Tác giả: admin

  • Cưới ông chú 60 t;;uổi giàu nhất làng để trừ nợ cho bố mẹ, đêm tân hôn chồng cứ lúi húi dưới gầm giường rồi lôi ra 1 thứ đen sì khiến tôi s/ố/c ng/ấ/t chỉ muốn bỏ chạy

    Tôi lấy chồng năm hai mươi ba tuổi.
    Một cuộc hôn nhân không có hoa hồng, không tình yêu, chỉ có món nợ nặng trĩu trên vai bố mẹ tôi.
    Bố tôi làm ăn thua lỗ, nợ gần một tỷ. Cả nhà tưởng như sụp đổ, thì người chủ nợ – ông Lâm, 60 tuổi, một đại gia giàu có, goá vợ đã lâu – đến và nói rằng:

    “Nếu con gái ông chịu làm vợ tôi, nợ nần coi như xoá hết.”

    Tôi sững sờ. Mẹ tôi khóc, nhưng không phản đối. Bố tôi im lặng, chỉ nói khẽ:

    “Con ráng hy sinh lần này, coi như cứu cả nhà.”

    Thế là tôi lên xe hoa, về làm vợ người đàn ông hơn mình gần 40 tuổi.
    Đám cưới được tổ chức đơn giản, không bạn bè, không rộn rã. Tôi mặc váy trắng, gương mặt lạnh như tượng. Trong tim chỉ có một câu hỏi: Tại sao đời mình lại đến mức này?

    Đêm tân hôn, căn biệt thự của ông Lâm vắng lặng đến rợn người.
    Ông tắm xong, thay đồ rất chỉn chu, rồi ngồi xuống ghế, hút thuốc. Tôi ngồi nép ở mép giường, tay nắm chặt váy, chờ điều tồi tệ nhất xảy ra.
    Nhưng ông không đến gần. Ông chỉ lặng lẽ chui xuống gầm giường, loay hoay tìm kiếm thứ gì đó.

    Tôi hoảng:

    “Ông… ông làm gì dưới đó thế ạ?”

    Không trả lời. Chỉ nghe tiếng loạt xoạt, rồi cạch! — ông kéo ra một chiếc hộp gỗ đen sì, cũ kỹ, dày bụi.
    Ông đặt nó lên bàn, mở nắp chậm rãi.
    Bên trong là một tấm ảnh đã ố vàng, và một chiếc khăn voan cưới trắng ngà, cháy sém ở góc.

    Tôi nhìn vào tấm ảnh, toàn thân lạnh ngắt.
    Người trong ảnh — giống tôi đến mức không thể tin nổi.
    Từ gương mặt, ánh mắt, nụ cười… như thể tôi đang nhìn vào chính mình trong gương, chỉ khác là bức ảnh đã cũ hàng chục năm.

    Tôi run run hỏi:

    “Ai… ai là người trong ảnh thế ạ?”

    Ông Lâm im lặng thật lâu, rồi khẽ đáp, giọng khàn đục:

    “Là vợ cũ của chú… cũng là chị ruột của con.”

    Tôi chết lặng.
    Tôi không có chị gái — ít nhất, đó là điều tôi luôn tin suốt 23 năm qua.
    Ông Lâm nhìn tôi, ánh mắt buồn sâu thẳm:

    “Năm đó, bố mẹ con nghèo, mê tín. Khi chị con sinh ra, có người nói đứa bé mang mệnh khắc cha mẹ, là vận xui của dòng họ. Họ sợ, nên đem gửi cho một người họ hàng xa nuôi.”

    Ông ngừng lại, châm điếu thuốc, rít một hơi dài.

    “Chị con lớn lên trong nghèo khó, ngoan hiền, hiếu thảo. Sau này, cô ấy làm thuê cho nhà chú, rồi chú cưới cô ấy khi cô mới hai mươi mốt tuổi.”
    “Cô ấy mất trong một vụ tai nạn xe, để lại cho chú một đứa con trai mới ba tuổi…”

    Căn phòng chìm trong im lặng. Tôi không biết phải nói gì.
    Ông Lâm ngẩng đầu, giọng trầm xuống:

    “Hôm biết con là em ruột của cô ấy, chú… thật sự không biết nên mừng hay nên đau. Chú không muốn mua con. Chú chỉ muốn giữ một người thân của cô ấy bên cạnh.”

    Đêm ấy, ông không chạm vào tôi.
    Ông chỉ khẽ nói:

    “Từ nay con cứ coi đây là nhà, không ai nợ ai nữa. Chú không cần một người vợ, chỉ cần có người trong nhà thôi.”

    Tôi khóc, không phải vì tủi, mà vì lòng nhẹ hẳn đi.
    Hôm sau, ông bảo tôi thu dọn đồ, lên thành phố học tiếp. “Cứ học đi, chú lo hết.”
    Thế là tôi đi — mang theo nỗi biết ơn lẫn day dứt mơ hồ.

    Bốn năm sau, tôi tốt nghiệp đại học, làm việc ổn định.
    Ông Lâm vẫn đều đặn gọi điện, gửi tiền cho tôi và con trai của chị – bé An, giờ đã lên tám.
    Đối với tôi, ông không còn là “chồng”, mà giống như một người cha lớn tuổi, hiền hậu, trầm lặng.

    Rồi một ngày, tôi nhận được tin ông qua đời vì bệnh tim.
    Tôi về chịu tang, lòng nặng trĩu.
    Ngôi nhà ngày nào vẫn thế, chỉ khác là thiếu vắng hơi người. Trong căn phòng ngủ, chiếc hộp đen sì năm xưa vẫn nằm yên trên bàn, phủ một lớp bụi mỏng.

    Khi luật sư đọc di chúc, tôi lặng người:
    Toàn bộ tài sản chia làm hai phần. Một nửa mang đi làm quỹ từ thiện mang tên “Hạnh” — tên người vợ quá cố. Phần còn lại, ông để lại cho tôi và An, chia đều.

    Không một ai tranh chấp. Không ai phản đối.
    Bởi ai cũng biết — đó là cách ông sống: lặng lẽ, công bằng, và trọn vẹn với tình nghĩa.

    Tôi nhìn tấm ảnh cũ lần nữa. Người trong ảnh vẫn cười dịu dàng, giống tôi đến lạ.
    Giờ tôi mới hiểu, cái gọi là “nợ” mà ông nói năm xưa… không phải là tiền, mà là nợ ân tình, nợ với người đã khuất, và nợ với cả cuộc đời này.

    Tôi đem một phần tài sản ông để lại quyên góp tiếp cho quỹ học bổng vùng quê — nơi năm xưa chị tôi từng bị bỏ rơi.
    Còn tôi, tôi dọn về sống cùng An, chăm sóc thằng bé như em ruột.

    Mỗi tối, tôi vẫn mở chiếc hộp đen ấy, lau tấm ảnh cũ và khẽ nói:

    “Chị ơi, em đã gặp người đàn ông mà chị từng yêu. Em hiểu vì sao chị được ông ấy giữ mãi trong tim.”

    Có lẽ, trong số phận nghiệt ngã ấy, tôi không mất gì — mà còn được thêm một gia đình, một người cha, và một người chị chưa từng gặp nhưng luôn hiện hữu trong trái tim mình.

  • Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi ng/ã qu/ỵ xuống đất – bởi thứ nằm trong đó không chỉ khiến tôi s/ợ hã/i, mà còn phơi bày một sự thật đa/u đ/ớn

    Dạo gần đây, tôi luôn cảm thấy dưới thân chồng mình toát ra một mùi hôi khó tả. Dù đã thay đến 7 lần ga giường, giặt sạch chăn nệm, khử mùi bằng tinh dầu, nhưng mùi lạ ấy vẫn không biến mất, ngược lại còn ngày càng nồng hơn. Một linh cảm chẳng lành thôi thúc tôi chờ đến khi chồng đi công tác, tự tay tháo tung tấm nệm ra kiểm tra.
    Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi ngã quỵ xuống đất – bởi thứ nằm trong đó không chỉ khiến tôi sợ hãi, mà còn phơi bày một sự thật đau đớn mà bấy lâu nay tôi không dám đối diện.

    Tôi và Trí kết hôn đã 8 năm. Anh làm quản lý kinh doanh, thường xuyên phải đi công tác. Cuộc sống hôn nhân không phải lúc nào cũng ngọt ngào, nhưng chúng tôi vẫn cố duy trì sự tử tế và tôn trọng lẫn nhau. Hoặc… ít nhất tôi đã nghĩ như vậy.

    Ba tháng gần đây, mỗi đêm tôi lại ngửi thấy mùi gì đó rất khó chịu. Không phải mùi cơ thể bình thường, mà như mùi ẩm mốc, lẫn chút gì tanh nồng, bám vào chăn, ga và đặc biệt là phía dưới chỗ Trí nằm.

    Tôi thay ga liên tục, thậm chí mang cả nệm đi phơi nắng. Nhưng đêm nào anh nằm xuống, mùi ấy lại xuất hiện. Tôi hỏi thì Trí gạt đi:
    “Em nhạy cảm quá. Anh có mùi gì đâu.”

    Nhưng tôi biết bản thân không hề tưởng tượng.

    Điều kỳ lạ hơn: mỗi lần tôi cố gắng dọn dẹp kỹ khu vực giường anh nằm, Trí đều tỏ ra bực bội, thậm chí nổi nóng vô cớ.

    “Đừng động vào đồ của anh. Giường chiếu để nguyên!”
    Anh hét lên một đêm khi thấy tôi đang tháo ga giường.

    Chưa bao giờ anh phản ứng như vậy. Tôi bắt đầu bất an. Rất bất an.

    Và rồi mọi chuyện lên đến đỉnh điểm khi mùi đó trở nên nồng nặc đến mức khiến tôi mất ngủ. Tôi cảm giác nó không chỉ là mùi, mà là lời cảnh báo.

    Tối ấy, Trí thông báo phải đi công tác 3 ngày.

    Khi anh đóng cửa bước đi, linh cảm trong tôi trỗi dậy mạnh mẽ đến mức bàn tay cũng run. Tôi đứng nhìn cánh cửa một lúc lâu, rồi quay vào phòng ngủ, kéo cả tấm nệm ra giữa nền nhà.

    “Có gì đó không bình thường. Mình phải biết sự thật,” tôi tự nói với bản thân.

    Tôi lấy dao rọc giấy, hít một hơi thật sâu và rạch đường đầu tiên lên lớp vải nệm.

    Ngay khi lớp vải bật ra, một luồng mùi nồng nặc phả thẳng vào mặt tôi, khiến tôi choáng váng. Tôi phải bịt mũi, gập người ho sặc sụa.

    Tim tôi thắt lại. Không thể nào… bên trong nệm lại có mùi như thế này.

    Tôi tiếp tục cắt rộng thêm.

    Và tôi đông cứng.

    Trong lòng nệm, giữa lớp mút xốp bị khoét, là một hộp gỗ lớn màu nâu đậm, nằm sâu và được chèn bởi miếng cao su đã mục. Hộp không khóa. Tôi mở nắp… và ngay khoảnh khắc đó, chân tôi mềm nhũn, đầu gối khuỵu xuống nền nhà.

    Bên trong hộp không phải thứ kinh dị như tôi sợ. Nhưng nó khiến trái tim tôi đau nhói theo cách khác.

    Trong hộp là:

    Hàng chục lá thư chưa mở, tất cả đều ghi tên tôi
    Một cuốn album ảnh đã cũ, đầy bụi
    Và một cuốn sổ tay nâu, góc bìa bị mòn

    Tôi run rẩy mở những lá thư. Đó là thư từ mẹ tôi – người đã mất 5 năm trước do bệnh nặng. Mỗi lá thư được gửi vào thời điểm bà còn sống, tất cả gửi về địa chỉ nhà tôi.

    Trên mỗi phong thư có dấu “đã nhận”.

    Tôi chưa từng thấy những lá thư này.

    Tay tôi lạnh buốt.

    Tôi cầm album ảnh lên. Bên trong là những tấm ảnh chụp mẹ tôi lúc nằm viện, những bức bà cố gắng mỉm cười, những dòng ghi chú:
    “Để dành cho Hà.”
    “Hy vọng con bé không buồn vì trông mẹ tiều tụy.”
    “Gửi con gái yêu của mẹ.”

    Tôi nghẹn lại. Tôi nhớ mẹ khủng khiếp, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy những tấm ảnh này.

    Tôi mở cuốn sổ tay.

    Là chữ của Trí.

    Mình đã giữ lại tất cả. Vì mình sợ Hà biết mẹ gửi thư trong lúc bệnh nặng sẽ càng đau. Mẹ Hà nhờ mình chuyển cho cô ấy khi bà không còn, nhưng… mình không đủ can đảm. Hà mong manh quá. Cô ấy luôn đau đớn mỗi khi nhắc đến mẹ. Mình không muốn cô ấy biết mẹ đã chịu đựng nhiều như vậy những năm cuối đời.

    Mình sai. Nhưng mình chỉ muốn bảo vệ cô ấy. Giữ lại mọi thứ… để Hà không phải gánh thêm nỗi đau.

    Mình biết mùi từ tấm nệm ngày càng tệ vì mình giấu quá lâu. Mình sợ Hà phát hiện. Mình càng không dám vứt đi, vì như vậy chẳng khác nào phản bội lời hứa cuối cùng với mẹ cô ấy.

    Tôi ôm cuốn sổ, khóc như một đứa trẻ.

    Không phải sự thật đen tối.
    Không phải bí mật kinh khủng.

    Mà là sự thật… quá đau.

    Trí giấu mọi thứ không phải vì phản bội, mà vì thương tôi, vì nghĩ tôi không đủ mạnh mẽ.

    Mùi khó chịu mà tôi lo sợ bấy lâu nay… đơn giản là mùi ẩm mốc của thời gian, bị nhốt suốt nhiều năm trong chiếc hộp gỗ kín.

    Tôi sụp xuống vì hối hận.

    Tôi đã nghi ngờ anh, lạnh nhạt với anh, thậm chí nghĩ rằng anh có điều gì dơ bẩn.

    Tôi dọn dẹp lại tất cả, hong khô các bức thư, lau sạch album ảnh. Tối đó, tôi ngồi đọc từng trang, từng chữ mẹ để lại, nước mắt ướt đẫm cả cuốn sổ.

    Khi Trí về, anh chưa kịp cởi giày thì tôi lao đến ôm chầm lấy anh.

    “Em biết hết rồi…” – tôi nghẹn ngào.

    Trí cứng người, rồi ôm lấy tôi thật chặt.
    Anh cũng khóc.

    “Anh xin lỗi… Anh chỉ muốn em bớt đau…”

    Tôi lắc đầu, áp mặt vào vai anh:

    “Anh ngốc lắm… nhưng là kiểu ngốc mà em… không thể rời xa được.”

    Đêm đó, chúng tôi ngồi bên nhau rất lâu, giữa căn phòng thoang thoảng mùi tinh dầu lavender – lần đầu tiên sau nhiều tháng, không còn mùi lạ nào nữa.

    Bởi vì điều đáng sợ nhất… hóa ra không phải mùi hôi.
    Mà là sự thật mà tôi đã cố lẩn tránh:
    Tôi vẫn luôn thương anh. Và anh luôn thương tôi, theo cách vụng về nhất.

  • Chuyện tình ít ai ngờ tới của Trùm Mailisa và ông Hoàng Kim Khánh: Cặp đôi từng bị ch:ê “như mẹ với con” Nhưng thực sự lại gây bất ngờ

    Giữa lúc vợ chồng Mailisa (Phan Thị Mai) – Hoàng Kim Khánh liên tục được gọi tên bởi hàng loạt cơ sở thẩm mỹ Mailisa được khám phá thì chuyện của họ một lần nữa trở thành đề tài được nhiều người quan tâm. Trước đây, Mailisa đã nhiều lần chia sẻ câu chuyện này lên MXH thông qua các clip và phát trực tiếp trên kênh TikTok 3 triệu người theo dõi.

    Chuyện tình kỳ lạ của Hoàng Kim Khánh và Mailisa- Ảnh 1.

    Hoàng Kim Khánh và Mailisa

    Duyên nợ của Mailisa và chồng bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ cờ tại Lào, trong cuộc khổ nạn một lễ trao giải ngành làm đẹp. Khi đó Mai đã kinh doanh thẩm mỹ một thời gian còn chồng là giám đốc một công ty truyền thông, bắt đầu sự nghiệp riêng.

    “Từ một cuộc gặp gỡ tình cờ sau đó cùng đoàn đi hát karaoke và từ đó trở thành đối tác, bạn bè của nhau. Mặc dù thời gian đó ông xã của Mai nhưng khá ít tuổi nhưng Mai thấy được chí hướng, bản, cũng như đề nghị của anh, vừa mới bước ra sức mạnh làm việc, giữ chức vụ khỏi phòng trưởng và mở công ty để làm riêng nhưng Mai cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Mai sẽ yêu anh ấy hoặc anh ấy sẽ yêu Mai”  – Mailisa mô tả về.

    Mailisa cũng chia sẻ thêm rằng cặp đôi có quá nhiều điều khác biệt, không chỉ tuổi tác mà còn hoàn cảnh. Ở thời điểm đó, Mai đã trải qua tình trạng vỡ hôn nhân, là mẹ đơn thân nuôi 2 con nhỏ, phải chăm mẹ già ở quê và đang gánh khoản nợ 2 tỷ đồng.

    Sau đó, quá trình hợp lý và đồng hành trong công việc đã khiến cả hai có cơ hội hiểu rõ hơn về nhau. Mailisa kể rằng Hoàng Kim Khánh là người chủ động, hiển thị và có thể hiện mong muốn được cùng chia sẻ những khó khăn trong cuộc sống, quan tâm từ thứ nhỏ nhất đến vấn đề lớn nhất của Mailisa.

    Chuyện tình kỳ lạ của Hoàng Kim Khánh và Mailisa- Ảnh 2.

    Chuyện tình kỳ lạ của Hoàng Kim Khánh và Mailisa- Ảnh 3.

    Hình ảnh được chia sẻ đôi vào năm 2014

    Hương vị như “bà trùm thẩm mỹ” có thói quen stress sẽ ăn vặt nên lần đầu đi mua cà phê với Hoàng Kim Khánh, Mailisa mua một gói bim bim mang ra ăn và lần thứ hai cũng vậy. Đến lần thứ 3 thì Khánh bắt đầu mua bim bim cho Mai, công việc này được duy trì trong suốt quá yêu nhau.

    Một lần nữa, nghe Mai tâm sự về khoản nợ, Khánh từng nói: “Em đang mắc nợ 2 tỷ một mình trả thì lâu, có thêm anh trả nữa thì sẽ nhanh hơn”. Tình cảm giữa hai người phát triển tăng dần qua thời gian, bắt đầu từ tình bạn, rồi thành tình yêu.

    Song vì sự đặc biệt về tuổi tác và hoàn cảnh nên đôi đôi cũng từng vấp ngã phải nhiều định kiến. Theo lời kể, cả hai số lựa chọn tin tưởng và cùng nhau vượt qua. Trong một clip kể chuyện tình yêu, Mailisa còn chia sẻ thêm về quan điểm của mình:

    “Một người đàn ông muốn bước vào cuộc đời Mai, đầu tiên phải có bản, cùng tần số với nhau. Mình phải lấy người đàn ông hơn mình một cái đầu kể cả nghĩa đen cả nghĩa bóng để mình có bờ vai vai vào, tài ba lỗi lạc cũng chỉ là đàn bà. Đàn bà bao giờra mình cứng rắn, bởi vì đàn bà là được yêu thương, phải mềm. chân về nhà đàn bà là một bông hoa cần được nâng niu”.

    Chuyện tình kỳ lạ của Hoàng Kim Khánh và Mailisa- Ảnh 4.

    Sau khi kết hôn, cặp đôi có thêm 2 người con, 1 trai – 1 gái. Hiện tại đã lên chức ông bà nội khi con trai riêng của Mailisa lấy vợ và sinh con song trên các tài khoản MXH, vợ chồng Mailisa vẫn thường xuyên có thể hiện tình cảm công khai, tặng nhiều món quà sang trọng.

    Năm 2020, Hoàng Kim Khánh tự tay trang trí chiếc siêu xe McLaren Senna của vợ, decal dán “Chúc mừng sinh nhật Mailisa” và “I LOVE MAILISA” tạo MXH xõn xao. Hoàng Kim Khánh cũng chơi lớn trong lễ kỷ niệm ngày cưới tặng vợ Váy Váy giá 50 tỷ với hơn 1.000 viên kim cương, được nhanh chóng đến như món quà quà tặng để có thể hiện tình yêu.

  • Vì sao пgườι ta lạι gọι 1 пgҺìп là 1k? Cȃu trả lờι kҺȏпg pҺảι aι cũпg Ьιết

    Nhiều người thường hay sử dụng chữ K thay cho đơn vị nghìn, bạn có biết vì sao không?

    Ngày nay, thế hệ trẻ thường dùng chữ ”K” thay cho ký hiệu tiền. Ví dụ như 200k = 200.000 VND, 20k = 20.000 VND… Tuy nhiên không phải ai cũng hiểu tại sao “1k” lại bằng 1.000?

    Vì sao người ta lại gọi 1 nghìn là 1k?

    Thực tế, chữ “K” đứng sau một số nào đó là viết tắt của từ kilo, một tiền tố được viết liền trước một đơn vị đo lường quốc tế để chỉ bội số lớn gấp 10^3 hay 1.000 lần.

    Tiền tố kilo có nghĩa là “nghìn”, có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp. Năm 1795, tiền tố này được nhóm nghiên cứu của nhà hoá học người Pháp Antoine Lavoisier thông qua và đến năm 1799 nó được đưa và hệ mét ở Pháp. Ví dụ, 1.000m=1km.

    Bội số kilo còn được sử dụng trong các đơn vị đo lường khác kilogram, kilobyte…

    Ngoài ra, năm 2000 có 1 sự kiện khủng khiếp đã xảy ra với hàng triệu máy vi tính trên toàn cầu. Trước đó, vì để đơn giản nên người lập trình hệ thống chỉ dùng 2 con số cuối để chỉ năm. Ví dụ, 1999 là 99, 1900 là 00… Nhưng đến năm 2000, máy tính sẽ hiểu rằng năm 2000 là năm 1900 vì 2 số cuối để chỉ năm giống nhau.

    Đến lúc này, những máy tính có sử dụng hàm năm (YEAR) sẽ làm việc sai hết và để lại hậu quả khôn lường. Vì vậy, nhằm sửa chữa sai sót lập trình trên, người ta đã đưa ra 1 chiến dịch trên toàn thế giới để đưa đủ 4 chữ số của năm vào máy tính. Sự kiện năm 2000 này được gọi là sự kiện Y2K (sự cố năm 2000).

    Chính vì những lý do trên mà hiện nay một số người thường hay lấy bội số kilo để biểu thị đơn vị hơn kém nhau 1000 lần hay hiểu đơn giản là dùng chữ K thay thế cho 3 số 0 (000).

  • Vì sao пgườι ta lạι gọι 1 пgҺìп là 1k? Cȃu trả lờι kҺȏпg pҺảι aι cũпg Ьιết

    Nhiều người thường hay sử dụng chữ K thay cho đơn vị nghìn, bạn có biết vì sao không?

    Ngày nay, thế hệ trẻ thường dùng chữ ”K” thay cho ký hiệu tiền. Ví dụ như 200k = 200.000 VND, 20k = 20.000 VND… Tuy nhiên không phải ai cũng hiểu tại sao “1k” lại bằng 1.000?

    Vì sao người ta lại gọi 1 nghìn là 1k?

    Thực tế, chữ “K” đứng sau một số nào đó là viết tắt của từ kilo, một tiền tố được viết liền trước một đơn vị đo lường quốc tế để chỉ bội số lớn gấp 10^3 hay 1.000 lần.

    Tiền tố kilo có nghĩa là “nghìn”, có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp. Năm 1795, tiền tố này được nhóm nghiên cứu của nhà hoá học người Pháp Antoine Lavoisier thông qua và đến năm 1799 nó được đưa và hệ mét ở Pháp. Ví dụ, 1.000m=1km.

    Bội số kilo còn được sử dụng trong các đơn vị đo lường khác kilogram, kilobyte…

    Ngoài ra, năm 2000 có 1 sự kiện khủng khiếp đã xảy ra với hàng triệu máy vi tính trên toàn cầu. Trước đó, vì để đơn giản nên người lập trình hệ thống chỉ dùng 2 con số cuối để chỉ năm. Ví dụ, 1999 là 99, 1900 là 00… Nhưng đến năm 2000, máy tính sẽ hiểu rằng năm 2000 là năm 1900 vì 2 số cuối để chỉ năm giống nhau.

    Đến lúc này, những máy tính có sử dụng hàm năm (YEAR) sẽ làm việc sai hết và để lại hậu quả khôn lường. Vì vậy, nhằm sửa chữa sai sót lập trình trên, người ta đã đưa ra 1 chiến dịch trên toàn thế giới để đưa đủ 4 chữ số của năm vào máy tính. Sự kiện năm 2000 này được gọi là sự kiện Y2K (sự cố năm 2000).

    Chính vì những lý do trên mà hiện nay một số người thường hay lấy bội số kilo để biểu thị đơn vị hơn kém nhau 1000 lần hay hiểu đơn giản là dùng chữ K thay thế cho 3 số 0 (000).

  • Rộ tin đã cứu được tài xế xe đầu kéo bị lũ cuốn trôi ở Quảng Trị, cơ quan chức năng lên tiếng

    Trên mạng xã hội hiện đang lan truyền thông tin đã tìm thấy tài xế điều khiển xe đầu kéo bị lũ cuốn trôi ở Quảng Trị. Cơ quan chức năng mới đây đã lên tiếng về chuyện này.

    Theo báo Lao Động cho biết, sáng 19/11, Đồn Biên phòng Cửa khẩu quốc tế La Lay (Bộ đội Biên phòng tỉnh Quảng Trị) cho biết đến 9 giờ cùng ngày, các lực lượng vẫn đang khẩn trương rà soát hiện trường nhằm tìm kiếm tài xế bị lũ cuốn trôi khi điều khiển xe đầu kéo qua cầu tràn A Rông Trên (xã La Lay). Công tác cứu hộ gặp nhiều khó khăn do dòng nước suối vẫn chảy xiết, địa hình hiểm trở và phạm vi tìm kiếm rộng.
    tai-xe-xe-tai-bi-lu-cuon-2Chiếc xe bị nước lũ cuốn khi cố ý vượt ngầm tràn đang ngập nước. Ảnh: Người dân cung cấp
    Chiều 18/11, lực lượng tìm kiếm đã phát hiện một chiếc quần, thắt lưng và chìa khóa trôi dạt vào bờ suối thuộc xã Tà Rụt, cách vị trí xảy ra sự cố khoảng 5 km. Người thân xác nhận đây là vật dụng của tài xế Nguyễn Văn Th (SN 1977, trú phường Ba Đồn, tỉnh Quảng Trị).
    tai-xe-xe-tai-bi-lu-cuon-11Lực lượng chức năng tìm được chiếc quần, chìa khóa xác định là của tài xế xe đầu kéo bị lũ cuốn. Ảnh: H. Nguyên
    Trước một số thông tin trên mạng xã hội lan truyền rằng tài xế đã được cứu sống, ông Lê Quang Thạch, Chủ tịch UBND xã La Lay, bác bỏ và khẳng định đây là tin bịa đặt. Ông cho biết các lực lượng chức năng đang mở rộng khu vực tìm kiếm trong sáng nay, đồng thời đề nghị người dân không chia sẻ thông tin chưa kiểm chứng.
    tai-xe-xe-tai-bi-lu-cuon-3Ô tô tải thời điểm mắc kẹt ở bãi cạn giữa lòng sông. Ảnh: Nghĩa Đức
    Từ ngày 17/11 đến nay, hàng trăm lượt cán bộ, chiến sĩ thuộc biên phòng, quân sự, công an, dân quân, lực lượng SOS cùng người dân hai xã La Lay và Tà Rụt đã được huy động để tìm kiếm nạn nhân cả trên bờ lẫn dọc theo dòng suối.
    tai-xe-xe-tai-bi-lu-cuon-4Ô tô tải được đưa lên bờ. Ảnh: Nghĩa Đức
    Trước đó, khoảng 12 giờ ngày 17/11, dù khu vực đã được cảnh báo ngập sâu nguy hiểm, tài xế Th vẫn điều khiển xe đầu kéo BKS 75H-00713 vượt qua ngầm tràn A Rông Trên và bị dòng nước lũ cuốn trôi. Sau khi nước rút, chiếc xe được tìm thấy cách vị trí ngầm tràn khoảng 50 m, trong tình trạng bị xô ngã và hư hỏng nặng.

    https://sohuutritue.net.vn/ro-tin-da-cuu-duoc-tai-xe-xe-dau-keo-bi-lu-cuon-troi-o-quang-tri-co-quan-chuc-nang-len-tieng-d335398.html

  • Thực hư thông tin cứu được tài xế xe đầu kéo bị lũ cuốn ở Quảng Trị

    Cơ quan chức năng xác nhận chưa tìm thấy tài xế xe đầu kéo bị lũ cuốn mất tích, thông tin đã cứu được lan truyền trên mạng là bịa đặt.

    Thực hư thông tin cứu được tài xế xe đầu kéo bị lũ cuốn ở Quảng Trị
    Lực lượng chức năng tìm được chiếc quần, chìa khóa xác định là của tài xế xe đầu kéo bị lũ cuốn. Ảnh: H. Nguyên
    Sáng 19.11, Đồn Biên phòng Cửa khẩu quốc tế La Lay (Bộ đội Biên phòng tỉnh Quảng Trị) cho biết, đến 9h sáng cùng ngày các lực lượng vẫn đang tiếp tục rà soát hiện trường để tìm kiếm tài xế bị lũ cuốn trôi khi điều khiển xe đầu kéo qua cầu tràn A Rông Trên (xã La Lay). Công tác tìm kiếm gặp nhiều trở ngại do dòng suối còn chảy xiết.

    Trước đó, chiều 18.11, lực lượng tìm kiếm phát hiện một chiếc quần, thắt lưng và chìa khóa trôi dạt vào bờ suối thuộc xã Tà Rụt, cách vị trí gặp nạn khoảng 5 km. Người thân xác nhận đây là vật dụng của tài xế Nguyễn Văn Th. (SN 1977, trú phường Ba Đồn, tỉnh Quảng Trị).

    Trước thông tin trên mạng xã hội xuất hiện clip nói rằng đã cứu được tài xế xe tải, ông Lê Quang Thạch – Chủ tịch UBND xã La Lay khẳng định đây là thông tin bịa đặt. Các lực lượng vẫn đang khẩn trương mở rộng khu vực tìm kiếm trong sáng nay.

    Từ ngày 17.11 đến nay, hàng trăm lượt cán bộ, chiến sĩ biên phòng, quân sự, công an, dân quân cùng lực lượng SOS và người dân hai xã La Lay, Tà Rụt đã được huy động để tìm kiếm nạn nhân.

    Trước đó, khoảng 12h ngày 17.11, dù khu vực đã được cảnh báo ngập sâu nguy hiểm, tài xế Th. vẫn điều khiển xe đầu kéo BKS 75H-00713 vượt ngầm tràn A Rông Trên và bị lũ cuốn trôi. Sau khi nước rút, phương tiện được tìm thấy ở vị trí cách ngầm tràn khoảng 50 m, bị xô ngã và hư hỏng nặng.

  • Khi một người đàn ông hôn bạn ở 2 nơi này, chứng tỏ anh ấy yêu bạn rất nhiều –

    Khi một người đàn ông hôn bạn ở 2 nơi này, chứng tỏ anh ấy yêu bạn rất nhiều

    Khi một người đàn ông say mê một người phụ nữ, đôi mắt anh ta sẽ tràn đầy sự ngọt ngào, ấm áp và chiều chuộng. Và khi hôn, anh cũng sẽ nhẹ nhàng, quan tâm đến cảm xúc của bạn.

    Với đn ông, nụ hôn có thể là một hành vi bản năng, nhưng đó cũng là một cách thể hiện tình cảm gián tiếp. Từ nụ hôn của một người đàn ông, bạn có thể thấy được thế giới cảm xúc bên trong của anh ấy.

    Và, chỉ khi một người đàn ông hôn bạn ở 2 nơi này thì mới được gọi là tình yêu đích thực.

    (Ảnh minh họa)

    Cửa hàng bán lẻ thời trang tốt nhất

    1. Hôn lên vết thương của bạn

    Vết thương của người phụ nữ tượng trưng cho quá khứ. Vết thương tuy đã lành và không còn rỉ máu, đau nữa nhưng không có nghĩa là mọi chuyện đã qua.

    Những vết sẹo trên cơ thể con người ghi lại quá khứ của một người. Nếu một người đàn ông sẵn sàng hôn lên vết thương của bạn, hoặc trao cho bạn cái ôm, nụ hôn khi nghe bạn kể về quá khứ đau thương của mình thì điều đó có nghĩa là anh ấy thực sự quan tâm đến bạn.

    Anh ấy không chỉ trân trọng bạn của hiện tại mà còn trân trọng quá khứ của bạn. Không những vậy, việc chàng hôn lên vết thương của bạn còn muốn nhắn nhủ rằng: “Từ nay em là người phụ nữ của anh, anh sẽ không bao giờ để em bị tổn thương nữa!”.

    (Ảnh minh họa)

    Không ai sinh ra đã mạnh mẽ, kiên cường. Phụ nữ dù bề ngoài mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa thì bên trong họ rất mỏng manh và yếu đuối. Chẳng qua, sự yếu đuối đó và những giọt nước mắt, họ chỉ thể hiện trước mặt người đàn ông họ yêu mà thôi.

    Nếu một người phụ nữ khóc, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương. Lúc này, nếu người đàn ông đó thật lòng yêu bạn, anh ta sẽ cảm thấy vô cùng xót xa, đau lòng. Anh sẽ ôm bạn vào lòng, lau nước mắt cho bạn, thậm chí chẳng ngại ngần gì mà hôn lên những giọt nước mắt đang lăn dài trên má bạn.

    Ngược lại, nếu người đàn ông thờ ơ với những giọt nước mắt của bạn thì chứng tỏ trong lòng anh ta không có bạn. Cho nên, bạn vui hay buồn, anh ta mới không quan tâm như vậy.

    Đôi khi một cử chỉ nhỏ cũng có thể nói lên tất cả, nếu muốn biết đối phương có yêu mình hay không thì đôi khi hành động của người ấy còn đáng tin cậy hơn lời nói.

    Hôn là một điều rất ngọt ngào và đẹp đẽ, nhưng qua nụ hôn, chúng ta cũng có thể thấy được đối phương yêu thương mình đến nhường nào.

    Người đàn ông yêu bạn sẽ không bao giờ ghét bỏ những vết sẹo, vết thương hay những giọt nước mắt của bạn. Anh ấy sẽ nâng niu bạn, cẩn thận bảo vệ bạn khỏi mọi tổn hại và trong tiềm thức, bạn là người anh ấy muốn bảo vệ nhất.

    Nếu đã gặp được người đàn ông không ngần ngại hôn bạn ở hai nơi đó, bạn nên trân trọng anh ấy, đừng buông tay.

      Hôn là một điều rất ngọt ngào và đẹp đẽ, nhưng qua nụ hôn, chúng ta cũng có thể thấy được đối phương yêu thương mình đến nhường nào.

    Thật lòng yêu một người hay không, không chỉ dựa vào lời nói mà còn xem hành động và dùng trái tim để cảm nhận. Nếu một người đàn ông thực sự yêu bạn, bạn có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu của anh ấy qua từng lời nói, hành động và thậm chí là ánh mắt.

  • Đi thuê nhà, kỹ sư trẻ phát hiện căn phòng có mùi gì đó rất khó chịu, chủ nhà bèn đậ:p tường tìm hiểu và phát hiện bí mật kinhhoang… Tùng, một kỹ sư phần mềm 28 tuổi, vừa chuyển đến thành phố để bắt đầu công việc mới. Sau nhiều ngày tìm kiếm, anh chọn được một căn hộ nhỏ, cũ kỹ nhưng giá rẻ ở khu ngoại ô. Chủ nhà bà Lan, một người phụ nữ trung niên vui tính, đảm bảo căn hộ sạch sẽ và không có vấn đề gì. Tuy nhiên, ngay đêm đầu tiên, Tùng đã nhận ra một mùi hôi khó chịu, như thể chu;:ột ch:;ết, lan tỏa khắp phòng khách. Tùng kiểm tra khắp nơi: dưới gầm giường, trong tủ bếp, thậm chí lật cả thảm lên. Không có dấu vết của chuột hay bất kỳ thứ gì bất thường. Mùi hôi lúc đậm, lúc nhạt, nhưng luôn xuất hiện vào ban đêm. Anh gọi điện cho bà Lan và bà đồng ý đến kiểm tra. Nhưng sau khi kiểm tra hệ thống ống nước, mùi vẫn không biến mất. Tùng bắt đầu nghi ngờ. Anh để ý thấy mùi hôi mạnh nhất gần bức tường chính của phòng khách, nơi có một vết nứt nhỏ chạy dọc lớp gạch. Anh gõ lên tường, nghe tiếng vọng kỳ lạ, như thể phía sau không phải là bê tông rắn chắc mà là một khoảng trống. Tò mò, anh đề nghị bà Lan cho phép đục tường để kiểm tra. Bà Lan do dự, nhưng trước sự kiên quyết của Tùng, bà đồng ý. Một thợ xây được gọi đến. Chỉ sau vài nhát đục, lớp gạch vỡ ra, để lộ một khoang rỗng phía sau. Trong đó không phải là xác chuột, mà là… 👇

    Kỹ sư trẻ đi thuê nhà nhưng căn phòng có mùi gì đó rất khó chịu, chủ nhà bèn đậ:p tường tìm hiểu và phát hiện bí ẩn kinhoang

    Tùng, một kỹ sư phần mềm 28 tuổi, vừa chuyển đến thành phố để bắt đầu công việc mới. Sau nhiều ngày tìm kiếm, anh chọn được một căn hộ nhỏ, cũ kỹ nhưng giá rẻ ở khu ngoại ô. Chủ nhà, bà Lan, một người phụ nữ trung niên vui tính, đảm bảo căn hộ sạch sẽ và không có vấn đề gì. Tuy nhiên, ngay đêm đầu tiên, Tùng đã nhận ra một mùi hôi khó chịu, như thể chuột chết, lan tỏa khắp phòng khách.

    Tùng kiểm tra khắp nơi: dưới gầm giường, trong tủ bếp, thậm chí lật cả thảm lên. Không có dấu vết của chuột hay bất kỳ thứ gì bất thường. Mùi hôi lúc đậm, lúc nhạt, nhưng luôn xuất hiện vào ban đêm. Anh gọi điện cho bà Lan, và bà đồng ý đến kiểm tra. “Chắc là cống rãnh đâu đó,” bà nói, nhưng sau khi kiểm tra hệ thống ống nước, mùi vẫn không biến mất.

    Tùng bắt đầu nghi ngờ. Anh để ý thấy mùi hôi mạnh nhất gần bức tường chính của phòng khách, nơi có một vết nứt nhỏ chạy dọc lớp gạch. Anh gõ lên tường, nghe tiếng vọng kỳ lạ, như thể phía sau không phải là bê tông rắn chắc mà là một khoảng trống. Tò mò, anh đề nghị bà Lan cho phép đục tường để kiểm tra. Bà Lan do dự, nhưng trước sự kiên quyết của Tùng, bà đồng ý.

    Một thợ xây được gọi đến. Chỉ sau vài nhát đục, lớp gạch vỡ ra, để lộ một khoang rỗng phía sau. Trong đó không phải là xác chuột, mà là một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, phủ đầy bụi. Tùng và bà Lan nhìn nhau, ngạc nhiên. Họ mở hộp, bên trong là một tập tài liệu vàng ố, một chiếc nhẫn bạc khắc chữ “M&N”, và một bức thư viết tay.

    Bức thư kể về một cặp đôi, Minh và Nga, từng sống trong căn hộ này cách đây 20 năm. Họ yêu nhau nhưng bị gia đình ngăn cấm. Minh, một nhà báo, đã phát hiện ra một vụ tham nhũng lớn liên quan đến một quan chức địa phương. Trước khi công khai, Minh biến mất không dấu vết, và Nga rời đi ngay sau đó. Bức thư viết rằng Minh đã giấu bằng chứng trong bức tường, hy vọng một ngày nào đó sự thật được phơi bày.

    Tùng, với bản tính tò mò của một lập trình viên, quyết định đào sâu hơn. Anh liên hệ với một người bạn làm việc tại tòa soạn báo địa phương. Sau khi xác minh, các tài liệu trong hộp thực sự là bằng chứng về vụ tham nhũng năm xưa. Quan chức kia giờ đã nghỉ hưu, nhưng vẫn sống trong khu phố. Tùng chuyển tài liệu cho cơ quan chức năng, và vụ việc được mở lại. Hóa ra, mùi hôi không phải từ chuột chết, mà từ loại mực đặc biệt Minh dùng để viết tài liệu, một loại mực hóa học có mùi dai dẳng khi phân hủy theo thời gian.

    Trong quá trình điều tra, Tùng phát hiện bà Lan chính là Nga, người yêu cũ của Minh. Bà đã trở lại căn hộ này nhiều năm sau, mua lại nó với hy vọng tìm thấy di vật của Minh nhưng không dám đục tường vì sợ đối mặt với quá khứ. Bà cố tình cho thuê rẻ để ai đó vô tình phát hiện ra sự thật, giúp bà khép lại câu chuyện dang dở. Tùng không chỉ giải mã bí ẩn về mùi hôi, mà còn giúp bà Lan tìm lại sự bình yên sau bao năm day dứt.

  • Chồng hấp hối vì ung thư giai đoạn cuối, tôi nhắm mắt đẻ con cho đại gia để cứu –

    Trời hôm ấy mưa tầm tã. Trong nhà, tiếng nhạc vang ầm ĩ, cả nhà chồng quây quần thổi nến, cắt bánh, chúc mừng sinh nhật cô em gái chồng. Tôi ngồi ở góc, mồ hôi vã ra, bụng quặn thắt dữ dội. Tôi run rẩy lên tiếng:

    – Em đau bụng lắm rồi… chắc sắp sinh…

    Nhưng không một ai ngẩng lên. Mẹ chồng còn gạt đi:
    – Đàn bà có chửa thì phải chịu, làm gì mà làm quá thế, để yên cho vui vẻ nào.

    Chồng tôi thì đang nâng ly chúc mừng em gái, chỉ ngoái lại cười nhạt:
    – Tý anh đưa đi, giờ chưa kịp đâu, đang bận.

    Tôi cắn môi đến bật máu, ôm bụng lảo đảo bước ra cửa. Không ai tiễn, không ai để ý. Tôi bắt xe ôm để vào viện, bụng thì co bóp dữ dội.

    Đang đi giữa đường, bất ngờ chiếc xe máy phanh gấp tránh một ô tô vượt ẩu. Tôi bị hất mạnh, ngã quỵ xuống, nước ối vỡ tung trên nền đường loang lổ nước mưa. Người qua lại xôn xao, có người hét lên:

    – Cô ấy sắp sinh rồi! Mau gọi cấp cứu!

    Tôi nằm đó, tay ôm bụng, tai ù đi, trong đầu chỉ kịp thoáng qua một ý nghĩ: “Giữa lúc tôi giành giật sự sống cho mẹ con mình, thì cả nhà họ vẫn còn đang cười vui bên chiếc bánh sinh nhật…”

    Tiếng còi xe cấp cứu xé toạc màn mưa, người ta đưa tôi lên cáng. Tôi mơ hồ nghe tiếng y tá hô:

    – Tim thai yếu rồi, phải mổ gấp!

    Trong ánh đèn lạnh lẽo của phòng cấp cứu, tôi một mình nằm trên bàn mổ, đôi mắt nhòe nước. Không có một bàn tay quen thuộc nào nắm lấy, không một lời động viên nào vang lên từ chồng hay gia đình chồng.

    Bên ngoài, bác sĩ chạy điền vào giấy tờ:
    – Gọi người nhà ký gấp, tình hình nguy hiểm lắm rồi!

    Nhưng điện thoại tôi gọi mãi không ai bắt. Mọi người trong gia đình chồng vẫn đang say sưa tiệc tùng, ảnh chụp bánh sinh nhật, nụ cười rạng rỡ của họ vẫn tràn ngập mạng xã hội.

    Cuối cùng, chính một cô y tá chứng kiến cảnh tôi được đưa vào đã quyết định ký vào giấy cam đoan để bác sĩ tiến hành mổ. Đứa bé cất tiếng khóc yếu ớt, còn tôi thì lịm dần đi trong bóng tối.

    Khi gia đình chồng hớt hải chạy tới thì mọi chuyện đã xong. Trên gương mặt họ không còn nụ cười, chỉ còn sự bàng hoàng. Mẹ chồng lắp bắp:
    – Sao… sao lại thế này?

    Bác sĩ lạnh lùng đáp:
    – Nếu lúc đó có người thân ở bên, ký và hỗ trợ kịp thời, tình hình đã không nghiêm trọng đến vậy. Cô ấy đã một mình chiến đấu cho cả hai mẹ con.

    Tôi nằm trong phòng hồi sức, yếu ớt mở mắt. Thấy chồng đứng đó, tay còn dính rượu bia, tôi chỉ cười nhạt, thì thầm:
    – Anh bận tiệc vui, còn tôi bận giành sự sống… từ nay chúng ta đã khác rồi.