Tác giả: admin

  • Câu đố “Từ nào trong tiếng Việt có 100 dấu huyền?”: Đáp án đơn giản đến bất ngờ nhưng vẫn khiến học sinh giỏi nhất nước cũng phải xin thua

    Nếu thử thay đổi cách nghĩ, bạn sẽ nhanh chóng tìm ra câu trả lời.

    Câu đố “Từ nào trong tiếng Việt có 100 dấu huyền?” chính là minh chứng cho sự giàu đẹp và thú vị của tiếng Việt. Ngay từ lúc nghe câu hỏi, nhiều người đã phải bật cười vì độ “ngang trái”, nhưng đồng thời cũng bị kích thích bởi sự tò mò mà nó gợi ra.

    Một câu hỏi tưởng như vô nghĩa nhưng lại chạm đúng tinh thần chơi chữ vốn rất đặc trưng của tiếng Việt. Chỉ một dấu huyền thôi đã đủ làm biến đổi sắc thái câu nói, vậy mà “gom” đến cả trăm dấu huyền thì quả thật là thử thách khiến ai nghe cũng vừa ngơ ngác vừa buồn cười.

    Câu đố nhanh chóng biến thành một trò chơi ngôn ngữ thú vị, khiến người tham gia vừa đoán vừa cười. Qua đó, nó nhắc chúng ta rằng học tiếng Việt không chỉ là tiếp cận kiến thức, mà còn là tận hưởng sự duyên dáng và bất ngờ của ngôn ngữ này. Tiếng Việt không đơn thuần là công cụ giao tiếp, mà còn là mảnh đất màu mỡ cho sự sáng tạo và niềm vui khám phá.

    Đáp án của câu đố nằm ở chữ “Chuyền” (C-huyền) .

    Trong đó, chữ C được hiểu theo hệ thống số La Mã là 100, và khi kết hợp với dấu huyền trong cách đọc, ta có ngay “100 – huyền”.

    Đây là một dạng chơi chữ tinh nghịch, không phải tìm từ có cấu trúc lạ, mà là thử thách khả năng liên tưởng của người giải.

    Câu đố “Từ nào trong tiếng Việt có 100 dấu huyền?”: Đáp án đơn giản đến bất ngờ nhưng vẫn khiến học sinh giỏi phải xin thua- Ảnh 1.

    Những câu đố kiểu này cho thấy chỉ cần một chút sáng tạo, các dấu thanh như sắc, huyền, hỏi, ngã… cũng có thể trở thành chất liệu cho vô số trò chơi ngôn ngữ “xoắn não”. Nhờ thế, tiếng Việt vừa mang tính học thuật, vừa đầy tính giải trí, khiến người ta tiếp cận kiến thức bằng nụ cười.

    Khi hiểu được lời giải, nhiều người không khỏi bật thốt: “Đúng là tiếng Việt phong phú thật!”. Và biết đâu, sau câu đố này, bạn lại được truyền cảm hứng để tự nghĩ thêm vài câu đố “hại não” khác để thử tài bạn bè.

    Tham khảo thêm một số câu đố vui dưới đây:

    Câu đố: Trong tiếng Việt có từ nào chứa tới bốn chữ “C”?

    Nghe có vẻ phi lý, nhưng đáp án lại là một trò chơi chữ thú vị: “tức (tứ-c)”.

    Cách hiểu ở đây là dùng chữ “tứ” (nghĩa là bốn) kết hợp với chữ “c” — tức là “bốn chữ C”. Đây không phải là chuyện về một từ thực sự có bốn ký tự “c” liên tiếp, mà là một mẹo dựa trên cách ghép nghĩa, chơi chữ và cách đọc.

    Những câu đố như thế khai thác sự đa dạng và khả năng liên tưởng của tiếng Việt: chỉ vài âm, vài chữ thôi cũng có thể tạo ra trò chơi ngôn ngữ đầy bất ngờ. Khi hiểu ra mẹo, nhiều người thường bật cười vì sự tinh tế và hài hước của lời giải — và biết đâu bạn cũng sẽ nghĩ ra vài câu đố “oái oăm” để thử thách bạn bè ngay sau đó.

    Câu đố: Từ nào trong tiếng Việt có đến 12 chữ “U”?

    Tiếng Việt với 29 chữ cái và 6 thanh điệu luôn tạo ra vô số trò chơi ngôn ngữ thú vị. Và câu đố này là một ví dụ điển hình khiến người nghe vừa hoang mang vừa tò mò.

    Vậy từ nào được xem là có 12 chữ “U”?

    Câu đố “Từ nào trong tiếng Việt có 100 dấu huyền?”: Đáp án đơn giản đến bất ngờ nhưng vẫn khiến học sinh giỏi phải xin thua- Ảnh 2.

    Đáp án: Đó là chữ “Táu”.

    Giải thích: “Táu” được hiểu theo dạng chơi chữ Táu = TÁ + U, trong đó “tá” tương ứng với 12, vì thế “tá-u” được hiểu là “12 chữ U”.

    Trong thực tế, táu còn là tên một loại cây gỗ quý, thân lớn, gỗ nặng và bền, nằm trong nhóm đinh – lim – sến – táu, bốn loại gỗ tốt được dùng nhiều trong xây dựng.

    Câu đố: Từ nào trong tiếng Việt vừa nặng vừa nhẹ?

    Câu đố “Từ nào trong tiếng Việt vừa nặng vừa nhẹ?” nghe qua tưởng như nghịch lý, nhưng thực chất lại là một màn chơi chữ rất duyên dáng. Đáp án chính là từ “nhẹ” – một từ mang nghĩa “nhẹ nhàng”, nhưng khi viết lại mang… dấu nặng. Vậy là trong một chữ vừa có “nhẹ”, vừa có “nặng”, đúng theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

    Điểm thú vị ở câu đố này nằm ở cách tiếng Việt cho phép người ta linh hoạt kết hợp nghĩa, âm và dấu để tạo ra những câu hỏi dí dỏm. “Nhẹ” vốn là khái niệm hoàn toàn trái ngược với “nặng”, nhưng nhờ dấu nặng, hai sự đối lập lại cùng xuất hiện trong một từ duy nhất. Điều đó vừa khiến người giải bật cười, vừa khiến họ nhận ra vẻ đẹp tinh tế của tiếng Việt.

    Những câu đố thanh – sắc như thế không chỉ tạo niềm vui mà còn giúp người học cảm nhận sâu hơn về cấu trúc và thanh điệu của ngôn ngữ. Đôi khi chỉ một dấu, một âm hay một cách hiểu khác đi đã đủ làm nên sự bất ngờ. Và chính những điều nhỏ nhặt như vậy khiến tiếng Việt trở thành một kho trò chơi ngôn ngữ phong phú, đầy sáng tạo.

    (Tổng hợp/Ảnh minh họa: Internet)

  • Con dâu cần mẫn chăm sóc mẹ chồng nhưng sức khỏe bà ngày một x;ấ;u đi, tôi lén đặt camera thì phát hiện bí mật động trời

    Con dâu cần mẫn chăm sóc mẹ chồng nhưng sức khỏe bà ngày một x;ấ;u đi, tôi lén đặt camera thì phát hiện bí mật động trời

    Thảo, cô con dâu của bà, là một người phụ nữ tuyệt vời. Cô nghỉ việc ở nhà để toàn tâm toàn ý chăm sóc bà.

    Mỗi sáng, Thảo đều dậy sớm nấu những món ăn bổ dưỡng, hợp khẩu vị của mẹ chồng. Cô pha thuốc, rót nước, đỡ bà đi lại. Ban đêm, Thảo kê một chiếc giường nhỏ bên cạnh giường bà để tiện bề chăm sóc.

    Nhưng có một điều khiến bà Sương day dứt, đó là càng được Thảo chăm sóc, sức khỏe của bà lại càng suy sụp.

    Ban đầu, bà nghĩ là do tuổi già, b;ệ;nh tật. Nhưng dạo gần đây, bà thường xuyên cảm thấy đau bụng, tim đập nhanh bất thường, đặc biệt là sau khi uống thuốc và ăn cơm xong. Bà bắt đầu nghi ngờ có điều gì đó không ổn.

    Một buổi trưa, khi Thảo ra ngoài mua đồ, bà Sương quyết định làm một việc mạo hiểm. Bà lấy chiếc camera giấu kín mà cháu nội bà mua nhưng chưa dùng, bí mật đặt vào góc khuất trên nóc tủ.

    Đêm đó, bà Sương giả vờ ngủ say. Thảo bước vào phòng, cầm trên tay một cốc nước và một viên thuốc bổ dưỡng như thường lệ. Bà Sương nín thở, lắng nghe tiếng động.

    Thảo nhẹ nhàng đặt cốc nước và thuốc xuống bàn, rồi quay lưng lại, cúi xuống chiếc túi xách của mình. Ánh sáng từ chiếc điện thoại của cô ta lọt vào mắt bà Sương qua khe cửa, tạo thành một bóng đổ dài và méo mó.

    Bất chợt, Thảo rút ra một ống tiêm nhỏ và một lọ chất lỏng không nhãn mác. Tay cô ta run rẩy một chút, rồi nhanh chóng nhỏ vài giọt chất lỏng đó vào cốc nước thuốc. Sau đó, cô dùng thìa khuấy nhẹ cho chất lỏng tan hoàn toàn.

    Mọi hành động diễn ra chưa đầy mười giây. Thảo quay lại, gương mặt trở lại vẻ hiền từ, ân cần.

    “Mẹ ơi, dậy uống thuốc đi ạ,” Thảo nói với giọng dịu dàng thường ngày, như thể không có chuyện gì xảy ra.

    Bà Sương cố gắng giữ bình tĩnh, chậm rãi uống cạn cốc nước. Vị thuốc hôm nay hơi đắng chát hơn bình thường, nhưng bà không dám biểu lộ điều gì. Bà chỉ kịp nghĩ: “Thì ra bấy lâu nay… không phải là tuổi già hay bệnh tật.”


     Lời Thú Tội Trong Nước Mắt

    Sáng hôm sau, khi Thảo vừa ra khỏi nhà, bà Sương lập tức lấy máy tính bảng ra, kết nối với chiếc camera giấu kín. Hình ảnh đêm qua hiện lên, rõ ràng và không thể chối cãi. Bà Sương bật khóc, không phải vì sợ hãi, mà vì sự tan vỡ của niềm tin.

    Bà gọi điện cho con trai, Kiên, bảo anh về nhà ngay lập tức với giọng nói nghiêm trọng.

    Khi Kiên và Thảo về đến nhà, bà Sương đã ngồi sẵn trên ghế sofa, tay cầm chiếc máy tính bảng. Bà hít một hơi sâu, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào Thảo.

    “Thảo, con giải thích cho mẹ xem, cái này là gì?” Bà Sương ấn nút Play.

    Đoạn video tua nhanh đến cảnh Thảo lén lút nhỏ chất lỏng vào cốc nước. Cả căn phòng chìm vào sự im lặng chết chóc. Kiên sững sờ, nhìn vợ bằng ánh mắt không thể tin nổi. Thảo, người đang đeo chiếc tạp dề màu hồng, đổ sụp xuống sàn, nước mắt giàn giụa.

    “Mẹ… con xin lỗi, con không cố ý…”

    “Không cố ý? Vậy chất độc đó là gì? Con làm vậy để làm gì?” Giọng bà Sương run lên vì đau đớn.

    Thảo khóc nức nở, kể lại bí mật mà cô đã giấu kín bấy lâu: “Con… con không thể có con được nữa. Bác sĩ nói nếu con còn stress và thiếu ngủ, con sẽ không thể mang thai. Mẹ đã hứa là nếu con nghỉ việc chăm sóc mẹ, mẹ sẽ để lại cho vợ chồng con ngôi nhà này để con có chỗ dưỡng thai… Nhưng cứ mỗi lần con hỏi, mẹ lại nói chờ đến khi mẹ khỏe hơn…”

    Thảo vừa khóc vừa nói, lời lẽ đứt quãng: “Con biết con sai… nhưng con sợ Kiên sẽ bỏ con… Con muốn có một đứa con của riêng mình… Con chỉ định dùng một liều lượng nhỏ để mẹ ngủ nhiều hơn, để con có thể nghỉ ngơi, để con có thể…”

    Kiên ôm đầu, không thể đứng vững: “Trời ơi Thảo, em điên rồi! Em đã đánh đổi tính mạng mẹ anh chỉ vì ngôi nhà và đứa con sao? Tại sao em không nói với anh!”

    Sự thật phơi bày không phải là một âm mưu tàn độc, mà là sự tuyệt vọng của một người phụ nữ bị ám ảnh bởi việc có con, đẩy đến hành vi phạm pháp.

    Bà Sương nhìn Kiên đang ôm lấy đầu, vẻ mặt thất thần, và Thảo đang quỳ dưới chân bà, nước mắt làm ướt cả sàn nhà. Bà hiểu rằng, sự việc này không chỉ là lỗi của một mình Thảo. Nó là hệ quả của sự im lặng, sự thiếu thốn tình cảm, và áp lực vô hình mà gia đình đã đặt lên Thảo.

    Sau một lúc im lặng đến nghẹt thở, bà Sương nói, giọng bà yếu ớt nhưng đầy kiên quyết:

    “Thảo, con đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Con đã định đoạt tính mạng của mẹ. Hành động của con là không thể chấp nhận được, và nếu mẹ muốn, con có thể phải đối mặt với pháp luật.”

    Thảo run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn bà Sương.

    “Nhưng…” bà Sương tiếp tục, bà đưa tay ra hiệu cho Kiên đỡ Thảo đứng dậy. “Mẹ hiểu nỗi tuyệt vọng của con. Cái thai, ngôi nhà, áp lực từ việc vô sinh… con đã bị nỗi ám ảnh đó nhấn chìm. Tình yêu thương giả dối của con dành cho mẹ đã biến thành sự đày đọa vì con sợ mất đi tất cả.”

    Bà nhìn vào Kiên: “Kiên, con cũng có lỗi. Con đã không thực sự lắng nghe vợ, đã để vợ con gánh chịu nỗi đau một mình. Một người vợ không thể sinh con, không có nghĩa là cô ấy không còn giá trị.

    Bà Sương quay lại nhìn Thảo, ánh mắt dịu đi:

    “Mẹ không thể tha thứ cho hành động của con ngay lập tức. Nhưng mẹ sẽ cho con cơ hội chuộc lỗi.”

    “Ngôi nhà này…” bà Sương thở dài. “Mẹ sẽ sang tên cho hai con ngay, nhưng không phải vì hành động tội lỗi của con, mà vì mẹ muốn con được bình tâm mà chăm sóc gia đình, không còn bị áp lực tài sản đè nặng.”


    💖 Khởi Đầu Mới

    Lời tha thứ của bà Sương, đi kèm với sự răn đe và điều kiện rõ ràng, đã khiến Thảo bật khóc lần nữa, nhưng đây là những giọt nước mắt hối hận và biết ơn.

    Kể từ ngày hôm đó, Thảo đã thực sự thay đổi. Cô chăm sóc mẹ chồng bằng tình cảm thực sự, không còn sự sợ hãi và toan tính. Cô và Kiên bắt đầu hành trình hàn gắn hôn nhân và chữa lành tâm lý. Họ chấp nhận việc không thể có con và quyết định nhận con nuôi, xây dựng một gia đình trên nền tảng của sự chân thật, lòng vị tha và tình yêu không điều kiện.

    Về phần bà Sương, sau khi loại bỏ được chất độc khỏi cơ thể và có sự chăm sóc tận tâm của con cái, sức khỏe của bà dần hồi phục. Mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu không còn là sự chăm sóc nặng nề, mà là sự chia sẻ và gắn kết của những người thân yêu đã cùng nhau vượt qua một cơn bão lớn.

    Họ đã giữ kín bí mật này, coi đó là bài học đắt giá nhất của gia đình: Không có gì quan trọng hơn sự thật và lòng yêu thương chân thành.

  • chuyenhay.com.vn Ăn 1 miếng đã không tốt mà nhiều người cứ vô tư ăn – chuyenhay.com.vn

    Đối với những loại thực phẩm này, chúng ta cần đảm bảo khâu chế biến sạch sẽ, ăn chín uống sôi để tiêu diệt các loại ký sinh trùng có hại.

    Các loại ký sinh trùng gây bệnh truyền qua thực phẩm thường gặp là amip, lỵ, giun tròn, giun móc, sán… Khi xâm nhập vào cơ thể con người, chúng có thể gây ra những bệnh như rối loạn tiêu hóa, hội chứng thiếu máu, viêm ruột/dạ dày, viêm đại tràng…

    Hàng tạp hoá

    Để đề phòng ký sinh trùng xâm nhập cơ thể, bạn hãy thận trọng khi ăn những loại thực phẩm dưới đây.

    Lươn
    thuc-pham-chua-ky-sinh-trung-01

    Môi trường sống của lươn là vùng nước đọng. Ở đây có điều kiện thuận lợi cho các loại ký sinh trùng sinh sôi, phát triển. Do đó, lươn vàng có nguy cơ cao bị nhiễm các loại ký sinh trùng có hại. Vào mùa sinh sản của ký sinh trùng, tỷ lệ nhiễm trùng của lươn có thể lên tới 50%. Tất cả các loài lươn sống trong môi trường bùn lầy, nước đọng đều có nguy cơ bị nhiễm ký sinh, đặc biệt là lươn vàng.

    Lươn vàng là vật chủ trung gian của ít nhất 15 loại ký sinh trùng, trong đó có ấu trùng giun tròn. Khi ấu trùng giun tròn xâm nhập vào cơ thể, chúng có thể phát triển và tấn công lên vùng mắt, gây ảnh hưởng tới thị lực. Ngoài ra, lươn còn có thể nhiễm ấu trùng sán. Loại sinh vật này sinh sôi cực nhanh và có thể tấn công các cơ quan nội tạng, não bộ.

    Vì vậy, hãy đảm bảo luôn rửa sạch và nấu lươn chín kỹ trước khi ăn, tối thiểu phải đun sôi 4-5 phút.

    Ốc
    thuc-pham-chua-ky-sinh-trung-02

    Ốc là một loại thực phẩm được nhiều người yêu thích nhưng cũng là “ổ chứa” nhiều loại ký sinh trùng. Nếu không chế biến đúng cách và nấu chín kỹ trước khi ăn, mầm bệnh từ ốc có thể xâm nhập vào cơ thể.

    Hàng tạp hoá

    Đa số các loài ốc đề sinh sống trong môi trường ao hồ, đầm lầy, nơi có nước đọng nên rất dễ nhiễm ký sinh. Trong đó, ấu trùng giun tròn ống Angiostrongylus cantonensis được đánh giá là loại nguy hiểm nhất.

    Một con ốc có thể chứa tới hơn 3.000 ký sinh trùng. Nếu chúng xâm nhập vào cơ thể, người bệnh có thể bị sốt, đau đầu, cứng cổ và gặp nhiều triệu chứng khó chịu khác. Khi Nếu ký sinh trùng xâm nhập lên não, người bệnh có thể bị viêm màng não, mất trí nhớ và nguy hiểm đến tính mạng.

    Vì vậy, khi chế biến ốc, bạn cần ngâm kỹ, rửa sạch và nấu chín để đảm bảo an toàn.

     Thịt trâu, bò sống hoặc tái
    thuc-pham-chua-ky-sinh-trung-03

    Thịt trâu, bò là nguồn cung cấp nhiều dưỡng chất quý giá cho cơ thể. Món trâu, bò sống hoặc tái cũng được nhiều người yêu thích. Tuy nhiên, đây là món ăn có khả năng nhiễm ký sinh trùng cao. Thực tế, đã có bệnh nhân nhập việm do nhiễm trùng khi ăn thịt bò, phổ biến nhất là sán dây bò.

    Hàng tạp hoá

    Nang ấu trùng sán dây bò hay xuất hiện ở cơ lưỡi, cơ hoành, cơ tim, cơ mông… của trâu, bò. Loại sinh vật này khi đi vào cơ thể con người sẽ bám vào niêm mạc ruột ở phần trên hỗng tràng và hút dinh dưỡng để tồn tại. Một con sán dây bò trưởng thành có thể dài từ 4-10cm.

    Sán dây bò hút dinh dưỡng từ cơ thể, gây tổn thương ở ruột, làm viêm ruột, rối loạn tiêu hóa… Chúng có thể bò lung tung trong dạ dày gây ra hiện tượng đau bụng, rối loạn tiêu hóa, kém ăn, sụt cân, đau đầu, chóng mặt, thiếu máu… Về lâu dài, chúng sẽ gây ra nguy hiểm đến tính mạng của con người.

    Ếch hoang dã và rắn
    thuc-pham-chua-ky-sinh-trung-04

    Các loại ếch và rắn hoang dã có thể mang trong mình ký sinh trùng, phổ biến nhất là ấu trùng sán nhái. Loại sinh vật này có thể bám lên thành ruột của con người. Sau khi nở ra, chúng sẽ xâm nhập lên não thông qua quá trình lưu thông máu. Cách tiêu diệt loại ấu trùng này là nấu chín thực phẩm ở nhiệt độ 100 độ C trong ít nhất 2 phút.

    Cá sống
    thuc-pham-chua-ky-sinh-trung-05

    Các loại cá đều có khả năng chứa ký sinh trùng, nhất là sán lá gan. Con người sẽ mắc bệnh sán lá gan nếu ăn cá chưa nấu chín.

    Sán lá gan khi đi vào cơ thể sẽ gây ra nhiều biến chứng nghiêm trọng. Loại sán lá gan lớn có thể đi qua thành tá tràng, vào ổ bụng rồi sinh trưởng trong nhu mô gan. Về lâu dài, chúng sẽ tiết ra các chất có hại cho gan, gây áp xe gan. Sán cũng có thể di chuyển đến các bộ phận khác của cơ thể như da, cơ, khớp, vú…

    Sán lá gan nhỏ cũng xâm nhập vào mô gan, để trứng và gây ra tình trạng xơ gan, tắc mật, áp xe gan…

    Tôm, cua sống
    Empty

    Tôm, cua sống cũng là thực phẩm chứa nhiều ký sinh trùng, phổ biến nhất là sán lá phổi. Sau khi xâm nhập vào cơ thể, loại sán này sẽ ký sinh trong phổi và khiến người bệnh ho ra máu.

    Hàng tạp hoá

    Nhiều người thích ăn tôm, cua sống, tôm cua ngâm tương (không nấu chín bằng nhiệt). Trong khi đó, quá trình ngâm tương, giấm, rượu và các thành phần khác hầu như không thể tiêu diệt hoàn toàn các loại ký sinh.

    Củ ấu

    Củ ấu rất giàu  vitamin và khoáng chất, có hương vị thơm ngon khi nấu canh hoặc hầm với xương. Nhưng chúng được trồng nơi ruộng đất, quá trình sinh trưởng dễ nhiễm vi khuẩn trong nước. Cho nên, chúng cần được trụng qua nước sôi khoảng 15 giây để loại bỏ axit oxalic trước khi chế biến.

    Củ mã thầy (hạt dẻ nước)

    Củ mã thầy hay còn gọi là hạt dẻ nước giàu dinh dưỡng, ăn vào có tác dụng bồi bổ sức khỏe, nâng cao sức đề kháng rất tốt.

    Mua vitamin và thực phẩm chức năng

    Chúng nhỏ xinh, giòn và mọng nước, vị ngọt nên được nhiều người ưa thích ăn như một loại trái cây.

    Có thể bạn không biết rằng, củ mã thầy phần lớn được trồng trên ruộng lúa hoặc vùng đất bùn ẩm, nhiều vi khuẩn và ký sinh trùng dễ bám vào vỏ. Nhiều người nghĩ chỉ cần rửa sạch củ, gặm vỏ ngoài cũng chẳng sao, nhưng làm như vậy rất dễ nuốt phải ấu trùng giun. Cho nên, để ăn loại củ này cần gọt kỹ vỏ trước khi ăn. Có thể mang nấu canh hoặc luộc chín làm salad.

  • “Chồng chị với em nãy giờ 4 hiệp rồi đấy…”.. – Tâm Sự – Chia Sẻ

    Phòng chờ sinh bệnh viện phụ sản quốc tế ngập tràn mùi cồn và tiếng máy móc “tít tít” đều đặn. Lan nằm trên giường, mồ hôi vã ra như tắm, hai tay nắm chặt lấy thành giường trắng toát. Cơn đau chuyển dạ kéo đến từng đợt như muốn xé toạc cơ thể cô.

    Bên cạnh Lan không phải là chồng, mà là bà Thanh – mẹ chồng cô. Bà Thanh năm nay ngoài 60, nhưng vẫn giữ được nét sang trọng, quyền quý của một nữ doanh nhân từng thét ra lửa trên thương trường. Bà vừa lau mồ hôi cho con dâu, vừa sốt ruột nhìn ra cửa.

    “Thằng Tuấn đâu rồi? Vợ sắp đẻ mà còn đi đâu không biết!” – Bà Thanh gắt lên, tay rút điện thoại gọi cho con trai lần thứ mười. Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

    Lan thều thào, cố gượng cười trấn an mẹ chồng: “Anh ấy bảo… đi gặp đối tác quan trọng ký hợp đồng… để kiếm tiền mua bỉm sữa cho con… Chắc anh ấy đang bận họp nên tắt máy thôi mẹ ạ…”

    Bà Thanh thở dài, xót xa nhìn con dâu. Lan là đứa con dâu bà ưng ý nhất: ngoan hiền, hiểu chuyện, lại hết lòng vì gia đình. Bà biết Tuấn – con trai bà – có tính trăng hoa, nhưng bà không ngờ vào cái giờ phút sinh tử này, nó lại dám vắng mặt.

    “Ting!”

    Điện thoại của Lan đặt trên tủ đầu giường bỗng sáng màn hình. Lan đang quằn quại trong cơn đau nên không để ý. Bà Thanh sợ có chuyện gấp hoặc Tuấn nhắn tin, liền cầm lên xem.

    Màn hình khóa hiện lên một tin nhắn từ số lạ, không lưu tên, nhưng nội dung thì đập vào mắt bà Thanh rõ mồn một, sắc lẹm như dao cau chém vào đá:

    “Chồng chị với em nãy giờ 4 hiệp rồi đấy… Anh ấy bảo chị ra mà học hỏi, Ở phòng 302 nhé… Anh ấy chê chị như khúc gỗ, chẳng biết chiều chồng.”

    Kèm theo đó là một bức ảnh nhạy cảm chụp tấm lưng trần của một người đàn ông đang ngủ say. Bà Thanh nhận ra ngay vết bớt đỏ sau gáy kia. Là Tuấn. Con trai bà.

    Bà Thanh run lên bần bật. Cơn giận xông lên tận não khiến bà loạng choạng suýt ngã. Bà không ngờ con trai mình lại khốn nạn đến mức ấy. Vợ đang đau đớn thập tử nhất sinh để sinh con nối dõi cho nhà nó, còn nó thì đang hú hí với “gà móng đỏ” ở khách sạn, lại còn để cho ả ta nhắn tin khiêu khích, trù ẻo vợ mình.

    Lan thấy mẹ chồng biến sắc, lo lắng hỏi: “Ai nhắn… thế mẹ? Có phải anh Tuấn không?”

    Bà Thanh vội tắt màn hình, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Bà quay sang, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Lan, ánh mắt kiên định chưa từng thấy:

    “Không có gì đâu con. Tin nhắn rác ấy mà. Con cứ cố gắng cho mẹ tròn con vuông đi, mọi chuyện để mẹ lo. Mẹ thề với con, mẹ sẽ không để ai làm tổn thương mẹ con con đâu.”

    Câu nói của bà như liều thuốc an thần. Lan tin tưởng gật đầu, rồi lại oằn mình đón một cơn gò mới. 30 phút sau, tiếng khóc trẻ thơ vang lên. Một bé trai kháu khỉnh chào đời. Lan kiệt sức thiếp đi, trên môi vẫn vương nụ cười hạnh phúc.

    Nhìn cháu nội đỏ hỏn và con dâu đang ngủ say, bà Thanh lấy điện thoại, gọi cho trợ lý thân cận nhất: “Alo, cậu check ngay cho tôi xem khách sạn nào quanh khu vực bệnh viện này có phòng 302 view đẹp nhất. À, kiểm tra định vị xe thằng Tuấn luôn. Chuẩn bị xe, gọi thêm 4 vệ sĩ và… gọi cả Giám đốc nhân sự lên đây cho tôi. Ngay lập tức!”

    Khách sạn H.P nằm cách bệnh viện chỉ hai con phố. Phòng 302.

    Trong phòng, ả nhân tình tên Vy đang nằm lướt điện thoại, cười khúc khích chờ đợi cơn ghen lồng lộn từ bà vợ bầu. Ả nghĩ rằng Lan sẽ gọi điện chửi bới, hoặc khóc lóc ỉ ôi làm phiền Tuấn, lúc đó ả sẽ đóng vai “người bị hại” để Tuấn càng thêm chán vợ.

    Tuấn vừa tắm xong, quấn khăn bước ra: “Em nhắn gì mà cứ cười tủm tỉm thế?”

    “Em nhắn trêu con vợ sề của anh chút thôi. Cho nó biết thân biết phận.”

    Tuấn cau mày: “Thôi, nó đang đẻ, đừng có làm quá. Mẹ anh mà biết thì chết cả lũ.”

    “Ôi dào, mẹ anh chiều anh nhất nhà, sợ gì. Mà anh bảo anh là giám đốc, tiền tiêu không phải nghĩ cơ mà.”

    Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. “Phục vụ phòng đây ạ!”

    Vy nũng nịu ra mở cửa. Cánh cửa vừa hé, một lực mạnh đẩy tung vào khiến ả ngã dúi dụi. Bốn vệ sĩ to cao lực lưỡng bước vào, đứng trấn giữ bốn góc phòng. Theo sau là bà Thanh – với phong thái lạnh lùng như một nữ hoàng băng giá.

    “Mẹ… Mẹ!” – Tuấn rụng rời tay chân, chiếc khăn tắm suýt tuột xuống đất.

    Vy hoảng hốt, vơ vội cái chăn che thân: “Bà là ai? Sao dám xông vào đây? Tôi báo công an đấy!”

    Bà Thanh không thèm nhìn Vy lấy nửa con mắt. Bà kéo ghế ngồi xuống, đặt túi xách hàng hiệu lên bàn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sặc mùi thuốc súng:

    “Khỏi cần báo. Tôi báo hộ cô rồi. Công an phường đang lên kiểm tra hành chính về hành vi mua bán dâm và sử dụng chất kích thích đấy. Còn bây giờ…”

    Bà ném xấp ảnh chụp màn hình tin nhắn của Vy xuống trước mặt Tuấn. “4 hiệp cơ à? Khỏe nhỉ? Vợ mày nằm trong phòng đẻ, đau đớn chết đi sống lại, mày ở đây ‘thi đấu thể thao’ với con ranh này à?”

    Tuấn quỳ sụp xuống: “Mẹ ơi, con trót dại… Mẹ tha cho con…”

    “Câm mồm!” – Bà Thanh quát. “Tao không có loại con trai cầm thú như mày. Mày chê vợ mày như khúc gỗ? Khúc gỗ ấy đang đẻ con cho mày đấy!”

    Bà quay sang nhìn Vy, lúc này mặt đã cắt không còn giọt máu: “Cô là người nhắn tin thách thức con dâu tôi đúng không? Muốn nó ra đây học hỏi à? Được.”

    Bà Thanh búng tay. Người trợ lý bước vào, mở iPad lên. “Thưa bà Chủ tịch, tôi đã thực hiện xong lệnh phong tỏa.”

    Bà Thanh nhìn Tuấn, gằn từng chữ: “Từ giờ phút này, mày chính thức bị sa thải khỏi vị trí Giám đốc chi nhánh. Toàn bộ thẻ tín dụng, tài khoản ngân hàng phụ mà tao mở cho mày đều đã bị khóa vĩnh viễn. Chiếc xe Mercedes dưới kia là tài sản công ty, tao thu hồi ngay lập tức. Căn nhà hai đứa đang ở đứng tên tao, tao cho con Lan và cháu tao. Mày ra đường với hai bàn tay trắng.”

    Tuấn chết điếng. Hắn sống bám vào mẹ bao năm nay, giờ mất hết nguồn viện trợ thì khác gì phế nhân.

    “Còn cô…” – Bà Thanh quay sang Vy – “Tôi biết cô cặp với nó vì tưởng nó giàu. Xin lỗi nhé, nó là thằng ‘ký sinh trùng’ thôi. À quên, tôi vừa gửi toàn bộ tin nhắn và hình ảnh camera khách sạn này cho bố mẹ cô ở quê và cả nhóm chat công ty cô rồi đấy. Chắc giờ này cả làng cả tổng đang xem livestream miễn phí.”

    Vy hét lên, vồ lấy điện thoại. Tin nhắn, cuộc gọi chửi rủa từ gia đình, bạn bè ập đến như bão lũ. Cô ta điên cuồng lao vào cấu xé Tuấn: “Thằng khốn nạn! Mày lừa tao! Mày bảo mày là đại gia cơ mà!”

    Tuấn cũng không vừa, tát Vy một cái cháy má: “Tại mày! Tại mày nhắn tin trêu ngươi nên mẹ tao mới biết!”

    Hai kẻ vừa nãy còn “mặn nồng 4 hiệp” giờ lao vào đánh nhau như chó với mèo, quần áo xộc xệch, nhếch nhác không để đâu cho hết.

    Bà Thanh đứng dậy, phủi bụi trên áo, nhìn cảnh tượng hỗn loạn với ánh mắt khinh bỉ tột độ. “Hai người cứ tự nhiên. Lát nữa công an đến lập biên bản gây rối trật tự công cộng thì nhớ cười tươi vào nhé.”

    Bà bước ra khỏi phòng 302, để lại sau lưng tiếng gào thét tuyệt vọng của hai kẻ bội bạc.

    Về đến bệnh viện, Lan đã tỉnh dậy. Bà Thanh bế cháu nội, đặt nhẹ vào tay Lan, mỉm cười hiền hậu: “Chồng con nó bận đi… công tác xa rồi. Từ nay mẹ sẽ dọn về ở cùng hai mẹ con. Mẹ con mình nuôi nhau, không cần đàn ông tồi tệ, con nhé.”

    Lan nhìn vào mắt mẹ chồng, cô hiểu bà đã làm gì. Một giọt nước mắt lăn dài trên má, không phải vì buồn, mà vì biết ơn. Cô đã mất một người chồng tệ bạc, nhưng đổi lại, cô có một người mẹ thứ hai tuyệt vời nhất trên đời.

    Tuấn và Vy sau đó trở thành trò cười cho thiên hạ. Tuấn bị đuổi việc, không một xu dính túi, phải đi làm bốc vác để kiếm sống qua ngày. Vy bị gia đình từ mặt, phải bỏ xứ đi biệt tích. Mỗi lần đi qua căn biệt thự nơi Lan và bà Thanh sống hạnh phúc cùng đứa bé kháu khỉnh, Tuấn chỉ biết cúi đầu lủi thủi bước nhanh, gặm nhấm nỗi hối hận muộn màng suốt cả cuộc đời.

  • Bí mật phòng 502

    Tôi nhìn dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại của chồng, lòng lạnh ngắt như tro tàn: “Phòng 502, khách sạn G. Plaza, 8 giờ tối. Em mặc bộ đồ ngủ anh tặng nhé. Meow meow.” Chồng tôi – Kiên – vẫn đang huýt sáo trong phòng tắm, xịt nước hoa thơm phức, chuẩn bị cho “cuộc họp khẩn với đối tác nước ngoài”. Anh ta không hề biết rằng, chiếc iPhone đời mới anh ta vừa mua tặng tôi tuần trước đã được đồng bộ hóa iCloud với máy anh ta – một sơ hở chết người của những kẻ vừa muốn ăn vụng vừa muốn làm màu với vợ.

    Tôi không khóc. Nước mắt của đàn bà bị phản bội chỉ làm nhòe đi lớp trang điểm chứ không rửa sạch được sự dơ bẩn của đàn ông. Tôi tô lại son môi màu đỏ rượu, chọn một chiếc váy đen xẻ tà quyến rũ nhất, xách túi và bước ra khỏi nhà trước Kiên 30 phút.

    “Em đi đâu đấy?” – Tiếng Kiên vọng ra từ phòng tắm. “Em đi spa, hôm nay về muộn chút nhé chồng yêu.” – Tôi đáp lại, giọng ngọt ngào không một gợn sóng.

    19:45 – Tại phòng 502.

    Tôi dùng thẻ phòng dự phòng (mà tôi đã khéo léo lấy được nhờ “tiền trảm hậu tấu” với cô lễ tân vốn là em họ xa của bạn thân tôi) để vào trước. Căn phòng sang trọng, ánh đèn vàng mờ ảo. Trên bàn đã đặt sẵn một chai rượu vang đỏ và hai chiếc ly pha lê. Có vẻ ả nhân tình này cũng rất biết hưởng thụ.

    Tôi không bật đèn sáng. Tôi kéo rèm cửa lại, chỉ để ánh sáng lờ mờ từ đèn ngủ hắt lên. Tôi ngồi trên chiếc ghế bành bọc nhung đỏ, quay lưng lại phía cửa ra vào, tay cầm ly rượu vang lắc nhẹ. Tôi nhắn một tin cho ả nhân tình (từ số máy lạ mà tôi đã chuẩn bị): “Kế hoạch thay đổi. Anh Kiên bận đột xuất, em không cần đến nữa. Anh đã chuyển khoản bù đắp 10 triệu vào tài khoản. Đừng gọi lại, vợ anh đang nghi ngờ.”

    Tin nhắn báo “Đã xem”. Ả ta – một cô sinh viên thực tập ham tiền – chắc chắn sẽ chọn 10 triệu và một buổi tối rảnh rỗi thay vì đến phục vụ một lão già U40. Sân khấu giờ chỉ còn mình tôi. Tôi đợi diễn viên chính xuất hiện.

    20:05.

    Tiếng tít thẻ từ vang lên khô khốc. Cánh cửa mở ra. Mùi nước hoa Dior Sauvage nồng nặc xộc vào – mùi hương mà tôi từng rất yêu thích, giờ đây lại khiến tôi buồn nôn. Kiên bước vào, hăm hở khóa trái cửa. Thấy bóng người phụ nữ ngồi trên ghế, anh ta cười khúc khích, giọng nói trở nên nhão nhoét đầy dục vọng: “Bé cưng đến sớm thế? Anh nhớ cái eo nhỏ của em quá. Nào, quay lại đây để anh ‘phạt’ vì tội làm anh mong cả ngày nay nào.”

    Kiên vừa nói vừa nới lỏng cà vạt, bước nhanh về phía tôi. Anh ta vòng tay ôm lấy cổ tôi từ phía sau, cúi xuống định hôn lên tóc tôi. “Em đổi nước hoa à? Mùi này… quen quen…”. Tôi nhấp một ngụm rượu, giọng lạnh tanh vang lên giữa căn phòng tĩnh mịch: “Quen chứ. Chai Chanel No.5 này anh mua tặng em kỷ niệm 5 năm ngày cưới mà. Anh quên nhanh thế sao?”

    Cánh tay đang ôm cổ tôi cứng đờ lại như hóa đá. Hơi thở nóng hổi bên tai tôi tắt ngấm. Tôi cảm nhận được nhịp tim của Kiên đập thình thịch vào lưng ghế, không phải vì hưng phấn, mà vì kinh hoàng.

    Tôi chậm rãi đứng dậy, quay người lại, đối diện với chồng. Trong ánh đèn ngủ mờ ảo, khuôn mặt Kiên trắng bệch, cắt không còn giọt máu. Anh ta há hốc mồm, mắt trợn trừng như nhìn thấy ma. “Vợ… Lan… Sao… sao em lại ở đây?” – Kiên lắp bắp, lùi lại phía sau làm đổ cả lọ hoa trang trí. Xoảng!

    Tôi mỉm cười, tiến lại gần anh ta từng bước một. “Sao anh ngạc nhiên thế? Chẳng phải anh hẹn ‘đối tác’ ở đây sao? Em là cổ đông lớn nhất của cuộc đời anh, em đến dự họp không được à?”

    “Anh… anh giải thích… Em hiểu lầm rồi… Đây là… anh bị gài…”“Suỵt!” – Tôi đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng. “Đừng làm mất hứng. Vở kịch hay còn ở phía sau mà.”

    Tôi cầm điều khiển tivi, bấm nút Play. Trên màn hình tivi 55 inch hiện lên đoạn video sắc nét. Không phải phim tình cảm, mà là cảnh Kiên đang ôm ấp cô bồ trước cổng công ty, cảnh anh ta lén lút chuyển tiền mua túi hiệu, và đặc biệt nhất… là đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa anh ta và cô bồ hôm qua: “Yên tâm, mụ vợ anh ở nhà ngu lắm, chỉ biết cắm mặt vào bếp thôi. Đợi anh rút hết vốn ở công ty gia đình chuyển sang tên em, rồi anh sẽ đá mụ ấy ra đường.”

    Kiên ngã quỵ xuống sàn. Hóa ra, tôi đã biết tất cả từ lâu. Tôi không ngu ngơ, tôi chỉ đang đợi con mồi béo lên để làm thịt. “Em… em nghe anh nói. Anh chỉ đùa thôi! Anh say rượu nói linh tinh thôi! Vợ ơi tha thứ cho anh!” – Kiên bò đến ôm chân tôi khóc lóc thảm thiết.

    Tôi nhìn xuống gã đàn ông hèn hạ dưới chân mình, lòng không còn chút xót thương. Tôi đá nhẹ chân anh ta ra, rồi lấy từ trong túi xách một tập hồ sơ đặt lên bàn. “Anh muốn tôi tha thứ? Được thôi. Ký vào đây.”

    Kiên vội vàng cầm lên. Đó là Thỏa thuận phân chia tài sản trong hôn nhân và Đơn đồng thuận ly hôn. Theo thỏa thuận, toàn bộ căn nhà, quyền nuôi con và 80% cổ phần công ty sẽ thuộc về tôi. Kiên sẽ ra đi với chiếc xe ô tô cũ và khoản nợ ngân hàng mà anh ta đã lén vay để đầu tư ảo (mà thực chất là bị tôi gài bẫy).

    “Em… em ép anh vào đường cùng sao? Anh không ký! Tài sản này có công của anh!” – Kiên gào lên.

    Tôi nhún vai, cầm điện thoại lên: “Được thôi. Vậy tôi sẽ gửi đoạn video ‘họp đối tác’ này cho Chủ tịch Hội đồng quản trị (bố tôi) và đăng lên group cư dân khu phố nhé? Anh nghĩ xem, một Giám đốc ngoại tình, lại còn âm mưu biển thủ tài sản vợ, liệu còn đất sống ở cái thành phố này không?”

    Ngón tay tôi lơ lửng trên nút “Gửi”. Kiên run lẩy bẩy. Hắn biết bố tôi là người thế nào, và danh dự là thứ duy nhất hắn còn lại để kiếm cơm. “Đừng! Anh ký! Anh ký ngay!”. Kiên run rẩy cầm bút, ký roẹt vào các văn bản. Nước mắt nước mũi hắn tèm lem, trông thảm hại không thể tả.

    Cầm chắc tập hồ sơ trong tay, tôi chỉnh lại váy, mỉm cười mãn nguyện. “Cảm ơn sự hợp tác của anh. À quên, cô bồ của anh…”. Tôi mở cửa phòng, một người phụ nữ bước vào. Không phải cô sinh viên thực tập, mà là vợ của sếp tổng công ty đối thủ – người mà Kiên đang nịnh nọt để xin dự án. Bà ta nhìn Kiên với ánh mắt khinh bỉ. “Hóa ra cậu Kiên đây là người như vậy. Dự án hợp tác hủy bỏ nhé.”

    Hóa ra, tôi đã mời bà ấy đến “uống trà” ở phòng bên cạnh và cho bà ấy xem trực tiếp màn kịch này qua camera giấu kín. Kiên chết lặng, ngồi trơ ra như phỗng đá. Hắn mất vợ, mất con, mất tài sản, và giờ mất luôn cả đường sự nghiệp.

    Tôi bước ra khỏi phòng 502, hít một hơi thật sâu. Không khí bên ngoài khách sạn thật trong lành. Tôi nhắn tin cho tài xế: “Đón chị. Chúng ta đi ăn mừng. Tự do rồi.” Phía sau lưng, cánh cửa phòng 502 khép lại, nhốt chặt một gã đàn ông cùng sự sụp đổ hoàn toàn của cuộc đời hắn – cái giá phải trả cho sự phản bội chưa bao giờ là rẻ.

    Phụ nữ hiện đại, đánh ghen không cần dùng vũ lực, không cần chửi bới ầm ĩ cho thiên hạ cười chê. Sự trả thù đáng sợ nhất là khi người phụ nữ giữ được cái đầu lạnh, tước đi tất cả những gì mà gã đàn ông bội bạc tự hào nhất: Tiền bạc, Sự nghiệp và Danh dự. Hãy yêu thương bản thân và luôn nắm đằng chuôi trong mọi cuộc chơi.

  • “49 chưa qua, 53 đã tới”, sự thật có đáng sợ như lời đồn?

    “49 cҺưa qua, 53 đã tới”, sự tҺật có đáng sợ nҺư lời đồn?

    Khám phá thêm

    toàn

    ca

    Khóa học hôn nhân gia đình

    Quà tặng mẹ

    tối

    Trò chơi gia đình

    Tỏi đen

    cả

    chở

     

    TҺeo quan niệm dȃn gian, con người dễ gặp Һạn nặng ở tuổi 49 và 53.

    49 cҺưa qua, 53 ᵭã tới là tҺḗ nào?

    TҺeo quan niệm dȃn gian, mỗi người trong ᵭời ᵭḕu pҺải trải qua nҺững tuổi Һạn nҺất ᵭịnҺ. NҺiḕu người vẫn tin rằng, ⱪҺi ᵭḗn năm Һạn, con người sẽ ᵭṓi diện với nҺững biḗn cṓ ⱪҺȏng may, tҺậm cҺí là nguy cơ mất mạng.

    Tuy nҺiên, trong tҺực tḗ, vận Һạn có tҺể xảy ra vào bất ⱪỳ tҺời ᵭiểm nào trong cuộc ᵭời, ⱪҺȏng nҺất tҺiḗt pҺải ᵭợi ᵭḗn các tuổi Һạn nҺất ᵭịnҺ. Tuy vậy, trong ᵭạo PҺật, Һai tuổi 49 và 53 ᵭược coi là nҺững “tuổi Һạn” nặng nҺất trong cuộc ᵭời con người, tҺường ᵭược nҺắc ᵭḗn nҺư một cȃu tục ngữ pҺổ biḗn “49 cҺưa qua, 53 ᵭã tới”.

    Khám phá thêm

    ca

    tối

    Tỏi đen

    cho

    Tôi

    tôi đến

    chờ

    Sách về kinh nghiệm sống

    tụi

    Quà tặng mẹ

    “Cȃu ngạn ngữ “49 cҺưa qua, 53 ᵭã tới” ám cҺỉ ᵭḗn tuổi Һạn của mỗi người. Ý ngҺĩa là ⱪҺi ᵭḗn tuổi 49, con người sẽ trải qua nҺững biḗn cṓ ⱪҺȏng may, vận xấu, tҺậm cҺí có tҺể ᵭṓi diện với nguy Һiểm ᵭḗn tínҺ mạng. Và ⱪҺi tuổi 49 vẫn cҺưa qua, tҺì vận Һạn tiḗp tục ở năm 53 tuổi cũng ⱪҺȏng ít Һơn.

    Kể từ tҺời xa xưa, ⱪҺi người ta nҺắc ᵭḗn tuổi Һạn, nҺiḕu người tҺường ngҺĩ ᵭḗn nҺững ᵭiḕu ⱪҺȏng may, xấu xảy ᵭḗn với Һọ. Tuy nҺiên, tҺeo từ ᵭiển Һán Việt, “Һạn” có ngҺĩa là ranҺ giới, giới Һạn, vùng ᵭất nguy Һiểm Һoặc ⱪỳ Һạn quy ᵭịnҺ.

    Kể từ thời xa xưa, ⱪhi người ta nhắc ᵭḗn tuổi hạn, nhiḕu người thường nghĩ ᵭḗn những ᵭiḕu ⱪhȏng may, xấu xảy ᵭḗn với họ.

    Khám phá thêm

    Sách về kinh nghiệm sống

    Khóa học hôn nhân gia đình

    cho

    tụi

    Sữa cho bé

    ca

    Túi

    toàn

    tôi đến

    Kể từ tҺời xa xưa, ⱪҺi người ta nҺắc ᵭḗn tuổi Һạn, nҺiḕu người tҺường ngҺĩ ᵭḗn nҺững ᵭiḕu ⱪҺȏng may, xấu xảy ᵭḗn với Һọ.

    Tuổi Һạn cҺỉ là tҺời ⱪỳ ᵭánҺ dấu sự ⱪḗt tҺúc của một giai ᵭoạn và cũng có tҺể là bắt ᵭầu của một giai ᵭoạn mới. Nó ⱪҺȏng tҺể ᵭánҺ giá toàn diện là tṓt Һay xấu mà tҺường là sự xen ⱪẽ giữa may mắn và ⱪҺȏng may.

    Có nҺiḕu lý giải cҺo việc tại sao tuổi 49 và 53 gặp nҺiḕu rủi ro Һơn. Dưới ᵭȃy là một sṓ lý do pҺổ biḗn nҺất vḕ Һai tuổi Һạn này.

    1. CácҺ lý giải tҺứ nҺất

    + KҺi cộng dṑn sṓ 49 ta tҺấy: 4 + 9 = 13 và 1 + 3 = 4, tương ứng với nam gặp sao TҺái BạcҺ, nữ gặp sao TҺái Âm.

    Khám phá thêm

    Tỏi

    tôi

    ca

    chờ

    cho

    chở

    Toán học

    toàn

    + KҺi cộng dṑn sṓ 53 ta tҺấy: 5 + 3 = 8, tương ứng nữ gặp sao TҺái BạcҺ, nam gặp sao TҺái Âm.

    Mà “TҺái” là quá, “BạcҺ” là trắng (cҺủ vḕ tang cҺḗ, tai nạn, xương cṓt). “Âm” là tṓi, ᵭen, nước, Һiểm trở (cҺủ vḕ ṓm ᵭau, dao ⱪéo, xe cộ, sȏng nước).

    2. CácҺ lý giải tҺứ Һai

    CácҺ lý giải tҺứ Һai cҺo cȃu ngạn ngữ “49 cҺưa qua, 53 ᵭã tới” ᵭược xem xét từ góc ᵭộ của CҺòm sao TҺái Tuḗ và quy luật cҺu ⱪỳ 7 x 7.

    TҺeo lý giải này, CҺòm sao TҺái Tuḗ quản lý mỗi 12 năm của cҺu ⱪỳ CҺi, bắt ᵭầu từ ⱪҺi con người mới sinҺ ra (tuổi 1) và lặp lại mỗi 12 năm. Các năm có sṓ tuổi cҺia Һḗt cҺo 12 dư 1, nҺư 13, 25, 37, 49, 61, 73, 85, sẽ mang sao TҺái Tuḗ.

    TҺái Tuḗ liên quan ᵭḗn quan sự, ⱪҺẩu tҺiệt, sức ⱪҺỏe yḗu, Һao tṓn, và tang cҺḗ. Trước TҺái Tuḗ là TҺiên KҺȏng, sau TҺái Tuḗ là Quán SácҺ, Һai sao này tҺuộc nҺóm “Һỏa” và ⱪҺȏng mang lại lợi ícҺ.

    Theo tȃm linh, từ tuổi 49 – 53 ứng vào con sṓ 5 (là sṓ ngũ hành, gṑm sinh – lão – bệnh – tử – sinh). Nḗu ai ᵭó vượt qua ᵭược nghĩa là họ ᵭã thay ᵭổi nhịp sinh học ᵭể bước vào một chu ⱪỳ phát triển mới trong ᵭời”.

    TҺeo tȃm linҺ, từ tuổi 49 – 53 ứng vào con sṓ 5 (là sṓ ngũ ҺànҺ, gṑm sinҺ – lão – bệnҺ – tử – sinҺ). Nḗu ai ᵭó vượt qua ᵭược ngҺĩa là Һọ ᵭã tҺay ᵭổi nҺịp sinҺ Һọc ᵭể bước vào một cҺu ⱪỳ pҺát triển mới trong ᵭời”.

    3. CácҺ lý giải tҺứ ba

    CácҺ lý giải tҺứ ba dựa trên quy luật của tạo Һóa, mà từ tҺai ngҺén, con người ᵭã tuȃn tҺeo cҺu ⱪỳ 7 x 7. Trong cҺu ⱪỳ này, các mṓc tҺời gian có sṓ 7, nҺư 7 giờ, 7 ngày, 7 tuần, 7 tҺáng, 7 năm, ᵭḕu ᵭánҺ dấu sự tҺay ᵭổi quan trọng.

    Ví dụ, 7 năm tҺứ nҺất pҺát triển cҺiḕu ngang, 7 năm tҺứ Һai pҺát triển cҺiḕu cao, và tiḗp tục cҺo ᵭḗn 49 tuổi. CҺu ⱪỳ này ⱪḗt tҺúc tại 49, 53 tuổi, có tҺể ᵭánҺ dấu sự cҺấm dứt của một giai ᵭoạn và bắt ᵭầu của một giai ᵭoạn mới.

    Dù tҺeo cácҺ lý giải nào, cȃu ngạn ngữ “49 cҺưa qua, 53 ᵭã tới” nҺắc nҺở cҺúng ta vḕ sự dần suy giảm của sức ⱪҺỏe và nguy cơ cao Һơn vḕ sức ⱪҺỏe ở ᵭộ tuổi trung niên. Đṑng tҺời, nó cũng nҺấn mạnҺ tầm quan trọng của việc sṓng lương tҺiện, ᵭạo ᵭức và tȃm linҺ trong cuộc sṓng.

    CácҺ lý giải cȃu nói “49 cҺưa qua 53 ᵭã tới” tҺeo tȃm linҺ

    TҺeo tȃm linҺ, từ tuổi 49 – 53 ứng vào con sṓ 5 (là sṓ ngũ ҺànҺ, gṑm sinҺ – lão – bệnҺ – tử – sinҺ). Nḗu ai ᵭó vượt qua ᵭược ngҺĩa là Һọ ᵭã tҺay ᵭổi nҺịp sinҺ Һọc ᵭể bước vào một cҺu ⱪỳ pҺát triển mới trong ᵭời”.

    Vȃy nên con người sṓng trên ᵭời Һãy luȏn sṓng lương tҺiện, ᵭừng làm ᵭiḕu ác, luȏn ngҺĩ cҺo người ⱪҺác trước. Đừng vì danҺ, lợi, tìnҺ mà ᵭánҺ mất lương tȃm của mìnҺ, ᵭừng vì niḕm vui của mìnҺ mà làm tan vỡ gia ᵭìnҺ người ⱪҺác. Làm ác sẽ gặp ác, làm ᵭiḕu tṓt sẽ gặp ᵭiḕu lànҺ.

  • 22 năm ở vậy nuôi con cho người yêu cũ. Nào ngờ, một cái quay lưng của con trai vào ngày tốt nghiệp đã khiến người đàn ông bật khóc

    Hai mươi hai năm trước, trong một buổi chiều mưa lất phất, căn phòng trọ ẩm thấp nơi Hùng trú ngụ chỉ vang tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường rỉ sét. Anh ngồi thất thần trước bàn, gương mặt hốc hác sau chuỗi ngày dài bươn chải mà vẫn trắng tay. Tất cả vốn liếng lao theo vụ làm ăn thất bại, để lại trên vai anh một món nợ chồng chất. Bạn bè dần rời bỏ, họ hàng xa lánh, ngay cả ánh mắt hàng xóm cũng trở nên dè bỉu. Hùng nghĩ cuộc đời mình có lẽ chấm hết ở tuổi ba mươi.

    Cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Thảo – người anh từng yêu, từng hứa hẹn một tương lai, nay đứng trước mặt anh. Trong vòng tay cô là một đứa bé đỏ hỏn, tiếng khóc yếu ớt át cả tiếng mưa ngoài hiên. Gương mặt Thảo nhợt nhạt, ánh mắt mệt mỏi xen chút lạnh lùng. “Con anh đấy… Em không thể nuôi. Nếu anh không nhận, em để nó lại rồi đi.”

    Hùng chết lặng, tim như ngừng đập. Anh không kịp hỏi tại sao, không kịp hiểu điều gì đang xảy ra. Mọi thứ đến quá nhanh, như một vết dao cứa thẳng vào vết thương chưa lành. Anh nhìn đứa bé nhỏ nhoi, bàn tay co quắp run rẩy. “Thảo… em nói gì vậy? Sao lại…” – giọng anh nghẹn lại, nhưng Thảo đã xoay người bỏ đi.

    Tiếng khóc của đứa trẻ khiến Hùng không thể bỏ mặc. Anh bế nó lên, cảm nhận hơi ấm mỏng manh đang run rẩy trong vòng tay. Một dòng cảm xúc kỳ lạ tràn qua: vừa sợ hãi vừa thương xót, vừa nghi ngờ vừa bất lực. Anh thì thầm, mắt ươn ướt: “Con đừng sợ… Bố ở đây.” Câu nói bật ra như một lời hứa anh không thể rút lại.

    Từ ngày đó, Hùng bước vào hành trình làm cha đầy chông gai. Anh chạy đủ nghề vặt: phụ hồ, xe ôm, bốc vác chợ đêm. Mỗi đồng tiền nhặt nhạnh đều dành cho sữa, cho tã, cho thuốc khi con sốt. Đêm đến, anh ngồi bên chiếc nôi tự đóng, canh từng hơi thở của đứa trẻ. Có những hôm kiệt sức, anh vẫn cắn răng dỗ dành, ru con ngủ bằng giọng hát nghẹn ngào.

    Đứa bé ấy, anh đặt tên là Khải – hy vọng một ngày nó sẽ vững vàng, kiên định như ý nghĩa cái tên. Khi Khải chập chững tập đi, căn phòng trọ ẩm thấp vang lên tiếng cười đầu tiên sau nhiều năm u ám. “Bố ơi!” – giọng lơ lớ của con khiến Hùng nghẹn họng, rơi nước mắt ngay giữa ban ngày. Anh ôm con, cảm thấy mình có lý do để tiếp tục sống. Những ngày khó khăn không còn chỉ là gánh nặng, mà là thước đo tình yêu.

    Khi Khải lên sáu, nó bắt đầu hỏi về mẹ. Hùng lúng túng, bàn tay run run vuốt tóc con. “Mẹ con… ở rất xa. Một ngày nào đó, mẹ sẽ quay về.” Khải mở to mắt, ngây thơ tin tưởng, nhoẻn cười rồi ôm chặt lấy bố. Lời nói dối nhỏ ấy trở thành cái bóng đeo bám Hùng suốt hơn hai thập kỷ.

    Năm tháng trôi, Khải lớn lên nhanh hơn cả tưởng tượng. Cậu thông minh, ham học, luôn đạt thành tích xuất sắc ở trường. Hùng nhìn con trưởng thành, lòng vừa hãnh diện vừa xót xa. “Nó giỏi thế này… mẹ nó có biết không?” – ý nghĩ ấy đôi lần hiện lên rồi bị anh gạt đi. Anh sợ, nhắc đến cái tên ấy chỉ làm tim mình thêm rỉ máu.

    Ngày Khải nhận giấy báo trúng tuyển thủ khoa ngành Xây dựng, Hùng lặng lẽ ngồi ở góc bếp nhìn con nhảy cẫng vì vui mừng. Cậu ôm ông thật chặt: “Bố! Con làm được rồi!” Hùng cười, mắt long lanh: “Ừ, con giỏi lắm. Con làm được điều bố chưa từng làm.” Trong sâu thẳm, anh biết giấc mơ dang dở đời mình đã được nối dài trong con.

    Ngày lễ tốt nghiệp, sân trường rộn rã tiếng vỗ tay, Khải trong bộ áo choàng cử nhân đứng giữa ánh sáng rực rỡ. Hùng mặc chiếc áo sơ mi cũ kỹ, tay cầm bó hoa hướng dương, nép mình ở cuối hội trường. Tim ông đập thình thịch, vừa tự hào vừa hồi hộp. Khi bước lên trao hoa, ông run rẩy, miệng chỉ lắp bắp: “Chúc mừng con…” Nhưng khoảnh khắc ấy bất ngờ bị xé toạc.

    Một người phụ nữ xuất hiện – dáng vẻ sang trọng, bước đi chậm rãi, ánh mắt đầy kìm nén. Đó là Thảo. Sau hơn hai mươi năm, bà quay lại, tiến thẳng đến chỗ Khải. Giọng bà nghẹn ngào: “Khải… mẹ đây.” Hội trường như nín lặng, tất cả ánh nhìn đều hướng về phía ba người.

    Hùng đứng sững, bó hoa trên tay rơi xuống đất. Ông lắp bắp: “Bà… bà đến làm gì?” Gương mặt ông đỏ bừng, vừa tức giận vừa hoang mang. Thảo nhìn thẳng vào Khải, nước mắt rơi: “Mẹ không muốn con nghĩ mình bị bỏ rơi. Mẹ chỉ muốn con biết… mẹ vẫn còn đây.” Khải ngơ ngác, trái tim đập loạn nhịp.

    Trong ánh mắt của hàng trăm người, Khải hít một hơi thật sâu. Cậu nhìn người phụ nữ kia, rồi quay sang nhìn người đàn ông gầy gò, mái tóc đã bạc đi vì thời gian. Giọng Khải vang lên dứt khoát: “Cô sinh ra tôi, nhưng người nuôi tôi, dạy tôi, lo từng bữa ăn từng giấc ngủ… đang đứng ở kia. Con không cần ai khác là mẹ. Bố là đủ rồi.” Lời nói khiến hội trường bùng lên những tiếng xì xào xúc động.

    Thảo đứng chết lặng, bàn tay rơi thõng xuống. Nước mắt bà tuôn ào ạt, nhưng không còn cách nào níu giữ. Hùng không kìm được, ôm chặt lấy con trai, khóc nấc: “Con… con không biết bố hạnh phúc thế nào đâu.” Khải mỉm cười trong nước mắt: “Bố, chúng ta về thôi.” Tiếng vỗ tay vang lên, nhưng với họ, chỉ có sự im lặng thiêng liêng.

    Nửa năm sau, Khải bất ngờ đồng ý gặp lại Thảo. Quán cà phê vắng khách, ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt tiều tụy của bà. Không còn vẻ sang trọng, chỉ còn đôi mắt đỏ hoe và đôi tay run rẩy. “Mẹ không muốn biện minh, chỉ xin một cơ hội để làm lại.” Bà đặt trước mặt Khải một tấm ảnh siêu âm đã ngả màu, giọng lạc đi: “Mẹ đã từng mong con hơn tất cả mọi thứ.”

    Khải nhìn tấm ảnh, lòng dâng trào cảm xúc hỗn độn. Hình ảnh bà mẹ ruột trước mặt chồng chéo với ký ức cha tần tảo suốt bao năm. Cậu trầm giọng: “Chúng ta có thể bắt đầu lại. Nhưng chỉ như hai người bạn mới quen. Con cần thời gian.” Lời nói khiến Thảo òa khóc, đôi mắt ánh lên tia hy vọng mong manh.

    Về đến nhà, Khải kể lại với cha. Hùng im lặng rất lâu, rồi khẽ cười buồn: “Ai có mặt trong đời con là do con chọn. Dù là mẹ ruột… hay bố.” Khải siết chặt bàn tay nhăn nheo của ông: “Bố là người duy nhất con không cần lựa chọn. Vì bố là tất cả của con.” Hùng gật đầu, giọt nước mắt lăn dài.

    Một đêm, Khải bất chợt hỏi: “Bố… nếu một ngày ai đó nói con không phải con ruột của bố, thì bố…” Hùng mỉm cười hiền: “Bố từng nghĩ đến chứ. Không giấy tờ, không bằng chứng, làm sao chắc được? Nhưng có những điều không cần chứng minh.” Ông dừng lại, giọng chắc nịch: “Dù con không phải máu mủ, bố vẫn chọn con. Bằng mọi cách.”

    Khải sững người, rồi mỉm cười trong nước mắt. Cậu ôm chặt lấy ông, cảm thấy trái tim mình trọn vẹn. Hai con người – một già, một trẻ – như hai thân cây đã quấn lấy nhau bằng rễ sâu không gì tách nổi. Máu mủ chỉ là chi tiết nhỏ nhoi. Tình yêu và sự hy sinh suốt 22 năm mới chính là sợi dây máu thịt.

    Khi ánh nắng ban mai tràn qua ô cửa, Khải biết rõ: cuộc đời có thể thay đổi, nhưng sẽ luôn có một vòng tay không bao giờ buông – vòng tay của người cha đã chọn yêu thương mình từ giây phút đầu tiên.

  • cuocsongngaymoi.com.vn Người yêu cũ mừng cưới ‘xoắn não’: Phong bì có 503k kèm lời chúc ‘4.000 năm hạnh phúc’

    Nhiều dân mạng đã đưa ra ý kiến về ý nghĩa của số tiền 500k và 3 tờ 1k mà người yêu cũ gửi tặng chàng trai trong đám cưới.

    Ngày 07/11/2020 báo Đất Việt đưa tin “Người yêu cũ mừng cưới ‘xoắn não’: Phong bì có 503k kèm lời chúc ‘4.000 năm hạnh phúc”. Nội dung chính như sau: 

    Chắc hẳn trong chúng ta ai trước khi đến với cánh cửa hôn nhân cũng đều có cho mình một vài mối tình dang dở. Có người yêu tưởng có thể chết đi sống lại nhưng rồi chẳng thể đến với nhau, có người thì tình cũ chỉ đơn giản là một cái nắm tay vội mà chẳng kịp ngỏ lời.

    Mạng xã hội từng chứng kiến không ít những phong bì được gửi tặng bởi “tình cũ”, nhiều khi khiến cô dâu, chú rể phải “vò đầu bứt tai” suy nghĩ vì không biết người đó muốn gửi gắm điều gì.

    Mới đây trên mạng xã hội TikTok xuất hiện video của chàng trai tên L.P chia sẻ về chiếc phong bì cưới đặc biệt của người yêu cũ. Trong clip, phong bì được bóc ra có 3 tờ 1.000 đồng và 1 tờ 500.000 đồng.

    Anh chàng không hiểu ý nghĩa của số tiền 503k này cùng lời nhắn nhủ: “Chúc 2 bạn 4.000 năm hạnh phúc” nên đã nhờ sự trợ giúp của dân mạng.

    Nhiều dân mạng đã đưa ra các ý kiến để đoán về số tiền mà chàng trai nhận được.

    “500k ngược lại là trăm năm. 3 ngàn là yêu anh 3.000 năm. Còn chúc anh 4.000 năm hạnh phúc là nhớ yêu và sống hạnh phúc cùng người ấy hơn khi bên em”, J.N bình luận.

    “500k đổi lấy 1 giờ. Chưa đầy 3 phút mấy tờ 500k. Túm lại 500k + 3k = Phòng 503. Khách sạn cũ, phòng cũ, nhưng người cũ…”, H.B.C lập luận.

    “500k tiền mừng, 3k ý là 3 đồng một mớ đàn bà, sao anh phải tiếc người như em”, lập luận của tài khoản P.T.

    Người yêu cũ mừng cưới xoắn não: Phong bì có 503k kèm lời chúc 4.000 năm hạnh phúc-1Cô gái tặng bạn trai cũ khi đi lấy vợ số tiền 503k.

    Người yêu cũ mừng cưới xoắn não: Phong bì có 503k kèm lời chúc 4.000 năm hạnh phúc-2

    Cùng lời chúc 4000 năm hạnh phúc.

    “500k tức 5 năm bên người cũ không bằng 3k tức 3 tháng bên tình mới”, theo tài khoản Nguyễn Hữu Sang.

    “500k tiền mừng còn 3k thấy dư trong túi nên chơi hết máu luôn”, N.C.M phán đoán.

    “500k là tiền mừng, còn 3k là kỷ niệm mình bên nhau 3000 ngày”, Thanh Phước chia sẻ.

    Mong rằng những sự trợ giúp của dân mạng sẽ khiến anh chàng ngộ được về ý nghĩa của tờ tiền mà người cũ tặng trong đám cưới.

    Báo Pháp luật ngày 06/02 đưa thông tin với tiêu đề: “Người đàn ông mang lựu đạn dọa giết cả nhà người yêu cũ” cùng nội dung như sau: 

    Ngày 6-2, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an huyện Tánh Linh, tỉnh Bình Thuận cho biết đã khởi tố vụ án, khởi tố bị can, ra lệnh bắt tạm giam Phạm Đức Tiến (37 tuổi; ngụ xã Suối Kiết, huyện Tánh Linh) về tội đe dọa giết người, theo Điều 133 BLHS.Qua-luu-dan.jpg

    Quả lựu đạn Tiến dùng để đe dọa giết người.

    Theo hồ sơ, Phạm Đức Tiến và chị LTHN (xã Gia Huynh, huyện Tánh Linh) yêu nhau một thời gian, sau đó chị N quyết định chia tay.

    Sau nhiều lần liên lạc với chị N để níu kéo tình cảm nhưng bất thành, ngày 28-1, Tiến mang theo một quả lựu đạn đến nhà chị N. Tuy nhiên, do chị N không có ở nhà nên Tiến lấy quả lựu đạn mang theo ra đe dọa cha chị N phải gọi điện thoại cho con gái về nhà gặp Tiến, nếu không sẽ cho quả lựu đạn nổ giết chết tất cả những người trong nhà.

    Lúc này trong nhà chị N có đến 7 người và vô cùng lo sợ. Nhận tin báo có một thanh niên đang cầm trên tay quả lựu đạn đe dọa nhiều người, Công an huyện Tánh Linh đã triển khai lực lượng bao vây căn nhà yêu cầu Tiến giao quả lựu đạn.

    quả lựu đạn
    Công an khống chế kẻ cầm lựu đạn.

    Tuy nhiên, Phạm Đức Tiến không giao quả lựu đạn mà còn buộc lực lượng công an phải rời đi, nếu không sẽ cho nổ tung giết chết hết những người trong nhà chị N.

    Để đảm bảo an toàn, Công an huyện Tánh Linh đã giải tán người dân hiếu kỳ và tiếp tục thuyết phục, vận động.

    qua-luu-Dan (4).jpg
    Phạm Đức Tiến tại cơ quan công an.

    Tiến vẫn cầm quả lựu đạn trên tay đe dọa rút chốt giết chết tất cả những ai đến gần. Sau khoảng hơn một giờ vận động bất thành, Công an huyện Tánh Linh đã tìm cách đánh lạc hướng và ập vào khống chế, tước quả lựu đạn trên tay của Phạm Đức Tiến.

    qua-luu-dan (3).jpg
    Qua kiểm tra, quả lựu đạn Tiến sử dụng để đe dọa giết người là lựu đạn giả.

    Qua kiểm tra nhanh, công an phát hiện quả lựu đạn này là lựu đạn giả.

    Hiện, Công an huyện Tánh Linh đang điều tra, xử lý vụ án theo quy định.

    Linh Linh

    https://blogtamsu.vn/du-dam-cuoi-nguoi-yeu-cu-co-gai-mung-phong-bi-503-nghin-chu-re-dang-hoi-dan-

  • doisongmoi.com.vn Lời tiên tri cho cuối năm 2025 của bà Baba Vanga khiến thế giới xôn xao

    Bà Baba Vanga (trong ảnh) là một nhà tiên tri người Bulgaria.

    Theo thông tin từ Daily Mail, lời dự báo này được cho là sẽ xảy ra chỉ trong vài ngày tới, gắn liền với một sự kiện thể thao toàn cầu.

    Bà Baba Vanga, tên thật là Vangelia Pandeva Gushterova, sinh năm 1911 và qua đời năm 1996, là một nhà thần bí người Bulgaria.

    Bà được nhiều người gọi là “Nostradamus vùng Balkan” bởi những lời tiên tri được cho là đã ứng nghiệm, như vụ khủng bố 11/9 tại Mỹ hay đại dịch COVID-19. Dù còn nhiều tranh cãi, các dự báo của bà vẫn thường xuyên được nhắc lại và gây chú ý trên truyền thông quốc tế.

    Hình ảnh mới nhất về vật thể liên sao 3I/ATLAS của một nhà chiêm tinh. Bà Baba Vanga được cho là đã dự đoán một “ánh sáng mới trên bầu trời” sẽ xuất hiện trên một sự kiện thể thao lớn vào năm 2025.

    Theo lời tiên tri cho năm 2025, Baba Vanga dự đoán rằng loài người sẽ có cuộc tiếp xúc đầu tiên với sự sống ngoài Trái Đất. Bà mô tả sự kiện này sẽ diễn ra trong một bối cảnh đặc biệt, khi một “ánh sáng mới trên bầu trời” xuất hiện, được nhiều người trên thế giới chứng kiến.

    Điều đáng chú ý là lời tiên tri này gắn liền với một sự kiện thể thao lớn, nơi hàng triệu khán giả toàn cầu theo dõi trực tiếp.

    Các nhà nghiên cứu và người hâm mộ tiên tri đã liên hệ lời dự báo này với lễ bốc thăm vòng chung kết FIFA World Cup 2026, dự kiến diễn ra tại Washington DC vào ngày thứ Sáu tuần này.

    Ngày 5/12, FIFA sẽ tổ chức lễ bốc thăm vòng chung kết World Cup 2026 tại Washington DC, với hàng trăm triệu người hâm mộ dự kiến sẽ theo dõi.

    Họ cho rằng đây chính là sự kiện thể thao quốc tế mà Baba Vanga từng nhắc đến, nơi “ánh sáng mới” có thể xuất hiện trên bầu trời, mở ra khả năng nhân loại lần đầu tiếp xúc với sinh vật ngoài hành tinh.

    Thông tin này đã nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội và các diễn đàn quốc tế, tạo nên làn sóng tranh luận sôi nổi. Một số người tin rằng đây có thể là bước ngoặt lịch sử, mang lại “câu trả lời thay vì nỗi sợ hãi” cho nhân loại.

    Tuy nhiên, cũng có nhiều ý kiến hoài nghi, cho rằng đây chỉ là sự trùng hợp hoặc cách diễn giải chủ quan từ những người tin vào tiên tri.

    Dù chưa có bằng chứng khoa học nào xác nhận, việc lời tiên tri của Baba Vanga được gắn với một sự kiện cụ thể trong năm 2025 đã khiến dư luận đặc biệt quan tâm.

    Truyền thông quốc tế liên tục đưa tin, nhấn mạnh rằng nếu sự kiện này xảy ra, nó sẽ trở thành một trong những khoảnh khắc mang tính bước ngoặt của lịch sử loài người.

    Trong bối cảnh thế giới đang đối mặt với nhiều thách thức, từ biến đổi khí hậu đến bất ổn chính trị, sự xuất hiện của một lời tiên tri về việc tiếp xúc với sự sống ngoài Trái Đất càng làm tăng thêm sự tò mò và lo lắng.

    Nhiều người chờ đợi xem liệu “ánh sáng mới trên bầu trời” mà Baba Vanga từng nhắc đến có thực sự xuất hiện trong lễ bốc thăm World Cup 2026 hay không.

    Theo Daily Mail

  • Mỗi đêm, con chó đen trong nhà lại gầm gừ về phía đứa trẻ sơ sinh, khiến người cha sinh nghi, lập tức gọi CA và từ đó phát hiện ra sự thật rù;ng r:ợn dưới gầm giường

    Từ ngày đưa đứa con trai mới sinh về nhà, con chó đen tên Mực bỗng trở thành kẻ canh gác không rời phòng ngủ. Ban đầu, vợ chồng Sơn coi đó là dấu hiệu tốt: chó biết giữ em, biết canh cửa. Nhưng chỉ sau ba đêm, niềm an tâm rơi vỡ. Đêm thứ tư, đúng 2 giờ 13 phút, Mực đứng thẳng bốn chân, lông gáy dựng như đinh, gầm gừ với chiếc nôi đặt cạnh giường. Không sủa, không lao vào, chỉ gầm — một tiếng kéo dài, đứt đoạn, y như ai đó bịt miệng nó từ trong bóng đêm.

    Sơn bật đèn ngủ, bước đến vỗ về. Con trai vẫn ngủ yên, môi thoảng rung như đang mút, không khóc. Nhưng Mực thì không rời mắt khỏi gầm giường. Nó hạ người sát sàn, giang chân, chui đầu gần vào khoảng tối hoen bụi, rít lên. Sơn quỳ xuống, lấy điện thoại rọi đèn. Chỉ thấy hộp đồ linh tinh, vài cái tã dự trữ, và bóng đen đặc quánh như vũng nước không đáy.

    Đêm thứ năm, chuyện y hệt lặp lại vào 2 giờ 13. Đêm thứ sáu, vợ Sơn — Hân — bỗng giật mình vì nghe như có tiếng dụi móng tay vào gỗ: rẹt… rẹt… rất chậm, rất cố ý. “Chắc chuột,” Hân nói, nhưng giọng run. Sơn đẩy nôi sát vào tủ quần áo, lấy bẫy chuột đặt ở góc tường. Mực vẫn dán mắt vào gầm giường, đôi lúc rít lên những nhịp ngắn khi đứa bé khẽ trở mình.

    Đến đêm thứ bảy, Sơn quyết định không ngủ. Anh ngồi ở mép giường, tắt hết đèn, chỉ để đèn ngủ hành lang rọi một dải vàng lỏng vào phòng. Điện thoại đặt sẵn chế độ quay. 1 giờ 58, gió thốc qua khe cửa sổ khép hờ, mang theo mùi ẩm mốc từ vườn sau. 2 giờ 10, nhà im lặng như bị rút ruột. 2 giờ 13, Mực bật dậy. Nó không gầm ngay, mà quay nhìn Sơn, ấn mũi vào tay anh, kéo bằng ánh mắt. Rồi nó bò thấp, chậm như đang rình rập, gí mõm vào gầm giường. Tiếng gầm bật ra — trầm, dài, chặn một điều gì đang muốn trườn ra.

    Sơn nhét điện thoại vào tay, rọi đèn. Trong chớp mắt lóe sáng ấy, anh thấy một thứ chuyển động. Không phải chuột. Một bàn tay — xanh lợt, bẩn đất — thu mình lại như con nhện. Ánh đèn tắt phụt do tay anh run. Sơn bật ngược, đập lưng vào tủ. Hân bật dậy, hỏi dồn. Và đứa bé… vẫn ngủ, hơi thở đều đều, miệng rịn một tia sữa.

    Sơn vội bế con, giấu sau lưng, tay kia với lấy gậy bóng chày cũ. Mực xồ lên, lao đầu vào gầm giường. Tiếng rít biến thành sủa dồn, cào xoèn xoẹt. Từ gầm giường, tiếng sọat như hóa đá, rồi im bặt. Đèn điện nhấp nháy. Có thứ gì đó trườn ngược vào trong, nhanh và dài, để lại vệt bụi đen bầm.

    Hân khóc, bảo gọi công an. Sơn run tay bấm máy. Chưa đầy mười phút, hai anh công an khu vực có mặt. Một người cúi xuống, rọi đèn pin, tay kia kéo mấy hộp đồ ra. Mực nằm chặn đầu giường, nhe răng, không cho ai đến gần nôi. “Bình tĩnh, anh chị,” người công an nói, giọng vẫn cố giữ đều. “Để tôi xem…” Dưới gầm giường trống trơn. Chỉ có lớp bụi bị cày tung, vệt cào thành đường ngoằn ngoèo. Người công an nhíu mày, đưa đèn quét chậm, dừng lại ở khe tường sát đầu giường: gỗ bị xẻ, một đường đủ cho cánh tay người thò qua. Anh ta gõ vào — rỗng. “Có khoang rỗng,” anh nói, “nhà này trước có sửa chữa gì không?”

    Sơn lắc đầu. Lúc ấy, đứa bé khẽ ư ử. Và ngay khoảnh khắc đó, mắt Mực rực lên, nó quay ngoắt, gầm về phía khe tường. Từ trong khe tối, một tiếng thì thào rỉ rả trườn ra, nghe như giọng người lâu ngày không nói: “Suỵt… đừng đánh thức nó…”

    Không ai trong nhà ngủ thêm được sau câu thì thào ấy. Người công an trẻ hơn — tên Dũng — gọi thêm đội hỗ trợ. Trong lúc chờ, anh tháo nẹp gỗ ở chân tường. Kỳ lạ thay, nẹp được cố định bằng những chiếc đinh mới, sáng trắng, tương phản rõ rệt với gỗ cũ đã ám thời gian. “Ai đó đã động vào đây trong vòng một, hai tháng trở lại,” Dũng nói. Sơn nuốt khan. Anh mua căn nhà này từ một cặp vợ chồng lớn tuổi, bàn giao cách đây ba tháng. Họ nói sửa mỗi mái hiên và sơn lại phòng khách, chưa đụng tới phòng ngủ.

    Dũng dùng xà beng nạy. Gỗ bật ra, một khoang rỗng hiện lên, tối như cổ họng hang. Mùi ẩm mốc hắt táp, nhưng lẫn trong đó là một mùi khác: sữa chua vữa và bột talc. Mực kéo Sơn lùi lại, rít gằn. Hân ôm con, tim đập không theo nhịp. Dũng rọi đèn, gọi: “Có ai trong đó không?” Im lặng. Nhưng khi ánh đèn lia qua, cả ba người lớn đều thấy: mấy món đồ trẻ em bỏ túi — một chiếc núm vú giả, đầu thìa nhựa, mảnh khăn gạc vo lại… và những nét khắc nguệch ngoạc trên gỗ: những vạch đếm ngày, dày đặc, chằng chịt như mạng lưới.

    Đội hỗ trợ đến, mang theo máy quay nhỏ và móc câu. Họ len khe, móc ra một bọc vải bông cũ đã ngả màu. Mở ra là một cuốn sổ tay dày, bìa bạc thếch, chữ viết nữ tính nhưng run: “Ngày thứ 1: Nó ngủ ở đây. Mình nghe tiếng thở của nó.” Trang sau: “Ngày thứ 7: Con chó biết. Nó đứng canh, nhưng không cắn.” Trang nữa: “Ngày thứ 19: Mình phải yên. Chỉ muốn vuốt má, chỉ muốn nghe tiếng khóc gần hơn. Đừng đánh thức ai.” Mỗi câu ngắn, đứt đoạn, như viết vội trong bóng tối.

    “Nhà này từng có ai ở?” một anh công an hỏi lại. Sơn bấu tay vào thành giường, mắt khô ran. Ba tháng trước, đúng là có một cô gái đến cùng chủ nhà cũ, làm thủ tục chuyển giao. Cô cúi mặt, tóc che đi nửa gò má, hình như là cháu của chủ cũ. Anh nhớ mang máng tiếng người phụ nữ già giải thích: “Cháu nó khó ở, ít nói.” Lúc đó, Hân đang đếm tiền đặt cọc, Sơn chỉ bắt tay qua loa. Họ chưa bao giờ gặp lại cô gái ấy.

    Camera len sâu vào khoang. Đoạn đường gỗ dẫn sang phía sau tủ, rồi tụt xuống khoảng sàn thứ hai — hóa ra trong quá trình sửa chữa, ai đó đã giữ lại một lớp nền cũ, tạo thành một “đường hầm” mỏng chạy quanh chân tường. Ống kính dừng ở một chỗ phồng. Như một cái ổ: chăn mỏng, vỏ gối, lon sữa rỗng. Trên ván, một câu mới viết nguệch thêm: “Ngày thứ 27: 2 giờ 13. Nó thở mạnh nhất.” Hân ôm con chặt hơn, nước mắt trào ra. 2 giờ 13 — giờ sữa đêm mà bác sĩ dặn cho bé bú. Lịch sinh hoạt của con, bằng cách nào đó, đã bị theo dõi — từ ngay trong vách.

    Dũng siết chặt tay cầm đèn: “Không phải ma, mà là người.” Anh yêu cầu khóa tất cả cửa, kiểm tra mái hiên, cửa sổ, lỗ thông gió. Một đồng đội phát hiện dấu giày bẩn ở mái sau, đi dọc mép tôn đến cửa sổ phòng ngủ. Chốt bị vặn nát. “Ai đó vẫn ra vào cách đây vài ngày,” anh kết luận. “Có thể người ấy nghĩ đứa bé là… của mình?” Câu nói bỏ lửng. Mực lúc này đã bớt gầm, nhưng mỗi khi ai đến gần nôi, nó lại chen vào giữa, như vạch ranh: trong — ngoài.

    Đến gần sáng, khi các anh công an thu dọn máy móc, Dũng đến gần Sơn: “Tôi sẽ cho người ở lại canh. Hai anh chị nên về phòng khách, khóa cửa phòng này, để chó với một người ở lại. Tôi muốn xem 2 giờ 13 đêm nay liệu có… chuyển động.” Sơn gật, nhưng trong lòng đặc quánh nỗi ám ảnh: giọng thì thào ấy — “Suỵt… đừng đánh thức nó…” — không phải hăm dọa. Nó năn nỉ, như một kẻ khát hơi ấm.

    Hân hỏi khẽ: “Nếu cô ta quay lại? Nếu cô ta muốn bế con?” Dũng không trả lời. Ánh mắt anh lướt qua Mực. Con chó trông như đã già thêm một đêm, nhưng trong đáy mắt là ngọn lửa dẻo dai của giống loài từng sống cạnh con người hàng nghìn năm: nó hiểu, và nó sẽ đứng giữa.

    Cả ngày hôm đó, căn nhà như được quấn băng. Các cửa sổ thay chốt, lỗ thông gió bịt lưới thép, mái hiên có người canh. Hân và bé được đưa sang phòng khách. Mực không chịu rời nôi, nên họ chuyển nôi ra khỏi phòng ngủ, đặt giữa phòng khách, dưới bóng đèn trần vàng vọt. Dũng ngồi ở ghế đối diện, trước mặt là máy quay, bên hông là bộ đàm; một anh khác nằm phục sau tấm màn, mắt không rời camera đặt sẵn nhắm vào khe tường đã gỡ nẹp. Sơn đứng tựa tường, tay siết gậy đến tê mỏi.

    2 giờ 05, cả căn nhà như co lại. Gió ngừng, bóng đèn trần phát một tiếng “tách” khô rang. Dũng ra hiệu tất cả im lặng. 2 giờ 10, Mực đứng dậy. Nó bước vòng quanh nôi, chậm như đo sàn. 2 giờ 12, nó dừng, đầu quay về phía phòng ngủ tối thẫm. Mặc dù nôi đã chuyển, ánh nhìn của nó vẫn cắm vào ô cửa mở vào khoảng đen, nơi cái khe tường đã bị buộc giẻ tạm.

    2 giờ 13. Một tiếng “rẹt” khẽ như sợi vải bị kéo. Giẻ nhúc nhích. Mực gầm ngay tức khắc, nhảy tới. Dũng ra hiệu “đợi”. Từ sau tấm giẻ, một bàn tay thò ra, gầy, bám đất, móng tay dính bụi đen. Rồi một khuôn mặt lộ dần: mắt lún sâu, tóc bết vào da đầu, đôi môi nứt như sa mạc. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải sự hoang dại ấy, mà là cách đôi mắt dừng lại ở nôi — giống một cơn khát được định nghĩa bằng hình hài. Cô ấy thì thầm, như lần trước: “Suỵt… đừng đánh thức nó… mình chỉ nhìn thôi…”

    Dũng tiến thêm một bước, đèn rọi chéo để không làm bé giật mình. “Cô tên gì? Ra khỏi đó, an toàn. Không ai làm cô đau.” Cô gái lắc đầu thật nhẹ, mắt không rời nôi. “Đừng ồn…” Cô thò tay thêm chút nữa, như muốn chạm cạnh nôi dù khoảng cách còn xa. Mực gầm, nhưng không vồ. Nó đứng chặn, sẵn sàng cắn nếu tay ấy vượt quá ranh.

    “Cô ấy là cháu người chủ cũ?” Sơn buột miệng. Cô gái giật mình nhìn anh, ngơ ngác, đôi môi mấp máy. “Người ta… lấy nó đi,” cô khẽ nói, “họ nói đứa của mình… không…” Lời vỡ ra, rối như sợi chỉ. Dũng ra hiệu giảm ánh sáng. Anh bước vòng sang bên hông, tránh để cô bị chói. “Cô đã ở đây bao lâu?” — “Hai mươi mấy đêm. Nửa đêm… nó thở… giống…” Cô khụy người xuống, như chính ký ức của mình làm đầu gối bật khóa. Những vạch đếm trong vách bỗng hiện về, mỗi vạch là một đêm nhìn trộm, một lần ghé sát để nghe một sinh linh ngủ.

    “Cô ra đây, rồi nói,” Dũng nói, giọng mềm đi. “Ở đó nguy hiểm. Có đinh, có gỗ mục. Còn bé cần ngủ.” Cô gái ngước lên. Trong một giây, ánh mắt cô chạm ánh mắt Mực. Con chó bỗng thôi gầm. Nó rút một bước, nhưng vẫn chắn nửa lối. Cô lần tay ra, vừa lúc một chiếc núm vú giả cũ rơi khỏi tay áo, lăn lóc trên sàn. Hân ôm con chặt hơn, nấc khẽ. Sơn bước lên, không dám tiến quá nhanh. “Cô ấy… chỉ muốn nghe tiếng trẻ con,” Hân nói, giọng run mà đầy thương xót, “nhưng đây không phải cách.”

    Dũng ra dấu. Hai anh công an áp sát từ hai bên, không ồn ào, kiên nhẫn như người gỡ một cái bẫy. “Cô tên gì?” — “Vy,” cô đáp, lần đầu nói rõ. “Họ bảo con… của Vy không còn. Ở bệnh viện. Nhưng… Vy nghe tiếng khóc. Ở đây.” Câu sau vỡ thành khóc. Dũng gật, nói chậm: “Vy ơi, tụi tui sẽ đưa cô đi khám, tìm người thân. Ở đây có em bé, nhưng không phải con cô. Cô làm vậy sẽ làm bé sợ. Ra đây, được không?” Cô nhìn nôi thêm một nhịp, như nhấp một ngụm nước cuối cùng sau sa mạc. Rồi cô bò ra, từng chút. Mực lùi đúng một khoảng, nhường lối nhưng mắt không rời bàn tay ấy.

    Khi Vy ra khỏi khe, mùi mốc dội lại. Ánh đèn phơi bày những vết xước dọc cánh tay, những đốm bầm. Cô nhỏ bé đến tội. Dũng khoác áo khoác của mình lên vai cô, tránh để cô lạnh. “Đi thôi,” anh nói. Trước khi bước, Vy quay lại, nhìn nôi, thì thầm lần cuối: “Suỵt…” Mực rít nhẹ — không còn gầm, mà như đáp lời cảnh giác. Hân quay mặt đi, nước mắt rơi không thành tiếng.

    Sau đêm ấy, thợ đến bít toàn bộ khoang rỗng, thay sàn mới. Dũng liên hệ gia đình chủ cũ và bệnh viện; câu chuyện dần rõ: Vy từng có thai, sảy muộn trong một ca cấp cứu khiến cô trượt dài vào trầm cảm. Họ tưởng cô ổn khi về quê, không ngờ cô quay lại thành phố, tìm đến căn nhà quen thuộc, sống trong những vách gỗ như loài dơi, lấy tiếng thở trẻ thơ làm dây buộc với thực tại. Sơn và Hân chuyển nôi vào phòng riêng, lắp camera khắp nhà. Nhưng người bảo mẫu vững vàng nhất vẫn là Mực. Nó không còn gầm lúc 2 giờ 13. Nó nằm cạnh nôi, thỉnh thoảng khịt mũi như nhắc: có tôi ở đây.

    Một tháng sau, lúc đưa bé đi chích ngừa, Hân nhìn qua cửa sổ bệnh viện thấy Dũng đang nói chuyện với Vy — giờ sạch sẽ, tóc cột gọn, mắt vẫn sâu nhưng sáng hơn. Vy bế một con búp bê vải, cười một nụ cười nhỏ. Hân không bước lại. Chị chỉ áp má vào con, nghe tiếng thở phập phồng của một sinh linh đang lớn dần, cảm ơn con chó đã nhìn thấy điều mà người lớn không dám đối diện: đôi khi cái ác không ở dưới gầm giường; dưới đó chỉ có nỗi đau không biết đặt vào đâu. Và nhiệm vụ của những kẻ canh gác — dù là người hay là chó — không chỉ là xua đuổi, mà còn là chỉ thẳng vào bóng tối để người ta biết phải bít lại, chữa lành, và học cách khép cửa đúng giờ.