Danh mục: Chưa phân loại

  • Người đàn ông 58 tuổi mỗi sáng đều ăn 1 tép tỏi, 6 tháng sau đi khám, nhận kết quả bất ngờ –

    Mỗi buổi sáng, ông Lý Ngọc (58 tuổi, ở Trung Quốc) đều sẽ ăn một tép tỏi. Ông cho rằng loại thực phẩm này rất tốt cho sức khỏe.

    Chuyên trang Đời sống & Pháp luật ngày 19/9/2025 đưa tin: “Người đàn ông 58 tuổi mỗi sáng đều ăn 1 tép tỏi, 6 tháng sau đi khám, nhận kết quả bất ngờ”, nội dung như sau: 

    Mỗi sáng đều ăn 1 tép tỏi sống

    Ông Lý Ngọc là nhân viên ở khu công nghiệp. Ông Lý cho biết vì bản thân đã lớn tuổi nên ông rất chú trọng tới chế độ ăn uống, lối sống để bảo vệ sức khỏe. Ông Lý thường ăn đa dạng các loại rau củ quả để bổ sung chất xơ cho cơ thể, hạn chế ăn các thực phẩm chứa nhiều dầu mỡ và không sử dụng rượu, bia, thuốc lá. Ông Lý cũng thường xuyên tập thể dục và có lịch trình làm việc và nghỉ ngơi đều đặn, đúng giờ.

    Ông Lý cũng thường xuyên tìm hiểu về các thực phẩm có lợi trên mạng để bổ sung vào chế độ ăn. Trong quá trình tìm kiếm, ông Lý nhận thấy tỏi rất giàu dinh dưỡng, có thể giúp phòng ngừa một số bệnh lý hiệu quả. Do đó, nửa năm trước, ông bắt đầu thêm tỏi vào chế độ ăn của bản thân. Ông Lý thường ăn sáng với bún hoặc mì thêm một tép tỏi sống. Thói quen này đã duy trì trong nửa năm.

    Ông Lý cho biết: “Tỏi không chỉ tăng thêm hương vị cho món ăn mà còn giúp tôi bổ sung thêm một số chất dinh dưỡng có lợi như allicin, vitamin, khoáng chất”.

    Gần đây, ông Lý đi kiểm tra sức khỏe định kỳ theo chế độ của cơ quan. Kết quả kiểm tra sức khỏe của ông Lý đã khiến bác sĩ vô cùng bất ngờ.

    Bác sĩ cho biết mặc dù đã bước vào tuổi trung niên nhưng chỉ số huyết áp và chỉ số mỡ máu của ông Lý đều ở mức bình thường, ông cũng không mắc bất kỳ bệnh lý mạn tính nào.

    Người đàn ông 58 tuổi mỗi sáng đều ăn 1 tép tỏi, 6 tháng sau đi khám, nhận kết quả bất ngờ- Ảnh 1.

    Mỗi sáng ông Lý đều ăn một tép tỏi sống. (Ảnh minh họa)

    Lợi ích sức khỏe của tỏi

    Ông Lý vô cùng vui vẻ khi nghe chẩn đoán của bác sĩ. Ông Lý cũng chia sẻ: “Chế độ ăn của tôi không thay đổi nhiều. Tuy nhiên, trong nửa năm qua, tôi đã ăn thêm một tép tỏi sống vào mỗi buổi sáng. Liệu đây có phải là lý do giúp tôi ổn định chỉ số mỡ máu và huyết áp không?”.

    Chia sẻ về vấn đề này, bác sĩ cho biết tỏi có chứa allicin, là một chất chống oxy hóa mạnh có đặc tính hạ mỡ máu. Theo đó, tiêu thụ nửa hoặc một tép tỏi mỗi ngày có thể giúp giảm 10% cholesterol xấu trong cơ thể, giúp hạ mỡ máu hiệu quả.

    Lợi ích này của tỏi cũng đã được nghiên cứu chứng minh. Một nghiên cứu mới đây được đăng tải trên Tạp chí Frontiers in Nutrition, do các nhà khoa học đến từ Đại học Vienna, Đại học Y khoa Vienna ở Áo và Đại học Edith Cowan ở Úc thực hiện cũng đã chỉ ra rằng tiêu thụ tỏi sống có thể giúp phòng ngừa bệnh tật hiệu quả. Các nhà nghiên cứu đã phân tích tổng cộng 22 nghiên cứu về tác dụng của tỏi đối với sức khỏe, với sự tham gia của hàng chục nghìn người.

    Kết quả các nhà khoa học đã phát hiện tiêu thụ tỏi sống hàng ngày có thể cải thiện đáng kể các dấu hiệu của bệnh tim mạch. Cụ thể, ăn tỏi sống có thể giúp giảm mức mỡ máu (giảm cholesterol toàn phần, chất béo trung tính triglyceride, cải thiện mức cholesterol “tốt” HDL); cải thiện mức huyết áp (bao gồm cả huyết áp tâm thu và huyết áp tâm trương); giảm nguy cơ hình thành cục máu đông và cải thiện độ dày động mạch.

    Ngoài ra, các hợp chất trong tỏi có đặc tính kháng virus, không chỉ giúp tăng cường hệ miễn dịch mà còn có thể giúp ngăn chặn virus xâm nhập vào cơ thể, giúp cơ thể chống lại bệnh tật. Các chất chống oxy hóa có thể giúp ngăn ngừa bệnh Alzheimer và chứng sa sút trí tuệ. Ăn tỏi thường xuyên cũng giúp giảm nguy cơ mắc bệnh tiểu đường, ung thư.

    Người đàn ông 58 tuổi mỗi sáng đều ăn 1 tép tỏi, 6 tháng sau đi khám, nhận kết quả bất ngờ- Ảnh 2.

    Tỏi có lợi cho sức khỏe tim mạch. (Ảnh minh họa)

    Bác sĩ nói: “Tất nhiên, sức khỏe không thể đạt được chỉ bằng một loại thực phẩm duy nhất. Tỏi mang nhiều lợi ích nhưng việc ông Lý có chế độ ăn uống và lối sống lành mạnh cũng góp phần giúp ông phòng ngừa các bệnh mạn tính hiệu quả”.

    Bác sĩ khuyên ông Lý nên tiếp tục duy trì các thói quen ăn uống và lối sống lành mạnh kể trên để bảo vệ sức khỏe.

    Báo Phụ nữ số cũng đưa tin: “Người phụ nữ 56 tuổi dán tỏi vào lòng bàn chân suốt 6 tháng, kết quả khám sức khỏe khiến bác sĩ “ngã ngửa””, nội dung như sau:

    “Thời buổi này cái gì cũng có thể thành bài thuốc, ngay cả lòng bàn chân cũng không bỏ qua, tối nào cũng phải dán miếng tỏi mới yên tâm!”, cô Lưu Mỹ Hoa, 56 tuổi ở Trung Quốc, vừa cười vừa kể với hàng xóm.

    Cô làm thu ngân ở một ngân hàng, ngày nào cũng ngồi nhiều tiếng nên lưng mỏi, vai gáy ê ẩm đã thành chuyện quen. Một lần tám chuyện với bạn bè, cô nghe người ta truyền miệng rằng dán tỏi vào lòng bàn chân giúp thải độc, dưỡng sinh. Nghe có phần “thần kỳ”, nhưng tỏi thì rẻ, thử cũng chẳng mất gì, thế là cô làm theo.

    Người phụ nữ 56 tuổi dán tỏi vào lòng bàn chân suốt 6 tháng, kết quả khám sức khỏe khiến bác sĩ

    Mỗi tối đi ngủ, cô cắt hai lát tỏi mới, dán vào gan bàn chân. Ban đầu hơi rát và mùi khá nồng, nhưng vì tò mò nên cô kiên trì. Sáu tháng trôi qua, cô bất ngờ thấy ngủ ngon hơn, lưng bớt đau, thậm chí da dẻ còn hồng hào hơn.

    Đi khám cùng bạn, tiện thể cô kiểm tra tổng quát xem “liệu pháp tỏi” có thật sự hiệu nghiệm hay chỉ là trùng hợp.

    Kết quả mới thật khiến người ta tròn mắt: mỡ máu, đường huyết, men gan… đều đẹp hơn trước. Bác sĩ trực tiếp khám cũng bất ngờ. Theo ông, chỉ dán tỏi vào chân thôi mà cải thiện được nhiều chỉ số như vậy là chuyện hiếm.

    Tò mò, bác sĩ tìm đọc tài liệu và hỏi thêm vài thầy thuốc Đông y. Hóa ra, tỏi chứa allicin, hoạt chất được mệnh danh là “kháng sinh tự nhiên”, có khả năng chống viêm, giảm mỡ máu, ổn định đường huyết.

    Còn gan bàn chân theo Đông y lại là nơi tập trung nhiều huyệt đạo quan trọng. Khi tỏi tiếp xúc vùng này, có thể k:ích th:ích tuần hoàn, giúp cơ thể tự điều chỉnh.

    Bác sĩ kết luận hiệu quả cô nhận được có thể là sự kết hợp giữa hoạt chất của tỏi và tác động lên huyệt đạo. Tuy nhiên, ông vẫn nhắc cô theo dõi phản ứng da, tái khám định kỳ và đừng lạm dụng.

    Nghe lời khuyên, cô Mỹ Hoa bắt đầu thay đổi thêm lối sống: đi bộ mỗi ngày, bớt đồ chiên rán, ăn nhiều rau củ. Vài tháng sau khám lại, các chỉ số còn cải thiện hơn. Điều khiến bác sĩ vui nhất chính là sự thay đổi thói quen sống, chứ không chỉ một lát tỏi nhỏ dán vào chân.

    Ông giải thích thêm da là cơ quan lớn nhất cơ thể, có khả năng hấp thu một số hợp chất nhất định. Khi kết hợp với các huyệt đạo ở lòng bàn chân, có thể tạo ra một dạng tác động kép, tuy cần thêm nghiên cứu, nhưng không phải không có cơ sở.

    Cuối buổi thăm khám, cô Mỹ Hoa hỏi: “Nếu sau này tôi muốn thử những cách dưỡng sinh tự nhiên khác, làm sao biết cái nào an toàn?”. Bác sĩ đáp: “Hãy bắt đầu từ từ, theo dõi phản ứng cơ thể, chọn nguồn đáng tin, và luôn kết hợp với kiểm tra sức khỏe định kỳ. Thiên nhiên có lợi, nhưng khoa học mới là nền tảng”.

    Cô ra về với tâm trạng phấn khởi. Bài học cô rút ra là muốn khỏe thì phải kết hợp nhiều yếu tố, thói quen sống quan trọng hơn mọi mẹo dưỡng sinh.

  • Tro tàn hương là ‘báu vật’ nếu biết tận dụng nó, nhiều người tiếc vì ‘vất tiền’ đi bấy lâu nay.

    Là sự kết tinh sinh ra sau khi đốt nhang, vậy xử lý tro tro hương còn sót lại sau khi thắp hương như thế nào? Nhiều người thường vứt bỏ vào thùng rác, nhưng thực tế tro hương còn nhiều công dụng hữu ích khác.

    Bí quyết thứ nhất: Khi trồng cây bạn có còn tốn nhiều tiền để mua phân bón hoa không? Đừng lãng phí tiền của bạn, tro hương có thể được sử dụng làm phân bón. Tro thơm rất giàu nitơ, phốt pho, kali và axit oxalic, có thể giúp thực vật chống lạnh và hạn hán, thúc đẩy sự phát triển của thực vật. Trong sử dụng bình thường, chúng ta chỉ cần rắc tro hương lên bề mặt đất, sau đó xịt một chai nước.

    tro hương, tàn hương

    Biện pháp thứ hai: làm sạch gạch ốp lát, nếu gạch ốp lát trong nhà lâu ngày không được vệ sinh sẽ dễ tích tụ nhiều vết bẩn cứng đầu, rất khó tẩy rửa. Nhưng chúng ta chỉ cần rắc một ít tro hương lên giẻ, sau đó lau vết bẩn trên gạch là có thể dễ dàng tẩy sạch chỉ trong vài thao tác, siêu đơn giản.

    tro hương, tàn hương

    Biện pháp thứ ba: Vệ sinh nồi, chảo sắt, dưới đáy chảo thường sẽ tích tụ một lớp cặn bẩn đen, rất xấu, đồng thời còn cách nhiệt, tốn gas. Đối với phương pháp làm sạch, thực sự rất đơn giản.

    Chúng ta chỉ cần úp ngược nồi sắt xuống bàn, sau đó rắc đều tro hương lên lớp vảy đen, chất kiềm trong tro nhang có thể phản ứng với lớp vảy đen và từ từ tan ra. Sau đó dùng mặt nhám của miếng cọ rửa để lau đi lau lại, vết bẩn đen sẽ rơi ra ngay sau khi bạn chà, cực kỳ dễ dàng! Cuối cùng, rửa sạch chảo sắt bằng nước sạch, và bạn đã hoàn tất! Lưu ý: Không dùng bùi nhùi thép để vệ sinh đáy nồi tránh hư hỏng.

    tro hương, tàn hương

    tro hương, tàn hương

    Vốn tưởng rằng tro hương vô dụng, không ngờ có thể dùng như vậy! Sau này sẽ không cần tốn tiền mua phân bón hoa, lại còn có thể giúp dọn dẹp nhà cửa, thật là thiết thực. Mọi người nhanh tay trải nghiệm nhé!

  • Agribank có thông báo khẩn đến toàn bộ khách hàng

    Agribank đã phát đi thông báo tới khách hàng để người dùng cập nhật.

    Theo báo Đời sống pháp luật có bài Agribank có thông báo khẩn đến toàn bộ khách hàng. Nội dung như sau:

    Ngân hàng Nông nghiệp và Phát triển nông thôn Việt Nam (Agribank) ngày 28/11 đã phát đi thông báo khẩn gửi tới toàn bộ khách hàng về kế hoạch nâng cấp hệ thống công nghệ.

    Đây là hoạt động định kỳ nhằm tối ưu hiệu suất vận hành, tăng cường an toàn bảo mật và cải thiện trải nghiệm người dùng trong bối cảnh nhu cầu giao dịch số tiếp tục tăng mạnh.

    Theo thông tin từ Agribank, thời gian nâng cấp dự kiến diễn ra trong khoảng từ 00h00 đến 03h00 ngày 29/11/2025. Trong ba giờ này, một số dịch vụ sẽ tạm ngừng hoạt động do hệ thống phải chuyển sang trạng thái kỹ thuật phục vụ nâng cấp.

    Người dùngAgribank có thể chủ động liên hệ với các kênh chính thức của ngân hàng để được hỗ trợ trong trường hợp cần thiết. (Ảnh minh hoạ)

    Các dịch vụ bị gián đoạn bao gồm:

    – Thanh toán và rút tiền qua thẻ ghi nợ nội địa và quốc tế Agribank tại ATM, POS, các điểm chấp nhận thẻ.

    – Giao dịch qua Internet, đặc biệt tại các ví điện tử kết nối với Agribank.

    – Ứng dụng Agribank E-Banking, bao gồm chuyển khoản, thanh toán hoá đơn và các tiện ích trực tuyến.

    – Ứng dụng Agribank Plus cùng một số dịch vụ số khác của ngân hàng.

    Agribank cho biết ngay sau khi quá trình nâng cấp hoàn tất, toàn bộ dịch vụ sẽ được khôi phục và hoạt động bình thường. Nhà băng này khẳng định việc tạm gián đoạn là cần thiết để đảm bảo hệ thống vận hành ổn định, an toàn hơn trong thời gian tới.

    Để hạn chế ảnh hưởng, Agribank khuyến nghị khách hàng chủ động sắp xếp kế hoạch giao dịch, đặc biệt đối với những nhu cầu quan trọng, cần thực hiện trước thời điểm nâng cấp. Trong trường hợp phát sinh tình huống cần hỗ trợ, khách hàng được đề nghị liên hệ qua các kênh chính thức như tổng đài chăm sóc khách hàng, website hoặc chi nhánh/PGD gần nhất.

    Thông báo lần này của Agribank nhằm giúp khách hàng nắm bắt sớm và chủ động chuẩn bị, đảm bảo quá trình sử dụng dịch vụ không bị gián đoạn đáng kể trong thời gian ngân hàng thực hiện nâng cấp hạ tầng kỹ thuật.

    Theo Phụ nữ số đưa tin “Từ 1/1/2026: Vietcombank, VietinBank, Agribank… sẽ tạm ngừng toàn bộ giao dịch rút/chuyển tiền đối với trường hợp sau’, nội dung chính như sau: 

    Một thông báo quan trọng vừa được hàng loạt ngân hàng thương mại phát đi: Kể từ ngày 1/1/2026, người dùng Việt Nam sẽ không thể thực hiện rút tiền hay thanh toán nếu vẫn sử dụng Hộ chiếu (Passport) làm giấy tờ tùy thân đăng ký với ngân hàng.

    Theo thông báo này, để tránh việc tài khoản bị “đóng băng” các chức năng thanh toán và rút tiền trên mọi kênh, khách hàng buộc phải đến các chi nhánh hoặc phòng giao dịch để cập nhật thông tin sang Căn cước công dân (CCCD) gắn chip.

    Đây không phải là quy định riêng lẻ của từng ngân hàng mà là yêu cầu bắt buộc nhằm tuân thủ các điều khoản mới tại Thông tư 17 và Thông tư 18 do Ngân hàng Nhà nước ban hành, chính thức có hiệu lực toàn phần từ đầu năm 2026.

    Do đó, tất cả khách hàng của các ngân hàng như Vietcombank, VietinBank, Agribank, BIDV… đều phải tuân thủ quy định.

    Quy định mới này xuất phát từ yêu cầu siết chặt an ninh thông qua dữ liệu sinh trắc học. Cụ thể, theo điểm c, khoản 5 Điều 17 của Thông tư 17, mọi giao dịch rút tiền hay thanh toán điện tử của khách hàng cá nhân chỉ được phép thực hiện khi hệ thống đã đối chiếu khớp đúng dữ liệu sinh trắc học (khuôn mặt/vân tay) của người thực hiện với dữ liệu gốc. Dữ liệu gốc này phải nằm trong bộ phận lưu trữ mã hóa của thẻ CCCD gắn chip, thẻ Căn cước do Bộ Công an cấp, hoặc đã được xác thực qua tài khoản định danh điện tử (VNeID).

    Trong khi đó, hộ chiếu hiện tại, dù là loại mới vẫn chưa đáp ứng được quy trình đối chiếu sinh trắc học trực tiếp với cơ sở dữ liệu quốc gia về dân cư theo chuẩn kỹ thuật mà các ngân hàng áp dụng cho quy định mới. Do đó, nhóm khách hàng là công dân Việt Nam đang dùng hộ chiếu để đăng ký tài khoản sẽ không đáp ứng được điều kiện pháp lý để giao dịch kể từ thời điểm ngày 1/1/2026.

    Không chỉ dừng lại ở việc rút tiền, Thông tư 18 cũng quy định chặt chẽ về quy trình mở thẻ mới. Các tổ chức phát hành thẻ sẽ yêu cầu khách hàng cung cấp thẻ CCCD, thẻ Căn cước hoặc định danh điện tử mức độ 2 để nhận biết khách hàng. Điều này đồng nghĩa với việc hộ chiếu – loại giấy tờ từng được chấp nhận rộng rãi theo Thông tư cũ năm 2018 – sẽ chính thức “hết hạn sử dụng” trong các quy trình xác thực tài khoản ngân hàng nội địa đối với người Việt Nam.

    Một số ngân hàng đã có thông báo chính thức về việc này.

    Trước đó, các ngân hàng đều đã phát thông báo chính thức về việc tạm dừng thực hiện giao dịch thanh toán, rút tiền điện tử đối với khách hàng tổ chức chưa cập nhật đầy đủ thông tin sinh trắc học người đại diện hợp pháp từ sau ngày 1/7/2025. Để đảm bảo giao dịch không bị gián đoạn, ngân hàng đề nghị khách hàng đến trực tiếp chi nhánh nơi mở tài khoản để cập nhật thông tin, mang theo giấy tờ tùy thân hợp lệ.

    Việc thay đổi này là bước đi quyết liệt của ngành ngân hàng nhằm ngăn chặn tội phạm công nghệ cao, tài khoản ảo và gian lận tài chính. Vì vậy, người dùng cần chủ động cập nhật thông tin sớm nhất có thể để đảm bảo dòng tiền và các giao dịch tài chính không bị gián đoạn khi năm 2026 gõ cửa.

  • Đem theo con gái 4t về nhà chồng mới nhưng con nhất định không đi, tôi cởi trả luôn váy cưới trước mặt 2 họ rồi từ hôn

    Sau ba năm ly hôn, Hạnh quyết định tái hôn với anh Minh – người đàn ông từng được mọi người khen là “ấm áp, chững chạc, biết yêu thương con riêng của vợ”.

    Ngày đầu anh đến nhà, thấy bé An rụt rè núp sau lưng mẹ, Minh cười hiền:
    – “Chào con gái, sau này chú sẽ thương con như con ruột nhé.”

    Hạnh xúc động đến rơi nước mắt. Ai cũng bảo cô may mắn vì gặp được người tốt.
    Nhưng chỉ có một người – bé An – không cười. Con bé cứ tránh mặt, lặng lẽ, chẳng bao giờ dám lại gần “chú Minh”.

    Một buổi tối, Hạnh đi công tác gấp. Cô nhờ Minh ở lại trông con. Đêm ấy, hàng xóm nghe thấy tiếng khóc nhỏ từ phòng bé An, nhưng rồi im bặt.
    Sáng hôm sau, bé An mặt mũi tái xanh, không nói năng gì.

    Từ đó, mỗi khi Minh đến, con bé lại trốn vào phòng, đóng kín cửa.
    Hạnh hỏi:
    – “Con sao thế? Chú Minh có mắng con à?”
    Bé chỉ lắc đầu, ôm chặt con gấu bông, mắt rơm rớm.

    Hạnh không hiểu, chỉ nghĩ con gái còn nhỏ, chưa quen có “ba mới”.

    Ngày cưới đến, váy cưới trắng tinh, xe hoa đậu kín ngõ. Hạnh vào phòng gọi con:
    – “An ơi, con thay váy đẹp đi với mẹ nào.”
    Con bé lắc đầu:
    – “Con không đi đâu. Con ở nhà với ba thôi.”

    – “Ba con mất rồi mà, con quên sao?”
    Bé An bật khóc:
    – “Ba thật không muốn mẹ lấy chú Minh đâu. Hôm trước chú bảo… nếu con méc mẹ, chú sẽ vứt con ra đường, không cho mẹ tìm thấy con nữa!”

    Hạnh chết sững.
    Cô chạy ra ngoài, đối mặt với Minh:
    – “Anh Minh, có đúng anh đã dọa con bé không?”

    Minh sững lại vài giây rồi cười nhạt:
    – “Em tin lời con nít à? Nó không thích anh nên bịa chuyện đấy thôi.”

    Hạnh vẫn còn phân vân thì từ trong nhà, bà giúp việc hoảng hốt chạy ra:
    – “Cô Hạnh ơi! Cô xem cái camera phòng khách đi… Tôi vừa kiểm tra thì thấy tối hôm cô đi công tác, chú Minh có hành động rất lạ với bé An!”

    Tim Hạnh thắt lại.
    Cô mở điện thoại xem lại đoạn ghi hình – rõ ràng là cảnh Minh đứng trước cửa phòng con bé, giọng gằn gằn:
    – “Tao nói mày im miệng chưa? Mày mà méc mẹ mày, tao cho mày ra đường ở luôn!”

    Toàn thân Hạnh run bần bật.
    Cô nhìn sang Minh – gã đàn ông vẫn mặc vest chỉnh tề, miệng cố cười giả tạo, ánh mắt lộ rõ sự hoảng sợ.

    Không nói thêm lời nào, Hạnh giật tấm khăn voan, ném mạnh xuống đất.
    Giữa tiếng xì xào của quan khách, cô nói dứt khoát:
    – “Đám cưới này dừng lại. Tôi không thể cưới một kẻ độc ác với chính con gái tôi.”

    Minh vội vàng chối:
    – “Anh chỉ dọa nó thôi, anh đâu làm gì…”
    Hạnh quát lớn:
    – “Chỉ một câu dọa cũng đủ để con tôi sợ hãi suốt nhiều tuần. Tôi không cần người đàn ông như vậy trong cuộc đời mình nữa!”

    Cô tháo nhẫn, ném về phía anh ta, rồi quay vào ôm con gái.
    Bé An run rẩy hỏi nhỏ:
    – “Mẹ không đi nữa hả mẹ?”
    Hạnh khẽ mỉm cười, nước mắt rơi xuống mái tóc con:
    – “Không, mẹ không đi đâu cả. Mẹ chỉ cần con thôi.”

    Cả sân cưới lặng im. Tiếng xe hoa rời đi trong nắng chiều, để lại hình ảnh người mẹ ôm con giữa khoảng sân trống – đau đớn, nhưng cũng là giây phút mạnh mẽ nhất cuộc đời.

  • Chồng đưa người tình về nhà và hét vào mặt vợ: “Cô không xứng đáng ở trong biệt thự này”; chỉ vài phút sau, vợ mang tờ giấy ra, tiểu tam ngất ngay tại chỗ còn cả gia đình đều kinh ngạc khi bên trong đó là…

    5 PHÚT SAU, VỢ ĐƯA RA MỘT TỜ GIẤY KHIẾN TIỂU TAM QUỴ GỐI TẠI CHỖ…**

    Tôi kết hôn 8 năm, một tay quán xuyến nhà cửa và chăm mẹ chồng nằm liệt giường gần 3 năm.
    Chồng đi làm ăn xa, mỗi tháng gửi về vài triệu coi như “tiền nhà”.
    Biệt thự này là nhà bố mẹ chồng để lại, tôi chưa bao giờ dám nghĩ nó thuộc về mình.

    Hôm đó anh báo sẽ về sớm.
    Tôi còn vui vì nghĩ chồng nhớ nhà.

    Cho đến khi tôi mở cửa…
    Anh đứng đó cùng một cô gái trẻ, váy ngắn, son đỏ, tay khoác tay anh tình tứ.

    Không kịp chào hỏi, chồng tôi gằn giọng:

    – “Từ hôm nay cô dọn khỏi nhà. Tôi đưa Linh (tiểu tam) về đây ở. Cô không xứng ở căn biệt thự này.”

    Tôi đứng chết lặng.
    Tiểu tam còn nhìn quanh rồi cười nhạt:

    – “Nhà to vậy mà chị ở bừa thế này? Không hợp với người sang như anh ấy đâu.”

    Tôi nuốt nghẹn, chẳng hiểu mình đã làm gì để bị đuổi khỏi chính ngôi nhà mà tôi chăm sóc suốt bao năm.
    Nhưng tôi cũng không gào thét, vì ở đời… càng bị dồn, người ta càng tỉnh.

    Tôi đi vào phòng, mở ngăn kéo lấy một tệp giấy màu vàng.
    Trở ra, tôi đưa thẳng cho chồng:

    – “Anh ký đi đã rồi muốn làm gì thì làm.”

    Chồng tôi cười khẩy:

    – “Đơn ly hôn hả? Quá tốt! Cô biến đi sớm lại nhẹ người tôi.”

    Nhưng khi anh ta lật sang trang thứ hai, nụ cười vụt tắt.

    Mặt anh trắng bệch, môi run lên:

    – “Cái… cái gì đây?”

    Linh (tiểu tam) tò mò giật xem, xong lập tức quỵ xuống, tay run lập cập:

    – “Trời ơi… chị là… chị là chủ nhà? Chị đứng tên sổ đỏ ạ??”

    Tờ giấy không phải ly hôn.
    Mà là Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất —
    toàn bộ căn biệt thự, đất sân vườn… đều đứng tên tôi.

    Không phải do mẹ chồng cho, cũng không phải chồng sang tên.
    Mà do chính bố mẹ ruột tôi mua tặng từ trước khi cưới, tôi giấu vì không muốn bên nội nghĩ mình khoe của.

    Chồng tôi trợn mắt:

    – “Không… không thể nào! Căn này là của bố mẹ tôi!”

    Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, bình thản:

    – “Anh thử nhìn kỹ năm sang tên đi.
    Năm đó bố mẹ anh đã thế chấp nhà để trả nợ, ngân hàng siết nợ.
    Ba mẹ tôi bỏ tiền ra mua lại. Tôi xin giữ kín để anh đỡ tự ái.
    Và đây…” — tôi đặt thêm một tờ giấy lên bàn —
    “…là hợp đồng mua bán có đủ chữ ký của bố mẹ anh.”

    Tiểu tam ôm miệng, mắt đỏ hoe:

    – “Anh… anh nói anh giàu, nhà to… hóa ra là nhà của vợ anh??”

    Chồng tôi đứng đực ra, cả người như bị rút hết sức.
    Một lúc lâu sau anh mới thốt lên:

    – “Em… em đừng đuổi anh…”

    Tôi chỉ nhẹ nhàng nói:

    – “Anh bảo tôi không xứng ở biệt thự này.
    Vậy giờ anh dọn đi. Còn Linh… nếu cần, tôi gọi taxi giúp.”

    Tiểu tam bật khóc, cúi đầu xin lỗi rồi chạy thẳng ra cổng.
    Còn chồng tôi đứng chôn chân, mắt đỏ ngầu, vừa hối hận vừa nhục nhã.

    Tôi mở cửa:

    – “Đi đi. Tôi đã chịu đủ rồi.”

    Và giây phút đó tôi mới hiểu:
    Đàn bà hiền quá sẽ bị coi thường. Nhưng một khi họ mở miệng, cả căn nhà sẽ thay đổi.

  • Mua chung cư ναу nhà ngoại 1 tỷ, ναу nhà nội 20 ᴛʀɪệᴜ mà mẹ chồng không cho vì sợ con dâu không trả cả vốn lẫn lãi

    15 năm hôn nhân, tôi chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ rơi nước mắt không phải vì khổ, mà vì uất.

    Tôi và anh – chồng tôi – lấy nhau khi trong tay chẳng có gì ngoài chiếc xe máy cũ. Hai vợ chồng đi thuê trọ, tôi làm kế toán, anh làm kỹ sư công trình, lương bấp bênh. Tôi tiết kiệm từng đồng, từ hộp sữa của con đến cái áo của mình cũng chắp vá qua mấy năm.

    Suốt 15 năm, tôi gánh phần lớn chi tiêu trong nhà, mơ ước duy nhất là có một mái nhà nho nhỏ ở thành phố để con có chỗ học ổn định. Anh nói:

    “Em cứ để anh lo, đừng vay mượn ai, anh sợ mang tiếng.”

    Nhưng năm này qua năm khác, “để anh lo” chỉ là lời hứa gió bay. Cuối cùng, tôi liều vay bên nhà ngoại 1 tỷ, cộng với 800 triệu dành dụm và 2 cây vàng có được từ trước khi lấy chồng tôi đã mua được căn chung cư nhỏ – nhỏ nhưng là mồ hôi nước mắt của cả đời tôi. Lúc thiếu có 20 triệu gọi điện hỏi mẹ chồng:

    Mẹ cho con mượn 20 triệu hoặc mẹ mượn ai cho con cũng được, con cần gấp mai phải chồng tiền đủ cho người ta rồi. Sau con xoay con trả mẹ.
    Tôi làm gì có tiền. Cho người ngoài vay còn có lãi chứ cho chị vay thì…

    Tôi nghe mà nghẹn đắng cổ họng. May mắn cô bạn thân cho mượn 20 triệu đó nên tôi đã đủ tiền, nghĩ lại những lời nói của mẹ chồng đến giờ tôi vẫn uất nghẹn.

    Ngày nhận nhà, tôi xúc động đến mức run tay khi cầm chìa khóa. Tôi chỉ muốn hôm ấy là ngày gia đình nhỏ của mình vui vẻ, cùng nhau lau sàn, treo rèm, chụp tấm ảnh kỷ niệm. Nhưng chưa kịp lau giọt nước mắt, cửa nhà đã bật mở ầm ầm.

    Mẹ chồng tôi dẫn theo cả một đoàn khoảng hai mươi người họ hàng, tay xách nách mang, vừa đi vừa nói oang oang:

    “Nhà mới là nhà chung, phải để họ hàng vào xem cho biết! Con dâu phải tiếp đón chu đáo vào nhé, kẻo người ta bảo nhà này vô phép!”

    Tôi sững sờ. Chưa kịp phản ứng, bà đã quay sang dặn chồng tôi:

    “Cất chìa khóa, đừng cho con vợ nó giữ. Nhà này là nhà của dòng họ mình, không phải của riêng ai đâu đấy!

    Tôi cắn môi, im lặng. Tôi biết rõ từng đồng trong căn hộ này từ đâu mà ra. Nhà chồng không góp nổi một xu, vậy mà lại đến tuyên bố như thể ân nhân.

    Tôi vẫn nhịn. Tôi dọn cơm, rửa bát, nấu nướng cho cả đoàn.
    Ngày thứ hai, họ bắt đầu ở lại ngủ qua đêm.
    Ngày thứ ba, tủ lạnh của tôi trống rỗng, bát đĩa chồng chất.
    Ngày thứ tư, họ kéo thêm mấy người bạn “qua thăm tí cho vui”, mở nhạc ầm ĩ, hút thuốc đầy ban công.

    Cả căn hộ mới tinh bỗng thành cái chợ. Đến tối hôm đó, con tôi – đứa bé đang ôn thi học kỳ – bị ốm, ho sặc sụa vì khói thuốc và ồn ào. Tôi nhắc nhẹ, thì bà mẹ chồng hất hàm:

    “Con cái ốm thì lo mà bế ra ngoài, ở đây người lớn đang vui. Đừng làm mất không khí.”

    Tôi cười nhạt, nụ cười lạnh hơn nước đá. Tôi hiểu rồi, nếu không làm gì, căn hộ này sớm muộn cũng thành nhà trọ miễn phí cho họ.

    Tôi đợi đến ngày thứ 5.

    Sáng sớm, tôi dậy từ 5 giờ, dọn dẹp tất cả, gom đồ bẩn, rác, lon bia – mọi thứ. Rồi tôi lên Ban Quản lý chung cư, trình bày rằng có “một nhóm người lạ tụ tập, ăn nhậu, gây ồn ào, ảnh hưởng cư dân”.

    Ban quản lý lập tức mời bảo vệ, phối hợp công an phường xuống kiểm tra.

    Đúng 10 giờ sáng, khi cả đoàn họ hàng đang ngồi bày tiệc giữa phòng khách, bảo vệ cùng công an gõ cửa:

    “Ai là chủ hộ ở đây ạ? Chúng tôi nhận được phản ánh về việc tụ tập đông người, gây mất trật tự.”

    Tôi bình thản đứng dậy, đưa giấy tờ:

    “Tôi là chủ căn hộ này, và tôi đã phản ánh đấy ạ. Đây là những ngươì không được mời ở lại, làm ảnh hưởng hàng xóm.”

    Không khí lặng như tờ. Mẹ chồng tôi tái mặt:

    “Cô Hoa, cô nói cái gì đấy hả? Đây là nhà của con tôi!”

    Tôi nhìn thẳng, giọng rắn rỏi:

    “Nhà của con mẹ thì đứng tên con mẹ đi ạ. Sổ hồng ở đây – tên con. Tiền nong toàn là 1 tay con lo liệu, con cần có 20 triệu hỏi vay mẹ mà mẹ không cho vay vì sợ con không trả lãi. Thế nên giờ mẹ muốn ở, phải xin phép con.”

    Bà định cãi, nhưng khi công an xác nhận thông tin, cả đoàn họ hàng chỉ biết lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Một vài người còn lẩm bẩm:

    “Con dâu bà ghê gớm thật, chẳng ra thể thống gì!”

    Tôi chỉ mỉm cười:

    “Cháu không cần thể thống, tôi cần sự tôn trọng.”

    Chiều hôm đó, căn nhà trả lại sự yên bình.
    Tôi đóng cửa, bật điều hòa, bế con nằm nghỉ. Nhìn con ngủ ngoan, tôi mới thấy chưa bao giờ mình mạnh mẽ như thế.

    Tối đến, chồng tôi về, cau mày:

    “Em làm to chuyện quá, mẹ anh đang giận lắm.”

    Tôi đáp nhẹ, nhưng từng chữ như dao:

    “Anh sống với mẹ, hay với vợ con? Nếu anh thấy giận, căn hộ này tôi sẽ bán, trả nợ ngoại, rồi hai mẹ con ra thuê trọ cũng được. Em chẳng sợ gì nữa.”

    Chồng tôi im bặt…

  • Mua chung cư ναу nhà ngoại 1 tỷ, ναу nhà nội 20 ᴛʀɪệᴜ mà mẹ chồng không cho vì sợ con dâu không trả cả vốn lẫn lãi

    15 năm hôn nhân, tôi chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ rơi nước mắt không phải vì khổ, mà vì uất.

    Tôi và anh – chồng tôi – lấy nhau khi trong tay chẳng có gì ngoài chiếc xe máy cũ. Hai vợ chồng đi thuê trọ, tôi làm kế toán, anh làm kỹ sư công trình, lương bấp bênh. Tôi tiết kiệm từng đồng, từ hộp sữa của con đến cái áo của mình cũng chắp vá qua mấy năm.

    Suốt 15 năm, tôi gánh phần lớn chi tiêu trong nhà, mơ ước duy nhất là có một mái nhà nho nhỏ ở thành phố để con có chỗ học ổn định. Anh nói:

    “Em cứ để anh lo, đừng vay mượn ai, anh sợ mang tiếng.”

    Nhưng năm này qua năm khác, “để anh lo” chỉ là lời hứa gió bay. Cuối cùng, tôi liều vay bên nhà ngoại 1 tỷ, cộng với 800 triệu dành dụm và 2 cây vàng có được từ trước khi lấy chồng tôi đã mua được căn chung cư nhỏ – nhỏ nhưng là mồ hôi nước mắt của cả đời tôi. Lúc thiếu có 20 triệu gọi điện hỏi mẹ chồng:

    Mẹ cho con mượn 20 triệu hoặc mẹ mượn ai cho con cũng được, con cần gấp mai phải chồng tiền đủ cho người ta rồi. Sau con xoay con trả mẹ.
    Tôi làm gì có tiền. Cho người ngoài vay còn có lãi chứ cho chị vay thì…

    Tôi nghe mà nghẹn đắng cổ họng. May mắn cô bạn thân cho mượn 20 triệu đó nên tôi đã đủ tiền, nghĩ lại những lời nói của mẹ chồng đến giờ tôi vẫn uất nghẹn.

    Ngày nhận nhà, tôi xúc động đến mức run tay khi cầm chìa khóa. Tôi chỉ muốn hôm ấy là ngày gia đình nhỏ của mình vui vẻ, cùng nhau lau sàn, treo rèm, chụp tấm ảnh kỷ niệm. Nhưng chưa kịp lau giọt nước mắt, cửa nhà đã bật mở ầm ầm.

    Mẹ chồng tôi dẫn theo cả một đoàn khoảng hai mươi người họ hàng, tay xách nách mang, vừa đi vừa nói oang oang:

    “Nhà mới là nhà chung, phải để họ hàng vào xem cho biết! Con dâu phải tiếp đón chu đáo vào nhé, kẻo người ta bảo nhà này vô phép!”

    Tôi sững sờ. Chưa kịp phản ứng, bà đã quay sang dặn chồng tôi:

    “Cất chìa khóa, đừng cho con vợ nó giữ. Nhà này là nhà của dòng họ mình, không phải của riêng ai đâu đấy!

    Tôi cắn môi, im lặng. Tôi biết rõ từng đồng trong căn hộ này từ đâu mà ra. Nhà chồng không góp nổi một xu, vậy mà lại đến tuyên bố như thể ân nhân.

    Tôi vẫn nhịn. Tôi dọn cơm, rửa bát, nấu nướng cho cả đoàn.
    Ngày thứ hai, họ bắt đầu ở lại ngủ qua đêm.
    Ngày thứ ba, tủ lạnh của tôi trống rỗng, bát đĩa chồng chất.
    Ngày thứ tư, họ kéo thêm mấy người bạn “qua thăm tí cho vui”, mở nhạc ầm ĩ, hút thuốc đầy ban công.

    Cả căn hộ mới tinh bỗng thành cái chợ. Đến tối hôm đó, con tôi – đứa bé đang ôn thi học kỳ – bị ốm, ho sặc sụa vì khói thuốc và ồn ào. Tôi nhắc nhẹ, thì bà mẹ chồng hất hàm:

    “Con cái ốm thì lo mà bế ra ngoài, ở đây người lớn đang vui. Đừng làm mất không khí.”

    Tôi cười nhạt, nụ cười lạnh hơn nước đá. Tôi hiểu rồi, nếu không làm gì, căn hộ này sớm muộn cũng thành nhà trọ miễn phí cho họ.

    Tôi đợi đến ngày thứ 5.

    Sáng sớm, tôi dậy từ 5 giờ, dọn dẹp tất cả, gom đồ bẩn, rác, lon bia – mọi thứ. Rồi tôi lên Ban Quản lý chung cư, trình bày rằng có “một nhóm người lạ tụ tập, ăn nhậu, gây ồn ào, ảnh hưởng cư dân”.

    Ban quản lý lập tức mời bảo vệ, phối hợp công an phường xuống kiểm tra.

    Đúng 10 giờ sáng, khi cả đoàn họ hàng đang ngồi bày tiệc giữa phòng khách, bảo vệ cùng công an gõ cửa:

    “Ai là chủ hộ ở đây ạ? Chúng tôi nhận được phản ánh về việc tụ tập đông người, gây mất trật tự.”

    Tôi bình thản đứng dậy, đưa giấy tờ:

    “Tôi là chủ căn hộ này, và tôi đã phản ánh đấy ạ. Đây là những ngươì không được mời ở lại, làm ảnh hưởng hàng xóm.”

    Không khí lặng như tờ. Mẹ chồng tôi tái mặt:

    “Cô Hoa, cô nói cái gì đấy hả? Đây là nhà của con tôi!”

    Tôi nhìn thẳng, giọng rắn rỏi:

    “Nhà của con mẹ thì đứng tên con mẹ đi ạ. Sổ hồng ở đây – tên con. Tiền nong toàn là 1 tay con lo liệu, con cần có 20 triệu hỏi vay mẹ mà mẹ không cho vay vì sợ con không trả lãi. Thế nên giờ mẹ muốn ở, phải xin phép con.”

    Bà định cãi, nhưng khi công an xác nhận thông tin, cả đoàn họ hàng chỉ biết lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Một vài người còn lẩm bẩm:

    “Con dâu bà ghê gớm thật, chẳng ra thể thống gì!”

    Tôi chỉ mỉm cười:

    “Cháu không cần thể thống, tôi cần sự tôn trọng.”

    Chiều hôm đó, căn nhà trả lại sự yên bình.
    Tôi đóng cửa, bật điều hòa, bế con nằm nghỉ. Nhìn con ngủ ngoan, tôi mới thấy chưa bao giờ mình mạnh mẽ như thế.

    Tối đến, chồng tôi về, cau mày:

    “Em làm to chuyện quá, mẹ anh đang giận lắm.”

    Tôi đáp nhẹ, nhưng từng chữ như dao:

    “Anh sống với mẹ, hay với vợ con? Nếu anh thấy giận, căn hộ này tôi sẽ bán, trả nợ ngoại, rồi hai mẹ con ra thuê trọ cũng được. Em chẳng sợ gì nữa.”

    Chồng tôi im bặt…

  • Mua chung cư ναу nhà ngoại 1 tỷ, ναу nhà nội 20 ᴛʀɪệᴜ mà mẹ chồng không cho vì sợ con dâu không trả cả vốn lẫn lãi

    15 năm hôn nhân, tôi chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ rơi nước mắt không phải vì khổ, mà vì uất.

    Tôi và anh – chồng tôi – lấy nhau khi trong tay chẳng có gì ngoài chiếc xe máy cũ. Hai vợ chồng đi thuê trọ, tôi làm kế toán, anh làm kỹ sư công trình, lương bấp bênh. Tôi tiết kiệm từng đồng, từ hộp sữa của con đến cái áo của mình cũng chắp vá qua mấy năm.

    Suốt 15 năm, tôi gánh phần lớn chi tiêu trong nhà, mơ ước duy nhất là có một mái nhà nho nhỏ ở thành phố để con có chỗ học ổn định. Anh nói:

    “Em cứ để anh lo, đừng vay mượn ai, anh sợ mang tiếng.”

    Nhưng năm này qua năm khác, “để anh lo” chỉ là lời hứa gió bay. Cuối cùng, tôi liều vay bên nhà ngoại 1 tỷ, cộng với 800 triệu dành dụm và 2 cây vàng có được từ trước khi lấy chồng tôi đã mua được căn chung cư nhỏ – nhỏ nhưng là mồ hôi nước mắt của cả đời tôi. Lúc thiếu có 20 triệu gọi điện hỏi mẹ chồng:

    Mẹ cho con mượn 20 triệu hoặc mẹ mượn ai cho con cũng được, con cần gấp mai phải chồng tiền đủ cho người ta rồi. Sau con xoay con trả mẹ.
    Tôi làm gì có tiền. Cho người ngoài vay còn có lãi chứ cho chị vay thì…

    Tôi nghe mà nghẹn đắng cổ họng. May mắn cô bạn thân cho mượn 20 triệu đó nên tôi đã đủ tiền, nghĩ lại những lời nói của mẹ chồng đến giờ tôi vẫn uất nghẹn.

    Ngày nhận nhà, tôi xúc động đến mức run tay khi cầm chìa khóa. Tôi chỉ muốn hôm ấy là ngày gia đình nhỏ của mình vui vẻ, cùng nhau lau sàn, treo rèm, chụp tấm ảnh kỷ niệm. Nhưng chưa kịp lau giọt nước mắt, cửa nhà đã bật mở ầm ầm.

    Mẹ chồng tôi dẫn theo cả một đoàn khoảng hai mươi người họ hàng, tay xách nách mang, vừa đi vừa nói oang oang:

    “Nhà mới là nhà chung, phải để họ hàng vào xem cho biết! Con dâu phải tiếp đón chu đáo vào nhé, kẻo người ta bảo nhà này vô phép!”

    Tôi sững sờ. Chưa kịp phản ứng, bà đã quay sang dặn chồng tôi:

    “Cất chìa khóa, đừng cho con vợ nó giữ. Nhà này là nhà của dòng họ mình, không phải của riêng ai đâu đấy!

    Tôi cắn môi, im lặng. Tôi biết rõ từng đồng trong căn hộ này từ đâu mà ra. Nhà chồng không góp nổi một xu, vậy mà lại đến tuyên bố như thể ân nhân.

    Tôi vẫn nhịn. Tôi dọn cơm, rửa bát, nấu nướng cho cả đoàn.
    Ngày thứ hai, họ bắt đầu ở lại ngủ qua đêm.
    Ngày thứ ba, tủ lạnh của tôi trống rỗng, bát đĩa chồng chất.
    Ngày thứ tư, họ kéo thêm mấy người bạn “qua thăm tí cho vui”, mở nhạc ầm ĩ, hút thuốc đầy ban công.

    Cả căn hộ mới tinh bỗng thành cái chợ. Đến tối hôm đó, con tôi – đứa bé đang ôn thi học kỳ – bị ốm, ho sặc sụa vì khói thuốc và ồn ào. Tôi nhắc nhẹ, thì bà mẹ chồng hất hàm:

    “Con cái ốm thì lo mà bế ra ngoài, ở đây người lớn đang vui. Đừng làm mất không khí.”

    Tôi cười nhạt, nụ cười lạnh hơn nước đá. Tôi hiểu rồi, nếu không làm gì, căn hộ này sớm muộn cũng thành nhà trọ miễn phí cho họ.

    Tôi đợi đến ngày thứ 5.

    Sáng sớm, tôi dậy từ 5 giờ, dọn dẹp tất cả, gom đồ bẩn, rác, lon bia – mọi thứ. Rồi tôi lên Ban Quản lý chung cư, trình bày rằng có “một nhóm người lạ tụ tập, ăn nhậu, gây ồn ào, ảnh hưởng cư dân”.

    Ban quản lý lập tức mời bảo vệ, phối hợp công an phường xuống kiểm tra.

    Đúng 10 giờ sáng, khi cả đoàn họ hàng đang ngồi bày tiệc giữa phòng khách, bảo vệ cùng công an gõ cửa:

    “Ai là chủ hộ ở đây ạ? Chúng tôi nhận được phản ánh về việc tụ tập đông người, gây mất trật tự.”

    Tôi bình thản đứng dậy, đưa giấy tờ:

    “Tôi là chủ căn hộ này, và tôi đã phản ánh đấy ạ. Đây là những ngươì không được mời ở lại, làm ảnh hưởng hàng xóm.”

    Không khí lặng như tờ. Mẹ chồng tôi tái mặt:

    “Cô Hoa, cô nói cái gì đấy hả? Đây là nhà của con tôi!”

    Tôi nhìn thẳng, giọng rắn rỏi:

    “Nhà của con mẹ thì đứng tên con mẹ đi ạ. Sổ hồng ở đây – tên con. Tiền nong toàn là 1 tay con lo liệu, con cần có 20 triệu hỏi vay mẹ mà mẹ không cho vay vì sợ con không trả lãi. Thế nên giờ mẹ muốn ở, phải xin phép con.”

    Bà định cãi, nhưng khi công an xác nhận thông tin, cả đoàn họ hàng chỉ biết lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Một vài người còn lẩm bẩm:

    “Con dâu bà ghê gớm thật, chẳng ra thể thống gì!”

    Tôi chỉ mỉm cười:

    “Cháu không cần thể thống, tôi cần sự tôn trọng.”

    Chiều hôm đó, căn nhà trả lại sự yên bình.
    Tôi đóng cửa, bật điều hòa, bế con nằm nghỉ. Nhìn con ngủ ngoan, tôi mới thấy chưa bao giờ mình mạnh mẽ như thế.

    Tối đến, chồng tôi về, cau mày:

    “Em làm to chuyện quá, mẹ anh đang giận lắm.”

    Tôi đáp nhẹ, nhưng từng chữ như dao:

    “Anh sống với mẹ, hay với vợ con? Nếu anh thấy giận, căn hộ này tôi sẽ bán, trả nợ ngoại, rồi hai mẹ con ra thuê trọ cũng được. Em chẳng sợ gì nữa.”

    Chồng tôi im bặt…

  • Tuyệt đối không nên lưu những ảnh sau trong điện thoại –

    Thời gian vừa qua nhiều ngân hàng khuyến cáo chủ tài khoản tuyệt đối không nên lưu các ảnh sau trong điện thoại nhằm hạn chế rủi ro bị đánh cắp thông tin.

    1. Ảnh giấy tờ tùy thân

    Bao gồm căn cước công dân, chứng minh thư, hộ chiếu và giấy phép lái xe. Đây là những giấy tờ chứa đầy đủ thông tin cá nhân quan trọng như số định danh, ngày sinh, ảnh chân dung. Nếu bị lộ, kẻ gian có thể sử dụng để mở tài khoản ngân hàng, vay tiền, thuê tài chính hoặc giả mạo danh tính người sở hữu.

    2. Ảnh hai mặt thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng

    Hình ảnh thẻ thường hiển thị số thẻ, ngày hết hạn và mã CVV. Chỉ cần các dữ liệu này, kẻ gian có thể thực hiện giao dịch thanh toán trực tuyến trái phép, đánh cắp tiền trong tài khoản hoặc mua sắm gian lận mà chủ thẻ không hề hay biết.

    3. Ảnh “selfie xác thực danh tính”

    Đây là ảnh chụp khuôn mặt cùng giấy tờ tùy thân khi mở tài khoản ngân hàng, ví điện tử hay ứng dụng tài chính. Những hình ảnh này có thể bị kẻ gian tái sử dụng để vượt qua các bước xác thực sinh trắc học, từ đó chiếm quyền kiểm soát tài khoản.

    4. Ảnh màn hình chứa OTP hoặc mã bảo mật

    Bao gồm mã OTP ngân hàng và các mã khôi phục tài khoản. Chỉ cần hình ảnh lọt ra ngoài, hacker có thể đăng nhập và chiếm đoạt tài khoản trong thời gian rất ngắn, đặc biệt nếu người dùng chưa kịp xóa ảnh sau khi sử dụng.

    5. Ảnh thông tin đăng nhập

    Các hình ảnh chứa tên đăng nhập, mật khẩu hoặc mã PIN thẻ là “mỏ vàng” đối với tội phạm mạng. Khi điện thoại bị nhiễm mã độc hoặc mất quyền kiểm soát, những dữ liệu này có thể giúp hacker truy cập trực tiếp vào tài khoản của người dùng.

    6. Ảnh chứa dữ liệu tài chính cá nhân

    Bao gồm sao kê ngân hàng, hợp đồng vay vốn, hợp đồng bảo hiểm hoặc chứng từ tài chính. Khi các thông tin này bị lộ, kẻ gian có thể lợi dụng để đánh giá khả năng tài chính của nạn nhân, từ đó xây dựng kịch bản lừa đảo phù hợp và tinh vi hơn.

    7. Ảnh vé máy bay, hóa đơn điện tử

    Những hình ảnh có chứa mã đặt chỗ, mã QR hoặc thông tin hành trình có thể bị lợi dụng để truy cập dữ liệu cá nhân, thay đổi lịch trình hoặc thực hiện các hành vi gian lận liên quan đến dịch vụ vận chuyển và thanh toán.

    8. Ảnh giấy tờ doanh nghiệp

    Hợp đồng, báo cáo nội bộ hay tài liệu mật của công ty nếu bị lưu trữ không an toàn đều tiềm ẩn nguy cơ rò rỉ thông tin, ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh và gây thiệt hại nghiêm trọng về uy tín cũng như tài chính.