Tác giả: admin

  • Trở về sau 4 ngày m;ất t;ích trong l;ũ, người nhà v;ỡ òa vui sướng

    Ông Đinh Trọng Xa ở Đà Nẵng bị mất liên lạc suốt 4 ngày liền, người nhà lo lắng trình báo chính quyền địa phương.

    Ngày 20-11, ông Trần Thiện Hải, Chủ tịch UBND xã Phước Hiệp, TP Đà Nẵng, xác nhận thông tin ông Đinh Trọng Xa (SN 1990; trú thôn 2, xã Khâm Đức, TP Đà Nẵng) đã trở về nhà an toàn sau 4 ngày mất liên lạc.

    Trở về sau 4 ngày mất tích trong lũ, người nhà vỡ òa vui sướng- Ảnh 1.

    Trước đó, ngày 18-11, Công an xã Phước Hiệp thông báo về việc tìm kiếm người mất tích. Theo thông báo, khoảng 9 giờ sáng cùng ngày, Công an xã Phước Hiệp nhận tin báo của gia đình, báo cáo về việc ông Đinh Trọng Xa bị mất liên lạc.

    Theo gia đình, sáng 16-11, ông Xa đi bộ về từ Công ty TNHH Ngọc Lĩnh (thôn 4, xã Phước Hiệp) ra hướng Quốc lộ 14E và hẹn người nhà 10 giờ cùng ngày chờ đón. Tuy nhiên, người thân và gia đình đã liên lạc và tìm kiếm nhiều nơi nhưng không phát hiện thông tin của ông Xa.

    Thời điểm ông Xa bị mất liên lạc, trên địa bàn có mưa và lũ lớn ở các khu vực sông suối. Đoạn đường từ công ty TNHH Ngọc Linh ra hướng Quốc lộ 14E đi qua nhiều ngầm nước lớn, nước chảy xiết. Nghi ngờ có chuyện chẳng lành nên gia đình trình báo cơ quan chức năng hỗ trợ tìm kiếm.

    Đến ngày 20-11, ông Xa đã trở về nhà an toàn. Theo cơ quan chức năng địa phương, ông Xa cho biết hôm 16-11, ông dự định đi về nhà nhưng khi đến những con suối nước lớn nguy hiểm nên quay lại, vào trú tạm ở lán trại trong rừng. Do ông không mang theo điện thoại nên không thể liên lạc về gia đình.

    Đến hôm nay, nước rút, ông Xa mới trở về nhà. “Gia đình rất vui mừng khi ông Xa trở về an toàn, đang mổ gà vịt ăn mừng” – một cán bộ địa phương chia sẻ.

  • Những đồ dùng bạn nên tích trữ trong nhà: Dự trữ cho những tình huống khẩn cấp

    Có hai nguyên nhân chính khiến nhiều chuyên gia khuyên bạn nên chủ động tích trữ một số nhu yếu phẩm trong nhà. Thứ nhất, khi xảy ra các tình huống khẩn cấp như dịch bệnh, động đất, lũ lụt hay thiên tai tái diễn, việc mua sắm hàng ngày của người dân có thể bị gián đoạn. Thứ hai, nếu giá của một số mặt hàng được dự báo sẽ tăng trong thời gian tới, việc dự trữ sớm có thể giúp bạn tiết kiệm chi phí đáng kể.

    Vậy trong vài tháng tới, những món đồ nào đáng để tích trữ? Đây là gợi ý từ những người đã có kinh nghiệm thực tế:

    Thực phẩm và nước uống – DỰ TRỮ CHO TÌNH HUỐNG KHẨN CẤP

    Người đi làm thường bận rộn và không có nhiều thời gian đi chợ. Vì vậy:

    Bạn nên chuẩn bị sẵn gạo, mì gói, bột mì, đồ hộp, gia vị, và một số thực phẩm khô để dùng khi cần thiết.

    Nhu cầu về nước sạch và nước khoáng ngày càng tăng. Việc dự trữ một lượng nước uống phù hợp giúp bạn an tâm hơn trong những lúc xảy ra sự cố về nguồn nước hoặc khi không thể mua sắm kịp thời. Nước uống & nước sinh hoạt dự trữ. Can 10–20L để trữ nước máy. Nước đóng chai để uống. Một ít nước sạch để nấu ăn, nấu cháo cho trẻ hoặc người già. Nếu gặp phải tình trạng mưa lụt dễ làm nước máy đục, nhiễm bẩn, nên trữ sẵn sẽ an tâm hơn nhiều.

    Khi xảy ra thiên tai, mất điện hoặc gián đoạn giao thông, việc tiếp cận thực phẩm tươi sống sẽ trở nên khó khăn. Vì vậy, mỗi gia đình nên chuẩn bị:

    Lương thực khô như mì gói, miến, gạo, bánh quy, ngũ cốc… bảo quản trong hộp, túi kín để chống ẩm.

    Thực phẩm đóng hộp: cá hộp, thịt hộp, đậu hộp… giúp dễ bảo quản, dễ chế biến.

    Đồ ăn liền: xúc xích, bánh mì gói, cháo ăn liền, súp ăn liền.

    Nước uống đóng chai loại nhỏ, dễ mang theo và phân chia cho từng thành viên. Lý tưởng nhất là dự trữ lượng nước dùng cho ít nhất 3–5 ngày.

    Vật tư y tế – Thuốc men – BỘ SƠ CỨU CẦN THIẾT

    Sau ba năm đối mặt với dịch bệnh, nhiều người nhận ra rằng một hộp thuốc gia đình là vô cùng quan trọng. Bạn nên có:

    Thuốc cảm, sốt, đau đầu

    Thuốc tiêu viêm, thanh nhiệt, giải độc

    Thuốc điều trị bệnh mãn tính (nếu trong nhà có người cần dùng)

    Gạc, bông, dung dịch sát trùng

    Tuy nhiên, hãy lưu ý không nên tích trữ quá nhiều, vì thuốc có hạn sử dụng. Hết hạn không chỉ lãng phí mà còn nguy hiểm khi dùng.

    Một túi y tế nhỏ gọn nhưng đầy đủ có thể cứu nguy trong nhiều tình huống:

    Băng cá nhân, bông gạc, băng cuộn y tế, băng keo cá nhân các kích cỡ để xử lý vết thương nhỏ.

    Thuốc sát trùng: cồn, oxy già, povidine.

    Thuốc điều trị thường gặp:

    Thuốc da liễu: trị ngứa, lở loét nhẹ, côn trùng cắn.

    Thuốc tiêu hóa: tiêu chảy, táo bón, men tiêu hóa.

    Thuốc hô hấp: ho, hen nhẹ, thuốc xịt nếu có tiền sử.

    Thuốc cảm cúm, sốt, giảm đau…

    Thuốc cá nhân đặc biệt (nếu gia đình có người bệnh mãn tính): nên chuẩn bị đủ cho vài ngày.

    DỤNG CỤ QUAN TRỌNG KHÁC
    Đây là nhóm vật dụng nhỏ nhưng cực kỳ hữu ích khi gặp sự cố:

    Hộp quẹt, nến, đèn dầu (nhớ mua thêm tim và dầu dự phòng), diêm để phòng khi mất điện.

    Khăn giấy khô, khăn ướt để vệ sinh cá nhân.

    Áo phao cứu hộ, đặc biệt hữu ích trong mùa mưa bão, vùng ngập lụt.

    Mắt kính bảo hộ giúp tránh bụi, gió mạnh, mảnh vỡ.

    Dao gấp đa năng để cắt dây, mở hộp, sửa chữa nhỏ.

    Đèn pin mini, pin dự phòng và còi cứu hộ để phát tín hiệu khi cần được hỗ trợ.

    BALO CÁ NHÂN – LUÔN SẴN SÀNG “GRAB & GO”
    Mỗi người nên có một balo nhỏ, nhẹ để có thể mang theo ngay khi cần di chuyển gấp:

    Giấy tờ quan trọng (CMND/CCCD, giấy khai sinh, sổ đỏ, bảo hiểm…) nên cho vào túi zip chống nước.

    Vài bộ quần áo, bao gồm áo ấm, đồ lót, áo mưa mỏng.

    Thuốc men cá nhân, vật dụng y tế và các công cụ nhỏ gọn đã liệt kê ở trên.

    Một ít thức ăn khô – nước nhỏ, đủ dùng trong 24 giờ.

    Điện thoại, sạc dự phòng, và danh sách số điện thoại khẩn cấp ghi ra giấy.

    Khẩu trang
    Dù dịch bệnh đã được kiểm soát tốt, nhu cầu dùng khẩu trang vẫn cao, đặc biệt khi:

    Thời tiết nóng ẩm tạo điều kiện cho virus, vi khuẩn sinh sôi

    Bạn thường xuyên đến nơi đông người: siêu thị, trường học, văn phòng, tàu điện ngầm…

    Khẩu trang giúp bảo vệ bản thân và hạn chế lây nhiễm chéo. Vì vậy, mỗi gia đình nên dự trữ một lượng khẩu trang nhất định để dùng khi cần.

    Khăn lau khử trùng
    Ngày nay, khăn lau khử trùng trở thành vật dụng phổ biến và đóng vai trò quan trọng trong việc bảo vệ sức khỏe gia đình. Có hai lý do bạn nên dự trữ:

    Thời tiết nóng lên khiến vi khuẩn, virus phát triển mạnh. Khăn khử trùng có thể giúp tiêu diệt mầm bệnh hiệu quả, nhất là khi bạn đi ra ngoài hoặc cần làm sạch nhanh bề mặt đồ dùng.

    Đa công dụng và để lâu được: Khăn khử trùng dùng cho tay, tay nắm cửa, điện thoại, bàn ghế… đặc biệt là có thể bảo quản lâu mà không bị hỏng, rất lý tưởng để dự phòng.

    Dầu ăn
    Dự trữ một vài chai dầu ăn trong nhà là điều nên làm vì:

    Giá nguyên liệu toàn cầu như ngô, đậu nành, ngũ cốc… đang có xu hướng tăng do biến đổi khí hậu và nhu cầu sản xuất. Điều này đồng nghĩa giá dầu ăn rất có thể leo thang trong thời gian tới.

    Gia đình nào cũng cần dùng dầu ăn, nhưng nhiều người chỉ phát hiện hết dầu khi đang nấu ăn. Dự trữ trước giúp bạn tránh bất tiện và giữ chất lượng món ăn.

    Hơn nữa, dầu ăn có hạn sử dụng dài, dễ bảo quản.

    Tích trữ một cách thông minh không phải là mê tín, mà là sự chuẩn bị thiết thực, dựa trên kinh nghiệm của những người từng trải qua khó khăn.

    Hiểu rõ và chuẩn bị đúng giúp bạn chủ động trước mọi tình huống bất ngờ.

  • Một cậu bé bán vé số hét lên với nam tỷ phú: “Xuống xe ngay!”, ai cũng tưởng nó làm loạn nhưng 5 phút sau, sự thật khiến cả thành phố rù/ng m//ình khi cậu vừa cứu mạng một chủ tịch


    Chiều hôm đó, tôi—một thằng bé bán vé số mười ba tuổi, chân trần, mặt mũi lem luốc—đứng nép bên lề đường trước cửa khu thương mại lớn nhất thành phố. Nắng hắt xuống nóng rát, mặt đường bốc hơi đến mức nhìn xa như sắp tan chảy. Tôi còn đúng tám tờ vé số, cố bán nốt để tối mua cháo cho em gái.

    Khi chiếc xe hơi màu đen bóng loáng dừng lại trước mặt, tôi chỉ định mời mua đôi ba tờ. Nhưng vừa nhìn bánh trước hơi lệch, trục xoay đen như bị nứt, và đặc biệt là mùi khét lạ lắm—mùi mà tôi không thể nào quên được kể từ ngày cha tôi chết trong vụ nổ xe hai năm trước—tim tôi chợt thắt lại.

    Tôi lao đến cửa xe, đập mạnh.

    “Chú ơi! Xuống xe ngay! NGAY!”

    Người đàn ông bên trong quay sang, trợ lý đang mở cửa, cả hai đều sững lại.

    Ông ấy khoảng hơn năm mươi, vest xám, tóc vuốt gel, ánh mắt lạnh và quyền lực. Người ta gọi ông là Chủ tịch Nam—tôi từng nghe trong những câu chuyện vỉa hè khi đi bán vé số.

    Ông nhíu mày, khó chịu.

    “Thằng bé này… làm gì mà hét hò? Ai cho lại gần xe tôi?”

    Bác tài định kéo tôi ra.

    Nhưng tôi hét lớn hơn, lần này là tiếng gào từ tận đáy bụng:

    “CHÚ XUỐNG XE NGAY! SẮP NỔ ĐÓ!!!”\

    Tôi run, tim đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nếu đúng như cha tôi từng nói, “mùi khét hòa mùi xăng và hơi cao su” nghĩa là xe đang rò rỉ xăng gần hệ thống tản nhiệt. Chỉ cần một cú đánh lửa… là xong.

    Chủ tịch Nam nhìn tôi như nhìn một đứa điên.

    “Rồi, rồi. Định lừa tiền đúng không? Mùi xăng nào, nổ gì…”

    “Chú ơi, chú tin con đi! Con biết kiểu mùi này! Cha con—cha con chết vì nó rồi!”

    Tôi nói mà mắt cay xè. Tôi không dám nhìn vào mặt ông, chỉ biết run vì sợ. Sợ ông không tin. Sợ chuyện sẽ lặp lại như tai nạn của cha tôi.

    Trợ lý chau mày:
    “Chủ tịch, để tôi xem thử—”

    “Không cần. Lên xe.” – Giọng ông lạnh băng.

    Xe chuẩn bị chạy. Tôi tuyệt vọng.

    Tôi nhào đến, hét lần cuối, như xé họng:

    “CHÚ MUỐN CHẾT THÌ CỨ NGỒI ĐÓ!!!”

    Câu đó, có lẽ, đã làm chủ tịch khựng lại. Ông không quay đầu, nhưng bàn tay đặt lên tay nắm ghế chợt cứng đờ.

    Vài giây sau, ông nói khẽ:
    “Được. Xuống xe. Để nó xem cái gì làm tôi ‘chết’.”

    Trợ lý mở cửa, dù vẻ mặt đầy mệt mỏi.

    Tôi chạy vòng xuống gầm xe, quỳ xuống, dí mũi gần bánh trước. Mùi khét—đúng rồi. Vệt xăng—đúng luôn. Và, điều tôi sợ hãi nhất… tia điện nhỏ li ti từ hộp tản nhiệt.

    Tôi bật dậy:

    “TRÁNH RA!!”

    Tôi xô hai người lớn ngã nhào, rồi đẩy mạnh họ ra xa chiếc xe nhất có thể.

    Chỉ ba giây sau—

    BÙM!!!

    Một tiếng nổ chát chúa rung cả mặt đường.
    Lửa phụt lên, bén vào nắp capo như con thú vừa bị xé xiềng.
    Tiếng la hét vang lên khắp nơi.
    Khói trắng bốc mù mịt.

    Tôi đứng sững. Tai ù đi. Ngực nóng ran.

    Chủ tịch Nam ngã xuống đường, hoảng loạn thật sự.

    Ông quay lại nhìn chiếc xe của mình—hay đúng hơn, cái xác xe—đang bốc cháy ngùn ngụt. Gương mặt ông trắng bệch, rồi chuyển sang xanh xám.

    Ông thì thầm, giọng gần như không nghe nổi:

    “…Tôi… tôi vừa suýt chết?”

    Tôi không nói được nữa, chỉ gật đầu.

    Ông quay sang tôi—lần này là cái nhìn mà trong đời tôi chưa từng thấy ở những người giàu: thật sự biết ơn, thật sự run rẩy.

    Nhưng tôi đâu ngờ, sự việc chỉ mới bắt đầu.

    2. 5 Phút Sau Tiếng Nổ – Sự Thật Bị Đào Lên
    Công an đến, người dân bao quanh, điện thoại quay liên tục. Chủ tịch Nam bị đưa vào khu vực an toàn, còn tôi được nhân viên an ninh đưa nước uống.

    Một anh công an hỏi tôi:

    “Con phát hiện gì mà biết xe sắp nổ?”

    Tôi kể.
    Từ mùi, từ tiếng lách tách nhỏ, từ vệt xăng.

    Anh công an nhìn tôi thật lâu:

    “Con nhỏ mà lanh thiệt. Không có con chắc hôm nay… chuyện lớn rồi.”

    Chủ tịch Nam ngồi gần đó. Ông nghe rõ hết. Mặt ông tối lại, như đang suy tính gì đó sâu xa hơn.

    Khoảng nửa tiếng sau, tổ kỹ thuật báo cáo:

    Ống dẫn xăng bị đục lỗ bằng vật sắc nhọn.

    Dây dẫn điện bị cắt và nối lại bằng kim loại trần—dấu hiệu phá hoại.

    Đây không phải tai nạn.

    Trợ lý hoảng hốt:
    “Chủ tịch… ai muốn giết ngài?”

    Ông siết chặt tay, ánh mắt sâu thẳm:
    “Trong công ty, không ít người.”

    Tôi đứng đó, tay run, không hiểu hết chuyện nhưng linh cảm có điều gì rất xấu đã xảy ra.

    Đúng lúc đó, điện thoại ông reo.

    Ông nghe máy. Sắc mặt đổi từ căng → giật mình → nổi giận.

    Ông quát lên:
    “BẮT HẮN LẠI! ĐỪNG ĐỂ NÓ CHẠY!”

    Rồi ông quăng điện thoại xuống bàn đá như muốn vỡ.

    Tôi sợ đến nỗi lùi lại một bước.

    Chủ tịch nhìn tôi.

    “Nhóc. Con vừa cứu tôi khỏi một vụ ám sát.”

    Tim tôi lạnh buốt. Ám sát? Giết người? Tôi chỉ là đứa trẻ bán vé số…

    Ông tiếp lời:

    “Và… kẻ đứng sau vụ này… lại là con trai tôi.”

    Tôi há hốc miệng.

    “Con trai… chú?”

    Ông gật:

    “Nó muốn chiếm ghế của tôi. Muốn tôi ‘biến mất’. Và thiếu chút nữa, nó thành công.”

    Tôi nổi da gà. Không khí đặc quánh lại.

    Ông nhìn tôi lâu, rất lâu.

    “Tôi nợ con một mạng.”

    3. Quyết Định Thay Đổi Cuộc Đời Tôi
    Khi cảnh sát đưa con trai ông đi, truyền thông nháo nhào. Chủ tịch Nam che mặt, nhưng vẫn giữ dáng người đàn ông quyền lực vừa mất một thứ rất lớn.

    Tôi đứng bên lề đường, tay ôm túi vé số, lòng trống rỗng. Tôi chỉ muốn về với mẹ và em gái.

    Ông bước đến.

    “Nhóc.”

    Tôi nhìn lên.

    “Tên con là gì?”

    “Dạ… Minh.”

    Ông gật:

    “Từ hôm nay, Minh… con theo chú nhé.”

    Tôi giật mình:

    “Dạ? Nhưng… con phải bán vé số, phải phụ mẹ nuôi em…”

    Chủ tịch ngồi xuống ngang tầm tôi—lần đầu tiên tôi thấy một người quyền lực làm thế.

    “Mẹ con làm nghề gì?”

    “Bán bánh mì trong hẻm 34, chú.”

    “Được. Tối nay, chú đưa con về gặp mẹ con.”

    Tôi hoang mang:

    “Chú… đưa con về làm gì?”

    Chủ tịch Nam chậm rãi nói từng chữ, dõng dạc đến mức những người xung quanh phải quay lại nhìn:

    “Chú muốn lo cho việc học của con. Đến nơi đến chốn.”

    Tôi nghẹn lại.

    “Vì con đã cứu chú khỏi cái chết.
    Nhưng không chỉ vậy—vì chú muốn cuộc đời con bước sang trang khác.”

    Ông đưa tay đặt lên vai tôi.

    “Không ai sinh ra để sống dưới đáy đâu, Minh. Nhất là khi con thông minh và dũng cảm như vậy.”

    Tôi cúi đầu, không nói nên lời.

    4. Công Lý – Trả Giá
    Một tuần sau, báo chí đưa tin:

    Con trai chủ tịch bị khởi tố.

    Cuộc điều tra mở rộng làm lộ ra hàng loạt sai phạm tài chính.

    Chủ tịch Nam công khai xin lỗi, tuyên bố tái cơ cấu toàn bộ công ty.

    Còn tôi—nhận được học bổng trọn đời từ Quỹ Thiện Nguyện Thành Nam, quỹ vừa được lập ngay sau sự cố.

    Ngày ông đến thăm căn nhà nhỏ của tôi, ông cúi đầu trước mẹ tôi.

    “Mẹ cháu Minh… nếu không có thằng bé, tôi đã không còn đứng đây.”

    Mẹ tôi sững người.

    Tôi nắm tay mẹ:

    “Má… con cứu người á.”

    Tôi tưởng mẹ sẽ la vì nguy hiểm. Nhưng bà ôm tôi vào lòng, khóc như đứa trẻ.

    5. Nhiều Năm Sau
    Tôi 25 tuổi.

    Tôi vừa đứng trên sân khấu nhận bằng tốt nghiệp kỹ sư cơ khí, loại xuất sắc. Trong hàng ghế dưới, mẹ tôi nở nụ cười rạng rỡ còn Chủ tịch Nam—nay tóc bạc nhiều hơn—đứng dậy vỗ tay thật dài.

    Ông tiến lên, ôm tôi.

    “Nhóc… con làm được rồi.”

    Tôi cười:

    “Nhờ chú tin con. Và nhờ lần đó… chú chịu xuống xe.”

    Ông bật cười, giọng run run:

    “Hôm đó… nếu không có tiếng hét của con, chắc tôi đã nằm dưới mồ.”

    Tôi nhìn ông—người đàn ông từng là kẻ xa lạ, từng suýt chết, từng bị chính con ruột phản bội, nhưng đã lựa chọn đứng về phía công lý.

    “Chú à,” tôi nói, “sau này con sẽ thiết kế những thứ giúp xe an toàn hơn. Để không ai… phải trải qua điều con và cha con từng trải qua nữa.”

    Ông vỗ vai tôi:

    “Chú tự hào về con.”

    Và tôi biết, từ khoảnh khắc hét lên “Xuống xe ngay!” năm đó, số phận tôi đã rẽ sang một con đường hoàn toàn khác.

    Một con đường mà một đứa trẻ bán vé số chưa từng dám mơ tới.

  • Máy bay chở một bộ trưởng cùng khoảng 20 người khác trư:ợt khỏi đường băng, gần như ch:áy thành tro

    Máy bay chở Bộ trưởng Khoáng sản Congo bất ngờ trượt khỏi đường băng và bốc cháy dữ dội tại sân bay Kolwezi.

    Theo báo Đời sống pháp luật có bài Máy bay chở một bộ trưởng cùng khoảng 20 người khác trượt khỏi đường băng, gần như cháy thành tro. Nội dung như sau:

    Một chiếc Embraer ERJ-145LR thuê chuyến chở Bộ trưởng Khoáng sản Cộng hòa Dân chủ Congo Louis Watum Kabamba cùng khoảng 20 người đã gặp sự cố nghiêm trọng tại sân bay Kolwezi ngày 17/11, khi máy bay trượt khỏi đường băng và bốc cháy phần đuôi.

    Theo đó, chiếc máy bay đang trên đường trở về từ thủ đô Kinshasa, hạ cánh lúc khoảng 11 giờ trưa thì bất ngờ lao quá vạch cuối của đường băng 29. Ngay sau cú trượt dài, phần đuôi máy bay bất ngờ bùng phát ngọn lửa lớn.

    Lực lượng cứu hộ địa phương nhanh chóng có mặt, phun nước dập lửa và hỗ trợ hành khách rời khỏi máy bay. Điều kỳ diệu là không có bất kỳ thương vong hay người bị thương nào được ghi nhận, dù phần thân sau của máy bay bị thiêu rụi.

    Hình ảnh ghi lại tại hiện trường cho thấy đuôi và nửa sau thân máy bay chìm trong biển lửa, khói đen bốc cao lên trời. Trong khi đó, lực lượng cứu hỏa dùng vòi rồng khống chế đám cháy, còn các hành khách phía trước được hướng dẫn thoát ra bằng cầu thang máy bay, nhiều người chạy vội khỏi xác máy bay cháy ngùn ngụt.

    Máy bay chở một bộ trưởng cùng khoảng 20 người khác trượt khỏi đường băng, gần như cháy thành tro- Ảnh 1.

    Bộ trưởng Kabamba, 63 tuổi, cùng đoàn công tác đang trên đường đến mỏ Kalondo. Chuyến đi diễn ra chỉ vài ngày sau vụ sập mỏ đồng bán công nghiệp khiến hơn 30 thợ mỏ thiệt mạng cuối tuần trước. Giới chức cho biết thảm kịch này xuất phát từ tình huống hoảng loạn do tiếng súng của lực lượng quân đội làm nhiệm vụ đảm bảo an ninh khu vực.

    Chiếc Embraer gặp nạn được vận hành bởi hãng Airjet Angola. Hiện giới chức hàng không Congo và các cơ quan liên quan đã mở cuộc điều tra nguyên nhân khiến máy bay trượt đường băng. Nguyên nhân cụ thể của vụ tai nạn vẫn đang được làm rõ.

    Theo báo Đời sống pháp luật đưa tin “Khách ăn chay trường t:ử v:ong sau khi ăn nhầm suất ăn có th:ịt trên máy bay”, nội dung cụ thể như sau: 

    Theo thông tin từ báo Dân trí, một hành khách nam vốn là bác sĩ ti:m mạch đến từ miền Nam California (Mỹ) đã t:ử v:ong sau khi bị nghẹn thức ăn trên chuyến bay của Qatar Airways.

    Chuyến bay đi từ Los Angeles (Mỹ) tới Sri Lanka. Được biết, vị khách nam vốn là người ăn chay trường, đã đặt trước suất ăn trên máy bay. Tuy nhiên tiếp viên hàng không đã phục vụ suất ăn có th:ịt cho vị khách. Vụ việc được truyền thông quốc tế đăng tải hôm 7/10.

    Theo đơn kiện của người nhà nạn nhân, hành khách Asoka Jayaweera đặt vé khứ hồi từ Los Angeles (Mỹ) đi Colombo (Sri Lanka) trên chuyến bay của Qatar Airways, có điểm nối chuyến tại Doha (Qatar).

    Khoảng 2 tiếng rưỡi sau khi máy bay cất cánh, khi dịch vụ ăn uống bắt đầu, tiếp viên thông báo rằng không còn phần ăn chay và chỉ có thể đưa ông suất ăn thông thường có th:ịt, đồng thời nói ông có thể “ăn quanh phần th:ịt”.

    Khách ăn chay trường tử vong sau khi ăn nhầm suất ăn có thịt trên máy bay.
    Khách ăn chay trường t:ử v:ong sau khi ăn nhầm suất ăn có th:ịt trên máy bay.

    Dù cố gắng “ăn xung quanh phần th:ịt”, vị khách nam có dấu hiệu bị nghẹn. Trong đơn kiện của gia đình nạn nhân không nêu rõ ông bị nghẹn vì loại thực phẩm nào. Phi hành đoàn đã cố gắng cấp cứu và liên lạc với MedAire – dịch vụ hỗ trợ y tế hàng không có bác sĩ cấp cứu hướng dẫn từ xa.

    Khi được đo, chỉ số bão hòa oxy trong máu của ông chỉ còn 69% – mức cực kỳ nguy hiểm (dưới 88% được xem là rủi ro nghiêm trọng). Phi hành đoàn cho biết họ không thể hạ cánh khẩn cấp vì máy bay “đang bay qua Bắc Cực”, tuy nhiên gia đình nạn nhân khẳng định máy bay thực chất đang ở khu vực Trung Tây nước Mỹ và hoàn toàn có thể chuyển hướng hạ cánh.

    Sau nhiều giờ cấp cứu bất thành, ông Jayaweera bất tỉnh lúc khoảng 7h30 và được cho dùng thuốc. Chuyến bay chỉ hạ cánh khẩn cấp tại Edinburgh (Scotland) vào 11h, tức sau hơn 3 tiếng rưỡi ông bất tỉnh. Tại đây, ông được đưa vào bệnh viện nhưng đã không qua khỏi, theo Tạp chí Tri thức.

    Báo cáo y khoa xác định nguyên nhân t:ử v:ong là viêm phổi hít (aspiration pneumonia) – tình trạng thức ăn hoặc chất lỏng lọt vào phổi thay vì đi xuống dạ dày. Ông Jayaweera qua đời tại Edinburgh ngày 3/8/2023.

    Đơn kiện của con trai nạn nhân nộp ngày 31/7 tại tòa án bang California và chuyển lên tòa án liên bang khu vực Trung California ngày 3/10. Gia đình cáo buộc hãng hàng không thiếu trách nhiệm và cẩu thả khiến vị khách t:ử v:ong oan uổng.

    Qatar Airways là thành viên của Công ước Montreal – Hiệp ước quốc tế – quy định mức bồi thường cố định cho các vụ t:ử v:ong hoặc thương tích xảy ra trên máy bay. Theo đó, mức bồi thường cho mỗi trường hợp khoảng 175.000 USD (4,6 tỷ đồng).

    Tuy nhiên con trai nạn nhân đã khởi kiện, đòi bồi thường vượt qua mức giới hạn này với cáo buộc “tổ tiếp viên sơ suất và gây chết người trái pháp luật”. Gia đình yêu cầu “trả chi phí pháp lý và lãi trước xét xử”.

    Hiện hãng bay chưa đưa ra bất cứ phản hồi nào xung quanh vụ việc.

    Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!

  • Bố đưa giấy nợ 900 triệu đồng cho 3 con trai nhờ trả giúp nhưng ai cũng từ chối, chỉ riêng con út dám gánh vác rồi đón ông về chăm sóc, đúng một năm sau, cậu út lại bất ngờ nhận về tờ giấy a4

    Nhưng khi nhìn mái tóc bạc trắng, dáng lưng còng của bố, tôi không đành. Tôi cầm giấy nợ, ký tên nhận trả thay, rồi thu xếp đón ông về ở chung để tiện chăm sóc.

    Một năm trôi qua, cuộc sống không hề dễ dàng. Tôi làm ngày làm đêm để trả nợ, nhiều khi cơm chỉ có dĩa rau muống luộc. Vợ tôi cũng phải bỏ bớt mua sắm, thậm chí bán cả chiếc xe tay ga mới mua. Đổi lại, tôi thấy nụ cười hiếm hoi trên gương mặt bố khi được sum vầy cùng con cháu.

    Đúng ngày tròn một năm kể từ hôm tôi ký giấy nợ, bố gọi tôi vào phòng, bảo ngồi xuống. Ông lấy từ ngăn kéo ra một tờ giấy A4 gấp làm đôi, đặt ngay ngắn trước mặt tôi.

    – Con đọc đi.

    Tôi mở ra… và sững sờ.

    Không phải giấy nợ. Cũng không phải giấy cảm ơn. Mà là bản di chúc – trong đó ghi rõ toàn bộ căn nhà 3 tầng giữa phố, cùng mảnh đất hơn 300m² ở trung tâm thị trấn, đều để lại cho tôi.

    Tôi ngước lên, chưa kịp nói gì thì bố mỉm cười:

    – Suốt đời bố chỉ muốn biết… lúc khó khăn, ai mới thật lòng với mình.

    Lúc đó, tôi vừa xúc động, vừa cay mắt. Và cũng chính giây phút ấy, tôi nghe tiếng bước chân ngoài cửa – là anh cả và anh hai. Ánh mắt họ dán chặt vào tờ giấy di chúc trên tay tôi, mặt biến sắc…

    Nhiều năm sau, người con út làm ăn khấm khá, gia đình yên ấm hạnh phúc. Ngày giỗ bố, anh về thắp nén hương, đứng trước di ảnh mà lòng bồi hồi. Hai người anh, khi biết chuyện bố từng cho em một khoản tiền, cũng có chút chạnh lòng, nhưng rồi chẳng ai dám trách. Họ hiểu, những năm tháng bố còn khỏe, bản thân đã từng mải lo cuộc sống riêng, ít khi ngó ngàng, quan tâm.

    Con cái đôi khi quên mất rằng cha mẹ khi già yếu không chỉ cần miếng cơm manh áo, mà còn cần nhất là sự có mặt, sự sẻ chia của các con. Cả một đời họ đã âm thầm chăm sóc, nuôi nấng con cái, chẳng bao giờ kể công, chỉ mong đến lúc cuối đời vẫn thấy con bên cạnh.

    Tài sản mà bố để lại ấy, suy cho cùng, không chỉ là sự ưu ái, mà còn là phần thưởng cho đứa con đã luôn ở bên cha lúc khó khăn nhất. Bởi có những món quà không chỉ là tiền bạc, mà là cả một đời yêu thương, lặng lẽ gói ghém trong bàn tay cha.

    Và có lẽ, ở đời này, ai chịu thiệt thòi, vất vả để giữ trọn chữ hiếu, người đó mới thật sự là người có phúc và sẽ luôn có phần.

  • Chồng đưa vợ lên du thuyền kỉ niệm 10 năm ngày cưới, không ngờ lại là âm mưu th;â;m đ;ộ;c được sắp xếp công phu.

    Tên anh là Khánh – 38 tuổi, giám đốc công ty xuất nhập khẩu hải sản Nha Trang, nhà mặt biển, xe sang, miệng lúc nào cũng cười tươi khi lên Facebook khoe vợ đẹp con ngoan. Tên cô là Lan – 35 tuổi, vợ anh, người phụ nữ dịu dàng đã dành 10 năm hôn nhân để tin rằng tình yêu có thể chữa lành mọi vết nứt.

    Nhưng Khánh có bồ nhí – Thư, 26 tuổi, chân dài, da trắng, miệng ngọt như kẹo nhưng tim đen như mực tàu. Thư thì thầm mỗi đêm: “Chỉ một lần thôi anh… 40 tỷ tiền bảo hiểm là mình sống cả đời. Chị ấy có biết gì đâu mà khổ.” Khánh nghe riết cũng quen. Anh lên kế hoạch kỷ niệm 10 năm cưới bằng chuyến du thuyền riêng ra vịnh Nha Trang – chỉ hai vợ chồng. Hợp đồng bảo hiểm nhân thọ mới ký thêm điều khoản “tai nạn trên biển – bồi thường gấp đôi”. Hoàn hảo.

    Ngày 17 tháng 7, du thuyền rời bến lúc hoàng hôn. Lan mặc váy trắng, cười rạng rỡ như ngày đầu yêu. Khánh mở champagne, ôm vợ từ phía sau, thì thầm: “Mình sẽ mãi mãi bên nhau, em yêu.” Lan chưa kịp quay lại, anh đã đẩy mạnh. Lan rơi thẳng xuống biển khuya, sóng lớn, gió rít. Du thuyền quay về. Khánh khóc nức nở trước cảnh sát biển: “Vợ em trượt chân… em không kịp giữ…” Công an kết luận tai nạn. 40 tỷ chuyển khoản chỉ sau 38 ngày.

    Ngày thứ 39, Thư dọn vào ngôi nhà mặt biển. Hai đứa cười nói, thay ga giường mới, vứt hết ảnh cưới vào thùng rác. Bàn thờ Lan để nguyên – hình thức thôi, Khánh nghĩ thế.

    Lan không chết. Đêm ấy, khi lưng chạm mặt nước lạnh buốt, cô còn kịp hớp một hơi cuối cùng trước khi sóng cuốn đi. Chiếc thuyền đánh cá Campuchia lạc lưới đã vớt được cô lúc gần sáng, kéo lên sàn tàu như một con cá lớn bị thương. Người thuyền trưởng già, thấy cô còn thoi thóp, lặng lẽ băng bó vết thương đầu, cho cô uống nước ngọt rồi chở thẳng vào bờ. 49 ngày ở bệnh viện Phnom Penh, không giấy tờ, không điện thoại, chỉ có một cái tên: Nguyễn Thị Lan. 49 ngày để cô nhớ lại từng hơi thở của chồng khi ôm cô từ phía sau, từng cái đẩy mạnh như muốn xé toạc 10 năm hôn nhân. 49 ngày để cô học cách im lặng, học cách chờ đợi, học cách biến nỗi đau thành một thứ vũ khí sắc hơn dao.

    Ngày thứ 49, cô về Nha Trang bằng chuyến xe đò cũ. Tóc cắt ngắn, mặc áo bà ba bạc màu, khuôn mặt gầy guộc đến mức hàng xóm đi ngang cũng không nhận ra. Cô không về nhà ngay. Cô đến thẳng Công an tỉnh Khánh Hòa, đặt lên bàn thiếu tá điều tra một chiếc USB nhỏ xíu và một tập giấy tờ bệnh án.

    Trong USB là đoạn video từ camera ẩn mà Khánh không hề hay biết. Công ty du thuyền cao cấp ấy lắp camera 360 độ để phòng trộm cắp, dữ liệu tự động lưu lên cloud 30 ngày. Lan đã nhờ một người bạn cũ ở Campuchia – vốn là kỹ sư mạng – khôi phục lại file bị xóa. Hình ảnh rõ mồn một: Khánh cười, nâng ly champagne, rồi bất ngờ đặt tay lên lưng vợ, đẩy mạnh. Lan rơi. Khánh nhìn xuống biển vài giây, rồi bình thản quay vào khoang, lau ly rượu, gọi điện báo “tai nạn”.

    Thiếu tá xem xong, im lặng rất lâu. Ông ngẩng lên nhìn người phụ nữ trước mặt, đôi mắt vẫn còn vết bầm tím mờ: “Chị chắc chứ? Đây là tội giết người có chủ đích, mức án rất nặng.” Lan mỉm cười, lần đầu tiên sau 49 ngày: “Tôi chắc. Tôi chỉ muốn công lý, chứ không muốn trả thù bằng tay mình.”

    Ba ngày sau, lệnh bắt khẩn cấp được ký. Sáng sớm, khi Khánh và Thư còn đang ngủ nướng trong ngôi nhà mặt biển, tổ công an ập đến. Khánh bị còng tay ngay trên chính chiếc giường còn vương mùi nước hoa của nhân tình. Thư khóc ngất, trang điểm lem luốc, miệng lắp bắp: “Em không biết gì hết… anh ấy nói chị ấy trượt chân…” Khánh tái mặt khi thấy Lan đứng sau lưng các chiến sĩ, mặc áo sơ mi trắng giản dị, tóc buộc gọn, ánh mắt bình thản như mặt biển sáng sớm. “Em… em…” – anh lắp bắp. Lan nhìn anh, giọng nhẹ như gió: “10 năm anh nói mãi mãi. Giờ thì mãi mãi trong tù cũng được.”

    Phiên tòa kéo dài ba tháng. Đoạn video được chiếu công khai. Bồi thẩm đoàn chỉ mất 45 phút để tuyên án: Khánh – tù chung thân vì tội giết người có tổ chức, động cơ vụ lợi. Thư – 18 năm tù vì đồng phạm che giấu tội phạm và hưởng lợi bất chính.

    Ngày tuyên án, Lan đứng ngoài hành lang tòa, ôm con gái nhỏ. Khánh bị dẫn ngang qua, cổ áo tù sọc, mắt đỏ hoe. Anh dừng lại, giọng khàn đặc: “Lan… anh xin lỗi…” Lan nhìn anh rất lâu, rồi nhẹ nhàng đáp: “Không sao. 49 ngày em đã học được một điều: Người chết không trả thù được, nhưng người sống lại thì có thể chọn tha thứ, hoặc chọn công lý. Em chọn công lý.”

    Cô quay đi, nắm tay con bước ra nắng. Biển Nha Trang vẫn xanh, vẫn vỗ vào bờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng từ đó, mỗi khi có người đàn ông nào định dối vợ, người ta lại kể chuyện người vợ trở về sau 49 ngày, không phải dưới dạng ma, mà dưới dạng một người phụ nữ biết rõ giá trị của mình.

    49 ngày không phải thời hạn để linh hồn về nhà. Đó là thời gian để một người phụ nữ chết đi trong lòng, rồi sống lại – mạnh mẽ, bình thản, và không bao giờ cúi đầu nữa.

  • Sả:n phụ vừa si:nh xong, bác sĩ ho:ảng h:ốt vì âm thanh lạ, 5 phút sau thì không qua khỏ

    Câu chuyện thương tâm xảy ra trong một phòng sinh tại Quảng Đông (Trung Quốc) gần đây khiến nhiều người không khỏi bàng hoàng. Một sản phụ sinh con lần 2, chỉ sau một tiếng ho nhẹ, đã bất ngờ qua đời dù đội ngũ y tế nỗ lực hết sức cứu chữa.

    Theo Thời báo Văn học Nghệ thuật đưa tin, bài viết có tiêu đề Sản phụ vừa sinh xong, bác sĩ hoảng hốt vì âm thanh lạ, 5 phút sau thì không qua khỏi. Nội dung như sau:

    Câu chuyện thương tâm xảy ra trong một phòng sinh tại Quảng Đông (Trung Quốc) gần đây khiến nhiều người không khỏi bàng hoàng. Một sản phụ sinh con lần 2, chỉ sau một tiếng ho nhẹ, đã bất ngờ qua đời dù đội ngũ y tế nỗ lực hết sức cứu chữa.

    Bi kịch từ một tiếng ho

    Trong buổi họp lớp gần đây, chị Lâm Bình – một y tá sản khoa có nhiều năm kinh nghiệm đã kể lại câu chuyện đau lòng mà chị không bao giờ quên:

    Trong phòng sinh, bác sĩ và các y tá đang tất bật hỗ trợ một sản phụ vượt cạn. Không khí căng thẳng nhưng vẫn trong tầm kiểm soát. Đột nhiên, một tiếng ho nhẹ vang lên, thu hút sự chú ý của bác sĩ chính.

    “Ai vừa ho vậy?”, bác sĩ hỏi với giọng đầy lo lắng.

    Người phụ nữ trên giường bệnh yếu ớt đáp: “Bác sĩ… là tôi”.

    Chỉ trong khoảnh khắc, bác sĩ chính ngay lập tức nhận ra đây có thể là dấu hiệu nguy hiểm. Ông nhanh chóng chỉ đạo gây mê và chuẩn bị các phương án cấp cứu.

    Các bác sĩ lập tức lên phươnng án cấp cứu cho sản phụ.

    Tuy nhiên, bất chấp mọi nỗ lực, sản phụ trẻ tuổi không may qua đời chỉ trong vòng 5 phút sau đó.

    “Không ai ngờ rằng, một tiếng ho tưởng chừng vô hại lại trở thành dấu hiệu của một thảm kịch. Nguyên nhân chính là tình trạng đáng sợ mang tên thuyên tắc ối” – chị Lâm Bình chia sẻ trong tiếc nuối.

    Sau đó, chị Lâm Bình cũng nhấn mạnh thêm rằng thuyên tắc ối là một biến chứng hiếm gặp nhưng vô cùng nguy hiểm trong sản khoa. Đây là tình trạng nước ối vô tình xâm nhập vào hệ tuần hoàn của người mẹ, gây ra hàng loạt phản ứng nghiêm trọng:

    – Tắc nghẽn mạch phổi: Làm suy giảm khả năng hô hấp, dẫn đến tình trạng thiếu oxy cấp tính.

    – Sốc phản vệ: Gây sụp đổ tuần hoàn, nguy hiểm đến tính mạng.

    – Suy đa cơ quan: Các cơ quan quan trọng như tim, phổi, thận, gan có thể ngừng hoạt động chỉ trong thời gian ngắn.

    Dù hiếm gặp, thuyên tắc ối có tỷ lệ tử vong lên đến 80% nếu không được xử lý kịp thời. Đây chính là lý do khiến các bác sĩ sản khoa luôn phải trong tình trạng cảnh giác cao độ, đặc biệt trong những trường hợp có dấu hiệu bất thường như trên.

    Thuyên tắc ối là một biến chứng hiếm gặp nhưng vô cùng nguy hiểm trong sản khoa.

    Những ai dễ gặp nguy cơ thuyên tắc ối?

    Dù thuyên tắc ối có thể xảy ra ở bất kỳ sản phụ nào, nhưng một số nhóm phụ nữ được xác định là có nguy cơ cao hơn:

    – Sản phụ bị bong nhau thai sớm: Khi nhau thai tách khỏi thành tử cung trước khi sinh, nước ối dễ xâm nhập vào hệ tuần hoàn, làm tăng nguy cơ thuyên tắc.

    – Sản phụ bị thai lưu: Thai lưu không được phát hiện và xử lý kịp thời có thể khiến nước ối biến đổi, dẫn đến các biến chứng nghiêm trọng.

    – Phụ nữ mang thai lớn tuổi: Những người trên 35 tuổi có nguy cơ cao hơn do sức khỏe suy giảm, dễ xảy ra biến chứng khi mang thai và sinh nở.

    – Mang đa thai: Áp lực lớn lên tử cung trong trường hợp mang đa thai khiến các bất thường dễ xảy ra hơn, từ đó tăng nguy cơ thuyên tắc.

    Làm sao để giảm nguy cơ thuyên tắc ối?

    Dù không thể hoàn toàn ngăn chặn, nhưng một số biện pháp có thể giúp giảm thiểu rủi ro:

    – Chọn bệnh viện uy tín: Ngay từ đầu thai kỳ, sản phụ nên chọn các bệnh viện hoặc cơ sở y tế có chuyên môn cao, đội ngũ y bác sĩ giàu kinh nghiệm và trang thiết bị hiện đại. Điều này đảm bảo các tình huống khẩn cấp được xử lý kịp thời.

    – Khám thai định kỳ: Khám thai giúp phát hiện sớm các bất thường về sức khỏe của mẹ và bé, từ đó giảm nguy cơ biến chứng trong quá trình sinh.

    – Chăm sóc sức khỏe trong thai kỳ: Dinh dưỡng hợp lý, nghỉ ngơi đủ và tập luyện nhẹ nhàng sẽ giúp sản phụ có cơ thể khỏe mạnh, sẵn sàng cho quá trình sinh nở.

    – Theo dõi chặt chẽ các dấu hiệu bất thường: Nếu sản phụ có các triệu chứng như ho nhiều, khó thở, đau ngực trong quá trình sinh, cần báo ngay cho bác sĩ để có biện pháp xử lý kịp thời.

    Câu chuyện về sản phụ trên không chỉ là một bài học đau xót trong ngành y, mà còn là lời cảnh tỉnh cho tất cả các gia đình. Mang thai và sinh con là một hành trình kỳ diệu nhưng cũng đầy thử thách. Việc lựa chọn nơi sinh phù hợp, duy trì sức khỏe tốt và theo dõi sát sao các dấu hiệu bất thường là cách tốt nhất để bảo vệ mẹ và bé. Mỗi người mẹ đều xứng đáng có một hành trình vượt cạn an toàn và suôn sẻ, để đón chào sinh linh bé bỏng trong niềm vui trọn vẹn.

    Theo báo Trí thức trẻ có bài Cãi lời bác sĩ quyết “sinh thuận tự nhiên”, sản phụ 32 tuổi gặp nguy lúc lâm bồn, suýt mất mạng cả mẹ lẫn con. Nội dung như sau:

    Đó là trường hợp của sản phụ N.T.T. (32 tuổi, ngụ TPHCM). Chị T. nhập viện vào tuần thai thứ 40.

    Suýt không qua khỏi vì mù quáng “sinh thuận tự nhiên”

    Sau khi thăm khám, các bác sĩ cho biết chị đã có dấu hiệu chuyển dạ, thai to, khung xương chậu nhỏ, cổ tử cung không mở và vết mổ cũ.

    Với tình trạng này, các bác sĩ đánh giá sản phụ không thể sinh tự nhiên qua ngả âm đạo, chỉ định nên mổ lấy thai để đảm bảo tính mạng cho thai nhi.

    Tuy nhiên sản phụ và gia đình không những không nghe theo lời khuyên của bác sĩ mà còn muốn “sinh thuận tự nhiên”, cương quyết từ chối mọi sự hỗ trợ của bác sĩ trong suốt cuộc sinh mà để sản phụ tự chịu đựng cơn đau, tự rặn…

    Sau 2 giờ nhập viện, chị T. bị vỡ ối, nước ối vàng, đau bụng dữ dội, sốt cao, tim thai rất nhanh.

    Lúc này, bác sĩ trực đánh giá chuyển dạ khó khăn, chỉ định truyền dịch, truyền thuốc hạ sốt, nhưng chị T. và gia đình vẫn không đồng ý thực hiện bất cứ can thiệp nào.

    Đồng thời, gia đình đưa ra rất nhiều yêu cầu như: không được thăm khám âm đạo, không để sản phụ sinh trên bàn mà phải sinh trong tư thế đứng, không được tiêm kháng sinh, truyền hạ sốt cho sản phụ, không được tiêm vắc-xin cho con khi sinh ra, phải để nửa tiếng mới được cắt dây rốn, không cho con bú sữa bình…

    Cãi lời bác sĩ quyết "sinh thuận tự nhiên", sản phụ 32 tuổi gặp nguy lúc lâm bồn, suýt mất mạng cả mẹ lẫn con - Ảnh 1.

    Một ca mổ bắt con tại Bệnh viện Đại học Y Dược TP.HCM.

    Qua tìm hiểu được biết, các bác sĩ cho biết chị T. hiện đang là thành viên của một cộng đồng chọn sinh con theo phương pháp thuận tự nhiên.

    Điều này khiến chị T. và gia đình quyết từ chối mọi can thiệp của bác sĩ, thậm chí còn ký giấy cam kết tự chịu trách nhiệm khi có trường hợp xấu xảy ra.

    Chỉ đến khi dấu hiệu nguy hiểm lên thai đến mức báo động và bác sĩ kiên quyết giải thích rằng mổ lấy thai là để cứu sống thai nhi thì sản phụ và gia đình mới đồng ý để bác sĩ can thiệp.

    Ca mổ thành công nhưng do vỡ ối lâu nên mẹ con chị T. đều phải tiêm kháng sinh. Riêng em bé phải được hỗ trợ hô hấp.

    Sau khi ca mổ thành công, chị T. và gia đình kể vào tháng thứ tư của thai kỳ, chị biết đến trào lưu “sinh con thuận tự nhiên” trên mạng xã hội.

    Giờ đây khi nhìn đứa trẻ yếu ớt suýt mất mạng, cả gia đình và sản phụ đều vô cùng hối hận.

    Sản phụ và người nhà hãy tôn trọng chỉ định y khoa

    Bác sĩ Bùi Thị Phương Loan, khoa Phụ sản, Bệnh viện Đại học Y Dược TP.HCM (BV ĐHYD) người điều trị trực tiếp cho chị T. chia sẻ, việc tìm hiểu những thông tin liên quan đến bệnh lý cũng như cuộc chuyển dạ là việc làm cần thiết giúp người bệnh có thêm kiến thức.

    Tuy nhiên sản phụ và gia đình nên tham khảo thông tin có chọn lọc, cần tuân thủ theo quy trình, quy định, phác đồ bệnh viện trong quá trình khám và điều trị.

    Theo bác sĩ, việc chọn sinh tự nhiên đã được ứng dụng nhiều tại các nước phát triển như Mỹ, Anh, Canada… Tuy nhiên để thực hiện phương pháp này, sản phụ và gia đình phải luôn có sẵn một ekip hỗ trợ từ bác sĩ chuyên môn cho đến chuyên viên tư vấn tâm lý.

    Bên cạnh đó, sản phụ còn phải được chuẩn bị chu đáo các trang thiết bị tại nhà. Đến khi chuyển dạ, toàn bộ ekip sẽ có mặt để theo dõi và đảm bảo quá trình sinh con của sản phụ diễn ra an toàn và theo trình tự.

    Cãi lời bác sĩ quyết "sinh thuận tự nhiên", sản phụ 32 tuổi gặp nguy lúc lâm bồn, suýt mất mạng cả mẹ lẫn con - Ảnh 2.

    Bác sĩ khuyến cáo sản phụ hãy tôn trọng chỉ định y khoa, tôn trọng sự tự nhiên của chuyển dạ.

    Tại Việt Nam, phương pháp sinh thuận tự nhiên đã nở ra khá rầm rộ tại trong những năm gần đây. Tuy nhiên, phương pháp này lại được truyền bá trên những trang mạng không chính thống, không nêu rõ những vấn đề nguy hiểm có thể xảy ra cho thai nhi và sản phụ.

    Điều này đã gây ra nhiều lầm tưởng cho các bà mẹ về việc “tự sinh tự diệt”, không cần đến sự can thiệp y tế nào. Như trường hợp sản phụ vừa rồi, nếu không có các bác sĩ kiên quyết thuyết phục và can thiệp kịp thời thì có lẽ tình huống xấu nhất đã xảy ra đối với cả mẹ và bé.

    ThS.BS. Lê Thị Kiều Dung, Khoa Phụ sản của BV cho biết thêm, mục đích cuối cùng của sản phụ và nhân viên y tế đều hướng đến “mẹ tròn, con vuông”.

    Do đó sản phụ nên tham khảo thông tin trên những trang y khoa chính thống và được tư vấn cụ thể bởi các chuyên gia, từ đó có những lựa chọn đúng đắn và an toàn cho cả mẹ lẫn con.

    Bác sĩ Trần Nhật Thăng, Trưởng khoa Phụ sản khuyến cáo sản phụ hãy tôn trọng chỉ định y khoa, tôn trọng sự tự nhiên của chuyển dạ. Can thiệp vào những lúc cần thiết thì đó là can thiệp an toàn, tránh để lại những hậu quả cho cả mẹ và con.

    Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!

  • Cưới ông chú 60 t;;uổi giàu nhất làng để trừ nợ cho bố mẹ, đêm tân hôn chồng cứ lúi húi dưới gầm giường rồi lôi ra 1 thứ đen sì khiến tôi s/ố/c ng/ấ/t chỉ muốn bỏ chạy

    Tôi lấy chồng năm hai mươi ba tuổi.
    Một cuộc hôn nhân không có hoa hồng, không tình yêu, chỉ có món nợ nặng trĩu trên vai bố mẹ tôi.
    Bố tôi làm ăn thua lỗ, nợ gần một tỷ. Cả nhà tưởng như sụp đổ, thì người chủ nợ – ông Lâm, 60 tuổi, một đại gia giàu có, goá vợ đã lâu – đến và nói rằng:

    “Nếu con gái ông chịu làm vợ tôi, nợ nần coi như xoá hết.”

    Tôi sững sờ. Mẹ tôi khóc, nhưng không phản đối. Bố tôi im lặng, chỉ nói khẽ:

    “Con ráng hy sinh lần này, coi như cứu cả nhà.”

    Thế là tôi lên xe hoa, về làm vợ người đàn ông hơn mình gần 40 tuổi.
    Đám cưới được tổ chức đơn giản, không bạn bè, không rộn rã. Tôi mặc váy trắng, gương mặt lạnh như tượng. Trong tim chỉ có một câu hỏi: Tại sao đời mình lại đến mức này?

    Đêm tân hôn, căn biệt thự của ông Lâm vắng lặng đến rợn người.
    Ông tắm xong, thay đồ rất chỉn chu, rồi ngồi xuống ghế, hút thuốc. Tôi ngồi nép ở mép giường, tay nắm chặt váy, chờ điều tồi tệ nhất xảy ra.
    Nhưng ông không đến gần. Ông chỉ lặng lẽ chui xuống gầm giường, loay hoay tìm kiếm thứ gì đó.

    Tôi hoảng:

    “Ông… ông làm gì dưới đó thế ạ?”

    Không trả lời. Chỉ nghe tiếng loạt xoạt, rồi cạch! — ông kéo ra một chiếc hộp gỗ đen sì, cũ kỹ, dày bụi.
    Ông đặt nó lên bàn, mở nắp chậm rãi.
    Bên trong là một tấm ảnh đã ố vàng, và một chiếc khăn voan cưới trắng ngà, cháy sém ở góc.

    Tôi nhìn vào tấm ảnh, toàn thân lạnh ngắt.
    Người trong ảnh — giống tôi đến mức không thể tin nổi.
    Từ gương mặt, ánh mắt, nụ cười… như thể tôi đang nhìn vào chính mình trong gương, chỉ khác là bức ảnh đã cũ hàng chục năm.

    Tôi run run hỏi:

    “Ai… ai là người trong ảnh thế ạ?”

    Ông Lâm im lặng thật lâu, rồi khẽ đáp, giọng khàn đục:

    “Là vợ cũ của chú… cũng là chị ruột của con.”

    Tôi chết lặng.
    Tôi không có chị gái — ít nhất, đó là điều tôi luôn tin suốt 23 năm qua.
    Ông Lâm nhìn tôi, ánh mắt buồn sâu thẳm:

    “Năm đó, bố mẹ con nghèo, mê tín. Khi chị con sinh ra, có người nói đứa bé mang mệnh khắc cha mẹ, là vận xui của dòng họ. Họ sợ, nên đem gửi cho một người họ hàng xa nuôi.”

    Ông ngừng lại, châm điếu thuốc, rít một hơi dài.

    “Chị con lớn lên trong nghèo khó, ngoan hiền, hiếu thảo. Sau này, cô ấy làm thuê cho nhà chú, rồi chú cưới cô ấy khi cô mới hai mươi mốt tuổi.”
    “Cô ấy mất trong một vụ tai nạn xe, để lại cho chú một đứa con trai mới ba tuổi…”

    Căn phòng chìm trong im lặng. Tôi không biết phải nói gì.
    Ông Lâm ngẩng đầu, giọng trầm xuống:

    “Hôm biết con là em ruột của cô ấy, chú… thật sự không biết nên mừng hay nên đau. Chú không muốn mua con. Chú chỉ muốn giữ một người thân của cô ấy bên cạnh.”

    Đêm ấy, ông không chạm vào tôi.
    Ông chỉ khẽ nói:

    “Từ nay con cứ coi đây là nhà, không ai nợ ai nữa. Chú không cần một người vợ, chỉ cần có người trong nhà thôi.”

    Tôi khóc, không phải vì tủi, mà vì lòng nhẹ hẳn đi.
    Hôm sau, ông bảo tôi thu dọn đồ, lên thành phố học tiếp. “Cứ học đi, chú lo hết.”
    Thế là tôi đi — mang theo nỗi biết ơn lẫn day dứt mơ hồ.

    Bốn năm sau, tôi tốt nghiệp đại học, làm việc ổn định.
    Ông Lâm vẫn đều đặn gọi điện, gửi tiền cho tôi và con trai của chị – bé An, giờ đã lên tám.
    Đối với tôi, ông không còn là “chồng”, mà giống như một người cha lớn tuổi, hiền hậu, trầm lặng.

    Rồi một ngày, tôi nhận được tin ông qua đời vì bệnh tim.
    Tôi về chịu tang, lòng nặng trĩu.
    Ngôi nhà ngày nào vẫn thế, chỉ khác là thiếu vắng hơi người. Trong căn phòng ngủ, chiếc hộp đen sì năm xưa vẫn nằm yên trên bàn, phủ một lớp bụi mỏng.

    Khi luật sư đọc di chúc, tôi lặng người:
    Toàn bộ tài sản chia làm hai phần. Một nửa mang đi làm quỹ từ thiện mang tên “Hạnh” — tên người vợ quá cố. Phần còn lại, ông để lại cho tôi và An, chia đều.

    Không một ai tranh chấp. Không ai phản đối.
    Bởi ai cũng biết — đó là cách ông sống: lặng lẽ, công bằng, và trọn vẹn với tình nghĩa.

    Tôi nhìn tấm ảnh cũ lần nữa. Người trong ảnh vẫn cười dịu dàng, giống tôi đến lạ.
    Giờ tôi mới hiểu, cái gọi là “nợ” mà ông nói năm xưa… không phải là tiền, mà là nợ ân tình, nợ với người đã khuất, và nợ với cả cuộc đời này.

    Tôi đem một phần tài sản ông để lại quyên góp tiếp cho quỹ học bổng vùng quê — nơi năm xưa chị tôi từng bị bỏ rơi.
    Còn tôi, tôi dọn về sống cùng An, chăm sóc thằng bé như em ruột.

    Mỗi tối, tôi vẫn mở chiếc hộp đen ấy, lau tấm ảnh cũ và khẽ nói:

    “Chị ơi, em đã gặp người đàn ông mà chị từng yêu. Em hiểu vì sao chị được ông ấy giữ mãi trong tim.”

    Có lẽ, trong số phận nghiệt ngã ấy, tôi không mất gì — mà còn được thêm một gia đình, một người cha, và một người chị chưa từng gặp nhưng luôn hiện hữu trong trái tim mình.

  • Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi ng/ã qu/ỵ xuống đất – bởi thứ nằm trong đó không chỉ khiến tôi s/ợ hã/i, mà còn phơi bày một sự thật đa/u đ/ớn

    Dạo gần đây, tôi luôn cảm thấy dưới thân chồng mình toát ra một mùi hôi khó tả. Dù đã thay đến 7 lần ga giường, giặt sạch chăn nệm, khử mùi bằng tinh dầu, nhưng mùi lạ ấy vẫn không biến mất, ngược lại còn ngày càng nồng hơn. Một linh cảm chẳng lành thôi thúc tôi chờ đến khi chồng đi công tác, tự tay tháo tung tấm nệm ra kiểm tra.
    Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi ngã quỵ xuống đất – bởi thứ nằm trong đó không chỉ khiến tôi sợ hãi, mà còn phơi bày một sự thật đau đớn mà bấy lâu nay tôi không dám đối diện.

    Tôi và Trí kết hôn đã 8 năm. Anh làm quản lý kinh doanh, thường xuyên phải đi công tác. Cuộc sống hôn nhân không phải lúc nào cũng ngọt ngào, nhưng chúng tôi vẫn cố duy trì sự tử tế và tôn trọng lẫn nhau. Hoặc… ít nhất tôi đã nghĩ như vậy.

    Ba tháng gần đây, mỗi đêm tôi lại ngửi thấy mùi gì đó rất khó chịu. Không phải mùi cơ thể bình thường, mà như mùi ẩm mốc, lẫn chút gì tanh nồng, bám vào chăn, ga và đặc biệt là phía dưới chỗ Trí nằm.

    Tôi thay ga liên tục, thậm chí mang cả nệm đi phơi nắng. Nhưng đêm nào anh nằm xuống, mùi ấy lại xuất hiện. Tôi hỏi thì Trí gạt đi:
    “Em nhạy cảm quá. Anh có mùi gì đâu.”

    Nhưng tôi biết bản thân không hề tưởng tượng.

    Điều kỳ lạ hơn: mỗi lần tôi cố gắng dọn dẹp kỹ khu vực giường anh nằm, Trí đều tỏ ra bực bội, thậm chí nổi nóng vô cớ.

    “Đừng động vào đồ của anh. Giường chiếu để nguyên!”
    Anh hét lên một đêm khi thấy tôi đang tháo ga giường.

    Chưa bao giờ anh phản ứng như vậy. Tôi bắt đầu bất an. Rất bất an.

    Và rồi mọi chuyện lên đến đỉnh điểm khi mùi đó trở nên nồng nặc đến mức khiến tôi mất ngủ. Tôi cảm giác nó không chỉ là mùi, mà là lời cảnh báo.

    Tối ấy, Trí thông báo phải đi công tác 3 ngày.

    Khi anh đóng cửa bước đi, linh cảm trong tôi trỗi dậy mạnh mẽ đến mức bàn tay cũng run. Tôi đứng nhìn cánh cửa một lúc lâu, rồi quay vào phòng ngủ, kéo cả tấm nệm ra giữa nền nhà.

    “Có gì đó không bình thường. Mình phải biết sự thật,” tôi tự nói với bản thân.

    Tôi lấy dao rọc giấy, hít một hơi thật sâu và rạch đường đầu tiên lên lớp vải nệm.

    Ngay khi lớp vải bật ra, một luồng mùi nồng nặc phả thẳng vào mặt tôi, khiến tôi choáng váng. Tôi phải bịt mũi, gập người ho sặc sụa.

    Tim tôi thắt lại. Không thể nào… bên trong nệm lại có mùi như thế này.

    Tôi tiếp tục cắt rộng thêm.

    Và tôi đông cứng.

    Trong lòng nệm, giữa lớp mút xốp bị khoét, là một hộp gỗ lớn màu nâu đậm, nằm sâu và được chèn bởi miếng cao su đã mục. Hộp không khóa. Tôi mở nắp… và ngay khoảnh khắc đó, chân tôi mềm nhũn, đầu gối khuỵu xuống nền nhà.

    Bên trong hộp không phải thứ kinh dị như tôi sợ. Nhưng nó khiến trái tim tôi đau nhói theo cách khác.

    Trong hộp là:

    Hàng chục lá thư chưa mở, tất cả đều ghi tên tôi
    Một cuốn album ảnh đã cũ, đầy bụi
    Và một cuốn sổ tay nâu, góc bìa bị mòn

    Tôi run rẩy mở những lá thư. Đó là thư từ mẹ tôi – người đã mất 5 năm trước do bệnh nặng. Mỗi lá thư được gửi vào thời điểm bà còn sống, tất cả gửi về địa chỉ nhà tôi.

    Trên mỗi phong thư có dấu “đã nhận”.

    Tôi chưa từng thấy những lá thư này.

    Tay tôi lạnh buốt.

    Tôi cầm album ảnh lên. Bên trong là những tấm ảnh chụp mẹ tôi lúc nằm viện, những bức bà cố gắng mỉm cười, những dòng ghi chú:
    “Để dành cho Hà.”
    “Hy vọng con bé không buồn vì trông mẹ tiều tụy.”
    “Gửi con gái yêu của mẹ.”

    Tôi nghẹn lại. Tôi nhớ mẹ khủng khiếp, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy những tấm ảnh này.

    Tôi mở cuốn sổ tay.

    Là chữ của Trí.

    Mình đã giữ lại tất cả. Vì mình sợ Hà biết mẹ gửi thư trong lúc bệnh nặng sẽ càng đau. Mẹ Hà nhờ mình chuyển cho cô ấy khi bà không còn, nhưng… mình không đủ can đảm. Hà mong manh quá. Cô ấy luôn đau đớn mỗi khi nhắc đến mẹ. Mình không muốn cô ấy biết mẹ đã chịu đựng nhiều như vậy những năm cuối đời.

    Mình sai. Nhưng mình chỉ muốn bảo vệ cô ấy. Giữ lại mọi thứ… để Hà không phải gánh thêm nỗi đau.

    Mình biết mùi từ tấm nệm ngày càng tệ vì mình giấu quá lâu. Mình sợ Hà phát hiện. Mình càng không dám vứt đi, vì như vậy chẳng khác nào phản bội lời hứa cuối cùng với mẹ cô ấy.

    Tôi ôm cuốn sổ, khóc như một đứa trẻ.

    Không phải sự thật đen tối.
    Không phải bí mật kinh khủng.

    Mà là sự thật… quá đau.

    Trí giấu mọi thứ không phải vì phản bội, mà vì thương tôi, vì nghĩ tôi không đủ mạnh mẽ.

    Mùi khó chịu mà tôi lo sợ bấy lâu nay… đơn giản là mùi ẩm mốc của thời gian, bị nhốt suốt nhiều năm trong chiếc hộp gỗ kín.

    Tôi sụp xuống vì hối hận.

    Tôi đã nghi ngờ anh, lạnh nhạt với anh, thậm chí nghĩ rằng anh có điều gì dơ bẩn.

    Tôi dọn dẹp lại tất cả, hong khô các bức thư, lau sạch album ảnh. Tối đó, tôi ngồi đọc từng trang, từng chữ mẹ để lại, nước mắt ướt đẫm cả cuốn sổ.

    Khi Trí về, anh chưa kịp cởi giày thì tôi lao đến ôm chầm lấy anh.

    “Em biết hết rồi…” – tôi nghẹn ngào.

    Trí cứng người, rồi ôm lấy tôi thật chặt.
    Anh cũng khóc.

    “Anh xin lỗi… Anh chỉ muốn em bớt đau…”

    Tôi lắc đầu, áp mặt vào vai anh:

    “Anh ngốc lắm… nhưng là kiểu ngốc mà em… không thể rời xa được.”

    Đêm đó, chúng tôi ngồi bên nhau rất lâu, giữa căn phòng thoang thoảng mùi tinh dầu lavender – lần đầu tiên sau nhiều tháng, không còn mùi lạ nào nữa.

    Bởi vì điều đáng sợ nhất… hóa ra không phải mùi hôi.
    Mà là sự thật mà tôi đã cố lẩn tránh:
    Tôi vẫn luôn thương anh. Và anh luôn thương tôi, theo cách vụng về nhất.

  • Chuyện tình ít ai ngờ tới của Trùm Mailisa và ông Hoàng Kim Khánh: Cặp đôi từng bị ch:ê “như mẹ với con” Nhưng thực sự lại gây bất ngờ

    Giữa lúc vợ chồng Mailisa (Phan Thị Mai) – Hoàng Kim Khánh liên tục được gọi tên bởi hàng loạt cơ sở thẩm mỹ Mailisa được khám phá thì chuyện của họ một lần nữa trở thành đề tài được nhiều người quan tâm. Trước đây, Mailisa đã nhiều lần chia sẻ câu chuyện này lên MXH thông qua các clip và phát trực tiếp trên kênh TikTok 3 triệu người theo dõi.

    Chuyện tình kỳ lạ của Hoàng Kim Khánh và Mailisa- Ảnh 1.

    Hoàng Kim Khánh và Mailisa

    Duyên nợ của Mailisa và chồng bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ cờ tại Lào, trong cuộc khổ nạn một lễ trao giải ngành làm đẹp. Khi đó Mai đã kinh doanh thẩm mỹ một thời gian còn chồng là giám đốc một công ty truyền thông, bắt đầu sự nghiệp riêng.

    “Từ một cuộc gặp gỡ tình cờ sau đó cùng đoàn đi hát karaoke và từ đó trở thành đối tác, bạn bè của nhau. Mặc dù thời gian đó ông xã của Mai nhưng khá ít tuổi nhưng Mai thấy được chí hướng, bản, cũng như đề nghị của anh, vừa mới bước ra sức mạnh làm việc, giữ chức vụ khỏi phòng trưởng và mở công ty để làm riêng nhưng Mai cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Mai sẽ yêu anh ấy hoặc anh ấy sẽ yêu Mai”  – Mailisa mô tả về.

    Mailisa cũng chia sẻ thêm rằng cặp đôi có quá nhiều điều khác biệt, không chỉ tuổi tác mà còn hoàn cảnh. Ở thời điểm đó, Mai đã trải qua tình trạng vỡ hôn nhân, là mẹ đơn thân nuôi 2 con nhỏ, phải chăm mẹ già ở quê và đang gánh khoản nợ 2 tỷ đồng.

    Sau đó, quá trình hợp lý và đồng hành trong công việc đã khiến cả hai có cơ hội hiểu rõ hơn về nhau. Mailisa kể rằng Hoàng Kim Khánh là người chủ động, hiển thị và có thể hiện mong muốn được cùng chia sẻ những khó khăn trong cuộc sống, quan tâm từ thứ nhỏ nhất đến vấn đề lớn nhất của Mailisa.

    Chuyện tình kỳ lạ của Hoàng Kim Khánh và Mailisa- Ảnh 2.

    Chuyện tình kỳ lạ của Hoàng Kim Khánh và Mailisa- Ảnh 3.

    Hình ảnh được chia sẻ đôi vào năm 2014

    Hương vị như “bà trùm thẩm mỹ” có thói quen stress sẽ ăn vặt nên lần đầu đi mua cà phê với Hoàng Kim Khánh, Mailisa mua một gói bim bim mang ra ăn và lần thứ hai cũng vậy. Đến lần thứ 3 thì Khánh bắt đầu mua bim bim cho Mai, công việc này được duy trì trong suốt quá yêu nhau.

    Một lần nữa, nghe Mai tâm sự về khoản nợ, Khánh từng nói: “Em đang mắc nợ 2 tỷ một mình trả thì lâu, có thêm anh trả nữa thì sẽ nhanh hơn”. Tình cảm giữa hai người phát triển tăng dần qua thời gian, bắt đầu từ tình bạn, rồi thành tình yêu.

    Song vì sự đặc biệt về tuổi tác và hoàn cảnh nên đôi đôi cũng từng vấp ngã phải nhiều định kiến. Theo lời kể, cả hai số lựa chọn tin tưởng và cùng nhau vượt qua. Trong một clip kể chuyện tình yêu, Mailisa còn chia sẻ thêm về quan điểm của mình:

    “Một người đàn ông muốn bước vào cuộc đời Mai, đầu tiên phải có bản, cùng tần số với nhau. Mình phải lấy người đàn ông hơn mình một cái đầu kể cả nghĩa đen cả nghĩa bóng để mình có bờ vai vai vào, tài ba lỗi lạc cũng chỉ là đàn bà. Đàn bà bao giờra mình cứng rắn, bởi vì đàn bà là được yêu thương, phải mềm. chân về nhà đàn bà là một bông hoa cần được nâng niu”.

    Chuyện tình kỳ lạ của Hoàng Kim Khánh và Mailisa- Ảnh 4.

    Sau khi kết hôn, cặp đôi có thêm 2 người con, 1 trai – 1 gái. Hiện tại đã lên chức ông bà nội khi con trai riêng của Mailisa lấy vợ và sinh con song trên các tài khoản MXH, vợ chồng Mailisa vẫn thường xuyên có thể hiện tình cảm công khai, tặng nhiều món quà sang trọng.

    Năm 2020, Hoàng Kim Khánh tự tay trang trí chiếc siêu xe McLaren Senna của vợ, decal dán “Chúc mừng sinh nhật Mailisa” và “I LOVE MAILISA” tạo MXH xõn xao. Hoàng Kim Khánh cũng chơi lớn trong lễ kỷ niệm ngày cưới tặng vợ Váy Váy giá 50 tỷ với hơn 1.000 viên kim cương, được nhanh chóng đến như món quà quà tặng để có thể hiện tình yêu.