Con gái tôi vốn chăm chỉ và khát khao đổi đời, nên khi có cơ hội xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc, nó chẳng ngần ngại. Ban đầu, con gửi tiền về đều đặn, gia đình tôi cũng mừng thầm vì nghĩ cháu đã ổn định. Nhưng không lâu sau, nó kể rằng mình quen một người đàn ông, là chủ một tiệm gà rán lớn, tuy đã 70 tuổi và có con riêng nhưng sở hữu khối tài sản kếch xù. Con muốn kết hôn, mặc cho tôi và chồng ra sức ngăn cản.
“Con biết người ta lớn tuổi, nhưng ông ấy tử tế và thương con. Sau này mẹ sẽ hiểu, con chỉ muốn tốt cho gia đình mình thôi.”
Rồi nó khăn gói sang nhà người ta làm dâu, mang theo tất cả hy vọng và quyết tâm. Trước khi đi, con đưa tôi một chiếc túi đỏ nhỏ, nắm chặt tay tôi dặn:
“Mẹ giữ cái này, nhưng hai năm nữa hãy mở. Con hứa lúc đó cả nhà mình sẽ không phải lo nghĩ gì nữa.”
Tôi cầm chiếc túi, lòng đầy lo lắng nhưng vẫn tôn trọng quyết định của con. Từ đó, nó dường như sống một cuộc đời khác: không còn gọi điện thường xuyên, chỉ nhắn vài dòng ngắn ngủi rằng mình ổn.
Nhưng chưa đầy nửa năm sau, một buổi chiều, tôi nhận được cuộc gọi từ Đại sứ quán Hàn Quốc. Giọng người cán bộ ngập ngừng, báo tin dữ:
“Gia đình nên chuẩn bị sang nhận thi thể. Con gái bà bị phát hiện tử vong trong căn nhà riêng. Cảnh sát đang điều tra nguyên nhân.”
Tôi rụng rời tay chân, chiếc điện thoại rơi xuống đất. Đến lúc hoàn hồn, tôi vội mở chiếc túi đỏ mà con đưa trước đó, như một cách tìm câu trả lời. Bên trong, không phải tiền hay tài liệu gì quan trọng như tôi nghĩ, mà là… một cuốn sổ nhật ký và một bức thư.
Dòng chữ nguệch ngoạc trên tờ giấy như vết dao cứa vào tim tôi:
“Mẹ ơi, nếu mẹ đọc được những dòng này, nghĩa là con đã không thể sống cuộc đời mà con mong muốn. Ông ấy không yêu con, ông chỉ cần một người phục vụ cho đến cuối đời. Căn nhà sang trọng, tài sản kếch xù đều là cái bẫy. Con muốn thoát ra nhưng không kịp. Nếu con không còn, hãy dùng nhật ký này để đòi lại công bằng cho con. Con xin lỗi mẹ…”
Tôi run rẩy mở cuốn nhật ký. Trong đó là những dòng chữ đầy uất hận: ông ta không chỉ kiểm soát từng bước đi của con, mà còn đối xử tàn nhẫn, bắt con ký vào những giấy tờ để chuyển toàn bộ tài sản của con cho gia đình ông ta.
Tôi ngã quỵ xuống sàn, đau đớn tột cùng. Con gái tôi – vì một giấc mộng đổi đời – đã đánh đổi cả mạng sống của mình. Nhưng tôi quyết tâm: dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải đòi lại công bằng cho con.
Lúc cưới bố vợ đi xuất khẩu lao động không có nhà, ngày đầu về ra mắt, chàng rể người Thanh Hoá chỉ biết tặng 50 cái nem chua

Ngày ấy, nhà tôi có cô con gái lớn là
Mai. Nó yêu một chàng trai người Thanh Hóa tên Tuấn. Nghe con báo sẽ đưa bạn trai về ra mắt, cả nhà tôi ai cũng háo hức, chỉ tiếc một điều là
ông Hùng – chồng tôi – đang đi xuất khẩu lao động ở Nhật, chưa kịp về. Thế là việc tiếp đón chàng rể tương lai giao cả cho tôi và họ hàng.
Hôm Tuấn về, cả họ ngồi chật kín phòng khách. Ai cũng mong chờ xem chàng rể tương lai mang quà cáp thế nào. Nào ngờ, Tuấn chỉ lỉnh kỉnh xách theo đúng một thùng…
50 cái nem chua Thanh Hóa, gói toàn lá chuối xanh um, còn sợi buộc thì lỏng lẻo, vài cái bung cả ra.
Cả phòng khách im phăng phắc một lúc, rồi tiếng xì xào nổi lên:
“Trời ạ, ra mắt nhà vợ mà mang mỗi ít nem, kẹt xỉ thế này thì biết sau này con Mai có khổ không?” – bác cả tôi lắc đầu.
“Nem thì cũng ngon, nhưng mang thế này thì coi thường nhà gái quá.” – cô út bĩu môi.
Tôi ngồi đó, mặt nóng bừng vì ngượng. Mai nhìn sang bạn trai, đôi mắt lộ vẻ khó xử. Tuấn thì chỉ cười hiền, nói giọng chắc nịch:
“Con không có gì nhiều, chỉ mang chút đặc sản quê nhà. Cái chính là tấm lòng.”
Câu nói ấy khiến không khí càng thêm nặng nề. Từ hôm đó, cả họ nhà tôi gần như gắn cho Tuấn cái mác “tính toán, kẹt sỉ”.
Thời gian trôi, cuối cùng đám cưới cũng đến. Hôm ấy, ông Hùng nhà tôi mới vừa từ Nhật trở về, kịp ngồi vào ghế chủ hôn. Ai cũng bán tín bán nghi xem nhà trai sẽ chuẩn bị thế nào.
Quả nhiên, khi đoàn rể Tuấn từ Thanh Hóa kéo đến, cả sân nhà gái bỗng nhao nhao. Trước mắt chúng tôi là những mâm tráp đỏ thắm, to gấp đôi người khiêng. Khi mở ra, mọi người sững sờ:
Một mâm toàn nem chua Thanh Hóa, nhưng lần này được gói cầu kỳ, xếp thành hình trái tim lớn, lồng kính đỏ, nhìn vừa sang vừa đẹp.
Một mâm là tiền mặt xếp thành tháp, toàn tờ mới cứng.
Một mâm nữa, ông bố chú rể trịnh trọng trao cho ông Hùng: giấy tờ quyền sử dụng đất ngay mặt đường quốc lộ, cùng sổ tiết kiệm ngân hàng.
Không khí nổ tung. Người thì há hốc, kẻ thì thầm to nhỏ:
“Trời đất, tưởng cậu rể kẹt xỉ, ai ngờ có của ăn của để thế này!”
“Hóa ra hôm ra mắt chỉ là thử lòng, ai dè nhà người ta lo chu toàn hơn cả.”
Ông Hùng cầm giấy tờ, gương mặt rắn rỏi nhưng ánh mắt lấp lánh tự hào. Ông quay sang nói với cả họ:
“Người ta quý con mình thì không đong đếm bằng món quà ra mắt. Chỉ cần thật lòng, đến ngày trọng đại, tự khắc sẽ rõ.”
Bà con họ hàng ngồi dưới gật gù. Còn tôi thì thở phào, thầm nghĩ: thằng rể Thanh Hóa này đúng là khéo, vừa biết giữ sĩ diện cho vợ, vừa khiến cả họ nhà gái phải nhìn lại.
Từ đó, mỗi lần nhắc đến đám cưới Mai – Tuấn, ai cũng nhớ mãi chuyện ra mắt chỉ mang 50 cái nem, nhưng đến ngày cưới lại mang cả một gia tài khiến cả họ lác mắt.
Để lại một bình luận