Chồng bỗng bế 1 đứa bé về nhà nói là nhặt được ngoài đường –

Hôm ấy, trời mưa tầm tã. Tôi đang dọn mâm cơm thì chồng tôi – anh Hùng – đẩy cửa bước vào, người ướt sũng, trên tay bế một đứa bé đỏ hỏn được quấn trong chiếc khăn mỏng.

Anh thở hổn hển:
– Em ơi, anh nhặt được nó ở vệ đường… chắc ai đó bỏ rơi…

Tôi sững sờ. Đứa bé tí xíu, khóc yếu ớt, gương mặt nhăn nheo nhưng đáng thương đến lạ. Tôi vốn hiếm muộn, mấy năm chạy chữa chưa có con. Nhìn đứa nhỏ, tim tôi như mềm lại.

– Hay… mình nuôi nó đi anh.

Anh nhìn tôi, ánh mắt có gì đó thoáng qua rất nhanh – lạ lắm, như một tia do dự – nhưng rồi anh gật đầu.

Từ ngày ấy, thằng bé tên Nam lớn lên trong vòng tay của vợ chồng tôi. Nó ngoan ngoãn, sáng dạ, và càng lớn càng giống chồng tôi đến kỳ lạ.

Rồi lời đồn bắt đầu xuất hiện.

“Thằng Hùng nó chối thôi, chứ đứa bé đó là con riêng của nó đấy!”
“Trông y như bố nó, bảo không phải mới lạ!”
“Con vợ thì hiếm muộn, có khi ông ấy trót dại bên ngoài rồi giả vờ ‘nhặt được’ để hợp lý hóa thôi!”

Tôi nghe, cười gượng. Nhưng đêm về, nằm bên cạnh chồng, nước mắt tôi cứ ứa ra. Anh vẫn ôm tôi, vẫn thương tôi, nhưng trong lòng tôi – một vết nứt cứ lớn dần theo năm tháng.

Tôi không hỏi. Vì tôi sợ câu trả lời.

Năm năm sau, tôi sinh được một bé gái. Mọi chuyện tưởng như đã bình yên. Nam vẫn yêu thương em gái như ruột thịt, và gọi tôi là “mẹ” bằng tất cả sự trìu mến.

Thời gian trôi nhanh như gió. Hai mươi năm sau, Nam đỗ thủ khoa Y, trở thành niềm tự hào của cả làng. Hôm nhận giấy báo nhập học, anh Hùng ngã quỵ, phát hiện bị ung thư gan giai đoạn cuối.

Trước lúc mất, anh nắm tay tôi, giọng run run:
– Có chuyện này… anh giấu em hai mươi năm rồi… Nam… đúng là con anh.

Tôi lặng người.
Anh nghẹn ngào kể:
– Hôm ấy… anh gặp lại người yêu cũ, cô ấy vừa sinh con thì chồng bỏ. Cô ấy tuyệt vọng, để lại đứa bé bên vệ đường, nhắn anh nuôi giúp. Anh sợ em tổn thương nên nói dối là nhặt được. Nhưng anh thề, từ ngày đó anh không qua lại gì nữa. Anh chỉ muốn có một gia đình… có em và có con.

Nước mắt tôi rơi không ngừng. Tôi tưởng mình sẽ oán, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại chỉ thấy thương. Hai mươi năm – tình yêu, sự im lặng, và cả lỗi lầm – tất cả hòa vào nhau, khó tách bạch đúng sai.

Ngày đưa tang anh, Nam quỳ lạy trước linh cữu, khóc nghẹn. Khi tôi trao lại bức thư anh để lại, Nam đọc xong, ôm tôi nức nở:
– Con không cần biết ai sinh ra con. Mẹ là người đã nuôi con, dạy con làm người. Với con, mẹ là tất cả.

Tôi gục đầu vào vai nó, thấy lòng nhẹ như mây.
Và khi nhìn lại, tôi mới hiểu: đôi khi, máu mủ không nằm trong huyết thống, mà trong tình yêu đủ lớn để bao dung mọi bí mật.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *