Tác giả: admin

  • ình cờ gặp lại chồng cũ trong chuyến du lịch ở Huế, tôi yếu lòng cùng anh có một đêm mặn nồng – News

    Phần 1: Cơn Mưa Cố Đô và Người Cũ

    Huế đón tôi bằng một cơn mưa dầm dề, dai dẳng như muốn rửa trôi cả những phiền muộn mà tôi mang từ Sài Gòn ra. Chuyến công tác kéo dài ba ngày, nhưng thực chất là một cuộc chạy trốn. Tôi chạy trốn khỏi căn nhà trống trải, nơi mà sự cô độc đã bám đầy lên những bức tường sau cuộc ly hôn cách đây ba năm.

    Ba năm. Một khoảng thời gian đủ dài để vết thương liền miệng, nhưng những cơn đau âm ỉ mỗi khi trái gió trở trời thì vẫn còn đó. Tôi là An – một người phụ nữ ba mươi tư tuổi, thành đạt, độc lập, nhưng sâu thẳm bên trong là một tâm hồn đầy vết xước.

    Mười một giờ đêm. Tôi ngồi một mình tại quầy bar của khách sạn, xoay xoay ly Margarita đã tan gần hết đá. Tiếng nhạc Jazz dìu dặt hòa cùng tiếng mưa đập vào cửa kính tạo nên một bản hòa tấu buồn thảm.

    “An? Có phải An không?”

    Một giọng nói trầm ấm, quen thuộc đến mức khiến sống lưng tôi tê dại vang lên từ phía sau. Tôi không dám quay lại ngay. Tôi sợ đó là ảo giác. Giọng nói ấy đã từng là cả thế giới của tôi, từng thì thầm vào tai tôi mỗi sáng, và cũng từng gào vào mặt tôi những lời cay độc nhất vào ngày ra tòa.

    Tôi chậm rãi quay ghế lại. Và rồi, thế giới quanh tôi như ngừng quay.

    Là Phong. Chồng cũ của tôi.

    Phong đứng đó, trong bộ vest màu xanh navy cắt may tỉ mỉ, tay cầm ly rượu vang đỏ. Anh vẫn đẹp trai như ngày nào, thậm chí còn phong độ hơn với vài sợi tóc bạc lấm tấm nơi thái dương và vẻ từng trải hiện rõ trong ánh mắt.

    “Phong… Sao anh lại ở đây?” – Tôi lắp bắp, cố giữ cho giọng mình không run rẩy.

    Phong mỉm cười, nụ cười nửa miệng chết người mà ngày xưa tôi từng mê đắm. Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi, mùi nước hoa gỗ đàn hương thoang thoảng – vẫn là mùi hương cũ.

    “Anh đi gặp đối tác. Trùng hợp thật đấy. Ba năm rồi nhỉ, em trông… mặn mà hơn xưa nhiều.”

    Lời khen xã giao nhưng lại khiến tim tôi lỗi nhịp. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện. Ban đầu là những câu hỏi thăm dè dặt về công việc, sức khỏe. Sau đó, rượu bắt đầu dẫn lối cho những ký ức.

    Phong kể rằng anh đã chuyển ra Hà Nội sống, công việc kinh doanh bất động sản đang rất thuận lợi. Anh nói về những dự án nghìn tỷ, về những chuyến đi châu Âu, về cuộc sống tự do của một người đàn ông độc thân thành đạt.

    “Còn em thì sao? Đã có ai chưa?” – Phong nhìn sâu vào mắt tôi, ánh mắt thiêu đốt.

    Tôi cười chua chát, lắc đầu:

    “Em bận. Với lại… chim sợ cành cong.”

    Phong thở dài, đưa tay ra, những ngón tay thon dài khẽ chạm vào mu bàn tay tôi. Một luồng điện chạy dọc cơ thể.

    “Anh xin lỗi. Chuyện ngày xưa… là anh trẻ người non dạ. Anh đã quá tham vọng mà bỏ rơi em. Ba năm qua, không ngày nào anh không hối hận.”

    Tôi nhìn anh, sững sờ. Phong – người đàn ông kiêu ngạo chưa từng biết cúi đầu – giờ đang nhận lỗi với tôi sao? Men rượu, tiếng nhạc, và sự cô đơn giữa thành phố lạ đã làm mờ đi lý trí của tôi. Tôi bắt đầu tin vào những gì mình muốn tin: Rằng anh vẫn còn yêu tôi, rằng định mệnh đã sắp đặt cuộc gặp gỡ này để chúng tôi sửa chữa sai lầm.

    Chai rượu thứ hai được gọi ra. Chúng tôi uống cạn. Phong kể về những đêm anh mất ngủ vì nhớ cơm tôi nấu, nhớ dáng tôi ngồi đọc sách bên cửa sổ. Từng lời, từng lời như những mũi kim thêu dệt lại bức tranh hạnh phúc đã vỡ nát.

    Đồng hồ điểm một giờ sáng. Quán bar vắng tanh. Phong ghé sát tai tôi, hơi thở nóng hổi phả vào cổ:

    “Ở đây ồn quá. Em có muốn… về phòng anh không? Chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn. Anh có mang theo một chai vang Ý rất ngon.”

    Tôi biết lời đề nghị đó có nghĩa là gì. Lý trí gào thét bảo tôi hãy đứng dậy và bỏ đi. Nhưng trái tim yếu đuối và khát khao được yêu thương đã trỗi dậy mạnh mẽ. Tôi nhìn vào mắt Phong, thấy trong đó sự chân thành (hoặc tôi tưởng thế).

    “Được.” – Tôi gật đầu, đặt cược lòng tự trọng của mình vào ván bài tình cảm này.

    Phần 2: Đêm Của Những Ảo Vọng

    Căn phòng của Phong nằm ở tầng cao nhất, là một phòng Suite sang trọng nhìn ra sông Hương. Cánh cửa vừa khép lại, Phong đã lao vào tôi như một cơn bão. Nụ hôn của anh cuồng nhiệt, gấp gáp, như muốn bù đắp cho ba năm xa cách. Tôi cũng đáp lại anh bằng tất cả nỗi nhớ nhung dồn nén.

    Trong ánh đèn ngủ vàng vọt, chúng tôi quấn lấy nhau. Mọi rào cản, mọi oán hận ngày xưa dường như tan biến. Tôi cảm nhận được từng hơi thở, từng nhịp tim của anh. Phong thì thầm những lời yêu đương, gọi tên tôi trong cơn khoái cảm.

    “An ơi… anh nhớ em… đừng rời xa anh nữa…”

    Câu nói ấy đã đánh gục hoàn toàn phòng tuyến cuối cùng của tôi. Tôi ôm chặt lấy anh, nước mắt hạnh phúc len lỏi chảy xuống gối. Tôi nghĩ về một tương lai tái hợp. Tôi nghĩ về việc chúng tôi sẽ bắt đầu lại, trưởng thành hơn, bao dung hơn. Tôi là một người phụ nữ thành đạt, anh cũng vậy, chúng tôi xứng đôi vừa lứa hơn bao giờ hết.

    Sau những cuồng nhiệt, Phong nằm vật ra giường, chìm vào giấc ngủ rất nhanh vì say rượu. Anh nằm ngửa, tay gác lên trán, ngực phập phồng đều đặn.

    Tôi nằm bên cạnh, không ngủ được. Tôi chống tay ngắm nhìn khuôn mặt anh khi ngủ. Vẫn là hàng lông mày rậm ấy, sống mũi thẳng tắp ấy. Tôi đưa tay vuốt nhẹ tóc anh, lòng tràn ngập sự dịu dàng. Có lẽ ông trời thương tôi, cho tôi cơ hội thứ hai này.

    Bên ngoài, mưa vẫn rơi rả rích. Đồng hồ chỉ ba giờ sáng. Không gian yên tĩnh đến mức tôi nghe rõ cả tiếng máy điều hòa chạy vo vo.

    Bỗng nhiên, Phong cựa mình. Anh cau mày, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ. Có lẽ anh đang mơ. Tôi mỉm cười, định cúi xuống hôn lên trán anh để trấn an.

    Nhưng rồi, những âm thanh từ miệng anh bắt đầu rõ hơn.

    “Alo… Alo…” – Phong nói mớ, tay quờ quạng trong không khí như đang cầm điện thoại.

    Tôi im lặng lắng nghe, nghĩ rằng anh đang mơ về công việc.

    “Yên tâm…” – Giọng Phong lè nhè, đứt quãng nhưng đủ để nghe thấy trong đêm vắng. – “Nó… nó cắn câu rồi… Con ngu…”

    Tôi sững người. Tay tôi đang vuốt tóc anh khựng lại giữa không trung. “Nó”? “Con ngu”? Anh đang nói về ai?

    Phong tiếp tục lầm bầm, một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên khuôn mặt đang ngủ say, nụ cười khiến tôi lạnh toát sống lưng:

    “Hợp đồng… Mai ký… Ký xong tao lấy tiền… Cái nhà… cái nhà của nó… ngon…”

    Rồi anh cười hinh hích, một điệu cười đầy vẻ toan tính và khinh bỉ:

    “Ba năm… vẫn ngu… Tưởng ông yêu lại à… Mơ đi…”

    Máu trong người tôi như đông cứng lại. Từng lời nói mớ của anh như những nhát dao sắc lẻm, đâm toạc màng nhĩ, xuyên thẳng vào tim tôi.

    “Nó cắn câu rồi”. “Cái nhà của nó”. “Tưởng ông yêu lại à”.

    Tôi ngồi bật dậy, lùi lại phía mép giường, tay bịt chặt miệng để không bật ra tiếng thét. Tôi nhìn người đàn ông đang nằm đó. Vẫn là khuôn mặt điển trai ấy, nhưng giờ đây trông nó méo mó và gớm ghiếc đến lạ lùng.

    Không phải là định mệnh. Không phải là tình yêu. Đây là một cái bẫy.

    Tôi run rẩy nhớ lại cuộc nói chuyện ở quán bar. Anh hỏi rất kỹ về công việc của tôi. Anh hỏi tôi đang ở đâu. Anh khen tôi “thành đạt”. Tôi chợt nhớ ra, cách đây một tuần, tôi có đăng tin bán căn biệt thự ở Quận 7 để chuyển sang định cư nước ngoài. Căn biệt thự trị giá hơn hai chục tỷ.

    Hóa ra, anh không hề “tình cờ” gặp tôi. Hóa ra, cái vẻ hào nhoáng, doanh nhân bất động sản kia chỉ là vỏ bọc. Trong cơn mơ, tiềm thức của anh đã phản bội lại sự giả tạo ban ngày. Anh đang nợ nần, hoặc anh đang âm mưu chiếm đoạt tài sản của tôi. Anh tiếp cận tôi, ngủ với tôi chỉ để lợi dụng, để “chăn” tôi như một con mồi béo bở.

    Phần 3: Sự Thật Trần Trụi

    Để xác nhận lại sự nghi ngờ khủng khiếp này, tôi rón rén cầm lấy chiếc điện thoại của Phong đang để trên tủ đầu giường. Màn hình khóa. Nhưng tôi nhớ ngày xưa anh luôn để mật khẩu là ngày sinh của mẹ anh. Tôi thử nhập. 1-9-5-8. “Cạch”. Màn hình mở ra.

    Tôi vào phần tin nhắn. Zalo. Tin nhắn mới nhất gửi lúc 10 giờ tối nay, ngay trước khi anh gặp tôi ở quán bar, từ một người tên là “Đại Ca Hùng”.

    Hùng: “Mày chắc chắn con vợ cũ mày ở khách sạn đấy không? Tao cho đàn em check rồi, nó ở phòng 305.”

    Phong: “Em thấy nó rồi đại ca. Nó đang ngồi ở quầy bar. Nhìn vẫn ngon lắm. Đại ca cho em khất nợ thêm 1 tuần. Đêm nay em ‘làm thịt’ nó, mai em nỉ non vay tiền nó trả cho đại ca. Con này lụy tình lắm, em diễn tí là nó tin sái cổ.”

    Hùng: “Liệu hồn. Không lấy được 2 tỷ trả lãi thì tao chặt ngón tay mày.”

    Phong: “Ok đại ca. Nó đang bán nhà, tiền nhiều như nước. Em lừa nó ký giấy vay hoặc chuyển khoản cái một. Nó vẫn tưởng em là đại gia bất động sản mà haha.”

    Điện thoại rơi khỏi tay tôi xuống đệm êm ái, không gây ra tiếng động nào, nhưng trong lòng tôi là tiếng đổ vỡ loảng xoảng của mọi niềm tin.

    Tôi nhìn Phong. Gã đàn ông đốn mạt, nợ nần cờ bạc, đang nằm đó với giấc mơ về việc lừa gạt vợ cũ. Anh ta không chỉ muốn tiền của tôi, anh ta còn coi thường tôi, gọi tôi là “con ngu”, đem tình cảm và thân xác tôi ra làm công cụ gán nợ.

    Tôi cảm thấy ghê tởm. Ghê tởm anh ta, và ghê tởm chính bản thân mình. Tôi nhìn xuống thân thể trần trụi của mình, cảm giác như có hàng ngàn con dòi bọ đang bò lên da thịt. Những cái chạm, những nụ hôn ban nãy giờ đây trở nên dơ bẩn tột cùng.

    Tôi lao vào nhà tắm, bật vòi hoa sen, chà xát cơ thể đến đỏ rát. Tôi muốn gột rửa hết những dấu vết của đêm nay, gột rửa sự ngu ngốc và yếu lòng của mình.

    Sau khi mặc lại quần áo, tôi đứng trước gương, tô lại son môi. Trong gương là một người đàn bà với đôi mắt sắc lạnh, không còn vương chút tình ý nào. Tôi bước ra ngoài, nhìn Phong vẫn đang ngủ say sưa, thỉnh thoảng còn chép miệng cười trong mơ.

    Tôi lấy trong ví ra toàn bộ số tiền mặt mình có, khoảng năm triệu đồng. Tôi ném tung số tiền đó lên người anh ta. Những tờ tiền xanh rơi lả tả xuống mặt, xuống ngực Phong nhưng anh ta không hay biết.

    Tôi lấy thỏi son môi, viết lên tấm gương lớn đối diện giường ngủ một dòng chữ đỏ chót, to tướng: “2 TỶ CỦA TÔI LÀ ĐỂ MUA NHÂN CÁCH, KHÔNG PHẢI ĐỂ MUA LOẠI TRAI BAO RẺ TIỀN NHƯ ANH. TỈNH MỘNG ĐI PHONG!”

    Tôi chụp lại màn hình tin nhắn của anh ta với gã giang hồ, gửi thẳng vào máy điện thoại của tôi để làm bằng chứng phòng thân, rồi xóa tin nhắn đó đi trong máy anh ta. Tôi muốn anh ta sống trong ảo tưởng đến tận giây phút cuối cùng khi tỉnh dậy.

    Phần 4: Bình Minh Không Có Anh

    Bốn giờ sáng. Tôi kéo vali rời khỏi phòng Phong, rời khỏi khách sạn. Trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng mưa đã tạnh. Không khí lạnh buốt của Huế tát vào mặt tôi, làm tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết.

    Tôi bắt taxi ra sân bay Phú Bài, đổi vé chuyến sớm nhất về Sài Gòn.

    Ngồi trên máy bay, nhìn xuống thành phố Huế mờ ảo trong sương, tôi không khóc. Giọt nước mắt cuối cùng đã rơi trong phòng tắm khách sạn rồi. Tôi chặn số điện thoại của Phong, chặn mọi liên lạc mạng xã hội.

    Tôi biết, khi Phong tỉnh dậy, hắn sẽ thấy những tờ tiền lẻ bẽ bàng phủ lên người, thấy dòng chữ trên gương và hiểu rằng “con mồi” đã biết tất cả. Hắn sẽ phải đối mặt với “Đại ca Hùng” và món nợ khổng lồ mà không còn chiếc phao cứu sinh nào nữa.

    Đó là cái giá hắn phải trả.

    Còn tôi, đêm qua là một sai lầm, nhưng là một sai lầm cần thiết. Nó giống như liều vắc-xin cuối cùng giúp tôi miễn dịch hoàn toàn với quá khứ. Tôi đã từng yếu lòng, từng hy vọng, nhưng chính sự tàn nhẫn của thực tại đã tôi luyện tôi trở nên sắt đá.

    Máy bay cất cánh, xuyên qua tầng mây xám xịt để đón ánh bình minh rực rỡ phía trên cao. Tôi nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật sâu. Khi mở mắt ra, tôi sẽ là An của hiện tại: mạnh mẽ, khôn ngoan và không bao giờ ngoảnh lại phía sau nữa.

    Vĩnh biệt Phong. Vĩnh biệt giấc mơ rẻ tiền.

  • Tài tử “Biệt động Sài Gòn” Thương Tín qua đời ở tuổi 69


    Nam diễn viên là tài tử vang bóng một thời với loạt phim “Ván bài lật ngửa,” “Biệt động Sài Gòn” cùng các vở diễn trên sân khấu cải lương như “Bông hồng cài áo” và “Huyền thoại mẹ”…

    Nghệ sỹ Thương Tín thời trẻ trong “Biệt động Sài Gòn” (Ảnh: VFS)

    Diễn viên Thương Tín qua đời tối 8/12 sau một thời gian dài chống chọi với nhiều bệnh.

    Thông tin được nhạc sỹ Tô Hiếu, một trong những người hỗ trợ Thương Tín thời gian qua, xác nhận. Cố nghệ sỹ mất lúc 18 giờ 50 phút tại nhà riêng ở Phan Rang, Ninh Thuận (nay là tỉnh Khánh Hòa).

    Sáng ngày 9/12, con trai nghệ sỹ – anh Thanh Tùng đã có mặt để lo hậu sự cho cha.

    Trước đó vào năm 2021, Thương Tín từng bị đột quỵ. Cùng với nhiều biến cố trước đó, ông phải nhờ đến sự chung tay hỗ trợ của nhiều bạn bè, đồng nghiệp cũ.

    Thương Tín tên thật là Bùi Thương Tín, sinh năm 1956 tại Phan Rang. Ông khởi đầu sự nghiệp với bộ môn cải lương, đóng nhiều vở nổi tiếng như “Bông hồng cài áo,” “Huyền thoại mẹ” hay “Vực thẳm chiều cao”… Tên tuổi của ông cũng gắn liền với đàn chị, nghệ sỹ Kim Cương.

    Gắn bó với cải lương nhưng điện ảnh mới là lĩnh vực đưa tên tuổi Thương Tín đến với công chúng.

    Ông ghi dấu qua các vai thiếu tá Lưu Kỳ Vọng trong “Ván bài lật ngửa,” Sáu Tâm trong “Biệt động Sài Gòn” hay một số phim khác như “SBC,” “Chiến trường chia nửa vầng trăng”

    Thương Tín còn tiếp tục đóng nhiều phim đến năm 2015, được ước tính khoảng 200 phim truyện nhựa, phim video, trở thành một trong những diễn viên đóng nhiều phim nhất Việt Nam.

    Sinh thời, nghệ sỹ nổi tiếng đào hoa. Ông trải qua nhiều cuộc tình, từng có 4 cuộc hôn nhân nhưng đều kết thúc không hạnh phúc./.

    (Vietnam+)

  • (5) VTV24 – Nghệ sĩ Thương Tín qua đời, hưởng thọ 70 tuổi

    VTV24

     

     

     

     

     

     

    Nghệ sĩ Thương Tín đã qua đời vào chiều tối ngày 8/12 tại nhà riêng, hưởng thọ 70 tuổi.

    Trước đó, ông được đưa vào bệnh viện khám vì có dấu hiệu đột quỵ. Sau khi khám, gia đình đưa ông về nhà và ông trút hơi thở cuối cùng tại nhà riêng ở Phan Rang (Khánh Hòa).

    Nghệ sĩ Thương Tín khởi đầu sự nghiệp từ bộ môn nghệ thuật cải lương, kịch nói nhưng ông được biết đến nhiều hơn cả là trong lĩnh vực điện ảnh.

    Ông là một diễn viên thành công trong những thập kỷ 1980 và 1990 với kỷ lục về số phim nhựa ông đóng trong 1 năm. Một số bộ phim ông từng tham gia để lại tên tuổi như: Ván bài lật ngửa, Biệt động Sài Gòn, Bạch Hải Đường… Tính đến thời điểm khoảng năm 2015, nghệ sĩ Thương Tín đóng hơn 200 bộ phim.

     

  • Cãi nhau với chồng tôi buồn chán nên bỏ đi du lịch một mình, ai ngờ gặp lại chồng cũ trong quán bar, về tới phòng anh, tôi không ngờ lại thấy người đặc biệt trên giường

    Phần 1: Cuộc Chạy Trốn Khỏi Thực Tại

    Ba giờ sáng. Tôi ném chiếc vali lên cốp xe taxi, ngoái nhìn lại căn hộ chung cư tầng 12 vẫn tối đèn. Không có ai chạy theo, không có tin nhắn níu kéo. Huy – chồng tôi – vẫn đang ngủ say, hoặc giả vờ ngủ say, sau trận cãi vã nảy lửa tối qua.

    Lý do cãi nhau vẫn là những chuyện muôn thuở: Tiền bạc, sự vô tâm, và những đêm anh trở về nhà với mùi rượu nồng nặc nhưng ánh mắt lại tỉnh queo, lạnh lẽo.

    “Cô thích đi đâu thì đi, đừng có làm phiền tôi!” – Đó là câu cuối cùng Huy hét lên trước khi rầm rầm đóng cửa phòng làm việc.

    Tôi chọn Đà Lạt làm nơi trốn chạy. Thành phố này lạ lắm, người ta bảo đi hai người thì về chia tay, còn đi một mình thì để gặm nhấm nỗi cô đơn. Tôi đang cần một nơi đủ lạnh để làm tê liệt những vết thương trong lòng.

    Đà Lạt đón tôi bằng một cơn mưa phùn rả rích. Tôi thuê một phòng tại resort nằm biệt lập giữa rừng thông, tắt điện thoại, quyết định cắt đứt liên lạc với thế giới, đặc biệt là với Huy.

    Hai ngày trôi qua trong vô vị. Tôi lang thang qua những con dốc, uống cà phê một mình, nhìn những cặp tình nhân tay trong tay mà lòng quặn thắt. Tôi nhớ Huy của ngày xưa – người đàn ông từng kiên nhẫn đợi tôi hàng giờ dưới cổng trường đại học, người từng hứa sẽ không bao giờ để tôi phải khóc. Huy của hiện tại chỉ là một cái bóng vật vờ, cộc cằn và đầy bí mật.

    Đêm thứ ba, nỗi buồn chán lên đến đỉnh điểm. Tôi trang điểm thật đậm, khoác lên người chiếc váy nhung đỏ ôm sát – thứ mà Huy từng chê là “lẳng lơ” – và bắt taxi xuống trung tâm thành phố. Tôi muốn uống say. Tôi muốn nổi loạn. Tôi muốn Huy phải hối hận vì đã bỏ mặc tôi.

    Quán bar “The Lost” nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, chơi nhạc Jazz dìu dặt. Ánh đèn vàng vọt, khói thuốc lãng đãng tạo nên một không gian vừa ma mị vừa mời gọi. Tôi ngồi xuống quầy bar, gọi một ly Cocktail mạnh nhất.

    Và rồi, một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi.

    “Ngân? Phải em không?”

    Tôi giật mình quay lại. Ly rượu trên tay suýt sóng ra ngoài. Trước mặt tôi là Tuấn.

    Tuấn – mối tình đầu dang dở thời đại học. Tuấn – người đàn ông lịch lãm, hào hoa mà tôi từng khóc hết nước mắt khi chia tay vì gia đình anh ngăn cấm.

    Năm năm không gặp, Tuấn phong độ hơn xưa rất nhiều. Bộ vest được cắt may tỉ mỉ, mùi nước hoa gỗ đàn hương sang trọng, và ánh mắt thâm tình vẫn như ngày nào.

    “Tuấn… Sao anh lại ở đây?” – Tôi lắp bắp.
    “Anh đi dự hội thảo. Còn em? Đi một mình sao? Chồng em đâu?”

    Câu hỏi của Tuấn như chạm vào tử huyệt. Tôi cười chua chát, nốc cạn ly rượu:

    “Đừng nhắc đến anh ta. Em đang tận hưởng tự do.”

    Tuấn tinh ý nhận ra ngay sự bất ổn. Anh gọi thêm rượu, ngồi xuống bên cạnh tôi. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện. Từ những câu hỏi thăm xã giao, rượu dẫn lối cho những tâm sự thầm kín. Tôi kể cho Tuấn nghe về cuộc hôn nhân nguội lạnh, về sự vô tâm của Huy. Tuấn lắng nghe, ánh mắt đầy sự cảm thông và xót xa.

    “Em không đáng bị đối xử như vậy, Ngân à.” – Tuấn nói, giọng trầm ấm, bàn tay anh khẽ chạm vào tay tôi. – “Em là một người phụ nữ tuyệt vời. Nếu là anh… anh sẽ không bao giờ để em buồn.”

    Sự so sánh chết người bắt đầu nảy sinh trong đầu tôi. Một bên là Huy cộc cằn, thô lỗ. Một bên là Tuấn dịu dàng, thành đạt và vẫn còn vương vấn tình xưa. Trong men say và tiếng nhạc Jazz quyến rũ, lý trí của tôi bắt đầu lung lay.

    Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm.

    “Ở đây ồn quá.” – Tuấn ghé sát tai tôi thì thầm. – “Về phòng anh nhé? Anh ở khách sạn ngay gần đây. Chúng ta có thể uống thêm chút rượu vang và nói chuyện thoải mái hơn. Chỉ nói chuyện thôi.”

    “Chỉ nói chuyện thôi”. Một lời đề nghị kinh điển của những gã đàn ông, và cũng là cái cớ hoàn hảo cho những người phụ nữ đang muốn sa ngã tự lừa dối bản thân.

    Tôi nhìn sâu vào mắt Tuấn. Có một ngọn lửa đang nhen nhóm. Tôi nghĩ đến Huy, nghĩ đến tin nhắn suốt ba ngày qua không một lời hồi đáp. Một cảm giác trả thù dâng lên.

    “Được.” – Tôi gật đầu.

    Phần 2: Cánh Cửa Của Sự Thật

    Khách sạn Tuấn ở là một nơi sang trọng bậc nhất thành phố. Chúng tôi đi thang máy lên tầng 4, hành lang trải thảm đỏ im phăng phắc. Tim tôi đập thình thịch, vừa hồi hộp, vừa sợ hãi, vừa kích thích.

    Tuấn dừng lại trước phòng 404. Anh quẹt thẻ từ. Tiếng “tít” vang lên như tiếng mở chốt của một quả bom nổ chậm. Cánh cửa bật mở.

    Tuấn nghiêng người nhường đường cho tôi vào trước.

    “Em vào đi, để anh lấy rượu.”

    Tôi bước vào. Căn phòng hạng sang rộng thênh thang, ánh đèn ngủ vàng dịu. Nhưng ngay khi bước qua lối vào để tiến đến khu vực sofa, bước chân tôi khựng lại. Toàn thân tôi cứng đờ như bị tạt một gáo nước đá.

    Trên chiếc ghế bành bọc da giữa phòng, có một người đàn ông đang ngồi. Không phải là nhân viên phục vụ. Cũng không phải là bạn của Tuấn.

    Là Huy.

    Huy – chồng tôi.

    Anh ngồi đó, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, đầu hơi cúi xuống. Anh mặc chiếc áo khoác gió cũ kỹ mà tôi mua cho anh từ ba năm trước, khuôn mặt hốc hác, râu ria lởm chởm, đôi mắt thâm quầng trũng sâu. Trông anh già đi cả chục tuổi so với lần cuối tôi nhìn thấy anh ba ngày trước.

    Tôi chết lặng. Cảm giác xấu hổ, hoảng loạn ập đến. Tôi vừa đi theo người yêu cũ về khách sạn, và chồng tôi đang ngồi ngay đó.

    “Huy? Sao… sao anh lại ở đây?” – Giọng tôi lạc đi, run rẩy.

    Huy ngẩng lên nhìn tôi. Không có sự giận dữ, không có ghen tuông lồng lộn như tôi tưởng tượng. Ánh mắt anh chỉ toàn là sự mệt mỏi và… nhẹ nhõm?

    “Em về rồi à.” – Giọng anh khàn đặc.

    Tôi quay phắt lại nhìn Tuấn, người đang đứng dựa lưng vào cửa, khuôn mặt không còn vẻ lãng tử tình tứ ban nãy, mà thay vào đó là vẻ nghiêm nghị của một bác sĩ (tôi chợt nhớ ra Tuấn học Y).

    “Chuyện này là sao? Tuấn, anh gài bẫy tôi à?” – Tôi hét lên, cảm giác bị phản bội.

    Tuấn thở dài, bước đến bàn làm việc, lấy ra một tập hồ sơ bệnh án dày cộp đặt lên bàn.

    “Ngân, bình tĩnh đi. Không ai gài bẫy em cả. Là chồng em… cậu ấy đã van xin anh tìm em.”
    “Van xin?” – Tôi ngơ ngác.

    Tuấn nhìn Huy, rồi nhìn tôi:

    “Anh không phải đến đây dự hội thảo kinh doanh. Anh là bác sĩ điều trị chính tại khoa Thần kinh của bệnh viện Chợ Rẫy. Và Huy… là bệnh nhân của anh.”

    Đất dưới chân tôi như sụp đổ.

    “Bệnh nhân?”

    Tuấn lật tập hồ sơ ra. Những tấm phim chụp X-quang đen sì với những đốm trắng loang lổ.

    “U não ác tính. Giai đoạn cuối. Khối u đã chèn ép vào dây thần kinh vận động và cảm xúc. Đó là lý do dạo này cậu ấy hay cáu gắt, thay đổi tính nết và hay làm rơi vỡ đồ đạc.”

    Tôi nhìn Huy. Anh cúi gằm mặt, đôi vai run lên bần bật. Những ký ức ùa về. Những lần anh về nhà muộn, bảo là đi nhậu nhưng người không có mùi rượu mà nồng mùi thuốc sát trùng. Những lần anh đang cầm bát cơm thì đánh rơi, rồi quát tháo tôi để che giấu bàn tay run rẩy. Những lần anh đuổi tôi đi: “Cô đi đi, đi cho khuất mắt tôi!”

    Hóa ra, anh không hề chán tôi. Anh đang đẩy tôi ra xa.

    “Tại sao?” – Tôi bước tới, quỳ sụp xuống trước mặt Huy, nước mắt trào ra. – “Tại sao anh không nói với em?”

    Huy nắm lấy tay tôi, bàn tay anh lạnh ngắt và gầy guộc.

    “Anh sợ…” – Huy nghẹn ngào. – “Anh sợ em khổ. Em còn trẻ, tương lai còn dài. Anh không muốn em biến thành góa phụ, phải chăm sóc một thằng chồng tàn phế nằm liệt giường. Anh muốn em ghét anh, bỏ anh, để đi tìm hạnh phúc mới.”

    Anh ngước lên nhìn Tuấn:

    “Anh biết Tuấn vẫn còn thương em. Khi biết Tuấn là bác sĩ điều trị, anh đã định sau khi anh chết… sẽ nhờ Tuấn chăm sóc em.”

    Tuấn đứng bên cạnh, quay mặt đi, lén lau một giọt nước mắt:

    “Thằng điên này. Nó theo dõi em lên Đà Lạt, nhưng không dám gặp. Nó thuê phòng rẻ tiền nhất ở dưới phố, trời lạnh mà không dám bật sưởi để tiết kiệm tiền để lại cho em. Tối nay cơn đau tái phát, nó ngất xỉu giữa đường, người dân gọi cấp cứu đưa vào bệnh viện, tình cờ đúng ca trực của anh (anh đang đi công tác hỗ trợ tuyến dưới).”

    Tuấn bước lại gần, giọng gay gắt nhưng đầy tình người:

    “Khi tỉnh lại, việc đầu tiên nó làm là nắm tay anh van xin: ‘Anh Tuấn, vợ em đang ở quán bar The Lost, cô ấy buồn lắm, anh đến đón cô ấy giúp em. Đừng nói em bị bệnh, cứ quyến rũ cô ấy đi, để cô ấy quên em đi’. Em xem, trên đời này có thằng chồng nào ngu như nó không?”

    Tôi khóc nấc lên từng tiếng. Sự thật tàn khốc và đau đớn quá. Tôi đã làm gì thế này? Tôi đã trách móc anh, hận thù anh, thậm chí suýt nữa đã ngã vào vòng tay người khác trong khi chồng tôi đang vật lộn với tử thần một mình trong bóng tối.

    “Huy ơi… em xin lỗi… em sai rồi…” – Tôi ôm chặt lấy Huy, gào lên trong ân hận.

    Huy vuốt tóc tôi, vụng về lau nước mắt cho tôi như ngày xưa:

    “Đừng khóc. Anh không sao. Thấy em an toàn là anh yên tâm rồi. Anh xin lỗi vì đã làm em buồn.”
    “Không! Anh không được chết!” – Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, kiên quyết. – “Anh có đuổi em cũng không đi đâu cả. Dù chỉ còn một ngày, em cũng sẽ ở bên anh. Chúng ta sẽ chữa trị. Anh Tuấn, anh cứu chồng em đi!”

    Tuấn nhìn hai vợ chồng tôi, thở dài rồi mỉm cười nhẹ:

    “Tuy là giai đoạn cuối, nhưng y học đang có những phác đồ mới. Quan trọng là tinh thần người bệnh. Nếu cậu ấy cứ buông xuôi như mấy tháng qua thì thần chết cũng bó tay. Nhưng nếu có em ở bên… biết đâu kỳ tích sẽ xuất hiện.”

    Phần 3: Sau Cơn Mưa

    Đêm đó, trong căn phòng số 404, không có cuộc tình vụng trộm nào diễn ra. Chỉ có ba con người ngồi lại với nhau, đối diện với sự thật trần trụi của sinh lão bệnh tử.

    Tuấn nhường phòng cho vợ chồng tôi, sang phòng khác ngủ. Tôi ôm Huy ngủ trên chiếc giường rộng thênh thang. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Huy ngủ ngon, hơi thở đều đặn, bàn tay anh nắm chặt lấy tay tôi không rời.

    Tôi nhìn khuôn mặt hốc hác của chồng dưới ánh đèn ngủ, lòng đau như cắt nhưng cũng tràn đầy yêu thương. Tôi nhận ra, hạnh phúc không phải là những lời đường mật, những món quà xa xỉ hay những chuyến du lịch hào nhoáng. Hạnh phúc đôi khi chỉ là được ở bên cạnh người mình yêu, cùng nhau gánh vác những nỗi đau, dù là bi đát nhất.

    Sáng hôm sau, tôi làm thủ tục trả phòng, cùng Huy và Tuấn trở về thành phố. Cuộc chiến với bệnh tật phía trước sẽ vô cùng cam go. Nhưng tôi không còn sợ hãi nữa. Vì tôi biết, Huy không bao giờ hết yêu tôi. Và tôi, sau cú vấp ngã suýt đánh mất mình đêm qua, đã hiểu rõ đâu là nơi trái tim mình thực sự thuộc về.

    Chuyến xe lăn bánh rời Đà Lạt, bỏ lại sau lưng những cơn mưa mù mịt. Phía trước, mặt trời đang bắt đầu ló rạng sau những rặng thông già.

  • Nhưng chỉ một tiếng sau khi trang điểm xong, cô đã phải đứng run rẩy trong phòng thay đồ của nhà trai, nhìn bà Thoa — mẹ chồng tương lai — mặt lạnh như băng. Bà cầm cái tông đơ bật rẹt rẹt ngay trước mặt Vy

    Ngày cưới của Vy lẽ ra phải là ngày đẹp nhất đời cô.
    Nhưng chỉ một tiếng sau khi trang điểm xong, cô đã phải đứng run rẩy trong phòng thay đồ của nhà trai, nhìn bà Thoa — mẹ chồng tương lai — mặt lạnh như băng.

    Bà cầm cái tông đơ bật rẹt rẹt ngay trước mặt Vy.

    “Nhà này thờ mẫu, làm dâu phải bỏ cái tính kiêu kỳ. Tóc dài là điềm xui, tao cạo cho mày để tẩy uế.”

    Vy hét lên, chạy lùi lại, nhưng chồng cô — Hải — đứng ngay cửa, không nói gì, chỉ cắn môi.

    Trong khoảnh khắc Vy tuyệt vọng nhất, bà Thoa xông tới, đè vai cô xuống, đưa tông đơ lên xoẹt một đường dài.

    Tóc Vy rơi xuống thành những mảng đen trên nền gạch trắng.
    Tiếng cười khẩy của bà Thoa vang lên:

    “Nhìn mày bây giờ mới đúng dáng làm dâu của nhà tao.”

    Vy ngồi sụm xuống, run bần bật.
    Nhưng sự tủi hổ chưa kịp tan thì bà Thoa đã ném túi đồ vào mặt cô:

    “Cút lên chùa đầu làng đi. Tẩy uế đủ 10 ngày rồi về. Nhà này không nhận con dâu dơ bẩn.”

    Hải chỉ lắp bắp:
    “Mẹ… mẹ quá rồi…”
    Nhưng cũng không dám kéo vợ lại.

    Vy nhìn người đàn ông mà mình sắp lấy làm chồng—rồi quay lưng bước đi.
    Không khóc. Không nói.
    Chỉ im lặng đến đáng sợ.

    10 NGÀY SAU — BẮT ĐẦU CƠN ÁC MỘNG

    Tưởng Vy sẽ biến mất.
    Nhưng đúng ngày thứ 10, lúc 3 giờ sáng, điện thoại Hải reo liên tục.

    Tin nhắn từ hàng xóm, từ người trong họ, từ thợ xây trong làng:

    “Anh ơi, hình như vợ anh đang… xây nhà?”
    “Cô Vy đang đập cái nhà hoang cuối xóm, bảo là xây studio.”
    “Cả đội thợ làm ngày đêm. Tiền chi mạnh tay lắm.”

    Hải choáng váng.
    Mẹ hắn thì bật dậy, sắc mặt tái mét:

    “Nó… nó lấy tiền đâu?”

    Hải đùng đùng chạy xuống cuối xóm.

    Và đứng chết lặng.

    Trên mảnh đất rộng ngay bìa làng — mảnh đất mà mẹ hắn đã từ chối cho Vy mượn để mở tiệm ảnh trước khi cưới — Vy đang mặc đồ thợ, đầu trọc, cầm bản vẽ chỉ đạo cả đội thi công.

    Tường đang dựng lên.
    Biển hiệu đã xong:

    “VY STUDIO — CHỤP CƯỚI, CHỤP GIA ĐÌNH, MAKEUP – NHẬN ĐẾN 2H SÁNG.”

    Hải lắp bắp:

    “Em… em làm cái gì thế này?”

    Vy quay lại, gương mặt gọn gàng, ánh mắt sắc đến mức khiến ai cũng lùi một bước.

    “Anh tưởng cạo tóc là tôi sẽ chết chìm trong nhục nhã hả?”

    Vy ngẩng đầu:

    “Tôi dùng 10 ngày để làm điều mà nhà anh không bao giờ nghĩ tôi dám làm.”

    Bà Thoa gào lên:

    “Tiền đâu mà xây cái thứ này? Mày định bôi nhọ nhà tao à? Đàn bà mà láo toét!”

    Vy nhếch môi:

    “Tiền từ đâu? Từ cái sổ tiết kiệm tôi giấu, từ khoản đầu tư chứng khoán tôi lời ba năm nay, và…”

    Cô rút ra một xấp giấy đỏ.

    “…từ 200m² đất mà tôi vừa mua đứt hôm kia.”

    Hải trợn tròn mắt:
    “Đất… đất này là của em?”

    Vy nhìn thẳng vào cả hai mẹ con:

    “Phải. Đất này đáng lẽ tôi xin mẹ chỉ để dựng cái tiệm nhỏ. Nhưng giờ tôi lấy luôn làm cơ nghiệp.”

    Cả xóm đổ ra xem.
    Có người thì thầm:

    “Con nhỏ này ghê thật, làm được thiệt luôn…”
    “Đầu trọc mà đứng chỉ đạo như chị đại luôn…”

    CAO TRÀO — HẢI PHÁT ĐIÊN
    Ngày khai trương, cả làng kéo đến chúc mừng.
    Vy đứng trong studio mới, ánh đèn lung linh chiếu lên gương mặt cương quyết của cô.

    Hải chen vào, túm tay vợ:

    “Về nhà đi. Mẹ xin lỗi rồi. Về làm dâu lại.”

    Vy rút tay khỏi, lạnh như đá:

    “Nhà đó không còn chỗ cho tôi từ ngày mẹ anh cầm tông đơ lên đầu tôi.”

    Hải đỏ mặt, giọng gào lên vì tuyệt vọng:

    “Anh không cho phép em bỏ anh!”

    Vy nhìn anh bằng ánh mắt khiến Hải đứng hình:

    “Ngày tôi bị cạo đầu, anh đứng im.
    Ngày tôi bị đuổi khỏi nhà, anh đứng im.
    Còn bây giờ, anh không còn quyền đứng cạnh tôi nữa.”

    Hải đập tay vào tường, gần như phát điên:

    “Vy! Em quay lại ngay!”

    Vy quay lưng, bỏ mặc tiếng gào, để lại một câu cuối cùng:

    “Muốn giữ tôi, anh phải dám chống lại mẹ anh.
    Nhưng anh đã chọn im lặng.”

    MẸ CHỒNG KHUỴU GỐI
    Chiều hôm đó, bà Thoa đến studio, nước mắt ràn rụa, hai tay run run chắp lại:

    “Vy… mẹ xin… mẹ sai rồi…
    Con về nhà đi, mẹ lạy con… đừng bỏ thằng Hải…”

    Vy nhìn bà thật lâu.
    Rồi đáp nhẹ nhưng sắc như dao:

    “Tôi không bỏ ai cả.
    Chỉ là tôi tự chọn cuộc đời khác.”

    Bà Thoa bật khóc, lần đầu trong đời khiếp sợ trước chính người con dâu mà bà từng xem thường.

    Còn Vy?
    Cô đứng giữa studio của riêng mình — nơi không ai có thể cạo đầu, nhục mạ hay đuổi đi nữa.

    Vì từ hôm ấy, cô biết một điều:

    Người phụ nữ bị dồn đến đường cùng… sẽ mạnh đến mức khiến cả thế giới phải kiêng dè.

  • Bãi nhiệm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố năm 2025: Quy trình cụ thể gồm những bước nào?

    Theo báo Dân việt, luật sư Ma Văn Giang (Văn phòng Luật sư Nam Hồng – Đoàn Luật sư TP Hà Nội) cho hay, tại Quyết định số 759/QĐ-TTg năm 2025 phê duyệt Đề án sắp xếp, tổ chức lại đơn vị hành chính các cấp và xây dựng mô hình tổ chức chính quyền địa phương 2 cấp, Thủ tướng đã phê duyệt phương án sắp xếp đối với thôn, tổ dân phố thuộc cấp xã như sau:

    Tiếp tục xác định thôn, tổ dân phố là tổ chức tự quản của cộng đồng dân cư, không phải là cấp hành chính; trước mắt giữ nguyên các thôn, tổ dân phố hiện có. Chính phủ giao Bộ Nội vụ nghiên cứu, xây dựng và xác định lộ trình sắp xếp, tổ chức lại thôn, tổ dân phố theo hướng tinh gọn, đáp ứng yêu cầu phục vụ trực tiếp đời sống của cộng đồng dân cư trên địa bàn cấp xã.

    Như vậy, theo luật sư Giang, khi thực hiện việc sáp nhập tỉnh, xã, trước mắt vẫn giữ nguyên các thôn, tổ dân phố hiện có; sau đó mới nghiên cứu và xác định lộ trình sắp xếp, tổ chức lại theo hướng tinh gọn, hợp lý.

    Những trường hợp nào Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố bị bãi nhiệm?

    Theo luật sư Giang, trong trường hợp thực hiện bãi nhiệm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố sẽ áp dụng quy định tại Điều 9 Nghị định số 59/2023/NĐ-CP về quy trình cho thôi làm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố năm 2025.

    Cụ thể, việc cho thôi làm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố được quyết định tại cuộc họp của cộng đồng dân cư trong các trường hợp:

    người có nguyện vọng xin thôi vì lý do sức khỏe, hoàn cảnh gia đình hoặc lý do cá nhân khác; người này phải có đơn gửi Chủ tịch UBND cấp xã, nêu rõ lý do xin thôi.

    Trưởng ban công tác Mặt trận ở thôn, tổ dân phố có thể đề nghị Chủ tịch UBND cấp xã xem xét cho thôi làm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố trong các trường hợp: không còn được nhân dân tín nhiệm; không hoàn thành nhiệm vụ; vi phạm quyền làm chủ của nhân dân; tham nhũng, lãng phí; không chấp hành sự chỉ đạo, điều hành của UBND cấp xã hoặc quy định của cấp trên; vi phạm pháp luật nhưng chưa đến mức bị truy cứu trách nhiệm hình sự; hoặc khi có ít nhất 50% tổng số hộ gia đình hoặc đại diện hộ gia đình trong thôn, tổ dân phố kiến nghị.

    Trình tự tổ chức cuộc họp cộng đồng dân cư để xem xét cho thôi làm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố được thực hiện theo khoản 5 Điều 3 Nghị định 59/2023/NĐ-CP.

    Trình tự bãi nhiệm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố gồm những bước nào?

    Cụ thể, người chủ trì cuộc họp tuyên bố lý do, giới thiệu đại biểu tham dự; thông qua chương trình cuộc họp; giới thiệu người để cộng đồng dân cư biểu quyết cử làm thư ký cuộc họp. Thư ký cuộc họp được quyết định khi có trên 50% đại diện hộ gia đình tham dự cuộc họp giơ tay biểu quyết đồng ý.

    Căn cứ vào nội dung cụ thể, người chủ trì hoặc người được phân công sẽ công bố các quyết định, văn bản liên quan theo chương trình đã được thông qua.

    Người tham dự cuộc họp thảo luận về các nội dung do người chủ trì hoặc người được phân công trình bày. Đối với cuộc họp của cộng đồng dân cư để bầu Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố; thành viên Ban Giám sát đầu tư của cộng đồng; thành viên Ban Thanh tra nhân dân ở xã, phường, thị trấn, đại diện Ban công tác Mặt trận ở thôn, tổ dân phố sẽ giới thiệu danh sách người ứng cử. Danh sách này do Ban công tác Mặt trận thống nhất với cấp ủy chi bộ thôn, tổ dân phố, đồng thời đề nghị các đại diện hộ gia đình tham dự tự ứng cử hoặc đề cử người đủ tiêu chuẩn, điều kiện tham gia bầu.

    Sau phần thảo luận, người chủ trì cuộc họp tổng hợp ý kiến, đề xuất nội dung cần biểu quyết và phương án biểu quyết bằng hình thức giơ tay hoặc bỏ phiếu kín để người tham dự lựa chọn. Phương án được thông qua khi có trên 50% đại diện hộ gia đình tham dự cuộc họp giơ tay biểu quyết đồng ý.

    Khi biểu quyết bằng hình thức giơ tay, kết quả được kiểm đếm trực tiếp tại thời điểm biểu quyết và ghi vào biên bản cuộc họp.

    Trường hợp biểu quyết bằng bỏ phiếu kín, người chủ trì đề xuất số lượng và danh sách Ban kiểm phiếu từ 03–05 người (gồm Trưởng ban và các thành viên) để đại diện hộ gia đình tham dự cuộc họp biểu quyết bằng hình thức giơ tay. Ban kiểm phiếu được thành lập khi có trên 50% đại diện hộ gia đình tham dự giơ tay đồng ý. Ban kiểm phiếu sẽ hướng dẫn thể lệ, cách ghi phiếu, phát phiếu và tổ chức bỏ phiếu.

    Sau khi kết thúc bỏ phiếu, Ban kiểm phiếu tiến hành kiểm phiếu; đồng thời mời 02 đại diện hộ gia đình tham dự cuộc họp chứng kiến. Ban kiểm phiếu lập biên bản kiểm phiếu theo Mẫu số 02 kèm theo Nghị định và Trưởng ban kiểm phiếu công bố kết quả tại cuộc họp. Biên bản kiểm phiếu được lập thành 03 bản, gửi kèm Quyết định của cộng đồng dân cư đến UBND cấp xã, Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam cấp xã và lưu giữ tại thôn, tổ dân phố.

    Người chủ trì cuộc họp công bố kết quả biểu quyết đối với từng nội dung và kết luận cuộc họp. Quyết định của cộng đồng dân cư được thể hiện bằng các văn bản: nghị quyết, biên bản cuộc họp, bản ghi nhớ hoặc bản thỏa thuận, trong đó ghi rõ nội dung quyết định theo quy định tại khoản 2 Điều 20 của Luật Thực hiện dân chủ ở cơ sở.

    Trường hợp cuộc họp để bầu Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố, người trúng cử sẽ ra mắt tại cuộc họp. Nếu không xác định được người trúng cử, cần nêu rõ lý do trong biên bản để báo cáo UBND cấp xã xem xét, quyết định tổ chức bầu lại.

    Ngay sau khi cuộc họp kết thúc, người chủ trì có trách nhiệm hoàn thiện hồ sơ cuộc họp. Chậm nhất 05 ngày làm việc kể từ ngày kết thúc cuộc họp, quyết định đã được cộng đồng dân cư biểu quyết thông qua (theo Mẫu số 03 kèm theo Nghị định) phải được gửi đến UBND cấp xã và Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam cấp xã, theo quy định tại khoản 3 Điều 20 của Luật Thực hiện dân chủ ở cơ sở.

  • B;ắt Nguyễn Quang Hải

    B;ắt Nguyễn Quang Hải

    Bộ đội Biên phòng Đà Nẵng vừa triệt phá vụ giao dịch tinh dầu CBD tại P.Ngũ Hành Sơn, qua đó hé lộ đường dây pha chế và mua bán ma túy với quy mô lớn.

    Ngày 8/12, Đồn Biên phòng Non Nước (thuộc Ban Chỉ huy BĐBP TP.Đà Nẵng) cho biết vừa triệt phá thành công một vụ mua bán trái phép chất ma túy.

    Theo thông tin trên báo Dân Việt, qua tuần tra kiểm soát, tại ngã ba đường Thủy Sơn 1 giao với Thủy Sơn 2, lực lượng Phòng, chống ma túy và tội phạm của Đồn Biên phòng Non Nước đã bắt quả tang đối tượng Nguyễn Quang Hải (SN 2000, quê Quảng Trị) đang giao một lọ tinh dầu CBD chứa ma túy cho Huỳnh Bá Phong (SN 2002, trú phường Ngũ Hành Sơn, Đà Nẵng) với giá 300 ngàn đồng.

    Bắt Nguyễn Quang Hải sinh năm 2000- Ảnh 1.

    Đối tượng Nguyễn Quang Hải (SN 2000, quê Quảng Trị) bị lực lượng Biên phòng Non Nước (Đà Nẵng) bắt giữ. Ảnh: Báo Dân Trí

    Qua khám xét nhanh, lực lượng chức năng phát hiện thêm 16 lọ tinh dầu nhiều màu mà Hải khai nhận là ma túy dạng tinh dầu CBD chuẩn bị bán cho khách.

    Tiếp tục khám xét khẩn cấp nơi ở của Hải tại đường Nguyễn Cơ Thạch (phường Ngũ Hành Sơn), lực lượng thu giữ thêm 84 lọ nhựa chứa dung dịch nhiều màu. Hải khai nhận số tang vật này được pha chế theo chỉ đạo của đối tượng Nguyễn Thành Hoàng Vương để bán cho con nghiện.

    Báo Dân trí dẫn lại lời khai của Hải tại cơ quan điều tra cho thấy, tất cả những lọ này là của đối tượng tên Nguyễn Thành Hoàng Vương (chưa rõ tuổi và địa chỉ cư trú). Theo sự chỉ đạo của Vương, Hải sử dụng các chất lỏng trong các chai lọ để pha chế theo tỷ lệ nhằm bán cho những người có nhu cầu mua.

    Mở rộng điều tra, đối tượng Hải khai nhận thêm hoạt động sang chiết, pha chế, mua bán trái phép chất ma túy còn có đối tượng Lê Mậu Hoàng (SN 1996, trú tại xã Sen Ngư) và đối tượng Nguyễn Thành Hoàng Vương cùng tham gia thực hiện.

    Trên cơ sở lời khai của đối tượng Hải, lực lượng chức năng đã mời đối tượng Hoàng về làm việc.

    Qua đấu tranh, Hoàng đã thừa nhận hành vi mua bán trái phép chất ma túy của mình. Riêng đối tượng Vương đã bỏ trốn.

  • Chồng chế t , người vợ trẻ ô m con trai nhảy cầu tựtử nhưng được cứu kịp thời

    Sáng 8-12, Công an TP Hải Phòng cho biết Công an phường Bạch Đằng vừa kịp thời ngăn chặn vụ việc người mẹ trẻ định ôm con trai nhảy cầu tự tử.

    Chồng chết , người vợ trẻ ôm con trai nhảy cầu tự tử nhưng được cứu kịp thời - Ảnh 1.

    Công an phường Bạch Đằng kịp thời ngăn chặn chị T.T.L. và con trai nhảy cầu tự tử

    Trước đó, khoảng 0 giờ 15 phút ngày 8-12, trong quá trình tuần tra đảm bảo an ninh trật tự, tổ tuần tra Công an phường Bạch Đằng đã phát hiện một người phụ nữ và một trẻ em đứng trên lan can khu vực đỉnh cầu Xi Măng, phường Bạch Đằng, bên cạnh có xe máy đổ nghiêng (tay của người phụ nữ và cháu bé có buộc bằng dây màu xanh).

    Nhận thấy tính chất nghiêm trọng của vụ việc, lực lượng công an đã nhanh chóng triển khai lực lượng, tiếp cận kịp thời giữ người phụ nữ và cháu bé lại.

    Sau khi được tổ công tác công an phường Bạch Đằng động viên, thuyết phục, người phụ nữ cho biết tên là T.T.L. (SN 1999, hiện trú tại tổ dân phố Thủy Minh, phường Bạch Đằng) cùng con là N.P.B.A. (SN 2021).

    Chồng chết , người vợ trẻ ôm con trai nhảy cầu tự tử nhưng được cứu kịp thời - Ảnh 2.

    Tổ công tác công an phường Bạch Đằng động viên, thuyết phục người mẹ trẻ từ bỏ ý định dại dột

    Chồng chết , người vợ trẻ ôm con trai nhảy cầu tự tử nhưng được cứu kịp thời - Ảnh 3.

    Trung tá Bùi Văn Phòng, Trưởng Công an phường Bạch Đằng, trực tiếp động viên chị T.T.L.

    Do chồng chị T.T.L. mới chết cách đây khoảng 3 tháng, bị tác động lớn đến tâm lý nên chị L. suy nghĩ tiêu cực, cùng con trai đi đến đỉnh cầu Xi Măng định nhảy xuống sông tự tử.

    Ngay trong đêm, Công an phường Bạch Đằng đã mời gia đình, chính quyền địa phương kiên trì động viên thuyết phục, chị T.T.L. ổn định lại tâm lý, nhận thức lại hành vi của bản thân và cam đoan không thực hiện hành vi cực đoan.

  • Vậy mà chỉ sau một cuộc họp căng thẳng – hay nói đúng hơn, sau vài câu nói quá thẳng thắn của tôi – mọi thứ đổ sụp. –

    “Người gác cổng”

    Tôi tên là Trịnh Nam, ba mươi tám tuổi, từng là chuyên viên thanh tra của một sở trong tỉnh. Công việc không vinh quang nhưng cũng đủ khiến cha mẹ tự hào. Vậy mà chỉ sau một cuộc họp căng thẳng – hay nói đúng hơn, sau vài câu nói quá thẳng thắn của tôi – mọi thứ đổ sụp.

    Hôm đó, tôi góp ý về một dự án vốn đội lên bất thường. Tôi đưa ra số liệu rõ ràng, nhưng một phó giám đốc – người có họ hàng với nhà thầu – tím mặt. Chỉ ba ngày sau, tôi nhận quyết định điều xuống làm… bảo vệ hợp đồng, thuộc diện “hỗ trợ an ninh tạm thời”.

    Tạm thời nhưng không biết bao giờ kết thúc.

    Từ phòng làm việc có máy lạnh, tôi chuyển ra chòi gác đầu cổng, cạnh gốc phượng già. Áo sơ-mi trắng đổi thành bộ đồng phục xanh bạc màu. Mỗi sáng, tôi đứng thẳng người chào những cán bộ đi qua đi lại – trong đó có những người từng gọi tôi là “anh Nam”, “chú Nam”.

    Giờ họ chỉ gật đầu lấy lệ. Có người còn quay mặt đi.

    Nhà tôi cách cơ quan hơn 10km. Vợ tôi dạy tiểu học, lương thấp, con thì đang tuổi học. Tôi không dám nói với ai mình bị “đì”, chỉ bảo công việc thay đổi chút cho thoải mái.

    Nhưng thật ra, mỗi tối nằm trong căn phòng 12m² tập thể, tôi nghe tiếng quạt quay vù vù mà sống mũi cay xè.


    Cơ quan xôn xao mấy tuần liền về việc tỉnh sắp có Phó chủ tịch mới. Người ta bảo ông này trẻ, bản lĩnh, học cao từ Hà Nội về. Lịch thị sát cơ quan tôi được thông báo trước. Tất cả nơm nớp dọn dẹp, chỉnh trang.

    Riêng tôi, như mọi ngày, đứng ở cổng.

    Buổi sáng trời đầy mây. Khoảng 8 giờ, đoàn xe biển xanh tiến vào. Tôi đứng nghiêm, giơ tay chào. Cửa sau xe mở, một người đàn ông cao ráo, đẹp trai theo cách chín chắn bước xuống. Gương mặt sáng, đôi mắt sắc nhưng hiền.

    Ông bước tới cổng nơi tôi đứng. Khi tôi cúi đầu chào và giơ thẻ để quét, mắt ông dừng lại nơi tấm thẻ công tác trước ngực tôi.

    Và rồi… ông khựng lại.

    Tôi thấy ông run rẩy thật sự. Tay ông giữ lấy mép thẻ, nhìn chăm chú như vừa thấy điều gì kinh hoàng hoặc khó tin.

    – Anh… tên gì? – giọng ông khàn hẳn.

    – Dạ, tôi là Trịnh Nam, bảo vệ…

    – Trịnh Nam nào?

    Tôi bất ngờ. Không nhớ mình quen với ai tầm cỡ như vậy.

    Ông lùi lại một bước, nuốt khan, đôi mắt đỏ hoe.

    – Trịnh Nam… trường THPT Huỳnh Văn Ngọc… phải không?

    Tôi giật mình.

    Nơi ấy là trường tôi từng dạy hợp đồng ba năm trước khi vào ngành. Lúc đó, vì bố bệnh nặng, tôi xin dạy kiêm việc làm thêm, cuộc sống khá khó khăn.

    – Dạ đúng… nhưng sao anh biết…?

    Người đàn ông siết tay lại, giọng nghẹn:

    – Tôi là… Tùng đây. Học sinh khóa 2004. Thầy không nhớ tôi sao?

    Tôi há hốc miệng.

    Tùng ngày xưa là cậu học trò nghèo nhất lớp, gầy nhẳng, lúc nào cũng ngồi bàn cuối. Cha mất sớm, mẹ bán vé số, Tùng thường nhịn ăn sáng. Có năm em suýt nghỉ học vì không có tiền đóng phí. Tôi gom được bao nhiêu, tôi giúp bấy nhiêu. Có lần trời mưa lớn, tôi bị cảm nặng cũng cố chở Tùng về vì mẹ em chưa đến kịp.

    Tôi nhớ những điều đó… nhưng không ngờ cậu học trò ngày ấy giờ đứng trước mặt tôi, trong bộ vest chỉnh tề, với danh chức khiến cả tỉnh nể.

    – Trời đất… Tùng đấy sao?

    Tùng cười mà nước mắt rơi.

    – Em tìm thầy nhiều năm mà không ra. Em nợ thầy một đời. Vậy mà giờ gặp lại thầy trong hoàn cảnh này…

    Ông quay sang đoàn tùy tùng, giọng sắc lạnh:

    – Ai phân công thầy Nam đứng đây?

    Không ai dám đáp.

    Một phó giám đốc tím tái:

    – Dạ… cán bộ điều chuyển cho hợp lý công việc…

    Tùng nhìn thẳng vào tôi, giọng nghẹn đi:

    – Thầy biết không… Nếu ngày ấy thầy không cho em tiền mua sách, không nói chuyện riêng để em khỏi bỏ học… chắc em không có ngày hôm nay. Thầy là người dựng đời cho em. Thầy không đáng đứng ở đây như thế này.

    Tôi cảm giác cả người như bị kéo lùi về thời học trò, nơi gió chiều bật tung những trang vở lem mực của Tùng.

    Tùng quay sang trưởng đoàn, dõng dạc:

    – Thầy Nam từ giờ sẽ về làm trưởng phòng hành chính – nhân sự tạm quyền. Tôi sẽ kiểm tra lại toàn bộ hồ sơ điều chuyển trước đây.

    Cả đoàn choáng váng. Tôi càng bối rối:

    – Tùng… thầy… thầy không cần…

    – Không! – ông cắt lời – Không phải em muốn ưu ái. Em chỉ muốn trả lại sự công bằng mà thầy xứng đáng.

    Tôi nghẹn lời.


    Nhưng twist không nằm ở đó.

    Sau buổi làm việc hôm ấy, tôi được Tùng mời ăn tối. Chúng tôi ngồi trong quán nhỏ cạnh hồ. Tùng lặng lẽ nhìn mặt nước một lúc rồi nói:

    – Thầy Nam… thật ra người khiến thầy bị điều xuống không phải vì thầy làm sai hay nói thẳng. Mà vì… có người cố tình đổ lỗi để che một chuyện khác.

    Tôi nhíu mày:

    – Ý cậu là gì?

    Tùng rút trong cặp ra một tập hồ sơ cũ.

    – Đây là hồ sơ kiểm toán năm trước. Trong đó có báo cáo tiêu cực mà người đứng tên xử lý là thầy… Nhưng thật ra thầy chưa bao giờ ký. Có người ký giả chữ thầy để đẩy trách nhiệm.

    Tôi chết lặng.

    Tôi nhớ năm đó mình đang chăm bố nằm viện, có xin nghỉ mấy ngày. Hóa ra họ đã lợi dụng điều đó.

    – Em đã xác minh xong. Những dấu hiệu giả mạo chữ ký đều rõ ràng. Thầy bị điều đi chỉ để người khác thoát trách nhiệm…

    Tôi siết chặt tay, ngực đau nhói.

    Tùng đặt tay lên vai tôi, giọng trầm ấm:

    – Nhưng thầy ơi, thầy yên tâm. Em sẽ xử lý việc này đúng luật, không để ai lợi dụng nữa. Em nợ thầy nên em sẽ giúp thầy một cách đường đường chính chính.

    Tôi nhìn Tùng – không còn là cậu học trò rụt rè ngày nào mà là một người đàn ông vững chãi, đôi mắt chan chứa biết ơn.

    – Cảm ơn em, Tùng. Thầy… thật sự không nghĩ có ngày…

    – Không, thầy. – Tùng cười – Ân nghĩa không mất đi. Nó chỉ đi lạc một thời gian để tìm đường trở lại.

    Tôi cúi đầu. Tối hôm đó, không phải gió hồ lạnh làm tôi run, mà là sự ấm áp từ một mối nhân duyên cũ.


    Vài tháng sau, tôi nhận quyết định chính thức làm phó phòng hành chính – nhân sự, còn người giả chữ ký bị điều tra. Tùng không ưu ái tôi quá mức, không bao che ai. Mọi thứ đều đúng quy định, đúng trình tự.

    Nhưng ông vẫn gọi tôi bằng hai chữ khiến tôi ấm cả lòng:

    – Thầy Nam.

    Còn tôi, từ chỗ đứng trước cổng ngày nào, giờ mỗi sáng đi ngang qua căn chòi gác, tôi vẫn chào những anh bảo vệ ở đó. Tôi hiểu cảm giác của họ. Tôi biết cái lạnh của nỗi cô đơn mang tên “bị hạ thấp”.

    Và tôi luôn nhắc mình:

    Đôi khi, một điều tử tế nhỏ bé mình gieo cho ai đó nhiều năm trước sẽ quay lại như một phép màu – đúng lúc mình cô đơn và thất thế nhất.

  • Dự báo thời tiết Tết Nguyên Đán 2026 lạnh hơn mọi nă –

    Phía Cục Khí tượng Thủy văn đã thông tin ban đầu về dự báo thời tiết dịp Tết Nguyên Đán Bính Ngọ 2026.

    Ngày 4 tháng 12 năm 2025, báo Lao Động đăng tải bài viết với tiêu đề “Dự báo thời tiết Tết Nguyên Đán 2026 lạnh hơn mọi năm”. Nội dung như sau:

    Ngày 4.12, Bộ Nông nghiệp và Môi trường đã tổ chức buổi họp báo thường kỳ thông tin báo chí về tình hình sản xuất, thiên tai trong thời gian vừa qua.

    Toàn cảnh Họp báo thường kỳ tháng 11 của Bộ Nông nghiệp và Môi trường. Ảnh: Phương Anh
    Toàn cảnh Họp báo thường kỳ tháng 11 của Bộ Nông nghiệp và Môi trường. Ảnh: Phương Anh

    Tại buổi họp báo, ông Hoàng Đức Cường – Phó Cục trưởng Cục Khí tượng Thủy văn đã thông tin chi tiết về những kỷ lục, dị thường của thiên tai trong 11 tháng năm 2025.

    Trên thế giới, nhiều kỷ lục về nhiệt độ cao nhất tại nhiều nơi được ghi nhận vượt 48 độ C, thiết lập kỷ lục mới về số ngày liên tiếp có nhiệt độ cực đại (Hoa Kỳ, Thổ Nhĩ Kỳ, tháng 7.2025). Tại Bắc Đại Tây Dương, nhiệt độ bề mặt nước biển tiếp tục duy trì kỷ lục cao nhất vượt 25,5 độ C vào cuối mùa hè, cung cấp nguồn năng lượng chưa từng có cho các xoáy thuận nhiệt đới. Hậu quả là sự tan băng kỷ lục, như ở Tây Nam Greenland, ước tính đã mất tới 300 tỉ tấn băng chỉ trong mùa hè 2025 góp phần đáng kể vào mức dâng mực nước biển toàn cầu.

    Tại Việt Nam, năm 2025 được ghi nhận là một năm có diễn biến thiên tai khí tượng thủy văn cực kỳ bất thường và dị thường, gây ra những thiệt hại nghiêm trọng trên cả nước. Tổng thiệt hại kinh tế ước tính đã vượt 85.000 tỉ đồng và đã có 409 người chết và mất tích tính đến cuối tháng 11.2025.

    Tính đến hết tháng 11.2025, đã có 21 cơn bão/áp thấp nhiệt đới hoạt động trên Biển Đông và trở thành năm có số lượng bão/áp thấp nhiệt đới hoạt động nhiều nhất trên Biển Đông kề từ khi có số liệu quan trắc (từ năm 1961), năm nhiều nhất trước đó là 2017 với 20 cơn bão/áp thấp nhiệt đới.

    Ngoài kỷ lục về số lượng bão/áp thấp nhiệt đới, mùa bão năm 2025 còn ghi nhận một số tính chất đặc biệt, bất thường và cực đoan. Cùng với đó là tình hình lũ lụt nghiêm trọng đã xảy ra trên diện rộng, với mực nước đỉnh lũ trên các sông vượt mốc lịch sử ở cả Bắc Bộ, Trung Bộ, cao nguyên Trung Bộ, hạ lưu sông Cửu Long.

    Ông Hoàng Đức Cường cho biết thiên tai năm 2025 diễn biến bất thường trên diện rộng. Ảnh: Nguyễn Hạnh.
    Ông Hoàng Đức Cường cũng đưa ra những nhận định về dự báo thời tiết dịp cuối năm. Ảnh: Nguyễn Hạnh.

    “Sự kiện hoạt động bão bất thường, lũ lớn nghiêm trọng, diện rộng bất thường trong năm 2025 tại Việt Nam cũng như trên thế giới là một minh chứng rõ ràng cho thấy quy luật lũ truyền thống đang thay đổi, phản ánh xu hướng thời tiết ngày càng cực đoan, khó lường do tác động của biến đổi khí hậu”, ông Hoàng Đức Cường nói.

    Nhận định về dự báo diễn biến thiên tai tháng cuối năm 2025 và đầu năm 2026, đại diện Cục Khí tượng Thủy văn cho biết trong tháng 12.2025, trên khu vực Biển Đông có khả năng xuất hiện từ 1-2 cơn bão/áp thấp nhiệt đới. Hiện nay, ở vùng biển phía Đông của khu vực miền Trung Philippines đang tồn tại một áp thấp nhiệt đới có khả năng vượt qua khu vực miền Trung của Philippines và đi vào Biển Đông, có khả năng mạnh lên thành bão (cơn bão số 16).

    Trong tháng 12.2025, không khí lạnh tiếp tục có xu hướng gia tăng về tần suất, cường độ và có thể xuất hiện tình trạng rét đậm, rét hại ở miền Bắc nhưng tập trung tại khu vực vùng núi phía Bắc. Không khí lạnh tiếp tục hoạt động mạnh trong các tháng 1 và 2 năm 2026, gây ra các đợt rét đậm, rét hại. “Theo những nhận định sơ bộ, thời tiết Tết Nguyên Đán 2026 có thể sẽ lạnh hơn mọi năm. Cục sẽ có những thông tin dự báo chi tiết trước khoảng 20 ngày đến 1 tháng trước dịp nghỉ lễ quan trọng này”, ông Hoàng Đức Cường thông tin.