Danh mục: Chưa phân loại

  • Số người tuvong vẫn chưa dừng lại –

    Số người tuvong vẫn chưa dừng lại –

    Sáng 11/10, lãnh đạo UBND xã Cồn Tiên, tỉnh Quảng Trị cho biết, anh Vũ Hoài, 34 tuổi, trú tại thành phố Hà Nội – tài xế ô tô con mang biển số 30M-051.46 liên quan vụ tai nạn tại Km1062+950 đường Hồ Chí Minh nhánh Đông đã tử vong vào 6h cùng ngày.

    2 người khác cùng đi trên ô tô 30M-051.46 sức khoẻ đã ổn định và trở về nhà.

    Ô tô con đi cùng đoàn công tác của Bộ Khoa học và Công nghệ bị tai nạn sau khi dâng hương tại Nghĩa trang liệt sĩ quốc gia Trường Sơn. Ảnh: N.V

    Như Dân Việt đưa tin, khoảng 12h10 ngày 6/10, tại Km1062+950 đường Hồ Chí Minh nhánh Đông, thuộc địa phận thôn Trường Hải (xã Cồn Tiên, tỉnh Quảng Trị) xảy ra vụ tai nạn giao thông.

    Vào thời gian và địa điểm trên, xe ô tô đầu kéo gắn biển kiểm soát 73F-002.85, kéo theo sơ mi rơ moóc do Hồ Văn Dũng (SN 1996, trú thôn Kim Nại, xã Trường Ninh, tỉnh Quảng Trị) điều khiển, chở 49.680kg đá cấp phối, lưu thông hướng Bắc – Nam va chạm với xe ô tô 30M-051.46 do anh Vũ Hoài điều khiển đi từ Nghĩa trang liệt sĩ quốc gia Trường Sơn ra.

    Vụ tai nạn nghiêm trọng khiến 4 người trên ô tô con thương, vong; trong đó bà N.T.T.H (SN 1978, trú Gia Lâm, Hà Nội) tử vong tại chỗ, 3 người bị thương, bao gồm tài xế Vũ Hoài.

    Tài xế ô tô con và những người bị thương sau vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng được đưa vào nhà trưng bày kỷ vật chiến tranh (Nhà bom) ở xã Cồn Tiên để sơ cứu. Ảnh: N.V

    Ngày 8/10, Cơ quan Cảnh sát điều tra, Công an tỉnh Quảng Trị phối hợp Viện kiểm sát nhân dân khu vực 8 ra quyết định khởi tố vụ án hình sự và quyết định khởi tố bị can đối với Hồ Văn Dũng về tội “Vi phạm quy định về tham gia giao thông đường bộ” theo khoản 1, Điều 260 Bộ luật Hình sự.

    Theo quyết định khởi tố bị can, Dũng đã điều khiển ô tô đầu kéo tham gia giao thông không quan sát, giảm tốc độ hoặc dừng lại để đảm bảo an toàn khi có báo hiệu cảnh báo nguy hiểm và nơi đường bộ giao nhau cùng mức với đường bộ, gây tai nạn giao thông với xe ô tô biển kiểm soát 30M-051.46.

    Tài xế xe đầu kéo Hồ Văn Dũng bị khởi tố bị can. Ảnh: N.V
    Nguồn tin từ cơ quan công an cho biết, bước đầu cơ quan điều tra xác định tài xế ô tô con cũng có lỗi khi chuyển hướng không đảm bảo an toàn.

    Bà Trần Thị Oanh – Chủ tịch UBND xã Cồn Tiên cho hay, ô tô con biển kiểm soát 30M-051.46 đi cùng đoàn của Bộ Khoa học và Công nghệ đến dâng hương tại Nghĩa trang liệt sĩ Trường Sơn, khi ra về thì không may gặp nạn.

    Người dân địa phương cho biết, khu vực giao nhau giữa đường Hồ Chí Minh nhánh Đông với đường vào Nghĩa trang liệt sĩ quốc gia Trường Sơn tiềm ẩn nguy cơ tai nạn giao thông cao, cần lắp biển giảm tốc độ, biển cảnh báo… ở khu vực này.

    Điều hướng bài viết

    1. Đám cưới ngỡ là mơ

    Tôi – Hạnh, 22 tuổi, lớn lên ở một vùng quê nhỏ. Cuộc đời tôi tưởng sẽ mãi xoay vòng với ruộng đồng, công việc bán hàng lặt vặt ngoài chợ. Vậy mà bất ngờ, tôi được mai mối cho một người đàn ông thành đạt ở thành phố – anh Minh, 32 tuổi.

    Anh là giám đốc một công ty xây dựng, dáng vẻ chững chạc, điềm đạm. Cái khoảng cách 10 tuổi ban đầu khiến tôi lưỡng lự, nhưng lời ngọt ngào, sự chăm sóc ân cần cùng hứa hẹn về một cuộc sống đủ đầy đã khiến tôi gật đầu. Bố mẹ tôi vui mừng:

    “Con gái lấy được chồng tốt, còn gì bằng.”

    Đám cưới tổ chức linh đình, cả họ hàng đều trầm trồ. Ai cũng bảo tôi may mắn, tuổi còn trẻ mà đã có bến đỗ vững chắc.

    Nhưng không ai ngờ, chỉ ngay trong đêm tân hôn, giấc mơ ấy vỡ tan thành ác mộng.


    2. Đêm tân hôn – vết nứt đầu tiên

    Khi tiệc tàn, khách khứa ra về, tôi theo anh vào phòng cưới. Ánh đèn vàng mờ ảo, cánh hoa hồng rải đầy giường. Tôi hồi hộp, vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc. Anh ôm tôi, men rượu trong người khiến ánh mắt anh long lanh khác lạ.

    Nhưng chỉ vài phút sau, tim tôi chợt lạnh toát.

    Anh ghì chặt tôi, thốt ra trong hơi thở gấp gáp:
    – Dì Lan… Dì Lan của anh…

    Tôi chết sững. Dì Lan chính là em gái ruột của mẹ tôi, người phụ nữ 35 tuổi, xinh đẹp, sắc sảo, từng là biểu tượng trong mắt tôi. Tôi run rẩy gỡ tay anh ra:

    – Anh… anh vừa gọi tên ai?

    Minh sững lại, men say khiến anh không kịp giấu. Đôi mắt anh đỏ ngầu, giọng lạc đi:
    – Anh… anh yêu dì Lan. Nhưng bà ấy không chấp nhận. Anh mới… cưới em…

    Căn phòng bỗng quay cuồng. Tôi choáng váng, ngồi bệt xuống giường, tim như bị ai bóp nghẹt. Người đàn ông mà cả gia đình tôi đặt hy vọng, hóa ra lại thèm khát chính dì ruột tôi.


    3. Lời thú nhận cay đắng

    Sáng hôm sau, tôi cố gắng gặng hỏi lại, mong rằng đó chỉ là cơn mê sảng của rượu. Nhưng Minh, trong lúc tỉnh táo, nhìn thẳng vào mắt tôi, thừa nhận:

    – Anh và dì Lan từng quen nhau. Anh yêu bà ấy suốt nhiều năm. Nhưng vì bà ấy đã ly hôn, lại lo sợ điều tiếng nên cự tuyệt. Khi gặp em, anh thấy thấp thoáng hình bóng bà ấy… nên…

    Tôi chết lặng. Thì ra tôi chỉ là cái bóng thay thế cho một tình yêu dang dở. Tôi 22 tuổi, non trẻ, làm sao gánh nổi nỗi đau bị chồng biến thành “hình nhân” thay thế cho người khác – lại chính là dì ruột?


    4. Bi kịch bùng nổ trong gia đình

    Tôi ôm nỗi uất hận, nhưng chưa dám nói với ai. Thế rồi, vài tuần sau, chính dì Lan trở về quê thăm bà ngoại. Minh không giấu nổi ánh mắt xao xuyến, tôi nhìn mà lòng rớm máu.

    Trong bữa cơm, ánh mắt Minh dán chặt vào dì. Còn dì Lan, sắc mặt biến đổi liên tục, tránh né nhưng ánh nhìn hoảng hốt. Tôi hiểu ngay: dì cũng biết, cũng từng vướng mắc trong mối quan hệ này.

    Đêm đó, tôi không chịu nổi nữa. Tôi tìm dì Lan, hỏi thẳng:
    – Dì… có từng yêu chồng cháu không?

    Dì chết lặng, rồi bật khóc:
    – Hạnh à… dì xin lỗi. Ngày xưa dì và Minh quen nhau, nhưng nhận ra không thể tiến xa. Dì cắt đứt, nghĩ anh ta sẽ quên. Nào ngờ… anh ta lại cưới cháu. Dì… không ngờ cháu phải gánh bi kịch này.

    Những lời ấy như nhát dao cuối cùng xé toạc trái tim tôi.


    5. Mâu thuẫn dồn nén

    Tôi bắt đầu sống trong mâu thuẫn. Minh vẫn chăm sóc tôi bề ngoài, nhưng trong cơn say, trong những lúc buột miệng, cái tên “Lan” vẫn thoát ra. Tôi cảm giác mình như kẻ dư thừa trong chính cuộc hôn nhân.

    Mẹ tôi dần nhận ra điều lạ. Một lần, bà bắt gặp Minh và dì Lan đứng nói chuyện riêng, mắt anh như thiêu đốt, còn dì thì rớm nước mắt. Bà lao đến, tát Minh một cái nảy lửa:
    – Cậu coi thường gia đình này đến thế sao? Con gái tôi là cái gì?

    Mọi bí mật vỡ lở. Cả nhà náo loạn. Dì Lan bị mắng chửi thậm tệ, gánh tiếng “cướp chồng cháu”. Còn tôi, giữa cơn hỗn loạn, chỉ thấy mình như kẻ đáng thương nhất.


    6. Quyết định rẽ lối

    Sau bao ngày dằn vặt, tôi ngồi đối diện Minh. Giọng tôi dứt khoát:
    – Em không thể sống trong cuộc hôn nhân này nữa. Em không phải hình bóng thay thế cho ai. Em còn trẻ, em muốn sống cho chính mình.

    Minh tái mặt, quỳ xuống:
    – Cho anh thời gian, anh sẽ quên dì Lan. Anh sẽ yêu em thật lòng!

    Tôi nhìn anh, thấy rõ sự yếu đuối trong mắt người đàn ông tưởng như mạnh mẽ. Nhưng tình yêu không thể ép buộc. Một trái tim đã khắc ghi hình bóng khác, làm sao đổi thay chỉ bằng lời hứa?

    Tôi viết đơn ly hôn. Gia đình hai bên ban đầu phản đối dữ dội, vì sợ mất mặt, sợ điều tiếng. Nhưng tôi đã kiên định. Tôi không muốn cả đời bị ám ảnh bởi cái tên dì ruột mình.


    7. Cái kết cho mỗi người

    Cuối cùng, tôi rời khỏi cuộc hôn nhân chỉ kéo dài vài tháng. Người ta xì xào, bảo tôi dại dột, từ bỏ cuộc sống giàu sang. Nhưng tôi thấy mình được giải thoát. Tôi trở lại với công việc nhỏ bé, bắt đầu học thêm, làm lại từ đầu.

    Dì Lan sau vụ việc ấy, ôm theo nỗi nhục nhã, chuyển đến một thành phố khác sinh sống. Bà gần như cắt đứt liên lạc với họ hàng, lặng lẽ tìm kiếm cuộc đời mới.

    Minh, mất cả vợ lẫn danh dự, chìm trong rượu một thời gian dài. Người ta bảo anh dần khánh kiệt, công ty lao đao, vì trong tim anh không còn điểm tựa.

    Còn tôi, sau những năm tháng đắng cay, dần nhận ra: hôn nhân không phải tấm vé đổi đời, mà phải là nơi tìm thấy sự bình yên. Tôi học cách sống tự lập, yêu thương chính mình trước khi chờ ai khác yêu thương.


    8. Thông điệp cuối cùng

    Giờ nhìn lại, tôi không oán trách. Minh có lỗi, dì Lan có lỗi, nhưng hơn hết, chính sự im lặng, sự che giấu của họ đã giết chết niềm tin.

    Đêm tân hôn ấy, một tiếng gọi nhầm tên đã phơi bày tất cả. Và từ khoảnh khắc đó, tôi hiểu: đôi khi, đau khổ lại là bước ngoặt giúp ta trưởng thành.

    Tôi – cô gái 22 tuổi từng ngây thơ – nay đã biết, hạnh phúc không phải nằm ở người khác, mà nằm trong quyết định can đảm bước ra khỏi bóng tối, để tìm ánh sáng cho riêng mình.

  • Tiểu thư cậy giàu hắt cà phê vào nữ đồng nghiệp ngay giữa văn phòng, đúng 5 phút sau, giám đốc bước tới nói một câu khiến cô ta run lẩy bẩy, phải gọi bố mẹ tới xin tha…

    Tiểu thư cậy giàu hắt cà phê vào nữ đồng nghiệp ngay giữa văn phòng, đúng 5 phút sau, giám đốc bước tới nói một câu khiến cô ta run lẩy bẩy, phải gọi bố mẹ tới xin tha…

    Công ty tôi làm việc có một cô nhân viên mới tên là Mai Anh — xinh đẹp, con nhà giàu, lại là cháu họ của một cổ đông lớn. Từ ngày cô ta bước chân vào văn phòng, ai cũng phải để ý. Mỗi sáng Mai Anh bước vào với túi xách hàng hiệu, giày cao gót bóng loáng, nước hoa nồng nàn. Cô ta nhìn mọi người bằng ánh mắt nửa khinh khỉnh, nửa dò xét.

    Ngược lại, Lan, đồng nghiệp cùng phòng với cô ta, lại hoàn toàn trái ngược. Lan hiền lành, ít nói, ăn mặc giản dị, thường chỉ mặc sơ mi trắng, quần vải, đôi giày bệt đã sờn. Lan làm việc chăm chỉ, luôn giúp đỡ mọi người, nhưng có lẽ chính sự khiêm tốn ấy khiến cô trở thành “mục tiêu dễ trêu”.

    Sáng hôm đó, văn phòng đang yên tĩnh thì Mai Anh bước vào với cốc cà phê đá lạnh trên tay. Cô ta nhìn Lan đang cúi xuống xếp hồ sơ, khẽ nhếch môi:
    “Chị Lan, sao chị vẫn mặc mấy bộ đồ quê mùa thế nhỉ? Làm ở đây mà nhìn như giúp việc trong nhà ấy.”

    Một vài người cười gượng, số khác giả vờ không nghe thấy. Lan chỉ khẽ mỉm cười, giọng nhỏ nhẹ:
    “Chị quen rồi, miễn sao công việc tốt là được.”

    Câu nói đó như đổ thêm dầu vào lửa. Mai Anh nhướng mày, giọng chua chát:
    “Ờ, chắc chị không hiểu, đây là công ty lớn, không phải chỗ ai cũng vào được đâu. Có lẽ chị nên cảm ơn tôi vì cho chị học hỏi cách sống đẳng cấp hơn!”

    Lan vẫn im lặng. Cô chỉ lùi lại, định tránh đi chỗ khác, thì bất ngờ — “Bốp!” — cốc cà phê trên tay Mai Anh hất thẳng vào người Lan.

    Cà phê nóng đổ tràn lên áo, loang lổ cả thân trước. Mọi người sững sờ. Lan khựng lại, tay run run cầm chiếc khăn giấy lau vội, đôi mắt đỏ hoe.

    “Trời ơi, xin lỗi nhé!” – Mai Anh cười khẩy – “Tay tôi trượt thôi mà. Cà phê này chắc cũng không đắt bằng áo chị đâu, đúng không?”

    Không khí trong văn phòng lạnh ngắt. Một nhân viên định bước tới giúp, nhưng vừa lúc đó, cửa phòng giám đốc bật mở.

    Giám đốc Minh Khang — người đàn ông điềm đạm, nổi tiếng nghiêm khắc — bước ra. Mọi người đồng loạt đứng dậy chào.
    Ánh mắt anh dừng lại trên Lan – người phụ nữ tóc ướt sũng, áo dính cà phê, đứng lặng trong góc. Còn Mai Anh thì tỏ vẻ bình thản, nghĩ rằng giám đốc sẽ bênh mình vì cô là “người có quan hệ”.

    Anh tiến đến gần, giọng trầm thấp nhưng rắn rỏi:
    “Cô làm gì thế này?”

    Mai Anh cười ngượng:
    “Dạ… chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi anh, em… à, tôi không cố ý.”

    Khang nhìn cô một lúc lâu rồi quay sang nắm tay Lan, giọng dịu đi:
    “Em có sao không? Bị bỏng không?”

    Cả phòng chết lặng. Chữ “em” vừa thốt ra khiến ai nấy đều nhìn nhau kinh ngạc. Lan cúi đầu, khẽ đáp:
    “Em không sao đâu, anh đừng lo.”

    Không ai ngờ — người phụ nữ giản dị ấy lại chính là vợ của giám đốc.

    Khang quay lại, ánh mắt anh lạnh buốt:
    “Mai Anh, cô nghĩ cô là ai mà dám làm nhục nhân viên của tôi – và là vợ tôi – ngay giữa văn phòng?”

    Mai Anh tái mét, môi run run:
    “V… vợ anh ạ? Không… không thể nào…”

    “Không thể à?” – Khang nhếch môi – “Vậy giờ cô có muốn tôi gọi bố mẹ cô đến nói chuyện về dự án mà họ đang xin đầu tư không?”

    Cả người Mai Anh như sụp đổ. Ai cũng biết bố mẹ cô ta đang khẩn thiết nhờ giám đốc Khang giúp thông qua một hợp đồng lớn. Giờ đây, chỉ một lời của anh cũng có thể khiến mọi nỗ lực tan biến.

    “Giám đốc, tôi… tôi xin lỗi! Tôi không biết… tôi lỡ dại thôi!” – Cô ta bật khóc, quỳ sụp xuống, mặt tái nhợt.

    Khang vẫn giữ vẻ bình thản:
    “Xin lỗi không phải cho tôi. Hãy xin lỗi cô Lan – người mà cô đã xúc phạm.”

    Mai Anh rưng rưng, quay sang Lan:
    “Em… chị… tôi xin lỗi! Là lỗi của tôi, tôi không nên cư xử như vậy. Làm ơn, xin tha cho tôi!”

    Lan chỉ nhìn cô, nụ cười hiền lành mà buồn bã:
    “Tôi không oán gì cô. Nhưng mong cô hiểu – giá trị con người không nằm ở túi xách hay áo quần. Càng có điều kiện, càng nên học cách tôn trọng người khác.”

    Giám đốc Khang khẽ siết tay vợ, ánh mắt anh ánh lên niềm tự hào. Anh quay sang nhân viên trong phòng:
    “Công ty này không cần người có tiền, chỉ cần người có nhân cách.”

    Nói xong, anh cùng Lan rời khỏi văn phòng trong ánh nhìn nể phục của mọi người.

    Mai Anh thì vẫn đứng đó, nước mắt hòa với vệt cà phê trên sàn. Đúng 30 phút sau, bố mẹ cô đến – khuôn mặt thất thần. Họ cúi đầu trước giám đốc, rối rít xin lỗi thay con gái.

    Khang chỉ lạnh lùng đáp:
    “Không sao. Nhưng tôi hy vọng từ nay cô ấy hiểu được một điều — tiền có thể mua được công việc, nhưng không bao giờ mua được sự tôn trọng.

    Từ hôm đó, Mai Anh bị điều chuyển sang chi nhánh khác, xa trung tâm. Còn Lan vẫn ở lại, tiếp tục công việc bình lặng như trước, nhưng mọi người nhìn cô bằng ánh mắt khác hẳn – không chỉ vì cô là vợ giám đốc, mà vì cô là người duy nhất giữ được lòng tự trọng giữa chốn thị phi.

  • Bố đơn thân đem cô gái quán hát về ra mắt con trai, nào ngờ vừa bế đứa bé được 5 phút thằng bé bỗng hét lên: “Bố ơi, đây là cô đã từng…

    Bố đơn thân đem cô gái quán hát về ra mắt con trai, nào ngờ vừa bế đứa bé được 5 phút thằng bé bỗng hét lên: “Bố ơi, đây là cô đã từng…

    Ở thị trấn Phú Tâm, anh Hải – 36 tuổi, làm thợ sửa điện nước, một mình nuôi con trai 7 tuổi tên Bin sau khi vợ mất vì tai nạn.
    Anh hiền lành, chăm chỉ, thương con hết mực. Buổi tối, khi cả khu trọ tắt đèn, chỉ còn tiếng Bin hỏi nhỏ:

    “Bao giờ nhà mình có mẹ hả bố?”

    Câu hỏi ấy khiến anh đau lòng.
    Rồi một tối, khi đi sửa điện cho quán karaoke Ánh Sao Đêm, anh gặp Linh – cô gái hát phòng VIP.
    Khác với những cô khác, Linh ít nói, đôi mắt lúc nào cũng buồn, giọng lại trong vắt.
    Cô bảo với Hải:

    “Em cũng chỉ mong có một chỗ để gọi là nhà.”

    Họ gặp nhau vài lần rồi dần thân. Linh nghỉ làm, chuyển về phụ anh dọn dẹp, chăm Bin.
    Thằng bé lúc đầu xa lạ, nhưng thấy cô dịu dàng, lại hay mua đồ chơi, nên cũng quý.
    Một tháng sau, Hải quyết định đưa Linh về nhà ra mắt bố mẹ – xem như một bước nghiêm túc.

    Hôm đó, Linh mặc váy hoa, tóc buộc gọn, trông hiền hẳn.
    Cả nhà Hải đều ngạc nhiên: “Con bé này xinh mà ngoan quá, không giống dân karaoke gì cả.”

    Hải hạnh phúc, bế Bin lại gần:

    “Con, gọi cô Linh là mẹ đi, sau này cô sẽ ở cùng với hai bố con mình nhé.”

    Thằng bé ngước nhìn Linh, ánh mắt thoáng sững lại, rồi bỗng hét lên thất thanh:

    “Bố ơi! Đây là cô hôm đó ở quán hát… người đã ngồi trong lòng chú Phúc bạn bố đấy!”

    Không khí trong phòng chết lặng.
    Chiếc tách trà trong tay mẹ Hải rơi xuống đất vỡ tan.
    Linh tái mặt, lùi lại một bước, môi run run:

    “Bin… con nhớ nhầm rồi…”

    Nhưng Hải nhìn con trai, thấy thằng bé gào khóc, chỉ tay về phía cô:

    “Con không nhầm đâu, chính là cô! Hôm đó bố say, con đi tìm bố… con thấy cô ngồi trong lòng chú ấy! Cô còn… còn hôn chú kia mà!”

    Hải đờ người, mắt đỏ hoe. Linh quỳ sụp xuống, nghẹn giọng:

    “Đúng, là em… nhưng lúc đó em chưa gặp anh. Em… em chỉ muốn sống lại như người bình thường thôi…”

    Không ai nói thêm câu nào. Hải bế Bin lên, quay lưng đi thẳng, để lại Linh gục trên nền nhà, tiếng khóc nghẹn hòa trong mùi trà vừa tràn ra sàn.

    Một tháng sau, người ta thấy quán karaoke Ánh Sao Đêm treo biển sang nhượng.
    Còn Linh — cô gái năm nào — mất tích, chỉ để lại trong hòm thư nhà Hải một phong bì trắng, bên trong là toàn bộ số tiền cô tiết kiệm cùng mảnh giấy ngắn gọn:

    “Cho Bin mua sách.
    Cảm ơn anh đã từng tin rằng em xứng đáng được gọi là người.”

  • Bắc Ninh: Con Dâu Đầu Độc Cả Gia Đình – Quá Khứ Làm “Tây Vịn” –

    Bắc Ninh: Con Dâu Đầu Độc Cả Gia Đình – Quá Khứ Làm “Tây Vịn” –

    Trong cái tĩnh lặng của một buổi sáng sớm ở vùng quê Bắc Ninh, nơi những cánh đồng lúa xanh mướt hòa quyện tiếng chim hót líu lo, một bi kịch kinh hoàng đã xảy ra, làm rung chuyển cả cộng đồng. Một người phụ nữ, dưới áp lực từ định kiến và những lời sỉ nhục, đã ra tay tước đi mạng sống của chính những người thân yêu nhất. Vụ án không phải do hung khí, mà từ một mâm cơm tưởng chừng bình dị nhưng chứa chất độc chết người.

    Câu chuyện này không chỉ là một vụ án mà còn là lời cảnh tỉnh đau đớn về sức hủy diệt của định kiến xã hội, sự thiếu thấu hiểu và những sai lầm không thể cứu vãn, để lại vết thương mãi mãi không lành cho người ở lại.


    Phần 1: Bình Minh Tang Thương

    Bắc Ninh, một vùng đất Bắc yên bình với những ngôi làng và con người chân chất, bỗng chìm trong nỗi đau vào một buổi sáng tháng Tư năm 2025. Thôn Hòa Bình, huyện Yên Phong, tỉnh Bắc Ninh vốn bình lặng, nhưng vào sáng ngày 15/4, sự yên bình đó bị xé toang.

    Khoảng 5 giờ sáng, bà Phạm Thị Hiền, 59 tuổi, người hàng xóm lâu năm, thức dậy như thường lệ để nhóm bếp. Căn nhà của gia đình ông Đỗ Văn Hùng, 57 tuổi – sát vách nhà bà Hiền – thường rộn rã tiếng người. Nhưng hôm đó, không khí im lặng bao trùm. Cánh cổng sắt khép hờ, không có tiếng động nào.

    Linh tính bảo điều chẳng lành, bà Hiền bước sang gõ cửa: “Ông Hùng ơi, chị Lan ơi, có nhà không?” Không ai đáp. Bà đẩy nhẹ cánh cổng, bước vào sân, và nhìn thấy mâm cơm tối qua còn nguyên giữa nhà: đĩa rau đã héo rũ, bát canh nguội lạnh, ruồi vo ve. Bà lạnh người.

    Bước vào nhà chính, bà Hiền chết lặng khi thấy ông Hùng, bà Lan (vợ ông), và con trai Tuấn nằm bất động. Không có dấu hiệu trộm cắp, không có máu, chỉ một mùi tử khí nồng nặc lẫn trong mùi thức ăn ôi thiu.

    Tiếng hét của bà Hiền vang lên xé toang không gian. Hàng xóm chạy đến. Cả thôn sững sờ trước cảnh tượng đau thương. Mọi người bắt đầu đồn đoán: “Có phải trộm cướp vào nhà?” Nhưng ai cũng biết nhà ông Hùng không giàu có. Rồi có người hỏi: “Con dâu đâu? Sao không thấy cô ấy?”

    Sự vắng mặt của Trần Thị Ngọc Ánh, 26 tuổi – con dâu ông Hùng – lập tức trở thành tâm điểm buôn chuyện. Mọi mâu thuẫn âm ỉ trong gia đình, quá khứ của Ánh mà người làng xóm không ngớt đàm tiếu, giờ được lắp ghép thành bức tranh đầy nghi vấn. Có tin đồn rằng ông Hùng từng đe dọa đuổi Ánh ra khỏi nhà nếu Tuấn không từ bỏ cô.


    Phần 2: Chân Dung Gia Đình Nạn Nhân

    Gia đình ông Hùng là gia đình nông dân điển hình. Cả đời ông gắn bó với ruộng đồng, sống giản dị và giữ trọng danh dự. Bà Lan, vợ ông, là người dịu hiền, thường làm cầu nối trong gia đình, cố giữ hòa khí khi mâu thuẫn nảy sinh.

    Con trai của họ, Đỗ Minh Tuấn, 30 tuổi, làm công nhân xây dựng. Anh nổi tiếng là người con hiếu thảo, người chồng yêu thương. Tình yêu giữa anh và Ánh được nhiều người biết, nhưng Ánh có quá khứ là nhân viên tiếp thị tại một quán bar ở Sài Gòn — điều khiến nhiều người làng xóm bàn ra tán vào. Dù vậy, Tuấn vẫn kiên định bên cô.

    Ánh không phải người Bắc Ninh. Cô sinh ở Nam Định và lên Sài Gòn làm việc từ tuổi 18. Sau khi gặp Tuấn, cô quyết định từ bỏ công việc và về quê làm dâu. Cô sinh một bé trai – Đỗ Minh Khang – 10 tháng tuổi. Nhưng những lời dị nghị về quá khứ của cô trở thành gánh nặng. Ông Hùng nhiều lần chỉ trích cô, bắt Tuấn ly hôn. Bà Lan thương con dâu nhưng không thể ngăn chặn chồng.


    Phần 3: Cuộc Điều Tra – Những Manh Mối Đầu Tiên

    Công an xã Yên Phong và công an huyện nhanh chóng có mặt tại hiện trường, phong tỏa nhà ông Hùng. Qua hiện trường – mâm cơm dở dang, không có dấu vết trộm cắp, không có vật dụng bị xáo trộn – các điều tra viên nhận định đây là vụ đầu độc có chủ đích. Ban chuyên án được thành lập, do Đại tá Lê Văn Thành chỉ đạo.

    Mâm cơm, bát đĩa và các vật dụng được gửi đi xét nghiệm. Thi thể của ông Hùng, bà Lan, và Tuấn được đưa về trung tâm pháp y tỉnh để khám nghiệm. Kết quả sơ bộ xác định: các nạn nhân chết do ngộ độc cấp tính, trong cơ thể có chất độc cực mạnh. Mọi nghi vấn đổ dồn vào mâm cơm tối qua – đặc biệt là nồi canh cá và đĩa rau xào.

    Một manh mối quan trọng: điện thoại của Tuấn được tìm thấy bên cạnh thi thể. Trong tin nhắn Zalo gửi tối 14/4, Tuấn viết:

    “Bố tao lại làm căng. Ông nói nếu tao không bỏ Ánh, ông sẽ đuổi cả hai đứa ra khỏi nhà. Tao mệt quá, nhưng tao không thể bỏ cô ấy được.”
    Cô bạn khuyên Tuấn bình tĩnh, nhưng tin nhắn cuối:
    “Tao sẽ không bao giờ bỏ Ánh. Dù có chết, tao cũng ở bên cô ấy và con.”

    Khi xét nghiệm, trong nồi canh cá, đĩa rau xào và dạ dày của các nạn nhân đều phát hiện lượng lớn cyanua và một loại thuốc trừ sâu hữu cơ gốc lân cực mạnh. Vỏ chai thuốc trừ sâu nhãn hiệu “Diệt Côn” được tìm thấy trong nhà mẹ Ánh – trùng khớp với chất độc trong cơ thể các nạn nhân. Ánh – người vợ, con dâu – và đứa con biến mất sau vụ án.


    Phần 4: Cuộc Truy Lùng Nghi Phạm

    Lệnh truy tìm khẩn cấp được phát đi toàn quốc đối với Trần Thị Ngọc Ánh (26 tuổi) và con trai Khang (10 tháng tuổi). Các tổ công tác rà soát bến xe Bắc–Nam, đầu mối giao thông và khu vực tập trung dân nhập cư.

    Một tài xế xe khách hãng Sao Việt khai nhận: có một người phụ nữ ôm con nhỏ lên xe lúc rạng sáng 15/4, chỉ mang theo túi xách nhỏ, nói muốn vé đi Sài Gòn. Manh mối dẫn tới TP. HCM, nơi Ánh có thể ẩn náu.

    Tại Nam Định, mẹ ruột Ánh, bà Lê Thị Hồng, khai rằng chiều 14/4, Ánh ôm con về khóc kể bị bố chồng sỉ nhục, hắt hủi, bị ép chọn giữa chồng và cha mẹ. “Nó nói không sống nổi nữa, muốn tất cả cùng chết,” bà nghẹn ngào. Trong nhà bà Hồng, lực lượng công an tìm thấy vỏ chai thuốc trừ sâu mang nhãn “Diệt Côn”; phân tích cho thấy chất độc trong chai trùng khớp với chất trong thi thể các nạn nhân.


    Phần 5: Vỏ Bọc Ở Sài Gòn

    Ở TP. HCM, trong một con hẻm quận Bình Thạnh, cô gái tên Minh Anh làm phụ việc cho quán phở bình dân. Nhân viên quán cho cô một góc nhỏ để tá túc. Mỗi ngày, cô dậy sớm đi làm, chăm con. Không ai biết rằng Minh Anh chính là Trần Thị Ngọc Ánh đang bị truy nã.

    Ai cũng quen nhìn cô như người lặng lẽ, không liên lạc với ai. Sau gần một tuần truy tìm, trinh sát phát hiện khuôn mặt cô giống hình trong lệnh truy nã. Khi đến quán, họ thấy cô đang rửa bát, bên cạnh là nôi nhỏ nơi đứa bé ngủ.

    Trưa 22/4, khi quán vắng, trinh sát ập vào phòng trọ phía sau. Ánh đang ngủ cùng con, bị bắt giữ không chống cự. Một nữ trinh sát ôm lấy đứa bé trước khi áp giải Ánh lên xe.


    Phần 6: Lời Thú Tội – Vực Thẳm Của Định Kiến và Phẫn Uất

    Tại phòng thẩm vấn Công an tỉnh Bắc Ninh, Ánh ban đầu chối tội: “Tôi chỉ đưa con đi chơi…” Nhưng trước bằng chứng không thể chối cãi – lời khai của mẹ, vỏ chai thuốc, xét nghiệm hóa chất – cô gục đầu và thừa nhận: “Là tôi… tôi đã làm tất cả…”

    Cô kể từ khi quá khứ làm nhân viên tiếp thị trong quán bar bị lộ, mọi ánh mắt gièm pha, sỉ nhục đã đè nặng lên cô. Ông Hùng liên tục sỉ nhục cô và ép Tuấn ly hôn. Bị tổn thương sâu sắc, cô quyết định hành động tàn khốc.

    Trong ngày 14/4, sau trận cãi vã, ông Hùng tát Ánh và đuổi cô ra khỏi nhà, tuyên bố từ mặt nếu Tuấn không bỏ cô. Bị tổn thương, ôm con về nhà mẹ đẻ, Ánh dùng chai thuốc trừ sâu trong kho của mẹ để trả thù. Khi gia đình không đề phòng, cô bỏ chất độc vào nồi canh và đĩa rau. Cô giả vờ ăn rồi bỏ trốn cùng con trong đêm.


    Phần 7: Phiên Tòa – Công Lý và Nỗi Đau

    Phiên tòa xét xử Ánh diễn ra vào tháng 8/2025, thu hút đông người. Trước vành móng ngựa, Ánh gầy gò, im lặng cúi đầu, thừa nhận tội lỗi. Hội đồng xét xử đánh giá hành vi của Ánh đặc biệt nghiêm trọng — giết chết ba người, trong đó có chồng — với phương thức tàn nhẫn, mất hết tính người. Cô bị tuyên án tử hình theo Điều 123 Bộ luật Hình sự.

    Khán phòng lặng đi khi bản án được đọc. Tiếng khóc của người thân vang lên. Ánh đứng im, như thể cái chết đã được định đoạt từ đêm cô bỏ chất độc vào mâm cơm. Bản án không chỉ là sự trừng phạt luật pháp, mà còn là bản án lương tâm đeo đuổi cô cả cuộc đời.


    Phần 8: Bài Học Từ Thảm Kịch

    Câu chuyện thảm án gia đình ông Hùng là lời cảnh tỉnh về sự hủy diệt của định kiến xã hội và sự thiếu thấu hiểu. Quá khứ của Ánh dù không hoàn hảo, không đáng bị phán xét đến mức cô mất tất cả. Những lời sỉ nhục, ánh mắt khinh miệt từ gia đình và cộng đồng đã đẩy cô đến đường cùng, biến một người mẹ thành kẻ thủ ác.

    Nhưng việc của Ánh là không thể tha thứ: cô cướp đi mạng sống của những người thân yêu nhất. Kể từ đó, Bắc Ninh đã bắt đầu thay đổi: các chiến dịch nâng cao nhận thức về định kiến và sức khỏe tâm lý được tổ chức. Người dân được khuyến khích đối thoại, thấu hiểu hơn là phán xét.

    Một quỹ từ thiện mang tên Đỗ Minh Tuấn được thành lập để hỗ trợ các gia đình khó khăn – như cách biến nỗi đau thành ý nghĩa. Dòng sông Cầu vẫn lặng lẽ trôi, mang theo ký ức và nỗi đau. Thảm án ở thôn Hòa Bình là bài học đắt giá: chỉ có yêu thương, cảm thông và lòng bao dung mới có thể ngăn chặn

  • Kết đắng cho người chồng nhất quyết bỏ vợ con chạy theo bồ già

    Kết đắng cho người chồng nhất quyết bỏ vợ con chạy theo bồ già

    Một ngày, chồng tôi thú nhận anh ta yêu người phụ nữ đã có chồng, có con, lại lớn hơn 4 tuổi rất say đắm.

    Tôi nhận được cú sốc lớn năm tôi 31 tuổi. Chồng tôi lúc đó đã gần 40. Anh ở đỉnh cao của sự nghiệp với tiền bạc, quyền lực đủ cả.

    Ảnh: Shutterstock
    Tôi biết anh từng ngoại tình với nhiều cô gái trẻ nhưng chẳng hiểu sao người phụ nữ mà sống chết chồng tôi cũng chẳng thể dứt ra được lại đã có chồng, con và lớn hơn đến 4 tuổi. Người ta nói, trong tình yêu, tuổi tác không quan trọng nhưng lần đó “khẩu vị” của chồng tôi hơi khác thường.

    Biết chuyện họ cặp kè qua lại với nhau, tôi cũng choáng váng lắm. Thậm chí, khi tôi hẹn gặp nói chuyện lịch sự, bồ già của chồng còn lớn tiếng nói rằng sẽ sẵn sàng từ bỏ gia đình, con cái vì tình yêu. “Tôi thà từ bỏ tất cả chứ không thể từ bỏ anh Dương (chồng tôi). Chúng tôi tuy là 2 thể xác nhưng chung 1 tâm hồn. Tình cảm của chúng tôi bây giờ, 1 từ tình yêu không thể miêu tả được hết đâu”.

    Cuộc nói chuyện khiến tôi cảm thấy “con giáp thứ 13” trơ trẽn vô cùng. Tới khi về nhà, ngồi lại thẳng thắn với chồng tôi, anh ta cũng chung một câu trả lời: “Dù cô ấy có thế nào, anh vẫn yêu cô ấy. Anh không muốn quay đầu lại nữa. Cô ấy giờ là của anh rồi. Rồi em sẽ hiểu tất cả”.

    Nghe từng câu nói, tôi lại thêm một lần đau. Những tưởng chồng tôi sẽ chẳng dám bỏ vợ, bỏ con để chạy theo tình già, ấy vậy mà thái độ của anh ta kiên quyết đến lạ thường.

    Thất bại trong việc níu kéo chồng, tôi nén nước mắt chấp nhận thua cuộc. Tôi giành quyền nuôi 2 đứa con. Ngày đi, chồng tôi mang theo tất cả những gì thuộc về anh ấy, bỏ lại căn nhà trống vắng, không còn đọng lại chút hơi ấm. Trước khi rời khỏi, anh ta còn nói: “Nếu có thể, anh xin em hãy quên tất cả những ký ức mà chúng ta từng có với nhau để sống 1 cuộc sống tốt hơn”.

    Tôi đứng trước hiên nhà, nhìn bóng chồng dần biến mất trong chiếc xe hơi đã đợi sẵn. Tôi ôm lấy 2 con vào lòng: “Đừng lo, có mẹ ở đây rồi. Tất cả đều ổn cả”.

    Sau khi ly hôn, chồng tôi mau chóng thuê nhà, làm đám cưới với vợ mới. Những tưởng rũ bỏ tất cả vì tình yêu thì hạnh phúc, nào ngờ cuộc tình của họ cũng chẳng kéo dài được bao lâu.

    Vài tháng mặn nồng qua đi, chồng cũ của tôi nhanh chóng chán nản vợ 2. Anh ta vẫn “chứng nào, tật nấy” cặp kè với các cô gái non tơ bên ngoài. Không ít lần, người vợ 2 đã chính thức ra mặt đánh ghen. Chuyện chị ta thuê vài vệ sĩ đến dằn mặt các cô bồ khác cũng là đề tài khiến nhiều người thân quen bàn tán xôn xao.

    Một năm sau đó, tôi được biết chồng cũ và vợ hai của anh ta đã sống ly thân. Tình già sau một thời gian đã chán ngán cảnh anh ta thường xuyên bồ bịch nên muốn quay lại với gia đình. Mặc dù không được sự đồng ý từ người chồng trước, nhưng chị ta vẫn lấy cớ nhớ nhung, muốn chăm sóc các con để quay lại.

    Còn chồng cũ của tôi, sau một thời gian dài chẳng thèm liên hệ với vợ con, bỗng một ngày gọi điện hỏi thăm nhưng tôi chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện. Những lần tiếp đó, anh ta liên hệ, tôi không nhấc máy. Chắc vì quá cô đơn, nên anh ta cần tìm hơi ấm của gia đình, tiếc thay lòng tôi đã quá nguội lạnh. Nhớ đến khi xưa, anh ta hùng hổ bỏ đi, không quay đầu nhìn mẹ con tôi lấy một lần, tôi lại mỉm cười chua chát.

  • Đêm cuối ở quán Hương Đêm, chị Mai kéo tôi vào phòng VIP và nói nhỏ: ‘Nếu mai tao không còn ở đây nữa, đừng tìm

    Đêm cuối ở quán Hương Đêm, chị Mai kéo tôi vào phòng VIP và nói nhỏ: ‘Nếu mai tao không còn ở đây nữa, đừng tìm

    Quán Hương Đêm nằm ở ven quốc lộ 13 – đoạn giáp giữa thị trấn Phú Lâm và xã Tân Dực.
    Ban ngày chỉ là căn nhà cấp bốn với tấm biển cũ kỹ, nhưng về đêm lại sáng rực ánh đèn đỏ, tiếng nhạc xập xình, tiếng cười nói nhòe trong khói thuốc.

    Tôi – Hằng, làm ở đây đã gần một năm. Quán có 6 “chị em”, trong đó chị Mai là người nổi tiếng nhất – vừa đẹp, vừa khôn khéo, khách quen ai cũng chỉ đòi gặp chị.
    Không ai biết chị đến từ đâu, chỉ biết mỗi tháng chị đều gửi đi một phong bì dày cho ai đó tên “Tú” ở Bình Dương.


    Tối hôm đó là đêm thứ bảy, khách đông nghịt.
    Khoảng gần 1h sáng, khi tôi đang dọn bàn thì chị Mai bước ra khỏi phòng VIP, gương mặt chị trắng bệch, môi run run.
    Chị kéo tôi lại, nói nhỏ, hơi thở khét mùi rượu nhưng ánh mắt rất tỉnh:

    “Hằng… mai tao có chuyện phải đi xa. Nếu mai tao không còn ở đây nữa, đừng tìm tao… nhớ đấy.”

    Tôi cười gượng:

    “Đi xa đâu chị, mai chủ nhật mà, khách quen toàn hẹn chị mà.”

    Chị không nói gì, chỉ siết chặt tay tôi – lạnh buốt, rồi bỏ lên phòng trên gác.


    3h đêm.
    Trời mưa lớn.
    Tôi vẫn còn thức vì phải dọn lại quầy bar. Giữa tiếng sấm, tôi nghe thấy tiếng kéo ghế từ trên gác, rồi một tiếng rơi “rầm” như có vật gì đổ xuống.

    Tôi chạy lên.
    Cánh cửa phòng chị Mai hé mở.
    Trong ánh đèn mờ, chị Mai đang ngồi trên ghế, tóc buông rũ, trước mặt là ly rượu đổ ngang và tờ giấy trắng viết nguệch ngoạc:

    “Xin lỗi… đừng để nó tìm thấy con.”

    Tôi hoảng hốt lao đến, nhưng vừa chạm vào người chị, đèn vụt tắt.
    Một giây sau, cửa bật mở – một người đàn ông mặc áo mưa đen đứng sừng sững ngoài hiên, nước chảy tong tong. Hắn nhìn tôi, rồi liếc xuống chị Mai.
    Không nói lời nào, hắn giật mạnh tờ giấy, nhét vào túi, rồi bỏ đi trong mưa.


    Sáng hôm sau, chị Mai biến mất.
    Phòng chị trống trơn, vali, quần áo, điện thoại – tất cả đều gone. Quán Hương Đêm đóng cửa 3 ngày liền vì “sự cố nội bộ”.
    Chủ quán – bà Phượng – chỉ nói gọn:

    “Chị Mai về quê rồi. Đừng hỏi nữa.”

    Nhưng ai cũng biết, chị không có quê.
    Cái địa chỉ trong hồ sơ xin việc trước đây là giả, số chứng minh là của người đã chết từ 3 năm trước.


    Ba tuần sau, công an đến quán.
    Họ hỏi về chị Mai, nói rằng một xác phụ nữ vừa được phát hiện trôi dạt ở bờ kênh khu công nghiệp Bình Dương.
    Trên cổ có đeo một sợi dây chuyền chạm chữ “T”.
    Và trong túi áo, có mảnh giấy ướt nhòe dòng chữ:

    “Xin lỗi… đừng để nó tìm thấy con.”

    Câu chữ ấy khiến tôi lạnh sống lưng.


    Ba tháng sau, khi quán Hương Đêm bị dỡ để xây khu đô thị, tôi đến dọn đồ, thấy dưới gầm cầu thang cũ có một hộp sắt rỉ, bên trong là tấm hình cũ chụp chị Mai với một đứa bé trai chừng 5 tuổi – đeo sợi dây chuyền chữ “T”.

    Mặt thằng bé giống hệt người đàn ông mặc áo mưa đêm đó.


    Họ nói chị Mai là “gái quán”, là “đàn bà tội lỗi”.
    Nhưng đến khi hiểu ra mọi chuyện – chị chỉ là người mẹ trốn chạy khỏi kẻ đã giết chồng mình và tìm cách bảo vệ con – thì đã quá muộn.
    Tôi vẫn còn nhớ như in, buổi tối cuối cùng ấy…
    Trước khi bước lên phòng, chị Mai ngoái lại cười, nói nhỏ:

    “Hằng, nếu mai tao không còn ở đây nữa… thì coi như chưa từng có tao nhé.”

    Và kể từ đó, quán Hương Đêm chẳng bao giờ mở lại nữa.

  • Lấy chồng già, vợ trẻ s/ợ quá nên ngủ trước, sáng tỉnh dậy kinh hãi vì điều ông ta làm với cô trong đêm

    Lấy chồng già, vợ trẻ s/ợ quá nên ngủ trước, sáng tỉnh dậy kinh hãi vì điều ông ta làm với cô trong đêm

    Nga lớn lên trong một gia đình nghèo vùng ven. Ba mẹ mất sớm, cô sống với bà ngoại. Học hết lớp 9, Nga nghỉ học, theo người ta vào Sài Gòn làm công nhân. Cuộc đời cô gói gọn trong những ca làm 12 tiếng, cơm hộp nguội lạnh, phòng trọ ẩm mốc và vài bộ quần áo rẻ tiền.

    Năm 22 tuổi, Nga quen ông Hữu qua mai mối. Ông hơn cô gần 40 tuổi, góa vợ, có một con trai đang định cư nước ngoài. Người ta bảo ông già nhưng có tiền, nhà mặt tiền mấy căn, chỉ cần cô đồng ý, ông sẽ lo cho bà ngoại cô nằm viện, trả hết nợ và mua cho cô xe tay ga.

    Nga do dự. Ông Hữu da nhăn, tóc bạc gần hết, dáng gầy gò nhưng giọng vẫn sang sảng. Lần đầu gặp, ông hỏi thẳng:

    – Cháu có sợ lấy chồng già không?

    Nga không biết trả lời sao, chỉ cười gượng.

    Ngày cưới diễn ra vội vàng. Vài mâm cỗ, vài họ hàng lác đác, bạn bè cô không ai được mời vì cô xấu hổ. Đêm tân hôn, Nga ngồi trên giường, tay run run. Cô sợ đêm đó. Cô sợ ông Hữu sẽ chạm vào người mình, sợ thứ mùi thuốc xoa bóp và hơi thở già nua.

    Khi ông Hữu bước vào phòng, tắt đèn, Nga giả vờ ngủ. Cô nằm co người, kéo chăn kín tới cổ, tim đập thình thịch, mong ông đừng động vào mình. Cô nghe tiếng ông thở dài, tiếng giường lún xuống khi ông nằm bên cạnh. Nhưng rồi… không có gì xảy ra. Ông không chạm vào cô. Nga dần thiếp đi trong cơn sợ hãi và mệt mỏi.

    Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cô quay sang tìm thì giật mình kinh hãi. Ông Hữu không nằm trên giường. Ông đang ngồi bệt dưới nền gạch, người run rẩy, mặt tái nhợt, mắt nhắm nghiền, tay vẫn cầm cuốn sổ nhỏ. Trên sổ ghi chi chít những câu chữ lộn xộn: “Xin lỗi. Tôi không thể. Xin lỗi.”

    Nga sợ đến mức không dám bước xuống giường. Cô gọi ông, ông không trả lời. Cô chạy ra phòng khách gọi người giúp việc. Họ vội gọi xe cấp cứu.

    Khi bác sĩ đến, ông Hữu vẫn còn thở nhưng yếu. Ông bị đột quỵ nhẹ trong đêm. Bác sĩ bảo nếu không phát hiện kịp, ông có thể ra đi. Nga vừa sợ vừa thương. Trong đầu cô cứ vang lên những câu ông viết: “Xin lỗi…”

    Ông Hữu nằm viện hai tuần. Nga vào chăm. Lần đầu tiên, cô thấy ông yếu đuối đến vậy. Ông nắm tay cô, giọng run run:

    – Tôi xin lỗi. Tôi biết cô sợ… Tôi không muốn làm cô sợ thêm.

    Nga không biết trả lời thế nào. Cô thấy cay mắt.

    Những ngày sau đó, ông xuất viện, trở về nhà. Ông không đụng vào cô. Ông chỉ hỏi cô thích ăn gì, muốn mua quần áo mới không, rồi lẳng lặng ra ngoài ngồi đọc báo.

    Một đêm, Nga dậy đi vệ sinh, thấy đèn phòng khách còn sáng. Cô bước ra, nhìn thấy ông Hữu đang ngồi cầm khung ảnh, trong ảnh là một người phụ nữ trung niên mỉm cười hiền hậu. Ông khóc. Vai ông run lên. Ông thì thầm:

    – Bà ơi, tôi xin lỗi…

    Nga không dám bước tới. Cô quay lại giường, trùm chăn kín đầu, nước mắt chảy xuống gối.

    Từ hôm đó, cô thay đổi cách nhìn về ông. Ông không phải người chồng cô mong muốn, nhưng cũng không phải kẻ biến thái hay độc ác. Ông chỉ là một người già cô đơn, cần hơi ấm của ai đó bên cạnh.

    Một buổi sáng, ông gọi cô ra phòng khách. Trên bàn là tờ giấy sang tên căn nhà nhỏ cho cô. Ông nói:

    – Tôi muốn lo cho cô sau này, phòng khi tôi không còn.

    Nga không biết nên vui hay buồn. Cô nhận giấy, cúi đầu cảm ơn. Ông chỉ cười nhạt, đôi mắt đầy mệt mỏi.

    Đêm đó, cô tự nguyện nằm sát ông. Lần đầu tiên cô không giả vờ ngủ. Ông khẽ vuốt tóc cô, giọng lạc đi:

    – Cảm ơn cô.

    Sáng hôm sau, Nga tỉnh dậy. Bên cạnh, ông Hữu đã ra đi trong giấc ngủ. Khuôn mặt ông bình yên. Cô bật khóc nức nở. Người chồng già mà cô từng sợ hãi ấy, cuối cùng cũng chỉ là một con người, thèm khát tình thương, thèm khát sự an ủi trước khi nhắm mắt.

  • Chào tất cả mọi người!

    Cảm ơn vì đã sử dụng WordPress. Đây là bài viết đầu tiên của bạn. Sửa hoặc xóa nó, và bắt đầu bài viết của bạn nhé!