Tác giả: admin

  • Tuyệt đối không nên lưu những ảnh sau trong điện thoại –

    Thời gian vừa qua nhiều ngân hàng khuyến cáo chủ tài khoản tuyệt đối không nên lưu các ảnh sau trong điện thoại nhằm hạn chế rủi ro bị đánh cắp thông tin.

    1. Ảnh giấy tờ tùy thân

    Bao gồm căn cước công dân, chứng minh thư, hộ chiếu và giấy phép lái xe. Đây là những giấy tờ chứa đầy đủ thông tin cá nhân quan trọng như số định danh, ngày sinh, ảnh chân dung. Nếu bị lộ, kẻ gian có thể sử dụng để mở tài khoản ngân hàng, vay tiền, thuê tài chính hoặc giả mạo danh tính người sở hữu.

    2. Ảnh hai mặt thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng

    Hình ảnh thẻ thường hiển thị số thẻ, ngày hết hạn và mã CVV. Chỉ cần các dữ liệu này, kẻ gian có thể thực hiện giao dịch thanh toán trực tuyến trái phép, đánh cắp tiền trong tài khoản hoặc mua sắm gian lận mà chủ thẻ không hề hay biết.

    3. Ảnh “selfie xác thực danh tính”

    Đây là ảnh chụp khuôn mặt cùng giấy tờ tùy thân khi mở tài khoản ngân hàng, ví điện tử hay ứng dụng tài chính. Những hình ảnh này có thể bị kẻ gian tái sử dụng để vượt qua các bước xác thực sinh trắc học, từ đó chiếm quyền kiểm soát tài khoản.

    4. Ảnh màn hình chứa OTP hoặc mã bảo mật

    Bao gồm mã OTP ngân hàng và các mã khôi phục tài khoản. Chỉ cần hình ảnh lọt ra ngoài, hacker có thể đăng nhập và chiếm đoạt tài khoản trong thời gian rất ngắn, đặc biệt nếu người dùng chưa kịp xóa ảnh sau khi sử dụng.

    5. Ảnh thông tin đăng nhập

    Các hình ảnh chứa tên đăng nhập, mật khẩu hoặc mã PIN thẻ là “mỏ vàng” đối với tội phạm mạng. Khi điện thoại bị nhiễm mã độc hoặc mất quyền kiểm soát, những dữ liệu này có thể giúp hacker truy cập trực tiếp vào tài khoản của người dùng.

    6. Ảnh chứa dữ liệu tài chính cá nhân

    Bao gồm sao kê ngân hàng, hợp đồng vay vốn, hợp đồng bảo hiểm hoặc chứng từ tài chính. Khi các thông tin này bị lộ, kẻ gian có thể lợi dụng để đánh giá khả năng tài chính của nạn nhân, từ đó xây dựng kịch bản lừa đảo phù hợp và tinh vi hơn.

    7. Ảnh vé máy bay, hóa đơn điện tử

    Những hình ảnh có chứa mã đặt chỗ, mã QR hoặc thông tin hành trình có thể bị lợi dụng để truy cập dữ liệu cá nhân, thay đổi lịch trình hoặc thực hiện các hành vi gian lận liên quan đến dịch vụ vận chuyển và thanh toán.

    8. Ảnh giấy tờ doanh nghiệp

    Hợp đồng, báo cáo nội bộ hay tài liệu mật của công ty nếu bị lưu trữ không an toàn đều tiềm ẩn nguy cơ rò rỉ thông tin, ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh và gây thiệt hại nghiêm trọng về uy tín cũng như tài chính.

  • dailenews.chainityai.com Chồng để lại lá đơn ly hôn cho vợ rồi hí hửng kéo vali mang theo 4 tỷ tiền mặt sang nhà bồ ở…

    Tiếng bánh xe vali kéo lê trên nền gạch hoa nghe rèn rẹt, chói tai như chính nụ cười của Tân lúc này. Anh ta đứng trước gương, chỉnh lại cổ áo sơ mi hàng hiệu, xịt thêm chút nước hoa Chanel, rồi quay sang nhìn Liên – người vợ đang lúi húi lau nhà với bộ đồ bộ cũ mèm, bạc phếch. – “Tôi đi đây”! – Tân hất hàm, giọng đầy vẻ ban ơn. – “Đơn ly hôn tôi ký rồi, để trên bàn. Cô ký nốt đi rồi nộp ra tòa. Căn nhà này tôi để lại cho cô coi như chút tình nghĩa cuối cùng. Còn 4 tỷ tiền mặt và xe cộ, tôi mang đi”.

    Liên ngẩng lên, khuôn mặt mộc không son phấn, mái tóc búi vội lòa xòa vài sợi. Cô nhìn Tân, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu, không gợn chút sóng: “Anh chắc chắn chứ”? – Liên hỏi nhẹ, giọng bình thản đến lạ. – “Bước ra khỏi cánh cửa này, anh sẽ không còn đường quay lại đâu”. Tân bật cười khanh khách: – “Quay lại? Cô đùa à”? Tôi đang thoát khỏi cái “nấm mồ” chán ngắt này để đến thiên đường với Ngọc. Cô nhìn lại mình đi, người thì sề sòa, mặt mũi thì quê mùa, suốt ngày chỉ biết bếp núc. Ở bên cô tôi thấy mình hèn người đi. Thôi, chào nhé “cơm nguội”, chúc cô tìm được lão già nào đó chịu rước”!

    Khám phá thêm

    Tin tức Tháng 10

    Sách về luật hình sự

    Dịch vụ điều tra tư nhân

    Chính sách bảo mật

    Báo chí trực tuyến

    Tin tức Tháng 11

    Sách về kỹ năng phỏng vấn

    Tin tức 2025

    Tin tức mới nhất

    Tin tức Tháng 12

    Tân kéo vali đi thẳng, không ngoái đầu lại một lần. Cánh cửa đóng sầm lại. Liên đứng đó, buông cây lau nhà xuống. Cô đi về phía bàn, cầm tờ đơn ly hôn lên, đặt bút ký một nét dứt khoát. Khóe môi cô khẽ nhếch lên, nhưng không phải nụ cười khổ đau, mà là nụ cười của sự giải thoát.

    Tân chuyển đến sống chung với Ngọc – cô nhân tình nóng bỏng, trẻ trung. Ba ngày đầu tiên đúng là thiên đường. Nhưng đến ngày thứ tư, Tân bắt đầu thấy “thiên đường” có vấn đề. Ngọc không biết nấu ăn, ngày nào cũng bắt anh đi ăn nhà hàng sang trọng. Ngọc không biết ủi đồ, áo sơ mi của anh nhăn nhúm. Và quan trọng nhất, Ngọc tiêu tiền như nước. Số tiền Tân mang theo vơi đi nhanh chóng.

    Đúng một tuần sau ngày Tân bỏ đi. Đang ngồi ăn mì gói vì Ngọc bận đi spa chưa về nấu cơm, điện thoại Tân bỗng reo. Là Liên. Tân nhếch mép, bắt máy giọng khinh khỉnh: – “Sao? Hối hận rồi à? Muốn xin tôi quay về hay gì? Đã bảo là….”. “Anh về nhà ngay đi”. – Giọng Liên cắt ngang, gấp gáp nhưng lạnh lùng. – Có việc liên quan đến giấy tờ nhà đất và sổ hộ khẩu. Nếu anh không về trong 30 phút nữa, anh sẽ mất tất cả quyền lợi đấy.

    Khám phá thêm

    Tin tức Tháng 8

    Khóa học viết bài báo

    Sách về lịch sử tội phạm

    Tin tức 2025

    Dịch vụ tư vấn pháp lý

    Thiết bị ghi âm bí mật

    Thiết bị định vị GPS

    Giới thiệu website

    Dịch vụ dịch thuật tài liệu

    Khóa học báo chí điều tra

    Tắt máy. Tân chột dạ. Căn nhà đó tuy cũ nhưng đất rất rộng, giá trị không nhỏ. Anh ta sợ Liên giở trò nuốt trọn tài sản. Nghĩ vậy, Tân vội vàng vơ lấy cái áo khoác, phóng xe như bay về nhà cũ. Vừa quẹo vào đầu ngõ, Tân đã phải phanh két lại.

    Con ngõ nhỏ thường ngày vắng vẻ hôm nay chật kín xe hơi hạng sang. Mercedes, Porsche, Audi… đỗ dài dằng dặc. Tiếng nhạc du dương vang lên. Cổng nhà anh được trang hoàng lộng lẫy bằng hoa tươi nhập khẩu, tấm biển Vu Quy đỏ chót treo trang trọng. Mùi thức ăn thơm phức tỏa ra. Phải đến cả trăm mâm cỗ được bày biện linh đình, khách khứa ra vào tấp nập, toàn những người mặc vest sang trọng, trông rất quyền lực. Tân ngớ người. Nhà mình có đám cưới? Cưới ai? Chẳng lẽ… Liên?

    Không thể nào! Mới bỏ nhau được 1 tuần, loại phụ nữ “quê mùa” như Liên thì ai thèm rước, lại còn tổ chức to thế này? Chắc là cô ta bán nhà cho đại gia nào đó làm tiệc thôi. Tân hùng hổ len qua đám đông, xông thẳng vào sân. “Liên! Cô làm cái trò gì vậy? Nhà của tôi mà cô dám”… Câu nói của Tân nghẹn lại ngay ở cổ họng.

    Giữa sân khấu trải thảm đỏ, Liên đang đứng đó. Nhưng không phải là người đàn bà mặc đồ bộ lôi thôi tuần trước. Liên mặc chiếc váy cưới đuôi cá đính pha lê lấp lánh, ôm trọn thân hình thon thả mà bấy lâu nay cô giấu trong những bộ quần áo rộng thùng thình. Khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng, toát lên vẻ đẹp sang trọng, quý phái khiến Tân không nhận ra. Và đứng bên cạnh cô, nắm chặt tay cô, là một người đàn ông cao lớn, phong độ ngời ngời.

    Tân dụi mắt. Anh ta có nhìn nhầm không? Đó là ông Phong – Tổng Giám đốc tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố, người mà công ty Tân đang khao khát được ký hợp đồng phụ thầu nhưng chưa bao giờ được gặp mặt. Tân đứng chết trân, miệng há hốc. Liên nhìn thấy anh. Cô thì thầm gì đó với chú rể, rồi cả hai cùng bước xuống. Phong nhìn Tân, ánh mắt sắc bén của một người lãnh đạo khiến Tân run rẩy: – Cậu là Tân, chồng cũ của vợ tôi phải không? Cảm ơn cậu đã ký đơn nhanh chóng, nhờ quan hệ của tôi mà tòa án đã giải quyết xong trong 3 ngày. Hôm nay mời cậu ở lại uống ly rượu mừng.

    Khám phá thêm

    Khóa học an ninh mạng

    Dịch vụ tư vấn pháp lý

    Dịch vụ bảo mật thông tin

    Thiết bị giám sát an ninh

    Tin tức 2025

    Khóa học quản lý khủng hoảng

    Chủ đề WordPress

    Dịch vụ dịch thuật tài liệu

    Sách về luật hình sự

    Tin tức thời sự

    Tân lắp bắp, mặt cắt không còn giọt máu: – Vợ… vợ anh? Sếp Phong… sao ngài lại… cô ta chỉ là… Liên bước lên một bước, phong thái tự tin, kiêu hãnh át vía hoàn toàn gã chồng cũ bội bạc. “Anh định nói tôi chỉ là bát cơm nguội chứ gì”? – Liên mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như đóa mẫu đơn nở rộ. Cô quay sang nhìn Tân, giọng nói dõng dạc cho cả họ hàng và quan khách cùng nghe: – “Anh chê tôi quê mùa, xấu xí, chỉ biết xó bếp. Nhưng anh đâu biết, tôi là cử nhân kinh tế loại giỏi, chấp nhận lui về hậu phương để anh yên tâm phấn đấu. Anh chê tôi tẻ nhạt, nhưng anh Phong đây lại trân trọng sự dịu dàng và trí tuệ của tôi.”

    Liên khoác tay Phong, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc: – “Anh Phong đã theo đuổi tôi từ thời đại học, nhưng tôi chọn anh vì nghĩ anh chân thành. 10 năm qua, anh Phong vẫn đợi, và ngay khi anh vứt bỏ tôi như bát cơm thiu, anh ấy đã đón tôi về như một báu vật”. Phong siết nhẹ vai Liên, nhìn Tân bằng ánh mắt thương hại: – Cậu Tân à, người xưa có câu: “Cơm nguội nhà ta nhưng là đặc sản của người cha láng giềng”. Cậu có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, có ngọc minh châu mà ngỡ là đá cuội. 100 mâm cỗ này, tôi đãi cả làng để mừng vì đã giành lại được cô ấy từ tay một kẻ không biết trân trọng.

    Tiếng vỗ tay vang lên rào rào. Những ánh mắt khinh bỉ, chế giễu đổ dồn về phía Tân. Họ hàng nhà Tân, những người từng hùa theo anh chê bai Liên, giờ đây đang nem nép cúi đầu, cố gắng lảng tránh ánh mắt của vị Tổng Giám đốc quyền lực. Tân cảm thấy đất dưới chân sụp đổ. Anh ta vừa đánh mất một người vợ tuyệt vời, vừa đắc tội với “ông trùm” trong ngành. Tương lai sự nghiệp của anh coi như chấm hết. Và hơn hết, sự sĩ diện của thằng đàn ông trong anh đã bị chà đạp không thương tiếc.

    – “Mời cậu về cho”. – Phong ra lệnh lạnh lùng. – “Tiệc này không dành cho người ngoài. Và ngày mai, cậu không cần đến công ty đối tác nộp hồ sơ nữa đâu, tôi đã gạch tên cậu khỏi danh sách đen rồi”. Bảo vệ tiến đến “mời” Tân ra ngoài. Anh ta lủi thủi kéo lê bước chân ra khỏi cổng, tiếng nhạc đám cưới vui tươi phía sau như những nhát dao cứa vào lòng. Ngoài kia, trời bắt đầu đổ mưa. Tân nhớ đến bát canh nóng hổi Liên nấu mỗi khi trời trở gió, nhớ đến sự ân cần mà anh từng coi là hiển nhiên.

    Giờ thì, bát “cơm nguội” ấy đã được đặt trên mâm vàng chén ngọc của người khác, còn anh, chỉ còn lại sự trống rỗng và hối hận muộn màng bên cạnh ả nhân tình đang réo điện thoại đòi tiền. Đúng là: Có không giữ, mất đừng tìm.

  • Ông lão ngh//èo đi vào thang máy bị nữ nhân viên c/ậy qu/yền đ/uổi ra ngoài và cái kết

    Buổi sáng hôm đó, trời đổ mưa lất phất. Ông lão chống gậy, áo quần cũ sờn, ướt sũng nước, bước vào sảnh toà cao ốc giữa trung tâm thành phố. Ông gầy gò, lưng còng, tóc bạc trắng, tay run run ôm túi ni lông đựng vài hộp sữa. Người bảo vệ nhìn ông nghi ngại nhưng không ngăn, vì thấy ông chỉ lặng lẽ hướng thang máy.

    Thang máy dừng. Một nữ nhân viên bước vào trước, váy công sở ôm sát, đôi giày cao gót gõ lạch cạch. Cô chỉnh lại son môi qua màn hình điện thoại, mắt liếc sang ông lão. Mùi ẩm mốc từ quần áo ướt của ông xộc vào khiến cô nhăn mặt.

    – “Bác đi nhầm rồi. Đây là thang máy dành cho khách và nhân viên văn phòng. Bác đi thang bộ phía sau kìa.” – giọng cô cao lên, rõ ràng đầy quyền uy.

     

    Khám phá thêm

    tôi

    Dịch vụ thám tử

    Dịch vụ tang lễ

    Hỗ trợ người cao tuổi

    chào

    bố tôi

    Dịch vụ chăm sóc người già

    Khóa học quản lý tài chính

    Đồ chơi trẻ em

    Bơ tỏi

     

    Ông lão cười khẽ, vẫn giữ khoảng cách. – “Bác già rồi, leo cầu thang không nổi cháu ạ.”

     

    Khám phá thêm

    Sách về hôn nhân

    Giải quyết tranh chấp

    Dịch vụ mai mối

    Đồ chơi trẻ em

    Bảo hiểm nhân thọ

    Sách về luật hôn nhân

    Chăm sóc người già

    Quản lý tài chính

    Dịch vụ tìm người thân

    Sách về mối quan hệ

     

    Cô gái gắt gỏng: – “Cháu nói rồi, quy định là quy định. Bác đừng để bảo vệ phải lôi bác ra. Cháu còn bận họp, nhanh lên.”

    Người bảo vệ nghe thấy liền chạy đến. Ông lão nhìn xuống đôi dép nhựa đã mòn, rồi nhìn lên ánh mắt lạnh lùng của họ, chậm rãi lùi bước ra khỏi thang máy. Cửa thang đóng lại, cô gái soi gương chỉnh tóc, hài lòng vì “xử lý” xong kẻ làm phiền.

    Trưa hôm đó, cô đang ăn cơm hộp thì quản lý gọi vào phòng. Trong phòng còn có giám đốc toà nhà – một người đàn ông ngoài năm mươi, dáng gọn gàng nhưng gương mặt đầy nét từng trải.

    – “Em có đuổi một ông lão ra khỏi thang máy sáng nay?” – Giọng giám đốc bình thản nhưng ánh mắt sắc lạnh.

     

    Khám phá thêm

    Dịch vụ tư vấn tâm lý

    thịt

    Dịch vụ tang lễ

    Thiết bị nghe lén

    Cháo

    Tư vấn gia đình

    Khóa học quản lý tài chính

    Bảo hiểm tài sản

    Quần áo thời trang

    Luật sư ly hôn

     

    – “Dạ… ông ấy ăn mặc dơ bẩn, làm phiền khách hàng. Em giữ hình ảnh công ty.”

    Ông giám đốc nhìn thẳng vào cô. – “Ông lão ấy là ai em biết không?”

    Cô gái im bặt.

    – “Ông ấy là chủ đầu tư toà nhà này.”

    Căn phòng lặng đi. Tiếng kim giây đồng hồ vang rõ mồn một. Cô gái bàng hoàng, gương mặt trắng bệch.

    Giám đốc kể tiếp: – “Ông ấy xuất thân nghèo khó, tự tay gây dựng cơ nghiệp, nhưng vẫn giữ nếp sống giản dị. Sáng nay ông ấy đi mua sữa từ thiện cho trại trẻ mồ côi do ông bảo trợ. Ông muốn kiểm tra cách nhân viên phục vụ người già, người nghèo, người yếu thế. Và ông đã thấy.”

    Nước mắt cô gái rơi lã chã. Cô không ngờ chỉ vì chút kiêu ngạo, chút sợ hãi bẩn thỉu, chút tự tôn sai chỗ, mà cô đã xúc phạm người đáng kính nhất ở đây.

    Chiều hôm đó, ông lão vẫn xuất hiện, mặc bộ áo nâu cũ, đẩy xe hàng nhỏ đầy sữa và gạo. Khi ông đi qua sảnh, mọi người cúi đầu chào kính trọng. Cô gái đứng nép một bên, run rẩy. Ông nhìn cô, mắt hiền từ nhưng buồn bã. Ông không trách mắng, chỉ gật đầu rồi đi thẳng.

    Nhưng cái gật đầu ấy khiến cô gái sụp đổ. Nó không phải tha thứ. Nó là sự thất vọng im lặng. Đêm đó, cô khóc không ngủ được. Cô nghĩ đến cha mẹ già, nghĩ đến cảnh một ngày kia mình cũng yếu đuối, lọc cọc đôi dép, và người khác sẽ đuổi mình như đuổi một gánh rác.

    Hôm sau, cô viết đơn xin thôi việc. Trước khi rời toà nhà, cô để lại lá thư xin lỗi gửi ông lão. Trong thư, cô viết: “Cháu từng tự hào vì biết luật, giữ hình ảnh công ty. Nhưng cháu không hiểu rằng, giá trị của công ty nằm ở cách cư xử với những người nhỏ bé nhất. Cháu xin lỗi.”

    Ông lão không trả lời. Nhưng vài năm sau, khi cô đã trở thành nhân viên chăm sóc khách hàng ở một công ty khác, cô nhận được một giỏ quà gửi đến. Bên trong chỉ có một hộp sữa nhỏ, một gói bánh quy và một tấm thiệp ghi dòng chữ:

    “Con người hơn nhau ở cái tâm.”

    Không ký tên. Nhưng cô biết đó là ai.

    Ngày hôm đó, cô ngồi uống sữa, nhìn mưa rơi ngoài cửa kính, lòng nhẹ nhõm. Cuộc đời đã dạy cô một bài học không bao giờ quên: Giàu hay nghèo, sang hay hèn, thì cũng chỉ là cái áo bên ngoài. Thứ quyết định nhân cách một con người, là cách họ đối xử với kẻ yếu thế hơn mình.

  • Đóng BHXH đủ 24 năm, được hưởng lương hưu hằng tháng

    Theo báo Người lao động, theo Luật BHXH 2024, người lao động tham gia BHXH bắt buộc đủ 24 năm sẽ được hưởng lương hưu hằng tháng.


    Chi trả lương hưu cho người dân. Ảnh. BHXH TP HCM

    Căn cứ khoản 1 Điều 66 Luật BHXH 2024:

    Lao động nữ: Hưởng 45% mức bình quân tiền lương khi đủ 15 năm đóng, sau đó mỗi năm thêm 2%. Như vậy, đủ 24 năm sẽ được 63%.

    Lao động nam: Hưởng 45% khi đủ 20 năm, sau đó mỗi năm thêm 2%. Tức 24 năm được 53%.

    Trường hợp nam đóng từ 15 đến dưới 20 năm: Hưởng 40% cho 15 năm đầu, mỗi năm thêm 1%.

    Ngoài ra, căn cứ Điều 72 Luật BHXH 2024, mức bình quân tiền lương làm căn cứ đóng BHXH để tính lương hưu và trợ cấp một lần được xác định như sau:

    Trước 1995: 5 năm cuối

    1995 – 2000: 6 năm cuối

    2001 – 2006: 8 năm cuối

    2007 – 2015: 10 năm cuối

    2016 – 2019: 15 năm cuối

    2020 – 2024: 20 năm cuối

    Từ 2025 trở đi: Toàn bộ thời gian đóng BHXH.

    Như vậy, mức lương hưu hằng tháng của người lao động đủ 24 năm đóng BHXH được tính theo công thức:

    Mức lương hưu hằng tháng = Tỉ lệ hưởng x Mức bình quân tiền lương tháng đóng BHXH.

    Lao động nữ nghỉ hưu năm 2025, nếu đóng đủ 24 năm BHXH, sẽ nhận lương hưu với tỉ lệ 63% tiền lương tháng đóng BHXH.

    Lao động nam đóng đủ 24 năm BHXH sẽ nhận tỉ lệ 53%.

    Theo Luật BHXH năm 2024, người lao động cần đáp ứng đồng thời hai điều kiện để được hưởng lương hưu.

    Về thời gian đóng BHXH: Người lao động phải có thời gian đóng BHXH bắt buộc từ đủ 15 năm trở lên thay vì 20 năm như quy định cũ. Quy định này giúp nhiều người có thời gian tham gia ngắn hơn vẫn được hưởng chế độ hưu trí.

    Về độ tuổi nghỉ hưu: Tuổi nghỉ hưu được thực hiện theo lộ trình quy định tại Bộ luật Lao động năm 2019. Cụ thể, đối với nam, từ đủ 60 tuổi 3 tháng vào năm 2021, tăng thêm 3 tháng mỗi năm cho đến khi đạt đủ 62 tuổi vào năm 2028. Đối với nữ, từ đủ 55 tuổi 4 tháng vào năm 2021, tăng thêm 4 tháng mỗi năm cho đến khi đạt đủ 60 tuổi vào năm 2035.

    Pháp luật cũng quy định một số trường hợp đặc biệt được nghỉ hưu sớm hơn, nhưng vẫn phải đảm bảo thời gian đóng BHXH tối thiểu.

    Bao gồm: Người làm nghề, công việc nặng nhọc, độc hại, nguy hiểm hoặc ở vùng kinh tế – xã hội đặc biệt khó khăn; Người khai thác than hầm lò; Sĩ quan, quân nhân chuyên nghiệp, công an nhân dân và các đối tượng đặc thù khác; Người bị nhiễm HIV/AIDS do rủi ro nghề nghiệp hoặc suy giảm khả năng lao động.

  • Chồng ch::ê vợ qu:ê mùa là “cơm nguội” nên ly hôn, để rồi ch//ết đ//ứng khi thấy Tổng giám đốc tổ chức lễ cưới ở khách sạn 5 sao mà cô dâu không ai khác chính là vợ cũ của mình

    Tiếng bánh xe vali kéo lê trên nền gạch hoa nghe rèn rẹt, chói tai như chính nụ cười của Tân lúc này. Anh ta đứng trước gương, chỉnh lại cổ áo sơ mi hàng hiệu, xịt thêm chút nước hoa Chanel, rồi quay sang nhìn Liên – người vợ đang lúi húi lau nhà với bộ đồ bộ cũ mèm, bạc phếch. – “Tôi đi đây”! – Tân hất hàm, giọng đầy vẻ ban ơn. – “Đơn ly hôn tôi ký rồi, để trên bàn. Cô ký nốt đi rồi nộp ra tòa. Căn nhà này tôi để lại cho cô coi như chút tình nghĩa cuối cùng. Còn 4 tỷ tiền mặt và xe cộ, tôi mang đi”.

    Liên ngẩng lên, khuôn mặt mộc không son phấn, mái tóc búi vội lòa xòa vài sợi. Cô nhìn Tân, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu, không gợn chút sóng: “Anh chắc chắn chứ”? – Liên hỏi nhẹ, giọng bình thản đến lạ. – “Bước ra khỏi cánh cửa này, anh sẽ không còn đường quay lại đâu”. Tân bật cười khanh khách: – “Quay lại? Cô đùa à”? Tôi đang thoát khỏi cái “nấm mồ” chán ngắt này để đến thiên đường với Ngọc. Cô nhìn lại mình đi, người thì sề sòa, mặt mũi thì quê mùa, suốt ngày chỉ biết bếp núc. Ở bên cô tôi thấy mình hèn người đi. Thôi, chào nhé “cơm nguội”, chúc cô tìm được lão già nào đó chịu rước”!

    Khám phá thêm

    Tin tức Tháng 11

    Chủ đề WordPress

    TINMOI

    Phần mềm quản lý tin tức

    Tin tức 2025

    Dịch vụ dịch thuật tài liệu

    Khóa học báo chí điều tra

    Khóa học an ninh mạng

    Khóa học quản lý khủng hoảng

    Tin tức Tháng 12

    Tân kéo vali đi thẳng, không ngoái đầu lại một lần. Cánh cửa đóng sầm lại. Liên đứng đó, buông cây lau nhà xuống. Cô đi về phía bàn, cầm tờ đơn ly hôn lên, đặt bút ký một nét dứt khoát. Khóe môi cô khẽ nhếch lên, nhưng không phải nụ cười khổ đau, mà là nụ cười của sự giải thoát.

    Tân chuyển đến sống chung với Ngọc – cô nhân tình nóng bỏng, trẻ trung. Ba ngày đầu tiên đúng là thiên đường. Nhưng đến ngày thứ tư, Tân bắt đầu thấy “thiên đường” có vấn đề. Ngọc không biết nấu ăn, ngày nào cũng bắt anh đi ăn nhà hàng sang trọng. Ngọc không biết ủi đồ, áo sơ mi của anh nhăn nhúm. Và quan trọng nhất, Ngọc tiêu tiền như nước. Số tiền Tân mang theo vơi đi nhanh chóng.

    Đúng một tuần sau ngày Tân bỏ đi. Đang ngồi ăn mì gói vì Ngọc bận đi spa chưa về nấu cơm, điện thoại Tân bỗng reo. Là Liên. Tân nhếch mép, bắt máy giọng khinh khỉnh: – “Sao? Hối hận rồi à? Muốn xin tôi quay về hay gì? Đã bảo là….”. “Anh về nhà ngay đi”. – Giọng Liên cắt ngang, gấp gáp nhưng lạnh lùng. – Có việc liên quan đến giấy tờ nhà đất và sổ hộ khẩu. Nếu anh không về trong 30 phút nữa, anh sẽ mất tất cả quyền lợi đấy.

    Khám phá thêm

    Tin tức thời sự

    Tin tức Tháng 10

    Dịch vụ tư vấn pháp lý

    Chủ đề WordPress

    Dịch vụ điều tra tư nhân

    Tin tức 2025

    Khóa học an ninh mạng

    Tinmoi

    Sách về kỹ năng phỏng vấn

    Khóa học viết báo cáo

    Tắt máy. Tân chột dạ. Căn nhà đó tuy cũ nhưng đất rất rộng, giá trị không nhỏ. Anh ta sợ Liên giở trò nuốt trọn tài sản. Nghĩ vậy, Tân vội vàng vơ lấy cái áo khoác, phóng xe như bay về nhà cũ. Vừa quẹo vào đầu ngõ, Tân đã phải phanh két lại.

    Con ngõ nhỏ thường ngày vắng vẻ hôm nay chật kín xe hơi hạng sang. Mercedes, Porsche, Audi… đỗ dài dằng dặc. Tiếng nhạc du dương vang lên. Cổng nhà anh được trang hoàng lộng lẫy bằng hoa tươi nhập khẩu, tấm biển Vu Quy đỏ chót treo trang trọng. Mùi thức ăn thơm phức tỏa ra. Phải đến cả trăm mâm cỗ được bày biện linh đình, khách khứa ra vào tấp nập, toàn những người mặc vest sang trọng, trông rất quyền lực. Tân ngớ người. Nhà mình có đám cưới? Cưới ai? Chẳng lẽ… Liên?

    Không thể nào! Mới bỏ nhau được 1 tuần, loại phụ nữ “quê mùa” như Liên thì ai thèm rước, lại còn tổ chức to thế này? Chắc là cô ta bán nhà cho đại gia nào đó làm tiệc thôi. Tân hùng hổ len qua đám đông, xông thẳng vào sân. “Liên! Cô làm cái trò gì vậy? Nhà của tôi mà cô dám”… Câu nói của Tân nghẹn lại ngay ở cổ họng.

    Khám phá thêm

    Dịch vụ tư vấn pháp lý

    Tin tức Tháng 10

    Chính sách bảo mật

    Khóa học quản lý khủng hoảng

    Sách về lịch sử tội phạm

    Phần mềm quản lý tin tức

    Tin tức Tháng 8

    Tin tức 2025

    Tinmoi

    Sách về kỹ năng phỏng vấn

    Giữa sân khấu trải thảm đỏ, Liên đang đứng đó. Nhưng không phải là người đàn bà mặc đồ bộ lôi thôi tuần trước. Liên mặc chiếc váy cưới đuôi cá đính pha lê lấp lánh, ôm trọn thân hình thon thả mà bấy lâu nay cô giấu trong những bộ quần áo rộng thùng thình. Khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng, toát lên vẻ đẹp sang trọng, quý phái khiến Tân không nhận ra. Và đứng bên cạnh cô, nắm chặt tay cô, là một người đàn ông cao lớn, phong độ ngời ngời.

    Tân dụi mắt. Anh ta có nhìn nhầm không? Đó là ông Phong – Tổng Giám đốc tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố, người mà công ty Tân đang khao khát được ký hợp đồng phụ thầu nhưng chưa bao giờ được gặp mặt. Tân đứng chết trân, miệng há hốc. Liên nhìn thấy anh. Cô thì thầm gì đó với chú rể, rồi cả hai cùng bước xuống. Phong nhìn Tân, ánh mắt sắc bén của một người lãnh đạo khiến Tân run rẩy: – Cậu là Tân, chồng cũ của vợ tôi phải không? Cảm ơn cậu đã ký đơn nhanh chóng, nhờ quan hệ của tôi mà tòa án đã giải quyết xong trong 3 ngày. Hôm nay mời cậu ở lại uống ly rượu mừng.

    Tân lắp bắp, mặt cắt không còn giọt máu: – Vợ… vợ anh? Sếp Phong… sao ngài lại… cô ta chỉ là… Liên bước lên một bước, phong thái tự tin, kiêu hãnh át vía hoàn toàn gã chồng cũ bội bạc. “Anh định nói tôi chỉ là bát cơm nguội chứ gì”? – Liên mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như đóa mẫu đơn nở rộ. Cô quay sang nhìn Tân, giọng nói dõng dạc cho cả họ hàng và quan khách cùng nghe: – “Anh chê tôi quê mùa, xấu xí, chỉ biết xó bếp. Nhưng anh đâu biết, tôi là cử nhân kinh tế loại giỏi, chấp nhận lui về hậu phương để anh yên tâm phấn đấu. Anh chê tôi tẻ nhạt, nhưng anh Phong đây lại trân trọng sự dịu dàng và trí tuệ của tôi.”

    Liên khoác tay Phong, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc: – “Anh Phong đã theo đuổi tôi từ thời đại học, nhưng tôi chọn anh vì nghĩ anh chân thành. 10 năm qua, anh Phong vẫn đợi, và ngay khi anh vứt bỏ tôi như bát cơm thiu, anh ấy đã đón tôi về như một báu vật”. Phong siết nhẹ vai Liên, nhìn Tân bằng ánh mắt thương hại: – Cậu Tân à, người xưa có câu: “Cơm nguội nhà ta nhưng là đặc sản của người cha láng giềng”. Cậu có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, có ngọc minh châu mà ngỡ là đá cuội. 100 mâm cỗ này, tôi đãi cả làng để mừng vì đã giành lại được cô ấy từ tay một kẻ không biết trân trọng.

    Tiếng vỗ tay vang lên rào rào. Những ánh mắt khinh bỉ, chế giễu đổ dồn về phía Tân. Họ hàng nhà Tân, những người từng hùa theo anh chê bai Liên, giờ đây đang nem nép cúi đầu, cố gắng lảng tránh ánh mắt của vị Tổng Giám đốc quyền lực. Tân cảm thấy đất dưới chân sụp đổ. Anh ta vừa đánh mất một người vợ tuyệt vời, vừa đắc tội với “ông trùm” trong ngành. Tương lai sự nghiệp của anh coi như chấm hết. Và hơn hết, sự sĩ diện của thằng đàn ông trong anh đã bị chà đạp không thương tiếc.

    Phong lịch lãm tiến đến chỗ Tân: “Ngày mai vợ chồng tôi tổ chức tiệc cưới ở khách sạn 5 sao làm 200 mâm đãi công ty và bạn bè trong giới kinh doanh của tôi, cô lễ tân cầm thiệp mời giúp cậu rồi đấy. Nhớ đến nhé”. Tân đơ người không nói được câu gì. Anh ta lủi thủi kéo lê bước chân ra khỏi cổng, tiếng nhạc đám cưới vui tươi phía sau như những nhát dao cứa vào lòng. Ngoài kia, trời bắt đầu đổ mưa. Tân nhớ đến bát canh nóng hổi Liên nấu mỗi khi trời trở gió, nhớ đến sự ân cần mà anh từng coi là hiển nhiên.

    Giờ thì, bát “cơm nguội” ấy đã được đặt trên mâm vàng chén ngọc của người khác, còn anh, chỉ còn lại sự trống rỗng và hối hận muộn màng bên cạnh ả nhân tình đang réo điện thoại đòi tiền. Đúng là: Có không giữ, mất đừng tìm.

     

  • Phát hiện thông gia đưa cái kiềng vàng giả để trao cho con trong đám cưới, mẹ cô dâu có màn đáp trả cao tay khiến cả rạp cươí náo loạn

    Phát hiện thông gia đưa cái kiềng vàng gi///ả để trao cho con trong đám cưới, mẹ cô dâu có màn đá//p tr//ả cao tay khiến cả rạp cươí n///áo lo///ạn

    Đám cưới của Minh và Hương là niềm vui sau 3 năm yêu đương. Minh là trai phố, con nhà khá giả, còn Hương là cô gái /tỉnh l/ẻ, con nhà làm nông, bố mẹ quanh năm đầu tắt mặt tối với ruộng đồng và mấy co/n lợ/n.

    Ngày dạm ngõ, mẹ Minh – bà Thu – nhìn quanh căn nhà cấp bốn x/ập x/ệ mà cau mày. Sau buổi nói chuyện, khi ra cổng, bà dúi vào tay mẹ Hương một chiếc hộp nhung nhỏ, giọng ngọt như đường:

    “Chị cầm cái kiềng này về nhé, hôm cưới nhớ đeo cho con gái chị cho đẹp mặt. Dâu con nhà tôi không thể tay trắng bước ra rạp được, người ta cười.”

    Mẹ Hương bối rối nhận lấy, cảm ơn rối rít. Nhưng khi về nhà, bà mở hộp ra thì ng//ã qu//ỵ — bên trong là chiếc kiềng vàng g//iả, nhẹ hều và lấp lánh như nhựa mạ.

    Bà lặng người, nư/ớc m/ắt rơi xuống đôi bàn tay chai sạn:

    “Người ta co//i th//ường con mình đến vậy sao…”

    Bà không nói gì với Hương, chỉ im lặng cất chiếc kiềng ấy vào tủ. Suốt đêm hôm đó, bà ngồi nhìn tấm hình cưới con gái mà n/ước m/ắt không ngừng rơi.

    Đến ngày cưới, rạp được dựng hoành tráng bên nhà trai. Họ hàng, quan khách tấp nập. Khi MC hô to phần trao quà cưới, mẹ Minh oai vệ bước lên sân khấu, giọng sang sảng:

  • Tin buồn Ca sĩ Siu Black lúc này . xót xa quá đột ngột quá chị ơi

    “Ngày hôm ấy, căn phòng bệnh tầng 5 – Bệnh viện Ung Bướu chìm trong một màu xám xịt. Ngoài trời mưa lất phất, còn trong phòng, người phụ nữ gầy guộc nằm co ro trên giường bệnh, ánh mắt trũng sâu vẫn hướng về phía cửa, như chờ đợi một bóng dáng đã lâu chẳng thấy quay lại…”

    Lan năm nay mới 42 tuổi, đáng lẽ vẫn còn nhiều năm tháng để sống, để chăm sóc gia đình và thực hiện ước mơ nhỏ bé của mình: mở một tiệm hoa nhỏ nơi góc phố. Nhưng căn bệnh ung thư buồng trứng quái ác đã đưa chị vào những cơn đau dồn dập, khiến giấc mơ ấy ngày càng xa vời. Ba tháng nay, chị điều trị nội trú tại Bệnh viện Ung Bướu, cơ thể hao gầy chỉ còn da bọc xương. Mỗi buổi chiều, ánh nắng cuối ngày hắt vào cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt xanh xao, làm nổi bật vẻ khắc khoải của một người đàn bà đang sống những ngày cuối cùng.

    Chồng Lan – Hùng – ban đầu còn lui tới chăm sóc, nhưng càng ngày anh càng viện cớ công việc bận rộn. Đến khi Lan vô tình nghe y tá kể lại, chị mới biết anh đang qua lại với Thảo – người bạn thân từ thuở cấp ba. Sự thật phũ phàng ấy đâm thẳng vào tim chị. Thảo từng là người hay đến thăm, chia sẻ, động viên chị lúc mới nhập viện. Nhưng từ khi Hùng vắng bóng, Thảo cũng dần ít tới, chỉ để lại những tin nhắn xã giao. Lan hiểu ra tất cả. Đau đớn, nhưng chị lặng im. Cái đau thể xác dường như không còn đáng sợ bằng nỗi đau tinh thần khi bị phản bội.

    Ngày nào, Lan cũng dặn y tá mở cửa sổ, để chị có thể hít một chút gió trời. Chị bảo: “Cho tôi ngửi thêm mùi nắng, mùi mưa… để sau này có đi, tôi còn nhớ.” Trong lúc mọi người nghĩ chị yếu ớt và tuyệt vọng, Lan vẫn kiên cường âm thầm sắp xếp mọi thứ. Chị nhờ luật sư riêng – một người bạn cũ của bố – soạn di chúc. Mỗi câu, mỗi chữ, chị đều cân nhắc cẩn trọng, không phải cho mình, mà cho con gái 17 tuổi – Minh Anh.

    Minh Anh đang tuổi ôn thi đại học, vẫn thường xuyên vào bệnh viện thăm mẹ. Con bé thương mẹ lắm, nhưng còn quá trẻ để gánh hết nỗi đau này. Lan chỉ dặn con:

    – “Con chỉ cần hứa với mẹ, sau này sống tử tế, đừng oán trách ai, đừng hận thù. Mẹ tin con.”

    Minh Anh khóc nấc, gật đầu.

    Lan nhìn con rồi quay mặt đi, để giấu đi dòng nước mắt nóng hổi nơi khóe mắt. Chị biết chặng đường còn lại chẳng dài, nhưng chị sẽ đi trong bình thản, bởi chị đã sẵn sàng…

    Ngày Lan mất, cả tầng bệnh viện chìm trong một sự im lặng lạ thường. Ngoài hành lang, những bước chân khẽ khàng, tiếng máy truyền dịch nhỏ giọt đều đều như một bản nhạc buồn. Lan nhắm mắt thanh thản ra đi, trên môi vẫn còn vương nụ cười mỏng manh. Trước khi đi, chị chỉ nắm chặt tay con gái:

    – “Mẹ để lại tất cả cho con. Con nhớ giữ gìn.”

    Tin Lan qua đời khiến nhiều người thân đến viếng, nhưng Hùng xuất hiện khá muộn. Anh mặc bộ vest chỉnh tề, tay trong tay cùng Thảo – không ngần ngại ánh nhìn của mọi người. Minh Anh nhìn thấy cảnh đó, tim như bị xé nát, nhưng nhớ lời mẹ dặn, em không bật khóc, cũng không trách móc. Em chỉ lặng lẽ đứng cạnh quan tài, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh nhìn rắn rỏi.

    Đám tang diễn ra giản dị, đúng di nguyện của Lan. Khi mọi nghi thức vừa xong, luật sư riêng của Lan xuất hiện, mang theo tập hồ sơ dày cộp. Ông điềm đạm nói:

    – “Theo di chúc hợp pháp được lập và công chứng, tôi sẽ thay mặt chị Lan công bố ngay hôm nay.”

    Mọi ánh mắt trong phòng đổ dồn về phía ông. Hùng hơi cau mày, có phần sốt ruột. Anh vốn nghĩ Lan sẽ để lại tất cả tài sản, ngôi nhà, số tiền tiết kiệm… cho mình, rồi anh sẽ là người sắp xếp lại. Nhưng ngay khi luật sư đọc những dòng đầu tiên, mặt anh tái hẳn.

    Lan đã để lại toàn bộ tài sản cho Minh Anh, đồng thời ủy thác quyền quản lý tạm thời cho một người anh họ tin cậy đến khi con đủ 20 tuổi. Đặc biệt, chị còn ghi rõ: “Tôi không để lại bất cứ quyền lợi nào cho chồng tôi – Trần Văn Hùng – vì trong những ngày cuối đời, anh ấy đã không còn làm tròn bổn phận.”

    Căn phòng lặng đi. Minh Anh nấc nghẹn, vừa xúc động vừa đau đớn. Người thân xì xào. Còn Hùng thì sững sờ, ánh mắt hoang mang, đỏ ngầu, rồi lướt nhanh sang Thảo. Thảo né tránh ánh mắt ấy, gương mặt căng thẳng.

    Chỉ một tờ di chúc, nhưng đã lột trần sự thật. Lan đã biết tất cả. Chị không trách móc ồn ào, không cãi vã, chỉ âm thầm chọn cách ra đi trong bình thản và để lại một cú đánh chí mạng vào sự ích kỷ, bội bạc của chồng.

    Những ngày sau tang lễ, Minh Anh dọn dẹp lại căn nhà nhỏ. Mỗi góc nhà đều in dấu mẹ, từ chậu hoa lan trước cửa đến những cuốn sổ ghi chép công thức cắm hoa. Em ngồi giữa căn phòng, ôm cuốn sổ mẹ để lại, nước mắt cứ chảy không ngừng. Nhưng bên trong nỗi đau ấy, Minh Anh cũng cảm nhận được một nguồn sức mạnh kỳ lạ: đó là tình thương và sự dũng cảm mà mẹ đã truyền lại.

    Trong khi đó, Hùng bắt đầu đối diện với hệ quả. Bạn bè xa lánh, họ hàng nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ. Thảo, vì không chịu nổi áp lực dư luận, cũng dần tránh mặt anh. Ngôi nhà, số tiền tiết kiệm – tất cả đều thuộc về con gái, anh không có quyền động tới. Lần đầu tiên trong nhiều năm, Hùng thấy mình thật sự trắng tay.

    Một buổi chiều, anh ghé về căn nhà cũ, định lấy vài món đồ. Nhưng trước cửa, Minh Anh đứng chặn lại. Giọng cô bé rắn rỏi hơn bao giờ hết:
    – “Ba không còn quyền gì ở đây nữa. Đây là nhà của mẹ con, và bây giờ là của con.”

    Hùng sững người. Anh nhìn con bé – đứa con gái ngày nào còn ríu rít chạy quanh nhà, giờ đã đứng trước mặt anh, mạnh mẽ, kiên cường, chẳng khác nào phiên bản trẻ hơn của Lan. Trong khoảnh khắc ấy, anh thấy nhói lên trong lòng, nhưng tất cả đã quá muộn.

    Minh Anh quyết tâm thực hiện ước mơ còn dang dở của mẹ. Sau khi lo xong mọi thủ tục, em dành tiền để vừa học đại học, vừa thuê một căn phòng nhỏ mở tiệm hoa. Cửa tiệm mang tên “Ký ức tháng Tám” – tháng mà mẹ rời xa. Những lẵng hoa trong tiệm đều giản dị, tinh tế, hệt như tính cách Lan khi còn sống.

    Khách đến mua hoa thường nghe Minh Anh kể về mẹ, về một người phụ nữ dẫu mang bệnh nặng nhưng vẫn sống đầy nghị lực và yêu thương. Mỗi câu chuyện, mỗi bó hoa, đều là lời nhắc nhớ: tình thương không bao giờ mất đi, nó chỉ hóa thành sức mạnh để những người ở lại bước tiếp.

    Hùng nhiều lần lén đứng ngoài cửa tiệm, nhìn con gái từ xa. Anh muốn bước vào, nhưng lại thấy hổ thẹn. Thảo thì đã biến mất khỏi cuộc đời anh. Còn anh, chỉ còn lại sự ân hận muộn màng.

    Và rồi, trong lòng Minh Anh, lời mẹ dặn ngày nào vẫn vang vọng:
    “Đừng oán trách ai, đừng hận thù. Con chỉ cần sống tử tế.”

    Em mỉm cười, ngước nhìn lên bầu trời, nơi có thể mẹ đang dõi theo. Và từ trong tận sâu thẳm, em tin rằng: mẹ vẫn ở đó, trong từng nhành hoa, trong từng nhịp thở cuộc đời này.

  • Tin buồn Ca sĩ Siu Black lúc này . xót xa quá đột ngột quá chị ơi

    “Ngày hôm ấy, căn phòng bệnh tầng 5 – Bệnh viện Ung Bướu chìm trong một màu xám xịt. Ngoài trời mưa lất phất, còn trong phòng, người phụ nữ gầy guộc nằm co ro trên giường bệnh, ánh mắt trũng sâu vẫn hướng về phía cửa, như chờ đợi một bóng dáng đã lâu chẳng thấy quay lại…”

    Lan năm nay mới 42 tuổi, đáng lẽ vẫn còn nhiều năm tháng để sống, để chăm sóc gia đình và thực hiện ước mơ nhỏ bé của mình: mở một tiệm hoa nhỏ nơi góc phố. Nhưng căn bệnh ung thư buồng trứng quái ác đã đưa chị vào những cơn đau dồn dập, khiến giấc mơ ấy ngày càng xa vời. Ba tháng nay, chị điều trị nội trú tại Bệnh viện Ung Bướu, cơ thể hao gầy chỉ còn da bọc xương. Mỗi buổi chiều, ánh nắng cuối ngày hắt vào cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt xanh xao, làm nổi bật vẻ khắc khoải của một người đàn bà đang sống những ngày cuối cùng.

    Chồng Lan – Hùng – ban đầu còn lui tới chăm sóc, nhưng càng ngày anh càng viện cớ công việc bận rộn. Đến khi Lan vô tình nghe y tá kể lại, chị mới biết anh đang qua lại với Thảo – người bạn thân từ thuở cấp ba. Sự thật phũ phàng ấy đâm thẳng vào tim chị. Thảo từng là người hay đến thăm, chia sẻ, động viên chị lúc mới nhập viện. Nhưng từ khi Hùng vắng bóng, Thảo cũng dần ít tới, chỉ để lại những tin nhắn xã giao. Lan hiểu ra tất cả. Đau đớn, nhưng chị lặng im. Cái đau thể xác dường như không còn đáng sợ bằng nỗi đau tinh thần khi bị phản bội.

    Ngày nào, Lan cũng dặn y tá mở cửa sổ, để chị có thể hít một chút gió trời. Chị bảo: “Cho tôi ngửi thêm mùi nắng, mùi mưa… để sau này có đi, tôi còn nhớ.” Trong lúc mọi người nghĩ chị yếu ớt và tuyệt vọng, Lan vẫn kiên cường âm thầm sắp xếp mọi thứ. Chị nhờ luật sư riêng – một người bạn cũ của bố – soạn di chúc. Mỗi câu, mỗi chữ, chị đều cân nhắc cẩn trọng, không phải cho mình, mà cho con gái 17 tuổi – Minh Anh.

    Minh Anh đang tuổi ôn thi đại học, vẫn thường xuyên vào bệnh viện thăm mẹ. Con bé thương mẹ lắm, nhưng còn quá trẻ để gánh hết nỗi đau này. Lan chỉ dặn con:

    – “Con chỉ cần hứa với mẹ, sau này sống tử tế, đừng oán trách ai, đừng hận thù. Mẹ tin con.”

    Minh Anh khóc nấc, gật đầu.

    Lan nhìn con rồi quay mặt đi, để giấu đi dòng nước mắt nóng hổi nơi khóe mắt. Chị biết chặng đường còn lại chẳng dài, nhưng chị sẽ đi trong bình thản, bởi chị đã sẵn sàng…

    Ngày Lan mất, cả tầng bệnh viện chìm trong một sự im lặng lạ thường. Ngoài hành lang, những bước chân khẽ khàng, tiếng máy truyền dịch nhỏ giọt đều đều như một bản nhạc buồn. Lan nhắm mắt thanh thản ra đi, trên môi vẫn còn vương nụ cười mỏng manh. Trước khi đi, chị chỉ nắm chặt tay con gái:

    – “Mẹ để lại tất cả cho con. Con nhớ giữ gìn.”

    Tin Lan qua đời khiến nhiều người thân đến viếng, nhưng Hùng xuất hiện khá muộn. Anh mặc bộ vest chỉnh tề, tay trong tay cùng Thảo – không ngần ngại ánh nhìn của mọi người. Minh Anh nhìn thấy cảnh đó, tim như bị xé nát, nhưng nhớ lời mẹ dặn, em không bật khóc, cũng không trách móc. Em chỉ lặng lẽ đứng cạnh quan tài, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh nhìn rắn rỏi.

    Đám tang diễn ra giản dị, đúng di nguyện của Lan. Khi mọi nghi thức vừa xong, luật sư riêng của Lan xuất hiện, mang theo tập hồ sơ dày cộp. Ông điềm đạm nói:

    – “Theo di chúc hợp pháp được lập và công chứng, tôi sẽ thay mặt chị Lan công bố ngay hôm nay.”

    Mọi ánh mắt trong phòng đổ dồn về phía ông. Hùng hơi cau mày, có phần sốt ruột. Anh vốn nghĩ Lan sẽ để lại tất cả tài sản, ngôi nhà, số tiền tiết kiệm… cho mình, rồi anh sẽ là người sắp xếp lại. Nhưng ngay khi luật sư đọc những dòng đầu tiên, mặt anh tái hẳn.

    Lan đã để lại toàn bộ tài sản cho Minh Anh, đồng thời ủy thác quyền quản lý tạm thời cho một người anh họ tin cậy đến khi con đủ 20 tuổi. Đặc biệt, chị còn ghi rõ: “Tôi không để lại bất cứ quyền lợi nào cho chồng tôi – Trần Văn Hùng – vì trong những ngày cuối đời, anh ấy đã không còn làm tròn bổn phận.”

    Căn phòng lặng đi. Minh Anh nấc nghẹn, vừa xúc động vừa đau đớn. Người thân xì xào. Còn Hùng thì sững sờ, ánh mắt hoang mang, đỏ ngầu, rồi lướt nhanh sang Thảo. Thảo né tránh ánh mắt ấy, gương mặt căng thẳng.

    Chỉ một tờ di chúc, nhưng đã lột trần sự thật. Lan đã biết tất cả. Chị không trách móc ồn ào, không cãi vã, chỉ âm thầm chọn cách ra đi trong bình thản và để lại một cú đánh chí mạng vào sự ích kỷ, bội bạc của chồng.

    Những ngày sau tang lễ, Minh Anh dọn dẹp lại căn nhà nhỏ. Mỗi góc nhà đều in dấu mẹ, từ chậu hoa lan trước cửa đến những cuốn sổ ghi chép công thức cắm hoa. Em ngồi giữa căn phòng, ôm cuốn sổ mẹ để lại, nước mắt cứ chảy không ngừng. Nhưng bên trong nỗi đau ấy, Minh Anh cũng cảm nhận được một nguồn sức mạnh kỳ lạ: đó là tình thương và sự dũng cảm mà mẹ đã truyền lại.

    Trong khi đó, Hùng bắt đầu đối diện với hệ quả. Bạn bè xa lánh, họ hàng nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ. Thảo, vì không chịu nổi áp lực dư luận, cũng dần tránh mặt anh. Ngôi nhà, số tiền tiết kiệm – tất cả đều thuộc về con gái, anh không có quyền động tới. Lần đầu tiên trong nhiều năm, Hùng thấy mình thật sự trắng tay.

    Một buổi chiều, anh ghé về căn nhà cũ, định lấy vài món đồ. Nhưng trước cửa, Minh Anh đứng chặn lại. Giọng cô bé rắn rỏi hơn bao giờ hết:
    – “Ba không còn quyền gì ở đây nữa. Đây là nhà của mẹ con, và bây giờ là của con.”

    Hùng sững người. Anh nhìn con bé – đứa con gái ngày nào còn ríu rít chạy quanh nhà, giờ đã đứng trước mặt anh, mạnh mẽ, kiên cường, chẳng khác nào phiên bản trẻ hơn của Lan. Trong khoảnh khắc ấy, anh thấy nhói lên trong lòng, nhưng tất cả đã quá muộn.

    Minh Anh quyết tâm thực hiện ước mơ còn dang dở của mẹ. Sau khi lo xong mọi thủ tục, em dành tiền để vừa học đại học, vừa thuê một căn phòng nhỏ mở tiệm hoa. Cửa tiệm mang tên “Ký ức tháng Tám” – tháng mà mẹ rời xa. Những lẵng hoa trong tiệm đều giản dị, tinh tế, hệt như tính cách Lan khi còn sống.

    Khách đến mua hoa thường nghe Minh Anh kể về mẹ, về một người phụ nữ dẫu mang bệnh nặng nhưng vẫn sống đầy nghị lực và yêu thương. Mỗi câu chuyện, mỗi bó hoa, đều là lời nhắc nhớ: tình thương không bao giờ mất đi, nó chỉ hóa thành sức mạnh để những người ở lại bước tiếp.

    Hùng nhiều lần lén đứng ngoài cửa tiệm, nhìn con gái từ xa. Anh muốn bước vào, nhưng lại thấy hổ thẹn. Thảo thì đã biến mất khỏi cuộc đời anh. Còn anh, chỉ còn lại sự ân hận muộn màng.

    Và rồi, trong lòng Minh Anh, lời mẹ dặn ngày nào vẫn vang vọng:
    “Đừng oán trách ai, đừng hận thù. Con chỉ cần sống tử tế.”

    Em mỉm cười, ngước nhìn lên bầu trời, nơi có thể mẹ đang dõi theo. Và từ trong tận sâu thẳm, em tin rằng: mẹ vẫn ở đó, trong từng nhành hoa, trong từng nhịp thở cuộc đời này.

  • Vụ 13 người thuongvong ở Đà Nẵng: Cô dâu, chú rể cùng người nhà g:.ặp n:.ạn kinhhoang sau đám cưới –

    https://kenh14.vn/tai-nan-13-nguoi-thuong-vong-o-da-nang-co-dau-chu-re-cung-nguoi-nha-gap-nan-sau-dam-cuoi-215251209101359439.chn

    Sau đám cưới tại nhà chú rể ở tỉnh Lâm Đồng, 13 người trong gia đình trong đó có chú rể và cô dâu quê ở Ninh Bình trở về quê thì gặp nạn.

    Sáng 9-12, đại diện Bộ chỉ huy Quân sự TP Đà Nẵng và lãnh đạo phường Tam Kỳ (TP Đà Nẵng) đã đến Bệnh viện Đa khoa Quảng Nam (phường Tam Kỳ, TP Đà Nẵng) thăm hỏi, động viên các nạn nhân bị thương trong vụ tai nạn giao thông xảy ra vào rạng sáng cùng ngày trên tuyến đường cao tốc Đà Nẵng – Quảng Ngãi (xã Tam Xuân, TP Đà Nẵng).

    Tai nạn 13 người thương vong ở Đà Nẵng: Cô dâu, chú rể cùng người nhà gặp nạn sau đám cưới- Ảnh 1.

    Tai nạn 13 người thương vong ở Đà Nẵng: Cô dâu, chú rể cùng người nhà gặp nạn sau đám cưới- Ảnh 2.

    Tai nạn 13 người thương vong ở Đà Nẵng: Cô dâu, chú rể cùng người nhà gặp nạn sau đám cưới- Ảnh 3.

    Bộ Chỉ huy Quân sự TP Đà Nẵng và lãnh đạo UBND phường Tam Kỳ thăm hỏi, động viên các nạn nhân

    Tại Khoa Cấp cứu – Bệnh viện Đa khoa Quảng Nam, nhiều nạn nhân đang được điều trị trong tình trạng bị thương nặng, một số người bị thương phần mềm có thể nói chuyện được.

    Theo báo cáo của bệnh viện, có 9 bệnh nhân trong vụ tai nạn được đưa vào cấp cứu, trong đó có một người bị thương nhẹ, 8 người bị thương nặng, trong đó có 1 người tử vong ở bệnh viện.

    Theo người trong cuộc kể lại, toàn bộ người đi trên xe là người thân trong gia đình. Cuối tuần trước, sau khi tổ chức đám cưới nhà gái quê ở Ninh Bình, cả nhà gồm 13 người đi xe ô tô vào tỉnh Lâm Đồng để tổ chức đám cưới ở quê chú rể. Chiều hôm qua, sau đám cưới  cả nhà quay lại quê, trong đó có cả chú rể và cô dâu.

    Tai nạn 13 người thương vong ở Đà Nẵng: Cô dâu, chú rể cùng người nhà gặp nạn sau đám cưới- Ảnh 4.

    Cô dâu Vũ Thị Đông và chú rể (ở bệnh cạnh) bị thương đang được điều trị

    Rạng sáng 9-12, khi mọi người đang thiu thiu ngủ thì tai nạn xảy ra.

    Người bác của cô dâu cho biết khi tai nạn xảy ra, ông đang ngủ thì nghe tiếng nổ lớn, khi tỉnh dậy mới biết mình bị tai nạn. Ông cho biết đi trên xe có vợ mình nhưng không rõ vợ ông bị thương nặng hay không.

    Chú rể Hoàng Văn Trung (SN 2002, quê tỉnh Lâm Đồng) và cô dâu Vũ Thị Đông (SN 2002, quê Ninh Bình) cho biết họ ngồi ở hàng ghế giữa, khi tai nạn xảy ra đang ngủ nên không hề biết gì.

    Theo các nạn nhân, người điều khiển xe khách 16 chỗ cũng là người thân của cô dâu. Anh này chạy xe dịch vụ ở quê.

    Tai nạn 13 người thương vong ở Đà Nẵng: Cô dâu, chú rể cùng người nhà gặp nạn sau đám cưới- Ảnh 5.

    Bác sĩ khám cho một nạn nhân trong vụ tai nạn

    Đến sáng 9-12, lực lượng chức năng vẫn đang liên hệ với người thân ở quê để xác minh danh tính các nạn nhân tử vong tại hiện trường.

    Trước đó, khoảng 4 giờ 12 phút sáng cùng ngày, tại Km71+200 cao tốc Đà Nẵng – Quảng Ngãi (thuộc thôn Bích Ngô, xã Tam Xuân) xảy ra vụ tai nạn giao thông giữa xe khách 16 chỗ mang BKS 29B-081.62 với xe đầu kéo mang BKS 15C-360.35 kéo rơ-móóc BKS 15R-149.06 do lái xe Bùi Mạnh Thắng (SN 1982; trú tại TP Hải Phòng) điều khiển.

    Vụ tai nạn khiến 3 người khách trên xe chết tại chỗ.

    Các nạn nhân bị nạn được cấp cứu tại Bệnh viện Đa khoa Quảng Nam, gồm:

    1. VŨ VẪN TRINH – 54 tuổi- Xã Hải An–Tỉnh Ninh Bình

    Chẩn đoán: đa thương do tai nạn giao thông/ chấn thương sọ não/ chấn thương hàm mặt: gãy phức tạp 2 xương hàm + vết thương mi mắt trái + gãy xương chính mũi / chấn thương ngực kín: dập phổi 2 bên

    Đã chuyển mổ hàm mặt

    2. TRẦN THỊ XUÂN – 48 tuổi – Xã Hải An–Tỉnh Ninh Bình

    *Chẩn đoán: chấn thương sọ não

    3. PHẠM VĂN KIỀU – 39 tuổi- Xã Hải Thịnh-Tỉnh Ninh Bình (lái xe)

    *Chẩn đoán: đa thương do tai nạn giao thông (1/ chấn thương sọ não 2/ vỡ đầu trên xương chày / vết thương mi mắt trái + dị vật mắt trái)

    4. HOÀNG THỊ THUỶ- 39 tuổi – Xã Hải Tiến–Tỉnh Ninh Bình

    *Chẩn đoán: vết thương / gãy xương hàm mặt

    5. TRẦN THỊ VINH – 51 tuổi – Xã Hải Thịnh–Tỉnh Ninh Bình (ĐÃ TỬ VONG)

    *Chẩn đoán: Đa thương do tai nạn giai thông

    1. Chấn thương bụng kín: chấn thương lách độ II- chấn thương thận trái độ 2

    2, chấn thương sọ não- Chấn thương cột sống cổ – Gãy trật cột sống cổ – Chấn thương tủy cổ- Vỡ đốt sống D8-D11

    3. chấn thương ngực kín: tràn máu màng phổi 2 bên- tràn khí màng phổi trái- gãy xương sườn, xương đòn

    6. VŨ THỊ ĐÔNG – 23 tuổi- Xã Hải An–Tỉnh Ninh Bình

    *Chẩn đoán: đụng dập vai –ngực trái

    7. HOÀNG VĂN TRUNG – 23 tuổi- Xã Hải Tiến–Tỉnh Ninh Bình

    *Chẩn đoán: đụng dập khung chậu phải

    8. Nguyễn Văn Hạnh – 55 tuổi

    Chẩn đoán; chấn thương lách – gãy xương sườn số 6 bên trái

    Theo nld.com.vn

  • Chồng tôi – người đàn ông tôi tin tưởng suốt ba năm làm vợ – lao vào như một cơn giông. “Cô nhìn xem cô đã làm cái gì đi!” – News

    Vừa sinh con xong tỉnh lại, tôi đã bị chồng tá///t một cái. Cha mẹ im lặng, bố mẹ chồng thì m//ắng ch///ửi om sòm. Đến khi nhìn đứa bé lần đầu tiên, tôi ch///ết l//ặng… Thảo nào chồng đòi l//y hô//n!

    Tôi tỉnh lại giữa mùi thuốc sát trùng, ánh đèn trắng lạnh buốt và tiếng bước chân vội vàng phía ngoài hành lang. Người đầu tiên tôi thấy khi mở mắt không phải là chồng, không phải bố mẹ, mà là cô y tá cúi xuống kiểm tra dây truyền dịch. Đầu óc tôi mơ hồ như vừa đi từ một giấc ngủ dài, nặng nề và đầy ác mộng.

    “Chị tỉnh rồi à? Chúc mừng chị mẹ tròn con vuông. Thai to nên chị phải mổ, mất máu nhiều lắm, may mà kịp thời.”

    Tôi muốn hỏi con đâu. Nhưng môi khô nứt, giọng yếu ớt, chưa kịp nói thì cửa phòng bật mở.

    Chồng tôi – người đàn ông tôi tin tưởng suốt ba năm làm vợ – lao vào như một cơn giông.

    “Cô nhìn xem cô đã làm cái gì đi!”

    Rồi bốp — một cú tát giáng thẳng vào mặt tôi.

    Tôi choáng váng, đau đến mức nước mắt tự trào ra. Cô y tá sửng sốt:
    “Anh làm gì vậy? Đây là phòng hậu phẫu! Anh ra ngoài ngay!”

    Nhưng chồng tôi không ra. Anh ta chỉ đứng đó, thở hổn hển, ánh mắt như chứa đầy căm ghét.

    Tôi không hiểu. Tại sao tôi lại bị đối xử như vậy ngay sau khi sinh con?

    Bố mẹ tôi đứng ngay cửa, mặt tím tái nhưng… không ai nói một câu bênh tôi. Bố cúi đầu. Mẹ thì quay mặt đi lau nước mắt. Còn bố mẹ chồng thì lao vào, mắng chửi om sòm:

    “Cô làm khổ con trai tôi hết lần này tới lần khác!”

    “Trời ơi nhà này xui xẻo gì mà cưới phải loại đàn bà như cô!”

    “Biết vậy cưới đứa khác cho rồi!”

    Tiếng chửi ồn ào đến mức tôi choáng váng, lẫn lộn giữa nỗi đau thể xác và nỗi tủi hổ dồn dập.

    Tôi chỉ có thể thều thào:
    “Tôi… tôi đã làm gì?”

    Không ai trả lời.

    Chỉ có ánh mắt đỏ ngầu của chồng tôi nhìn xuống như đang nhìn một tội nhân.

    Tôi nằm viện ba ngày mới được bế con lần đầu tiên.

    Ba ngày đó, không ai trong gia đình để đứa bé lại cho tôi xem. Cứ mỗi lần tôi hỏi, họ đều lảng đi. Có người còn bảo:
    “Để mẹ nghỉ, đừng nghĩ nhiều.”

    Nhưng tôi không thể không nghĩ.

    Tôi sinh con ra, là máu thịt của mình, vậy mà ba ngày tôi chưa được thấy mặt con. Điều gì đó rất bất thường.

    Đêm thứ ba, tôi nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Vết mổ đau buốt, nhưng lòng tôi còn đau gấp trăm lần. Chồng tôi không hề ngủ lại canh tôi. Anh chỉ vào chửi, rồi bỏ đi như chạm phải vật gì bẩn thỉu.

    Khoảng gần sáng, tôi nghe tiếng hai người thì thầm ngoài cửa phòng.

    Giọng mẹ tôi, run rẩy:
    “Con bé vừa sinh xong, sao nói nó được? Để nó hồi phục chút rồi hãy tính.”

    Giọng bố chồng tôi, cộc cằn:
    “Tính gì nữa? Rõ ràng mọi chuyện quá rồi! Nó có mắt mà không biết nhìn chồng. Bây giờ đẻ ra cái thứ ấy, bảo sao thằng Vinh nó phẫn nộ!”

    Tôi giật mình.

    Cái thứ ấy?

    Họ đang nói về con tôi.

    Tay tôi run lên. Tôi định ngồi dậy, nhưng vết mổ kéo xuống đau như xé ruột.

    Sáng hôm sau, khi tôi đang cố nhích người dậy tự uống miếng nước, cô y tá bế con vào.

    “Chị ơi, bé đang khóc. Chị ôm con đi nhé.”

    Tôi òa khóc ngay lập tức, vừa đau vừa hạnh phúc. Hai bàn tay tôi run bần bật khi nhận lấy đứa bé.

    Nhưng khoảnh khắc tôi kéo khăn lên để nhìn mặt con…

    Tôi chết lặng.

    Tôi gần như rơi cả đứa bé xuống.

    Đứa trẻ – con tôi – có làn da ngăm đậm, đôi mắt to, mí rõ, sống mũi cao và những đường nét… hoàn toàn không giống tôi, cũng chẳng giống chồng.

    Một gương mặt quá khác.

    Quá xa lạ.

    Tôi cảm giác cơ thể mình đông cứng lại. Tim như bị ai bóp nghẹt. Tôi nghe tiếng mình lắp bắp:

    “Đ… đứa này… không… giống tôi.”

    Cô y tá hơi lúng túng:
    “Em bé là kết quả xét nghiệm từ bụng mẹ đưa xuống. Không thể nhầm đâu chị.”

    Không thể nhầm.

    Nhưng nếu không nhầm… thì điều này nghĩa là gì?

    Chồng tôi bước vào đúng lúc ấy. Anh nhìn tôi, rồi nhìn đứa bé, rồi cười nhạt – một nụ cười mà tôi sẽ không bao giờ quên.

    “Cô xem đi. Cái này là con tôi à?”

    “Anh… anh đang nói gì?”

    “Cô còn giả vờ nữa à? Thảo nào suốt thai kỳ cô né tránh tôi, thảo nào cô cấm tôi đến các buổi khám thai, thảo nào đứa bé ra đời nhìn không giống bất cứ ai trong họ nhà tôi!”

    Rồi anh tiến lại gần, gằn từng chữ:

    “Tôi sẽ ly hôn. Và tôi sẽ kiện cô vì ngoại tình, mang thai đứa bé không phải của tôi.”

    Tôi bủn rủn.

    Tôi chưa bao giờ phản bội anh. Chưa bao giờ.

    Nhưng nhìn đứa bé trong tay… tất cả lý lẽ đều trở nên vô nghĩa.

    Tôi được xuất viện trong nỗi tủi nhục khôn cùng.

    Chồng không đưa đón. Bố mẹ chồng đi trước, không thèm nhìn mặt tôi. Bố mẹ ruột thì cúi mặt im lặng, như thể họ biết điều gì đó mà tôi không biết.

    Nhà tôi – căn nhà tôi ở suốt ba năm – giờ giống như chốn lạ. Ai cũng tránh ánh mắt tôi. Ai cũng nhìn tôi như kẻ tội đồ.

    Chỉ duy nhất đứa bé – đứa bé tôi sinh ra – vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo, ngây thơ, không biết mình đang là tâm điểm của một cơn bão.

    Mỗi lần tôi nhìn con bé, tôi đều nghẹn ngào. Tôi đã mang thai nó chín tháng mười ngày, ăn không ngon, ngủ không yên, chịu bao đau đớn… vậy mà tại sao…

    Tại sao con lại không giống tôi?

    Tại sao tôi lại không nhớ được khoảnh khắc thụ thai?

    Tại sao chồng lại nói tôi né tránh anh?

    Tôi cố nhớ lại… nhưng trí nhớ luôn dừng lại ở một thời điểm: gần tháng thứ ba của thai kỳ, tôi bị sốt cao và phải truyền dịch. Sau đó… mọi thứ mơ hồ.

    Rất mơ hồ.

    Ba ngày sau khi về nhà, chồng tôi mang đơn ly hôn đến, đặt mạnh xuống bàn.

    “Cô ký đi. Tôi không nuôi con ai khác.”

    Tôi hét lên trong tuyệt vọng:
    “Anh bảo con không phải của anh, vậy của ai?”

    “Cô tự biết!”

    Tôi gào lên:
    “Tôi chưa từng phản bội anh!”

    Anh cười khẩy:
    “Vậy cô giải thích thế nào về cái mặt của đứa bé?”

    Tôi chết lặng.

    Không thể giải thích được.

    Tôi ký. Tôi không còn sức để cãi nữa.

    Nhưng ngay hôm đó, một chuyện xảy ra làm cả gia đình… chết đứng.

    Buổi chiều, trong lúc dọn đồ, tôi nghe tiếng mẹ tôi nói chuyện rất nhỏ ở phòng khách với bố.

    Mẹ tôi khóc nức nở:
    “Chúng ta sai thật rồi. Con bé chịu bao tiếng oan, mà vẫn không biết gì hết. Đáng lẽ… đáng lẽ phải nói cho nó sự thật từ lâu…”

    “Sự thật gì?” – tôi đứng ở cầu thang, nghẹt thở.

    Mẹ tôi quay lại, mặt trắng bệch.

    Tôi bước xuống, hỏi như phát điên:
    “Sự thật gì? Nói đi!”

    Cả nhà im lặng.

    Một im lặng đáng sợ.

    Rồi bố tôi thở dài, giọng run như chưa bao giờ run đến vậy:

    “Không phải con ngoại tình. Mà là… chồng con.”

    Tôi thấy tai mình ù đi.

    Bố tiếp tục:

    “Nó vô sinh. Nó biết nhiều năm rồi. Nhưng nó giấu con. Nó ép chúng ta và bác sĩ phải im lặng.”

    Tôi há hốc miệng.

    “Anh ấy… vô sinh?”

    “Phải. Chúng ta đã van nó nói cho con, nhưng nó sợ mất mặt. Sợ mất con. Nên nó đồng ý phương pháp hỗ trợ… bằng mẫu hiến tặng.”

    Tôi bật khóc:

    “Vậy đứa bé…”

    “Mẫu hiến đó… không giống người Việt. Thế nên đứa bé mới có nét lai.”

    Tôi gần như khuỵu xuống.

    Tất cả mảnh ghép vỡ vụn đang lao vào nhau trong đầu tôi.

    Tôi không phản bội. Tôi không làm gì sai. Tôi chỉ bị lừa.

    Bị chính người chồng đầu ấp tay gối lừa.

    Anh ta muốn có con nhưng không thể tự mình làm được.

    Anh ta ép gia đình đôi bên giữ bí mật.

    Anh ta để tôi mang thai mà không cho tôi biết sự thật.

    Rồi khi đứa bé sinh ra không giống anh ta… anh ta lại quay sang đổ lỗi cho tôi, sỉ nhục tôi, đánh tôi, và đẩy tôi vào hố sâu tội lỗi.

    Tôi cảm giác lồng ngực như bị xé toạc.

    Chiều hôm đó, tôi mang toàn bộ sự thật tới nhà chồng.

    Tôi đặt kết quả xét nghiệm – bản mà bố mẹ tôi đưa – lên bàn:
    “Kết quả vô sinh của anh. Anh còn chối không?”

    Chồng tôi biến sắc:
    “Cô… cô biết từ khi nào?”

    “Từ hôm nay. Nhưng đáng lẽ tôi phải biết từ ba năm trước.”

    Anh ta lắp bắp:
    “Tôi… tôi chỉ muốn giữ sĩ diện…”

    Tôi gào lên, nước mắt tuôn xối xả:

    “Còn sĩ diện nào khi anh để vợ mình mang tiếng ngoại tình? Anh để tôi sinh con trong tủi nhục, để gia đình anh sỉ vả tôi! Anh có còn là con người không?!”

    Bố mẹ chồng tái mặt.

    Mẹ chồng run giọng:
    “Con… con Vinh, chuyện này là thật sao?”

    Anh ta im lặng.

    Một sự im lặng tự thú.

    Cả nhà chồng nhìn tôi – không còn khinh bỉ, không còn la mắng – mà là bàng hoàng.

    Tôi lau nước mắt, nói rõ từng chữ:

    “Đứa bé là con tôi. Và là con hợp pháp của chúng ta. Nhưng anh không xứng làm cha nó.”

    Tôi bế con ra khỏi căn nhà ấy.

    Không ngoảnh lại.

    Không tha thứ.

    Không tiếc nuối.

    Bởi tôi vừa hiểu một điều:

    Thứ đáng sợ nhất không phải là bị phản bội.
    Mà là bị người mình tin tưởng nhất đẩy vào địa ngục… để bảo vệ lòng tự trọng giả dối của họ.