi 30, phụ nữ thường trở nên quyến rũ và thu hút hơn. Nếu đến thời điểm này mà cô ấy vẫn chưa kết hôn, có thể là do trước đây chưa gặp được người đàn ông phù hợp để xây dựng mối quan hệ lâu dài. Điều này không phải vì cô ấy không muốn yêu, mà chỉ là chưa tìm được người thích hợp.

    Tuy nhiên, với việc đã 30 tuổi, cô ấy chắc chắn phải đối mặt với áp lực về chuyện kết hôn. Vì vậy, trái tim cô ấy thường rất rộng mở. Một người đàn ông tinh tế sẽ dễ dàng khiến cô ấy cảm động và có thể tạo được sự chú ý, làm tăng khả năng thành công trong việc theo đuổi phụ nữ ở độ tuổi này.

    Khi bước sang tuổi 30, phụ nữ thường trở nên quyến rũ và thu hút hơn.
    Phụ nữ trung niên ở độ tuổi 40

    Gọi phụ nữ ở tuổi 40 là trung niên có thể không còn chính xác nữa, vì trong xã hội hiện đại, nhiều phụ nữ ở độ tuổi này vẫn giữ được vẻ đẹp, duyên dáng và sự trẻ trung.

    Phụ nữ ở độ tuổi này thường đã thành đạt trong sự nghiệp và có cách ứng xử khéo léo. Họ tỏa ra sức quyến rũ mạnh mẽ với đàn ông. Dù có thể đã trải qua những tổn thương, họ vẫn sẵn sàng mở lòng nếu gặp người thực sự yêu thương và quan tâm đến mình.

    Đối với một người phụ nữ 40 tuổi, chỉ cần bạn chăm sóc chu đáo và giao tiếp nhiều hơn trong cuộc sống hàng ngày, cô ấy sẽ dễ dàng cảm mến và dành tình cảm cho bạn.

    Gọi phụ nữ ở tuổi 40 là trung niên có thể không còn chính xác nữa, vì trong xã hội hiện đại, nhiều phụ nữ ở độ tuổi này vẫn giữ được vẻ đẹp, duyên dáng và sự trẻ trung.
    Khi theo đuổi một người phụ nữ, đừng vội vàng. Phụ nữ thường mong muốn gặp người đàn ông tinh tế và nhạy cảm trong cách cư xử. Dù có thể khao khát tình yêu, họ không dễ dàng bộc lộ ngay lập tức. Nếu bạn biết cách ăn nói khéo léo, hành động nhiều hơn và ít nói, trái tim của phụ nữ sẽ dễ dàng mở rộng với bạn.

    Theo:
    giaitri.thoibaovhnt.com.vn
    Link bài gốc
    https://www.giaitri.thoibaovhnt.com.vn/den-3-do-tuoi-nay-phu-nu-nao-dac-biet-hao-huc-voi-dan-ong-cac-anh-tinh-y-se-chon-duoc-ban-doi-846820.html
    Tác giả:Quỳnh Trang

  • Trồng khế 2 vị trí này: Trấn yểm của cải, 10 nhà làm thì 9 nhà đổi vận thành công, nghèo hóa giàu –

    Trồng Cây Khế Ở Hướng Đông Nam (Cung Tài Lộc)

    Hướng Đông Nam là cung Tài Lộc trong phong thủy, thuộc hành Mộc, rất phù hợp với đặc tính của cây khế. Trồng cây khế ở vị trí này giúp kích hoạt năng lượng tài lộc, thu hút tiền bạc và cơ hội kinh doanh cho gia chủ.

    Lý do nên trồng ở hướng Đông Nam:

    Hành Mộc tương sinh: Cây khế thuộc hành Mộc, phù hợp với hướng Đông Nam, giúp tăng cường năng lượng tích cực và thúc đẩy sự phát triển về tài chính.

    Biểu tượng của sự sung túc: Những chùm quả khế chín vàng rực rỡ tượng trưng cho sự dồi dào, thịnh vượng, mang đến may mắn và tiền tài.

    Cân bằng năng lượng: Cây khế xanh tốt giúp điều hòa luồng khí trong khu vườn hoặc sân nhà, tạo môi trường hài hòa, thu hút vận may.

    Đảm bảo cây được chăm sóc tốt, lá xanh, quả sai để duy trì năng lượng tích cực. Tránh để cây khô héo hoặc chết, vì điều này có thể gây ra năng lượng tiêu cực, ảnh hưởng đến tài lộc.

    Có thể kết hợp trồng khế với các loại cây phong thủy khác như cây kim tiền hoặc tre để tăng cường năng lượng Mộc.
    Vị trí trồng khế vô cùng may mắn giàu cóVị trí trồng khế vô cùng may mắn giàu có

    Trồng Cây Khế Ở Sân Sau Nhà (Gần Khu Vực Tụ Thủy)

    Sân sau nhà, đặc biệt là khu vực gần nguồn nước (ao, hồ, giếng hoặc bể cá), là nơi lý tưởng để trồng cây khế. Theo phong thủy, nước là yếu tố thu hút tài lộc, và khi kết hợp với cây khế (hành Mộc), sự tương sinh giữa Mộc và Thủy sẽ tạo ra luồng năng lượng mạnh mẽ, giúp gia chủ thịnh vượng và giàu có.

    Lý do nên trồng ở sân sau gần khu vực tụ thủy:

    Tương sinh Mộc – Thủy: Nước nuôi dưỡng cây cối, giúp cây khế phát triển tốt, tượng trưng cho dòng chảy tài lộc dồi dào.

    Tạo không gian hài hòa: Cây khế ở sân sau giúp che chắn, bảo vệ ngôi nhà khỏi năng lượng xấu từ phía sau, đồng thời mang lại sự yên bình và thịnh vượng.

    Biểu tượng của sự tích lũy: Quả khế sai trĩu cành ở khu vực tụ thủy tượng trưng cho sự tích lũy của cải, giúp gia chủ giàu có bền vững.

    Đảm bảo khu vực trồng cây có ánh sáng tự nhiên để cây phát triển khỏe mạnh. Tránh trồng cây quá gần nhà, gây cản trở luồng khí hoặc làm cây che khuất ánh sáng vào nhà. Nếu có bể cá hoặc hồ nước, hãy giữ nước sạch sẽ để duy trì dòng chảy năng lượng tích cực.
    Trồng khế vị trí này giàu cóTrồng khế vị trí này giàu có

    Một Số Lưu Ý Khác Khi Trồng Cây Khế Theo Phong Thủy

    Chọn cây khỏe mạnh: Cây khế cần được chăm sóc cẩn thận, không để cây bị sâu bệnh hoặc khô héo, vì điều này có thể ảnh hưởng xấu đến phong thủy.

    Số lượng cây: Nên trồng 1 hoặc 3 cây khế để tượng trưng cho sự phát triển và sinh sôi. Tránh trồng số chẵn như 2 hoặc 4 cây vì có thể mang ý nghĩa không tốt.

    Kết hợp yếu tố phong thủy: Có thể đặt thêm đá phong thủy hoặc vật phẩm trang trí như đèn lồng đỏ gần cây để tăng cường năng lượng dương.

    * Thông tin chỉ mang tính tham khảo

  • 4 ‘chỗ hiểm’ đàn bà khôn ngoan cấm tiệt đàn ông ‘sờ’ vào, kể cả chồng –

    Đây chính là những vùng cấm đàn bà khôn ngoan quyết không cho đàn ông chạm vào, kể cả chồng. Đàn bà dại nhất định phải biết.

    Đàn bà khôn ngoan sẽ luôn giữ khư khư 4 vùng cấm này cho riêng mình, ai có năn nỉ van xin vẫn quyết không cho chạm vào.

    4 chỗ hiểm đàn bà khôn ngoan cấm tiệt đàn ông 'sờ' vào, kể cả chồng - Hình 1

    Nếu đến chính bản thân mà không thương lấy mình thì sao có thể khiến người khác trân trọng mình – Ảnh minh họa: Internet

    Nhan sắc

    Đàn bà thông minh dù đã lấy chồng sinh con hay vẫn độc thân, dù mới đôi mươi hay đã qua ngưỡng tứ tuần cũng quyết không cho đàn ông đụng đến nhan sắc của mình. Họ càng không cho phép bản thân bỏ bê việc dưỡng da, chăm chút vẻ ngoài và ăn diện hợp thời.

    Dù chồng cấm đoán, có “góp ý” rằng lấy chồng rồi thì không cần phải chăm chút vẻ ngoài thì đàn bà khôn cũng bỏ ngoài tai. Cô ấy hiểu rằng, nếu đến chính bản thân mà không thương lấy mình thì sao có thể bắt người khác phải trân trọng mình.

    4 chỗ hiểm đàn bà khôn ngoan cấm tiệt đàn ông 'sờ' vào, kể cả chồng - Hình 2

    Khi vợ chồng không thể tiếp tục cuộc hôn nhân hiện tại đàn bà khôn sẽ luôn giành quyền nuôi con – Ảnh minh họa: Internet

    Con cái

    Không phải tự nhiên mà người ta có câu “đàn bà lấy chồng lãi mỗi đứa con”. Bởi suy cho cùng, vợ chồng vẫn chỉ là người dưng nước lã, chỉ con cái mới là nhúm ruột, là m.áu mủ mà đàn bà đã mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày.

    Đây là lý do vì sao một khi hôn nhân đổ vỡ, khi vợ chồng không thể tiếp tục cuộc hôn nhân hiện tại đàn bà khôn sẽ luôn giành quyền nuôi con. Cô ấy không muốn con phải chịu cảnh mẹ ghẻ con chồng, không muốn đ.ứa t.rẻ thiếu hơi ấm tình mẫu tử và rất sợ con bị đối xử tệ bạc.

    4 chỗ hiểm đàn bà khôn ngoan cấm tiệt đàn ông 'sờ' vào, kể cả chồng - Hình 3

    Nếu chồng không coi trọng nhà vợ, cấm cản vợ báo hiếu cha mẹ ruột thì cô ấy sẽ đòi công bằng ngay – Ảnh minh họa: Internet

    Việc làm

    Cha mẹ

    Chỉ đàn ông gia trưởng, bảo thủ mới bắt vợ phải dốc sức chăm lo cho gia đình chồng sau khi kết hôn, không được tốn t.iền phụng dưỡng, quà cáp cho cha mẹ ruột. Cũng chỉ đàn bà khờ dại mới chấp nhận yêu cầu quá quắt ấy.

    Đàn bà bản lĩnh dám yêu dám hận, nếu chồng không coi trọng nhà vợ, cấm cản vợ báo hiếu cha mẹ ruột thì cô ấy sẽ đòi công bằng ngay.

    4 chỗ hiểm đàn bà khôn ngoan cấm tiệt đàn ông 'sờ' vào, kể cả chồng - Hình 4

    Đàn bà khôn sẽ giữ khư khư công việc mà mình yêu thíchsự nghiệp mình đang gầy dựng – Ảnh minh họa: Internet

    Công việc

    Đời đàn bà, đừng bao giờ bị câu nói “ở nhà anh nuôi” dụ dỗ mà từ bỏ sự nghiệp để chấp nhận làm người vợ toàn thời gian. Một khi tự tước đi khả năng k.iếm t.iền, đ.ánh mất công việc bạn sẽ chẳng khác nào cây tầm gửi sống bám vào chồng.

    Nếu đàn bà dại thấy vui vì được chồng nuôi, thì đàn bà khôn sẽ giữ khư khư công việc mà mình yêu thích, sự nghiệp mình đang gầy dựng.

  • Rên rỉ khi “yêu”: vũ khí của đàn bà, món quà cho đàn ông –

    Trong đời sống t*** dục, âm thanh là một phần không thể thiếu. Đặc biệt, cách rên khi QH không chỉ thể hiện cảm xúc chân thật, mà còn là “ngôn ngữ không lời” giúp đối phương cảm nhận được sự kết nối, khơi dậy ham m*** và làm cho trải nghiệm trở nên mãnh liệt hơn.

    Vậy rên thế nào để tự nhiên, cuốn hút mà không bị gượng gạo? Hãy cùng tìm hiểu qua bài viết dưới đây.

    Vì sao cách rên lại quan trọng trong chuyện ấy?

    Nhiều người thường ngại ngùng khi nhắc đến âm thanh trong chuyện chăn gối, nhưng thực tế, rên rỉ đúng lúc và đúng cách không chỉ giúp bản thân giải tỏa cảm xúc mà còn khiến cuộc yêu trở nên nồng nàn hơn. Dưới đây là 3 lý do giải thích vì sao cách rên lại đóng vai trò quan trọng trong chuyện ấy:

    • Tăng khoái cảm cho cả hai: Âm thanh kích thích mạnh vào não bộ, giúp bạn và đối phương cảm thấy hưng phấn hơn rất nhiều.

    • Giao tiếp không lời: Khi bạn rên lên một cách tự nhiên, đó là tín hiệu cho thấy bạn đang tận hưởng – điều này khiến đối phương cảm thấy được ghi nhận và hào hứng hơn.

    • Tăng tính kết nối: Rên không chỉ đơn thuần là âm thanh, mà là cảm xúc – nó góp phần tạo nên một trải nghiệm gần gũi và đáng nhớ. Đặc biệt hơn là khi bạn kèm hôn sâu với chàng.

    2. Hướng dẫn cách rên tự nhiên và cuốn hút

    Dù là nam hay nữ, rên trong khi “yêu” không chỉ là phản xạ sinh lý, mà còn là cách thể hiện cảm xúc, sự kết nối và ham m***. Nhưng không phải ai cũng biết cách rên sao cho cuốn hút và tự nhiên. Nếu bạn còn đang lúng túng hoặc ngại ngùng, thì dưới đây là những cách rên giúp cuộc yêu trở nên nóng bỏng và đầy cảm xúc hơn bao giờ hết.

    2.1 Đừng cố gắng làm quá

    Một trong những sai lầm phổ biến khi tìm hiểu cách rên là bắt chước những âm thanh được cường điệu hóa trong phim ảnh. Điều này không chỉ khiến cuộc yêu trở nên thiếu tự nhiên, mà còn có thể khiến đối phương cảm thấy mất kết nối.

    Cách rên đúng nên xuất phát từ cảm xúc thật, là phản ứng cơ thể tự nhiên khi đạt đến khoái cảm – không cần phô trương, không cần gượng ép. Khi bạn thực sự thả lỏng và cho phép bản thân tận hưởng, những âm thanh phát ra một cách bản năng sẽ trở nên gợi cảm hơn bất kỳ sự giả vờ nào. Chính sự chân thật này mới là điều khiến đối phương cảm thấy được kết nối và cuốn hút thực sự.

    2.2 Bắt đầu bằng những hơi thở gấp nhẹ

    Không phải ai cũng có thể rên rỉ ngay từ đầu, nhất là với những người vốn kín đáo hoặc chưa quen với việc bộc lộ cảm xúc qua âm thanh. Cách tốt nhất để bắt đầu là tập trung vào nhịp thở. Khi cảm xúc bắt đầu dâng cao, hãy để hơi thở dẫn dắt bạn: từ nhẹ nhàng, chậm rãi cho đến dồn dập và gấp gáp hơn.

    Cách rên tự nhiên thường bắt đầu từ những tiếng thở gấp khẽ, rồi dần dần chuyển thành âm thanh rõ ràng hơn theo từng nhịp chuyển động. Việc luyện tập cách rên theo hơi thở cũng giúp bạn dần quen với việc bộc lộ cảm xúc và hòa quyện cùng bạn ti** một cách mượt mà hơn.

    2.3 Kết hợp thì thầm những câu ngắn

    Rên rỉ sẽ trở nên hiệu quả hơn nếu được kết hợp với những câu nói đầy cảm xúc. Những lời thì thầm như “em thích lắm”, “đừng dừng lại” hay “anh khiến em phát điên” không chỉ là âm thanh, mà còn là thông điệp mạnh mẽ về sự tận hưởng. Đây là một phần của cách rên gợi cảm mà không cần phô trương.

    Khi bạn phối hợp nhuần nhuyễn giữa tiếng rên và lời thì thầm, bạn đang sử dụng cách rên như một công cụ giao tiếp cảm xúc không lời, giúp bạn ti** cảm thấy được khích lệ và khao khát hơn nữa.

    2.4 Đừng quên phản ứng cơ thể

    Âm thanh là một phần quan trọng, nhưng không nên tách rời khỏi phản ứng cơ thể. Một trong những cách rên tự nhiên nhất là để cơ thể bạn phối hợp cùng âm thanh: siết nhẹ, cong người, thở gấp, hoặc run rẩy theo cảm xúc, thêm chút ướt át của gel bôi trơn. Khi âm thanh và cơ thể cùng truyền tải thông điệp, bạn đang tạo ra một trải nghiệm thực sự cuốn hút.

    Đó cũng chính là đỉnh cao của cách rên tự nhiên – không chỉ là tiếng rên đơn điệu, mà là sự kết hợp toàn diện giữa cảm xúc, âm thanh và hành động. Và từ đó, bạn mang lại cho cả hai một trải nghiệm gắn kết, thăng hoa và đáng nhớ hơn bao giờ hết.

    3. Những điều cần tránh khi rên

    Tuy nhiên, bên cạnh việc học cách rên sao cho tự nhiên và cuốn hút, bạn cũng cần lưu ý một số điều nên tránh để không biến khoảnh khắc thân mật trở nên gượng gạo hay mất hứng. Dưới đây là những sai lầm phổ biến khi rên trong lúc “yêu” mà bạn nên biết để tránh:

    • Không nên “diễn” quá lố: Điều này khiến đối phương mất tự nhiên và cảm thấy thiếu chân thật.

    • Tránh lặp lại một kiểu rên: Sự đơn điệu khiến cuộc yêu thiếu đi sự hưng phấn. Hãy linh hoạt theo cảm xúc thật.

    • Đừng ép bản thân: Nếu bạn không muốn rên – hãy im lặng. Cảm xúc chân th

  • Mẹ chồng lên chăm tôi ở cữ được 1 tháng thì nằng nặc đòi về, ngày bất chợt về quê thì tôi thấy.

    Mẹ chồng lên chăm tôi ở cữ được 1 tháng thì nằng nặc đòi về, ngày bất chợt về quê thì tôi thấy.

    Buổi sáng ấy, mưa rơi kiểu đổ bụi: những hạt nước nhỏ xíu như phấn rắc lên bậu cửa, lên tấm khăn quấn quanh chiếc nôi gỗ. Tôi ngồi trên giường, dựa lưng vào chồng gối, vạt áo cộc bị sữa loang một vòng, nghe con bé reo khẽ trong giấc, miệng mút như bọt khí bé tí bay lên mặt bể. Mẹ chồng tôi—bà Lựu—đứng bên bếp, lưng hơi còng, tay rưới nước sôi lên lá chè vằng, hơi nước bốc mùi ngai ngái ngọt, tan vào tiếng mưa đang nhặt nhạnh ngoài hiên.

    Một tháng ở cữ trôi qua như một con thuyền bơi trên mặt ao lặng: bữa cháo móng giò, bát canh rau ngót, chén nghệ hồng, nước ấm thay liên tục, khăn phơi xếp thành từng thảm trắng. Bà chăm kỹ tới mức đôi khi tôi thấy mình như một cái bình sứ đặt trong tủ kính; sờ cũng sợ rạn. Bà không nói nhiều. Thỉnh thoảng kéo tấm rèm, như người đo gió, nhìn ra cái khoảng sân lấm tấm rêu. Có một lần, tôi bắt gặp bà đứng trước lịch treo tường, tay lần lần mấy ô vuông, môi mấp máy đếm. Tôi hỏi, bà bảo: “Đếm đường mưa.”

    Buổi chiều, tôi đang dỗ con ngủ thì nghe bà gọi chồng tôi—Nam—ra hiên. Giọng bà nhỏ, nhưng thẳng như sợi chỉ:

    “Mai mẹ về.”

    Nam sững: “Mẹ, mới có một tháng… Vợ con còn yếu, con đi làm cả ngày… Mẹ ở thêm với tụi con vài bữa nữa cho nó quen nếp.”

    “Không.” Bà lắc đầu, cái búi tóc bạc rung theo. “Về.”

    “Có chuyện gì ở quê ạ?” Tôi bước ra, tay ôm con. “Hay con bé Thìn hàng xóm bữa nay đẻ?” — tôi hỏi bâng quơ, mong lôi được cái lý do hiền lành nào đó.

    Bà nhìn tôi một lúc, ánh mắt như đặt lên trán tôi một bàn tay mát: “Nó đã đẻ tháng trước, con. Mẹ… nhớ nhà. Người già, lạ chỗ không ngủ được. Ở đây lâu, gân tay mẹ cũng mỏi.”

    Nam sốt ruột: “Mẹ nói thật đi. Con đưa mẹ lên mẹ mệt thì con thuê thêm giúp việc.”

    Bà lắc đầu. “Đừng. Nhà mới nuôi cháu, đừng kéo thêm người. Mẹ về.” Bà cúi xuống nắm tay tôi, xoa xoa chỗ cổ tay gầy mới lộ ra sau mấy tuần phù nề: “Con ở nhà ăn uống, đừng kiêng dở hơi. Có gì gọi mẹ. Mẹ về.”

    Tôi cắn môi. Tôi thương bà. Nhưng cơn tủi—cái tủi vô lý của đàn bà ở cữ, lúc nào cũng như cái kim ngắn chạm vào thịt—vẫn nhói: “Vì con không biết nghe lời? Hay vì con hay tranh cãi? Con xin lỗi… Mẹ ở thêm…”

    “Không phải,” bà ngắt, giọng mềm như bột gạo khô. “Đừng nghĩ bậy. Đừng để ý kiến thành cái bẫy.” Bà quay đi, thu dọn đồ chậm rãi. Chiếc giỏ của bà—loại cói mây đan rẻ tiền—lúc đến đầy đồ cho tôi, lúc đi chỉ còn mấy bộ quần áo bông bạc phếch. Tôi nhìn, thấy lòng mình hẫng như cái ray kẹt bánh.

    Đêm đó, mưa dày lên, rơi phập phồng trên mái tôn yếu. Bà nằm với con bé đến khuya, hát đi hát lại một điệu ru tôi chưa nghe bao giờ: “Trăng lơ thơ, gió lẻ, người ngủ quên ngoài bãi sông.” Sáng sớm, bà dậy rất sớm, mặc áo mưa, kéo mũ che hết vuông trán, chẳng kịp ăn bát cháo tôi hâm. Bà dặn Nam: “Trưa nhớ cho con uống vắt sữa giữa bữa, nó đói nó quấy là đúng.” Dặn tôi: “Đừng soi cân nặng. Mỗi con chim có nhịp tăng cân riêng.” Rồi bà đi, dáng lặng lẽ như một cái bóng ngày mưa rút khỏi vũng nước.

    Căn nhà bỗng rỗng, như người ta bê đi chiếc tủ chật mà quen. Tôi nấu canh mà thiếu muối, giặt khăn mà sót xà bông. Đến tối, tôi dài cổ nghe tiếng thang máy, tưởng bà đổi ý quay lại. Không. Chỉ là ông hàng xóm mang cái nón lá bà quên, treo lên cửa, bảo: “Bà gửi lời.”

    Nam ít nói hẳn. Anh làm về muộn, ngồi ăn ít, hay lơ đãng nhìn đứa nhỏ. Có lúc anh ngồi bần thần ở ban công, ngón tay vuốt vuốt cái vết nứt trên thành lan can. Tôi cũng không dám trách. Tôi bận với ba tiếng một lần, với những cơn đau vỡ da, với những cơn khóc nằm lòng của đứa trẻ. Nhưng trong đầu, câu hỏi cứ quay như con vụ: vì sao bà về? Giỗ? Nợ? Hay một ai đó ốm mà bà không muốn chúng tôi lo? Tôi nhắn tin cho em chồng, nó trả lời lơ lửng: “Mẹ vẫn khỏe, đi chợ, nấu chè đậu đen cho xóm. Mẹ bảo ‘đừng gọi, để nó ngủ’. Mà chị đừng nghĩ linh tinh.” Đừng nghĩ linh tinh—câu đó, nói với đàn bà ở cữ, giống như bảo nước sôi đừng bốc hơi.

    Một tuần sau, con bé nổi mẩn đỏ khắp người; bác sĩ bảo “nóng trong”, “dị ứng sữa mẹ ăn”. Tôi bỏ tôm, bỏ trứng, uống mỗi nước gạo rang, người dã dượi như bùn non. Đêm nào cũng là cơn đồng ca: tiếng con khóc, tiếng máy hút sữa, tiếng mưa dậm dề. Đến một trưa, điện nhà bỗng tắt rụp, máy phun sương đứng tim, con bé nóng bừng; tôi hoảng, gọi Nam. Anh đang ở công trường tít ngoại ô, chạy về không kịp. Tôi hớt hải mặc áo, đội mưa bế con xuống dưới, gọi taxi; kéo cửa mới nhớ ví để quên. Mặt tôi nóng như ngồi trước bếp lửa.

    Tôi đứng dưới mái hiên, ôm con, nhìn bầu trời xám in lên mặt con bé cũng một màu xám. Như một phản xạ, tôi gọi cho bà Chủ quán tạp hóa dưới nhà. Bà kêu lớn: “Để bà đưa đi khám. Mà thôi… điện trên này vừa báo: đường ngập, xe không vào. Con về quê mấy bữa đi. Không khí dễ chịu. Mẹ chồng mày lo lắm mà không dám nói—tao đoán.” Bà nháy mắt: “Đi xe khách chiều nay. Tao gọi con bé bán vé giữ chỗ.”

    Chiều đó, tôi ôm con về quê, bất chợt, không báo trước. Xe khách dập dềnh qua những mảng ruộng đầy nước, những cây tre nghiêng đầu như người ngủ gật. Tôi tựa đầu vào kính, nghĩ đến cảnh bà mở cửa, ngạc nhiên, mắng “rồ dại”, rồi chép miệng lót một lớp khăn mới cho con bé.

    Tới đầu làng, trời đã sập tối. Đèn đường vàng như những hạt bắp rang lẻ loi. Nhà bà tối thui. Cổng khép hờ. Bên hàng rào, cây huệ cuối mùa còn hai cái nụ ốm o. Tôi gõ cửa. Không tiếng đáp. Tôi gọi điện. Máy bà tắt. Sột soạt sau bụi chuối, bà Năm hàng xóm đẩy cổng ra: “Con chờ bà chút. Nó đi… bệnh viện hồi chiều.”

    Tôi lạnh gáy. “Bà ốm?”

    “Không…” bà Năm kéo dài giọng, như ai kéo tấm chiếu. “Thì cũng… ờ… nó đi đều. Tuần ba bữa. Nó giấu tụi bây. Dặn tao không nói. Mà tao già rồi, quên dặn nên lại nói. Hì.” Bà chép miệng. “Đi lọc máu.”

    Tôi đứng im. Hai chữ ấy—“lọc máu”—đâm vào tai tôi như một cây kim. Chúng gợi ra một mùi chát, một tiếng máy rì rì, một màu trắng cứng của gạch men bệnh viện. Tôi nghe đầu gối mình rỗng ra, như ai mở nút một chiếc nồi áp suất, hơi nóng phả lên. “Bà… đi… từ khi nào ạ?”

    “Lâu rồi. Năm ngoái.” Bà Năm chậm rãi, bàn tay gầy xoa vào nhau như đang mài hai viên đá. “Mỗi tuần ba buổi. Có đợt mưa to, nó đi sớm hơn. Có đợt bão, nó xin đổi. Lần ra thành phố chăm con cữ—nó xin nghỉ một tháng… Không được. Ở quê này đâu có máy dư—kẹt lắm. Nó xin dồn… không dồn được. Chỉ đổi giờ. Tuần đầu nó đi đêm, bắt xe cuối ngày lên huyện, lọc ca khuya. Vô xong, nó nằm ghế nhựa tới sáng, bắt xe về, nấu cháo, tắm cho cháu, giặt khăn… Vậy đó. Thấy nó sao mà thắt lòng.”

    Tôi bấu vào cánh cổng. Gió thổi qua tán cau làm tiếng lá đánh vào nhau lạt xạt. Tôi nhìn xuống con bé trong tay—nó đang ngủ, mồ hôi trên trán lấm tấm như hạt muối. Tôi hôn lên trán nó, rồi ngẩng lên, bảo với bà Năm như thề thốt: “Con vào bệnh viện.”

    Bệnh viện huyện nhỏ, đèn sáng dải dài như những con cá trắng. Phòng thận nhân tạo nằm tận cuối dãy. Tiếng máy “tíc tic” đều đặn; mùi cồn sát khuẩn lẫn mùi mưa ẩm. Những hàng ghế nhựa xếp như hàng ghế xem phim rẻ. Tôi đi chậm, sợ nhìn vào những cánh tay có dây, sợ một khuôn mặt tôi thương đang nằm đâu đó. Rồi tôi thấy bà—mẹ chồng tôi—trên giường góc, tay trái có đường mạch chạy lồ lộ như một con giun to, một ống nối đỏ thẫm sẫm lại khi qua bộ lọc, trở về cánh tay bên kia. Bà nhắm mắt, môi mím, mặt trắng hồng như vừa phơi nắng.

    Tôi bỗng thấy nước mắt mình rơi trước khi kịp quyết định. Tôi ngồi xuống ghế bên, đặt con bé nằm vào cái nôi xách tay, kéo chăn mỏng che chân nó. Tiếng bà Năm thì thào với cô y tá: “Con dâu nó… bất chợt về.”

    Một lát, bà mở mắt. Cái nhìn đầu tiên không phải nhìn tôi, mà là nhìn con bé. Bà cười rất nhẹ, đôi nếp nhăn bên mắt nhảy lên như hai con cá con. Rồi bà nhìn tôi. Chúng tôi nhìn nhau—hai người đàn bà cách nhau hai thế hệ, hai thân thể vừa đi qua hai kiểu đau khác nhau—và tôi hiểu ngay câu hỏi trong mắt bà: “Con đã ăn chưa? Ngủ được không? Về sao không báo?”

    Tôi không trả lời những câu đó. Tôi nói câu duy nhất có thể thốt ra: “Mẹ ơi.”

    Bà thở ra, như thở một bụi mưa. “Đừng sợ. Cái này… là máy bơm thời gian. Nó bơm cho mẹ ở lại chơi với cháu.”

    “Vậy tại sao mẹ không nói?” Tôi nghe giọng mình nứt, như gốm sành bị đổ nước nóng.

    “Đang ở cữ, đừng nghe tiếng máy,” bà nói, mắt cười. “Nhà cữ… phải nghe tiếng trẻ con thở, tiếng nước sôi, tiếng nồi cháo. Không nên cho tiếng bệnh vào. Với lại, có nói tụi bây cũng đòi đưa mẹ lên thành phố, mà lịch ở đây của mẹ mấy năm, đổi khó. Ở trên đó đông người, tiền bạc tốn… Tụi bây lại vừa sinh, nhà cũ dột, con nít tội. Mẹ về, mẹ đi đều, mẹ khỏe. Vậy tốt.”

    “Nhưng mẹ sẽ mệt.” Tôi nắm tay bà—cái tay có vết đâm kim lấm tấm, chỗ cũ, chỗ mới. “Ở đây… có ai đi với mẹ?”

    “A, có bà Năm y tá, có cô điều dưỡng dễ thương lắm. Có mấy ông già, kể chuyện như radio.” Bà khẽ nhếch môi. “Mẹ đi quen. Có mỏi thì ngủ. Người già ngủ ít. Còn tụi bây… ngủ nhiều.”

    Tôi cầm tay bà, áp lên má mình. Da bà lạnh, một kiểu lạnh làm người ta muốn lấy nước ấm đặt lên lâu hơn. Tôi tự hỏi, mình đã nhìn kỹ đôi tay này bao nhiêu lần. Đôi tay đã tháo bỉm, đã rửa những vết máu nâu của nhau thai trên tấm trải, đã luộc những cái khăn xô trắng thành bông mây. Tôi thấy xấu hổ—xấu hổ đã nghi ngờ, đã giận dỗi, đã nghĩ bà “nặng lời” bỏ về.

    Bà khẽ: “Đừng khóc. Nước mắt làm cay sữa.”

    Tôi cười, lau nhanh. “Con xin lỗi. Con… không biết.”

    “Nười nhà là vậy,” bà phẩy tay, “không biết thì hỏi. Mà nếu người ta chưa kịp nói, thì chờ. Chờ lâu quá thì… đi về, đừng báo.” Bà nháy mắt. “Bất chợt như con về hôm nay, mẹ vui.”

    Tôi ngó quanh. Cái vali của bà nằm dưới gầm giường, mở hé. Tôi thấy trong đó một hộp sắt nhỏ, loại hộp kẹo cũ. Tôi kéo ra, mở. Bên trong là một cuốn sổ tiết kiệm—tên người thụ hưởng: “bé Hân” (con tôi). Số tiền không nhiều, nhưng các dòng nộp đều, tháng nào cũng có, ghi chú bằng bút bi tím: “Bỉm—sữa—tiền chích ngừa”. Kẹp giữa sổ là một bức ảnh cũ, giấy đã ngả vàng: ảnh đôi bông tai vàng tây nhỏ xíu, chụp đặt trên tờ báo. Mặt sau viết: “Bán—3 chỉ—trừ tiền viện phí, dư 2 triệu gửi cháu.”

    Tôi cầm cuốn sổ, bàn tay run. Bà nhìn, cười: “Đừng nói với thằng Nam. Nó tự ái. Đàn ông… hay tự ái mấy chữ như ‘nuôi vợ con’. Để khi nào nó khỏe, nhà hết dột, mình đưa cho nó, bảo ‘tiền cháu nhặt được ở gốc cau’, vậy thôi.”

    Tôi bật cười qua nước mắt. “Mẹ…” Tôi không biết phải dùng từ gì cho đúng. Cảm ơn? Xin lỗi? Thương? Tất cả đều bé. Tôi đặt cuốn sổ lại, đóng hộp, đặt vào tay bà. Bà đẩy lại: “Cất đi. Gần cháu. Mẹ mà quên thì con còn nhớ.”

    Một cô điều dưỡng đi vào, tươi cười: “Bà Lựu cho cháu xem cháu ngoại.” Bà đưa tay vẫy: “Lại đây, Hân.” Tôi bế con lên. Nó he hé mắt, nhìn mớ dây, nhìn mặt bà, nhìn chiếc khẩu trang, rồi thở ra một bọt khí nhỏ bằng tiếng “ư”—như đồng ý.

    Ầm! Tiếng sấm dội xa. Tôi ngước nhìn khung cửa sổ hẹp, thấy mưa trải đều như một màn trướng mỏng. Tôi ngồi xuống, kể cho bà nghe những chuyện vụn: con bé nấc thế nào, cái bình nước tắm rửa ra sao, Nam bế con vụng thế nào. Bà nghe, mắt sáng như vừa nhặt được con ốc nhỏ trong mớ cát. Bà nói xen một câu: “Ở bếp, đừng để muôi gỗ ngâm nước lâu.” Lại thêm câu: “Đồ con nít, phơi đến khi ‘đen’ nắng thì mới thôi.” Tôi ghi nhớ từng chữ, như học một bài mới.

    Ca lọc kết thúc. Cô điều dưỡng rút kim, băng bông. Bà ngồi dậy, chậm rãi như người đứng sau một chuyến đò. Tôi dìu bà. Bà xua tay: “Mẹ tự đi được. Con bế cháu kẻo trơn.” Bà bỗng dừng, nhìn tôi: “Tối nay… ngủ lại với mẹ không?”

    Tôi gật. Bà Năm mừng rỡ: “Vậy tao về nấu cháo đậu xanh.” Bà cười, “món này bà Lựu mê.”

    Đêm đó, tôi và con trải tấm chăn bông ở căn phòng nhỏ sau nhà bà. Mùi lá bưởi khô bà treo trong tủ thơm thoảng như một ký ức sạch. Bà đặt cái đồng hồ báo thức lúc 3h30 sáng—mai bà lại đi. Tôi bảo: “Mẹ để con đưa đi.” Bà gật, “ừ.”

    Sáng, trời chưa kịp định hình mà đã rạng từ trong những giọt sương. Tôi bế con, Nam vừa chạy về tới—bùn đất còn bám ở gấu quần, mắt thâm. Anh nhìn thấy bà, suýt lao vào ôm mà sợ vướng tay bà, dừng ở khoảng cách một bước. Bà nhìn anh, cười: “Đi theo đuôi vợ được đó.”

    Nam không nói. Anh đứng thẳng, chào mẹ như chào một vị thủ trưởng cũ, rồi cúi xuống, nói như sợ ai nghe: “Con xin lỗi.”

    Bà phẩy tay, cười. “Xin với chả lỗi. Đi. Mẹ trễ.”


    Từ hôm đó, lịch nhà tôi thay đổi. Thứ hai, tư, sáu—bảy giờ, chúng tôi gọi video cho bà—nếu bà đang ở viện, nhìn bà giơ ngón tay cái, cười. Cuối tuần, hoặc chúng tôi đưa con về, hoặc đưa bà lên. Nam chạy vạy khắp nơi chuyển được lịch vài tuần một lần lên bệnh viện tuyến trên gần thành phố—cho bà đỡ đi lại. Bà cằn nhằn: “Tốn kém.” Tôi dán một dải băng vàng mỏng ngang ngạch cửa nhà bà, ghi nhỏ: “Đứng lại mười hơi trước khi giận người nhà.” Bà cười khì: “Con gái phố thị bày trò.”

    Một buổi chiều, tôi nói với bà: “Mẹ ơi, con cứ nghĩ mãi… sao mẹ nằng nặc đòi về đúng tròn một tháng?” Bà nhìn ra vạt mướp sau hè, các sợi tua hoa rung rinh: “Vì đúng tháng đó, lịch của mẹ chuyển từ ca đêm sang ca sáng lại. Ca đêm mẹ chịu được một tháng thôi. Đi đêm nhiều—cái lưng nó nhói. Mẹ ở thêm, mẹ sợ không đi nổi, lại vỡ lịch.” Bà quay vào, nheo mắt: “Với cả, tháng ấy là giỗ ông ngoại thằng Nam. Không về, người ta nói mẹ… bỏ gốc. Mẹ thì không sợ miệng đời, nhưng sợ hồn người khuất tủi.”

    Tôi gật. Những mảnh ghép rời rạc—lịch bà đếm, chiếc túi cói nhẹ bỗng, câu “đừng để ý kiến thành cái bẫy”—bỗng nối nhau thành một đường. Tôi bảo: “Mẹ nói ‘đừng cho tiếng bệnh vào nhà cữ’—con nhớ câu ấy. Nhưng nếu có một ngày… tiếng bệnh vào, con xin phép mở cửa, mời nó uống chén nước. Cho nó ngồi một lát, nghe nó kể. Rồi tiễn nó.”

    Bà cười. “Kể cả lú lẫn, con nói vẫn hay.”


    Một năm sau, con bé biết gọi “bà” rõ một chữ. Nó đứng ở thềm, vỗ tay, bà cười to, nếp nhăn xô lại như một tấm khăn mộc. Chúng tôi làm bữa tiệc nhỏ trên sân: nồi cháo gà, đĩa rau luộc, dưa muối, một chiếc bánh bông lan nở đều, chữ “1” vẽ thẳng, không run. Duy—giờ đã bồng con trai—ghé qua, ôm bà: “Mẹ khỏe chứ mẹ?” Bà tặc lưỡi: “Khỏe như… máy lọc.” Cả sân cười.

    Đêm, bà đưa cho tôi một phong thư, bảo: “Đọc khi… con giận ai.” Tôi mở. Trong đó là một tờ giấy nhăn, viết những dòng không thẳng: “Con gái, nếu mẹ bỏ đi đúng một cái ngày con muốn giữ, hãy nghĩ—có thể đó là ngày mẹ chạy đi giữ một cái khác không ai nhìn thấy. Mỗi người cầm một đầu dây. Đừng kéo mạnh quá. Dây đứt, tay rớm máu, mà nút vẫn lì.”

    Tôi gấp lại, áp lên tim. Tôi nghĩ về buổi sáng mưa một tháng sau sinh, khi bà bỏ đi, tôi ôm con khóc xót như bị ai nhéo tai. Tôi nghĩ về đêm ở bệnh viện huyện, tiếng máy êm, da bà lạnh, nụ cười bướng. Tôi nghĩ về cuốn sổ tiết kiệm ghi “bỉm—sữa—tiền chích ngừa”. Tôi rùng mình vì biết: có những bản thảo của yêu thương người lớn tuổi viết rất xấu, rất rối, nhưng đọc kỹ, chữ nào cũng ngay hàng.

    Nếu phải kể lại cho ai đó câu chuyện của mình, tôi sẽ kể úp mở như sau: “Mẹ chồng tôi lên chăm tôi ở cữ được một tháng thì nằng nặc đòi về. Tôi với chồng níu không được. Tôi giận, nghĩ đủ thứ. Cho tới khi tôi bất chợt về quê, thấy mẹ nằm dưới ánh đèn bệnh viện, tay nối với một cỗ máy—một cỗ máy bơm thêm cho chúng tôi những buổi chiều choàng khăn tắm thơm, những sáng con tôi gọi ‘bà’ thành tiếng, những bữa cơm giản dị có nụ cười không đứt.”

    Cái kết bất ngờ nhất ư? Không phải là bệnh, cũng không phải là cuốn sổ tiết kiệm. Mà là việc từ hôm ấy, mỗi khi nhà tôi có người muốn rời đi, tôi đều hỏi: “Con sẽ giữ nhà cho ai?” Và nếu câu trả lời là “cho chính người vừa đi đó”—tôi mỉm cười, mở cửa, đưa chiếc áo mưa cũ, và dặn: “Về nhớ kể.”

  • Nghe tin vợ cũ lấy chồng không là/nh lặ/n, tôi lái xe sang tới ch//ế gi///ễu, vừa nhìn thấy chú rể tôi về ôm gối kh/óc cả đêm…

    Nghe tin vợ cũ lấy chồng không là/nh lặ/n, tôi lái xe sang tới ch//ế gi///ễu, vừa nhìn thấy chú rể tôi về ôm gối kh/óc cả đêm…

    Nghe tin vợ cũ lấy chồng không là/nh lặ/n, tôi lái xe sang tới ch//ế gi///ễu, vừa nhìn thấy chú rể tôi về ôm gối kh/óc cả đêm…

    Tôi tên là Hùng, ba mươi hai tuổi, chủ một gara ô tô nhỏ ở quê. Ba năm trước, tôi và Lan ly hôn. Cô là người phụ nữ hiền lành, chịu thương chịu khó, nhưng tôi thì lại coi thường điều đó. Khi bắt đầu có tiền, có bạn bè tung hô, tôi thấy cô trở nên “quê mùa, nhạt nhẽo”, và nghĩ rằng mình xứng đáng với người khác tốt hơn.

    Ngày Lan thu dọn đồ rời khỏi nhà, cô chỉ nói một câu:
    – Anh sống sao cho đừng ân hận là được.
    Tôi cười nhạt, nghĩ cô chỉ nói cho có. Nhưng đời đúng là lắm bất ngờ.

    Ba năm sau, trong một lần ngồi cà phê với đám bạn, tôi nghe tin Lan sắp lấy chồng.
    Thằng bạn thân hất cằm:
    – Nghe đâu chồng nó là người tàn tật, đi xe lăn đấy.
    Tôi cười khẩy, nâng ly cà phê lên:
    – Nó mà lấy được ai chịu cưới thì đúng là phép lạ.

    Mấy thằng bạn hùa vào cười, bảo tôi nên đến “chúc mừng” cho vui. Lòng tôi lúc đó đầy kiêu ngạo và ganh tị. Một phần vì tự ái, phần khác là muốn chứng minh rằng: Không có tôi, cô ta chẳng là gì cả.

    Ngày cưới, tôi lái chiếc ô tô bóng loáng đến nhà gái. Cổng rợp hoa, người ra kẻ vào tấp nập. Tôi cố tình đỗ xe ngay trước sân, mở nhạc lớn, bước xuống trong bộ đồ hàng hiệu. Ánh mắt mọi người nhìn tôi, nửa ngạc nhiên, nửa khó chịu.

    Lan bước ra trong chiếc váy cưới giản dị. Cô gầy hơn trước, nhưng ánh mắt lại sáng và bình yên đến lạ. Bên cạnh cô là chú rể – đúng như lời đồn, anh ta ngồi xe lăn, hai chân gầy yếu. Tôi nhếch môi cười, bước đến chào như người “trên cơ”:
    – Chào Lan. Lâu rồi không gặp. Không ngờ em cưới nhanh vậy.

    Cô mỉm cười nhẹ:
    – Cảm ơn anh đã đến. Đây là Minh, chồng em.

    Người đàn ông ấy quay sang tôi, chìa tay:
    – Chào anh, tôi nghe Lan kể về anh. Cảm ơn anh đã từng là một phần trong cuộc đời cô ấy.

    Giọng anh trầm, ánh mắt chân thành. Tôi định buông lời mỉa mai, nhưng không hiểu sao cổ họng nghẹn cứng.

    Một lát sau, tôi thấy Minh cẩn thận chỉnh lại váy cưới cho Lan, rồi nói nhỏ:
    – Em ngồi xuống nghỉ chút đi, anh sợ em mệt.
    Lan cười, đặt tay lên vai anh:
    – Em khỏe, anh đừng lo.

    Khoảnh khắc ấy, không khí xung quanh như chậm lại. Tôi chợt nhận ra, trong ánh mắt họ không có chút thương hại, chỉ có tình yêu thật sự.

    Tôi lùi ra ngoài, nghe người hàng xóm thì thầm kể:
    – Anh Minh bị tai nạn khi cứu người trong vụ cháy. Sau đó mất đôi chân. Cô Lan làm ở trung tâm phục hồi chức năng, chính cô giúp anh tập đi, rồi hai người thương nhau.

    Tôi đứng chết lặng.
    Tôi từng nghĩ Lan yếu đuối, không dám sống khác tôi. Nhưng hóa ra, cô lại đủ mạnh mẽ để bắt đầu lại từ đầu, đủ bao dung để yêu một người dù anh ấy không thể bước đi.

    Tiếng nhạc cưới vang lên. Mọi người vỗ tay chúc phúc. Minh nắm tay Lan, ánh mắt anh rạng ngời như thể cả thế giới này chỉ còn mỗi cô. Còn tôi – kẻ tưởng mình thắng cuộc – lại thấy tim mình nhói lên.

    Tôi rời đám cưới lặng lẽ, chẳng nói với ai lời nào. Trên đường về, tiếng cười nói trong đầu dần lịm đi, chỉ còn lại khoảng trống khó tả. Tôi tự hỏi: Tại sao mình lại thấy đau?

    Đêm đó, tôi nằm một mình trong căn nhà lạnh. Những hình ảnh cũ ùa về – bữa cơm cô nấu, chiếc áo cô từng vá cho tôi, lời nhắc “Anh đừng uống nhiều nữa nhé”… Tôi từng hất đi tất cả chỉ vì nghĩ mình xứng đáng với thứ “tốt hơn”.

    Giờ đây, nhìn người đàn ông ngồi xe lăn vẫn khiến Lan cười hạnh phúc, tôi mới hiểu:
    Tôi từng có được tất cả, nhưng lại ngu ngốc tự tay đánh mất.

    Tôi bật điện thoại, vô thức vào trang cá nhân của cô. Ảnh cưới vừa đăng, caption đơn giản:

    “Hạnh phúc không cần hoàn hảo, chỉ cần đúng người.”

    Nước mắt tôi rơi lúc nào chẳng hay. Tôi ôm gối, ngồi thừ nhìn lên trần nhà, lòng đau đến nghẹt thở.

    Không phải vì ghen, mà vì tôi nhận ra: Người tàn tật thật sự không phải anh ta, mà là tôi.
    Tôi có đôi chân khỏe mạnh, nhưng lại để trái tim mình què quặt vì kiêu ngạo và ích kỷ.

    Sau đêm ấy, tôi bắt đầu thay đổi. Tôi thôi khoe mẽ, thôi cười cợt người khác. Tôi tham gia làm thiện nguyện, giúp đỡ trung tâm phục hồi chức năng nơi Lan từng làm. Mỗi lần nhìn những người ngồi xe lăn cố gắng từng bước, tôi lại thấy xấu hổ vì những năm tháng mình sống vô nghĩa.

    Một lần, tôi tình cờ gặp lại Lan ở siêu thị. Cô vẫn hiền như xưa, chỉ khác là ánh mắt rạng rỡ hơn. Cô nói:
    – Thấy anh sống tốt là em mừng rồi.
    Tôi mỉm cười, không nói gì thêm.

    Tối đó, tôi lái xe về nhà, mở cửa sổ nhìn bầu trời sao. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy lòng bình yên.

    Có lẽ, trong cuộc đời này, không phải ai đi sau cũng là kẻ đến muộn.
    Và đôi khi, để học được cách yêu đúng, ta phải trả giá bằng cả một đời ân hận.

  • Thông tin vụ cô gái đuối nước tuvong ở hồ Hoàn Kiếm (Hà Nội) –

    Theo Vietnamnet, đoạn clip ghi lại cảnh một cô gái nghi bị đuối nước ở hồ Hoàn Kiếm đang lan truyền trên mạng xã hội đã thu hút sự chú ý lớn. Ngày 27/10, lãnh đạo Công an phường Hoàn Kiếm (Hà Nội) xác nhận vụ việc thực sự xảy ra trên địa bàn.

    Khu vực xảy ra sự việc. Ảnh: Cắt từ clip.

    Nạn nhân đã được người dân và lực lượng chức năng đưa lên bờ sơ cứu, sau đó chuyển vào bệnh viện, tuy nhiên không qua khỏi. Bước đầu, cơ quan công an nhận định cô gái có dấu hiệu mắc bệnh lý, khiến mất kiểm soát hành vi khi xuống nước. Hiện các đơn vị nghiệp vụ đang lấy dấu vân tay để xác minh danh tính nạn nhân.

    Theo thông tin ban đầu, sự việc xảy ra vào chiều 25/10, thời điểm thời tiết Hà Nội chuyển lạnh. Nhân chứng cho biết, cô gái đi dọc bờ hồ trong tình trạng không mặc quần áo, sau đó tiến ra khu vực nước sâu và bị đuối nước.

    Ngay khi nhận tin báo, Ban Quản lý hồ Hoàn Kiếm và Phố cổ Hà Nội đã thông tin cho cơ quan chức năng. Đội Cảnh sát Chữa cháy và Cứu nạn cứu hộ Khu vực số 7 – Phòng Cảnh sát PCCC&CNCH, Công an TP Hà Nội nhanh chóng có mặt tại hiện trường, tổ chức cứu nạn.

    Lãnh đạo Công an phường Hoàn Kiếm cho biết thêm, nạn nhân được sơ cứu tại chỗ rồi đưa vào bệnh viện cấp cứu, song đã tuvong sau đó. Hiện vụ việc vẫn đang được tiếp tục điều tra, làm rõ nguyên nhân.

  • Ngoại tình đã lỗi thời, hiện nay 8 kiểu qh sau đang là mốt, kiểu cuối cùng được rất nhiều người trẻ –

    Gần đây, tôi phát hiện ra một hiện tượng thú vị: ngoại tình truyền thống dường như đang dần lỗi thời. Thay vào đó, có 8 kiểu quan hệ mới nổi, những mối quan hệ này có nhiều hình thức, mỗi hình thức đều có sức hấp dẫn riêng.

     

    Hôm nay, chúng ta hãy khám phá những mối quan hệ mới này và xem chúng đáp ứng nhu cầu cảm xúc phức tạp và đa dạng của con người hiện đại như thế nào.

    Chung sống không kết hôn và không sinh con

    Trong thời đại phát triển nhanh chóng này, một số người chọn lối sống không kết hôn và sinh con. Họ chú ý hơn đến cảm xúc và sự tự do hiện tại. Hai người đến với nhau vì sức hấp dẫn lẫn nhau, sống với nhau mà không bị gánh nặng bởi những ràng buộc của hôn nhân.

    Họ có thể cùng nhau chia sẻ nỗi buồn và niềm vui trong cuộc sống, cùng nhau gánh vác trách nhiệm cuộc sống nhưng vẫn giữ được không gian độc lập của riêng mình. Loại quan hệ này có thể thiếu đi sự ổn định của hôn nhân truyền thống nhưng lại có nhiều tự do và thoải mái hơn.

    Tình bạn tâm giao

    Ngoài mối quan hệ tình bạn thông thường, hai người còn rất hợp nhau về mặt tinh thần. Họ cùng nhau có thể khám phá ý nghĩa của cuộc sống, chia sẻ những ước mơ nội tâm của mình cũng như hỗ trợ và động viên khi nhau cần nhất. Loại cảm giác này không liên quan đến sự chiếm hữu của tình yêu mà có mối liên hệ tình cảm sâu sắc. Đó là một tình bạn trong sáng và quý giá.

    Tình bạn thân thiết

    Khoảng cách tuổi tác không còn là trở ngại và mối liên kết tình cảm sâu sắc được thiết lập giữa trẻ và lớn tuổi. Người lớn tuổi dùng kinh nghiệm sống của mình để hướng dẫn người trẻ, trong khi người trẻ mang lại năng lượng và ý tưởng mới cho người lớn tuổi. Họ học hỏi lẫn nhau, đánh giá cao lẫn nhau và cùng nhau phát triển.

    Mối quan hệ hợp tác nơi làm việc

    Các đối tác bạn gặp tại nơi làm việc cùng nhau làm việc chăm chỉ để đạt được mục tiêu nghề nghiệp. Họ hợp tác và hỗ trợ lẫn nhau, thiết lập mối quan hệ tình cảm đặc biệt ở nơi làm việc có tính cạnh tranh cao. Cảm giác này bao gồm cả niềm đam mê làm việc cùng nhau và sự ghi nhận, tôn trọng năng lực của nhau.

    Quan hệ xã hội có cùng sở thích

    Những người đến với nhau vì lợi ích chung sẽ tạo thành một cộng đồng sôi động. Họ cùng nhau tham gia vào nhiều hoạt động khác nhau, chia sẻ sở thích và niềm đam mê của nhau và xây dựng mối quan hệ sâu sắc trong quá trình này. Loại mối quan hệ này cho phép mọi người tìm thấy cảm giác thân thuộc và bản sắc trong khi theo đuổi sở thích của mình.

    Kết nối cảm xúc trong thế giới ảo

    Với sự phát triển của Internet, con người cũng có thể thiết lập những mối quan hệ tình cảm thực sự trong thế giới ảo. Thông qua nền tảng xã hội, trò chơi trực tuyến và các kênh khác, mọi người đã kết bạn từ những nơi khác nhau và thậm chí nảy sinh những cảm xúc sâu sắc. Mặc dù mối quan hệ này có thể phải đối mặt với thử thách về khoảng cách và thực tế, nhưng nó cũng mang đến cho mọi người những trải nghiệm cảm xúc hoàn toàn mới.

    Mối quan hệ đặc biệt giữa thú cưng và con người

    Thú cưng đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của con người. Chúng mang đến cho chủ nhân của chúng tình yêu và sự đồng hành vô điều kiện. Người chủ chăm sóc thú cưng chu đáo và đối xử với chúng như những thành viên trong gia đình. Mối quan hệ đặc biệt này giữa con người và động vật mang lại sự ấm áp và thoải mái cho cuộc sống của con người.

    Mối quan hệ đơn thân tự phát triển

    Ngày càng có nhiều người lựa chọn sống độc thân và tập trung vào sự trưởng thành và phát triển bản thân. Họ tận hưởng thời gian ở một mình và không ngừng cải thiện bản thân thông qua học tập, du lịch, tập thể dục,… Trong quá trình này, họ thiết lập mối liên hệ tình cảm sâu sắc với bản thân và học cách yêu thương và chấp nhận bản thân. Mối quan hệ độc thân này không hề cô đơn mà là một trạng thái cuộc sống trọn vẹn và ý nghĩa.

    Nguồn: https://ngoisao.vn/tam/yeu/ngoai-tinh-da-loi-thoi-hien-nay-8-kieu-quan-he-sau-dang-la-mot-kieu-cuoi-cung-duoc-rat-nhieu-nguoi-tre-lua-chon-437031.htm

    Xem thêm: Đàn ông có 4 dấu hiệu này sẽ KHÔNG BAO GIỜ NGOẠI TÌNH dù gái đẹp có chèo kéo

    Người đàn ông một lòng một dạ với gia đình thường có những dấu hiệu rõ ràng. Không phải tất cả nhưng dưới đây là 4 dấu hiệu cho thấy một người đàn ông hoàn toàn chung thủy, vợ khôn khéo nên biết trân trọng.

    1. Sẵn sàng thay đổi bản thân vì vợ

    Một trong những dấu hiệu người đàn ông chung thủy chính là luôn sẵn lòng thay đổi bản thân theo những mong muốn tích cực của vợ. Họ biết lắng nghe và tiếp thu những góp ý từ vợ, cố gắng sửa đổi những thói quen chưa tốt để làm hài lòng bạn đời. Điều này cho thấy họ yêu vợ thật lòng và không muốn làm tổn thương hay khiến vợ buồn lòng. Một người chồng như vậy đáng được trân trọng vì không phải ai cũng có đủ sự yêu thương và nhẫn nại để thay đổi vì người mình yêu.

    2. Chủ động giúp việc nhà

    Người đàn ông yêu vợ sẽ không ngần ngại xắn tay áo giúp đỡ công việc nhà. Họ không coi việc nhà là nhiệm vụ của riêng phụ nữ, mà sẵn sàng chia sẻ để giảm bớt gánh nặng cho vợ. Từ việc nấu ăn, rửa chén đến chăm sóc con cái, họ luôn sẵn lòng làm cùng vợ. Một người chồng như vậy không chỉ giúp vợ đỡ vất vả mà còn thể hiện tình yêu và sự quan tâm chân thành của mình dành cho gia đình.

    3. Chia sẻ mọi chuyện trong cuộc sống

    Người đàn ông một lòng một dạ sẽ không có gì phải giấu giếm vợ. Những chuyện xảy ra ở cơ quan, những mối quan hệ bạn bè, đồng nghiệp, đặc biệt là với người khác giới, họ sẽ đều kể cho vợ biết. Họ hiểu rằng việc chia sẻ sẽ giúp vợ cảm thấy yên tâm hơn, tránh được những hiểu lầm không đáng có. Với họ, việc tâm sự, san sẻ niềm vui nỗi buồn cùng vợ không chỉ là cách thể hiện tình yêu mà còn là sự tôn trọng đối với bạn đời.

  • Gã gi///ang h///ồ tr///êu ch///ọc nữ tiếp viên hàng không trên máy bay, không ngờ hành động này khiến gã tà/n đ/ời ngay sau đó… –

    Gã gi///ang h///ồ tr///êu ch///ọc nữ tiếp viên hàng không trên máy bay, không ngờ hành động này khiến gã tà/n đ/ời ngay sau đó… –

    Gã gi///ang h///ồ tr///êu ch///ọc nữ tiếp viên hàng không trên máy bay, không ngờ hành động này khiến gã tàn đời ngay sau đó…

    Trên chuyến bay từ Hà Nội đi Sài Gòn, không khí trong khoang hạng phổ thông khá nhộn nhịp. Hành khách trò chuyện rôm rả, nhưng ánh mắt của nhiều người bất giác hướng về một gã đàn ông ngồi ở hàng ghế 12C. Hắn là Dũng “Cá Sấ//u”, một tay gi//ang h//ồ kh/é/t tiế///ng ở khu chợ trời Sài Gòn, với hình x///ăm con cá sấu ng/oạm da//o chạy dọc cánh tay. Dáng vẻ bất cần, giọng nói oang oang, Dũng khiến những người xung quanh không khỏi e dè.

    Đối diện hắn là Minh Anh, một nữ tiếp viên hàng không trẻ tuổi, xinh đẹp, với nụ cười chuyên nghiệp và phong thái thanh lịch. Cô đang kiểm tra dây an toàn cho hành khách, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cương quyết. Khi đến chỗ Dũng, cô nhắc hắn cài dây an toàn. Dũng nhế/ch m/ép, nhìn Minh Anh từ đầu đến chân, rồi buông lời tr//êu ch//ọc: “Em ơi, dây an toàn chắc gì giữ được anh, nhưng nụ cười của em thì giữ được cả trái tim anh rồi!” Hành khách xung quanh cười khúc khích, nhưng Minh Anh chỉ mỉm cười nhạt, tiếp tục công việc.

    Dũng không dừng lại. Suốt chuyến bay, hắn liên tục gọi Minh Anh, lúc thì xin thêm nước, lúc thì cố tình làm rơi khăn để cô phải cúi xuống nhặt. Mỗi lần, hắn đều kèm theo những câu đùa cợt, giọng điệu tr//ịch th///ượng. “Cô em làm tiếp viên chắc kiếm bộn, sao không nghỉ đi theo anh, anh b//ao cả đời!” Hắn cười lớn, nghĩ rằng mình đang làm chủ tình thế. Minh Anh vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt cô dần trở nên sắ/c l/ạnh…

    .. Giữa cҺuƳḗn baƳ, kҺi MinҺ AnҺ đang pҺục ᴠụ đồ uṓng, Dᴜ̃ng bấτ ngᴏ̛̀ đứng dậƳ, cṓ ý ᴠa ᴠào cᴏ̂ kҺiḗn lƳ nước cam đᴏ̂̉ lên đồng pҺục cὑa cᴏ̂. Hắn cưᴏ̛̀i lớn, nói: “Ối, anҺ xin lỗi, để anҺ lau cҺo nҺé!” rồi giᴀ̉ ᴠᴏ̛̀ đưa τaƳ cҺạm ᴠào ᴠai MinҺ AnҺ. Đάm bạn ngồi cùng Һàng gҺḗ cὑa Dᴜ̃ng Һùa τҺεo, ᴠỗ τaƳ ầm ĩ.
    NҺưng lần nàƳ, MinҺ AnҺ kҺᴏ̂ng im lặng. Cᴏ̂ đẩƳ τaƳ Dᴜ̃ng ra, giọng bìnҺ τĩnҺ nҺưng cứng rắn: “TҺưa quý kҺάcҺ, xin ҺãƳ giữ pҺép lịcҺ sự τrên cҺuƳḗn baƳ. Nḗu kҺᴏ̂ng, τᴏ̂i sᴇ̃ bάo cάo ᴠới pҺi ҺànҺ đoàn.”
    Dᴜ̃ng sững ngưᴏ̛̀i, nҺưng bᴀ̉n τίnҺ ngạo mạn kҺiḗn Һắn kҺᴏ̂ng cҺịu τҺua. Hắn lớn τiḗng: “Cᴏ̂ dọa τᴏ̂i à? Cᴏ̂ biḗτ τᴏ̂i là ai kҺᴏ̂ng? Ra ngoài kia, τᴏ̂i cҺɪ̉ cần búng τaƳ là cᴏ̂ mấτ ᴠiệc!”
    MinҺ AnҺ kҺᴏ̂ng đάp, lặng lᴇ̃ quaƳ ᴠề kҺoang τiḗp ᴠiên. NҺững ҺànҺ kҺάcҺ cҺứng kiḗn bắτ đầu xì xào, mᴏ̣̂τ sṓ ngưᴏ̛̀i lén quaƳ ᴠidεo bằng điện τҺoại.
    Điều mà Dᴜ̃ng kҺᴏ̂ng biḗτ là MinҺ AnҺ kҺᴏ̂ng cҺɪ̉ là mᴏ̣̂τ τiḗp ᴠiên Һàng kҺᴏ̂ng bìnҺ τҺưᴏ̛̀ng.
    Cᴏ̂ là con gάi duƳ nҺấτ cὑa ᴏ̂ng Trần Quṓc Hùng, mᴏ̣̂τ doanҺ nҺᴀ̂n có τiḗng τrong ngànҺ Һàng kҺᴏ̂ng, ᴠới mṓi quan Һệ sᴀ̂u rᴏ̣̂ng τrong giới cҺίnҺ τrị ᴠà τruƳền τҺᴏ̂ng. Quan τrọng Һᴏ̛n, MinҺ AnҺ là mᴏ̣̂τ ngưᴏ̛̀i nguƳên τắc, kҺᴏ̂ng bao giᴏ̛̀ để bᴀ̉n τҺᴀ̂n bị τrêu cҺọc mà kҺᴏ̂ng ҺànҺ đᴏ̣̂ng.

    Sau kҺi cҺuƳḗn baƳ Һạ cάnҺ, MinҺ AnҺ lập τức bάo cάo sự ᴠiệc ᴠới τrưởng pҺi ҺànҺ đoàn ᴠà nᴏ̣̂p đoạn ᴠidεo do mᴏ̣̂τ ҺànҺ kҺάcҺ cung cấp. HànҺ ᴠi τrêu cҺọc cὑa Dᴜ̃ng bị gҺi nҺận, ᴠà ᴠụ ᴠiệc nҺanҺ cҺóng được cҺuƳển đḗn cᴏ̛ quan cҺức năng.
    NҺưng đó cҺưa pҺᴀ̉i τấτ cᴀ̉.
    Mᴏ̣̂τ ҺànҺ kҺάcҺ τrên cҺuƳḗn baƳ Һóa ra là mᴏ̣̂τ nҺà bάo τự do, đã đăng đoạn ᴠidεo lên mạng xã Һᴏ̣̂i ᴠới τiêu đề: “Gã giang Һồ τrêu cҺọc τiḗp ᴠiên Һàng kҺᴏ̂ng, cάi kḗτ bấτ ngᴏ̛̀”
    CҺɪ̉ τrong ᴠài giᴏ̛̀, ᴠidεo lan τruƳền cҺóng mặτ, kᴇ̀m τҺεo Һàng ngàn bìnҺ luận pҺẫn nᴏ̣̂…

    Trong kҺi đó, MinҺ AnҺ τrở τҺànҺ biểu τượng cὑa sự mạnҺ mᴇ̃ ᴠà cҺuƳên ngҺiệp. Cᴏ̂ được Һãng Һàng kҺᴏ̂ng kҺεn τҺưởng ᴠì cάcҺ xử lý τìnҺ Һuṓng, ᴠà cᴀ̂u cҺuƳện cὑa cᴏ̂ τruƳền cᴀ̉m Һứng cҺo nҺiều pҺụ nữ τrẻ. Mᴏ̣̂τ lần, kҺi đang ngҺɪ̉ ngᴏ̛i τại sᴀ̂n baƳ, MinҺ AnҺ nҺận được mᴏ̣̂τ τin nҺắn τừ mᴏ̣̂τ τài kҺoᴀ̉n ẩn danҺ: “Tᴏ̂i sai rồi. Xin lỗi cᴏ̂.”
    Cᴏ̂ mɪ̉m cưᴏ̛̀i, xóa τin nҺắn, ᴠà τiḗp τục bước đi, mάi τóc baƳ nҺẹ τrong gió.
    Còn Dᴜ̃ng, τừ τrong song sắτ, Һắn dần nҺận ra cάi giά cὑa sự ngạo mạn. Hắn τừng ngҺĩ mìnҺ là kẻ bấτ kҺᴀ̉ cҺiḗn bại, nҺưng cҺɪ̉ mᴏ̣̂τ ҺànҺ đᴏ̣̂ng sai lầm τrên cҺuƳḗn baƳ đã kҺiḗn cᴀ̉ τҺḗ giới quaƳ lưng.
    Cuᴏ̣̂c đᴏ̛̀i gã giang Һồ, τừ đᴀ̂Ƴ, cҺίnҺ τҺức τàn lụi…