Tác giả: admin

  • goctamsu.allnewsn.com Đi ăn đám cưới bạn, cả nhóm thống nhất mừng cưới theo mức chung là 500.000/ người nhưng sau khi nhìn thấy mâm cỗ nhà gái chuẩn bị vài người vội đổi phong bì, đổi số tiền thành 300.000 vì thực đơn quá sơ sài, chưa kể tiền xăng đi lại, tưởng chuyện chỉ thế là xong nhưng nào ngờ tối đó về nhà cả nhóm xấu hổ tột cùng khi nhận được tin nhắn…

    Năm 1995, tại bang Texas (Mỹ), một gia đình người Việt gồm bảy thành viên bất ngờ biến mất khỏi ngôi nhà của họ, để lại duy nhất một mảnh giấy vỏn vẹn dòng chữ: “Đi thăm người thân vài ngày.” Thế nhưng, họ đã không bao giờ quay trở lại. Mười năm sau, cộng đồng địa phương tình cờ phát hiện ra một bí mật r/ợ/n người ẩn giấu phía sau vụ mấ;t t;ích bí ẩn ấy…

     

    Năm 1995, một gia đình người Việt gồm bảy thành viên sống ở ngoại ô Houston, Texas, bỗng biến mất chỉ sau một đêm. Họ để lại duy nhất một mảnh giấy viết vội:

    “Đi thăm người thân vài ngày.” Nhưng rồi không một ai quay về, cũng không ai nghe thấy tin tức gì. Căn nhà nhỏ, chiếc xe hơi cũ trong gara, và những bữa cơm dở dang trên bàn — tất cả đứng im như thể thời gian bị chặn lại. Suốt 10 năm, cộng đồng Việt kiều quanh đó không ngừng bàn tán. Cho đến một ngày, một sự tình cờ đã làm bật ra bí mật rợn người bị che giấu.

    Gia đình ông Bảy và bà Lan định cư ở Mỹ từ cuối thập niên 80. Họ có bốn người con: hai trai, hai gái, cùng bà cụ thân sinh của ông Bảy từ Việt Nam sang đoàn tụ. Ngôi nhà nhỏ ở khu ngoại ô vốn lúc nào cũng rộn ràng tiếng nói cười, mùi cơm cá kho, canh chua. Hàng xóm người Mỹ thường bảo:

    “Ngôi nhà ấy lúc nào cũng tỏa ra mùi thơm dễ chịu.”

    Ông Bảy làm công nhân hãng sửa xe, bà Lan phụ bếp cho một tiệm phở. Cuộc sống không dư dả, nhưng ổn định và đầy yêu thương. Các con đi học về thường ngồi quanh bàn ăn kể chuyện trường lớp, xen lẫn tiếng cằn nhằn của bà cụ khi thấy bọn nhỏ mải chơi hơn học.

    Mùa hè năm 1995, cả gia đình còn tham gia lễ hội Tết Trung Thu do cộng đồng người Việt tổ chức. Ai cũng thấy họ bình thường: nụ cười của bà Lan, dáng ông Bảy lúi húi phụ dựng lồng đèn, lũ trẻ chạy nhảy tung tăng. Không dấu hiệu nào báo trước biến cố.

    Rồi đến một buổi sáng, người hàng xóm tên Sarah bước sang, định nhờ ông Bảy giúp sửa cái bếp gas. Bà gõ cửa mãi không ai trả lời. Cửa không khóa, bà bước vào thì thấy căn nhà im lìm. Bàn ăn còn nguyên chén đũa, nồi cá kho chưa kịp dọn. Trên bàn gỗ nhỏ cạnh cửa có một mảnh giấy viết bằng tiếng Việt:

    “Đi thăm người thân vài ngày.” Xe hơi vẫn nằm trong gara, vali quần áo vẫn ở tủ. Cảnh sát được gọi tới, nhưng họ cho rằng đây chỉ là một chuyến đi ngắn.

    Ngày nối ngày, rồi vài tháng trôi qua. Gia đình ấy không trở lại. Bưu điện bắt đầu chất đầy thư, hóa đơn. Những lời đồn đại lan khắp cộng đồng: nào là họ trốn nợ, nào là bị bắt cóc, thậm chí có người thì thào rằng ông Bảy từng dính dáng chuyện làm ăn mờ ám. Nhưng không bằng chứng, không dấu vết. Căn nhà dần trở thành “ngôi nhà ma” trong mắt người dân quanh vùng.

    Thời gian trôi qua, căn nhà xuống cấp. Cỏ mọc cao ngập cả sân. Đôi khi có người thấy ánh đèn chập chờn bên trong, dù cửa luôn khóa. Trẻ con trong khu phố thách nhau vào sân sau, rồi hét ầm vì nghe như có tiếng bước chân trên gác.

    Năm 2005, một nhóm thanh niên gốc Việt trong cộng đồng quyết định tìm hiểu. Họ muốn chứng minh câu chuyện “ma quái” chỉ là lời đồn. Một tối mùa hè, cả nhóm mang theo đèn pin, máy quay, lẻn vào căn nhà bỏ hoang.

    Bên trong, mọi thứ phủ bụi dày, nhưng kỳ lạ là không hề có dấu hiệu bị phá phách. Trên bàn vẫn còn khung ảnh gia đình, áo khoác treo gọn gàng trong tủ. Dường như cả bảy người chỉ vừa bước ra ngoài và không bao giờ quay lại. Một trong nhóm để ý đến tờ lịch treo tường dừng lại ở tháng 6/1995 — đúng thời điểm họ biến mất.

    Khi soi kỹ dưới gầm giường, họ phát hiện một hộp gỗ nhỏ. Trong hộp có vài lá thư viết tay bằng tiếng Việt, nét chữ run rẩy. Nội dung rời rạc, nhắc đến nỗi lo sợ bị “theo dõi”, và một đoạn mơ hồ:

    “Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy tìm dưới gốc cây sau nhà.”

    Ngày hôm sau, cả nhóm quay lại đào thử phía sau vườn. Đúng như lời nhắn, dưới lớp đất ẩm, họ tìm thấy một chiếc hộp thiếc cũ. Bên trong không phải vàng bạc, mà là một cuốn sổ tay đã úa vàng. Trang đầu tiên viết:

    “Chúng ta không còn an toàn. Có người biết bí mật của gia đình.”

    Tin tức lan ra nhanh chóng, khiến cộng đồng xôn xao. Người ta bắt đầu đặt câu hỏi: Gia đình ấy thực sự đã đi thăm người thân, hay đã bỏ trốn khỏi một thứ gì khủng khiếp hơn?

    Cảnh sát được mời vào cuộc lần nữa, nhưng hồ sơ cũ đã quá lâu, manh mối mờ nhạt. Cuốn sổ tay chứa nhiều đoạn viết ngắt quãng, đôi khi như mật mã, đôi khi chỉ là những dòng cầu nguyện. Có trang nhắc đến “khoản nợ máu ở quê cũ”, có trang lại ghi “kẻ bám theo bóng tối”.

    Những cụ cao niên trong cộng đồng thì thầm rằng ông Bảy từng liên quan đến chuyện vượt biên năm 1979, và có thể đã dính vào một mối thù nào đó. Người khác lại bảo, có khả năng gia đình bị lừa sang một tiểu bang khác, rồi bị giữ làm lao động chui.

    Không câu trả lời nào chắc chắn. Nhưng điều rợn người nhất xảy ra vài tháng sau khi cuốn sổ được tìm thấy. Một người trong nhóm thanh niên kia kể rằng anh liên tục nhận được cuộc gọi lạ, đầu dây chỉ có tiếng thở dài. Ban đêm, có lúc anh thấy bóng dáng một phụ nữ mặc áo bà ba trắng đứng bên cửa sổ nhà mình, rồi biến mất.

    Căn nhà nơi gia đình ấy từng sống cuối cùng bị chính quyền niêm phong, sau đó phá bỏ để xây khu thương mại. Nhưng những ai từng đi ngang vẫn nói đôi khi nghe thấy tiếng trẻ con cười vang trong gió, hoặc mùi cá kho phảng phất.

    Câu chuyện khép lại mà không có hồi kết rõ ràng. Bảy con người biến mất không dấu vết, để lại một mảnh giấy ngắn ngủi và cuốn sổ tay u ám. Mười năm sau, bí mật hé lộ chỉ càng khiến mọi thứ thêm bí ẩn. Đời thường tưởng chừng yên ả, hóa ra vẫn có những góc tối mà chẳng ai dám chạm tới tận cùng.

  • 4 ‘chỗ hiểm’ đàn bà khôn ngoan cấm tiệt đàn ông ‘sờ’ vào, kể cả chồng –

    Đây chính là những vùng cấm đàn bà khôn ngoan quyết không cho đàn ông chạm vào, kể cả chồng. Đàn bà dại nhất định phải biết.

    Đàn bà khôn ngoan 

    sẽ luôn giữ khư khư 4 vùng cấm này cho riêng mình, ai có năn nỉ van xin vẫn quyết không cho chạm vào.

    Nếu đến chính bản thân mà không thương lấy mình thì

    sao có thể khiến người khác trân trọng mình – Ảnh minh họa: Internet

    Nhan sắc

    Đàn bà thông minh dù đã lấy chồng sinh con hay vẫn độc thân, dù mới đôi mươi hay đã qua ngưỡng tứ tuần cũng quyết không cho đàn ông đụng đến nhan sắc của mình. Họ càng không cho phép bản thân bỏ bê việc dưỡng da, chăm chút vẻ ngoài và ăn diện hợp thời.

    Dù chồng cấm đoán, có “góp ý” rằng lấy chồng rồi thì không cần phải chăm chút vẻ ngoài thì đàn bà khôn cũng bỏ ngoài tai. Cô ấy hiểu rằng, nếu đến chính bản thân mà không thương lấy mình thì sao có thể bắt người khác phải trân trọng mình.

    Khi vợ chồng không thể tiếp tục cuộc hôn nhân hiện tại đàn bà khôn sẽ luôn giành quyền nuôi con – Ảnh minh họa: Internet

    Con cái

    Không phải tự nhiên mà người ta có câu “đàn bà lấy chồng lãi mỗi đứa con”. Bởi suy cho cùng, vợ chồng vẫn chỉ là người dưng nước lã, chỉ con cái mới là nhúm ruột, là m.áu mủ mà đàn bà đã mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày.

    Đây là lý do vì sao một khi hôn nhân đổ vỡ, khi vợ chồng không thể tiếp tục cuộc hôn nhân hiện tại đàn bà khôn sẽ luôn giành quyền nuôi con. Cô ấy không muốn con phải chịu cảnh mẹ ghẻ con chồng, không muốn đ.ứa t.rẻ thiếu hơi ấm tình mẫu tử và rất sợ con bị đối xử tệ bạc.

    Nếu chồng không coi trọng nhà vợ, cấm cản vợ báo hiếu cha mẹ ruột thì cô ấy sẽ đòi công bằng ngay – Ảnh minh họa: Internet

    Việc làm

    Cha mẹ

    Chỉ đàn ông gia trưởng, bảo thủ mới bắt vợ phải dốc sức chăm lo cho gia đình chồng sau khi kết hôn, không được tốn t.iền phụng dưỡng, quà cáp cho cha mẹ ruột. Cũng chỉ đàn bà khờ dại mới chấp nhận yêu cầu quá quắt ấy.

    Đàn bà bản lĩnh dám yêu dám hận, nếu chồng không coi trọng nhà vợ, cấm cản vợ báo hiếu cha mẹ ruột thì cô ấy sẽ đòi công bằng ngay.

    Đàn bà khôn sẽ giữ khư khư công việc mà mình yêu thíchsự nghiệp mình đang gầy dựng – Ảnh minh họa: Internet

    Công việc

    Đời đàn bà, đừng bao giờ bị câu nói “ở nhà anh nuôi” dụ dỗ mà

    từ bỏ sự nghiệp để chấp nhận làm người vợ toàn thời gian. Một khi tự tước đi khả năng k.iếm t.iền, đ.ánh mất công việc bạn sẽ chẳng khác nào cây tầm gửi sống bám vào chồng.

    Nếu đàn bà dại thấy vui vì được chồng nuôi, thì đàn bà khôn sẽ giữ khư khư công việc mà mình yêu thích, sự nghiệp mình đang gầy dựng.

    Cậy lương 600 triệu, em chồng ngang nhiên t//át tôi trước mặt cả nhà, tôi lập tức gọi một cuộc điện thoại khiến lương của cô ta trở về số 0 tròn trĩnh… – News

    Cậy lương 600 triệu, em chồng ngang nhiên t//át tôi trước mặt cả nhà, tôi lập tức gọi một cuộc điện thoại khiến lương của cô ta trở về số 0 tròn trĩnh…

    Tôi và chồng cưới nhau được 5 năm. Chúng tôi sống ở thành phố, còn bố mẹ chồng và em gái chồng vẫn ở quê. Trước nay, tôi luôn cố gắng vun vén, kính trên nhường dưới, bởi nghĩ rằng cưới vào nhà người ta, dâu con phải biết điều.

    Em chồng tôi – Thảo – nhỏ hơn tôi 5 tuổi, vừa ra trường đã may mắn được nhận vào một tập đoàn lớn. Năng lực có, ngoại hình xinh, lại khéo ăn nói, nên chỉ sau 3 năm, cô ta đã leo lên vị trí quản lý, lương nghe đâu lên đến 600 triệu/tháng nhờ hoa hồng và cổ phần. Từ đó, Thảo bắt đầu thay đổi thái độ – kiêu ngạo, coi thường tất cả, kể cả anh trai và chị dâu.

    Tôi vẫn im lặng cho qua, vì nghĩ người trẻ đôi khi bốc đồng. Nhưng sự việc hôm đó thì tôi không thể nhịn được nữa.

    Hôm ấy, nhà tôi tổ chức bữa cơm mừng sinh nhật mẹ chồng. Tôi đích thân chuẩn bị từ sáng sớm, làm đủ món bà thích. Thảo đi xe sang về, mở cửa cái rầm, không thèm chào ai, chỉ ném túi xách lên bàn rồi nói:

    – Trời ơi, nhà này lúc nào cũng toàn mùi dầu mỡ. Chị làm bếp thì ít thôi, nhìn chị luộm thuộm quá!

    Mẹ chồng tôi nhíu mày:
    – Thảo, nói năng cho đàng hoàng, chị dâu con nấu cho cả nhà ăn đấy!

    Nhưng cô ta chỉ cười nhạt:
    – Con nói thật mà mẹ, nhìn chị ấy chẳng có tí phong thái phụ nữ hiện đại nào. Em mà kiếm 600 triệu/tháng như em thì đã thuê đầu bếp riêng rồi.

    Tôi vẫn cố nén giận, đặt đĩa cá kho xuống bàn và nói nhẹ:
    – Em nói vậy là không phải, chị nấu ăn vì tình cảm với gia đình, đâu phải ai cũng lấy tiền ra để đo giá trị.

    Thảo trừng mắt nhìn tôi, rồi bất ngờ bốp! – cô ta tát thẳng vào mặt tôi trước sự sững sờ của cả nhà.

    – Chị thì biết gì mà dạy tôi? Một người chỉ biết bám anh tôi sống, dựa dẫm tiền chồng mà cũng mở miệng dạy dỗ người kiếm 600 triệu sao?

    Không khí lặng ngắt. Mẹ chồng tôi run run đứng dậy, định nói gì đó thì tôi giơ tay ra hiệu. Tôi nhìn thẳng vào Thảo, giọng bình thản nhưng lạnh lùng:

    – Em nói đúng, chị không kiếm 600 triệu. Nhưng chị biết rõ, công ty em đang làm là do ai đầu tư vốn ban đầu.

    Thảo hơi khựng lại, rồi cười khẩy:
    – Liên quan gì đến chị?

    Tôi không đáp. Tôi rút điện thoại ra, bấm số, nói ngắn gọn:
    – Anh Nam, tôi là Hương – vợ của anh Hùng đây. Tôi đề nghị anh xem lại vị trí trưởng nhóm marketing ở công ty bên anh, nhân viên tên Nguyễn Thảo. Tôi vừa bị cô ấy tát giữa bàn ăn vì dám “không bằng người kiếm 600 triệu”. Tôi nghĩ, nhân cách như thế không xứng đáng đại diện cho thương hiệu lớn của anh.

    Nghe đến tên “Anh Nam”, mặt Thảo trắng bệch. Cô ta lắp bắp:
    – Chị… chị đừng có làm quá. Anh Nam là…

    Tôi nhìn cô ta, mỉm cười nhạt:
    – Là bạn học của chị hồi đại học, cũng là người đã mời chị về làm truyền thông cho công ty anh ấy.

    Không khí trong phòng im phăng phắc. Thảo bỗng toát mồ hôi, mặt tái mét. Chồng tôi cũng chết lặng, còn mẹ chồng chỉ biết ngồi ôm đầu, thở dài.

    Mười lăm phút sau, điện thoại của Thảo đổ chuông. Cô ta nghe máy, khuôn mặt dần dần đanh lại, rồi ngồi thụp xuống ghế. Tôi vẫn nghe rõ giọng nói trong điện thoại vọng ra:

    – Thảo, tôi buộc phải tạm ngưng hợp đồng. Cô có thể nghỉ từ ngày mai.

    Cô ta buông điện thoại, mắt đỏ hoe, run rẩy nhìn tôi:
    – Chị… chị làm vậy thật à?

    Tôi nhìn em chồng – người từng kiêu ngạo, tự cho mình quyền sỉ nhục người khác – rồi nói chậm rãi:
    – Không, chị không làm gì cả. Chị chỉ nói sự thật. Người giỏi thực sự không bao giờ cần chứng minh bằng cách hạ thấp người khác, lại càng không bao giờ tát chị dâu mình trước mặt bố mẹ.

    Tối đó, Thảo thu dọn đồ, lặng lẽ rời khỏi nhà, chẳng nói thêm câu nào.

    Ba ngày sau, tôi nhận được tin nhắn từ Thảo:

    “Chị ơi, em xin lỗi. Em đã bị hủy hợp đồng chính thức, mọi thứ mất hết. Em mới hiểu, sự ngạo mạn của mình khiến em trả giá đắt thế nào. Cảm ơn chị vì đã cho em một bài học.”

    Tôi đọc xong chỉ thở dài. Tôi không hả hê, cũng không oán giận. Đôi khi, sự trả giá không đến từ lòng thù hận, mà là hậu quả tất yếu của những gì ta gieo ra.

    Từ hôm đó, Thảo không còn là cô gái kiêu căng như trước. Cô xin việc ở một công ty nhỏ, bắt đầu lại từ đầu, lặng lẽ và khiêm tốn hơn.

    Mẹ chồng nhìn tôi, nắm tay nói khẽ:
    – Con xử lý rất đúng mực. Mẹ mừng vì con không để hận thù chiếm lấy lòng mình.

    Tôi cười, nhẹ như gió:
    – Con chỉ nghĩ, đôi khi một cú tát không làm đau bằng một bài học về nhân cách, mẹ ạ.

    Và tôi tin, Thảo rồi cũng sẽ hiểu: Giá trị thật của con người không nằm ở con số lương bao nhiêu, mà nằm ở cách họ đối xử với người khác khi đang đứng ở trên cao.

  • Gi//ận con gái vì lấy trai nông thôn ngh//èo, bố mẹ chỉ cho đúng 2 con lợn rừng làm của hồi môn. 5 năm sau mới đến thăm con, ông bà ch//ết lặ/ng khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt…

    Gi//ận con gái vì lấy trai nông thôn ngh//èo, bố mẹ chỉ cho đúng 2 con lợn rừng làm của hồi môn. 5 năm sau mới đến thăm con, ông bà ch//ết lặ/ng khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt…

    Ngày Hạ thông báo muốn kết hôn, cả nhà cô như rơi vào cơn bão. Bởi người cô chọn – Lâm – chỉ là một chàng trai nông thôn nghèo, sống cách thành phố gần 200km. Nhà anh chẳng có gì ngoài vài sào đất và một căn nhà cấp bốn xập xệ.

    Mẹ Hạ giận tím mặt:

    – Con học đại học, có việc làm tử tế, sao lại chọn một người như nó? Con nghĩ tương lai sẽ thế nào?

    Hạ cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên định:

    – Con yêu anh ấy. Anh ấy hiền, chịu khó. Con tin hai đứa sẽ xây dựng được cuộc sống tử tế.

    Bố Hạ không nói nhiều, chỉ đưa ra một câu lạnh lùng:

    – Nếu con đã chọn… thì đó là quyết định của con. Nhà này không cấm, nhưng cũng không ủng hộ.

    Ngày cưới, gia đình Hạ chẳng mấy vui vẻ. Của hồi môn mà bố mẹ cô cho chỉ vỏn vẹn hai con lợn rừng giống – thứ mà họ coi như “đủ lễ nghĩa”, nhưng ai cũng hiểu đó là cách thể hiện sự không hài lòng.

    Hạ nhìn đôi lợn rừng, sống mũi cay xè. Nhưng Lâm chỉ nắm tay cô, cười hiền:

    – Không sao đâu em. Mình nghèo rồi sẽ cố gắng làm giàu. Quan trọng là vợ chồng mình thương nhau.

    Cuộc sống những năm đầu hôn nhân vô cùng chật vật. Mưa bão cuốn trôi chuồng trại, anh chị phải đi làm thuê để sửa lại. Có lúc trong nhà chẳng còn nổi 100 nghìn. Nhưng không ngày nào Hạ hối hận. Lâm đúng như cô tin tưởng: hiền lành, làm việc quần quật cả ngày mà không một lời than.

    Từ đôi lợn rừng bố mẹ cho ngày cưới, hai vợ chồng chăm sóc, phối giống, dựng thêm chuồng. Rồi bán được lứa đầu. Rồi lứa thứ hai.

    Họ bắt đầu mở trại nuôi lợn rừng giống, rồi học thêm kỹ thuật từ nông trại lớn. Cứ thế, từng bước một, cuộc sống khá lên. Nhưng suốt 5 năm, bố mẹ cô không hề một lần đến thăm.

    Một phần vì giận, phần khác họ tin con gái chắc đang sống khổ cực – điều mà họ không muốn nhìn.

    Đến năm thứ năm, trong một lần họp lớp đại học, bạn thân của Hạ vô tình kể về cuộc sống của cô:

    – Hai vợ chồng Hạ giờ khá lắm rồi. Mở trang trại lớn lắm. Hình như còn đang xây nhà mới nữa đó.

    Bố mẹ Hạ thoáng sững sờ. Trên đường về, mẹ cô nhìn chồng:

    – Ông… hay ta xuống thăm con bé một chuyến?

    Ông không trả lời, nhưng hôm sau chính ông là người lái xe.

    Trên suốt quãng đường hơn 200km, cả hai im lặng. Trong đầu họ vẫn tưởng tượng cảnh con gái sống trong căn nhà cũ nát, lam lũ, khổ sở. Mẹ Hạ chuẩn bị sẵn mấy túi quà, định bụng giúp đỡ nếu con khó khăn.

    Nhưng càng gần đến nơi, họ càng thấy những bảng chỉ dẫn: “TRẠI LỢN RỪNG LÂM – HẠ”.

    Đi thêm một đoạn nữa, một khu trang trại rộng lớn hiện ra trước mắt: Hàng chục chuồng nuôi hiện đại, hệ thống phun sương tự động, công nhân đi lại bận rộn. Xe tải chờ ngoài cổng để lấy hàng.

    Bố mẹ Hạ chết lặng. Bảng hiệu lớn trước cổng ghi rõ:

    “Cơ sở giống lợn rừng Lâm – Hạ: Quy mô 500 con”.

    Một phụ nữ mặc đồ bảo hộ đi ra – đó là Hạ. Cô chững chạc, tự tin, trông không còn là cô gái mảnh dẻ năm nào. Hạ nhìn thấy bố mẹ, sững người, sau đó lao tới:

    – Bố mẹ… sao lại…

    Mẹ cô ôm chặt con gái, bật khóc:

    – Mẹ… mẹ xin lỗi… Năm năm rồi mẹ không dám nhìn con… Mẹ cứ nghĩ con khổ…

    Hạ cười, nước mắt cũng rơi:

    – Khổ chứ mẹ. Nhưng con chưa bao giờ hối hận. Con chỉ buồn vì bố mẹ nghĩ con chọn sai.

    Lúc ấy, Lâm từ trong trại đi ra. Anh vẫn dáng vẻ hiền lành năm xưa, nhưng ánh mắt tự tin hơn. Anh cúi chào bố mẹ vợ:

    – Con xin lỗi vì năm ấy chưa chứng minh được gì. Nhờ Hạ, nhờ hai con lợn rừng bố mẹ cho… mà bọn con mới có được ngày hôm nay.

    Bố Hạ im lặng hồi lâu rồi bước lên, đặt tay lên vai con rể:

    – Không phải xin lỗi. Ta mới là người phải xin lỗi hai đứa… Đúng là ta đã nhìn nhầm con.

    Ông quay sang nhìn xung quanh, giọng lạc đi:

    – Tôi chưa từng nghĩ… chỉ hai con lợn rừng hồi môn lại thành ra cơ nghiệp thế này…

    Hạ cười qua hàng nước mắt:

    – Đó không chỉ là hồi môn, mà là món quà quý nhất khiến con và Lâm có niềm tin để bắt đầu.

    Lâm dẫn bố mẹ vợ đi thăm từng khu vực trong trại. Công nhân lễ phép chào hỏi, chuồng trại sạch sẽ, hệ thống lọc mùi hiện đại.

    Mẹ Hạ lặng người khi thấy một khu nhà đang xây dựng:

    – Đây… đây là…

    – Dạ, nhà mới của bọn con. Xây xong, tụi con định mời bố mẹ xuống ở vài tháng cho vui.

    Mẹ Hạ ôm mặt khóc. Bố Hạ quay đi, mắt đỏ hoe.

    Ông cố nói thật bình tĩnh:

    – Con gái à… Về quê lấy chồng nghèo… hóa ra lại là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời con.

    Hạ mỉm cười:

    – Vì con không chọn giàu – con chọn đúng người, bố ạ.

    Lúc ấy, Lâm nhẹ nhàng nắm tay vợ:

    – Từ nay, con hứa sẽ lo lắng cho Hạ thật tốt… để bố mẹ yên tâm.

    Bố mẹ Hạ cùng nhìn hai vợ chồng, và trong khoảnh khắc ấy, mọi giận hờn năm xưa tan biến hoàn toàn.

    Buổi chiều hôm đó, cả gia đình ngồi bên ao cá trong trang trại, gió mát rượi. Mẹ Hạ cầm tay con gái, dịu dàng nói:

    – Con ạ… hôm nay bố mẹ không chỉ đến thăm… mà đến để xin lỗi và chúc mừng hai đứa. Từ giờ… con đã thật sự có một gia đình hạnh phúc rồi.

    Hạ tựa đầu vào vai mẹ, mỉm cười trong nước mắt.

    Còn bố cô thì nhìn vào trang trại rộng lớn trước mặt, thở dài xúc động:

    – Hai con đã biến nghèo khó thành tự do. Bố mẹ tự hào về hai con…

    Đó là lần đầu tiên, sau 5 năm, ông bà thấy lòng mình nhẹ nhõm đến thế.

  • V:.ĩ:nh b:.iệ:t nam NSƯT tài ba vừa đột ngột qu:ađời, hưởng dương 54 tuổi 14-17 minutes

    Anh là người nghệ sĩ yêu nghề, luôn hoà nhã với mọi người và chọn cách cống hiến lặng lẽ mà sâu sắc cho sân khấu cải lương.

    NSƯT Minh Hoàng

    Tối 20/10, giới nghệ sĩ cải lương TP HCM bàng hoàng khi nhận tin NSƯT Minh Hoàng, Phó Trưởng đoàn 1 Nhà hát Cải lương Trần Hữu Trang, đã qua đời vào lúc 18 giờ 45 cùng ngày. Sự ra đi đột ngột của anh khiến đồng nghiệp, khán giả và những người yêu sân khấu không khỏi bàng hoàng, thương tiếc một nghệ sĩ tài hoa, tận tâm với nghề.

    Sáng cùng ngày, gia đình đưa anh vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch vì căn bệnh về phổi kéo dài, ảnh hưởng đến các cơ quan nội tạng. Dù được các bác sĩ tận tình cứu chữa, nhưng trái tim của người nghệ sĩ tận tụy với sân khấu ấy đã ngừng đập, để lại niềm tiếc thương vô hạn cho đồng nghiệp và khán giả.

    Người nghệ sĩ từ lớp học của những bậc tiền bối

    Nguyễn Minh Hoàng (sinh ngày 10/12/1971, quê Tây Ninh), thường trú tại xã Hiệp Phước, TP HCM, là gương mặt trưởng thành từ khóa 3 – lớp trung cấp diễn viên năm 1988 của Nhà hát Cải lương Trần Hữu Trang, cùng khóa với các nghệ sĩ nổi tiếng như NSND Hữu Quốc, NS Minh Cường, Thanh Lựu… Anh được rèn giũa bởi những bậc thầy huyền thoại của sân khấu cải lương: cố NSND Phùng Há, NSƯT Hoàng Ba, nghệ sĩ Kim Cúc, nhạc sĩ Út Trong, NSƯT Tấn Đạt, NSƯT Ba Tu… – những người đã góp phần đào tạo nên thế hệ diễn viên vàng của thập niên 1990.

    Ngay từ những ngày đầu bước vào nghề, Minh Hoàng đã thể hiện bản lĩnh của một nghệ sĩ nghiêm túc, vững vàng về kỹ năng biểu diễn, hết lòng với sân khấu và luôn khiêm nhường trong đời sống. Anh từng là thành viên Đoàn Xung Kích – lực lượng nghệ sĩ trẻ chuyên mang lời ca, tiếng hát đến với vùng sâu, vùng xa của TP HCM và các tỉnh miền Tây Nam Bộ, góp phần lan tỏa tình yêu cải lương đến với công chúng.

    Hơn ba thập kỷ gắn bó với sàn diễn

    Từ năm 1992 đến nay, Minh Hoàng gắn bó trọn vẹn với Nhà hát Cải lương Trần Hữu Trang, đảm nhiệm nhiều vai trò: Phó Trưởng đoàn, Trợ lý đạo diễn và Diễn viên chính. Trong suốt hơn ba thập niên hoạt động nghệ thuật, anh đã tham gia hàng chục vở diễn lớn nhỏ trên sân khấu và truyền hình, để lại dấu ấn sâu đậm qua các vai diễn trong “Một phút một thời”, “Tiếng hò sông Hậu”, “Con mắt thời gian”, “Rồng Phượng”, “Đi biển một mình”, “Trái tim trong trắng”…

    Không ồn ào, không bon chen, anh chọn cho mình con đường âm thầm nhưng bền bỉ, sống trọn với nghề bằng sự nhân hậu, tận tâm và lòng yêu sân khấu chân thành. Với anh, mỗi vai diễn là một lần được “thắp lửa nghề”, dù trên sân khấu sáng đèn hay trong những chuyến lưu diễn phục vụ chính trị, phục vụ nhân dân.

    NSƯT Minh Hoàng

    Suốt chặng đường nghệ thuật hơn 30 năm, NSƯT Minh Hoàng đã đạt nhiều thành tích nổi bật: Huy chương Vàng Hội diễn Sân khấu Chuyên nghiệp Toàn quốc với vở “Bản tình ca quê mẹ” (1995); Huy chương Vàng Hội diễn Sân khấu Toàn quốc với “Rồng Phượng” (2005); Huy chương Bạc cá nhân tại Cuộc thi Nghệ thuật Sân khấu Cải lương Toàn quốc (2009) – vai Năm Tới trong “Con mắt thời gian”; Giải A Bộ Quốc phòng cho vở “Rừng xưa” (2015); Huy chương Vàng với vở “Chiến binh” (2015); Huy chương Bạc cá nhân với vai Trung trong “Ngày ấy họ đều còn trẻ” (2018); Huy chương Vàng tại Liên hoan “Hình tượng người chiến sĩ Công an nhân dân” với vở “Nhân danh công lý” (2020); Bằng khen UBND TP HCM năm 2025 vì thành tích đóng góp quan trọng cho 50 năm văn học – nghệ thuật TP HCM sau ngày đất nước thống nhất; Kỷ niệm chương “Vì sự nghiệp Văn hóa, Thể thao và Du lịch” (2020).

    Và đặc biệt, năm 2024 anh được phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ Ưu tú – phần thưởng cao quý ghi nhận cả đời cống hiến .

    NSƯT Minh Hoàng

    Trước khi lâm bệnh nặng, NSƯT Minh Hoàng vẫn miệt mài trên sàn tập, không rời xa sân khấu dù sức khỏe ngày càng suy yếu. Hai vai diễn cuối cùng của anh – ông Phán trong

    “Tuyệt tình ca” và Võ Minh Thành trong “Đời cô Lựu” – đều là những nhân vật có nội tâm phức tạp, đòi hỏi khả năng diễn xuất tinh tế và chiều sâu cảm xúc.

    Ở cả hai vai, anh được đồng nghiệp và giới chuyên môn đánh giá cao bởi lối diễn tự nhiên, tiết chế, giàu cảm xúc và đậm chất nhân văn. Dù cơ thể mệt mỏi, anh vẫn có mặt trong mọi buổi tập, tận tình hướng dẫn lớp trẻ, truyền lại kinh nghiệm và niềm yêu nghề cho thế hệ kế thừa.

    Với anh, “sân khấu là máu thịt – là nơi được sống thật với chính mình”, một tình yêu mà anh đã giữ trọn vẹn cho đến những ngày cuối cùng của cuộc đời.

    “Minh Hoàng vẫn còn mãi trong tim đồng nghiệp”

    Khi hay tin NSƯT Minh Hoàng qua đời, tập thể Nhà hát Cải lương Trần Hữu Trang lặng người, không giấu được nỗi bàng hoàng và thương tiếc.

    NSƯT Phan Quốc Kiệt – Giám đốc Nhà hát Trần Hữu Trang xúc động chia sẻ: “Anh Minh Hoàng là người nghệ sĩ hiền lành, có trách nhiệm, luôn lặng lẽ cống hiến cho đoàn. Sự ra đi của anh là mất mát lớn, nhất là khi anh vừa được phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ Ưu tú. Anh chưa kịp tận hưởng niềm vui ấy thì đã rời xa chúng tôi.”

    NSND Mỹ Hằng cũng nghẹn ngào nhớ lại: “Anh Minh Hoàng để lại trong tôi nhiều kỷ niệm. Tôi vẫn nhớ những chuyến lưu diễn miền Tây, anh như một người anh ruột – luôn chăm lo cho đàn em. Ai cũng quý mến anh vì anh rất vui tính, hòa đồng và tận tâm với nghề”.

    NSƯT Minh Hoàng ra đi để lại niềm thương tiếc vô hạn trong lòng bạn bè, đồng nghiệp và khán giả. Anh là hình ảnh tiêu biểu của lớp nghệ sĩ thế hệ nghệ sĩ xung kích của Nhà hát Trần Hữu Trang, luôn kiên trì, chân thành và bền bỉ với nghề. Trong ký ức của đồng nghiệp, anh không chỉ là diễn viên, mà còn là người anh, người thầy, người bạn – luôn sẵn lòng chia sẻ, nâng đỡ.

    Nguồn: https://kenh14.vn/nsut-minh-hoang-dot-ngot-qua-doi-huong-duong-54-tuoi-215251021082908288.chn

    Cha mẹ sang tên nhà cho 2 anh trai, con trai út tức giận 6 năm không về nhà, cha qua đời cũng chẳng một lời hỏi thăm

    Năm đó, sau bữa cơm chiều, ông bà Phúc gọi ba người con trai lại, ngồi quây quần bên chiếc bàn gỗ cũ. Ông nói bằng giọng chắc nịch, như thể đã suy nghĩ rất kỹ:

    – “Bố mẹ già rồi, muốn sang tên căn nhà này cho hai đứa anh. Sau này có gì, hai đứa lo hương khói, chăm sóc mẹ.”

    Căn nhà – là toàn bộ tài sản của cả đời ông bà gầy dựng, từ những năm vất vả dựng từng viên gạch. Con trai cả và con trai thứ hai gật đầu, vui vẻ nhận. Chỉ có người con út – Nam, sững người, hai bàn tay nắm chặt, đôi mắt đỏ hoe.

    Nam là người duy nhất chưa lập gia đình, từ nhỏ cũng là đứa gần gũi và chăm sóc cha mẹ nhất. Anh từng nghĩ nếu sau này cha mẹ già yếu, mình sẽ là người ở bên cạnh. Vậy mà giờ đây, tất cả như một nhát dao lạnh lẽo đâm vào lòng. Anh cảm thấy mình bị gạt ra khỏi mái ấm này.

    – “Sao bố mẹ lại làm vậy? Con là con ruột, sao lại đối xử với con như người ngoài?” – Nam nghẹn ngào.

    Nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng nặng nề và ánh mắt tránh đi của cha. Ông Phúc không nói, cũng không giải thích. Ông nghĩ đứa con út hiểu lòng mình, nhưng ông đã sai.

    Tối đó, Nam thu dọn đồ, bỏ nhà ra đi, không một lời tạm biệt. Sáu năm trời, anh không về quê, cũng không nghe điện thoại của mẹ. Tất cả cuộc gọi, tin nhắn từ các anh, anh đều để chế độ im lặng. Trong lòng Nam, sự tổn thương đã trở thành một bức tường lạnh lẽo, cao vời vợi.

    Mẹ anh nhiều lần lén gọi: “Nam à, về thăm bố đi con. Ông già rồi…”, nhưng Nam chỉ đáp lạnh lùng:
    – “Con bận.”

    Rồi một ngày, cuộc điện thoại từ người anh cả đến. Giọng anh run run:


    – “Nam… bố mất rồi.”

    Câu nói ấy như một tiếng sét ngang tai. Tai Nam ù đi, tim như bị ai bóp nghẹt. Sáu năm, anh chưa một lần về nhìn cha, chưa một lần hỏi han, chưa một lời tha thứ.

    Ngày trở về, căn nhà quen thuộc vẫn vậy – chỉ có ông già từng ngồi trước hiên, nay đã nằm trong quan tài phủ vải trắng. Nam quỳ sụp xuống, đôi vai run lên bần bật.

    – “Con về rồi… bố ơi…”

    Anh úp mặt vào chiếc quan tài lạnh ngắt, nước mắt hòa vào tiếng khóc nấc nghẹn ngào. Mẹ anh ngồi bên, gầy gò, đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhiều:

    – “Bố con… ngày nào cũng ngóng ra đầu ngõ… Ổng sợ con nghĩ ông thiên vị… nhưng thật ra… hai anh mày có gia đình, tụi nó không có chỗ ở. Còn con, ông tin con vững vàng, tự lập… Ổng nói sau này, ông để sổ tiết kiệm cho con… nhưng chưa kịp nói thì…”

    Nam siết chặt tay mẹ, tiếng nấc không ngừng dâng lên. Hóa ra, sáu năm qua, anh đã tự nhốt mình trong hận thù mà quên mất cha cũng chỉ là một người già, vụng về trong cách thể hiện tình thương.

    Đêm đưa tang, Nam ngồi bên linh cữu cha, suốt đêm không chợp mắt. Mỗi ký ức tuổi thơ ùa về, rõ ràng như vừa hôm qua — cha cõng anh băng qua cánh đồng ngập nước, cha thức trắng đêm khi anh sốt, cha gánh gồng cả nhà những ngày nghèo đói.

    Giờ đây, tất cả chỉ còn lại nắm tro tàn.

    Sau tang lễ, Nam quỳ xuống trước di ảnh cha, nước mắt rơi lã chã:
    – “Con xin lỗi… Con về trễ quá rồi.”

    Sáu năm giận dỗi, đổi lại là một đời nuối tiếc.

    Năm đó, sau bữa cơm chiều, ông bà Phúc gọi ba người con trai lại, ngồi quây quần bên chiếc bàn gỗ cũ. Ông nói bằng giọng chắc nịch, như thể đã suy nghĩ rất kỹ:

    – “Bố mẹ già rồi, muốn sang tên căn nhà này cho hai đứa anh. Sau này có gì, hai đứa lo hương khói, chăm sóc mẹ.”

    Căn nhà – là toàn bộ tài sản của cả đời ông bà gầy dựng, từ những năm vất vả dựng từng viên gạch. Con trai cả và con trai thứ hai gật đầu, vui vẻ nhận. Chỉ có người con út – Nam, sững người, hai bàn tay nắm chặt, đôi mắt đỏ hoe.

    Nam là người duy nhất chưa lập gia đình, từ nhỏ cũng là đứa gần gũi và chăm sóc cha mẹ nhất. Anh từng nghĩ nếu sau này cha mẹ già yếu, mình sẽ là người ở bên cạnh. Vậy mà giờ đây, tất cả như một nhát dao lạnh lẽo đâm vào lòng. Anh cảm thấy mình bị gạt ra khỏi mái ấm này.

    – “Sao bố mẹ lại làm vậy? Con là con ruột, sao lại đối xử với con như người ngoài?” – Nam nghẹn ngào.

    Nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng nặng nề và ánh mắt tránh đi của cha. Ông Phúc không nói, cũng không giải thích. Ông nghĩ đứa con út hiểu lòng mình, nhưng ông đã sai.

    Tối đó, Nam thu dọn đồ, bỏ nhà ra đi, không một lời tạm biệt. Sáu năm trời, anh không về quê, cũng không nghe điện thoại của mẹ. Tất cả cuộc gọi, tin nhắn từ các anh, anh đều để chế độ im lặng. Trong lòng Nam, sự tổn thương đã trở thành một bức tường lạnh lẽo, cao vời vợi.

    Mẹ anh nhiều lần lén gọi: “Nam à, về thăm bố đi con. Ông già rồi…”, nhưng Nam chỉ đáp lạnh lùng:
    – “Con bận.”

    Rồi một ngày, cuộc điện thoại từ người anh cả đến. Giọng anh run run:


    – “Nam… bố mất rồi.”

    Câu nói ấy như một tiếng sét ngang tai. Tai Nam ù đi, tim như bị ai bóp nghẹt. Sáu năm, anh chưa một lần về nhìn cha, chưa một lần hỏi han, chưa một lời tha thứ.

    Ngày trở về, căn nhà quen thuộc vẫn vậy – chỉ có ông già từng ngồi trước hiên, nay đã nằm trong quan tài phủ vải trắng. Nam quỳ sụp xuống, đôi vai run lên bần bật.

    – “Con về rồi… bố ơi…”

    Anh úp mặt vào chiếc quan tài lạnh ngắt, nước mắt hòa vào tiếng khóc nấc nghẹn ngào. Mẹ anh ngồi bên, gầy gò, đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhiều:

    – “Bố con… ngày nào cũng ngóng ra đầu ngõ… Ổng sợ con nghĩ ông thiên vị… nhưng thật ra… hai anh mày có gia đình, tụi nó không có chỗ ở. Còn con, ông tin con vững vàng, tự lập… Ổng nói sau này, ông để sổ tiết kiệm cho con… nhưng chưa kịp nói thì…”

    Nam siết chặt tay mẹ, tiếng nấc không ngừng dâng lên. Hóa ra, sáu năm qua, anh đã tự nhốt mình trong hận thù mà quên mất cha cũng chỉ là một người già, vụng về trong cách thể hiện tình thương.

    Đêm đưa tang, Nam ngồi bên linh cữu cha, suốt đêm không chợp mắt. Mỗi ký ức tuổi thơ ùa về, rõ ràng như vừa hôm qua — cha cõng anh băng qua cánh đồng ngập nước, cha thức trắng đêm khi anh sốt, cha gánh gồng cả nhà những ngày nghèo đói.

    Giờ đây, tất cả chỉ còn lại nắm tro tàn.

    Sau tang lễ, Nam quỳ xuống trước di ảnh cha, nước mắt rơi lã chã:
    – “Con xin lỗi… Con về trễ quá rồi.”

    Sáu năm giận dỗi, đổi lại là một đời nuối tiếc.

    Năm đó, sau bữa cơm chiều, ông bà Phúc gọi ba người con trai lại, ngồi quây quần bên chiếc bàn gỗ cũ. Ông nói bằng giọng chắc nịch, như thể đã suy nghĩ rất kỹ:

    – “Bố mẹ già rồi, muốn sang tên căn nhà này cho hai đứa anh. Sau này có gì, hai đứa lo hương khói, chăm sóc mẹ.”

    Căn nhà – là toàn bộ tài sản của cả đời ông bà gầy dựng, từ những năm vất vả dựng từng viên gạch. Con trai cả và con trai thứ hai gật đầu, vui vẻ nhận. Chỉ có người con út – Nam, sững người, hai bàn tay nắm chặt, đôi mắt đỏ hoe.

    Nam là người duy nhất chưa lập gia đình, từ nhỏ cũng là đứa gần gũi và chăm sóc cha mẹ nhất. Anh từng nghĩ nếu sau này cha mẹ già yếu, mình sẽ là người ở bên cạnh. Vậy mà giờ đây, tất cả như một nhát dao lạnh lẽo đâm vào lòng. Anh cảm thấy mình bị gạt ra khỏi mái ấm này.

    – “Sao bố mẹ lại làm vậy? Con là con ruột, sao lại đối xử với con như người ngoài?” – Nam nghẹn ngào.

    Nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng nặng nề và ánh mắt tránh đi của cha. Ông Phúc không nói, cũng không giải thích. Ông nghĩ đứa con út hiểu lòng mình, nhưng ông đã sai.

    Tối đó, Nam thu dọn đồ, bỏ nhà ra đi, không một lời tạm biệt. Sáu năm trời, anh không về quê, cũng không nghe điện thoại của mẹ. Tất cả cuộc gọi, tin nhắn từ các anh, anh đều để chế độ im lặng. Trong lòng Nam, sự tổn thương đã trở thành một bức tường lạnh lẽo, cao vời vợi.

    Mẹ anh nhiều lần lén gọi: “Nam à, về thăm bố đi con. Ông già rồi…”, nhưng Nam chỉ đáp lạnh lùng:
    – “Con bận.”

    Rồi một ngày, cuộc điện thoại từ người anh cả đến. Giọng anh run run:


    – “Nam… bố mất rồi.”

    Câu nói ấy như một tiếng sét ngang tai. Tai Nam ù đi, tim như bị ai bóp nghẹt. Sáu năm, anh chưa một lần về nhìn cha, chưa một lần hỏi han, chưa một lời tha thứ.

    Ngày trở về, căn nhà quen thuộc vẫn vậy – chỉ có ông già từng ngồi trước hiên, nay đã nằm trong quan tài phủ vải trắng. Nam quỳ sụp xuống, đôi vai run lên bần bật.

    – “Con về rồi… bố ơi…”

    Anh úp mặt vào chiếc quan tài lạnh ngắt, nước mắt hòa vào tiếng khóc nấc nghẹn ngào. Mẹ anh ngồi bên, gầy gò, đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhiều:

    – “Bố con… ngày nào cũng ngóng ra đầu ngõ… Ổng sợ con nghĩ ông thiên vị… nhưng thật ra… hai anh mày có gia đình, tụi nó không có chỗ ở. Còn con, ông tin con vững vàng, tự lập… Ổng nói sau này, ông để sổ tiết kiệm cho con… nhưng chưa kịp nói thì…”

    Nam siết chặt tay mẹ, tiếng nấc không ngừng dâng lên. Hóa ra, sáu năm qua, anh đã tự nhốt mình trong hận thù mà quên mất cha cũng chỉ là một người già, vụng về trong cách thể hiện tình thương.

    Đêm đưa tang, Nam ngồi bên linh cữu cha, suốt đêm không chợp mắt. Mỗi ký ức tuổi thơ ùa về, rõ ràng như vừa hôm qua — cha cõng anh băng qua cánh đồng ngập nước, cha thức trắng đêm khi anh sốt, cha gánh gồng cả nhà những ngày nghèo đói.

    Giờ đây, tất cả chỉ còn lại nắm tro tàn.

    Sau tang lễ, Nam quỳ xuống trước di ảnh cha, nước mắt rơi lã chã:
    – “Con xin lỗi… Con về trễ quá rồi.”

    Sáu năm giận dỗi, đổi lại là một đời nuối tiếc.

    Năm 1995, tại bang Texas (Mỹ), một gia đình người Việt gồm bảy thành viên bất ngờ biến mất khỏi ngôi nhà của họ, để lại duy nhất một mảnh giấy vỏn vẹn dòng chữ: “Đi thăm người thân vài ngày.” Thế nhưng, họ đã không bao giờ quay trở lại. Mười năm sau, cộng đồng địa phương tình cờ phát hiện ra một bí mật r/ợ/n người ẩn giấu phía sau vụ mấ;t t;ích bí ẩn ấy…

     

    Năm 1995, tại bang Texas (Mỹ), một gia đình người Việt gồm bảy thành viên bất ngờ biến mất khỏi ngôi nhà của họ, để lại duy nhất một mảnh giấy vỏn vẹn dòng chữ: “Đi thăm người thân vài ngày.” Thế nhưng, họ đã không bao giờ quay trở lại. Mười năm sau, cộng đồng địa phương tình cờ phát hiện ra một bí mật r/ợ/n người ẩn giấu phía sau vụ mấ;t t;ích bí ẩn ấy…

     

    Năm 1995, một gia đình người Việt gồm bảy thành viên sống ở ngoại ô Houston, Texas, bỗng biến mất chỉ sau một đêm. Họ để lại duy nhất một mảnh giấy viết vội:

    “Đi thăm người thân vài ngày.” Nhưng rồi không một ai quay về, cũng không ai nghe thấy tin tức gì. Căn nhà nhỏ, chiếc xe hơi cũ trong gara, và những bữa cơm dở dang trên bàn — tất cả đứng im như thể thời gian bị chặn lại. Suốt 10 năm, cộng đồng Việt kiều quanh đó không ngừng bàn tán. Cho đến một ngày, một sự tình cờ đã làm bật ra bí mật rợn người bị che giấu.

    Gia đình ông Bảy và bà Lan định cư ở Mỹ từ cuối thập niên 80. Họ có bốn người con: hai trai, hai gái, cùng bà cụ thân sinh của ông Bảy từ Việt Nam sang đoàn tụ. Ngôi nhà nhỏ ở khu ngoại ô vốn lúc nào cũng rộn ràng tiếng nói cười, mùi cơm cá kho, canh chua. Hàng xóm người Mỹ thường bảo:

    “Ngôi nhà ấy lúc nào cũng tỏa ra mùi thơm dễ chịu.”

    Ông Bảy làm công nhân hãng sửa xe, bà Lan phụ bếp cho một tiệm phở. Cuộc sống không dư dả, nhưng ổn định và đầy yêu thương. Các con đi học về thường ngồi quanh bàn ăn kể chuyện trường lớp, xen lẫn tiếng cằn nhằn của bà cụ khi thấy bọn nhỏ mải chơi hơn học.

    Mùa hè năm 1995, cả gia đình còn tham gia lễ hội Tết Trung Thu do cộng đồng người Việt tổ chức. Ai cũng thấy họ bình thường: nụ cười của bà Lan, dáng ông Bảy lúi húi phụ dựng lồng đèn, lũ trẻ chạy nhảy tung tăng. Không dấu hiệu nào báo trước biến cố.

    Rồi đến một buổi sáng, người hàng xóm tên Sarah bước sang, định nhờ ông Bảy giúp sửa cái bếp gas. Bà gõ cửa mãi không ai trả lời. Cửa không khóa, bà bước vào thì thấy căn nhà im lìm. Bàn ăn còn nguyên chén đũa, nồi cá kho chưa kịp dọn. Trên bàn gỗ nhỏ cạnh cửa có một mảnh giấy viết bằng tiếng Việt:

    “Đi thăm người thân vài ngày.” Xe hơi vẫn nằm trong gara, vali quần áo vẫn ở tủ. Cảnh sát được gọi tới, nhưng họ cho rằng đây chỉ là một chuyến đi ngắn.

    Ngày nối ngày, rồi vài tháng trôi qua. Gia đình ấy không trở lại. Bưu điện bắt đầu chất đầy thư, hóa đơn. Những lời đồn đại lan khắp cộng đồng: nào là họ trốn nợ, nào là bị bắt cóc, thậm chí có người thì thào rằng ông Bảy từng dính dáng chuyện làm ăn mờ ám. Nhưng không bằng chứng, không dấu vết. Căn nhà dần trở thành “ngôi nhà ma” trong mắt người dân quanh vùng.

    Thời gian trôi qua, căn nhà xuống cấp. Cỏ mọc cao ngập cả sân. Đôi khi có người thấy ánh đèn chập chờn bên trong, dù cửa luôn khóa. Trẻ con trong khu phố thách nhau vào sân sau, rồi hét ầm vì nghe như có tiếng bước chân trên gác.

    Năm 2005, một nhóm thanh niên gốc Việt trong cộng đồng quyết định tìm hiểu. Họ muốn chứng minh câu chuyện “ma quái” chỉ là lời đồn. Một tối mùa hè, cả nhóm mang theo đèn pin, máy quay, lẻn vào căn nhà bỏ hoang.

    Bên trong, mọi thứ phủ bụi dày, nhưng kỳ lạ là không hề có dấu hiệu bị phá phách. Trên bàn vẫn còn khung ảnh gia đình, áo khoác treo gọn gàng trong tủ. Dường như cả bảy người chỉ vừa bước ra ngoài và không bao giờ quay lại. Một trong nhóm để ý đến tờ lịch treo tường dừng lại ở tháng 6/1995 — đúng thời điểm họ biến mất.

    Khi soi kỹ dưới gầm giường, họ phát hiện một hộp gỗ nhỏ. Trong hộp có vài lá thư viết tay bằng tiếng Việt, nét chữ run rẩy. Nội dung rời rạc, nhắc đến nỗi lo sợ bị “theo dõi”, và một đoạn mơ hồ:

    “Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy tìm dưới gốc cây sau nhà.”

    Ngày hôm sau, cả nhóm quay lại đào thử phía sau vườn. Đúng như lời nhắn, dưới lớp đất ẩm, họ tìm thấy một chiếc hộp thiếc cũ. Bên trong không phải vàng bạc, mà là một cuốn sổ tay đã úa vàng. Trang đầu tiên viết:

    “Chúng ta không còn an toàn. Có người biết bí mật của gia đình.”

    Tin tức lan ra nhanh chóng, khiến cộng đồng xôn xao. Người ta bắt đầu đặt câu hỏi: Gia đình ấy thực sự đã đi thăm người thân, hay đã bỏ trốn khỏi một thứ gì khủng khiếp hơn?

    Cảnh sát được mời vào cuộc lần nữa, nhưng hồ sơ cũ đã quá lâu, manh mối mờ nhạt. Cuốn sổ tay chứa nhiều đoạn viết ngắt quãng, đôi khi như mật mã, đôi khi chỉ là những dòng cầu nguyện. Có trang nhắc đến “khoản nợ máu ở quê cũ”, có trang lại ghi “kẻ bám theo bóng tối”.

    Những cụ cao niên trong cộng đồng thì thầm rằng ông Bảy từng liên quan đến chuyện vượt biên năm 1979, và có thể đã dính vào một mối thù nào đó. Người khác lại bảo, có khả năng gia đình bị lừa sang một tiểu bang khác, rồi bị giữ làm lao động chui.

    Không câu trả lời nào chắc chắn. Nhưng điều rợn người nhất xảy ra vài tháng sau khi cuốn sổ được tìm thấy. Một người trong nhóm thanh niên kia kể rằng anh liên tục nhận được cuộc gọi lạ, đầu dây chỉ có tiếng thở dài. Ban đêm, có lúc anh thấy bóng dáng một phụ nữ mặc áo bà ba trắng đứng bên cửa sổ nhà mình, rồi biến mất.

    Căn nhà nơi gia đình ấy từng sống cuối cùng bị chính quyền niêm phong, sau đó phá bỏ để xây khu thương mại. Nhưng những ai từng đi ngang vẫn nói đôi khi nghe thấy tiếng trẻ con cười vang trong gió, hoặc mùi cá kho phảng phất.

    Câu chuyện khép lại mà không có hồi kết rõ ràng. Bảy con người biến mất không dấu vết, để lại một mảnh giấy ngắn ngủi và cuốn sổ tay u ám. Mười năm sau, bí mật hé lộ chỉ càng khiến mọi thứ thêm bí ẩn. Đời thường tưởng chừng yên ả, hóa ra vẫn có những góc tối mà chẳng ai dám chạm tới tận cùng.

  • Danh sách 19 nannhan bị thương vụ sạt lở đ:.è xe khách trên đèo Khánh Lê

    Chủ tịch UBND TP Hà Nội Trần Sỹ Thanh ký Công điện yêu cầu các sở, ngành, địa phương khẩn trương triển khai đồng bộ, quyết liệt các giải pháp ứng phó bão số 11 (Matmo), bảo đảm an toàn tính mạng, tài sản của người dân Thủ đô.

    Thành phố khuyến khích các cơ quan, tổ chức bố trí cho cán bộ, công chức, viên chức, người lao động làm việc trực tuyến trong ngày 6-10 khi có tình huống thiên tai; giao Chánh Văn phòng Ban Chỉ huy phòng thủ dân sự thành phố phối hợp cơ quan chức năng theo dõi sát diễn biến, rà soát kịch bản ứng phó, điều phối, huy động lực lượng, phương tiện hỗ trợ địa phương triển khai ứng phó thiên tai, tổng hợp thông tin báo cáo kịp thời.

    Công điện nêu rõ, có khả năng gây mưa lớn trên địa bàn thành phố. Trong khi nhiều hồ thủy điện mở cửa xả lũ, mực nước các sông ở Hà Nội đang ở mức cao, đặc biệt sông Tích, sông Bùi vẫn trên báo động lũ cấp III.

    Nhiều hồ thủy lợi như Suối Hai, Mèo Gù, Tân Xã, Xuân Khanh, Quan Sơn, Văn Sơn đã vượt ngưỡng tràn; nhiều khu vực do đất, đá ngấm nước mưa thời gian dài đã bão hòa, tiềm ẩn nguy cơ cao gây sạt lở đất, đá.

    Chủ tịch UBND TP Hà Nội Trần Sỹ Thanh. Ảnh: nld.com.vn

    Chủ tịch UBND TP Hà Nội yêu cầu các đơn vị, địa phương khẩn trương hoàn thành công tác rà soát, đánh giá, thống kê thiệt hại do bão số 10, mưa lũ, lũ quét, sạt lở đất gây ra; tập trung hỗ trợ người dân phải sơ tán, di dời, sửa chữa nhà cửa, khắc phục cơ sở hạ tầng thiết yếu, nhất là các điểm úng ngập, sự cố chưa được giải quyết. Đồng thời, kết hợp dọn dẹp, khơi thông dòng chảy, hạ mực nước hồ, tiêu thoát nước đệm trên hệ thống thoát nước nội, ngoại thành để sẵn sàng ứng phó bão số 11.

    Công điện nêu rõ, các địa bàn phải đặc biệt lưu ý sơ tán dân, di chuyển tài sản khỏi các khu vực sạt lở nguy hiểm, địa hình trũng thấp, thường xuyên ngập sâu, khu vực sát bờ sông, các điểm bị sự cố, sạt lở, cô lập; trong đó có bãi giữa sông Hồng thuộc phường Hồng Hà và xã Minh Châu; các xã Ba Vì, Yên Xuân, Quốc Oai, Suối Hai, Kiều Phú, Phú Cát, Hạ Bằng; các xã chịu ảnh hưởng trực tiếp lũ rừng ngang như: Xuân Mai, Phú Nghĩa, Quảng Bị, Trần Phú, Hòa Phú…

    Đối với Bộ tư lệnh Thủ đô, Công an thành phố, Chủ tịch UBND thành phố yêu cầu sẵn sàng bố trí lực lượng, phương tiện phối hợp với các lực lượng liên quan triển khai phòng, chống, ứng phó sự cố thiên tai, phòng cháy, chữa cháy, cứu nạn, cứu hộ tại các cơ sở, công trình trọng điểm, hướng dẫn phân luồng, điều tiết giao thông đường bộ, đường thủy, đường sắt khi bão đổ bộ.

    Sở Xây dựng chỉ đạo Công ty Thoát nước, Công viên cây xanh, chiếu sáng đô thị, đơn vị cung cấp nước sạch tăng cường ứng trực, kịp thời triển khai chống úng ngập nội thành, phối hợp tiêu thoát nước ngoại thành, rà soát cắt tỉa cây, bảo đảm an toàn điện chiếu sáng công cộng, tín hiệu đèn giao thông, cung cấp nước sạch vùng ngập lụt.

    Sở Công Thương kiểm tra dự trữ hàng hóa thiết yếu phục vụ phòng, chống thiên tai, cung ứng kịp thời lương thực, thực phẩm, vật tư cho người dân.

    Sở Y tế chuẩn bị thuốc men, vật tư y tế, đội cấp cứu lưu động, vệ sinh môi trường, ngăn ngừa dịch bệnh sau bão, bảo vệ đối tượng dễ tổn thương.

    Sở Giáo dục và Đào tạo kiểm tra phương án bảo đảm an toàn cho giáo viên, học sinh, chủ động cho học sinh nghỉ học khi cần.

    Sở Khoa học và Công nghệ bảo đảm thông tin liên lạc thông suốt, cập nhật cảnh báo khí tượng, thủy văn, thường xuyên phát tin trên mạng xã hội chính xác, kịp thời.

    Tổng Công ty Điện lực Hà Nội phối hợp Sở Công Thương bảo đảm an toàn điện, chuẩn bị lực lượng, phương tiện ứng trực khắc phục sự cố, ưu tiên cấp điện ổn định cho trạm bơm tiêu úng, cảnh báo nhân dân phòng, chống điện giật.

  • Chồng é:p vợ bệnh nặng kí đơn ly hôn ngay trước mặt nhân tình. Mẹ chồng bất ngờ xuất hiện làm chuyện ki:nh h:oàng.

    Tiếng máy thở tít tít đều đặn trong căn phòng trắng lạnh lẽo. Hương – người vợ đang nằm bất động trên giường, cơ thể gầy gò, làn da xanh tái. Căn bệnh ung thư giai đoạn cuối khiến cô chỉ còn đếm ngược từng ngày. Ánh mắt cô mở ra, yếu ớt nhìn chồng – Tuấn – đang ngồi đối diện, tay anh cầm một tờ giấy run run.

    “Em ký đi,” – giọng anh lạnh như thép.

    Hương khẽ nhíu mày. “Ký… gì vậy anh?”

    “Đơn ly hôn.”

    Câu nói như sét đánh ngang tai. Không khí trong phòng đông cứng. Hương cố ngồi dậy, hơi thở dồn dập, nhưng dây truyền dịch kéo giật lại. “Anh nói… gì cơ?”

    Tuấn không nhìn vào mắt cô. Anh đặt tờ đơn xuống bàn, giọng khàn đặc:
    “Anh không thể tiếp tục như thế này. Anh đã có người khác… Cô ấy đang mang thai.”

    Một giọt nước mắt trào ra, rơi xuống mu bàn tay lạnh toát của Hương. Đôi môi tím nhạt run rẩy:
    “Anh chọn lúc này… để nói sao?”

    Cửa phòng bật mở — tiếng giày cao gót nện lộp cộp. Một người phụ nữ trẻ, ăn mặc sang trọng, bước vào cùng nụ cười nửa miệng. “Em chỉ muốn nói vài lời với chị thôi. Anh Tuấn giờ là của em rồi, chị ký nhanh để anh ấy được giải thoát.”

    Hương nấc lên. Nhưng khi cô định nói, tiếng bước chân gấp gáp vang lên ngoài hành lang.

    “Mẹ ơi, mẹ ơi, đừng nói là…” – giọng già nua vang lên, rồi bà Hạnh, mẹ chồng Hương, xuất hiện nơi cửa. Trên tay bà còn cầm túi cháo nóng vừa mua.

    Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt — con dâu hấp hối, con trai cầm đơn ly hôn, và cô nhân tình đứng đó — bà chết lặng. Túi cháo rơi xuống đất, vỡ tung, nước nóng bắn khắp sàn.

    “Tuấn! Con đang làm cái gì thế này?”

    Tuấn cúi đầu, không dám nhìn. Còn người tình khẽ lùi lại, nhưng bà Hạnh đã lao đến, tát một cái như trời giáng. “Cút khỏi đây! Tao chưa chết mà con dâu tao phải chịu nhục thế này à?”

    Không khí đặc quánh. Hương nhìn bà, nước mắt tràn ra. Bà Hạnh nắm tay cô run rẩy:
    “Con yên tâm. Mẹ còn sống, không ai được bắt con ký cái thứ giấy rác rưởi này.”

    Ánh mắt bà nhìn thẳng vào Tuấn – một ánh nhìn đầy tức giận, khinh bỉ và nỗi đau xé ruột.

    Sau đêm đó, bà Hạnh không rời bệnh viện. Tuấn biến mất cùng nhân tình. Mọi người nói bà già rồi, nên bỏ qua. Nhưng bà biết, đứa con trai bà từng nuôi nấng giờ như một người xa lạ.

    Hương yếu dần. Mỗi ngày, bà ngồi kể cho cô nghe chuyện vặt, chuyện đồng ruộng quê nhà, chuyện cháu nội vẫn hỏi “ba đâu rồi?”. Hương chỉ cười buồn, ánh mắt xa xăm.

    Một buổi sáng, bác sĩ nói với bà rằng Hương có thể không qua khỏi tuần này. Bà bước ra hành lang, nước mắt tràn ra, tay bấu chặt lan can sắt lạnh. Tại sao đời lại bất công đến thế?

    Tối đó, khi bà dọn giường cho Hương, vô tình tay bà chạm vào một phong bì nhỏ giấu dưới gối. Bên ngoài ghi dòng chữ run rẩy: “Gửi mẹ.”

    Bà mở ra.

    Mẹ ơi, con xin lỗi vì không thể làm tròn bổn phận làm dâu. Con biết con sắp đi rồi. Nhưng con xin mẹ đừng giận Tuấn. Anh ấy không còn yêu con nữa, nhưng con vẫn mong anh được hạnh phúc. Con chỉ mong mẹ đừng để cháu thiếu cha. Mẹ thương cháu, con biết. Nếu mai này con không còn, xin mẹ cho con được nằm lại gần nhà, nơi có giàn hoa giấy mẹ trồng. Con thương mẹ nhiều…

    Giọng chữ mảnh mai, vết mực loang lổ — hẳn viết trong những cơn đau. Bà Hạnh siết chặt tờ giấy, tim quặn lại. Bà hiểu, Hương không chỉ chịu nỗi đau thể xác, mà còn cả sự phản bội đến tận cùng.

    Bà lặng lẽ xếp lại bức thư, đặt lên ngực Hương. “Con đừng lo, mẹ sẽ lo cho cháu, và… cho chính con trai mẹ nữa. Mẹ sẽ khiến nó phải tỉnh ngộ.”

    Ba ngày sau, Tuấn xuất hiện ở cổng bệnh viện. Anh ta đến không phải vì hối hận, mà vì nghe tin Hương sắp mất — muốn hoàn tất “thủ tục ly hôn”.

    Nhưng bà Hạnh đã đón anh ngay từ sảnh. “Nếu hôm nay con còn cầm đơn đó đến đây, thì coi như con không có mẹ.

    Câu nói của bà khiến cả khu hành lang lặng đi. Tuấn đứng chết lặng. Và cũng đúng lúc đó — tiếng còi báo động vang lên từ phòng bệnh.

    Khi họ chạy vào, Hương đã nằm im, gương mặt thanh thản như đang ngủ. Tay cô nắm chặt bức thư chưa kịp trả lại.

    Tuấn quỳ sụp xuống, gọi tên vợ, nhưng chỉ còn tiếng máy rít lên vô cảm. Bà Hạnh đứng lặng, đôi mắt đỏ hoe, rồi quay đi.

    Sau đám tang, Tuấn không về thành phố nữa. Anh ở lại quê, ngày ngày ngồi bên mộ Hương. Người ta bảo anh điên, nhưng bà Hạnh biết — đó là cái giá mà anh phải trả

    .

    Một buổi chiều, bà mang cháu nội đến. Thằng bé chạy quanh giàn hoa giấy, cười khanh khách. Tuấn nhìn con, ánh mắt mệt mỏi nhưng sáng lên chút ấm áp.

    “Con xin mẹ… tha lỗi cho con.” – giọng anh khàn đặc.

    Bà nhìn trời, rồi nói chậm rãi:
    “Tha thứ thì mẹ làm được. Nhưng tội lỗi, chỉ có con tự chuộc. Hương không còn, nhưng con còn cháu. Sống tử tế đi, đừng để con nó hổ thẹn.”

    Giàn hoa giấy lay động trong gió. Một cánh hoa rơi xuống mộ, khẽ chạm lên dòng chữ: “Nguyễn Hương – người vợ hiền, người con dâu thảo.”

    Tuấn cúi đầu thật sâu. Một giọt nước mắt rơi xuống đất — muộn màng, nhưng thật lòng.

    Từ đó, anh sống lặng lẽ, chăm sóc mẹ và con trai. Mỗi chiều, người ta lại thấy bóng anh dưới giàn hoa giấy, dạy con đọc chữ, rồi ngước nhìn lên trời, thì thầm:
    “Anh xin lỗi, Hương à…”

    Còn bà Hạnh, mỗi khi đi qua mộ, lại khẽ chạm tay lên bia, mỉm cười. Bà biết — dẫu đời đầy đớn đau, tình người vẫn còn. Và ở nơi nào đó, Hương cũng đang mỉm cười, tha thứ cho tất cả.

  • Con gái tôi vốn chăm chỉ và khát khao đổi đời, nên khi có cơ hội xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc, nó chẳng ngần ngại. Ban đầu, con gửi tiền về đều đặn, gia đình tôi cũng mừng thầm

    Con gái tôi vốn chăm chỉ và khát khao đổi đời, nên khi có cơ hội xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc, nó chẳng ngần ngại. Ban đầu, con gửi tiền về đều đặn, gia đình tôi cũng mừng thầm vì nghĩ cháu đã ổn định. Nhưng không lâu sau, nó kể rằng mình quen một người đàn ông, là chủ một tiệm gà rán lớn, tuy đã 70 tuổi và có con riêng nhưng sở hữu khối tài sản kếch xù. Con muốn kết hôn, mặc cho tôi và chồng ra sức ngăn cản.

    “Con biết người ta lớn tuổi, nhưng ông ấy tử tế và thương con. Sau này mẹ sẽ hiểu, con chỉ muốn tốt cho gia đình mình thôi.”

    Rồi nó khăn gói sang nhà người ta làm dâu, mang theo tất cả hy vọng và quyết tâm. Trước khi đi, con đưa tôi một chiếc túi đỏ nhỏ, nắm chặt tay tôi dặn:

    “Mẹ giữ cái này, nhưng hai năm nữa hãy mở. Con hứa lúc đó cả nhà mình sẽ không phải lo nghĩ gì nữa.”

    Tôi cầm chiếc túi, lòng đầy lo lắng nhưng vẫn tôn trọng quyết định của con. Từ đó, nó dường như sống một cuộc đời khác: không còn gọi điện thường xuyên, chỉ nhắn vài dòng ngắn ngủi rằng mình ổn.

    Nhưng chưa đầy nửa năm sau, một buổi chiều, tôi nhận được cuộc gọi từ Đại sứ quán Hàn Quốc. Giọng người cán bộ ngập ngừng, báo tin dữ:

    “Gia đình nên chuẩn bị sang nhận thi thể. Con gái bà bị phát hiện tử vong trong căn nhà riêng. Cảnh sát đang điều tra nguyên nhân.”

    Tôi rụng rời tay chân, chiếc điện thoại rơi xuống đất. Đến lúc hoàn hồn, tôi vội mở chiếc túi đỏ mà con đưa trước đó, như một cách tìm câu trả lời. Bên trong, không phải tiền hay tài liệu gì quan trọng như tôi nghĩ, mà là… một cuốn sổ nhật ký và một bức thư.

    Dòng chữ nguệch ngoạc trên tờ giấy như vết dao cứa vào tim tôi:

    “Mẹ ơi, nếu mẹ đọc được những dòng này, nghĩa là con đã không thể sống cuộc đời mà con mong muốn. Ông ấy không yêu con, ông chỉ cần một người phục vụ cho đến cuối đời. Căn nhà sang trọng, tài sản kếch xù đều là cái bẫy. Con muốn thoát ra nhưng không kịp. Nếu con không còn, hãy dùng nhật ký này để đòi lại công bằng cho con. Con xin lỗi mẹ…”

    Tôi run rẩy mở cuốn nhật ký. Trong đó là những dòng chữ đầy uất hận: ông ta không chỉ kiểm soát từng bước đi của con, mà còn đối xử tàn nhẫn, bắt con ký vào những giấy tờ để chuyển toàn bộ tài sản của con cho gia đình ông ta.

    Tôi ngã quỵ xuống sàn, đau đớn tột cùng. Con gái tôi – vì một giấc mộng đổi đời – đã đánh đổi cả mạng

  • Ăn 1 miếng đã không tốt mà nhiều người cứ vô tư ăn

    Đối với những loại thực phẩm này, chúng ta cần đảm bảo khâu chế biến sạch sẽ, ăn chín uống sôi để tiêu diệt các loại ký sinh trùng có hại.

    Các loại ký sinh trùng gây bệnh truyền qua thực phẩm thường gặp là amip, lỵ, giun tròn, giun móc, sán… Khi xâm nhập vào cơ thể con người, chúng có thể gây ra những bệnh như rối loạn tiêu hóa, hội chứng thiếu máu, viêm ruột/dạ dày, viêm đại tràng…

    Để đề phòng ký sinh trùng xâm nhập cơ thể, bạn hãy thận trọng khi ăn những loại thực phẩm dưới đây.

    Lươn
    thuc-pham-chua-ky-sinh-trung-01

    Môi trường sống của lươn là vùng nước đọng. Ở đây có điều kiện thuận lợi cho các loại ký sinh trùng sinh sôi, phát triển. Do đó, lươn vàng có nguy cơ cao bị nhiễm các loại ký sinh trùng có hại. Vào mùa sinh sản của ký sinh trùng, tỷ lệ nhiễm trùng của lươn có thể lên tới 50%. Tất cả các loài lươn sống trong môi trường bùn lầy, nước đọng đều có nguy cơ bị nhiễm ký sinh, đặc biệt là lươn vàng.

    Lươn vàng là vật chủ trung gian của ít nhất 15 loại ký sinh trùng, trong đó có ấu trùng giun tròn. Khi ấu trùng giun tròn xâm nhập vào cơ thể, chúng có thể phát triển và tấn công lên vùng mắt, gây ảnh hưởng tới thị lực. Ngoài ra, lươn còn có thể nhiễm ấu trùng sán. Loại sinh vật này sinh sôi cực nhanh và có thể tấn công các cơ quan nội tạng, não bộ.

    Vì vậy, hãy đảm bảo luôn rửa sạch và nấu lươn chín kỹ trước khi ăn, tối thiểu phải đun sôi 4-5 phút.

    Ốc

    Ốc là một loại thực phẩm được nhiều người yêu thích nhưng cũng là “ổ chứa” nhiều loại ký sinh trùng. Nếu không chế biến đúng cách và nấu chín kỹ trước khi ăn, mầm bệnh từ ốc có thể xâm nhập vào cơ thể.

    Đa số các loài ốc đề sinh sống trong môi trường ao hồ, đầm lầy, nơi có nước đọng nên rất dễ nhiễm ký sinh. Trong đó, ấu trùng giun tròn ống Angiostrongylus cantonensis được đánh giá là loại nguy hiểm nhất.

    Một con ốc có thể chứa tới hơn 3.000 ký sinh trùng. Nếu chúng xâm nhập vào cơ thể, người bệnh có thể bị sốt, đau đầu, cứng cổ và gặp nhiều triệu chứng khó chịu khác. Khi Nếu ký sinh trùng xâm nhập lên não, người bệnh có thể bị viêm màng não, mất trí nhớ và nguy hiểm đến tính mạng.

    Vì vậy, khi chế biến ốc, bạn cần ngâm kỹ, rửa sạch và nấu chín để đảm bảo an toàn.

    Thịt trâu, bò sống hoặc tái

    Thịt trâu, bò là nguồn cung cấp nhiều dưỡng chất quý giá cho cơ thể. Món trâu, bò sống hoặc tái cũng được nhiều người yêu thích. Tuy nhiên, đây là món ăn có khả năng nhiễm ký sinh trùng cao. Thực tế, đã có bệnh nhân nhập việm do nhiễm trùng khi ăn thịt bò, phổ biến nhất là sán dây bò.

    Nang ấu trùng sán dây bò hay xuất hiện ở cơ lưỡi, cơ hoành, cơ tim, cơ mông… của trâu, bò. Loại sinh vật này khi đi vào cơ thể con người sẽ bám vào niêm mạc ruột ở phần trên hỗng tràng và hút dinh dưỡng để tồn tại. Một con sán dây bò trưởng thành có thể dài từ 4-10cm.

    Sán dây bò hút dinh dưỡng từ cơ thể, gây tổn thương ở ruột, làm viêm ruột, rối loạn tiêu hóa… Chúng có thể bò lung tung trong dạ dày gây ra hiện tượng đau bụng, rối loạn tiêu hóa, kém ăn, sụt cân, đau đầu, chóng mặt, thiếu máu… Về lâu dài, chúng sẽ gây ra nguy hiểm đến tính mạng của con người.

    Ếch hoang dã và rắn

    Các loại ếch và rắn hoang dã có thể mang trong mình ký sinh trùng, phổ biến nhất là ấu trùng sán nhái. Loại sinh vật này có thể bám lên thành ruột của con người. Sau khi nở ra, chúng sẽ xâm nhập lên não thông qua quá trình lưu thông máu. Cách tiêu diệt loại ấu trùng này là nấu chín thực phẩm ở nhiệt độ 100 độ C trong ít nhất 2 phút.

    Cá sống

    Các loại cá đều có khả năng chứa ký sinh trùng, nhất là sán lá gan. Con người sẽ mắc bệnh sán lá gan nếu ăn cá chưa nấu chín.

    Sán lá gan khi đi vào cơ thể sẽ gây ra nhiều biến chứng nghiêm trọng. Loại sán lá gan lớn có thể đi qua thành tá tràng, vào ổ bụng rồi sinh trưởng trong nhu mô gan. Về lâu dài, chúng sẽ tiết ra các chất có hại cho gan, gây áp xe gan. Sán cũng có thể di chuyển đến các bộ phận khác của cơ thể như da, cơ, khớp, vú…

    Sán lá gan nhỏ cũng xâm nhập vào mô gan, để trứng và gây ra tình trạng xơ gan, tắc mật, áp xe gan…

    Tôm, cua sống

    Tôm, cua sống cũng là thực phẩm chứa nhiều ký sinh trùng, phổ biến nhất là sán lá phổi. Sau khi xâm nhập vào cơ thể, loại sán này sẽ ký sinh trong phổi và khiến người bệnh ho ra máu.

    Nhiều người thích ăn tôm, cua sống, tôm cua ngâm tương (không nấu chín bằng nhiệt). Trong khi đó, quá trình ngâm tương, giấm, rượu và các thành phần khác hầu như không thể tiêu diệt hoàn toàn các loại ký sinh.

    Củ ấu

    Củ ấu rất giàu vitamin và khoáng chất, có hương vị thơm ngon khi nấu canh hoặc hầm với xương. Nhưng chúng được trồng nơi ruộng đất, quá trình sinh trưởng dễ nhiễm vi khuẩn trong nước. Cho nên, chúng cần được trụng qua nước sôi khoảng 15 giây để loại bỏ axit oxalic trước khi chế biến.

    Củ mã thầy (hạt dẻ nước)

    Củ mã thầy hay còn gọi là hạt dẻ nước giàu dinh dưỡng, ăn vào có tác dụng bồi bổ sức khỏe, nâng cao sức đề kháng rất tốt.

    Chúng nhỏ xinh, giòn và mọng nước, vị ngọt nên được nhiều người ưa thích ăn như một loại trái cây.

    Có thể bạn không biết rằng, củ mã thầy phần lớn được trồng trên ruộng lúa hoặc vùng đất bùn ẩm, nhiều vi khuẩn và ký sinh trùng dễ bám vào vỏ. Nhiều người nghĩ chỉ cần rửa sạch củ, gặm vỏ ngoài cũng chẳng sao, nhưng làm như vậy rất dễ nuốt phải ấu trùng giun. Cho nên, để ăn loại củ này cần gọt kỹ vỏ trước khi ăn. Có thể mang nấu canh hoặc luộc chín làm salad.

    Post Views: 16.307

  • Tin buồn Ca sĩ Siu Black lúc này . xót xa quá đột ngột quá chị ơi

    Diễn viên Chân Chí Cường – được mệnh danh là “Triển Chiêu điển trai nhất màn ảnh” – qua đời ở tuổi 59.

    Theo Sohu ngày 31/10, vợ của diễn viên – Phương Tâm Viện – cho biết chồng qua đời 10 ngày trước tại Thượng Hải. Nguyên nhân cái chết chưa được công bố. Tang lễ của ông sẽ được gia đình tổ chức đơn giản. Trong thông báo, người vợ nói: “Cả đời anh ôn hòa như ngọc, tài hoa rạng rỡ, nhân nghĩa với bạn bè. Nay bỗng nhiên ra đi, như vì sao trời rơi xuống dòng sông mênh mông, khiến chúng tôi vô cùng đau xót. Xin chân thành cảm tạ sự yêu thương, giúp đỡ của mọi người đã dành cho chồng tôi lúc sinh thời”.

    Chân Chí Cường trong vai Triển Chiêu ở phim “Bích huyết thanh thiên Dương gia tướng” của đài ATV. Ảnh: ATV

    Nhiều khán giả bàng hoàng trước tin buồn. Trên

    Weibo, người hâm mộ bình luận: “Tuổi thơ của tôi là hình ảnh Triển Chiêu chính trực và điển trai của anh. Yên nghỉ nhé, Chân Chí Cường”, “Anh là Triển Chiêu đẹp nhất trong lòng tôi. Cảm ơn vì đã để lại ký ức đẹp cho khán giả”. Trên

    Zaobao, sao TVB Trần Triển Bằng nói sinh thời Chân Chí Cường tạo ấn tượng với đồng nghiệp nhờ sự thân thiện, cởi mởi, luôn quan tâm mọi người.

    Một ngày trước khi qua đời (20/10), diễn viên đăng video dùng bữa tại phòng chờ sân bay Thâm Quyến (Trung Quốc). Hồi đầu tháng 5, tài tử cho biết phải nhập viện cấp cứu.”Nguy hiểm thường xảy ra mà không báo trước”, anh viết trên mạng xã hội. Sau khi Chí Cường xuất viện, nhiều người hâm mộ vẫn lo lắng cho tình trạng sức khỏe của anh.

    Chân Chí Cường sinh năm 1966 tại Hong Kong (Trung Quốc), gia nhập làng giải trí đầu thập niên 1990. Năm 1991, anh tham gia cuộc thi Siêu mẫu Hong Kong, nổi bật nhờ ngoại hình điển trai, nhận được nhiều hợp đồng quảng cáo.

    Để có hướng phát triển lâu dài, Chân Chí Cường chuyển sang diễn xuất. Năm 1993, anh ký hợp đồng với đài ATV vào thời điểm đài này đẩy mạnh sản xuất phim cổ trang. Khi đó, nhiều diễn viên nổi tiếng như Lữ Tụng Hiền, Trương Gia Huy không phù hợp với dòng phim này, nên sự xuất hiện của Chân Chí Cường được xem là bổ sung quan trọng.

    Dù vai lớn hay nhỏ, anh đều mang lại ấn tượng với tư cách một diễn viên mới. Diễn viên nổi tiếng với vai Triển Chiêu trong loạt phim cổ trang

    Bích huyết thanh thiên Dương gia tướng (1994) của ATV. Anh còn góp mặt trong Nhạc phi truyệnTuyết hoa thần kiếm và Bằng chứng thép 2. Khi đài

     ATV không còn tạo tiếng vang, Chân Chí Cường sang TVB đóng phim, chủ yếu đảm nhận vai phụ trong 14 tác phẩm suốt bảy năm.

    Năm 2009, khi hợp đồng diễn viên ở

    TVB kết thúc, Chân Chí Cường rút khỏi giới giải trí, chuyển sang kinh doanh nhà hàng tại Thâm Quyến. Những năm trước khi qua đời, anh hoạt động chủ yếu ở Trung Quốc đại lục, thường xuyên chia sẻ cuộc sống thường ngày, tương tác với người hâm mộ qua nền tảng mạng xã hội. Anh kết hôn với Phương Tâm Viện, người ngoài ngành giải trí. Cả hai sống chủ yếu tại Thượng Hải, hiếm khi xuất hiện trước công chúng.

    Năm 2018, anh trở lại màn ảnh với phim Đại nhân, hắn đến rồi nhưng không tạo sức hút.

  • NSƯT nổi tiếng vừa quadoi

    Trong căn hộ nhỏ ấm cúng nằm trên tầng mười của một tòa nhà chung cư ở Đà Nẵng, nơi ánh nắng ban mai luôn tràn vào mỗi sớm, tôi, Loan, đang mân mê tấm thiệp cưới đỏ thắm trên tay.

    Khoảng khắc này lẽ ra phải là đỉnh điểm của hạnh phúc. Tôi và Minh đã yêu nhau năm năm, một tình yêu bền chặt, trải qua bao sóng gió. Giờ đây, ở tháng thứ năm của thai kỳ, bụng tôi đã lùm lùm, báo hiệu sự hiện diện của một sinh linh bé bỏng sắp chào đời. Ngày cưới đã định, thiệp mời đã gửi đi khắp nơi, báo tin vui cho bạn bè và họ hàng.

    Trái tim tôi tràn ngập niềm hân hoan, pha lẫn chút hồi hộp của người phụ nữ sắp làm vợ, làm mẹ. Tôi đã hình dung ra một tổ ấm nhỏ tràn ngập tiếng cười, nơi tôi và Minh cùng nhau xây đắp hạnh phúc. Minh là người đàn ông tôi yêu, người đã ở bên tôi qua những thăng trầm của tuổi trẻ. Tôi tin tưởng tuyệt đối vào anh, vào tình yêu mà chúng tôi dành cho nhau.

    Căn hộ này, dù không quá lớn, nhưng là thành quả của bao nhiêu năm tôi cần cù làm việc, tích góp từ khi còn là một cô sinh viên chân ướt chân ráo lên thành phố. Từng viên gạch, từng món đồ nội thất đều mang theo mồ hôi và tâm huyết của tôi. Nó không chỉ là một tài sản, mà còn là biểu tượng của sự độc lập, của những nỗ lực không ngừng nghỉ. Tôi yêu căn nhà này như một phần của chính mình.

    Minh biết rõ điều đó. Anh ấy thường khen tôi giỏi giang, tháo vát. Anh ấy cũng thường nói rằng tôi là người phụ nữ duy nhất anh ấy muốn cùng xây dựng tương lai. Những lời nói ngọt ngào đó đã khiến tôi tin tưởng tuyệt đối vào mối quan hệ này, tin rằng tình yêu của chúng tôi đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi thử thách.

    Thế nhưng, chỉ vài tuần trước ngày cưới, một cơn bão bất ngờ ập đến, xé tan mọi dự định và niềm tin của tôi. Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi tối, khi Minh cùng mẹ anh đến nhà tôi dùng bữa. Bầu không khí ban đầu còn vui vẻ, ấm cúng, nhưng rồi dần trở nên căng thẳng lạ thường. Tôi cảm nhận được một sự thay đổi trong ánh mắt của mẹ Minh, một sự dò xét khác lạ.

    Sau bữa ăn, khi Minh vào bếp phụ tôi dọn dẹp, mẹ anh, bà Kim, bất ngờ yêu cầu tôi ngồi lại nói chuyện riêng. Giọng bà từ tốn nhưng ẩn chứa một sự kiên quyết đến lạnh lùng. “Loan này, con cũng biết, Minh là con trai duy nhất của cô chú. Căn nhà này là con mua trước khi cưới, đó là tài sản riêng của con.” Bà ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, “Thế nhưng, giờ con và Minh đã quyết định kết hôn, con lại đang mang bầu đứa cháu của cô chú. Cô muốn con phải làm thủ tục cho Minh đứng tên chung trên căn hộ này.”

    Tôi bàng hoàng, như sét đánh ngang tai. Tay tôi run lên, chiếc ly nước suýt rơi khỏi tay. Tôi không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Một câu hỏi vô vàn dâng lên trong đầu tôi: tại sao? Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi bà lý do. Bà Kim đáp lời, giọng bà không chút dao động: “Để đảm bảo tài sản cho con trai cô, phòng trường hợp ‘có chuyện gì’ sau này. Minh là con trai duy nhất của cô chú, cô chú phải lo cho tương lai của nó.”

    Lời nói “có chuyện gì” như một lưỡi dao sắc nhọn cứa vào tim tôi. Tôi cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc. Niềm tin mà tôi dành cho Minh, cho tình yêu của chúng tôi, dường như đang bị nghi ngờ và tính toán một cách trần trụi. Tôi nhìn sang Minh, ánh mắt anh ấy tránh né, khuôn mặt anh bối rối, không nói được lời nào. Sự im lặng của anh khiến tôi càng thêm đau đớn và thất vọng.

    Tôi cố gắng giải thích, giọng run run: “Dì ơi, căn hộ này là toàn bộ tài sản con tích góp được. Con mua trước khi quen Minh, trước cả khi có ý định kết hôn. Với lại, con và Minh yêu nhau thật lòng, con không bao giờ nghĩ đến chuyện ‘có chuyện gì’ cả.” Nhưng mẹ Minh cắt ngang lời tôi, giọng bà càng thêm lạnh lẽo: “Tình yêu là một chuyện, tài sản là một chuyện khác. Cô không thể để con trai cô chịu thiệt. Nếu con không đồng ý, chúng tôi sẽ hủy hôn. Và đứa bé này, chúng tôi cũng sẽ không chấp nhận.”

    Lời đe dọa đó như một cú giáng mạnh vào mặt tôi. Tôi cảm thấy trái tim vỡ vụn. Hủy hôn? Không chấp nhận đứa bé? Con tôi, sinh linh bé bỏng đang lớn dần trong bụng tôi, giờ lại trở thành một “vật thế chấp” trong cuộc chiến tài sản này. Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài. Tôi nhìn Minh, cầu cứu ánh mắt anh, mong anh sẽ lên tiếng bảo vệ tôi, bảo vệ tình yêu của chúng tôi.

    Nhưng Minh vẫn im lặng. Anh cúi gằm mặt, đôi vai anh run lên, nhưng không một lời nói nào thốt ra. Sự im lặng đó đau đớn hơn bất kỳ lời trách mắng nào. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng hơn bao giờ hết. Tôi không thể tin được người đàn ông mà tôi yêu, người cha của con tôi, lại hèn nhát đến vậy.

    Mẹ Minh thấy tôi im lặng, bà tiếp tục dồn ép: “Con suy nghĩ kỹ đi. Đừng vì chút sĩ diện mà đánh mất tất cả. Con có muốn con mình sinh ra mà không có bố không? Con có muốn con mình phải chịu tiếng con ngoài giá thú không?”. Những lời nói đó như những mũi kim đâm thẳng vào tim tôi, khiến tôi nghẹt thở. Tôi biết bà đang muốn dùng đứa con để gây áp lực cho tôi, để tôi phải khuất phục.

    Tôi rời khỏi cuộc nói chuyện với mẹ Minh trong trạng thái hoảng loạn. Đêm đó, tôi không thể chợp mắt. Nỗi sợ hãi, sự tức giận, sự thất vọng và cả tình yêu dành cho Minh cứ đan xen, giằng xé trong lòng tôi. Tôi không muốn đánh mất Minh, không muốn con tôi không có cha. Nhưng tôi cũng không thể chấp nhận việc phải từ bỏ sự độc lập, phải ký tên vào một tờ giấy mà tôi cảm thấy như đang bán rẻ lòng tự trọng và tình yêu của mình.

    uyết phục mẹ sau. Nhưng lời nói của anh trở nên nhạt nhẽo và vô nghĩa trong tai tôi. Tôi nhìn anh, ánh mắt tôi tràn ngập sự thất vọng. “Anh có hiểu cảm giác của em lúc này không? Anh có hiểu em đau đớn đến mức nào khi nghe những lời đó không? Tại sao anh không bảo vệ em? Tại sao anh không lên tiếng?”. Tôi gào lên trong nước mắt. Minh chỉ ôm tôi, xin lỗi, và nói rằng anh rất yêu tôi và con.

    Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày địa ngục đối với tôi. Mẹ Minh liên tục gọi điện, nhắn tin, dồn ép. Bà gửi cho tôi những bài báo, những câu chuyện về những người phụ nữ “chịu thiệt” sau ly hôn vì không có tài sản chung. Bà còn gọi điện cho mẹ tôi, kể lể, khiến mẹ tôi cũng bắt đầu lo lắng và khuyên tôi nên “nhường nhịn một chút để giữ hạnh phúc gia đình”.

    Tôi cảm thấy mình như một con chim non bị nhốt trong lồng, không thể bay lượn, không thể thở. Tôi yêu Minh, đó là sự thật. Nhưng tôi cũng không thể chấp nhận sự nghi ngờ và tính toán này. Nó như một vết nhơ vĩnh viễn trên bức tranh tình yêu của chúng tôi. Lòng tự trọng của tôi bị tổn thương sâu sắc. Tôi bắt đầu đặt câu hỏi về giá trị của bản thân, về ý nghĩa của tình yêu.

    Minh thì liên tục bị giằng xé giữa tôi và mẹ anh. Anh ấy cố gắng xoa dịu cả hai bên, nhưng càng cố gắng, anh càng trở nên bất lực. Tôi nhìn thấy sự mệt mỏi và áp lực trong ánh mắt anh. Anh cũng bắt đầu cáu gắt với tôi, nói rằng tôi quá cứng đầu, rằng tôi nên suy nghĩ cho con. Những lời nói đó càng khiến tôi thêm đau lòng.

    Áp lực từ gia đình Minh ngày càng tăng lên. Họ còn thuê cả một người họ hàng, một bà cô lớn tuổi, đến gặp tôi, nói chuyện khuyên nhủ. Bà cô này dùng những lời lẽ nhẹ nhàng, tình cảm nhưng đầy răn đe, cố gắng thuyết phục tôi rằng việc “đảm bảo tài sản cho con trai” là điều hoàn toàn hợp lý và cần thiết. Bà còn nói rằng “tình yêu đích thực phải là sự hy sinh”, rằng tôi nên hy sinh một chút cho hạnh phúc của gia đình chồng.

    Tôi cảm thấy mình bị bao vây. Mỗi đêm, tôi lại nhìn xuống bụng mình, vuốt ve nơi con đang lớn dần. Tôi tự hỏi, liệu tôi có đang làm đúng không? Liệu tôi có đang ích kỷ khi không chịu nhường nhịn vì con? Nỗi lo sợ con tôi sẽ sinh ra mà không có một gia đình trọn vẹn cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi, dày vò tôi từng giây từng phút.

    Cuối cùng, sau nhiều đêm trằn trọc, tôi đưa ra một quyết định đầy đau đớn. Tôi sẽ chấp nhận yêu cầu của gia đình Minh. Không phải vì tôi đã từ bỏ lòng tự trọng, mà vì tôi không muốn con tôi phải chịu thiệt thòi. Tôi muốn con có một gia đình, có cha, có ông bà. Tôi tin rằng, dù có những vết sẹo trong lòng, tôi vẫn có thể vượt qua.

    Ngày đi làm thủ tục đăng ký kết hôn, tôi bước đi như một cái bóng. Nụ cười trên môi tôi gượng gạo, ánh mắt tôi trống rỗng. Mẹ Minh đi cùng, vẻ mặt bà rạng rỡ, như thể bà đã đạt được điều mình muốn. Minh thì đi bên cạnh tôi, tay anh nắm chặt tay tôi, nhưng tôi cảm nhận được sự bối rối và day dứt trong anh. Anh nhìn tôi, ánh mắt anh đầy vẻ xin lỗi và thương hại.

    Khi nhân viên tư pháp hỏi tôi có đồng ý đăng ký tài sản chung hay không, tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Tôi nhìn tờ giấy trắng tinh, nơi tôi sẽ ký tên để từ bỏ một phần của chính mình. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má tôi, rơi xuống tờ giấy. Minh thấy vậy, anh giật mình, vội vàng nắm chặt tay tôi, ánh mắt anh tràn đầy sự đau khổ và hối hận.

    Trong khoảnh khắc đó, một tiếng nói mạnh mẽ vang lên từ phía sau. “Dừng lại! Chuyện này không thể tiếp tục!”

    Đó là bố của Minh, người mà từ đầu đến giờ luôn im lặng, ít khi thể hiện quan điểm. Ông bước tới, vẻ mặt ông đanh thép, ánh mắt ông nhìn thẳng vào mẹ Minh đầy sự giận dữ và thất vọng.

    Bố Minh nhìn thẳng vào mặt mẹ Minh, giọng ông trầm ấm nhưng đầy uy lực: “Bà làm cái trò gì vậy? Sao bà có thể ép buộc con bé đến mức này? Tài sản là của nó, nó làm ra, bà có quyền gì mà đòi hỏi?” Ông quay sang tôi, ánh mắt ông dịu lại: “Loan, con đừng lo. Căn nhà đó là của con, không ai có quyền động vào. Con cứ ký tên vào tài sản riêng của con.”

    Mẹ Minh sững sờ, không nói được lời nào. Bà không ngờ chồng mình lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy. Minh thì bàng hoàng, ánh mắt anh nhìn bố đầy sự ngạc nhiên và biết ơn. Tôi cũng cảm thấy bất ngờ và xúc động tột độ. Nước mắt tôi lại trào ra, nhưng lần này là nước mắt của sự nhẹ nhõm và biết ơn.

    Bố Minh tiếp tục nói, giọng ông chứa đựng sự thất vọng và răn dạy: “Bà chỉ biết nghĩ đến tiền bạc, đến lợi ích cá nhân mà quên đi tình nghĩa, quên đi hạnh phúc của con trai mình. Một cuộc hôn nhân mà bắt đầu bằng sự tính toán, bằng sự nghi ngờ thì làm sao có thể bền vững được? Bà có muốn con mình sống trong một gia đình mà vợ chồng không tin tưởng nhau không?”.

    Sau những lời nói đó của bố Minh, không khí trong phòng trở nên im lặng đến đáng sợ. Mẹ Minh cúi gằm mặt, không dám nhìn ai. Bà nhận ra rằng bà đã đi quá xa, rằng sự lo lắng thái quá của bà đã phá hỏng hạnh phúc của con trai mình. Minh thì đến bên bố, ôm chặt lấy ông, ánh mắt anh tràn ngập sự hối hận và cảm kích.

    Tôi, dù vẫn còn sững sờ, nhưng trong lòng tràn ngập sự ấm áp và minh bạch. Tôi nhìn bố Minh, cảm thấy biết ơn ông vô cùng. Ông đã xuất hiện đúng lúc, như một vị cứu tinh, giải thoát tôi khỏi gánh nặng vô hình. Tôi nhận ra rằng, trong cuộc hôn nhân này, tôi không hề đơn độc. Tôi vẫn còn Minh, và quan trọng hơn, tôi còn có một người cha chồng thấu hiểu và công bằng.

    Chúng tôi hoàn tất thủ tục đăng ký kết hôn, nhưng lần này, không có bất kỳ yêu cầu nào về tài sản chung. Căn hộ vẫn đứng tên riêng tôi, như một biểu tượng của sự độc lập và lòng tự trọng mà tôi đã đấu tranh để bảo vệ. Nụ cười trên môi tôi giờ đây đã thực sự rạng rỡ, không còn gượng gạo nữa.

    Sau ngày cưới, cuộc sống của chúng tôi dần trở lại quỹ đạo. Mẹ Minh, sau sự việc đó, đã thay đổi thái độ rõ rệt. Bà không còn can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của hai vợ chồng, và dần dần, bà cũng nhận ra những sai lầm của mình. Bà bắt đầu đối xử với tôi dịu dàng hơn, không còn những lời nói dò xét hay tính toán. Tôi biết, đó là một quá trình, nhưng tôi tin mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.

    Minh cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều sau biến cố này. Anh ấy học được cách bảo vệ tôi, cách đối diện với áp lực từ gia đình. Anh ấy trở nên quan tâm và thấu hiểu tôi hơn. Chúng tôi dành nhiều thời gian hơn để trò chuyện, để chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc. Tình yêu của chúng tôi, sau những sóng gió, trở nên bền chặt và sâu sắc hơn.

    Vài tháng sau, một bé trai kháu khỉnh chào đời. Tiếng khóc của con như một khúc ca hạnh phúc, xua tan mọi muộn phiền và lo lắng. Chúng tôi cùng nhau chăm sóc con, cùng nhau xây đắp tổ ấm. Mẹ Minh cũng thường xuyên đến thăm cháu, bà đã thực sự yêu thương đứa cháu nội này bằng cả tấm lòng, không còn bất kỳ sự tính toán nào.

    Cuộc hôn nhân của chúng tôi, bắt đầu bằng những căng thẳng và áp lực, cuối cùng đã có một cái kết có hậu. Tôi đã học được rằng, trong tình yêu, lòng tự trọng là điều không thể đánh đổi. Và đôi khi, những thử thách lớn nhất lại chính là cơ hội để chúng ta hiểu rõ hơn về bản thân, về người mình yêu, và về những giá trị đích thực của gia đình. Gia đình tôi giờ đây là một tổ ấm tràn ngập tiếng cười, nơi tình yêu thương và sự thấu hiểu luôn ngự trị.