Danh mục: Chưa phân loại

  • Tiết lộ bất ngờ về trọng tài khiến tuyển nữ Việt Nam mất oan bàn thắng


    (Dân trí) – Trọng tài biên người Lào Phutsavan Chanthavong là người có kinh nghiệm làm việc lâu năm. Đáng tiếc, bà lại mắc sai lầm nghiêm trọng, khiến tuyển nữ Việt Nam mất oan bàn thắng trước Philippines.

    Phút 30 ở trận chung kết SEA Games 33, Bích Thùy đã đưa bóng vào lưới Philippines sau đường chuyền của Vạn Sự. Mặc dù vậy, trọng tài biên Phutsavan Chanthavong đã phất cờ báo việt vị. Pha quay chậm cho thấy Bích Thùy vẫn đứng thấp hơn khá nhiều so với hàng thủ đối phương. Nếu có VAR ở tình huống này, chắc chắn tuyển nữ Việt Nam đã được công nhận bàn thắng.

    Trọng tài Phutsavan Chanthavong là tâm điểm sau trận đấu khi từ chối bàn thắng hợp lệ của tuyển nữ Việt Nam (Ảnh: Mạnh Quân).

    Sau trận đấu, người hâm mộ Việt Nam tỏ ra rất bất bình vì quyết định của trọng tài biên Phutsavan Chanthavong. Họ cho rằng nếu bàn thắng của Bích Thùy được công nhận thì đội tuyển nữ Việt Nam có thể đã giành HCV SEA Games.

    Điều đáng nói, trọng tài Phutsavan Chanthavong không phải người mới vào nghề. Bà là người có kinh nghiệm dày dạn. Trong hồ sơ, bà là nữ trọng tài đầu tiên của Lào được Liên đoàn bóng đá châu Á (AFC) lựa chọn tham gia điều hành nhiều giải bóng đá nữ như vòng chung kết U20 nữ châu Á 2024, môn bóng đá nữ ở ASIAD 2024. Ngoài ra, bà còn điều khiển nhiều trận đấu ở các giải bóng đá nữ Đông Nam Á.

    Bà Phutsavan Chanthavong từng khởi đầu sự nghiệp thể thao với vai trò vận động viên điền kinh. Tuy nhiên, sau này, bà được đào tạo trở thành trọng tài bóng đá. Tới năm 2019, nữ trọng tài này được cấp chứng nhận trợ lý trọng tài FIFA, đánh dấu cột mốc quan trọng trong sự nghiệp cầm còi chuyên nghiệp.

    Sau trận đấu, trang Facebook của trọng tài người Lào đã bị tấn công. Nhiều cổ động viên đã thả “phẫn nộ” trong các bài viết gần đây của bà.

    Nỗi buồn của Nguyễn Thị Thu khi đá hỏng quả phạt đền quyết định (Ảnh: Anh Khoa).

    Phát biểu sau trận đấu, HLV Mai Đức Chung cho biết: “Chúng ta có thể thấy các cầu thủ nữ Việt Nam chơi tốt. Các cầu thủ đã ngăn cản những pha bóng bổng vốn là miếng đánh chủ đạo của Philippines. Hơn nữa, chúng ta có bàn thắng lại không được công nhận.

    Đây là lần thứ hai chúng tôi gặp bất lợi trước quyết định của trọng tài, trước cùng một đối thủ là Philippines. Ngay cả phía Thái Lan cũng phải đến chia buồn với chúng tôi. Họ nói không hiểu sao mà trọng tài lại không công nhận bàn thắng đó.

    Đương nhiên chúng tôi buồn vì thất bại, nhưng chúng ta phải biết đứng dậy. Trong bóng đá sẽ có lúc thắng, lúc thua. Quan trọng, tuyển nữ Việt Nam đã chơi ở tâm thế ngạo nghễ, không bị lép vế. Tôi hài lòng với tinh thần của các học trò. Tuy nhiên, công tác trọng tài đã ảnh hưởng đến trận đấu và thành tích thi đấu của cả đội”.

    Xem SEA Games 33, sát cánh cùng Đoàn Thể thao Việt Nam, trọn vẹn nhất trên FPT Play, tại: http://fptplay.vn

  • Chia đều 2 tỷ tiền tiết kiệm cho 3 đứa con trai, mỗi đứa 600 còn thừa 2 vợ chồng tôi để dưỡng già, vậy mà các con ào ào ý kiến, tỵ lạnh nhau từng chút 1 vì hoàn cảnh chúng không giống nhau

    Ở làng Đông Hòa, vợ chồng ông Quân và bà Lựu sống cả đời tiết kiệm.
    Căn nhà mái ngói rêu phong, góc sân lúc nào cũng có mấy chậu hoa mười giờ nở bung giữa nắng.
    Hai ông bà không giàu, nhưng cũng chẳng nghèo — cả đời làm lụng dành được 2 tỷ tiền tiết kiệm để dưỡng già.

    Ông Quân vốn nghĩ, tuổi xế chiều rồi, chia bớt cho các con đỡ phải nghĩ ngợi.
    Ông họp cả nhà, nói nhẹ như không:

    “Bố mẹ tính rồi. Có 2 tỷ, chia cho 3 đứa con mỗi đứa 600 triệu, bố mẹ giữ lại 200 triệu phòng ốm đau.”

    Tưởng nói thế là yên chuyện.
    Ai ngờ, cuộc chiến bắt đầu.

    Thằng cả – anh Hùng, giáo viên, đứng dậy phản đối đầu tiên:

    “Con cả, lo giỗ chạp, hương khói, sao lại chia bằng nhau được? Phải hơn chứ!”

    Thằng thứ hai – anh Hải, chạy xe công nghệ, đập bàn:

    “Anh sướng nhất nhà, con cái học hành, nhà cửa đàng hoàng, giờ còn đòi hơn nữa à?”

    Thằng út – anh Dũng, mới mất việc, cúi đầu nhưng giọng cứng:

    “Bố mẹ thương ai thì cho người đó. Con chẳng cần tiền, chỉ cần công bằng.”

    Căn nhà nhỏ biến thành chợ cãi vã.
    Bà Lựu ngồi run run, nước mắt rơi lúc nào chẳng hay.
    Ông Quân nhìn quanh, lắc đầu:

    “Các anh em ruột mà ăn nói như kẻ thù. Đúng là bạc như vôi!”

    Ba đứa con bỏ về, mặt hầm hầm, ai cũng ấm ức.
    Đêm đó, ông Quân và bà Lựu thức trắng.
    Sáng hôm sau, hai người lặng lẽ lên ngân hàng.

    Một tuần sau, ông gọi cả ba về, giọng bình tĩnh lạ thường:

    “Tiền bố mẹ chia xong rồi. Giờ đọc cho mà nghe.”

    Ông mở cuốn sổ tiết kiệm mới, đặt trước mặt ba con trai.
    Phần người nào cũng ghi bằng chữ rõ ràng:

    “Người thụ hưởng: Viện dưỡng lão Hạnh Phúc.”

    Ba anh em nhìn nhau sững sờ.
    Ông Quân nói tiếp, giọng nặng như đá:

    “Bố mẹ chia đều rồi đấy. 2 tỷ gửi vào viện dưỡng lão.
    Sau này ai thương thì về thăm, ai bận thì khỏi.
    Còn hương khói, đất cát — để ông bà tự lo.”

    Không ai nói thêm được lời nào.
    Cả ba cúi đầu, chỉ nghe tiếng đồng hồ tích tắc lạnh lẽo.
    Chiều hôm ấy, ông bà Quân dắt nhau ra hiên, ngồi ngắm nắng vàng rơi xuống sân.
    Bà Lựu thở dài, nói nhỏ:

    “Tiền giữ được, nhưng tình người… mất rồi, ông ạ.”

  • Vợ kȇu ƌau ƌầu rồι пgủ, пgừпg tҺở cҺồпg kҺȏпg Ьιết: 1 kιểu ƌau ƌầu cầп vào vιệп cҺứ ƌừпg ƌι пgủ

    Vừa mới cưới chưa ᵭược 1 ngày nhưng người vợ ᵭã mãi mãi ra ᵭi vì xuất huyḗt não, ᵭể ʟại nỗi ᵭau vȏ tận cho chṑng.

    Nhiḕu người hẳn cũng ᵭã biḗt vḕ căn bệnh xuất huyḗt não. Đȃy ʟà căn bệnh cực ⱪỳ nguy hiểm, xảy ra ⱪhi máu tràn vào mȏ não và gȃy tổn thương não. Tình trạng này ʟàm tăng áp ʟực ʟên các mȏ xung quanh, cuṓi cùng phá hủy hḗt các tḗ bào não và gȃy vỡ mạch não.

    Một trong những dấu hiệu của bệnh này ʟà ᵭau ᵭầu. Nḗu thấy có triệu chứng ᵭau ᵭầu bất thường, tuyệt ᵭṓi phải cảnh giác. Đừng như trường hợp của người phụ nữ dưới ᵭȃy:

    Theo ᵭó, cȏ gái tên Siti Saraf Ismail và chú rể Mohamad Amirul Akmal Mohd Aziz (ᵭḕu 25 tuổi), ở Malaysia. Họ tổ chức ᵭám cưới vào ʟúc 11h (giờ ᵭịa phương) ngày 27/10. Đḗn 3h sáng hȏm sau thì cȏ Siti Saraf gọi chṑng dậy và than ʟà bị ᵭau ᵭầu.

    Theo chia sẻ của anh chṑng, sau ⱪhi ⱪêu ᵭau ᵭầu vợ anh ᵭi ngủ trở ʟại và dường như vẫn ngủ rất ngon vào buổi sáng sau ⱪhi anh thức dậy. Thḗ nhưng, một ʟúc sau, gia ᵭình họ phát hiện cȏ Siti có biểu hiện ⱪhó thở. Anh Amirul ʟập tức gọi xe cấp cứu ᵭể ᵭưa vợ ᵭḗn bệnh viện vào ʟúc 12 giờ.

    Nhưng ᵭiḕu ᵭáng buṑn ʟà các bác sĩ ⱪhȏng thể cứu sṓng cȏ Siti Saraf và cȏ ᵭược tuyên bṓ ra ᵭi vào ʟúc 12 giờ 30 phút. Theo ⱪḗt quả ⱪhám nghiệm, nguyên nhȃn sự ra ᵭi của người vợ ʟà do bệnh nhȃn bị xuất huyḗt ở phía não phải.

    Anh Amirul ⱪể: Một trong những ʟời cuṓi cùng vợ anh nói sau hȏn ʟễ ʟà: “Anh yêu, chúng ta ᵭã ⱪḗt hȏn rṑi, anh phải ʟuȏn chăm sóc các thành viên trong gia ᵭình mình nhé”.

    6

    Cȃu chuyện của vợ chṑng anh Amirul cũng ⱪhiḗn Bộ trưởng Giao thȏng Vận tải Wee Ka Siong chú ý. Ông ᵭã chia buṑn với anh Amirul trên Facebook hȏm 27-10 với nội dung như sau: “Cȏ Siti Saraf ʟà 1 nhȃn viên của Sở Giao thȏng Đường bộ Putrajaya. Tȏi càng ᵭau ʟòng hơn ⱪhi biḗt cȏ ấy chỉ vừa ⱪḗt hȏn với anh Amirul. Tȏi mong anh Amirul và gia ᵭình anh có thể vững vàng trong nghịch cảnh này. Cầu mong ʟinh hṑn cȏ Siti Saraf ᵭược phù hộ”.

    Thực tḗ nhiḕu người ra ᵭi vì xuất huyḗt não vì ⱪhȏng nhận biḗt sớm. Triệu chứng dễ nhầm ʟẫn vì ᵭḕu xuất phát từ cơn ᵭau ᵭầu. Tuy nhiên, vẫn có một sṓ cách giúp bạn phȃn biệt cơn ᵭau ᵭầu nguy hiểm, ʟúc ᵭó cần ᵭḗn viện ngay chứ ᵭừng ᵭi ngủ.

    Xuất huyḗt não ⱪhởi phát rất ᵭột ngột và dữ dội, có thể ngay sau ʟúc gắng sức vḕ tȃm ʟý và thể ʟực hoặc trong ʟúc ᵭang ʟàm việc, sinh hoạt bình thường, thậm chí căn bệnh bộc phát ngay trong giấc ngủ hay ⱪhi vừa thức dậy. Một sṓ dấu hiệu nhận biḗt bệnh như sau:

    – Bỗng nhiên cảm thấy nhức ᵭầu dữ dội, bủn rủn chȃn tay và ngã chúi xuṓng một bên hoặc bị tê ʟiệt một cánh tay, một bên chȃn.

    – Khȏng nói ᵭược, nói ⱪhȏng rõ tiḗng, mặt méo xệch, miệng cũng méo.

    – Cơ thể vã mṑ hȏi, tiểu tiện ⱪhȏng tự chủ, nhịp thở ⱪhȏng ᵭḕu, rṓi ʟoạn nhịp tim và huyḗt áp, sṓt.

    – Rṓi ʟoạn vḕ nuṓt như nuṓt ⱪhó, nuṓt dễ bị sặc, ⱪhȏng nhai ᵭược.

    – Trí nhớ giảm sút nhanh chóng, hay quên hoặc quên hoàn toàn mọi thứ nhanh chóng..

    – Buṑn nȏn, ói mửa

    – Mất tỉnh táo, hȏn mê

    – Có vấn ᵭḕ vḕ tầm nhìn ở một hoặc cả hai mắt.

    Nguyên nhȃn dẫn tới nguy cơ xuất huyḗt não cao

    –  Bị chấn thương sọ não

    – Tăng huyḗt áp: Huyḗt áp cao ⱪéo dài ʟàm tổn thương thành mạch máu, ʟȃu dần có thể gȃy giãn nở, rò rỉ máu trong mạch hoặc vỡ mạch máu.

    – Xơ vữa ᵭộng mạch: Mỡ máu cao, ᵭặc biệt ʟà cholesterol xấu tạo thành mảng bám trên thành mạch cũng ⱪhiḗn mạch bị tổn thương và rò rỉ máu.

    – Dị dạng ᵭộng tĩnh mạch não: Các trường hợp xuất huyḗt não do bất thường cấu trúc giữa các ᵭoạn nṓi ᵭộng mạch và tĩnh mạch có thể cần phẫu thuật ʟoại bỏ.

    – Cục máu ᵭȏng: Mạch máu não xuất hiện các cục máu ᵭȏng, gȃy tổn thương thành mạch và ʟà một trong những nguyên nhȃn dẫn ᵭḗn xuất huyḗt não.

    – Thoái hóa mạch máu não dạng bột: Trong các thành ᵭộng mạch não tích tụ Protein Amyloid tích tụ, dẫn ᵭḗn thoái hóa mạch máu.

    – Khṓi ᴜ não: Khṓi ᴜ não ᵭè ʟên các mȏ não và mạch máu gȃy vỡ và chảy máu.

  • Chồng vượt cả nghìn cây số vào tận Sài Gòn đốn Giáng sinh cùng bồ, vợ b::ầu 9 tháng âm thầm làm đúng 1 việc

    Hà Nội những ngày cuối tháng 12 lạnh cắt da cắt thịt. Tôi vác chiếc bụng bầu vượt mặt, nặng nề di chuyển trong căn biệt thự rộng lớn nhưng vắng lặng. Đêm Giáng sinh, nhà nhà người người quây quần bên nhau, còn tôi chỉ có một mình. Chồng tôi – Tuấn, đã bay đi “công tác đột xuất” từ sáng sớm hôm qua. Anh nói dự án ở Đà Nẵng gặp sự cố, cần anh vào giải quyết gấp. Anh hôn lên trán tôi, dặn dò: “Em ở nhà ngoan, chịu khó vài hôm, xong việc anh về ngay. Nhớ giữ gìn sức khỏe cho con”.

    Tôi đã tin anh, cho đến khi iPad của anh (để quên ở nhà) đồng bộ hóa hình ảnh từ điện thoại. Không phải Đà Nẵng. Là Sài Gòn. Và không phải công trường đầy bụi bặm. Là một khách sạn rực rỡ ánh đèn. Trong bức ảnh vừa được tải lên iCloud, Tuấn đang nâng ly rượu vang, tay kia ôm eo một cô gái trẻ măng, mặc chiếc váy đỏ xẻ sâu hun hút. Cô ta chính là “thư ký mới” mà Tuấn hay kể. Nụ cười của họ rạng rỡ, hạnh phúc đến mức chói mắt.

    Hóa ra, anh vượt hơn một nghìn cây số, bỏ mặc người vợ mang thai 9 tháng sắp sinh để vào tận Sài Gòn đón Giáng sinh cùng nhân tình. Anh sợ ở Hà Nội dễ bị bắt gặp, nên đã kỳ công thiết kế một chuyến đi xa hoa để chiều lòng người đẹp. Tim tôi thắt lại, đau đớn như có ai bóp nghẹt. Cơn đau không chỉ ở lồng ngực mà còn lan xuống bụng dưới. Con tôi dường như cũng cảm nhận được sự uất ức của mẹ nên đạp mạnh liên hồi.

    Tôi muốn gọi điện, muốn gào lên chửi bới, muốn tung hê tất cả lên mạng xã hội. Nhưng tôi dừng lại. Tôi là con dâu do chính mẹ chồng chọn, là người vợ tào khang đi cùng anh từ lúc tay trắng. Nếu tôi làm ầm ĩ lúc này, tôi chỉ là một người đàn bà ghen tuông điên loạn trong mắt thiên hạ, còn ả bồ kia sẽ đắc ý vì chọc tức được tôi.

    Tôi hít sâu, lau nước mắt, rồi cầm điện thoại gọi cho một người duy nhất: Mẹ chồng tôi – bà Lan. “Mẹ à, con gửi mẹ xem vài tấm ảnh. Tuấn không đi Đà Nẵng, anh ấy đang ở Sài Gòn với cô thư ký. Con đau bụng quá, chắc sắp sinh rồi…” Đầu dây bên kia im lặng mất vài giây, rồi giọng bà Lan vang lên, lạnh lùng nhưng đầy uy lực: “Con bình tĩnh, gọi tài xế đưa vào viện ngay. Mẹ đến đó với con. Còn thằng Tuấn và con ranh kia, cứ để chúng nó vui vẻ nốt đêm nay. Mẹ sẽ dạy cho chúng nó biết thế nào là lễ độ”.

    Tại Sài Gòn, Tuấn đang ngất ngây trong men say tình ái. Nhi – cô bồ nhõng nhẽo: “Anh yêu, cái túi H.M kia đẹp quá, em muốn nó là quà Noel cơ”. Tuấn cười hào phóng: “Chuyện nhỏ, em thích là được. Thẻ anh không thiếu tiền”. Họ kéo nhau vào store sang trọng. Tuấn rút chiếc thẻ đen quyền lực ra, tự tin đưa cho nhân viên.

    “Xin lỗi anh, thẻ bị từ chối ạ”. Cô nhân viên ái ngại nói. Tuấn nhíu mày: “Em thử lại đi, chắc máy lỗi, hạn mức thẻ này cả tỷ bạc”“Dạ em thử 3 lần rồi, báo thẻ bị khóa ạ”. Tuấn toát mồ hôi, vội rút cái thẻ khác. “Thẻ này cũng bị khóa ạ”. Tất cả các tài khoản ngân hàng, thẻ tín dụng của Tuấn đồng loạt bị đóng băng không rõ lý do. Nhi đứng bên cạnh, mặt sầm lại, bĩu môi: “Anh đùa em à? Đã không có tiền còn bày đặt sĩ diện”. Giữa trung tâm thương mại đông đúc, Tuấn muối mặt không biết chui vào đâu.

    Đúng lúc đó, điện thoại Tuấn đổ chuông. Là mẹ. “Mẹ, sao thẻ con bị khóa hết vậy? Con đang tiếp khách quan trọng…”. Giọng bà Lan đanh thép vang lên qua loa ngoài: “Tao khóa đấy. Tao khóa để mày không dùng tiền của vợ con mày đi nuôi gái. Vợ mày đang đẻ trong viện, mày có 2 tiếng để lết xác về đây ký giấy tờ. Nếu không, ngày mai cái ghế Giám đốc của mày sẽ có người khác ngồi”.

    Tuấn chết lặng. Nhi nghe thấy hai chữ “bị khóa” và “vợ đẻ”, liền buông tay Tuấn ra, lạnh lùng quay lưng: “Tưởng đại gia thế nào, hóa ra là thằng bám váy mẹ. Bye nhé, tôi không rảnh chơi với kẻ trắng tay”. Sáng hôm sau, Tuấn hớt hải chạy vào bệnh viện Phụ sản Hà Nội, bộ quần áo hàng hiệu xộc xệch, mặt mũi phờ phạc sau chuyến bay đêm gấp gáp.

    Trong phòng hồi sức vip, tôi đang nằm nghỉ, bên cạnh là đứa con trai kháu khỉnh vừa chào đời. Bà Lan ngồi ghế sô pha, thần thái sang trọng, tay cầm một tập hồ sơ: “Vợ… con… anh về rồi…” Tuấn định lao đến ôm tôi. “Đứng lại!” Bà Lan quát lên. “Đừng đụng vào con dâu và cháu tao bằng cái đôi tay dơ bẩn đấy”.

    Tuấn quỳ sụp xuống: “Mẹ, con sai rồi. Con chỉ lỡ vui chơi qua đường thôi. Thư ơi tha lỗi cho anh…”. Bà Lan ném tập hồ sơ xuống trước mặt Tuấn. “Mày ký đi. Đây là giấy chuyển nhượng toàn bộ cổ phần công ty sang tên cho thằng bé mới sinh, do cái Thư đứng tên giám hộ. Căn nhà hiện tại và chiếc xe mày đang đi cũng sang tên cho cái Thư hết. Tao đã làm việc với luật sư rồi”“Mẹ… mẹ làm vậy thì con còn gì nữa?” Tuấn lắp bắp.

    “Mày còn cái mạng là may rồi. 5 năm trước mày khởi nghiệp vốn là của tao và của nhà cái Thư. Mày giỏi giang thì tự ra đời mà kiếm tiền nuôi bồ. Còn tài sản này là để nuôi cháu tao và bù đắp cho con dâu tao. Từ nay, mày chỉ là nhân viên làm thuê trong công ty, lương ba cọc ba đồng, xem con nào theo mày”.

    Tôi nhìn chồng, ánh mắt không còn tình yêu, chỉ còn sự thương hại. Tôi nói khẽ: “Anh Tuấn ạ, em không đánh ghen vì em sợ bẩn tay. Nhưng em có mẹ, và mẹ thì không bao giờ để em thiệt thòi. Anh ký đi, rồi chúng ta nói chuyện ly hôn sau”. Tuấn cầm bút, tay run lẩy bẩy, đặt bút ký vào bản án chấm dứt cuộc đời “công tử bột” của mình. Anh ta mất tất cả: vợ đẹp, con khôn, gia sản và cả cô bồ trẻ đẹp – người đã block anh ngay khi biết anh rỗng túi.

    Đêm Giáng sinh năm đó là đêm lạnh nhất với Tuấn, nhưng lại là đêm ấm áp nhất với tôi. Vì tôi biết, dù mất chồng, tôi vẫn lãi một đứa con và có một người mẹ chồng tuyệt vời nhất thế gian.

  • 22 năm ở vậy nuôi con cho người yêu c;ũ. Nào ngờ, một cái quay lưng của con trai vào ngày tốt nghiệp đã khiến người đàn ông bật kh óc

    Hai mươi hai năm trước, trong một buổi chiều mưa lất phất, căn phòng trọ ẩm thấp nơi Hùng trú ngụ chỉ vang tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường rỉ sét. Anh ngồi thất thần trước bàn, gương mặt hốc hác sau chuỗi ngày dài bươn chải mà vẫn trắng tay. Tất cả vốn liếng lao theo vụ làm ăn thất bại, để lại trên vai anh một món nợ chồng chất. Bạn bè dần rời bỏ, họ hàng xa lánh, ngay cả ánh mắt hàng xóm cũng trở nên dè bỉu. Hùng nghĩ cuộc đời mình có lẽ chấm hết ở tuổi ba mươi.

    Cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Thảo – người anh từng yêu, từng hứa hẹn một tương lai, nay đứng trước mặt anh. Trong vòng tay cô là một đứa bé đỏ hỏn, tiếng khóc yếu ớt át cả tiếng mưa ngoài hiên. Gương mặt Thảo nhợt nhạt, ánh mắt mệt mỏi xen chút lạnh lùng. “Con anh đấy… Em không thể nuôi. Nếu anh không nhận, em để nó lại rồi đi.”

    Hùng chết lặng, tim như ngừng đập. Anh không kịp hỏi tại sao, không kịp hiểu điều gì đang xảy ra. Mọi thứ đến quá nhanh, như một vết dao cứa thẳng vào vết thương chưa lành. Anh nhìn đứa bé nhỏ nhoi, bàn tay co quắp run rẩy. “Thảo… em nói gì vậy? Sao lại…” – giọng anh nghẹn lại, nhưng Thảo đã xoay người bỏ đi.

    Tiếng khóc của đứa trẻ khiến Hùng không thể bỏ mặc. Anh bế nó lên, cảm nhận hơi ấm mỏng manh đang run rẩy trong vòng tay. Một dòng cảm xúc kỳ lạ tràn qua: vừa sợ hãi vừa thương xót, vừa nghi ngờ vừa bất lực. Anh thì thầm, mắt ươn ướt: “Con đừng sợ… Bố ở đây.” Câu nói bật ra như một lời hứa anh không thể rút lại.

    Từ ngày đó, Hùng bước vào hành trình làm cha đầy chông gai. Anh chạy đủ nghề vặt: phụ hồ, xe ôm, bốc vác chợ đêm. Mỗi đồng tiền nhặt nhạnh đều dành cho sữa, cho tã, cho thuốc khi con sốt. Đêm đến, anh ngồi bên chiếc nôi tự đóng, canh từng hơi thở của đứa trẻ. Có những hôm kiệt sức, anh vẫn cắn răng dỗ dành, ru con ngủ bằng giọng hát nghẹn ngào.

    Đứa bé ấy, anh đặt tên là Khải – hy vọng một ngày nó sẽ vững vàng, kiên định như ý nghĩa cái tên. Khi Khải chập chững tập đi, căn phòng trọ ẩm thấp vang lên tiếng cười đầu tiên sau nhiều năm u ám. “Bố ơi!” – giọng lơ lớ của con khiến Hùng nghẹn họng, rơi nước mắt ngay giữa ban ngày. Anh ôm con, cảm thấy mình có lý do để tiếp tục sống. Những ngày khó khăn không còn chỉ là gánh nặng, mà là thước đo tình yêu.

    Khi Khải lên sáu, nó bắt đầu hỏi về mẹ. Hùng lúng túng, bàn tay run run vuốt tóc con. “Mẹ con… ở rất xa. Một ngày nào đó, mẹ sẽ quay về.” Khải mở to mắt, ngây thơ tin tưởng, nhoẻn cười rồi ôm chặt lấy bố. Lời nói dối nhỏ ấy trở thành cái bóng đeo bám Hùng suốt hơn hai thập kỷ.

    Năm tháng trôi, Khải lớn lên nhanh hơn cả tưởng tượng. Cậu thông minh, ham học, luôn đạt thành tích xuất sắc ở trường. Hùng nhìn con trưởng thành, lòng vừa hãnh diện vừa xót xa. “Nó giỏi thế này… mẹ nó có biết không?” – ý nghĩ ấy đôi lần hiện lên rồi bị anh gạt đi. Anh sợ, nhắc đến cái tên ấy chỉ làm tim mình thêm rỉ máu.

    Ngày Khải nhận giấy báo trúng tuyển thủ khoa ngành Xây dựng, Hùng lặng lẽ ngồi ở góc bếp nhìn con nhảy cẫng vì vui mừng. Cậu ôm ông thật chặt: “Bố! Con làm được rồi!” Hùng cười, mắt long lanh: “Ừ, con giỏi lắm. Con làm được điều bố chưa từng làm.” Trong sâu thẳm, anh biết giấc mơ dang dở đời mình đã được nối dài trong con.

    Ngày lễ tốt nghiệp, sân trường rộn rã tiếng vỗ tay, Khải trong bộ áo choàng cử nhân đứng giữa ánh sáng rực rỡ. Hùng mặc chiếc áo sơ mi cũ kỹ, tay cầm bó hoa hướng dương, nép mình ở cuối hội trường. Tim ông đập thình thịch, vừa tự hào vừa hồi hộp. Khi bước lên trao hoa, ông run rẩy, miệng chỉ lắp bắp: “Chúc mừng con…” Nhưng khoảnh khắc ấy bất ngờ bị xé toạc.

    Một người phụ nữ xuất hiện – dáng vẻ sang trọng, bước đi chậm rãi, ánh mắt đầy kìm nén. Đó là Thảo. Sau hơn hai mươi năm, bà quay lại, tiến thẳng đến chỗ Khải. Giọng bà nghẹn ngào: “Khải… mẹ đây.” Hội trường như nín lặng, tất cả ánh nhìn đều hướng về phía ba người.

    Hùng đứng sững, bó hoa trên tay rơi xuống đất. Ông lắp bắp: “Bà… bà đến làm gì?” Gương mặt ông đỏ bừng, vừa tức giận vừa hoang mang. Thảo nhìn thẳng vào Khải, nước mắt rơi: “Mẹ không muốn con nghĩ mình bị bỏ rơi. Mẹ chỉ muốn con biết… mẹ vẫn còn đây.” Khải ngơ ngác, trái tim đập loạn nhịp.

    Trong ánh mắt của hàng trăm người, Khải hít một hơi thật sâu. Cậu nhìn người phụ nữ kia, rồi quay sang nhìn người đàn ông gầy gò, mái tóc đã bạc đi vì thời gian. Giọng Khải vang lên dứt khoát: “Cô sinh ra tôi, nhưng người nuôi tôi, dạy tôi, lo từng bữa ăn từng giấc ngủ… đang đứng ở kia. Con không cần ai khác là mẹ. Bố là đủ rồi.” Lời nói khiến hội trường bùng lên những tiếng xì xào xúc động.

    Thảo đứng chết lặng, bàn tay rơi thõng xuống. Nước mắt bà tuôn ào ạt, nhưng không còn cách nào níu giữ. Hùng không kìm được, ôm chặt lấy con trai, khóc nấc: “Con… con không biết bố hạnh phúc thế nào đâu.” Khải mỉm cười trong nước mắt: “Bố, chúng ta về thôi.” Tiếng vỗ tay vang lên, nhưng với họ, chỉ có sự im lặng thiêng liêng.

    Nửa năm sau, Khải bất ngờ đồng ý gặp lại Thảo. Quán cà phê vắng khách, ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt tiều tụy của bà. Không còn vẻ sang trọng, chỉ còn đôi mắt đỏ hoe và đôi tay run rẩy. “Mẹ không muốn biện minh, chỉ xin một cơ hội để làm lại.” Bà đặt trước mặt Khải một tấm ảnh siêu âm đã ngả màu, giọng lạc đi: “Mẹ đã từng mong con hơn tất cả mọi thứ.”

    Khải nhìn tấm ảnh, lòng dâng trào cảm xúc hỗn độn. Hình ảnh bà mẹ ruột trước mặt chồng chéo với ký ức cha tần tảo suốt bao năm. Cậu trầm giọng: “Chúng ta có thể bắt đầu lại. Nhưng chỉ như hai người bạn mới quen. Con cần thời gian.” Lời nói khiến Thảo òa khóc, đôi mắt ánh lên tia hy vọng mong manh.

    Về đến nhà, Khải kể lại với cha. Hùng im lặng rất lâu, rồi khẽ cười buồn: “Ai có mặt trong đời con là do con chọn. Dù là mẹ ruột… hay bố.” Khải siết chặt bàn tay nhăn nheo của ông: “Bố là người duy nhất con không cần lựa chọn. Vì bố là tất cả của con.” Hùng gật đầu, giọt nước mắt lăn dài.

    Một đêm, Khải bất chợt hỏi: “Bố… nếu một ngày ai đó nói con không phải con ruột của bố, thì bố…” Hùng mỉm cười hiền: “Bố từng nghĩ đến chứ. Không giấy tờ, không bằng chứng, làm sao chắc được? Nhưng có những điều không cần chứng minh.” Ông dừng lại, giọng chắc nịch: “Dù con không phải máu mủ, bố vẫn chọn con. Bằng mọi cách.”

    Khải sững người, rồi mỉm cười trong nước mắt. Cậu ôm chặt lấy ông, cảm thấy trái tim mình trọn vẹn. Hai con người – một già, một trẻ – như hai thân cây đã quấn lấy nhau bằng rễ sâu không gì tách nổi. Máu mủ chỉ là chi tiết nhỏ nhoi. Tình yêu và sự hy sinh suốt 22 năm mới chính là sợi dây máu thịt.

    Khi ánh nắng ban mai tràn qua ô cửa, Khải biết rõ: cuộc đời có thể thay đổi, nhưng sẽ luôn có một vòng tay không bao giờ buông – vòng tay của người cha đã chọn yêu thương mình từ giây phút đầu tiên.

  • Con trai tôi mua nhà tiền 3 tỷ rồi đón bố mẹ vợ tới sống cùng, một hôm tôi lên chơi đúng giờ cơm tối, con trai liền to tiếng

    Nguyễn Văn Tâm, 68 tuổi, sống ở một làng ven sông Lam. Ngày nào cũng vậy: sáng tưới luống rau, trưa pha ấm chè, chiều ngồi đan rọ gà nhìn lũ trẻ thả diều. Vợ mất sớm, ông gà trống nuôi con trai là Khôi học hành nên người. Ông không tái hôn, cặm cụi từng đồng gửi ra Hà Nội cho con. Ước một điều giản dị: “Nó có nhà ở thủ đô, cưới được vợ hiền — thế là mãn nguyện.”

    Mười lăm năm bươn chải, Khôi thành kỹ sư. Cưới Linh, giáo viên mẫu giáo. Hai vợ chồng vừa mua căn hộ 3 tỷ ở Nam Từ Liêm. Hôm gọi về khoe, ông Tâm cười mà nước mắt giàn giụa. Ông xách cái túi vải bạc màu: vài bắp ngô nếp, mấy quả bưởi quê, một hũ mắm tép — bảo “lúc nào rảnh bố sẽ ra thăm”.

    Hôm ấy, ông chẳng báo trước. Ông nghĩ: “Con mình — máu mủ — cần chi khách sáo.”

    5 giờ 50 chiều, cửa kính tự động ngoài sảnh chung cư hắt bóng ông già lóng ngóng. Bác bảo vệ hỏi:
    – Cụ vào tòa nào ạ?
    – Tòa B… cháu Khôi nhà tôi tầng 18.

    Intercom reo. Giọng Khôi ồn ào lẫn tiếng bát đũa:
    – Ai đấy?
    – Bố này! Bố vừa lên Hà Nội, bố ghé thăm.

    Khoảnh khắc im lặng. Rồi một câu cộc lốc:
    – Bố lên sao không gọi trước? Giờ cơm rồi, bọn con đang bận!

    Ông Tâm ngắc ngứ:
    – Bố… tiện đường… mang ít quà quê…
    Đầu dây khựng lại. Tiếng Linh vọng mỏng tang:
    – Mở đi, anh. Mở cho xong.

    Cửa mở. Linh đứng trong, trang điểm nhẹ, áo ngủ lụa màu ngà. Bên bàn ăn, hai người nữa: bố mẹ vợ của Khôi, mới ra ở cùng “để tiện trông cháu sau này”. Họ ngước nhìn ông một lượt rồi cúi xuống bát. Mâm cơm đã dọn. Chỗ của ông? Một bát sứ trắng để trơ bên mép bàn.

    Khôi gượng gạo:
    – Bố vào đi. Nhưng mà lần sau bố gọi trước, để con sắp xếp, chứ… nhà chật.

    Ông Tâm cười xòa, giơ túi quà:
    – Bưởi vườn nhà đấy. Với mắm tép…
    Mẹ Linh nhíu mày:
    – Ở chung cư kín, mùi mắm… cũng hơi…
    Linh cười nhạt:
    – Để con bọc lại mang xuống hầm rác.

    Bữa cơm chìm trong tiếng muỗng chạm bát khô khốc. Bố vợ Khôi kể về suất đầu tư nhà trọ “mua xong cho thuê, lời lắm”. Linh hỏi chồng:
    – Lát nữa anh nhớ dặn bố đừng bày quà quê linh tinh lên ban công. Camera bắt đấy.
    Khôi:
    – Ừ.

    Ông Tâm ngồi lọt thỏm, bỗng thấy nồi canh ngót như mặn hơn. Ông gật lia lịa:
    – Ờ, ờ… bố biết rồi…

    Đêm ấy, ông được trải tấm đệm mỏng ngoài phòng khách. “Con chịu khó nhé bố, giường kín người rồi,” Khôi nói. Ông xua tay, “bố ngủ đâu chả được”.

    2. 1 giờ 57 — tiếng thì thầm sau cánh cửa

    Lạ nhà, ông không ngủ nổi. Gần 2 giờ sáng, ông khát nước, lò dò qua trước phòng vợ chồng Khôi. Cánh cửa khép hờ. Tiếng nói vọng ra, mảnh như sợi dây căng:

    Linh (thì thầm):
    – Em nói rồi, bố anh kiểu quê mùa, tự nhiên xách mắm xách bưởi đến giờ cơm… mất điểm. Ở đây ai người ta thế!

    Khôi (mệt mỏi):
    – Ừ… mai anh bảo bố về. Mẹ em ở đây còn phải sắp xếp chỗ. Nhà này có mỗi hai phòng.

    Mẹ Linh (lấn lên):
    – Cậu phải tế nhị. Bảo khéo khéo: “Bố bận việc đồng áng, cuối tuần con về thăm.” À với lại… cái mảnh đất hương hỏa nghe nói mặt đường to lắm, đúng không? Nếu cậu khéo, nhờ bố sang tên sớm, vợ chồng cậu mới xoay được tiền trả nốt ngân hàng. Đừng để lâu, nhỡ đổi ý.

    Khôi (im một nhịp):
    – Ừ… để con tính.

    Linh (cười khẩy):
    – Em không muốn sau này bố anh lù lù ra ở luôn đây đâu, ảnh hưởng hết kế hoạch của em. Mẹ còn tính mở tiệm dưới sảnh. Cần vốn.

    Một tiếng “rắc” nho nhỏ: ông Tâm giật mình, tay siết chặt thành ghế. Mồ hôi lạnh rịn lưng. Ông lùi lại, chậm như bóng, quay về chỗ đệm trải dưới sàn. Thở khẽ. Mắt mở trừng trong bóng tối.

    3. Chuyến xe sớm và cú điện thoại

    5 giờ sáng. Ông gấp gọn chăn, buộc lại túi vải. Không đánh thức ai. Ông đi nhẹ như mèo, luồn qua hành lang, bấm thang máy. Sảnh vắng. Bác bảo vệ đêm ngáp dài, vẫn kịp chào:
    – Cụ về sớm thế ạ?
    – Ừ, việc đồng áng…

    Xe khách rời bến, sương Hà Nội ôm kín ô cửa. Ông áp trán lên kính, thấy mắt cay. Điện thoại rung.

    Khôi:
    – Bố đang ở đâu? Sao bố đi không nói gì?
    Ông Tâm:
    – Bố về rồi.
    Khôi (ngập ngừng):
    – Bố… giận con à? Hôm qua con… bực việc công ty. Tối nay con qua đón bố lại Hà Nội đi ăn phở…

    Ông im lặng. Rồi đột ngột đổi giọng, vừa chậm vừa chắc:
    – Bố định bàn chuyện đất. Mảnh hương hỏa ngoài mặt đường. Bố già rồi, muốn sang tên sớm cho đứa biết giữ nếp nhà.

    Bên kia, một nhịp thinh lặng. Rồi Khôi nói nhanh hơn, ấm hơn thường ngày:
    – Bố để con lo! Con sẽ sửa sang lại nhà từ đường, bố không phải vất vả nữa. Với lại… sang tên giờ hợp lý, vợ chồng con đang cần thêm vốn trả ngân hàng…

    Ông gật đầu, ừ hử mấy tiếng, cúp máy. Bàn tay trên đùi nắm lại, chậm rãi. Ông đã hiểu.

    4. “Giấy tờ hôm nào bố con mình làm”

    Hai tuần sau. Khôi gọi liên hồi. Ông không nhấc. Đến khi Khôi về quê, ông mới nhẩn nha pha ấm trà.

    – Bố, hôm trước bố bảo chuyện đất… con sắp xếp rồi, mai ra phường làm giấy tờ? – Khôi cười, ánh mắt phập phồng mong đợi.
    – Ờ, giấy tờ hôm nào bố con mình làm. – Ông rót trà, giọng đều. – Nhưng trước đó… bố muốn nghe con nói thật: con tính với mảnh đất ấy làm gì?

    Khôi chớp mắt, nhìn quanh.
    – Thì… đất để đấy… thờ cúng… rồi sau này con tính…
    Ông đặt chén xuống đĩa, tiếng sứ chạm nhau khẽ mà sắc:
    – Đừng dối. Con tính bán đi trả nợ ngân hàng, phải không?

    Khôi sững lại. Ông Tâm nhìn thẳng:
    – Đêm hôm ấy… bố nghe hết. “Bố lù lù ra ở luôn”, “mất điểm”, “sang tên sớm”… Con nói hay người khác nói — bố không phân biệt nữa. Nhưng bố nghe con im lặng.

    Khôi tím mặt, giọng nhỏ đi:
    – Con… xin lỗi. Con bị cuốn theo. Vợ con… mẹ vợ con… ai cũng nói. Con sợ bố lên ở chung…
    – Bố đã xin ở chung bao giờ? – Ông cắt lời. – Bố chỉ muốn gõ cửa nhìn con, ăn bữa cơm không bị coi là phiền.

    Khôi cúi gằm, bàn tay xoắn vào nhau.

    Chiều đó, Linh và bố mẹ cô cũng về quê “giải thích”. Căn bếp nhà ông Tâm thơm mùi cá kho, canh chua bắp chuối, rau rừng chấm mắm tép. Mẹ Linh nhìn hũ mắm, vẫn nhăn mặt theo thói quen, nhưng cố cười:
    – Dạ, con xin lỗi… hôm ấy con lỡ lời. Đô thị phức tạp nên bọn con…

    Ông Tâm xới cơm, không nhìn ai:
    – Người ta lỡ lời khi bất ngờ. Còn chuyện tính toán thì không gọi là lỡ.

    Linh nuốt nước bọt, hạ giọng:
    – Bố đừng hiểu lầm. Con…
    – Bố không giận. – Ông nói chậm, nhưng dứt. – Bố chỉ rút kinh nghiệm: già rồi, đi đâu phải gọi trước. Còn đất… bố sẽ giao cho người biết “gọi trước” với tổ tiên mỗi mồng một, ngày rằm.

    Khôi ngước lên, hoảng hốt:
    – Bố!

    Ông rút trong túi ra tập giấy tờ:
    – Đất đã sang tên cho Thắng – con anh cả của bố. Nó không giàu, nhưng ba năm nay chưa sót ngày thắp hương. Nó sang sửa lại nhà từ đường, bố thấy an lòng.

    Không khí đông cứng. Mẹ Linh tái mặt. Linh cắn môi. Khôi đứng dậy, đổ sập xuống ghế, mắt đỏ hoe:
    – Con… con đã sai.

    Ông Tâm thở dài. Giọng bỗng mềm lại:
    – Sai thì sửa. Bố không cần đất, cũng chẳng cần ở chung. Bố cần con trai của bố – thằng Khôi biết đỡ tay cho bố xách túi, biết đặt thêm một cái bát khi bố đến nhà. Đến cái bát mà con cũng… quên.

    Tối hôm đó, Khôi ở lại. Anh theo ông ra hiên, lặng lẽ thay bóng đèn, xếp lại đống rọ gà. Ông nhìn, không nói. Trước khi ngủ, Khôi lấy điện thoại, xoá mấy tin nhắn Linh催 giục “thuyết phục bố đổi lại”. Anh gõ một tin nhắn dài cho vợ: “Ngày mai chưa về. Anh ở quê với bố.”

    Sáng hôm sau, ông Tâm dậy từ 4 giờ. Khôi đã pha sẵn ấm chè.
    – Bố, cho con làm lại từ đầu. – Khôi nói, không quanh co. – Con sẽ mua thêm bát, gọi bố lên ăn cơm, gọi trước. Con không cần đất, con… cần bố.

    Ông khẽ gật, quay vào nhà, rút một phong bì mỏng, đưa con:
    – Đây là bản di chúc mới. Đất đã sang tên Thắng. Nhưng… bố lập một khoản nhỏ để giữ hương hàng tháng – đứng tên con. Điều kiện: mỗi tháng con tự tay về quê một lần, thắp hương, ăn bữa cơm với bố. Không xong, bố nhờ pháp lý chuyển luôn cho nhà Thắng.

    Khôi ôm lấy ông, bật khóc như đứa trẻ. Ngoài sân, gió sông Lam thổi tan mùi hương trà nóng. Một con diều giấy từ bãi bên kia khẽ vút lên cao.

    Ở tầng 18 xa xôi, Linh đứng tựa cửa kính, nhìn thành phố loang sáng. Cô nhắn cho mẹ: “Mẹ ạ, chắc con phải học lại cách gọi trước – không phải với bảo vệ hay intercom, mà với lương tâm.”

    Còn ông Tâm, trưa ấy ngồi bên hiên, chậm rãi ăn bát cơm chan canh rau. Ông không còn đau vì một câu “bố lên sao không nói trước”. Ông mỉm cười: từ nay, mỗi tháng sẽ có một tiếng gõ cửa đúng hẹn. Và lần này, người gõ cửa đã học cách mở cửa lòng mình.

  • Cả họ nhà trai b:ỏ về giữa lễ cưới vì phát hiện bố mẹ cô dâu “nhà làm nghề nh/ặt rá/c

    Dưới ánh nắng vàng rực của một buổi sáng mùa thu, làng quê nhỏ ven sông rộn ràng hẳn lên bởi đám cưới của Hương và Nam. Hương, cô gái xinh đẹp với nụ cười sáng như ánh trăng rằm, là niềm tự hào của cả làng. Nam, chàng trai thành đạt từ thành phố, đã phải lòng Hương từ lần đầu gặp gỡ tại một hội chợ quê. Hôm nay, ngày cưới của họ được tổ chức tại sân nhà Hương, nơi được trang hoàng lộng lẫy với hoa tươi, lụa đỏ và những chiếc đèn lồng lung linh.

    Gia đình nhà trai, dẫn đầu bởi ông bà Tâm – bố mẹ Nam, đến từ sớm với đoàn xe hơi bóng loáng. Họ ăn mặc sang trọng, ánh mắt đầy tự hào khi nhìn con trai mình kết hôn với một cô gái quê mộc mạc nhưng nổi tiếng đảm đang. Tuy nhiên, đằng sau những nụ cười lịch sự, vài ánh mắt nhà trai thoáng chút kiêu kỳ, như thể họ đang đánh giá mọi thứ xung quanh. Dân làng chẳng để tâm, bởi ai cũng biết nhà Hương tuy nghèo nhưng sống nghĩa tình, và Hương là viên ngọc quý của cả vùng.

    Lễ cưới diễn ra trong không khí vui vẻ. Tiếng nhạc rộn ràng, tiếng cười nói vang vọng, và những lời chúc phúc tràn ngập không gian. Hương trong bộ áo dài trắng tinh khôi, nắm tay Nam, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. Nhưng không ai ngờ rằng, chỉ trong vài giờ nữa, cả họ nhà trai sẽ bỏ về giữa chừng, để lại một bí mật kinh hoàng khiến tất cả chết lặng.

    Khi nghi thức rước dâu vừa kết thúc, mọi người quây quần quanh những mâm cỗ thịnh soạn. Bỗng nhiên, bà Tâm, mẹ Nam, đứng dậy, giọng nói sắc lạnh vang lên giữa đám đông đang cười nói:

    “Thưa bà con, tôi có chuyện cần nói.”

    Không khí bỗng chốc im bặt. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía bà. Bà Tâm đưa tay chỉ về phía ông Hùng, cha Hương, đang đứng lặng lẽ ở góc sân. Ông Hùng là một người đàn ông gầy gò, khuôn mặt khắc khổ nhưng luôn nở nụ cười hiền lành. Hôm nay, ông mặc bộ vest cũ kỹ, có lẽ là bộ đồ duy nhất ông có để dự đám cưới con gái.

    “Tôi vừa được biết,” bà Tâm tiếp tục, giọng đầy khinh miệt, “rằng gia đình cô dâu đây, nhà ông Hùng, làm nghề nhặt rác! Nhặt rác, bà con ạ! Nhà tôi không thể chấp nhận một thông gia như vậy! Một gia đình tử tế, có học thức, làm sao có thể chung sống với những người… như thế?”

    Tiếng xì xào nổi lên. Một vài người nhà trai gật gù, tỏ vẻ đồng tình. Hương đứng sững, đôi mắt mở to, bàn tay nắm chặt lấy áo dài. Nam vội nắm tay cô, nhưng ánh mắt anh cũng lộ rõ sự bối rối. Anh quay sang mẹ mình, giọng run run: “Mẹ, chuyện này… mẹ nghe ai nói vậy?”

    Bà Tâm hừ lạnh, đưa ra một tấm ảnh từ điện thoại. Đó là hình ảnh ông Hùng, trong bộ đồ bảo hộ cũ nát, đang đẩy một chiếc xe rác đầy ắp trên đường làng. “Còn cần ai nói nữa? Hình này là bằng chứng rõ ràng! Nhà tôi không thể để con trai cưới con gái của một người nhặt rác!”

    Cả sân cưới lặng đi. Mẹ Hương, bà Lan, đứng bật dậy, nước mắt lăn dài trên má. “Bà nói gì cũng được, nhưng đừng xúc phạm chồng tôi! Ông ấy làm việc đó để nuôi con ăn học, để Hương được như ngày hôm nay!”

    Nhưng bà Tâm không dừng lại. Bà quay sang ông Tâm, giọng cương quyết: “Mình ơi, gọi cả họ nhà ta về. Đám cưới này không thể tiếp tục!”

    Một vài người nhà trai bắt đầu đứng dậy, lẩm bẩm rời khỏi sân. Dân làng nhìn nhau, không ai dám lên tiếng. Hương ôm mặt, khóc nức nở. Nam đứng giữa lằn ranh, một bên là gia đình mình, một bên là người con gái anh yêu. Anh cố nói gì đó, nhưng lời bị nghẹn lại trong cổ họng.

    Đúng lúc ấy, từ xa, tiếng động cơ xe tải vang lên. Một chiếc xe tải cũ kỹ, bốc mùi rác, từ từ tiến vào con đường dẫn đến sân cưới. Mọi người quay lại, kinh ngạc. Trên xe, ông Hùng bước xuống, trên tay cầm một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, bám đầy bụi.

    Ông Hùng bước vào sân, ánh mắt bình thản nhưng đầy kiên định. Ông không nhìn bà Tâm, cũng không nhìn những ánh mắt tò mò hay khinh miệt xung quanh. Ông chỉ nhìn Hương, nở một nụ cười dịu dàng, rồi đặt chiếc hộp gỗ xuống trước mặt mọi người.

    “Bà Tâm,” ông lên tiếng, giọng trầm nhưng vang vọng, “bà nói đúng. Tôi làm nghề nhặt rác. Nhưng bà có biết tại sao tôi làm nghề đó không?”

    Bà Tâm cười khẩy: “Để kiếm tiền chứ gì? Ai chẳng biết!”

    Ông Hùng lắc đầu. “Không chỉ vì tiền. Mời bà, và tất cả mọi người, mở chiếc hộp này ra xem.”

    Cả sân cưới tò mò nhìn chiếc hộp. Nó cũ kỹ, mép gỗ sứt mẻ, nhưng có một sức hút kỳ lạ. Nam, với chút do dự, bước tới mở nắp hộp. Bên trong là một tập tài liệu cũ, vài tấm ảnh đen trắng, và một chiếc huy chương lấp lánh ánh vàng.

    Ông Hùng bắt đầu kể, giọng chậm rãi nhưng đầy sức mạnh: “Ba mươi năm trước, tôi không phải người nhặt rác. Tôi là một kỹ sư, làm việc trong một nhà máy lớn ở thành phố. Nhưng một vụ tai nạn đã cướp đi tất cả – sức khỏe, sự nghiệp, và cả niềm tin của tôi vào cuộc sống. Tôi trở về quê, không một xu dính túi, chỉ có một người vợ và một đứa con gái nhỏ cần nuôi dưỡng.”

    Ông chỉ vào Hương. “Hương là lý do tôi nhặt rác. Tôi không muốn con bé lớn lên trong nghèo đói, không được học hành. Mỗi ngày, tôi đẩy xe rác, nhặt từng mảnh ve chai, để dành từng đồng cho con bé đi học. Nhưng chiếc hộp này không chỉ chứa câu chuyện của tôi.”

    Ông cầm lên tấm huy chương. “Đây là huy chương tôi nhận được khi còn trẻ, vì đã cứu sống mười người trong một vụ cháy nhà máy. Trong số đó, có một người đàn ông tên là Tâm.”

    Bà Tâm giật mình, đôi mắt mở to. Ông Tâm, chồng bà, bước tới, giọng run rẩy: “Ông… ông là người đó?”

    Ông Hùng gật đầu. “Đúng vậy. Tôi đã kéo ông ra khỏi đám cháy, dù chính tôi bị bỏng nặng và mất đi cơ hội làm việc. Nhưng tôi không hối tiếc. Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời lương thiện, và nuôi dạy con gái mình nên người.”

    Cả sân cưới chết lặng. Bà Tâm đứng sững, không nói nên lời. Ông Tâm tiến đến, nắm lấy tay ông Hùng, nước mắt lăn dài. “Tôi chưa bao giờ biết… Tôi nợ ông một mạng sống.”

    Nhưng câu chuyện chưa dừng lại. Ông Hùng lấy từ trong hộp một tờ giấy cũ, đã ngả vàng. “Đây là giấy chứng nhận quyền sử dụng đất. Mảnh đất này, tôi mua từ nhiều năm trước, bằng số tiền tiết kiệm từ nghề nhặt rác. Nó nằm ngay trung tâm thành phố, giờ đây trị giá hàng chục tỷ đồng. Tôi để dành nó cho Hương, để con bé có một cuộc sống tốt hơn.”

    Mọi người há hốc mồm. Ngay cả Hương cũng không biết về mảnh đất này. Cô run rẩy hỏi: “Bố… sao bố không nói với con?”

    Ông Hùng mỉm cười. “Vì bố muốn con yêu một người vì trái tim, chứ không phải vì tiền bạc. Nam, con có yêu Hương vì con bé là chính nó không?”

    Nam nắm chặt tay Hương, giọng chắc chắn: “Con yêu Hương, dù bố mẹ cô ấy làm gì, dù cô ấy có gì. Con xin lỗi vì đã để mẹ làm tổn thương gia đình cô.”

    Bà Tâm cúi đầu, nước mắt rơi. “Tôi… tôi sai rồi. Tôi đã nhìn người qua vẻ bề ngoài, mà không thấy tấm lòng của ông. Xin ông tha thứ.”

    Ông Hùng chỉ cười hiền. “Không có gì phải tha thứ. Hôm nay là ngày vui của con tôi. Tôi chỉ mong mọi người ở lại, cùng chung vui.”

    Đám cưới tiếp tục trong một không khí hoàn toàn khác. Những ánh mắt khinh miệt đã biến mất, thay vào đó là sự kính trọng và cảm động. Bà Tâm đích thân xin lỗi bà Lan, và hai bên gia đình ôm nhau trong nước mắt. Nam và Hương trao nhau lời thề nguyện dưới ánh trăng, trong tiếng vỗ tay của cả làng.

    Chiếc xe tải rác vẫn đỗ ở góc sân, nhưng giờ đây, không ai nhìn nó với ánh mắt kỳ thị nữa. Nó là biểu tượng của sự hy sinh, của tình yêu thương vô bờ mà ông Hùng dành cho con gái mình.

    Khi tiệc cưới kết thúc, Hương chạy đến ôm bố. “Bố ơi, con tự hào vì bố. Con sẽ sống thật tốt, để không phụ lòng bố.”

    Ông Hùng vuốt tóc con, mỉm cười. “Con hạnh phúc, là bố mãn nguyện rồi.”

    Dưới ánh trăng sáng, cả làng chìm trong niềm vui, và câu chuyện về người cha nhặt rác trở thành huyền thoại, được kể lại qua bao thế hệ.

  • Một tin vui với người dân Hà Nội

    Hà Nội triển khai các giải pháp hỗ trợ, bảo vệ người dân trên không gian mạng

    Theo Cổng thông tin điện tử TP. Hà Hội, Thành phố đang triển khai các giải pháp hỗ trợ, bảo vệ người dân trên không gian mạng ở mức cơ bản, tạo lập niềm tin số tới người dân.

    Theo đó, Phó Chủ tịch UBND Thành phố Trương Việt Dũng đã ban hành Kế hoạch số 338/KH-UBND ngày 12/12/2025 về triển khai giải pháp hỗ trợ, bảo vệ người dân trên không gian mạng ở mức cơ bản, tạo lập niềm tin số.

    Kế hoạch nêu rõ: Thành phố đặt mục tiêu 100% hệ thống thông tin giải quyết thủ tục hành chính, hệ thống cung cấp dịch vụ công trực tuyến Thành phố được đánh giá phê duyệt bảo đảm an toàn thông tin, công khai chính sách bảo vệ dữ liệu cá nhân và đáp ứng tiêu chuẩn bảo mật theo quy định.

    Việc này giúp tăng cường niềm tin số bảo vệ người dùng xây dựng một môi trường mạng an toàn, bảo mật đáng tin cậy. Từ đó, quyền lợi của người dân trong sử dụng dịch vụ công trực tuyến được bảo đảm.

    Đồng thời, Hà Nội phấn đấu tối thiểu 85% người dân sử dụng Internet, sử dụng dịch vụ công trực tuyến cung cấp thông tin dữ liệu hồ sơ thủ tục hành chính được trang bị kiến thức, kỹ năng cơ bản về an toàn thông tin, nhận diện và phòng chống lừa đảo trực tuyến.

    Qua đó, góp phần giúp người dân hình thành thói quen, việc sử dụng Internet, dịch vụ công trực tuyến an toàn, lành mạnh, qua đó củng cố nền tảng niềm tin số.

     Nhiều nhiệm vụ và giải pháp được thực hiện

    Để triển khai Kế hoạch, Thành phố yêu cầu thực hiện các nhiệm vụ và giải pháp sau:

    Thứ nhất, bảo vệ người dân và ứng phó nhanh với các rủi ro, sự cố trên không gian mạng: Xây dựng và vận hành Trung tâm phản ứng nhanh về an ninh mạng và lừa đảo của Thành phố (24/7), tích hợp Hotline, Cổng thông tin điện tử và ứng dụng di động để tiếp nhận, xử lý kịp thời các phản ánh, báo cáo lừa đảo của người dân.

    Bảo đảm hoạt động liên tục, có cơ chế tiếp nhận đa kênh, tạo điều kiện để mọi đối tượng đều có thể tiếp cận và báo cáo sự cố kịp thời.

    Xây dựng và triển khai Cơ chế phong tỏa, thu hồi khẩn cấp nhằm kịp thời ngăn chặn, thu hồi tài sản của người dân bị chiếm đoạt do lừa đảo trực tuyến. Đây là giải pháp trọng tâm thể hiện cam kết, sự quyết tâm của Thành phố trong bảo vệ tài sản của người dân, góp phần hình thành mô hình ứng cứu khẩn cấp tài chính số mang tính tiên phong, có khả năng nhân rộng toàn quốc.

    Giám sát, thu thập, phân tích thông tin trên không gian mạng, phát hiện sớm các hành vi vi phạm, lừa đảo, giả mạo, hoặc xâm phạm người dân, tổng hợp và ban hành cảnh báo an ninh mạng.

    Tổ chức diễn tập an ninh mạng và phòng, chống lừa đảo trực tuyến định kỳ hằng năm nhằm nâng cao nhận thức, kỹ năng phản ứng và khả năng phối hợp giữa các cơ quan, tổ chức, doanh nghiệp và người dân.

     - Ảnh 2.

    Hà Nội đang đẩy mạnh giải pháp giúp tăng cường niềm tin số bảo vệ người dùng xây dựng một môi trường mạng an toàn, bảo mật đáng tin cậy

    Thứ hai, tuyên truyền, tập huấn kỹ năng và nâng cao nhận thức: Tổ chức chương trình truyền thông, phổ biến kỹ năng nhận diện lừa đảo, tin giả và bảo vệ dữ liệu cá nhân cho người dân, cán bộ, công chức, viên chức, học sinh, sinh viên và các nhóm đối tượng dễ bị tổn thương.

    Đồng thời, Thành phố tổ chức các chương trình tập huấn trực tiếp và trực tuyến về kỹ năng an toàn thông tin mạng nhằm trang bị kiến thức, kỹ năng cơ bản trong sử dụng Internet, mạng xã hội và các dịch vụ số an toàn, có trách nhiệm.

    Phối hợp các Bộ, ban, ngành tham mưu, xây dựng Đề án Công dân số; nghiên cứu xây dựng bộ tài liệu “Công dân số an toàn” và tiếp tục triển khai, thực hiện Kế hoạch số 138/KH-UBND của UBND Thành phố về triển khai Phong trào Bình dân học vụ số.

    Thứ ba, đảm bảo an toàn thông tin, bảo vệ dữ liệu cá nhân và xây dựng niềm tin số: Tổ chức đánh giá an toàn thông tin định kỳ, thường xuyên đối với hệ thống dịch vụ công, trang/cổng thông tin điện tử, hạ tầng dữ liệu và phần mềm, ứng dụng thuộc phạm vi quản lý của các Sở, ban, ngành, UBND xã, phường.

    Triển khai Hệ thống Trung tâm điều hành an ninh mạng (SOC) Thành phố Hà Nội nhằm tăng cường năng lực giám sát, phát hiện sớm và ứng phó kịp thời với các nguy cơ, sự cố tấn công mạng.

    Theo đó, hệ thống SOC được xây dựng nhằm hình thành nền tảng kỹ thuật hạ tầng an toàn mạng đồng bộ, phục vụ chuyển đổi số toàn diện của Thành phố, bảo vệ dữ liệu, quyền riêng tư của người dân, tạo lập niềm tin số và môi trường mạng an toàn, lành mạnh.

    Thực hiện chứng nhận và gắn “tín nhiệm mạng” cho các hệ thống dịch vụ công, trang/cổng thông tin điện tử, hạ tầng dữ liệu và phần mềm, ứng dụng và nền tảng số thuộc phạm vi quản lý của các Sở, ban, ngành, UBND xã, phường.

  • Vợ tôi có 50 triệu tiền tha:i sả:;n không dùng đến, bảo tặng em chồng đi đ;ẻ cô ấy lại ích kỷ nhất quyết không cho

    TÔI CHỈ MUỐN VỢ ĐƯA 50 TRIỆU CHO EM CHỒNG ĐẺ, NÀO NGỜ CÔ ẤY NÉM RA GIỮA NHÀ 1 THỨ KHIẾN TÔI CHẾT ĐIẾNG…

    Tôi có một em gái ruột, lấy chồng cách đây hơn một năm, giờ sắp sinh con đầu lòng. Kinh tế bên chồng nó không khá giả gì, còn nợ nần đám cưới chưa trả hết, vậy nên khi nghe tin em tôi chuẩn bị sinh, tôi lập tức nghĩ đến chuyện giúp đỡ ít nhiều.

    Nhưng bản thân tôi thì làm công ăn lương, lo đủ ăn đủ mặc đã là cố gắng. Trong đầu chỉ hiện lên một khoản: 50 triệu của vợ tôi.

    Số tiền đó là tiền thừa kế mẹ vợ cho riêng, đứng tên vợ, cô ấy giữ làm “quỹ phòng thân”. Mỗi lần tôi nhắc đến, cô ấy đều gạt đi:

    “Tiền đó để dành cho con sau này, đừng có đụng vào!”

    Nhưng giờ là chuyện máu mủ ruột thịt, em gái tôi sinh nở đâu phải chuyện nhỏ, tôi nói khéo, rồi năn nỉ, thậm chí nổi cáu:

    “Em đừng ích kỷ thế được không? Nó là em ruột anh! Một mình nó bầu bì, không có nổi cái máy hút sữa đàng hoàng, chẳng nhẽ em thấy không thương à?”

    Vợ tôi lạnh lùng đáp:

    “Anh nói như thể em là người dưng nước lã. Nhưng anh nhớ lại xem — từ ngày cưới nhau đến giờ, anh đã từng hỏi xem em cần gì chưa?”

    Tôi gắt:

    “Đây là lúc nói mấy chuyện nhỏ nhặt đấy à? Đưa 50 triệu, có phải là mất tất đâu. Em gái anh cũng là em chồng em!”

    Cô ấy không nói nữa, đứng dậy đi vào phòng. Tôi ngồi ngoài lầm bầm, tức điên, nghĩ không ngờ lấy vợ mà đụng chuyện lại thấy rõ cái lòng dạ đàn bà.

    Một lúc sau, vợ tôi bước ra. Không nói một lời. Tay cầm một chiếc hộp nhỏ, rồi ném mạnh xuống sàn trước mặt tôi.

    “Anh muốn 50 triệu đúng không? Đấy, tự mà lấy!”

    Tôi giật mình, ngó xuống — rồi tá hoả, tay run rẩy khi thấy bên trong không phải tiền, mà là… những tập hồ sơ bệnh án.

    Tôi cúi xuống mở ra từng tờ, đọc mà mắt tối sầm lại.
    Kết quả khám hiếm muộn. Giấy xét nghiệm nội tiết. Phiếu siêu âm tử cung bất thường.
    Ngày tháng ghi trong đó — toàn là thời gian vợ tôi âm thầm đi khám, điều trị… mà không hề nói với tôi nửa lời.

    Và rồi, trang giấy cuối cùng là phiếu báo giá IVF — thụ tinh ống nghiệm. Tổng chi phí ước tính: gần 80 triệu.

    Cô ấy đứng đó, mắt đỏ hoe nhưng giọng cứng như đá:

    “Số tiền đó — là hy vọng duy nhất của em để làm mẹ. Em không tiêu xài gì cho bản thân. Em đã chuẩn bị để tháng sau đi làm IVF.
    Vậy mà anh bảo em ích kỷ?”

    Tôi nghẹn họng, không thốt nổi một lời.

    Chưa dừng lại ở đó, cô ấy đi đến tủ, rút thêm một xấp giấy tờ khác: đơn xin nghỉ việc, thư từ chối hỗ trợ của bố mẹ ruột, và một cuốn sổ tiết kiệm chỉ còn đúng 53 triệu.

    “Em không có ai ngoài anh. Em đã dồn hết hi vọng vào việc này. Nhưng nếu em mà cứ phải nhường hết cho nhà chồng, thì thôi… cứ coi như em không xứng làm vợ.”

    Nói xong cô ấy bước vào phòng, đóng sập cửa. Căn nhà im phăng phắc, chỉ còn tiếng lòng tôi gào thét.

    Tôi — một người chồng, bao lâu nay không thèm hỏi đến nước mắt của vợ.

    Tôi đã gọi cô ấy là ích kỷ — trong khi cô ấy im lặng chịu đau vì một ước mơ nhỏ nhoi: được làm mẹ.

    Tôi nhìn tập hồ sơ bệnh án dưới chân, rồi nhìn sang cánh cửa đóng chặt… Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình quỳ gối không phải vì xin tiền, mà là vì xin tha thứ.

  • Mẹ vợ và con rể bỏ nhà đi, cầm theo hết tiền tiết kiệm chỉ để lại 1 mảnh giấy với 1 lời nhắn ngắn gọn trong két sắt

    Ở một làng ven đô, gia đình ông Tư nổi tiếng hiền lành, làm ăn buôn bán nhỏ. Con gái ông, Lan, vừa tròn 19 tuổi, xinh xắn, ngoan hiền. Sau hơn một năm yêu đương, Lan quyết định kết hôn với Tuấn — chàng trai 20 tuổi, làm thợ sửa xe, tính tình nhanh nhẹn, có phần bồng bột.

    Mẹ của Lan, bà Hồng, mới 40 tuổi nhưng trẻ trung, ăn mặc sành điệu hơn cả con gái. Nhiều người từng đùa “hai mẹ con như chị em”, nhưng trong lòng Lan vẫn tin mẹ là người nghiêm túc, chẳng bao giờ làm điều gì trái với đạo lý.

    Ngày cưới diễn ra rộn ràng. Sau khi cưới, Tuấn về ở chung nhà với gia đình vợ. Mọi chuyện tưởng sẽ yên ấm, cho đến một buổi sáng, Lan thức dậy không thấy mẹ và chồng đâu. Trong nhà, két sắt bị phá khóa, toàn bộ số tiền tiết kiệm của gia đình hơn 600 triệu biến mất.

    Điện thoại của cả hai đều ngoài vùng phủ sóng. Trên bàn bếp, chỉ còn tờ giấy với vài chữ nguệch ngoạc:

    “Xin lỗi, chúng tôi yêu nhau. Đừng tìm.”

    Tin tức lan khắp làng, ai nấy vừa sốc vừa phẫn nộ. Ông Tư từ một người đàn ông điềm đạm trở nên lầm lì, ốm rộc chỉ trong vài tuần. Lan vừa mất chồng, vừa mất mẹ, vừa mất hết của cải — trắng tay ngay ở tuổi 19.

    Nhiều tháng sau, có người bảo thấy bà Hồng và Tuấn mở một quán ăn ở tỉnh khác, sống như vợ chồng. Lan nghe tin, nhưng chỉ cười nhạt:

    “Người đã chọn cách phản bội thì chẳng còn là người thân của mình nữa.”

    Câu chuyện của họ trở thành đề tài bàn tán ở chợ làng suốt nhiều năm — như một lời cảnh tỉnh rằng đôi khi, những cú phản bội đau nhất lại đến từ nơi mình tin tưởng nhất.